-
Chương 175-177
Chương 175: Chị, em có chuyện muốn nói
Tư Triết nói: “Từ nhỏ em thích xuống bếp, mơ ước ngày nhỏ chính là làm đầu bếp đấy, sau này vóc dáng vọt lên quá cao, chơi bóng rổ cũng không tệ, được đội tuyển trường chiêu mộ, anh trai nói làm vận động viên cũng tốt, tương lai vào đội tuyển quốc gia còn có thể làm vẻ vang cho nước nhà”.
“Vậy mơ ước của cậu rốt cuộc là gì? Là một đầu bếp hay là một vận động viên bóng rổ?”
Nam Mẫn lúc này cảm thấy lúc này mình cực giống người thầy mơ ước, cũng không biết mình đang chơi trò nhàn rỗi gì.
Tư Triết nhìn cô, đôi mắt nai lóe sáng, không chút do dự nói rất hùng hồn: “Ước mơ của em là trở thành một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp biết nấu ăn!”
Trẻ con mới lựa chọn, cậu ta thì muốn cả hai.
Đột nhiên đáng yêu vậy, Nam Mẫn không nhịn được cười, gật đầu.
Vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp biết nấu ăn… quá ngầu.
Không biết có phải ở bên cạnh người trẻ tuổi cũng sẽ khiến người ta trẻ lại hay không.
Trên đường về Nam Mẫn bất giác mỉm cười, lúc cô bước vào khu vườn Hoa Hồng, cảm thấy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trời không còn sớm nữa, ngoại trừ người làm trực đêm ra thì mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, trong nhà cách âm không tốt, Nam Mẫn cố ý ném giày cao gót, đi chân trần lên tầng, vừa đi đến cửa cầu thang, cô nhìn thấy một bóng người nhỏ đang ngồi trước cửa phòng mình.
Hôm nay Nam Nhã đã chuyển đi, người ngồi ở đây cũng chỉ có thể là Nam Lâm.
Nhưng sao đứa nhỏ này lại ngủ ở đây?
“Lâm Lâm”.
Nam Mẫn đi tới, vỗ nhẹ lên cô ấy, Nam Lâm ngẩng đầu lên từ trong cánh tay đan vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú còn lộ ra vẻ mơ hồ: “Chị, chị về rồi?”
Cô ấy chống tay muốn đứng lên, kết quả chân bị tê, suýt chút nữa ngã ngược, được Nam Mẫn đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.
Nam Mẫn khẽ nhíu mày: “Cố ý ở đây chờ chị là có chuyện muốn nói?”
Nam Lâm nhìn chị gái, gật đầu.
“Vào đi”.
Đi vào phòng, Nam Mẫn rót một cốc nước cho Nam Lâm rồi vào phòng thay đồ đổi thành quần áo mặc nhà. Lúc này cô mới khoanh chân ngồi xuống thảm “Sao thế, xảy ra chuyện gì?”
Nam Lâm ngẩng lên với đôi mắt ướt nhẹp, cô ấy nhìn Nam Mẫn, cổ họng nghẹn cứng.
“Chị, có chuyện em muốn nói thẳng thắn với chị”.
Vốn dĩ Nam Lâm đang ngồi trên thảm, dường như cảm nhận không đủ thành ý, cô ấy liền đổi ngồi thành quỳ, quỳ xuống trước mặt Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhìn thấy dáng vẻ cô ấy trịnh trọng như vậy, cô biết không phải chuyện nhỏ, cũng không bảo cô ấy đứng dậy.
“Nói đi, chuyện gì?”
Nam Lâm mặt rất nghiêm trọng, cô ấy cắn môi: “Hôm nay lúc chị hai đến có hỏi em một vấn đề”.
“Em cho rằng Nam Mẫn có mấy phần tình cảm chị em với em? Dù thật sự là có, nhưng em không phải không biết chuyện bố em và bố chị đã làm. Em cảm thấy nếu như có một ngày chị cả biết được chân tướng, cô ta sẽ hạ thủ lưu tình với em sao?”
Nam Mẫn khẽ híp mắt, cô đã đoán được ý đồ của Nam Lâm.
“Chị”, Nam Lâm bị Nam Mẫn nhìn đến mức không còn chỗ nào để trốn, nhưng vẫn ép bản thân mình đối mặt với cô: “Có chuyện này em đã nín nhịn ở trong lòng rất lâu, nhưng em vẫn luôn không dám nói cho chị biết”.
Nam Mẫn nghe đến đây liền có chút mất kiên nhẫn.
“Muốn nói gì thì cứ nói một cách vui vẻ, đừng để chị giống như nặn kem đánh răng. Em muốn quỳ như vậy cả một đêm sao
?”
Nam Lâm cúi thấp đầu, đáp một tiếng vâng, sau đó nói thẳng với Nam Mẫn.
“Ba năm trước, sau khi chị mất tích không lâu, chú hai đến nhà tìm bố em, hình như hai người vì phân chia không đều chút lợi ích nào đó mà cãi nhau rùm beng ở phòng sách…”
Tối hôm đó trời mưa rất lớn, còn nổi gió to, đánh xào xạt vào song cửa sổ.
Mấy đêm liền Nam Lâm đều ngủ không ngon giấc, mắt luôn sưng vù, trên chân quấn vải xô, đi bộ cũng không được nhanh nhẹn.
Ngày mai sẽ là tang lễ của chị cả Nam Mẫn, mà từ đầu đến cuối cô ấy không muốn tin, một người tốt như vậy mà không còn nữa, ngã xuống vách núi, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Nghe nói vùng núi kia thường xuyên có bầy chó sói qua lại, cảnh sát suy đoán thi thể chắc là bị chó sói tha đi, vì kiểm tra đến mấy đến mấy miếng vải và vết máu, sau khi xét nghiệm DNA thì chứng thực đó chính là của Nam Mẫn.
Nam Lâm không dám tin cũng không muốn tin, cô ấy gần như lật tìm khắp núi rừng. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Cuối cùng rộp máu ở khắp chân dẫn đến vết thương nhiễm trùng lên cơ sốt cao, cô ấy bất tỉnh ngất trong rừng núi.
Mà thi thể Nam Mẫn còn chưa tìm thấy, bố cô ấy, còn có cả chú hai liền bắt đầu gấp gáp tổ chức tang lễ cho Nam Mẫn, phân chia tài sản bác cả để lại.
“Em đã nhường chức chủ tịch tập đoàn cho anh rồi, anh lại còn muốn độc chiếm khu vườn Hoa Hồng, dựa vào cái gì? Anh hai, đồ tốt không thể để một mình anh chiếm được, anh có hơi quá tham lam rồi đấy!”
Nam Ninh Trúc vỗ bàn, nhất quyết không đồng ý.
Nam Ninh Bách ra vẻ: “Chú ba, một phần cố gắng một phần thu hoạch, trong chuyện anh cả chị dâu tôi tốn sức nhiều nhất, phía Nam Mẫn cũng là công sức của con gái Nam Nhã của tôi, theo lý mà nói chúng tôi giành được nhiều hơn. Tôi cho rằng thứ mà chú có được bây giờ đã đủ rồi”.
“Bây giờ anh muốn qua cầu rút ván? Sao em không ra tay chứ? Xe của anh cả chúng ta nếu không phải em liều chết động tay chân vào đó, chuyện này có thể thành không?”
Nam Ninh Bách khinh miệt cười: “Chú tưởng rằng chỉ dựa vào chú táy máy tay chân vào xe là được sao? Anh cả và chị dâu đều là người tinh tường, là tôi mua chuộc lái xe của bọn họ, sắp xếp một bên gây tai nạn mới tạo thành kết cục không thể xoay chuyển được, người bỏ tiền là tôi, người mạo hiểm cũng là tôi, lẽ ra tôi là người được lợi lớn nhất”.
Chương 176: Cảm giác không nơi nương tựa
“Được, nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng không giành với anh. Khu vườn Hoa Hồng đó tôi không ở đâu, tôi sợ chết đi được”.
Nam Ninh Trúc chấp nhận, lại đưa ra điều kiện: “Mấy thứ khác tôi không quan tâm, nhưng anh phải giao truyền thông Nam Tinh cho tôi quản lý, tôi khá am hiểu về mảng này, hồi trước tôi cũng có bảo anh cả cho tôi một chức phó tổng hay gì đó, anh ta cứ nhất quyết không chịu! Nếu không tôi cũng không đi đến bước đường này…”
“Được rồi, anh ta không cho thì tôi cho cậu. Suy cho cùng thì chúng ta mới là anh em ruột cơ mà”.
Gương mặt Nam Ninh Bách chợt hiện lên vẻ sắc bén: “Năm đó ông già chê anh em chúng ta không đủ tư chất, khăng khăng đi nhận nuôi một người ngoài, còn cho anh ta kế thừa toàn bộ tuyệt học của mình. Ông già gạt chúng ta, nói đó là con riêng của mình, chó má! Uổng công tôi gọi anh ta là anh cả nhiều năm như vậy, má nó chứ!”
“Tôi cũng thật lòng xem anh ta là anh cả, nhưng anh ta đối xử với anh em chúng ta thế nào. Bản thân mình thì lên như diều gặp gió, lại không biết đề bạt anh em trong nhà, tôi chỉ muốn xin anh ta một cái đỉnh thanh đồng, mấy thứ đó giá trị bao nhiêu đâu, anh ta vẫn không chịu cho”.
Nam Ninh Trúc ấm ức, lại tức giận: “Anh nói xem tại sao anh ta lại không chịu sống những ngày tốt đẹp, cứ phải ép chúng ta đến đường cùng! Nếu không chúng ta có giúp người ngoài đối phó với người nhà không?”
“Được rồi, được rồi, đã là chuyện quá khứ rồi, còn nhắc tới làm gì nữa”.
Nam Ninh Bách giơ tay ngăn ông ta lại, nói: “Tổ chức tang lễ cho cháu cả nhà ta xong, chúng ta lại sửa sang lại những thứ trong tay nó, tất cả động sản và bất động sản sẽ được chia đều. Khu vườn Hoa Hồng tôi lấy, căn nhà ở thành phố Nam kia cho cậu, đừng nói là anh không thương cậu đấy”.
“Thế mới đúng chứ, chỉ có anh hai tốt với em thôi”.
…
Nam Lâm kể lại chuyện mình nghe được tối hôm đó cho Nam Mẫn.
Cô ấy sợ quên nên lúc nghe xong đã ghi lại nó trong nhật ký.
“Nếu chị không tin thì em lấy nhật ký ra cho chị xem…”
Nam Lâm thấy Nam Mẫn lẳng lặng nghe thì mặt không chút thay đổi, từ đầu đến cuối cảm xúc của cô không hề có sự thay đổi, cứ tưởng chị không tin lời mình, cô ấy bèn đứng dậy định đi lấy nhật ký.
Nam Mẫn cũng chỉ cười lạnh: “Tại sao tôi lại không tin? Không giấu gì em, nhật ký của em tôi đã xem rồi”.
Nam Lâm nghe thế thì cả người chợt cứng đờ.
“Chị?”
Nam Mẫn lẳng lặng nhìn cô ấy, đáy mắt là sự lạnh lẽo, băng giá đến lạ.
“Em nghĩ tại sao tôi lại giả chết, rồi tại sao lại diễn màn kịch “chết đi sống lại” để đột ngột trở về, rời khỏi nơi này ba năm, tôi đã nắm giữ được toàn bộ bằng chứng phạm tội của Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc. Có thể tiễn bọn họ vào tù bất kỳ lúc nào”.
Nghe đến đó, Nam Lâm hết sức hoảng hốt.
Cô ấy tròn mắt nhìn Nam Mẫn: “Thế chị, tại sao chị…”
“Tại sao không đẩy họ vào đó ngay lập tức ấy hả?”
Nam Mẫn nói tiếp lời của Nam Lâm, môi cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Trực tiếp chém đầu thì còn gì thú vị nữa, xẻo từng miếng thịt trên người họ mới là hình thức tra tấn đau đớn nhất dành cho một tội phạm mà, đúng chứ?”
Nam Lâm ngơ ngác nhìn Nam Mẫn, cảm thấy lạnh cả người, lạnh từ chân đến sâu trong tim, sống lưng cũng lạnh toát.
“Thế thì chị đã biết bác cả không phải là con ruột của nhà họ Nam, em với chị… Cùng với Nam Nhã, cũng không phải là chị em họ ruột thịt rồi ư?”
Nam Mẫn ngước lên nhìn cô ấy một cái: “Ruột hay không ruột, chuyện đó được xét theo tiêu chí nào, dựa vào huyết thống hả? Vì bố tôi không phải là anh ruột của Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc nên bọn họ ghen ghét sinh hận với ông ấy, đuổi tận giết tuyệt, mặt khác thì sao, bọn họ lại lấy danh nghĩa em trai ruột để thừa hưởng si sản mà bố tôi để lại”.
Cô cười lạnh lùng: “Bưng chén cơm lên ăn, đặt xuống lại chửi má nó. Đã làm gái lại muốn lập đền thờ, câu đó chính xác là dành cho hai kẻ tiểu nhân thích làm ra vẻ như họ!”
Nam Lâm cúi đầu, cô ấy cũng cảm thấy muối mặt và hổ thẹn vì có một người bố như thế.
“Chị, thật lòng xin lỗi…”
Cô ấy quỳ xuống, hai mắt đỏ bừng.
“Tội lỗi đều cho bố em làm ra, chẳng liên quan gì đến em, cần gì phải xin lỗi”.
Nam Mẫn kéo Nam Lâm ngồi xuống, xoa đầu gối cho cô ấy, giọng trở nên hiền lành hơn nhiều: “Em nói cho tôi biết điều đó là tốt rồi, chứng tỏ em thật sự đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, bày tỏ được lòng mình với tôi”.
Hai mắt Nam Lâm rưng rưng, rơi nước mắt, nức nở nói: “Chị, em không nên gạt chị, khi chị vừa về, lẽ ra em nên nói thẳng cho chị biết. Nhưng mà em sợ…”
“Sợ cái gì? Sợ tôi vì bố em mà giận chó đánh mèo lên người em ấy hả?"
Nam Lâm lắc đầu: “Em biết chị sẽ không làm thế. Em sợ chị biết chúng ta không phải chị em ruột thì sẽ không cần em nữa”.
Giọt nước mắt rơi xuống, Nam Lâm như đứa trẻ lang thang bên ngoài quá lâu cuối cùng cũng tìm được người nhà, cứ nắm chặt lấy tay Nam Mẫn không buông.
“Chị, nhiều năm như vậy, chỉ có hai bác và chị là thật lòng tốt với em, trong lòng em, mọi người chính là người thân của em, là người nhà của em. Khó lắm em mới về bên cạnh chị, em chỉ mong chị đừng bỏ rơi em thôi, có được không?”
Cảm giác không nơi nương tựa đó, cô ta không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa.
Chương 177: Cô ấy không chấp nhận cậu
Nam Mẫn sờ đầu Nam Lâm đầy yêu thương, nhẹ giọng nói: “Sao tôi có thể bỏ rơi em được cơ chứ, nếu tôi không xem em là em gái mình thì đã không nghe lời Nam Nhã, gọi em về đây”.
Cô khẽ cười: “Khỏi phải nói, ba năm không gặp, khi gặp lại em tôi cũng sợ, sợ em sẽ thay lòng đổi dạ”.
Nam Lâm ngây thơ nhìn cô.
Nam Mẫn khẽ thở dài: “Lòng người có quỷ, muốn sa ngã thật sự rất dễ dàng. Nam Lâm, tôi không có quá nhiều yêu cầu với em, chỉ mong rằng em có thể giữ được tấm lòng son này, mãi mãi không bao giờ thay đổi”.
Nam Lâm gật đầu, cái hiểu cái không.
“Tôi cũng muốn giải thích với em một câu”.
Nam Mẫn đột nhiên nói: “Tôi cho người lắp máy quay lén ở chỗ Nam Ninh Trúc và Nam Ninh Bách, nhật ký của em cũng được phát hiện vào lúc đó, xem nhật ký của em khi chưa được cho phép, xin lỗi nhé”.
Cũng do xem được nhật ký của Nam Lâm, nên cô mới biết năm đó Nam Lâm thật sự đau lòng khổ sở vì cái chết của mình, cũng biết bao năm nay cô ấy sống không hề dễ dàng một chút nào.
Nam Lâm lắc đầu, không khỏi ngượng ngùng nói: “Nhật ký của em không ghi lại thứ gì tốt lành cả, nó chỉ là nơi em trút giận mỗi khi tâm trạng khó chịu mà thôi”.
Nam Mẫn cười: “Tôi biết, sau này tâm trạng không tốt thì nói với tôi, tôi sẽ mãi mãi là người đứng sau ủng hộ em, bảo vệ em”.
Nam Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Dừng lại một lát, cô ấy hơi chần chừ nói: “Thế, bác hai với bố em…”
“Sắp rồi”.
Ánh mắt Nam Mẫn tối sầm lại: “Bọn họ sẽ phải trả cái giá rất đắt cho những hành động của mình. Chỉ là tôi cần tìm được một người trước đã, chuyện trong nhà mình, chúng ta sẽ đóng cửa giải quyết”.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Không thể để bọn họ sống thoải mái như thế được.
…
Luật sư Trình đã ra tay quả nhiên có sự khác biệt.
Cuối cùng Lí Long Thăng bên kia cũng đã chịu mở miệng, ông ta đã dùng số tiền bồi thường hợp đồng của Tư Đạc và Thư Anh để lấp vào lỗ hổng, giúp bản thân giảm nhẹ hình phạt.
Nam Mẫn cũng đã đưa ra một số điều kiện nhất định, Lí Long Thăng buông tha cho Tư Đạc và Thư Anh, cô cũng sẽ tha cho con trai ông ta một con đường sống, để Lí Bân được phép đóng tiền bảo lãnh để có được tự do.
Bên bà Lí thì mặc kệ chồng không thèm quan tâm, Lí Bân vừa thoát được bà ta lập tức đưa con ra nước ngoài, tạm lánh đi một thời gian.
Thuyền thông Tinh Vực lập tức tổn thất hai cái cây rụng tiền là Thư Anh và Tư Đạc, lại gặp phải một đống kiện tụng, giá cổ phiếu xuống rồi lại xuống, hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Ngược lại, truyền thông Nam Tinh đã ra tay rất nhanh, Tinh Vực bên kia vừa mới kết thúc hợp đồng thì Tư Đạc và Thư Anh đã lần lượt đăng bài thông báo gia nhập truyền thông Nam Tinh, chính thức trở thành nghệ sĩ của Nam Tinh.
Nam Mẫn đối xử với bọn họ cũng không tệ, trực tiếp tặng hợp đồng đại diện bộ sưu tập trang sức mới cho Thư Anh làm quà ra mắt, Tư Đạc thì nhanh chóng bước chân vào đoàn phim của đạo diễn thiên tài Lâm Giác, nắm giữ vai nam hai, bức ảnh tạo hình nhân vật vừa được tung lên thì người hâm mộ lập tức bùng nổ.
“Vợ cũ của cậu hành động nhanh quá thể nhỉ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã xoay chuyển, vực dậy cả truyền thông Nam Tinh!”
Phó Vực đóng cửa ở trong phòng được vài ngày, sắp xa lánh xã hội đến nơi, vừa mở điện thoại lên đã thấy rất nhiều tin tức, giật mình trố hết cả mắt ra ngoài.
“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe không vậy?”
Phó Vực ngồi trên sô pha, nhìn Dụ Lâm Hải vẫn cắm đầu cắm cổ vào máy tính, khuyên nhủ: “Người anh em à, từ bỏ đi, cậu không thể làm lại cô ấy đâu. Chúng ta đã cố mấy ngày nay rồi, vẫn không thể giải được tầng mã hóa thứ tư trong hồ sơ của cô ấy, có thể thấy cô ấy đã gia tăng bảo mật rồi, đúng là người con gái đáng sợ mà”.
Dụ Lâm Hải râu ria xồm xoàm, mắt đen như gấu trúc, tơ máu giăng như mạng nhện, anh đã thử rất nhiều cách rồi nhưng mãi vẫn không thể phá được tầng mã hóa thứ tư.
Anh tức giận ném con chuột đi, thầm mắng một câu, đầy thất bại.
Tình hình của Phó Vực cũng không khá hơn anh là bao, trông già đi rất nhiều, ngồi cùng với Dụ Lâm Hải mấy ngày nay khiến anh ta có cảm giác cơ thể bị vét sạch, trống rỗng.
Anh ta ăn cánh bánh chocolate để bổ sung năng lượng: “Cậu cần gì phải làm thế, cứ nhất quyết phải điều tra đến cùng. Tiểu Mẫn không phải là người bình thường, bây giờ tôi cực kỳ chắc chắn về điều này, nói không chừng cô ấy là người ngoài hành tinh đấy”.
Dụ Lâm Hải híp đôi mắt u ám lại, tầm mắt dừng trên bức hình của Nam Mẫn trong máy tính.
Trong bức ảnh đó, trông Nam Mẫn chỉ mới mười bốn tuổi, mái tóc dài như thác xõa sau lưng, gương mặt xinh đẹp lại trong trẻo, đầy ý cười, nụ cười đó hồn nhiên và rực rỡ như thế, đang giơ hai ngón tay với ống kính.
Anh cũng muốn cô cười như thế với mình, trở nên vui vẻ và hoạt bát như thế một lần nữa.
“Không điều tra nữa”.
Dụ Lâm Hải đột nhiên tắt máy tính đi: “Cô ấy là hacker cũng được, là người ngoài hành tinh cũng thế, cô ấy chính là Nam Mẫn, chỉ cần là cô ấy thì tôi sẽ chấp nhận hết”.
Phó Vực suýt nghẹn chết vì thái độ của anh, mím môi sửa lại lời Dụ Lâm Hải.
“Này người anh em, hình như cậu nhầm lẫn điều gì đó rồi, bây giờ không phải là cậu có chấp nhận cô ấy hay không, mà là cô ấy không thèm chấp nhận cậu”.
Tư Triết nói: “Từ nhỏ em thích xuống bếp, mơ ước ngày nhỏ chính là làm đầu bếp đấy, sau này vóc dáng vọt lên quá cao, chơi bóng rổ cũng không tệ, được đội tuyển trường chiêu mộ, anh trai nói làm vận động viên cũng tốt, tương lai vào đội tuyển quốc gia còn có thể làm vẻ vang cho nước nhà”.
“Vậy mơ ước của cậu rốt cuộc là gì? Là một đầu bếp hay là một vận động viên bóng rổ?”
Nam Mẫn lúc này cảm thấy lúc này mình cực giống người thầy mơ ước, cũng không biết mình đang chơi trò nhàn rỗi gì.
Tư Triết nhìn cô, đôi mắt nai lóe sáng, không chút do dự nói rất hùng hồn: “Ước mơ của em là trở thành một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp biết nấu ăn!”
Trẻ con mới lựa chọn, cậu ta thì muốn cả hai.
Đột nhiên đáng yêu vậy, Nam Mẫn không nhịn được cười, gật đầu.
Vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp biết nấu ăn… quá ngầu.
Không biết có phải ở bên cạnh người trẻ tuổi cũng sẽ khiến người ta trẻ lại hay không.
Trên đường về Nam Mẫn bất giác mỉm cười, lúc cô bước vào khu vườn Hoa Hồng, cảm thấy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trời không còn sớm nữa, ngoại trừ người làm trực đêm ra thì mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, trong nhà cách âm không tốt, Nam Mẫn cố ý ném giày cao gót, đi chân trần lên tầng, vừa đi đến cửa cầu thang, cô nhìn thấy một bóng người nhỏ đang ngồi trước cửa phòng mình.
Hôm nay Nam Nhã đã chuyển đi, người ngồi ở đây cũng chỉ có thể là Nam Lâm.
Nhưng sao đứa nhỏ này lại ngủ ở đây?
“Lâm Lâm”.
Nam Mẫn đi tới, vỗ nhẹ lên cô ấy, Nam Lâm ngẩng đầu lên từ trong cánh tay đan vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú còn lộ ra vẻ mơ hồ: “Chị, chị về rồi?”
Cô ấy chống tay muốn đứng lên, kết quả chân bị tê, suýt chút nữa ngã ngược, được Nam Mẫn đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.
Nam Mẫn khẽ nhíu mày: “Cố ý ở đây chờ chị là có chuyện muốn nói?”
Nam Lâm nhìn chị gái, gật đầu.
“Vào đi”.
Đi vào phòng, Nam Mẫn rót một cốc nước cho Nam Lâm rồi vào phòng thay đồ đổi thành quần áo mặc nhà. Lúc này cô mới khoanh chân ngồi xuống thảm “Sao thế, xảy ra chuyện gì?”
Nam Lâm ngẩng lên với đôi mắt ướt nhẹp, cô ấy nhìn Nam Mẫn, cổ họng nghẹn cứng.
“Chị, có chuyện em muốn nói thẳng thắn với chị”.
Vốn dĩ Nam Lâm đang ngồi trên thảm, dường như cảm nhận không đủ thành ý, cô ấy liền đổi ngồi thành quỳ, quỳ xuống trước mặt Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhìn thấy dáng vẻ cô ấy trịnh trọng như vậy, cô biết không phải chuyện nhỏ, cũng không bảo cô ấy đứng dậy.
“Nói đi, chuyện gì?”
Nam Lâm mặt rất nghiêm trọng, cô ấy cắn môi: “Hôm nay lúc chị hai đến có hỏi em một vấn đề”.
“Em cho rằng Nam Mẫn có mấy phần tình cảm chị em với em? Dù thật sự là có, nhưng em không phải không biết chuyện bố em và bố chị đã làm. Em cảm thấy nếu như có một ngày chị cả biết được chân tướng, cô ta sẽ hạ thủ lưu tình với em sao?”
Nam Mẫn khẽ híp mắt, cô đã đoán được ý đồ của Nam Lâm.
“Chị”, Nam Lâm bị Nam Mẫn nhìn đến mức không còn chỗ nào để trốn, nhưng vẫn ép bản thân mình đối mặt với cô: “Có chuyện này em đã nín nhịn ở trong lòng rất lâu, nhưng em vẫn luôn không dám nói cho chị biết”.
Nam Mẫn nghe đến đây liền có chút mất kiên nhẫn.
“Muốn nói gì thì cứ nói một cách vui vẻ, đừng để chị giống như nặn kem đánh răng. Em muốn quỳ như vậy cả một đêm sao
?”
Nam Lâm cúi thấp đầu, đáp một tiếng vâng, sau đó nói thẳng với Nam Mẫn.
“Ba năm trước, sau khi chị mất tích không lâu, chú hai đến nhà tìm bố em, hình như hai người vì phân chia không đều chút lợi ích nào đó mà cãi nhau rùm beng ở phòng sách…”
Tối hôm đó trời mưa rất lớn, còn nổi gió to, đánh xào xạt vào song cửa sổ.
Mấy đêm liền Nam Lâm đều ngủ không ngon giấc, mắt luôn sưng vù, trên chân quấn vải xô, đi bộ cũng không được nhanh nhẹn.
Ngày mai sẽ là tang lễ của chị cả Nam Mẫn, mà từ đầu đến cuối cô ấy không muốn tin, một người tốt như vậy mà không còn nữa, ngã xuống vách núi, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Nghe nói vùng núi kia thường xuyên có bầy chó sói qua lại, cảnh sát suy đoán thi thể chắc là bị chó sói tha đi, vì kiểm tra đến mấy đến mấy miếng vải và vết máu, sau khi xét nghiệm DNA thì chứng thực đó chính là của Nam Mẫn.
Nam Lâm không dám tin cũng không muốn tin, cô ấy gần như lật tìm khắp núi rừng. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Cuối cùng rộp máu ở khắp chân dẫn đến vết thương nhiễm trùng lên cơ sốt cao, cô ấy bất tỉnh ngất trong rừng núi.
Mà thi thể Nam Mẫn còn chưa tìm thấy, bố cô ấy, còn có cả chú hai liền bắt đầu gấp gáp tổ chức tang lễ cho Nam Mẫn, phân chia tài sản bác cả để lại.
“Em đã nhường chức chủ tịch tập đoàn cho anh rồi, anh lại còn muốn độc chiếm khu vườn Hoa Hồng, dựa vào cái gì? Anh hai, đồ tốt không thể để một mình anh chiếm được, anh có hơi quá tham lam rồi đấy!”
Nam Ninh Trúc vỗ bàn, nhất quyết không đồng ý.
Nam Ninh Bách ra vẻ: “Chú ba, một phần cố gắng một phần thu hoạch, trong chuyện anh cả chị dâu tôi tốn sức nhiều nhất, phía Nam Mẫn cũng là công sức của con gái Nam Nhã của tôi, theo lý mà nói chúng tôi giành được nhiều hơn. Tôi cho rằng thứ mà chú có được bây giờ đã đủ rồi”.
“Bây giờ anh muốn qua cầu rút ván? Sao em không ra tay chứ? Xe của anh cả chúng ta nếu không phải em liều chết động tay chân vào đó, chuyện này có thể thành không?”
Nam Ninh Bách khinh miệt cười: “Chú tưởng rằng chỉ dựa vào chú táy máy tay chân vào xe là được sao? Anh cả và chị dâu đều là người tinh tường, là tôi mua chuộc lái xe của bọn họ, sắp xếp một bên gây tai nạn mới tạo thành kết cục không thể xoay chuyển được, người bỏ tiền là tôi, người mạo hiểm cũng là tôi, lẽ ra tôi là người được lợi lớn nhất”.
Chương 176: Cảm giác không nơi nương tựa
“Được, nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng không giành với anh. Khu vườn Hoa Hồng đó tôi không ở đâu, tôi sợ chết đi được”.
Nam Ninh Trúc chấp nhận, lại đưa ra điều kiện: “Mấy thứ khác tôi không quan tâm, nhưng anh phải giao truyền thông Nam Tinh cho tôi quản lý, tôi khá am hiểu về mảng này, hồi trước tôi cũng có bảo anh cả cho tôi một chức phó tổng hay gì đó, anh ta cứ nhất quyết không chịu! Nếu không tôi cũng không đi đến bước đường này…”
“Được rồi, anh ta không cho thì tôi cho cậu. Suy cho cùng thì chúng ta mới là anh em ruột cơ mà”.
Gương mặt Nam Ninh Bách chợt hiện lên vẻ sắc bén: “Năm đó ông già chê anh em chúng ta không đủ tư chất, khăng khăng đi nhận nuôi một người ngoài, còn cho anh ta kế thừa toàn bộ tuyệt học của mình. Ông già gạt chúng ta, nói đó là con riêng của mình, chó má! Uổng công tôi gọi anh ta là anh cả nhiều năm như vậy, má nó chứ!”
“Tôi cũng thật lòng xem anh ta là anh cả, nhưng anh ta đối xử với anh em chúng ta thế nào. Bản thân mình thì lên như diều gặp gió, lại không biết đề bạt anh em trong nhà, tôi chỉ muốn xin anh ta một cái đỉnh thanh đồng, mấy thứ đó giá trị bao nhiêu đâu, anh ta vẫn không chịu cho”.
Nam Ninh Trúc ấm ức, lại tức giận: “Anh nói xem tại sao anh ta lại không chịu sống những ngày tốt đẹp, cứ phải ép chúng ta đến đường cùng! Nếu không chúng ta có giúp người ngoài đối phó với người nhà không?”
“Được rồi, được rồi, đã là chuyện quá khứ rồi, còn nhắc tới làm gì nữa”.
Nam Ninh Bách giơ tay ngăn ông ta lại, nói: “Tổ chức tang lễ cho cháu cả nhà ta xong, chúng ta lại sửa sang lại những thứ trong tay nó, tất cả động sản và bất động sản sẽ được chia đều. Khu vườn Hoa Hồng tôi lấy, căn nhà ở thành phố Nam kia cho cậu, đừng nói là anh không thương cậu đấy”.
“Thế mới đúng chứ, chỉ có anh hai tốt với em thôi”.
…
Nam Lâm kể lại chuyện mình nghe được tối hôm đó cho Nam Mẫn.
Cô ấy sợ quên nên lúc nghe xong đã ghi lại nó trong nhật ký.
“Nếu chị không tin thì em lấy nhật ký ra cho chị xem…”
Nam Lâm thấy Nam Mẫn lẳng lặng nghe thì mặt không chút thay đổi, từ đầu đến cuối cảm xúc của cô không hề có sự thay đổi, cứ tưởng chị không tin lời mình, cô ấy bèn đứng dậy định đi lấy nhật ký.
Nam Mẫn cũng chỉ cười lạnh: “Tại sao tôi lại không tin? Không giấu gì em, nhật ký của em tôi đã xem rồi”.
Nam Lâm nghe thế thì cả người chợt cứng đờ.
“Chị?”
Nam Mẫn lẳng lặng nhìn cô ấy, đáy mắt là sự lạnh lẽo, băng giá đến lạ.
“Em nghĩ tại sao tôi lại giả chết, rồi tại sao lại diễn màn kịch “chết đi sống lại” để đột ngột trở về, rời khỏi nơi này ba năm, tôi đã nắm giữ được toàn bộ bằng chứng phạm tội của Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc. Có thể tiễn bọn họ vào tù bất kỳ lúc nào”.
Nghe đến đó, Nam Lâm hết sức hoảng hốt.
Cô ấy tròn mắt nhìn Nam Mẫn: “Thế chị, tại sao chị…”
“Tại sao không đẩy họ vào đó ngay lập tức ấy hả?”
Nam Mẫn nói tiếp lời của Nam Lâm, môi cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Trực tiếp chém đầu thì còn gì thú vị nữa, xẻo từng miếng thịt trên người họ mới là hình thức tra tấn đau đớn nhất dành cho một tội phạm mà, đúng chứ?”
Nam Lâm ngơ ngác nhìn Nam Mẫn, cảm thấy lạnh cả người, lạnh từ chân đến sâu trong tim, sống lưng cũng lạnh toát.
“Thế thì chị đã biết bác cả không phải là con ruột của nhà họ Nam, em với chị… Cùng với Nam Nhã, cũng không phải là chị em họ ruột thịt rồi ư?”
Nam Mẫn ngước lên nhìn cô ấy một cái: “Ruột hay không ruột, chuyện đó được xét theo tiêu chí nào, dựa vào huyết thống hả? Vì bố tôi không phải là anh ruột của Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc nên bọn họ ghen ghét sinh hận với ông ấy, đuổi tận giết tuyệt, mặt khác thì sao, bọn họ lại lấy danh nghĩa em trai ruột để thừa hưởng si sản mà bố tôi để lại”.
Cô cười lạnh lùng: “Bưng chén cơm lên ăn, đặt xuống lại chửi má nó. Đã làm gái lại muốn lập đền thờ, câu đó chính xác là dành cho hai kẻ tiểu nhân thích làm ra vẻ như họ!”
Nam Lâm cúi đầu, cô ấy cũng cảm thấy muối mặt và hổ thẹn vì có một người bố như thế.
“Chị, thật lòng xin lỗi…”
Cô ấy quỳ xuống, hai mắt đỏ bừng.
“Tội lỗi đều cho bố em làm ra, chẳng liên quan gì đến em, cần gì phải xin lỗi”.
Nam Mẫn kéo Nam Lâm ngồi xuống, xoa đầu gối cho cô ấy, giọng trở nên hiền lành hơn nhiều: “Em nói cho tôi biết điều đó là tốt rồi, chứng tỏ em thật sự đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, bày tỏ được lòng mình với tôi”.
Hai mắt Nam Lâm rưng rưng, rơi nước mắt, nức nở nói: “Chị, em không nên gạt chị, khi chị vừa về, lẽ ra em nên nói thẳng cho chị biết. Nhưng mà em sợ…”
“Sợ cái gì? Sợ tôi vì bố em mà giận chó đánh mèo lên người em ấy hả?"
Nam Lâm lắc đầu: “Em biết chị sẽ không làm thế. Em sợ chị biết chúng ta không phải chị em ruột thì sẽ không cần em nữa”.
Giọt nước mắt rơi xuống, Nam Lâm như đứa trẻ lang thang bên ngoài quá lâu cuối cùng cũng tìm được người nhà, cứ nắm chặt lấy tay Nam Mẫn không buông.
“Chị, nhiều năm như vậy, chỉ có hai bác và chị là thật lòng tốt với em, trong lòng em, mọi người chính là người thân của em, là người nhà của em. Khó lắm em mới về bên cạnh chị, em chỉ mong chị đừng bỏ rơi em thôi, có được không?”
Cảm giác không nơi nương tựa đó, cô ta không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa.
Chương 177: Cô ấy không chấp nhận cậu
Nam Mẫn sờ đầu Nam Lâm đầy yêu thương, nhẹ giọng nói: “Sao tôi có thể bỏ rơi em được cơ chứ, nếu tôi không xem em là em gái mình thì đã không nghe lời Nam Nhã, gọi em về đây”.
Cô khẽ cười: “Khỏi phải nói, ba năm không gặp, khi gặp lại em tôi cũng sợ, sợ em sẽ thay lòng đổi dạ”.
Nam Lâm ngây thơ nhìn cô.
Nam Mẫn khẽ thở dài: “Lòng người có quỷ, muốn sa ngã thật sự rất dễ dàng. Nam Lâm, tôi không có quá nhiều yêu cầu với em, chỉ mong rằng em có thể giữ được tấm lòng son này, mãi mãi không bao giờ thay đổi”.
Nam Lâm gật đầu, cái hiểu cái không.
“Tôi cũng muốn giải thích với em một câu”.
Nam Mẫn đột nhiên nói: “Tôi cho người lắp máy quay lén ở chỗ Nam Ninh Trúc và Nam Ninh Bách, nhật ký của em cũng được phát hiện vào lúc đó, xem nhật ký của em khi chưa được cho phép, xin lỗi nhé”.
Cũng do xem được nhật ký của Nam Lâm, nên cô mới biết năm đó Nam Lâm thật sự đau lòng khổ sở vì cái chết của mình, cũng biết bao năm nay cô ấy sống không hề dễ dàng một chút nào.
Nam Lâm lắc đầu, không khỏi ngượng ngùng nói: “Nhật ký của em không ghi lại thứ gì tốt lành cả, nó chỉ là nơi em trút giận mỗi khi tâm trạng khó chịu mà thôi”.
Nam Mẫn cười: “Tôi biết, sau này tâm trạng không tốt thì nói với tôi, tôi sẽ mãi mãi là người đứng sau ủng hộ em, bảo vệ em”.
Nam Lâm ngoan ngoãn gật đầu.
Dừng lại một lát, cô ấy hơi chần chừ nói: “Thế, bác hai với bố em…”
“Sắp rồi”.
Ánh mắt Nam Mẫn tối sầm lại: “Bọn họ sẽ phải trả cái giá rất đắt cho những hành động của mình. Chỉ là tôi cần tìm được một người trước đã, chuyện trong nhà mình, chúng ta sẽ đóng cửa giải quyết”.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Không thể để bọn họ sống thoải mái như thế được.
…
Luật sư Trình đã ra tay quả nhiên có sự khác biệt.
Cuối cùng Lí Long Thăng bên kia cũng đã chịu mở miệng, ông ta đã dùng số tiền bồi thường hợp đồng của Tư Đạc và Thư Anh để lấp vào lỗ hổng, giúp bản thân giảm nhẹ hình phạt.
Nam Mẫn cũng đã đưa ra một số điều kiện nhất định, Lí Long Thăng buông tha cho Tư Đạc và Thư Anh, cô cũng sẽ tha cho con trai ông ta một con đường sống, để Lí Bân được phép đóng tiền bảo lãnh để có được tự do.
Bên bà Lí thì mặc kệ chồng không thèm quan tâm, Lí Bân vừa thoát được bà ta lập tức đưa con ra nước ngoài, tạm lánh đi một thời gian.
Thuyền thông Tinh Vực lập tức tổn thất hai cái cây rụng tiền là Thư Anh và Tư Đạc, lại gặp phải một đống kiện tụng, giá cổ phiếu xuống rồi lại xuống, hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Ngược lại, truyền thông Nam Tinh đã ra tay rất nhanh, Tinh Vực bên kia vừa mới kết thúc hợp đồng thì Tư Đạc và Thư Anh đã lần lượt đăng bài thông báo gia nhập truyền thông Nam Tinh, chính thức trở thành nghệ sĩ của Nam Tinh.
Nam Mẫn đối xử với bọn họ cũng không tệ, trực tiếp tặng hợp đồng đại diện bộ sưu tập trang sức mới cho Thư Anh làm quà ra mắt, Tư Đạc thì nhanh chóng bước chân vào đoàn phim của đạo diễn thiên tài Lâm Giác, nắm giữ vai nam hai, bức ảnh tạo hình nhân vật vừa được tung lên thì người hâm mộ lập tức bùng nổ.
“Vợ cũ của cậu hành động nhanh quá thể nhỉ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã xoay chuyển, vực dậy cả truyền thông Nam Tinh!”
Phó Vực đóng cửa ở trong phòng được vài ngày, sắp xa lánh xã hội đến nơi, vừa mở điện thoại lên đã thấy rất nhiều tin tức, giật mình trố hết cả mắt ra ngoài.
“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe không vậy?”
Phó Vực ngồi trên sô pha, nhìn Dụ Lâm Hải vẫn cắm đầu cắm cổ vào máy tính, khuyên nhủ: “Người anh em à, từ bỏ đi, cậu không thể làm lại cô ấy đâu. Chúng ta đã cố mấy ngày nay rồi, vẫn không thể giải được tầng mã hóa thứ tư trong hồ sơ của cô ấy, có thể thấy cô ấy đã gia tăng bảo mật rồi, đúng là người con gái đáng sợ mà”.
Dụ Lâm Hải râu ria xồm xoàm, mắt đen như gấu trúc, tơ máu giăng như mạng nhện, anh đã thử rất nhiều cách rồi nhưng mãi vẫn không thể phá được tầng mã hóa thứ tư.
Anh tức giận ném con chuột đi, thầm mắng một câu, đầy thất bại.
Tình hình của Phó Vực cũng không khá hơn anh là bao, trông già đi rất nhiều, ngồi cùng với Dụ Lâm Hải mấy ngày nay khiến anh ta có cảm giác cơ thể bị vét sạch, trống rỗng.
Anh ta ăn cánh bánh chocolate để bổ sung năng lượng: “Cậu cần gì phải làm thế, cứ nhất quyết phải điều tra đến cùng. Tiểu Mẫn không phải là người bình thường, bây giờ tôi cực kỳ chắc chắn về điều này, nói không chừng cô ấy là người ngoài hành tinh đấy”.
Dụ Lâm Hải híp đôi mắt u ám lại, tầm mắt dừng trên bức hình của Nam Mẫn trong máy tính.
Trong bức ảnh đó, trông Nam Mẫn chỉ mới mười bốn tuổi, mái tóc dài như thác xõa sau lưng, gương mặt xinh đẹp lại trong trẻo, đầy ý cười, nụ cười đó hồn nhiên và rực rỡ như thế, đang giơ hai ngón tay với ống kính.
Anh cũng muốn cô cười như thế với mình, trở nên vui vẻ và hoạt bát như thế một lần nữa.
“Không điều tra nữa”.
Dụ Lâm Hải đột nhiên tắt máy tính đi: “Cô ấy là hacker cũng được, là người ngoài hành tinh cũng thế, cô ấy chính là Nam Mẫn, chỉ cần là cô ấy thì tôi sẽ chấp nhận hết”.
Phó Vực suýt nghẹn chết vì thái độ của anh, mím môi sửa lại lời Dụ Lâm Hải.
“Này người anh em, hình như cậu nhầm lẫn điều gì đó rồi, bây giờ không phải là cậu có chấp nhận cô ấy hay không, mà là cô ấy không thèm chấp nhận cậu”.
Bình luận facebook