• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (3 Viewers)

  • Chương 456-460

Chương 456: Không còn kịp

Bà Tần không thích nghe những lời đó, bắt đầu bênh vực con trai mình: “Tính thằng Nguyên thì tôi biết, giống dê con vậy, chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, nếu nó nói chuyện đàng hoàng thì thằng bé đã không nổi giận. Chắc chắn là Nam Nhã đã nói gì đó khiến nó nổi điên lên, nó mới ra tay như thế. Ông đừng có một đứa bé, hai đứa nhỏ như thế. Chúng ta chưa xét nghiệm DNA nước ối, còn chưa biết đứa bé trong bụng Nam Nhã có thật sự là cháu ruột của mình không, tám mươi phần trăm là không rồi”.

“Thế hai mươi phần trăm còn lại thì sao, nhỡ nó đúng thì sao?”

Tần Văn Quân tức giận không sao tả nổi: “Bà đừng có bênh con trai mình chằm chặp như thế, cũng do bà cưng chiều quá nên mới khiến nó thành ra như vậy! Con hư tại mẹ mà!"

Hai vợ chồng già nói chuyện một lát lại bắt đầu cãi nhau, y tá đi ra nhíu mày nhắc nhở: “Đây là bệnh viện, đừng có ầm ĩ”.

Tần Văn Quân tức đến điên cả đầu, vịn ghế ngồi xuống, khoát tay nói: “Tôi lười cãi nhau với bà, chờ thằng Nguyên ra đây rồi phải bắt nó tới nhà họ Nam xin lỗi, khiến chuyện lớn thành chuyện nhỏ”.

“Tại sao phải xin lỗi? Ai làm gì mà phải xin lỗi?”

Bà Tần trừng lớn hai mắt: “Là Nam Mẫn đánh con tôi đó có được không, tôi chưa bắt nó xin lỗi là may lắm rồi, còn bắt chúng tôi phải qua đó xin lỗi, không có cửa đâu!”

“Bà… Đúng là nông cạn!"

Tần Văn Quân đau hết cả đầu, xoa mi tâm, mỏi mệt nói: “Bây giờ nhà họ Nam không còn là nhà họ Nam của ba tháng trước, Nam Mẫn cũng không phải là công chúa nhỏ chỉ sống trong tòa tháp của mình, mặc kệ sự đời mà chúng ta biết. Bà nhìn nó bây giờ xem, có thấy sợ không? Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, tôi còn chưa nhận được tin tức, mà nó đã kết hợp với cậu cả nhà họ Dụ thành phố Bắc, cùng với cậu ấm nhà họ Phó thành phố Dung để xây dựng một trường đua ngựa”.

Nói tới trường đua ngựa thì bà Tần mới thấy hứng thú: “Ông đang nói tới cái trường đua ngựa ở Bắc Giao đấy hả?”

“Ừ”, Tần Văn Quân nặng nề gật đầu.

Bà Tần lộ vẻ khó chịu: “Nói tới nó tôi lại tức, hôm nay tôi có hẹn mấy người bạn đến chơi mạt chược, kết quả tất cả đều cho tôi leo cây. Nói cái gì mà ở Bắc Giao có trường đua ngựa mới khai trương, tất cả đều chạy tới đó tham gia náo nhiệt, còn hỏi tôi có nhận được thiệp mời không khiến tôi muối hết cả mặt. Cả bà chủ xưởng pháo hoa cũng được mời, tôi là bà chủ của cả tập đoàn Tần Thị mà lại không có thiệp, đúng là quá đáng!”

Tần Văn Quân cười mỉa mai: “Không chỉ mình bà, chủ tịch tập đoàn Tần Thị như tôi cũng chẳng có tấm nào đấy chứ? Nam Mẫn cố tình phớt lờ, không xem chúng ta ra gì”.

“Con nhỏ đê tiện đó ngông cuồng quá rồi, nó không nhìn lại xem bây giờ thành phố Nam này còn họ Nam không hả, thành họ Tần từ lâu rồi hiểu không?”

Vẻ mặt bà Tần đầy khinh thường, cộng thêm chút kiêu ngạo đắc ý.

Tần Văn Quân nhìn bà ta lại thấy đau đầu, bà vợ quý hóa của ông ta vẫn còn chìm trong giấc mộng đẹp làm “bà chủ giàu có nhất thành phố” kia, lại không biết cái chỗ đó đã sớm đổi người rồi.

Đừng nói là giàu có nhất, bây giờ bọn họ đã biến thành nghèo mạt nhất, mắc nợ đầy đầu đây này.

Tần Giang Nguyễn gãy tay quá nặng, phẫu thuật suốt bốn tiếng đồng hồ mới nối lại được, sau đó được đẩy khỏi phòng phẫu thuật.

Suy cho cũng vẫn là con mình, nói không quan tâm là giả.

Bà Tần đứng dậy trước, ôm lấy con trai mình khóc rống lên, Tần Văn Quân chậm hơn một chút, đầu óc già cả rồi không thể chịu được, bèn vịn tường đứng dậy, muốn đi tới xem con mình.

Phó tổng giám đốc của công ty vội vàng chạy tới, trên mặt đầy mồ hôi: “Chủ tịch, không hay rồi… Xảy ra chuyện rồi!”

Người kia như người mất hồn chạy tới, suýt chút nữa sẩy chân, Tần Văn Quân vội vàng đỡ lấy, khó chịu nói: “Xảy ra chuyện gì? Nói nhanh lên!”

“Nền bị sạc lở, công trình sụp xuống đè khá nhiều công nhân”.

Tần Văn Quân bỗng chốc trở nên nặng nề: “Sao lại thế này? Đi, mau tới đó xem thử… Tình hình thương vong thế nào rồi?”

“Đã chết hai người…”

Tần Văn Quân chợt khựng lại, một khi đã chết người thì chuyện sẽ rất khó để lường trước, ông ta bình tĩnh nói: “Mau chóng liên lạc với người nhà họ, đè tin tức xuống, giảm thiểu tổn thất!”

“Không còn kịp nữa rồi”.

Phó tổng giám đốc nói: “Sụp lún quá nặng, công nhân bạo động khiến dân cư của các tòa nhà bên cạnh phát hiện, bây giờ truyền thông đã chạy tới, bên ngoài bệnh viện cũng đã có rất nhiều phóng viên”.

Tần Văn Quân nghe thế lập tức chạy ra ngoài, tim cứ đập nhanh bình bịch.

Chưa được mấy bước thì điện thoại đã reo lên, một phó tổng giám đốc khác của công ty gọi tới.
Chương 457: Ác giả ác báo

Vừa mới nhấc máy, đối phương đã nói: “Không ổn rồi chủ tịch, tổng giám đốc phòng tài vụ bỏ trốn trong đêm, tập thể bộ phận thị trường đưa đơn từ chức, còn kiện công ty ta nợ lương, làm trái với hợp đồng lao động!”

“Giá cổ phiếu giảm mạnh rồi! Tần Thị, tiêu rồi…”

Từng tin tức ập tới như cây búa đập mạnh vào tim Tần Văn Quân hết lần này đến lần khác, ông ta ôm ngực, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

“Chủ tịch!”

“Ông Tần!”

*

Dụ Lâm Hải đang đánh răng thì Phó Vực đã nắm cái quần chạy vào: “Cứu với…”

Mãi đến khi đứng trước bồn cầu, anh ta mới thỏa mãn ngửa đầu “ừm” một tiếng, run run.

“Có biết lịch sự là gì không?”

Phó Vực nhấn nút xả bồn cầu, kéo quần lên, nhe răng cười: “Con người có ba chuyện gấp mà”.

Dụ Lâm Hải quay đầu, vô cùng ghét bỏ, lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, vặn vòi nước rửa sạch bọt trên mặt.

Phó Vực lấy kem đánh răng, vừa đánh vừa lười biếng lướt điện thoại.

Lướt đến mấy tin “Cổ phiếu tập đoàn Tần Thị giảm mạnh”, “Tập đoàn Tần Thị tuyên bố phá sản”, “Chủ tịch Tần đau tim chết bất đắc kỳ tử”, “Bà Tần liên quan đến mạng người nên đã bị bắt”.

Cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, điên cuồng thốt lên: “Má má má…”

“Chuyện gì thế này?”

Anh ta phun ngụm bọt kem đánh răng ra, đưa điện thoại cho Dụ Lâm Hải xem: “Tập đoàn Tần Thị phá sản rồi hả? Tần Văn Quân chết rồi hả?”

Dụ Lâm Hải cầm khăn lau mặt, thản nhiên “ừm” một tiếng.

Sáng sớm hôm nay anh đã nhận được tin.

Phó Vực lướt tin tức, biết trước là nhà họ Tần sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Anh ta nhìn Dụ Lâm Hải, hỏi: “Nam Mẫn làm hả?”

Dụ Lâm Hải thản nhiên đáp: “Không biết”.

Rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Phó Vực vội vàng rửa mặt, cũng đuổi theo anh ra khỏi nhà vệ sinh, tay không ngừng lướt tin tức, líu hết cả lưỡi.

“Dàn trận lớn thế, trong một đêm khiến tập đoàn Tần Thị bị hủy diệt, ngoài Nam Mẫn đích thân ra tay thì còn ai có đủ năng lực và quyết đoán như thế?”

Phó Vực than thở: “Giới truyền thông cũng nhanh tay nhanh chân ghê, cả mấy công ty ở thành phố Bắc cũng chạy tới…”

Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Dụ Lâm Hải đang uống nước trên giường bệnh, híp mắt: “Chuyện này không có cậu nhúng tay vào đấy chứ?”

Dụ Lâm Hải uống một hớp nước, khẽ nói: “Đẩy nhanh tốc độ thôi mà”.

“…”

Phó Vực lặng lẽ mắng “má nó” trong lòng.

Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải cùng ra tay thì còn ghê gớm hơn cả Hắc Bạch và Vô Thường, chẳng trách Tần Văn Quân không thể chịu nổi, đi đời nhà ma.

*

Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Nam Thị.

Cố Hoành đứng trước bàn làm việc, báo cáo tình hình gần đây cho bà chủ Nam Mẫn đang tựa người trên ghế.

“Tôi đã cho người đến bệnh viện hỏi thăm, đúng là chủ tịch Tần đột ngột lên cơn đau tim, cấp cứu không có tác dụng, người cũng lìa đời”.

Anh ta đặt bản chẩn đoán tử vong của Tần Văn Quân trên bàn làm việc trước mặt Nam Mẫn, cô không nhận, chỉ nhắm mắt nằm đó hỏi: “Chuyện sụp lún đó là sao?”

Cố Hoành nhận ra sự trầm thấp trong giọng nói của Nam Mẫn, lòng căng thẳng, biết boss sẽ hỏi đến chuyện này, anh ta cũng đã nghĩ ra lời giải thích hợp lý.

“Chuyện sụp lún đó là ngoài ý muốn. Thật ra chúng ta cũng đã thăm dò về công trình Nam Lĩnh đó từ trước, nền đất không đủ chắc, nơi đó cũng không thích hợp xây dưng chung cư, nên khi đấu thầu chúng ta mới không giành”.

Cố Hoành nói: “Tần Văn Quân còn tưởng ông ta lấy được một món hời lớn, sau khi trúng thầu lập tức đi tìm đội thi công xây dựng, muốn nhanh chóng thu hồi lại một số vốn, trước đó đã xảy ra tình trạng sụp lún đất, nhưng ông ta không quan tâm…”

Kết quả của việc không quan tâm chính là sụp lút trên diện rộng, các bộ ngành liên quan đã kiểm tra rồi, nói là nền không đủ chắc, nguyên liệu xây dựng không đủ tiêu chuẩn khiến cả tòa nhà sụp xuống.

Hai người chết, năm người bị thương, hậu quả nặng nề như thế, dù Tần Văn Quân không chết bất đắc kỳ tử thì cũng phải gánh vác trách nhiệm hình sự.

Nam Mẫn nghe được một lúc thì thản nhiên xua tay, chặn lời giải thích của Cố Hoành.

“Được rồi, không cần phải giải thích nhiều như thế. Tôi biết anh không phải là người xem mạng sống người khác là trò đùa chỉ vì cái lợi trước mắt”.

Người cô một tay đào tạo, nhân phẩm của anh ta thế nào, cô biết rất rõ.

Tất cả những cái bẫy mà Cố Hoành giăng ra là đủ để tập đoàn Tần Thị phải phá sản, cũng không cần tới bước đường này, chỉ có thể nói là bọn họ ác giả ác báo.
Chương 458: Ăn miếng thịt lạc đà

Nghe Nam Mẫn nói thế, trong lòng Cố Hoành thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khiến tập đoàn Tần Thị phá sản là chuyện nhỏ, nhưng mạng người là chuyện lớn bằng trời, anh ta theo Nam Mẫn bao nhiêu lâu, cô chấp nhận điều gì và không thể chấp nhận được điều gì, anh ta biết rõ.

Trên thương trường cạnh tranh có thể không từ mọi thủ đoạn, nhưng tất cả đều có nguyên tắc và điểm giới hạn của nó, Nam Mẫn không cho phép điều gì, anh ta sẽ không làm điều đó.

Nam Mẫn lại hỏi: “Chuyện của bà Tần là sao vậy?”

“À, đó là do tôi sắp xếp".

Cố Hoành thành thật nói, lúc đến thành phố Bắc anh ta cũng đã nói với Nam Mẫn, bà Tần ngầm đồng ý để em trai mình cho vay nặng lãi, kết quả dính đến mạng người phải hầu tòa.

“Trước kia em trai Vương Quân của bà ta đã ôm hết tất cả mọi tội lỗi lên người mình, giúp bà Tần rút tay ra vô cùng sạch sẽ nên mới không bị bắt. Nhưng sau khi cảnh sát tiến hành điều tra thêm một bước, thì Vương Quân có đăng ký hai công ty bên ngoài, sau lưng đều có chị gái ông ta nắm giữ cổ phần, cũng chính là bà Tần, Vương Tình. Vương Quân biết mình liên quan đến án mạng sẽ bị xử bắn nên mới sợ vãi cả nước tiểu, muốn giảm hình phạt bèn sửa lời khai, nói tất cả đều do Vương Tình sai khiến mình làm”.

Cố Hoành nói: “Chuyện bà ta nắm giữ cổ phần hai công ty kia là tôi cho người điều tra ra, báo cho cảnh sát. Người bên phía Vương Quân cũng là người bên chúng ta”.

Lúc này, Nam Mẫn mới mở to mắt nhìn về phía Cố Hoành, đôi môi hơi tái khẽ mở ra.

“Cố Hoành, bây giờ anh quả là ghê gớm”.

Cố Hoành: “…”

Đây là mắng tôi hay là khen tôi vậy?

*

“Chuyện này đều do Cố Hoành làm hết hả?”

Phó Vực nhận được tin tình báo mới nhất, cảm thấy tinh thần mình không được ổn định lắm, thả điện thoại xuống, nói với Dụ Lâm Hải: “Trợ lý của Nam Mẫn không phải hạng xoàng nha”.

“Sinh viên đứng đầu đại học kinh tế của Mỹ thì sao mà xoàng xĩnh cho được? Cậu tưởng anh ta chỉ là một trợ lý bình thường thôi hả?”

Từ trước đến nay, Dụ Lâm Hải chưa từng xem nhẹ Cố Hoành.

Nói chính xác hơn, anh chưa từng xem nhẹ bất kỳ ai bên cạnh Nam Mẫn.

“Tôi biết người có thể ở bên cạnh Nam Mẫn nhiều năm, còn được cô chọn làm em rể thì chắc chắn không phải hạng tầm thường. Nhưng không ngờ tên này lại ghê gớm đến vậy, ra tay vừa nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn như thế, đúng là một tay Nam Mẫn đào tạo”.

Phó Vực chậc lưỡi khen ngợi: “Nam Mẫn cũng ghê thật, đám trao quyền hạn lớn như vậy cho cấp dưới của mình, xem ra đang muốn bồi dưỡng Cố Hoành thành một quản lý cấp cao”.



Phòng họp trên tòa nhà tập đoàn Nam Thị.

Nhân viên tham gia cuộc họp này đều là nòng cốt của công ty cũng như cổ đông và các quản lý cấp cao, tất cả đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Nam Mẫn.

Bọn họ gần như thức trắng cả đêm, trời vừa sáng đã được gọi đi họp nhưng tinh thần vẫn hăng như đánh tiết gà.

Qua ba năm, họ lại tìm về được cảm giác đánh trận này.

Khiến lòng con người ta lâng lâng khó tả.

“Chắc là mọi người đã thấy được tin tức tối hôm qua rồi nhỉ?”

Nam Mẫn ngồi ở ghế chính, trước mặt là một ly cà phê đen không đường vẫn còn bốc khói, cực kỳ đắng, nhưng lại giúp người ta tỉnh táo.

Tất cả đều gật đầu: “Đã thấy”.

Tập đoàn Tần Thị hống hách suốt ba năm qua cuối cùng cũng tuyên bố phá sản, đúng là nhìn thấy nó đi lên, cũng chứng kiến nó sụp đổ, một thời đại cũ đã qua, một thời đại mới sẽ nhanh chóng được mở ra.

“Tôi sẽ không nói những lời vô nghĩa làm gì nữa, tất cả đều có tính toán riêng hết cả rồi”.

Giọng Nam Mẫn vẫn còn khàn khàn, nói rất chậm, nhưng cô ngồi đó như Định Hải Thần Châm khiến lòng người yên tâm đến lạ.

Tưởng Phàm ngồi bên tay trái nhìn thấy dáng vẻ Nam Mẫn thế này, ánh mắt cứ sáng rỡ lên, chất đầy sự sùng bái.

Anh ta cảm thấy, cô có đầy đủ khí chất và sự điềm tĩnh của chủ tịch Nam lúc sinh thời.

“Tần Thị sập rồi, để lại một đống tơ vò, người ta nói lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, có rất nhiều công ty muốn chia một miếng thịt lạc đà đó, mà tôi chỉ có đúng một yêu cầu”.

Nam Mẫn đảo ánh mắt đầy uy nghiểm nhìn xuống phía dưới: “Miếng thịt thối của con lạc đà đó đưa đến tận miệng tôi cũng không ăn, nhưng miếng thịt ngon của nó có vào tới miệng kẻ khác rồi, tôi cũng phải giành lấy. Hiểu chưa?”

Mọi người thầm rùng mình, không khỏi bật dậy, sắc mặt đầy vui mừng: “Đã hiểu!”

Giám đốc bộ phận thị trường xoa tay: “Bị Tần Thị chọc tức suốt ba năm, cái cơ hội “bỏ đá xuống giếng” này tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Rốt cuộc cũng có thể thoải mái chơi một ván rồi!”

Mọi người cũng nhao nhao ầm ĩ lên, Cố Hoành giơ tay lên miệng ho khẽ một tiếng, phòng họp trở nên lặng ngắt như tờ.

“Ba năm qua tôi không có ở đây khiến mọi người đã chịu ấm ức khá nhiều rồi”.

Nam Mẫn uống một ngụm cà phê, tiếp tục nói: “Kế tiếp, tôi phải ra nước ngoài khảo sát một khoảng thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này, mọi chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn đều sẽ giao cho giám đốc Tưởng và, phó giám đốc Cố thay mặt giải quyết”.
Chương 459: Gặp bạn gái nhỏ kìa

Mọi người đều vỗ tay để chúc mừng cho Tưởng Phàm và Cố Hoành được thăng chức.

“Tôi phải đi rồi, cuộc họp này để lại cho hai người”.

Nam Mẫn cầm ly cà phê rời khỏi phòng họp.

Giám đốc bộ phận thị trường nhìn sang Cố Hoành, nhíu mày: “Phó tổng giám đốc Cố, cậu không tính nói gì với mọi người hả?”

“Khụ khụ, tôi phiên dịch lại lời sếp Nam vừa nói ha”.

Cố Hoành hắng giọng một cái, bắt chước giọng nói và dáng vẻ của Nam Mẫn: “Ba năm tôi không có ở đây khiến mọi người chịu khá nhiều ấm ức rồi. Vậy nên, thời gian sắp tới mọi người cứ…”

Anh ta nhếch môi, đập bàn thật mạnh: “Có thù báo thù, có oán báo oán, chơi đi anh em ơi!”

“Ồ quào…”

Trong phòng họp, mọi người bắt đầu ầm ĩ hết cả lên.

Tưởng Phàm nhìn bọn họ náo loạn, bất đắc dĩ cười cười, đại vương vừa đi thì đám khỉ đã bắt đầu lật trời rồi.



Trong phòng bệnh.

“Má nó, quần lót tôi có cái lỗ to đùng này!”

Phó Vực hùng hùng hổ hổ vọt ra khỏi nhà vệ sinh, chạy tới chỗ giường bệnh cho Dụ Lâm Hải xem cái quần lót vừa mới hy sinh của mình.

Dụ Lâm Hải thản nhiên liếc một cái, chuyển đi: “Lại rách?”

Một chữ “lại” đầy ẩn ý.

“Đây là cái thứ mấy rồi, mẹ nó tôi đi thay luôn một lố mới được không? Tô Âm đúng là có độc mà, không được, ông đây phải lên núi lạy vài lạy, xem một quẻ mới được!”

Phó Vực cảm thấy không ổn lắm: “Haiz, cậu có còn cái nào mới không, cho cái đi”.

“Trong vali đấy, tự đi xem đi”.

Phó Vực lôi ra được một cái, đang định cởi quần thì Dụ Lâm Hải không ngẩng đầu lên, nói: “Vào nhà vệ sinh thay!”

“Tôi thay ở đây thì sao, đâu phải cậu chưa thấy”.

Dụ Lâm Hải lạnh lùng ngước mắt lên.

“Được rồi, tôi vào nhà vệ sinh đổi”.

Phó Vực khinh thường “xí” một tiếng: “Keo phải biết”.

Vừa thay xong bước ra thì điện thoại di động đã reo lên, nghe máy, là ông già gọi tới, anh ta ậm ờ vài câu: “Cái gì? Muốn con theo bố tới Messuri á?”

Bên này vừa gào lên thì bên kia cũng hùng hùng hổ hổ mắng một tràng, không cho Phó Vực cơ hội nói chuyện đã cúp điện thoại.

Khóe miệng Phó Vực giật giật, suy sụp ngã nhào vào sô pha: “Trời muốn diệt tôi…”

Dụ Lâm Hải không nhịn được cười: “Xem ra đây quả là duyên phận, cậu chấp nhận đi”.

Nhìn thấy dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của anh, Phó Vực lại tức giận, cắn răng nói: “Thế thì duyên phận của cậu với Mẫn đã chấm dứt rồi phải không? Cô ấy định đến nước Y kia, cậu không đi hả?”

Nụ cười trên môi Dụ Lâm Hải chợt tắt, tay cầm sách cũng dừng lại.

Lời ít ý nhiều, nói.

“Muốn đi”.

Dụ Lâm Hải thản nhiên nói: “Nhưng trước khi đi, phải giải quyết kẻ nên giải quyết đã”.

Khi nói những lời đó, ánh mắt anh đầy lạnh lẽo, ý lạnh tràn ngập.

Không biết bao nhiêu lâu rồi Phó Vực mới nhìn thấy sát khí đó trên mặt Dụ Lâm Hải, bỗng chốc ngơ ngẩn.

“Oh!”

Anh ta làm ra vẻ mặt khoa trương: “Mới lúc nãy thôi, tôi cứ tưởng tay bắn tỉa Cá Khô cả đại đội Giao Long đã trở lại rồi đấy, ngầu phải biết!”

Dụ Lâm Hải luồm anh ta một cái, lười để ý.

“Cậu phải đến Messuri gặp cô bạn gái nhỏ của mình cơ mà, còn ở đây làm gì?”

First blood (giết được mạng đầu tiên)!

“Cái gì, bạn gái nhỏ gì? Cậu đừng có ở đó nói bậy nói bạ”.

Phó Vực trừng lớn mắt: “Tôi chỉ nghe lệnh ông già, cùng ông đến Messuri nghỉ dưỡng mà thôi, ông đây vẫn là một cây gậy cô đơn nhé, cậu đừng có gán ghép linh tinh với tôi”.

“Ồ”.

Dụ Lâm Hải gật đầu: “Xem ra tối qua cái quần rách đã ảnh hưởng đến sự phát huy của cậu, “con chim nhỏ” biến thành “cá khô” rồi hả?”

Double kill (giết hai lần liên tục)!

“Ai, ai chim nhỏ? Ai là cá khô?"

Phó Vực giận đến mức đỏ mặt tía tai, ném gối đầu trên sô pha về phía Dụ Lâm Hải: “Con mẹ nó cậu chưa thấy nó bao giờ hả? Trợn mắt nói dối, size hai đứa từa tựa như nhau đó hiểu không?”

Dụ Lâm Hải thản nhiên ngước mắt lên, khẽ nhìn xuống phần dưới eo anh ta một cái.

Phó Vực thẳng lưng lên, không hề sợ hãi khoe cho anh xem.

“Có một lần chúng ta mặc nhầm quần lót, tôi mặc quần của cậu”.

Dụ Lâm Hải nhìn anh ta, nói: “Chật ních”.

Triple kill (giết liên tục ba lần)!

Phó Vực: “…”

Phó Vực: “…”

Phó Vực: “…”

Người đâu, ở đây có một tên mặt dày hơn cả tường thành này, kéo ra ngoài chém cho tôi!

*

Có thể nói là một đêm không ngủ, cộng với hai đêm trước đó cũng chẳng chợp mắt được, tinh thần và sức lực đều khô cạn.

Nam Mẫn không đấu tranh với cơ thể của bản thân mình, tan làm sớm để về nhà ngủ bù.
Chương 460: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân

Giấc ngủ này có thể nói là ngủ đến trời đất quay cuồng.

Vừa nằm xuống, tỉnh dậy đã là hừng đông.

Khi tỉnh giấc, bên cạnh còn có thêm một người.

Cô khẽ nheo đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, nương theo chút ánh sáng nhìn gương mặt khi ngủ đầy rực rỡ của Lạc Ưu… Chỉ là tư thế ngủ này hơi khó coi.

Có lẽ là sợ đánh thức cô, nên Lạc Ưu nằm rất xa, hơn nửa người gục dưới giường, tựa đầu lên đệm ngủ.

Mấy ngày nay Lạc Ưu theo Quyền Dạ Khiên chơi rất vui, ngày nào cũng chơi tới tận nửa đêm mới về.

Khi về còn không chịu sang phòng khách ngủ, nhất quyết phải chen chúc cùng một cái giường với cô, trước kia Nam Mẫn thường có anh hoặc em ngủ cùng, một mình sẽ không ngủ được, tật xấu này đến lúc lớn mới dần thay đổi.

Lạc Ưu đã quen với lối sống tập thể, ngủ một mình cũng không vào giấc được, vì thế hai chị em chẳng ai chê ai, hết sức hòa hợp ngủ cùng với nhau.

Nam Mẫn sợ cô ấy ngã xuống giường, muốn kéo cô nàng lên, tay vừa chạm vào cánh tay Lạc Ưu thì cô ấy đã tỉnh giấc.

Bao năm sống trong quân ngũ khiến cô ấy đã quen ngủ không sâu, có chút động tĩnh sẽ rất dễ tỉnh dậy, nhưng dù sao cũng đang trong kỳ nghỉ ngơi, thần kinh cảnh giác cũng không còn căng như trước.

Lạc Ưu thức dậy nhưng cũng chưa tỉnh hẳn, ngón tay sờ mũi, nói lảm nhảm: “Anh Quyền, cho tôi ngủ thêm một lát nữa đi, đừng ôm tôi”.

Nam Mẫn bất giác che miệng lại.

Ha, mới đó mà đã gọi người ta trong giấc ngủ rồi, tiến bộ cũng nhanh ra phết đấy chứ.

Cô đáp cái chăn lên người Lạc Ưu, rồi nhẹ nhàng bò từ trên giường xuống, rửa mặt một lát, chuẩn bị xuống nhà ăn điểm tâm.

Vừa mở cửa đã thấy được Quyền Dạ Khiên tựa vào tường, mới sáng sớm đã hút thuốc.

Nam Mẫn giật mình: “Anh hai? Sáng sớm mà anh đứng ngoài này làm gì vậy?”

Quyền Dạ Khiên kẹp điếu thuốc, thản nhiên nói: “Đi ngang qua”.

“…”

Em tin anh chết liền đấy.

Nam Mẫn nhìn thấu tính toán trong lòng anh ta.

Quyền Dạ Khiên rướn cổ lên, thăm dò vào trong xem: “Cô ấy dậy chưa?”

“Chưa đâu”.

Quyền Dạ Khiên nói: “Em xuống lầu ăn sáng đi, anh ở đây chờ cô ấy”.

Nói xong bèn lách người muốn đi tới, bị Nam Mẫn ngăn lại: “Đúng bên ngoài chờ, phòng con gái người ta mà sao đàn ông các anh lại tùy tiện vào thế?”

Quyền Dạ Khiên liếc nhìn cô: “Nói nghe như anh chưa vào phòng em bao giờ vậy”.

“Nhảm nhí, chúng ta là anh em ruột, sao mà giống nhau được?”

“Bớt nói nhảm lại, cho anh vào”.

“Không cho!”

Nam Mẫn chặn cửa gắt gao, trước khi Quyền Dạ Khiên nổi bão, cô nói: “Trừ khi…”

“Được, anh gửi lì xì cho em”.

Quyền Dạ Khiên không nói hai lời, lập tức gửi cho Nam Mẫn cái lì xì hai trăm.

Nam Mẫn bĩu môi: “Chỉ có thế?”

“Keo kiệt thế thì không nên vào”.

Nói thì nói thế, nhưng vẫn nhấn mở lì xì, nhận lấy.

Quyền Dạ Khiên gằn giọng nói: “Lì xì chỉ gửi được hai trăm!”

“Thì anh có thể chuyển khoản mà”.

Quyền Dạ Khiên nén giận, trực tiếp chuyển cho Nam Mẫn mười ngàn: “Đủ chưa?”

“Coi như tạm được đi”.

Nam Mẫn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng vẫn không nhấc chân đi, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh hai, lần này em sang nước Y không có món quà nào cho anh cả, anh ấy thích cái lư hương cổ của anh lâu rồi…”

Quyền Dạ Khiên thật sự muốn nổi điên, trầm giọng nói: “Nam Mẫn, em đừng có được đằng chân lại lên đằng đầu!”

“Thế thì phải xem Ưu Ưu nặng đến mức nào trong lòng anh, chẳng lẽ cô ấy lại không bằng cái lư hương cổ đó ư?”

Nam Mẫn vô tội chớp chớp mắt.

Chẳng mấy khi có cơ hội cạp anh hai một miếng, không thể bỏ lỡ như thế được.

Quyền Dạ Khiên đã giơ nắm đấm lên rồi, nhưng sau đó lại bỏ xuống, nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười gượng gạo: “Được, chi em”.

“Anh tuyệt vời nhất”.

Cuối cùng Nam Mẫn cũng hài lòng: “Nhưng mà anh đừng làm chuyện xấu xa gì nha, dục tốc bất đạt đấy”.

“Biết!”

Quyền Dạ Khiên thở hồng hộc đẩy em gái ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Nam Mẫn không nhịn được bật cười, không ngờ anh hai Quyền cũng có ngày hôm nay, đúng là anh cùng khó qua ải mỹ nhân mà.

Vừa xuống lầu, đã thấy Cố Hoành và Nam Lâm ngồi ăn ở đó, Cố Hoành đưa lưng về phía Nam Mẫn, đang dùng giấy ăn lau nước cam trên miệng Nam Lâm, còn cô ấy thì mỉm cười hạnh phúc.

Chậc, mới sáng sớm tinh mơ đã hành hạ cẩu độc thân như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom