• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 249-251

Chương 249: Ném đá

Dưới ánh mặt trời, cô gái mặc vest màu xám nhạt, phía dưới kết hợp một chiếc váy xếp ly trắng, trong vẻ phóng khoáng lão luyện không mất đi vẻ nho nhã đầy nữ tính, khuôn mặt tinh tế, duyên dáng, dường như mỗi một sợi tóc đều phát sáng, đứng ở đó bừng sáng cả hiện trường.

Tiếng huyên náo liền im bặt.

Mọi người đều thì thầm bàn tán: “Đây là bà chủ mới của Tư Đạc à? Trẻ thế? Sao tôi cảm thấy không lớn hơn Tiểu Tư bao nhiêu…”

Tiếng bàn tán mồm năm miệng mười như ma âm xuyên tai, Nam Mẫn nhìn Tư Triết bị đập trứng gà và cà chua đầy người, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Vốn dĩ cô nóng tính năm phần, bây giờ thành công tăng lên tám chín phần.

Cô lấy điện thoại ra, lướt quét đám đông một vòng, quay lại khuôn mặt của đám người, đám fan hâm mộ ngăn lại: “Cô làm gì thế hả?”

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Các người động vào người của tôi, làm hỏng xe của tôi, còn hỏi tôi muốn làm gì? Đương nhiên là báo cảnh sát bắt các người rồi.

Học luật chưa, biết quấy rối trật tự trị an xã hội, tụ tập đánh người bị thương sẽ phải ngồi tù bao lâu không? Biết nếu làm lớn chuyện, con đường sự nghiệp của Tư Đạc sẽ phải chịu tổn hại lớn thế nào vì các người không?

Bây giờ tôi nghi ngờ nghiêm trọng các người là fan hâm mộ giả của anh ta, muốn hại anh ta”.

Đám fan hâm mộ bị nói cho đến thộn người, mặt đỏ bừng, hồi lâu mới nói: “Cô mới là fan giả! Chúng tôi đều là fan yêu quý cậu ấy và ngưỡng mộ tài năng đích thực, chúng tôi chỉ đánh vào bà chủ xấu xa chỉ cầu lợi ích như cô thôi!”

Đám fan hâm mộ ném trứng gà và cà chua về phía bọn họ, Cố Hoành và tài xế đều xuống xe ngăn chặn, Nam Mẫn đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, Cố Hoành mở cửa xe đẩy Tư Triết vào trong, lại giục Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, bọn họ đã mất lý trí rồi, mau lên xe đi”.

Nam Mẫn quay người định lên xe, một hòn đá cuội bay về phía sau ót của cô: “Cô đi chết đi!”

Hành động nhanh hơn lời nói, cô chỉ cảm thấy sau lưng mình nặng xuống, như thái sơn đè lên vậy, lồng ngực rộng ấm áp áp lên cô, sau đó, cô nghe thấy một tiếng hừ bực mình rất rõ ràng.

Dụ Lâm Hải chịu cú ném đá này, chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng như nổ tung, cơn đau dữ dội ập đến, sau đó chìm vào bóng tối.

Anh áp chặt lên người Nam Mẫn, không tỉnh táo.

Cố Hoành ở ngay bên cạnh Dụ Lâm Hải, trơ mắt nhìn hòn đá cuội đó bị ném trúng vào sau ót của anh, suýt nữa đập lõm đầu, chỉ cảm thấy kinh hãi, lập tức nổi giận quát một tiếng: “Các người thực sư muốn xảy ra án mạng hả? Đều muốn nửa đời sau vào tù, phải không!”

Tất cả đều không chịu dừng lại.

Anh ta vừa dứt lời, trong lúc mọi người thất thần ngẩn người, tiếng còi cảnh sát tút tút tút vang lên, trong đám đông có người hét một tiếng: “Mau chạy đi, cảnh sát đến rồi”.

Vừa nãy đám người còn đang ăn to nói lớn lập tức như chim muông bỏ chạy tứ phía, bị vệ sĩ và phía cảnh sát liên thủ vây chặn và còng tay.

Cả hiện trường hỗn loạn.

Nam Mẫn bị Dụ Lâm Hải ôm, cảm thấy rất không tự nhiên, nhẹ nhàng né khỏi anh, vừa quay đầu thì đối thẳng vào đôi mắt sâu thẳm có chút mơ màng của Dụ Lâm Hải, dường như còn đang lắc cái đầu cố giảm cơn đau.

“Anh…”, khóe miệng Nam Mẫn khẽ ép xuống: “Không sao chứ?”

Dụ Lâm Hải mới tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao”.

Sau đó lại hỏi: “Còn cô? Có bị thương không?”

Nam Mẫn rất không quen với sự quan tâm và ánh mắt quan tâm của anh, cô lắc đầu, nhìn qua chỗ khác, cúi mắt nhìn hòn đá rơi dưới đất, đồng tử tối sầm.

Đám fan hâm mộ này, đầu óc có vấn đề à, hay là trí lực chưa phát triển!

Đúng là muốn bị xử lý đây mà.

Đến đồn cảnh sát lập hồ sơ, Nam Mẫn không cho làm lớn, tạm thời nén chuyện này xuống, dù sao những người này lấy danh nghĩa fan hâm mộ của Tư Đạc, nếu làm lớn chuyện sẽ không tốt cho Tư Đạc, phải trả giá vì hành vi của fan hâm mộ.

Phía cảnh sát, phê bình giáo dục họ một trận.

Trên người Tư Triết toàn là trứng gà và nước cà chua, vào nhà vệ sinh của đồn cảnh sát rửa qua, lấy ra một bộ quần áo từ trong balo và thay mới, sạch sẽ khoan khái đi ra từ nhà vệ sinh: “Chị”.

Dụ Lâm Hải đứng trước cửa, miệng ngậm điếu thuốc, thờ ờ nghe Hà Chiếu nói, hơi quay đầu thì nhìn thấy một chàng trai rất cao đứng trước mặt Nam Mẫn, cười rất tươi với cô.
Chương 250: Mặt dày

Khuôn mặt Nam Mãn toát ra vẻ dịu dàng không tả xiết, còn giơ tay lau trán cho cậu ta, hành động thân thiết này khiến đôi mắt anh trầm lạnh: Cậu em này lại mọc từ đâu ra?

Nam Mẫn giơ tay giúp Tư Triết lau vết đỏ bên góc trán, nhìn trông như máu, vừa lau mới phát hiện là nước cà chua, cô mới thở nhẹ nhõm.

“Sau này không được liều lĩnh như vậy, dám xuống xe trong tình huống nguy hiểm, bọn họ ném đá vào cậu thật thì làm thế nào?”

Thấy Nam Mẫn nghiêm mặt, có ý tức giận, Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu không dám cãi lại: “Em biết rồi mà chị”.

Cậu ta không sợ bị thương, nhưng suýt nữa vì cậu ta mà khiến Nam Mẫn bị thương, đây mới là việc cậu ta không thể chấp nhận.

Khi nhìn thấy hòn đá cuội đó suýt đập trúng vào Nam Mẫn, cậu ta lại ngồi trong xe không thể làm gì, cảm giác đó quá hoảng loạn, cảm thấy tim như ngừng đập mấy giây.

Cũng may có người chặn giúp cô.

Tư Triết vừa quay đầu, liếc thấy Dụ Lâm Hải đứng ở cửa, sải bước lớn đi về phía anh, đứng trước mặt anh và khom lưng.

“Cảm ơn anh đã che giúp chị của tôi”.

Ánh mắt Dụ Lâm Hải trầm tĩnh nhìn thiếu niên khom lưng trước mặt mình, đôi mắt sâu thẳm nổi lên tia sắc tối, ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc, miệng thở ra sương khói màu trắng, giọng thanh lạnh.

“Chị? Cậu là em trai môn đệ nào của vợ cũ tôi?”

Tư Triết đang khom lưng thì cứng đờ người, chậm rãi đứng thẳng lên.

Đôi mắt sáng trong của cậu ta nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải.

Vợ cũ.

Ánh mắt Tư Triết vụt lóe, chẳng trách nhìn người này quen thế.

Chắc hẳn anh chính là ông chồng cũ đáng ghét đã cướp quần áo của sư phụ anh, trà trộn vào nhà hàng, tặng quà sinh nhật cho Nam Mẫn vào buổi tiệc sinh nhật.

“Ồ”.

Tư Triết không đáp, nhả ra một câu: “Anh chính là anh rể cũ”.

Dụ Lâm Hải: “…”

“Ai gọi là anh thế hả?”

Nam Mẫn đi ra đúng lúc, vỗ nhẹ sau lưng Tư Triết: “Tôi không thân với anh ta như vậy”.

Cô lại nói với Dụ Lâm Hải: “Xin lỗi, trẻ con nhà tôi khá là thân thiện, không sợ người lạ”.

Ánh mắt cô thản nhiên: “Vừa nãy anh Dụ che cho tôi, có cần đến bệnh viện khám không, đừng để lại chấn thương gì”.

Trẻ con nhà tôi?

Lớn thế này rồi, lại còn trẻ con?

Dụ Lâm Hải nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của Nam Mẫn, lại so sánh thái độ thân thiết của cô với cậu thiếu niên không biết mọc ở đâu ra này, chỉ cảm thấy tức ngực, cúi mắt: “Không cần, vết thương nhỏ thôi”.

Bầu không khí yên lặng một hồi.

Hà Chiếu đi đến, phá tan bầu không khí ngượng ngập: “Tổng giám đốc Dụ, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ muộn mất”.

Cố Hoành cũng nhắc nhở đúng lúc: “Tổng giám đốc Nam, chúng ta cũng nên đi thôi”.

Dụ Lâm Hải hút hơi thuốc, ho nhẹ một tiếng.

Hà Chiếu lập tức hiểu ý, tươi cười với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, xe của cô được cửa hàng 4S kéo đi rồi, có lẽ phải sửa một lúc lâu, hay là lên xe của chúng tôi đi, vừa hay tiện đường”.

Nam Mẫn không lên tiếng.

Cố Hoành hiểu ý, nở nụ cười thương mại: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đóc Dụ và trợ lý Hà, nhưng xe của chúng tôi đến rồi”.

Hà Chiếu nhìn theo hướng Cố Hoành chỉ, thấy một chiếc xe việt dã bọc thép chống đạn đỗ trước cửa đồn cảnh sát, khóe miệng giật giật: Có phải hơi quá đáng rồi không?

Dụ Lâm Hải nhìn chiếc xe đó, ánh mắt lóe lên, không nhìn ra có cảm xúc gì.

Cố Hoành thấy không quá đáng chút nào, ngược lại rất hối hận không sớm mượn một chiếc xe như vậy, nếu không đừng nói trứng gà cà chua đá cuội, cho dù thứ cứng rắn hơn cũng không đập hỏng được.

“Xe không tệ”, Dụ Lâm Hải khen một câu, sau đó nói: “Vậy phiền tổng giám đốc Nam rồi”.

Nam Mẫn: “?”

Giữa ban ngày ban mặt, Dụ Lâm Hải ném mẩu thuốc lá vào thùng rác, hiên ngang, đường đường chính chính, trơ mặt lên xe.

“…”

Kể cả Hà Chiếu cũng bị thộn người bởi hành động này của tổng giám đốc Dụ.

Nam Mẫn cau mày, giọng thanh lạnh: “Ai cho anh ta lên xe?”

Thấy Nam Mẫn sắp nổi nóng, Hà Chiếu vội nói: “Tổng giám đốc Nam, tổng giám đốc Dụ nhà chúng tôi bị đập vào đầu, không được tỉnh táo, cô đừng so đo với anh ấy… Dù sao, chúng ta đều đến sân bay, tiện đường, đưa chúng tôi một đoạn đi”.

Dù là da mặt anh ta dày thế nào cũng không nói tiếp được.

Vừa nãy còn mời người ta lên xe, quay đầu đã xin người ta đưa đi một đoạn, vả mặt cũng không nhanh như vậy.

Ầy, ông chủ tùy hứng, người làm trợ lý có thể làm thế nào?

Cứ như vậy, Dụ Lâm Hải cố sống cố chết lên xe của Nam Mẫn, đuổi thế nào cũng không chịu xuống, da mặt dày như tường thành.

Xe bọc thép chống đạn đi về hướng sân bay với khí thế bá đạo.

Không gian trong xe rất rộng, Cố Hoành và Hà Chiếu ngồi ở ghế sau, ba người Dụ Lâm Hải, Tư Triết và Nam Mẫn ngồi hàng ghế trước.

Tư Triết bị kẹp giữa Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn, cảm thấy rất vi diệu.

Cả xe yên tĩnh, hồi lâu Dụ Lâm Hải lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.

Anh hỏi Tư Triết: “Cậu nhóc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”


Đang tải...
Chương 251: Chó liếm

Dụ Lâm Hải đột nhiên lên tiếng, giống như sét đánh xuống mặt đất, mọi người đều ngẩn người, Nam Mẫn lại cau mày.

Tư Triết quay đầu qua nhìn anh rể cũ.

“Năm nay tôi hai mươi tuổi”.

Mới hai mươi.

“Nhỏ vậy à”, Dụ Lâm Hải nhìn sang Nam Mẫn một cái, Nam Mẫn nhìn thẳng ánh mắt của anh, không biết tại sao lại có cảm giác chế giễu “bò gặm cỏ non” từ trong ánh nhìn đó.

Nam Mẫn chỉ cảm thấy khí huyết sôi sục, đang định nổi khùng với anh, thì nghe thấy Tư Triết rất bình tĩnh nói: “Cũng tạm, có lẽ là chú hơi già”.

“…”

Nam Mẫn không nhịn được buồn cười, chẳng phải thế à, một người đàn ông già ba mươi tuổi rồi.

Dụ Lâm Hải không nổi giận, chỉ thản nhiên nói: “Cậu gọi tôi là chú, thì cậu không thể gọi người bên cạnh cậu là chị, phải đổi thành thím. Nếu không, chẳng phải tôi vô tình lợi dụng cô ấy à?”

Nam Mẫn hình như không có lo lắng và suy nghĩ này, quay đầu không hề phòng bị gọi: “Chú”.

Dụ Lâm Hải: “…”

Anh không dám tin nhìn Nam Mẫn, cảm thấy đúng là hoang đường, tức cười nói: “Em gọi tôi là gì.”

“Chú”.

Cả đời này Nam Mẫn gọi chú cũng chưa từng chân thành như vậy, nhìn Dụ Lâm Hải với đôi mắt vô tội, nói từ tận đáy lòng: “Anh già quá rồi”.

“…”, Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy tim như bị đâm, hình như anh cũng chỉ lớn hơn cô sáu tuổi.

Có già đến thế không?

Tư Triết nhìn Nam Mẫn, nghiêm túc nói: “Người nào xấu xí mới gọi là thím hoặc dì, chị trông xinh đẹp thế này, mãi mãi là thiếu nữ”.

Nghe đi, đây mới là lời con người nói!

Nam Mẫn vỗ nhẹ đầu của Tư Triết, cười nói: “Ngoan”.

Đôi mắt Dụ Lâm Hải tối lại, chỉ cảm thấy ngọn lửa không tên nơi lồng ngực vút lên tận đầu, ánh mắt như lưỡi dao lướt nhìn Nam Mẫn vỗ đầu cậu ta, hận không thể cạo hết tóc của cậu ta, đưa cậu ta đến Thiếu Lâm Tự, làm tiểu hòa thượng!

Cố Hoành và Hà Chiếu run sợ ngồi phía sau, cúi đầu cầm di động giả bộ đang làm việc, không dám ngẩng đầu.

Chiến trường thảm khốc gì thế này?

Muốn xuống xe…

Trong xe yên tĩnh một lát.

Dụ Lâm Hải mím đôi môi mỏng, tiếp tục hỏi Tư Triết: “Còn đi học à?”

“Ừm, đại học năm thứ hai”.

“Ở thành phố Nam à?”

“Đúng”.

“Trường đại học nào?”

“Đại học S”.

“Ồ”.

Dụ Lâm Hải không hỏi nữa, trong xe lại yên tĩnh mấy phút.

Sau đó, anh lại hỏi, thái độ hơi lơ đãng: “Cậu tên là gì?”

Tư Triết cũng hơi ngập ngừng, đôi mắt trong veo toát lên vẻ lạnh băng nhìn sang Dụ Lâm Hải, âm sắc hơi lạnh: “Tư Triết, triết trong triết học”.

Dụ Lâm Hải suy nghĩ cái tên này một lúc, suy đoán cậu ta có quan hệ với Tư Đạc.

“Trong nhà có những ai?”

Lần này không đợi Tư Triết trả lời, Nam mẫn không nhịn được nữa, lạnh lùng liếc anh một cái: “Anh xong chưa hả? Điều tra hộ khẩu à?”

Ánh mắt thâm sâu đen xì của Dụ Lâm Hải xuyên qua Tư Triết nhìn khuôn mặt của Nam Mẫn, đôi mắt thanh lạnh thêm chút dịu dàng, giật khóe miệng: “Chẳng phải đang nói chuyện với trẻ con à”.

“Trẻ con nhà tôi không có hứng nói chuyện với anh”.

Nam Mẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, không vui: “Hoặc là im miệng, hoặc là xuống xe”.

Vậy là Dụ Lâm Hải im miệng.

Rất nhanh đã đến sân bay, hai chiếc máy bay cá nhân đậu ở bãi đất trống rộng lớn, Dụ Lâm Hải vốn muốn ngồi máy bay của Nam Mẫn, nhưng lần này Nam Mẫn không cho anh cơ hội, kéo Tư Triết nhanh chóng lên máy bay, đóng cửa khoang.

Nhìn cửa khoang đóng chặt, Dụ Lâm Hải đứng tại chỗ, hứng gió lạnh của sân bay, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt.

Hà Chiếu ở bên cạnh nhìn ông chủ nhà mình, cảm thấy anh vô cùng giống như vợ bé chịu ấm ức thời phong kiến.

“Tổng giám đốc Dụ, có một câu, tôi không biết có nên nói không”.

Dụ Lâm Hải tỏ vẻ mặt lạnh nhạt: “Vậy thì đừng nói”.

Lời không nên nói, dùng mũi nghĩ cũng biết không phải là lời tốt đẹp gì.

Hà Chiếu sờ mũi, vừa nãy anh ta hơi hấp tấp, lúc này chỉ cảm thấy may mắn, anh ta mà nói ra lời này thì có thể không được lên máy bay, trực tiếp bị gửi đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt rồi.

Bởi vì anh ta định nói là: Chó liếm, thông thường sẽ không có kết quả tốt.

Chó liếm: Hết mực lấy lòng/ dỗ ngọt người khác (kiểu có thể bỏ đi giới hạn của bản thân.)

Máy bay cất cánh thuận lợi, dường như có cảm giác bỏ hết tất cả mọi ồn ào xô bồ phía sau, Nam Mẫn chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô điều chỉnh ghế ngồi, mệt mỏi ngả lưng.

Nhiệt độ trong khoang máy bay hơi thấp, cô đang định xin nhân viên phục vụ một cái chăn, Tư Triết vừa đi từ phòng vệ sinh ra đã xách về một cái chăn: “Chị đắp đi, đừng để bị cảm”.

“Cảm ơn”, Nam Mẫn ngồi dậy định cầm lấy, Tư Triết nói: “Để em”.

Cậu ta cúi lưng đắp chăn cho cô, cất giọng thanh thanh hỏi: “Chị à, chị muốn ngủ một giấc không?”

“Hơi buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ lắm”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom