-
Chương 446-450
Chương 446: Sweet heart
Dụ Lâm Hải nhìn vào bóng lưng cô rất lâu.
Vốn tưởng rằng đã sớm quen việc cô lạnh lùng, lãnh đạm, vô tình với mình. Nhưng lời ác độc của cô, mỗi một chữ giống như chiếc chày nặng gõ vào tim anh.
Khiến anh đau đớn, khổ sở nói không thành lời.
Quả thật anh không cho cô cảm giác an toàn được, cũng không cho cô hạnh phúc, điều duy nhất có thể làm được cũng chỉ là giúp cô loại bỏ phần tử nguy hiểm, trả lại yên bình cho cô.
Dụ Lâm Hải bảo Hà Chiếu đưa điện thoại cho anh, bắt đầu gọi một cuộc điện thoại.
“Tài liệu của Kiều Lãnh tra được chưa? Gửi cho tôi”.
Trên đường trở về, Nam Mẫn nhận được một số điện thoại lạ.
Đây rõ ràng là số lạ, nhưng lại khiến tim cô căng cứng.
Trong mơ hồ, cô đã đoán được là ai gọi tới.
Trực giác của cô luôn rất chuẩn xác.
Điện thoại vừa mới được kết nối, cô trì hoãn không nói, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng trầm khàn: “Sweet heart”.
Rõ ràng là kiểu giọng trầm thấp các cô gái trẻ hiện nay yêu thích, nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác da đầu tê dại.
Cơ thể Nam Mẫn căng cứng mất kiểm soát.
Cô không thể không thừa nhận, mười năm qua cô vẫn tràn đầy sợ hãi với giọng nói của hắn.
Trong nhà tù đúc bằng sắt lạnh lẽo chật hẹp, cô cuộn mình ở trong đó, cổ tay cổ chân đều bị xiềng xích, trên cổ quấn vòng.
Nỗi nhục nhã và sợ hãi tràn đầy trong nội tâm cô, trong điều kiện tiên quyết an toàn tính mạng không thể được đảm bảo, nói gì đến tôn nghiêm?
Một người đàn ông chậm rãi ép sát về phía cô.
Ánh trăng có phần u ám chiếu vào khuôn mặt như đao tước của hắn, đôi mắt sâu thăm thẳm như màn đêm.
Hắn quỳ xuống trước mặt cô, kéo chiếc vòng trên cổ cô rồi lôi đến trước người mình, thè lưỡi liếm vết thương dưới cằm cô.
“Sweet heart”.
Giọng nói trầm thấp mát lạnh vang bên tai cô: “Máu của cô thật thơm”.
Nam Mẫn rùng mình, gần như là nghiến răng nghiến lợi gọi tên tiếng trung của hắn: “Kiều Lãnh”.
Đối phương truyền đến tiếng cười hừm thật thấp.
“Mười năm trôi qua, cô vẫn thông minh, dũng cảm như vậy”.
Mặc dù Kiều Lãnh là con lai, nhưng nói tiếng trung vô cùng lưu loát, giống như bạn cũ trêu đùa Nam Mẫn: “Người yêu cô có khỏe không?”
Nam Mẫn híp mắt, giọng nói lộ ra vẻ cứng rắn: “Anh ta không phải người yêu của tôi”.
“À, tôi quên mất, đã từng phải”.
Kiều Lãnh sửa lại: “Bây giờ anh ta là chồng cũ của cô. Nhưng vẫn rất lo lắng cho anh ta, không phải sao?”
Nam Mẫn chậm rãi dời điện thoại ra khỏi bên tai, mở loa ngoài, đồng thời chuyển sang trang khác, bắt đầu tra định vị của đối phương.
Cô vẫn duy trì trao đổi với hắn: “Không, so với lo lắng cho anh ta, tôi lo cho anh hơn đấy”.
“Ha ha ha ha ha…”
Đối phương truyền đến một trận cười vang dội: “Người phụ nữ trải qua hôn nhân quả nhiên phong tình và mềm mại hơn mười năm trước”.
Hắn trầm thấp hỏi: “Cô đang tra định vị trí của tôi đúng không, honey?”
Vẻ mặt Nam Mẫn hiện ra một tia lạnh như băng, đối phương quả nhiên đã thiết lập trùng trùng cách trở, muốn phá định vị của hắn phải mất chút thời gian.
“Mười năm trước kỹ thuật hack của cô rất lợi hại, nhưng cô đừng quên, cô đã từng là bại tướng dưới tay tôi”.
Hắn vẫn muốn nói chuyện với Nam Mẫn giống như trêu đùa trẻ con.
Động tác trên tay Nam Mẫn không dừng, lạnh lùng nói: “Theo như anh nói, mười năm đã qua. Kiều Lãnh, anh già rồi, cũng xấu nữa”.
Đối phương ngừng một lát, tiếp đó lại cười ha ha như điên.
“Không hổ là cô gái tôi luôn nghĩ trong mười năm qua, miệng lưỡi cô vẫn sắc bén như vậy, tôi thích”.
Nam Mẫn vừa phá một IP, IP của đối phương lại đổi thành người khác, định vị cũng đã sửa lại.
Cô nhíu mày, trên mặt thoáng qua một tia chán nản, biết đối phương đang đùa cợt cô, cô kích động muốn đập điện thoại.
“Kiều Lãnh, lần này anh đến rốt cuộc muốn làm gì?”
Nam Mẫn hận hắn muốn chết: “Bố mẹ tôi đều đã chết trong tay anh, anh muốn máu tôi, mạng tôi thì cứ tới lấy!”
Phía bên Kiều Lãnh lại thản nhiên: “Ai nói bố mẹ cô chết rồi?”
“...”
Trong nháy mắt, Nam Mẫn tưởng rằng mình bị ảo giác.
“Anh nói gì?”
Cơ thể cô cứng đờ, điện thoại nắm trong tay cũng gần như đông cứng: “Anh lặp lại một lần nữa mau, bố mẹ tôi còn sống?”
“Còn sống hay không tôi không biết, dù sao tôi cũng không giết bọn họ”.
Chương 447: Bố mẹ có thể còn sống không?
Giọng Kiều Lãnh nhạt đi: “Honey, lần này tôi trở về quả thật là vì cô”.
Hắn nhẹ nhàng cười: “Nhưng tôi không muốn máu cô, cũng không muốn mạng cô, mà là muốn… cô”.
Nam Mẫn lòng như đánh trống, đập thình thịch điên cuồng, cô ngồi không vững, đan tay vào nhau.
Chuyện bố mẹ khả năng vẫn còn trên đời đã hoàn toàn bá chiếm lỗ tai và đầu cô, khiến cô hoàn toàn không có cách nào quan tâm đến chuyện khác.
“Trước tiên anh nói rõ ràng, ba năm trước bố mẹ tôi bị tai nạn xe, không phải anh xúi giục chú hai và chú ba tôi? Anh không giết bọn họ?!”
Kiều Lãnh như đang giễu cợt, hắn cười: “Ba năm trước tôi còn đang chạy trốn khắp nơi, tham sống sợ chết, tôi không có thời gian rảnh”.
“Vậy…”, cổ họng Nam Mẫn cứng ngắc: “Có phải là người của Tiêu Ân bọn họ làm không?”
Giọng đối phương ngừng một lát, lập tức lạnh lẽo.
“Sweet heart, tôi đang nói chuyện giữa hai chúng ta, không được nói đến chuyện người khác, OK?”
Nam Mẫn vừa tức vừa nôn nóng, trong lòng dâng lên một mầm lửa, cô đập liên tục vào cửa kính xe, giận đến mức trực tiếp văng ra mấy lời thô tục.
“Con mẹ nó tôi đang nói với anh về bố mẹ tôi!!!”
Một tiếng quát chói tai, cửa kính xe vỡ tung, tiếng bể vỡ của thủy tinh khiến lái xe suýt chút nữa không cầm ổn định vô lăng, Cố Hoành kinh hãi trợn trừng mắt.
Đầu dây bên kia nhất thời không còn tiếng nói, cả thế giới dường như yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau truyền tới tiếng tút tút tút ngắt kết nối.
Nam Mẫn gọi lại, nhưng hiện số trống.
“Mẹ kiếp!”
Cô hung hăng ném điện thoại trên ghế, nhưng lại bị thủy tinh cứa tay, máu tươi lập tức trào ra.
“Tổng giám đốc Nam!”
Trong tình huống cấp bách, Cố Hoành không bảo tài xế dừng xe, anh ta lập tức cởi dây an toàn nhảy từ vị trí ghế lái phụ xuống ghế sau, gạt miếng thủy tinh sang một bên, lấy ra hộp thuốc khử độc và băng bó cho Nam Mẫn, tim cũng đập bình bịch, không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt Nam Mẫn.
Anh ta đi theo cô lâu như vậy, cho đến bây giờ chưa nhìn thấy sắc mặt cô khó coi đến thế.
“Tổng giám đốc Nam, có muốn báo cảnh sát hay không?”
Toàn thân Nam Mẫn như đông cứng, ngây ra ngồi im một chỗ, hồi lâu vẫn không hoàn hồn.
Ngay lúc Cố Hoành chuẩn bị gọi 110, Nam Mẫn túm tay anh ta, mở miệng, giọng khàn khàn, khô khốc.
“Không cần gọi, vô dụng thôi. Bây giờ đừng nói đến chứng cứ chưa đủ, không xác định được vị trí của hắn thì dù có chứng cứ đầy đủ, chưa chắc có thể bắt được hắn”.
Mười năm nay, bố lớn và anh cả đã sử dùng cả lực lượng vũ trang nước ngoài, phát động chiến tranh quy mô nhỏ mới tóm được Kiều Lãnh.
Nhưng rốt cuộc vì sao hắn còn sống đến giờ, trong lòng Nam Mẫn vẫn là một ẩn số.
“Đưa điện thoại cho tôi”.
Cố Hoành mò tìm điện thoại Nam Mẫn ném ở ghế, đưa cho Nam Mẫn.
Ngón tay Nam Mẫn cứng ngắc, chậm rãi gọi một dãy số, bên kia trong nháy mắt đã được kết nối.
Cô nghe thấy Lạc Quân Hành nói tiếng anh: “Tạm dừng họp”.
Sau đó giọng anh ta mới truyền tới rõ ràng: “Anh đây”.
“Anh cả”.
Nam Mẫn vừa mở miệng liền nghẹn ngào, nước mắt không khống chế nổi đã rơi xuống.
Lạc Quân Hành nói: “Từ từ nói, không được khóc”.
Nam Mẫn thút thít, giống như trẻ con hỏi anh ta: “Bố mẹ có thể còn sống không?”
Cô vừa đưa ra vấn đề này, tin rằng dù là anh trai nào cũng không ngờ được.
Nhưng anh cả vẫn là anh cả.
Lạc Quân Hành trâm ngâm trong chốc lát, anh ta hỏi cô: “Ai nói với em?”
“Kiều Lãnh”.
Nam Mẫn không hề giấu anh cả.
Lạc Quân Hành lại hỏi: “Nguyên lời hắn nói là gì?”
“Em ghi âm rồi, em gửi anh nghe”.
Nam Mẫn lau nước mắt, gửi ghi âm cho Lạc Quân Hành, bản thân cũng nghe lại một lần.
Đoán chừng anh cả đã nghe xong, cô không kịp chờ đợi liền hỏi: “Có phải vậy không anh? Em không hiểu sai chứ? Hắn nói bố mẹ em chưa chết, đúng không?”
Nam Mẫn bây giờ cảm xúc kích động khác thường, cô cần một người nói cho mình biết, bố mẹ cô vẫn chưa chết.
Nam Ninh Tùng và Lạc Nhân vẫn còn sống!
“Mẫn, tỉnh táo chút”.
Giọng nói Lạc Quân Hành trầm thấp lạnh lẽo, lộ ra mát lạnh giữa mùa hè: “Nguyên lời của hắn là ‘Còn sống hay không tôi không biết, dù sao tôi cũng không hề giết bọn họ’”.
Anh ta ngừng một chút, rồi lại dùng giọng Luân Đôn chính gốc: “Hắn đang dẫn dụ em”.
Trái tim từ thiên đường rơi xuống mặt đất.
Nam Mẫn có một loại cảm giác tuyệt vọng, khó khăn lắm mới nhìn thấy ánh sáng rạng đông, nhưng lại một lần nữa rơi vào bóng tối.
Trong khoảnh khắc, sức lực toàn thân đều bị hút đi.
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Nếu như đúng? Ngộ nhỡ đúng thì sao?”
Chương 448: “Em muốn nghe anh đánh đàn piano”
Mặt Nam Mẫn lạnh như băng: “Nếu ba năm trước hai thi thể bị cháy khô trong buồng xe không phải họ, ngộ nhỡ họ vẫn còn trên đời… Anh cả, anh cho em chút hy vọng đi!”
Cô nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi, toàn thân cảm giác bất lực, khiến cô gần như không cầm nổi điện thoại.
Khi điện thoại sắp trượt khỏi lòng bàn tay, giọng nói của Lạc Quân Hành lại một lần nữa truyền tới.
Anh ta nói: “Anh lập tức phái người đi điều tra”.
“Điều tra! Phải điều tra!”
Sức lực của Nam Mẫn cuối cùng đã trở lại: “Dù chỉ có một chút hy vọng, chúng ta cũng không thể từ bỏ, đúng chứ?!”
Cô vẫn kích động.
“Đúng”.
Lạc Quân Hành dịu dàng nói, sau đó hỏi cô: “Kiều Lãnh gọi điện cho em, bây giờ em đang ở đâu?”
Nam Mẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đang trên đường về khu vườn Hoa Hồng”.
“Còn bao lâu mới tới?”
Nam Mẫn nhìn phía ngoài cửa sổ: “Khoảng chừng năm phút”.
“Được”.
Lạc Quân Hành nói: “Bắt đầu từ bây giờ, em không cần nói nữa, ổn định cảm xúc một chút”.
“Ừm”.
Nam Mẫn đáp lại, vội vàng nói: “Anh cả, anh đừng cúp máy”.
Lạc Quân Hành: “Ừ, không cúp”.
Anh ta nói xong liền không cúp, nhưng Nam Mẫn lại nhớ ra hình như anh ta vẫn đang trong cuộc họp: “Được rồi, anh mau đi làm việc đi, một mình em bình tĩnh lại là được”.
“Năm phút vẫn được”.
Giọng nói Lạc Quân Hành nhàn nhạt, nhưng khiến người khác có một loại sức mạnh an tâm không nói thành lời: “Anh cả ở bên em”.
Nam Mẫn sụt sịt: “Ừm”.
Nam Mẫn dựa người vào ghế ngồi, cửa sổ vỡ kính, gió đêm mát lạnh thổi vào, khiến tâm trạng cô dần dần bình tĩnh lại.
“Anh cả”, cô nhẹ giọng năn nỉ: “Em muốn nghe anh đánh đàn piano”.
Lạc Quân Hành đồng ý: “Được”.
Một lúc sau, tiếng đàn piano du dương chậm rãi truyền ra từ đầu ra bên kia, lộ ra yên tĩnh và đau buồn.
Từ nhỏ Nam Mẫn ngũ âm không hoàn thiện, là người mù âm nhạc, nhưng cô nhớ bản nhạc piano này tên là The Sound of Silence, là bản nhạc lần đầu tiên anh cả đàn cho cô.
Khi đó, cô còn rất nhỏ, bị anh hai và anh nhỏ liên minh trêu chọc, lại đánh không nổi bọn họ, vô tình rơi xuống hố, làm bẩn váy mới.
Cô oan ức khóc lóc không ngừng, anh nhỏ gần như quỳ xuống, dỗ cũng không được.
Anh cả ôm cô ngồi bên cạnh piano, đánh một bản piano, cô nghe xong liền ngừng khóc.
Không có nỗi buồn nào mà một bản piano của anh cả không giải quyết được?
Lạc Quân Hành đàn một bản khoảng chừng năm phút.
Mãi đến khi Cố Hoành nhẹ giọng báo cáo: “Tổng giám đốc Nam, đến khu vườn Hoa Hồng”.
Tiếng nhạc bên kia mới đột nhiên dừng lại.
Nam Mẫn trợn mắt nhìn Cố Hoành, bất mãn nói với đầu dây bên kia: “Tặng em thêm một phút thì sao, thật nhỏ mọn”.
“Làm người không thể quá tham lam”.
Lạc Quân Hành cười đùa cô, anh ta hỏi: “Bình tĩnh lại rồi?”
Nam Mẫn nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Đầu dây bên kia có người dùng tiếng anh giục Lạc Quân Hành vào họp: “Mọi người chờ đã lâu”, giọng Lạc Quân Hành lạnh lẽo uy nghiêm truyền tới…
“Vậy hãy để bọn họ chờ”.
Nam Mẫn cười, thầm nghĩ anh cả thật bá đạo, cô có hơi xấu hổ: “Anh cả, em không sao, anh mau làm việc đi”.
Cố Hoành mở cửa, Nam Mẫn xuống xe, băng vải trắng trên tay lộ ra rất bắt mắt trong màn đêm đen.
Ngay lúc sắp cúp máy, Lạc Quân Hành nói: “Muốn nghe anh đàn piano trực tiếp thì mau qua đây sớm một chút”.
“Được”, Nam Mẫn đồng ý: “Xử lý xong lễ khai trương trường đua ngựa ngày mai, sắp xếp công việc sau này, em qua ngay”.
Lạc Quân Hành ‘ừm’ một tiếng, cúp máy.
…
Mở vòi hoa sen, dòng nước mát lạnh chảy xuống tóc Nam Mẫn, cô nhắm mắt mặc kệ cho nước lạnh dội vào người.
Tháo băng vải trên tay, máu đỏ tươi hóa thành nước máu, chảy rào rào.
Cô phải tỉnh táo lại.
Cô nhất định phải tỉnh táo lại.
Không thể để cho cơn ác mộng mười năm trước lại một lần nữa diễn ra, cũng không thể để bi kịch ba năm trước xảy ra nữa, cho dù là cô hay các anh trai cũng đều không thể nào chịu nổi nỗi đau mất đi người thân.
Cô không thể để Kiều Lãnh dắt mũi mình thêm một lần, cô muốn hóa bị động thành chủ động, phải hỏi thăm tung tích của bố mẹ từ chỗ hắn, hơn nữa đưa hắn ra công lý!
Bố mẹ chưa chết, cô phải kiên định với niềm tin này, dù có một tia khả năng, cô cũng muốn tin!
Chương 449: Thất Tịch vui vẻ
Tiếp theo chuyện cô phải làm chỉ có một, chính là… tìm bọn chúng!
Dù trả giá tất cả cũng không đáng tiếc.
…
Cho dù đêm hôm qua bóng tối u ám thế nào, sáng sớm hôm nay mặt trời vẫn dâng lên.
Lễ Thất Tịch đã đến rồi.
Nam Mẫn giống như chưa xảy ra chuyện gì, vẫn bảy giờ rời giường, mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần nhìn không khác gì bình thường.
Lúc ăn sáng, Cố Hoành và Nam Lâm ngồi phía đối diện, cô còn hứng thú hỏi: “Hôm nay là lễ tình nhân, hai người có sắp xếp gì không?”
Cố Hoành và Nam Lâm trố mắt nhìn nhau, họ biết tâm trạng Nam Mẫn không tốt, kế hoạch vốn đã sắp xếp xong cũng gác lại.
Nam Lâm mím môi: “Chị, em ở bên chị”.
Nam Mẫn khó hiểu nhìn cô ấy: “Lễ Thất Tịch em không ở bên bạn trai, ở bên chị làm gì?”
Cô nuốt miếng bánh mỳ cuối cùng vào trong bụng, uống một hớp nước trái cây, nói với Cố Hoành: “Hôm nay sau khi lễ khai trương kết thúc, anh tan làm sớm đi, dẫn Lâm ra ngoài chơi”.
Cố Hoành không ngờ cô chủ có thể ban ơn trời, quả thật cảm động rơi nước mắt.
Trên đường đi đến trường đua ngựa, tin nhắn trong nhóm hiện không ngừng.
Nam Mẫn xoa xoa mi tâm, lấy điện thoại di động, thấy trong nhóm anh em vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là anh tư Lý Vân vừa sáng sớm đã khoe nhẫn đính hôn cùng Trình Hiến, chiếc nhẫn bạc vô cùng đơn giản, nhưng vì hai đôi tay thon dài nên lại càng đẹp mắt.
Đầu tiên các anh ầm ầm bùng nổ trước hành động ân ái rải cơm chó đáng ghét kia, sau đó lần lượt gửi lên lời chúc phúc.
Nam Mẫn cũng gửi một tin: ‘Chờ uống rượu mừng của các anh’.
Ngay sau đó, anh ba Hạ Thâm cũng gửi một đống hình hoa vào trong nhóm.
Không chờ anh ta nói, Bạch Lộc Dư liền ngốc nghếch hỏi: ‘Anh ba, gần đây không đóng phim, rảnh rỗi bán hoa trong nhóm hả?’
Anh ba tính khí tốt, không so đo với anh ta.
‘Chuẩn bị chọn một bó hoa cho bạn gái, đến tiệm hoa chọn, các anh em nói xem bó hoa nào đẹp nhất? Bỏ phiếu bắt đầu’.
Anh nhỏ: ‘Em chọn số hai, tặng bạn gái đương nhiên phải chọn hoa hồng đỏ chứ’.
Anh tư: ‘Cùng ý kiến’.
Anh hai: ‘Bạn gái tương lai của anh nói hoa hồng đỏ quá tầm thường, số ba, hoa hồng đỏ phấn đẹp nhất’.
Anh hai: ‘Tiểu Lục, em nói xem @Mẫn người con gái của đất’.
Tiểu Lục: ‘Số ba đi’.
Hạ Thâm lập tức quyết định: ‘Vậy thì số ba’.
Anh nhỏ: ‘Khinh bỉ. Vậy anh hỏi bọn em làm gì, cứ trực tiếp hỏi Tiểu Lục luôn là được!’
Anh ba: ‘Lưu trình nên đi vẫn phải đi, hỏi các anh em chủ yếu là để tránh né một vài đáp án lệch lạc’.
Anh nhỏ: ‘xem thường’.
Anh tư: ‘xem thường’.
Khóe miệng Nam Mẫn vui vẻ nhếch lên, các anh quả nhiên là nguồn vui của cô.
Vốn dĩ tưởng rằng hôm nay cô sẽ trải qua một mình, không ngờ vừa đến trường đua ngựa, hai ông thần ăn hại đều đã tới, Phó Vực há miệng ngáp, dáng vẻ lười biếng.
Dụ Lâm Hải mặc đồ bình thường, áo trắng ngắn tay kết hợp với quần dài đen, trên đầu đội mũ trắng.
Anh đứng ở dưới ánh mặt trời.
Khẽ mỉm cười với cô.
Khóe miệng Nam Mẫn đang nhếch lên, khi nhìn thấy Phó Vực và Dụ Lâm Hải liền biến thành đường thẳng.
Hai người này thà đừng đến còn hơn.
Dụ Lâm Hải đi về phía cô, nụ cười xán lạn: “Thất Tịch vui vẻ”.
Nam Mẫn không thèm nở nụ cười với anh, vô tình nói: “Nếu anh thật sự muốn tôi vui vẻ, vậy thì nên ngoan ngoãn nằm ở bệnh viện, không nên tới”.
Biết rằng đến rồi chắc chắn sẽ bị phê bình, nhưng anh quả thật muốn gặp cô, muốn cùng cô trải qua Thất Tịch, nên anh vẫn tới.
Dụ Lâm Hải khẽ mím môi, muốn chọc cô cười, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Sự kiện quan trọng như vậy làm sao để một mình em bận rộn?”
Nam Mẫn thầm nghĩ: Cũng đúng. Xem như bọn họ có lương tâm.
So với vẻ thận trọng xấu hổ của Dụ Lâm Hải, Phó Vực hào phóng hơn nhiều.
Anh ta cà lơ phất phơ đi tới, lười biếng khoác bả vai Dụ Lâm Hải, chào hỏi Nam Mẫn: “Mẫn, lễ tình nhân vui vẻ!”
Phó Vực nhe hàm răng trắng bóng: “Hôm nay chính là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau một năm một lần ở cầu hỉ thước, ngày gia đình sum họp, em nên vui vẻ cười một cái thay người ta”.
Chương 450: “Tại sao lại là ‘lễ con ếch xanh’?”
Vừa nghe đến bốn chữ ‘gia đình đoàn viên’, Nam Mẫn càng cảm thấy châm chích, cô lạnh băng nói: “Người cô đơn không phải trải qua lễ tình nhân, mà là lễ con ếch xanh”.
Dụ Lâm Hải không hiểu: “Tại sao lại là ‘lễ con ếch xanh’?”
Phó Vực mặt đầy chán ghét nhìn anh: “Xóm các cậu có phải không có internet đúng chứ, bởi vì ‘cô oa cô oa’ là cô đơn đó’.
Hài âm chết tiệt.
Dụ Lâm Hải cạn lời: “Vô vị”.
Anh đuổi theo bước chân Nam Mẫn, Phó Vực cười vô tâm, tiến lên vỗ bả vai Nam Mẫn: “Tôi nói này, kiếp trước Tô Âm có phải phù thủy không?”
Nam Mẫn liếc mắt nhìn anh ta.
Phó Vực oán trách: “Tối hôm qua tôi tìm một cô em đi chơi, muốn phát triển tình cảm với người ta, tranh thủ thoát ế trước lễ tình nhân, ai lại một mình trải qua Thất Tịch đúng chứ? Kết quả cô đoán xem, thành lũy còn vào, quần trong đã rách rồi, quả thật xấu hổ chết mất, làm tôi mất hết hứng thú. Sáng sớm nay thay chiếc mới, kết quả lại thủng lỗ, còn rách những ba chỗ!”
“Phụt…”
Nam Mẫn không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Dụ Lâm Hải bất ngờ ngẩng đầu.
Nam Mẫn hứng thú hỏi: “Cái này liên quan gì đến Âm?”
Khi Phó Vực và Nam Mẫn nói rời khỏi thành phố Bắc, Tô Âm và anh ta đã móc ngoéo tay thề thốt, nói đến chuyện không được phép có tình cảm nam nữ, nếu không quần trong sẽ bị thủng lỗ.
Không ngờ thật sự ứng nghiệm.
“Đây quả thực là lời nguyền ác độc lớn nhất, đúng không?”, Phó Vực cảm thấy Tô Âm đúng là thần.
Nam Mẫn lại không nhịn được cười, sau đó nhìn Phó Vực: “Phải”.
Ngược lại cô không cảm thấy Tô Âm hơn thần, chỉ cảm thấy lô quần trong Phó Vực mua kia chắc hẳn chất lượng có vấn đề gì đó.
Nhưng người nào đó lại chột dạ, vừa thủng lỗ liền không dám làm mấy chuyện xấu.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Được Phó Vực chọc cười, tâm trạng Nam Mẫn đã tốt hơn nhiều.
Dụ Lâm Hải đi theo phía sau cũng nhìn thấy góc nghiêng Nam Mẫn đang cười, rồi nhìn Phó Vực đang nói chuyện vui vẻ với cô, răng liền có chút ngứa ngáy.
Lại một lần nữa hâm mộ tên nhãi này.
…
Giai đoạn trước đã được chuẩn bị đầy đủ, lễ khai trương trường đua ngựa có không ít người tới.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân Thất Tịch, vừa vặn vào thứ bảy, các cặp đôi cũng đến không ít, cùng nhau cưỡi ngựa, bơi lội, ngâm suối nước nóng, trải nghiệm hẹn hò lãng mạn.
Thành phố Bắc, thành phố Nam, thành phố Dung nhắm vào mặt mũi ba nhà họ Dụ, Nam, Phó, nhiều nhà giàu cao quý và bạn bè các giới cũng đến chúc mừng, tham quan, nườm nượp không dứt.
Phó Vực và Dụ Lâm Hải đều là người mạnh vì gạo bạo vì tiền. Các loại xã giao cũng đối đáp tự nhiên, có sự giúp đỡ của họ, quả thật đã gánh vác cho Nam Mẫn không ít.
Rất nhiều người bạn đến từ thành phố Bắc đều đã gặp qua Nam Mẫn, biết cô và Dụ Lâm Hải đã từng có mối quan hệ vợ chồng, họ đều bày tỏ kinh ngạc với lần hợp tác này của hai người.
Nam Mẫn bây giờ trên đầu đã không còn danh hiệu ‘bà Dụ’, mà là cô cả của tập đoàn Nam Thị, nhà giàu nhất thành phố Nam hiện giờ.
Trong ba tháng ngắn ngủi, danh hiệu cô cả nhà họ Nam đã vang khắp giới thương gia.
Dù sao cũng chết rồi hồi sinh, đoạt được Nam Thị từ tay chú, dùng sức lực của bản thân diệt sạch tập đoàn Tần Thị, lại một lần nữa dẫn dắt Nam Thị trở thành nhà giàu nhất thành phố Nam.
Từng sự kiện này đến chấn động toàn quốc, đủ để viết một câu chuyện truyền kỳ.
Rất nhiều blogger mặc dù không quen Nam Mẫn, chưa từng nhìn thấy ảnh cô cũng chưa từng xem bất kỳ bài phỏng vấn của cô, nhưng vẫn lấy những gì cô trải qua viết thành nhân vật nữ chính trong kịch bản phim.
Người có hứng thú với cô giống như cá diếc qua sông, nhiều vô cùng.
Người hứng thú về cuộc hôn nhân đã qua của Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn cũng nhiều.
“Tổng giám đốc Dụ, chúc mừng nhé, mảnh đất tốt như vậy mà cháu vẫn nắm được”.
Chủ tịch tập đoàn Cửu An của thành phố Bắc cùng vợ qua bắt tay chúc mừng Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải cười nhạt: “Chủ tịch An khách sáo quá, mảnh đất này là Nam Thị nắm được, cháu xem như là bạn hợp tác, gia nhập hạng mục này mà thôi”.
“Nghe nói rồi nghe nói rồi, chủ tịch Nam cũng là phụ nữ không thua kém đấng mày râu. Có thể giới thiệu với An mỗ không?”
“Đương nhiên có thể”.
Dụ Lâm Hải nhìn vào bóng lưng cô rất lâu.
Vốn tưởng rằng đã sớm quen việc cô lạnh lùng, lãnh đạm, vô tình với mình. Nhưng lời ác độc của cô, mỗi một chữ giống như chiếc chày nặng gõ vào tim anh.
Khiến anh đau đớn, khổ sở nói không thành lời.
Quả thật anh không cho cô cảm giác an toàn được, cũng không cho cô hạnh phúc, điều duy nhất có thể làm được cũng chỉ là giúp cô loại bỏ phần tử nguy hiểm, trả lại yên bình cho cô.
Dụ Lâm Hải bảo Hà Chiếu đưa điện thoại cho anh, bắt đầu gọi một cuộc điện thoại.
“Tài liệu của Kiều Lãnh tra được chưa? Gửi cho tôi”.
Trên đường trở về, Nam Mẫn nhận được một số điện thoại lạ.
Đây rõ ràng là số lạ, nhưng lại khiến tim cô căng cứng.
Trong mơ hồ, cô đã đoán được là ai gọi tới.
Trực giác của cô luôn rất chuẩn xác.
Điện thoại vừa mới được kết nối, cô trì hoãn không nói, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng trầm khàn: “Sweet heart”.
Rõ ràng là kiểu giọng trầm thấp các cô gái trẻ hiện nay yêu thích, nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác da đầu tê dại.
Cơ thể Nam Mẫn căng cứng mất kiểm soát.
Cô không thể không thừa nhận, mười năm qua cô vẫn tràn đầy sợ hãi với giọng nói của hắn.
Trong nhà tù đúc bằng sắt lạnh lẽo chật hẹp, cô cuộn mình ở trong đó, cổ tay cổ chân đều bị xiềng xích, trên cổ quấn vòng.
Nỗi nhục nhã và sợ hãi tràn đầy trong nội tâm cô, trong điều kiện tiên quyết an toàn tính mạng không thể được đảm bảo, nói gì đến tôn nghiêm?
Một người đàn ông chậm rãi ép sát về phía cô.
Ánh trăng có phần u ám chiếu vào khuôn mặt như đao tước của hắn, đôi mắt sâu thăm thẳm như màn đêm.
Hắn quỳ xuống trước mặt cô, kéo chiếc vòng trên cổ cô rồi lôi đến trước người mình, thè lưỡi liếm vết thương dưới cằm cô.
“Sweet heart”.
Giọng nói trầm thấp mát lạnh vang bên tai cô: “Máu của cô thật thơm”.
Nam Mẫn rùng mình, gần như là nghiến răng nghiến lợi gọi tên tiếng trung của hắn: “Kiều Lãnh”.
Đối phương truyền đến tiếng cười hừm thật thấp.
“Mười năm trôi qua, cô vẫn thông minh, dũng cảm như vậy”.
Mặc dù Kiều Lãnh là con lai, nhưng nói tiếng trung vô cùng lưu loát, giống như bạn cũ trêu đùa Nam Mẫn: “Người yêu cô có khỏe không?”
Nam Mẫn híp mắt, giọng nói lộ ra vẻ cứng rắn: “Anh ta không phải người yêu của tôi”.
“À, tôi quên mất, đã từng phải”.
Kiều Lãnh sửa lại: “Bây giờ anh ta là chồng cũ của cô. Nhưng vẫn rất lo lắng cho anh ta, không phải sao?”
Nam Mẫn chậm rãi dời điện thoại ra khỏi bên tai, mở loa ngoài, đồng thời chuyển sang trang khác, bắt đầu tra định vị của đối phương.
Cô vẫn duy trì trao đổi với hắn: “Không, so với lo lắng cho anh ta, tôi lo cho anh hơn đấy”.
“Ha ha ha ha ha…”
Đối phương truyền đến một trận cười vang dội: “Người phụ nữ trải qua hôn nhân quả nhiên phong tình và mềm mại hơn mười năm trước”.
Hắn trầm thấp hỏi: “Cô đang tra định vị trí của tôi đúng không, honey?”
Vẻ mặt Nam Mẫn hiện ra một tia lạnh như băng, đối phương quả nhiên đã thiết lập trùng trùng cách trở, muốn phá định vị của hắn phải mất chút thời gian.
“Mười năm trước kỹ thuật hack của cô rất lợi hại, nhưng cô đừng quên, cô đã từng là bại tướng dưới tay tôi”.
Hắn vẫn muốn nói chuyện với Nam Mẫn giống như trêu đùa trẻ con.
Động tác trên tay Nam Mẫn không dừng, lạnh lùng nói: “Theo như anh nói, mười năm đã qua. Kiều Lãnh, anh già rồi, cũng xấu nữa”.
Đối phương ngừng một lát, tiếp đó lại cười ha ha như điên.
“Không hổ là cô gái tôi luôn nghĩ trong mười năm qua, miệng lưỡi cô vẫn sắc bén như vậy, tôi thích”.
Nam Mẫn vừa phá một IP, IP của đối phương lại đổi thành người khác, định vị cũng đã sửa lại.
Cô nhíu mày, trên mặt thoáng qua một tia chán nản, biết đối phương đang đùa cợt cô, cô kích động muốn đập điện thoại.
“Kiều Lãnh, lần này anh đến rốt cuộc muốn làm gì?”
Nam Mẫn hận hắn muốn chết: “Bố mẹ tôi đều đã chết trong tay anh, anh muốn máu tôi, mạng tôi thì cứ tới lấy!”
Phía bên Kiều Lãnh lại thản nhiên: “Ai nói bố mẹ cô chết rồi?”
“...”
Trong nháy mắt, Nam Mẫn tưởng rằng mình bị ảo giác.
“Anh nói gì?”
Cơ thể cô cứng đờ, điện thoại nắm trong tay cũng gần như đông cứng: “Anh lặp lại một lần nữa mau, bố mẹ tôi còn sống?”
“Còn sống hay không tôi không biết, dù sao tôi cũng không giết bọn họ”.
Chương 447: Bố mẹ có thể còn sống không?
Giọng Kiều Lãnh nhạt đi: “Honey, lần này tôi trở về quả thật là vì cô”.
Hắn nhẹ nhàng cười: “Nhưng tôi không muốn máu cô, cũng không muốn mạng cô, mà là muốn… cô”.
Nam Mẫn lòng như đánh trống, đập thình thịch điên cuồng, cô ngồi không vững, đan tay vào nhau.
Chuyện bố mẹ khả năng vẫn còn trên đời đã hoàn toàn bá chiếm lỗ tai và đầu cô, khiến cô hoàn toàn không có cách nào quan tâm đến chuyện khác.
“Trước tiên anh nói rõ ràng, ba năm trước bố mẹ tôi bị tai nạn xe, không phải anh xúi giục chú hai và chú ba tôi? Anh không giết bọn họ?!”
Kiều Lãnh như đang giễu cợt, hắn cười: “Ba năm trước tôi còn đang chạy trốn khắp nơi, tham sống sợ chết, tôi không có thời gian rảnh”.
“Vậy…”, cổ họng Nam Mẫn cứng ngắc: “Có phải là người của Tiêu Ân bọn họ làm không?”
Giọng đối phương ngừng một lát, lập tức lạnh lẽo.
“Sweet heart, tôi đang nói chuyện giữa hai chúng ta, không được nói đến chuyện người khác, OK?”
Nam Mẫn vừa tức vừa nôn nóng, trong lòng dâng lên một mầm lửa, cô đập liên tục vào cửa kính xe, giận đến mức trực tiếp văng ra mấy lời thô tục.
“Con mẹ nó tôi đang nói với anh về bố mẹ tôi!!!”
Một tiếng quát chói tai, cửa kính xe vỡ tung, tiếng bể vỡ của thủy tinh khiến lái xe suýt chút nữa không cầm ổn định vô lăng, Cố Hoành kinh hãi trợn trừng mắt.
Đầu dây bên kia nhất thời không còn tiếng nói, cả thế giới dường như yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau truyền tới tiếng tút tút tút ngắt kết nối.
Nam Mẫn gọi lại, nhưng hiện số trống.
“Mẹ kiếp!”
Cô hung hăng ném điện thoại trên ghế, nhưng lại bị thủy tinh cứa tay, máu tươi lập tức trào ra.
“Tổng giám đốc Nam!”
Trong tình huống cấp bách, Cố Hoành không bảo tài xế dừng xe, anh ta lập tức cởi dây an toàn nhảy từ vị trí ghế lái phụ xuống ghế sau, gạt miếng thủy tinh sang một bên, lấy ra hộp thuốc khử độc và băng bó cho Nam Mẫn, tim cũng đập bình bịch, không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt Nam Mẫn.
Anh ta đi theo cô lâu như vậy, cho đến bây giờ chưa nhìn thấy sắc mặt cô khó coi đến thế.
“Tổng giám đốc Nam, có muốn báo cảnh sát hay không?”
Toàn thân Nam Mẫn như đông cứng, ngây ra ngồi im một chỗ, hồi lâu vẫn không hoàn hồn.
Ngay lúc Cố Hoành chuẩn bị gọi 110, Nam Mẫn túm tay anh ta, mở miệng, giọng khàn khàn, khô khốc.
“Không cần gọi, vô dụng thôi. Bây giờ đừng nói đến chứng cứ chưa đủ, không xác định được vị trí của hắn thì dù có chứng cứ đầy đủ, chưa chắc có thể bắt được hắn”.
Mười năm nay, bố lớn và anh cả đã sử dùng cả lực lượng vũ trang nước ngoài, phát động chiến tranh quy mô nhỏ mới tóm được Kiều Lãnh.
Nhưng rốt cuộc vì sao hắn còn sống đến giờ, trong lòng Nam Mẫn vẫn là một ẩn số.
“Đưa điện thoại cho tôi”.
Cố Hoành mò tìm điện thoại Nam Mẫn ném ở ghế, đưa cho Nam Mẫn.
Ngón tay Nam Mẫn cứng ngắc, chậm rãi gọi một dãy số, bên kia trong nháy mắt đã được kết nối.
Cô nghe thấy Lạc Quân Hành nói tiếng anh: “Tạm dừng họp”.
Sau đó giọng anh ta mới truyền tới rõ ràng: “Anh đây”.
“Anh cả”.
Nam Mẫn vừa mở miệng liền nghẹn ngào, nước mắt không khống chế nổi đã rơi xuống.
Lạc Quân Hành nói: “Từ từ nói, không được khóc”.
Nam Mẫn thút thít, giống như trẻ con hỏi anh ta: “Bố mẹ có thể còn sống không?”
Cô vừa đưa ra vấn đề này, tin rằng dù là anh trai nào cũng không ngờ được.
Nhưng anh cả vẫn là anh cả.
Lạc Quân Hành trâm ngâm trong chốc lát, anh ta hỏi cô: “Ai nói với em?”
“Kiều Lãnh”.
Nam Mẫn không hề giấu anh cả.
Lạc Quân Hành lại hỏi: “Nguyên lời hắn nói là gì?”
“Em ghi âm rồi, em gửi anh nghe”.
Nam Mẫn lau nước mắt, gửi ghi âm cho Lạc Quân Hành, bản thân cũng nghe lại một lần.
Đoán chừng anh cả đã nghe xong, cô không kịp chờ đợi liền hỏi: “Có phải vậy không anh? Em không hiểu sai chứ? Hắn nói bố mẹ em chưa chết, đúng không?”
Nam Mẫn bây giờ cảm xúc kích động khác thường, cô cần một người nói cho mình biết, bố mẹ cô vẫn chưa chết.
Nam Ninh Tùng và Lạc Nhân vẫn còn sống!
“Mẫn, tỉnh táo chút”.
Giọng nói Lạc Quân Hành trầm thấp lạnh lẽo, lộ ra mát lạnh giữa mùa hè: “Nguyên lời của hắn là ‘Còn sống hay không tôi không biết, dù sao tôi cũng không hề giết bọn họ’”.
Anh ta ngừng một chút, rồi lại dùng giọng Luân Đôn chính gốc: “Hắn đang dẫn dụ em”.
Trái tim từ thiên đường rơi xuống mặt đất.
Nam Mẫn có một loại cảm giác tuyệt vọng, khó khăn lắm mới nhìn thấy ánh sáng rạng đông, nhưng lại một lần nữa rơi vào bóng tối.
Trong khoảnh khắc, sức lực toàn thân đều bị hút đi.
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Nếu như đúng? Ngộ nhỡ đúng thì sao?”
Chương 448: “Em muốn nghe anh đánh đàn piano”
Mặt Nam Mẫn lạnh như băng: “Nếu ba năm trước hai thi thể bị cháy khô trong buồng xe không phải họ, ngộ nhỡ họ vẫn còn trên đời… Anh cả, anh cho em chút hy vọng đi!”
Cô nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi, toàn thân cảm giác bất lực, khiến cô gần như không cầm nổi điện thoại.
Khi điện thoại sắp trượt khỏi lòng bàn tay, giọng nói của Lạc Quân Hành lại một lần nữa truyền tới.
Anh ta nói: “Anh lập tức phái người đi điều tra”.
“Điều tra! Phải điều tra!”
Sức lực của Nam Mẫn cuối cùng đã trở lại: “Dù chỉ có một chút hy vọng, chúng ta cũng không thể từ bỏ, đúng chứ?!”
Cô vẫn kích động.
“Đúng”.
Lạc Quân Hành dịu dàng nói, sau đó hỏi cô: “Kiều Lãnh gọi điện cho em, bây giờ em đang ở đâu?”
Nam Mẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đang trên đường về khu vườn Hoa Hồng”.
“Còn bao lâu mới tới?”
Nam Mẫn nhìn phía ngoài cửa sổ: “Khoảng chừng năm phút”.
“Được”.
Lạc Quân Hành nói: “Bắt đầu từ bây giờ, em không cần nói nữa, ổn định cảm xúc một chút”.
“Ừm”.
Nam Mẫn đáp lại, vội vàng nói: “Anh cả, anh đừng cúp máy”.
Lạc Quân Hành: “Ừ, không cúp”.
Anh ta nói xong liền không cúp, nhưng Nam Mẫn lại nhớ ra hình như anh ta vẫn đang trong cuộc họp: “Được rồi, anh mau đi làm việc đi, một mình em bình tĩnh lại là được”.
“Năm phút vẫn được”.
Giọng nói Lạc Quân Hành nhàn nhạt, nhưng khiến người khác có một loại sức mạnh an tâm không nói thành lời: “Anh cả ở bên em”.
Nam Mẫn sụt sịt: “Ừm”.
Nam Mẫn dựa người vào ghế ngồi, cửa sổ vỡ kính, gió đêm mát lạnh thổi vào, khiến tâm trạng cô dần dần bình tĩnh lại.
“Anh cả”, cô nhẹ giọng năn nỉ: “Em muốn nghe anh đánh đàn piano”.
Lạc Quân Hành đồng ý: “Được”.
Một lúc sau, tiếng đàn piano du dương chậm rãi truyền ra từ đầu ra bên kia, lộ ra yên tĩnh và đau buồn.
Từ nhỏ Nam Mẫn ngũ âm không hoàn thiện, là người mù âm nhạc, nhưng cô nhớ bản nhạc piano này tên là The Sound of Silence, là bản nhạc lần đầu tiên anh cả đàn cho cô.
Khi đó, cô còn rất nhỏ, bị anh hai và anh nhỏ liên minh trêu chọc, lại đánh không nổi bọn họ, vô tình rơi xuống hố, làm bẩn váy mới.
Cô oan ức khóc lóc không ngừng, anh nhỏ gần như quỳ xuống, dỗ cũng không được.
Anh cả ôm cô ngồi bên cạnh piano, đánh một bản piano, cô nghe xong liền ngừng khóc.
Không có nỗi buồn nào mà một bản piano của anh cả không giải quyết được?
Lạc Quân Hành đàn một bản khoảng chừng năm phút.
Mãi đến khi Cố Hoành nhẹ giọng báo cáo: “Tổng giám đốc Nam, đến khu vườn Hoa Hồng”.
Tiếng nhạc bên kia mới đột nhiên dừng lại.
Nam Mẫn trợn mắt nhìn Cố Hoành, bất mãn nói với đầu dây bên kia: “Tặng em thêm một phút thì sao, thật nhỏ mọn”.
“Làm người không thể quá tham lam”.
Lạc Quân Hành cười đùa cô, anh ta hỏi: “Bình tĩnh lại rồi?”
Nam Mẫn nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Đầu dây bên kia có người dùng tiếng anh giục Lạc Quân Hành vào họp: “Mọi người chờ đã lâu”, giọng Lạc Quân Hành lạnh lẽo uy nghiêm truyền tới…
“Vậy hãy để bọn họ chờ”.
Nam Mẫn cười, thầm nghĩ anh cả thật bá đạo, cô có hơi xấu hổ: “Anh cả, em không sao, anh mau làm việc đi”.
Cố Hoành mở cửa, Nam Mẫn xuống xe, băng vải trắng trên tay lộ ra rất bắt mắt trong màn đêm đen.
Ngay lúc sắp cúp máy, Lạc Quân Hành nói: “Muốn nghe anh đàn piano trực tiếp thì mau qua đây sớm một chút”.
“Được”, Nam Mẫn đồng ý: “Xử lý xong lễ khai trương trường đua ngựa ngày mai, sắp xếp công việc sau này, em qua ngay”.
Lạc Quân Hành ‘ừm’ một tiếng, cúp máy.
…
Mở vòi hoa sen, dòng nước mát lạnh chảy xuống tóc Nam Mẫn, cô nhắm mắt mặc kệ cho nước lạnh dội vào người.
Tháo băng vải trên tay, máu đỏ tươi hóa thành nước máu, chảy rào rào.
Cô phải tỉnh táo lại.
Cô nhất định phải tỉnh táo lại.
Không thể để cho cơn ác mộng mười năm trước lại một lần nữa diễn ra, cũng không thể để bi kịch ba năm trước xảy ra nữa, cho dù là cô hay các anh trai cũng đều không thể nào chịu nổi nỗi đau mất đi người thân.
Cô không thể để Kiều Lãnh dắt mũi mình thêm một lần, cô muốn hóa bị động thành chủ động, phải hỏi thăm tung tích của bố mẹ từ chỗ hắn, hơn nữa đưa hắn ra công lý!
Bố mẹ chưa chết, cô phải kiên định với niềm tin này, dù có một tia khả năng, cô cũng muốn tin!
Chương 449: Thất Tịch vui vẻ
Tiếp theo chuyện cô phải làm chỉ có một, chính là… tìm bọn chúng!
Dù trả giá tất cả cũng không đáng tiếc.
…
Cho dù đêm hôm qua bóng tối u ám thế nào, sáng sớm hôm nay mặt trời vẫn dâng lên.
Lễ Thất Tịch đã đến rồi.
Nam Mẫn giống như chưa xảy ra chuyện gì, vẫn bảy giờ rời giường, mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần nhìn không khác gì bình thường.
Lúc ăn sáng, Cố Hoành và Nam Lâm ngồi phía đối diện, cô còn hứng thú hỏi: “Hôm nay là lễ tình nhân, hai người có sắp xếp gì không?”
Cố Hoành và Nam Lâm trố mắt nhìn nhau, họ biết tâm trạng Nam Mẫn không tốt, kế hoạch vốn đã sắp xếp xong cũng gác lại.
Nam Lâm mím môi: “Chị, em ở bên chị”.
Nam Mẫn khó hiểu nhìn cô ấy: “Lễ Thất Tịch em không ở bên bạn trai, ở bên chị làm gì?”
Cô nuốt miếng bánh mỳ cuối cùng vào trong bụng, uống một hớp nước trái cây, nói với Cố Hoành: “Hôm nay sau khi lễ khai trương kết thúc, anh tan làm sớm đi, dẫn Lâm ra ngoài chơi”.
Cố Hoành không ngờ cô chủ có thể ban ơn trời, quả thật cảm động rơi nước mắt.
Trên đường đi đến trường đua ngựa, tin nhắn trong nhóm hiện không ngừng.
Nam Mẫn xoa xoa mi tâm, lấy điện thoại di động, thấy trong nhóm anh em vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là anh tư Lý Vân vừa sáng sớm đã khoe nhẫn đính hôn cùng Trình Hiến, chiếc nhẫn bạc vô cùng đơn giản, nhưng vì hai đôi tay thon dài nên lại càng đẹp mắt.
Đầu tiên các anh ầm ầm bùng nổ trước hành động ân ái rải cơm chó đáng ghét kia, sau đó lần lượt gửi lên lời chúc phúc.
Nam Mẫn cũng gửi một tin: ‘Chờ uống rượu mừng của các anh’.
Ngay sau đó, anh ba Hạ Thâm cũng gửi một đống hình hoa vào trong nhóm.
Không chờ anh ta nói, Bạch Lộc Dư liền ngốc nghếch hỏi: ‘Anh ba, gần đây không đóng phim, rảnh rỗi bán hoa trong nhóm hả?’
Anh ba tính khí tốt, không so đo với anh ta.
‘Chuẩn bị chọn một bó hoa cho bạn gái, đến tiệm hoa chọn, các anh em nói xem bó hoa nào đẹp nhất? Bỏ phiếu bắt đầu’.
Anh nhỏ: ‘Em chọn số hai, tặng bạn gái đương nhiên phải chọn hoa hồng đỏ chứ’.
Anh tư: ‘Cùng ý kiến’.
Anh hai: ‘Bạn gái tương lai của anh nói hoa hồng đỏ quá tầm thường, số ba, hoa hồng đỏ phấn đẹp nhất’.
Anh hai: ‘Tiểu Lục, em nói xem @Mẫn người con gái của đất’.
Tiểu Lục: ‘Số ba đi’.
Hạ Thâm lập tức quyết định: ‘Vậy thì số ba’.
Anh nhỏ: ‘Khinh bỉ. Vậy anh hỏi bọn em làm gì, cứ trực tiếp hỏi Tiểu Lục luôn là được!’
Anh ba: ‘Lưu trình nên đi vẫn phải đi, hỏi các anh em chủ yếu là để tránh né một vài đáp án lệch lạc’.
Anh nhỏ: ‘xem thường’.
Anh tư: ‘xem thường’.
Khóe miệng Nam Mẫn vui vẻ nhếch lên, các anh quả nhiên là nguồn vui của cô.
Vốn dĩ tưởng rằng hôm nay cô sẽ trải qua một mình, không ngờ vừa đến trường đua ngựa, hai ông thần ăn hại đều đã tới, Phó Vực há miệng ngáp, dáng vẻ lười biếng.
Dụ Lâm Hải mặc đồ bình thường, áo trắng ngắn tay kết hợp với quần dài đen, trên đầu đội mũ trắng.
Anh đứng ở dưới ánh mặt trời.
Khẽ mỉm cười với cô.
Khóe miệng Nam Mẫn đang nhếch lên, khi nhìn thấy Phó Vực và Dụ Lâm Hải liền biến thành đường thẳng.
Hai người này thà đừng đến còn hơn.
Dụ Lâm Hải đi về phía cô, nụ cười xán lạn: “Thất Tịch vui vẻ”.
Nam Mẫn không thèm nở nụ cười với anh, vô tình nói: “Nếu anh thật sự muốn tôi vui vẻ, vậy thì nên ngoan ngoãn nằm ở bệnh viện, không nên tới”.
Biết rằng đến rồi chắc chắn sẽ bị phê bình, nhưng anh quả thật muốn gặp cô, muốn cùng cô trải qua Thất Tịch, nên anh vẫn tới.
Dụ Lâm Hải khẽ mím môi, muốn chọc cô cười, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Sự kiện quan trọng như vậy làm sao để một mình em bận rộn?”
Nam Mẫn thầm nghĩ: Cũng đúng. Xem như bọn họ có lương tâm.
So với vẻ thận trọng xấu hổ của Dụ Lâm Hải, Phó Vực hào phóng hơn nhiều.
Anh ta cà lơ phất phơ đi tới, lười biếng khoác bả vai Dụ Lâm Hải, chào hỏi Nam Mẫn: “Mẫn, lễ tình nhân vui vẻ!”
Phó Vực nhe hàm răng trắng bóng: “Hôm nay chính là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau một năm một lần ở cầu hỉ thước, ngày gia đình sum họp, em nên vui vẻ cười một cái thay người ta”.
Chương 450: “Tại sao lại là ‘lễ con ếch xanh’?”
Vừa nghe đến bốn chữ ‘gia đình đoàn viên’, Nam Mẫn càng cảm thấy châm chích, cô lạnh băng nói: “Người cô đơn không phải trải qua lễ tình nhân, mà là lễ con ếch xanh”.
Dụ Lâm Hải không hiểu: “Tại sao lại là ‘lễ con ếch xanh’?”
Phó Vực mặt đầy chán ghét nhìn anh: “Xóm các cậu có phải không có internet đúng chứ, bởi vì ‘cô oa cô oa’ là cô đơn đó’.
Hài âm chết tiệt.
Dụ Lâm Hải cạn lời: “Vô vị”.
Anh đuổi theo bước chân Nam Mẫn, Phó Vực cười vô tâm, tiến lên vỗ bả vai Nam Mẫn: “Tôi nói này, kiếp trước Tô Âm có phải phù thủy không?”
Nam Mẫn liếc mắt nhìn anh ta.
Phó Vực oán trách: “Tối hôm qua tôi tìm một cô em đi chơi, muốn phát triển tình cảm với người ta, tranh thủ thoát ế trước lễ tình nhân, ai lại một mình trải qua Thất Tịch đúng chứ? Kết quả cô đoán xem, thành lũy còn vào, quần trong đã rách rồi, quả thật xấu hổ chết mất, làm tôi mất hết hứng thú. Sáng sớm nay thay chiếc mới, kết quả lại thủng lỗ, còn rách những ba chỗ!”
“Phụt…”
Nam Mẫn không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Dụ Lâm Hải bất ngờ ngẩng đầu.
Nam Mẫn hứng thú hỏi: “Cái này liên quan gì đến Âm?”
Khi Phó Vực và Nam Mẫn nói rời khỏi thành phố Bắc, Tô Âm và anh ta đã móc ngoéo tay thề thốt, nói đến chuyện không được phép có tình cảm nam nữ, nếu không quần trong sẽ bị thủng lỗ.
Không ngờ thật sự ứng nghiệm.
“Đây quả thực là lời nguyền ác độc lớn nhất, đúng không?”, Phó Vực cảm thấy Tô Âm đúng là thần.
Nam Mẫn lại không nhịn được cười, sau đó nhìn Phó Vực: “Phải”.
Ngược lại cô không cảm thấy Tô Âm hơn thần, chỉ cảm thấy lô quần trong Phó Vực mua kia chắc hẳn chất lượng có vấn đề gì đó.
Nhưng người nào đó lại chột dạ, vừa thủng lỗ liền không dám làm mấy chuyện xấu.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Được Phó Vực chọc cười, tâm trạng Nam Mẫn đã tốt hơn nhiều.
Dụ Lâm Hải đi theo phía sau cũng nhìn thấy góc nghiêng Nam Mẫn đang cười, rồi nhìn Phó Vực đang nói chuyện vui vẻ với cô, răng liền có chút ngứa ngáy.
Lại một lần nữa hâm mộ tên nhãi này.
…
Giai đoạn trước đã được chuẩn bị đầy đủ, lễ khai trương trường đua ngựa có không ít người tới.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân Thất Tịch, vừa vặn vào thứ bảy, các cặp đôi cũng đến không ít, cùng nhau cưỡi ngựa, bơi lội, ngâm suối nước nóng, trải nghiệm hẹn hò lãng mạn.
Thành phố Bắc, thành phố Nam, thành phố Dung nhắm vào mặt mũi ba nhà họ Dụ, Nam, Phó, nhiều nhà giàu cao quý và bạn bè các giới cũng đến chúc mừng, tham quan, nườm nượp không dứt.
Phó Vực và Dụ Lâm Hải đều là người mạnh vì gạo bạo vì tiền. Các loại xã giao cũng đối đáp tự nhiên, có sự giúp đỡ của họ, quả thật đã gánh vác cho Nam Mẫn không ít.
Rất nhiều người bạn đến từ thành phố Bắc đều đã gặp qua Nam Mẫn, biết cô và Dụ Lâm Hải đã từng có mối quan hệ vợ chồng, họ đều bày tỏ kinh ngạc với lần hợp tác này của hai người.
Nam Mẫn bây giờ trên đầu đã không còn danh hiệu ‘bà Dụ’, mà là cô cả của tập đoàn Nam Thị, nhà giàu nhất thành phố Nam hiện giờ.
Trong ba tháng ngắn ngủi, danh hiệu cô cả nhà họ Nam đã vang khắp giới thương gia.
Dù sao cũng chết rồi hồi sinh, đoạt được Nam Thị từ tay chú, dùng sức lực của bản thân diệt sạch tập đoàn Tần Thị, lại một lần nữa dẫn dắt Nam Thị trở thành nhà giàu nhất thành phố Nam.
Từng sự kiện này đến chấn động toàn quốc, đủ để viết một câu chuyện truyền kỳ.
Rất nhiều blogger mặc dù không quen Nam Mẫn, chưa từng nhìn thấy ảnh cô cũng chưa từng xem bất kỳ bài phỏng vấn của cô, nhưng vẫn lấy những gì cô trải qua viết thành nhân vật nữ chính trong kịch bản phim.
Người có hứng thú với cô giống như cá diếc qua sông, nhiều vô cùng.
Người hứng thú về cuộc hôn nhân đã qua của Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn cũng nhiều.
“Tổng giám đốc Dụ, chúc mừng nhé, mảnh đất tốt như vậy mà cháu vẫn nắm được”.
Chủ tịch tập đoàn Cửu An của thành phố Bắc cùng vợ qua bắt tay chúc mừng Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải cười nhạt: “Chủ tịch An khách sáo quá, mảnh đất này là Nam Thị nắm được, cháu xem như là bạn hợp tác, gia nhập hạng mục này mà thôi”.
“Nghe nói rồi nghe nói rồi, chủ tịch Nam cũng là phụ nữ không thua kém đấng mày râu. Có thể giới thiệu với An mỗ không?”
“Đương nhiên có thể”.
Bình luận facebook