-
Chương 261-263
Chương 261: Nâng cao đạp thấp
Tần Văn Quân nhìn con trai mình như nhìn một tên ngốc, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể tát cho anh ta một cái, nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày lành tháng tốt, là hôn lễ của anh ta nên đành nhịn xuống.
“Người ta không là cái thá gì, bản thân con thì hơn người chắc? Con là giỏi nhất rồi! Ít nhất người ta có thể một mình gánh vác một phương, tuổi còn trẻ đã tạo nên danh tiếng trong giới kinh doanh, con thì sao? Ngoài mấy cái tin tức tình cảm mang ra để chọc tức bố thì con còn làm được gì nữa?"
Tần Giang Nguyên không phục đáp trả vài câu, bà Tần đúng lúc chạy tới: “Được rồi, được rồi, ngày vui ngày hỉ mà sao hai người lại cãi nhau thế? Muốn làm bản thân mất mặt hả? Mau vào trong đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi”.
Bà Tần đẩy con trai vào trong, chủ tịch Tần tức đến đau cả đầu, nếu không phải từng này tuổi rồi không thể sinh thêm con, thì ông ta rất muốn kiếm thêm đứa nữa!
Đứa đầu trước mắt là thấy vô dụng rồi, sao ông ta lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như thế nhỉ?
Những người quan trọng nhất thường xuất hiện vào những phút cuối cùng.
Nam Mẫn và Nam Lâm thong thả đến, khi họ tới khách sạn thì Dụ Lâm Hải và Phó Vực cũng đúng lúc xuất hiện, hai bên gặp nhau ở ngoài cửa.
“Ô, khéo thế nhỉ”.
Phó Vực nháy mắt với Nam Mẫn, cô làm như không quen biết tên đó, kéo lấy Nam Lâm vào trong.
Chủ tịch Tần vừa trông thấy Dụ Lâm Hải và Phó Vực thì hai mắt lập tức sáng rỡ lên, vội vã bước xuống từ mấy bậc thang, suýt chút nữa đã va vào Nam Mẫn với Nam Lâm, Nam Mẫn bèn kéo Nam Lâm sang một bên.
“Ai da da, tổng giám đốc Dụ, tổng giám đốc Phó, chúng tôi chờ hai cậu cả buổi trời, hai cậu có thể sắp xếp thời gian để đến đây tham dự hôn lễ của con trai tôi đúng là vinh hạnh của kẻ hèn này”.
Tần Văn Quân muốn bắt tay với Dụ Lâm Hải và Phó Vực, tay thì giơ ra rồi nhưng không có ai để ý tới ông ta, chỉ vòng qua ông ta để bước lên bậc thang, nhíu mày hỏi han Nam Mẫn, cùng đồng thanh nói.
“Không sao chứ? Có bị đụng trúng không?”
Khóe môi Nam Mẫn khẽ mím lại: “Không”.
Tần Văn Quân bị ngó lơ, tay ngượng ngùng để giữa không trung, bèn tự rụt trở về.
Ông ta xoay người đó, làm như lúc này mới nhìn thấy sự tồn tại của Nam Mẫn, ngượng ngùng cười: “Ai da, đây là con bé Mẫn mà, cháu xem đấy, bao năm không gặp, chú suýt chút nữa không nhận ra cháu rồi, đúng là gái mười tám thay đổi nhiều quá…”
Tần Văn Quân nhiệt tình lao tới, lại bị Dụ Lâm Hải và Phó Vực xoay người, ngăn cản.
Mặt Dụ Lâm Hải đầy vẻ bình thản, lạnh nhạt: “Chủ tịch Tần, chú ý chừng mực”.
Phó Vực thì ngước mặt lên tận trời: “Được rồi, đừng có lôi kéo làm quen, đâu có thân thiết gì. Chủ tịch Tần, gửi tiền mừng ở đâu vậy, ông dẫn đường chút đi”.
Hai người này chẳng hề cho ông ta chút mặt mũi nào.
Tần Văn Quân ôm một cục tức, lại không dám đắc tội bọn họ, đành phải nén giận nở nụ cười, đi vào trong dẫn đường cho bọn họ: “Mời các vị đi bên này”.
Âm thầm suy nghĩ xem Nam Mẫn có quan hệ gì với Dụ Lâm Hải và Phó Vực?
Hai người lại che chở cho cô như thế.
Chỗ ngồi trong bữa tiệc cũng được sắp xếp hết sức cẩn thận, nói tóm lại chính là… Nâng cao đạp thấp.
Có thân phận và địa vị thì ngồi ở dãy bàn chính, hoặc là hơi chếch đi một chút, khách khứa không quan trọng lắm thì ngồi tít ở ngoài, mấy bàn gần cửa, món ăn và rượu trên bàn cũng khác nhau, nhìn vào khiến con người ta không hề thoải mái tí nào.
Tất nhiên chỗ ngồi của Dụ Lâm Hải và Phó Vực được xếp ở dãy bàn chính, mà Nam Mẫn với Nam Lâm là người bên nhà gái lại được xếp ở tít phía ngoài, một cái bàn ngay trong góc xó.
Nam Mẫn cũng không có ý kiến gì, hôm nay cô cũng chỉ đến để xem kịch, ngồi xa một chút sẽ được xem rõ hơn, nên hết sức thản nhiên ngồi xuống cùng Nam Lâm.
Dụ Lâm Hải và Phó Vực lại không hề vui vẻ.
Bọn họ đến tham gia cái hôn lễ rách nát này để được ở gần Nam Mẫn hơn một chút, chẳng lẽ họ thèm cái bàn tiệc ở đây lắm chắc?
Nhưng mà ngồi xa như vậy thì tiếp cận thế quái nào được, ở gần thế quái nào được?
Có rất ít người quen biết Nam Mẫn và Nam Lâm trên bàn tiệc, cứ tưởng là ngôi sao hoặc là idol trên mạng nào đó, thật sự quá xinh đẹp nên không nhịn được nhìn thêm vài lần, có người to gan trực tiếp đi tới xin phương thức liên lạc của họ.
“Người đẹp, có thể cho tôi số điện thoại hoặc là WeChat được không? Weibo hay ID phòng livestream cũng được”.
Nam Mẫn còn chưa kịp từ chối thì đã có người lên tiếng thay cô, Dụ Lâm Hải và Phó Vực mỗi người một bên đi tới, đẩy người đàn ông kia ra, trực tiếp từ chối: “Không được”.
“…”
Phó Vực quay sang nói với người phục vụ: “Cho thêm một cái ghế vào bàn này đi”.
Dụ Lâm Hải: “Hai cái”.
Phục vụ: “…”
Động tĩnh bên này khiến các vị khách bàn bên chú ý, Nam Mẫn thấy phiền chết đi được: “Tôi bảo này, hai người có thể cách tôi xa một chút được không?”
Dụ Lâm Hải, Phó Vực: “Không được”.
……
Tần Văn Quân thấy Dụ Lâm Hải và Phó Vực không ngồi bàn chính, lại theo Nam Mẫn ngồi mấy bàn ở tít đằng xa thì tái hết cả mặt, đầu đầy mồ hôi, vội vàng mời tất cả họ quay về bàn chính!
Chương 262: Hành tung của ông nội
“Không cần, chúng tôi ngồi đây là được rồi”.
Phó Vực cắn hạt dưa, chân bắt chéo, mặt bình tĩnh thoải mái: “Tôi sống đến từng này tuổi, tham gia nhiều bữa tiệc như vậy rồi, mà đây là lần đầu ngồi ở bàn dưới thế này đấy, cũng thoải mái lắm. Đúng không Lâm Hải?”
Dụ Lâm Hải: “Ừ”.
Tần Văn Quân cúi đầu khom lưng cả nửa ngày, thiếu điều quỳ lạy bọn họ.
Khách khứa nhìn thấy thế đều đoán xem cái bàn trong góc đó có nhân vật lớn đến mức nào mà chủ tịch Tần phải xuống nước nịnh nọt, cầu xin như thế.
Này thì phân với cả chia cho lắm vào, lần này ăn phải quả đắng rồi, đáng đời.
MC buổi lễ lên sân khấu, tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu, âm nhạc cũng vang lên ngay sau đó, cô dâu và chú rể cũng rực rỡ dưới ánh đèn.
Tần Giang Nguyên mặc bộ tây trang màu trắng, mặt người dạ thú, Nam Nhã thì khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng, mặt tươi cười, tỏa sáng, trông rất giống một đôi trời đất tạo nên.
Nam Mẫn không để ý tới bọn họ, mà thản nhiên đảo mắt qua lễ đường, tìm ông nội, lại không thấy bóng dáng ông ấy đâu.
Khi cô định chuyển tầm mắt về, thì chợt phát hiện ở cửa dẫn vào cánh gà, ngay vách tường đó có một bóng người màu xám, trong tay còn cầm tẩu thuốc, ngồi đó nghe với dáng vẻ chán muốn chết, cảm thấy không có gì thú vị bèn đứng dậy rời đi.
Nam Mẫn đột ngột đứng dậy, chạy theo bóng lưng màu xám đó.
Dụ Lâm Hải và Phó Vực cùng nhìn về phía đó, chuyện gì vậy?
Nam Mẫn chạy tới hậu trường cũng không thấy bóng người.
Mi tâm nhíu lại thật chặt.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng đó, cùng với tẩu thuốc không rời tay, đó đều là đặc điểm nhận diện của ông nội, cô sẽ không nhận nhầm.
Ông cụ đến đây thật, nhưng hôn lễ còn chưa kết thúc mà sao lại đi rồi?
Cũng không tới gặp cô, đúng là.
Dụ Lâm Hải đuổi theo, tới chỗ cánh gà thì khựng lại một chút, vẻ mặt thoáng giật mình, anh lại nhìn thấy vẻ mặt ấm ức như một đứa trẻ trên mặt Nam Mẫn.
Hếch mũi nhăn mặt, môi cũng hơi mím lại… Chuyện gì thế này?
“Sao thế? Cậu nhìn thấy ma hả?"
Phó Vực theo sát phía sau, há miệng gào to, bị Dụ Lâm Hải dùng ánh mắt cảnh cáo làm cho câm miệng, cũng phát hiện ra cảm xúc của Nam Mẫn có gì đó không đúng.
Nam Mẫn không để ý tới bọn họ, đứng yên tại chỗ buồn bực nửa ngày, ngẩng đầu nhìn xung quanh một phen, bóng người đó vẫn không xuất hiện, không quay trở về.
“Tổng giám đốc Nam!”
Cố Hoành vội vã chạy vào hậu trường, nhìn Dụ Lâm Hải và Phó Vực đứng đó như hai thần giữ cửa thì hoảng sợ, hít một hơi thật mạnh rồi mới đi về phía Nam Mẫn.
Anh ta nhỏ giọng báo: “Đúng là ông cụ có trở về, ghé qua quê nhà ở Hàng Trang một chuyến rồi nhận thiệp mời cưới và tới thành phố Nam.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Tôi bảo anh theo dõi thật cẩn thận cơ mà?”
“Thật lòng xin lỗi tổng giám đốc Nam, lần này là lỗi của tôi”.
Cố Hoành cúi đầu xin lỗi, cẩn thận giải thích: “Mấy hôm điều tra được hành tung của ông cụ thì cô đang ở thành phố Thanh, khi về đến thành phố Nam thì suýt gặp phải nguy hiểm, tôi bận quá nên quên cử người đi liên lạc với ông ấy”.
Mặt Nam Mẫn hết sức nghiêm trọng: “Tiền thưởng của quý này anh đừng lấy nữa”.
“Rõ…”, Cố Hoành đau thấu tâm can, nhưng đây quả thật là lỗi của anh ta, nên không dám giải thích, bao biện thêm gì.
Nam Mẫn mà đã trở mặt thì lập tức trở nên vô tình: “Ông nội vừa xuất hiện, cử người đi tìm ông đi. Tôi cho anh thời gian một ngày, không tìm ra thì tiền thưởng cuối năm nay anh không cần phải lấy nữa”.
Cố Hoành: “Rõ!”
Dụ Lâm Hải và Phó Vực nghe hết từ đầu đến cuối cũng không biết rốt cuộc là tại sao.
Nam Mẫn vừa mới đi thì Phó Vực đã ngăn Cố Hoành lại: “Ông cụ nào? Là ông nội của Nam Mẫn hả?”
“Xin lỗi hai vị, đây là chuyện nhà tổng giám đốc Nam, tôi không tiện trả lời”.
Cố Hoành không dám chần chừ, vội vàng cử người của mình đi tìm.
Phó Vực không hiểu mô tê gì, đoán: “Chắc là ông nội Nam Mẫn, bố Nam Ninh bách và Nam Ninh Trúc. Ông cụ vẫn còn sống à, sao trước đó không nghe ai nói thế nhỉ?”
Dụ Lâm Hải nhíu mày: “Không biết nói lời nào đàng hoàng thì ngậm chặt cái miệng lại”.
“…”
Nhìn theo bóng lưng Dụ Lâm Hải, Phó Vực căm giận nói: “Nam Mẫn mắng tôi thì cũng được đi, cậu lấy tư cách gì để nói tôi như vậy…”
Trở về lễ đường thì hôn lễ đã được tiến hành đến giai đoạn ngọt ngào nhất, chiếu những bức ảnh của cô dâu chú rể trước kia.
Không biết tập tục tổ chức hôn lễ này bắt đầu từ khi nào, nhưng nói đơn giản thì nó là kéo hai người vốn cách nhau rất xa vào chung một chỗ, nói cho hay là “duyên phận”.
Cái này thì Nam Mẫn cũng không xa lạ gì mấy, Dụ Lâm Hải thì lại tổn thương sâu sắc, nhìn thấy những bức ảnh hiện lên trên màn hình, anh lại nghĩ tới những gì từng diễn ra trong hôn lễ đó.
Chương 263: Mang thai rồi!
Môi dần mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng cũng từ màn hình lớn chuyển về.
Nam Nhã đứng trên sân khấu, sắc mặt cũng không tốt lắm, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Mẫn một cái.
Thời khắc quan trọng như vậy mà chị ta còn chạy ra khỏi lễ đường, lúc nãy suýt chút nữa đã khiến mọi thứ rối tung lên, đúng là lúc nào cũng muốn tranh giành sự chú ý của cô ta.
Nhưng hôm nay cô ta mới là nhân vật chính, dù là ai cũng không thể giành mất sự nổi bật này!
Trình chiếu ảnh đã kết thúc, người dẫn chương trình nói một câu tổng kết cho duyên phận của hai người, nói cô dâu chú rể là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, Nguyệt Lão lại thắt chặt sợi dây duyên phận của hai người, đúng là một câu chuyện rất đẹp.
Nam Lâm lặng lẽ nghe, suy nghĩ lại bay xa.
Nếu nói đến thanh mai trúc mã, thì hình như chị cả với Tần Giang Nguyên mới là hàng thật, từ nhỏ đến lớn Tần Giang Nguyên cũng chỉ vây quanh Nam Mẫn, còn Nam Nhã thì bám theo sau Tần Giang Nguyên, bị ghét bỏ đủ đường.
Nghĩ tới đó thì hình như mọi thứ cũng không đẹp đẽ đến vậy.
Nam Nhã giật lấy microphone trong tay người dẫn chương trình, chủ động kể về quá trình cô ta và Tần Giang Nguyên từ quen biết đến yêu đương nhau, biến mình thành một cô gái si tình giữ vững tình yêu suốt hai mươi năm.
Nói được một lát, có lẽ là quá cảm động nên nên cô ta lại nghẹn ngào, khóc lên.
Tần Giang Nguyên bên cạnh nghe mà buồn ngủ, suýt chút nữa ngáp dài, đột nhiên thấy Nam Nhã khóc thì viết hẳn hai chữ ngơ ngác lên mặt, ngẩn người, trực tiếp lấy khăn voan cưới lau nước mắt cho cô ta.
Phó Vực ngồi bên dưới nghe ê cả răng, nhìn thì đau mắt, không nhịn được khinh bỉ: “Cô dâu xem phim của Quỳnh Dao nơi nhiều thì phải, cô ta có thể bớt lại được không vậy, khóc xấu quá”.
Mặt Nam Mẫn không chút thay đổi nhìn nhìn, bản lãnh diễn kịch của Nam Nhã được luyện không phải ngày một ngày hai, diễn khóc càng ngày càng tốt nhưng chỉ số thông minh thì không thể tăng lên nổi.
Người dẫn chương trình thấy cô dâu vừa khóc thì lập tức không dừng được, bèn vội vàng chuyển sang bước tiếp theo… Trao nhẫn.
Rốt cuộc cũng đã đến bước mà cô ta mong chờ nhất, cuối cùng Nam Nhã cũng ngừng khóc.
Thấy chiếc nhẫn sắp được đeo vào ngón tay Nam Nhã, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nữ: “Chờ đã!”
Một tiếng gọi bất ngờ khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Tần Giang Nguyên nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn thấy bóng hình quen thuộc thì giật mình, tay run lên, nhẫn cũng không giữ chặt, cứ thể rơi ra khỏi tay, lăn sang một bên.
Nam Mẫn nhìn thấy người tới, ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ hứng thú.
Đến lúc này kịch hay mới bắt đầu…
Nam Nhã nhìn thấy Phùng Thanh thì sắc mặt lập tức tối đi, cô ta đã đuổi ả đàn bà này ra khỏi thành phố Nam rồi cơ mà, sao lại quay trở về?
Lại còn chọn đúng ngày hôm nay! Xuất hiện trong lễ cưới của cô ta!
“Người đâu! Bảo vệ đâu Mau đuổi ả đàn bà điên này ra ngoài!”, Nam Nhã bất chấp hình tượng sốt ruột muốn đuổi người, trong lòng là sự kích động không sao tả nổi.
Ả Phùng Thanh này chính là kẻ thứ ba từng bị cô ta bắt gian tại giường!
Trong khoảng thời gian đó, Phùng Thanh liên tục quyến rũ Tần Giang Nguyên, thậm chí hai người còn điên long đảo phượng trước mặt cô ta, con tiện nhân Phùng Thanh này có rất nhiều chiêu trò, mánh lới, lần nào cũng khiến thần hồn Tần Giang Nguyên điên đảo.
Nam Nhã vẫn cố chịu đựng, giả vờ rộng lượng, nhịn nhục, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta sẵn lòng chung chồng với người con gái khác!
Bảo vệ đi tới đuổi Phùng Thanh ra ngoài, Phùng Thanh lại không nhanh không chậm nói: “Các anh phải cẩn thận một chút đấy nhé, trong bụng tôi là cốt nhục của cậu ấm nhà họ Tần, tôi bị thương thì không sao, nhưng đứa nhỏ bị thương thì các người sẽ không thể gánh vác nổi đâu”.
“…”, một câu nói khiến các nhân viên an ninh đều rời tay khỏi người cô ta, không dám đụng vào nữa, sợ đụng cái lại mang họa vào người.
Giọng cô ta không lớn, lại lọt vào tai tất cả mọi người trong lễ đường, tất nhiên Tần Giang Nguyên và Nam Nhã trên sân khấu cũng nghe thấy.
Nam Nhã ngơ ngác, ả đàn bà đó lại… Lại mang thai?
Một câu hết sức nhẹ nhàng và hờ hững của Phùng Thanh khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Tần Giang Nguyên sải chân bước vội từ trên sân khấu xuống, trên mặt là vẻ kinh ngạc không nói nên lời: “Thanh à, em mang thai hả?”
“Ừm”, gương mặt trong sáng như mối tình đầu thời thanh xuân của Phùng Thanh hiện lên nụ cười dịu dàng, lấy kết quả xét nghiệm có thai ra cho Tần Giang Nguyên: “Đứa bé là của anh, đã được bốn tuần rồi”.
Tần Giang Nguyên nhìn tờ kết quả xét nghiệm, thoáng suy nghĩ: “Là cái buổi tối ở trong xe vùng ngoại ô đó hả?”
Trên mặt Phùng Thanh là vẻ ngượng ngùng bẽn lẽn, khẽ gật đầu.
Trước mặt mọi người là đôi nam nữ như một cặp tình nhân đang chìm trong tình yêu nồng nhiệt, xung quanh là bong bóng màu hồng bay bay, làm bật lên dáng vẻ cô đơn lẻ bóng của cô dâu trên sân khấu.
Nam Nhã đã mời rất nhiều phóng viên đến để tạo thanh tạo thế cho mình, các phóng viên nghĩ vốn chẳng có gì hay để quay chụp, nói cái gì mà hôn lễ thế kỷ, kết quả còn không rầm rộ bằng lễ cưới của mấy ngôi sao, bọn họ từ xa chạy tới đây, cả chỗ ngồi cũng không có, đành phải đứng.
Tần Văn Quân nhìn con trai mình như nhìn một tên ngốc, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể tát cho anh ta một cái, nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày lành tháng tốt, là hôn lễ của anh ta nên đành nhịn xuống.
“Người ta không là cái thá gì, bản thân con thì hơn người chắc? Con là giỏi nhất rồi! Ít nhất người ta có thể một mình gánh vác một phương, tuổi còn trẻ đã tạo nên danh tiếng trong giới kinh doanh, con thì sao? Ngoài mấy cái tin tức tình cảm mang ra để chọc tức bố thì con còn làm được gì nữa?"
Tần Giang Nguyên không phục đáp trả vài câu, bà Tần đúng lúc chạy tới: “Được rồi, được rồi, ngày vui ngày hỉ mà sao hai người lại cãi nhau thế? Muốn làm bản thân mất mặt hả? Mau vào trong đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi”.
Bà Tần đẩy con trai vào trong, chủ tịch Tần tức đến đau cả đầu, nếu không phải từng này tuổi rồi không thể sinh thêm con, thì ông ta rất muốn kiếm thêm đứa nữa!
Đứa đầu trước mắt là thấy vô dụng rồi, sao ông ta lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như thế nhỉ?
Những người quan trọng nhất thường xuất hiện vào những phút cuối cùng.
Nam Mẫn và Nam Lâm thong thả đến, khi họ tới khách sạn thì Dụ Lâm Hải và Phó Vực cũng đúng lúc xuất hiện, hai bên gặp nhau ở ngoài cửa.
“Ô, khéo thế nhỉ”.
Phó Vực nháy mắt với Nam Mẫn, cô làm như không quen biết tên đó, kéo lấy Nam Lâm vào trong.
Chủ tịch Tần vừa trông thấy Dụ Lâm Hải và Phó Vực thì hai mắt lập tức sáng rỡ lên, vội vã bước xuống từ mấy bậc thang, suýt chút nữa đã va vào Nam Mẫn với Nam Lâm, Nam Mẫn bèn kéo Nam Lâm sang một bên.
“Ai da da, tổng giám đốc Dụ, tổng giám đốc Phó, chúng tôi chờ hai cậu cả buổi trời, hai cậu có thể sắp xếp thời gian để đến đây tham dự hôn lễ của con trai tôi đúng là vinh hạnh của kẻ hèn này”.
Tần Văn Quân muốn bắt tay với Dụ Lâm Hải và Phó Vực, tay thì giơ ra rồi nhưng không có ai để ý tới ông ta, chỉ vòng qua ông ta để bước lên bậc thang, nhíu mày hỏi han Nam Mẫn, cùng đồng thanh nói.
“Không sao chứ? Có bị đụng trúng không?”
Khóe môi Nam Mẫn khẽ mím lại: “Không”.
Tần Văn Quân bị ngó lơ, tay ngượng ngùng để giữa không trung, bèn tự rụt trở về.
Ông ta xoay người đó, làm như lúc này mới nhìn thấy sự tồn tại của Nam Mẫn, ngượng ngùng cười: “Ai da, đây là con bé Mẫn mà, cháu xem đấy, bao năm không gặp, chú suýt chút nữa không nhận ra cháu rồi, đúng là gái mười tám thay đổi nhiều quá…”
Tần Văn Quân nhiệt tình lao tới, lại bị Dụ Lâm Hải và Phó Vực xoay người, ngăn cản.
Mặt Dụ Lâm Hải đầy vẻ bình thản, lạnh nhạt: “Chủ tịch Tần, chú ý chừng mực”.
Phó Vực thì ngước mặt lên tận trời: “Được rồi, đừng có lôi kéo làm quen, đâu có thân thiết gì. Chủ tịch Tần, gửi tiền mừng ở đâu vậy, ông dẫn đường chút đi”.
Hai người này chẳng hề cho ông ta chút mặt mũi nào.
Tần Văn Quân ôm một cục tức, lại không dám đắc tội bọn họ, đành phải nén giận nở nụ cười, đi vào trong dẫn đường cho bọn họ: “Mời các vị đi bên này”.
Âm thầm suy nghĩ xem Nam Mẫn có quan hệ gì với Dụ Lâm Hải và Phó Vực?
Hai người lại che chở cho cô như thế.
Chỗ ngồi trong bữa tiệc cũng được sắp xếp hết sức cẩn thận, nói tóm lại chính là… Nâng cao đạp thấp.
Có thân phận và địa vị thì ngồi ở dãy bàn chính, hoặc là hơi chếch đi một chút, khách khứa không quan trọng lắm thì ngồi tít ở ngoài, mấy bàn gần cửa, món ăn và rượu trên bàn cũng khác nhau, nhìn vào khiến con người ta không hề thoải mái tí nào.
Tất nhiên chỗ ngồi của Dụ Lâm Hải và Phó Vực được xếp ở dãy bàn chính, mà Nam Mẫn với Nam Lâm là người bên nhà gái lại được xếp ở tít phía ngoài, một cái bàn ngay trong góc xó.
Nam Mẫn cũng không có ý kiến gì, hôm nay cô cũng chỉ đến để xem kịch, ngồi xa một chút sẽ được xem rõ hơn, nên hết sức thản nhiên ngồi xuống cùng Nam Lâm.
Dụ Lâm Hải và Phó Vực lại không hề vui vẻ.
Bọn họ đến tham gia cái hôn lễ rách nát này để được ở gần Nam Mẫn hơn một chút, chẳng lẽ họ thèm cái bàn tiệc ở đây lắm chắc?
Nhưng mà ngồi xa như vậy thì tiếp cận thế quái nào được, ở gần thế quái nào được?
Có rất ít người quen biết Nam Mẫn và Nam Lâm trên bàn tiệc, cứ tưởng là ngôi sao hoặc là idol trên mạng nào đó, thật sự quá xinh đẹp nên không nhịn được nhìn thêm vài lần, có người to gan trực tiếp đi tới xin phương thức liên lạc của họ.
“Người đẹp, có thể cho tôi số điện thoại hoặc là WeChat được không? Weibo hay ID phòng livestream cũng được”.
Nam Mẫn còn chưa kịp từ chối thì đã có người lên tiếng thay cô, Dụ Lâm Hải và Phó Vực mỗi người một bên đi tới, đẩy người đàn ông kia ra, trực tiếp từ chối: “Không được”.
“…”
Phó Vực quay sang nói với người phục vụ: “Cho thêm một cái ghế vào bàn này đi”.
Dụ Lâm Hải: “Hai cái”.
Phục vụ: “…”
Động tĩnh bên này khiến các vị khách bàn bên chú ý, Nam Mẫn thấy phiền chết đi được: “Tôi bảo này, hai người có thể cách tôi xa một chút được không?”
Dụ Lâm Hải, Phó Vực: “Không được”.
……
Tần Văn Quân thấy Dụ Lâm Hải và Phó Vực không ngồi bàn chính, lại theo Nam Mẫn ngồi mấy bàn ở tít đằng xa thì tái hết cả mặt, đầu đầy mồ hôi, vội vàng mời tất cả họ quay về bàn chính!
Chương 262: Hành tung của ông nội
“Không cần, chúng tôi ngồi đây là được rồi”.
Phó Vực cắn hạt dưa, chân bắt chéo, mặt bình tĩnh thoải mái: “Tôi sống đến từng này tuổi, tham gia nhiều bữa tiệc như vậy rồi, mà đây là lần đầu ngồi ở bàn dưới thế này đấy, cũng thoải mái lắm. Đúng không Lâm Hải?”
Dụ Lâm Hải: “Ừ”.
Tần Văn Quân cúi đầu khom lưng cả nửa ngày, thiếu điều quỳ lạy bọn họ.
Khách khứa nhìn thấy thế đều đoán xem cái bàn trong góc đó có nhân vật lớn đến mức nào mà chủ tịch Tần phải xuống nước nịnh nọt, cầu xin như thế.
Này thì phân với cả chia cho lắm vào, lần này ăn phải quả đắng rồi, đáng đời.
MC buổi lễ lên sân khấu, tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu, âm nhạc cũng vang lên ngay sau đó, cô dâu và chú rể cũng rực rỡ dưới ánh đèn.
Tần Giang Nguyên mặc bộ tây trang màu trắng, mặt người dạ thú, Nam Nhã thì khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng, mặt tươi cười, tỏa sáng, trông rất giống một đôi trời đất tạo nên.
Nam Mẫn không để ý tới bọn họ, mà thản nhiên đảo mắt qua lễ đường, tìm ông nội, lại không thấy bóng dáng ông ấy đâu.
Khi cô định chuyển tầm mắt về, thì chợt phát hiện ở cửa dẫn vào cánh gà, ngay vách tường đó có một bóng người màu xám, trong tay còn cầm tẩu thuốc, ngồi đó nghe với dáng vẻ chán muốn chết, cảm thấy không có gì thú vị bèn đứng dậy rời đi.
Nam Mẫn đột ngột đứng dậy, chạy theo bóng lưng màu xám đó.
Dụ Lâm Hải và Phó Vực cùng nhìn về phía đó, chuyện gì vậy?
Nam Mẫn chạy tới hậu trường cũng không thấy bóng người.
Mi tâm nhíu lại thật chặt.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng đó, cùng với tẩu thuốc không rời tay, đó đều là đặc điểm nhận diện của ông nội, cô sẽ không nhận nhầm.
Ông cụ đến đây thật, nhưng hôn lễ còn chưa kết thúc mà sao lại đi rồi?
Cũng không tới gặp cô, đúng là.
Dụ Lâm Hải đuổi theo, tới chỗ cánh gà thì khựng lại một chút, vẻ mặt thoáng giật mình, anh lại nhìn thấy vẻ mặt ấm ức như một đứa trẻ trên mặt Nam Mẫn.
Hếch mũi nhăn mặt, môi cũng hơi mím lại… Chuyện gì thế này?
“Sao thế? Cậu nhìn thấy ma hả?"
Phó Vực theo sát phía sau, há miệng gào to, bị Dụ Lâm Hải dùng ánh mắt cảnh cáo làm cho câm miệng, cũng phát hiện ra cảm xúc của Nam Mẫn có gì đó không đúng.
Nam Mẫn không để ý tới bọn họ, đứng yên tại chỗ buồn bực nửa ngày, ngẩng đầu nhìn xung quanh một phen, bóng người đó vẫn không xuất hiện, không quay trở về.
“Tổng giám đốc Nam!”
Cố Hoành vội vã chạy vào hậu trường, nhìn Dụ Lâm Hải và Phó Vực đứng đó như hai thần giữ cửa thì hoảng sợ, hít một hơi thật mạnh rồi mới đi về phía Nam Mẫn.
Anh ta nhỏ giọng báo: “Đúng là ông cụ có trở về, ghé qua quê nhà ở Hàng Trang một chuyến rồi nhận thiệp mời cưới và tới thành phố Nam.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Tôi bảo anh theo dõi thật cẩn thận cơ mà?”
“Thật lòng xin lỗi tổng giám đốc Nam, lần này là lỗi của tôi”.
Cố Hoành cúi đầu xin lỗi, cẩn thận giải thích: “Mấy hôm điều tra được hành tung của ông cụ thì cô đang ở thành phố Thanh, khi về đến thành phố Nam thì suýt gặp phải nguy hiểm, tôi bận quá nên quên cử người đi liên lạc với ông ấy”.
Mặt Nam Mẫn hết sức nghiêm trọng: “Tiền thưởng của quý này anh đừng lấy nữa”.
“Rõ…”, Cố Hoành đau thấu tâm can, nhưng đây quả thật là lỗi của anh ta, nên không dám giải thích, bao biện thêm gì.
Nam Mẫn mà đã trở mặt thì lập tức trở nên vô tình: “Ông nội vừa xuất hiện, cử người đi tìm ông đi. Tôi cho anh thời gian một ngày, không tìm ra thì tiền thưởng cuối năm nay anh không cần phải lấy nữa”.
Cố Hoành: “Rõ!”
Dụ Lâm Hải và Phó Vực nghe hết từ đầu đến cuối cũng không biết rốt cuộc là tại sao.
Nam Mẫn vừa mới đi thì Phó Vực đã ngăn Cố Hoành lại: “Ông cụ nào? Là ông nội của Nam Mẫn hả?”
“Xin lỗi hai vị, đây là chuyện nhà tổng giám đốc Nam, tôi không tiện trả lời”.
Cố Hoành không dám chần chừ, vội vàng cử người của mình đi tìm.
Phó Vực không hiểu mô tê gì, đoán: “Chắc là ông nội Nam Mẫn, bố Nam Ninh bách và Nam Ninh Trúc. Ông cụ vẫn còn sống à, sao trước đó không nghe ai nói thế nhỉ?”
Dụ Lâm Hải nhíu mày: “Không biết nói lời nào đàng hoàng thì ngậm chặt cái miệng lại”.
“…”
Nhìn theo bóng lưng Dụ Lâm Hải, Phó Vực căm giận nói: “Nam Mẫn mắng tôi thì cũng được đi, cậu lấy tư cách gì để nói tôi như vậy…”
Trở về lễ đường thì hôn lễ đã được tiến hành đến giai đoạn ngọt ngào nhất, chiếu những bức ảnh của cô dâu chú rể trước kia.
Không biết tập tục tổ chức hôn lễ này bắt đầu từ khi nào, nhưng nói đơn giản thì nó là kéo hai người vốn cách nhau rất xa vào chung một chỗ, nói cho hay là “duyên phận”.
Cái này thì Nam Mẫn cũng không xa lạ gì mấy, Dụ Lâm Hải thì lại tổn thương sâu sắc, nhìn thấy những bức ảnh hiện lên trên màn hình, anh lại nghĩ tới những gì từng diễn ra trong hôn lễ đó.
Chương 263: Mang thai rồi!
Môi dần mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng cũng từ màn hình lớn chuyển về.
Nam Nhã đứng trên sân khấu, sắc mặt cũng không tốt lắm, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Mẫn một cái.
Thời khắc quan trọng như vậy mà chị ta còn chạy ra khỏi lễ đường, lúc nãy suýt chút nữa đã khiến mọi thứ rối tung lên, đúng là lúc nào cũng muốn tranh giành sự chú ý của cô ta.
Nhưng hôm nay cô ta mới là nhân vật chính, dù là ai cũng không thể giành mất sự nổi bật này!
Trình chiếu ảnh đã kết thúc, người dẫn chương trình nói một câu tổng kết cho duyên phận của hai người, nói cô dâu chú rể là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, Nguyệt Lão lại thắt chặt sợi dây duyên phận của hai người, đúng là một câu chuyện rất đẹp.
Nam Lâm lặng lẽ nghe, suy nghĩ lại bay xa.
Nếu nói đến thanh mai trúc mã, thì hình như chị cả với Tần Giang Nguyên mới là hàng thật, từ nhỏ đến lớn Tần Giang Nguyên cũng chỉ vây quanh Nam Mẫn, còn Nam Nhã thì bám theo sau Tần Giang Nguyên, bị ghét bỏ đủ đường.
Nghĩ tới đó thì hình như mọi thứ cũng không đẹp đẽ đến vậy.
Nam Nhã giật lấy microphone trong tay người dẫn chương trình, chủ động kể về quá trình cô ta và Tần Giang Nguyên từ quen biết đến yêu đương nhau, biến mình thành một cô gái si tình giữ vững tình yêu suốt hai mươi năm.
Nói được một lát, có lẽ là quá cảm động nên nên cô ta lại nghẹn ngào, khóc lên.
Tần Giang Nguyên bên cạnh nghe mà buồn ngủ, suýt chút nữa ngáp dài, đột nhiên thấy Nam Nhã khóc thì viết hẳn hai chữ ngơ ngác lên mặt, ngẩn người, trực tiếp lấy khăn voan cưới lau nước mắt cho cô ta.
Phó Vực ngồi bên dưới nghe ê cả răng, nhìn thì đau mắt, không nhịn được khinh bỉ: “Cô dâu xem phim của Quỳnh Dao nơi nhiều thì phải, cô ta có thể bớt lại được không vậy, khóc xấu quá”.
Mặt Nam Mẫn không chút thay đổi nhìn nhìn, bản lãnh diễn kịch của Nam Nhã được luyện không phải ngày một ngày hai, diễn khóc càng ngày càng tốt nhưng chỉ số thông minh thì không thể tăng lên nổi.
Người dẫn chương trình thấy cô dâu vừa khóc thì lập tức không dừng được, bèn vội vàng chuyển sang bước tiếp theo… Trao nhẫn.
Rốt cuộc cũng đã đến bước mà cô ta mong chờ nhất, cuối cùng Nam Nhã cũng ngừng khóc.
Thấy chiếc nhẫn sắp được đeo vào ngón tay Nam Nhã, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nữ: “Chờ đã!”
Một tiếng gọi bất ngờ khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Tần Giang Nguyên nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn thấy bóng hình quen thuộc thì giật mình, tay run lên, nhẫn cũng không giữ chặt, cứ thể rơi ra khỏi tay, lăn sang một bên.
Nam Mẫn nhìn thấy người tới, ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ hứng thú.
Đến lúc này kịch hay mới bắt đầu…
Nam Nhã nhìn thấy Phùng Thanh thì sắc mặt lập tức tối đi, cô ta đã đuổi ả đàn bà này ra khỏi thành phố Nam rồi cơ mà, sao lại quay trở về?
Lại còn chọn đúng ngày hôm nay! Xuất hiện trong lễ cưới của cô ta!
“Người đâu! Bảo vệ đâu Mau đuổi ả đàn bà điên này ra ngoài!”, Nam Nhã bất chấp hình tượng sốt ruột muốn đuổi người, trong lòng là sự kích động không sao tả nổi.
Ả Phùng Thanh này chính là kẻ thứ ba từng bị cô ta bắt gian tại giường!
Trong khoảng thời gian đó, Phùng Thanh liên tục quyến rũ Tần Giang Nguyên, thậm chí hai người còn điên long đảo phượng trước mặt cô ta, con tiện nhân Phùng Thanh này có rất nhiều chiêu trò, mánh lới, lần nào cũng khiến thần hồn Tần Giang Nguyên điên đảo.
Nam Nhã vẫn cố chịu đựng, giả vờ rộng lượng, nhịn nhục, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta sẵn lòng chung chồng với người con gái khác!
Bảo vệ đi tới đuổi Phùng Thanh ra ngoài, Phùng Thanh lại không nhanh không chậm nói: “Các anh phải cẩn thận một chút đấy nhé, trong bụng tôi là cốt nhục của cậu ấm nhà họ Tần, tôi bị thương thì không sao, nhưng đứa nhỏ bị thương thì các người sẽ không thể gánh vác nổi đâu”.
“…”, một câu nói khiến các nhân viên an ninh đều rời tay khỏi người cô ta, không dám đụng vào nữa, sợ đụng cái lại mang họa vào người.
Giọng cô ta không lớn, lại lọt vào tai tất cả mọi người trong lễ đường, tất nhiên Tần Giang Nguyên và Nam Nhã trên sân khấu cũng nghe thấy.
Nam Nhã ngơ ngác, ả đàn bà đó lại… Lại mang thai?
Một câu hết sức nhẹ nhàng và hờ hững của Phùng Thanh khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Tần Giang Nguyên sải chân bước vội từ trên sân khấu xuống, trên mặt là vẻ kinh ngạc không nói nên lời: “Thanh à, em mang thai hả?”
“Ừm”, gương mặt trong sáng như mối tình đầu thời thanh xuân của Phùng Thanh hiện lên nụ cười dịu dàng, lấy kết quả xét nghiệm có thai ra cho Tần Giang Nguyên: “Đứa bé là của anh, đã được bốn tuần rồi”.
Tần Giang Nguyên nhìn tờ kết quả xét nghiệm, thoáng suy nghĩ: “Là cái buổi tối ở trong xe vùng ngoại ô đó hả?”
Trên mặt Phùng Thanh là vẻ ngượng ngùng bẽn lẽn, khẽ gật đầu.
Trước mặt mọi người là đôi nam nữ như một cặp tình nhân đang chìm trong tình yêu nồng nhiệt, xung quanh là bong bóng màu hồng bay bay, làm bật lên dáng vẻ cô đơn lẻ bóng của cô dâu trên sân khấu.
Nam Nhã đã mời rất nhiều phóng viên đến để tạo thanh tạo thế cho mình, các phóng viên nghĩ vốn chẳng có gì hay để quay chụp, nói cái gì mà hôn lễ thế kỷ, kết quả còn không rầm rộ bằng lễ cưới của mấy ngôi sao, bọn họ từ xa chạy tới đây, cả chỗ ngồi cũng không có, đành phải đứng.
Bình luận facebook