• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (3 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Chồng cũ tuyên bố tin kết hôn

Cô muốn tính rõ từng món từng món nợ với bọn họ, nhưng nếu bọn họ trả hết một lần, thì cô cũng không ngại.

Đồng tử Nam Ninh Bách nheo lại, thấp thoáng có dự cảm không ổn.

Trực giác lăn lộn trong thương trường mấy năm nay nói với ông ta, trước khi chưa hoàn toàn làm rõ con át chủ bài của đối thủ, thì không nên hành động hấp tấp.

Lần này Nam Mẫn trở về từ cõi chết, khiến ông ta cảm thấy cô đã khác trước đây, dường như trở thành con người khác, toàn thân đều toát ra vẻ âm hiểm, giống như anh cả nhẫn tâm độc ác của ông ta.

Ông ta đờ người cười nói: “Tiểu Mẫn à, chúng ta có thể chuyển đi, nhưng tốt xấu gì cũng cho nhà chú thời gian chứ, cháu xem nhà chú… nhiều đồ thế này”.

Nam Mẫn thấy chú hai lại giở bộ mặt khi đối diện với bố cô, trong lòng lạnh lùng cười.

Ông ta tính chuẩn hai bố con bọn họ mềm lòng, không nỡ đuổi cùng giết tận người nhà của mình.

“Được, cháu cho nhà chú thời gian”.

Nam Mẫn không đuổi bọn họ nữa, dù sao cô cũng về rồi, nếu họ có thể yên lòng sống tiếp mới coi là bản lĩnh của họ.

Quay người đi về phòng của mình, một bình hoa đột ngột đổ xuống đất, chặn lối đi của cô, Nam Mẫn cúi lưng nhặt lên, ánh mắt thản nhiên lướt trên bình hoa, Nam Ninh Bách nhân cơ hội đi đến tỏ ra ân cần.

“Cháu gái, đây là bình hoa đẹp, chú đã tốn số tiền lớn mua về, nghe nói là sủng phi Đổng Ngạc thị của vua Thuận Trị đã dùng nó để cắm hoa, nếu cháu thích, chú hai nén đau tặng cho cháu”.

Đôi môi đỏ của Nam Mẫn cong lên chế giễu, tiện tay ném đi, bình hoa rớt xuống đất choang một tiếng giòn tan, vỡ vụn lả tả.

Nam Ninh Bách lòng đau như cắt, thì nghe thấy một câu thản nhiên bên tai: “Đồ giả”.



Đêm khuya tĩnh mịch, trang viên nhà họ Nam ầm ĩ cả một ngày cuối cũng cũng được yên tĩnh chốc lát.

Nam Mẫn tắm rửa lau khô tóc, thay bộ quần áo giản dị, đến phòng của bố mẹ, trên bàn bày di ảnh của họ, bố vừa điển trai vừa khôi ngô, mẹ xinh đẹp nho nhã lại không mất vẻ mạnh mẽ.

Khoang mắt cô ướt nhòe, tiến lên sờ di ảnh của bố mẹ, nghẹn ngào: “Bố mẹ, con gái về rồi”.

Nam Mẫn quỳ trước mặt bố mẹ, cả người trống trải, cô đơn.

Bố mẹ qua đời ba năm trước.

Ba năm trước, thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Lúc đó, cô vẫn là tiểu công chúa sống trong khu vườn hoa hồng vô lo vô nghĩ, mỗi ngày ngoài việc học các loại kiến thức, tham gia các cuộc thi, niềm vui lớn nhất là lên mạng lướt xem những thông tin liên quan đến Dụ Lâm Hải.

Năm đó cô hai mươi mốt tuổi, đã bảy năm trôi qua kể từ khi cô bị bắt cóc, nhưng cô vẫn nhung nhớ không quên nam thần anh hùng đã cứu cô, bố thương cô, cuối cùng bị cô làm động lòng, thuyết phục mẹ chuẩn bị đến thành phố Bắc “đề nghị kết thông gia”, lúc đi, cô còn bám lấy nũng nịu với bố mẹ, đợi tin tốt của bọn họ, tuyệt đối không ngờ, tin truyền về lại là tin bọn họ đã chết, họ xảy ra tai nạn giao thông trên cao tốc, cả thùng xe cũng bị nổ tung.

Xe nổ tung, thi thể của bọn họ cũng bị thiêu không còn nguyên dạng, gần như không nhận ra, cô không tin bố mẹ thực sự chết như vậy, nhưng kết quả pháp y giám định, người chết là bố mẹ của cô.

Trời sập có lẽ là như vậy.

Nếu không phải vì cô, có lẽ bố mẹ cô sẽ không chết… Nhưng cô không dám tự trách, cho dù vì bố mẹ, cô cũng phải sống thật tốt.

Điện thoại bỗng đổ chuông, Nam Mẫn chống đầu gối quỳ đến tê mỏi, nhận điện: “A lô…”

Phía bên kia điện thoại là người đàn ông đeo kính râm màu trà hôm đó, cũng là anh nhỏ kiêm bạn tốt của cô, Bạch Lộc Dư, cậu bảy nhà họ Bạch: “Có chuyện không biết có nên nói với em không”.

Nam Tụng sốt ruột: “Nói đi”.

Bạch Thất: “Chồng cũ của em công bố tin kết hôn, bốn ngày nữa sẽ cưới Trác Huyên”.

Cánh tay cầm điện thoại của Nam Mẫn cứng đờ như điện giật, trái tim như bị người ta bóp nghẹt, đau thấu xương.

Bốn ngày nữa, là ngày bọn họ hoàn thành thủ tục ly hôn… anh đã gấp gáp muốn cưới người trong lòng rồi sao?

“Anh Lâm, anh xem có đẹp không?”

Trong tiệm áo cưới, Trác Huyên vừa thay xong áo cưới đứng trước mặt Dụ Lâm Hải, cười với anh, trên khuôn mặt đầy hạnh phúc và niềm vui của cô dâu mới.

Khuôn mặt vốn trắng bệch cũng trở nên rạng rỡ.

Vì để lấy lòng mẹ chồng, Trác Huyên ép tóc xoăn thành tóc thẳng đen, mượt mà thả sau lưng, có lúc, Dụ Lâm Hải mơ hồ nhìn thấy Lộ Nam Mẫn.

Cô gái đó, lúc mới ở bên anh, ngày nào cũng tươi cười, sau đó bị anh đối xử lạnh nhạt nhiều ngày, càng ngày càng ít cười.

Dòng suy nghĩ của Dụ Lâm Hải dần dần trôi xa dần, những chuyện trước đây chưa từng nghĩ đến không biết làm sao lại nổi lên như dời sông lấp biển, dường như anh bỗng nghĩ đến, cuộc hôn nhân trước của anh như không tổ chức hôn lễ.

Đối diện với người vợ tùy tiện lựa chọn, Dụ Lâm Hải chỉ coi cô là đồ trang trí, đừng nói hôn lễ, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không đi nhận, lúc đó anh đang nằm trên giường, toàn thân bó bột cứng đờ, không nhúc nhích nổi.

Anh cũng không biết tại sao Lộ Nam Mẫn lại gả cho anh, vì tiền, hay là vì thân phận hư vô bà Dụ này?

“Anh Lâm…”

Trác Huyên thấy người đàn ông ngẩn người hồi lâu, xách váy cưới đi đến trước mặt anh, lại gọi anh một tiếng, hỏi: “Có đẹp không?”

Dụ Lâm Hải hoàn hồn lại, giật nhẹ khóe miệng: “Đẹp lắm”.

Lúc này Trác Huyên hài lòng gật đầu, lại sờ phần hông, nói với nhà thiết kế ở một bên: “Chỗ này hơi rộng, không thể hiện ra đường eo của tôi, có thể bóp lại không?”

Nhà thiết kế khó xử nói: “Xin lỗi, vì áo cưới của chúng tôi đều phải đặt làm trước ba tháng, chiếc này cũng không phải là số đo của cô, vì cô thích, mua lại của vị khách khác, dáng người của cô ấy đậm hơn, đầy đặn hơn cô… Nếu muốn sửa thì cũng được, nhưng sợ không kịp vào ngày cưới của cô…”
Chương 7: Bắt nạt

Trác Huyên nghe thế thì sắc mặt chợt tối đi: “Nói thế thì đó là vấn đề của tôi à?”

“Không, không phải thế, cô hiểu lầm…”

Nhà thiết kế hoảng sợ, không biết tại sao một cô gái lúc nãy vẫn còn dịu dàng động lòng người lại đột nhiên biến sắc nhanh như thế, một nhân viên thiết kế nhỏ bé như cô ta hoàn toàn không dám đắc tội, bèn luôn miệng xin lỗi.

Trác Huyên vẫn không chịu bỏ qua, Dụ Lâm Hải bình tĩnh mở miệng: “Chiếc váy này không hợp thì đổi sang váy khác, chọn mẫu nào có kích cỡ phù hợp ấy”.

Nhà thiết kế vội nói: “Còn một chiếc váy cưới hợp với số đo của cô Trác…”

“Tôi đã xem rồi, tôi không thích mẫu đó, quê mùa quá…”

Trác Huyên lạnh lùng từ chối lời đề nghị của nhà thiết kế, sau đó nhìn vào ánh mắt cô ta với vẻ âm u: “Còn nữa, đừng có gọi tôi là cô Trác, phải gọi là bà Dụ”.

“…”, nhà thiết kế như bị sét đánh.

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, hờ hững nói: “Cô ra ngoài trước đi, chúng tôi đi xem thêm chút nữa đã”.

Nhà thiết kế cũng không muốn ở đây, bèn ôm chiếc váy cưới được thay ra bỏ đi, không nhịn được ngồi phàn nàn với đồng nghiệp: “Cô ả này bị làm sao ấy? Lắm điều nhiều chuyện thế, dáng vẻ kệch cỡm, nhìn cái đã biết ngay là kẻ thứ ba bò lên rồi!”

Giọng không lớn mà cũng chẳng nhỏ, đúng lúc Trác Huyên và Dụ Lâm Hải đi ngang nghe thấy rõ mồn một.

Trác Huyên tức giận đến nỗi mặt tái mét: “Cô nói cái gì, ai là kẻ thứ ba, cô nói rõ ràng cho tôi nghe xem nào!”

Cô ta thở phì phì đòi kéo nhân viên thiết kế kia lại, nhưng bị Dụ Lâm Hải cản: “Được rồi, em vẫn còn đang bệnh đấy, đừng chấp nhặt với cô ta làm gì”.

“Sao cô ta có thể nói em như vậy được chứ? Sao em lại thành kẻ thứ ba thế này, em quen biết anh trước cơ mà, Lộ Nam Mẫn mới là kẻ thứ ba!”

Trác Huyên uất ức không thể tả, che mặt khóc, kéo lấy quần áo Dụ Lâm Hải: “Em không cần biết, anh Hải, anh phải đuổi nhà thiết kế này ra khỏi thành phố Bắc, em không muốn nhìn thấy cô ta thêm một lần nào nữa!”

Dụ Lâm Hải cảm thấy việc đó không cần thiết, nhưng thấy Trác Huyên tức giận đến mức hai má đỏ bừng lên, sợ sức khỏe cô ta bị ảnh hưởng nên đành phải dỗ dành: "Được, nghe em”.

Trác Huyên đầy đắc ý, được đằng chân lại muốn lên đằng đầu: “Thế thì anh phải thông báo cho tất cả mọi người biết, chúng ta là mối tình đầu, là tình yêu chân thành, Lộ Nam Mẫn chỉ là một kẻ qua đường, cô ta mới là kẻ thứ ba trong mối quan hệ này!”

Dụ Lâm Hải nhíu mày, lý trí nói với anh rằng anh nên nghe lời người con gái mình yêu thương nhất.

Nhưng không hiểu tại sao, khi nghe thấy cái tên ấy, nghe thấy câu nói đó, anh lại không được thoải mái.



Nam Mẫn từ chối lời đề nghị tổ chức tiệc chào mừng cô của Bạch Thất, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Chỉ sợ lần này nhắm mắt, lại không có được một giấc ngủ ngon.

Cô đoán không sai tí nào, vừa mới chui vào ổ chăn chưa được bao lâu thì cách vách đã vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cứ ầm ầm như quỷ gõ tường, khiến mọi thứ long trời lở đất.

Nam Mẫn xoa mi tâm, suýt chút nữa quên mất hiệu quả cách âm của nhà mình không được tốt, ngày trước cô đã phàn nàn chuyện này với bố mẹ rất nhiều lần, nhưng bọn họ lo ngại vấn đề an toàn của cô nên không chịu.

Nhưng cả khu vườn Hoa Hồng đều biết cô cả nhà họ Nam ngủ không được sâu, đêm đến không được có bất kì một tiếng động nào.

Xem ra cô rời khỏi nơi này ba năm, bây giờ về tới phải chỉnh đốn lại phép tắc trong nhà này rồi.

Nam Nhã bị Nam Mẫn đuổi ra hỏi phòng ngủ phụ, bị bắt chuyển sang phòng dành cho khách, trông căn phòng nhỏ xíu rách nát mà cô ta tức muốn hộc máu, lại nhìn chiếc túi bị cắt của mình, cơn tức lại bùng lên!

Tại sao cô ta phải ở bên này tự hờn dỗi, trong khi Nam Mẫn có thể chiếm lấy phòng cô ta ngủ ngon lành như thế?

Cô ta không cho Nam Mẫn ngủ! Ầm ĩ cho chị ta chết luôn đi!

“BOOMSHAKALAKA BOOMSHAKALAKA……”

Nam Nhã mở âm lượng lên mức tối đa, đứng trên giường rung đùi đắc ý, hoàn toàn biến ngôi nhà thành cái sàn nhảy, vừa cầm microphone giơ lên cao, tự chơi tự vui: “Anh em ơi, high lên nào... Phụt!”

Cánh cửa mở ra, một chậu nước lạnh như băng hắt thẳng lên mặt cô ta, khiến cô ta lạnh đến thấu xương.

Nam Nhã bị hắt ướt sũng cả người, trên tay vẫn còn cầm microphone.

Nhìn kẻ đầu sỏ đang bưng thau nước, miệng cô ta run run, nghiến răng nghiến lợi gào thất thanh: “Nam Mẫn!”

“Tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì tôi cũng không ngại tặng cô thêm một chậu nước rửa chân khác”.

Âm nhạc vẫn điên cuồng dội thẳng lên trần nhà không kiêng đè gì, thau nước trong tay Nam Mẫn bay thẳng về phía dàn loa, dàn loa bị ném trúng, phát ra tiếng “bốp” vang vọng, khiến Nam Nhã giật bắn hết cả mình.

Âm thanh ầm ĩ điếc tai đã ngừng lại.

“Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế này?”

Nam Ninh Bách, người cũng bị tiếng ầm ĩ đánh thức khoác chiếc áo ngủ chạy từ một căn phòng cho khách khác sang đây, nhìn Nam Nhã cả người ướt sũng thì biết con gái mình bị bắt nạt: “Mẫn à, ầm ĩ chuyện gì thế cháu?”

“Bố, chị ta lấy nước lạnh hắt lên người con, lạnh muốn chết…”

Nam Nhã lạnh run rẩy cả người, người làm vội vàng chạy vào trùm cho cô ta một cái khăn, Nam Nhã thảm thương không thể tả, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Nam Ninh Bách: “Con không ngủ được nên muốn nghe mấy bài hát thôi, chị ta cũng không cho nữa”.

Gương mặt đáng thương đó trông cứ như Nam Mẫn xúc phạm gì đến cô ta ấy.

“Được rồi, được rồi”, Nam Ninh Bách như người cha hiền từ dỗ con gái: “Chị con vừa mới về, con nhường chị một chút, đừng chấp nhặt ha”.

Nam Nhã ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn bày ra cái vẻ uất ức đó.

Nam Mẫn nhìn cảnh cha hiền con thảo kia, lòng cô không nhấc nổi một ngọn sóng, khoanh tay lạnh lùng cụp mắt xuống: “Diễn đủ chưa?”

Nam Ninh Bách và Nam Nhã cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, mặt lúc xanh lúc trắng.

Nam Mẫn đứng ngay cửa, lười nhác nhìn Nam Nhã với ánh mắt dò xét: “Nửa đêm nửa hôm phát điên cái gì, tôi sẽ xem như cô mộng du. Còn lần sau nữa, tôi trực tiếp nhấn đầu cô vào thau nước, cho cô tỉnh táo hẳn”.

“Còn nữa”, cô thản nhiên liếc nhìn đôi cha con kia: “Nếu đã ở nhà của tôi thì phải tuân thủ nguyên tắc của tôi. Tôi ngủ không sâu, đêm đến không muốn nghe thấy âm thanh gì, nếu không chịu nổi, không nhịn nổi thì cút ra ngoài cho tôi”.

Để lại những lời đó, cô mặc kệ vẻ mặt hết sức đa dạng của bọn họ, xoay người bỏ đi.

“Bố, bố coi chị ta…"

Nam Nhã bĩu môi, chỉ vào bóng lưng rời đi của Nam Mẫn, rất muốn chạy tới nắm tóc chị ta, đánh cho một trận nhưng lại bị Nam Ninh Bách giữ lại: “Được rồi, được rồi con gái cưng, đừng nóng nữa…”

Sau khi đuổi hết người hầu ra ngoài, Nam Nhã đóng cửa lại, vừa dùng sức thật mạnh để lau mặt lau tóc, vừa hùng hổ, căm tức nói với Nam Ninh Bách: “Bố, chúng ta cứ mặc cho Nam Mẫn đè đầu cưỡi cổ mình như thế ư?”
Chương 8: Người đẹp tổng giám đốc

Mặt Nam Ninh Bách cứ hầm hầm, cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, đến tận lúc này ông ta vẫn còn đau lòng cho bình hoa bị Nam Mẫn ném vỡ, cái bình giá mấy triệu, Nam Mẫn nói giả thì nó là đồ giả thật chắc?

“Bố, chúng ta vất vả lắm mới có được thân phận và địa vị ngày hôm nay, chẳng lẽ bây giờ chúng ta phải quay lại con đường đó một lần nữa ư?”

Nam Nhã ngồi xổm xuống trước mặt Nam Ninh Bách: “Bố có nhớ ngày xưa chúng ta phải khúm núm trước mặt vợ chồng bác cả như thế nào không? Con còn phải mặt dày đi lấy lòng Nam Mẫn, con không muốn sống những ngày tháng đó nữa đâu!”

Nam Ninh Bách híp đôi mắt âm u lại, thịt béo trên mặt run run, ông ta hừ một tiếng: “Con tưởng bố muốn sống như thế lắm à? Nhưng lần này Nam Mẫn trở về quá đột ngột và kỳ lạ, chỉ sợ là khí thế hung hãn không cản nổi”.

“Vợ chồng bác cả đã chết rồi, chị ta không còn gì để dựa vào nữa thì có thể làm được gì đâu bố?”

Nam Nhã tiếp tục tiêm nhiễm cho bố mình: “Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió nổi mưa phùn nó lại mọc lên. Bố coi cái thái độ của chị ta với nhà mình kìa, chắc chắn chị ta đã biết gì đó nên mới trở về đây báo thù, nếu chúng ta không giết chết chị ta, e rằng người chết sẽ là chúng ta! Bây giờ chúng ta phải tranh thủ lúc chị ta chỉ là chim non chưa đủ lông đủ cánh, ra tay trước! Bố, đến lúc này rồi, bố nhất quyết không được mềm lòng!”

Ánh đèn không sáng là mấy hắt lên gương mặt cô ta, lộ rõ vẻ âm u độc ác.

Nam Ninh Bách sờ chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái của mình, đôi mắt đục ngầu kia dần hiện lên sát ý: “Yên tâm đi, trứng chọi với đá, nếu nó đã muốn tìm đến cái chết thì đừng trách người chú này không quan tâm đến máu mủ ruột rà”.

Nam Mẫn lẳng lặng nằm trên giường, trong phòng có gắn thiết bị nghe lén, đoạn đối thoại của đôi bố con kia đã lọt hết vào tai cô, hết sức rõ ràng.

Môi cô khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, thỉnh thoảng cô cũng thấy khó hiểu: Tại sao cặp bố con này bình thường đến thế, lại tự tin đến vậy?

Hôm sau, Nam Nhã ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Lăn lộn trên giường một phen, cô ta nhấc điện thoại nội bộ lên, lười biếng nói: “Tiểu Quân, lên phòng pha cho tôi bồn nước nóng, rồi xuống vườn hái chút hoa, cô chủ tôi đây muốn ngâm trong bồn nước hoa”.

Đầu dây bên kia điện thoại là một giọng nữ vừa quen vừa lạ: “Thưa cô họ, xin lỗi khi phải báo với cô là Tiểu Quân đã bị sa thải. Về việc tắm với hoa thơm, thì cô cả có dặn là không ai được tự ý phá hoại hoa hồng trong vườn, thế nên yêu cầu vô lý của cô e là không được”.

Nam Nhã nhảy dựng lên, nhíu mày hỏi: “Bà là ai?”

“Tôi là quản gia Triệu, người từng bị cô đuổi đi và bây giờ đã trở lại khu vườn Hoa Hồng, rất hân hạnh được phục vụ cô”.

Nam Nhã cảm thấy mình không được khỏe lắm, cô ta ngắt điện thoại, khoác áo ngủ rồi đi ra ngoài.

Đi xuống lầu, cô ta mới phát hiện ra bên dưới có khá nhiều người hầu đang dọn dẹp, nhưng không phải là người của cô ta, đó đều là người hầu của nhà họ Nam ngày xưa!

Thế thì người của cô ta đâu, người hầu của cô ta đâu hết rồi?

Điều khiến cô ta điên tiết nhất là, cô ta phát hiện hoa mẫu đơn mình trồng trong vườn đã bị ai đó nhổ sạch sẽ, thay bằng hoa hồng xinh đẹp chói mắt, hết khóm này đến khóm khác chói mù hết mắt luôn.

Nam Nhã siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi thốt lên hai chữ: “Nam Mẫn!”

Đến trưa, Nam Mẫn đã kiểm tra hết tất cả các phòng ban của trụ sở chính tập đoàn một lượt.

Tập đoàn Nam Thị bắt đầu kinh doanh từ ngành trang sức đá quý, chuyên sản xuất hàng xa xỉ, bố Nam Mẫn, Nam Ninh Tùng là người sáng lập, sau đó mở rộng việc kinh doanh sang các lĩnh vực khác như khách sạn, trường đua ngựa, đồ cổ, thực phẩm, điện ảnh và truyền hình cũng như bất động sản vân vân. Quy mô rất lớn, có thể nói là độc chiếm thị trường cả thành phố Nam, vàng bạc đá quý Nam Thị vẫn là công ty phân phối kim cương lớn nhất thế giới được DT chỉ định phân phối đặc biệt, còn là bên cung cấp kim cương riêng của công ty khai thác khoáng sản RG, một bước lên mây.

Ngoài tập đoàn Nam Thị ở thành phố Nam, chỉ có tập đoàn Dụ Thị ở thành phố Bắc có được vinh hạnh đặc biệt này, hai tập đoàn cách nhau một con sông, đến nay vẫn là nước sông không phạm nước giếng.

Nhóm nhân viên nơm nớp lo sợ ngồi ở bàn làm việc của mình công tác, thỉnh thoảng lại liếc qua, bất giác dừng tầm mắt của mình ở chỗ tổng giám đốc mới: “Ồ, tổng giám đốc Nam của chúng ta có dáng người đẹp thật!”

Khác với bộ đồ màu trắng đơn giản hôm qua, hôm nay Nam Mẫn mặc một bộ tây trang màu xanh đen cùng với quần tây vừa người, tôn lên dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp nhưng vẫn không mất đi khí chất, sự giỏi giang và chói mắt của mình.

Có nhân viên không kiềm chế được, bàn tay nhỏ bé lén lút chụp “tách” một tấm sau lưng Nam Mẫn, đăng lên mạng xã hội: “Trông cái bóng lưng của boss mới này, ai cũng muốn quỳ xuống phục tùng cô ấy!”

Nhân viên đó là một người khá nổi tiếng trên mạng, người hâm mộ lên đến hơn hai trăm ngàn người, bình thường cũng hay khoe khoang, lần này vừa đăng lên đã nhận được rất nhiều lượt thích, bình luận và chia sẻ.

Bình luận có rất nhiều người khen: “Ù uây, đây là nữ tổng giám đốc hàng thật giá thật trong truyền thuyết đó ư! Dáng người và khí chất này có thể đánh bại nhiều sao nữ lắm nha!”

“Chị gái có thể gặp được người đẹp tổng giám đốc mỗi ngày, hâm mộ quá đi!”

“Cong rồi, bê đê tới nơi rồi!”

“Một lòng hướng về người đẹp tổng giám đốc, mai tôi sẽ đến tập đoàn Nam Thị nộp hồ sơ xin việc!”

Nam Mẫn vào tới phòng làm việc lập tức cởi giày cao gót, thay dép lê, phó tổng giám đốc Tưởng Phàm đi sau lưng cô đóng cửa lại, thấy thế lại không nhịn được cười nói: “Đi từ sáng đến trưa, chắc đau chân lắm nhỉ”.

“Lâu rồi không mang giày cao gót nên không quen lắm”.

Nam Mẫn khẽ thở dài: “Tôi mới đi có ba năm mà tập đoàn đã rối tinh rối mù thế này, các phòng ban lười biếng thành cái dạng gì rồi, nhân viên trông thì nghiêm túc đấy, nhưng có bao nhiêu người thật sự đang làm việc?”

Tưởng Phàm lấy lọ thuốc mỡ trong hộp y tế ra, quỳ một chân xuống thảm bôi thuốc lên chỗ bị xước da của Nam Mẫn, động tác rất nhẹ nhàng.

“Cái này gọi là thượng bất chính thì hạ tắc loạn, Nam Ninh Bách tiến hành mô hình cho các bộ phận cạnh tranh với nhau, không tính KPI của riêng từng người, nếu đã ăn chung một nồi, làm nhiều hay làm ít cũng chẳng khác nhau là mấy, làm gì có ai muốn làm hơn người ta?”

Nam Mẫn không nhịn được cười nhạo: “Chú hai tôi từng làm ở công ty nước ngoài, trực tiếp mang mô hình của họ về áp dụng cho tập đoàn, đó là lý do tại sao năm đó bố tôi không cho ông ấy làm cùng, ngu ngốc muốn chết”.

Không phải là không muốn mang, mà là không thể làm được, quá khó khăn.

Tưởng Phàm thổi thổi vào lòng bàn chân cô, Nam Mẫn cong ngón chân lại, không nhịn được nhíu mày, lấy chân về: “Nhột, cứ để nó tự khô đi”.

Chân cô vừa nhỏ vừa mỏng, nhưng ngón chân lại đầy đặn thịt thà, trông hết sức đáng yêu, Tưởng Phàm nở nụ cười hết sức dịu dàng, ngước lên nhìn cô: “Cô về rồi, thật tốt”.
Chương 9: Cái giá của sự ngu ngốc

Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên sô pha, ai oán nói: “Trở về giải quyết cái mớ bòng bong này, với tôi mà nói cũng không phải chuyện gì tốt lành”.

“Cô làm được”.

Ánh mắt Tưởng Phàm hết sức quả quyết, như một người lính sắp lao thẳng ra chiến trường vừa tìm được vị tướng quân đủ sức dẫn mình chiến đấu hăng hái, đã có được người đáng để tin tưởng, thì sẽ thoải mái duỗi tay duỗi chân mà làm!

Nam Mẫn cất đi vẻ mặt như con nít của mình, trở nên nghiêm túc: “Hai việc, nhớ cho kỹ nhé”.

“Mời nói”.

“Thứ nhất, miếng đất mà Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc nhượng lại ở vùng ngoại ô phía bắc, không xây sân golf, tôi có kế hoạch khác cho nó”.

“Rõ”.

“Thứ hai, có thể dời lại sự kiện cho bộ sưu tập trang sức mới, lấy chủ đề chính là “Hoa Hồng”. Bảo bộ phận kinh doanh tạo đề tài thảo luận trên nền tảng mạng xã hội, thu gom những câu chuyện về tình yêu, mười người có câu chuyện được yêu thích nhất sẽ được tặng một chiếc nhẫn kim cương của đá quý Nam Thị, nhân viên công ty cũng có thể tham gia. Mặt khác, bảo bộ phận thiết kế mượn ý nghĩa trong câu chuyện tình yêu đó lồng ghép vào sản phẩm, bản thiết kế cũng được đưa lên mạng để tiến hành bình chọn, mười người có mẫu thiết kế được chọn nhiều nhất sẽ lãnh gấp đôi tiền thưởng”.

“Rõ”, Tưởng Phàm gật đầu, không nhịn được nói: “Lần này tổng giám đốc sẽ phải mất khá nhiều máu đấy”.

Nam Mẫn cười khẽ: “Trong hoàn cảnh đặc biệt thì phải dùng những cách thức đặc biệt, không nỡ thả mồi xuống thì làm sao cá mắc câu được? Đi làm đi, thời đại của cái nồi cơm chung đó đã đến lúc kết thúc rồi”.

Tưởng Phàm vừa mới đi thì điện thoại di động đã vang lên, là quản gia Triệu gọi tới, nói Nam Nhã đang làm ầm lên ở khu vườn Hoa Hồng.

“Không cần phải nuông chiều cái thói công chúa của cô ta, trực tiếp nhốt vào phòng, bảo cô ta đóng cửa suy nghĩ, sợ ồn thì bà cứ bịt miệng cô ta lại… Nhảy cửa sổ hả? Cô ta có cái gan đó thì cứ để cô ta nhảy, tôi càng đỡ tốn sức”.

Quản gia Triệu từng là một cánh tay đắc lực của mẹ cô, mẹ cô vừa “chết”, Nam Ninh Bách và Nam Nhã đã vội vã tìm cớ đuổi quản gia Triệu đi, Bạch Thất giúp đỡ bà ấy, nay lại được Nam Mẫn mời về làm.

Có bà ấy ở nhà hỗ trợ, Nam Mẫn cực kỳ yên tâm, Nam Nhã muốn gây ra chuyện gì cũng không thể thực hiện được.

Vừa tắt máy thì điện thoại lại reo lên, Nam Mẫn thấy là Bạch Thất gọi tới thì không muốn nghe cho lắm, vì cô biết chắc chắn là không phải chuyện tốt lành gì: “Chuyện gì thế?”

“Nghe cái giọng thiếu kiên nhẫn của em kìa, chẳng có chuyện gì lớn, nhưng đủ để em tức chết. Em lên mạng xem thử đi, chồng trước của em bị con hồ ly tinh kia tẩy não rồi, nói xằng nói bậy, còn bảo em là kẻ thứ ba!”

Nam Mẫn nhíu mày, mở điện thoại di động lên, trên bảng tìm kiếm có một chủ đề ghi là Dụ Lâm Hải và Trác Huyên tổ chức hôn lễ, cô thoáng khựng lại một lát, nhấn vào, là một bài viết khá ngắn.

Bài viết được đăng bởi tài khoản tập đoàn Dụ Thị, ngắn gọn chưa tới một ngàn chữ, đầu tiên là thông báo tin tức kết hôn, sau đó là đoạn giới thiệu tình cảm của đôi vợ chồng trẻ, tiếp đến là mập mờ thông báo Trác Huyên mới là người Dụ Lâm Hải yêu thương từ đầu đến cuối, về phần người khách qua đường từng có một đoạn tình cảm với anh, đó chỉ là một cô gái đến từ gia đình nông thôn bình thường, chưa trải sự đời nên mới làm kẻ thứ ba chen chân vào.

Cũng nói rõ, Trác Huyên hết sức bao dung rộng lượng với Dụ Lâm Hải, cũng thật lòng chúc phúc cho cô Lộ, mong sau này cô có thể tìm được người thật lòng yêu mình, một người môn đăng hộ đối.

“Ồ”, Nam Mẫn tức đến mức bật cười, chuyện quái gì thế này?

“Sao, tức đến điên đầu rồi đúng không?”

Nghe giọng Bạch Thất ở đầu dây bên kia còn tức giận hơn cả Nam Mẫn: “Ranh con Dụ Lâm Hải đó dám nói em là kẻ thứ ba, ai dán thêm da lên mặt nó mà dày thế nhỉ! Em chờ đó, anh mắng cho nó thối đầu!”

“Không cần”.

Nam Mẫn hờ hững nói: “Dụ Lâm Hải không thể làm được chuyện đó, mấy cái kiểu viết văn như con nít tiểu học thế kia, nhìn cái đã biết nó là tác phẩm của Trác Huyên rồi”.

“Đến lúc nào rồi mà em còn nói đỡ cho cái thằng đàn ông tồi tệ đó!”

“Em không nói đỡ cho anh ta, chỉ trần thuật sự thật”.

Nam Mẫn nhìn lướt qua biểu tượng tài khoản tập đoàn Dụ Thị cùng với thời gian được công bố, nở nụ cười lạnh lùng: “Không cần phải xóa chủ đề này, ngu ngốc thì phải trả một cái giá đắt. Bây giờ kẻ phải đau đầu là một người khác”.

Cúp điện thoại, cô lại đọc bài viết kia, như đang xem một thứ nực cười nhất trên đời.

Trước kia khi gả cho Dụ Lâm Hải, người lên kế hoạch cho lễ cưới từ đầu đến cuối là anh, cô nào có ham muốn cái danh phận bà Dụ hão huyền đó?

Lộ Nam Mẫn đã chết, khoảnh khắc ký vào đơn thỏa thuận ly hôn kia, cô đã quyết định sẽ không cần người đàn ông đó nữa, người cô đã không cần rồi, danh phận với cô mà nói cũng chỉ là rác, ai thích thì cứ lấy thôi.

Giữa trưa, bộ phận kinh doanh và bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Dụ Thị chạy đôn chạy đáo tăng ca, vội vàng xóa chủ đề trên mạng xã hội.

Trong văn phòng giám đốc, quản lý của bộ phận kinh doanh run rẩy giải thích: “Báo cáo giám đốc Dụ, là cô Trác bảo chúng tôi đăng lên, bài viết cũng do cô ấy cung cấp, bảo chúng tôi không được thêm bớt một chữ nào, chúng tôi tưởng đó là ý của anh…”

Dụ Lâm Hải đang xử lý tài liệu, trông có vẻ hết sức bình thản, nhưng bộ tây trang màu tối cùng với văn phòng với màu sắc kim loại hòa làm một thể, khiến anh nổi bật lên như hồ nước mùa đông, lạnh như băng.

Quản lý bộ phận kinh doanh còn chưa dứt lời thì anh đã ném tài liệu trong tay sang bên cạnh, tiếng “cộp” trầm đục vang lên, giọng anh rất thấp: “Anh tưởng là?”

“Tôi…”, quản lý bộ phận kinh doanh vã hết mồ hôi, lưng đã sớm ướt sũng, ánh mắt nhìn sang trợ lý của giám đốc cầu cứu.

Trợ lý Hà cúi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nói với quản lý bộ phận kinh doanh: “Tôi nghĩ anh có thể báo với phòng nhân sự để tạm rời khỏi vị trí công tác”.

Quản lý bộ phận kinh doanh ủ rũ như một đống bùn nhão, bị bảo vệ kéo ra ngoài.

Hà Chiếu đứng bên cạnh Dụ Lâm Hải báo cáo: “Giám đốc Dụ, chủ đề đã được xóa, bộ phận kinh doanh đăng bài giải thích là chúng ta bị hacker tấn công, bộ phận quan hệ xã hội cũng đã liên lạc với giới truyền thông, mong có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất. Nhưng cổ phiếu của tập đoàn Dụ Thị đã bị ảnh hưởng, rớt giá khá nhiều, nhất là đá quý Dụ Thị, bộ sưu tập “Cả Đời Một Lòng” cũng bị cư dân mạng tẩy chay…”
Chương 10: Kẻ lừa đảo

Thời đại của truyền thông đại chúng, hiệu ứng cánh bướm mà một bài viết trên mạng có thể gây ra còn dữ dội và nhanh chóng hơn những gì họ tưởng, đôi mắt Dụ Lâm Hải lại tối đi vài phần.

Hà Chiếu dò xét sắc mặt anh, kiên trì nói tiếp: “Cư dân mạng biết anh kết hôn lần thứ hai nên đang đổ xô đi tìm cô chủ… À không, cô Lộ, tò mò cô gái nông thôn nào có thể gả vào gia đình giàu có. Với tình hình này, chắc họ sẽ tìm ra cô Lộ nhanh thôi, tôi sợ sự an toàn của cô ấy sẽ bị ảnh hưởng, anh thấy có cần…”

Dụ Lâm Hải nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói: “Mau chóng tìm người về”.

“Rõ”, Hà Chiếu đáp, lại nói: “Còn nữa, ông cụ bên kia gọi điện thoại tới, muốn anh quay về nhà nhà chính một chuyến”.

Dụ Lâm Hải vẫn bình tĩnh, đứng dậy, cài khuy áo lại, nói: “Chuẩn bị xe, đến đá quý Dụ Thị trước”.

Trên xe, Hà Chiếu ngồi phía sau, cầm máy tính bảng xem tình hình sau khi xóa chủ đề đó đi, lại đột nhiên lướt thấy bức ảnh, bị bóng lưng của nữ tổng giám đốc hấp dẫn: “Đẹp thật”.

Cảm nhận được ánh mắt của sếp lớn bên cạnh, Hà Chiếu khẽ ho một tiếng, đang tính lướt đi thì máy tính bản đã bị Dụ Lâm Hải lấy mất, anh nhìn bóng lưng trong ảnh, nhìn kiểu nào cũng thấy rất quen.

Nhưng lại không nhớ là đã gặp nhau ở nơi nào.

Hà Chiếu đang chột dạ vì không tập trung trong công việc, đột nhiên lướt tới định vị dưới bức ảnh, vội vàng bổ sung: “Đó là bức ảnh được nhân viên tập đoàn Nam Thị chụp, chắc người được chụp là cô cả nhà họ Nam”.

Cô cả nhà họ Nam?

Dụ Lâm Hải phóng to bức ảnh lên, bóng lưng đoan trang đó khiến tim anh loạn nhịp một cách lạ lùng, anh mím đôi môi mỏng: “Có ảnh chụp rõ mặt không?”

Hà Chiếu lắc đầu, lộ vẻ khó xử: “Nói tới cũng lạ, cô cả nhà họ Nam này từ nhỏ đã ru rú trong nhà, nghe nói còn không đến trường đi học, chỉ mời gia sư đến dạy kèm. Chẳng thể tìm thấy chút tin tức nào về cô ấy trên mạng, cả tên cũng không biết. Tôi đã thử tìm ảnh chụp nhưng chẳng có một tấm nào, khiêm tốn đến lạ. Nên bức ảnh chụp bóng lưng này không biết là thật hay giả”.

Anh ta lại lẩm bẩm, vừa dứt lời thì bức ảnh trên máy tính bảng đã đột ngột biến mất, thông báo là lỗi hiển thị, nhấn vào lại thì bài viết trên thanh tìm kiếm đã bị xóa, bức ảnh cũng biến mất không còn.

Hà Chiếu giật mình trừng lớn mắt: “Thế này có hơi…”, quá rồi đó.

Bóng lưng cũng không được phép tồn tại ư?

Anh ta cứ tưởng sếp lớn nhà mình là ẩn dật lắm rồi, không ngờ trên đời vẫn còn tổng giám đốc sống ẩn hơn cả anh, không hợp với cái thế giới ồn ào náo nhiệt này cho lắm.

Tác phong hành động cũng có vẻ giống với nữ chủ nhân cũ của họ, cô Lộ Nam Mẫn ấy.

“Tìm hiểu xem”, Dụ Lâm Hải bình tĩnh ra lệnh.

Hà Chiếu đang thả suy nghĩ của mình bay xa nên không kịp phản ứng: “Ý anh là điều tra cô Lộ hay cô cả nhà họ Nam?”

Dụ Lâm Hải lại lạnh lùng ném ra hai chữ: “Cả hai”.

Anh không tin một người có thể đột ngột biến mất, cũng không tin một người có thể xuất hiện từ hư không, hai người chẳng liên quan gì, liệu có một sợi dây liên kết nào hay không?



Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Nam Thị, mười ngón tay thon dài của Nam Mẫn lướt nhanh trên bàn phím, nhấn thêm hai cái nữa, màn hình chợt hiện lên gương mặt tuấn tú, Bạch Lộc Dư.

Sau khi tháo chiếc kính màu trà xuống, Bạch Thất lộ ra đôi mắt nai ngập nước, trông cứ như một thiếu niên chưa trải sự đời.

“Anh đang tán gẫu với đám bạn trên mạng vui vẻ thì trông thấy bức ảnh của em, anh vừa định ra tay thì thấy nó không còn nữa, em làm hả?”

“Ừm”, Nam Mẫn uống một ngụm trà, vẻ mặt mệt mỏi: “Trông chờ vào anh chắc em đã bị làm thịt mất rồi”.

Cậu bảy họ Bạch la toáng lên: “Con bé không có lương tâm này, tin tức trước kia cũng do anh giải quyết cho em đấy thôi, nếu không em đã bị người ta mần thịt mấy trăm ngàn lần rồi, em tưởng Dụ Lâm Hải có thể bỏ qua cho em dễ dàng như vậy ư?”

Nhắc tới Dụ Lâm Hải, sắc mặt Nam Mẫn lại tối đi: “Có việc gì thì nói, không có thì mời anh lượn đi”.

“Ha, coi em hung dữ kìa… Rồi, nói chuyện chính”.

Bạch Thất nói: “Sáng nay anh tức quá nên đã đào hết bảy đời tổ tông tình địch Trác tiểu tam kia lên, đúng là đào được khá nhiều thứ, chồng trước của em bị người ta lừa thảm thương lắm, anh còn phải thương hại nó đây”.

Anh ta cười xấu xa, ngón tay gõ lên bàn phím vài cái: “Anh gửi cho em, em từ từ xem. Lang thang trên mạng tới tận trưa, mệt chết anh rồi, anh ngủ một lát đã”.

Duỗi lưng xong thì anh ta đã offline.

Nam Mẫn mở tài liệu được gửi tới lên, anh nhỏ là hacker giỏi nhất, trình độ có thể sánh ngang với cô, tài liệu dày đặc mấy chục trang, ghi lại tất cả về cuộc đời Trác Huyên, có thể ví như cô ta đang trần truồng lộ ra trước mặt cô.

Cô lướt đọc nhanh như gió, mày nhíu lại, bởi vì trên đó không chỉ ghi chú những chi tiết của Trác Huyên và Dụ Lâm Hải, mà còn ghi cả những gì cô từng trải qua ở nước ngoài, cả tiểu sử bệnh án cũng được bỏ vào đó.

Chữ tiếng anh được viết với nét chữ của người trong nước, có lẽ người khác xem không hiểu nhưng lại không thể làm khó cô, mấy từ chuyên ngành khiến chân mày cô nhíu lại thật chặt.

Trác Huyên này không chỉ là đóa sen trắng nũng nịu mà còn là một kẻ lừa đảo.

Dù ở nước Mỹ với lối sống thoải mái, cô ta cũng bị gọi là: Whore.

Mặt cô bình tĩnh nhưng đáy mắt đã sắp đông thành băng, Bạch Thất lúc nãy còn ồn ào đòi đi ngủ bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình: “Xem hết rồi hả? Có thấy buồn nôn không?”

Anh ta chậc chậc vài tiếng: "Chỉ vì mấy thứ rác rưởi này mà Dụ Lâm Hải đòi ly hôn với em, anh đã nói đầu nó bị cửa kẹp rồi mà. Sao, có muốn anh xé rách lớp mặt nạ của Trác Huyên ra không, giúp em báo thù đó?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom