-
Chương 156-160
Chương 156: Nghe lén
Nam Mẫn nhìn theo ánh mắt của cô ta, rơi xuống trên mặt Hạ Thâm.
Mà thật trùng hợp, ánh mắt người anh ba Hạ Thâm của cô cũng đang dừng trên người Thư Anh, giờ phút này đôi mắt vốn đa tình chợt lóe lên tia sáng giống như chứa sao nhỏ bên trong.
Giữa hai người này... có chuyện!
Nam Mẫn nâng cằm, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt mấy cái, mà sau khi nhìn Thư Anh thì lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt rồi dời sang chỗ khác, cô lại có chút suy nghĩ: Ồ, có vẻ như còn là cuộc tình ngược luyến.
Chắc chắn Thư Anh là tiêu điểm của bữa tiệc, vừa xuất hiện là được rất nhiều người săn đón, kẻ đi lên bắt chuyện, mời rượu nườm nượp không dứt.
Bên chỗ Tư Đạc cũng tương tự như vậy, là một ngôi sao mới nổi của giới giải trí, thứ anh ta không thiếu nhất chính là sự chú ý.
Có lẽ vì hiện trường quá mức ồn ào, Nam Mẫn cảm thấy hơi đau đầu, cho nên ra khỏi phòng tiệc hít thở không khí, đi dạo loanh quanh vườn hoa bên ngoài.
Chẳng ngờ vừa ngồi lên ghế dài một lát, cô lại thấy có hai người đi ra.
Tiếng bước chân người đi phía trước hơi lộn xộn, người đi đằng sau thì dứt khoát hô lên: “… Thả tôi ra, Hạ Thâm, anh có thể đừng xen vào chuyện của tôi nữa không!”
Chỗ ngồi của Nam Mẫn đúng lúc bị một cây tùng che khuất.
Hai người đi tới lôi lôi kéo kéo dây dưa không dứt, căn bản không phát hiện sau cây tùng có một người đang ngồi.
Ngay sau đó, Nam Mẫn chỉ nghe thấy tiếng nói tựa đàn violin vô cùng quen thuộc, dịu dàng nhưng vẫn lộ ra sự cứng rắn vô cùng: “Tôi mặc kệ em, tùy em sa ngã như vậy sao?”
“Tôi sa ngã cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh!”
Giọng nói của Thư Anh sắc bén mà run rẩy: “Hai chúng ta đã chia tay rồi, anh đường đường là ảnh đế, là cậu chủ nhà họ Hạ, Thư Anh tôi không với cao nổi. Anh đi con đường ánh sáng của anh, tôi bước lên cầu độc mộc của tôi, chúng ta vốn cũng không chung một đường”.
Hạ Thâm khẽ mỉm cười: “Cái gọi là cầu độc mộc của em chính là không còn nguyên tắc, bán rẻ sắc đẹp cho Lý Long Thăng, em không sợ một ngày nào đó ông ta bán em thật sao?”
“Bán thì bán thôi, tôi vốn cũng không phải người sạch sẽ gì”.
Giọng nói của Thư Anh bình tĩnh trở lại, ẩn chứa tia thê lương: “Trong giới này còn hi vọng có thể trở thành hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn sao? Tổng giám đốc Lý là ân nhân của tôi, tôi cam tâm tình nguyện làm việc cho ông ta”.
“Cam tâm tình nguyện? Ý em là cái thân mình toàn vết thương của em?”
Giọng điệu Hạ Thâm chưa bao giờ lạnh lẽo đến vậy: “Tối qua, nếu không phải tôi kịp thời chạy tới, em đã bị súc sinh kia ăn tươi nuốt sống rồi!”
“Cảm ơn ơn đức to lớn của anh!”
Thư Anh cúi người thật sâu với Hạ Thâm: “Nhưng anh không phải chúa cứu thế, có thể cứu tôi lần một, chưa chắc có thể cứu tôi lần hai, cần gì phải thế chứ. Không bằng tiết kiệm chút sức lực đi yêu thương thanh mai trúc mã kia của anh”.
Hạ Thâm nhíu mày: “Tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi, Nam Mẫn chỉ là em gái của tôi”.
“Là loại em gái đặt trên đầu tim kia sao?”
Giọng nói của Thư Anh lại trở nên sắc bén: “Hai người không phải người thân, cũng không phải họ hàng, anh em cái gì chứ! Chẳng qua chỉ là lấy danh nghĩa anh em thay cho cách gọi lốp xe dự phòng mà thôi, lừa ai hả?”
Cô ta cười lạnh lùng: “Khi đó, sở dĩ anh qua lại với tôi chẳng phải cũng vì dáng dấp, khuôn mặt tôi giống cô ta ba phần sao? Coi tôi là thế thân, anh cho rằng tôi không biết?”
“Em đang nói bậy bạ cái gì, ai coi em là thế thân…”
Thư Anh muốn đi, Hạ Thâm không cho, tiến lên ngăn cản cô ta, hai người anh kéo tôi đẩy thế nào mà lại nhìn thấy Nam Mẫn đang ngồi trên ghế, hoảng sợ đứng không vững, cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Khi lăn từ trên dốc nhỏ xuống, Hạ Thâm ôm chặt Thư Anh, làm đệm thịt cho cô ta.
Nam Mẫn im lặng nhìn hai người ôm nhau lăn xuống kia, lặng lẽ tiêu hóa nội dung vở kịch vừa nghe được, tổng kết ra được mấy tin tức quan trọng như sau:
Một, hóa ra anh ba Hạ Thâm của cô và Thư Anh xinh đẹp kia lại là một đôi tình nhân.
Hai, đôi bên vừa chia tay trước đây không lâu, hình như nguyên nhân là từ cô.
Ba, Thư Anh cho rằng cô ta là thế thân của cô.
Ồ, nhiều tin tức quá!
Giờ phút này, trong đầu Nam Mẫn, ngoài hình ảnh vô số động vật thảo nguyên đang lao nhanh thì chỉ có một suy nghĩ: Nếu như cô tiết lộ chuyện tình cảm của ảnh đế Kim Lộc - Hạ Thâm và ảnh hậu Kim Yến - Thư Anh cho truyền thông thì được trả bao nhiêu tiền đây?
Hai người kia làm công tác bảo mật rất tốt, không chút phong thanh tiếng gió gì.
“Mẫn!”, Hạ Thâm nheo đôi mắt đẹp, sau khi thấy rõ là cô mới thu lại khiếp sợ và lạnh lẽo trong mắt: “Sao em lại ra đây?”
Anh đỡ Thư Anh đứng dậy, ánh mắt Thư Anh nhìn chằm chằm Nam Mẫn, đầu tiên cũng không nhận ra cô.
Vốn là một cô gái xinh đẹp, sao lại trang điểm thành xấu như vậy?
Nam Mẫn ngước mặt, vô cùng hứng thú nhìn bọn họ, trả lời câu hỏi của anh mình: “Ở trong ngột ngạt quá, em ra ngoài hít thở không khí, không ngờ bị ép phải nghe lén chuyện. Hai người cứ tiếp tục, em đi vào trước”.
Cô đứng dậy muốn đi, Thư Anh lại lạnh lùng hỏi: “Cô nghe được bao nhiêu?”
“Không nhiều không ít, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc”.
Nam Mẫn ăn ngay nói thật.
Đôi mắt đẹp của Thư Anh lập tức lạnh xuống, âm u nhìn cô chằm chằm, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thái độ thù địch vô cùng rõ ràng, Nam Mẫn muốn xem nhẹ cũng không được.
“Cô Thư Anh!”, Nam Mẫn nhìn thẳng vào mặt Thư Anh, sau đó chỉ vào chính mình: “Dáng dấp hai chúng ta rất giống nhau sao?”
Thư Anh vốn để ý chuyện này, giờ bị Nam Mẫn hỏi như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ tia tức giận, cô ta lạnh lùng đẩy Hạ Thâm ra nhưng khi cô ta ngã từ dốc nhỏ xuống, chân bị trẹo, vừa cử động liền đau thấu tim.
“Cẩn thận!”. Hạ Thâm vừa bị cô ta đẩy ra, giờ thấy đối phương đứng không vững thì lại giơ tay đỡ cô ta một cái.
Hai cơ thể vừa tách ra lại dính chặt vào nhau.
Chương 157: Hoang đường
Nam Mẫn thấy thế thì không nhịn được mà cười.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng biết cảm giác đu CP tại hiện trường là thế nào rồi, trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau đúng là bổ mắt.
Thư Anh dán sát vào người Hạ Thâm, mặt không khỏi nóng bừng, bị Nam Mẫn cười như thế, mặt cô ta cũng đỏ lên, trợn mắt nhìn cô, mặc dù không có sức uy hiếp nào: “Cô cười cái gì?”
“Cười các người vương vấn không dứt, tình cảm rất sâu đậm”.
Vẻ mặt Nam Mẫn hiện lên ý cười, Hạ Thâm quở trách cô: “Em gái!”
“Được rồi, không đùa với hai người nữa”.
Nam Mẫn xua tay, cảm thấy mình nên dừng trêu thôi, sau đó lại nói với Thư Anh: “Cô Thư Anh, có chuyện này, tôi nghĩ vẫn nên giải thích với cô một chút, so với cô, tôi nghĩ mình giống anh ba hơn”.
Cô nhìn Hạ Thâm, cố ý nói: “Mặc dù bọn tôi không cùng họ nhưng lại là cùng một mẹ, nếu hai bọn tôi ở bên nhau thì sẽ gọi là loạn luân, thế nên cô không cần ghen với tôi đâu”.
Nghe thế Thư Anh trợn tròn mắt, ngơ ngác, không dám tin nhìn Hạ Thâm.
“Hai người… là anh em ruột thật à?”
Hạ Thâm mấp máy môi, vừa định giải thích đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Tống Kiêu chạy ra từ sảnh tiệc, vội vàng chạy đến: “Anh Thâm, chị Anh, không hay rồi, có chuyện rồi”.
Thư Anh đẩy Hạ Thâm ra, lấy lại vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao thế Tống Kiêu?”
“Tư Đạc, Tư Đạc…”
…
Nam Mẫn bước nhanh hơn, khi Tống Kiêu chạy đến, trong phòng vang lên tiếng đánh nhau, sau đó là tiếng hét thê thảm.
“A….”
Không chần chừ gì thêm, Nam Mẫn bước đến đạp cửa.
Cánh cửa bật ra, cảnh tượng trước mắt khiến Nam Mẫn trợn tròn mắt, Tống Kiêu ngạc nhiên há hốc miệng, hét lên: “Tư Đạc!”
Trong phòng là một đống lộn xộn.
Một người đàn ông đã cởi thắt lưng, quần tụt một nửa đang bụm chỗ chí mạng của phái nam cuộn tròn trên giường, trong phòng còn hai người đàn ông mặc đồ đen, một người giơ camera, người còn lại cầm dùi cui điện.
Mà về Tư Đạc, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lạnh lẽo, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, máu đỏ tươi nhỏ dài từ thái dương, khóe miệng cũng có chút tơ máu.
Trong tay anh ta đang cầm một chai rượu vỡ, đầu nhọn sắc bén đang chĩa về phía tên tay sai cầm dùi cui điện, ánh mắt u ám hiện lên tia tàn nhẫn, muốn liều chết cùng với đối phương.
Nam Mẫn vừa bước vào là đã biết ngay xảy ra chuyện gì.
Cô bình tĩnh cởi áo khoác, nói với Tống Kiêu: “Đóng cửa”.
Tống Kiêu đáp một tiếng rồi đóng cửa lại.
Mấy tên tay sai không ngờ sẽ có người xông vào, bèn cầm dùi cui điện chỉ vào Nam Mẫn: “Cô là ai…”
“Tôi là tổ tông của anh”.
Nói rồi, Nam Mẫn ném áo choàng trong tay trúng vào mặt tay sai, ngay sau đó, dùi cui điện rơi vào tay Nam Mẫn, cô không hề do dự mà kích điện tay sai.
Tay sai đó bị dùi cui điện đánh trúng, cả người giật lên vài cái rồi ngã xuống đất.
“Cô Tống, cẩn thận!”
Tống Kiêu hét lên.
Một tên mặc đồ đen cầm máy quay, xách dùi điện muốn đánh lén Nam Mẫn, nhưng Nam Mẫn như có thêm con mắt đằng sau, Tống Kiêu vừa hét xong, một chân của cô đá cao lên đỉnh đầu, eo hạ xuống, đá trúng tên kia.
Tên mặc đồ đen choáng vàng, thịt trên mặt rung lên, cơ thể Nam Mẫn như được gắn thêm lò xo, một chân khác cũng bay lên kẹp vào cổ hắn.
Toàn thân lộn nhào một cái trong không trung.
Tống Kiêu trợn mắt há mồm nhìn người mặc đồ đen đang bị buộc phải xoay vòng vòng, sau đó lại lảo đảo ngã xuống đất, không còn chút sức lực nào để đánh trả.
Cậu ta ngạc nhiên, cả người dính sat ván cửa như thạch sùng.
Trong thoáng chốc, Nam Mẫn đã giải quyết xong hai tay sai vừa cao lớn vừa khỏe mà chẳng tốn nhiều sức.
Đây… đây, đây… cô ấy, cô ấy, cô ấy… là phó tổng giám đốc bình thường thật sao?
Nhưng mái tóc giả của Nam Mẫn không được cài chắc nên sau mấy cú đánh vừa rồi, nó đã lệch khỏi vị trí, cô giơ tay lên chỉnh lại mà thấy không ổn nên gỡ xuống luôn, sau đó lại chỉnh lại mái tóc ngắn dày đen của mình.
Cô cũng tháo mắt kính, trở tay cài ra sau gáy.
“Sếp… sếp Tống”.
Tống Kiêu ngây người, chạm vào ánh mắt của Nam Mẫn, cậu ta cũng run rẩy giơ tay lên chỉ vào dưới khóe miệng cô: “Nốt ruồi của cô... rớt, rớt rồi kìa!”.
“Ồ”, Nam Mẫn sờ vào nốt ruồi giả đó, vẫn còn muốn dán vào nhưng keo đã không còn, không dính nữa.
Cô tìm thùng rác nhưng không chẳng thấy đâu, vì thế tiện tay nhét vào trong mũi tay sai.
Tống Kiêu: “…”
Cậu ta cảm thấy dường như mình mới xem một đoạn phim khoa học viễn tưởng, sao mà hoang đường như thế?
Hơi thở của Tư Đạc vừa gấp gáp vừa yếu ớt, trong màn sương mờ ảo, anh ta như thể nhìn thấy một tiên nữ giáng trần… không, không phải là tiên nữ mà là nữ anh hùng thạo võ biết cải trang.
Anh ta đã không còn đứng vững nữa, chân mềm nhũn khuỵu xuống đất, lúc sắp ngã lên mảnh thủy tinh vỡ nát thì có người đỡ anh ta lại.
Nam Mẫn nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ Tư Đạc, tránh để đầu gối anh ta lâm vào thảm cảnh bê bết máu.
Tống Kiêu thở phào, nhưng sao động tác của Nam Mẫn giống như xách gà vậy kìa?
“Anh không sao chứ?”, Nam Mẫn không nghĩ động tác của mình có gì không đúng, nhìn Tư Đạc hỏi.
Tư Đạc lắc đầu, cố gắng chống người dậy.
Chương 158: Chuyện nhơ nhớp hơi nhiều
Nam Mẫn thấy anh ta đứng cũng chật vật bèn giơ tay ra đỡ anh ta một cái, nhưng lúc này anh ta đang trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm, được Nam Mẫn đỡ mà toàn thân run lên bần bật.
Sự run rẩy của anh ta chẳng khác gì biểu hiện của người bị điện giật, Nam Mẫn cụp mắt nhìn xuống là biết ngay chuyện gì xảy ra.
“Họ chuốc thuốc anh à?”
Vẻ lúng túng và chật vật thoáng hiện ra trên gương mặt Tư Đạc, sau đó đôi mắt anh ta lạnh đi, nín lặng liếc nhìn gã đàn ông trung niên đang nằm co ro trên giường.
Tối qua ở khách sạn Tinh Nguyệt khó khăn lắm mới thoát được một kiếp nhờ sự giúp đỡ của Thư Anh, không ngờ vẫn rơi vào tay tên súc sinh này.
Nhưng rõ ràng ly rượu đó là do ông chủ Lý Long Thăng đích thân đưa cho anh ta, lấy lý do anh ta tối qua vô lễ với ông chủ Vương nên hôm nay phải bồi tội, hóa là bồi tội theo kiểu này đây.
Anh ta cười khẩy, đúng là bị bán đứng mà còn đếm tiền giúp người ta.
Tư Đạc phát điên trong lòng, cắn răng, đột nhiên cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình, cơn đau dữ dội khiến anh ta tỉnh táo, vết máu ở khóe miệng càng đậm hơn.
“Tống Kiêu, lấy giúp tôi chiếc máy quay đó”.
Giọng nói của anh ta vừa khàn vừa vô lực.
Tống Kiêu “ờm” một tiếng, vội vàng tiến tới lấy chiếc máy quay từ tay người áo đen kia. Tư Đạc nhận lấy, xóa hết những cảnh quay được bản thân mình, sau đó giơ lên, dùng hết sức ném nó vào tường!
“Đùng” một tiếng, chiếc máy quay vỡ vụn dưới đất, Tư Đạc gào ầm lên “fuck!”, cơ thể lảo đảo ngã ngửa ra sau, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự giễu.
Cứ thế đi, anh ta thực sự thấy mệt mỏi rồi…
Anh ta nhắm mắt lại, dường như chuẩn bị sẵn tinh thần để tự hủy diệt cùng thế giới ghê tởm này, nhưng sau lưng đột nhiên có một luồng sức mạnh rất lớn giữ anh ta lại.
Bên tai là giọng nói thanh lãnh của phụ nữ: “Tụt quần người này ra”.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tư Đạc nghĩ: Nữ hiệp định cởi quần của mình hả?
Cô ấy cứu mạng của anh ta là để anh ta dùng thân báo đáp sao… anh ta quả thực không điều khiển nổi bản thân nữa rồi…
Thế nhưng Nam Mẫn bảo Tống Kiêu tụt quần của ông chủ Vương, cầm điện thoại tách tách tách chụp điên cuồng, sau đó nhờ Tống Kiêu đỡ Tư Đạc sắp hôn mê ra khỏi phòng khách sạn.
Khi Hạ Thâm và Thư Anh dẫn người của mình chạy tới, Nam Mẫn đã đưa Tống Kiêu và Tư Đạc ra ngoài rồi.
“Em!”, Hạ Thâm chạy tới chỗ Nam Mẫn, nhìn cô đầy quan tâm: “Em thế nào rồi, không sao chứ?”
Nam Mẫn tải hết đống ảnh chụp trong điện thoại lên bộ nhớ đám mây, rồi tìm kiếm tư liệu về người kia, thấy anh ba đã tới, cô mới cất điện thoại đi, điềm tĩnh đáp: “Em không sao, người có sao là anh ta”.
Thư Anh vội vàng nhờ trợ lý đưa Tư Đạc bị thương tới bệnh viện rồi mới nhìn Nam Mẫn bằng vẻ mặt nghiêm trọng: “Cô Nam, chuyện tối nay, có thể nhờ cô giữ bí mật chứ?”
Sau khi biết Hạ Thâm và Nam Mẫn là anh em ruột, thái độ của Thư Anh cũng bất giác thay đổi hẳn.
Bao nhiêu địch ý lúc ban đầu bất giác tan biến hết.
“Yên tâm, tôi không phải dạng người nhiều chuyện”.
Nam Mẫn đồng ý rồi nói với Hạ Thâm: “Kẻ tạo nghiệp là ông chủ Vương của tập đoàn Thâm Hải, ông ta bị thương không nhẹ, chỉ e sau này sẽ không bỏ qua”.
Trên gương mặt dịu dàng của Hạ Thâm lóe lên vẻ lạnh lẽo, lúc này sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, khí thế tỏa ra khiến người bên cạnh không dám lớn tiếng.
“Chuyện gì thế này?”
Giọng nói hùng hồn của Lý Long Thăng vang lên, ông ta dẫn người nghênh ngang bước tới.
Nam Mẫn, Hạ Thâm và Thư Anh gần như đồng thời đưa mắt nhìn nhau, vô thức đứng chung một chiến tuyến, nhìn về phía Lý Long Thăng đang tỏ ra nghiêm túc khi bước tới đây.
Đôi mắt đục ngầu của Lý Long Thăng đảo qua Thư Anh, nấn ná trên người Hạ Thâm vài giây rồi lướt sang Nam Mẫn, sắc mặt rất khó đoán: “Tổng giám đốc Nam, không ngờ lại gặp cô ở đây, sao lại ăn mặc thế này?”
Bấy giờ Tống Kiêu vẫn chưa rời đi, nghe thấy câu “giám đốc Nam” mà nhất thời sững sờ, mất một lúc lâu vẫn chưa hiểu được “giám đốc Nam” mà Lý Long Thăng gọi là ai.
Cậu ta nhìn Nam Mẫn, đầu đầy dấu hỏi chấm: Không phải cô ấy họ Tống sao?
Tổng giám đốc Nam… giới giải trí làm gì có tổng giám đốc nào họ Nam?
Thế nhưng ngay sau đó, cái đầu đặc sệt như đổ keo của cậu ta lập tức bừng tỉnh, Tống Kiêu vỗ mạnh vào trán mình một cái!
Đồ đầu heo, tại sao cậu ta lại quên chứ, truyền thông Nam Tinh vốn là công ty phim ảnh dưới trướng tập đoàn Nam Thị, bà chủ lớn ở phía trên vốn họ Nam.
Vốn dĩ vị nữ hiệp này chính là tổng giám đốc Nam trong truyền thuyết này, đúng là trăm nghe không bằng một thấy ha.
Nam Mẫn nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn Lý Long Thăng: “Tôi cũng thấy kỳ lắm lắm, năm nay tôi gặp phải chuyện nhơ nhớp hơi nhiều, mà lần nào cũng gặp được tổng giám đốc Lý”.
Lý Long Thăng lúng túng cười gượng vài tiếng: “Có là là ý trời đó”.
“Nói hay lắm”.
Nam Mẫn mỉm cười, âm sắc thoáng lạnh đi: “Ông trời bảo tôi tiêu diệt ông, ta làm sao dám làm trái ý trời được?”
Chương 159: Máy nhắc lại
Câu nói này của Nam Mẫn cực kỳ không khách sáo, gần như tát vào mặt Lý Long Thăng trước bao nhiêu người.
Biểu cảm của Lý Long Thăng lập tức không giữ nổi nữa, ông ta cắn răng hàm, ồm ồm đáp: “Giám đốc Nam, làm người trẻ tuổi, nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, đừng kiêu ngạo ngông cuồng quá”.
“Nếu đã trẻ tuổi, tại sao không thể ngông cuồng?”
Nam Mẫn cảm thấy thái độ của mình quá là ôn hòa, giống như đang bàn chuyện thời tiết vậy: “Giám đốc Lý này, làm nhiều chuyện bất nghĩa ắt sẽ dễ chết lắm, ông bán đứng người khác, người khác cũng sẽ bán đứng ông, nhân quả tuần hoàn, báo ứng rất dã man đấy”.
Mặt mũi Lý Long Thăng sa sầm, đám vệ sĩ sau lưng ông ta nhanh chóng tiến tới bao vây Nam Mẫn.
Hạ Thâm che chở cho Nam Mẫn sau lưng mình, sẵng giọng nói: “Tổng giám đốc Lý, nơi này nhiều camera lắm đấy, ông muốn làm càn thì tốt nhất hãy cân nhắc xem mình có gánh nổi hậu quả không”.
Bầu không khí như đông cứng lại, Thư Anh bèn bước ra hòa giải.
“Tổng giám đốc Lý, đừng làm ầm ĩ ở đây, nên nhanh chóng cho người đưa giám đốc Vương rời đi thì hơn, nơi này đông người phức tạp, sự việc bùng lên thì không tốt cho cả ông và Tinh Vực”.
Cô ta vừa dứt lời, Lý Long Thăng trở tay tặng cho cô ta một cái bạt tai, đánh đến mức Thư Anh lệch đi, không khỏi lảo đảo.
Ông ta hầm hừ một tiếng: “Từ bao giờ đến lượt mày dạy tao làm việc hả?”
“Tiểu Thư!”, đồng tử của Hạ Thâm như co rụt lại, anh tiến tới đỡ Thư Anh, hai mắt trợn trừng lườm Lý Long Thăng như muốn nứt ra: “Mày dám ra tay với cô ấy!”
Anh ta tiến tới định đấm Lý Long Thăng nhưng bị Thư Anh ngăn cản: “A Thâm, đừng...”
Nắm đấm của Hạ Thâm không thành công, nhưng Nam Mẫn đã thành công.
Đám vệ sĩ kia không kịp nhìn thấy cô xông qua hai người họ bằng cách nào để xông tới trước mặt Lý Long Thăng, nhanh như tia chớp, ngay một giây sau Nam Mẫn đã tới trước mặt Lý Long Thăng, vung nắm đấm lên đánh ông ta gục xuống!
Lý Long Thăng chỉ cảm thấy xương cốt trên mặt mình sắp bị đánh vỡ, hai mắt tối thui, giãy giụa mấy lần mà không bò dậy nổi.
Đến cả sức lực để đứng lên cũng không có, nói gì đến đáp trả.
Mấy tên vệ sĩ trợn tròn mắt.
Người phụ nữ này lấy đâu ra sức lực mạnh đến thế?
Đợi khi họ định lao tới thì bị ánh mắt ngoái lại của Nam Mẫn ghim chặt tại chỗ.
Ánh mắt của người phụ nữ này quá sắc bén, chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến họ rệu rã, không khỏi cứng đờ tại chỗ.
Lý Long Thăng không bò dậy được, nhưng không ảnh hưởng gì đến gào thét, ông ta lần mò sờ gương mặt sắp nứt, phun ra một búng bọt máu, hai mắt đỏ vằn, rống ầm lên: “Đứng đần ra đó làm gì, xông lên cho tao!”
Các vệ sĩ nhận lệnh từ ông chủ, bấy giờ mới hoàn hồn, gom hết dũng khí định lao về phía trước, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người đàn ông xuất hiện từ hành lang tối tăm.
Hai người đàn ông này đi ngược ánh sáng, một người mặc âu phục màu đen, một người mặc âu phục màu trắng, thân hình lực lưỡng, mặt mũi nghiêm túc, giống như Hắc Bạch Vô Thường đến đòi mạng.
Họ cũng không phải dạng người lương thiện gì, nhanh chóng dẫn người khống chế vệ sĩ của Lý Long Thăng, bao vây khu vực này.
Bạch Lộc Dư ngày thường cà lơ phất phơ, đêm nay lại thâm trầm đến đáng sợ.
Châm một điếu thuốc, anh ta trầm giọng nói với quản lý khách sạn đang lập cà lập cập châm thuốc cho mình: “Cho ông thời gian một ngày, chỗ này mà không gọn gàng sạch sẽ thì ông cuốn gói cút đi!”
Quản lý khách sạn vã mồ hôi đầy đầu, cúi đầu khom lưng liên tục dạ vâng, vội vàng gọi bảo vệ tiến vào thu dọn tàn cuộc.
Dụ Lâm Hải lạnh lùng nhìn Lý Long Thăng mặt mày bầm dập và ông chủ Vương bị khiêng ra ngoài, anh thu hồi ánh mắt, sau đó hướng về mu bàn tay đỏ ửng của Nam Mẫn, thoáng nhíu mày: “Bị thương sao?”
Nam Mẫn lơ đễnh lắc lắc vài cái: “Bị dội ngược lại thôi, không tránh được”.
Dụ Lâm Hải muốn xem nhưng Nam Mẫn không chịu.
Cô nhìn Bạch Lộc Dư và Dụ Lâm Hải xuất hiện cùng nhau mà khẽ nhíu mày: “Tại sao hai người lại ở chung một chỗ?”
Bạch Lộc Dư nhả ra một làn khói, bập bập môi rồi đáp: “Anh với lão Dụ đang ăn cơm mà, nghe nói ở bên phía em gặp rắc rối nên chạy tới xem thử...”
Sau đó anh ta lại chửi mắng với vẻ bất đắc dĩ: “Tên Lý Long Thăng đó, còn cả ông chủ Vương nữa, đầu óc bị quện vào phân mèo rồi, dám chạy tới địa bàn của nhà họ Bạch này mà làm càn, lá gan to thế chứ!”
Anh ta lải nha lải nhải chửi mắng, nhưng bị Nam Mẫn cắt ngang đầy vô tình: “Anh đừng có đánh trống lảng. Anh nói cho em biết trước đã, hai người ăn cơm cùng với nhau, là có vấn đề gì?”
Bạch Lộc Dư không thể lấp liếm cho qua nên suýt nữa bị sặc khói thuốc, bèn ho khẽ vài tiếng, liếc mắt nhìn Dụ Lâm Hải, hai người lộ ra ánh mắt khỏi cần nói cũng tự hiểu.
Nam Mẫn lạnh lùng nhìn hai người mắt la mày liếm, rốt cuộc họ định làm trò mèo gì đây?
“Đừng nói chuyện ở đây nữa, kiếm chỗ nào ăn gì đây, cho mọi người đỡ hoảng sợ”.
Bạch Lộc Dư giơ tay choàng qua cổ Nam Mẫn, làm nũng với cô: “Anh đây vừa mới ăn cơm được nửa chừng đã nghe nói cô em gặp nguy hiểm lập tức quăng đũa chạy tới đây đấy, sao hả, cảm động lắm đúng không?”
Nam Mẫn không hề bị anh ta mê hoặc, mặt mũi vẫn đanh lại: “Tại sao anh lại ăn cơm với Dụ Lâm Hải?”
“... Em là cái máy nhắc lại đấy à?”, cậu bảy nhà họ Bạch phát điên tại chỗ.
Hạ Thâm và Thư Anh không đi ăn cơm cùng họ, hai người tiến thẳng tới bệnh viện thăm Tư Đạc.
Chương 160: Anh lại điều tra tôi?
Tình cảm qua lại giữa họ và Tư Đạc không tệ, anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không tỏ thái độ bàng quan, ngoại trừ lo lắng cho sức khỏe của Tư Đạc, điều khiến họ càng không yên tâm chính là tâm lí của anh ta.
Trước khi rời đi Hạ Thâm còn nghiêm mặt dặn dò Bạch Lộc Dư, kêu anh ta nhất định phải nhìn chằm chằm CCTV của khách sạn, người cũng phải trông coi cho tốt, đừng để những lời đàm tiếu truyền ra ngoài cho đến khi sự việc được sáng tỏ.
Nam Mẫn thì gửi những bức ảnh của Vương đại lão cho Hạ Thâm: “Anh ba, nếu anh cần giúp đỡ gì thì cứ nói với em”.
Hạ Thâm gật đầu đáp: “Anh sẽ xử lý chuyện này, em không cần quan tâm tới”.
Bạch Lộc Dư chen miệng: “Làm kiểm tra toàn diện cho Tư Đạc đi, chi phí khám bệnh và tiền thuốc gì đó anh lo rồi”.
"Tai vạ xảy ra trên địa bàn của cậu thì cậu đương nhiên phải chi trả rồi”, Hạ Thâm trừng mắt nhìn Bạch Lộc Dư, không nén được cơn giận mà dứt khoát kéo anh ta cùng nhau rời khỏi bệnh viện: “Làm ông chủ thì phải có trách nhiệm của ông chủ, cậu phải phụ trách toàn bộ quá trình”.
Bạch Lộc Dư chẳng ngờ bản thân giả vờ ưu việt lại tự lôi bản thân xuống nước, vô cùng oan uổng.
"Anh ba à, khách sạn này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Bạch không sai nhưng ông chủ là Bạch lão đại, không liên quan gì tới em, nên phụ trách thì cũng phải là anh ta... ôi chào, anh đừng đá em nữa mà, em đi em đi là được chứ gì?"
Nam Mẫn cùng Dụ Lâm Hải đều không nhịn được mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ gặp xui xẻo này của Bạch Lộc Dư.
"Anh cười cái gì?", Nam Mẫn liếc xéo Dụ Lâm Hải.
Đúng là điển hình cho câu chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn.
Nụ cười của Dụ Lâm Hải khựng lại trong giây lát, nhìn khuôn mặt đầy vết rỗ của Nam Mẫn lại không khỏi nhếch khóe miệng.
"Thần kinh!"
Nam Mẫn không nói nên lời, quăng cho anh một cái trợn trắng mắt liền bước ra ngoài.
Dụ Lâm Hải lẽo đẽo sau lưng cô hỏi với theo: "Những đốm nhỏ trên mặt là do em tự vẽ sao?"
“Liên quan gì tới anh”, Nam Mẫn ném cho anh một câu, lại không nhẫn nại nói: “Anh có thể đừng bám theo tôi nữa được không?”
Dụ Lâm Hải dường như không nghe thấy đáp: "Em muốn ăn gì tôi mời".
Tôi cần anh mời sao?
Một câu oán hận này của Nam Mẫn còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đột ngột dừng lại bước chân, cô đảo mắt nhìn Dụ Lâm Hải một lượt, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Anh rốt cuộc đã cho anh nhỏ tôi viên đan bọc đường nào rồi?"
Nam Mẫn hiểu Dụ Lâm Hải nhưng cô càng hiểu rõ về Bạch Lộc Dư hơn.
Anh nhỏ của cô là loại người không có lợi không nhúng tay, không bao giờ chủ động kết bạn với những người vô dụng, nhưng thái độ đối với Dụ Lâm Hải hôm nay lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ, chắc hẳn Dụ Lâm Hải đã trao cho anh ấy một lợi ích nhất định nào đó.
Còn Dụ Lâm Hải lại là một người có tính mục đích rất mạnh, chỉ cần là việc anh hạ quyết tâm làm thì dù cho không từ thủ đoạn nào cũng phải làm được.
Hiện tại anh muốn một lòng theo đuổi cô, nhưng đụng phải thái độ dầu muối không ăn của cô chắc chắn sẽ nghĩ cách khác.
Hiển nhiên tên ngốc Bạch Thất kia đã trở thành khách danh dự của anh ta, không biết chừng còn tiến vào doanh trại của kẻ địch thông đồng cấu kết với nhau cùng làm việc xấu rồi.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn, cái nhìn này như muốn xoáy sâu vào tâm hồn cô.
Anh cảm thấy Nam Mẫn giống như đi guốc trong bụng mình vậy, trước mặt cô anh dường như chỉ là một người trong suốt, bất kể anh làm gì hay nghĩ gì, cô đều có thể nhìn thấu, một kim thấy máu, chỉ ra trọng điểm.
Không lưu lại cho anh chút thể diện nào.
Giọng nói của anh bình lặng, chỉ thản nhiên đáp: "Yên tâm, anh ta là anh nhỏ của em, anh sẽ không làm hại tới anh ta đâu".
Hỏi một đằng trả lời một nẻo nhưng Nam Mẫn nghe được lại giống như tiếng sét giữa trời quang.
Cô nhíu mày hỏi: "Anh lại điều tra tôi?"
Nếu là người khác có lẽ đã không theo kịp mạch suy nghĩ của Nam Mẫn nhưng từ góc độ của Dụ Lâm Hải, cô giống như có siêu năng lực đọc thấu nội tâm, luôn luôn có thể đánh trúng tâm nhĩ của anh.
Anh thật thà thú nhận: "Đúng".
Đôi mày thanh tú của Nam Mẫn nhăn lại thành một dúm.
Cô không hề có khả năng nhìn thấu suốt lòng người, cô chỉ là từng yêu người đàn ông trước mắt này dòng dã mười năm, lại có ba năm chung sống cùng nhau nên biết quá rõ con người anh.
Đúng như những gì cô nói, Dụ Lâm Hải là một người khi đã muốn có thứ gì thì nhất định phải đạt được, anh chưa bao giờ bỏ dở giữa chừng.
Trước đây anh đã cố gắng điều tra hồ sơ của cô nhưng bị cô phản công thất bại trở về nhưng nó không có nghĩa là anh sẽ từ bỏ.
Dụ Lâm Hải trước đó vướng mắc với sự tồn tại của Bạch Lộc Dư như vậy nhưng hôm nay lại có thể cùng anh ta dùng bữa, hơn nữa xác suất cao còn là anh chủ động mời Bạch Lộc Dư, điều này chứng minh anh đã tìm hiểu ra mối quan hệ giữa cô và Bạch Lộc Dư.
Không lẽ... anh thực sự quay lại nghề cũ, bẻ khóa tập tin mã hóa của cô?
Nam Mẫn miên man bất định đưa ra kết luận này, cô chỉ cảm thấy trong lồng ngực dâng trào một luồng khí bí bách, nhưng tất cả chỉ hoá thành một câu hỏi lạnh như băng: "Anh điều tra được những gì rồi?"
"Cũng không được tính là quá nhiều", Dụ Lâm Hải dịu giọng đáp: "Tôi biết em có năm người anh trai, đều là anh em cùng mẹ khác cha, Bạch Lộc Dư là người anh trai nhỏ nhất của em".
Con ngươi Nam Mẫn u ám đi vài phần.
Dụ Lâm Hải tiếp tục: "Quyền Dạ Khiên là anh hai của em, về phần Hạ Thâm hẳn là anh ba của em. Cho đến nay tôi mới chỉ gặp được ba người này, còn có anh cả và anh tư của em thì chưa".
Gương mặt Nam Mẫn xám ngắt.
Tại khoảnh khắc này, cô cảm thấy bản thân giống như người nửa trong suốt trước mặt Dụ Lâm Hải, tập tài liệu đó ghi lại tất cả cuộc đời và thân thế của cô, cô không biết rốt cuộc anh đã phá giải được bao nhiêu.
Nam Mẫn nhìn theo ánh mắt của cô ta, rơi xuống trên mặt Hạ Thâm.
Mà thật trùng hợp, ánh mắt người anh ba Hạ Thâm của cô cũng đang dừng trên người Thư Anh, giờ phút này đôi mắt vốn đa tình chợt lóe lên tia sáng giống như chứa sao nhỏ bên trong.
Giữa hai người này... có chuyện!
Nam Mẫn nâng cằm, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt mấy cái, mà sau khi nhìn Thư Anh thì lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt rồi dời sang chỗ khác, cô lại có chút suy nghĩ: Ồ, có vẻ như còn là cuộc tình ngược luyến.
Chắc chắn Thư Anh là tiêu điểm của bữa tiệc, vừa xuất hiện là được rất nhiều người săn đón, kẻ đi lên bắt chuyện, mời rượu nườm nượp không dứt.
Bên chỗ Tư Đạc cũng tương tự như vậy, là một ngôi sao mới nổi của giới giải trí, thứ anh ta không thiếu nhất chính là sự chú ý.
Có lẽ vì hiện trường quá mức ồn ào, Nam Mẫn cảm thấy hơi đau đầu, cho nên ra khỏi phòng tiệc hít thở không khí, đi dạo loanh quanh vườn hoa bên ngoài.
Chẳng ngờ vừa ngồi lên ghế dài một lát, cô lại thấy có hai người đi ra.
Tiếng bước chân người đi phía trước hơi lộn xộn, người đi đằng sau thì dứt khoát hô lên: “… Thả tôi ra, Hạ Thâm, anh có thể đừng xen vào chuyện của tôi nữa không!”
Chỗ ngồi của Nam Mẫn đúng lúc bị một cây tùng che khuất.
Hai người đi tới lôi lôi kéo kéo dây dưa không dứt, căn bản không phát hiện sau cây tùng có một người đang ngồi.
Ngay sau đó, Nam Mẫn chỉ nghe thấy tiếng nói tựa đàn violin vô cùng quen thuộc, dịu dàng nhưng vẫn lộ ra sự cứng rắn vô cùng: “Tôi mặc kệ em, tùy em sa ngã như vậy sao?”
“Tôi sa ngã cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh!”
Giọng nói của Thư Anh sắc bén mà run rẩy: “Hai chúng ta đã chia tay rồi, anh đường đường là ảnh đế, là cậu chủ nhà họ Hạ, Thư Anh tôi không với cao nổi. Anh đi con đường ánh sáng của anh, tôi bước lên cầu độc mộc của tôi, chúng ta vốn cũng không chung một đường”.
Hạ Thâm khẽ mỉm cười: “Cái gọi là cầu độc mộc của em chính là không còn nguyên tắc, bán rẻ sắc đẹp cho Lý Long Thăng, em không sợ một ngày nào đó ông ta bán em thật sao?”
“Bán thì bán thôi, tôi vốn cũng không phải người sạch sẽ gì”.
Giọng nói của Thư Anh bình tĩnh trở lại, ẩn chứa tia thê lương: “Trong giới này còn hi vọng có thể trở thành hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn sao? Tổng giám đốc Lý là ân nhân của tôi, tôi cam tâm tình nguyện làm việc cho ông ta”.
“Cam tâm tình nguyện? Ý em là cái thân mình toàn vết thương của em?”
Giọng điệu Hạ Thâm chưa bao giờ lạnh lẽo đến vậy: “Tối qua, nếu không phải tôi kịp thời chạy tới, em đã bị súc sinh kia ăn tươi nuốt sống rồi!”
“Cảm ơn ơn đức to lớn của anh!”
Thư Anh cúi người thật sâu với Hạ Thâm: “Nhưng anh không phải chúa cứu thế, có thể cứu tôi lần một, chưa chắc có thể cứu tôi lần hai, cần gì phải thế chứ. Không bằng tiết kiệm chút sức lực đi yêu thương thanh mai trúc mã kia của anh”.
Hạ Thâm nhíu mày: “Tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi, Nam Mẫn chỉ là em gái của tôi”.
“Là loại em gái đặt trên đầu tim kia sao?”
Giọng nói của Thư Anh lại trở nên sắc bén: “Hai người không phải người thân, cũng không phải họ hàng, anh em cái gì chứ! Chẳng qua chỉ là lấy danh nghĩa anh em thay cho cách gọi lốp xe dự phòng mà thôi, lừa ai hả?”
Cô ta cười lạnh lùng: “Khi đó, sở dĩ anh qua lại với tôi chẳng phải cũng vì dáng dấp, khuôn mặt tôi giống cô ta ba phần sao? Coi tôi là thế thân, anh cho rằng tôi không biết?”
“Em đang nói bậy bạ cái gì, ai coi em là thế thân…”
Thư Anh muốn đi, Hạ Thâm không cho, tiến lên ngăn cản cô ta, hai người anh kéo tôi đẩy thế nào mà lại nhìn thấy Nam Mẫn đang ngồi trên ghế, hoảng sợ đứng không vững, cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Khi lăn từ trên dốc nhỏ xuống, Hạ Thâm ôm chặt Thư Anh, làm đệm thịt cho cô ta.
Nam Mẫn im lặng nhìn hai người ôm nhau lăn xuống kia, lặng lẽ tiêu hóa nội dung vở kịch vừa nghe được, tổng kết ra được mấy tin tức quan trọng như sau:
Một, hóa ra anh ba Hạ Thâm của cô và Thư Anh xinh đẹp kia lại là một đôi tình nhân.
Hai, đôi bên vừa chia tay trước đây không lâu, hình như nguyên nhân là từ cô.
Ba, Thư Anh cho rằng cô ta là thế thân của cô.
Ồ, nhiều tin tức quá!
Giờ phút này, trong đầu Nam Mẫn, ngoài hình ảnh vô số động vật thảo nguyên đang lao nhanh thì chỉ có một suy nghĩ: Nếu như cô tiết lộ chuyện tình cảm của ảnh đế Kim Lộc - Hạ Thâm và ảnh hậu Kim Yến - Thư Anh cho truyền thông thì được trả bao nhiêu tiền đây?
Hai người kia làm công tác bảo mật rất tốt, không chút phong thanh tiếng gió gì.
“Mẫn!”, Hạ Thâm nheo đôi mắt đẹp, sau khi thấy rõ là cô mới thu lại khiếp sợ và lạnh lẽo trong mắt: “Sao em lại ra đây?”
Anh đỡ Thư Anh đứng dậy, ánh mắt Thư Anh nhìn chằm chằm Nam Mẫn, đầu tiên cũng không nhận ra cô.
Vốn là một cô gái xinh đẹp, sao lại trang điểm thành xấu như vậy?
Nam Mẫn ngước mặt, vô cùng hứng thú nhìn bọn họ, trả lời câu hỏi của anh mình: “Ở trong ngột ngạt quá, em ra ngoài hít thở không khí, không ngờ bị ép phải nghe lén chuyện. Hai người cứ tiếp tục, em đi vào trước”.
Cô đứng dậy muốn đi, Thư Anh lại lạnh lùng hỏi: “Cô nghe được bao nhiêu?”
“Không nhiều không ít, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc”.
Nam Mẫn ăn ngay nói thật.
Đôi mắt đẹp của Thư Anh lập tức lạnh xuống, âm u nhìn cô chằm chằm, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thái độ thù địch vô cùng rõ ràng, Nam Mẫn muốn xem nhẹ cũng không được.
“Cô Thư Anh!”, Nam Mẫn nhìn thẳng vào mặt Thư Anh, sau đó chỉ vào chính mình: “Dáng dấp hai chúng ta rất giống nhau sao?”
Thư Anh vốn để ý chuyện này, giờ bị Nam Mẫn hỏi như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ tia tức giận, cô ta lạnh lùng đẩy Hạ Thâm ra nhưng khi cô ta ngã từ dốc nhỏ xuống, chân bị trẹo, vừa cử động liền đau thấu tim.
“Cẩn thận!”. Hạ Thâm vừa bị cô ta đẩy ra, giờ thấy đối phương đứng không vững thì lại giơ tay đỡ cô ta một cái.
Hai cơ thể vừa tách ra lại dính chặt vào nhau.
Chương 157: Hoang đường
Nam Mẫn thấy thế thì không nhịn được mà cười.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng biết cảm giác đu CP tại hiện trường là thế nào rồi, trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau đúng là bổ mắt.
Thư Anh dán sát vào người Hạ Thâm, mặt không khỏi nóng bừng, bị Nam Mẫn cười như thế, mặt cô ta cũng đỏ lên, trợn mắt nhìn cô, mặc dù không có sức uy hiếp nào: “Cô cười cái gì?”
“Cười các người vương vấn không dứt, tình cảm rất sâu đậm”.
Vẻ mặt Nam Mẫn hiện lên ý cười, Hạ Thâm quở trách cô: “Em gái!”
“Được rồi, không đùa với hai người nữa”.
Nam Mẫn xua tay, cảm thấy mình nên dừng trêu thôi, sau đó lại nói với Thư Anh: “Cô Thư Anh, có chuyện này, tôi nghĩ vẫn nên giải thích với cô một chút, so với cô, tôi nghĩ mình giống anh ba hơn”.
Cô nhìn Hạ Thâm, cố ý nói: “Mặc dù bọn tôi không cùng họ nhưng lại là cùng một mẹ, nếu hai bọn tôi ở bên nhau thì sẽ gọi là loạn luân, thế nên cô không cần ghen với tôi đâu”.
Nghe thế Thư Anh trợn tròn mắt, ngơ ngác, không dám tin nhìn Hạ Thâm.
“Hai người… là anh em ruột thật à?”
Hạ Thâm mấp máy môi, vừa định giải thích đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Tống Kiêu chạy ra từ sảnh tiệc, vội vàng chạy đến: “Anh Thâm, chị Anh, không hay rồi, có chuyện rồi”.
Thư Anh đẩy Hạ Thâm ra, lấy lại vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao thế Tống Kiêu?”
“Tư Đạc, Tư Đạc…”
…
Nam Mẫn bước nhanh hơn, khi Tống Kiêu chạy đến, trong phòng vang lên tiếng đánh nhau, sau đó là tiếng hét thê thảm.
“A….”
Không chần chừ gì thêm, Nam Mẫn bước đến đạp cửa.
Cánh cửa bật ra, cảnh tượng trước mắt khiến Nam Mẫn trợn tròn mắt, Tống Kiêu ngạc nhiên há hốc miệng, hét lên: “Tư Đạc!”
Trong phòng là một đống lộn xộn.
Một người đàn ông đã cởi thắt lưng, quần tụt một nửa đang bụm chỗ chí mạng của phái nam cuộn tròn trên giường, trong phòng còn hai người đàn ông mặc đồ đen, một người giơ camera, người còn lại cầm dùi cui điện.
Mà về Tư Đạc, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lạnh lẽo, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, máu đỏ tươi nhỏ dài từ thái dương, khóe miệng cũng có chút tơ máu.
Trong tay anh ta đang cầm một chai rượu vỡ, đầu nhọn sắc bén đang chĩa về phía tên tay sai cầm dùi cui điện, ánh mắt u ám hiện lên tia tàn nhẫn, muốn liều chết cùng với đối phương.
Nam Mẫn vừa bước vào là đã biết ngay xảy ra chuyện gì.
Cô bình tĩnh cởi áo khoác, nói với Tống Kiêu: “Đóng cửa”.
Tống Kiêu đáp một tiếng rồi đóng cửa lại.
Mấy tên tay sai không ngờ sẽ có người xông vào, bèn cầm dùi cui điện chỉ vào Nam Mẫn: “Cô là ai…”
“Tôi là tổ tông của anh”.
Nói rồi, Nam Mẫn ném áo choàng trong tay trúng vào mặt tay sai, ngay sau đó, dùi cui điện rơi vào tay Nam Mẫn, cô không hề do dự mà kích điện tay sai.
Tay sai đó bị dùi cui điện đánh trúng, cả người giật lên vài cái rồi ngã xuống đất.
“Cô Tống, cẩn thận!”
Tống Kiêu hét lên.
Một tên mặc đồ đen cầm máy quay, xách dùi điện muốn đánh lén Nam Mẫn, nhưng Nam Mẫn như có thêm con mắt đằng sau, Tống Kiêu vừa hét xong, một chân của cô đá cao lên đỉnh đầu, eo hạ xuống, đá trúng tên kia.
Tên mặc đồ đen choáng vàng, thịt trên mặt rung lên, cơ thể Nam Mẫn như được gắn thêm lò xo, một chân khác cũng bay lên kẹp vào cổ hắn.
Toàn thân lộn nhào một cái trong không trung.
Tống Kiêu trợn mắt há mồm nhìn người mặc đồ đen đang bị buộc phải xoay vòng vòng, sau đó lại lảo đảo ngã xuống đất, không còn chút sức lực nào để đánh trả.
Cậu ta ngạc nhiên, cả người dính sat ván cửa như thạch sùng.
Trong thoáng chốc, Nam Mẫn đã giải quyết xong hai tay sai vừa cao lớn vừa khỏe mà chẳng tốn nhiều sức.
Đây… đây, đây… cô ấy, cô ấy, cô ấy… là phó tổng giám đốc bình thường thật sao?
Nhưng mái tóc giả của Nam Mẫn không được cài chắc nên sau mấy cú đánh vừa rồi, nó đã lệch khỏi vị trí, cô giơ tay lên chỉnh lại mà thấy không ổn nên gỡ xuống luôn, sau đó lại chỉnh lại mái tóc ngắn dày đen của mình.
Cô cũng tháo mắt kính, trở tay cài ra sau gáy.
“Sếp… sếp Tống”.
Tống Kiêu ngây người, chạm vào ánh mắt của Nam Mẫn, cậu ta cũng run rẩy giơ tay lên chỉ vào dưới khóe miệng cô: “Nốt ruồi của cô... rớt, rớt rồi kìa!”.
“Ồ”, Nam Mẫn sờ vào nốt ruồi giả đó, vẫn còn muốn dán vào nhưng keo đã không còn, không dính nữa.
Cô tìm thùng rác nhưng không chẳng thấy đâu, vì thế tiện tay nhét vào trong mũi tay sai.
Tống Kiêu: “…”
Cậu ta cảm thấy dường như mình mới xem một đoạn phim khoa học viễn tưởng, sao mà hoang đường như thế?
Hơi thở của Tư Đạc vừa gấp gáp vừa yếu ớt, trong màn sương mờ ảo, anh ta như thể nhìn thấy một tiên nữ giáng trần… không, không phải là tiên nữ mà là nữ anh hùng thạo võ biết cải trang.
Anh ta đã không còn đứng vững nữa, chân mềm nhũn khuỵu xuống đất, lúc sắp ngã lên mảnh thủy tinh vỡ nát thì có người đỡ anh ta lại.
Nam Mẫn nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ Tư Đạc, tránh để đầu gối anh ta lâm vào thảm cảnh bê bết máu.
Tống Kiêu thở phào, nhưng sao động tác của Nam Mẫn giống như xách gà vậy kìa?
“Anh không sao chứ?”, Nam Mẫn không nghĩ động tác của mình có gì không đúng, nhìn Tư Đạc hỏi.
Tư Đạc lắc đầu, cố gắng chống người dậy.
Chương 158: Chuyện nhơ nhớp hơi nhiều
Nam Mẫn thấy anh ta đứng cũng chật vật bèn giơ tay ra đỡ anh ta một cái, nhưng lúc này anh ta đang trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm, được Nam Mẫn đỡ mà toàn thân run lên bần bật.
Sự run rẩy của anh ta chẳng khác gì biểu hiện của người bị điện giật, Nam Mẫn cụp mắt nhìn xuống là biết ngay chuyện gì xảy ra.
“Họ chuốc thuốc anh à?”
Vẻ lúng túng và chật vật thoáng hiện ra trên gương mặt Tư Đạc, sau đó đôi mắt anh ta lạnh đi, nín lặng liếc nhìn gã đàn ông trung niên đang nằm co ro trên giường.
Tối qua ở khách sạn Tinh Nguyệt khó khăn lắm mới thoát được một kiếp nhờ sự giúp đỡ của Thư Anh, không ngờ vẫn rơi vào tay tên súc sinh này.
Nhưng rõ ràng ly rượu đó là do ông chủ Lý Long Thăng đích thân đưa cho anh ta, lấy lý do anh ta tối qua vô lễ với ông chủ Vương nên hôm nay phải bồi tội, hóa là bồi tội theo kiểu này đây.
Anh ta cười khẩy, đúng là bị bán đứng mà còn đếm tiền giúp người ta.
Tư Đạc phát điên trong lòng, cắn răng, đột nhiên cắn mạnh vào đầu lưỡi của mình, cơn đau dữ dội khiến anh ta tỉnh táo, vết máu ở khóe miệng càng đậm hơn.
“Tống Kiêu, lấy giúp tôi chiếc máy quay đó”.
Giọng nói của anh ta vừa khàn vừa vô lực.
Tống Kiêu “ờm” một tiếng, vội vàng tiến tới lấy chiếc máy quay từ tay người áo đen kia. Tư Đạc nhận lấy, xóa hết những cảnh quay được bản thân mình, sau đó giơ lên, dùng hết sức ném nó vào tường!
“Đùng” một tiếng, chiếc máy quay vỡ vụn dưới đất, Tư Đạc gào ầm lên “fuck!”, cơ thể lảo đảo ngã ngửa ra sau, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự giễu.
Cứ thế đi, anh ta thực sự thấy mệt mỏi rồi…
Anh ta nhắm mắt lại, dường như chuẩn bị sẵn tinh thần để tự hủy diệt cùng thế giới ghê tởm này, nhưng sau lưng đột nhiên có một luồng sức mạnh rất lớn giữ anh ta lại.
Bên tai là giọng nói thanh lãnh của phụ nữ: “Tụt quần người này ra”.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tư Đạc nghĩ: Nữ hiệp định cởi quần của mình hả?
Cô ấy cứu mạng của anh ta là để anh ta dùng thân báo đáp sao… anh ta quả thực không điều khiển nổi bản thân nữa rồi…
Thế nhưng Nam Mẫn bảo Tống Kiêu tụt quần của ông chủ Vương, cầm điện thoại tách tách tách chụp điên cuồng, sau đó nhờ Tống Kiêu đỡ Tư Đạc sắp hôn mê ra khỏi phòng khách sạn.
Khi Hạ Thâm và Thư Anh dẫn người của mình chạy tới, Nam Mẫn đã đưa Tống Kiêu và Tư Đạc ra ngoài rồi.
“Em!”, Hạ Thâm chạy tới chỗ Nam Mẫn, nhìn cô đầy quan tâm: “Em thế nào rồi, không sao chứ?”
Nam Mẫn tải hết đống ảnh chụp trong điện thoại lên bộ nhớ đám mây, rồi tìm kiếm tư liệu về người kia, thấy anh ba đã tới, cô mới cất điện thoại đi, điềm tĩnh đáp: “Em không sao, người có sao là anh ta”.
Thư Anh vội vàng nhờ trợ lý đưa Tư Đạc bị thương tới bệnh viện rồi mới nhìn Nam Mẫn bằng vẻ mặt nghiêm trọng: “Cô Nam, chuyện tối nay, có thể nhờ cô giữ bí mật chứ?”
Sau khi biết Hạ Thâm và Nam Mẫn là anh em ruột, thái độ của Thư Anh cũng bất giác thay đổi hẳn.
Bao nhiêu địch ý lúc ban đầu bất giác tan biến hết.
“Yên tâm, tôi không phải dạng người nhiều chuyện”.
Nam Mẫn đồng ý rồi nói với Hạ Thâm: “Kẻ tạo nghiệp là ông chủ Vương của tập đoàn Thâm Hải, ông ta bị thương không nhẹ, chỉ e sau này sẽ không bỏ qua”.
Trên gương mặt dịu dàng của Hạ Thâm lóe lên vẻ lạnh lẽo, lúc này sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, khí thế tỏa ra khiến người bên cạnh không dám lớn tiếng.
“Chuyện gì thế này?”
Giọng nói hùng hồn của Lý Long Thăng vang lên, ông ta dẫn người nghênh ngang bước tới.
Nam Mẫn, Hạ Thâm và Thư Anh gần như đồng thời đưa mắt nhìn nhau, vô thức đứng chung một chiến tuyến, nhìn về phía Lý Long Thăng đang tỏ ra nghiêm túc khi bước tới đây.
Đôi mắt đục ngầu của Lý Long Thăng đảo qua Thư Anh, nấn ná trên người Hạ Thâm vài giây rồi lướt sang Nam Mẫn, sắc mặt rất khó đoán: “Tổng giám đốc Nam, không ngờ lại gặp cô ở đây, sao lại ăn mặc thế này?”
Bấy giờ Tống Kiêu vẫn chưa rời đi, nghe thấy câu “giám đốc Nam” mà nhất thời sững sờ, mất một lúc lâu vẫn chưa hiểu được “giám đốc Nam” mà Lý Long Thăng gọi là ai.
Cậu ta nhìn Nam Mẫn, đầu đầy dấu hỏi chấm: Không phải cô ấy họ Tống sao?
Tổng giám đốc Nam… giới giải trí làm gì có tổng giám đốc nào họ Nam?
Thế nhưng ngay sau đó, cái đầu đặc sệt như đổ keo của cậu ta lập tức bừng tỉnh, Tống Kiêu vỗ mạnh vào trán mình một cái!
Đồ đầu heo, tại sao cậu ta lại quên chứ, truyền thông Nam Tinh vốn là công ty phim ảnh dưới trướng tập đoàn Nam Thị, bà chủ lớn ở phía trên vốn họ Nam.
Vốn dĩ vị nữ hiệp này chính là tổng giám đốc Nam trong truyền thuyết này, đúng là trăm nghe không bằng một thấy ha.
Nam Mẫn nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn Lý Long Thăng: “Tôi cũng thấy kỳ lắm lắm, năm nay tôi gặp phải chuyện nhơ nhớp hơi nhiều, mà lần nào cũng gặp được tổng giám đốc Lý”.
Lý Long Thăng lúng túng cười gượng vài tiếng: “Có là là ý trời đó”.
“Nói hay lắm”.
Nam Mẫn mỉm cười, âm sắc thoáng lạnh đi: “Ông trời bảo tôi tiêu diệt ông, ta làm sao dám làm trái ý trời được?”
Chương 159: Máy nhắc lại
Câu nói này của Nam Mẫn cực kỳ không khách sáo, gần như tát vào mặt Lý Long Thăng trước bao nhiêu người.
Biểu cảm của Lý Long Thăng lập tức không giữ nổi nữa, ông ta cắn răng hàm, ồm ồm đáp: “Giám đốc Nam, làm người trẻ tuổi, nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, đừng kiêu ngạo ngông cuồng quá”.
“Nếu đã trẻ tuổi, tại sao không thể ngông cuồng?”
Nam Mẫn cảm thấy thái độ của mình quá là ôn hòa, giống như đang bàn chuyện thời tiết vậy: “Giám đốc Lý này, làm nhiều chuyện bất nghĩa ắt sẽ dễ chết lắm, ông bán đứng người khác, người khác cũng sẽ bán đứng ông, nhân quả tuần hoàn, báo ứng rất dã man đấy”.
Mặt mũi Lý Long Thăng sa sầm, đám vệ sĩ sau lưng ông ta nhanh chóng tiến tới bao vây Nam Mẫn.
Hạ Thâm che chở cho Nam Mẫn sau lưng mình, sẵng giọng nói: “Tổng giám đốc Lý, nơi này nhiều camera lắm đấy, ông muốn làm càn thì tốt nhất hãy cân nhắc xem mình có gánh nổi hậu quả không”.
Bầu không khí như đông cứng lại, Thư Anh bèn bước ra hòa giải.
“Tổng giám đốc Lý, đừng làm ầm ĩ ở đây, nên nhanh chóng cho người đưa giám đốc Vương rời đi thì hơn, nơi này đông người phức tạp, sự việc bùng lên thì không tốt cho cả ông và Tinh Vực”.
Cô ta vừa dứt lời, Lý Long Thăng trở tay tặng cho cô ta một cái bạt tai, đánh đến mức Thư Anh lệch đi, không khỏi lảo đảo.
Ông ta hầm hừ một tiếng: “Từ bao giờ đến lượt mày dạy tao làm việc hả?”
“Tiểu Thư!”, đồng tử của Hạ Thâm như co rụt lại, anh tiến tới đỡ Thư Anh, hai mắt trợn trừng lườm Lý Long Thăng như muốn nứt ra: “Mày dám ra tay với cô ấy!”
Anh ta tiến tới định đấm Lý Long Thăng nhưng bị Thư Anh ngăn cản: “A Thâm, đừng...”
Nắm đấm của Hạ Thâm không thành công, nhưng Nam Mẫn đã thành công.
Đám vệ sĩ kia không kịp nhìn thấy cô xông qua hai người họ bằng cách nào để xông tới trước mặt Lý Long Thăng, nhanh như tia chớp, ngay một giây sau Nam Mẫn đã tới trước mặt Lý Long Thăng, vung nắm đấm lên đánh ông ta gục xuống!
Lý Long Thăng chỉ cảm thấy xương cốt trên mặt mình sắp bị đánh vỡ, hai mắt tối thui, giãy giụa mấy lần mà không bò dậy nổi.
Đến cả sức lực để đứng lên cũng không có, nói gì đến đáp trả.
Mấy tên vệ sĩ trợn tròn mắt.
Người phụ nữ này lấy đâu ra sức lực mạnh đến thế?
Đợi khi họ định lao tới thì bị ánh mắt ngoái lại của Nam Mẫn ghim chặt tại chỗ.
Ánh mắt của người phụ nữ này quá sắc bén, chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến họ rệu rã, không khỏi cứng đờ tại chỗ.
Lý Long Thăng không bò dậy được, nhưng không ảnh hưởng gì đến gào thét, ông ta lần mò sờ gương mặt sắp nứt, phun ra một búng bọt máu, hai mắt đỏ vằn, rống ầm lên: “Đứng đần ra đó làm gì, xông lên cho tao!”
Các vệ sĩ nhận lệnh từ ông chủ, bấy giờ mới hoàn hồn, gom hết dũng khí định lao về phía trước, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người đàn ông xuất hiện từ hành lang tối tăm.
Hai người đàn ông này đi ngược ánh sáng, một người mặc âu phục màu đen, một người mặc âu phục màu trắng, thân hình lực lưỡng, mặt mũi nghiêm túc, giống như Hắc Bạch Vô Thường đến đòi mạng.
Họ cũng không phải dạng người lương thiện gì, nhanh chóng dẫn người khống chế vệ sĩ của Lý Long Thăng, bao vây khu vực này.
Bạch Lộc Dư ngày thường cà lơ phất phơ, đêm nay lại thâm trầm đến đáng sợ.
Châm một điếu thuốc, anh ta trầm giọng nói với quản lý khách sạn đang lập cà lập cập châm thuốc cho mình: “Cho ông thời gian một ngày, chỗ này mà không gọn gàng sạch sẽ thì ông cuốn gói cút đi!”
Quản lý khách sạn vã mồ hôi đầy đầu, cúi đầu khom lưng liên tục dạ vâng, vội vàng gọi bảo vệ tiến vào thu dọn tàn cuộc.
Dụ Lâm Hải lạnh lùng nhìn Lý Long Thăng mặt mày bầm dập và ông chủ Vương bị khiêng ra ngoài, anh thu hồi ánh mắt, sau đó hướng về mu bàn tay đỏ ửng của Nam Mẫn, thoáng nhíu mày: “Bị thương sao?”
Nam Mẫn lơ đễnh lắc lắc vài cái: “Bị dội ngược lại thôi, không tránh được”.
Dụ Lâm Hải muốn xem nhưng Nam Mẫn không chịu.
Cô nhìn Bạch Lộc Dư và Dụ Lâm Hải xuất hiện cùng nhau mà khẽ nhíu mày: “Tại sao hai người lại ở chung một chỗ?”
Bạch Lộc Dư nhả ra một làn khói, bập bập môi rồi đáp: “Anh với lão Dụ đang ăn cơm mà, nghe nói ở bên phía em gặp rắc rối nên chạy tới xem thử...”
Sau đó anh ta lại chửi mắng với vẻ bất đắc dĩ: “Tên Lý Long Thăng đó, còn cả ông chủ Vương nữa, đầu óc bị quện vào phân mèo rồi, dám chạy tới địa bàn của nhà họ Bạch này mà làm càn, lá gan to thế chứ!”
Anh ta lải nha lải nhải chửi mắng, nhưng bị Nam Mẫn cắt ngang đầy vô tình: “Anh đừng có đánh trống lảng. Anh nói cho em biết trước đã, hai người ăn cơm cùng với nhau, là có vấn đề gì?”
Bạch Lộc Dư không thể lấp liếm cho qua nên suýt nữa bị sặc khói thuốc, bèn ho khẽ vài tiếng, liếc mắt nhìn Dụ Lâm Hải, hai người lộ ra ánh mắt khỏi cần nói cũng tự hiểu.
Nam Mẫn lạnh lùng nhìn hai người mắt la mày liếm, rốt cuộc họ định làm trò mèo gì đây?
“Đừng nói chuyện ở đây nữa, kiếm chỗ nào ăn gì đây, cho mọi người đỡ hoảng sợ”.
Bạch Lộc Dư giơ tay choàng qua cổ Nam Mẫn, làm nũng với cô: “Anh đây vừa mới ăn cơm được nửa chừng đã nghe nói cô em gặp nguy hiểm lập tức quăng đũa chạy tới đây đấy, sao hả, cảm động lắm đúng không?”
Nam Mẫn không hề bị anh ta mê hoặc, mặt mũi vẫn đanh lại: “Tại sao anh lại ăn cơm với Dụ Lâm Hải?”
“... Em là cái máy nhắc lại đấy à?”, cậu bảy nhà họ Bạch phát điên tại chỗ.
Hạ Thâm và Thư Anh không đi ăn cơm cùng họ, hai người tiến thẳng tới bệnh viện thăm Tư Đạc.
Chương 160: Anh lại điều tra tôi?
Tình cảm qua lại giữa họ và Tư Đạc không tệ, anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không tỏ thái độ bàng quan, ngoại trừ lo lắng cho sức khỏe của Tư Đạc, điều khiến họ càng không yên tâm chính là tâm lí của anh ta.
Trước khi rời đi Hạ Thâm còn nghiêm mặt dặn dò Bạch Lộc Dư, kêu anh ta nhất định phải nhìn chằm chằm CCTV của khách sạn, người cũng phải trông coi cho tốt, đừng để những lời đàm tiếu truyền ra ngoài cho đến khi sự việc được sáng tỏ.
Nam Mẫn thì gửi những bức ảnh của Vương đại lão cho Hạ Thâm: “Anh ba, nếu anh cần giúp đỡ gì thì cứ nói với em”.
Hạ Thâm gật đầu đáp: “Anh sẽ xử lý chuyện này, em không cần quan tâm tới”.
Bạch Lộc Dư chen miệng: “Làm kiểm tra toàn diện cho Tư Đạc đi, chi phí khám bệnh và tiền thuốc gì đó anh lo rồi”.
"Tai vạ xảy ra trên địa bàn của cậu thì cậu đương nhiên phải chi trả rồi”, Hạ Thâm trừng mắt nhìn Bạch Lộc Dư, không nén được cơn giận mà dứt khoát kéo anh ta cùng nhau rời khỏi bệnh viện: “Làm ông chủ thì phải có trách nhiệm của ông chủ, cậu phải phụ trách toàn bộ quá trình”.
Bạch Lộc Dư chẳng ngờ bản thân giả vờ ưu việt lại tự lôi bản thân xuống nước, vô cùng oan uổng.
"Anh ba à, khách sạn này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Bạch không sai nhưng ông chủ là Bạch lão đại, không liên quan gì tới em, nên phụ trách thì cũng phải là anh ta... ôi chào, anh đừng đá em nữa mà, em đi em đi là được chứ gì?"
Nam Mẫn cùng Dụ Lâm Hải đều không nhịn được mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ gặp xui xẻo này của Bạch Lộc Dư.
"Anh cười cái gì?", Nam Mẫn liếc xéo Dụ Lâm Hải.
Đúng là điển hình cho câu chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn.
Nụ cười của Dụ Lâm Hải khựng lại trong giây lát, nhìn khuôn mặt đầy vết rỗ của Nam Mẫn lại không khỏi nhếch khóe miệng.
"Thần kinh!"
Nam Mẫn không nói nên lời, quăng cho anh một cái trợn trắng mắt liền bước ra ngoài.
Dụ Lâm Hải lẽo đẽo sau lưng cô hỏi với theo: "Những đốm nhỏ trên mặt là do em tự vẽ sao?"
“Liên quan gì tới anh”, Nam Mẫn ném cho anh một câu, lại không nhẫn nại nói: “Anh có thể đừng bám theo tôi nữa được không?”
Dụ Lâm Hải dường như không nghe thấy đáp: "Em muốn ăn gì tôi mời".
Tôi cần anh mời sao?
Một câu oán hận này của Nam Mẫn còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đột ngột dừng lại bước chân, cô đảo mắt nhìn Dụ Lâm Hải một lượt, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Anh rốt cuộc đã cho anh nhỏ tôi viên đan bọc đường nào rồi?"
Nam Mẫn hiểu Dụ Lâm Hải nhưng cô càng hiểu rõ về Bạch Lộc Dư hơn.
Anh nhỏ của cô là loại người không có lợi không nhúng tay, không bao giờ chủ động kết bạn với những người vô dụng, nhưng thái độ đối với Dụ Lâm Hải hôm nay lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ, chắc hẳn Dụ Lâm Hải đã trao cho anh ấy một lợi ích nhất định nào đó.
Còn Dụ Lâm Hải lại là một người có tính mục đích rất mạnh, chỉ cần là việc anh hạ quyết tâm làm thì dù cho không từ thủ đoạn nào cũng phải làm được.
Hiện tại anh muốn một lòng theo đuổi cô, nhưng đụng phải thái độ dầu muối không ăn của cô chắc chắn sẽ nghĩ cách khác.
Hiển nhiên tên ngốc Bạch Thất kia đã trở thành khách danh dự của anh ta, không biết chừng còn tiến vào doanh trại của kẻ địch thông đồng cấu kết với nhau cùng làm việc xấu rồi.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn, cái nhìn này như muốn xoáy sâu vào tâm hồn cô.
Anh cảm thấy Nam Mẫn giống như đi guốc trong bụng mình vậy, trước mặt cô anh dường như chỉ là một người trong suốt, bất kể anh làm gì hay nghĩ gì, cô đều có thể nhìn thấu, một kim thấy máu, chỉ ra trọng điểm.
Không lưu lại cho anh chút thể diện nào.
Giọng nói của anh bình lặng, chỉ thản nhiên đáp: "Yên tâm, anh ta là anh nhỏ của em, anh sẽ không làm hại tới anh ta đâu".
Hỏi một đằng trả lời một nẻo nhưng Nam Mẫn nghe được lại giống như tiếng sét giữa trời quang.
Cô nhíu mày hỏi: "Anh lại điều tra tôi?"
Nếu là người khác có lẽ đã không theo kịp mạch suy nghĩ của Nam Mẫn nhưng từ góc độ của Dụ Lâm Hải, cô giống như có siêu năng lực đọc thấu nội tâm, luôn luôn có thể đánh trúng tâm nhĩ của anh.
Anh thật thà thú nhận: "Đúng".
Đôi mày thanh tú của Nam Mẫn nhăn lại thành một dúm.
Cô không hề có khả năng nhìn thấu suốt lòng người, cô chỉ là từng yêu người đàn ông trước mắt này dòng dã mười năm, lại có ba năm chung sống cùng nhau nên biết quá rõ con người anh.
Đúng như những gì cô nói, Dụ Lâm Hải là một người khi đã muốn có thứ gì thì nhất định phải đạt được, anh chưa bao giờ bỏ dở giữa chừng.
Trước đây anh đã cố gắng điều tra hồ sơ của cô nhưng bị cô phản công thất bại trở về nhưng nó không có nghĩa là anh sẽ từ bỏ.
Dụ Lâm Hải trước đó vướng mắc với sự tồn tại của Bạch Lộc Dư như vậy nhưng hôm nay lại có thể cùng anh ta dùng bữa, hơn nữa xác suất cao còn là anh chủ động mời Bạch Lộc Dư, điều này chứng minh anh đã tìm hiểu ra mối quan hệ giữa cô và Bạch Lộc Dư.
Không lẽ... anh thực sự quay lại nghề cũ, bẻ khóa tập tin mã hóa của cô?
Nam Mẫn miên man bất định đưa ra kết luận này, cô chỉ cảm thấy trong lồng ngực dâng trào một luồng khí bí bách, nhưng tất cả chỉ hoá thành một câu hỏi lạnh như băng: "Anh điều tra được những gì rồi?"
"Cũng không được tính là quá nhiều", Dụ Lâm Hải dịu giọng đáp: "Tôi biết em có năm người anh trai, đều là anh em cùng mẹ khác cha, Bạch Lộc Dư là người anh trai nhỏ nhất của em".
Con ngươi Nam Mẫn u ám đi vài phần.
Dụ Lâm Hải tiếp tục: "Quyền Dạ Khiên là anh hai của em, về phần Hạ Thâm hẳn là anh ba của em. Cho đến nay tôi mới chỉ gặp được ba người này, còn có anh cả và anh tư của em thì chưa".
Gương mặt Nam Mẫn xám ngắt.
Tại khoảnh khắc này, cô cảm thấy bản thân giống như người nửa trong suốt trước mặt Dụ Lâm Hải, tập tài liệu đó ghi lại tất cả cuộc đời và thân thế của cô, cô không biết rốt cuộc anh đã phá giải được bao nhiêu.
Bình luận facebook