• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (1 Viewer)

  • Chương 181-185

“Người đẹp, cô muốn làm kiểu tóc gì?”, thợ tạo mẫu tóc Tony chính thức login phục vụ.

Nam Lâm thấy để tóc dài phiền phức quá nên muốn cắt thành tóc ngắn.

Nam Mẫn bên này lại muốn nuôi tóc dài.

Từ nhỏ tóc cô đã dài rất nhanh, từ khi hiểu chuyện cô chưa từng để tóc ngắn, luôn có mái tóc dài ánh nâu.

Trước mười tám tuổi mẹ đã trông chừng cô rất gắt gao, không cho cô nhuộm tóc, sau mười tám tuổi cô bắt đầu cho mình tự do, màu sắc rực rỡ nào cũng thử một lần.

Tranh thủ lúc còn trẻ, vẫn chưa sợ hói đầu, Nam Mẫn cảm thấy cô có thể thử hết lần này đến lần khác.

“Mẫu này đi”.

Nam Mẫn quyết định rất nhanh, chọn màu đỏ hoa hồng, cũng bảo nhà tạo mẫu nối tóc cho mình.

Tẩy tóc, nhuộm tóc rồi lại nối tóc, chắc chắn không thể làm xong trong ba, bốn tiếng.

Cố Hoành hiểu rất rõ mái tóc của phụ nữ là một tác phẩm hết sức kỳ công, dứt khoác ngồi trên xe ngủ một giấc, chờ thời gian trôi qua kha khá rồi mới trở lại phục vụ.

Nam Lâm làm xong nhanh hơn Nam Mẫn, nhìn mái tóc màu vàng nhạt của mình trong gương, nhỏ giọng than thở: “Không biết anh Cố Hoành có thích không nhỉ?”

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Anh ta có thích hay không thì quan trọng gì, cái quan trọng là em có thích không”.

Người xưa có câu: Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu.

Nhưng người con gái đó “yêu mình” mới là quan trọng nhất, còn việc người khác có thích hay không, có yêu hay không thì ai thèm quan tâm?

Sau khi trải qua đoạn thời gian đó, Nam Mẫn mới hiểu được, người đã yêu mình thì dù bản thân trang điểm rực rỡ hay để mặt mộc ra đường, người đó vẫn sẽ yêu mình. Ngược lại, nếu một người không thích mình, dù bản thân có hoàn hảo, cần cù, tỉ mỉ đến mức nào thì người đó cũng sẽ không liếc mắt dù chỉ một lần.



Vì thế, cần gì phải sống để lấy lòng người khác, bản thân mình vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Nam Lâm cười gật đầu: “Em thích lắm”.

“Thế là được rồi”.Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Nam Mẫn nhìn em gái rực rỡ hẳn lên thì cũng cười theo: “Chờ em đổi hết mấy cái quần áo trẻ con đó đi, thì sẽ chính thức biến thành người đẹp”.

Cô còn phải tốn thêm chút thời gian nữa mới làm xong, bèn bảo Nam Lâm ra ngoài đi dạo rồi đưa thẻ cho cô ấy.

“Thích cái gì cứ mua cái đó, tôi không thiếu tiền”.

Nam Lâm không thường xuyên dạo trung tâm thương mại.

Cô ấy phải nhờ vào học bổng và việc làm thêm ngoài giờ để trang trải học phí, vất vả lắm mới đủ để duy trì cuộc sống hằng ngày và đóng tiền học, quần áo cũng chỉ có mấy cái đổi qua đổi lại, đâu có dư tiền để đi mua sắm.

Lầu một trung tâm thương mại là cửa hàng chuyên bán trang sức và mỹ phẩm, cô ấy không có hứng thú với mỹ phẩm này kia, nhưng lại có niềm đam mê bất tận với trang sức, bèn vào một cửa hàng trang sức xem.

Đang là chủ nhật nên khách trong cửa hàng cũng không ít.

Nhân viên trong quầy giới thiệu và cho khách thử một số mẫu trang sức, miệng nở nụ cười tươi tắn.

Đây là một thương hiệu nước ngoài sang trọng, thiết kế cũng bình thường, trước đó nhà thiết kế còn bị bóc phốt đạo nhái, nhưng chẳng hiểu sao nó lại được chào đón ở trong nước, giá cả cao ngất ngưởng, đa số thành phần tri thức bình thường đều không mua nổi, những người ghé vào đều là cậu ấm cô chiêu hoặc bà chủ nhà giàu, cũng có khá nhiều nhân vật mới nổi trên mạng hoặc là người mua hộ.

Nam Lâm mặc quần bò và áo thun trắng, mộc mạc đến mức nhân viên xem cô ấy là người vô hình, chẳng hề có ý định tiếp đón.

Cô ấy bèn tự đi dạo, xem coi có mẫu nào mới mẻ, hay ho gì không. nhìn thấy một cái lắc tay có thiết kế không tệ, Nam Lâm chỉ vào nó, lịch sự hỏi: “Có thể lấy chiếc vòng này ra cho tôi xem một chút được không?”

Nhân viên cũng không bận rộn mấy, nhưng lại tỏ thái độ mất kiên nhẫn, lấy vòng tay ra rồi đi hỏi han các vị khách khác.

Nam Lâm lấy chiếc vòng trong hộp ra, quan sát cẩn thận một phen, muốn đeo thử, nhưng còn chưa kịp đeo xong thì nhân viên là la lên oai oái: “Này, ai cho cô đeo, cửa hàng chúng tôi không cho thử!”

Giọng cô ta rất lớn khiến Nam Lâm giật nảy mình, các vị khách khác cũng dõi mắt về phía này.

Động tác của Nam Lâm chợt khựng lại, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại không được đeo thử?”

“Tại sao cái gì, chẳng có tại với sao gì hết!”

Thái độ của nhân viên rất gắt gỏng, chẳng nói chẳng rằng giật lấy cái lắc trên tay Nam Lâm xuống, động tác rất mạnh bạo, tạo thành một vết đỏ trên cổ tay cô ấy.

Nam Lâm đau nên nhíu mày, sắc mặt cô nhân viên kia còn khó coi hơn cả cô ấy, cẩn thận lau chùi lắc tay, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Dơ hết cả rồi… Đây là mẫu giới hạn số lượng của cửa hàng, mắc lắm đấy, không mua nổi thì thử làm gì?”

Khách khứa trong cửa hàng cũng mỉa mai, hừ lạnh, khinh thường nhìn Nam Lâm, như thể cô ấy đứng đây khiến cửa hàng này trở nên dơ bẩn vậy.

Mặt Nam Lâm đỏ bừng, xoay người định đi thì lại trông thấy một bóng người mảnh khảnh, xinh xắn.

“Không mua nổi thì không cho thử hả? Nội quy nhà ai thế?”

Một giọng nói trong trẻo đầy lạnh lùng vang lên, mọi người đều ngẩng đầu, trông thấy một cô gái xinh đẹp rực rỡ, trên người đầy quần áo hàng hiệu với mái tóc màu hoa hồng đỏ rực, khí thế cao ngất.

Khí chất có thể đè bẹp tất cả.

Nam Mẫn lấy thẻ đen trong tay Nam Lâm ném thẳng vào người nhân viên, giọng lạnh lùng, nhìn cô ta với nửa con mắt: “Để tôi xem coi bảo bối nhà cô là thứ gì mà tôi không thể thử được, cũng không mua nổi?”
( Chương này lỗi nha mn. Tui sẽ bổ sung sau)
Chương 182: Mua cửa hàng

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Những lời đó cũng không phải là không có đạo lý.

Nam Lâm mặc một bộ quần áo kiểu sinh viên bước vào cửa hàng xa xỉ thì không có ai để ý, nhưng Nam Mẫn vừa mới xuất hiện, quần áo trang sức từ trên xuống dưới đã có giá trị ngang ngửa một căn nhà rồi, khiến nhân viên trong quầy chói mù hết cả mắt.

Cả đám cậu ấm cô chiêu và phú bà lúc nãy vẫn còn xem kịch hay cũng nhìn Nam Mẫn với ánh mắt hâm mộ, lòng thầm nghĩ:

“Bộ quần áo này mình tìm bao nhiêu mối quan hệ cũng không đặt được, lại nằm trên người cô ta?”

“Má ơi, mình hoa mắt rồi hả? Đó chính là túi Hermes có quai cài kim cương Himalaya đúng không? Giàu quá trời quá đất mà!”

“Cô gái này đi đường thôi mà sao khí thế mạnh mẽ đến vậy trời. Cả mái tóc đó nữa, cô ấy đang quay quảng cáo dầu gội đầu hả? Đẹp quá đi! Nhìn cứ như mấy sợi tóc đó đang phát sáng lên vậy!”

“Phú bà, mời cô nhận lấy một lạy của tôi!”

Cửa hàng lập tức chìm vào yên tĩnh.

Có thể thấy nhân viên trong quầy không hề có mắt nhìn người, cũng không biết quan sát sắc mặt người khác, bị ném thẻ đen vào người vẫn còn gào khóc nói: “Các người cố tình đến đây gây chuyện đúng không? Bảo vệ đâu, còn đứng đực ra đó làm gì, mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!”

Bảo vệ đang định đi tới thì đã bị những người áo đen không biết từ đâu xuất hiện ngăn cản.

Cơ thể bọn họ cực kỳ cao lớn, ánh mắt lạnh lẽo, có thể gọi là người khổng lồ so với đám bảo vệ mà cửa hàng ký hợp đồng, bọn họ đứng đó như ngọn núi khổng lồ, nhanh chóng bao quanh Nam Mẫn, trở thành lá chắn bảo vệ cô thật chặt, ngăn cản hết tất cả những người có ý định tổn thương cô.

Cảnh tượng này như đang quay phim vậy, mọi người đều sửng sốt, mấy người bên ngoài còn duỗi cổ lên xem cuộc vui, nhưng không dám tới gần, sợ đụng phải nhân vật ghê gớm lại rước họa vào người.

“Tôi từng gặp rất nhiều kẻ dùng mắt chó nhìn người thấp, nhưng nhân viên cửa hàng có thái độ khó chịu thế này thì là lần đầu tiên gặp đấy”.

Nam Mẫn lạnh lùng ngước mắt lên: “Có được đào tạo công tác trước không vậy? Lúc đào tạo người hướng dẫn không nói với cô rằng khách hàng chính là thượng đế hả? Dù cô bán loại trang sức quý giá đến mức nào thì cũng chỉ là một nhân viên mà thôi, há miệng ra vẻ cho ai xem? Tưởng mình là Vương Mẫu Nương Nương hả? Ngọc Hoàng Đại Đế thèm vào cái loại rách nát như cô chắc?”

Miệng cô hệt như họng súng máy, cứ liên tục bắn phá nhân viên trong quầy, giọng nói từ đầu đến cuối vẫn đều đều, không cao không thấp, có thể nói là bình tĩnh mắt người nhưng lại mắng cho cô nhân viên kia ngu người.

Các nhân viên khác cũng ngơ ngác.

Quả thật cô gái này không phải là nhân viên tiếp thị chuyên nghiệp, mà là em vợ của quản lý, ỷ mình được vào làm nhờ quan hệ nên chẳng những thường xuyên nhăn nhó với khách hàng, mà còn hay khoa tay mua chân với khách, bọn họ cũng ngại quản lý nên giận mà không dám nói gì.

Đây không phải là lần đầu tiên những chuyện thế này xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải một người khách như vậy, đúng là sợ ngây người.

Một số nhân viên thông minh thấy tình huống không ổn bèn gọi điện cho quản lý đến.

May mà quản lý ở cách đó không xa, vừa nghe tin lập tức chạy về cửa hàng, vừa vào tới đã bị đám vệ sĩ áo đen kia dọa sợ, vất vả lắm mới chen vào được, lại nghe cô em vợ kia nói ra những lời ngu xuẩn.

“Tôi không thích cô nên không muốn bán đồ trong cửa hàng mình cho cô đấy thì sao? Cô dám gọi người tới đánh tôi chắc? Tôi nói cho cô biết nhé, quản lý của cửa hàng này chính là anh rể tôi, phó cục cảnh sát là cậu tôi đấy, cô dám đụng tới một đầu ngón tay của tôi không?”

Quản lý nghe những lời giới thiệu vạch áo cho người xem lưng của cô ta thì suýt chút nữa vấp chân ngã sấp mặt.

“À, thì ra là dựa vào quan hệ, thảo nào lại ngang ngược thế”.

Nam Mẫn nghe vậy thì cười rộ lên: “Lâm Lâm, em gọi cho đàn anh của em đến đây một chuyến, điều tra xem cửa hàng này là của ai, chúng ta thu mua, em cũng có thể tận hưởng cảm giác muốn làm gì thì làm trong cửa hàng nhà mình”.

Nam Lâm bên cạnh mắt trợn tròn, miệng há hốc, nhưng chị nói cái gì thì cô ấy cứ nghe theo là được, bèn lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Hoành, anh ta nhanh chóng chạy tới.

Sau khi tìm hiểu sơ sơ tình huống, Cố Hoành ngước mắt nhìn cô nhân viên kia, ánh mắt như gió thu cuốn hết sạch lá vàng.
Chương 183: Cậu tôi sẽ chơi chết mấy người

Không ngờ cô ta dám khiến cho Lâm Lâm của anh ta chịu ấm ức…

Cố Hoành gọi vài cuộc điện thoại, nói với Nam Mẫn đang ngồi nghỉ chân trên ghế: “Tổng giám đốc Nam, cửa hàng này thuộc về cậu hai nhà họ Trương, anh ta đã nắm được tình hình và muốn đích thân nói chuyện với cô”.

Nam Mẫn thản nhiên liếc nhìn anh ta, Cố Hoành trực tiếp mở loa ngoài.

“Cậu hai nhà họ Trương đấy hả, hay ho quá nhỉ, nhân viên trông quầy của cửa hàng nhà cậu ghê gớm thật đấy”.

Đầu dây bên kia, cậu hai nhà họ Trương vừa nghe được những lời đó đã suýt chút nữa tắt thở, luôn miệng xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi chị nha chị Mẫn, em không biết quản lý nhân viên nên lỡ xúc phạm đến chị, khiến chị không thoải mái! Mong chị bớt giận, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, chị thích món nào cứ thoải mái chọn, em bảo họ gói lại cho chị”.

Nam Mẫn không quan tâm tới anh ta, chỉ thản nhiên hỏi Nam Lâm: “Lâm Lâm, em còn thích cái lắc tay đó nữa không?”

Nam Lâm lắc đầu, lẽ ra cô ấy định mua cái lắc tay đó về cho chị, không ngờ lại ầm ĩ thành ra thế này, chuyện đã vậy rồi, cô ấy chẳng những kéo cửa hàng này vào danh sách đen mà chị cô ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.

“Em tôi không cần nữa”.

Vẻ mặt Nam Mẫn hết sức lạnh lùng, giọng lại càng hờ hững: “À phải rồi cậu hai họ Trương, tôi chỉ có hai cô em gái họ, không có đứa em trai nào, mong cậu đừng gọi tôi là chị, tôi nhận không nổi”.

Chẳng thèm nể mặt anh ta một chút nào.

Cậu hai nhà họ Trương chỉ thấy da đầu run lên, trút hết cơn tức lên đầu quản lý và cô nhân viên không có mắt nhìn người kia, vô số câu từ thô lỗ tục tĩu văng ra từ điện thoại.

Đầu quản lý vã mồ hôi, sắp cúi gằm mặt xuống đất rồi, thế mà cô em vợ kia vẫn còn cứng đầu cứng cổ, vẻ mặt không phục.

“Hai người mau cút đi cho tôi, cuốn gói cút khỏi đây ngay, đừng để tôi nhìn thấy mặt các người trong cửa hàng lần nào nữa!”

Quản lý biết không còn đường cứu vãn, người mà cậu hai họ Trương phải cúi đầu khom lưng thế này chắc chắn không phải là nhân vật xoàng xĩnh gì, không thể đắc tội nổi, bèn kéo cô em vợ đi: “Còn nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu đi nữa, đúng là bị cô hại thảm quá mà!”

Cô em vợ đang trong thời kỳ phản nghịch, đến tận lúc này vẫn chưa chịu sáng mắt, khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Nam Mẫn.

“Cô chờ đó, tôi sẽ bảo cậu tôi chơi chết mấy người!”

Nam Mẫn cười khẽ: “Cho hỏi tên cậu cô là gì?”

“Phó cục trưởng cục cảnh sát Lý Thiên! Sao, sợ rồi hả!”, cô em vợ kia vô cùng kiêu ngạo.

Nam Mẫn thản nhiên gật đầu: “Có hơi hơi đấy, tôi sợ ông ta chịu không nổi cái họa cô gây ra”.

Cô em vợ kia vẫn còn muốn mắng thì đã bị anh rể quản lý vội vàng kéo đi!

Đầu dây bên kia, cậu hai họ Trương vẫn còn luôn miệng xin lỗi, Nam Mẫn trực tiếp cúp điện thoại, dẫn Nam Lâm và vệ sĩ rời khỏi cửa hàng chướng khí mù mịt đó với khí thế hào hùng,

Tình thế thay đổi quá bất ngờ, có thể nói là quay ngoắt trăm tám mươi độ khiến mọi người trong tiệm đều trợn mắt há hốc miệng.

Trong lúc đi xuống bãi đỗ xe, Nam Mẫn lại dặn dò Cố Hoành: “Vị trí của cửa hàng này cũng không tệ lắm, thu mua với giá thấp, đừng cho cậu hai họ Trương đó được lợi, nếu cậu ta không chịu bán thì bảo cậu ta tự suy xét hậu quả đi. Trang sức đá quý Nam Thị cũng nên khôi phục lại việc buôn bán ở các trung tâm mua sắm lớn rồi”.

Cố Hoành nhớ từng thứ một: “Đã rõ, tôi sẽ đích thân đi làm”.

“Thêm cả…”

Nam Mẫn đang định lên tiếng thì Cố Hoành đã tiếp lời: “Phó cục cảnh sát Lý đó tôi biết, nuông chiều cháu họ đến mức này thì tám đời hỏng”.

Nam Lâm nghe thế thì thấp thỏm lo lắng, cẩn thận hỏi Nam Mẫn: “Chị, có phải em đã gây họa cho chị rồi không?”

Cố Hoành khẽ khoác vai cô ấy, cười nói: “Không đâu, em chẳng những không gây họa, mà còn lập công đấy”.

“Hả?”, mặt Nam Lâm đầy ngơ ngác, cô ấy lập công gì?

Nam Mẫn ngoái đầu lại hỏi cô ấy: “Em có thấy tôi ỷ thế hiếp người quá không?”

Nam Lâm lắc đầu như trống bỏi: “Là do thái độ của bọn họ không đúng, ỷ thế hiếp người trước cơ mà, em biết chị đang trút giận cho em nên mới ra mặt chống đối với bọn họ”.

“Cũng đúng, nhưng chưa đủ nha”.

Hôm nay Nam Mẫn nói hơi nhiều nên khá mệt, bèn nháy mắt với Cố Hoành, anh ta lập tức nhận lệnh, giải đáp thắc mắc cho Nam Lâm: “Chiêu này của tổng giám đốc Nam gọi là mượn rượu giả điên. Cô ấy đã nhắm tới cửa hàng này lâu rồi, mấy ngày nay vẫn đang nghĩ cách để có được nó, bọn họ bắt nạt em, đúng lúc chạm vào họng súng của chị em”.

Nam Lâm nghe tới đó thì mới hiểu ra được một điều, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm Nam Mẫn: “Chị này, chị cố ý hả?”

Nam Mẫn cười cười không nói gì.

Cố Hoành nhìn Nam Mẫn, khóe môi cong lên nụ cười xấu xa: “Tổng giám đốc Nam nhà chúng ta gian xảo lắm, chắc em sẽ không nghĩ là cô ấy nắm giữ một tập đoàn đa quốc gia khổng lồ như Nam Thị nhờ vào đạo đức và nhân từ với người khác đâu ha?”
Chương 184: Tấn công thành phố Bắc

Chẳng mấy chốc, thành phố Nam đã công bố một tin tức.

Một phó cục trưởng họ Lý của cục cảnh sát đã bị cách chức tạm thời để điều tra vì tham ô nhận hối lộ, làm trung gian lấy tiền bỏ túi riêng, lấy việc công làm việc tư cũng như khá nhiều tội danh khác.

Còn nhân viên quầy không xem ai ra gì kia cuối cùng cũng biết được mình đã đắc tội với nhân vật lớn như thế nào qua tiếng khóc lóc nỉ non và oán than dậy trời trong nhà, hối hận cũng đã muộn.

Đoạn nhạc đệm đó cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tâm trạng Nam Mẫn.

Cô dứt khoát ra tay thu mua mấy chục mặt bằng kinh doanh cũng như showroom trong trung tâm mua sắm ở các thành phố lớn, chính thức treo biển hiệu “trang sức đá quý Nam Thị” lên một lần nữa.

Trong đó có cả cửa hàng của cậu hai họ Trương kia.

Một vài trung tâm mua sắm lớn ở thành phố Bắc cũng lục tục treo biển quảng cáo trang sức đá quý Nam Thị, khi Dụ Lâm Hải nhận được tin tức thì anh đang tổ chức một cuộc họp hội đồng cấp cao ở tổng công ty trang sức đá quý Dụ Thị.

Trước đó trang sức đá quý Dụ Thị chuẩn bị tung ra một bộ sưu tập mang tên “Cả Đời Một Lòng”, nhưng nó lại bị chuyện ly hôn của Dụ Lâm Hải làm ảnh hưởng, khiến cư dân mạng tẩy chay nên đành phải tạm gác xuống, chuyển sang khai thác sản phẩm khác, cũng tạo thành tổn thất rất lớn.

Trông thấy trang sức đá quý Lâm Thị suy tàn đang dần ngóc đầu dậy, hoạt động công bố bộ sưu tập mới được tiến hành hết sức sôi nổi khiến họ cảm nhận được sự uy hiếp dữ dội.

Có cảm giác như ác mộng lại ập tới.

Trong cuộc họp, mọi người lời qua tiếng lại, ai cũng đòi ngăn cản trang sức châu báu Nam Thị xuất hiện ở thành phố Bắc.

“Tổng giám đốc Dụ, trang sức đá quý Nam Thị ập tới như bão táp, lại chọn những showroom rất gần chúng ta trong trung tâm thương mại, lần này nói không chừng họ đang nhắm vào ta đấy, chúng ta không thể để họ có cơ hội đứng ngang hàng với mình được”.

“Đúng đó tổng giám đốc Dụ, trang sức đá quý Dụ Thị có thể lấy lại được chỗ đứng như ngày hôm nay không hề dễ dàng, không nên để biến cố nào xảy ra nữa. Tuy rằng bây giờ sản nghiệp của Dụ Thị không tập trung vào trang sức đá quý, nhưng dù sao cũng lập nghiệp từ ngành nghề này, người trong và ngoài nước đều dõi theo chúng ta, không thể đánh mất danh tiếng được”.

“Tổng giám đốc Dụ, bản thân tôi cảm thấy trang sức đá quý Nam Thị đặt chân đến thành phố Bắc cũng được xem là một chuyện tốt”.

Có người duy trì ý kiến trái chiều: “Dù trước kia Dụ Thị chúng ta và Nam Thị vẫn luôn cạnh tranh với nhau, nhưng chúng ta đã đình chiến rất nhiều năm, hơn nữa dự án trường đua ngựa Dụ Thị và Nam Thị hợp tác cũng đã có thành công bước đầu, tại sao lúc này chúng ta lại đắc tội Nam Thị mà không cùng nhau phát triển?”

Dụ Lâm Hải im lặng không nói, đang quan sát chiếc bút máy trong tay, tầm mắt dừng lại ở hai chữ “Lâm Hải” được khắc bằng màu vàng kim với nét mảnh, thả hồn.

Cây bút máy này là một trong những món quà mà Nam Mẫn tặng cho anh, gần đây anh mới mò ra.

Anh không nhớ rõ cô đã tặng nó khi nào, ngày trước cũng không để ý tới, lần này trở lại thành phố Bắc mới tìm thấy, đây là cây bút của thương hiệu nổi tiếng, là bản giới hạn số lượng không còn bán trên thị trường, giá trị ngàn vàng.

Mà nó lại là món không đáng tiền nhất trong số những món quà của cô.

Có thể nói, Nam Mẫn từng tặng cho anh một núi vàng, nhưng tất cả đều bị anh vứt xó, “xem tiền như rác”.

Bây giờ anh nhớ tới mười triệu mà anh đưa cho cô làm tiền trợ cấp khi ly hôn, Dụ Lâm Hải lại thấy hai má nóng bừng, vô cùng xấu hổ, hận không thể đào cái hố chôn mình xuống.

Khi đó anh nghĩ cô chỉ là một cô gái nhà quê, trên người mang nhiều tiền quá sẽ dễ bị lừa mất, lại hoàn toàn không ngờ Nam Mẫn chẳng cần chút tiền đó của anh.

Dụ Lâm Hải nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ “Lâm Hải” kia, cảm thấy lòng mình vừa cay vừa đắng, ngũ vị tạp trần.

Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng tranh cãi.

“Cái gì mà cùng nhau phát triển? Dự án trường đua ngựa đó chỉ là viên đạn bọc đường của Nam Thị thôi, họ đang chờ chúng ta ở đây đấy. Bây giờ tổng giám đốc Nam mới nhận chức kia không phải là loại ngu ngốc như Nam Ninh Trúc, Nam Ninh Bách, mà cực kỳ ranh ma, xảo trá”.

Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn giám đốc bộ phận marketing.

Giám đốc bộ phận marketing đang nói hăng say, đang định bàn tán về Nam Mẫn một lát thì chợt cảm nhận được một cơn gió lạnh thấu xương ập vào mặt, lo lắng khó hiểu ngẩng đầu lên thì trông thấy đôi mắt lạnh giá của Dụ Lâm Hải, sợ đến mức ngậm chặt miệng lại.

Anh ta nói sai cái gì rồi hả? Nói sai câu nào rồi hả?

Giám đốc bộ phận thiết kế nói: “Tổng giám đốc Dụ, người ta có câu chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe, kẻ ngu thì ngược lại. Kinh doanh buôn bán có cạnh tranh với nhau là chuyện tốt, lượng tiêu thụ của trang sức đá quý Dụ Thị chúng ta ngày càng giảm, các thiết kế cũng không có sự đột phá gì, lần này trang sức đá quý Nam Thị tung ra hai sản phẩm mới đã tạo ra cú sốc tinh thần rất lớn cho nhà thiết kế của chúng ta, có kích thích mới có tiến bộ mà”.
Chương 185: Hai người này giận nhau

Dụ Lâm Hải gật đầu đồng ý: “Anh nói đi”.

“Thật lòng không dám giấu, giám đốc bộ phận thiết kế Ada của trang sức đá quý Nam Thị là sinh viên học cùng khóa với tôi, được biết sản phẩm mẫu mà họ tung ra lần này đã mời bậc thầy Ngọc Tâm đích thân điêu khắc, đó là một mánh lới kinh doanh cực kỳ tốt. Nếu “Cả Đời Một Lòng” có thể mời được bậc thầy Ngọc Tâm chạm khắc, thì tôi nghĩ chưa chắc nó đã không có cơ hội hồi sinh, một lần nữa tung ra thị trường”.

Giám đốc bộ phận thiết kế vừa nói xong lập tức dấy lên tiếng bàn tán xôn xao trong phòng họp.

“Giám đốc Từ, tin tức của anh có chính xác không vậy? Bậc thầy Ngọc Tâm đã rời khỏi giới từ lâu lắm rồi mà, sao nói xuất hiện là xuất hiện được ngay vậy?”

Giám đốc Từ nói: “Ba năm trước bậc thầy Ngọc Tâm chỉ nói mình sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà thôi, giới truyền thông đặt điều bịa chuyện rằng tuổi tác bà đã cao, hết thời, muốn rửa tay gác kiếm rời khỏi giới, nay người ta trở về, chắc chắn tin tức sẽ càn quét cả giới trang sức đá quý. Tổng giám đốc Dụ, chúng ta nhất quyết không được bỏ lỡ!”

Dụ Lâm Hải yên lặng một lát, nói: “Bậc thầy Ngọc Tâm cũng khá nổi tiếng trong giới chạm khắc ngọc và trang sức, nếu có thể mời về thì tất nhiên là tốt. Anh có quen biết gì với bà ấy không?”

Giám đốc Từ lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Tổng giám đốc Dụ thích nói đùa quá, khi danh tiếng của bậc thầy Ngọc Tâm trở nên vang dội, tôi vẫn còn cực khổ vẽ bản thiết kế trong trường, tôi chỉ biết được tên của bà ấy trong giới, còn thân phận, lai lịch, tuổi tác, địa chỉ hay hành tung của bà ấy thì tôi hoàn toàn không biết”.

Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, anh ngước mắt nhìn tất cả mọi người: “Mọi người thì sao, có ai biết gì không?”

Mọi người đều tròn mắt nhìn nhau, ai cũng lắc đầu, cả giám đốc Từ cũng không biết thì làm sao mà bọn họ biết được, có nghe tiếng nhưng mà chưa thấy người.

“Bậc thầy Ngọc Tâm”, với bọn họ mà nói chẳng khác gì Hằng Nga tiên tử trên Cung Quảng Hằng vậy, khi nào hạ phàm còn phải xem tâm trạng của bà ấy, làm gì đến lượt đám phàm phu tục tử như bọn họ xen vào?

Dụ Lâm Hải nhíu mày, đặt bút máy lên bàn, chính thức ra lệnh.

“Chuyện trang sức đá quý Nam Thị đặt chân đến thành phố Bắc, chúng ta cứ cho bọn họ không gian tự do nhất, nếu cần hỗ trợ thì lập tức giúp đỡ hết lòng”.

“Giám đốc Từ, anh liên lạc với người bạn học đó thử, xem có thể hợp tác với nhau không, tôi cũng sẽ nghĩ cách liên lạc với tổng giám đốc Nam, quan trọng nhất vẫn là mời bậc thầy Ngọc Tâm xuống núi, giúp chúng ta thúc đẩy dự án “Cả Đời Một Lòng”.

“Cứ thế đi, tan họp”.

Ada nhận được cuộc gọi của bạn học cũ, nhanh chóng báo tin Dụ Thị muốn hợp tác cho Nam Mẫn đang theo dõi hiện trường quay chụp quảng cáo của sản phẩm.

Nam Mẫn nghe thế thì khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Muốn mời tôi xuống núi hả? Cô hỏi họ thử xem, mời “bậc thầy Ngọc Tâm” ra tay cần năm trăm triệu, bọn họ trả nổi không? Nếu trả nổi, thì đòi một tỷ cho tôi”.

Ada nhướng mày: “Ý cô là?”

Đôi môi đỏ mọng của Nam Mẫn lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Không có cửa!”

Nam Mẫn đã nói rất rõ ý của mình… Bọn họ trả không nổi tiền mời bà đây về đâu.

Ada âm thầm tiếc nuối vì không thể tiến hành hợp tác của hai bên, lại không thể để lộ thân phận của tổng giám đốc Nam, bèn lấy danh nghĩa bậc thầy Ngọc Tâm ra làm lý do, khéo léo từ chối lời mời hợp tác của Dụ Thị.

Bên này, Nam Mẫn hoàn toàn không quan tâm gì tới tập đoàn Dụ Thị, hết sức tập trung quan sát việc quay phim và chụp hình sản phẩm qua màn hình, cau mày.

Sắc mặt của đạo diễn cũng không thoải mái gì cho cam: “Hai người này bị làm sao thế, tách ra chụp riêng thì rất tốt, mà chụp cùng nhau thì cứ là lạ thế nào ấy”.

Nam Mẫn cũng phát hiện ra điều này, ánh mắt khẽ nhìn về phía Hạ Thâm và Thư Anh đang đứng trước phông nền.

Hai người này đại diện cho hai sản phẩm hoàn toàn khác nhau.

Trên cổ Hạ Thâm là mặt dây chuyền hình chìa khóa tên “Tâm Môn”, quần áo màu trắng mặc trên người anh ta, rực rỡ và điển trai không nói nên lời, cổ áo mở rộng loáng thoáng lộ ra cơ ngực, khiến các nhà thiết kế nữ bên cạnh liên tục dùng tay quạt quạt, mặt đỏ tai hồng.

Điều khiến con người ta bất ngờ hơn nữa là ảnh đế luôn để mái tóc đen, không bao giờ nhuộm tóc lại có mái tóc màu đỏ cam, kết hợp với Lady of shallot cùng màu giữa mặt dây chuyền anh ta đeo lại càng tạo nên sức công phá cực lớn.

Anh đẹp trai hiền lành nho nhã biến thành soái ca rực rỡ ánh mặt trời, đúng là chói mù mắt người.

Tất nhiên đó là kết quả của việc Nam Mẫn cố gắng xin xỏ, tốn bao nhiêu võ mồm, mất nửa ngày mới thuyết phục được anh ba nhà mình.

Thư Anh bên cạnh Hạ Thâm hoàn toàn không hề yếu thế.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, bỏ đi phong cách xinh đẹp phóng khoáng ngày thường, trên người không có một trang sức phụ kiện dư thừa nào, mái tóc dài cũng cắt thành tóc ngắn, cài đóa hoa hồng màu vàng sáng rực rỡ bên tai, một người đẹp rực rỡ bỗng trở nên nhỏ nhắn yêu kiều.

Chiếc nhẫn tên “Mệnh Môn” kia thoải mái nằm trên tay cô ta, chỉ cần nhấc tay lên một cái đã biến thành khí thế của một nữ hoàng.

Lúc nãy khi hai người tự quay tự chụp riêng bộ ảnh của mình đều hoàn thành rất tốt, thể hiện rõ ý nghĩa của sản phẩm được thiết kế, nhưng khi đứng cùng nhau thì chẳng biết chập cái mạch nào, cứ lộ ra vẻ gượng gạo xấu hổ.

Dù hai người đã rất cố gắng hợp tác, nhưng hàng rào chắn giữa họ vẫn không cách nào phá vỡ được.

Đạo diễn với ánh mắt sắc bén nhanh chóng tìm thấy điểm mấu chốt, lặng lẽ nói với Nam Mẫn: “Chắc chắn hai người này đang giận dỗi nhau”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom