• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (1 Viewer)

  • Chương 213-215

Chương 213: Bạch long mã mắt ngọc thạch

Nam Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Cố Hoành: “Đó là vấn đề của anh, nếu anh đối xử với Lâm Lâm không cưng chiều bằng một nửa của tôi, vậy tôi dựa vào đâu mà giao em gái mình cho anh?”

Nam Lâm ôm Nam Mẫn từ phía sau, dựa vào người cô, rất đồng tình gật đầu.

Có chị gái nuông chiều thì cần gì đàn ông?

Cố Hoành: “…”

Anh ta cảm nhận đầy đủ khó khăn với chuyện xin dâu trong tương lai.

Hôm nay là sinh nhật của Nam Mẫn, các anh trai cũng sẽ tới thành phố Nam, cô cũng mở lòng từ bi cho bản thân nghỉ một ngày, nhưng công việc nên làm vẫn phải làm, vì thế cô bảo Cố Hoành cầm tập văn kiện cần phải xử lý gấp đến khu vườn Hoa Hồng.

Nam Mẫn muốn cài trâm phượng Nam Lâm tặng, nhưng cài lên mái tóc màu hoa hồng đỏ lại không hợp lắm, vì vậy cô gọi thợ trang điểm đến nhà để trang điểm tạo kiểu tóc cho mình.

Bên này tạo kiểu cũng không ảnh hưởng đến cô xử lý công việc.

Nam Lâm ngồi ở thảm trong phòng vẽ thiết kế, nhìn chị gái dùng bốn ngôn ngữ họp trên điện thoại và video, không hề có rào cản ngôn ngữ bất đồng, sử dụng tự nhiên, khiến cô ấy lại càng khâm phục, khi ngẩng lên mặt đầy mê muội nhìn Nam Mẫn.

Cố Hoành liếc thấy ánh mắt của Nam Lâm, anh ta đi đến búng tay một cái trước mặt cô ấy: “Ánh mắt của em là ý gì đây?”

Ánh mắt này cũng không được bình thường cho lắm, anh ta cảm nhận được nguy cơ rất mãnh liệt.

“Sư huynh, vậy mà chị lại biết bốn ngôn ngữ”.

Nam Lâm hâm mộ từ sâu trong thâm tâm, môn học cô ấy yếu nhất là ngôn ngữ, cũng khâm phục tất cả những người có thể dùng ngoại ngữ giao tiếp lưu loát với người khác, thật là ngầu bá cháy luôn!

Cố Hoành nói: “Không chỉ bốn nước, tôi nghe thấy ngoại ngữ mà tổng giám đốc Nam có thể nói chắc là tám loại, đều là kiểu có thể giao tiếp thuần thục với người ta. Cộng thêm một vài ngôn ngữ địa phương nữa, chắc không dưới mười loại đâu, quả đúng là tiểu thiên tài ngôn ngữ bình thường không có gì lạ”.

Nam Lâm chỉ nghe thôi cũng đã muốn phục sát đất rồi, phát ra một tiếng cảm thán từ trong linh hồn: “Rốt cuộc có gì mà chị gái không biết không nhỉ”.

“Đương nhiên có”, Cố Hoành quả thực không nhìn được dáng vẻ sùng bái này của Nam Lâm, trong lòng rất ghen tỵ, anh ta không nhịn được muốn tung tin tức xấu về Nam Mẫn, đánh vỡ cái nhìn của Nam Mẫn đối với chị gái.

Nam Lâm tò mò nghiêng đầu nhìn về phía anh ta: “Cái gì đó?”

Cố Hoành lén nhìn trộm Nam Mẫn, thấp giọng nói với Nam Mẫn: “Chị em không biết hát, năm âm không đầy đủ. Cũng không biết nhảy, là kiểu hát nhảy đều phế trong truyền thuyết”.

Nam Lâm không dám tin liền trợn tròn mắt: “Thật hay giả đấy?”

“Không tin hả, không tin thì tối nay em chờ xem. Trong tiệc sinh nhật, năm ông anh trai sẽ không bỏ qua cho cô ấy đâu, nhất định phải bắt cô ấy biểu diễn”.

Cố Hoành cười đầy xấu xa, một nụ cười đê tiện.

Nam Lâm nhìn Cố Hoành thật sâu: “Sư huynh, anh có biết bây giờ anh giống ai không?”

Cố Hoành: “Hả?”

“Cực kỳ giống Lý Liên Anh bên cạnh Từ Hy Thái Hậu”, Nam Lâm nói thật.

“...”, Cố Hoành không cười nổi nữa, cô ấy nói mình giống thái giám?!

Xong rồi, vợ không nghe lời chồng.

Bên Nam Mẫn mới vừa kết thúc một cuộc họp qua điện thoại, quản gia Triệu gõ cửa nói: “Cô cả, cậu Phó tới”.

“Anh ta tới làm gì?”, Nam Mẫn nhíu mày.

Lần trước, sau khi Phó Vực đến văn phòng của cô phát bệnh điên, Nam Mẫn liền không quan tâm đến anh ta, lạnh nhạt với anh ta hơn một tuần lễ, hôm, nay còn không biết xấu hổ mò đến đây, không sợ chịu không nổi sao.

Dưới tầng truyền đến tiếng sáo, cùng với tiếng gọi trong trẻo: “Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn thân yêu ơi ~ Chị Nam! Chị Mẫn! Bảo bối Mẫn!”

Gọi chán thì lại bắt đầu hát.

Thật là phiền phức chết mất!

Nam Mẫn lạnh mặt mở cửa sổ nhìn xuống lầu, chỉ thấy Phó Vực cưỡi trên một con ngựa trắng, nụ cười sáng ngời nhìn cô: “Mau xuống đi! Tôi mang quà sinh nhật đến cho em đây”.

Nam Mẫn đi xuống tầng, Phó Vực lập tức lăn xuống, giang hai cánh tay muốn ôm cô.

“Mẫn Mẫn, sinh nhật vui vẻ nha!”

Người vừa tới trước mặt liền bị Nam Mẫn không chút lưu tình đẩy ra.

Trong mắt Nam Mẫn không có Phó Vực, tất cả đều tập trung vào con ngựa trắng anh ta mang đến.

Đây là một con bạch mã cực kỳ xinh đẹp, sạch sẽ, mềm mại, không có một cọng lông pha tạp, nhìn thấy Nam Mẫn, nó nâng vó trước, thân thiết chào cô.

Trong mắt Nam Mẫn lóe lên ý cười, giơ tay sờ nó một cái, trên mặt hiện lên kinh ngạc: “Đây là bạch long mã mắt ngọc thạch?”

Phó Vực còn kinh ngạc hơn cô, anh ta giơ ngón cái lên: “Em gì cũng biết”.

Nam Lâm cũng đi xuống tầng, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy ngựa sống, có chút không dám tiến lên: “Chị, ánh mắt của nó…”

Cố Hoành ở bên phổ cập kiến thức cho cô ấy: “Loại ngựa này tên là bạch long mã mắt ngọc thạch, là giống cực kỳ hiếm thấy, đôi mắt rất giống ngọc thạch, nghe nói do tròng đen thiếu một loại sắc tố gây nên”.

Nam Lâm đã sáng tỏ liền gật đầu, giữa lúc nói chuyện, Nam Mẫn đã nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa.

Dáng người phóng khoáng đầy khí chất, giống như một nữ tướng quân tư thế hiên ngang.

Nam Mẫn vuốt ve ngựa, cô nói với Phó Vực: “Bao nhiêu tiền? Tôi mua”.

Phó Vực đau đớn nhìn cô: “Nói tiền bạc là tổn thương thêm tình cảm đó, đây là quà sinh nhật tôi tặng em, chỉ cần em không giận tôi nữa, đồng ý tiếp tục làm bạn tốt của tôi, vậy là tôi hài lòng rồi”.
Chương 214: Lần thứ ba đến thành phố Nam

Mặc dù biết người này dùng lời hay ý đẹp lấy lòng cô, nhưng Nam Mẫn thật sự thích món quà này, cũng không làm ra vẻ xấu hổ bẽn lẽn.

“Được, phần ân tình này tôi nhận”.

Phó Vực vui chết mất.

Rõ ràng anh ta là người tặng quà, nhưng nhìn Nam Mẫn nhận món quà này còn vui hơn.

Phó Vực cả ngày lẫn đêm dường như không có việc gì làm, anh ta nhận cơ hội tặng ngựa, ở khu vườn Hoa Hồng cả một buổi chiều, đuổi cũng không đi.

Nam Mẫn đích thân tắm cho ngựa ở trong sân, đặt cho nó cái tên “Tiểu Bạch”, tắm rửa nó sạch sẽ rồi bảo ông K dắt đi chăm sóc thật tốt.

Hoàng hôn ngả về phía tây, đoán chắc các anh cũng sắp đến rồi, Nam Mẫn chuẩn bị thu dọn để ra ngoài.

Phó Vực bám theo sau lưng cô như sâu: “Nghe nói hôm nay em chuẩn bị tiệc sinh nhật ở nhà hàng Thực Vị hả? Tôi có thể tham gia không?”

“Không thể”.

Nam Mẫn ngay cả từ chối khéo cũng không có, mà từ chối rất thẳng thừng.

Phó Vực lại một lần nữa bị thương: “Tại sao không thể?”

Nam Mẫn vẫn còn tốt tính trả lời anh ta, mặc dù trong lời nói không có một chút nhiệt độ: “Bởi vì là tiệc gia đình, anh đi không thích hợp”.

“Chính bởi vì là tiệc gia đình, cho nên tôi mới muốn đi chứ”.

Phó Vực không hề coi mình là người ngoài, anh ta đi hai bước đến trước mặt Nam Mẫn, đối diện với cô đang đi lùi lại, anh ta không ngừng lải nhải: “Dù sao bây giờ tôi cũng là một thành viên trong lốp dự phòng của em, vừa hay gặp các anh trai kia, để xem tôi có tư cách lên chức hay không”.

Nam Mẫn dừng chân, lạnh lùng liếc Phó Vực,

“Sao anh có thể nói một cách hồn nhiên mấy câu không biết xấu hổ như vậy chứ?”

Phó Vực khoanh tay chẳng hề để ý: “Da mặt tôi dày, không sao”.

Giọng nói Nam Mẫn lạnh buốt: “Da mặt anh dày là việc của anh, nhưng bớt dát vàng trên mặt mình đi, làm lốp dự phòng của tôi hả? Anh vẫn chưa đủ tư cách”.

Cô lạnh lùng đẩy anh ta: “Tránh ra!”

Phó Vực không tới Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định: “Tôi nói thật mà, em bảo các anh gặp tôi chút đi, nói không chừng bọn họ rất thích tôi đấy. Gả em cho tôi, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng”.

Nam Mẫn cười lạnh: “Anh qua cửa của anh hai tôi trước rồi hẵng nói nhé”.

Sau đó để lại một bóng lưng lạnh nhạt, không chút lưu luyến đi vào cửa.

Phó Vực bị ông K chặn cửa, nhớ đến Quyền Dạ Khiên đó, tự tin tràn đầy trong lòng lập tức giảm bớt hơn nữa. Quả đúng như vậy, anh ta muốn theo đuổi Nam Mẫn, cửa của Quyền Dạ Khiên kia thì khó qua.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa anh ta có hy vọng lớn hơn Dụ Lâm Hải.

Lão Dụ kia thì đã thật sự bị treo ở danh sách đen rồi, tội nhân đóng đinh để sỉ nhục trên cột, chắc một chút xíu hy vọng cũng không có.

Cũng không biết bây giờ anh chạy đâu rồi, có biết hôm nay là sinh nhật Nam Mẫn không.

Thân là tình địch, anh ta sẽ không mật báo tin tức cho anh đâu.



Dụ Lâm Hải vừa xuống máy bay, anh lên xe đi thẳng về phía cầu Nam ngõ cổ.

Lại một lần nữa đến thành phố Nam, tâm tình anh hết sức phức tạp, giống như mỗi lần đến đây, mối quan hệ giữa anh và Nam Mẫn sẽ lại xảy ra một vài thay đổi.

Thân phận của cô vẫn luôn biến hóa, khoảng cách giữa anh và cô cũng đã chậm rãi bị kéo xa.

Lần đầu tiên anh tới là khi anh phát hiện cô vợ nông thôn ngoan hiền khôn khéo đã ly hôn với anh, trong một đêm biến mất, xoay mình một cái liền trở thành cô cả nhà tài phiệt của tập đoàn Nam Thị.

Anh đến Thủy Vân Gian chất vấn cô, mà cô lại ngước mắt nhìn anh, lạnh lùng nói: “Anh à, chúng ta quen nhau?”

Lần thứ hai tới là vì anh muốn hợp tác làm dự án trang trại ngựa với cô.

Khó khăn lắm mới gặp cô ở tập đoàn Nam Thị, vậy mà cô lại lạnh lùng đánh giá anh, nói ra một câu cực kỳ lạnh nhạt: “Muốn hợp tác với tôi? Anh là ai?”

Đây đã là lần thứ ba đến đây…

Cô sẽ còn từ chối anh chứ?

Dụ Lâm Hải nghiêng đầu nhìn về phía món quà sinh nhật anh chuẩn bị cho cô ở ghế sau, mặc dù những món qua này chẳng tính là gì so với những món quà cô tặng cho anh, nhưng cũng là chút tâm ý của anh, hy vọng cô có thể nhìn món quà mà đối xử với anh dịu hàng hơn.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Dụ Lâm Hải nhếch lên cười khổ.

Thật sự không ngờ có một ngày anh sẽ vì niềm vui của một cô gái mà hao tổn tâm huyết, hèn mọn đến mức này.



Tin nhắn trong nhóm vang liên hồi, các anh đều đã lần lượt đến thành phố Nam.

Đang chạy đến chỗ này rồi.

Nam Mẫn ôm điện thoại vừa gửi tin nhắn vừa đi vào nhà hàng Thực Vị.

Hôm nay nhà hàng rất yên tĩnh, bởi vì lại được cô bao hết rồi, trang trí đậm chất lễ hội với bóng bay và đồ trang trí treo khắp nơi, Nam Mẫn vừa bước vào, ruy băng phun đầy người.

“Bà chủ, sinh nhật vui vẻ!”, nhân viên nhà hàng rối rít hoan hô.

Nam Mẫn cười: “Cùng vui nào”.

Tư Triết nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cậu ta vén rèm đi ra, nhìn thấy Nam Mẫn, mắt nai trong veo lộ ra ý cười tươi sáng: “Chị đến rồi”.

Hôm nay Nam Mẫn ăn mặc rất đặc biệt.

Tóc màu hoa hồng đỏ nhuộm lại thành đen, tóc búi sau gáy, chỉ đơn giản cài một chiếc trâm màu tím, trên người mặt chiếc váy dài không tay màu tím, chiếc váy có một lớp lụa mỏng, theo bước đi liên dâng lên gợn sóng, khí chất tiên nữ lúc ẩn lúc hiện, đẹp không giống người phàm.
Chương 215: Đúng là trẻ con…

Cậu ta đặc biệt đùa một câu, đây chính là một đạo cô xinh đẹp nào vừa xuống núi đây.

“Đồ ăn chuẩn bị xong chưa?”

Nam Mẫn đi vào phòng bếp, vừa hỏi một câu, Tư Triết đột nhiên đi đến gần cô một bước, sau đó lòng bàn tay man mát, có thêm một thứ gì đó.

Cô hơi ngây người, là một sợi dây chuyền hình mặt cười màu vàng nhạt, cô nhìn vào, là khuôn mặt cười rạng rỡ của Tư Triết.

“Quà sinh nhật. Chúc chị sinh nhật vui vẻ”.

Nam Mẫn trong lòng ấm áp, nhưng ngoài miệng lại quở trách: “Học sinh như cậu chuẩn bị quà đắt như vậy làm gì?”

“Không đắt không đắt”.

Tư Triết xua tay, có chút ngượng ngùng nói: “Dây chuyền là vàng ròng, nhưng tay chân em vụng về, làm hỏng mấy sợi dây chuyền mới làm xong, chị đừng chê là được rồi”.

Nam Mẫn sờ vào mặt cười, mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Cái này là cậu tự làm?”

Tư Triết gật đầu, lại gãi đầu một cái.

“Lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho con gái, không có kinh nghiệm gì, hỏi cô em, cô nói con gái đều thích mấy loại như quần áo túi xách đồ trang sức gì đó. Em nghĩ trên cổ chị trông khá trống vắng, vậy nên đã làm một sợi dây chuyền cho chị”.

Nam Mẫn hạ thấp mắt, nhìn thấy vết thương trên ngón tay cậu ta, dù không dán băng keo cá nhân, cũng có thể nhìn thấy vết da rách, rạch ra không ít vết máu.

Cô là bậc thầy khảm ngọc, đương nhiên biết vết thương này từ đâu tới.

Tư Triết tỉnh bơ vòng tay sau lưng: “Lần đầu làm không quá thành thạo, về sau thì ổn rồi”.

Đôi mắt Nam Mẫn nhìn Tư Triết, không biết nên nói cái gì.

Thật ra thì từ trước đến nay cô cũng không thiếu đồ trang sức.

Chỉ là chiếc vòng ngọc trai mẹ để lại, cô có thể đeo hàng ngày với nhiều kiểu khác nhau trong vòng một năm, chứ chưa nói đến các thương hiệu lớn các bố và các anh tặng, mở ra một tiệm trang sức cũng dư sức có thừa.

Cũng không phải cô không muốn đeo, chỉ là những loại trang sức bằng vàng nguyên chất quá nặng, đeo lên cổ thật phiền phức, chỉ khi tham dự những trường hợp quan trọng, cô mới thỉnh thoảng đeo.

Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiền cô nhận được sợi dây chuyền do một cậu con trai tự tay chế tạo.

Nghĩ đến cũng biết, đôi bàn tay dày thon dài muốn chế tạo một đồ vật nho nhỏ, quả thật không dễ dàng chút nào.

Cậu ta càng qua loa thì lại càng khiến Nam Mẫn cảm thấy lòng bàn tay nặng trĩu.

Cảm giác trong lòng thật lạ.

Trong não vừa xoẹt qua một ý niệm hoang đường, Đinh Danh Dương lau tay, đánh vào sau gáy Tư Triết một cái: “Thằng nhóc này đúng là hiếu thuận, lần trước sinh nhật tôi, nó đã tặng tôi một con dao bếp, hàng cao cấp đó”.

Tư Triết mím môi, từ đáy lòng chán ghét sư phụ mình: Lúc này sao thầy lại xen vào chứ.

Không thể không nói, Đinh Danh Dương vừa mở miệng đã xóa bỏ đi rất nhiều băn khoăn của Nam Mẫn.

Cô dùng giọng điệu vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc: “Tôi biết cậu hiểu chuyện, muốn tôi vui vẻ, nhưng cậu là vận động viên bóng rổ, lại còn làm đầu bếp, tay quan trọng thế nào, không cần tôi nói nhiều, tại sao phải làm việc khiến bản thân mình bị thương chứ?”

Tư Triết thấy Nam Mẫn nghiêm mặt, tim đập thình thịch, không phải sợ, cũng không phải kính nể, chỉ là đơn thuần không muốn khiến cô không vui.

Trong lòng nôn nóng giống như con kiến trên chảo nóng, lại không muốn lên tiếng chống đối, khuôn mặt nhỏ anh tuấn trong nháy mắt phồng lên đỏ bừng.

Đôi mắt nai trong veo hiện lên thủy quang, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm.

Lòng dạ có cứng rắn như thế nào cũng không kìm được trước ánh mắt như vậy.

Nam Mẫn chỉ duy trì mặt lạnh được năm giây thì không nhịn nổi nữa, giọng điệu của cô hòa hoãn lại: “Được rồi, quà tôi nhận. Chỉ một lần này thôi, lần sau không phá lệ đâu”.

Chị cho bậc thang, dù muốn hay không Tư Triết cũng thuận theo bậc thang đi xuống, cậu ta vui vẻ cười, nặng nề gật đầu: “Vâng!”

“Đúng là trẻ con…”, Nam Mẫn không nhịn được giơ tay muốn sờ đầu cậu ta, nhưng với không tới.

Tư Triết ngây ra, thuận theo động tác của cô, cậu ta khom người cúi thấp đầu.

Hình ảnh đó cực kỳ giống hươu cao cổ đột nhiên cúi đầu xuống...

Nam Mẫn bật cười, rụt hai tay về: “Được rồi, thời gian sắp không đủ, tôi còn phải mau chóng nấu ăn”.

Bị chị sờ đầu, Tư Triết ra vẻ không vui.

Nhưng tương lai còn dài.

Cậu ta nhanh chóng an ủi bản thân, sau đó đi theo Nam Mẫn: “Chị, để em giúp chị”.



Không thể không nói, Nam Mẫn vừa vào phòng bếp, nơi này liền biến thành thiên hạ của cô.

Cô đứng trước bếp lò, giống như một vị nữ tướng quân rong ruổi nơi chiến trường, thứ cầm trong tay rõ ràng chỉ là cái nồi, nhưng lại giống như cầm đao kiếm, thật sự rầm rộ, khí thế dứt khoát táo bạo.

Đinh Danh Dương và Tư Triết giống như người hầu hạ, nghe cô thúc giục.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong trước, Nam Mẫn làm rất nhanh, từng món đưa ra khỏi nồi, mang lên bàn, cùng với mùi thơm lan tỏa, các anh cũng đã đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom