Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Chương 116
“Tề Mẫn Mẫn mới vừa rời giường, tôi muốn đưa cô ấy về nhà.” Hoắc Trì Viễn rất không cao hứng nhìn cô một cái.
Lynda khẩn trương thức thời nhận lỗi: “Thực xin lỗi. Hoắc tổng, tôi quên mất phu nhân cũng ở đây.”
“Cô phải tạo thói quen đi!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.
Tề Mẫn Mẫn nghe được có tiếng người nói chuyện, từ trong phòng tắm đi ra: “Chú à, anh nói chuyện với ai thể?”
Lynda nghe được âm thanh của cô, dưới chân mềm nhũn, cả người liền ngã vào Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn duỗi tay vịn chặt Lynda: “Cẩn thận!”
“Cảm ơn Hoắc tổng!” Lynda vỗ trán, suy yếu nói: “Ngày hôm qua có thể do ngủ quá muộn, đầu có chút hôn mê.”
“Tôi thấy cô nên lấy chân ra đi?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn trừng mắt nhìn Lynda. Người phụ nữ này vẻ mặt giống như hồ ly vậy, vừa rồi rõ ràng là cố tình ngã vào trong lòng Hoắc Trì Viễn. Hoắc Trì Viễn là đầu đất, vậy mà thực sự cho rằng Lynda sắp ngã xuống, chủ động đỡ lấy cô ta.
Người đàn ông ngu dốt!
Tức chết cô rồi!
Lynda oan ức ngẩng đầu, nhìn Hoắc Trì Viễn: “Hoắc tổng, vừa rồi tôi thật sự không thoải mái.”
Hoắc Trì Viễn buông tay Lynda ra, không dấu vết gì lùi lại sau một bước, sau đó lạnh lùng nói: “Nha đầu, giải thích!”
“Tôi? Giải thích?” Tề Mẫn Mẫn không dám tin chỉ vào cái mũi của mình: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Cô có gì sai? Cùng lắm chỉ là Lynda rắp tâm bất lương, chú vậy mà lại không biết tốt xấu đi trách cứ cô, còn để cho cô ta giải thích.
“Nghe lời!” Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn đến bên cạnh, ôm vai cô nói với Lynda: “Lynda, Tề Mẫn Mẫn còn nhỏ, tình tình có chút ngang bướng!”
Lynda dịu dàng cười nói: “Tôi không sao.”
“Dối trá!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hừ một tiếng.
Lynda bi thương nhìn Hoắc Trì Viễn: “Hoắc tổng, tôi đi theo anh đã năm năm, tôi là người như thế nào, anh có thể rõ ràng.”
“Lynda, cô không nói ai cũng biết? Cái gì theo anh ấy năm năm? Chồng tôi khi nào thì đưa cô vào Kim ốc tàng Kiều rồi?” Tề Mẫn Mẫn tức giận chống nạnh hỏi Lynda.
“Cố phu nhân, cô có thể bớt khôi hài đi được không? Tôi đi theo Hoắc tổng ròng rã năm năm, chẳng lẽ tôi nói sai sao?” Lynda khinh miệt hừ một tiếng.
“Trung văn đúng là bác ái tinh thâm!” Tề Mẫn Mẫn bị nói đến á khẩu không trả lời được. Vừa rồi rõ ràng là Lynda cố ý tạo ra ái muội, muốn dùng năm năm đó để thị uy với cô. Dù cô là đứa ngốc cũng nghe ra được lời của Lynda nói.
Cô có thể chịu sao?
Không thể!
“Hoắc tổng, tôi tiếp đãi vợ chồng Smith, anh chăm sóc phu nhân cho tốt. trẻ nhỏ, luôn rất tùy hứng!” Lynda nói xong, lắc mông phong tình vạn chủng rời đi.
Tề Mẫn Mẫn sắp tức điên người.
Người phụ nữ này rõ ràng không đặt cô vào trong mắt.
“Tề Mẫn Mẫn mới vừa rời giường, tôi muốn đưa cô ấy về nhà.” Hoắc Trì Viễn rất không cao hứng nhìn cô một cái.
Lynda khẩn trương thức thời nhận lỗi: “Thực xin lỗi. Hoắc tổng, tôi quên mất phu nhân cũng ở đây.”
“Cô phải tạo thói quen đi!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.
Tề Mẫn Mẫn nghe được có tiếng người nói chuyện, từ trong phòng tắm đi ra: “Chú à, anh nói chuyện với ai thể?”
Lynda nghe được âm thanh của cô, dưới chân mềm nhũn, cả người liền ngã vào Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn duỗi tay vịn chặt Lynda: “Cẩn thận!”
“Cảm ơn Hoắc tổng!” Lynda vỗ trán, suy yếu nói: “Ngày hôm qua có thể do ngủ quá muộn, đầu có chút hôn mê.”
“Tôi thấy cô nên lấy chân ra đi?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn trừng mắt nhìn Lynda. Người phụ nữ này vẻ mặt giống như hồ ly vậy, vừa rồi rõ ràng là cố tình ngã vào trong lòng Hoắc Trì Viễn. Hoắc Trì Viễn là đầu đất, vậy mà thực sự cho rằng Lynda sắp ngã xuống, chủ động đỡ lấy cô ta.
Người đàn ông ngu dốt!
Tức chết cô rồi!
Lynda oan ức ngẩng đầu, nhìn Hoắc Trì Viễn: “Hoắc tổng, vừa rồi tôi thật sự không thoải mái.”
Hoắc Trì Viễn buông tay Lynda ra, không dấu vết gì lùi lại sau một bước, sau đó lạnh lùng nói: “Nha đầu, giải thích!”
“Tôi? Giải thích?” Tề Mẫn Mẫn không dám tin chỉ vào cái mũi của mình: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Cô có gì sai? Cùng lắm chỉ là Lynda rắp tâm bất lương, chú vậy mà lại không biết tốt xấu đi trách cứ cô, còn để cho cô ta giải thích.
“Nghe lời!” Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn đến bên cạnh, ôm vai cô nói với Lynda: “Lynda, Tề Mẫn Mẫn còn nhỏ, tình tình có chút ngang bướng!”
Lynda dịu dàng cười nói: “Tôi không sao.”
“Dối trá!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hừ một tiếng.
Lynda bi thương nhìn Hoắc Trì Viễn: “Hoắc tổng, tôi đi theo anh đã năm năm, tôi là người như thế nào, anh có thể rõ ràng.”
“Lynda, cô không nói ai cũng biết? Cái gì theo anh ấy năm năm? Chồng tôi khi nào thì đưa cô vào Kim ốc tàng Kiều rồi?” Tề Mẫn Mẫn tức giận chống nạnh hỏi Lynda.
“Cố phu nhân, cô có thể bớt khôi hài đi được không? Tôi đi theo Hoắc tổng ròng rã năm năm, chẳng lẽ tôi nói sai sao?” Lynda khinh miệt hừ một tiếng.
“Trung văn đúng là bác ái tinh thâm!” Tề Mẫn Mẫn bị nói đến á khẩu không trả lời được. Vừa rồi rõ ràng là Lynda cố ý tạo ra ái muội, muốn dùng năm năm đó để thị uy với cô. Dù cô là đứa ngốc cũng nghe ra được lời của Lynda nói.
Cô có thể chịu sao?
Không thể!
“Hoắc tổng, tôi tiếp đãi vợ chồng Smith, anh chăm sóc phu nhân cho tốt. trẻ nhỏ, luôn rất tùy hứng!” Lynda nói xong, lắc mông phong tình vạn chủng rời đi.
Tề Mẫn Mẫn sắp tức điên người.
Người phụ nữ này rõ ràng không đặt cô vào trong mắt.
Bình luận facebook