-
Chương 243-245
Chương 243: Cô ấy chính là Grace?
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải hết sức âm u.
Sao anh lại không biết bộ phận thiết kế của trang sức đá quý Dụ Thị đã biến chất, đã sớm không theo kịp thời đại, nhưng cải cách cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, cả Nam Mẫn cũng có thể nhìn thấu vấn đề của Dụ Thị, nếu không cải cách thì e là mười năm sau người dân chỉ còn biết đến trang sức đá quý Nam Thị, mà không phải là Dụ Thị.
Anh còn mặt mũi gì để đối mặt với Nam Mẫn đây?
Rời khỏi đoàn phim, Nam Mẫn lại đến bệnh viện một chuyến, Dụ Lâm Hải cứ như cái đuôi bám theo phía sau, chẳng khác gì cao bôi da chó, đuổi cũng không đuổi đi được.
Cô quay đầu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, đang định nổi giận thì Tư Triết lại vọt từ trong phòng bệnh ra, nhìn thấy Nam Mẫn thì vội vàng nói: “Chị, chị đã đến rồi! Chị mau vào trong xem anh đi, không biết tại sao mà chân anh ấy cứ đau mãi…”
Còn chưa dứt lời, thì một đoàn người đã bước ra từ một hướng khác của hành lang, nhìn thấy Nam Mẫn lập tức đi tới chào.
“Bác sĩ Grace, chúng tôi đã xem hết thông tin về bệnh nhân bị liệt nửa người trước đó cô bảo chúng tôi xem rồi, tình trạng khá giống với một giải phẫu mà cô đã thực hiện ở thành phố Bắc cách đây ba năm, khi nào thì chúng ta có thể hội chẩn lại?”
“…”
Hai nhóm người, hai đoạn thoại như tiếng sấm đánh thẳng xuống đầu Dụ Lâm Hải.
Grace?
Cô là Grace!
Đầu Dụ Lâm Hải dừng hoạt động đâu đó nửa phút.
Trong đầu là đủ loại suy nghĩ và nghi ngờ, kèm theo những điều đã chú ý, hoặc chi tiết vô tình bỏ qua, tất cả đều hiện lên trong đầu anh, như tằm kéo tơ, cuối cùng tất cả đều nối thành một đường thẳng.
Thảo nào…
Thảo nào anh tìm khắp các khách sạn vẫn không tìm được dấu vết nghỉ chân của Grace, anh nghĩ có lẽ Nam Mẫn đã dùng kỹ thuật của hacker để che giấu, đúng là cô đã che giấu hành tung của Grace, nhưng thứ cô dùng không phải là kỹ thuật máy tính, mà là chính bản thân cô.
Nam Mẫn, chính là bác sĩ Grace.
Grace, chính là Nam Mẫn.
Con ngươi tối đen của Dụ Lâm Hải trở nên đỏ bừng vì tức giận và khiếp sợ, hai tay buông thõng bên người nhanh chóng siết lại thành nắm đấm, sau đó cả người anh bỗng run rẩy, cảm thấy sâu trong tim mình là cơn đau đang đánh úp tới, anh ôm lấy ngực, đau đến cúi gằm người xuống…
“Tổng giám đốc Dụ, anh không sao chứ?”, Hà Chiếu vội vàng đỡ lấy anh.
Mặt Dụ Lâm Hải trắng bệch, cả người cứ run lẩy bẩy như vừa từ hầm băng bước ra. Cô lại lừa anh, cô lại lừa gạt anh một lần nữa.
……
Nam Mẫn không quan tâm tới phản ứng của Dụ Lâm Hải, theo Tư Triết vào phòng bệnh kiểm tra chân cho Tư Đạc.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Tư Triết, Nam Mẫn nói: “Không có vấn đề gì đâu, đau đớn sau phẫu thuật gãy xương là hiện tượng bình thường, tôi kê cho anh chút thuốc kháng viêm và giảm đau, cẩn thận bảo vệ chân, đừng làm gì quá mạnh”.
Tư Triết nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Tư Đạc gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Nam… Bác sĩ Nam”.
Cô có quá nhiều thân phận, anh ta cũng không biết phải gọi cô là gì.
Nam Mẫn không để ý, nhếch miệng: “Không sao, gọi là gì cũng được”.
Tư Triết ở bên cạnh nói: “Chị, chắc là chị lớn hơn anh trai em ba tuổi nhỉ. Anh à, anh hãy gọi là “chị” giống em đi”.
“…”
Mặt Tư Đạc đỏ ửng, khẽ trách: “Đừng có cái kiểu không biết trên biết dưới như thế”.
Tư Triết vô tội tròn mắt nhìn anh ta, thì thầm: “Gọi là chị thì có gì là xấc xược đâu, nghe hay muốn chết”.
Thấy Tư Đạc lại sắp giận tái mặt, Tư Triết ngẩng đầu lên, gương mặt trong sáng nở một nụ cười tươi tắn: “Chị, chị đừng để bụng nha, anh ấy là vậy đấy, từ nhỏ da mặt đã mỏng thế rồi”.
Nam Mẫn có cùng suy nghĩ với cậu ta, gật đầu: “Đúng là không dày bằng cậu”.
Tư Triết: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của em trai, Tư Đạc không nhịn được nở nụ cười.
Nhóm bác sĩ vẫn còn ở trong văn phòng chờ hội chẩn, Nam Mẫn không tán gẫu với bọn họ quá nhiều, chỉ nói tối nay cô sẽ về thành phố Nam, sau đó quay sang nhìn Tư Triết: “Cậu có theo tôi về luôn không?”
Tư Triết mím môi, đúng là cậu ta phải về rồi, thầy đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại bảo cậu ta về, đừng để lỡ việc luyện tập, việc học và chương trình dạy, bên nhà hàng cũng thiếu người, nhưng mà anh trai…
Tư Triết còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì Tư Đạc đã đoán được suy nghĩ của cậu ta, nói thẳng: “Về đi, chỗ anh có chị Hoa với Tiểu Tả chăm sóc là được rồi, ngoài kia có bao nhiêu bác sĩ, điều dưỡng nữa mà, không sao đâu”.
Anh ta quay sang nói với Nam Mẫn: “Phiền tổng giám đốc Nam đưa thằng bé một đoạn”.
Chương 244: Báo ơn hay trả thù?
Nam Mẫn gật đầu: “Vậy cứ quyết định như thế đi. Chiều nay vẫn còn chút thời gian, cậu có thể ra ngoài đi dạo, mua một ít đặc sản địa phương về chia một ít cho bạn học và đồng nghiệp”.
Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ chị, em biết rồi”.
Tư Đạc cũng nắm bắt được một số từ khóa quan trọng trong câu nói, chờ Nam Mẫn đi rồi bèn nhíu mày hỏi em trai: “Đồng nghiệp? Em lại lén đi làm thêm sau lưng anh hả?”
“…”, Tư Triết lập tức chột dạ, không ổn rồi, lộ rồi!
——
Nam Mẫn từ phòng bệnh ra ngoài, đang định đến văn phòng để hội chẩn với nhóm bác sĩ, bàn về tài liệu của bệnh nhân liệt nửa người mà anh tư vừa gửi cho, nhưng mới bước ra ngoài đã thấy Dụ Lâm Hải vẫn còn đứng yên ở đó.
Vẻ mặt anh cứ như người bị sét đánh vậy.
Ai hại đời anh thế?
Cô chỉ thản nhiên liếc nhìn anh một cái, rồi chuyển tầm mắt, không muốn để ý tới anh nữa, xoay người đi về phía văn phòng.
“Bác sĩ Grace”.
Anh gọi cô một tiếng, giọng nói trầm thấp, không thành tiếng, nhưng lại có vẻ lạnh giá như băng, thấm lạnh, còn mang theo chút run rẩy.
Bước chân Nam Mẫn chợt khựng lại.
À, suýt chút nữa quên mất, hình như lúc nãy thân phận của cô đã bị lộ rồi.
Sau lưng là tiếng bước chân, Dụ Lâm Hải đến gần Nam Mẫn, đi vòng ra trước mặt cô, đôi mắt đỏ bừng nhìn cô thật lâu.
Trông anh như người đang mắc một cơn bệnh nặng.
Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn đầy u ám, như miếng vải bị xé rách: “Rốt cuộc em còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào nữa?”
Đuôi mắt Nam Mẫn khẽ ngước lên, bình tĩnh nhìn anh.
Hai người đang đứng cách nhau quá gần, mà cô lại không quen với hơi thở của anh bèn lùi lại vài bước, kéo dãn khoảng cách với anh.
Giống như vô số lần anh dãn khoảng cách với cô trước đó.
Dụ Lâm Hải nhìn thấy sự tránh né và bài xích của cô, hai mắt tối sầm lại, vất vả cong môi nở nụ cười tự giễu: “Em xem tôi như một con khỉ để đùa giỡn, chơi đùa tôi hết lần này đến lần khác, em cảm thấy vui lắm hả? Đó là sự trả thù em dành cho tôi ư?”
Khi câu cuối cùng kết thúc, giọng anh đã không thể kiềm chế được sự run rẩy, ai không biết lại tưởng là anh bị cắm sừng.
Vẻ mặt Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như trước, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt, khóe môi khẽ cong lên, giọng mỉa mai nói: “Trả thù, vậy thì anh phải làm chuyện gì đó có lỗi với tôi trước nên tôi mới trả thù chứ. Sao vậy, tổng giám đốc Dụ cũng biết mình có lỗi với tôi, nên chột dạ, đuối lý hả?”
Đồng tử Dụ Lâm Hải co rụt lại, bị cô làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Bây giờ rõ ràng là anh đang chất vấn cô, nhưng cô lại đáp trả ngược trở về!
Nam Mẫn cười khẽ, nhưng ý cười lại không hiện lên ở đáy mắt: “Cái gọi là trả thù đó xuất hiện khi con người ta còn hận. Tôi đâu có hận tổng giám đốc Dụ, tại sao phải trả thù? Sau khi ly hôn, tôi đã chấp hành đúng nguyên tắc “đường ai nấy đi, rượu ai nấy uống”, chính tổng giám đốc Dụ đây cứ thích tìm tới chỗ tôi dây dưa. Chuyện anh mắt mù chắc cũng không phải là lỗi của tôi đâu nhỉ?”
Khóe môi Dụ Lâm Hải mím thành một đường thẳng, răng nghiến vào nhau ken két.
Miệng lưỡi của cô rất sắc bén, anh đã được thử rất nhiều lần, mà lần nào cũng có thể đâm thẳng vào tim anh, dường như trong miệng cô có lưỡi dao cực kỳ bén nhọn, có thể dễ dàng đâm vào lòng người.
Rất lâu sau đó, khi Nam Mẫn nghĩ anh đã không thể nói nên lời, thì sự tức giận trong mắt anh dần tan đi, hóa thành một câu: “Bác sĩ Grace, ba năm trước em đã cứu mạng tôi, giúp tôi từ một kẻ suýt bị liệt nửa người có thể đứng dậy và đi đứng bình thường, tất cả đều là công lao của em, tôi rất biết ơn em, ơn cứu mạng này tôi phải trả”.
Vẻ mặt Nam Mẫn nao nao.
Đã quen nghe những lời đáng ghét của một tên thẳng nam khốn kiếp rồi, bây giờ lại nghe thấy tiếng người từ miệng anh, cô lại không quen lắm.
Cô thản nhiên nói: “Trách nhiệm của người làm nghề y thôi, không cần phải khách sáo”.
Dụ Lâm Hải nghe thế thì khẽ nở nụ cười: “Mười năm trước tôi từng cứu một cô gái, cô bé nói mình muốn báo đáp tôi, tôi cũng đã nói với cô bé như thế, nhưng cô bé vẫn đến bên cạnh tôi, xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất, cứu tôi. Nam Mẫn, ơn cứu mạng của tôi dành cho em thì em trả rồi, nhưng ơn cứu mạng của em dành cho tôi, tôi cũng phải trả”.
Nam Mẫn nhíu mày, nhìn thấy thấy độ kiên quyết và vững vàng của anh, cảm giác lạnh lẽo lại ập tới: “Tôi nói là không cần!”
“Không! Cần!”
Dụ Lâm Hải cong môi nở nụ cười nhạt: “Bác sĩ Grace, hẹn gặp lại”.
Nam Mẫn: “…”
Dụ Lâm Hải để lại một câu đầy khó hiểu rồi bỏ đi.
Nghĩ tới những lời anh nói, Nam Mẫn lặng lẽ mím môi.
Anh đang muốn báo ân đấy hả?
Nhìn thế nào cũng thấy giống báo thù mà?
Cô thật sự nghĩ rằng sau này hai người không còn qua lại nữa chính là ân đức lớn nhất anh dành cho mình, mỗi lần anh xuất hiện đều khiến tâm trạng cô trở nên rối bời.
Đúng là phiền chết người mà.
……
Nam Mẫn mượn phòng làm việc của viện trưởng để hội chẩn với nhóm bác sĩ.
Hội chẩn xong lập tức liên lạc với anh tư Lý Vân.
Chương 245: Bạn trai cũ của Lý Vân
Cô sợ anh trai bận việc nên chỉ gửi một tin nhắn qua.
“Em đã xem thông tin của bệnh nhân rồi, có thể thực hiện cuộc phẫu thuật”.
Khi tin nhắn vừa được gửi đi, thì bên kia lập tức gọi video tới.
Nam Mẫn nghe máy, màn hình lập tức hiện lên một gương mặt.
Nhưng không phải là dáng vẻ mà cô đã quen thuộc.
Nhìn người đàn ông đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm, mắt đen như gấu trúc, chẳng khác gì một ông chú sa cơ lỡ vận, Nam Mẫn không dám nhận người quen, chân mày nhíu lại thành một đoàn: “Anh tư, anh đi chạy nạn hả?”
“Có chạy cái nạn nào đâu”.
Giọng Lý Vân khàn khàn, thoáng nghe giọng mũi nói: “Anh trai em bị bạo lực gia đình”.
Nam Mẫn: “…”
Nhóm bác sĩ: “…”
Theo nguyên tắc chuyện xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, Nam Mẫn vẫy tay bảo nhóm bác sĩ đi trước, trong phòng làm việc chỉ còn mỗi mình cô.
Bấy giờ cô mới chuyển tầm mắt sang Lý Vân một lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này, anh với anh Trình cãi nhau hả?”
“Không có gì, đấu võ mồm mấy câu thôi".
Người đàn ông lúc nãy vẫn còn la hét mình bị “bạo lực gia đình” đột nhiên thoải mái đứng dậy, còn rót cho mình một ly nước uống.
Bên chỗ anh ta không đủ ánh sáng, Nam Mẫn cứ nghĩ anh ta đang ngồi trên sô pha, sau khi anh ta đứng dậy cô mới phát hiện anh tư đang nằm trên giường, hơn nữa trên cổ tay còn buộc thứ gì đó…
Nam Mẫn tập trung nhìn, khóe mắt giật giật.
“Em bảo này anh tư”.
“Hả?”, Lý Vân rót nước vào miệng ừng ực.
Nam Mẫn khẽ liếc nhìn: “Chỉ đấu võ mồm mấy câu thôi mà anh Trình phải dùng còng để còng tay anh lại hả?”
Lý Vân nghe thế bèn giơ cái còng trên cổ tay lên: “À, cái này hả… Em không hiểu được đâu, đây là thú vui mới bọn anh mới sáng chế ra”.
“…”
Nam Mẫn thầm nghĩ: Em tin anh chết liền đấy!
Cô nhíu mày: “Anh thành thật khai ra mau, anh làm chuyện xấu gì bị anh Trình bắt được phải không?”
Lý Vân “chậc” một tiếng, không vui nói: “Rốt cuộc em là em gái của ai vậy, sao em lại không bênh anh trai mình mà cứ chỉa cùi chỏ ra ngoài thế”.
“Hỏi thế cũng hỏi, bình thường anh Trình cưng chiều anh như thế, sắp cưng anh lên tận trời rồi, làm gì có chuyện anh ấy nỡ làm vậy với anh?”
Nam Mẫn mất kiên nhẫn: “Nếu anh không chịu nói thật, em sẽ trực tiếp gọi điện thoại hỏi anh Trình”.
Cô nói xong thì định cúp điện thoại, Lý Vân vội vàng ngăn cản: “Uầy, em chờ một lát rồi hẵng gọi, đừng vội vã thế, nói chuyện chính trước đã”.
“?”
Nam Mẫn khó hiểu nhìn anh ta: “Anh cố tình đúng không? Muốn dùng khổ nhục kế để em giúp anh một tay chứ gì?”
Anh tư với anh nhỏ giống nhau nhất ở điểm này, rất thích trưng diện, lúc nào cũng sửa soạn cho bản thân thật tươm tất gọn gàng, chưa bao giờ để mình trở nên lôi thôi như vậy, còn cố tình cho cô thấy.
Rò ràng đang muốn mượn tay cô làm việc khác.
Lý Vân không phản bác, nhe răng cười: “Đúng là em gái anh, thông minh ghê”.
“…”
Nam Mẫn hết sức cạn lời.
Nói chung mấy người anh này của cô, ngoài anh cả ra thì chẳng có ai bình thường.
“Thế thì nói chuyện chính trước”.
Nam Mẫn phân tích sơ tình hình của bệnh nhân, sau đó nói: “Có lẽ bệnh nhân này bị ảnh hưởng bởi một số vết thương bên ngoài nên tổn thương tủy sống, hoặc là bị một số khối u đè lên tủy sống, tạo thành tình trạng liệt nửa người, cũng may là vẫn chưa liệt hoàn toàn, vẫn có khả năng chữa được. Em có xem lý lịch của anh ta, trước kia anh ta từng làm lính trong quân đội, hình như còn là đặc công nên tình trạng thể chất cũng không tệ”.
“Ừm”.
Lý Vân nói: “Không những thế, anh nghe giáo sư Hermann nói anh ta còn nằm vùng ở biên giới suốt năm năm, vết thương trên người đều xuất hiện từ lúc đó, có thể giữ được một mạng để về là may mắn lắm rồi”.
Nam Mẫn nghe xong thì lập tức cảm thấy kính trọng người đó.
“Em và nhón bác sĩ đã xác định được phương án trị liệu ban đầu, cụ thể còn phải gặp được bệnh nhân để tiến hành kiểm tra thêm mới xác định được, anh nói với giáo sư Hermann một tiếng, tối nay em bay về thành phố Nam, tuần sau là có thể xếp lịch phẫu thuật”.
Lý Vân gật đầu: “Được, để anh liên lạc với bên này”.
Nói xong chuyện chính, Nam Mẫn đặt tài liệu xuống, nói: “Bây giờ anh có thể nói cho em nghe xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sau đó em sẽ quyết định coi mình có nên nói đỡ cho anh trước mặt anh Trình không”.
“…”, Lý Vân sờ mũi: “Thật ra, cũng không có chuyện gì lớn”.
Sau những câu nói ấp a ấp úng của anh tư, cuối cùng Nam Mẫn cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Thì ra là Lý Vân từng hẹn hò với một người đàn ông, người đó đột nhiên mắc bệnh nặng, tìm tới Lý Vân để cầu cứu, nể tình xưa nghĩa cũ, cũng xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, Lý Vân làm giải phẫu cho người đó và đã cứu được người.
Sau đó, tên bạn trai cũ kia khỏi bệnh lại muốn theo đuổi Lý Vân, tấn công cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho mọi người trong bệnh viện đều biết thì không nói, còn chạy tới công ty luật của Trình Hiến để tuyên bố chủ quyền sau khi bị Lý Vân từ chối, ầm ĩ khiến dư luận xôn xao.
Trình Hiến nổi giận đùng đùng, đánh cho tên bạn trai cũ kia một trận, rồi về nhà giải quyết cả Lý Vân.
Lý Vân kể chuyện này lại cho em gái nghe, cảm thấy thật sự rất mất mặt.
“Chuyện chính là như vậy…”
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải hết sức âm u.
Sao anh lại không biết bộ phận thiết kế của trang sức đá quý Dụ Thị đã biến chất, đã sớm không theo kịp thời đại, nhưng cải cách cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, cả Nam Mẫn cũng có thể nhìn thấu vấn đề của Dụ Thị, nếu không cải cách thì e là mười năm sau người dân chỉ còn biết đến trang sức đá quý Nam Thị, mà không phải là Dụ Thị.
Anh còn mặt mũi gì để đối mặt với Nam Mẫn đây?
Rời khỏi đoàn phim, Nam Mẫn lại đến bệnh viện một chuyến, Dụ Lâm Hải cứ như cái đuôi bám theo phía sau, chẳng khác gì cao bôi da chó, đuổi cũng không đuổi đi được.
Cô quay đầu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, đang định nổi giận thì Tư Triết lại vọt từ trong phòng bệnh ra, nhìn thấy Nam Mẫn thì vội vàng nói: “Chị, chị đã đến rồi! Chị mau vào trong xem anh đi, không biết tại sao mà chân anh ấy cứ đau mãi…”
Còn chưa dứt lời, thì một đoàn người đã bước ra từ một hướng khác của hành lang, nhìn thấy Nam Mẫn lập tức đi tới chào.
“Bác sĩ Grace, chúng tôi đã xem hết thông tin về bệnh nhân bị liệt nửa người trước đó cô bảo chúng tôi xem rồi, tình trạng khá giống với một giải phẫu mà cô đã thực hiện ở thành phố Bắc cách đây ba năm, khi nào thì chúng ta có thể hội chẩn lại?”
“…”
Hai nhóm người, hai đoạn thoại như tiếng sấm đánh thẳng xuống đầu Dụ Lâm Hải.
Grace?
Cô là Grace!
Đầu Dụ Lâm Hải dừng hoạt động đâu đó nửa phút.
Trong đầu là đủ loại suy nghĩ và nghi ngờ, kèm theo những điều đã chú ý, hoặc chi tiết vô tình bỏ qua, tất cả đều hiện lên trong đầu anh, như tằm kéo tơ, cuối cùng tất cả đều nối thành một đường thẳng.
Thảo nào…
Thảo nào anh tìm khắp các khách sạn vẫn không tìm được dấu vết nghỉ chân của Grace, anh nghĩ có lẽ Nam Mẫn đã dùng kỹ thuật của hacker để che giấu, đúng là cô đã che giấu hành tung của Grace, nhưng thứ cô dùng không phải là kỹ thuật máy tính, mà là chính bản thân cô.
Nam Mẫn, chính là bác sĩ Grace.
Grace, chính là Nam Mẫn.
Con ngươi tối đen của Dụ Lâm Hải trở nên đỏ bừng vì tức giận và khiếp sợ, hai tay buông thõng bên người nhanh chóng siết lại thành nắm đấm, sau đó cả người anh bỗng run rẩy, cảm thấy sâu trong tim mình là cơn đau đang đánh úp tới, anh ôm lấy ngực, đau đến cúi gằm người xuống…
“Tổng giám đốc Dụ, anh không sao chứ?”, Hà Chiếu vội vàng đỡ lấy anh.
Mặt Dụ Lâm Hải trắng bệch, cả người cứ run lẩy bẩy như vừa từ hầm băng bước ra. Cô lại lừa anh, cô lại lừa gạt anh một lần nữa.
……
Nam Mẫn không quan tâm tới phản ứng của Dụ Lâm Hải, theo Tư Triết vào phòng bệnh kiểm tra chân cho Tư Đạc.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Tư Triết, Nam Mẫn nói: “Không có vấn đề gì đâu, đau đớn sau phẫu thuật gãy xương là hiện tượng bình thường, tôi kê cho anh chút thuốc kháng viêm và giảm đau, cẩn thận bảo vệ chân, đừng làm gì quá mạnh”.
Tư Triết nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Tư Đạc gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Nam… Bác sĩ Nam”.
Cô có quá nhiều thân phận, anh ta cũng không biết phải gọi cô là gì.
Nam Mẫn không để ý, nhếch miệng: “Không sao, gọi là gì cũng được”.
Tư Triết ở bên cạnh nói: “Chị, chắc là chị lớn hơn anh trai em ba tuổi nhỉ. Anh à, anh hãy gọi là “chị” giống em đi”.
“…”
Mặt Tư Đạc đỏ ửng, khẽ trách: “Đừng có cái kiểu không biết trên biết dưới như thế”.
Tư Triết vô tội tròn mắt nhìn anh ta, thì thầm: “Gọi là chị thì có gì là xấc xược đâu, nghe hay muốn chết”.
Thấy Tư Đạc lại sắp giận tái mặt, Tư Triết ngẩng đầu lên, gương mặt trong sáng nở một nụ cười tươi tắn: “Chị, chị đừng để bụng nha, anh ấy là vậy đấy, từ nhỏ da mặt đã mỏng thế rồi”.
Nam Mẫn có cùng suy nghĩ với cậu ta, gật đầu: “Đúng là không dày bằng cậu”.
Tư Triết: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của em trai, Tư Đạc không nhịn được nở nụ cười.
Nhóm bác sĩ vẫn còn ở trong văn phòng chờ hội chẩn, Nam Mẫn không tán gẫu với bọn họ quá nhiều, chỉ nói tối nay cô sẽ về thành phố Nam, sau đó quay sang nhìn Tư Triết: “Cậu có theo tôi về luôn không?”
Tư Triết mím môi, đúng là cậu ta phải về rồi, thầy đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại bảo cậu ta về, đừng để lỡ việc luyện tập, việc học và chương trình dạy, bên nhà hàng cũng thiếu người, nhưng mà anh trai…
Tư Triết còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì Tư Đạc đã đoán được suy nghĩ của cậu ta, nói thẳng: “Về đi, chỗ anh có chị Hoa với Tiểu Tả chăm sóc là được rồi, ngoài kia có bao nhiêu bác sĩ, điều dưỡng nữa mà, không sao đâu”.
Anh ta quay sang nói với Nam Mẫn: “Phiền tổng giám đốc Nam đưa thằng bé một đoạn”.
Chương 244: Báo ơn hay trả thù?
Nam Mẫn gật đầu: “Vậy cứ quyết định như thế đi. Chiều nay vẫn còn chút thời gian, cậu có thể ra ngoài đi dạo, mua một ít đặc sản địa phương về chia một ít cho bạn học và đồng nghiệp”.
Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ chị, em biết rồi”.
Tư Đạc cũng nắm bắt được một số từ khóa quan trọng trong câu nói, chờ Nam Mẫn đi rồi bèn nhíu mày hỏi em trai: “Đồng nghiệp? Em lại lén đi làm thêm sau lưng anh hả?”
“…”, Tư Triết lập tức chột dạ, không ổn rồi, lộ rồi!
——
Nam Mẫn từ phòng bệnh ra ngoài, đang định đến văn phòng để hội chẩn với nhóm bác sĩ, bàn về tài liệu của bệnh nhân liệt nửa người mà anh tư vừa gửi cho, nhưng mới bước ra ngoài đã thấy Dụ Lâm Hải vẫn còn đứng yên ở đó.
Vẻ mặt anh cứ như người bị sét đánh vậy.
Ai hại đời anh thế?
Cô chỉ thản nhiên liếc nhìn anh một cái, rồi chuyển tầm mắt, không muốn để ý tới anh nữa, xoay người đi về phía văn phòng.
“Bác sĩ Grace”.
Anh gọi cô một tiếng, giọng nói trầm thấp, không thành tiếng, nhưng lại có vẻ lạnh giá như băng, thấm lạnh, còn mang theo chút run rẩy.
Bước chân Nam Mẫn chợt khựng lại.
À, suýt chút nữa quên mất, hình như lúc nãy thân phận của cô đã bị lộ rồi.
Sau lưng là tiếng bước chân, Dụ Lâm Hải đến gần Nam Mẫn, đi vòng ra trước mặt cô, đôi mắt đỏ bừng nhìn cô thật lâu.
Trông anh như người đang mắc một cơn bệnh nặng.
Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn đầy u ám, như miếng vải bị xé rách: “Rốt cuộc em còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào nữa?”
Đuôi mắt Nam Mẫn khẽ ngước lên, bình tĩnh nhìn anh.
Hai người đang đứng cách nhau quá gần, mà cô lại không quen với hơi thở của anh bèn lùi lại vài bước, kéo dãn khoảng cách với anh.
Giống như vô số lần anh dãn khoảng cách với cô trước đó.
Dụ Lâm Hải nhìn thấy sự tránh né và bài xích của cô, hai mắt tối sầm lại, vất vả cong môi nở nụ cười tự giễu: “Em xem tôi như một con khỉ để đùa giỡn, chơi đùa tôi hết lần này đến lần khác, em cảm thấy vui lắm hả? Đó là sự trả thù em dành cho tôi ư?”
Khi câu cuối cùng kết thúc, giọng anh đã không thể kiềm chế được sự run rẩy, ai không biết lại tưởng là anh bị cắm sừng.
Vẻ mặt Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như trước, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt, khóe môi khẽ cong lên, giọng mỉa mai nói: “Trả thù, vậy thì anh phải làm chuyện gì đó có lỗi với tôi trước nên tôi mới trả thù chứ. Sao vậy, tổng giám đốc Dụ cũng biết mình có lỗi với tôi, nên chột dạ, đuối lý hả?”
Đồng tử Dụ Lâm Hải co rụt lại, bị cô làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Bây giờ rõ ràng là anh đang chất vấn cô, nhưng cô lại đáp trả ngược trở về!
Nam Mẫn cười khẽ, nhưng ý cười lại không hiện lên ở đáy mắt: “Cái gọi là trả thù đó xuất hiện khi con người ta còn hận. Tôi đâu có hận tổng giám đốc Dụ, tại sao phải trả thù? Sau khi ly hôn, tôi đã chấp hành đúng nguyên tắc “đường ai nấy đi, rượu ai nấy uống”, chính tổng giám đốc Dụ đây cứ thích tìm tới chỗ tôi dây dưa. Chuyện anh mắt mù chắc cũng không phải là lỗi của tôi đâu nhỉ?”
Khóe môi Dụ Lâm Hải mím thành một đường thẳng, răng nghiến vào nhau ken két.
Miệng lưỡi của cô rất sắc bén, anh đã được thử rất nhiều lần, mà lần nào cũng có thể đâm thẳng vào tim anh, dường như trong miệng cô có lưỡi dao cực kỳ bén nhọn, có thể dễ dàng đâm vào lòng người.
Rất lâu sau đó, khi Nam Mẫn nghĩ anh đã không thể nói nên lời, thì sự tức giận trong mắt anh dần tan đi, hóa thành một câu: “Bác sĩ Grace, ba năm trước em đã cứu mạng tôi, giúp tôi từ một kẻ suýt bị liệt nửa người có thể đứng dậy và đi đứng bình thường, tất cả đều là công lao của em, tôi rất biết ơn em, ơn cứu mạng này tôi phải trả”.
Vẻ mặt Nam Mẫn nao nao.
Đã quen nghe những lời đáng ghét của một tên thẳng nam khốn kiếp rồi, bây giờ lại nghe thấy tiếng người từ miệng anh, cô lại không quen lắm.
Cô thản nhiên nói: “Trách nhiệm của người làm nghề y thôi, không cần phải khách sáo”.
Dụ Lâm Hải nghe thế thì khẽ nở nụ cười: “Mười năm trước tôi từng cứu một cô gái, cô bé nói mình muốn báo đáp tôi, tôi cũng đã nói với cô bé như thế, nhưng cô bé vẫn đến bên cạnh tôi, xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất, cứu tôi. Nam Mẫn, ơn cứu mạng của tôi dành cho em thì em trả rồi, nhưng ơn cứu mạng của em dành cho tôi, tôi cũng phải trả”.
Nam Mẫn nhíu mày, nhìn thấy thấy độ kiên quyết và vững vàng của anh, cảm giác lạnh lẽo lại ập tới: “Tôi nói là không cần!”
“Không! Cần!”
Dụ Lâm Hải cong môi nở nụ cười nhạt: “Bác sĩ Grace, hẹn gặp lại”.
Nam Mẫn: “…”
Dụ Lâm Hải để lại một câu đầy khó hiểu rồi bỏ đi.
Nghĩ tới những lời anh nói, Nam Mẫn lặng lẽ mím môi.
Anh đang muốn báo ân đấy hả?
Nhìn thế nào cũng thấy giống báo thù mà?
Cô thật sự nghĩ rằng sau này hai người không còn qua lại nữa chính là ân đức lớn nhất anh dành cho mình, mỗi lần anh xuất hiện đều khiến tâm trạng cô trở nên rối bời.
Đúng là phiền chết người mà.
……
Nam Mẫn mượn phòng làm việc của viện trưởng để hội chẩn với nhóm bác sĩ.
Hội chẩn xong lập tức liên lạc với anh tư Lý Vân.
Chương 245: Bạn trai cũ của Lý Vân
Cô sợ anh trai bận việc nên chỉ gửi một tin nhắn qua.
“Em đã xem thông tin của bệnh nhân rồi, có thể thực hiện cuộc phẫu thuật”.
Khi tin nhắn vừa được gửi đi, thì bên kia lập tức gọi video tới.
Nam Mẫn nghe máy, màn hình lập tức hiện lên một gương mặt.
Nhưng không phải là dáng vẻ mà cô đã quen thuộc.
Nhìn người đàn ông đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm, mắt đen như gấu trúc, chẳng khác gì một ông chú sa cơ lỡ vận, Nam Mẫn không dám nhận người quen, chân mày nhíu lại thành một đoàn: “Anh tư, anh đi chạy nạn hả?”
“Có chạy cái nạn nào đâu”.
Giọng Lý Vân khàn khàn, thoáng nghe giọng mũi nói: “Anh trai em bị bạo lực gia đình”.
Nam Mẫn: “…”
Nhóm bác sĩ: “…”
Theo nguyên tắc chuyện xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài, Nam Mẫn vẫy tay bảo nhóm bác sĩ đi trước, trong phòng làm việc chỉ còn mỗi mình cô.
Bấy giờ cô mới chuyển tầm mắt sang Lý Vân một lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này, anh với anh Trình cãi nhau hả?”
“Không có gì, đấu võ mồm mấy câu thôi".
Người đàn ông lúc nãy vẫn còn la hét mình bị “bạo lực gia đình” đột nhiên thoải mái đứng dậy, còn rót cho mình một ly nước uống.
Bên chỗ anh ta không đủ ánh sáng, Nam Mẫn cứ nghĩ anh ta đang ngồi trên sô pha, sau khi anh ta đứng dậy cô mới phát hiện anh tư đang nằm trên giường, hơn nữa trên cổ tay còn buộc thứ gì đó…
Nam Mẫn tập trung nhìn, khóe mắt giật giật.
“Em bảo này anh tư”.
“Hả?”, Lý Vân rót nước vào miệng ừng ực.
Nam Mẫn khẽ liếc nhìn: “Chỉ đấu võ mồm mấy câu thôi mà anh Trình phải dùng còng để còng tay anh lại hả?”
Lý Vân nghe thế bèn giơ cái còng trên cổ tay lên: “À, cái này hả… Em không hiểu được đâu, đây là thú vui mới bọn anh mới sáng chế ra”.
“…”
Nam Mẫn thầm nghĩ: Em tin anh chết liền đấy!
Cô nhíu mày: “Anh thành thật khai ra mau, anh làm chuyện xấu gì bị anh Trình bắt được phải không?”
Lý Vân “chậc” một tiếng, không vui nói: “Rốt cuộc em là em gái của ai vậy, sao em lại không bênh anh trai mình mà cứ chỉa cùi chỏ ra ngoài thế”.
“Hỏi thế cũng hỏi, bình thường anh Trình cưng chiều anh như thế, sắp cưng anh lên tận trời rồi, làm gì có chuyện anh ấy nỡ làm vậy với anh?”
Nam Mẫn mất kiên nhẫn: “Nếu anh không chịu nói thật, em sẽ trực tiếp gọi điện thoại hỏi anh Trình”.
Cô nói xong thì định cúp điện thoại, Lý Vân vội vàng ngăn cản: “Uầy, em chờ một lát rồi hẵng gọi, đừng vội vã thế, nói chuyện chính trước đã”.
“?”
Nam Mẫn khó hiểu nhìn anh ta: “Anh cố tình đúng không? Muốn dùng khổ nhục kế để em giúp anh một tay chứ gì?”
Anh tư với anh nhỏ giống nhau nhất ở điểm này, rất thích trưng diện, lúc nào cũng sửa soạn cho bản thân thật tươm tất gọn gàng, chưa bao giờ để mình trở nên lôi thôi như vậy, còn cố tình cho cô thấy.
Rò ràng đang muốn mượn tay cô làm việc khác.
Lý Vân không phản bác, nhe răng cười: “Đúng là em gái anh, thông minh ghê”.
“…”
Nam Mẫn hết sức cạn lời.
Nói chung mấy người anh này của cô, ngoài anh cả ra thì chẳng có ai bình thường.
“Thế thì nói chuyện chính trước”.
Nam Mẫn phân tích sơ tình hình của bệnh nhân, sau đó nói: “Có lẽ bệnh nhân này bị ảnh hưởng bởi một số vết thương bên ngoài nên tổn thương tủy sống, hoặc là bị một số khối u đè lên tủy sống, tạo thành tình trạng liệt nửa người, cũng may là vẫn chưa liệt hoàn toàn, vẫn có khả năng chữa được. Em có xem lý lịch của anh ta, trước kia anh ta từng làm lính trong quân đội, hình như còn là đặc công nên tình trạng thể chất cũng không tệ”.
“Ừm”.
Lý Vân nói: “Không những thế, anh nghe giáo sư Hermann nói anh ta còn nằm vùng ở biên giới suốt năm năm, vết thương trên người đều xuất hiện từ lúc đó, có thể giữ được một mạng để về là may mắn lắm rồi”.
Nam Mẫn nghe xong thì lập tức cảm thấy kính trọng người đó.
“Em và nhón bác sĩ đã xác định được phương án trị liệu ban đầu, cụ thể còn phải gặp được bệnh nhân để tiến hành kiểm tra thêm mới xác định được, anh nói với giáo sư Hermann một tiếng, tối nay em bay về thành phố Nam, tuần sau là có thể xếp lịch phẫu thuật”.
Lý Vân gật đầu: “Được, để anh liên lạc với bên này”.
Nói xong chuyện chính, Nam Mẫn đặt tài liệu xuống, nói: “Bây giờ anh có thể nói cho em nghe xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sau đó em sẽ quyết định coi mình có nên nói đỡ cho anh trước mặt anh Trình không”.
“…”, Lý Vân sờ mũi: “Thật ra, cũng không có chuyện gì lớn”.
Sau những câu nói ấp a ấp úng của anh tư, cuối cùng Nam Mẫn cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Thì ra là Lý Vân từng hẹn hò với một người đàn ông, người đó đột nhiên mắc bệnh nặng, tìm tới Lý Vân để cầu cứu, nể tình xưa nghĩa cũ, cũng xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, Lý Vân làm giải phẫu cho người đó và đã cứu được người.
Sau đó, tên bạn trai cũ kia khỏi bệnh lại muốn theo đuổi Lý Vân, tấn công cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho mọi người trong bệnh viện đều biết thì không nói, còn chạy tới công ty luật của Trình Hiến để tuyên bố chủ quyền sau khi bị Lý Vân từ chối, ầm ĩ khiến dư luận xôn xao.
Trình Hiến nổi giận đùng đùng, đánh cho tên bạn trai cũ kia một trận, rồi về nhà giải quyết cả Lý Vân.
Lý Vân kể chuyện này lại cho em gái nghe, cảm thấy thật sự rất mất mặt.
“Chuyện chính là như vậy…”
Bình luận facebook