• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (3 Viewers)

  • Chương 416-420

Chương 416: Em biết anh nhất định sẽ đến cứu em…

Triệu Húc cũng trừng mắt, chỉ vào Trác Huyên phẫn nộ mắng mỏ: “Lão Dụ, cậu không bị bệnh chứ? Chỉ vì người phụ nữ như vậy mà cậu cầu xin tôi? Kiêu ngạo của cậu cả nhà họ Dụ cậu để đi đâu rồi? Còn vì cô ta mà bất hòa với gia đình, cô ta đáng không?”

Dụ Lâm Hải quay đầu nhìn Trác Huyên.

Ánh mắt đó, con ngươi sâu thẳm, vừa thâm tình, lại bất lực.

Anh nói: “Có đáng giá hay không, lời cậu nói không tính, lời tôi nói mới tính”.

“...”

Bạch Lộc Dư nổi giận: “Mẹ kiếp! Con mẹ nó buồn nôn! Anh ta chê mình bị gài bẫy không đủ thảm hay chê đầu mình chưa đủ xanh, bây giờ còn không bỏ được Trác tiểu tam này, vậy còn qua đây niềm nở gì với em?”

Nam Mẫn cau mày: “Được rồi đừng gào nữa, ồn ào chết đi được”.

Bạch Lộc Dư chỉ vào màn hình: “Nhìn dáng vẻ hèn hạ kia của anh ta đi, em không tức giận?”

“Anh ta bằng lòng không có tự trọng là việc của anh ta, em tức giận làm gì”.

Nam Mẫn làm ra vẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Em ngược lại muốn nhìn xem anh ta có thể hèn hạ đến mức nào”.

“Anh Hải…”

Trác Huyên mặt đầy cảm động nhìn Dụ Lâm Hải, nước mắt lã chã, giống như chỉ muốn lao vào trong ngực anh ôm hôn anh ngay lập tức.

Một người kiêu ngạo như Dụ Lâm Hải lại khép nép cầu xin người khác, mời thuốc người khác vì cô ta, ngoài cảm động ra, trong lòng Trác Huyên cũng sinh ra đắc ý.

Thấy chưa, cô ta biết trong lòng Dụ Lâm Hải có mình, cô ta ở trong lòng anh chiếm trọng lượng lớn như vậy, sao Nam Mẫn có thể dễ dàng rung chuyển được?

Người anh yêu nhất vẫn là cô, cũng chỉ có cô!

Triệu Húc bảo viên cảnh sát ra ngoài, còn đặc biệt dặn dò: “Tắt camera”.

Rồi căn dặn Dụ Lâm Hải: “Nói tóm tắt thôi”.

Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư trong lòng lo lắng, cho rằng camera sắp tắt rồi, đang nghĩ xem có cần phái người lắp máy nghe lén không, nhưng nhìn thấy camera vẫn chưa tắt, họ đã hiểu.

Tiếng hai người nói chuyện cũng truyền ra rất rõ.

Dụ Lâm Hải ngồi xuống đối diện Trác Huyên, chậm rãi mở miệng: “Khỏe không?”

Nước mắt Trác Huyên rơi xuống, kỹ thuật diễn xuất có thể so với nữ diễn viên trong phim Quỳnh Dao.

“Anh Hải, em biết anh nhất định sẽ đến cứu em…”

Triệu Húc và Bạch Lộc Dư đồng thời mắng: “Cô biết cái đếch gì!”

Nam Mẫn chỉ lạnh lùng nở nụ cười mỉa mai khó tả.

Thật không ngờ, sống từng ấy năm còn có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Còn xuất sắc hơn nhiều so với phim truyền hình.

Dụ Lâm Hải châm một điếu thuốc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, anh cụp mắt, lúc này biểu cảm lại hiện ra vài phần yếu ớt.

Trác Huyên nhìn anh như vậy, bỗng nhiên có chút luống cuống: “Anh Hải?”

Dụ Lâm Hải vẫn cụp mắt không nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ: “Cô và hắn quen biết thế nào?”

Trong lòng hồi hộp, Trác Huyên nhìn Dụ Lâm Hải, theo bản năng lắc đầu.

“Không, không phải, em không có…”

Dụ Lâm Hải mặt đầy bi thương: “Chuyện đã phát triển đến mức này rồi, cô còn muốn lừa tôi? Trác Huyên, cô không thể cứ hết lần này đến lần khác lừa tôi được!”

Có lẽ anh đã thật sự nổi giận, có lẽ âm cuối của anh đột nhiên dâng cao hù dọa Trác Huyên, phòng tuyến trong lòng Trác Huyên không chịu nổi nữa, cô ta vội vàng mở miệng: “Không phải như vậy, em không lừa anh… Anh Hải, là anh ta, là anh Kiều đó chủ động tìm em”.

Dụ Lâm Hải làm vẻ không tin: “Hắn chủ động? Sao cô lại quen biết với người nguy hiểm như vậy?”

Anh lộ ra vẻ quan tâm, cuối cùng Trác Huyên đã không kìm lòng được, sợ anh không tin liền nói: “Thật mà! Anh Hải, em không lừa anh! Bọn em quen biết ở quán bar, hôm đó em và Nam Mẫn xảy ra chút xung đột nhỏ ở quán cafe, anh lại giúp cô ta chứ không giúp em, quả thật em rất buồn, vậy nên đã chạy đến quán bar uống rượu, kết quả suýt chút nữa bị người ta cưỡng…, là anh Kiều giúp đỡ em, sau đó em uống say nên…”

Vẻ mặt Dụ Lâm Hải u ám: “Cô và hắn có quan hệ?”

“Là anh ta dụ em!”

Ánh mắt Trác Huyên tránh né, không còn sức lực để nói: “Lúc đó em uống say, ngày hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện em và anh ta ngủ chung một giường, anh ta đối xử với em rất tốt, còn vung tay hào phóng, em tưởng rằng… tưởng rằng anh không cần em, em liền theo anh ta…”

Dụ Lâm Hải đột nhiên cười nhạo: “Mấy thứ hắn cho cô, tôi không cho cô được sao? Cô tình nguyện đi theo người nguy hiểm như vậy! Cô biết hắn có thân phận gì không? Ngộ nhỡ hắn buôn ma túy thì sao? Ngộ nhỡ hắn làm cô tổn thương, cô phải làm thế nào?”

Anh nói xong, tâm tình liền trở nên kích động.
Chương 417: Diễn xuất tốt

Trác Huyên vội nói: “Không phải, em không ham muốn gì những thứ đó của anh ta, em… Em biết anh ta không phải loại người tốt lành gì, em cũng biết rõ anh ta không thật lòng với em, anh ta chơi đã rồi lại ném cho em vài thứ, ném luôn cả em…”

“Đã thế rồi mà cô vẫn còn bao che cho tên khốn đó?”

“Em không có bao che, chỉ là em không dám nói”.

Trác Huyên lộ vẻ hoảng sợ: “Anh không biết tên đó đáng sợ đến mức nào đâu, đàn em phản bội anh ta, thế là anh ta cho em một con dao để em giết kẻ đó, em không dám, anh ta nắm lấy tay em đâm con dao vào bụng người kia, ruột cũng bị kéo ra ngoài… Anh ta, anh ta còn bắt em phải đặt bom trong xe người khác, muốn làm nổ chết bọn Nam Mẫn…”

Lúc này ánh mắt Dụ Lâm Hải mới lóe lên sự lạnh lẽo vô biên.

“Tại sao tên đó lại muốn đặt bom nổ chết Nam Mẫn?”

Mặt Trác Huyên trắng bệch: “Ban đầu em cứ tưởng là do Nam Mẫn bắt gặp bọn em ở hồ nước nóng… Sau đó mới phát hiện là không phải, em nghe đám đàn em nói với anh ta là “chúc mừng anh Kiều, cuối cùng anh cũng đã báo được mối thù năm đó rồi”, chắc là anh ta với Nam Mẫn có thù hằn sâu sắc gì trước đó, nghe có vẻ liên quan đến cả Lạc Ưu, cụ thể thì em không rõ lắm…”

Sắc mặt Dụ Lâm Hải trở nên tối đen, độ ấm cũng nhanh chóng giảm xuống đáng kể.

“Bây giờ tên khốn đó đang ở đâu, cô có biết không?”

Trác Huyên ngước mắt lên, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Dụ Lâm Hải, lòng thầm căng thẳng.

“Anh Hải, anh muốn đi tìm anh ta ư?”

Làn sương khói màu trắng che mờ ánh mắt Dụ Lâm Hải, khiến con người ta không thể nhìn rõ sắc thái bên trong.

Chỉ nghe thấy tiếng trả lời đầy nặng nề…

“Tổn thương đến người con gái mà tôi yêu, tôi há có thể bỏ qua cho tên khốn đó?”

Trác Huyên cứ tưởng anh muốn giúp cô ta báo thù, đòi lại sự công bằng nên mặt đầy vẻ vui sướng, ngượng ngùng nói: “Thật ra cũng không có gì, anh ta cũng chẳng làm gì em…”

“Cô chỉ cần nói cho tôi biết bây giờ tên đó đang ở đâu?”

Nghe giọng Dụ Lâm Hải lạnh lẽo đến rét buốt, tim Trác Huyên chợt run lên, trố mắt nói: “Em… Em không biết nhà của anh ta ở đâu, em chỉ biết bây giờ anh ta đang thuê một phòng dài hạn ở câu lạc bộ Giang Nam…”

“Số phòng là bao nhiêu?"

“880”, Trác Huyên đáp lại theo bản năng.

Trong màn hình, giọng Trác Huyên vừa dứt thì Dụ Lâm Hải đã lập tức đứng bật dậy.

Vẻ mặt anh chợt đổi, tuy vẫn là lạnh lẽo nhưng nó đã hoàn toàn thay đổi.

“Triệu Húc”.

Anh gọi một tiếng, Triệu Húc lập tức đẩy cửa, nói: “Đã rõ, chúng ta đi ngay!”

Trác Huyên bỗng chốc ngu người.

Thế là sao?

Không phải đến đây để cứu cô ta ra ngoài ư?

Bên ngoài màn hình, Nam Mẫn gọi: “Anh nhỏ”.

“Đã rõ, anh lập tức cử người tới đó!”

Bạch Lộc Dư vội vàng đi sắp xếp người, tình hình này thì tạm thời Trác Huyên không thể ra ngoài được rồi, việc cấp bách bây giờ chính là mau chóng đến câu lạc bộ Giang Nam để tóm lấy tên “họ Kiều” kia!

Nam Mẫn đứng ngồi không yên, vội vàng thay quần áo ra ngoài.

Đang định tắt màn hình máy tính thì chợt nghe thấy tiếng la hét đầy khó tin của Trác Huyên: “Anh Hải? Không phải anh đến để cứu em ra ngoài ư? Sao anh lại bỏ đi vậy? Đừng đi mà anh Hải…”

Dụ Lâm Hải quay đầu lại, ánh mắt nhìn Trác Huyên không chút độ ấm.

Đôi môi nhạt màu của anh như đang nhếch lên một độ cong nhỏ: “Cảm ơn sự hợp tác của cô”.

Sau đó, bèn sải bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Lúc này Trác Huyên mới hiểu được tất cả những gì vừa nãy đều là một màn kịch của anh, Dụ Lâm Hải hoàn toàn không có ý định cứu cô ta ra ngoài, anh chỉ muốn giả vờ để hỏi được tung tích của tên họ Kiều từ miệng cơ ta mà thôi, “người yêu” anh nói căn bản không phải là cô ta, mà là Nam Mẫn!

Là Nam Mẫn!

Trác Huyên không thể chấp nhận được, ra bên ngoài bị cảnh sát giữ chặt, cô ta cố gắng vùng vẫy, gào lên như kẻ tâm thần: “Lừa tôi! Anh lừa tôi! Chúng ta có bao nhiêu năm tình cảm, thế mà anh lại lừa tôi!”

Nam Mẫn chậm rãi tắt máy tính, tắt cả màn gào thét tức giận của Trác Huyên.

Nhớ tới những gì vừa thấy lúc nãy, Nam Mẫn ngước mắt lên, khóe môi cũng cong cong.

“Diễn xuất không tệ”.



Bạch Lộc Dư đang định bảo tài xế lái xe đi thì Nam Mẫn đã chui vào.

Anh ta nhìn Nam Mẫn với vẻ mặt hoảng sợ: “Sao em lại theo ra đây?”

“Tất nhiên em phải đi cùng rồi”.

Nam Mẫn cài con dao Thụy Sĩ vào thắt lưng, cúi người mang giày thật chặt.

Mái tóc dài qua vai cũng được buộc lại bằng dây chun, cả người trở nên gọn gàng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Trông cái dáng vẻ này là chuẩn bị tinh thần đi đánh nhau rồi.

Bạch Lộc Dư quan sát cô: “Em cứ “vượt ngục” như thế hả? Anh cả với anh Duệ có tha cho em không?”

Cùng lắm thì đánh anh một trận, không nỡ bỏ con thì không bắt được sói”.
Chương 418: Máu tươi chảy xuống

Nam Mẫn nhíu mày với Bạch Lộc Dư, bảo tài xế: “Lái xe!”

Xe được khởi động, Bạch Lộc Dư trừng lớn hai mắt, nghi ngờ tai mình có vấn đề: “Đánh anh?”

“Không đánh anh thì đánh em chắc?”

Nam Mẫn xoay cổ, vỗ vỗ vai Bạch Lộc Dư: “Yên tâm đi anh nhỏ, cùng lắm anh cả với anh Duệ chỉ mắng em một trận, em làm nũng một chút là xong, đến lúc đó phải nhờ anh gánh vác hỏa lực rồi”.

Bạch Lộc Dư: “Em có đang nói tiếng người không vậy?”

“Anh xem như đó là tiếng người đi”.

“Anh…”

Bạch Lộc Dư rất muốn khóc, tại sao người chịu tổn thương luôn là anh ta?



Khi chạy tới câu lạc bộ Giang Nam, thì nơi đó đã biến thành một bãi chiến trường.

Không chỉ có cảnh sát, mà đội cứu hỏa cũng đến, phóng viên cũng đã tập trung ở đây, chật như nêm cối.

Nam Mẫn nhíu mày, từ trên xe bước xuống, điện thoại trong túi cứ reo mãi nhưng cô không nghe thấy, bên tai chỉ có tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi cùng với tiếng bàn tán của mọi người xung quanh.

“Năm nay bị làm sao thế nhỉ, trước đó một câu lạc bộ cháy, bây giờ lại tới câu lạc bộ Giang Nam?”

“Câu lạc bộ kia đã bác bỏ tin đồn rồi mà, không cháy, do có người đùa dai thôi”.

“Thì cũng đóng cửa đấy thôi? Nghe bảo là nó liên quan tới vụ nổ mạnh gì đó, dính dáng tới ba mạng người đây, nổ ngay ngoại ô này. Không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nghe thôi cũng thấy sợ rồi, đúng là năm xui tháng hạn…”

“Câu lạc bộ Giang Nam luôn bình yên mà, sao lại đột nhiên bốc cháy thế này? Sao cảnh sát cũng tới đây nữa?”

“Nghe nói ai đó có ý định phóng hỏa, chắc là cảnh sát tới đây để bắt người”.

“Chậc chậc, mấy kẻ có tiền này đúng là ăn không ngồi rồi lại tạo nghiệp mà”.

Nam Mẫn ngước lên nhìn nơi xảy ra cháy, đúng là lầu tám, ánh mắt cô xuất hiện vẻ lạnh lẽo.

Lại để tên đó trốn thoát ư?

Dụ Lâm Hải và Triệu Húc đến trước một bước, sau khi tìm hiểu tình huống thì vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn lên lầu, lại bị nhân viên cứu hỏa ngăn cản, đến chậm một bước khiến họ vô cùng ảo não, mặt như màu gan heo ra khỏi câu lạc bộ Giang Nam.

“Này Lâm Hải, đó là vợ trước của cậu đúng không?”, Triệu Húc đẩy đẩy Dụ Lâm Hải.

Dụ Lâm Hải nhướng mày, trông thấy Nam Mẫn đang đứng bên ngoài đám đông, dưới ánh mặt trời, cô ngửa đầu nhìn lên cao, dáng vẻ nhỏ nhắn và xinh xắn nhưng lại tạo cảm giác cô độc tiêu điều.

Anh chỉ cảm thấy lòng mình đau xót, có xúc động muốn đi tới ôm cô vào lòng.



Nam Mẫn ngửa đầu lên nhìn một lúc lâu, nhìn đến mức hai mắt phát đau, mãi đến khi một bóng người cao ráo đi tới.

Cô mới chuyển tầm mắt từ phía xa xa lại gần.

Nhìn Dụ Lâm Hải, môi cô giật giật: “Trốn mất rồi hả?”

“Ừ”.

Dụ Lâm Hải không cam tâm, lại áy náy: “Thật lòng xin lỗi. Tôi đến trễ một bước”.

“Đó không phải là lỗi của anh”.

Nam Mẫn lắc đầu: “Đây là ân oán của tôi với anh ta, không liên quan gì tới anh cả”.

Cô càng đẩy anh ra ngoài lại càng khiến anh cảm thấy khó chịu.

Dụ Lâm Hải lo lắng nhưng không thể nói được gì.

“Anh Kiều” kia chính là kẻ đầu sỏ từng bắt cóc Nam Mẫn, rõ ràng hắn đã chết, nhưng không biết tại sao lại “thay hình đổi dạng” và xuất hiện một lần nữa, hắn vẫn chưa chịu buông tha cho Nam Mẫn, vẫn muốn tổn thương cô!

Sao Dụ Lâm Hải có thể cho phép điều đó diễn ra?

Anh biết vụ bắt cóc năm đó đã tạo thành nỗi ám ảnh trong lòng Nam Mẫn, là nút thắt khó gỡ trong tâm trí cô.

Anh cầm lấy tay cô, muốn nói rằng: Đừng sợ, có anh ở đây sẽ bảo vệ cô thật cẩn thận.

Nhưng lời lên đến miệng, Dụ Lâm Hải định nói thì: “Mẫn à…”

Trong đám người đột nhiên có kẻ lao ra, trong tay là gậy sắt, sắc mặt đầy lạnh lẽo, đập mạnh thứ đó vào đầu cô…

“Cẩn thận!”

Đồng tử Dụ Lâm Hải trợn trừng, gần như là theo bản năng, anh một tay bảo vệ gáy Nam Mẫn, ôm cô vào lòng, mà cây gậy đang muốn lấy mạng cô lại nện thẳng vào đầu anh.

Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên.

Tầm mắt Nam Mẫn bị ánh nắng làm chói mờ, cảm nhận cơ thể Dụ Lâm Hải run lên một cái, rồi trơ mắt nhìn máu tươi từ trên đầu anh chảy xuống, mắt anh nhắm lại, ngã nhào…
Chương 419: Cố tình nhắm vào nhà họ Dụ

Dưới ánh mặt trời nóng cháy, tầm mắt Nam Mẫn trở nên mơ hồ.

Lỗ tai, hình như nghe thấy tiếng ù ù chói tai, khiến da đầu có cảm giác như muốn nổ tung.

Chẳng thể nghe thấy gì, cũng chẳng thể nhìn thấy gì.

Ánh mắt bị màu máu che mờ.

“Bé sáu! Bé sáu!”

“Nhanh lên! Mau rời khỏi nơi này trước đã!”

Đám người Tô Duệ vội vàng chạy tới, đỡ lấy Dụ Lâm Hải bị đánh ngất xỉu trong lòng Nam Mẫn, đưa lên xe.

Xoay đầu, lại không thấy bóng dáng Nam Mẫn đâu.

Bên tai lại vang lên tiếng kêu thảm thiết đến tận trời cao, mọi người cùng nhìn về hướng đó…

Chỉ thấy chân Nam Mẫn giẫm mạnh vào cổ người hành hung, con dao Thụy Sĩ trong tay đã chém xuống, xuyên qua bàn tay người đó, chính là cánh tay máu đã cầm gậy sắt đánh trúng Dụ Lâm Hải!

Gương mặt trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng, giọng nói tàn nhẫn lại vang lên: “Nói, ai đã cử mày tới?”

“Này cô, cô không được…”

Một viên cảnh sát muốn đi tới cản hành động của Nam Mẫn, nhưng bị Triệu Húc ngăn cản.

Người đó nghiến chặt răng, kiên quyết không khai.

Sắc mặt Nam Mẫn vẫn không thay đổi, chân chặn ngang cổ đạp xuống thật mạnh, tay phải xoay tròn, lỗ máu vốn đã đau đớn lại mở rộng ra thêm một chút, cơn đau xé ruột xé gan khiến người kia suýt chút nữa chết ngất.

“A a a!”

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên tục, khiến người qua đường cũng thấy không đành lòng.

Nhưng nét mặt Nam Mẫn vẫn sắt đá như thế, không hề buông lỏng, môi chỉ mấp máy, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Nói!”

Mồ hôi lạnh như hạt đậu rơi xuống từng giọt, cuối cùng kẻ đó cũng không thể chịu nổi cực hình này nữa, bèn mở miệng:

“Là… Kiều…”

Lời còn chưa dứt, một viên đạn đã xé ngang bầu không khí, đầy chính xác bắn thẳng vào đầu người nọ.

Não văng khắp nơi, Nam Mẫn cũng bị bắn cả mặt đầy máu, cơ thể lảo đảo một cái.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên một tòa nhà dân cư cách đó không xa.

Sau tấm kính thủy tinh là một người đàn ông mặc đồ đen cùng với khẩu súng bắn tỉa bên cạnh.

Họng súng vẫn còn đang ngắm.

Như thể một giây sau, kẻ bị bắn vào đầu sẽ là cô.

Người đàn ông áo đen đó đeo mắt kính, để râu quai nón, nhìn không rõ mặt, cũng không rõ ánh mắt, chỉ thấy khóe môi hắn khẽ cong lên như đang cười… Sau đó lại xoay người biến mất dạng.

Mà kẻ nhận lệnh hành hung Nam Mẫn vẫn quỳ ở đó, trừng lớn mắt, chết vẫn không thể nhắm lại.

Đội trưởng đội hình sự Triệu Húc nhanh chóng phản ứng lại, dẫn người lên tòa nhà đó.

Nam Mẫn muốn theo sau nhưng bị Bạch Lộc Dư ôm lại từ phía sau.

“Bà cô của anh ơi, mau lên xe đi!”

Cô bị cưỡng ép lên xe, vẫn không cam tâm muốn chạy ra ngoài, giọng nói đầy lạnh lùng của Tô Duệ vang lên ở ghế phụ lái: “Em có thể bỏ mặc sống chết của bản thân mình, nhưng Dụ Lâm Hải thì sao, em cũng không quan tâm hả?”

Một câu như gáo nước lạnh hắt thẳng xuống đầu khiến Nam Mẫn lập tức tỉnh táo lại.

Lửa giận đã thiêu đốt mất lý trí của cô nên khi nãy Nam Mẫn mới bất cần đời như vậy, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ một lòng một dạ muốn tìm người báo thù!

Nhưng trước mắt, vẫn còn một chuyện quan trọng hơn cả báo thù…

Dụ Lâm Hải bị thương nặng đến mức nào?



Đến bệnh viện, Dụ Lâm Hải vẫn hôn mê không tỉnh, được đẩy vào phòng khám để chụp CT não.

Theo bản năng, Nam Mẫn cũng muốn theo vào, nhưng bị Quyền Dạ Khiên ngăn cản.

“Em vào đó làm gì? Đâu phải là em làm phẫu thuật. Em cứ ngoan ngoãn ở đây chờ đi!"

Thật ra bọn họ cũng chỉ lo cho sự an toàn của cô, bây giờ họ chỉ hận không thể mang cô về thành phố Nam, nhốt trong khu vườn Hoa Hồng ngay lập tức. Nhưng Dụ Lâm Hải bị thương vì Nam Mẫn, trước khi anh thoát khỏi tình trạng nguy cấp, dù thế nào cô cũng sẽ không đi.

Tô Duệ, Quyền Dạ Khiên, Bạch Lộc Dư đứng thành hình tam giác trước mặt Nam Mẫn, bảo vệ cô thật chặt chẽ.

Sau khi phát hiện cô rời khỏi bệnh viện, tim Tô Duệ và Quyền Dạ Khiên bị treo đến tận cổ họng.

Lúc nãy tên kia nổ một phát súng, nếu nó lệch đi một chút và trúng phải Nam Mẫn…

Hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó, lòng họ lại không ngừng run rẩy, nghĩ tới lại phát sợ.

Người nhà họ Dụ nhận được tin tức cũng vội vàng chạy tới.

Dụ Phượng Kiều được dì Vệ đẩy tới, ánh mắt đầy vẻ lo lắng: “Mẫn à, Lâm Hải thế nào rồi con?”

“Dì”.

Nam Mẫn đứng dậy, được Dụ Phượng Kiều nắm lấy tay, cổ họng cô khô khốc: “Vẫn còn kiểm tra bên trong”.

“Sao đang yên đang lành lại thành ra thế này?”

Dụ Phượng Kiều ôm ngực: “Đầu tiên là con suýt chút nữa xảy ra chuyện, sau đó là Lâm Hải xảy ra chuyện, rốt cuộc là ai làm, ai đã cố tình nhắm vào nhà họ Dụ thế này? Điều tra, mau chóng điều tra xem ai đã ở sau lưng gây rối!”
Chương 420: Phẫu thuật mở sọ

“Thật lòng xin lỗi dì, lần này Dụ Lâm Hải vì con nên mới bị thương”.

Nam Mẫn vô cùng áy náy.

Dụ Phượng Kiều vỗ tay cô, an ủi: “Con bé này nói cái gì thế không biết, chuyện này liên quan gì đến con, nó là đàn ông, bảo vệ con là chuyện nên làm. Bị thương có chút cũng chẳng sao, đừng sợ nha, chắc chắn sẽ không sao đâu!”

Họ đang nói chuyện thì tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên.

Mọi người quay đầu lại, trông thấy Thẩm Lưu Thư vội vàng đi tới.

“Kiều”.

Ông ta như vừa chạy tới, còn thở hồng hộc, gương mặt luôn tỏ vẻ thanh cao nho nhã hiện lên vẻ hoảng hốt.

“Tình hình con trai thế nào rồi?”

Dụ Phượng Kiều nhíu mày, bà ấy không thể tỏ thái độ hòa nhã với Thẩm Lưu Thư được: “Sao ông lại tới đây? Tới đây để làm gì?”

“Tôi đến…”

Thẩm Lưu Thư đang định mở miệng thì phòng khám bệnh đã mở ra.

Bác sĩ xem báo cáo bệnh án, nói: “Ắt hẳn đầu của bệnh nhân đã bị va đập khá nhiều lần nên trong não có máu đông ở khá nhiều chỗ, khối máu cũng khá lớn, bình thường bệnh nhân có tình trạng choáng váng, đau đầu, buồn nôn gì không? Tại sao không chịu đi khám sớm?”

Nói xong, sắc mặt của mọi người lại thay đổi.

“Bị va đập nhiều lần?”

Dụ Phượng Kiều nhíu mày: “Ngoài lần này ra thì còn lần nào nữa?”

Nam Mẫn lập tức giật mình hoảng hốt.

Cô đột nhiên nhớ tới cái hôm ở thành phố Thanh, khi cô những người hâm mộ não tàn tấn công, Dụ Lâm Hải đã bảo vệ cô nên bị đá ném trúng đầu, lần đó bị ném trúng khá mạnh, anh lại không chịu đến bệnh viện kiểm tra ư?

Thẩm Lưu Thư nhìn sang Hà Chiếu, ánh mắt đầy tàn nhẫn: “Sao lại thế này? Cậu làm trợ lý của con tôi kiểu gì vậy?”

Hà Chiếu cũng hoảng sợ lắm, cà lăm nói: “Hình... Hình như là cái lần ở thành phố Thanh… Sếp muốn bảo vệ tổng giám đốc Nam nên mới bị người ta ném đá vào đầu, sau đó thỉnh thoảng anh ấy lại đau đầu, nhưng anh ấy vẫn nghĩ đó là bệnh cũ, tôi có bảo anh ấy đến bệnh viện khám nhưng lịch trình làm việc quá dày đặc, anh ấy không có thời gian nên mới kéo dài đến bây giờ…”

“Hai lần đều vì bảo vệ Nam Mẫn ư?”

Thẩm Lưu Thư nói xong thì chuyển tầm mắt sang nhìn Nam Mẫn.

Mà mặt Nam Mẫn đã trắng đến mức trong suốt, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

“Ông trách Nam Mẫn làm cái gì?”

Dụ Phượng Kiều lạnh giọng nói với Thẩm Lưu Thư: “Tôi với ông là người làm bố làm mẹ, lại không biết gì về tình hình của con trai mình chính là lỗi của chúng ta! Tốt nhất nên kiểm điểm lại bản thân, chứ đừng có đụng chuyện lại đổ hết tội lỗi lên đầu người khác”.

Bà ấy quay đầu, lo lắng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ à, tình hình con tôi có nghiêm trọng không? Có cần phải mổ không?”

“Máu đông đã gây ra những triệu chứng lâm sàng trên vùng chức năng não, cần nhanh chóng tiến hành phẫu thuật mở sọ”.

Mọi người nghe thế lập tức sợ hãi: “Mở sọ?”

Tình trạng của Dụ Lâm Hải nghiêm trọng hơn những gì mọi người tưởng rất nhiều.

Vừa nghe tới phẫu thuật mở sọ, sắc mặt Dụ Phượng Kiều lập tức trắng bệch như tờ giấy, suýt chút nữa lật xe ngã xuống.

Thẩm Lưu Thư vội vàng đỡ lấy bà ấy: “Kiều!”

“Dì à!”

Nam Mẫn cũng vội vàng đi tới đỡ lấy bà ấy, nhìn vẻ mặt tái nhợt như sáp của Dụ Phượng Kiều, lòng cô đầy đau thương.

Dù bà ấy là người hiểu chuyện đến mức nào, dù bà ấy không trách cô, nhưng con trai máu mủ của mình bị thương, người làm mẹ như bà ấy không đau lòng làm sao được?

Dụ Phượng Kiều là người đã trải qua sóng to gió lớn, sau một thoáng chấn động, bà ấy hất tay Thẩm Lưu Thư ra, cắn răng nói với bác sĩ: “Thế thì mở! Nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn cho sinh mệnh của con trai tôi!”

Bác sĩ đầy khó xử: “Phẫu thuật này có xác suất nguy hiểm khá cao, chỉ những chuyên gia khoa não bộ thần kinh như viện trưởng mới có thể thực hiện được, cái này phải hẹn trước, bởi vì các viện trưởng đã được cử đi tham gia hội thảo nghiên cứu, chuyên gia khoa thần kinh của bệnh viện cũng đã được đặt lịch phẫu thuật hết rồi… Hay là, bà thử liên lạc các bệnh viện khác xem sao?”

Tình hình của Dụ Lâm Hải không thể dây dưa kéo dài được nữa, càng chờ lâu thì mức độ nguy hiểm lại càng lớn.

Dụ Phượng Kiều và Thẩm Lưu Thư cùng tản ra đi gọi điện thoại, cố gắng liên lạc với tất cả bác sĩ chuyên khoa thần kinh não bộ trong và ngoài nước.

Vẻ mặt dì Vệ đầy lo lắng: “Nếu có thể mời được bác sĩ Grace thì tốt rồi, năm đó Lâm Hải bị thương thành như vậy, cũng nhờ bác sĩ Grace chữa khỏi cho cậu ấy. Cô cả, cô có cách nào liên lạc với bác sĩ Grace không?”

Tô Duệ, Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư đều chuyển ánh mắt sang Nam Mẫn.

Dụ Phượng Kiều căng thẳng đến mức tay cũng run lên: “Tôi đang nghĩ cách để liên lạc đây…”

Bà ấy cầm điện thoại di động, đang định gọi cho một dãy số thì lại bị Nam Mẫn giữ lấy tay.

“Dì à, để con”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom