• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 406-410

Chương 406: Đúng là nên rửa mắt đi

Lạc Ưu vừa nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy Trác Huyên ở suối nước nóng lộ thiên liền cảm thấy có chút chán ghét, nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Lâm Hải.

“Trước kia rốt cuộc anh có mắt thẩm mỹ không vậy, ngay cả người phụ nữ như Trác Huyên cũng nhìn trúng, đúng là nên rửa mắt đi”.

Cô ấy hừ nhẹ một tiếng, oán hận người chiến hữu thân thiết: “May là anh không cưới cô ta, nếu không thì lúc này trên đầu anh chắc chắn phải đội mấy cái mũ xanh rồi, nối lại với nhau chắc cũng sẽ thành vùng thảo nguyên Hulunbuir, nơi mà ngựa cỏ bùn có thể chạy rong ruổi trên đó”.

Một dao đâm cực kỳ hung ác, Quyền Dạ Khiên nghe mà vô cùng thoải mái.

Phó Vực không nhịn được bật cười giễu cợt.

Hai chữ ‘Trác Huyên’ đã trở thành nỗi sỉ nhục trên xương sống của Dụ Lâm Hải, là lịch sử đen tối của anh.

Anh đã sớm khoét người phụ nữ đó ra khỏi trái tim mình, đồng thời lưu lại vết sẹo.

Mặc kệ cho người ta mắng, đáng đời mà.

Nghiệp mình gây ra, trách được ai.

Điều Tô Duệ chú ý không phải là Trác Huyên, nghe Nam Mẫn nói, đáy mắt anh ta trào dâng gợn sóng, hỏi: “Tên họ Kiều tại sao lại uy hiếp các em, cũng bởi vì các em bắt gặp hắn làm chuyện đó? Hắn liền muốn giết người diệt khẩu?”

Lạc Ưu nhíu mày: “Đúng đó, tôi cũng nghĩ không thông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trác Huyên nhìn thấy bọn tôi liền hoảng sợ, có lẽ sợ chúng tôi sẽ mật báo với lão Dụ, nên bảo thuộc hạ của tên họ Kiều bắt chúng tôi lại. Sau đó chúng tôi đánh nhau với bọn chúng, vốn dĩ tưởng rằng chính là một trận đánh sau khi thẹn quá hóa giận, tôi cũng không ra tay mạnh, kết quả đột nhiên bị tên nhãi lạnh lùng đánh vào đầu”.

Người đó ngay giữa ban ngày ban mặt dám hành hung người khác, trong tay còn có súng, chứng tỏ không phải người bình thường.

Cực kỳ hung ác, không gì sánh bằng.

Tô Duệ nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Trên giang hồ có người như vậy, chú không biết?”

Quyền Dạ Khiên chăm chú nhìn: “Thật sự không biết, trước giờ chưa từng nghe qua có tên nào râu quai nón, chẳng lẽ vừa mới xuất đầu lộ diện?”

Anh ta nhìn sang Phó Vực: “Anh thì sao, có ấn tượng không?”

Phó Vực lắc đầu, lại nói: “Tôi điều tra rồi, trước mắt cũng chưa có tiến triển gì, có khả năng là nhân viên quốc tịch nước ngoài”.

Quốc tịch nước ngoài…

Ánh mặt Nam Mẫn lạnh lẽo u ám, trước mắt lóe lên đôi mắt của người đàn ông đó, cô không khỏi rùng mình.

Từ đầu đến cuối Dụ Lâm Hải vẫn nhìn chằm chằm Nam Mẫn, anh nhanh chóng bắt được động tác của cô, đồng tử co rút.

“Mẫn, sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

Anh lo lắng đi tới kéo chăn cho cô, nhìn sắc mặt tái nhợt và mệt mỏi của cô, anh vô cùng đau lòng.

“Được rồi, đừng hỏi nữa, để cô ấy nghỉ ngơi một chút đi”.

Dụ Lâm Hải đỡ Nam Mẫn nằm xuống.

Có lẽ là do tinh thần quá mệt mỏi, Nam Mẫn cũng không từ chối hành động của Dụ Lâm Hải, cứ thế nằm xuống tay anh.

Sau đó cô nói: “Các anh ra ngoài cả đi, em muốn ở một mình”.

Nói xong liền nhắm hai mắt lại.

Lần này thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nói không sợ là giả.

Tất cả mọi người không hỏi nữa, đi ra khỏi phòng bệnh.

So với Nam Mẫn, Lạc Ưu có tinh thần hơn, giống như chuyện vừa rồi không có xảy ra với cô ấy vậy.

Quyền Dạ Khiên quan sát cô ấy một hồi: “Cô sao rồi? Có cần nghỉ ngơi một chút không?”

“Không sao, tôi không cần, lưng hơi đau thôi, tìm một chỗ nằm sấp là được”.

Lạc Ưu không để tâm xua xua tay.

Quyền Dạ Khiên nhìn cô ấy, không yên tâm hỏi: “Thật sự không sao? Cô suýt chết đấy, không cảm thấy sợ à?”

“Không phải chưa chết sao”.

Lạc Ưu nói rất nhẹ nhàng, đối diện với tầm mắt như nhìn quái vật của Quyền Dạ Khiên, cô ấy cười nói: “Hey, anh thật sự không cần lo lắng cho tôi, tôi làm nghề này, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc đối với tôi mà nói bình thường như cơm bữa, anh không thể dùng ánh mắt đối đãi với người bình thường để nhìn tôi”.

“Cho dù là quái vật, cô cũng phải nghỉ ngơi”.

Quyền Dạ Khiên không nói hai lời, trực tiếp vác người lên vai, tìm một phòng bệnh trống đi vào.

“Làm gì vậy, thả tôi xuống…”



Dụ Lâm Hải từ từ đóng cửa phòng bệnh, nhưng không rời đi, chỉ đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn Nam Mẫn đang nằm trên giường bệnh.

Trong lòng không nói rõ là cảm giác gì.

Trực giác mách bảo anh, trong lòng cô vẫn đang cất giấu chuyện gì đó, không tiết lộ với bọn họ.

Nhưng cô không nói, anh cũng không muốn tra hỏi cô.

Nam Mẫn vừa nhắm mắt lại thấy một đôi mắt.

Đó là đôi mắt lạnh lùng dữ tợn, không mang theo một chút tình người, giống như rắn độc, lạnh lẽo đe dọa nhìn cô.

Hắn phun ra từng chữ lạnh băng vô tình: “Yên tâm, tao sẽ không để mày chết ngay lập tức đâu”.

Là hắn! Chính là hắn!

Hắn chưa chết!
Chương 407: Kinh nghiệm

Ngoại ô thành phố Bắc xảy ra vụ nổ, ba người trong xe bị thiêu cháy đến mức thương tích đầy mình.

Phía cảnh sát bắt tay vào điều tra, điều tra thẳng đến bệnh viện, Nam Mẫn và Lạc Ưu.

Nam Mẫn và Lạc Ưu tích cực phối hợp điều tra, kể lại diễn biến sự việc, phía cảnh sát chính thức triển khai lập án điều tra.

Câu lạc bộ cũng phải đóng cửa, vì vậy Nam Mẫn lại cảm thấy có lỗi với Dụ Gia Hàng.

Cố Hoành nghe nói Nam Mẫn xảy ra chuyện, lập tức từ thành phố Nam bay đến thành phố Bắc, đương nhiên cũng đưa theo Nam Lâm.

Thấy bọn họ cùng xuất hiện, Nam Mẫn biết có lẽ hai người đã làm lành.

Trước mặt Nam Lâm, Nam Mẫn dạy bảo Cố Hoành một trận,

Cố Hoành cũng không dám cãi lại, ngoan ngoãn nghe dạy bảo: “Vâng, là lỗi của tôi, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa”.

Nam Mẫn còn định mắng thêm, Nam Lâm lặng lẽ kéo tay áo của cô, không cho cô mắng tiếp.

“Em ấy à, quá dễ tính rồi, còn dễ bị dỗ dành nữa, sau này còn không phải bị anh ta bắt nạt chết”.

Nam Mẫn cảm thấy cô gái nhà mình được nuôi như hoa như ngọc, che chở bảo vệ, không phải gả cho người khác, để người ta bắt nạt.

Đúng là lo lắng như tấm lòng người mẹ.

“Sư huynh không bắt nạt em, nói cho cùng là bản thân em quá nhạy cảm”.

Nam Lâm nghĩ lại bản thân: “Em biết sư huynh công việc bận rộn, dạo này lại đang bận xử lý chuyện của tập đoàn Tần thị, đã mấy ngày liền không được ngủ một giấc tử tế, thực ra trước đây anh ấy từng nói với em sẽ có khoảng thời gian rất bận, em cũng không phải không hiểu, nhưng…”

“Nhưng không chịu nổi anh ta không ở bên em, lạnh nhạt với em, không quan tâm em, đúng không?”

Nam Mẫn giúp cô ấy nói ra những lời không nói ra được.

Nam Lâm cúi đầu: “Có lẽ em nổi lòng tự ti, em cảm thấy mình không xứng với sư huynh, cũng không giúp được gì cho anh ấy, còn gây thêm rắc rối. Em cũng muốn hiểu chuyện một chút, nhưng lại không kiềm chế được suy nghĩ lung tung… nếu sư huynh tìm một cô gái giỏi giang khác, có lẽ sẽ tốt hơn”.

“Chị rất hiểu tâm trạng của em, trước đây có một khoảng thời gian, chị cũng rơi vào tâm trạng như vậy, không rút ra được”.

Người ta đều nói trên thế giới không có sự đồng cảm thực sự, nhưng Nam Mẫn thực sự đồng cảm với tâm trạng hiện giờ của Nam Lâm.

“Trong kinh thi viết, con trai phải lòng mê gái thì còn có thể gỡ ra được, con gái mà phải lòng mê trai, thì không thể gỡ thoát ra được.

Nam Mẫn khẽ phì một tiếng: “Cấu tạo giữa nam nữ khác nhau, trong một đoạn tình cảm, đàn ông thuộc kiểu “đến vội vàng đi cũng vội vàng”, còn phụ nữ thì đa số bước vào chậm, nhưng lún vào rất sâu. Đợi khi em bước vào hoàn tòan, và dựa dẫm ỷ lại, đàn ông đã chán ghét, sẽ không đặt tất cả sự chú ý vào em, lúc này, phụ nữ sẽ suy tính thiệt hơn”.

Nam Lâm gật đầu: “Trước đây em đã nghe bạn học có người yêu nói đến quy luật này, nhưng cũng chỉ nghe thôi. Sau khi bản thân trải qua, mới biết là thế nào, hình như đúng là như vậy… nhưng, phải làm thế nào đây?”

“Không có cách nào”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Sức hút của tình yêu, vốn là một loại kích thích do hoóc-môn sinh ra, nói thẳng ra là một loại phản ứng hóa học của cơ thể, nhưng có lẽ phản ứng hóa học này có tính chu kỳ và thời kỳ, có lâu dài đi nữa thì cũng chẳng lâu dài được bao lâu, phải xem sức hút giữa hai người duy trì được bao lâu. Có thể không ngừng thu hút đối phương, thì càng có thể duy trì tình cảm dài lâu.

Nam Lâm nghe mà ngẩn người: “Vậy, vậy em phải làm thế nào?”

“Ngoại trừ khiến mình trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn, thì không có cách nào khác”.

Nam Mẫn hóa thân thành chuyên gia tình yêu, cũng là nói kinh nghiệm của mình.

“Lâm Lâm, em không cần tự ti, càng không cần suy tính. Em phải tin rằng, em vô cùng xuất xắc, em đáng được yêu thương! Có một người bạn đời có thể dựa dẫm, đương nhiên là tốt, nhưng có tốt đi nữa, em cũng phải dựa vào bản thân. Bất kể lúc nào cũng không được quá trông mong vào người khác. Em có thể có anh ta, nhưng em cũng không sợ mất anh ta, như vậy, em mới có thể đứng ở thế bất bại”.

Nghe lời của chị, còn hơn đi học mười năm.

Nam Lâm dường như đã hiểu, lại như không hiểu, chần chừ gật đầu.

Nhưng những lời chị nói, cô ấy đã nghe hiểu một câu, đó chính là cô ấy phải cố gắng khiến mình tốt hơn!

Trở nên mạnh mẽ hơn!
Chương 408: Khách không mời

Cố Hoành đã đến thì không nhàn rỗi.

Nam Mẫn bị cấm túc, không ra ngoài được, nhưng vẫn phải làm những công việc cần làm, một đống việc đợi cô sắp xếp xử lý.

Cố Hoành báo cáo tiến độ xử lý tập đoàn Tần thị.

“Tôi không nghe quá trình, nói thẳng kết quả đi”.

Nam Mẫn ngồi trên giường bệnh, kéo ra chiếc bàn gấp, lướt nhanh từng hạng mục trên tài liệu, chắc chắn không có sai sót bèn ký tên của mình vào góc dưới bên phải, rất nhanh tài liệu đã chất thành núi trên giường bệnh, bảo Lỗ Hằng mau chóng đi xử lý, và nghe Cố Hoành báo cáo.

Cố Hoành muốn kiếm tiền lấy vợ, thì không thể dễ dàng bỏ qua tập đoàn Tần thị.

“Cổ phiếu của tập đoàn Tần thị đã trượt dốc đến giá trị thấp nhất trong lịch sử, tôi đã đăng ký một công ty mới, thu mua lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn Tần thị, lúc nào cũng có thể khiến họ phá sản. Tình hình bất động sản gần đây phát triển theo hướng gây bất lợi cho tập đoàn Tần thị, Tần Văn Quân vẫn luôn muốn chuyển đổi ra nước ngoài, giao cho Tần Giang Nguyên phụ trách, nhưng Tần Giang Nguyên âm thầm đầu tư số tiền này vào ngành điện ảnh”.

Cố Hoành cười lạnh lùng một tiếng: “Có lẽ cô không biết, quan hệ giữa Tần Giang Nguyên và hoàng thái tử Lí Bân của truyền thông Tinh Vực rất tốt, ban đầu còn thực sự cho họ kiếm một món lớn, Tần Văn Quân thấy kiếm được tiền cũng mở một mắt nhắm một mắt không nói gì con trai, nhưng Tinh Vực sập đổ, Tần Giang Nguyên không từ bỏ, không ngừng đầu tư vào ngành điện ảnh, còn chuyên dùng một số người nổi tiếng trên mạng, nghệ sĩ lưu lượng, dạo này cũng thua lỗ không ít, phim không được thẩm duyệt, số tiền đầu tư đều mất hết, không thu hồi được vốn, sự nghiệp chuyển ra nước ngoài cũng tan tành, Tần thị cũng tan tành”.

Nam Mẫn lắng nghe với vẻ mặt không cảm xúc, cô cũng không thấy bất ngờ gì với tất cả những việc này.

Cô ngước mắt nhìn Cố Hoành một cái: “Chẳng phải nói chỉ nghe kết quả thôi à, nhiều lời như vậy”.

Cố Hoành cười ngại ngùng một tiếng: “Cũng chẳng phải vì tâm trạng cô không tốt, nói chút chuyện phiếm cho cô vui mà”.

Vừa dứt lời, Nam Mẫn lấy một quả táo từ trong đĩa hoa quả, ném qua Cố Hoành.

Cố Hoành bắt lấy, cười tươi nói một câu: “Cảm ơn tổng giám đốc Nam”, rồi cắn một miếng.

Nam Mẫn không thèm để ý anh ta: “Còn có chuyện gì mới không?”

Cô nằm trong phòng bệnh hai ba ngày, cảm thấy người cũng sắp mọc lông rồi, tâm trạng bức bối muốn chết.

Thật không biết Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành nhiều năm như vậy, phải trải qua bằng cách nào?

Cố Hoành nói tiếp: “Bà Tần để mặc cho em trai của mình cho vay nặng lãi ở bên ngoài, vì không đòi được nợ, em trai bà ta đánh chết người, vào tù, còn liên lụy đến bà Tần, có lẽ cũng phải chịu trách nhiệm hình sự. Phùng Thanh thấy không dựa được vào Tần Giang Nguyên nữa, bèn đi phá thai, sau đó lấy một số tiền của Tần Giang Nguyên rồi bỏ chạy, dạo này Tần Giang Nguyên vẫn luôn nghe ngóng tung tích của cô, còn muốn vào khu vườn hoa hồng gặp Nam Nhã, ông K thả chó cắn anh ta một trận… chỉ có những việc này, cũng không còn chuyện mới gì khác”.

Nam Mẫn nghe vậy, cảm thấy thật chẳng ra sao cả.

Cố Hoành lại nói: “Ồ suýt thì quên, còn có một chuyện”.

“Chuyện gì?”

Cố Hoành nhìn Nam Mẫn, nhe răng cười: “Cô bị cấm túc”.

“…”

Nam Mẫn nghiêm mặt, cầm một chiếc bút trên bàn ném qua: “Nhóc thối, dám mang tôi ra đùa!”

Cố Hoành tránh sang bên cửa, vừa hay cửa bị đẩy mở từ bên ngoài, chiếc bút suýt bay trúng trán của người đi vào, bị Dụ Lâm Hải tóm được.

Nam Mẫn nhìn khách không mời mà đến, sầm mặt, bất lực nói: “Sao anh lại đến đây?”

Nam Mẫn lớn thế này rồi, còn bị anh cả cấm túc.

Không chỉ là vấn đề thể diện, không được tự do mới khiến người ta bực mình nhất.

Cho nên tâm trạng của cô thực sự cũng không được tốt, thậm chí có thể nói là rất nóng nảy.

Nhìn thấy Dụ Lâm Hải bèn nổi nóng.

Anh chàng này không biết học từ đâu đại pháp bám dính như cao da chó, ngày nào cũng chạy đến phòng khám trung y.

Mà cô lại phải ở trong phòng bệnh, cũng không ngăn được anh ta.

Điều khiến người ta đau đầu hơn là, nhà họ Dụ nhận hết trách nhiệm chuyện cô suýt xảy ra chuyện ở câu lạc bộ.
Chương 409: Đẹp

Nói là cô gặp phải chuyện trên địa bàn của Dụ Gia Hàng, lại trách Dụ Lâm Hải không bảo vệ cô thật tốt, tóm lại ra lệnh cho Dụ Lâm Hải phải chăm sóc, bù đắp cho cô.

Trước mặt cô, bà cụ nhà họ Dụ nắm tay cô, cười híp mắt dặn dò: “Tiểu Mẫn à, muốn ăn gì thì nói với A Hải, bảo nó đi mua cho cháu. Chăm sóc cháu là bổn phận và nghĩa vụ của nó, cháu cứ sai bảo nó như nô tài là được”.

Nam Mẫn không thể từ chối tấm lòng của bà ấy, chỉ có thể cười khan hai tiếng.

Phía Dụ Phượng Kiều thì càng không cần nói, dù sao bà cũng điều dưỡng ở phòng khám trung y, hàng ngày gọi Dụ Lâm Hải đến đưa cơm cho bà, và bảo anh ‘nhân tiện’ chuẩn bị thêm một phần cho Nam Mẫn, tóm lại sắp xếp cho Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn rất rõ ràng.

Dụ Lâm Hải xách hộp cơm, còn mang theo một chiếc hộp vuông nhỏ, dường như không nhìn thấy vẻ bất lực của Nam Mẫn, chỉ sung sướng cười nói: “Hôm nay có sườn xào chua ngọt mà em thích nhất đây”.

Nam Mẫn thờ ơ liếc một cái: “Tổng giám đốc Dụ không bận việc à? Ngày nào cũng chạy đến bệnh viện như kẻ nhàn rỗi, anh không cần lo việc của công ty à? Sắp cướp mất công việc của các anh ship đồ ăn rồi”.

Cô nói giọng quái gở, Dụ Lâm Hải nghe mà như ngứa tai.

Anh đặt hộp cơm sang một bên, nói: “Tôi vừa từ viện bảo tàng Cảnh Văn đến”.

Vừa nghe thấy viện bảo tàng, Nam Mẫn giật mình: “Ông nội không biết chuyện tôi nằm viện chứ?”

Dụ Lâm Hải nhìn cô: “Em không cho nói, thì tôi không nói”.

Nam Mẫn thở nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt”.

Ông nội đã lớn tuổi, bây giờ lại bận việc, cô không để ông cụ lo lắng, càng không muốn để ông ấy buồn lòng.

“Nhưng ông nội hỏi đến em, hỏi dạo này em bận việc gì, mà không đến thăm ông ấy”.

Dụ Lâm Hải bày đồ ăn lên bàn.

Nam Mẫn căng thẳng nhìn anh: “Thế anh trả lời thế nào?”

“Tôi nói em bị sái chân, mấy hôm nay không tiện đi lại, bị bác sĩ Tô cấm túc, mấy ngày nữa sẽ đến thăm ông cụ”, Dụ Lâm Hải nói mà không đỏ mặt, tim không đập nhanh.

Tuy Dụ Lâm Hải nói giảm nói tránh, nhưng Nam Mẫn đúng là bị sái chân, bị cấm túc trong phòng, không tính là nói dối, anh lấy điện thoại ra: “Tôi cảm thấy tốt nhất em gọi điện cho ông cụ thì hơn”.

Nam Mẫn cầm điện thoại của Dụ Lâm Hải, suy tư một lúc, rồi gọi cho Nam Tam Tài.

Mấy ngày trước cô bị khản giọng, chỉ sợ ông cụ nghe ra điều gì nên vẫn không gọi.

Tín hiệu được kết nối, cô nói lại tình hình như Dụ Lâm Hải nói.

Ông cụ nghe xong càm ràm hai câu, trách cô không cẩn thận. nhưng cũng không quá lo lắng, lại nghe nói cô bị cấm túc trong phòng, cười ha ha, nói: “Đáng đời, cho cháu nhớ đời”.

Nam Mẫn cạn lời, đúng là ông nội của cô.

Tắt máy, cô trả điện thoại cho Dụ Lâm Hải, nhàn nhạt nói một câu: “Cảm ơn”.

“Không cần khách sáo với tôi như vậy”.

Dụ Lâm Hải cầm điện thoại, cảm nhận được hơi ấm mà cô để lại, cũng phải nắm thật chặt.

Trên chiếc bàn nhỏ, bày đầy đồ ăn phong phú đủ loại, hương thơm mê người.

Nam Mẫn ngửi hương vị, cũng rất thèm ăn, cầm đũa lên thưởng thức.

Trong nhà họ Dụ có một cô đầu bếp nấu ăn vô cùng ngon, Nam Mẫn rất kén ăn, nhưng mỗi lần đến nhà họ Dụ đều có thể ăn hai bát cơm đầy, mấy ngày nay, rõ ràng cô cũng ăn thêm nhiều cơm hơn.

Dụ Lâm Hải rất thích ngắm dáng vẻ Nam Mẫn ăn cơm.

Con người luôn luôn thành thật và cũng rất đáng yêu trước đồ ăn ngon.

Để hấp thụ dinh dưỡng tốt nhất, Nam Mẫn ăn rất chậm rãi, dường như chỉ ăn từng miếng nhỏ, không lộ răng, nhai cũng rất khẽ, nhưng tốc độ không hề chậm, cô cũng không có ý muốn ăn ít giảm béo, nửa bát cơm nhanh chóng xuống bụng, đôi môi bóng nhẫy.

Dụ Lâm Hải yên lặng nhìn cô ăn, sau đó cười.

Nam Mẫn ngước mắt, thì thấy anh nhìn chằm chằm cô, còn cười thành ra vậy…

“Nhìn tôi làm gì?”

Dụ Lâm Hải nói: “Đẹp”.

“…”

Nam Mẫn nghĩ thầm, tôi đẹp còn cần anh nói chắc?

“Đừng nhìn, anh cứ nhìn tôi như vậy, tôi không ăn nổi nữa”.

Nam Mẫn cất giọng cứng rắn.

“Ồ”.

Dụ Lâm Hải nhắm mắt: “Vậy tôi không nhìn”.

Nam Mẫn: “…”

Sao giống như tên ngốc vậy?
Chương 410: Tặng cho em

Cô không thèm để ý anh nữa, vùi đầu ăn cơm của mình.

Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên hai tiếng ‘ục ục”, rất đột ngột.

Nam Mẫn dừng đũa, bổng ngẩng đầu nhìn thẳng vào cái bụng của Dụ Lâm Hải, rồi di chuyển đến khuôn mặt của anh.

Dụ Lâm Hải cũng không ngờ bụng mình lại kêu lên, sắc mặt lóe lên vẻ xấu hổ.

“Anh chưa ăn cơm à?”, Nam Mẫn kinh ngạc hỏi.

Dụ Lâm Hải nhếch khóe miệng cứng đờ: “Chưa”.

Dừng một chút, lại nói: “Từ viện bảo tàng về nhà đã là buổi trưa, sợ em đói, nên nhanh chóng xách hộp cơm đến cho em. Em ăn trước đi, tôi còn chưa đói, chốc nữa ăn sau”.

Nam Mẫn cau mày.

Bụng kêu như vậy mà còn không đói?

Cô kéo ngăn kéo ra, lấy một đôi đũa dùng một lần bên trong đưa cho Dụ Lâm Hải.

“Cùng ăn đi”.

Dụ Lâm Hải cầm đũa trong tay, vẻ mặt được yêu quý mà sợ hãi, không dám tin nhìn Nam Mẫn.

“Cùng ăn sao?”

Nam Mẫn phát hiện mình không nhìn nổi dáng vẻ e dè thận trọng của anh, cứ như anh nợ cô cái gì vậy, cô thản nhiên nói: “Một mình tôi cũng không ăn hết”.

Hiếm khí cô chịu cùng anh làm việc gì, đương nhiên Dụ Lâm Hải cũng không kiêu căng, cũng cầm đũa chưa dùng gắp thịt vào trong bát cô: “Ăn thêm thịt đi, bổ sung dinh dưỡng, nhìn em gầy quá”.

Nam Mẫn không quen nhìn anh ân cần như vậy: “Anh ăn đi”.

Hai người yên lặng ăn cơm, cũng không trò chuyện nhiều.

Nhưng Dụ Lâm Hải cảm thấy, những lúc như này thực sự quý giá với anh, anh cố gắng ăn thật chậm, thật chậm, chỉ hận bữa cơm này mãi mãi không kết thúc. Như vậy có thể ‘cùng’ với cô, lâu thêm một chút.

Một bữa cơm, mặc dù Dụ Lâm Hải ăn thật chậm rãi, nhưng vẫn phải đến lúc ăn xong.

Chậm rãi ăn miếng cơm cuối cùng, Dụ Lâm Hải vẫn có cảm giác chưa tận hứng.

Nam Mẫn rất khó hiểu nhìn Dụ Lâm Hải, không biết có phải anh đã lâu không được ăn bữa no không, nhìn hộp cơm hết sạch sẽ, bọn họ đúng là thực hiện ‘hành động sạch đĩa’ rất hoàn hảo.

Thu dọn xong hộp cơm, Dụ Lâm Hải lấy ra một cái tráp gỗ, giao vào tay Nam Mẫn.

“Em xem cái này đi”.

Nam Mẫn nhận lấy cái tráp gỗ, hơi ngẩn người: “Cái gì đây?”

Dụ Lâm Hải thừa nước đục thả câu: “Mở ra xem thì biết”.

Cố ý ra vẻ huyền bí.

Nam Mẫn mở cái tráp gỗ, chỉ thấy trong cái tráp là một chiếc bát nhỏ men pháp lang, sáng bóng trơn mịn, vô cùng tinh xảo,

Vừa nhìn, đôi mắt xinh đẹp của Nam Mẫn như phát ánh sáng xanh, mở thật to.

“Bảo bối!”

Chiếc bát men pháp lang này hơi khác với bốn chiếc được đấu giá trong buổi hội từ thiện trước đây.

Nam Mẫn vừa cầm trong tay liền như sói nhìn thấy thịt, đôi mắt sáng đến rực lửa.

“Đây là vật những năm Ung Chính?”

Đôi mắt Dụ Lâm Hải cũng sáng lên.

Anh biết Nam Mẫn nghiên cứu về đồ cổ, nhưng không ngờ con mắt của cô lại chuẩn như vậy.

Cong môi cười: “Đúng”.

Rồi lại hỏi: “Làm sao em nhìn ra được?”

Nam Mẫn chậm rãi xoay chiếc bát nhỏ, trong đầu lách tách vụt lên từng hàng thông tin: Chiếc bát hoa văn hình hoa mẫu đơn hoa mai men pháp lang, vào những năm Ung Chính, miệng bát nhỏ, thân vòng cung, chân tròn. Bên trong màu trắng, bên ngoài thân gốm Pháp Lang vẽ hai cành hoa mai, cành khô đầy sức sống, màu sắc rực rỡ. Hoa mẫu đơn nở rộ dưới cây.

Cô vô tình nói: “Vào những năm Khang Hy, ít dùng men Pháp Lang trang trí, hình vẽ đơn giản, Pháp Lang Ung Chính có vẽ hoa, sông núi, nhân vật, kết hợp với đề thơ, lại thêm đóng dấu, thích phong cách kết hợp thơ, sách, họa, con dấu của thư họa truyền thống thành một thể. Lại thêm thời Khang Hy thích đáy sâu, thời Ung Chính thì thích đáy trắng”.

“Nói rất đúng”.

Dụ Lâm Hải khen ngợi: “Đây chính là chiếc bát hoa văn mẫu đơn hoa mai men Pháp Lang những năm Ung Chính nhà Thanh”.

Nam Mẫn nhìn bài thơ được đề trong chiếc bát, Dụ Lâm Hải bèn đọc lên.

“Tiếng chim muông uyển chuyển da đạng, hoa quý cỏ tươi dần hợp thời”.

Dụ Lâm Hải khẽ cười: “Tặng cho em”.

Lúc anh nói ra ba chữ này, Nam Mẫn hơi hoảng hốt.

Cô bỗng nghĩ đến bốn chiếc bát men Pháp Lang mà bọn họ cùng đấu giá trên hội từ thiện, anh vẫn luôn tranh giành với cô, cuối cùng anh đấu giá được bốn chiếc bát đó, lúc đó anh ‘bảo vệ’ nó rất ghê gớm.

“Tặng cho tôi?”

Ánh mắt Nam Mẫn vẫn dừng trên chiếc bát, nhưng lại đặt nó lại vào trong tráp, cô thản nhiên cười: “Tổng giám đốc Dụ trở nên hào phóng từ lúc nào? Lại nỡ lòng tặng thứ quý giá như vậy cho tôi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom