-
Chương 216-218
Chương 216: Quà của anh tư anh năm
Anh nhỏ Bạch Lộc Dư đến đầu tiên, anh ta đi đón Lý Vân ở sân bay, vừa vào đến cửa liền hít mũi ngửi: “Thơm quá!”
Anh ta nghiêng đầu nói với Lý Vân: “Anh tư, em nói cái gì ấy nhỉ, hôm nay nhất định Tiểu Lục sẽ đích thân xuống bếp mà, sao hả, bị em nói trúng rồi đó”.
Lý Vân đã đấu khẩu với anh ta cả chặng đường, vừa muốn oán hận anh ta mấy câu thì nhìn thấy Nam Mẫn tiên khí lay động đi ra khỏi phòng bếp, khuôn mặt tuấn tú của anh ta lập tức biến ảo thành nụ cười, anh ta giang hai cánh tay: “Bé con, qua anh tư ôm nào!”
Nam Mẫn mỉm cười tiến lên ôm Lý Vân: “Anh tư, anh tới hơi muộn nha”.
Cô quở trách anh ta: “Em về thành phố Nam lâu vậy rồi mà giờ anh mới đến”.
“Không phải anh đã phái người thân qua trước sao”.
Lý Vân cười dịu dàng, tướng mạo anh tư và anh nhỏ khá giống nhau, mắt nai mày rậm sống mũi thẳng, môi mỏng răng trắng cùng chiếc cằm hoàn mỹ, vai rộng eo ếch mông nhỏ, thuộc hàng mỹ nam.
Nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau, anh nhỏ là loại người xấu xa cà lơ phất phơ, còn anh tư là kiểu xấu xa tao nhã lịch sự.
Đương nhiên anh tứ đối xử với cô cực kỳ tốt, xấu xa cũng chỉ thể hiện trước mặt người thân kia thôi.
Lý Vân nói đùa, lại giống như giải thích đàng hoàng với tiểu tổ tông: “Tháng trước anh nhận mấy ca phẫu thuật lớn, thường xuyên đi nước ngoài, không hề có được thời gian rảnh, không thì cũng sẽ không muộn vậy mới đến thăm em đâu”.
“Em biết bệnh viện bận bịu, một bác sĩ không biên giới như anh chính là Bethune thời hiện đại, ai ai cũng cần anh mà”.
Đương nhiên Nam Mẫn không phải tức giận thật sự với anh ta, không ai hiểu rõ chức trách và công việc khó khăn của bác sĩ bằng cô, cô nhìn phía sau anh: “Sao chỉ có một mình anh đến? Anh Trình đâu?”
Lý Vân bĩu môi: “Đại luật sư này còn bận hơn cả anh, ngày ngày phải xư lý rất nhiều công việc, y như hoàng đế vậy”.
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư nhìn anh tư oán hận với người nhà, cảm thấy anh ta giống như cô vợ nhỏ chịu oan ức, hai người trong lòng hiểu nhưng không nói, chỉ bật cười.
“Anh ấy không có lộc ăn, mặc kệ anh ấy đi. Xem các anh chuẩn bị quà cho em này”.
Lý Vân hào hứng đưa một chiếc túi giấy cho Nam Mẫn, mặt đầy kiêu ngạo: “Đây chính là món qua hai anh nghiên cứu hồi lâu, vắt óc lắm mới nghĩ ra đấy”.
Mặt anh ta giống với dáng vẻ học sinh tiểu học “Chờ được tuyên dương”.
Nam Mẫn nhìn túi giấy, hoàn toàn không nghĩ ra bên trong được cái gì. Ảnh? Hợp đồng? Bưu thiếp?
Bạch Lộc Dư vốn đang lén ăn, nghe vậy cũng tò mò ghé qua xem.
Nam Mẫn tháo mấy vòng dây, lấy đồ bên trong ra, không phải ảnh, không phải hợp đồng, cũng không phải bưu thiếp, mà là… một tờ bảo hiểm.
Bạch Lộc Dư: “???”
Nam Mẫn: “!!!”
Lý Vân vẫn còn đang dương dương tự đắc: “Anh nghĩ em chẳng thiếu thứ gì, vừa hay gần đây bệnh viện đưa ra một loại bảo hiểm chữa bệnh, anh liền mua một phần cho em. Sao hả, có phải vừa thực dụng, lại rất mới mẻ không?”
Biểu cảm trên mặt anh ta như muốn nói “Mau khen anh mau khen anh đi”.
Nam Mẫn: “…”
Bạch Lộc Dư: “…”
“Rất tốt”, Nam Mẫn lặng lẽ cất bảo hiểm đi, cô đã nghĩ xong sinh nhật năm nay phải ước cái gì rồi, một điều trong số đó nhất định phải là…
Bố mẹ hãy phù hộ cô không có cơ hội dùng đến bảo hiểm anh tư mua!
Anh tư có độc.
“Anh tư, anh nghĩ gì thế, sao lại tặng em gái nhỏ bảo hiểm? Ha ha ha ha ha…”
Bạch Lộc Dư đứng bên cạnh cười vểnh môi, quả thật anh ta không hiểu, hai nam cong như anh tư Lý Vân và Trình Hiến sao có thể làm việc như trai thẳng vậy?
Quả thật chính là trai thẳng thuần chủng!
Hai cặp mắt của Nam Mẫn và Lý Vân như tia laser, trong nháy mắt đốt Bạch Lộc Dư thành tro.
Lý Vân nhìn thấy anh ta cười quá láo xược, đá anh ta một cước: “Em chuẩn bị món quà sinh nhật gì cho Tiểu Lục?”
Lý Vân ngược lại muốn nhìn xem Bạch Lộc Dư có thể biến ra thứ gì đây.
Bạch Lộc Dư cười đến chảy nước mắt, anh ta xoa xoa khóe mắt, đứng thẳng lưng, lấy quà sinh nhật bố mình tặng ra trước: “Nè, bao lì xì đỏ ông già tặng em, xem cho kỹ nhé, anh không nuốt riêng đâu”.
Không ai không thích tiền, Nam Mẫn nhận lấy chi phiếu, lập tức mặt mày hớn hở: “Cảm ơn bố năm!”
“Nhóc con mê tiền, nhìn xem anh chuẩn bị cho em cái gì đây”.
Bạch Lộc Dư xoa đầu Nam Mẫn, nắm tay cô ra cửa, Lý Vân cũng đi theo.
Trước cửa nhà hàng Thực Vị đang đỗ một chiếc xe được vải đen bọc lại, Bạch Lộc Dư giao chìa khóa vào tay Nam mẫn: “Mới mang từ nước ngoài về, quà của em”.
Lý Vân ở bên cạnh bĩu môi: “Hêy, anh tưởng cái gì, không phải xe thể thao sao, tầm thường”.
Bạch Lộc Dư nói: “Đây không phải xe thể thao bình thường…”
Anh ta nói một nửa, Nam Mẫn đã không kịp chờ đợi tiến lên trước, vung tay vén vải đen, là một chiếc Porsche 911 đã được sơn lại màu xanh lục bảo, dưới ánh đèn chói mắt, tản ra ánh sáng xanh trong vắt.
Bạch Lộc Dư nhìn thấy màu xanh lá liền hưng phấn, anh ta nhảy lên bậc thang, nói với Nam Mẫn giống như khen con mình: “Sao hả, có phải đẹp đến bùng nổ không!”
Chương 217: Đi tìm Nam Mẫn
Trên mặt Nam Mẫn viết đầy lời khó nói hết: “Anh nhỏ, thưởng thức của anh chết hết rồi”.
Bạch Lộc Dư: “…”
“Phụt…”, lần này đến lượt Lý Vân cười nhạo Bạch Lộc Dư.
Hai người này rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng vẫn còn muốn cười nhạo làm tổn thương lẫn nhau, đây chính là giải thích hoàn mỹ cho những gì được gọi là “Tình anh em chắc có bền lâu”.
Ngoại trừ màu sắc xe thể thao, sau khi được Bạch Lộc Dư cải tiến, Nam Mẫn rất thích tính năng, cô đi một vòng, nhẹ nhàng chơi vài cú trượt, thân xe nhẹ tênh giống như sắp bay lên.
Đúng lúc Tư Triết bưng đồ ăn đi ra, vừa đến cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta kinh ngạc che miệng hô lên một tiếng, ngược lại dọa cho Lý Vân và Bạch Lộc Dư giật mình.
Trên mặt Bạch Lộc Dư tràn đầy nụ cười kiêu ngạo: “Thái sư thúc của cậu ngầu chứ? Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chơi xe rất lợi hại của con nhóc này, tôi đều muốn quỳ xuống”.
Nói xong, anh ta lại khẽ thở dài: “Đáng tiếc, con bé đã rời khỏi thần đàn đua xe từ rất lâu rồi”.
Đôi mắt Tư Triết đã dán chặt trên người Nam Mẫn không dứt ra được.
Chị gái đẹp xuất sắc.
…
Dụ Lâm Hải đến khu vườn Hoa Hồng.
Vốn dĩ anh muốn đặt một bàn ăn tối dưới ánh nến ở nhà hàng Thực Vị ở ngõ cổ Nam Kiều, cố gắng chúc mừng sinh nhật Nam Mẫn.
Không ngờ vừa đi được nửa đường, Hà Chiếu thông báo một tin không may, đó là hôm nay nhà hàng Thực Vị đã được người khác bao.
Dụ Lâm Hải trầm mặt: “Dù trả giá cao gấp mười lần cũng phải bao trọn”.
Hà Chiếu đàm phán một hồi với giám đốc nhà hàng, kết quả nhận được là…
“Tổng giám đốc Dụ, giám đốc nhà hàng nói, không phải chuyện tiền nong, tối nay nhà hàng phải tiếp đãi một vài vị khách vô cùng quan trọng, dù anh có ra giá tiền gấp trăm lần cũng không bao nổi đâu, hay anh đổi ngày hoặc đổi sang nhà hàng khác”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải chìm xuống, anh mím môi mỏng: “Đi khu vườn Hoa Hồng”.
Gặp Nam Mẫn trước rồi tính sau.
Chỉ tiếc đến khu vườn Hoa Hồng lại không gặp Nam Mẫn.
Quản gia Triệu đang sai người thu dọn hộp quà đã bóc xong, sắp xếp chuyến đến kho, trong sân chất đầy hộp quà đủ loại đủ màu, mấy người giúp việc bận đến mức hỗn loạn.
Nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu đen quen thuộc này, quản gia Triệu đích thân ra đón khách: “Thưa anh, xin hỏi anh có đến làm gì?”
Dụ Lâm Hải nhìn hộp quà trải đầy sân, đôi mắt đen nhánh giống như nước hồ sâu thẳm.
Anh thấp giọng: “Tôi tìm Nam Mẫn”.
Quản gia Triệu nghe vậy liền nhìn anh thật kỹ, bà ấy không được vui lắm, tục danh của cô cả không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi, người này đúng là không biết lễ phép.
“Xin lỗi, cô cả của chúng tôi không có ở đây, nếu anh cần liên hệ thì có thể gọi cho cô ấy, hoặc hôm khác lại tới, xin thứ lỗi tôi không thể cho anh vào”.
Nói xong, quản gia Triệu liền lệnh cho gác cửa đóng cổng lớn lại.
Hà Chiếu vội vàng nói: “Chúng tôi không có ác ý, là đến tặng quà. Hôm nay không phải sinh nhật của cô Nam sao. Tổng giám đốc Dụ của chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều món quà, muốn đích thân đưa cho cô ấy”.
Vừa nói đến “Tổng giám đốc Dụ”, quản gia Triệu liền biết người đến là ai.
Đôi mắt đã trải qua phong sương của bà ấy cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải, thầm nghĩ đây chính là tên phụ lòng hại cô cả chịu khổ và uất ức mấy năm này. Hóa ra đức hạnh trông như thế này!
“Ồ, là tới tặng quà”.
Quản gia Triệu nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nhưng không hề có một chút ý tứ muốn cho họ vào cửa, bà ấy quay đầu nói với giúp việc đang vận chuyển đồ: “Mọi người cẩn thận một chút, trong hộp đều là bảo bối giá trị có tiền cũng không mua được, đừng để rơi vỡ đó. Trong kho vẫn còn có quà chưa mở cũng phải phân thành các loại, đợi cô cả có thời gian rảnh sẽ từ từ mở”.
Dặn dò xong, bà ấy lại quay đầu, mặt lộ vẻ khó xử.
“Thưa anh, anh cũng nhìn thấy rồi, người trước tặng quà nhiều quá, kho hàng và sân đều chật hết cả, trong phòng khách ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, thật sự là không còn chỗ trống nữa. Ý tốt thì tôi thay cô cả nhận, hay anh cứ cầm về tặng cho cô gái khác đi”.
Nói xong, quản gia Triệu liền xoay người, lạnh giọng ra lệnh: “Tiễn khách!”
Cổng lớn của khu vườn Hoa Hồng đóng “Bộp” một tiếng ngay trước mặt Dụ Lâm Hải.
“Này, các người làm sao thế, đây chính là cách nhà họ Nam đãi khách sao?”, Hà Chiếu đụng phải nên mũi đầy tro, anh ta tức giận kêu gào, nhưng lại bị Dụ Lâm Hải kéo cổ rời đi.
Lên xe, Dụ Lâm Hải lạnh lùng bảo tài xế đi đến ngõ cổ Nam Kiều.
Nếu Nam Mẫn không ở nhà, vậy nhất định là đi đến nhà hàng Thực Vị, nghĩ đến người có thể tiền muôn bạc biển bao phòng ăn, lại không chịu chuyển nhượng, cũng chỉ có cô mới có quyền lợi này.
Cô bao toàn bộ nhà hàng là muốn tổ chức tiệc sinh nhật sao?
Sao lại không thông báo với anh một tiếng.
Ý tứ nóng nảy hiện lên trong lòng, Dụ Lâm Hải móc điện thoại ra gọi cho Phó Vực, đầu dây vừa nhận, anh liền đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đang ở tiệc sinh nhật Mẫn?”
Đầu dây bên kia, Phó Vực nói chuyện uể oải: “Tôi muốn đi lắm chứ, mà không có tư cách. Cô ấy nói hôm nay là tiệc gia đình, không cho phép tôi đi, tối nay cô ấy còn muốn đích thân xuống bếp làm một bàn lớn đầy món ngon, tôi thèm quá trời đây này”.
Đáy mắt Dụ Lâm Hải vén lên từng tầng rung động: “Biết rồi”.
Nói xong định cúp máy, giọng nói Phó Vực lại vang lên: “Sao hả, muốn đi à? Đừng trách người anh em này không nhắc nhở cậu. Tiệc sinh nhật tối nay chắc hẳn mấy người anh của cô ấy sẽ đến, nếu cậu đi, e rằng tiệc sinh nhật sẽ biến thành Hồng Môn yến, cẩn thận cái mạng nhỏ khó mà bảo toàn đấy”.
Chương 218: Hí phục của công chúa Linh Tê
Tròng mắt đen của Dụ Lâm Hải mang theo ánh sáng u ám, giọng nói hơi lạnh: “Dù là Hồng Môn yến, tối nay tôi không thể không đi”.
Nhìn điện thoại bị cắt đứt, Phó Vực lặng lẽ thở dài.
Đây biết rõ sẽ chết, mà còn vẫn đâm đầu vào.
Phó Vực chạm vào trán và ngực, chắp tay cầu nguyện và mặc niệm cho Dụ Lâm Hải: “A men”.
Vì tình cảm anh em này, anh ta sẽ đi nhặt xác thay anh.
Hôm nay không phải trời đêm quang đãng, chân trời màu đen không có nổi một vì sao.
Gió đêm nổi lên, dự báo thời tiết nói có mưa rào sấm chớp.
Đi đến nửa đường, mưa bắt đầu rơi.
Hà Chiếu nhìn tình trạng đường, báo cáo với Dụ Lâm Hải ngồi phía sau không nói lời nào: “Tổng giám đốc Dụ, phía trước đang sửa đường, con đường này tắc quá, hay là rẽ vào đường nhỏ”.
Dụ Lâm Hải nhớ tới con đường mòm lần trước đi theo Nam Mẫn, anh lập tức bảo tài xế đổi đường.
Con đường mòn kia không tìm được trên bản đồ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ để tìm.
Con đường không bằng phẳng, thân xe lắc lư, một tay Dụ Tấn Văn bám ghế ngồi, tay khác bám đồ sứ, anh hơi dùng sức, lông mày dựng lên không khỏi rét buốt.
Hà Chiếu liếc nhìn tay của boss, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tổng giám đốc Dụ, tay anh chảy máu rồi!”
Anh ta vội vàng mở hộp thuốc, lấy ra băng keo cá nhân dán cho Dụ Lâm Hải, trách mắng: “Anh đúng là không thương tiếc tay mình, cứ để đồ vật nhỏ đâm thành như vậy, không đáng đâu”.
Dụ Lâm Hải thản nhiên thu tay về: “Không có gì đáng ngại”.
Anh chìa tay đỡ đồ sứ ở chỗ ngồi phía sau, đỡ chắc trong lòng bàn tay, sợ bị đập trúng, anh với tài xế: “Lão Lộ, chậm một chút cũng không sao, lái vững chút”.
“Được, thưa anh”, tài xế nói: “Đây là đường đất, mưa một chút liền có bùn, lái ra ngoài là được”.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt “ừ” một tiếng, đôi mắt đen như mực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Các anh trai đều đã đến rồi, tối nay cô nhất định sẽ rất vui vẻ chứ?
…
Sau đó anh ba Hạ Thâm cũng đến.
Anh ta và Lý Vân đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy nhau hai anh em đã ôm ấp hàn huyên mấy câu, Lý Vân tò mò nhìn găng tay của Hạ Thâm: “Anh ba, anh mang gì đến vậy?”
“Còn có thể là cái gì, mang qua sinh nhật cho nhóc con đó”.
Hạ Thâm nhìn về phía Nam Mẫn, cười dịu dàng: “Phụ kiện tóc hôm nay của em ngược lại khá hợp với hí phục anh mang đến”.
“Hí phục?”
Nam Mẫn cảm thấy tam quan của mình đã bị anh tư và anh nhỏ làm vỡ rồi, không ngờ anh ba lại cho cô “niềm vui bất ngờ” thế này, mang đến một bộ hí phục!
Nhưng khoảnh khắc lấy từ trong túi ra, cô liền thấy rất thơm: “Đây là… bộ công chúa Linh Tê từng mặc?”
Hạ Thâm cười gật đầu.
Nam Mẫn mắt sáng bừng, đúng là niềm vui bất ngờ!
Vừa nói đến “Công chúa Linh Tê”, Lý Vân liền nhớ ra: “Ồ, chính là bộ trang phục công chúa nữ chính mặc trong bộ phim truyền hình hồi nhỏ em cực kỳ u mê ấy hả?”
Hồi còn nhỏ Nam Mẫn là fan của tivi, những ngày bị bố mẹ nhốt trong nhà không cho ra ngoài, có những lúc rảnh rỗi, cô đều đắm chìm trong thế giới tươi đẹp của phim truyền hình.
Bạch Lộc Dư nói: “Anh nhớ hồi còn nhỏ em cực kỳ thích công chúa Linh Tê, còn chơi trò đóng vai nhân vật ở nhà, cắt mấy cái váy và khăn lụa của mẹ để làm hí phục, sau đó bị mẹ đuổi đánh khắp sân, chạy mười ba con phố đến tìm anh cầu cứu, cực kỳ uất ức…”
“Anh nhỏ!”, Nam Mẫn ngượng ngùng, phát ra cảnh cáo nguy hiểm: “Không được quá quan tâm đến hồi bé của em”.
Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận, ba ông anh cười xấu xa.
Ai mà không trải qua tuổi dậy thì chứ?
Hạ Thâm cười đầy cưng chiều, ngay cả bố cũng không biết, sở dĩ năm đó anh ta vào giới giải trí phát triển không phải thật sự muốn thừa kế nghiệp bố, mà vì thực hiện ước mơ của em gái, đóng các vai diễn mà em thích, để em gái nhìn thấy mình trên màn ảnh lớn.
Nam Mẫn rất thích bộ hí phục này: “Anh ba, anh lấy ở đâu thế?”
“Anh đã mời cô Cố Phương giúp đỡ chế tác, bộ hí phục nguyên bản bây giờ đang treo ở viện bảo tàng, không thể nào mặc được. Anh đã bảo cô Phương hoàn thành phục dựng chuẩn xác dựa theo ảnh sân khấu năm đó. Trong đây Tống Kiêu cũng đã giúp đỡ không ít”.
“Cảm ơn cô Phương”, Nam Mẫn cảm kích gật đầu, cầm ướm vào người: “Cũng ghi nhớ công lao của Tống Kiêu!”
Cô ngẩng đầu lộ ra nụ cười khôn khéo với Hạ Thâm: “Cảm ơn anh ba ~ vẫn là anh đáng tin”.
Nói ra lời này, Lý Vân và Bạch Lộc Dư không nhịn nổi: “Này này này, nói ai không đáng tin đây? Chẳng lẽ các anh không có dùng tâm sao?”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ các anh không xứng có tên họ sao?”
Hai anh em hay chê bai lẫn nhau lúc này lại trên cùng một chiếc thuyền, một xướng một họa rất ăn ý.
“Đều đáng tin đều đáng tin”, Nam Mẫn cũng không đắc tội nổi với ai, đồng loạt khom người.
Làm em gái thời điểm này là hèn mọn nhất, dù sao cũng phải nể mặt.
Hạ Thâm không nhịn được cười, vội vàng giải cứu em gái: “Bộ hí phục này hoàn toàn là làm theo kích cỡ của em, em đi thay thử đi, bảo Tiểu Dĩnh giúp em”.
Tiểu Dĩnh là trợ lý của anh ta, vốn xuất thân là thợ may, lúc này đi cùng Nam Mẫn vào phòng thay đồ.
Anh nhỏ Bạch Lộc Dư đến đầu tiên, anh ta đi đón Lý Vân ở sân bay, vừa vào đến cửa liền hít mũi ngửi: “Thơm quá!”
Anh ta nghiêng đầu nói với Lý Vân: “Anh tư, em nói cái gì ấy nhỉ, hôm nay nhất định Tiểu Lục sẽ đích thân xuống bếp mà, sao hả, bị em nói trúng rồi đó”.
Lý Vân đã đấu khẩu với anh ta cả chặng đường, vừa muốn oán hận anh ta mấy câu thì nhìn thấy Nam Mẫn tiên khí lay động đi ra khỏi phòng bếp, khuôn mặt tuấn tú của anh ta lập tức biến ảo thành nụ cười, anh ta giang hai cánh tay: “Bé con, qua anh tư ôm nào!”
Nam Mẫn mỉm cười tiến lên ôm Lý Vân: “Anh tư, anh tới hơi muộn nha”.
Cô quở trách anh ta: “Em về thành phố Nam lâu vậy rồi mà giờ anh mới đến”.
“Không phải anh đã phái người thân qua trước sao”.
Lý Vân cười dịu dàng, tướng mạo anh tư và anh nhỏ khá giống nhau, mắt nai mày rậm sống mũi thẳng, môi mỏng răng trắng cùng chiếc cằm hoàn mỹ, vai rộng eo ếch mông nhỏ, thuộc hàng mỹ nam.
Nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau, anh nhỏ là loại người xấu xa cà lơ phất phơ, còn anh tư là kiểu xấu xa tao nhã lịch sự.
Đương nhiên anh tứ đối xử với cô cực kỳ tốt, xấu xa cũng chỉ thể hiện trước mặt người thân kia thôi.
Lý Vân nói đùa, lại giống như giải thích đàng hoàng với tiểu tổ tông: “Tháng trước anh nhận mấy ca phẫu thuật lớn, thường xuyên đi nước ngoài, không hề có được thời gian rảnh, không thì cũng sẽ không muộn vậy mới đến thăm em đâu”.
“Em biết bệnh viện bận bịu, một bác sĩ không biên giới như anh chính là Bethune thời hiện đại, ai ai cũng cần anh mà”.
Đương nhiên Nam Mẫn không phải tức giận thật sự với anh ta, không ai hiểu rõ chức trách và công việc khó khăn của bác sĩ bằng cô, cô nhìn phía sau anh: “Sao chỉ có một mình anh đến? Anh Trình đâu?”
Lý Vân bĩu môi: “Đại luật sư này còn bận hơn cả anh, ngày ngày phải xư lý rất nhiều công việc, y như hoàng đế vậy”.
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư nhìn anh tư oán hận với người nhà, cảm thấy anh ta giống như cô vợ nhỏ chịu oan ức, hai người trong lòng hiểu nhưng không nói, chỉ bật cười.
“Anh ấy không có lộc ăn, mặc kệ anh ấy đi. Xem các anh chuẩn bị quà cho em này”.
Lý Vân hào hứng đưa một chiếc túi giấy cho Nam Mẫn, mặt đầy kiêu ngạo: “Đây chính là món qua hai anh nghiên cứu hồi lâu, vắt óc lắm mới nghĩ ra đấy”.
Mặt anh ta giống với dáng vẻ học sinh tiểu học “Chờ được tuyên dương”.
Nam Mẫn nhìn túi giấy, hoàn toàn không nghĩ ra bên trong được cái gì. Ảnh? Hợp đồng? Bưu thiếp?
Bạch Lộc Dư vốn đang lén ăn, nghe vậy cũng tò mò ghé qua xem.
Nam Mẫn tháo mấy vòng dây, lấy đồ bên trong ra, không phải ảnh, không phải hợp đồng, cũng không phải bưu thiếp, mà là… một tờ bảo hiểm.
Bạch Lộc Dư: “???”
Nam Mẫn: “!!!”
Lý Vân vẫn còn đang dương dương tự đắc: “Anh nghĩ em chẳng thiếu thứ gì, vừa hay gần đây bệnh viện đưa ra một loại bảo hiểm chữa bệnh, anh liền mua một phần cho em. Sao hả, có phải vừa thực dụng, lại rất mới mẻ không?”
Biểu cảm trên mặt anh ta như muốn nói “Mau khen anh mau khen anh đi”.
Nam Mẫn: “…”
Bạch Lộc Dư: “…”
“Rất tốt”, Nam Mẫn lặng lẽ cất bảo hiểm đi, cô đã nghĩ xong sinh nhật năm nay phải ước cái gì rồi, một điều trong số đó nhất định phải là…
Bố mẹ hãy phù hộ cô không có cơ hội dùng đến bảo hiểm anh tư mua!
Anh tư có độc.
“Anh tư, anh nghĩ gì thế, sao lại tặng em gái nhỏ bảo hiểm? Ha ha ha ha ha…”
Bạch Lộc Dư đứng bên cạnh cười vểnh môi, quả thật anh ta không hiểu, hai nam cong như anh tư Lý Vân và Trình Hiến sao có thể làm việc như trai thẳng vậy?
Quả thật chính là trai thẳng thuần chủng!
Hai cặp mắt của Nam Mẫn và Lý Vân như tia laser, trong nháy mắt đốt Bạch Lộc Dư thành tro.
Lý Vân nhìn thấy anh ta cười quá láo xược, đá anh ta một cước: “Em chuẩn bị món quà sinh nhật gì cho Tiểu Lục?”
Lý Vân ngược lại muốn nhìn xem Bạch Lộc Dư có thể biến ra thứ gì đây.
Bạch Lộc Dư cười đến chảy nước mắt, anh ta xoa xoa khóe mắt, đứng thẳng lưng, lấy quà sinh nhật bố mình tặng ra trước: “Nè, bao lì xì đỏ ông già tặng em, xem cho kỹ nhé, anh không nuốt riêng đâu”.
Không ai không thích tiền, Nam Mẫn nhận lấy chi phiếu, lập tức mặt mày hớn hở: “Cảm ơn bố năm!”
“Nhóc con mê tiền, nhìn xem anh chuẩn bị cho em cái gì đây”.
Bạch Lộc Dư xoa đầu Nam Mẫn, nắm tay cô ra cửa, Lý Vân cũng đi theo.
Trước cửa nhà hàng Thực Vị đang đỗ một chiếc xe được vải đen bọc lại, Bạch Lộc Dư giao chìa khóa vào tay Nam mẫn: “Mới mang từ nước ngoài về, quà của em”.
Lý Vân ở bên cạnh bĩu môi: “Hêy, anh tưởng cái gì, không phải xe thể thao sao, tầm thường”.
Bạch Lộc Dư nói: “Đây không phải xe thể thao bình thường…”
Anh ta nói một nửa, Nam Mẫn đã không kịp chờ đợi tiến lên trước, vung tay vén vải đen, là một chiếc Porsche 911 đã được sơn lại màu xanh lục bảo, dưới ánh đèn chói mắt, tản ra ánh sáng xanh trong vắt.
Bạch Lộc Dư nhìn thấy màu xanh lá liền hưng phấn, anh ta nhảy lên bậc thang, nói với Nam Mẫn giống như khen con mình: “Sao hả, có phải đẹp đến bùng nổ không!”
Chương 217: Đi tìm Nam Mẫn
Trên mặt Nam Mẫn viết đầy lời khó nói hết: “Anh nhỏ, thưởng thức của anh chết hết rồi”.
Bạch Lộc Dư: “…”
“Phụt…”, lần này đến lượt Lý Vân cười nhạo Bạch Lộc Dư.
Hai người này rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng vẫn còn muốn cười nhạo làm tổn thương lẫn nhau, đây chính là giải thích hoàn mỹ cho những gì được gọi là “Tình anh em chắc có bền lâu”.
Ngoại trừ màu sắc xe thể thao, sau khi được Bạch Lộc Dư cải tiến, Nam Mẫn rất thích tính năng, cô đi một vòng, nhẹ nhàng chơi vài cú trượt, thân xe nhẹ tênh giống như sắp bay lên.
Đúng lúc Tư Triết bưng đồ ăn đi ra, vừa đến cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta kinh ngạc che miệng hô lên một tiếng, ngược lại dọa cho Lý Vân và Bạch Lộc Dư giật mình.
Trên mặt Bạch Lộc Dư tràn đầy nụ cười kiêu ngạo: “Thái sư thúc của cậu ngầu chứ? Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chơi xe rất lợi hại của con nhóc này, tôi đều muốn quỳ xuống”.
Nói xong, anh ta lại khẽ thở dài: “Đáng tiếc, con bé đã rời khỏi thần đàn đua xe từ rất lâu rồi”.
Đôi mắt Tư Triết đã dán chặt trên người Nam Mẫn không dứt ra được.
Chị gái đẹp xuất sắc.
…
Dụ Lâm Hải đến khu vườn Hoa Hồng.
Vốn dĩ anh muốn đặt một bàn ăn tối dưới ánh nến ở nhà hàng Thực Vị ở ngõ cổ Nam Kiều, cố gắng chúc mừng sinh nhật Nam Mẫn.
Không ngờ vừa đi được nửa đường, Hà Chiếu thông báo một tin không may, đó là hôm nay nhà hàng Thực Vị đã được người khác bao.
Dụ Lâm Hải trầm mặt: “Dù trả giá cao gấp mười lần cũng phải bao trọn”.
Hà Chiếu đàm phán một hồi với giám đốc nhà hàng, kết quả nhận được là…
“Tổng giám đốc Dụ, giám đốc nhà hàng nói, không phải chuyện tiền nong, tối nay nhà hàng phải tiếp đãi một vài vị khách vô cùng quan trọng, dù anh có ra giá tiền gấp trăm lần cũng không bao nổi đâu, hay anh đổi ngày hoặc đổi sang nhà hàng khác”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải chìm xuống, anh mím môi mỏng: “Đi khu vườn Hoa Hồng”.
Gặp Nam Mẫn trước rồi tính sau.
Chỉ tiếc đến khu vườn Hoa Hồng lại không gặp Nam Mẫn.
Quản gia Triệu đang sai người thu dọn hộp quà đã bóc xong, sắp xếp chuyến đến kho, trong sân chất đầy hộp quà đủ loại đủ màu, mấy người giúp việc bận đến mức hỗn loạn.
Nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu đen quen thuộc này, quản gia Triệu đích thân ra đón khách: “Thưa anh, xin hỏi anh có đến làm gì?”
Dụ Lâm Hải nhìn hộp quà trải đầy sân, đôi mắt đen nhánh giống như nước hồ sâu thẳm.
Anh thấp giọng: “Tôi tìm Nam Mẫn”.
Quản gia Triệu nghe vậy liền nhìn anh thật kỹ, bà ấy không được vui lắm, tục danh của cô cả không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi, người này đúng là không biết lễ phép.
“Xin lỗi, cô cả của chúng tôi không có ở đây, nếu anh cần liên hệ thì có thể gọi cho cô ấy, hoặc hôm khác lại tới, xin thứ lỗi tôi không thể cho anh vào”.
Nói xong, quản gia Triệu liền lệnh cho gác cửa đóng cổng lớn lại.
Hà Chiếu vội vàng nói: “Chúng tôi không có ác ý, là đến tặng quà. Hôm nay không phải sinh nhật của cô Nam sao. Tổng giám đốc Dụ của chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều món quà, muốn đích thân đưa cho cô ấy”.
Vừa nói đến “Tổng giám đốc Dụ”, quản gia Triệu liền biết người đến là ai.
Đôi mắt đã trải qua phong sương của bà ấy cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải, thầm nghĩ đây chính là tên phụ lòng hại cô cả chịu khổ và uất ức mấy năm này. Hóa ra đức hạnh trông như thế này!
“Ồ, là tới tặng quà”.
Quản gia Triệu nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nhưng không hề có một chút ý tứ muốn cho họ vào cửa, bà ấy quay đầu nói với giúp việc đang vận chuyển đồ: “Mọi người cẩn thận một chút, trong hộp đều là bảo bối giá trị có tiền cũng không mua được, đừng để rơi vỡ đó. Trong kho vẫn còn có quà chưa mở cũng phải phân thành các loại, đợi cô cả có thời gian rảnh sẽ từ từ mở”.
Dặn dò xong, bà ấy lại quay đầu, mặt lộ vẻ khó xử.
“Thưa anh, anh cũng nhìn thấy rồi, người trước tặng quà nhiều quá, kho hàng và sân đều chật hết cả, trong phòng khách ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, thật sự là không còn chỗ trống nữa. Ý tốt thì tôi thay cô cả nhận, hay anh cứ cầm về tặng cho cô gái khác đi”.
Nói xong, quản gia Triệu liền xoay người, lạnh giọng ra lệnh: “Tiễn khách!”
Cổng lớn của khu vườn Hoa Hồng đóng “Bộp” một tiếng ngay trước mặt Dụ Lâm Hải.
“Này, các người làm sao thế, đây chính là cách nhà họ Nam đãi khách sao?”, Hà Chiếu đụng phải nên mũi đầy tro, anh ta tức giận kêu gào, nhưng lại bị Dụ Lâm Hải kéo cổ rời đi.
Lên xe, Dụ Lâm Hải lạnh lùng bảo tài xế đi đến ngõ cổ Nam Kiều.
Nếu Nam Mẫn không ở nhà, vậy nhất định là đi đến nhà hàng Thực Vị, nghĩ đến người có thể tiền muôn bạc biển bao phòng ăn, lại không chịu chuyển nhượng, cũng chỉ có cô mới có quyền lợi này.
Cô bao toàn bộ nhà hàng là muốn tổ chức tiệc sinh nhật sao?
Sao lại không thông báo với anh một tiếng.
Ý tứ nóng nảy hiện lên trong lòng, Dụ Lâm Hải móc điện thoại ra gọi cho Phó Vực, đầu dây vừa nhận, anh liền đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đang ở tiệc sinh nhật Mẫn?”
Đầu dây bên kia, Phó Vực nói chuyện uể oải: “Tôi muốn đi lắm chứ, mà không có tư cách. Cô ấy nói hôm nay là tiệc gia đình, không cho phép tôi đi, tối nay cô ấy còn muốn đích thân xuống bếp làm một bàn lớn đầy món ngon, tôi thèm quá trời đây này”.
Đáy mắt Dụ Lâm Hải vén lên từng tầng rung động: “Biết rồi”.
Nói xong định cúp máy, giọng nói Phó Vực lại vang lên: “Sao hả, muốn đi à? Đừng trách người anh em này không nhắc nhở cậu. Tiệc sinh nhật tối nay chắc hẳn mấy người anh của cô ấy sẽ đến, nếu cậu đi, e rằng tiệc sinh nhật sẽ biến thành Hồng Môn yến, cẩn thận cái mạng nhỏ khó mà bảo toàn đấy”.
Chương 218: Hí phục của công chúa Linh Tê
Tròng mắt đen của Dụ Lâm Hải mang theo ánh sáng u ám, giọng nói hơi lạnh: “Dù là Hồng Môn yến, tối nay tôi không thể không đi”.
Nhìn điện thoại bị cắt đứt, Phó Vực lặng lẽ thở dài.
Đây biết rõ sẽ chết, mà còn vẫn đâm đầu vào.
Phó Vực chạm vào trán và ngực, chắp tay cầu nguyện và mặc niệm cho Dụ Lâm Hải: “A men”.
Vì tình cảm anh em này, anh ta sẽ đi nhặt xác thay anh.
Hôm nay không phải trời đêm quang đãng, chân trời màu đen không có nổi một vì sao.
Gió đêm nổi lên, dự báo thời tiết nói có mưa rào sấm chớp.
Đi đến nửa đường, mưa bắt đầu rơi.
Hà Chiếu nhìn tình trạng đường, báo cáo với Dụ Lâm Hải ngồi phía sau không nói lời nào: “Tổng giám đốc Dụ, phía trước đang sửa đường, con đường này tắc quá, hay là rẽ vào đường nhỏ”.
Dụ Lâm Hải nhớ tới con đường mòm lần trước đi theo Nam Mẫn, anh lập tức bảo tài xế đổi đường.
Con đường mòn kia không tìm được trên bản đồ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ để tìm.
Con đường không bằng phẳng, thân xe lắc lư, một tay Dụ Tấn Văn bám ghế ngồi, tay khác bám đồ sứ, anh hơi dùng sức, lông mày dựng lên không khỏi rét buốt.
Hà Chiếu liếc nhìn tay của boss, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tổng giám đốc Dụ, tay anh chảy máu rồi!”
Anh ta vội vàng mở hộp thuốc, lấy ra băng keo cá nhân dán cho Dụ Lâm Hải, trách mắng: “Anh đúng là không thương tiếc tay mình, cứ để đồ vật nhỏ đâm thành như vậy, không đáng đâu”.
Dụ Lâm Hải thản nhiên thu tay về: “Không có gì đáng ngại”.
Anh chìa tay đỡ đồ sứ ở chỗ ngồi phía sau, đỡ chắc trong lòng bàn tay, sợ bị đập trúng, anh với tài xế: “Lão Lộ, chậm một chút cũng không sao, lái vững chút”.
“Được, thưa anh”, tài xế nói: “Đây là đường đất, mưa một chút liền có bùn, lái ra ngoài là được”.
Dụ Lâm Hải nhàn nhạt “ừ” một tiếng, đôi mắt đen như mực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Các anh trai đều đã đến rồi, tối nay cô nhất định sẽ rất vui vẻ chứ?
…
Sau đó anh ba Hạ Thâm cũng đến.
Anh ta và Lý Vân đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy nhau hai anh em đã ôm ấp hàn huyên mấy câu, Lý Vân tò mò nhìn găng tay của Hạ Thâm: “Anh ba, anh mang gì đến vậy?”
“Còn có thể là cái gì, mang qua sinh nhật cho nhóc con đó”.
Hạ Thâm nhìn về phía Nam Mẫn, cười dịu dàng: “Phụ kiện tóc hôm nay của em ngược lại khá hợp với hí phục anh mang đến”.
“Hí phục?”
Nam Mẫn cảm thấy tam quan của mình đã bị anh tư và anh nhỏ làm vỡ rồi, không ngờ anh ba lại cho cô “niềm vui bất ngờ” thế này, mang đến một bộ hí phục!
Nhưng khoảnh khắc lấy từ trong túi ra, cô liền thấy rất thơm: “Đây là… bộ công chúa Linh Tê từng mặc?”
Hạ Thâm cười gật đầu.
Nam Mẫn mắt sáng bừng, đúng là niềm vui bất ngờ!
Vừa nói đến “Công chúa Linh Tê”, Lý Vân liền nhớ ra: “Ồ, chính là bộ trang phục công chúa nữ chính mặc trong bộ phim truyền hình hồi nhỏ em cực kỳ u mê ấy hả?”
Hồi còn nhỏ Nam Mẫn là fan của tivi, những ngày bị bố mẹ nhốt trong nhà không cho ra ngoài, có những lúc rảnh rỗi, cô đều đắm chìm trong thế giới tươi đẹp của phim truyền hình.
Bạch Lộc Dư nói: “Anh nhớ hồi còn nhỏ em cực kỳ thích công chúa Linh Tê, còn chơi trò đóng vai nhân vật ở nhà, cắt mấy cái váy và khăn lụa của mẹ để làm hí phục, sau đó bị mẹ đuổi đánh khắp sân, chạy mười ba con phố đến tìm anh cầu cứu, cực kỳ uất ức…”
“Anh nhỏ!”, Nam Mẫn ngượng ngùng, phát ra cảnh cáo nguy hiểm: “Không được quá quan tâm đến hồi bé của em”.
Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận, ba ông anh cười xấu xa.
Ai mà không trải qua tuổi dậy thì chứ?
Hạ Thâm cười đầy cưng chiều, ngay cả bố cũng không biết, sở dĩ năm đó anh ta vào giới giải trí phát triển không phải thật sự muốn thừa kế nghiệp bố, mà vì thực hiện ước mơ của em gái, đóng các vai diễn mà em thích, để em gái nhìn thấy mình trên màn ảnh lớn.
Nam Mẫn rất thích bộ hí phục này: “Anh ba, anh lấy ở đâu thế?”
“Anh đã mời cô Cố Phương giúp đỡ chế tác, bộ hí phục nguyên bản bây giờ đang treo ở viện bảo tàng, không thể nào mặc được. Anh đã bảo cô Phương hoàn thành phục dựng chuẩn xác dựa theo ảnh sân khấu năm đó. Trong đây Tống Kiêu cũng đã giúp đỡ không ít”.
“Cảm ơn cô Phương”, Nam Mẫn cảm kích gật đầu, cầm ướm vào người: “Cũng ghi nhớ công lao của Tống Kiêu!”
Cô ngẩng đầu lộ ra nụ cười khôn khéo với Hạ Thâm: “Cảm ơn anh ba ~ vẫn là anh đáng tin”.
Nói ra lời này, Lý Vân và Bạch Lộc Dư không nhịn nổi: “Này này này, nói ai không đáng tin đây? Chẳng lẽ các anh không có dùng tâm sao?”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ các anh không xứng có tên họ sao?”
Hai anh em hay chê bai lẫn nhau lúc này lại trên cùng một chiếc thuyền, một xướng một họa rất ăn ý.
“Đều đáng tin đều đáng tin”, Nam Mẫn cũng không đắc tội nổi với ai, đồng loạt khom người.
Làm em gái thời điểm này là hèn mọn nhất, dù sao cũng phải nể mặt.
Hạ Thâm không nhịn được cười, vội vàng giải cứu em gái: “Bộ hí phục này hoàn toàn là làm theo kích cỡ của em, em đi thay thử đi, bảo Tiểu Dĩnh giúp em”.
Tiểu Dĩnh là trợ lý của anh ta, vốn xuất thân là thợ may, lúc này đi cùng Nam Mẫn vào phòng thay đồ.
Bình luận facebook