• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (1 Viewer)

  • Chương 166-168

Chương 166: Bộ truyện tranh ẩn ý

Hạ Thâm không ngừng gọi tên cô ta, sau đó nhíu mày hỏi Nam Mẫn: “Cô ấy bị làm sao vậy? Hai người đang úp úp mở mở gì vậy?”

Nam Mẫn đứng dậy, sải bước tiến tới, giơ tay ấn nhẹ lên hai huyệt trên trán của Thư Anh. Thư Anh cảm thấy phần đầu đau nhức, nhưng ý thức dần dần trở nên rõ ràng hơn, cơ thể cuối cùng cũng ngừng run rẩy, gương mặt tái mét dần dần xuất hiện huyết sắc.

Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, túm lấy Nam Mẫn như túm lấy cọng cỏ cứu mạng, đôi mắt đỏ ngầu.

“Tôi muốn ông ta ở trong đó cả đời! Nếu có thể, tôi chỉ muốn ông ta chết đi, chết đi, chết đi…”

Cô ta đột nhiên gào ầm lên, ôm đầu rồi cuộn mình lại.

Hạ Thâm chưa từng trông thấy Thư Anh như vậy, anh ta xót xa ôm lấy cô ta, nhìn về phía Nam Mẫn với vẻ nghi hoặc, không biết “bố nuôi” mà cô và Thư Anh vừa nhắc đến rốt cuộc là người nào mới có thể khiến Thư Anh sợ hãi và căm hận đến mức này.

Nam Mẫn không giải đáp nghi vấn của anh ba mình, cô chỉ nhìn Thư Anh và đáp: “Chúng ta không thể xét xử ông ta, nhưng pháp luật thì có. Chỉ cần cô chịu bước ra, thứ nghênh đón cô sẽ luôn là ánh sáng”.

Hai hốc mắt Thư Anh đỏ ửng, cô ta nghẹn ngào hỏi: “Tôi có thể làm được không?”

Nam Mẫn mỉm cười đáp lại.

“Tôi còn có thể thì cô cũng có thể mà”.

Cầm lấy hợp đồng mà Thư Anh và Tư Đạc đã ký, Nam Mẫn xong việc nên định rút lui. Lúc cô sắp rời đi, Tống Kiêu run rẩy giơ tay lên: “Tổng giám, giám đốc Nam, tôi cũng muốn đi theo cô... Cô có, có cần tôi không?”

Nam Mẫn quay đầu liếc nhìn cậu ta: “Không thể thiếu phần của cậu được đâu. Đợi hợp đồng của cậu đáo hạn, tôi sẽ cướp cậu từ trong tay bà dì nhé”.

Dì ruột của Tống Kiêu chính là một nhân vật khác trong số ba báu vật của Nam Tinh, stylist nổi tiếng Cố Phương.

Ba báu vật Nam Tinh trong quá khứ đã qua đi, ba báu vật Nam Tinh mới sẽ sớm thành lập thôi.

Giới giải trí lại sắp có vùng trời mới rồi.

Lí Long Thăng nhanh chóng nhận được công hàm luật sư do sở luật sư Vân Hiến gửi tới, khi nằm trong bệnh viện, trông thấy thông tin Thư Anh và Tư Đạc hủy bỏ hợp đồng, ông ta tức đến mức phát bệnh tim luôn.

Nam Mẫn! Con nhãi ranh quỷ tha ma bắt khốn nạn chó đẻ này, nó dám cuỗm mất hai át chủ bài của ông ta!

Thế này khác gì lấy mạng ông ta!

Thông tin Tư Đạc và Thư Anh hủy hợp đồng với công ty truyền thông Tinh Vực nhanh chóng vọt lên hạng đầu của khung tìm kiếm, nhiệt độ chạm đỉnh.

Người hâm mộ từ lâu đã thấy bất mãn khi công ty truyền thông Tinh Vực không coi nghệ sĩ của mình là người mà chỉ như công cụ kiếm tiền, đồng loạt ủng hộ thần tượng hủy hợp đồng, nhưng đồng thời cũng lo lắng liệu họ có hủy hợp đồng thành công hay không, liệu có phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng trên trời không?

Dù sao thì bao nhiêu năm nay, bao nhiêu nghệ sĩ tranh chấp khi hủy hợp đồng và ra tòa cùng công ty chủ quản thông thường toàn thất bại.

Một số nghệ sĩ kiện cáo xong cũng không bồi thường nổi số tiền vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng, một số khác vì kiện tụng kéo dài nên lở dở tiền đồ rộng mở, sau cùng không còn ai biết mặt nhớ tên nữa.

Công ty truyền thông Tinh Vực tất nhiên cũng không ngồi yên chờ chết, trang tin chính thức liên tục đăng tải rất nhiều bài viết, chỉ trích Tư Đạc và Thư Anh vong ân bội nghĩa, đủ lông đủ cánh rồi muốn bay đi, phụ lòng bồi dưỡng của công ty, vân vân.

Một số blogger đột nhiên xôn xao tin đồn giữa Thư Anh và Tư Đạc, nói rằng sau khi họ bị phát hiện nảy sinh “tình yêu công sở”, công ty không ủng hộ, hai người nhanh chóng quyết định tạo phản, bỏ chạy theo tiếng gọi của trái tim, cùng nhau phiêu bạt...

Lời đồn lan truyền khắp nơi, nghe rất có đầu có cuối, người hâm mộ của đôi bên không thể ngồi yên được nữa, lời qua tiếng lại lập tức đánh nhau trên mạng.

Các Hoa Đào: “Chị Thư của chúng tôi là mỹ nữ tầm cỡ Hằng Nga đấy, làm sao có thể hạ phàm yêu đương được? Cho dù muốn yêu cũng phải yêu nhân vật lớn cỡ ảnh đế trở lên chứ, Tư Đạc cũng xứng à?”

Các Tài Xế: “Hờ, dám chê Tiểu Đạc nhà chúng tôi không xứng? Thư Anh mới không xứng ấy!”

Các Hoa Đào: “Tư Đạc đã mọc đủ lông chưa mà đòi yêu với đương?”

Các Tài Xế: “Nếp nhăn trên mặt Thư đại hoa còn sâu hơn hõm nách nữa, bảo nữ thần nhà mấy người đừng lăn lộn kiếm tiền nữa, rút khỏi giới giải trí sớm mà lấy chồng đi!”

Các Hoa Đào: “Hờ hờ hờ”.

Các Tài Xế: “Lêu lêu lêu”.



Vì fandom cãi nhau quá gay gắt nên các chính chủ đành phải đích thân xuất hiện để bác bỏ tin đồn.

Tư Đạc xuất hiện trước, đăng một bài viết khá dài, đầu tiên nói rõ tại sao bản thân phải hủy hợp đồng với công ty truyền thông Tinh Vực, sau đó cảm ơn Lí Long Thăng từng đào tạo mình, đồng thời nói rằng mình sẽ nộp đủ tiền vi phạm hợp đồng, không thiếu một xu, coi như “học phí” của anh ta.

Từ ngữ trong bài viết rất nể nang, vô cùng giữ thể diện cho Lí Long Thăng, nhưng có người hâm mộ nhanh chóng phát hiện Tư Đạc dùng tài khoản phụ để đăng một bộ truyện tranh.

Bộ truyện tranh gồm tám tấm hình.

Tấm ảnh đầu tiên là câu chuyện Bá Lạc chọn ngựa, bức ảnh thứ hai là Bá lạc cưỡi thiên lý mã lao vun vút, ngày đêm không ngừng nghỉ, bức ảnh thứ ba là con ngựa mệt mỏi chật vật, Bá Lạc giận dữ vung roi, bức ảnh thứ tư là con ngựa ngã xuống đất, Bá Lạc trở tay bán nó đi.

Bộ truyện này ban đầu được những người làm công ăn lương dùng để ẩn dụ cho sự xót xa của người làm thuê.

Qua cầu rút ván.
Chương 167: Đụng mặt

Sau đó không biết có phải là do đánh trúng tâm lý dư luận hay không mà vòng bạn bè bắt đầu không ngừng chia sẻ.

Người có tâm muốn tìm hiểu nắm được nguyên nhân thật trong việc Tư Đạc chấm dứt hợp đồng nên bắt đầu đưa ra phân tích bằng câu chữ trong hình ảnh.

“Bá Nhạc biết “nhìn” ngựa tốt, ngựa rất biết ơn. Bá Nhạc cưỡi Thiên Lý Mã đi bán nghệ kiếm tiền, ngày đêm phải chạy nhanh mà không cho ăn. Thiên Lý Mã kêu mệt thì Bá Nhạc vung roi thúc ngựa, ngựa lại tiếp tục chạy, đến lúc không chạy được nữa, Bá Nhạc lại cho uống thuốc rồi bán ngựa cho một tên đồ tể”.

Kết hợp với những gì Tư Đạc đã trải qua trong mấy năm nay, cảm giác tương ứng quá mạnh, thật sự là khắc họa hình ảnh về thần tượng đang nổi và ông chủ lòng dạ tàn độc.

Nhưng cuối cùng thì sao đây?

Giang cư mận lại lùng sục ra thông tin đã được phanh phui trên diễn đàn trước đó, chẳng lẽ chuyện Tư Đạc nửa đêm vào viện là thật? Không có lửa làm sao có khói?

Các Tài Xế: “Lí Long Thăng, mẹ nó, rốt cuộc ông đã làm gì Tiểu Đạc nhà bọn tôi vậy?”

Sự chú ý của người hâm mộ nhanh chóng bị dời đi, nhất là khi Tư Đạc còn @Thư Anh vào ở cuối, kể lại kỹ càng những lần mà Thư Anh đã quan tâm, chăm sóc mình trong nhiều năm từ khi mình bước vào giới giải trí, còn hết lần này đến lần khác gọi “Chị Thư”, còn nói cảm thấy Thư Anh giống như mẹ của mình, trong lời nói toát lên sự chân thành và tôn trọng, hoàn toàn như thể chị em ruột thịt.

Các fans không còn ghen tỵ nữa, bỗng trở nên hào phóng đến lạ, đua nhau vào khu bình luận của Thư Anh để xin lỗi, đồng thời cảm ơn cô ta đã chăm sóc anh của họ trong những năm qua.

Thư Anh cũng đăng một bức ảnh chụp chung với Tư Đạc, còn viết: “Mãi mãi là chị em @Tư Đạc. Mong rằng sau cơn mưa bão, đón chờ chị và em là cầu vồng rực rỡ”.

Các Hoa Đào đều là những fans khá trưởng thành, rất hào phòng bắt tay giảng hòa với Tài Xế, hai bên biến chiến tranh thành tơ lụa.

Sau đó fans hai bên đoàn kết lại, bắt đầu tố cáo cái tên bóc lột Lí Long Thăng này.

Lí Long Thăng trước giờ không xem trọng nghệ sĩ, chưa từng xử lý việc nghệ sĩ bị bạo lực mạng, bây giờ đích thân ông ta cũng phải trải qua việc này.

Các dân cư mạng moi hết mọi tội lỗi của ông ta, liệt kê ra các hành vi xấu xa như bỏ rơi người vợ tào khang từ lúc còn nghèo nàn, không dạy dỗ con cái,… suýt nữa đã lột luôn cái “quần trong” của ông ta xuống.

Nhà dột còn gặp mưa rào, việc truyền thông Tinh Vực bị điều tra vài ngày trước đã ra kết quả, truyền thông Tinh Vực có hành vi trốn thuế nghiêm trọng, hơn nữa còn phát hành cổ phiếu không hợp lệ của đài truyền hình nào đó dưới trướng cấu thành tội phát hành trái phép, chẳng những phải đối mặt với việc bị phạt tiền mà còn có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, ông chủ Lí phong vân một cõi trước đó đã ngã xuống, chuẩn bị đi bóc lịch rồi.



Tiến triển vụ việc Lí Long Thăng khá thuận lợi, Nam Mẫn bận rộn mấy ngày, cuối cùng còn dành ra ngày 7 để trống thời gian ra ngoài.

Cô đã đồng ý với Nam Lâm là đến lễ tốt nghiệp của cô ấy.

Nam Lâm về trường chụp ảnh tốt nghiệp trước, lúc rời khỏi khu vườn Hoa Hồng, cô ấy cũng có mời Nam Nhã.

Nam Nhã bận rộn chuyện hôn lễ túi bụi thì làm gì có thời gian tham gia lễ tốt nghiệp, chỉ qua loa nói một câu “Để sau hẵng nói” rồi vứt chuyện này ra sau đầu.

Hôm nay là ngày Nam Nhã đến Cục Dân chính lãnh giấy kết hôn với Tần Giang Nguyên, buổi sáng, cô ta nhanh nhẹn kéo Tần Giang Nguyên khỏi giường, lao đến Cục Dân chính rồi mới nhớ là hộ khẩu còn để lại khu vườn Hoa Hồng, đi nửa đường lại phải quay về lấy.

Hai người vừa bước vào cửa, đúng lúc lấy Nam Mẫn ra ngoài, Tần Giang Nguyên bị Nam Nhã kéo đến kéo đi, mất hết kiên nhẫn, đang lúc cáu kỉnh thì thấy Nam Mẫn đi đến, ánh mắt như bị đinh lại ngay tại chỗ, hai mắt sáng rực.

Nam Nhã đang nhõng nhẽo với Tần Giang Nguyên, chợt thấy mắt anh ta phát sáng như sói thì trông theo hướng đó, phát hiện Nam Mẫn.

Cô ta không khỏi híp mắt lại.

Hôm nay, Nam Mẫn không ăn vận như giám đốc mạnh mẽ trên thương trường như hằng ngày, hôm nay cô ăn mặc khá thoải mái và đơn giản, áo sơ mi trắng phối với chiếc váy màu vàng nhạt, mang đôi giày trệt màu trắng, vừa hoạt bát, đầy mộng mơ mà không mất nhẹ nhàng và thanh nhã.

Cô cứ như tiên nữ hạ phàm.

Tần Giang Nguyên như trở về lại thời đại học khi mình nhìn thấy hoa khôi trường mình… không, năm đó, nếu hoa khôi trường anh ta đẹp như Nam Mẫn thì anh ra đã theo đuổi người ta, không chừng vừa tốt nghiệp là đã kết hôn rồi.

Đâu còn đến lượt Nam Nhã.

Tần Giang Nguyên như người mất hồn, tránh khỏi tay Nam Nhã, đi về phía Nam Mẫn, nở nụ cười: “Tiểu Mẫn, hôm nay sao ăn mặc giống thời đi học vậy, đi đâu thế?”

Nam Mẫn đeo một chiếc đồng hồ trên tay, cô đang coi giờ, sau đó mắt nhìn thẳng về phía trước, xem Tần Giang Nguyên là không khí.

Cô còn chẳng thèm cho anh ta một cái nhìn nữa là.
Chương 168: Quà tốt nghiệp

Tần Giang Nguyên cứng đờ, xấu hổ đứng đó.

Nam Nhã thấy chồng chưa cưới của mình lúng túng bèn tỏ ra không vui, giơ tay chặn Nam Mẫn lại: “Này, chồng tôi đang nói với chị đấy, chị điếc à? Có biết cái gì gọi là tôn trọng không?”

Nam Mẫn bình thản ngước mắt lên: “Gọi tôi là gì?”

Khí thế Nam Mẫn quá mạnh, Nam Nhã nghẹn họng một giây, cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn: “Chị cả”.

Vừa kêu ra một tiếng này, cô ta chỉ hận không thể cắn đứt cái lưỡi mình luôn.

Miệng lại chẳng chịu nghe theo lý trí.

Nam Mẫn “ừ” một tiếng rồi phớt lờ lời nói trước đó của cô ta, chỉ hỏi: “Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Lâm Lâm, cô đi không?”

“Không đi, tôi làm gì có thời gian, hôm nay là ngày đặc biệt, tôi và anh Nguyên đi lãnh giấy đăng ký kết hôn”.

Nói đến chuyện này, Nam Nhã vui vẻ, tỏ ra đắc ý trước mặt Nam Mẫn: “Người từng thích chị, cuối cùng là cưới tôi, chuyện này chỉ có thể nói là do số mệnh sắp đặt. Chị cả, chị đừng đố kị với tôi”.

“Không đâu…”, Nam Mẫn nói: “Chúc cô hạnh phúc”.

Hai người này, một kẻ không thành thật, một người mắt mù, quả là một cặp trời sinh.

Đến với nhau đúng là đúng đắn, tránh gây họa cho người khác.



Cố Hoành đến đón Nam Mẫn cùng đến Đại học S.

Đại học S là trường đại học lớn nhất thành phố Nam, cũng là đại học tổng hợp đứng trong top mười cả nước, được tài trợ bởi những học sinh xuất sắc đã tốt nghiệp như Cố Hoành, xanh hóa và các thiết bị ứng dụng đều rất tốt, toát lên sức sống mạnh mẽ.

Nam Mẫn luôn khao khát cuộc sống vườn trường, đây cũng là một điều đầy tiếc nuối trong quá trình trưởng thành của cô.

Lúc nhỏ, cô từng hỏi gia sư đến dạy cho mình là: “Tại sao các bạn nhỏ khác đều có thể đến trường học, em chỉ có thể học ở nhà vậy?”

Giáo viên xoa đầu cô, tiếc nuối nói: “Những đứa bé thiên tài đều là cô đơn”.

Khi ấy, Nam Mẫn không biết thế nào là thiên tài bởi các anh trai đều như thế, cho đến một lần, cô đi tham gia một buổi diễn thuyết học thuật ở Đại học S với bố, nghe đến mức nhàm chán nên mới trốn ra ngoài chơi, vô tình đi vào khoa Toán học, giảng viên nào đó đang đưa ra một đề bài, sinh viên bên dưới đều nhíu mày suy nghĩ, đồng thời kêu gào khó quá.

Khó sao? Cô thấy rất dễ mà.

Bạn nhỏ Nam Mẫn bước vào phòng học, đi lên giảng đường, cầm lấy viên phấn rồi viết đáp án lên bảng, vì không quá cao nên cô vẫn phải đứng trên ghế viết.

Lúc đó, cô chỉ mới mười tuổi, gương mặt bầu bĩnh, mắt to tròn hiện lên vẻ ngây thơ nhìn xuống các anh chị đang ngây người bên dưới.

“Bé con ở đâu đây… Giáo sư, bé giải đúng không?”

Giáo sư vui mừng không thôi, nhân cơ hội dạy dỗ đám học sinh của mình: “Các em nhìn đi, bạn nhỏ người ta có thể giải được mà các em lại lại bó tay, đầu toàn nước à?”

“Em không phải bạn nhỏ”, Nam Mẫn nghiêm túc sửa lại lời giáo sư: “Em đã mười tuổi rồi”.

Mười tuổi, mới mười tuổi!

Các sinh viên bị đả kích, đấm bình bịch vào ngực, sau đó vây lại xung quanh, vê nặn gương mặt Nam Mẫn

“Thần đồng từ đâu đây? Trông hệt như búp bê ấy, đáng yêu quá”.

“Sao đứa nhỏ này có thể thông minh tới mức đó nhỏ. Thiên tài bé nhỏ, IQ của em bao nhiêu?”

“Em gái à, có thể chia một nửa sự thông minh của em cho chị được không?”

Cuối cùng vẫn là bố cô xuất hiện kịp thời, ôm con gái sắp bị vò thành bánh bao thoát khỏi đó.

Về đến nhà, Nam Mẫn kể với mẹ chuyện mình trải qua hôm nay: “Mẹ ơi, các anh chị đó ngốc lắm, đề toán đơn giản như thế mà cũng không giải được, đúng là phát triển vô ích, họ ăn hồ dán để lớn à?”

Bà Lạc Nhân điểm nhẹ vào đầu mũi cô đáp: “Không phải bạn nhỏ nào cũng may mắn như con, đầu thai vào bụng mẹ, thừa hưởng gen vừa hoàn hảo vừa ưu tú của mẹ con, đây là trí thông minh mẹ cho con đấy, đừng ra ngoài mà đắc ý, biết chưa?”

Nam Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến những chuyện lúc nhỏ, cảm thấy buồn vu vơ.

Hôm nay có khá nhiều sinh viên tốt nghiệp đang chụp ảnh, trong khuôn viên trường chật kín sinh viên mặc đồ, đội mũ cử nhân, nắng chói chang chiếu lên từng gương mặt khiến nó đỏ ửng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ hạnh phúc và niềm vui của mỗi người.

Khắp nơi đều tràn ngập hơi thở tuổi trẻ.

“Chị, sư huynh, mọi người đều rồi”.

Nam Lâm mặc bộ đồ cử nhân giống áo choàng, chạy đến chỗ Nam Mẫn, khuôn mặt thanh tú tràn đầy nét cười.

Nam Mẫn khẽ cười, giúp cô ấy lau mồ hôi trên chóp mũi, ném chìa khóa xe cho cô ấy rồi chỉ vào chiếc BMW màu trắng bên cạnh nói: “Quà tốt nghiệp của em”.

Nam Lâm cầm chìa khóa xe trong tay, sửng sốt: “Cho em thật sao?”

Cố Hoành ở bên cạnh cười: “Còn giả được sao, hôm nay tôi tự mình đi lấy xe đó, thích không?”

Sao có thể không thích cho được?

“Món quà này cũng quá quý…”, Nam Lâm cảm thấy tay mình nặng trịch: “Hơn nữa, em vẫn chưa biết lái xe”.

Nam Mẫn nói: “Không biết lái thì đi học! Hôm nào đó bảo sư huynh của em dẫn đi đăng ký một lớp học lái xe rồi thi lấy bằng”.

Cố Hoành cười: “Tôi đã đăng ký giúp cô rồi”.

Mọi việc đã được sắp xếp vô cùng rõ ràng.

Nam Lâm còn có thể nói gì nữa, chỉ đành ngây ngô cười.

Bạn cùng phòng của cô ấy sờ chiếc BMW rồi nhìn bạn của mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Nam Lâm, chị cậu có tiền, đúng là hào phóng nha, đã đẹp như tiên trên trời rồi mà khí chất cũng không hề tệ”.

Nam Lâm vô cùng tự hào, cô ấy chưa từng nở mày nở mặt như thế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom