• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (1 Viewer)

  • Chương 264-266

Chương 264: Cũng giống đám cưới của anh

Nghẹn một bụng lửa, các phóng viên rất muốn quay chụp cho xong, qua loa là được, kết thúc lập tức cầm tiền chạy lấy người, không ngờ lại chờ được một tin tức máu chó như thế.

“Ngay hôn lễ, kẻ thứ ba lại ôm con đến tận nơi ép vua thoái vị”, tiêu đề này đúng là bùng nổ quá mà.

Ống kính được điều chỉnh, phóng to mặt Nam Nhã, chỉ thấy dưới lớp phấn dày cộm kia của cô ta là gương mặt đã tức giận đến mức méo mó, ánh mắt hiện lên vẻ âm u độc ác, như thể một giây sau sẽ xòe ra Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, bóp chết tươi Phùng Thanh vậy.

Trong lễ đường đã bắt đầu vang lên tiếng bàn tán.

Tần Văn Quân không thể ngồi yên được nữa, đi tới hỏi con trai: “Cô gái này là ai? Hôm nay là ngày gì mà con còn dám dẫn loại đàn bà không đàng hoàng này tới đây? Định khiến ông già này mất mặt đúng không!”

Tần Giang Nguyên nói: “Bố, đây là Phùng Thanh, cô ấy đang mang thai máu mủ của con, bố sắp có cháu rồi!”

Phùng Thanh ra vẻ hiền lành ngoan ngoãn chào Tần Văn Quân, lúm đồng tiền tươi như hoa, ngây ngô động lòng người.

Tần Văn Quân nhìn gương mặt tươi cười cong cong của cô ta thì gương mặt đang nhăn nhó bỗng giãn ra, đứa con trai ngu ngốc này cũng có mắt thẩm mỹ đấy chứ, giống ông ta thời còn trẻ, cũng thích những cô gái nhỏ đáng yêu trong sáng thế này.

“Cháu hay không cháu thì qua hôm nay hẵng bàn, con mau hoàn thành hôn lễ này ngay cho bố, chờ hôn lễ kết thúc rồi muốn cưới mấy người là chuyện của con, bố mặc kệ!”

Tần Văn Quân hạ giọng, cảnh cáo con trai.

Nam Ninh Bách vất vả đẩy xe lăn tới, nhăn nhó, lạnh lùng nói: “Chuyện gì thế này, sao lại tự dưng lại xuất hiện một cô gái, còn nói là mình đang mang thai con của Giang Nguyên nữa? Anh Văn Quân, có phải anh nên giải thích với tôi một chút không?”

Giọng ông ta khá lớn, Tần Văn Quân thầm mắng lão già này đúng là không sợ mất mặt mà, bèn đi tới nhỏ giọng nói: “Ông anh tạm thời đừng kích động quá, tôi cũng nghệt cả mặt ra đây, có lẽ là bọn nhỏ muốn đùa cái gì đó thôi. Chúng ta tiếp tục hoàn thành cho xong hôn lễ đi, khách khứa đã chờ rất lâu rồi, đừng để người ta chê cười mình”.

Nam Ninh Bách cũng là một kẻ sĩ diện hão, trừng mắt nhìn Tần Giang Nguyên, sau đó gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, trong mắt Nam Nhã đầy vẻ độc ác, cô ta mặc kệ tất cả mọi thứ, từ trên đài vọt xuống dưới, muốn nhanh chóng va vào bụng của Phùng Thanh: “Đê tiện, lại dám vác mặt tới tận hỗn lễ của tôi giương oai, xem tôi có đánh chết cô không…”

Phùng Thanh không sợ, không e ngại nhìn thẳng vào mắt Nam Nhã, cô ta ước gì Nam Nhã nổi điên lên.

Tình huống thế này, Nam Nhã càng mất không chế, thì lại càng mất mặt, như thế phần thắng của cô ta cũng lớn hơn.

Cô ta xách váy cưới lao thẳng về phía trước, nhưng chân đi giày quá cao, lúc xuống sân khấu đã vấp phải tà áo cưới, cổ chân lật ngang, cả người mất khống chế ngã nhào xuống!

Trong đám đông có tiếng hít khí lạnh!

Nam Nhã đập mặt xuống đất, khi cô ta ngẩng đầu lên chỉ thấy đầu váng mắt hoa, miệng mằn mặn, cùng với thứ gì đó trong miệng, cô ta phun ra, hai cái răng cửa cùng với bọt máu văng ra đất.

“…”

Cuối cùng tầm mắt cũng đã quay trở lại, cảm giác đau đớn cũng ập tới như bão lũ.

“A…”, âm thanh thảm thiết đinh tai nhức óc vang vọng tận nóng nhà, xuyên qua trời cao.

Thảm, vẫn là Nam Nhã thảm.



Hôn lễ đã kết thúc trong sự hỗn loạn gà bay chó sủa.

Khi rời khỏi khách sạn, trên mặt Nam Mẫn là ý cười chẳng mấy khi xuất hiện, dáng vẻ xui xẻo suy sụp của Nam Nhã thật sự quá buồn cười.

Hôm nay họ đã tham dự đúng hôn lễ rồi, nếu bỏ lỡ kịch hay lần này thì e là sẽ tiếc nuối cả đời mất.

Phó Vực buồn cười nói: “Hôn lễ này tuyệt vời thật đó, mở màn bằng kịch bản phim Quỳnh Dao, sau đó lại thành phim luân lý gia đình cẩu huyết, cuối cùng lại kết thúc bằng hài kịch… Chậc chậc chậc, đúng là quanh co lòng vòng, nhấp nhô lên xuống mà”.

Anh ta nhìn về phía Nam Mẫn: “Cô em họ này của em đúng là một nhân tài”.

Nam Mẫn từ chối cho ý kiến về việc này.

Phó Vực lại nhìn sang Dụ Lâm Hải: “Sự hỗn loạn của hôn lễ này chắc cũng ngang với đám cưới của cậu lần đó, nhưng mà giá cổ phiếu cũng đã lên lại rồi”.

Dụ Lâm Hải lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, hận không thể khâu miệng anh ta lại.

Dưng không lại đi vạch áo cho người xem lưng như thế.

Nam Mẫn ngước mặt lên, nhướng mày cười: “Đúng đó, hôn lễ thế kỷ của tổng giám đốc Dụ cũng khiến con người ta khắc sâu ấn tượng, vẫn còn mới mẻ đây mà”.

Như bị một kiếm chém ngang cổ, Dụ Lâm Hải ngậm chặt miệng, không thể nói được lời nào.

Tất nhiên Nam Mẫn cũng chỉ đơn phương chế nhạo anh mà thôi, cô không đứng chờ anh đáp lời, lướt qua vẫy tay với bọn họ rồi dẫn Nam Lâm lên xe, nghênh ngang rời đi.

Ở trên xe, có thể thấy Nam Lâm vẫn chưa thoát ra khỏi tình hình hỗn loạn ở hôn lễ, mặt vẫn sững sờ như thế.

Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sao thế, bị dọa sợ hả?”

Nam Lâm nhìn Nam Mẫn, gật gật đầu.
Chương 265: Ông nội về

“Chị, người phụ nữ bỗng nhiên mọc ra đó là ai? Cô ta nói cô ta mang thai con của anh rể, có thật không?”

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Cô gái đó tên là Phùng Thanh, ở bên Tần Giang Nguyên rất lâu rồi, Nam Nhã cũng biết. Còn về đứa bé, chắc cô ta cũng không cần phải nói dối, dù sao xét nghiệm DNA thì sẽ biết ngay, cho dù không xét nghiệm, em nhìn thái độ của Tần Giang Nguyên là biết”.

Nam Lâm mím môi: “Nhưng thế chị hai phải làm thế nào? Chị ấy vừa kết hôn, chẳng lẽ phải ly hôn?”

“Ly hôn?”

Nam Mẫn phì cười: “Người phụ nữ có thể nhẫn nhịn được việc đàn ông bắt cá hai tay trước khi cưới, sau khi cưới, đàn ông ngoại tình là điều tất nhiên, nhịn được một lần, thì sẽ có hàng ngàn hàng vạn lần. Cho dù là Tần Giang Nguyên to gan ngang nhiên đưa tiểu tam về làm vợ bé, Nam Nhã cũng sẽ không ly hôn, từ đầu đến cuối thứ cô ta cần là thân phận mợ chủ Tần”.

“Không hiểu”.

Nam Lâm khó hiểu lắc đầu: “Tại sao phụ nữ đều phải nhẫn nhịn vì bảo toàn lợi ích? Hôn nhân như vậy có ý nghĩa gì chứ?”

“Không phải tất cả phụ nữ trên đời đều có thể nhịn được cục tức này. Mỗi người có nhu cầu khác nhau, có người muốn danh phận, địa vị, còn có người không màng danh cũng không cầu lợi, chỉ cần trái tim chân thành của đàn ông”.

Nam Mẫn nhẹ nhàng nói, nhưng lại cười lạnh lùng: “Nhưng danh lợi dễ có, chân tình khó cầu. Nếu là em, em chọn thế nào?”

Nam Lâm suy nghĩ: “Em có thể tự giành danh lợi, em hy vọng chồng tương lai của em có thể một lòng một dạ với em. Nếu là tình yêu một dạ hai lòng, em thà không cần”.

“Có chí khí, thế mới là em gái của Nam Mẫn chứ”.

Nam Mãn cười, xoa đầu Nam Lâm.

Nam Lâm cười, lại hỏi: “Chị à, sư huynh đi đâu rồi? Em thấy anh ấy hoảng hốt chạy ra ngoài, không biết bận việc gì”.

“Anh ta đang cố hết sức cứu vãn thưởng cuối năm của anh ta”.

Nam Mẫn hừ nhẹ nói một câu, Nam Lâm nhìn sắc mặt chị cả không thân thiện, cũng không dám hỏi nhiều.

Khi sắp đến khu vườn hoa hồng, từ xa đã nhìn thấy một ông lão đang hút thuốc ngồi xổm trước cổng lớn, đám người Cố Hoành đội nắng gắt đứng cạnh ông ấy, vẻ mặt bất lực, từ xa thấy xe của Nam Mẫn đi đến, người nào cũng như được giải thoát.

Nam Lâm xuống xe, đầu tiên nhìn Cố Hoành, sau đó dồn ánh mắt kinh ngạc sang người đàn ông ngồi xổm dưới đất, run run lên tiếng: “Ông… ông nội?”

Nam Mẫn cũng xuống xe, không nói một lời nhìn người đàn ông, đôi môi chậm rãi mím thành đường thẳng.

Người đàn ông bị ánh mắt này nhìn chằm chằm không được tự nhiên, gảy tàn thuốc trên tẩu xuống đất, dập lửa, sau đó cắm vào bên hông.

Ông ấy vỗ tay, chỉnh lại bộ đồ tôn trung sơn, rồi mới ngẩng đầu, dang hai cánh tay, nở nụ cười tinh nghịch.

“Hai con bé này, còn không lại đây ôm ông nội đi?”

Không đợi Nam Mẫn và Nam Lâm tiến lên ôm ông nội, một chiếc siêu xe Lamborghini từ chỗ không xa đi đến.

Bạch Lộc Dư xuống xe, tháo kính râm, nhìn thấy Nam Tam Tài vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Tiền bối Nam Ông, đúng là ông rồi, cháu nghe nói ông xuất hiện ở thành phố Nam, đang định giăng thiên la địa võng bắt ông đấy”.

Mấy năm không gặp, ông cụ trông vẫn tráng kiện khỏe mạnh, đầu nhiều tóc bạc hơn, trên mặt nhiều nếp nhăn, cười trông rất hiền từ, lúc nghiêm mặt thì rất đáng sợ.

Nam Tam Tài giật khóe miệng, liếc anh ta một cái: “Thằng cháu này, nói cái gì thế hả, cẩn thận ông nội dùng tẩu thuốc đánh mông cháu”.

Ông ấy rút tẩu thuốc bên hông ra, giơ lên.

Bạch Lộc Dư cũng không hề sợ ông ấy, ngược lại còn cười ha ha đi đến: “Ôi, ông vẫn còn dùng tẩu thuốc cũ này à, đồ cũ bao nhiêu năm rồi, cháu sẽ biếu ông một cái mới”.

“Cháu thì hiểu cái gì”, ông cụ đập tay của Bạch Thất ra, nhướn mày: “Ông rất quý đồ cũ, không quen dùng đồ mới”.

Bạch Lộc Dư vui vẻ nói: “Được, ông là bậc thầy khắc ngọc, đại gia chơi đồ cổ, cháu không dám nói gì ông.

Nhưng bộ quần áo này của ông cũng là đồ cổ à? Đã cũ rách thế này rồi, người không biết còn tưởng ông là người cái bang, nếu cháu mang theo tiền mặt, còn có thể biếu ông hai tờ đỏ đấy”.

Ông cụ hừ một tiếng: “Chẳng phải bây giờ các cháu đều thịnh hành quét mã à, đợi ông bảo con bé Mẫn làm cái mã vạch lên người ông, thì cháu đến quẹt là được”.

Bạch Lộc Dư cười ha ha: “Được. không vấn đề”.

Cố Hoành và một đám vệ sĩ ở bên cạnh nghe mà ngẩn người.
Chương 266: Mời ông nội vào nhà

Nói thật, nhìn ông già nhem nhuốc mặc trang phục tôn trung sơn vài thô giản dị, đi giày vải rách, tay cầm tẩu thuốc cũ, giống như sống trong thập niên tám mươi này, bọn họ thực sự không dám tin đây là ông cụ Nam.

Bố của Nam Ninh Tùng, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc, ông nội của Nam Mẫn Nam Nhã Nam Lâm, Nam Tam Tài được người ta gọi là “Nam Ông”.

Người không biết còn cho rằng ông ấy là kẻ ăn xin ấy chứ.

Lúc này Nam Lâm mới hoàn hồn lại, tiến lên ôm ông nội, vẻ mặt đầy xúc động: “Ông nội, ba năm nay ông đi đâu, chúng cháu tìm ông khắp nơi mà không thấy”.

Đương nhiên với cháu gái mình, Nam Tam Tài trở nên hiền hậu hơn rất nhiều.

“Người ông đang bẩn, đừng làm bẩn váy đẹp của cháu… ông ấy à, nhân lúc chân còn linh hoạt nhanh nhẹn, đi chu du khắp thế giới một vòng”.

Nửa câu sau giống như giải thích riêng cho Nam Mẫn nghe vậy, chạm phải ánh mắt của cháu gái lớn, cũng hơi run sợ.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Vậy sao, không phải ông cố ý trốn cháu chứ?”

“Đâu có”.

Nam Tam Tài ngẩng đầu phản bác: “Người làm ông nội như ông, trốn cháu gái làm gì? Không thể nào”.

Cố Hoành nói: “Tổng giám đốc Nam, trời nắng rất gắt, chúng ta vào trong nói chuyện đi. Chúng tôi đuổi theo ông cụ ba con phố, không dễ gì mới đuổi kịp, chúng tôi thì không sao, chỉ sợ ông cụ mệt, say nắng thì không ổn”.

“…”

Bầu không khí rơi vào yên lặng.

Bạch Lộc Dư nhìn vẻ túng lúng của ông cụ, không nhịn được phì cười ra tiếng.

Nam Mẫn nhìn ông nội, ánh mắt lạnh nhạt.

“Tên nhóc cậu sao còn hạ bệ ông già hả?”

Nam Tam Tài làm thế giơ tẩu thuốc lên định cho Cố Hoành một đập, tức giận nói: “Tôi đang đi bộ yên lành, các cậu lại đến đuổi theo tôi, tôi chẳng phải chạy sao, mệt đến toát hết mồ hôi”.

Cố Hoành lẩm bẩm: “Là ông chạy trước, chúng cháu mới đuổi theo”.

“…”

Ông cụ lại muốn nổi khùng, Bạch Lộc Dư vội vàng lên hòa giải: “Được rồi được rồi, vấn đề của hai người giống như tranh luận trứng có trước hay gà có trước, tranh luận không ra kết quả”.

Anh ta quay đầu nói với Nam Mẫn không tỏ rõ thái độ ở bên cạnh: “Tiểu Lục, ngây ra đó làm gì, còn không mau mời ông nội em về nhà”.

Nam Mẫn đang định tiến lên mời ông cụ vào nhà, Nam Tam Tài trốn sang bên cạnh: “Không, ông không vào!”

Vẻ mặt ông ấy đầy chống đối, lại ngồi xổm bên góc tường.

Mọi người quay sang nhìn nhau, vừa nãy đám người Cố Hoành mời ông cụ vào trong khu vườn hoa hồng nghỉ ngơi, ông ấy sống chết cũng không vào, bọn họ chỉ đành đợi cùng ông ấy ở bên ngoài khu vườn hoa hồng.

Nhìn vẻ chống đối của ông cụ, Bạch Lộc Dư không hiểu, thấy sắc mặt của Nam Mẫn trầm lắng như như nước hồ cuối thu, anh ta thắt lòng, cảm thấy cứ như vậy chắc cô bé này sẽ xù lông mất.

“Cháu nói ông này, ông đang làm gì thế, đâu có ai qua cửa mà không vào nhà?”

Bạch Lộ Dư cũng ngồi xổm, khuyên nhủ nhẹ nhàng, chỉ vào Nam Mẫn.

“Con bé này ấy à, ngày nào cũng thương nhớ ông, khó khăn lắm ông mới quay về, để Tiểu Mẫn hầu hạ ông. Về nhà tắm một cái, ăn bữa cơm, rồi ngủ một giấc, sảng khoái dễ chịu, tốt biết bao. Cũng đã lâu ông chưa thử tài nghệ của Tiểu Mẫn rồi phải không?”

Nói đến đây, Nam Tam Tài khô miệng, không khỏi mím môi, ông ấy thực sự thèm đồ ăn của cháu gái làm…

“Ông cũng không vào”, ông ấy sờ tẩu thuốc, giống như muốn hút một lượt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Nam Mẫn: “Các cháu nhớ ông thì nhìn ông kỹ thêm là được, ông hút xong lượt này sẽ về chỗ của ông”.

Sắc mặt Nam Mẫn sầm xuống: “Ông về đâu? Ông có nhà ở thành phố Nam à?”

Nam Tam Tài vươn cổ: “Đương nhiên là có rồi!”

Cố Hoành liếc ông cụ một cái, lại nhìn sang Nam Mẫn: “Ông cụ đang nói đến một căn nhà cỏ bên cạnh miếu Thành Hoàng, đã rất cũ nát, trước đây là chỗ nuôi lừa”.

Nam Mẫn sầm mặt: “Ông nội!”

Nam Tam Tài giật mình: “Ôi trời giật cả mình, con bé này, sao giọng lại to như vậy”.

Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Nam Mẫn, Nam Tam Tài lí nhí nói: “Nhà cỏ thì làm sao, ông sống ở đó rất tốt. Ngày xưa Đỗ Phủ cũng sống ở nhà cỏ, còn viết bài ‘Bài ca nhà tranh bị gió thu phá’. Hơn nữa, ai nói nơi nuôi lừa thì con người không ở được?”

Khoang mắt Nam Mẫn hơi đỏ, không muốn nói thêm gì nữa: “Lão K”.

“Có”, lão K vụt ra như xuất quỷ nhập thần.

Nam Mẫn nói: “Mời ông nội về nhà”.

Lão K đáp một tiếng, lập tức bế Nam Tam Tài lên.

Nam Tam Tài vẫn giữ tư thế ngồi xổm, bị bế lên sợ đến mất hồn bát vía: “Làm gì thế, làm gì thế hả, tôi nói tôi không vào… cứu với…”

Phản kháng vô ích, cuối cùng vẫn bị “bế” vào khu vườn hoa hồng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom