-
Chương 151-155
Chương 151: Thu mua lòng người
Mà bản thân anh cũng click vào đường link đặt hàng tất cả các sản phẩm, trợ lý Hà đứng ở một bên lặng lẽ nhìn rồi kín đáo gật đầu: trẻ nhỏ dễ dạy.
Có vẻ như những lời anh ta lải nhải truyền thụ lại cho ông chủ vẫn nghe lọt tai.
Hà Chiếu dường như đã nhìn thấy tiền thưởng cuối năm đang vui mừng vẫy tay chào anh ta.
….
Buổi ra mắt sản phẩm mới của vàng bạc đá quý Nam Thị khép màn viên mãn.
Ngay khi đường link về sản phẩm đá quý mới được tung ra, lượng người đặt mua đã tràn vào như dời núi lấp biển, đường dây nóng cũng quá tải.
Nam Mẫn dẫn đầu tất cả lãnh đạo cấp cao của vàng bạc đá quý Nam Thị đến hiện trường, nhịp nhàng điều phối hoạt động của từng mắt xích, bận rộn cả buổi chiều, hoàn toàn quên bẵng đi ở hậu trường vẫn luôn có một người đang đợi mình.
Tổng giám đốc như Nam Mẫn bộn bề đến tận buổi tối cùng các nhân viên ăn cơm, cùng nhau tăng ca, chưa từng có giây phút nhàn rỗi.
“Tổng giám đốc Nam”, Cố Hoành tranh thủ thời gian ăn cơm đến nói nhỏ với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Dụ anh ấy còn chưa rời đi mà vẫn đang ở hậu trường đợi cô, hỏi cô có đói hay không, anh ấy muốn mời cô cùng dùng bữa”.
Nam Mẫn ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, tay vẫn không ngừng trả lời email và tin nhắn, trên mặt rõ ràng hiện lên sự bất mãn cùng không nhẫn nại.
“Ăn cơm xong liền mời anh ta rời đi đi, tôi rất bận, không có thời gian hầu hạ anh ta”.
Cố Hoành đáp một tiếng, vừa quay người liền thấy Dụ Lâm Hải đang đứng phía sau cách đó không xa.
Dụ Lâm Hải nghe rõ từng chữ câu trả lời của Nam Mẫn, anh biết Cố Hoành không thể mời được cô, không bằng tự mình đích thân đi tới.
Anh biết Nam Mẫn bận rộn cả một buổi chiều, cũng không dám tùy tiện tới quấy rầy cô nên một mực tự xử liệc việc của mình ở hậu trường, nhưng mắt thấy cô bận tới mức không có ý định ăn cơm, như vậy làm sao được?
Dụ Lâm Hải nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dù bận thế nào cũng không thể không dùng bữa”.
Nam Mẫn kìm nén một bụng nóng nảy, cứng rắn đáp: “Tôi tự mình ăn được, ở đây cũng có cơm, không phiền tổng giám đốc Dụ phải nhọc lòng”.
Trong lòng cô lúc này tràn đầy bực dọc.
Một dãy thông báo wechat vừa rồi đều là người của nhà họ Dụ bên kia gửi tới, đủ loại cô chú, bác dì của Dụ Lâm Hải cùng các anh chị em toàn bộ đều gửi tin nhắn chúc mừng.
Sau đó còn mua sắm rất hào phóng, người này muốn đặt một trăm cái, người kia muốn mua một nghìn chiếc, ngay cả bà cụ nhà họ Dụ cũng bị kinh động tới mà gọi điện cho cô.
“Tiểu Mẫn à, bà nhìn thấy bức ảnh A Lâm gửi trong nhóm rồi, có cái nào phù hợp cho bà già này đeo không?”
Mẹ chồng cũ của cô là bà Dụ Phượng Kiều càng trực tiếp hơn mà gửi tới một phần hồ sơ hợp tác, nói rằng bà rất thích những mẫu thiết kế trang sức mới nhất này, hy vọng có thể hợp tác lâu dài với vàng bạc đá quý Nam Thị.
Lần bắt tay này không liên quan gì tới nhà họ Dụ và nhà họ Nam, chỉ với danh nghĩa công ty tư nhân của bà nên càng khiến cô không có cách nào từ chối.
Thực sự là một ngày kỳ quái.
Tên Dụ Lâm Hải này rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy…
Đây là chiêu bài định cầm tiền đập chết cô sao?
Dụ Lâm Hải không lay động được Nam Mẫn liền dứt khoát kêu Hà Chiếu mang phần cơm và điểm tâm đã đặt của mình cho nhân viên ăn, đồng thời mời nhân viên ở hiện trường bánh tart trứng và uống cà phê, trực tiếp nhận thầu công tác hậu cần.
Còn bản thân anh di chuyển một chiếc ghế dài nhỏ đến ngồi bên cạnh Nam Mẫn, đặt điện thoại của cô sang một bên, rồi lấy hai suất cơm, cô một phần, anh một phần.
“Ăn cơm trước, ăn no rồi mới có sức lực tiếp tục chiến đấu”.
Nam Mẫn nheo mắt nhìn anh, xem anh rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.
Dụ Lâm Hải thành thạo tách đũa, mở hộp cơm ra và bắt đầu ăn, còn thúc giục cô: “Mau ăn đi, nhìn tôi cũng không no bụng được đâu”.
Các nhân viên buôn chuyện sôi nổi bày tỏ lòng biết ơn với Dụ Lâm Hải: “Cảm ơn cafe của tổng giám đốc Dụ!”
“Cảm ơn bánh tart trứng của tổng giám đốc Dụ!”
“Tổng giám đốc Dụ à, anh thật là tốt bụng, chúc anh sớm ngày ôm được người người đẹp về nhà!”
Dụ Lâm Hải cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo, thậm chí còn cầm ly cà phê của mình giơ lên với mọi người biểu thị sự cảm ơn: “Mượn lời may mắn này của cô”.
Một cử chỉ đơn giản nhưng phối hợp với khuôn mặt điển trai của anh đã lập tức đốn gục trái tim của biết bao cô gái khiến họ gào khóc, xôn xao cảm thán: “Trời ạ đẹp trai quá, đây chính là bá đạo tổng tài trong đời thực sao?”
“Tổng giám đốc Nam của chúng ta thật là có phúc khi đụng trúng một người đàn ông đẹp trai như vậy, thử hỏi ai có thể giữ nổi mình đây…”
Đôi mắt thâm thúy của Nam Mẫn chứng kiến toàn bộ cảnh này chỉ có thể thầm mắng đám người không có tiền đồ này, chỉ vài chiếc bánh trứng cùng cafe đã bị mua chuộc trở giáo về phía mình, cùng nhau giúp đỡ Dụ Lâm Hải đâm chọc sau lưng cô.
Còn có mấy cô nhóc kia nữa, không lẽ họ chưa từng gặp được người nào càng đẹp trai hơn sao?
Hành động lần này của Dụ Lâm Hải không chỉ chứng minh anh mưu mô xảo trá, mà ngay cả da mặt cũng càng ngày càng dày, nếu tiếp tục để anh ngồi lại đây, không biết trước mặt mọi người còn có thể làm ra loại chuyện gì nữa đây!
Nam Mẫn không tài nào chịu đựng nổi nữa, bỗng nhiên đứng dậy, rủ mi nhìn Dụ Lâm Hải từ trên cao xuống, nói: “Anh, đi theo tôi”.
Dụ Lâm Hải nhìn hộp cơm ăn dở một nửa trong tay, nói: “Cơm còn chưa ăn xong đâu”.
Nam Mẫn lạnh nhạt liếc anh một cái.
“Một lát nữa dùng tiếp vậy”, Dụ Lâm Hải cảm thấy nếu ăn tiếp có khả năng mình sẽ phun máu tại chỗ mất, anh đặt hộp cơm xuống, chậm rãi lau miệng rồi đi theo Nam Mẫn vào hậu trường.
Khi bước vào còn vô thức chỉnh trang lại cổ áo.
Một giây tiếp theo cả người liền bị một bàn tay kéo vào trong.
Chương 152: Người không có tư cách
“Không cần, không cần đâu. Tôi yêu tiền như mạng, người khác quyên tiền cho tôi còn tạm được!”, nhà thiết kế cười ngô nghê, mọi người cũng trêu đùa theo, cảm giác mệt mỏi lập tức tiêu tan.
Nhân viên lâu năm cũng mượn cơ hội này bày tỏ lòng trung thành: “Có ai không biết phúc lợi của nhân viên Nam Thị chúng ta là tốt nhất trong ngành, tôi đây trên có mẹ già dưới có con thơ, muốn kiếm thêm chút tiền tăng ca, hận không thể ngủ ở công ty luôn ấy!”
Cố Hoành nghe vậy vội nói: “Vậy thì không cần, nếu cô ngủ ở công ty, tổng giám đốc Nam sẽ không đành lòng, còn phải thêm một giường một đèn cho cô, tốn điện nha”.
Lại là một trận cười vang.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, thời gian đã không còn sớm, mọi người mau về đi”.
Nam Mẫn nói: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, nếu có thể làm tốt hoạt động lần này, chờ tới lúc phát thưởng cuối năm, nhiều thì tôi không dám nói nhưng ít nhất có thể khôi phục mức thưởng của ba năm trước”.
Các nhân viên lâu năm nghe vậy thì hai mắt sáng lên, dù sao ba năm nay, ngay cả bóng dáng của thưởng cuối năm, họ cũng không nhìn thấy nữa là, tổng giám đốc Nam vừa trở về, bọn họ đã có thịt ăn rồi.
Dù sao mọi người đều biết, hai bố con là là cựu chủ tịch Nam trước đây và tổng giám đốc Tiểu Nam bây giờ sẽ không hứa suông cho có, chỉ làm thật mà thôi.
Chuyện đã nói thì chắc chắn sẽ thực hiện.
Nhân viên mới khiêm tốn hỏi han mức thưởng của ba năm trước là bao nhiêu, khi những nhân viên lâu năm ra vẻ bí ẩn khua tay vẽ số “sáu”, ánh mắt bọn họ cũng sáng lên, nhất thời cảm thấy cuộc sống thật có hi vọng!
Yêu đương gì chứ, kết hôn gì chứ, kiếm tiền quan trọng nhất!
Nam Mẫn dặn Cố Hoành liên lạc với công ty taxi, gọi xe cho các nhân viên tăng ca, bây giờ đã rất muộn, bên ngoài lại đang mưa, không dễ bắt xe.
Lúc này, một nhân viên đến gần cửa sổ đột nhiên hô lên: “Là ai mà điên khùng dữ vậy, dầm mưa trước cửa công ty chúng ta? Tên ngốc nghếch nào đây… đợi đã, sao tôi trông giống…”
Anh ta không dám nói tiếp, bởi vì Nam Mẫn đã đi đến bên cửa sổ, vốn tưởng là nhân viên nào không gọi được xe, nhưng khi nhìn thấy bóng hình phía xa xa, đôi mày cô nhíu chặt lại.
…
…
Mưa gió ảm đạm, giông gió đêm nay quả thật hơi mãnh liệt.
Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu nhếch nhác chờ trong gió bão.
Hà Chiếu che ô đứng ở bên cạnh Dụ Lâm Hải, tổng giám đốc Dụ không cho anh ta làm gì nên anh ta chỉ có thể che gió giúp anh, không ngờ sức gió quá mạnh, dần dần đã hơi không chịu nổi…
“Boss, chúng ta lên xe trốn mưa đi ạ, trận mưa này to quá!”
Hà Chiếu khổ tâm hết sức, nếu nói việc theo đuổi vợ không dễ, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, thế sao cứ phải đối nghịch với ông trời chứ?
Sắc mặt Dụ Lâm Hải lạnh lẽo u ám, sừng sững bất động đứng ở nơi đó, trong lòng cũng đang đấu tranh dữ dội.
Nói thật lòng, anh cảm thấy cách “dầm mưa” này thật sự rất ngu ngốc, cực kỳ giống kiểu phim bi lụy vì tình của Quỳnh Dao, không thích hợp với phong cách của anh, có lẽ anh thích hợp với kiểu phim võ hiệp trực tiếp đánh một trận của Cổ Long hơn.
Mà loại khổ nhục kế này dùng một lần là đủ rồi, dùng thêm lần nữa trông rất giả dối.
Nhưng Phó Vực nói cho anh biết…
“Cậu tin tôi thì không sai được, số người từng yêu tôi còn nhiều hơn số phụ nữ cậu đã gặp đấy, phụ nữ luôn dễ mềm lòng, chịu không nổi màn kịch dưới mưa vừa lãng mạn vừa xinh đẹp, mặc dù cách này hơi cũ, nhưng vẫn dùng rất tốt”.
Trên tầng, các nhân viên của vàng bạc đá quý Nam Thị đều đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh này, giống như xem kịch ở khoảng cách gần vậy, sôi nổi mà nhộn nhịp.
“Trời ạ, tổng giám đốc Dụ đúng là nhập vai quá, đứng ở trong mưa giống như một bức tranh thủy mặc, cực kỳ có cảm giác của nam chính trong phim Quỳnh Dao, hình tượng quá tuyệt”.
“Mưa bên ngoài lớn quá, mọi người nhìn trợ lý Hà đi, tôi thấy anh ta sắp bị gió thổi bay rồi, cái ô kia cũng rách tan tác, thế này cũng thảm quá đi!”
Giám đốc bộ phận thiết kế Ada đưa mắt nhìn xuống, không nhịn được mà huých vào Nam Mẫn: “Cô có muốn gọi anh ta lên không, hay là đi xuống xem một chút đi, mưa lớn như vậy, nếu mắc bệnh thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng, trên mặt đều là hờ hững: “Anh ta muốn dầm mưa thì cứ để anh ta dầm, mưa này cũng chỉ như vậy, không lớn như ngày Y Bình vay tiền kia”.
Nói xong, cô lạnh lùng quay người rời đi.
“…”
Các nhân viên yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của tổng giám đốc Nam, chậc chậc khen ngợi: “Đây chính là khí phách của phụ nữ mạnh mẽ”.
Thế mà cũng không cảm động?
Ada suy nghĩ câu nói vừa rồi của Nam Mẫn, không nhịn được bật cười, lại khuyên bảo các nhà thiết kế nữ dưới quyền: “Tuyệt đối đừng học theo tổng giám đốc Nam! Miệng quá độc, lòng quá ác, khó mà lấy được chồng”.
“Sư phụ!”. Nam Lâm chẳng chịu nổi khi có người nói chị mình không tốt nên trách Ada một câu.
Ada vội vàng đổi giọng: “Đương nhiên, nếu như các cô có thể vừa xinh đẹp vừa có tiền như tổng giám đốc Nam, vậy cũng không cần lập gia đình, bao hai cậu trai xinh xẻo là sung sướng chứ gì, vừa thơm vừa ngọt!”
Các cô gái cười ha ha, đây đúng là giấc mơ của các cô.
“Nhưng tổng giám đốc Dụ cũng không tệ, vừa có tiền vừa đẹp trai, quả thật là hiếm có khó tìm, rất xứng đôi với tổng giám đốc Nam của chúng ta. Nếu bọn họ có thể ở bên nhau, vậy chính là hai người giỏi giang cùng hợp sức, chắc chắn đánh đâu thắng đó!”
“Tôi đồng ý! Hơn nữa tổng giám đốc Dụ rất nho nhã, không có khuyết điểm giống những cậu ấm khác, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn vị mỏ dầu Đại Khánh họ Tần kia!”
“Cũng không biết tổng giám đốc Dụ muốn đứng dưới đó bao lâu, tôi thấy đau lòng rồi…”
Mọi người đang thi nhau thể hiện lòng tốt, muốn thuyết phục tổng giám đốc Nam của bọn họ ban ơn miễn xá cho người ta thì lại nhìn thấy Dụ Lâm Hải sửa sang quần áo, sau đó tao nhã bước lên xe rời đi.
Chương 153: Dầm mưa
“Không cần, không cần đâu. Tôi yêu tiền như mạng, người khác quyên tiền cho tôi còn tạm được!”, nhà thiết kế cười ngô nghê, mọi người cũng trêu đùa theo, cảm giác mệt mỏi lập tức tiêu tan.
Nhân viên lâu năm cũng mượn cơ hội này bày tỏ lòng trung thành: “Có ai không biết phúc lợi của nhân viên Nam Thị chúng ta là tốt nhất trong ngành, tôi đây trên có mẹ già dưới có con thơ, muốn kiếm thêm chút tiền tăng ca, hận không thể ngủ ở công ty luôn ấy!”
Cố Hoành nghe vậy vội nói: “Vậy thì không cần, nếu cô ngủ ở công ty, tổng giám đốc Nam sẽ không đành lòng, còn phải thêm một giường một đèn cho cô, tốn điện nha”.
Lại là một trận cười vang.
“Được rồi, đừng lắm mồm nữa, thời gian đã không còn sớm, mọi người mau về đi”.
Nam Mẫn nói: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, nếu có thể làm tốt hoạt động lần này, chờ tới lúc phát thưởng cuối năm, nhiều thì tôi không dám nói nhưng ít nhất có thể khôi phục mức thưởng của ba năm trước”.
Các nhân viên lâu năm nghe vậy thì hai mắt sáng lên, dù sao ba năm nay, ngay cả bóng dáng của thưởng cuối năm, họ cũng không nhìn thấy nữa là, tổng giám đốc Nam vừa trở về, bọn họ đã có thịt ăn rồi.
Dù sao mọi người đều biết, hai bố con là là cựu chủ tịch Nam trước đây và tổng giám đốc Tiểu Nam bây giờ sẽ không hứa suông cho có, chỉ làm thật mà thôi.
Chuyện đã nói thì chắc chắn sẽ thực hiện.
Nhân viên mới khiêm tốn hỏi han mức thưởng của ba năm trước là bao nhiêu, khi những nhân viên lâu năm ra vẻ bí ẩn khua tay vẽ số “sáu”, ánh mắt bọn họ cũng sáng lên, nhất thời cảm thấy cuộc sống thật có hi vọng!
Yêu đương gì chứ, kết hôn gì chứ, kiếm tiền quan trọng nhất!
Nam Mẫn dặn Cố Hoành liên lạc với công ty taxi, gọi xe cho các nhân viên tăng ca, bây giờ đã rất muộn, bên ngoài lại đang mưa, không dễ bắt xe.
Lúc này, một nhân viên đến gần cửa sổ đột nhiên hô lên: “Là ai mà điên khùng dữ vậy, dầm mưa trước cửa công ty chúng ta? Tên ngốc nghếch nào đây… đợi đã, sao tôi trông giống…”
Anh ta không dám nói tiếp, bởi vì Nam Mẫn đã đi đến bên cửa sổ, vốn tưởng là nhân viên nào không gọi được xe, nhưng khi nhìn thấy bóng hình phía xa xa, đôi mày cô nhíu chặt lại.
…
…
Mưa gió ảm đạm, giông gió đêm nay quả thật hơi mãnh liệt.
Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu nhếch nhác chờ trong gió bão.
Hà Chiếu che ô đứng ở bên cạnh Dụ Lâm Hải, tổng giám đốc Dụ không cho anh ta làm gì nên anh ta chỉ có thể che gió giúp anh, không ngờ sức gió quá mạnh, dần dần đã hơi không chịu nổi…
“Boss, chúng ta lên xe trốn mưa đi ạ, trận mưa này to quá!”
Hà Chiếu khổ tâm hết sức, nếu nói việc theo đuổi vợ không dễ, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, thế sao cứ phải đối nghịch với ông trời chứ?
Sắc mặt Dụ Lâm Hải lạnh lẽo u ám, sừng sững bất động đứng ở nơi đó, trong lòng cũng đang đấu tranh dữ dội.
Nói thật lòng, anh cảm thấy cách “dầm mưa” này thật sự rất ngu ngốc, cực kỳ giống kiểu phim bi lụy vì tình của Quỳnh Dao, không thích hợp với phong cách của anh, có lẽ anh thích hợp với kiểu phim võ hiệp trực tiếp đánh một trận của Cổ Long hơn.
Mà loại khổ nhục kế này dùng một lần là đủ rồi, dùng thêm lần nữa trông rất giả dối.
Nhưng Phó Vực nói cho anh biết…
“Cậu tin tôi thì không sai được, số người từng yêu tôi còn nhiều hơn số phụ nữ cậu đã gặp đấy, phụ nữ luôn dễ mềm lòng, chịu không nổi màn kịch dưới mưa vừa lãng mạn vừa xinh đẹp, mặc dù cách này hơi cũ, nhưng vẫn dùng rất tốt”.
Trên tầng, các nhân viên của vàng bạc đá quý Nam Thị đều đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh này, giống như xem kịch ở khoảng cách gần vậy, sôi nổi mà nhộn nhịp.
“Trời ạ, tổng giám đốc Dụ đúng là nhập vai quá, đứng ở trong mưa giống như một bức tranh thủy mặc, cực kỳ có cảm giác của nam chính trong phim Quỳnh Dao, hình tượng quá tuyệt”.
“Mưa bên ngoài lớn quá, mọi người nhìn trợ lý Hà đi, tôi thấy anh ta sắp bị gió thổi bay rồi, cái ô kia cũng rách tan tác, thế này cũng thảm quá đi!”
Giám đốc bộ phận thiết kế Ada đưa mắt nhìn xuống, không nhịn được mà huých vào Nam Mẫn: “Cô có muốn gọi anh ta lên không, hay là đi xuống xem một chút đi, mưa lớn như vậy, nếu mắc bệnh thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng, trên mặt đều là hờ hững: “Anh ta muốn dầm mưa thì cứ để anh ta dầm, mưa này cũng chỉ như vậy, không lớn như ngày Y Bình vay tiền kia”.
Nói xong, cô lạnh lùng quay người rời đi.
“…”
Các nhân viên yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của tổng giám đốc Nam, chậc chậc khen ngợi: “Đây chính là khí phách của phụ nữ mạnh mẽ”.
Thế mà cũng không cảm động?
Ada suy nghĩ câu nói vừa rồi của Nam Mẫn, không nhịn được bật cười, lại khuyên bảo các nhà thiết kế nữ dưới quyền: “Tuyệt đối đừng học theo tổng giám đốc Nam! Miệng quá độc, lòng quá ác, khó mà lấy được chồng”.
“Sư phụ!”. Nam Lâm chẳng chịu nổi khi có người nói chị mình không tốt nên trách Ada một câu.
Ada vội vàng đổi giọng: “Đương nhiên, nếu như các cô có thể vừa xinh đẹp vừa có tiền như tổng giám đốc Nam, vậy cũng không cần lập gia đình, bao hai cậu trai xinh xẻo là sung sướng chứ gì, vừa thơm vừa ngọt!”
Các cô gái cười ha ha, đây đúng là giấc mơ của các cô.
“Nhưng tổng giám đốc Dụ cũng không tệ, vừa có tiền vừa đẹp trai, quả thật là hiếm có khó tìm, rất xứng đôi với tổng giám đốc Nam của chúng ta. Nếu bọn họ có thể ở bên nhau, vậy chính là hai người giỏi giang cùng hợp sức, chắc chắn đánh đâu thắng đó!”
“Tôi đồng ý! Hơn nữa tổng giám đốc Dụ rất nho nhã, không có khuyết điểm giống những cậu ấm khác, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn vị mỏ dầu Đại Khánh họ Tần kia!”
“Cũng không biết tổng giám đốc Dụ muốn đứng dưới đó bao lâu, tôi thấy đau lòng rồi…”
Mọi người đang thi nhau thể hiện lòng tốt, muốn thuyết phục tổng giám đốc Nam của bọn họ ban ơn miễn xá cho người ta thì lại nhìn thấy Dụ Lâm Hải sửa sang quần áo, sau đó tao nhã bước lên xe rời đi.
Chương 154: Giao thiệp
“Đi… đi rồi sao?”
Mọi người đều nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải lên xe rồi trông theo chiếc xe màu đen lao đi nhanh chóng trong màn mưa, sau đó họ nhìn nhau: Chỉ thế thôi á?
...
Lên xe rồi, Hà Chiếu nhanh chóng lấy thảm từ ghế sau ra đưa cho Dụ Lâm Hải, vừa đưa nước ấm vừa lấy thuốc cảm, đúng là bận rộn không ngừng.
Động tác liên tiếp, miệng cũng chẳng ngừng nói.
“Tôi đã nói rồi, cậu Phó không đáng tin, toàn nghĩ ra mấy ý tưởng gì đâu, còn dầm mưa nữa chứ… cái cảnh sến súa cổ lỗ sỉ này thì tôi đã bỏ từ hồi đi học rồi, đúng là người nhà quê mà!”
Dụ Lâm Hải ngước mắt lên nhìn Hà Chiếu, anh ta lập tức ngậm miệng lại, đưa bình giữ nhiệt sang.
Sau khi uống vài hớp nước ấm, Dụ Lâm Hải mới cảm thấy cả người ấm lên một chút.
Dụ Lâm Hải không nói gì nhưng lại đang thầm nghĩ: Ý kiến của đám có bè không có bạn này đúng là chẳng đáng tin!
Qua mấy ngày ở chung, anh cũng cảm nhận được tính cách của Nam Mẫn.
Đổi thành cô gái khác thì có lẽ sẽ dễ dàng cảm động nhưng Nam Mẫn tuyệt đối sẽ không, ngoài việc tự mình cảm động, bản thân mất mặt thì không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến cô ấy phiền chán.
Xem ra vẫn phải nghĩ ra kế hoạch tác chiến khác.
...
Hoạt động mới của vàng bạc đá quý Nam Thị diễn ra vô cùng thành công, bất kể là trong ngành thì giới thời thượng thì đều tạo thành tiếng vang không nhỏ.
Ada và Nam Lâm là nhà thiết kế của hai sản phẩm chính nên cũng thường nhận phỏng vấn, bận rộn mà vô cùng vui vẻ.
Ngay cả giới giải trí cũng trở nên náo nhiệt.
Sự kiện vàng bạc đá quý diễn ra rất tốt, hoạt động đại diện của các nghệ sĩ truyền thông Nam Tinh cũng triển khai vô cùng mạnh mẽ, họ đi theo vị “đại sư huynh” Hạ Thâm này tới tham dự đủ thứ sự kiện của các nhãn hàng, gia tăng tỉ suất xuất hiện trước đám đông.
Ngoài ra, Nam Mẫn và Hạ Thâm cũng thường xuyên đi xã giao trong khoảng thời gian này, xuất hiện ở các salon văn hóa*, các bữa tiệc và vài buổi lễ trao giải, xem thử có dự án điện ảnh nào có thể đầu tư không.
*salon văn hóa là một hoạt động giao lưu giữa những người có thân phận địa vị, trao đổi các sở thích, tư tưởng, có thể coi là một loại hoạt động giao lưu không quá trang trọng.
Tiện thể xem thử có tân nhân nào tiềm năng nào đáng để bồi dưỡng hay không, thuận tay lôi kéo về cũng được.
Trước đó trận chiến ngầm giữa truyền thông Nam Tinh và truyền thông Tinh Vực đã khiến hai bên bị tổn thất không ít.
Truyền thông Tinh Vực đã dụ dỗ được không ít nghệ sĩ của Nam Tinh, đưa ra giá cao để dẫn nghệ sĩ tuyến hai, tuyến ba đi. Mặc dù chỉ cần có Hạ Thâm ở đó thì sẽ không ảnh hưởng quá nhiều tới thực lực của Nam Tinh nhưng việc này vẫn khiến Nam Tinh tổn thất.
Nếu truyền thông Nam Tinh muốn đứng vững trong giới giải trí, ngoài việc có tác phẩm điện ảnh hay, họ cũng cần phải có thêm vài tiềm năng mới.
Dù sao công ty cũng lớn, không thể chỉ để một mình Hạ Thâm chống đỡ.
Tối nay, Nam Mẫn và Hạ Thâm cùng đến một salon văn hóa, nói là salon văn hóa nhưng thật ra là bữa tụ hội giữa các ông lớn trong giới giải trí.
Đạo diễn, biên kịch nổi tiếng, các minh tinh màn bạc cũng như các ngôi sao mảng truyền hình đều có mặt, trong sảnh toàn nam thanh nữ tú, ai nấy cũng đều ăn mặc sang trọng, không phải xinh trai xinh gái thì cũng là nhà sản xuất hay người đầu tư.
Trên cơ bản đều là trai xinh gái đẹp vây quanh các nhà sản xuất và nhà đầu tư, họ cười nói uống rượu với nhau để thử xem có cơ hội nào thích hợp cho mình không.
Lúc trước Nam Mẫn rất ít khi xuất hiện ở các bữa tiệc thế này, ban đầu, khi cô đề nghị tham gia với Hạ Thâm, anh ta từ chối.
“Không được, sao em có thể lộ mặt chứ?”
Nam Mẫn nói: “Cũng không có ống kính mà, chỉ là vài bữa tiệc riêng tư thôi, không sao đâu. Em đi với anh, mọi người sẽ chỉ coi em là nghệ sĩ không tiếng tăm gì thôi, chẳng để ý tới em đâu”.
Hạ Thâm bất lực nhìn cô: “Em gái của anh à, em có ngộ nhận gì về nhan sắc của mình không thế?”
Nam Mẫn không hề ngộ nhận về vẻ đẹp của mình, cô khá tự tin về khả năng hóa trang của bản thân.
Khi cô xuất hiện với bộ tóc giả, một đôi kính gọng đen, trên mặt còn vẽ thêm vài chỗ rỗ và một nốt ruồi dưới khóe miệng, quần áo ăn mặc vừa quê mùa lại mập ú thì mọi người đều sửng sốt.
Khi ấy, soái ca mỹ nữ đều lờ đi Hạ Thâm – minh tinh màn ảnh rộng bên cạnh cô, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Bà cô này chắc chắn không phải người bình thường.
Nam Mẫn cũng không cố ý ăn mặc xấu đến thế.
Chỉ là, mấy ngày trước cô theo Hạ Thâm đến một bữa tiệc, khí chất và sự xinh đẹp quá mức chói mắt khiến rất nhiều người không nhận ra Nam Mẫn, chỉ nghĩ cô là người mới gia nhập giới giải trí, không công khai trêu ghẹo thì cũng lén sàm sỡ.
Nếu thật sự là nghệ sĩ mới gia nhập giới nghệ thuật thì có lẽ sẽ nhẫn nhịn cho qua nhưng từ nhỏ đến lớn, Nam Mẫn không biết bốn chữ nhẫn nhịn cho qua này viết thế nào.
Ai dám trêu chọc, đùa giỡn cô, cô đáp trả lại, kẻ có ý đồ sàm sỡ mình thì cô càng không nương tay, bẻ chân bẻ tay là chuyện bình thường.
Chỉ mới mấy ngày mà đã tiễn khá nhiều “bàn tay thối” vào bệnh viện.
Để tránh những rắc rối không cần thiết, ngụy trang một chút là một ý hay.
Hơn nữa hiệu quả của việc ngụy trang dường như khá tốt.
Cô xuất hiện với tạo hình như vậy, các đạo diễn, phó đạo diễn và các ông chủ giàu có sẽ không nảy sinh ý đồ xấu gì với cô, vây quanh họ đều là người đẹp mà.
Một nghệ sĩ nam có quan hệ khá tốt với Hạ Thâm đi đến, đầu tiên là ôm Hạ Thâm chào hỏi, sau đó lịch sự gật đầu với Nam Mẫn: “Anh Thâm, vị này là?”
Chương 155: Hóng chuyện giới giải trí
Trong hoàn cảnh này, Hạ Thâm tất nhiên không thể giới thiệu Nam Mẫn là em gái của mình, đành giới thiệu rằng: “Đây là cô Mẫn, phó tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty truyền thông Nam Tinh của chúng tôi”.
Hai chữ “cô Nam” này được thốt ra khiến hình tượng của cô như hướng về phía mấy bà cô ba mươi bốn mươi tuổi, lại càng giống bà thím.
Cậu nam nghệ sĩ kia nghe Hạ Thâm giới thiệu như vậy nên điềm nhiên tưởng là “cô Tống”, bèn tiến tới bắt tay cô, thái độ niềm nở: “Cô Tống, tôi là Tống Kiêu, năm trăm năm trước chúng ta vẫn là người một nhà đấy”.
Lời nói rất khách sáo, nhưng nụ cười tươi roi rói. Nam Mẫn mỉm cười: “Tôi từng xem phim cậu đóng, trong bộ “Chớm Thu”, cậu đóng em trai của A Thâm, diễn rất khá”.
A Thâm.
Hạ Thâm liếc
Tống Kiêu nghe Nam Mẫn gọi ảnh đế Hạ Thâm là “A Thâm” càng cảm thấy địa vị của cô không tầm thường, được Nam Mẫn khen như thế, chỉ cảm thấy giật mình, liên tục cảm ơn.
Hạ Thâm vừa xuất hiện đã bị các ông lớn gọi qua bên đó.
Nam Mẫn ngỏ ý bảo anh ta cứ yên tâm mà đi, để Tống Kiêu giúp cô tiến cử là được.
Địa vị của Hạ Thâm ở trong giới này cao quá, những nghệ sĩ nhỏ hơn đứng trước mặt anh ta cứ run lẩy bẩy không dám nói gì, tất nhiên không thể thể hiện tính cách thật.
Nhưng Tống Kiêu thì khác, trước khi đến đây, Nam Mẫn kiểm tra một lượt danh sách khách mời, cũng xem qua tư liệu cơ bản của vài nghệ sĩ, trong lòng cũng có sẵn vài mục tiêu, Tống Kiêu là một trong số đó.
Cậu chàng này là ngôi sao mới trong giới diễn xuất, thời gian ra mắt chưa lâu, nhưng gia cảnh khá ổn, tiến vào giới diễn xuất để theo đuổi ước mơ, thế nên mưu đồ tranh danh đoạt lợi không quá mạnh, tâm thái khá thoải mái và tự tin, nhân duyên trong giới cũng khá ổn.
Cậu ta cùng Nam Mẫn cười cười nói nói đi vào trong, nhanh chóng kéo cô tiến vào vòng bạn bè của mình, đề cử với cô một vài người bạn nghệ sĩ.
Nam Mẫn cũng không tỏ vẻ, đứng mệt quá thì ngồi xuống một góc ăn uống cùng họ.
Ngồi trong góc đa phần là các nghệ sĩ không quá tên tuổi, không thể với tới mấy “miếng bánh ngon” đỉnh cấp, đến đây chỉ để mọi người biết mặt, hoặc trao đổi thông tin và tài nguyên.
Nam Mẫn ngồi xuống chưa được bao lâu đã hóng hớt khá nhiều chuyện.
“Này, mọi người nghe nói gì chưa, người kia với người đó đó bập vào nhau rồi… lúc đóng phim còn này nọ lọ chai trên xe cơ, người của đoàn phim biết hết luôn”.
“Úi chà chà, nhưng nghe bảo người đó có vợ rồi mà?”
“Vợ chồng sinh hoạt ngắn ngày trong đoàn phim là chuyện thường tình thôi. Vợ của anh ta không phải người trong giới giải trí, vốn dĩ anh ta lấy vợ cũng để sinh con cho xong chuyện với bố mẹ, chứ anh ta ở trong giới này trác táng lắm đấy”.
Nam Mẫn lặng lẽ hóng chuyện, thầm nghĩ: Hờ, đàn ông, cả cơm cả phở không muốn chê bát nào.
Được mấy kẻ giữ mình trong lòng, một lòng một dạ.
“Đợt này bên truyền thông Tinh Vực không ổn lắm nhỉ, vị thái tử nhà họ Lý xộ khám rồi mà đến giờ còn chưa ra được, tổng giám đốc Lý nhờ cậy không biết bao nhiêu quan hệ mà không bảo lãnh được, vợ anh ta suốt ngày quậy ầm ĩ ở nhà”.
“Còn dám quậy nữa sao, cổ phiếu của Tinh Vực đợt này rớt giá đến mức đó rồi, lại còn vì vụ hợp đồng âm dương bị phía trên để ý nữa, nghe nói mấy hôm nay giám đốc Lý cáu kỉnh lắm, suốt ngày kéo nghệ sĩ đi xã giao để khơi thông quan hệ”.
“Nghe nói tối qua còn rùm beng một phen ở khách sạn Tinh Nguyệt hả? Suýt nữa thì ẩu đả to”.
“Suỵt, be bé cái mồm thôi. Để kể cho nghe, tối qua tôi cũng ở đây, tổng giám đốc Lý dẫn theo Thư Anh với Tư Đạc. Ông tổng giám đốc bên đối phương có sở thích ấy ấy, thích kiểu đấy đấy, cả buổi tối cứ nhìn chằm chằm Tư Đạc, may mà Thư Anh ở đó”.
“Trời ơi, nghe sợ thế. Nếu thực sự đến mức ấy không biết sẽ thế nào, tôi nghe bảo Tư Đạc thẳng tưng như thước kẻ, không thể chịu nổi chuyện đó đâu, lại còn cứng đầu cơ, chắc sẽ phải chịu khổ đây”.
“Í, nói Tào Tháo Tào Tháo tới kìa...”
Nam Mẫn thoáng ngẩng đầu lên, trông thấy cách đó không xa xôn xao cả lên, Lý Long Thăng của công ty truyền thông Tinh Vực dẫn theo Thư Anh, Tư Đạc và một dàn nghệ sĩ dưới trướng xuất hiện, trông chẳng khác gì hoàng đế đăng cơ cả.
Truyền thông Tinh Vực dù nhiều phong ba đến mấy cũng vẫn là sự tồn tại như một anh cả trong giới giải trí, huống hồ bây giờ người ta chưa rớt đài, cần nể mặt thì vẫn phải nể mặt.
Các ông lớn trong giới giải trí đồng loạt đứng dậy chào hỏi Lý Long Thăng, Nam Mẫn ngồi trong góc làm một con rùa rụt cổ.
Vị trí hiện tại của cô cực kỳ tuyệt vời, gần như là ghế khán giả xịn nhất, có thể thu hết biểu cảm của mọi người vào tầm mắt.
Cô không hề hứng thú với vẻ giả tạo của mấy kẻ lọc lõi này, thứ thu hút ánh mắt của cô là Thư Anh.
Hôm nay Thư Anh thay đổi phong cách mát mẻ diễm lệ phóng khoáng thường ngày, mặc một bộ váy dài màu tím nhạt vừa bảo thủ vừa trang nhã, gần như bọc kín cả cơ thể nhưng vẫn che nổi đường cong hoàn hảo.
Với tư cách là mỹ nữ hàng đầu của giới giải trí, tất nhiên cũng rất hoành tráng rồi.
Thư Anh vừa xuất hiện, gần như ánh mắt của tất cả đàn ông ở đó bị hút vào cô ta, thế nhưng ánh mắt của cô ta lại chỉ nhắm vào một người đàn ông trong đám đông này.
Mà bản thân anh cũng click vào đường link đặt hàng tất cả các sản phẩm, trợ lý Hà đứng ở một bên lặng lẽ nhìn rồi kín đáo gật đầu: trẻ nhỏ dễ dạy.
Có vẻ như những lời anh ta lải nhải truyền thụ lại cho ông chủ vẫn nghe lọt tai.
Hà Chiếu dường như đã nhìn thấy tiền thưởng cuối năm đang vui mừng vẫy tay chào anh ta.
….
Buổi ra mắt sản phẩm mới của vàng bạc đá quý Nam Thị khép màn viên mãn.
Ngay khi đường link về sản phẩm đá quý mới được tung ra, lượng người đặt mua đã tràn vào như dời núi lấp biển, đường dây nóng cũng quá tải.
Nam Mẫn dẫn đầu tất cả lãnh đạo cấp cao của vàng bạc đá quý Nam Thị đến hiện trường, nhịp nhàng điều phối hoạt động của từng mắt xích, bận rộn cả buổi chiều, hoàn toàn quên bẵng đi ở hậu trường vẫn luôn có một người đang đợi mình.
Tổng giám đốc như Nam Mẫn bộn bề đến tận buổi tối cùng các nhân viên ăn cơm, cùng nhau tăng ca, chưa từng có giây phút nhàn rỗi.
“Tổng giám đốc Nam”, Cố Hoành tranh thủ thời gian ăn cơm đến nói nhỏ với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Dụ anh ấy còn chưa rời đi mà vẫn đang ở hậu trường đợi cô, hỏi cô có đói hay không, anh ấy muốn mời cô cùng dùng bữa”.
Nam Mẫn ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, tay vẫn không ngừng trả lời email và tin nhắn, trên mặt rõ ràng hiện lên sự bất mãn cùng không nhẫn nại.
“Ăn cơm xong liền mời anh ta rời đi đi, tôi rất bận, không có thời gian hầu hạ anh ta”.
Cố Hoành đáp một tiếng, vừa quay người liền thấy Dụ Lâm Hải đang đứng phía sau cách đó không xa.
Dụ Lâm Hải nghe rõ từng chữ câu trả lời của Nam Mẫn, anh biết Cố Hoành không thể mời được cô, không bằng tự mình đích thân đi tới.
Anh biết Nam Mẫn bận rộn cả một buổi chiều, cũng không dám tùy tiện tới quấy rầy cô nên một mực tự xử liệc việc của mình ở hậu trường, nhưng mắt thấy cô bận tới mức không có ý định ăn cơm, như vậy làm sao được?
Dụ Lâm Hải nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dù bận thế nào cũng không thể không dùng bữa”.
Nam Mẫn kìm nén một bụng nóng nảy, cứng rắn đáp: “Tôi tự mình ăn được, ở đây cũng có cơm, không phiền tổng giám đốc Dụ phải nhọc lòng”.
Trong lòng cô lúc này tràn đầy bực dọc.
Một dãy thông báo wechat vừa rồi đều là người của nhà họ Dụ bên kia gửi tới, đủ loại cô chú, bác dì của Dụ Lâm Hải cùng các anh chị em toàn bộ đều gửi tin nhắn chúc mừng.
Sau đó còn mua sắm rất hào phóng, người này muốn đặt một trăm cái, người kia muốn mua một nghìn chiếc, ngay cả bà cụ nhà họ Dụ cũng bị kinh động tới mà gọi điện cho cô.
“Tiểu Mẫn à, bà nhìn thấy bức ảnh A Lâm gửi trong nhóm rồi, có cái nào phù hợp cho bà già này đeo không?”
Mẹ chồng cũ của cô là bà Dụ Phượng Kiều càng trực tiếp hơn mà gửi tới một phần hồ sơ hợp tác, nói rằng bà rất thích những mẫu thiết kế trang sức mới nhất này, hy vọng có thể hợp tác lâu dài với vàng bạc đá quý Nam Thị.
Lần bắt tay này không liên quan gì tới nhà họ Dụ và nhà họ Nam, chỉ với danh nghĩa công ty tư nhân của bà nên càng khiến cô không có cách nào từ chối.
Thực sự là một ngày kỳ quái.
Tên Dụ Lâm Hải này rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy…
Đây là chiêu bài định cầm tiền đập chết cô sao?
Dụ Lâm Hải không lay động được Nam Mẫn liền dứt khoát kêu Hà Chiếu mang phần cơm và điểm tâm đã đặt của mình cho nhân viên ăn, đồng thời mời nhân viên ở hiện trường bánh tart trứng và uống cà phê, trực tiếp nhận thầu công tác hậu cần.
Còn bản thân anh di chuyển một chiếc ghế dài nhỏ đến ngồi bên cạnh Nam Mẫn, đặt điện thoại của cô sang một bên, rồi lấy hai suất cơm, cô một phần, anh một phần.
“Ăn cơm trước, ăn no rồi mới có sức lực tiếp tục chiến đấu”.
Nam Mẫn nheo mắt nhìn anh, xem anh rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.
Dụ Lâm Hải thành thạo tách đũa, mở hộp cơm ra và bắt đầu ăn, còn thúc giục cô: “Mau ăn đi, nhìn tôi cũng không no bụng được đâu”.
Các nhân viên buôn chuyện sôi nổi bày tỏ lòng biết ơn với Dụ Lâm Hải: “Cảm ơn cafe của tổng giám đốc Dụ!”
“Cảm ơn bánh tart trứng của tổng giám đốc Dụ!”
“Tổng giám đốc Dụ à, anh thật là tốt bụng, chúc anh sớm ngày ôm được người người đẹp về nhà!”
Dụ Lâm Hải cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo, thậm chí còn cầm ly cà phê của mình giơ lên với mọi người biểu thị sự cảm ơn: “Mượn lời may mắn này của cô”.
Một cử chỉ đơn giản nhưng phối hợp với khuôn mặt điển trai của anh đã lập tức đốn gục trái tim của biết bao cô gái khiến họ gào khóc, xôn xao cảm thán: “Trời ạ đẹp trai quá, đây chính là bá đạo tổng tài trong đời thực sao?”
“Tổng giám đốc Nam của chúng ta thật là có phúc khi đụng trúng một người đàn ông đẹp trai như vậy, thử hỏi ai có thể giữ nổi mình đây…”
Đôi mắt thâm thúy của Nam Mẫn chứng kiến toàn bộ cảnh này chỉ có thể thầm mắng đám người không có tiền đồ này, chỉ vài chiếc bánh trứng cùng cafe đã bị mua chuộc trở giáo về phía mình, cùng nhau giúp đỡ Dụ Lâm Hải đâm chọc sau lưng cô.
Còn có mấy cô nhóc kia nữa, không lẽ họ chưa từng gặp được người nào càng đẹp trai hơn sao?
Hành động lần này của Dụ Lâm Hải không chỉ chứng minh anh mưu mô xảo trá, mà ngay cả da mặt cũng càng ngày càng dày, nếu tiếp tục để anh ngồi lại đây, không biết trước mặt mọi người còn có thể làm ra loại chuyện gì nữa đây!
Nam Mẫn không tài nào chịu đựng nổi nữa, bỗng nhiên đứng dậy, rủ mi nhìn Dụ Lâm Hải từ trên cao xuống, nói: “Anh, đi theo tôi”.
Dụ Lâm Hải nhìn hộp cơm ăn dở một nửa trong tay, nói: “Cơm còn chưa ăn xong đâu”.
Nam Mẫn lạnh nhạt liếc anh một cái.
“Một lát nữa dùng tiếp vậy”, Dụ Lâm Hải cảm thấy nếu ăn tiếp có khả năng mình sẽ phun máu tại chỗ mất, anh đặt hộp cơm xuống, chậm rãi lau miệng rồi đi theo Nam Mẫn vào hậu trường.
Khi bước vào còn vô thức chỉnh trang lại cổ áo.
Một giây tiếp theo cả người liền bị một bàn tay kéo vào trong.
Chương 152: Người không có tư cách
“Không cần, không cần đâu. Tôi yêu tiền như mạng, người khác quyên tiền cho tôi còn tạm được!”, nhà thiết kế cười ngô nghê, mọi người cũng trêu đùa theo, cảm giác mệt mỏi lập tức tiêu tan.
Nhân viên lâu năm cũng mượn cơ hội này bày tỏ lòng trung thành: “Có ai không biết phúc lợi của nhân viên Nam Thị chúng ta là tốt nhất trong ngành, tôi đây trên có mẹ già dưới có con thơ, muốn kiếm thêm chút tiền tăng ca, hận không thể ngủ ở công ty luôn ấy!”
Cố Hoành nghe vậy vội nói: “Vậy thì không cần, nếu cô ngủ ở công ty, tổng giám đốc Nam sẽ không đành lòng, còn phải thêm một giường một đèn cho cô, tốn điện nha”.
Lại là một trận cười vang.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, thời gian đã không còn sớm, mọi người mau về đi”.
Nam Mẫn nói: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, nếu có thể làm tốt hoạt động lần này, chờ tới lúc phát thưởng cuối năm, nhiều thì tôi không dám nói nhưng ít nhất có thể khôi phục mức thưởng của ba năm trước”.
Các nhân viên lâu năm nghe vậy thì hai mắt sáng lên, dù sao ba năm nay, ngay cả bóng dáng của thưởng cuối năm, họ cũng không nhìn thấy nữa là, tổng giám đốc Nam vừa trở về, bọn họ đã có thịt ăn rồi.
Dù sao mọi người đều biết, hai bố con là là cựu chủ tịch Nam trước đây và tổng giám đốc Tiểu Nam bây giờ sẽ không hứa suông cho có, chỉ làm thật mà thôi.
Chuyện đã nói thì chắc chắn sẽ thực hiện.
Nhân viên mới khiêm tốn hỏi han mức thưởng của ba năm trước là bao nhiêu, khi những nhân viên lâu năm ra vẻ bí ẩn khua tay vẽ số “sáu”, ánh mắt bọn họ cũng sáng lên, nhất thời cảm thấy cuộc sống thật có hi vọng!
Yêu đương gì chứ, kết hôn gì chứ, kiếm tiền quan trọng nhất!
Nam Mẫn dặn Cố Hoành liên lạc với công ty taxi, gọi xe cho các nhân viên tăng ca, bây giờ đã rất muộn, bên ngoài lại đang mưa, không dễ bắt xe.
Lúc này, một nhân viên đến gần cửa sổ đột nhiên hô lên: “Là ai mà điên khùng dữ vậy, dầm mưa trước cửa công ty chúng ta? Tên ngốc nghếch nào đây… đợi đã, sao tôi trông giống…”
Anh ta không dám nói tiếp, bởi vì Nam Mẫn đã đi đến bên cửa sổ, vốn tưởng là nhân viên nào không gọi được xe, nhưng khi nhìn thấy bóng hình phía xa xa, đôi mày cô nhíu chặt lại.
…
…
Mưa gió ảm đạm, giông gió đêm nay quả thật hơi mãnh liệt.
Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu nhếch nhác chờ trong gió bão.
Hà Chiếu che ô đứng ở bên cạnh Dụ Lâm Hải, tổng giám đốc Dụ không cho anh ta làm gì nên anh ta chỉ có thể che gió giúp anh, không ngờ sức gió quá mạnh, dần dần đã hơi không chịu nổi…
“Boss, chúng ta lên xe trốn mưa đi ạ, trận mưa này to quá!”
Hà Chiếu khổ tâm hết sức, nếu nói việc theo đuổi vợ không dễ, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, thế sao cứ phải đối nghịch với ông trời chứ?
Sắc mặt Dụ Lâm Hải lạnh lẽo u ám, sừng sững bất động đứng ở nơi đó, trong lòng cũng đang đấu tranh dữ dội.
Nói thật lòng, anh cảm thấy cách “dầm mưa” này thật sự rất ngu ngốc, cực kỳ giống kiểu phim bi lụy vì tình của Quỳnh Dao, không thích hợp với phong cách của anh, có lẽ anh thích hợp với kiểu phim võ hiệp trực tiếp đánh một trận của Cổ Long hơn.
Mà loại khổ nhục kế này dùng một lần là đủ rồi, dùng thêm lần nữa trông rất giả dối.
Nhưng Phó Vực nói cho anh biết…
“Cậu tin tôi thì không sai được, số người từng yêu tôi còn nhiều hơn số phụ nữ cậu đã gặp đấy, phụ nữ luôn dễ mềm lòng, chịu không nổi màn kịch dưới mưa vừa lãng mạn vừa xinh đẹp, mặc dù cách này hơi cũ, nhưng vẫn dùng rất tốt”.
Trên tầng, các nhân viên của vàng bạc đá quý Nam Thị đều đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh này, giống như xem kịch ở khoảng cách gần vậy, sôi nổi mà nhộn nhịp.
“Trời ạ, tổng giám đốc Dụ đúng là nhập vai quá, đứng ở trong mưa giống như một bức tranh thủy mặc, cực kỳ có cảm giác của nam chính trong phim Quỳnh Dao, hình tượng quá tuyệt”.
“Mưa bên ngoài lớn quá, mọi người nhìn trợ lý Hà đi, tôi thấy anh ta sắp bị gió thổi bay rồi, cái ô kia cũng rách tan tác, thế này cũng thảm quá đi!”
Giám đốc bộ phận thiết kế Ada đưa mắt nhìn xuống, không nhịn được mà huých vào Nam Mẫn: “Cô có muốn gọi anh ta lên không, hay là đi xuống xem một chút đi, mưa lớn như vậy, nếu mắc bệnh thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng, trên mặt đều là hờ hững: “Anh ta muốn dầm mưa thì cứ để anh ta dầm, mưa này cũng chỉ như vậy, không lớn như ngày Y Bình vay tiền kia”.
Nói xong, cô lạnh lùng quay người rời đi.
“…”
Các nhân viên yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của tổng giám đốc Nam, chậc chậc khen ngợi: “Đây chính là khí phách của phụ nữ mạnh mẽ”.
Thế mà cũng không cảm động?
Ada suy nghĩ câu nói vừa rồi của Nam Mẫn, không nhịn được bật cười, lại khuyên bảo các nhà thiết kế nữ dưới quyền: “Tuyệt đối đừng học theo tổng giám đốc Nam! Miệng quá độc, lòng quá ác, khó mà lấy được chồng”.
“Sư phụ!”. Nam Lâm chẳng chịu nổi khi có người nói chị mình không tốt nên trách Ada một câu.
Ada vội vàng đổi giọng: “Đương nhiên, nếu như các cô có thể vừa xinh đẹp vừa có tiền như tổng giám đốc Nam, vậy cũng không cần lập gia đình, bao hai cậu trai xinh xẻo là sung sướng chứ gì, vừa thơm vừa ngọt!”
Các cô gái cười ha ha, đây đúng là giấc mơ của các cô.
“Nhưng tổng giám đốc Dụ cũng không tệ, vừa có tiền vừa đẹp trai, quả thật là hiếm có khó tìm, rất xứng đôi với tổng giám đốc Nam của chúng ta. Nếu bọn họ có thể ở bên nhau, vậy chính là hai người giỏi giang cùng hợp sức, chắc chắn đánh đâu thắng đó!”
“Tôi đồng ý! Hơn nữa tổng giám đốc Dụ rất nho nhã, không có khuyết điểm giống những cậu ấm khác, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn vị mỏ dầu Đại Khánh họ Tần kia!”
“Cũng không biết tổng giám đốc Dụ muốn đứng dưới đó bao lâu, tôi thấy đau lòng rồi…”
Mọi người đang thi nhau thể hiện lòng tốt, muốn thuyết phục tổng giám đốc Nam của bọn họ ban ơn miễn xá cho người ta thì lại nhìn thấy Dụ Lâm Hải sửa sang quần áo, sau đó tao nhã bước lên xe rời đi.
Chương 153: Dầm mưa
“Không cần, không cần đâu. Tôi yêu tiền như mạng, người khác quyên tiền cho tôi còn tạm được!”, nhà thiết kế cười ngô nghê, mọi người cũng trêu đùa theo, cảm giác mệt mỏi lập tức tiêu tan.
Nhân viên lâu năm cũng mượn cơ hội này bày tỏ lòng trung thành: “Có ai không biết phúc lợi của nhân viên Nam Thị chúng ta là tốt nhất trong ngành, tôi đây trên có mẹ già dưới có con thơ, muốn kiếm thêm chút tiền tăng ca, hận không thể ngủ ở công ty luôn ấy!”
Cố Hoành nghe vậy vội nói: “Vậy thì không cần, nếu cô ngủ ở công ty, tổng giám đốc Nam sẽ không đành lòng, còn phải thêm một giường một đèn cho cô, tốn điện nha”.
Lại là một trận cười vang.
“Được rồi, đừng lắm mồm nữa, thời gian đã không còn sớm, mọi người mau về đi”.
Nam Mẫn nói: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, nếu có thể làm tốt hoạt động lần này, chờ tới lúc phát thưởng cuối năm, nhiều thì tôi không dám nói nhưng ít nhất có thể khôi phục mức thưởng của ba năm trước”.
Các nhân viên lâu năm nghe vậy thì hai mắt sáng lên, dù sao ba năm nay, ngay cả bóng dáng của thưởng cuối năm, họ cũng không nhìn thấy nữa là, tổng giám đốc Nam vừa trở về, bọn họ đã có thịt ăn rồi.
Dù sao mọi người đều biết, hai bố con là là cựu chủ tịch Nam trước đây và tổng giám đốc Tiểu Nam bây giờ sẽ không hứa suông cho có, chỉ làm thật mà thôi.
Chuyện đã nói thì chắc chắn sẽ thực hiện.
Nhân viên mới khiêm tốn hỏi han mức thưởng của ba năm trước là bao nhiêu, khi những nhân viên lâu năm ra vẻ bí ẩn khua tay vẽ số “sáu”, ánh mắt bọn họ cũng sáng lên, nhất thời cảm thấy cuộc sống thật có hi vọng!
Yêu đương gì chứ, kết hôn gì chứ, kiếm tiền quan trọng nhất!
Nam Mẫn dặn Cố Hoành liên lạc với công ty taxi, gọi xe cho các nhân viên tăng ca, bây giờ đã rất muộn, bên ngoài lại đang mưa, không dễ bắt xe.
Lúc này, một nhân viên đến gần cửa sổ đột nhiên hô lên: “Là ai mà điên khùng dữ vậy, dầm mưa trước cửa công ty chúng ta? Tên ngốc nghếch nào đây… đợi đã, sao tôi trông giống…”
Anh ta không dám nói tiếp, bởi vì Nam Mẫn đã đi đến bên cửa sổ, vốn tưởng là nhân viên nào không gọi được xe, nhưng khi nhìn thấy bóng hình phía xa xa, đôi mày cô nhíu chặt lại.
…
…
Mưa gió ảm đạm, giông gió đêm nay quả thật hơi mãnh liệt.
Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu nhếch nhác chờ trong gió bão.
Hà Chiếu che ô đứng ở bên cạnh Dụ Lâm Hải, tổng giám đốc Dụ không cho anh ta làm gì nên anh ta chỉ có thể che gió giúp anh, không ngờ sức gió quá mạnh, dần dần đã hơi không chịu nổi…
“Boss, chúng ta lên xe trốn mưa đi ạ, trận mưa này to quá!”
Hà Chiếu khổ tâm hết sức, nếu nói việc theo đuổi vợ không dễ, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, thế sao cứ phải đối nghịch với ông trời chứ?
Sắc mặt Dụ Lâm Hải lạnh lẽo u ám, sừng sững bất động đứng ở nơi đó, trong lòng cũng đang đấu tranh dữ dội.
Nói thật lòng, anh cảm thấy cách “dầm mưa” này thật sự rất ngu ngốc, cực kỳ giống kiểu phim bi lụy vì tình của Quỳnh Dao, không thích hợp với phong cách của anh, có lẽ anh thích hợp với kiểu phim võ hiệp trực tiếp đánh một trận của Cổ Long hơn.
Mà loại khổ nhục kế này dùng một lần là đủ rồi, dùng thêm lần nữa trông rất giả dối.
Nhưng Phó Vực nói cho anh biết…
“Cậu tin tôi thì không sai được, số người từng yêu tôi còn nhiều hơn số phụ nữ cậu đã gặp đấy, phụ nữ luôn dễ mềm lòng, chịu không nổi màn kịch dưới mưa vừa lãng mạn vừa xinh đẹp, mặc dù cách này hơi cũ, nhưng vẫn dùng rất tốt”.
Trên tầng, các nhân viên của vàng bạc đá quý Nam Thị đều đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh này, giống như xem kịch ở khoảng cách gần vậy, sôi nổi mà nhộn nhịp.
“Trời ạ, tổng giám đốc Dụ đúng là nhập vai quá, đứng ở trong mưa giống như một bức tranh thủy mặc, cực kỳ có cảm giác của nam chính trong phim Quỳnh Dao, hình tượng quá tuyệt”.
“Mưa bên ngoài lớn quá, mọi người nhìn trợ lý Hà đi, tôi thấy anh ta sắp bị gió thổi bay rồi, cái ô kia cũng rách tan tác, thế này cũng thảm quá đi!”
Giám đốc bộ phận thiết kế Ada đưa mắt nhìn xuống, không nhịn được mà huých vào Nam Mẫn: “Cô có muốn gọi anh ta lên không, hay là đi xuống xem một chút đi, mưa lớn như vậy, nếu mắc bệnh thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng, trên mặt đều là hờ hững: “Anh ta muốn dầm mưa thì cứ để anh ta dầm, mưa này cũng chỉ như vậy, không lớn như ngày Y Bình vay tiền kia”.
Nói xong, cô lạnh lùng quay người rời đi.
“…”
Các nhân viên yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của tổng giám đốc Nam, chậc chậc khen ngợi: “Đây chính là khí phách của phụ nữ mạnh mẽ”.
Thế mà cũng không cảm động?
Ada suy nghĩ câu nói vừa rồi của Nam Mẫn, không nhịn được bật cười, lại khuyên bảo các nhà thiết kế nữ dưới quyền: “Tuyệt đối đừng học theo tổng giám đốc Nam! Miệng quá độc, lòng quá ác, khó mà lấy được chồng”.
“Sư phụ!”. Nam Lâm chẳng chịu nổi khi có người nói chị mình không tốt nên trách Ada một câu.
Ada vội vàng đổi giọng: “Đương nhiên, nếu như các cô có thể vừa xinh đẹp vừa có tiền như tổng giám đốc Nam, vậy cũng không cần lập gia đình, bao hai cậu trai xinh xẻo là sung sướng chứ gì, vừa thơm vừa ngọt!”
Các cô gái cười ha ha, đây đúng là giấc mơ của các cô.
“Nhưng tổng giám đốc Dụ cũng không tệ, vừa có tiền vừa đẹp trai, quả thật là hiếm có khó tìm, rất xứng đôi với tổng giám đốc Nam của chúng ta. Nếu bọn họ có thể ở bên nhau, vậy chính là hai người giỏi giang cùng hợp sức, chắc chắn đánh đâu thắng đó!”
“Tôi đồng ý! Hơn nữa tổng giám đốc Dụ rất nho nhã, không có khuyết điểm giống những cậu ấm khác, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn vị mỏ dầu Đại Khánh họ Tần kia!”
“Cũng không biết tổng giám đốc Dụ muốn đứng dưới đó bao lâu, tôi thấy đau lòng rồi…”
Mọi người đang thi nhau thể hiện lòng tốt, muốn thuyết phục tổng giám đốc Nam của bọn họ ban ơn miễn xá cho người ta thì lại nhìn thấy Dụ Lâm Hải sửa sang quần áo, sau đó tao nhã bước lên xe rời đi.
Chương 154: Giao thiệp
“Đi… đi rồi sao?”
Mọi người đều nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải lên xe rồi trông theo chiếc xe màu đen lao đi nhanh chóng trong màn mưa, sau đó họ nhìn nhau: Chỉ thế thôi á?
...
Lên xe rồi, Hà Chiếu nhanh chóng lấy thảm từ ghế sau ra đưa cho Dụ Lâm Hải, vừa đưa nước ấm vừa lấy thuốc cảm, đúng là bận rộn không ngừng.
Động tác liên tiếp, miệng cũng chẳng ngừng nói.
“Tôi đã nói rồi, cậu Phó không đáng tin, toàn nghĩ ra mấy ý tưởng gì đâu, còn dầm mưa nữa chứ… cái cảnh sến súa cổ lỗ sỉ này thì tôi đã bỏ từ hồi đi học rồi, đúng là người nhà quê mà!”
Dụ Lâm Hải ngước mắt lên nhìn Hà Chiếu, anh ta lập tức ngậm miệng lại, đưa bình giữ nhiệt sang.
Sau khi uống vài hớp nước ấm, Dụ Lâm Hải mới cảm thấy cả người ấm lên một chút.
Dụ Lâm Hải không nói gì nhưng lại đang thầm nghĩ: Ý kiến của đám có bè không có bạn này đúng là chẳng đáng tin!
Qua mấy ngày ở chung, anh cũng cảm nhận được tính cách của Nam Mẫn.
Đổi thành cô gái khác thì có lẽ sẽ dễ dàng cảm động nhưng Nam Mẫn tuyệt đối sẽ không, ngoài việc tự mình cảm động, bản thân mất mặt thì không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến cô ấy phiền chán.
Xem ra vẫn phải nghĩ ra kế hoạch tác chiến khác.
...
Hoạt động mới của vàng bạc đá quý Nam Thị diễn ra vô cùng thành công, bất kể là trong ngành thì giới thời thượng thì đều tạo thành tiếng vang không nhỏ.
Ada và Nam Lâm là nhà thiết kế của hai sản phẩm chính nên cũng thường nhận phỏng vấn, bận rộn mà vô cùng vui vẻ.
Ngay cả giới giải trí cũng trở nên náo nhiệt.
Sự kiện vàng bạc đá quý diễn ra rất tốt, hoạt động đại diện của các nghệ sĩ truyền thông Nam Tinh cũng triển khai vô cùng mạnh mẽ, họ đi theo vị “đại sư huynh” Hạ Thâm này tới tham dự đủ thứ sự kiện của các nhãn hàng, gia tăng tỉ suất xuất hiện trước đám đông.
Ngoài ra, Nam Mẫn và Hạ Thâm cũng thường xuyên đi xã giao trong khoảng thời gian này, xuất hiện ở các salon văn hóa*, các bữa tiệc và vài buổi lễ trao giải, xem thử có dự án điện ảnh nào có thể đầu tư không.
*salon văn hóa là một hoạt động giao lưu giữa những người có thân phận địa vị, trao đổi các sở thích, tư tưởng, có thể coi là một loại hoạt động giao lưu không quá trang trọng.
Tiện thể xem thử có tân nhân nào tiềm năng nào đáng để bồi dưỡng hay không, thuận tay lôi kéo về cũng được.
Trước đó trận chiến ngầm giữa truyền thông Nam Tinh và truyền thông Tinh Vực đã khiến hai bên bị tổn thất không ít.
Truyền thông Tinh Vực đã dụ dỗ được không ít nghệ sĩ của Nam Tinh, đưa ra giá cao để dẫn nghệ sĩ tuyến hai, tuyến ba đi. Mặc dù chỉ cần có Hạ Thâm ở đó thì sẽ không ảnh hưởng quá nhiều tới thực lực của Nam Tinh nhưng việc này vẫn khiến Nam Tinh tổn thất.
Nếu truyền thông Nam Tinh muốn đứng vững trong giới giải trí, ngoài việc có tác phẩm điện ảnh hay, họ cũng cần phải có thêm vài tiềm năng mới.
Dù sao công ty cũng lớn, không thể chỉ để một mình Hạ Thâm chống đỡ.
Tối nay, Nam Mẫn và Hạ Thâm cùng đến một salon văn hóa, nói là salon văn hóa nhưng thật ra là bữa tụ hội giữa các ông lớn trong giới giải trí.
Đạo diễn, biên kịch nổi tiếng, các minh tinh màn bạc cũng như các ngôi sao mảng truyền hình đều có mặt, trong sảnh toàn nam thanh nữ tú, ai nấy cũng đều ăn mặc sang trọng, không phải xinh trai xinh gái thì cũng là nhà sản xuất hay người đầu tư.
Trên cơ bản đều là trai xinh gái đẹp vây quanh các nhà sản xuất và nhà đầu tư, họ cười nói uống rượu với nhau để thử xem có cơ hội nào thích hợp cho mình không.
Lúc trước Nam Mẫn rất ít khi xuất hiện ở các bữa tiệc thế này, ban đầu, khi cô đề nghị tham gia với Hạ Thâm, anh ta từ chối.
“Không được, sao em có thể lộ mặt chứ?”
Nam Mẫn nói: “Cũng không có ống kính mà, chỉ là vài bữa tiệc riêng tư thôi, không sao đâu. Em đi với anh, mọi người sẽ chỉ coi em là nghệ sĩ không tiếng tăm gì thôi, chẳng để ý tới em đâu”.
Hạ Thâm bất lực nhìn cô: “Em gái của anh à, em có ngộ nhận gì về nhan sắc của mình không thế?”
Nam Mẫn không hề ngộ nhận về vẻ đẹp của mình, cô khá tự tin về khả năng hóa trang của bản thân.
Khi cô xuất hiện với bộ tóc giả, một đôi kính gọng đen, trên mặt còn vẽ thêm vài chỗ rỗ và một nốt ruồi dưới khóe miệng, quần áo ăn mặc vừa quê mùa lại mập ú thì mọi người đều sửng sốt.
Khi ấy, soái ca mỹ nữ đều lờ đi Hạ Thâm – minh tinh màn ảnh rộng bên cạnh cô, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Bà cô này chắc chắn không phải người bình thường.
Nam Mẫn cũng không cố ý ăn mặc xấu đến thế.
Chỉ là, mấy ngày trước cô theo Hạ Thâm đến một bữa tiệc, khí chất và sự xinh đẹp quá mức chói mắt khiến rất nhiều người không nhận ra Nam Mẫn, chỉ nghĩ cô là người mới gia nhập giới giải trí, không công khai trêu ghẹo thì cũng lén sàm sỡ.
Nếu thật sự là nghệ sĩ mới gia nhập giới nghệ thuật thì có lẽ sẽ nhẫn nhịn cho qua nhưng từ nhỏ đến lớn, Nam Mẫn không biết bốn chữ nhẫn nhịn cho qua này viết thế nào.
Ai dám trêu chọc, đùa giỡn cô, cô đáp trả lại, kẻ có ý đồ sàm sỡ mình thì cô càng không nương tay, bẻ chân bẻ tay là chuyện bình thường.
Chỉ mới mấy ngày mà đã tiễn khá nhiều “bàn tay thối” vào bệnh viện.
Để tránh những rắc rối không cần thiết, ngụy trang một chút là một ý hay.
Hơn nữa hiệu quả của việc ngụy trang dường như khá tốt.
Cô xuất hiện với tạo hình như vậy, các đạo diễn, phó đạo diễn và các ông chủ giàu có sẽ không nảy sinh ý đồ xấu gì với cô, vây quanh họ đều là người đẹp mà.
Một nghệ sĩ nam có quan hệ khá tốt với Hạ Thâm đi đến, đầu tiên là ôm Hạ Thâm chào hỏi, sau đó lịch sự gật đầu với Nam Mẫn: “Anh Thâm, vị này là?”
Chương 155: Hóng chuyện giới giải trí
Trong hoàn cảnh này, Hạ Thâm tất nhiên không thể giới thiệu Nam Mẫn là em gái của mình, đành giới thiệu rằng: “Đây là cô Mẫn, phó tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty truyền thông Nam Tinh của chúng tôi”.
Hai chữ “cô Nam” này được thốt ra khiến hình tượng của cô như hướng về phía mấy bà cô ba mươi bốn mươi tuổi, lại càng giống bà thím.
Cậu nam nghệ sĩ kia nghe Hạ Thâm giới thiệu như vậy nên điềm nhiên tưởng là “cô Tống”, bèn tiến tới bắt tay cô, thái độ niềm nở: “Cô Tống, tôi là Tống Kiêu, năm trăm năm trước chúng ta vẫn là người một nhà đấy”.
Lời nói rất khách sáo, nhưng nụ cười tươi roi rói. Nam Mẫn mỉm cười: “Tôi từng xem phim cậu đóng, trong bộ “Chớm Thu”, cậu đóng em trai của A Thâm, diễn rất khá”.
A Thâm.
Hạ Thâm liếc
Tống Kiêu nghe Nam Mẫn gọi ảnh đế Hạ Thâm là “A Thâm” càng cảm thấy địa vị của cô không tầm thường, được Nam Mẫn khen như thế, chỉ cảm thấy giật mình, liên tục cảm ơn.
Hạ Thâm vừa xuất hiện đã bị các ông lớn gọi qua bên đó.
Nam Mẫn ngỏ ý bảo anh ta cứ yên tâm mà đi, để Tống Kiêu giúp cô tiến cử là được.
Địa vị của Hạ Thâm ở trong giới này cao quá, những nghệ sĩ nhỏ hơn đứng trước mặt anh ta cứ run lẩy bẩy không dám nói gì, tất nhiên không thể thể hiện tính cách thật.
Nhưng Tống Kiêu thì khác, trước khi đến đây, Nam Mẫn kiểm tra một lượt danh sách khách mời, cũng xem qua tư liệu cơ bản của vài nghệ sĩ, trong lòng cũng có sẵn vài mục tiêu, Tống Kiêu là một trong số đó.
Cậu chàng này là ngôi sao mới trong giới diễn xuất, thời gian ra mắt chưa lâu, nhưng gia cảnh khá ổn, tiến vào giới diễn xuất để theo đuổi ước mơ, thế nên mưu đồ tranh danh đoạt lợi không quá mạnh, tâm thái khá thoải mái và tự tin, nhân duyên trong giới cũng khá ổn.
Cậu ta cùng Nam Mẫn cười cười nói nói đi vào trong, nhanh chóng kéo cô tiến vào vòng bạn bè của mình, đề cử với cô một vài người bạn nghệ sĩ.
Nam Mẫn cũng không tỏ vẻ, đứng mệt quá thì ngồi xuống một góc ăn uống cùng họ.
Ngồi trong góc đa phần là các nghệ sĩ không quá tên tuổi, không thể với tới mấy “miếng bánh ngon” đỉnh cấp, đến đây chỉ để mọi người biết mặt, hoặc trao đổi thông tin và tài nguyên.
Nam Mẫn ngồi xuống chưa được bao lâu đã hóng hớt khá nhiều chuyện.
“Này, mọi người nghe nói gì chưa, người kia với người đó đó bập vào nhau rồi… lúc đóng phim còn này nọ lọ chai trên xe cơ, người của đoàn phim biết hết luôn”.
“Úi chà chà, nhưng nghe bảo người đó có vợ rồi mà?”
“Vợ chồng sinh hoạt ngắn ngày trong đoàn phim là chuyện thường tình thôi. Vợ của anh ta không phải người trong giới giải trí, vốn dĩ anh ta lấy vợ cũng để sinh con cho xong chuyện với bố mẹ, chứ anh ta ở trong giới này trác táng lắm đấy”.
Nam Mẫn lặng lẽ hóng chuyện, thầm nghĩ: Hờ, đàn ông, cả cơm cả phở không muốn chê bát nào.
Được mấy kẻ giữ mình trong lòng, một lòng một dạ.
“Đợt này bên truyền thông Tinh Vực không ổn lắm nhỉ, vị thái tử nhà họ Lý xộ khám rồi mà đến giờ còn chưa ra được, tổng giám đốc Lý nhờ cậy không biết bao nhiêu quan hệ mà không bảo lãnh được, vợ anh ta suốt ngày quậy ầm ĩ ở nhà”.
“Còn dám quậy nữa sao, cổ phiếu của Tinh Vực đợt này rớt giá đến mức đó rồi, lại còn vì vụ hợp đồng âm dương bị phía trên để ý nữa, nghe nói mấy hôm nay giám đốc Lý cáu kỉnh lắm, suốt ngày kéo nghệ sĩ đi xã giao để khơi thông quan hệ”.
“Nghe nói tối qua còn rùm beng một phen ở khách sạn Tinh Nguyệt hả? Suýt nữa thì ẩu đả to”.
“Suỵt, be bé cái mồm thôi. Để kể cho nghe, tối qua tôi cũng ở đây, tổng giám đốc Lý dẫn theo Thư Anh với Tư Đạc. Ông tổng giám đốc bên đối phương có sở thích ấy ấy, thích kiểu đấy đấy, cả buổi tối cứ nhìn chằm chằm Tư Đạc, may mà Thư Anh ở đó”.
“Trời ơi, nghe sợ thế. Nếu thực sự đến mức ấy không biết sẽ thế nào, tôi nghe bảo Tư Đạc thẳng tưng như thước kẻ, không thể chịu nổi chuyện đó đâu, lại còn cứng đầu cơ, chắc sẽ phải chịu khổ đây”.
“Í, nói Tào Tháo Tào Tháo tới kìa...”
Nam Mẫn thoáng ngẩng đầu lên, trông thấy cách đó không xa xôn xao cả lên, Lý Long Thăng của công ty truyền thông Tinh Vực dẫn theo Thư Anh, Tư Đạc và một dàn nghệ sĩ dưới trướng xuất hiện, trông chẳng khác gì hoàng đế đăng cơ cả.
Truyền thông Tinh Vực dù nhiều phong ba đến mấy cũng vẫn là sự tồn tại như một anh cả trong giới giải trí, huống hồ bây giờ người ta chưa rớt đài, cần nể mặt thì vẫn phải nể mặt.
Các ông lớn trong giới giải trí đồng loạt đứng dậy chào hỏi Lý Long Thăng, Nam Mẫn ngồi trong góc làm một con rùa rụt cổ.
Vị trí hiện tại của cô cực kỳ tuyệt vời, gần như là ghế khán giả xịn nhất, có thể thu hết biểu cảm của mọi người vào tầm mắt.
Cô không hề hứng thú với vẻ giả tạo của mấy kẻ lọc lõi này, thứ thu hút ánh mắt của cô là Thư Anh.
Hôm nay Thư Anh thay đổi phong cách mát mẻ diễm lệ phóng khoáng thường ngày, mặc một bộ váy dài màu tím nhạt vừa bảo thủ vừa trang nhã, gần như bọc kín cả cơ thể nhưng vẫn che nổi đường cong hoàn hảo.
Với tư cách là mỹ nữ hàng đầu của giới giải trí, tất nhiên cũng rất hoành tráng rồi.
Thư Anh vừa xuất hiện, gần như ánh mắt của tất cả đàn ông ở đó bị hút vào cô ta, thế nhưng ánh mắt của cô ta lại chỉ nhắm vào một người đàn ông trong đám đông này.
Bình luận facebook