-
Chương 11-15
Chương 11: Đánh là còn nhẹ
Nam Mẫn tựa vào lưng ghế, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đeo mặt nạ lâu rồi cũng sẽ có ngày bị vạch trần. Thân phận cô ta là gì, thân phận của em là gì? Tại sao em phải tự hạ thấp bản thân mình đi xé rách mặt nạ của cô ta? Cô ta có xứng không?"
Bạch Thất nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngả ngớn: “Nhưng em yêu Dụ Lâm Hải lâu như thế, người ta lại đi cưới thứ rác rưởi về nhà mà em cũng chịu được nữa hả?”
“Người ta sẵn sàng cưới rác rưởi về nhà, em đâu còn cách nào”.
Nam Mẫn trông như không hề quan tâm tới, cuối cùng chỉ nói: “Anh à, em mệt rồi”.
Tắt máy tính đi, cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Màn đêm buông xuống, thành phố Nam về đêm muôn màu muôn vẻ, nhà nhà đèn đuốc sáng rỡ, đang là lúc náo nhiệt nhật, nhưng ở thành phố Bắc, cô lại một mình trải qua suốt ba năm.
Tháng ngày một mình trông phòng cũng không mấy vắng lặng, chỉ là cô đơn, người mình yêu gần trong gang tấc, lại cố tình không cho mình đến gần, đó mới là lạnh lẽo thật sự.
Màn hình tối đen như mực, nhưng gương mặt đầy vẻ đau thương của Nam Mẫn vẫn khiến Bạch Thất giật mình hoảng hốt.
Anh ta khép màn hình máy tính lại, mở WeChat trong điện thoại lên, gửi một tin nhắn vào nhóm "Liên minh bảo vệ em gái nhỏ": “Em nhỏ bị người ta bắt nạt kìa, anh em không thèm quan tâm hả?”
Anh hai: “Ai chán sống vậy, dám ức hiếp em gái anh mày? Bố mày giết!”
Anh ba: “Ly hôn rồi cơ mà? Ngoài Dụ Lâm Hải ra, trên đời làm gì còn ai bắt nạt được con bé mèo hoang đó? Hay là mèo hoang giả vờ ngoan ngoãn ba năm xong biến thành mèo con luôn rồi?”
Anh tư: “Anh ba nói bé sáu như thế, cẩn thận con bé cào nát mặt anh nha”.
Anh ba: “Ha ha ha".
Anh cả: “Tên”.
Khóe môi Bạch Lộc Dư khẽ nhếch, anh cả đã lên tiếng rồi, không chạy đi đâu được.
Anh ta bèn kể lại sơ sơ tình hình, bỏ thêm kế hoạch tác chiến vào trong nhóm, mấy anh em bàn qua tán lại, khí thế ngất trời, cuối cùng vẫn là anh cả dứt khoát nói: “Ổn”.
“Phù, giải quyết xong”, Bạch Lộc Dư vỗ tay cái bốp, nhanh chóng đổi tên nhóm WeChat thành “Liên minh đánh tiểu tam”.
Chỉ có WeChat của Nam Mẫn là im ắng, thiên hạ thái bình.
…
Bận rộn suốt một ngày, Nam Mẫn chỉ thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên nặng nề, suýt chút nữa ngủ trong xe.
Về nhà, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, quản gia Triệu đã kéo người hầu đi quét dọn khu vườn Hoa Hồng sạch sẽ từ trong ra ngoài, cuối cùng mọi thứ cũng về đúng chỗ của nó, Nam Mẫn rất hài lòng: “Mọi người vất vả rồi, lát nữa đi tìm quản gia lấy lì xì nha”.
“Cảm ơn cô cả”.
Năm nay quản gia Triệu hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ quần áo kiểu tây khéo léo, cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra vẻ khôn khéo giỏi giang, tiến tới báo: “Cô cả, cô họ vẫn còn bị nhốt trong phòng”.
“Ừm”, Nam Mẫn không hề có chút dao động nào: “Lấy hai cái bánh bao lại đây, tôi lên xem nó thế nào”.
Đi làm cả ngày rồi, về tới nhà còn phải dạy dỗ con nít, Nam Mẫn cảm thấy mình làm chị cũng không dễ dàng gì.
Cửa phòng dành cho khách đã khóa từ bên ngoài, quản gia tiến tới dùng chìa khóa mở cửa, trong tay là cái khay với đĩa đựng hai cái bánh bao, Nam Mẫn nhận lấy: “Mọi người xuống nhà trước đi”.
Quản gia Triệu hơi lo lắng: “Cô cả…”
“Không sao đâu, nó không thể làm gì được tôi”.
Nam Mẫn đẩy cửa vào, Nam Nhã đang ngồi trên thảm, tựa đầu lên giường, hình như đang mơ lấy mình được ăn chân gà, nghe tiếng động thì chợt tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Nam Mẫn.
“Dậy rồi hả?”
Nam Mẫn đi tới: “Đói rồi phải không, bánh bao mới hấp, nếm thử đi”.
Nam Nhã liếc nhìn cái bánh bao trắng như tuyết trên tủ đầu giường, lập tức tỉnh táo lại từ trong mộng, lại quay sang nhìn Nam Mẫn với ánh mắt đầy tức giận, giương nanh múa vuốt lao về phía cô.
“Nam! Mẫn! Tôi phải giết chị!”
…
“Bốp!”
Trong phòng đọc sách ở nhà chính, ông cụ Dụ đập thật mạnh xuống chiếc bàn gỗ, nó rung lên khiến nắp ly trà cũng văng ra ngoài, kèm theo câu mắng chửi đầy hung hãn: “Nhìn coi chuyện tốt mình làm đi!”
Dụ Lâm Hải đứng trước bàn, vẻ mặt bình thản: “Cháu sẽ giải quyết chuyện này”.
“Giải quyết? Cháu định giải quyết thế nào?”
Mặt ông cụ Dụ đầy vẻ tức giận: “Cháu đừng quên đi thân phận của mình, cháu là tổng giám đốc của Dụ Thị! Cái ngày đưa cháu lên vị trí đó ông đã nói rồi, nhất quyết không được hành động theo cảm tính. Cháu thì sao, hết lần này đến lần khác khiến ông phải thất vọng!”
Ông ấy nói chậm lại: “Ba năm trước cháu nhất quyết đòi cưới một y tá làm vợ, ông sợ ảnh hưởng vết thương của cháu nên không ngăn cản, mặc cháu thích làm gì thì làm, thấy bệnh tình của cháu dần tốt lên, làm việc cũng vững tay hơn nhiều, con bé Mẫn nó cũng ngoan ngoãn nên ông chấp nhận, nhưng cháu chẳng nói chẳng rằng đi ly hôn, còn muốn cưới con gái nhà họ Trác! Ông nghĩ đầu cháu bị úng nước rồi! Rốt cuộc tại sao cháu lại muốn ly hôn với con bé Mẫn? Tại sao!”
“Không có tại sao gì hết”, thái độ Dụ Lâm Hải vẫn thờ ơ: “Cháu không thích, chỉ có thế thôi”.
Ông cụ lại càng tức giận: “Bây giờ thì bảo không thích, trước đó cháu lết cái thân tàn nhất quyết đòi cưới con gái người ta đã nghĩ cái gì?”
“Dù con bé Mẫn chỉ xuất thân từ gia đình nông thôn, nhưng nó ngoan ngoãn lại hiền lành, bình yên ở bên cạnh cháu, chịu khổ chịu cực hầu hạ cháu, chăm sóc cháu suốt ba năm, cháu cứ thế bỏ con gái người ta như vậy ư?”
Ông cụ không thể nén được cơn tức trong lòng, cầm đồ chặn giấy lên ném về phía Dụ Lâm Hải: “Cháu trả đứa cháu dâu ngoan hiền đó lại đây cho ông!”
Dụ Lâm Hải không trốn không tránh, chặn giấy cứng rắn nền vào vai anh, cơn đau nhói lên thấu tận tâm can.
Cùng lúc đó, đứa cháu dâu ngoan ngoãn hiền lành của ông cụ đang nhét một cái bánh bao rõ to vào miệng Nam Nhã.
Nam Mẫn nhìn Nam Nhã bị nhét một cái bánh bao đầy miệng, vẫn còn giơ nanh múa vuốt, cười khẽ một tiếng: “Vừa gặp mặt đã đòi đánh tôi rồi, xem ra vẫn chưa đói lắm, uổng công tôi chuẩn bị cho cô hẳn hai cái bánh bao”.
Nam Nhã phun bánh bao trong miệng ra, ném xuống đất: “Xí! Ai thèm cái bánh bao nát của chị!”
Nam Mẫn nhìn hai cái bánh bao trắng lăn lộn dưới nền nhà, sắc mặt chợt tối đi: “Em gái, lãng phí thức ăn không phải là thói quen tốt, cô không biết trên đời này còn rất nhiều người không có cơm để ăn ư?”
Cô thỏa mái ngồi lên sô pha, đè thẳng nếp gấp trên quần mình, cực kỳ uy nghiêm nhìn Nam Nhã.
“Một là cô ngoan ngoãn nhặt cái bánh bao đó lên ăn, hai là cô sẽ bị bỏ đói, cho đến khi nào biết lỗi của mình thì mới được cho ăn”.
Nam Nhã nghe cô nói thế thì lạnh lùng à một tiếng: “Con mẹ nó chị bị điên hả, chị tưởng mình là ai?”
Vừa dứt lời thì mặt đã trúng một cái tát, Nam Mẫn đánh.
Nam Nhã che mặt, không dám tin nhìn cô: "Chị dám đánh tôi?”
“Nói mấy lời tục tĩu, đánh cô là còn nhẹ đấy”.
Chương 12: Người người đều khen ngợi vợ trước
Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Mẹ tôi chính là bác cả của cô, nếu cô hỏi thăm sức khỏe của bà ấy, vậy thì tôi đương nhiên sẽ thay bà ấy chào hỏi cô”.
Nam Nhã tê liệt ngồi dưới đất, ánh mắt đầy phẫn uất nhìn Nam Mẫn, hận không thể giết cô ngay được.
“Rất tốt, xem ra cô đã đưa ra lựa chọn”.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: “Nếu không muốn ăn, vậy thì cứ để cho bụng đói đi”.
Cô xoay người muốn ra ngoài cửa, Nam Nhã hạ quyết tâm nắm lấy bình hoa đặt trên tủ đầu giường, ngắm chuẩn đập thẳng về phía gáy Nam Mẫn.
Nam Nhã thật sự bị Nam Mẫn làm cho tức phát điên rồi, tay cô ta giơ lên thật cao, cái bình này mà đập xuống nhất định có thể đập bể đầu cô.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, vào lúc bình hoa sắp đụng vào gáy Nam Mẫn, cô giống như mọc thêm một cái mắt phía sau lưng, đầu nghiêng sang một bên, giơ tay túm cái bình Nam Nhã đang nâng lên một cách chuẩn xác.
Ngay sau đó, cái bình không biết làm sao liền rơi vào trong tay Nam Mẫn, một chưởng phong ác liệt bay nhanh tới, Nam Nhã tránh cũng không tránh kịp liền bị Nam Mẫn trở tay quật ngã trên đất, đau đớn kêu thành tiếng. “A!”
Mắt cô ta nổ đom đóm, nửa bên mặt cũng nóng hừng hực, hồi lâu không thể bò dậy từ trên đất.
“Bản lĩnh không lớn, lá gan không nhỏ”.
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng, vứt bình hoa trong tay xuống. Một tiếng “bộp” vang lên, mảnh vỡ bắn tung tóe, dọa Nam Nhã sợ hãi che tai gào thét, cuộn tròn người né tránh.
Còn Nam Mẫn bước từng bước đi về phía cô ta, cô đi một bước, Nam Nhã liền lùi một bước, mãi đến khi lùi tới góc tường, cô ta mặt đầy hoảng sợ: “Chị, chị đừng qua đây”.
“Không phải vừa rồi muốn đánh lén tôi sao? Sợ rồi?”
Nam Mẫn đưa tay ra, Nam Nhã tưởng rằng cô còn muốn ra tay đánh vào mặt mình, cô ta sợ đến mức nhắm chặt mắt, nhưng Nam Mẫn chỉ là chìa tay sửa lại mái tóc rối loạn cho cô ta.
“Cô cũng là đứa em gái tôi thật lòng yêu thương, tuy là họ hàng, nhưng tôi tự nhận chưa từng bạc đãi cô. Tôi có thể hỏi một chút, tại sao cô lại hận tôi như vậy, thậm chí không tiếc gì liên kết với Tần Giang Nguyên muốn đẩy tôi vào chỗ chết?”
Lúc này Nam Nhã mới mở mắt, cô ta ngẩng đầu lên nhìn cô, đối mặt với ánh mắt cầu hỏi của Nam Mẫn, cô ta cười lạnh một tiếng: “Chị không biết sao?”
Nam Mẫn lẳng lặng nhìn cô ta, cô biết trên đời này không có mối hận vô duyên vô cớ, cho nên mới đến hỏi cho rõ.
Nam Nhã ngửa đầu nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp động lòng người ngay cả trong ánh đèn mờ ảo của Nam Mẫn, ngọn lửa căm hận gần như sắp nuốt chửng cô ta, bóng tối chôn vùi nhiều năm nay trong lòng cuối cùng không nói ra thì sẽ không thoải mái.
“Chị, tôi, còn cả Nam Lâm, ba chúng ta là chị em họ, nhưng hoàn cảnh từ nhỏ đến khi trưởng thành của chúng ta lại khác biệt một trời một vực. Bác cả trai là chủ tịch của tập đoàn Nam Thị, bác cả gái thì sinh ra một đứa con gái là chị. Từ nhỏ chị chính là viên minh châu trong tay họ, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, chị không muốn đi học, họ liền mời giáo viên dạy kèm tại nhà, cho chị nền giáo dục tốt nhất, thậm chí còn mua một khu vườn hoa hồng vì chị, cả thành phố Nam ai mà không biết cô cả nhà họ Nam, nhưng có ai biết tôi không? Tôi ấy à, bố mẹ ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, bố tôi ngày trước chính là một giám đốc nhỏ trong một doanh nghiệp nhà nước. Quần áo mới đón tết mỗi năm của tôi đều là chị bố thí cho tôi…”
Nam Nhã nói xong liền bật khóc: “Chúng ta đều là con gái nhà họ Nam, dựa vào cái gì mà chị có cuộc sống giàu sang, còn tôi thì nghèo rớt mồng tơi?”
Nam Mẫn nghe hồi lâu cũng không nghe ra logic gì, cô nhíu mày: “Đây là lỗi của tôi?”
Sự yêu thương của cô hóa ra trong mắt người khác đều là bố thí.
“Sai lầm lớn nhất của chị chính là không nên từ chối Tần Giang Nguyên!”
Nam Nhã lau nước mắt, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý: “Chị không ngờ anh ta sẽ ở bên tôi đúng không? Ai bảo chị từ chối anh ta chứ, anh Giang Nguyên là người thừa kế của nhà họ Tần, thành phố Nam có bao nhiêu cô gái xinh đẹp nết na muốn gả cho anh ta, chỉ có chị không biết điều mới từ chối! Chị không biết đâu, tôi và anh Giang Nguyên rất nhanh sẽ kết hôn, từ nay về sau tôi mới là thiếu phu nhân của nhà họ Tần, tập đoàn Tần Thị bây giờ còn lợi hại hơn nhiều tập đoàn Nam Thị!”
“Quả nhiên không có một chút logic nào, đúng là đàn gảy tai trâu”.
Nam Mẫn không hỏi ra được nguyên do, cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô không cần phải hỏi nữa.
Tròng mắt Nam Mẫn nhìn Nam Nhã: “Một cục phân chuột cũng hiếm lạ với cô như thế. Vậy thì chờ gả cho nhà họ Tần rồi, sau này cô cứ tự xưng là bà Tần, đừng nói là con gái nhà họ Nam, tôi không còn mặt mũi nào nữa”.
...
Trong thư phòng cũ nhà họ Dụ, cuộc đối thoại giữa hai ông cháu đang bước vào giai đoạn ác liệt.
“Nếu cháu kiên trì muốn cưới Trác Huyên, vậy cháu cưới ngay đi, nhưng đến lúc kết hôn thì đừng có mà mời ông đây! Ông đây mất mặt lắm!”
Ông cụ phất tay áo rời đi.
“Aiz yo, làm thế nào đây?”
Bà cụ Dụ và các con dâu ngồi trong chòi nghỉ mát hóng gió ngắm hoa, để ý thấy động tĩnh trong thư phòng, nhìn thấy ông bạn già sắc mặt tái xanh chắp tay đi ra, bà ấy vội vàng tiến lên trấn an: “Có gì từ từ nói, tức gì chứ”.
Ông cụ tính khí nóng nảy như pháo nổ, ông ta trợn mắt nói: “Tôi có thể không giận sao, đứa cháu dâu tốt như vậy mà không muốn, lại muốn cưới một con hồ ly tinh, bà nói xem có phải nó điên rồi không? Chính là điên rồi!”
Bà cụ nhìn ông bạn già tức giận rời đi, bà ấy bất đắc dĩ thở dài, Dụ Lâm Hải cũng từ thư phòng đi ra, đối mặt với ánh mắt ông cụ, anh khẽ gọi: “Bà ngoại”.
“Vì một người phụ nữ mà hôm nay náo loạn thành bộ dạng này, đáng không?”
Bà cụ thở dài: “Chữ sắc trên đầu một cây đao, năm đó bố cháu đối xử với mẹ cháu như thế nào hả, nếu cháu nhớ đến bao nhiêu năm qua mẹ cháu sống ra sao thì sẽ không quyết định đến với con gái nhà họ Trác”.
Dụ Lâm Hải mím môi, đáy mắt lộ ra vẻ nhẫn nhịn và kiên định: “Nhà họ Trác là nhà họ Trác, Trác Huyên là Trác Huyên, không giống nhau”.
“Không giống nhau sao? Bà thấy không có gì mà không giống”.
Khóe môi bà cụ nhếch lên vẻ giễu cợt, biết cháu ngoại chìm sâu trong hồ đồ ngu xuẩn, bà ấy chỉ hỏi: “Bà nghe nói nhỏ Mẫn bỏ đi mà không cần gì, con bé đi đâu, cháu biết không?”
Dụ Lâm Hải lắc đầu: “Vẫn đang điều tra”.
“Aiz, đứa con gái tốt như vậy, thật đáng tiếc”, bà cụ cầm quạt lá vỗ nhẹ lên người anh: “Cuối cùng vẫn là cháu không có may mắn”.
Dụ Lâm Hải nhíu mày, tất cả mọi người đều nói Lộ Nam Mẫn tốt, nhưng lại khiến trong lòng anh cực kỳ khó chịu.
Người phụ nữ kia ngày thường im lặng, rốt cuộc mua chuộc lòng người lúc nào?
“Giám đốc Dụ, xảy ra chuyện rồi”.
Hà Chiếu chạy qua, cắt đứt dòng suy nghĩ của Dụ Lâm Hải, anh ta báo cáo: “Phu nhân đi tìm cô Trác rồi, còn… ra tay đánh cô ấy”.
Đôi mắt Dụ Lâm Hải tối sầm, lúc này anh liền chạy nhanh ra ngoài.
*
Chương 13: Mẹ chồng tương lai
Hiện giờ Trác Huyên được Dụ Lâm Hải sắp xếp cho một căn chung cư ba phòng ngủ hơn một trăm hai mươi mét vuông, một người ở rất rộng rãi, nhưng Trác Huyên không hài lòng lắm, cô ta thích dinh thự nhà họ Dụ hơn.
Cô ta chờ một ngày nào đó tiến dần từng bước trở thành nữ chủ nhân, vậy thì có thể nở mặt nở mặt, rửa được nỗi nhục ngày trước.
Dùng chiếc máy cafe mới mua pha một cốc cafe, Trác Huyên tao nhã ngồi trên ghế sofa, cô ta mở điện thoại di động lên xem, hôm nay ngủ cả buổi chiều, đến giờ bài viết cô ta đăng lên chắc là đã bùng nổ từ lâu rồi.
Nhưng trên bảng hotsearch cũng không có tin tức liên quan đến cô ta và Dụ Lâm Hải, Trác Huyên không bình tĩnh nổi, cô ta không ngừng lướt trang, cô ta nghĩ một ngày độ hot có khả năng sẽ hạ xuống, nhưng không thể nào không có.
Mở trang chủ của tập đoàn Dụ Thị ra, bài viết do cô ta tự tay viết kia cũng không thấy, chỉ có một lời giải thích chính thức cho việc bị hacker tấn công.
Sao mà ngủ một giấc dậy, trời cũng đổi luôn rồi?
Đầu Trác Huyên mông lung, cô ta gọi cho mấy blogger mình quen biết, điện thoại vừa thông thì bên kia đã không ngừng kêu khổ: “Tôi nói này chị gái, sau này đừng mang mấy thứ tin tức giả mạo này tìm chúng tôi nữa, cô biết cô cho chúng tôi bao nhiêu phiền phức không? Cô muốn gả vào nhà giàu nên điên rồi đúng không, não tôi bị úng nước mới đi tin cô, ông đây bị người ta mắng cả ngày trời, tài khoản còn bị khóa, bực bội chết mất… tiền tôi cũng nhận rồi, về sau ai sẽ quan tâm đến cô với cháu trai ai đây!”
Lời này vẫn còn xem như nói khách sáo, gọi cho mấy người về sau, hoặc là chửi cô ta sấp mặt, hoặc là chặn cô ta.
Trác Huyên nhíu chặt lông mày, có hơi luống cuống, thế này là thế nào, sao lại thành ra như vậy?
Cô ta cố gắng hồi phục lại cảm xúc, đang định gọi điện cho Dụ Lâm Hải thì nhìn thấy một người phụ nữ hòa nhã sang trọng ngồi trên xe lăn được người khác đẩy xe đi vào.
Trác Huyên cả kinh, cô ta bắt đầu hoang mang: “Cô, cô Dụ”.
Lúc Dụ Lâm Hải vội vàng chạy đến chung cư, Trác Huyên đang quỳ dưới đất ôm mặt khóc tỉ tê.
“Huyên Huyên”.
Trác Huyên thấy Dụ Lâm Hải tới, giống như gặp được cứu tinh, cô ta lập tức chìa tay ra nhào đến ngực anh: “Anh Hải, cứu em!”
Dụ Lâm Hải nhìn thấy nửa mặt bên trái của Trác Huyên đỏ bừng, vẻ mặt anh lập tức lạnh xuống, trên mặt viết đầy chữ không vui, anh nhìn sang Dụ Phượng Kiều: “Mẹ, trước khi tới tại sao mẹ không nói với con?”
Cô cả nhà họ Dụ bà Dụ Phương Kiều mặc dù ngồi xe lăn, nhưng khí thế không hề thua kém chút nào, quả nhiên có phong thái của cấp trên, con ngươi hẹp dài sắc bén giống y đúc Dụ Lâm Hải đảo qua, giọng điệu vô cùng lạnh.
“Co nói ly hôn liền ly hôn, lại còn nạp thiếp, cái này con có nói qua với mẹ không?”
Bà mặc trên người bộ sườn xám, phần đùi đắp chiếc chăn mỏng, phần thêu phía trên cũng rất hoa mỹ tinh xảo, đều là một tay Nam Mẫn làm, khăn choàng trên người bà cũng do Nam Mẫn tặng.
Dụ Phượng Kiều giơ tay lên, cô Vệ đứng sau lưng bà lập tức hiểu ý, châm một điếu thuốc cho bà.
Mi tâm Dụ Lâm Hải nhíu lại: “Sức khỏe Huyên Huyên không tốt, đừng hút thuốc trước mặt cô ấy”.
“Vậy sao?”
Dụ Phượng Kiều nhả ra một vòng khói, ánh mắt liếc về phía bàn trà: “Bị ung thư dạ dày còn có thể nhàn rỗi uống cafe, mẹ không nhìn ra sức khỏe của nó không tốt. Ngược lại nhỏ Mẫn bị tụt huyết áp, con cũng không gặp nó quan tâm lấy một câu”.
Lại là Nam Mẫn.
Đôi mắt Dụ Lâm Hải sâu thẳm, anh lạnh lùng nói: “Con và Lộ Nam Mẫn đã ly hôn, nhắc đến cô ấy có ý nghĩa gì nữa”.
Dụ Phượng Kiều nhìn con trai mặt mũi lạnh lùng, khóe môi bà nhếch lên vẻ giễu cợt: “Nhìn dáng vẻ vô tình của con trai mẹ, thật sự giống y như đúc bố con. Sớm biết chịu trăm ngàn đắng cay mà sinh ra một đứa cặn bã, mẹ không nên sinh ra con”.
Nhắc đến bố, môi mỏng Dụ Lâm Hải mím chặt, vẻ mặt lại lạnh đi vài phần.
“Không muốn nói về nhỏ Mẫn, vậy nói về người phụ nữ bên cạnh con đi”.
Dụ Phượng Kiều hít một hơi thuốc lá, nhìn người phụ nữ khóc như hoa dí đính hạt mưa núp trong ngực Dụ Lâm Hải, mặt bà đầy chán ghét: “Đủ rồi, ở trước mặt tôi cô giả bộ cái gì? Không học thứ tốt, bản lĩnh câu dẫn mồi chài đàn ông hoàn toàn học từ cô ruột không biết xấu hổ của cô. Vừa rồi không phải miệng mồm lanh lợi tranh cãi với tôi sao, lúc này sao lại ỉu xìu như vậy? Chờ người đàn ông của cô ra mặt hộ? Cô đừng quên, nó là con trai tôi đấy”.
Trác Huyên cắn môi, trong lòng hận muốn chết, nhưng cũng không dám biểu lộ ra chút nào, chỉ là hai mắt ngấn lệ, trượt xuống khỏi ngực Dụ Lâm Hải, cô ta quỳ xuống cầu khẩn Dụ Phượng Kiều.
“Cô Dụ, cháu biết cô vì xích mích với cô cháu nên rất ghét cháu, năm đó cô cháu và chú Thẩm yêu nhau thật lòng, giống như cháu và anh Hải, chúng cháu yêu nhau nhiều năm như vậy, nếu như không phải vì năm đó nhà cháu xảy ra chuyện, cô lại… ngang ngược ngăn cản, cháu cũng sẽ không ra nước ngoài, sẽ càng không chia tay với anh Hải, vậy thì chúng cháu đã sớm kết hôn rồi, nói không chừng bây giờ cô đã có cháu bế…”
“Ha… Cô nằm mơ mộng đẹp cái gì thế?”
Quả thực Dụ Phượng Kiều nghe không vào, bà lạnh lùng cắt đứt lời của Trác Huyên: “Tôi nói cho cô biết cái đồ họ Trác, dù phụ nữ trong thiên hạ này chết hết, con trai tôi cô độc đến già, tôi cũng sẽ không để nó cưới cô vào cửa đâu, nghe rõ chưa?”
Mụ phù thủy già đáng chết này!
Trác Huyên cắn răng, hận không thể tiến lên lật xe lăn của bà, nếu không phải bà dùng thủ đoạn cường thế, nhà họ Trác bọn họ làm sao có thể đi đến bước phá sản, cô ta cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ sở ở nước ngoài như vậy!
Đều do người phụ nữ này làm hại, cô ta khao khát rút gân lột da bà thì mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng!
Dụ Lâm Hải chìa tay kéo Trác Huyên đứng dậy, anh ngăn ở trước mặt cô ta, đón lấy ánh mắt lạnh lùng của mẹ: “Mẹ, chuyện hôn nhân đại sự bản thân con có thể làm chủ, mẹ đừng hao tổn tâm trí như vậy. Hà Chiếu, đưa phu nhân về”.
Trợ lý Hà đứng ở một bên, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, anh ta nhắm mắt lại mời Dụ Phượng Kiều rời đi.
“Con trai tôi đủ lông đủ cánh rồi, cũng bắt đầu biết đuổi mẹ đi, thật là giỏi”.
Dụ Phượng Kiều vỗ tay, bà cười lạnh: “Con trai, năm đó bố con phản bội mẹ, hại mẹ tàn phế đôi chân. Nếu con dám cưới cô ta, hôm đại hôn của con, người làm mẹ này sẽ tặng con một phần quà lớn, không tin con cứ thử xem”.
Dụ Lâm Hải nhìn bóng lưng mẹ đoạn tuyệt tời đi, hai quả đấm bên hông chậm rãi nắm chặt, xương ngón tay vang dội, đột nhiên anh đập một cái trên tường khiến vách tường run lên.
Trác Huyên sợ hết hồn: “Anh Hải…”
***
Sau khi trừng trị Nam Nhã, Nam Mẫn liền quay về phòng tẩy trang, đi tắm.
Nhưng nằm trên giường cũng không buồn ngủ chút nào, trong đầu lặp đi lặp lại tài liệu liên quan đến Trác Huyên.
Thật ra thì cô đã sớm biết Trác Huyên là ai, cũng biết ân oán xích mích giữa nhà họ Trác và nhà họ Dụ, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao Dụ Lâm Hải lại muốn cưới cô ta?
Chương 14: Hóa thân thành yêu tinh nhỏ mê hoặc người
Đổi lại là cô, nếu có người dám cả gan cướp bố mình, hại mẹ tàn phế hai chân, lòng dạ muốn giết người phụ nữ kia cũng có, thậm chí muốn giết hết cả nhà bà ta, làm sao có thể qua lại thân thiết với người nhà của người đó được?
Dụ Lâm Hải nhìn trông cũng lý trí, không giống như người có bộ não tình yêu, chẳng lẽ anh cũng có tiêu chuẩn kép, chỉ đối xử như vậy với người phụ nữ mình thích?
Nam Mẫn lăn qua lộn lại, càng nghĩ càng phiền lòng, cuối cùng quả thực không ngủ được, cô bò dậy, gọi vào một số điện thoại: “Không phải muốn mời khách từ phương xa đến sao, tối nay luôn đi, em muốn uống rượu”.
Màn đêm như mực, nhưng ở Thủy Vân đèn đuốc lại sáng như ban ngày.
Đây là câu lạc bộ sang trọng lớn nhất thành phố Nam, hội viên VIP sẽ trực tiếp quét mặt đi vào bên trong, mắt của vệ sĩ đứng cửa giống như mã QR, không quen mặt sẽ từ chối, nửa câu cũng không được lải nhãi.
Một người đàn ông đeo kính râm đứng ở cửa, vẻ mặt lãnh đạm, nhìn thấy người quen cũng phớt lờ. Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc xe Porsche màu đỏ lái vào trong tầm mắt, anh ta mới lộ ra vẻ vui mừng.
Anh ta bước lên nghênh đón mở cửa xe: “Còn tưởng rằng em không tới chứ, anh chờ em nửa tiếng rồi”.
“Chờ bên trong là được rồi, ra ngoài làm gì”.
Nam Mẫn tháo giày, thay bằng một đôi giày cao gót màu vàng kim, cô bước xuống từ trên xe, trên người mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, mát mẻ lại quyến rũ, vệ sĩ ở cửa cũng nhìn đến ngẩn ngơ.
Cậu bảy lại đổi niềm vui mới? Cô gái này cũng xinh đẹp đấy.
Bạch Lộc Dư nhìn trang phục của Nam Mẫn, anh ta gật đầu đầy hài lòng: “Như vậy đẹp hơn nhiều, tuyệt hơn so với cả ngày em ăn mặc giống như nữ tu già”.
“Không biết nói chuyện thì im mồm”.
Nam Mẫn tức giận trừng mắt nhìn anh nhỏ, cô đi theo anh ta không một chút trở ngại, Bạch Thất dẫn cô đi vào phòng VIP, cô lắc đầu, ngồi xuống ở quầy bar: “Đi phòng VIP không thú vị, ở đây còn có thể ngắm mấy anh đẹp trai”.
Cô gọi một ly Vodka tại quầy bar, uống cạn nhưng mặt không đổi sắc, Bạch Thất nói: “Tửu lượng của em không tốt, uống ít một chút”.
Khách trong phòng VIP gây chuyện, giám đốc chạy tới mời Bạch Lộ Dư qua.
“Anh qua đó xem một chút, em ngồi ở đây đợi tôi, đừng chạy loạn đấy”.
Nam Mẫn phất tay, tỏ ý bảo anh ta mau đi đi.
Lâu rồi cô chưa tới nơi ăn chơi trác táng này, cũng rất lâu rồi không uống rượu, hết ly này đến ly khác, vị cồn lên não dần dần khiến cô say, các anh đẹp trai đến gần cô cũng ngày càng nhiều.
“Người đẹp, một mình à? Anh đây mời em một ly rượu nhé”.
Gò má Nam Mẫn đã ửng đỏ, cô nhìn người đàn ông, chìa ngón trỏ ra nhẹ nhàng lắc qua lắc lại: “Không được, anh quá xấu, làm tổn thương mắt tôi quá”.
“Con ranh thèm đòn…”, ngươi kia bị chê xấu thẹn quá hóa giận muốn ra tay, nhưng lại bị một người đàn ông cao gầy đi qua túm lấy cổ tay: “Đánh phụ nữ thì tính gì là có bản lĩnh? Nếu không hai chúng ta luyện tập một chút?”
Người đó bị làm cho trật khớp cổ tay, tự biết không đánh lại được, hắn ta giận quá không dám nói gì liền rời đi.
Người đàn ông cao gầy nhìn Nam Mẫn, trên khuôn mặt đứng đắn, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt hoa đào phong lưu hơi nhướn: “Cô gái xinh đẹp, chỉ uống rượu thì có gì thú vị, mời cô nhảy một điệu, có nguyện ý nể mặt không?”
Nam Mẫn ngước đôi mắt hạnh long lanh nước lên, ngắm thấy người đàn ông này tướng mạo không tồi, cô cười đầy ngốc nghếch: “Trông anh cũng đẹp trai đấy, cho anh quyết”.
Bạch Lộc Dư xử lý xong chuyện, khi quay lại quầy bar đã không thấy bóng người đâu, nhìn kỹ lại thì thấy bóng dáng đỏ rực kia đang nhảy lên sân khấu.
Mà Nam Mẫn đang ở sàn nhảy dường như đã trở thành tiêu điểm, đám đàn ông vây xung quanh cô đều hoan hô huýt sáo một cách điên cuồng!
“Ôi trời đất ơi…”
Bao nhiêu năm nay Bạch Thất chưa từng nhìn thấy em gái điên cuồng như vậy, dưới tiếng nhạc sôi động và ánh đèn ảo giác, Nam Mẫn mặc chiếc váy đỏ, dáng người lắc lư nhảy nhót trên sàn, thân hình sexy vòng nào ra vòng đấy cũng không hề che giấu.
Người đàn ông bên cạnh vừa uống rượu vừa khen ngợi Nam Mẫn một hồi, hắn ta ném chai rượu cho người bên cạnh, cũng lao vào nhảy một điệu nóng bỏng với Nam Mẫn, tay cũng thuận theo hông cô rồi trượt xuống mông cô.
“Mẹ nó!”, Bạch Thất nhìn thấy em gái bị người ta sỗ sàng, đương nhiên là không nhịn được, anh ta vừa bước lên sàn nhảy thì đã nghe thấy tiếng hô kinh hãi.
Động tác của Nam Mẫn nhanh hơn anh ta, cô túm lấy cổ tay người đàn ông, đột nhiên trở mình, ném người đàn ông qua vai, sau đó tặng cho hắn ta một cái tát: “Dám sờ mông hổ hả, mày ăn gan hùm mật gấu rồi”.
Ngoài trừ tiếng nhạc xập xình, xung quanh đều yên lặng như tờ, bọn họ ngây như phỗng nhìn người phụ nữ nãy giờ xinh đẹp diễm lệ lại đột nhiên trở nên hung ác.
Cao thủ vũ lâm cuối cùng lại chính là cao thủ võ lâm!
Nam Mẫn trong men rượu muốn đạp thêm phát nữa, nhưng lại bị Bạch Thất ôm, khống chế đưa xuống sàn nhảy, anh ta đặt cô xuống ghế quầy bar, chìa tay cốc đầu cô: “Em tới đây phá quán hả?”
“Anh nhỏ”, ánh mắt Nam Mẫn mê muội: “Vừa rồi em đã mê hoặc người ta sao?”
Bạch Thất tức giận: “Mê! Rất mê! Em không thấy ánh mắt mấy thằng đàn ông kia nhìn em giống như chó sói thấy thịt hả, hận không thể nuốt em vào bụng đấy!”
“Vậy tại sao Dụ Lâm Hải không thích em?”
Nam Mẫn uống rượu, không một chút đề phòng, vẻ mặt trước giờ luôn vững vàng lúc này đã trở nên cô đơn và đầy đau thương.
“Anh biết không, thật ra thì em thực sự không ôm chí lớn, ước mơ lớn nhất của em chính là gặp được người em yêu, làm một người vợ hiền mẹ đảm, chỉ tiếc người ta không yêu. Em gả vào nhà anh ấy ba năm, làm một người vợ chân chính, nhưng ngay cả động anh ta cũng chưa từng động vào em, anh nói xem em có chỗ nào không tốt?”
Bạch Thất nhìn dáng vẻ này của em gái, anh ta đưa tay xoa đầu cô: “Nói bậy bạ, nhỏ Mẫn nhà ta chính là cô gái tốt nhất đời này, hắn ta không quý trọng em là do hắn ta không có phúc”.
“Đúng vậy, là anh ấy không có phúc”.
Nam Mẫn giật giật khóe miệng: “Vì vậy từ nay về sau, em sẽ không vì một người đàn ông mà trở thành dáng vẻ anh ta thích nữa, em sẽ quay về làm chính em, một Nam Mẫn dũng cảm, độc lập và kiêu ngạo”.
…
Trong chung cư, Trác Huyên cầm bông gòn quấn quanh vết thương của Dụ Lâm Hải, mặt đầy đau lòng nhìn anh: “Đau không?”
Dụ Lâm Hải lắc đầu, giơ tay lên sờ gò má sưng đỏ của cô ta, anh cũng hỏi: “Đau không?”
Trác Huyên lộ ra nụ cười dịu dàng: “Vốn dĩ đau, nhưng được anh sờ một cái thì hết đau rồi”.
Dụ Lâm Hải khẽ thở dài: “Oan ức cho em rồi”.
Chương 15: Xem ra tình cũ chưa dứt
“Oan ức mẹ chồng tương lai cho, dù có ấm ức đến đâu cũng phải chịu đúng không?”
Trác Huyên dựa vào ngực Dụ Lâm Hải, khuyên anh một cách thấu tình đạt lý: “Anh Hải, anh đừng vì em mà mâu thuẫn với mẹ, vậy thì tội của em lớn lắm. Thật ra thì không phải bà ấy không thích em, chỉ là vì cô em, cho nên mới sinh ra lòng thù địch mà thôi, nhưng cô em là cô em, em là em, em tin rằng nếu thành tâm thành ý thì những thứ cứng như kim loại và đá cũng có thể nứt ra. Chỉ cần chúng ta yêu nhau thật lòng, một ngày nào đó bà ấy sẽ chấp nhận chúng ta thôi…”
Còn hai ngày nữa là hôn lễ của bọn họ rồi, tuyệt đối không thể có một chút sai sót!
Còn về Dụ Phượng Kiều, bà muốn chết, vậy thì sẽ để bà chết.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt “ừ” một tiếng, thái độ của mẹ đoạn tuyệt như vậy, trực giác nói cho anh biết hôn lễ sắp tới e rằng sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Anh nhẹ nhàng đẩy Trác Huyên ra: “Sức khỏe của em có ổn không?”
Trác Huyên ngẩn ra, sau đó cô ta ho khan hai tiếng yếu đuối rồi cười nói: “Không sao, bây giờ công nghệ y học phát triển như vậy, nói không chừng sau khi gả cho anh, ung thư dạ dày của em có thể không chữa cũng tự khỏi bệnh đó”.
“Lại nói lời ngốc nghếch rồi, bị bệnh sao lại không chữa chứ”.
Dụ Lâm Hải nói: “Anh đã đi mời bác sĩ giỏi nhất rồi, không lâu nữa có thể đến thành phố Bắc, đến lúc đó sẽ bảo ông ta xem cho em”.
Ánh mắt Trác Huyên lóe sáng, cô ta nũng nịu nói: “Aiz ya không gấp, anh biết em sợ nhất là đi bệnh viện, nghe đến bác sĩ cũng thấy sợ rồi. Chúng ta không nói cái này nữa, bao giờ chúng ra đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn đây”.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải ngưng lại: “Anh và Lộ Nam Mẫn còn có một vài lưu trình chưa đi hết, chờ sau khi chúng ta làm xong hôn lễ thì đi lĩnh chứng nhận cũng không muộn”.
“Ồ, vậy cũng được”.
Trác Huyên không muốn biểu hiện quá nôn nóng, cô ta lại hóa thân thành cô gái nhỏ thẹn thùng ôm cổ Dụ Lâm Hải, ung dung thổi một hơi trên mặt anh: “Anh Hải, tối nay anh muốn ở lại không?”
“Tối nay không được, còn có một chút chuyện cần xử lý”.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt kéo cánh tay cô ta ra, giọng nói bình thản hỏi: “Sáng nay dòng thông báo tập đoàn Dụ Thị phát ra là em bảo bộ phận vận hành đăng?”
“Đúng vậy, anh đồng ý với em mà, thông báo chuyện kết hôn của chúng ta cho tất cả mọi người biết”.
Con ngươi Dụ Lâm Hải lạnh lùng: “Trác Huyên, anh chưa từng đồng ý với em”.
Nghe ra ý lạnh trong lời nói của anh, còn gọi thẳng tên họ cô ta, trong lòng Trác Huyên hồi hộp, cô ta nhìn sắc mặt của người đàn ông, cảm nhận thấy vẻ lạnh lùng tản ra trên người anh, cô ta cũng không dám nũng nịu, cô vội vàng rời ra và quỳ xuống trước mặt anh.
“Anh, anh không từ chối, em tưởng anh đồng ý… xin lỗi anh Hải, có phải em gây phiền phức cho anh rồi không?”
Nhìn vẻ sợ hãi trên mặt người phụ nữ, con ngươi đen láy của Dụ Lâm Hải dần mềm xuống, anh dịu dàng nói: “Phiền toái nhỏ thôi, có thể xử lý được. Nhưng sau này cố gắng đừng nhúng tay vào việc làm ăn của anh, biết chưa?”
“Vâng vâng, em đảm bảo không có lần sau đâu!”
Trác Huyên đưa ra ba ngón tay thề, mặt mang vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ.
Con ngươi Dụ Lâm Hải chấn động, bỗng dưng anh nhớ tới hồi Lộ Nam Mẫn mới gả cho anh, cô tranh giành muốn lau người giúp anh, sau khi bị anh nóng nảy lớn tiếng trách móc, cô chỉ giơ ba ngón tay ra vẻ thông minh với mình.
Đáng chết! Rốt cuộc là làm sao, không thể hiểu nổi anh cứ luôn nhớ đến người phụ nữ kia.
Dụ Lâm Hải ra khỏi chung cư, cảm nhận được không khí trong lành, cơn nóng trong lòng anh mới giảm bớt vào phần.
Hà Chiếu bước tới mở cửa xe sau, anh ta đứng cung kính một bên, Dụ Lâm Hải dừng bước hỏi: “Tra ra hành tung của Lộ Nam Mẫn chứ?”
“Vẫn chưa…”
Dụ Lâm Hải lạnh lùng trách: “Phế vật!”
Trợ lý Hà cúi đầu thật thấp, rơi vào khoảnh khắc thất bại chưa từng có trong đời.
Biết boss ghét nhất là mượn cớ, nhưng anh ta vẫn nhắm mắt giải thích: “Hành tung của bà chủ hình như đã bị người khác xóa mất, cố ý không cho chúng ta tìm được, hacker trình độ kỹ thuật cao mà tôi mời đến cũng không điêu luyện bằng người ta”.
Con ngươi Dụ Lâm Hải u tối, rốt cuộc là người nào muốn che giấu hành tung của Lộ Nam Mẫn?
Lộ Nam Mẫn rốt cuộc là ai?
Lên xe rồi, Hà Chiếu lại đưa tài liệu mình điều tra được ở bệnh viện đưa cho Dụ Lâm Hải: “Tôi đi bệnh viện điều tra, có hai chuyện rất khả nghi”.
Dụ Lâm Hải liếc nhìn tài liệu: “Nói”.
“Chuyện thứ nhất, trong danh sách y tá bệnh viện thành phố từ ba năm trước không hề có tên bà chủ, nhưng khi anh và bà chủ kết hôn, tôi cũng phụng mệnh đều tra cô ấy, tên cô ấy quả thật có trong danh sách y tá”.
Anh ta đã tìm ra danh sách bệnh viện cất giữ và danh sách năm đó anh ta tra ra được, Dụ Lâm Hải liếc nhìn, ba chữ Lộ Nam Mẫn này chỉ có trong một bộ tài liệu.
Dụ Lâm Hải trầm ngâm trong chốc lát: “Cô ta là nhân viên ngoài biên chế sao?”
Hà Chiếu nói: “Có thể là tạm thời kéo qua để bổ sung cho đủ. Mấy ngày nay tôi đi tìm các y tá có mặt trong danh sách năm đó để hỏi, nhưng bọn họ không có ấn tượng gì với bà chủ, chỉ nhớ năm đó cô ấy vô cùng may mắn”.
Dụ Lâm Hải ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: “Vận may gì?”
Hà Chiếu ho nhẹ một tiếng: “Gả cho anh”.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải ngừng một lát, mi tâm tiếp đó nhăn lại: “Bớt nói nhảm. Tiếp tục đi”.
“Vâng. Chuyện thứ hai chính là tôi đột nhiên điều tra ra, vị bác sĩ năm đó làm phẫu thuật cho anh không phải do bác sĩ bệnh viện thành phố lập, mà là bác sĩ bất ngờ trở về từ nước ngoài, tên Grace”.
Con ngươi Dụ Lâm Hải hơi co lại, năm đó vết thương của anh nghiêm trọng, giống như là nhặt xác từ quỷ môn quan về, may mà vị bác sĩ đó làm phẫu thuật cho anh, đúng là đôi bàn tay vàng.
“Bác sĩ Grace kia bây giờ được thăng chức cao đến đâu rồi?”
“Điều kỳ quái là nằm ở đây, sau khi bác sĩ Grace từ nước ngoài về liền đến bệnh viện thành phố làm phẫu thuật cho anh rồi lại quay về, giống như đặc biệt chạy một chuyến đến đây vì anh vậy”.
Dụ Lâm Hải đoán có thể khả năng là danh y nổi tiếng ông cụ đặc biệt mời từ nước ngoài về cho anh, anh nhìn về phía Hà Chiếu: “Hai chuyện cậu nói có liên hệ gì sao?”
Hà Chiếu nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như không”.
Dụ Lâm Hải ném tài liệu vào mặt anh ta, Hà Chiếu đưa tay nhận lấy, ngượng ngùng nhếch mép.
Trợ lý khỉ gió gì thế, không trông cậy được chút nào.
Trong lòng Dụ Lâm Hải nín thở, anh lấy điện thoại gọi cho một số, bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng truyền tới lại là tiếng rít cắn răng chịu đựng, lòng anh hơi trầm xuống: “Sao thế, bị thương à?”
“Không sao, vừa nhìn trúng một cô em, kết quả ăn trộm gà bất thành mất nắm gạo, bị ném qua vai, lại còn lĩnh một cái tát”.
Nam Mẫn tựa vào lưng ghế, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đeo mặt nạ lâu rồi cũng sẽ có ngày bị vạch trần. Thân phận cô ta là gì, thân phận của em là gì? Tại sao em phải tự hạ thấp bản thân mình đi xé rách mặt nạ của cô ta? Cô ta có xứng không?"
Bạch Thất nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngả ngớn: “Nhưng em yêu Dụ Lâm Hải lâu như thế, người ta lại đi cưới thứ rác rưởi về nhà mà em cũng chịu được nữa hả?”
“Người ta sẵn sàng cưới rác rưởi về nhà, em đâu còn cách nào”.
Nam Mẫn trông như không hề quan tâm tới, cuối cùng chỉ nói: “Anh à, em mệt rồi”.
Tắt máy tính đi, cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Màn đêm buông xuống, thành phố Nam về đêm muôn màu muôn vẻ, nhà nhà đèn đuốc sáng rỡ, đang là lúc náo nhiệt nhật, nhưng ở thành phố Bắc, cô lại một mình trải qua suốt ba năm.
Tháng ngày một mình trông phòng cũng không mấy vắng lặng, chỉ là cô đơn, người mình yêu gần trong gang tấc, lại cố tình không cho mình đến gần, đó mới là lạnh lẽo thật sự.
Màn hình tối đen như mực, nhưng gương mặt đầy vẻ đau thương của Nam Mẫn vẫn khiến Bạch Thất giật mình hoảng hốt.
Anh ta khép màn hình máy tính lại, mở WeChat trong điện thoại lên, gửi một tin nhắn vào nhóm "Liên minh bảo vệ em gái nhỏ": “Em nhỏ bị người ta bắt nạt kìa, anh em không thèm quan tâm hả?”
Anh hai: “Ai chán sống vậy, dám ức hiếp em gái anh mày? Bố mày giết!”
Anh ba: “Ly hôn rồi cơ mà? Ngoài Dụ Lâm Hải ra, trên đời làm gì còn ai bắt nạt được con bé mèo hoang đó? Hay là mèo hoang giả vờ ngoan ngoãn ba năm xong biến thành mèo con luôn rồi?”
Anh tư: “Anh ba nói bé sáu như thế, cẩn thận con bé cào nát mặt anh nha”.
Anh ba: “Ha ha ha".
Anh cả: “Tên”.
Khóe môi Bạch Lộc Dư khẽ nhếch, anh cả đã lên tiếng rồi, không chạy đi đâu được.
Anh ta bèn kể lại sơ sơ tình hình, bỏ thêm kế hoạch tác chiến vào trong nhóm, mấy anh em bàn qua tán lại, khí thế ngất trời, cuối cùng vẫn là anh cả dứt khoát nói: “Ổn”.
“Phù, giải quyết xong”, Bạch Lộc Dư vỗ tay cái bốp, nhanh chóng đổi tên nhóm WeChat thành “Liên minh đánh tiểu tam”.
Chỉ có WeChat của Nam Mẫn là im ắng, thiên hạ thái bình.
…
Bận rộn suốt một ngày, Nam Mẫn chỉ thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên nặng nề, suýt chút nữa ngủ trong xe.
Về nhà, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, quản gia Triệu đã kéo người hầu đi quét dọn khu vườn Hoa Hồng sạch sẽ từ trong ra ngoài, cuối cùng mọi thứ cũng về đúng chỗ của nó, Nam Mẫn rất hài lòng: “Mọi người vất vả rồi, lát nữa đi tìm quản gia lấy lì xì nha”.
“Cảm ơn cô cả”.
Năm nay quản gia Triệu hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ quần áo kiểu tây khéo léo, cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra vẻ khôn khéo giỏi giang, tiến tới báo: “Cô cả, cô họ vẫn còn bị nhốt trong phòng”.
“Ừm”, Nam Mẫn không hề có chút dao động nào: “Lấy hai cái bánh bao lại đây, tôi lên xem nó thế nào”.
Đi làm cả ngày rồi, về tới nhà còn phải dạy dỗ con nít, Nam Mẫn cảm thấy mình làm chị cũng không dễ dàng gì.
Cửa phòng dành cho khách đã khóa từ bên ngoài, quản gia tiến tới dùng chìa khóa mở cửa, trong tay là cái khay với đĩa đựng hai cái bánh bao, Nam Mẫn nhận lấy: “Mọi người xuống nhà trước đi”.
Quản gia Triệu hơi lo lắng: “Cô cả…”
“Không sao đâu, nó không thể làm gì được tôi”.
Nam Mẫn đẩy cửa vào, Nam Nhã đang ngồi trên thảm, tựa đầu lên giường, hình như đang mơ lấy mình được ăn chân gà, nghe tiếng động thì chợt tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Nam Mẫn.
“Dậy rồi hả?”
Nam Mẫn đi tới: “Đói rồi phải không, bánh bao mới hấp, nếm thử đi”.
Nam Nhã liếc nhìn cái bánh bao trắng như tuyết trên tủ đầu giường, lập tức tỉnh táo lại từ trong mộng, lại quay sang nhìn Nam Mẫn với ánh mắt đầy tức giận, giương nanh múa vuốt lao về phía cô.
“Nam! Mẫn! Tôi phải giết chị!”
…
“Bốp!”
Trong phòng đọc sách ở nhà chính, ông cụ Dụ đập thật mạnh xuống chiếc bàn gỗ, nó rung lên khiến nắp ly trà cũng văng ra ngoài, kèm theo câu mắng chửi đầy hung hãn: “Nhìn coi chuyện tốt mình làm đi!”
Dụ Lâm Hải đứng trước bàn, vẻ mặt bình thản: “Cháu sẽ giải quyết chuyện này”.
“Giải quyết? Cháu định giải quyết thế nào?”
Mặt ông cụ Dụ đầy vẻ tức giận: “Cháu đừng quên đi thân phận của mình, cháu là tổng giám đốc của Dụ Thị! Cái ngày đưa cháu lên vị trí đó ông đã nói rồi, nhất quyết không được hành động theo cảm tính. Cháu thì sao, hết lần này đến lần khác khiến ông phải thất vọng!”
Ông ấy nói chậm lại: “Ba năm trước cháu nhất quyết đòi cưới một y tá làm vợ, ông sợ ảnh hưởng vết thương của cháu nên không ngăn cản, mặc cháu thích làm gì thì làm, thấy bệnh tình của cháu dần tốt lên, làm việc cũng vững tay hơn nhiều, con bé Mẫn nó cũng ngoan ngoãn nên ông chấp nhận, nhưng cháu chẳng nói chẳng rằng đi ly hôn, còn muốn cưới con gái nhà họ Trác! Ông nghĩ đầu cháu bị úng nước rồi! Rốt cuộc tại sao cháu lại muốn ly hôn với con bé Mẫn? Tại sao!”
“Không có tại sao gì hết”, thái độ Dụ Lâm Hải vẫn thờ ơ: “Cháu không thích, chỉ có thế thôi”.
Ông cụ lại càng tức giận: “Bây giờ thì bảo không thích, trước đó cháu lết cái thân tàn nhất quyết đòi cưới con gái người ta đã nghĩ cái gì?”
“Dù con bé Mẫn chỉ xuất thân từ gia đình nông thôn, nhưng nó ngoan ngoãn lại hiền lành, bình yên ở bên cạnh cháu, chịu khổ chịu cực hầu hạ cháu, chăm sóc cháu suốt ba năm, cháu cứ thế bỏ con gái người ta như vậy ư?”
Ông cụ không thể nén được cơn tức trong lòng, cầm đồ chặn giấy lên ném về phía Dụ Lâm Hải: “Cháu trả đứa cháu dâu ngoan hiền đó lại đây cho ông!”
Dụ Lâm Hải không trốn không tránh, chặn giấy cứng rắn nền vào vai anh, cơn đau nhói lên thấu tận tâm can.
Cùng lúc đó, đứa cháu dâu ngoan ngoãn hiền lành của ông cụ đang nhét một cái bánh bao rõ to vào miệng Nam Nhã.
Nam Mẫn nhìn Nam Nhã bị nhét một cái bánh bao đầy miệng, vẫn còn giơ nanh múa vuốt, cười khẽ một tiếng: “Vừa gặp mặt đã đòi đánh tôi rồi, xem ra vẫn chưa đói lắm, uổng công tôi chuẩn bị cho cô hẳn hai cái bánh bao”.
Nam Nhã phun bánh bao trong miệng ra, ném xuống đất: “Xí! Ai thèm cái bánh bao nát của chị!”
Nam Mẫn nhìn hai cái bánh bao trắng lăn lộn dưới nền nhà, sắc mặt chợt tối đi: “Em gái, lãng phí thức ăn không phải là thói quen tốt, cô không biết trên đời này còn rất nhiều người không có cơm để ăn ư?”
Cô thỏa mái ngồi lên sô pha, đè thẳng nếp gấp trên quần mình, cực kỳ uy nghiêm nhìn Nam Nhã.
“Một là cô ngoan ngoãn nhặt cái bánh bao đó lên ăn, hai là cô sẽ bị bỏ đói, cho đến khi nào biết lỗi của mình thì mới được cho ăn”.
Nam Nhã nghe cô nói thế thì lạnh lùng à một tiếng: “Con mẹ nó chị bị điên hả, chị tưởng mình là ai?”
Vừa dứt lời thì mặt đã trúng một cái tát, Nam Mẫn đánh.
Nam Nhã che mặt, không dám tin nhìn cô: "Chị dám đánh tôi?”
“Nói mấy lời tục tĩu, đánh cô là còn nhẹ đấy”.
Chương 12: Người người đều khen ngợi vợ trước
Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Mẹ tôi chính là bác cả của cô, nếu cô hỏi thăm sức khỏe của bà ấy, vậy thì tôi đương nhiên sẽ thay bà ấy chào hỏi cô”.
Nam Nhã tê liệt ngồi dưới đất, ánh mắt đầy phẫn uất nhìn Nam Mẫn, hận không thể giết cô ngay được.
“Rất tốt, xem ra cô đã đưa ra lựa chọn”.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: “Nếu không muốn ăn, vậy thì cứ để cho bụng đói đi”.
Cô xoay người muốn ra ngoài cửa, Nam Nhã hạ quyết tâm nắm lấy bình hoa đặt trên tủ đầu giường, ngắm chuẩn đập thẳng về phía gáy Nam Mẫn.
Nam Nhã thật sự bị Nam Mẫn làm cho tức phát điên rồi, tay cô ta giơ lên thật cao, cái bình này mà đập xuống nhất định có thể đập bể đầu cô.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, vào lúc bình hoa sắp đụng vào gáy Nam Mẫn, cô giống như mọc thêm một cái mắt phía sau lưng, đầu nghiêng sang một bên, giơ tay túm cái bình Nam Nhã đang nâng lên một cách chuẩn xác.
Ngay sau đó, cái bình không biết làm sao liền rơi vào trong tay Nam Mẫn, một chưởng phong ác liệt bay nhanh tới, Nam Nhã tránh cũng không tránh kịp liền bị Nam Mẫn trở tay quật ngã trên đất, đau đớn kêu thành tiếng. “A!”
Mắt cô ta nổ đom đóm, nửa bên mặt cũng nóng hừng hực, hồi lâu không thể bò dậy từ trên đất.
“Bản lĩnh không lớn, lá gan không nhỏ”.
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng, vứt bình hoa trong tay xuống. Một tiếng “bộp” vang lên, mảnh vỡ bắn tung tóe, dọa Nam Nhã sợ hãi che tai gào thét, cuộn tròn người né tránh.
Còn Nam Mẫn bước từng bước đi về phía cô ta, cô đi một bước, Nam Nhã liền lùi một bước, mãi đến khi lùi tới góc tường, cô ta mặt đầy hoảng sợ: “Chị, chị đừng qua đây”.
“Không phải vừa rồi muốn đánh lén tôi sao? Sợ rồi?”
Nam Mẫn đưa tay ra, Nam Nhã tưởng rằng cô còn muốn ra tay đánh vào mặt mình, cô ta sợ đến mức nhắm chặt mắt, nhưng Nam Mẫn chỉ là chìa tay sửa lại mái tóc rối loạn cho cô ta.
“Cô cũng là đứa em gái tôi thật lòng yêu thương, tuy là họ hàng, nhưng tôi tự nhận chưa từng bạc đãi cô. Tôi có thể hỏi một chút, tại sao cô lại hận tôi như vậy, thậm chí không tiếc gì liên kết với Tần Giang Nguyên muốn đẩy tôi vào chỗ chết?”
Lúc này Nam Nhã mới mở mắt, cô ta ngẩng đầu lên nhìn cô, đối mặt với ánh mắt cầu hỏi của Nam Mẫn, cô ta cười lạnh một tiếng: “Chị không biết sao?”
Nam Mẫn lẳng lặng nhìn cô ta, cô biết trên đời này không có mối hận vô duyên vô cớ, cho nên mới đến hỏi cho rõ.
Nam Nhã ngửa đầu nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp động lòng người ngay cả trong ánh đèn mờ ảo của Nam Mẫn, ngọn lửa căm hận gần như sắp nuốt chửng cô ta, bóng tối chôn vùi nhiều năm nay trong lòng cuối cùng không nói ra thì sẽ không thoải mái.
“Chị, tôi, còn cả Nam Lâm, ba chúng ta là chị em họ, nhưng hoàn cảnh từ nhỏ đến khi trưởng thành của chúng ta lại khác biệt một trời một vực. Bác cả trai là chủ tịch của tập đoàn Nam Thị, bác cả gái thì sinh ra một đứa con gái là chị. Từ nhỏ chị chính là viên minh châu trong tay họ, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, chị không muốn đi học, họ liền mời giáo viên dạy kèm tại nhà, cho chị nền giáo dục tốt nhất, thậm chí còn mua một khu vườn hoa hồng vì chị, cả thành phố Nam ai mà không biết cô cả nhà họ Nam, nhưng có ai biết tôi không? Tôi ấy à, bố mẹ ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, bố tôi ngày trước chính là một giám đốc nhỏ trong một doanh nghiệp nhà nước. Quần áo mới đón tết mỗi năm của tôi đều là chị bố thí cho tôi…”
Nam Nhã nói xong liền bật khóc: “Chúng ta đều là con gái nhà họ Nam, dựa vào cái gì mà chị có cuộc sống giàu sang, còn tôi thì nghèo rớt mồng tơi?”
Nam Mẫn nghe hồi lâu cũng không nghe ra logic gì, cô nhíu mày: “Đây là lỗi của tôi?”
Sự yêu thương của cô hóa ra trong mắt người khác đều là bố thí.
“Sai lầm lớn nhất của chị chính là không nên từ chối Tần Giang Nguyên!”
Nam Nhã lau nước mắt, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý: “Chị không ngờ anh ta sẽ ở bên tôi đúng không? Ai bảo chị từ chối anh ta chứ, anh Giang Nguyên là người thừa kế của nhà họ Tần, thành phố Nam có bao nhiêu cô gái xinh đẹp nết na muốn gả cho anh ta, chỉ có chị không biết điều mới từ chối! Chị không biết đâu, tôi và anh Giang Nguyên rất nhanh sẽ kết hôn, từ nay về sau tôi mới là thiếu phu nhân của nhà họ Tần, tập đoàn Tần Thị bây giờ còn lợi hại hơn nhiều tập đoàn Nam Thị!”
“Quả nhiên không có một chút logic nào, đúng là đàn gảy tai trâu”.
Nam Mẫn không hỏi ra được nguyên do, cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô không cần phải hỏi nữa.
Tròng mắt Nam Mẫn nhìn Nam Nhã: “Một cục phân chuột cũng hiếm lạ với cô như thế. Vậy thì chờ gả cho nhà họ Tần rồi, sau này cô cứ tự xưng là bà Tần, đừng nói là con gái nhà họ Nam, tôi không còn mặt mũi nào nữa”.
...
Trong thư phòng cũ nhà họ Dụ, cuộc đối thoại giữa hai ông cháu đang bước vào giai đoạn ác liệt.
“Nếu cháu kiên trì muốn cưới Trác Huyên, vậy cháu cưới ngay đi, nhưng đến lúc kết hôn thì đừng có mà mời ông đây! Ông đây mất mặt lắm!”
Ông cụ phất tay áo rời đi.
“Aiz yo, làm thế nào đây?”
Bà cụ Dụ và các con dâu ngồi trong chòi nghỉ mát hóng gió ngắm hoa, để ý thấy động tĩnh trong thư phòng, nhìn thấy ông bạn già sắc mặt tái xanh chắp tay đi ra, bà ấy vội vàng tiến lên trấn an: “Có gì từ từ nói, tức gì chứ”.
Ông cụ tính khí nóng nảy như pháo nổ, ông ta trợn mắt nói: “Tôi có thể không giận sao, đứa cháu dâu tốt như vậy mà không muốn, lại muốn cưới một con hồ ly tinh, bà nói xem có phải nó điên rồi không? Chính là điên rồi!”
Bà cụ nhìn ông bạn già tức giận rời đi, bà ấy bất đắc dĩ thở dài, Dụ Lâm Hải cũng từ thư phòng đi ra, đối mặt với ánh mắt ông cụ, anh khẽ gọi: “Bà ngoại”.
“Vì một người phụ nữ mà hôm nay náo loạn thành bộ dạng này, đáng không?”
Bà cụ thở dài: “Chữ sắc trên đầu một cây đao, năm đó bố cháu đối xử với mẹ cháu như thế nào hả, nếu cháu nhớ đến bao nhiêu năm qua mẹ cháu sống ra sao thì sẽ không quyết định đến với con gái nhà họ Trác”.
Dụ Lâm Hải mím môi, đáy mắt lộ ra vẻ nhẫn nhịn và kiên định: “Nhà họ Trác là nhà họ Trác, Trác Huyên là Trác Huyên, không giống nhau”.
“Không giống nhau sao? Bà thấy không có gì mà không giống”.
Khóe môi bà cụ nhếch lên vẻ giễu cợt, biết cháu ngoại chìm sâu trong hồ đồ ngu xuẩn, bà ấy chỉ hỏi: “Bà nghe nói nhỏ Mẫn bỏ đi mà không cần gì, con bé đi đâu, cháu biết không?”
Dụ Lâm Hải lắc đầu: “Vẫn đang điều tra”.
“Aiz, đứa con gái tốt như vậy, thật đáng tiếc”, bà cụ cầm quạt lá vỗ nhẹ lên người anh: “Cuối cùng vẫn là cháu không có may mắn”.
Dụ Lâm Hải nhíu mày, tất cả mọi người đều nói Lộ Nam Mẫn tốt, nhưng lại khiến trong lòng anh cực kỳ khó chịu.
Người phụ nữ kia ngày thường im lặng, rốt cuộc mua chuộc lòng người lúc nào?
“Giám đốc Dụ, xảy ra chuyện rồi”.
Hà Chiếu chạy qua, cắt đứt dòng suy nghĩ của Dụ Lâm Hải, anh ta báo cáo: “Phu nhân đi tìm cô Trác rồi, còn… ra tay đánh cô ấy”.
Đôi mắt Dụ Lâm Hải tối sầm, lúc này anh liền chạy nhanh ra ngoài.
*
Chương 13: Mẹ chồng tương lai
Hiện giờ Trác Huyên được Dụ Lâm Hải sắp xếp cho một căn chung cư ba phòng ngủ hơn một trăm hai mươi mét vuông, một người ở rất rộng rãi, nhưng Trác Huyên không hài lòng lắm, cô ta thích dinh thự nhà họ Dụ hơn.
Cô ta chờ một ngày nào đó tiến dần từng bước trở thành nữ chủ nhân, vậy thì có thể nở mặt nở mặt, rửa được nỗi nhục ngày trước.
Dùng chiếc máy cafe mới mua pha một cốc cafe, Trác Huyên tao nhã ngồi trên ghế sofa, cô ta mở điện thoại di động lên xem, hôm nay ngủ cả buổi chiều, đến giờ bài viết cô ta đăng lên chắc là đã bùng nổ từ lâu rồi.
Nhưng trên bảng hotsearch cũng không có tin tức liên quan đến cô ta và Dụ Lâm Hải, Trác Huyên không bình tĩnh nổi, cô ta không ngừng lướt trang, cô ta nghĩ một ngày độ hot có khả năng sẽ hạ xuống, nhưng không thể nào không có.
Mở trang chủ của tập đoàn Dụ Thị ra, bài viết do cô ta tự tay viết kia cũng không thấy, chỉ có một lời giải thích chính thức cho việc bị hacker tấn công.
Sao mà ngủ một giấc dậy, trời cũng đổi luôn rồi?
Đầu Trác Huyên mông lung, cô ta gọi cho mấy blogger mình quen biết, điện thoại vừa thông thì bên kia đã không ngừng kêu khổ: “Tôi nói này chị gái, sau này đừng mang mấy thứ tin tức giả mạo này tìm chúng tôi nữa, cô biết cô cho chúng tôi bao nhiêu phiền phức không? Cô muốn gả vào nhà giàu nên điên rồi đúng không, não tôi bị úng nước mới đi tin cô, ông đây bị người ta mắng cả ngày trời, tài khoản còn bị khóa, bực bội chết mất… tiền tôi cũng nhận rồi, về sau ai sẽ quan tâm đến cô với cháu trai ai đây!”
Lời này vẫn còn xem như nói khách sáo, gọi cho mấy người về sau, hoặc là chửi cô ta sấp mặt, hoặc là chặn cô ta.
Trác Huyên nhíu chặt lông mày, có hơi luống cuống, thế này là thế nào, sao lại thành ra như vậy?
Cô ta cố gắng hồi phục lại cảm xúc, đang định gọi điện cho Dụ Lâm Hải thì nhìn thấy một người phụ nữ hòa nhã sang trọng ngồi trên xe lăn được người khác đẩy xe đi vào.
Trác Huyên cả kinh, cô ta bắt đầu hoang mang: “Cô, cô Dụ”.
Lúc Dụ Lâm Hải vội vàng chạy đến chung cư, Trác Huyên đang quỳ dưới đất ôm mặt khóc tỉ tê.
“Huyên Huyên”.
Trác Huyên thấy Dụ Lâm Hải tới, giống như gặp được cứu tinh, cô ta lập tức chìa tay ra nhào đến ngực anh: “Anh Hải, cứu em!”
Dụ Lâm Hải nhìn thấy nửa mặt bên trái của Trác Huyên đỏ bừng, vẻ mặt anh lập tức lạnh xuống, trên mặt viết đầy chữ không vui, anh nhìn sang Dụ Phượng Kiều: “Mẹ, trước khi tới tại sao mẹ không nói với con?”
Cô cả nhà họ Dụ bà Dụ Phương Kiều mặc dù ngồi xe lăn, nhưng khí thế không hề thua kém chút nào, quả nhiên có phong thái của cấp trên, con ngươi hẹp dài sắc bén giống y đúc Dụ Lâm Hải đảo qua, giọng điệu vô cùng lạnh.
“Co nói ly hôn liền ly hôn, lại còn nạp thiếp, cái này con có nói qua với mẹ không?”
Bà mặc trên người bộ sườn xám, phần đùi đắp chiếc chăn mỏng, phần thêu phía trên cũng rất hoa mỹ tinh xảo, đều là một tay Nam Mẫn làm, khăn choàng trên người bà cũng do Nam Mẫn tặng.
Dụ Phượng Kiều giơ tay lên, cô Vệ đứng sau lưng bà lập tức hiểu ý, châm một điếu thuốc cho bà.
Mi tâm Dụ Lâm Hải nhíu lại: “Sức khỏe Huyên Huyên không tốt, đừng hút thuốc trước mặt cô ấy”.
“Vậy sao?”
Dụ Phượng Kiều nhả ra một vòng khói, ánh mắt liếc về phía bàn trà: “Bị ung thư dạ dày còn có thể nhàn rỗi uống cafe, mẹ không nhìn ra sức khỏe của nó không tốt. Ngược lại nhỏ Mẫn bị tụt huyết áp, con cũng không gặp nó quan tâm lấy một câu”.
Lại là Nam Mẫn.
Đôi mắt Dụ Lâm Hải sâu thẳm, anh lạnh lùng nói: “Con và Lộ Nam Mẫn đã ly hôn, nhắc đến cô ấy có ý nghĩa gì nữa”.
Dụ Phượng Kiều nhìn con trai mặt mũi lạnh lùng, khóe môi bà nhếch lên vẻ giễu cợt: “Nhìn dáng vẻ vô tình của con trai mẹ, thật sự giống y như đúc bố con. Sớm biết chịu trăm ngàn đắng cay mà sinh ra một đứa cặn bã, mẹ không nên sinh ra con”.
Nhắc đến bố, môi mỏng Dụ Lâm Hải mím chặt, vẻ mặt lại lạnh đi vài phần.
“Không muốn nói về nhỏ Mẫn, vậy nói về người phụ nữ bên cạnh con đi”.
Dụ Phượng Kiều hít một hơi thuốc lá, nhìn người phụ nữ khóc như hoa dí đính hạt mưa núp trong ngực Dụ Lâm Hải, mặt bà đầy chán ghét: “Đủ rồi, ở trước mặt tôi cô giả bộ cái gì? Không học thứ tốt, bản lĩnh câu dẫn mồi chài đàn ông hoàn toàn học từ cô ruột không biết xấu hổ của cô. Vừa rồi không phải miệng mồm lanh lợi tranh cãi với tôi sao, lúc này sao lại ỉu xìu như vậy? Chờ người đàn ông của cô ra mặt hộ? Cô đừng quên, nó là con trai tôi đấy”.
Trác Huyên cắn môi, trong lòng hận muốn chết, nhưng cũng không dám biểu lộ ra chút nào, chỉ là hai mắt ngấn lệ, trượt xuống khỏi ngực Dụ Lâm Hải, cô ta quỳ xuống cầu khẩn Dụ Phượng Kiều.
“Cô Dụ, cháu biết cô vì xích mích với cô cháu nên rất ghét cháu, năm đó cô cháu và chú Thẩm yêu nhau thật lòng, giống như cháu và anh Hải, chúng cháu yêu nhau nhiều năm như vậy, nếu như không phải vì năm đó nhà cháu xảy ra chuyện, cô lại… ngang ngược ngăn cản, cháu cũng sẽ không ra nước ngoài, sẽ càng không chia tay với anh Hải, vậy thì chúng cháu đã sớm kết hôn rồi, nói không chừng bây giờ cô đã có cháu bế…”
“Ha… Cô nằm mơ mộng đẹp cái gì thế?”
Quả thực Dụ Phượng Kiều nghe không vào, bà lạnh lùng cắt đứt lời của Trác Huyên: “Tôi nói cho cô biết cái đồ họ Trác, dù phụ nữ trong thiên hạ này chết hết, con trai tôi cô độc đến già, tôi cũng sẽ không để nó cưới cô vào cửa đâu, nghe rõ chưa?”
Mụ phù thủy già đáng chết này!
Trác Huyên cắn răng, hận không thể tiến lên lật xe lăn của bà, nếu không phải bà dùng thủ đoạn cường thế, nhà họ Trác bọn họ làm sao có thể đi đến bước phá sản, cô ta cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ sở ở nước ngoài như vậy!
Đều do người phụ nữ này làm hại, cô ta khao khát rút gân lột da bà thì mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng!
Dụ Lâm Hải chìa tay kéo Trác Huyên đứng dậy, anh ngăn ở trước mặt cô ta, đón lấy ánh mắt lạnh lùng của mẹ: “Mẹ, chuyện hôn nhân đại sự bản thân con có thể làm chủ, mẹ đừng hao tổn tâm trí như vậy. Hà Chiếu, đưa phu nhân về”.
Trợ lý Hà đứng ở một bên, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, anh ta nhắm mắt lại mời Dụ Phượng Kiều rời đi.
“Con trai tôi đủ lông đủ cánh rồi, cũng bắt đầu biết đuổi mẹ đi, thật là giỏi”.
Dụ Phượng Kiều vỗ tay, bà cười lạnh: “Con trai, năm đó bố con phản bội mẹ, hại mẹ tàn phế đôi chân. Nếu con dám cưới cô ta, hôm đại hôn của con, người làm mẹ này sẽ tặng con một phần quà lớn, không tin con cứ thử xem”.
Dụ Lâm Hải nhìn bóng lưng mẹ đoạn tuyệt tời đi, hai quả đấm bên hông chậm rãi nắm chặt, xương ngón tay vang dội, đột nhiên anh đập một cái trên tường khiến vách tường run lên.
Trác Huyên sợ hết hồn: “Anh Hải…”
***
Sau khi trừng trị Nam Nhã, Nam Mẫn liền quay về phòng tẩy trang, đi tắm.
Nhưng nằm trên giường cũng không buồn ngủ chút nào, trong đầu lặp đi lặp lại tài liệu liên quan đến Trác Huyên.
Thật ra thì cô đã sớm biết Trác Huyên là ai, cũng biết ân oán xích mích giữa nhà họ Trác và nhà họ Dụ, nhưng nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao Dụ Lâm Hải lại muốn cưới cô ta?
Chương 14: Hóa thân thành yêu tinh nhỏ mê hoặc người
Đổi lại là cô, nếu có người dám cả gan cướp bố mình, hại mẹ tàn phế hai chân, lòng dạ muốn giết người phụ nữ kia cũng có, thậm chí muốn giết hết cả nhà bà ta, làm sao có thể qua lại thân thiết với người nhà của người đó được?
Dụ Lâm Hải nhìn trông cũng lý trí, không giống như người có bộ não tình yêu, chẳng lẽ anh cũng có tiêu chuẩn kép, chỉ đối xử như vậy với người phụ nữ mình thích?
Nam Mẫn lăn qua lộn lại, càng nghĩ càng phiền lòng, cuối cùng quả thực không ngủ được, cô bò dậy, gọi vào một số điện thoại: “Không phải muốn mời khách từ phương xa đến sao, tối nay luôn đi, em muốn uống rượu”.
Màn đêm như mực, nhưng ở Thủy Vân đèn đuốc lại sáng như ban ngày.
Đây là câu lạc bộ sang trọng lớn nhất thành phố Nam, hội viên VIP sẽ trực tiếp quét mặt đi vào bên trong, mắt của vệ sĩ đứng cửa giống như mã QR, không quen mặt sẽ từ chối, nửa câu cũng không được lải nhãi.
Một người đàn ông đeo kính râm đứng ở cửa, vẻ mặt lãnh đạm, nhìn thấy người quen cũng phớt lờ. Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc xe Porsche màu đỏ lái vào trong tầm mắt, anh ta mới lộ ra vẻ vui mừng.
Anh ta bước lên nghênh đón mở cửa xe: “Còn tưởng rằng em không tới chứ, anh chờ em nửa tiếng rồi”.
“Chờ bên trong là được rồi, ra ngoài làm gì”.
Nam Mẫn tháo giày, thay bằng một đôi giày cao gót màu vàng kim, cô bước xuống từ trên xe, trên người mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, mát mẻ lại quyến rũ, vệ sĩ ở cửa cũng nhìn đến ngẩn ngơ.
Cậu bảy lại đổi niềm vui mới? Cô gái này cũng xinh đẹp đấy.
Bạch Lộc Dư nhìn trang phục của Nam Mẫn, anh ta gật đầu đầy hài lòng: “Như vậy đẹp hơn nhiều, tuyệt hơn so với cả ngày em ăn mặc giống như nữ tu già”.
“Không biết nói chuyện thì im mồm”.
Nam Mẫn tức giận trừng mắt nhìn anh nhỏ, cô đi theo anh ta không một chút trở ngại, Bạch Thất dẫn cô đi vào phòng VIP, cô lắc đầu, ngồi xuống ở quầy bar: “Đi phòng VIP không thú vị, ở đây còn có thể ngắm mấy anh đẹp trai”.
Cô gọi một ly Vodka tại quầy bar, uống cạn nhưng mặt không đổi sắc, Bạch Thất nói: “Tửu lượng của em không tốt, uống ít một chút”.
Khách trong phòng VIP gây chuyện, giám đốc chạy tới mời Bạch Lộ Dư qua.
“Anh qua đó xem một chút, em ngồi ở đây đợi tôi, đừng chạy loạn đấy”.
Nam Mẫn phất tay, tỏ ý bảo anh ta mau đi đi.
Lâu rồi cô chưa tới nơi ăn chơi trác táng này, cũng rất lâu rồi không uống rượu, hết ly này đến ly khác, vị cồn lên não dần dần khiến cô say, các anh đẹp trai đến gần cô cũng ngày càng nhiều.
“Người đẹp, một mình à? Anh đây mời em một ly rượu nhé”.
Gò má Nam Mẫn đã ửng đỏ, cô nhìn người đàn ông, chìa ngón trỏ ra nhẹ nhàng lắc qua lắc lại: “Không được, anh quá xấu, làm tổn thương mắt tôi quá”.
“Con ranh thèm đòn…”, ngươi kia bị chê xấu thẹn quá hóa giận muốn ra tay, nhưng lại bị một người đàn ông cao gầy đi qua túm lấy cổ tay: “Đánh phụ nữ thì tính gì là có bản lĩnh? Nếu không hai chúng ta luyện tập một chút?”
Người đó bị làm cho trật khớp cổ tay, tự biết không đánh lại được, hắn ta giận quá không dám nói gì liền rời đi.
Người đàn ông cao gầy nhìn Nam Mẫn, trên khuôn mặt đứng đắn, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt hoa đào phong lưu hơi nhướn: “Cô gái xinh đẹp, chỉ uống rượu thì có gì thú vị, mời cô nhảy một điệu, có nguyện ý nể mặt không?”
Nam Mẫn ngước đôi mắt hạnh long lanh nước lên, ngắm thấy người đàn ông này tướng mạo không tồi, cô cười đầy ngốc nghếch: “Trông anh cũng đẹp trai đấy, cho anh quyết”.
Bạch Lộc Dư xử lý xong chuyện, khi quay lại quầy bar đã không thấy bóng người đâu, nhìn kỹ lại thì thấy bóng dáng đỏ rực kia đang nhảy lên sân khấu.
Mà Nam Mẫn đang ở sàn nhảy dường như đã trở thành tiêu điểm, đám đàn ông vây xung quanh cô đều hoan hô huýt sáo một cách điên cuồng!
“Ôi trời đất ơi…”
Bao nhiêu năm nay Bạch Thất chưa từng nhìn thấy em gái điên cuồng như vậy, dưới tiếng nhạc sôi động và ánh đèn ảo giác, Nam Mẫn mặc chiếc váy đỏ, dáng người lắc lư nhảy nhót trên sàn, thân hình sexy vòng nào ra vòng đấy cũng không hề che giấu.
Người đàn ông bên cạnh vừa uống rượu vừa khen ngợi Nam Mẫn một hồi, hắn ta ném chai rượu cho người bên cạnh, cũng lao vào nhảy một điệu nóng bỏng với Nam Mẫn, tay cũng thuận theo hông cô rồi trượt xuống mông cô.
“Mẹ nó!”, Bạch Thất nhìn thấy em gái bị người ta sỗ sàng, đương nhiên là không nhịn được, anh ta vừa bước lên sàn nhảy thì đã nghe thấy tiếng hô kinh hãi.
Động tác của Nam Mẫn nhanh hơn anh ta, cô túm lấy cổ tay người đàn ông, đột nhiên trở mình, ném người đàn ông qua vai, sau đó tặng cho hắn ta một cái tát: “Dám sờ mông hổ hả, mày ăn gan hùm mật gấu rồi”.
Ngoài trừ tiếng nhạc xập xình, xung quanh đều yên lặng như tờ, bọn họ ngây như phỗng nhìn người phụ nữ nãy giờ xinh đẹp diễm lệ lại đột nhiên trở nên hung ác.
Cao thủ vũ lâm cuối cùng lại chính là cao thủ võ lâm!
Nam Mẫn trong men rượu muốn đạp thêm phát nữa, nhưng lại bị Bạch Thất ôm, khống chế đưa xuống sàn nhảy, anh ta đặt cô xuống ghế quầy bar, chìa tay cốc đầu cô: “Em tới đây phá quán hả?”
“Anh nhỏ”, ánh mắt Nam Mẫn mê muội: “Vừa rồi em đã mê hoặc người ta sao?”
Bạch Thất tức giận: “Mê! Rất mê! Em không thấy ánh mắt mấy thằng đàn ông kia nhìn em giống như chó sói thấy thịt hả, hận không thể nuốt em vào bụng đấy!”
“Vậy tại sao Dụ Lâm Hải không thích em?”
Nam Mẫn uống rượu, không một chút đề phòng, vẻ mặt trước giờ luôn vững vàng lúc này đã trở nên cô đơn và đầy đau thương.
“Anh biết không, thật ra thì em thực sự không ôm chí lớn, ước mơ lớn nhất của em chính là gặp được người em yêu, làm một người vợ hiền mẹ đảm, chỉ tiếc người ta không yêu. Em gả vào nhà anh ấy ba năm, làm một người vợ chân chính, nhưng ngay cả động anh ta cũng chưa từng động vào em, anh nói xem em có chỗ nào không tốt?”
Bạch Thất nhìn dáng vẻ này của em gái, anh ta đưa tay xoa đầu cô: “Nói bậy bạ, nhỏ Mẫn nhà ta chính là cô gái tốt nhất đời này, hắn ta không quý trọng em là do hắn ta không có phúc”.
“Đúng vậy, là anh ấy không có phúc”.
Nam Mẫn giật giật khóe miệng: “Vì vậy từ nay về sau, em sẽ không vì một người đàn ông mà trở thành dáng vẻ anh ta thích nữa, em sẽ quay về làm chính em, một Nam Mẫn dũng cảm, độc lập và kiêu ngạo”.
…
Trong chung cư, Trác Huyên cầm bông gòn quấn quanh vết thương của Dụ Lâm Hải, mặt đầy đau lòng nhìn anh: “Đau không?”
Dụ Lâm Hải lắc đầu, giơ tay lên sờ gò má sưng đỏ của cô ta, anh cũng hỏi: “Đau không?”
Trác Huyên lộ ra nụ cười dịu dàng: “Vốn dĩ đau, nhưng được anh sờ một cái thì hết đau rồi”.
Dụ Lâm Hải khẽ thở dài: “Oan ức cho em rồi”.
Chương 15: Xem ra tình cũ chưa dứt
“Oan ức mẹ chồng tương lai cho, dù có ấm ức đến đâu cũng phải chịu đúng không?”
Trác Huyên dựa vào ngực Dụ Lâm Hải, khuyên anh một cách thấu tình đạt lý: “Anh Hải, anh đừng vì em mà mâu thuẫn với mẹ, vậy thì tội của em lớn lắm. Thật ra thì không phải bà ấy không thích em, chỉ là vì cô em, cho nên mới sinh ra lòng thù địch mà thôi, nhưng cô em là cô em, em là em, em tin rằng nếu thành tâm thành ý thì những thứ cứng như kim loại và đá cũng có thể nứt ra. Chỉ cần chúng ta yêu nhau thật lòng, một ngày nào đó bà ấy sẽ chấp nhận chúng ta thôi…”
Còn hai ngày nữa là hôn lễ của bọn họ rồi, tuyệt đối không thể có một chút sai sót!
Còn về Dụ Phượng Kiều, bà muốn chết, vậy thì sẽ để bà chết.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt “ừ” một tiếng, thái độ của mẹ đoạn tuyệt như vậy, trực giác nói cho anh biết hôn lễ sắp tới e rằng sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Anh nhẹ nhàng đẩy Trác Huyên ra: “Sức khỏe của em có ổn không?”
Trác Huyên ngẩn ra, sau đó cô ta ho khan hai tiếng yếu đuối rồi cười nói: “Không sao, bây giờ công nghệ y học phát triển như vậy, nói không chừng sau khi gả cho anh, ung thư dạ dày của em có thể không chữa cũng tự khỏi bệnh đó”.
“Lại nói lời ngốc nghếch rồi, bị bệnh sao lại không chữa chứ”.
Dụ Lâm Hải nói: “Anh đã đi mời bác sĩ giỏi nhất rồi, không lâu nữa có thể đến thành phố Bắc, đến lúc đó sẽ bảo ông ta xem cho em”.
Ánh mắt Trác Huyên lóe sáng, cô ta nũng nịu nói: “Aiz ya không gấp, anh biết em sợ nhất là đi bệnh viện, nghe đến bác sĩ cũng thấy sợ rồi. Chúng ta không nói cái này nữa, bao giờ chúng ra đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn đây”.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải ngưng lại: “Anh và Lộ Nam Mẫn còn có một vài lưu trình chưa đi hết, chờ sau khi chúng ta làm xong hôn lễ thì đi lĩnh chứng nhận cũng không muộn”.
“Ồ, vậy cũng được”.
Trác Huyên không muốn biểu hiện quá nôn nóng, cô ta lại hóa thân thành cô gái nhỏ thẹn thùng ôm cổ Dụ Lâm Hải, ung dung thổi một hơi trên mặt anh: “Anh Hải, tối nay anh muốn ở lại không?”
“Tối nay không được, còn có một chút chuyện cần xử lý”.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt kéo cánh tay cô ta ra, giọng nói bình thản hỏi: “Sáng nay dòng thông báo tập đoàn Dụ Thị phát ra là em bảo bộ phận vận hành đăng?”
“Đúng vậy, anh đồng ý với em mà, thông báo chuyện kết hôn của chúng ta cho tất cả mọi người biết”.
Con ngươi Dụ Lâm Hải lạnh lùng: “Trác Huyên, anh chưa từng đồng ý với em”.
Nghe ra ý lạnh trong lời nói của anh, còn gọi thẳng tên họ cô ta, trong lòng Trác Huyên hồi hộp, cô ta nhìn sắc mặt của người đàn ông, cảm nhận thấy vẻ lạnh lùng tản ra trên người anh, cô ta cũng không dám nũng nịu, cô vội vàng rời ra và quỳ xuống trước mặt anh.
“Anh, anh không từ chối, em tưởng anh đồng ý… xin lỗi anh Hải, có phải em gây phiền phức cho anh rồi không?”
Nhìn vẻ sợ hãi trên mặt người phụ nữ, con ngươi đen láy của Dụ Lâm Hải dần mềm xuống, anh dịu dàng nói: “Phiền toái nhỏ thôi, có thể xử lý được. Nhưng sau này cố gắng đừng nhúng tay vào việc làm ăn của anh, biết chưa?”
“Vâng vâng, em đảm bảo không có lần sau đâu!”
Trác Huyên đưa ra ba ngón tay thề, mặt mang vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ.
Con ngươi Dụ Lâm Hải chấn động, bỗng dưng anh nhớ tới hồi Lộ Nam Mẫn mới gả cho anh, cô tranh giành muốn lau người giúp anh, sau khi bị anh nóng nảy lớn tiếng trách móc, cô chỉ giơ ba ngón tay ra vẻ thông minh với mình.
Đáng chết! Rốt cuộc là làm sao, không thể hiểu nổi anh cứ luôn nhớ đến người phụ nữ kia.
Dụ Lâm Hải ra khỏi chung cư, cảm nhận được không khí trong lành, cơn nóng trong lòng anh mới giảm bớt vào phần.
Hà Chiếu bước tới mở cửa xe sau, anh ta đứng cung kính một bên, Dụ Lâm Hải dừng bước hỏi: “Tra ra hành tung của Lộ Nam Mẫn chứ?”
“Vẫn chưa…”
Dụ Lâm Hải lạnh lùng trách: “Phế vật!”
Trợ lý Hà cúi đầu thật thấp, rơi vào khoảnh khắc thất bại chưa từng có trong đời.
Biết boss ghét nhất là mượn cớ, nhưng anh ta vẫn nhắm mắt giải thích: “Hành tung của bà chủ hình như đã bị người khác xóa mất, cố ý không cho chúng ta tìm được, hacker trình độ kỹ thuật cao mà tôi mời đến cũng không điêu luyện bằng người ta”.
Con ngươi Dụ Lâm Hải u tối, rốt cuộc là người nào muốn che giấu hành tung của Lộ Nam Mẫn?
Lộ Nam Mẫn rốt cuộc là ai?
Lên xe rồi, Hà Chiếu lại đưa tài liệu mình điều tra được ở bệnh viện đưa cho Dụ Lâm Hải: “Tôi đi bệnh viện điều tra, có hai chuyện rất khả nghi”.
Dụ Lâm Hải liếc nhìn tài liệu: “Nói”.
“Chuyện thứ nhất, trong danh sách y tá bệnh viện thành phố từ ba năm trước không hề có tên bà chủ, nhưng khi anh và bà chủ kết hôn, tôi cũng phụng mệnh đều tra cô ấy, tên cô ấy quả thật có trong danh sách y tá”.
Anh ta đã tìm ra danh sách bệnh viện cất giữ và danh sách năm đó anh ta tra ra được, Dụ Lâm Hải liếc nhìn, ba chữ Lộ Nam Mẫn này chỉ có trong một bộ tài liệu.
Dụ Lâm Hải trầm ngâm trong chốc lát: “Cô ta là nhân viên ngoài biên chế sao?”
Hà Chiếu nói: “Có thể là tạm thời kéo qua để bổ sung cho đủ. Mấy ngày nay tôi đi tìm các y tá có mặt trong danh sách năm đó để hỏi, nhưng bọn họ không có ấn tượng gì với bà chủ, chỉ nhớ năm đó cô ấy vô cùng may mắn”.
Dụ Lâm Hải ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: “Vận may gì?”
Hà Chiếu ho nhẹ một tiếng: “Gả cho anh”.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải ngừng một lát, mi tâm tiếp đó nhăn lại: “Bớt nói nhảm. Tiếp tục đi”.
“Vâng. Chuyện thứ hai chính là tôi đột nhiên điều tra ra, vị bác sĩ năm đó làm phẫu thuật cho anh không phải do bác sĩ bệnh viện thành phố lập, mà là bác sĩ bất ngờ trở về từ nước ngoài, tên Grace”.
Con ngươi Dụ Lâm Hải hơi co lại, năm đó vết thương của anh nghiêm trọng, giống như là nhặt xác từ quỷ môn quan về, may mà vị bác sĩ đó làm phẫu thuật cho anh, đúng là đôi bàn tay vàng.
“Bác sĩ Grace kia bây giờ được thăng chức cao đến đâu rồi?”
“Điều kỳ quái là nằm ở đây, sau khi bác sĩ Grace từ nước ngoài về liền đến bệnh viện thành phố làm phẫu thuật cho anh rồi lại quay về, giống như đặc biệt chạy một chuyến đến đây vì anh vậy”.
Dụ Lâm Hải đoán có thể khả năng là danh y nổi tiếng ông cụ đặc biệt mời từ nước ngoài về cho anh, anh nhìn về phía Hà Chiếu: “Hai chuyện cậu nói có liên hệ gì sao?”
Hà Chiếu nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như không”.
Dụ Lâm Hải ném tài liệu vào mặt anh ta, Hà Chiếu đưa tay nhận lấy, ngượng ngùng nhếch mép.
Trợ lý khỉ gió gì thế, không trông cậy được chút nào.
Trong lòng Dụ Lâm Hải nín thở, anh lấy điện thoại gọi cho một số, bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng truyền tới lại là tiếng rít cắn răng chịu đựng, lòng anh hơi trầm xuống: “Sao thế, bị thương à?”
“Không sao, vừa nhìn trúng một cô em, kết quả ăn trộm gà bất thành mất nắm gạo, bị ném qua vai, lại còn lĩnh một cái tát”.
Bình luận facebook