-
Chương 26-30
Chương 26: Món quà bất ngờ
Nam Mẫn lại không chú ý đến động tĩnh chỗ Dụ Trạch Vũ, chỉ nhìn chằm chằm trên sân khấu.
Giờ lành đã đến, người dẫn chương trình bắt đầu hôn lễ.
Cô nhai khoai tây chiên rồm rộp, nghe người dẫn chương trình nói những lời mở đầu đầy hoa mỹ, sau đó chú rể đứng dậy trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các vị khách, tiếng nhai khoai tây của cô cũng dừng lại.
Dụ Lâm Hải, chồng cũ của cô đang đứng trên sân khấu, sắc mặt bình tĩnh vẫy tay với mọi người dưới ánh đèn, đáng người cao ngất cùng với gương mặt tuấn tú, như ngọn đèn sáng rực có thể chiếu khắp cả phòng.
Cô đã quen với dáng vẻ anh mặc tây trang, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh mặc tây trang màu trắng, gương mặt lạnh lùng có thêm vào phần nho nhã, dịu dàng như ngọc.
Cuối cùng cũng cưới được người con gái trong lòng mình, chắc đây sẽ là ngày anh vui vẻ nhất.
Nam Mẫn ăn khoai tây lát, cảm thấy miếng khoai này hình như hết hạn, vị nó đắng quá.
Người dẫn chương trình giới thiệu chú rể xong, đang định mời cô dâu thì chợt nghe thấy tiếng gọi trong trẻo từ bàn chủ hôn: “Chờ đã!”
Dụ Trạch Vũ sải bước nhảy lên sân khấu trong sự chú ý của tất cả mọi người, đưa số tài liệu vừa nhận được cho Dụ Lâm Hải, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Anh cả, anh xem cái này đi!”
Dụ Lâm Hải nhíu mày khó chịu: “Vũ à, mấy ngày nay em gây rối chưa đủ hả, nếu hôm nay em còn kiếm chuyện nữa anh sẽ không tha cho em”.
Anh ra dấu, nhóm Hà Chiếu nhanh chóng chạy lên kéo Dụ Trạch Vũ đi, thằng bé vùng vẫy, tài liệu trong tay cũng rơi trên sân khấu, bị Dụ Lâm Hải đá sang một bên, chẳng thèm xem lấy một lần.
Bạch Thất nhìn thấy, không khỏi lắc đầu: “Nhóc con này hơi yếu, uổng công mình cho nó thêm đất diễn”.
“Yếu gì cơ?”
Nam Mẫn thấy có gì đó không đúng nên híp mắt nhìn anh nhỏ: “Anh lại bày ra cái trò gì thế? Dụ Trạch Vũ cầm tài liệu gì trong tay vậy?”
Bạch Lộc Dư thừa nước đục thả câu cười cười quay đầu cô lại: “Em xem tiếp đi, trò hay sẽ bắt đầu ngay thôi mà”.
Người dẫn chương trình bày ra thái độ chuyên nghiệp, cười hòa giải: “Chút nhạc đệm nhỏ thôi ấy mà, ha ha ha… Tôi đoán là cô dâu cũng đang nóng lòng được gặp chú rể của mình lắm rồi, tiếp theo đây xin mời cô dâu Trác Huyên bước lên sân khấu! Vỗ tay!”
Trác Huyên cầm bó hoa trắng ngần trong tay, đầu đội vương miệng, gương mặt thẹn thùng, được dàn phụ dâu làm nền, nổi bật hẳn lên, xinh đẹp như nàng tiên hoa.
Cô ta đi từng bước đến chỗ Dụ Lâm Hải.
Nhưng khi cô ta đang đi về phía anh thì khúc nhạc piano du dương bỗng nhiên thay đổi tiết tấu, phát ra tiếng con gái đang hờn dỗi: “A ha… No no… Come on baby…”
Nơi tổ chức hôn lễ dùng dàn loa tốt nhất trên thị trường, hiệu qua âm thanh có thể nói là đỉnh, mỗi một hơi thở đều được phát ra rất rõ, đúng là hiệu ứng âm thanh 3D.
Người biết rõ thì khẽ ho một tiếng, người lớn mang theo trẻ con thì vội vàng bịt tai lại, Trác Huyên lập tức khựng lại, mặt trắng bệch.
Sao lại thế này? Hình như… Đó là giọng cô ta.
Dụ Lâm Hải lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Hai lần biến cố khiến tim Hà Chiếu như đóng băng, vội vàng tìm người ra sau sân khấu kiểm tra, sau vài tiếng ư a ngắn ngủi thì âm nhạc trở lại bình thường.
Người dẫn chương trình lại cất giọng pha trò: “Nhạc đệm vui vẻ thôi mà, chúng ta tiếp tục ha”.
Phòng Nam Mẫn cũng có dàn loa chất lượng tốt nhất, cô nghe xong thì híp mắt lại: “Đó là giọng Trác Huyên hả?”
Dù là tiếng Anh, nhưng cái giọng ngọt ngấy đó vẫn có độ tin cậy rất cao.
Bạch Lộc Dư bình thản như không: “Xem tiếp đi”.
Trác Huyên vẫn cố bình tĩnh, bước nhanh đến chỗ Dụ Lâm Hải, khẽ nói: “Anh Hải, em hơi lo lắng, có phải ai đó đang trêu đùa chúng ta hay không?”
“Đừng sợ”, Dụ Lâm Hải nói: “Có anh ở đây”.
Trác Huyền khẽ gật đầu, nhận lấy microphone trong tay người dẫn chương trình, tìm lại quyền chủ động của mình: “Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chúng ta, tình yêu tươi đẹp nhất trên đời, người mình yêu cũng yêu mình. Em và anh Lâm đều là mối tình đầu của nhau, tuy là mấy năm qua vì rất nhiều biến cố, cũng có những vị khách qua đường xen giữa hai chúng ta, nhưng anh và em vẫn tìm về với nhau. Duyên phận luôn sắp đặt sẵn…”
Khoai lát trong tay Nam Mẫn phát ra tiếng rộp rộp, nói ai là người qua đường thế? Cô không thích nghe tí nào!
“Nên anh Lâm… Em cũng chuẩn bị một bất ngờ dành cho anh”.
Cô ta cười khẽ tròn mắt nhìn Dụ Lâm Hải, nắm microphone nói lớn: “Mời anh nhìn lên màn hình”.
Khách khứa cũng chuyển tầm mắt sang màn hình lớn, sau khi màn hình sáng lên, mọi người đều ồ một tiếng.
Trác Huyên rất hài lòng với kết quả này, cô ta vẫn quay lưng về phía màn hình, cười ngọt ngào nói: “Đây là thứ em chuẩn bị từng chút một, đoạn video này có toàn bộ quá trình chúng ta quen biết và yêu thương nhau…”
Dưới sân khấu, mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, không ai nghe cô ta nói gì, trên mặt khách khứa đều là vẻ nhạo báng, hoặc là che miệng cười trộm rồi chỉ trỏ như đang mỉa mai.
Dù Trác Huyên có ngu ngốc cách mấy cũng biết phản ứng của mọi người có gì đó kỳ quái, độ ấm và áp suất bên cạnh chợt giảm xuống, giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cô ta: “Đây là bất ngờ vui vẻ mà em nói ư?”
Trác Huyên quay đầu lại thì thấy gương mặt âm u của Dụ Lâm Hải, mặt anh phủ một lớp sương băng, không có chút độ ấm nào, khi nhìn về phía màn hình lại có sự nặng nề, thoáng vẻ lo lắng.
Chuyện gì thế này?
Trác Huyên chẳng hiểu mô tê gì, quay lại nhìn màn hình lớn, cô ta hét lên “má ơi” một tiếng, suýt chút nữa đứng không vững.
Trên màn hình lớn không có đoạn video được cô ta chuẩn bị, mà là vô số hình ảnh của cô ta, được ghép thành video lướt qua từng tấm một.
Trác Huyên chỉ muốn ngất luôn, không dám tin nhìn bản thân trên màn hình, những bức ảnh đó, tại sao chúng lại xuất hiện ở nơi này?
Nam Mẫn ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn những bức ảnh trên màn hình, cũng không được rõ nét lắm, không tạo thành hiệu quả đập thẳng vào mắt, nhưng cái thu hút được ánh mắt mọi người là nhiều cô gái đang vây quanh một người đàn ông, cũng có ảnh nhiều người đàn ông với một cô gái, ôm hôn, thân thiết, chơi đùa, loại đàn ông nào cũng có, bao gồm cả Châu Âu, Châu Á, Châu Phi. Ở những tình huống khác nhau, dùng những tư thế khác nhau, nhưng cô gái đó lúc nào cũng cười tươi như hoa dán chặt vào người đàn ông.
Những bức ảnh đó đã nằm trong tài liệu nên cô thấy trước đó rồi, cũng biết được mấy năm nay Trác Huyên ở nước ngoài làm cái gì, nên trong lòng cô không hề có chút gợn sóng nào.
Nhưng Dụ Lâm Hải thì khác, ánh trăng sáng không chút tỳ vết nào trong lòng anh bỗng biến thành thứ ai cũng có thể vấy bẩn, anh sẽ sốc đến mức nào.
“Đây là màn kịch anh bày ra đó hả?”
Nam Mẫn nói với Bạch Lộc Dư: “Anh không hiểu con người Dụ Lâm Hải, dù anh ta là trai thẳng nhưng không bảo thủ đến mức đó, với tình yêu anh ta dành cho Trác Huyên, chưa chắc đã không chấp nhận được”.
Bạch Lộc Dư lắc đầu: “Em không hiểu đàn ông rồi, loại con gái không từ chối bất kì ai đó, chẳng người đàn ông nào thích nổi, ai lại muốn gắn cái sừng trên đầu mỗi ngày, sợ bản thân chưa đủ nổi bật hả?”
Anh ta bảo Nam Mẫn tiếp tục xem: “Đây chỉ mới là khởi đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau mà”.
“Tắt đi, tắt nó đi ngay cho tôi!”
Chương 27: Mười tội lỗi lớn
Những bức ảnh đó đã nằm trong tài liệu nên cô thấy trước đó rồi, cũng biết được mấy năm nay Trác Huyên ở nước ngoài làm cái gì, nên trong lòng cô không hề có chút gợn sóng nào.
Nhưng Dụ Lâm Hải thì khác, ánh trăng sáng không chút tỳ vết nào trong lòng anh bỗng biến thành thứ ai cũng có thể vấy bẩn, anh sẽ sốc đến mức nào.
“Đây là màn kịch anh bày ra đó hả?”
Nam Mẫn nói với Bạch Lộc Dư: “Anh không hiểu con người Dụ Lâm Hải, dù anh ta là trai thẳng nhưng không bảo thủ đến mức đó, với tình yêu anh ta dành cho Trác Huyên, chưa chắc đã không chấp nhận được”.
Bạch Lộc Dư lắc đầu: “Em không hiểu đàn ông rồi, loại con gái không từ chối bất kì ai đó, chẳng người đàn ông nào thích nổi, ai lại muốn gắn cái sừng trên đầu mỗi ngày, sợ bản thân chưa đủ nổi bật hả?”
Anh ta bảo Nam Mẫn tiếp tục xem: “Đây chỉ mới là khởi đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau mà”.
“Tắt đi, tắt nó đi ngay cho tôi!”
Trác Huyên không thể kiềm chế được, ở trên sân khấu la hét, gần như muốn ngất xỉu, nhóm phụ dâu đứng bên cạnh vẫn ngẩng cao đầu như thể chẳng việc gì liên quan tới mình. Hóng hớt thì không sợ lớn chuyện: Này thì làm màu, bẽ mặt chưa.
Màn hình lớn được tắt, người dẫn chương trình đã vã hết mồ hôi lạnh vì những biến cố liên tục xảy ra này, cảm thấy xấp tiền này khó nhai quá!
“Anh Hải, mấy bức ảnh đó đều bị chỉnh sửa, người đó không phải em, chắc chắn là có người ghen tị em được gả cho anh nên cố tình hãm hại em!”
Trác Huyên nắm lấy tay Dụ Lâm Hải, vẻ mặt đầy kích động, vương miện cũng bị cô ta làm nghiêng, tóc tai rũ xuống, gương mặt xinh xắn đánh má hồng thật dày trở nên méo mó, trắng bệch như sáp.
Những bức ảnh đó có được sửa hay không Dụ Lâm Hải cũng biết, trong lòng anh lại xuất hiện hàng vạn dấu chấm hỏi, nhưng cuối cùng vẫn quan tâm đến sức khỏe Trác Huyên.
“Được rồi, sức khỏe em không được tốt, đừng xúc động. Có gì thì chờ hôn lễ kết thúc rồi hẵng nói”.
Trác Huyên như tỉnh lại từ cơn mê, cả người cô mềm nhũn xuống, ôm bụng, dùng sức cắn môi, lảo đảo như sắp ngã trong lòng ngực anh, có vẻ như sắp xỉu đến nơi rồi.
“Anh Hải, em chịu không nổi, anh có thể bảo người dẫn chương trình làm nhanh hơn một chút được không?”
Bây giờ cô ta nào có quan tâm đến mấy cái nghi thức gì nữa, chỉ mong hôn lễ của mình có thể kết thúc thật nhanh, đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa!
Dụ Lâm Hải gật đầu với người dẫn chương trình, anh ta cũng chẳng màng đến việc hâm nóng bầu không khí nữa, vội vàng đẩy nhanh tiến độ, mời cô dâu chú rể trao nhẫn.
“Chờ đã!”
Hôn lễ khó lắm mới tiếp diễn được lại bị ngắt ngang, lần này người kêu ngừng không phải là Dụ Trạch Vũ, mà là chị gái của cậu ấm nhỏ nhà họ Dụ, Dụ Phạm Âm, không biết đã nhặt tài liệu bị đá văng kia lên từ khi nào,
Cô bé không xúc động như em trai mình, mặc chiếc váy màu hạnh nhân chậm rãi bước lên sân khấu, bình tĩnh hỏi Trác Huyên: “Cô Trác, cô thật sự bị ung thư dạ dày ư?”
Câu hỏi bất thình lình xuất hiện như một cái tát đánh thẳng vào mặt Trác Huyên, cô ta ngẩn người.
Dụ Phạm Âm không đeo microphone, giọng cô bé cũng không lớn, chỉ có những người đứng trên sân khấu mới nghe thấy câu hỏi này, nhóm phụ dâu đều sửng sốt, nhìn về phía Trác Huyên với vẻ nghi ngờ.
“Huyên, cậu bị ung thư dạ dày từ khi nào thế? Không phải chỉ là kén ăn thôi ư?”
“Kén ăn?”, Dụ Lâm Hải nhíu mày, cũng nhìn về phía Trác Huyên: “Không phải ung thư dạ dày ư?"
Chị em thân thiết và chồng chưa cưới có hai nhận thức hoàn toàn khác nhau, người dẫn chương trình trên sân khấu đứng lạc lõng trong gió… Hôn lễ này còn tiếp tục được nữa không?
Giấy không thể gói được lửa, nói dối rồi cũng có ngày bị vạch trần.
Thấy mọi chuyện đã sắp bại lộ, lòng Trác Huyên hoảng hốt, hôm nay từng “đoạn nhạc đệm” kia như đang cởi từng lớp áo trên người cô ta, thiếu điều khiến cô ta trần truồng trước mặt mọi người.
Rốt cuộc là ai mà cứ cắn lấy cô ta không buông thế này!
“Anh Hải…"
Trác Huyên dùng vẻ mặt cầu xin nắm lấy tay Dụ Lâm Hải: “Chúng ta hoàn thành hôn lễ trước đã được không, lát nữa em sẽ giải thích với anh sau, đừng để em mất mặt trước nhiều người như thế, xin anh”.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải hết sức nghiêm túc, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái anh thương bao năm, chẳng hiểu tại sao bây giờ nhìn cô ta, lại xa lạ như vậy.
Hình như trái tim anh cũng đã thôi không còn rung động nữa.
Nam Mẫn nhìn hình ảnh hai người đối mặt nhau, cô đứng bật dậy khỏi sô pha, khiến Bạch Lộc Dư nhảy dựng.
“Sao thế? Em không xem nữa hả? Kịch hay vẫn chưa kết thúc mà, đoạn sau còn hay hơn nữa…”
Nam Mẫn vào phòng tắm, khóa cửa lại, đánh một quyền vào trong không khí, tức điên người!
Cô không thể nào hiểu nổi, tại sao loại rác rưởi như Trác Huyên mà Dụ Lâm Hải cứ một mực đòi cưới về! Cô bắt đầu nghi ngờ không biết mắt anh có bị gì không!
Cửa phòng tắm bị gõ vang, Nam Mẫn tức giận gào lên: “Em không xem!”
Bạch Lộc Dư mở cửa ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xảy ra chuyện rồi. Lúc nãy vừa nhận được tin tức, mẹ chồng của em lên sân thượng, đòi nhảy lầu”.
“Cái gì?”
Nam Mẫn quá sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài.
Bạch Lộc Dư theo sát phía sau: “Này, em định tới đó hả, chúng ta đang ở thành phố Nam, đến thành phố Bắc phải mất hai ba tiếng đồng hồ…”
“Mạng người lớn bằng trời, bay cũng phải bay qua đó!”
*
Hiện trường hôn lễ đã biến thành một đống hỗn loạn.
Khách khứa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hôn lễ bị bỏ dở một cách kỳ lạ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, gió lạnh gào thét thổi quét, những tờ giấy trắng như tuyết bay vào.
Mọi người đều ngơ ngác, cầm tờ giấy lên xem, nhìn thấy “mười tội lỗi lớn” của Trác Huyên, trông như tội lỗi chồng chất.
Quan hệ bừa bãi, nói dối, thích khoe khoang, sĩ diện hão, dối trá ra vẻ, làm gái còn lập đền thờ trinh tiết, kẻ thứ ba, lòng dạ độc ác, là phụ nữ lại đi hạ thấp phụ nữ.
“Thế này mà cũng tự xưng là gia đình dòng dõi thư hương, nhà họ Trác tệ quá đi”.
Bố mẹ Trác ngồi dưới sân khấu, gương mặt già nua không thể ngước lên nổi, bất chấp lễ nghĩa, trực tiếp cầm “mười lội lỗi lớn” lên hỏi con gái: “Huyên, rốt cuộc là chuyện thế này?”
Trác Huyên nhìn tờ giấy ghi đống tội trạng dài dằng dặc kia, tức giận đến run cả người, bất lịch sự chỉ xuống sân khấu.
“Rốt cuộc là ai? Ai muốn hại tôi? Mau đứng ra đây! Chúng ta hai mặt một lời!"
“Hai mặt một lời hả, cô có dám nói ra không?”
Chương 28: Lái máy bay tới
Dụ Trạch Vũ vất vả lắm mới thoát khỏi trói buộc, cậu bé lại lên sân khấu, lấy tài liệu trong tay Dụ Phạm Âm, liếc Trác Huyên một cái, cười lạnh nói: “Chi bằng cô giải thích cái này trước đi, rốt cuộc cô bị bệnh gì. Rõ ràng là chứng kén ăn, ăn không ngon, lại nói dối với anh tôi là ung thư dạ dày, có lần tôi còn thấy thương hại cô, cảm thấy mình không nên làm khó dễ một bệnh nhân bị bệnh nan ly. Nếu không chị tưởng mình có thể làm chị dâu của tôi chắc? Mơ đi!”
Cậu bé muốn ném tài liệu lên mặt Trác Huyên, lại bị Dụ Lâm Hải chặn trước.
Anh mở ra, trên đó là tình hình bệnh lý của Trác Huyên, rõ ràng rành mạch, tiếng Anh tiếng Trung đều có đủ.
Hồ sơ ghi căn bệnh “ung thư dạ dày” kia cũng được phân tích đầy đủ mọi phương diện, đó là đồ giả.
Rõ ràng là chuyện chỉ cần điều tra là biết, lại bị cô ta giấu nhẹm đến tận bây giờ?
Dụ Lâm Hải nhếch môi nở nụ cười mỉa mai, không biết đang cười Trác Huyên hay cười bản thân mình.
Anh giơ tài liệu lên, nhìn Trác Huyên: “Thảo nào em không chịu theo tôi đến bệnh viện, thì ra từ khi em về nước, lời nào em nói cũng là lừa dối”.
“Không phải, không phải đâu anh Hải, anh nghe em giải thích…”, mắt Trác Huyên đỏ bừng, gấp đến nỗi bật khóc, nhấc váy cưới đi về phía Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải lại không đỡ lấy cô ta như bình thường mà lùi về phía sau, ánh mắt lạnh như băng cùng với vẻ ghét bỏ, như thể cô ta là thứ độc địa gì đó, khiến anh sợ đến nỗi ám ảnh.
Tim Trác Huyên trở nên nặng nề: Tiêu rồi!
Lúc này, Hà Chiếu vội vàng lên sân khấu báo: “Không ổn rồi giám đốc Dụ, bà chủ lên sân thượng, nói là… Muốn nhảy lầu”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải chợt thay đổi, đi xuống những bậc thang, chạy về phía sân thượng.
…
Trên sân thượng, Dụ Phượng Kiều ngồi trên xe lăn, nó lại nằm rất sát rìa sân thượng, bất cẩn một chút sẽ rơi xuống thịt nát xương tan, mà dường như bà không hề sợ, vẫn ngồi đó với tư thái đoan trang đầy khí phách.
Dưới tòa nhà đầy người, đệm hơi cũng đã được mang ra, người hòa giải cầm loa đứng bên dưới cố giúp bà bình tĩnh: “Thưa bà, mong bà đừng xúc động quá, nếu có khúc mắc gì thì có thể chờ…”
Nhóm Dụ Lâm Hải và Dụ Trạch Vũ đã chạy lên sân thượng, nhìn thấy Dụ Phượng Kiều ngồi ngay rìa, trông như sẽ ngã xuống bất kỳ lúc nào thì chẳng dám hét to dù chỉ là một tiếng.
Mẹ.
Cổ họng Dụ Lâm Hải thốt lên thất thanh, anh tưởng mình đã gọi ra, nhưng há miệng đó, lại chẳng thể phát ra được âm thanh nào.
“Bác, bác làm gì thế! Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại dọa bọn cháu như thế!”, Dụ Trạch Vũ hoảng đến nỗi bật khóc, cũng sợ choáng váng cả đầu, nói năng lộn xộn xin Dụ Phượng Kiều.
Dụ Phượng Kiều ngồi ngay ngắn trên xe lăn, quay đầu nhìn Dụ Lâm Hải đang đi tới chỗ mình: “Con trai, con có biết tại sao mẹ không muốn cho con cưới Trác Huyên không?”
Dụ Lâm Hải mất nửa ngày mới tìm thấy giọng nói của mình: “Biết, là vì Trác Nguyệt”.
Dụ Phượng Kiều hừ lạnh: “Vì Trác Nguyệt mà năm đó bố con sống chết đòi ly hôn với mẹ, chắc năm đó con chỉ mới mười tuổi nhỉ, hôn nhân mà mẹ kiên trì bảo vệ suốt mười năm, lại không thể đi đến cuối cùng, người bố rẻ mạt của con vẫn từ bỏ vợ mình, chạy theo đóa hoa giải ngữ mà ông ta thầm thương. Còn con, là con trai mẹ, lại đi lên vết xe đổ đó, cưới cháu gái của Trác Nguyệt, buồn cười biết bao”.
Dụ Lâm Hải nghẹn họng, nói không nên lời.
“Mẹ con mạnh mẽ suốt cả một đời, gặp phải một con ruồi bọ đã buồn nôn muốn chết, tuyệt đối không bao giờ muốn gặp thêm con thứ hai. Mẹ và Trác Huyên không bao giờ trở thành mẹ chồng nàng dâu được, mẹ không muốn con khó xử, thôi thì để mẹ tự đi”.
Dụ Phượng Kiều xoay bánh xe lăn, tiến về phía trước, nhưng xe lăn lại không thể nhúc nhích nổi, khi bà đang giật mình thì không biết mấy người áo đen từ đâu xuất hiện, rào sân thượng lại, giữ cả bánh xe.
Phó Vực từ bên dưới thò đầu lên, cả người toàn đất, cười chào hỏi Dụ Phượng Kiều: “Dì ơi, là thằng Hải nó bắt con làm, dì đừng ghi thù con nha”.
Dụ Lâm Hải bình tĩnh kéo mẹ mình lại, chợt nghe thấy tiếng gầm rú, chiếc máy bay trực thăng đang bay cách đó không xa, dường như đang muốn đáp xuống nơi này.
Chẳng mấy chốc, người trên mái nhà đều đã tản đi, người đứng xem cảm nhận được tiếng gió, tròn mắt nhìn máy bay trực thăng chậm rãi đáp xuống.
Một bóng dáng xinh đẹp mảnh mai từ ghế lái bước xuống, cô mặc chiếc áo trắng và quần đen đơn giản, mái tóc ngắn cùng với tư thế hiên ngang oai vệ, nhanh nhẹn tháo thiết bị trên người xuống, lúc này mọi người mới biết người lái máy bay trực thăng là nữ.
Còn là một người con gái rất đẹp!
Dụ Lâm Hải thấy rõ mặt cô gái đó thì cả người chợt chấn động, mỗi bước chân của Nam Mẫn như đang giẫm thẳng vào lòng anh. Cộp! Cộp! Cộp!
Từ khi ký thỏa thuận ly hôn, Nam Mẫn biến mất khỏi thành phố Bắc không thấy tăm hơi, ai mà ngờ được cô lại xuất hiện bằng cái cách này cơ chứ.
Thế này cũng… Ngầu quá đi chứ!
Phó Vực cũng ngạc nhiên, nhếch môi, đôi mắt hoa đào như cây đinh đóng chặt vào người Nam Mẫn, có gỡ cũng không được.
Một khi cô gái này trở nên ngầu lòi thì chẳng còn đất diễn cho bọn đàn ông nữa.
Dù bình thường Dụ Lâm Hải có Thái Sơn đè trên đầu cũng không đổi sắc mặt, thì hôm nay gương mặt bình tĩnh lạnh lùng đó đã xuất hiện vết nứt, người con gái này lại biết lái máy bay trực thăng, sao đến bây giờ anh vẫn không hề hay biết?
Trong sự chú ý của tất cả mọi người, Nam Mẫn đi tới trước mặt Dụ Phượng Kiều, chậm rãi ngồi xổm xuống, cất đi những cái gai trên người, trở nên dịu dàng.
“Mẹ, mẹ dọa con chết mất thôi, chúng ta đừng ở đây nữa nha”.
Dụ Phượng Kiều là người phụ nữ mạnh mẽ bá đạo như thế, Nam Mẫn vừa xuất hiện thì bà cũng thay đổi sắc mặt, bà cầm lấy tay cô, vui vẻ lại ngạc nhiên nói: “Con bé này, con dọa mẹ hết hồn. Máy bay nguy hiểm như thế mà con cũng dám lái hả?”
Chương 29: Tất cả những thứ ngày hôm nay đều do cô làm!
“Sân thượng cao và nguy hiểm như vậy, không phải mẹ cũng leo lên đấy sao?”, cô nhăn mũi, mặt đầy quở trách.
Dụ Phượng Kiều ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ không có ý định nhảy xuống thật, chỉ hù dọa thằng nhóc thúi này chút thôi, ai bảo nó không nghe lời mẹ, muốn cưới một chiếc giày rách vào cửa!”
Nam Mẫn gật đầu bày tỏ: Con hiểu.
“Chúng ta xuống thôi, nơi này gió lớn, ở lâu lại bị lạnh thì không tốt lắm”.
Nam Mẫn đắp chiếc chăn mỏng lên chân Dụ Phượng Kiều, đây là thứ cô tự tay may cho mẹ chồng, bà thích lắm, lúc nào cũng đắp trên chân, tốt hơn nhiều người chồng cũ mặc kệ cô đối xử với anh như thế nào cũng vĩnh viễn không cảm kích.
Dụ Phượng Kiều ngoan ngoãn gật đầu, ở trước mặt con dâu giống như một con hổ cái dịu dàng, thu hồi toàn bộ nanh vuốt.
Dụ Lâm Hải ở một bên nhìn hai người phụ nữ thân như mẹ con, trong lòng nói không ra cảm nhận gì.
Từ khi Nam Mẫn vào nhà họ Dụ, cũng không biết cô đã dùng ma pháp gì mà khiến cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều trở thành những người ủng hộ rất trung thành của cô, còn luôn đứng về phía cô lên án anh, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
Anh chỉ cảm thấy cô cố ý lấy lòng người trong nhà, anh cũng không thích loại phụ nữ sành sỏi khôn khéo, vì vậy người trong nhà càng nói cô tốt, thì trong lòng anh giống như sinh ra tâm lý phản biện lại, càng không thích cô.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh ý thức được rằng, đừng nói là mẹ, ngay cả ông bà ngoại, họ đều là những người có đầu óc khôn khéo đã xông xáo nhiều năm trong giang hồ, nếu như Nam Mẫn thật sự cố ý lấy lòng, dối trá khôn lỏi, sao bọn họ có thể không nhìn ra chứ?
Trác Huyên đứng trong đám người nhìn thấy cảnh này, trong lòng ghen tị muốn chết.
Rõ ràng cô ta mới là con dâu nhà họ Dụ, nhưng nhìn họ lại giống người một nhà hơn. Hôm nay là hôn lễ của cô ta, cô ta mới là nhân vật chính, dựa vào cái gì mà Lộ Nam Mẫn lại nổi trội hơn cô ta chứ!
“Mẹ!”
Trác Huyên gọi lớn một tiếng, cô ta xách váy cưới chạy về phía Dụ Phượng Kiều, mặt đầy gấp gáp: “Sao mẹ lại nghĩ không thông như vậy, có lời gì không thể nói mà phải làm đến mức này? Mẹ như vậy khiến con làm sao chịu nổi, anh Hải sẽ bị người đời mắng chửi là bất hiếu đấy”.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí vốn đang yên bình lại trở nên lạnh lẽo, thật là lấy bản thân mình ra làm khó xử tất cả mọi người.
Hết lần này tới lần khác Trác Huyên rất nhập vai, khóc như hoa lê dính mưa, nước mắt chảy rào rào xuống đất.
Nam Mẫn và Dụ Phượng Kiều cùng dùng ánh mắt chán ghét nhìn sang, hai người đồng thanh nói: “Cô có thể im miệng vào không?”
“Còn nữa, ai là mẹ cô? Gọi vớ vẩn gì vậy!”
Trác Huyên bị quát một tiếng như vậy, vẻ mặt cứng đờ, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Dụ Phượng Kiều, cô ta theo thói quen hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, nhưng anh cũng không có ý muốn mở miệng giúp cô ta.
Hơn nữa, cô ta sợ hãi phát hiện ra rằng, ánh mắt Dụ Lâm Hải nhìn cô ta không có ánh sáng nữa.
Điều này khiến trái tim cô ta trở nên vô cùng hốt hoảng.
Mắt thấy Nam Mẫn đang đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều muốn đi xuống, trong lòng Trác Huyên gấp gáp, cô ta đột nhiên đứng lên chỉ về phía Nam Mẫn: “Tôi biết rồi! Là cô! Tất cả những thứ ngày hôm nay đều do cô làm!”
“Trác Huyên”, Dụ Lâm Hải nặng nề gọi tên của vị hôn thê: “Không có chứng cớ thì đừng nói bậy”.
Trác Huyên vừa nghe Dụ Lâm Hải không chỉ trực tiếp gọi tên họ cô ta, trong lời nói còn như đang giúp đỡ Lộ Nam Mẫn, cô ta đột nhiên trở nên bất an, luôn có cảm giác mất đi anh.
Không phải cô ta tự dưng tố cáo.
Cố gắng lắm mới có được một hôn lễ, giờ bị thành ra như vậy, rõ ràng có người muốn nhắm vào cô ta. Mà cô ta vừa về thành phố Bắc không lâu, chưa từng gây thù chuốc oán, người duy nhất cô ta đụng chạm qua chỉ có Lộ Nam Mẫn, cộng thêm cách thức cô xuất hiện phách lối như vậy, rõ ràng là muốn cướp Dụ Lâm Hải!
“Lộ Nam Mẫn, người nào làm người ấy chịu, cô dám làm nhưng không dám thừa nhận sao?”, Trác Huyên chỉ thẳng vào Nam Mẫn, hôm nay chuyện này dù không phải do cô làm, cô ta cũng phải cắn chết cô!
Nếu không hôn lễ này thật sự xong đời rồi, làm sao cô ta còn gả vào nhà họ Dụ được nữa?
Nam Mẫn đỡ Dụ Phượng Kiều ngồi lên xe lăn, cô nhàn nhạt nói: “Là tôi làm, sao hả?”
Dụ Lâm Hải nhìn về phía Nam Mẫn, vẻ mặt kinh ngạc.
Thật sự do cô làm?
Nhưng ngày hôm qua cô còn làm bộ không quen biết anh, dáng vẻ muốn chia cắt hoàn toàn với mình, chết già cũng không gặp nhau, sao đột nhiên lại náo loạn như vậy?
Trác Huyên cũng sững sờ, không ngờ Nam Mẫn lại thừa nhận nhanh như vậy.
Nam Mẫn thấy cũng không liên quan nhiều đến việc thừa nhận hay không, chuyện này mặc dù do anh nhỏ làm, nhưng anh nhỏ ra mặt giúp cô, so với cô làm cũng không có gì khác nhau, nhận thì có sao.
Trác Huyên lập tức chiếm giữ đỉnh cao của đạo đức, cô ta lên án mạnh mẽ Nam Mẫn: “Cô không biết xấu hổ!”
Nam Mẫn cười nhạo: “Cô mà cần thể diện? Cô cần thể diện quang minh chính đại làm tiểu tam? Nữ Hải Vương chơi chán rồi muốn tìm một người đàng hoàng không biết đến quá khứ của mình, đấy không phải tôi”.
Chân mày Dụ Lâm Hải nhíu lại.
Nữ Hải Vương là nói Trác Huyên? Người đàng hoàng là nói anh?
Trác Huyên nhanh chóng nhìn sang Dụ Lâm Hải, thấy vẻ mặt anh không tốt, trong lòng cô ta lại nôn nóng, cô ta không nhịn được bật khóc: “Anh Hải, anh đừng nghe cô ta nói bậy, tại sao em có thể là người như vậy chứ? Đều là Lộ Nam Mẫn bêu xấu em… Tôi, tôi đi tố cáo cô!”
“Tố đi, cô có đề xuất quyền lợi kiện tụng. Nhưng theo như tôi biết, nhà họ Trác các người bây giờ kiện cáo liên miên, thiếu nợ mấy trăm triệu còn chưa trả hết, không biết có tiền đóng phí luật sư không nữa, cần tôi cho mượn chút không?”
Nam Mẫn không thèm quan tâm đến uy hiếp của cô ta: “Lúc nào muốn kiện cứ nói tôi, đoàn luật sư của tôi bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi cô Trác hạ giá đến chơi”.
Cô chẳng buồn tiếp tục cãi vã với thứ phụ nữ chỉ biết đáng thương giả bộ thuần khiết này, cô đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều từ trên sân thượng đi xuống.
Trác Huyên bị Nam Mẫn chọc tức đến mức toàn thân phát run, quả thực cô ta nghĩ không thông, một thôn nữ xuất thân từ gia đình bình thường, không có bất kỳ chỗ dựa nào, nhờ vào cái gì mà hết lần này đến lần khác khiêu khích cô ta, lại còn nói ra câu ‘đoàn luật sư’, đúng là khoác mà không biết ngượng!
Cô tưởng rằng mình là thiên kim nhà giàu sao?
Đầu óc Trác Huyên bị tức đến chập mạch, hoàn toàn không ngờ một ‘thôn nữ’ làm sao biết lái máy bay trực thăng.
“Anh Hải, anh xem Lộ Nam Mẫn kìa, cô ta thật sự quá đáng!”
Chương 30: Thân phận thật
Trác Huyên đi tới trước mặt Dụ Lâm Hải, muốn anh là chủ cho mình: “Em mặc kệ, em nhất định phải mời luật sư tố cáo cô ta! Tố cáo cô ta xâm phạm quyền riêng tư, tổn thương danh dự của em, còn phá hỏng hôn lễ của chúng mình! Em phải cho nửa đời sau của cô ta ở trong cục cảnh sát!”
Đôi mắt lạnh lùng của Dụ Lâm Hải liếc nhìn Trác Huyên mặt đầy nước mắt nhưng lại nghiêm mặt nặng lời, anh chỉ cảm thấy khuôn mặt xám trắng đan xen này từ lâu không còn là hình bóng trong trí nhớ của mình nữa.
Anh có thể bao dung sự quái đản và hư vinh của cô ta, nhưng anh không có cách nào tha thứ chuyện cô lợi dụng thành tâm của anh để lừa dối anh.
“Trác Huyên”, anh trầm giọng nói: “Chúng ta chia tay đi”.
Đoàng.
Một tiếng sấm lớn nổ tung trên bầu trời xanh đen, giống như bổ thẳng vào gáy Trác Huyên, vương miện kim cương trên đầu vốn đã không chắc chắn giờ rơi xuống vang lên một tiếng “cộp”.
Cơn mưa kìm nén cả buổi sáng nay đã dần dần rơi xuống, người người tản đi, chỉ có Trác Huyên đứng trên sân thượng giống như bị điểm huyệt, cô ta tuyệt vọng nhìn bóng dáng lạnh lùng của Dụ Lâm Hải rời đi không một chút quyến luyến.
Người đàn ông đã từng bất kể gặp phải mưa gió gì cũng đều che gió che mưa cho mình, bây giờ đã không còn cầm ô che cho cô ta nữa.
Lúc này cô ta mới phát hiện, năm đó chia tay với anh là quyết định sai lầm: cô ta càng ý thức được rằng ba năm ở nước ngoài kia, hành vi phóng túng của cô ta cuối cùng đã phải trả giá vào chính thời khắc này.
…
Một hôn lễ gần như trở thành trò cười đã hạ màn trong trận mưa như thác đổ.
Mặc dù các vị khách không thể nhìn thấy hôn lễ viên mãn lãng mạn, nhưng cũng được xem một màn kịch hay, coi như là không uổng chuyến đi này, thật đáng đồng tiền bát gạo.
Người nhà họ Dụ không cảm thấy mất thể diện, họ mong hôn lễ này không tiếp tục diễn ra. Chỉ cần Dụ Lâm Hải không cưới con gái nhà họ Trác về, đối với họ mà nói hoan hỷ giống như đón Tết vậy, còn người ngoài rảnh rỗi bàn tán linh tinh, ai quan tâm chứ? Dù sao thì cũng không dám đứng trước mặt họ nói đâu.
Huống chi, Nam Mẫn trở về rồi, đối với họ đây mới là chuyện đáng để vui mừng.
Nhà họ Trác thì không hề bình thản như vậy.
“Tiết mục nhỏ” liên tiếp trong hôn lễ khiến Trác Huyên trở thành con khỉ trên khán đài, cũng liên lụy đến chuyện nhà họ Trác trở thành trò cười của giới nhà giàu thành phố Bắc, đúng là mất hết mặt mũi!
“Thật là hoang đường, hoang đường! Nhà họ Trác chúng ta là dòng dõi Nho học, sao có thể nuôi một đứa con gái như mày chứ? Mày khiến cho cái mặt già của tao để đi đâu bây giờ, tao và mẹ mày làm sao ra ngoài gặp người ta được?!”
Bố Trác giận đến mức chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, chỉ vào mặt con gái trách mắng nghiêm khắc, tức đến nỗi gọng kính vàng trên sống mũi cũng bắn ra.
Trác Huyên ngồi ở mép giường không ngừng khóc, trên người vẫn còn mặc váy cưới, nhưng váy đã bẩn từ lâu, lại còn dính một mảng lớn vết bẩn, loại người như cô ta, trong mắt Dụ Lâm Hải vốn là một tờ giấy trắng, bây giờ đã trở thành tờ báo.
“Được rồi được rồi, ông bớt nói vài câu đi, đây cũng đâu phải lỗi của Huyên Huyên đâu”, mẹ Trác ở một bên khuyên can.
Bố Trác lạnh lùng hừm một tiếng: “Mẹ hiền thì hại con! Đều do bà nuông chiều nó! Tôi không nên nghe lời bà, cái gì mà ‘Nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái’, ngược lại là chúng ta dùng sự giàu có nuôi nó lớn, phá bao tiền như vậy, kết cục là ngay cả nhà giàu có cũng không vào nổi, thế có ích đếch gì!”
Mẹ Trác bị chỉ trích liền nóng nảy: “Ồ, bây giờ ông bắt đầu trách tôi hả, là tôi muốn nuông chiều nó sao? Còn không phải do đứa em gái bảo bối của ông suốt ngày treo mép muốn gả vào nhà giàu, Huyên Huyên của chúng ta chính là bị Trác Nguyệt làm hư!”
“Đủ rồi!”
Trác Huyên hét lên, cô ta bịt tai lại: “Con đã đủ buồn rồi, bố mẹ bớt tranh cãi một chút có được không?”
Bố Trác còn định nói thêm thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trên đó hiện: Trác Nguyệt.
“Là cô mày gọi!”
Bố Trác nói vài ba câu đơn giản với em gái, sau đó đưa máy cho Trác Huyên, cô ta nghẹn ngào gọi một tiếng ‘Cô’ thì đầu dây bên kia nghe thấy trong giọng nói lười biếng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Khóc cái gì? Chút thất bại nhỏ này mà đã khiến cháu sụp đổ rồi, muốn từ bỏ?”
“Cháu có thể làm thế nào đây?”, Trác Huyên tuyệt vọng nói: “Anh ấy trách cháu lừa gạt anh ấy, chê cháu bẩn, không cần cháu nữa”.
Trác Nguyệt cười một tiếng: “Đàn bà dù bẩn, nhưng có thể bẩn hơn đàn ông sao? Nhưng thứ này không quan trọng, chỉ cần cháu có thể vững vàng khống chế trái tim nó thì không sợ nó không cần cháu”.
“Cô, vậy cháu nên làm gì bây giờ?”, Trác Huyên hoàn toàn mất đi phương hướng, người đàn ông trước giờ cô ta nhăn mày cười cũng có thể ảnh hưởng đến, bây giờ ngày càng thoát khỏi sự khống chế, thậm chí sắp rời xa cô ta hoàn toàn.
“Cháu đừng vội, bây giờ Dụ Lâm Hải chắc chắn đang rất bực bội, chờ nó hết giận, cháu lại đi tìm nó giải thích. Còn cái đứa vợ trước Lộ Nam Mẫn kia, xem ra chúng ta coi thường nó rồi. Cháu yên tâm, thù ngày hôm nay cô sẽ giúp cháu báo!”
*
Cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật cũng tiễn đến Tây Thiên.
Nam Mẫn đích thân đưa Dụ Phượng Kiều quay về, trên đường về cô còn ngồi trên chiếc xe cưới trải đầy hoa tươi, cảm thấy có chút tức cười.
Vợ trước như cô có phải làm quá bổn phận rồi không, chồng trước kết hôn cô còn phải hộ tống anh.
Xe cưới là loại xe Lincoln kéo dài, chỗ ngồi vừa đủ, hai chị em Dụ Phạn Âm và Dụ Trạch Vũ cũng theo lên xe, từ lúc lên xe mồm miệng Dụ Trạch Vũ liền không nhàn rỗi, cậu ấy bám vào ghế ngồi liên tục hỏi đủ mọi câu hỏi với Nam Mẫn.
“Chị dâu, mấy ngày nay chị đi đâu vậy, bọn em tìm chị khắp nơi, anh cả điều tra camera trong chu vi trăm dặm cũng không tìm thấy tung tích của chị”.
“Chị dâu, máy bay trực thăng kia là chị tự lái sao? Chị biết lái máy bay! Học từ lúc nào vậy? Sao không nói cho bọn em? Chị có thể đưa em bay lên trời hóng gió một chút được không?”
Nam Mẫn cười nhạt: “Được chứ. Nhưng hôm nay trời mưa không bay được, hôm khác đi”.
“Tốt quá, chị dâu vạn tuế!”
Dụ Lâm Hải nhìn Dụ Trạch Vũ sướng đến mức khoa tay mua chân, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy, thầm mắng một tiếng: Chân chó.
Anh giơ tay vỗ thật mạnh vào cái mông đang cong lên của cậu ấy: “Ngồi xuống!”
Dụ Trạch Vũ bị đánh, chạm phải ánh mắt uy nghiêm của anh cả, lập tức cậu ấy liền biết điều ngay.
Nam Mẫn lại không chú ý đến động tĩnh chỗ Dụ Trạch Vũ, chỉ nhìn chằm chằm trên sân khấu.
Giờ lành đã đến, người dẫn chương trình bắt đầu hôn lễ.
Cô nhai khoai tây chiên rồm rộp, nghe người dẫn chương trình nói những lời mở đầu đầy hoa mỹ, sau đó chú rể đứng dậy trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các vị khách, tiếng nhai khoai tây của cô cũng dừng lại.
Dụ Lâm Hải, chồng cũ của cô đang đứng trên sân khấu, sắc mặt bình tĩnh vẫy tay với mọi người dưới ánh đèn, đáng người cao ngất cùng với gương mặt tuấn tú, như ngọn đèn sáng rực có thể chiếu khắp cả phòng.
Cô đã quen với dáng vẻ anh mặc tây trang, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh mặc tây trang màu trắng, gương mặt lạnh lùng có thêm vào phần nho nhã, dịu dàng như ngọc.
Cuối cùng cũng cưới được người con gái trong lòng mình, chắc đây sẽ là ngày anh vui vẻ nhất.
Nam Mẫn ăn khoai tây lát, cảm thấy miếng khoai này hình như hết hạn, vị nó đắng quá.
Người dẫn chương trình giới thiệu chú rể xong, đang định mời cô dâu thì chợt nghe thấy tiếng gọi trong trẻo từ bàn chủ hôn: “Chờ đã!”
Dụ Trạch Vũ sải bước nhảy lên sân khấu trong sự chú ý của tất cả mọi người, đưa số tài liệu vừa nhận được cho Dụ Lâm Hải, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Anh cả, anh xem cái này đi!”
Dụ Lâm Hải nhíu mày khó chịu: “Vũ à, mấy ngày nay em gây rối chưa đủ hả, nếu hôm nay em còn kiếm chuyện nữa anh sẽ không tha cho em”.
Anh ra dấu, nhóm Hà Chiếu nhanh chóng chạy lên kéo Dụ Trạch Vũ đi, thằng bé vùng vẫy, tài liệu trong tay cũng rơi trên sân khấu, bị Dụ Lâm Hải đá sang một bên, chẳng thèm xem lấy một lần.
Bạch Thất nhìn thấy, không khỏi lắc đầu: “Nhóc con này hơi yếu, uổng công mình cho nó thêm đất diễn”.
“Yếu gì cơ?”
Nam Mẫn thấy có gì đó không đúng nên híp mắt nhìn anh nhỏ: “Anh lại bày ra cái trò gì thế? Dụ Trạch Vũ cầm tài liệu gì trong tay vậy?”
Bạch Lộc Dư thừa nước đục thả câu cười cười quay đầu cô lại: “Em xem tiếp đi, trò hay sẽ bắt đầu ngay thôi mà”.
Người dẫn chương trình bày ra thái độ chuyên nghiệp, cười hòa giải: “Chút nhạc đệm nhỏ thôi ấy mà, ha ha ha… Tôi đoán là cô dâu cũng đang nóng lòng được gặp chú rể của mình lắm rồi, tiếp theo đây xin mời cô dâu Trác Huyên bước lên sân khấu! Vỗ tay!”
Trác Huyên cầm bó hoa trắng ngần trong tay, đầu đội vương miệng, gương mặt thẹn thùng, được dàn phụ dâu làm nền, nổi bật hẳn lên, xinh đẹp như nàng tiên hoa.
Cô ta đi từng bước đến chỗ Dụ Lâm Hải.
Nhưng khi cô ta đang đi về phía anh thì khúc nhạc piano du dương bỗng nhiên thay đổi tiết tấu, phát ra tiếng con gái đang hờn dỗi: “A ha… No no… Come on baby…”
Nơi tổ chức hôn lễ dùng dàn loa tốt nhất trên thị trường, hiệu qua âm thanh có thể nói là đỉnh, mỗi một hơi thở đều được phát ra rất rõ, đúng là hiệu ứng âm thanh 3D.
Người biết rõ thì khẽ ho một tiếng, người lớn mang theo trẻ con thì vội vàng bịt tai lại, Trác Huyên lập tức khựng lại, mặt trắng bệch.
Sao lại thế này? Hình như… Đó là giọng cô ta.
Dụ Lâm Hải lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Hai lần biến cố khiến tim Hà Chiếu như đóng băng, vội vàng tìm người ra sau sân khấu kiểm tra, sau vài tiếng ư a ngắn ngủi thì âm nhạc trở lại bình thường.
Người dẫn chương trình lại cất giọng pha trò: “Nhạc đệm vui vẻ thôi mà, chúng ta tiếp tục ha”.
Phòng Nam Mẫn cũng có dàn loa chất lượng tốt nhất, cô nghe xong thì híp mắt lại: “Đó là giọng Trác Huyên hả?”
Dù là tiếng Anh, nhưng cái giọng ngọt ngấy đó vẫn có độ tin cậy rất cao.
Bạch Lộc Dư bình thản như không: “Xem tiếp đi”.
Trác Huyên vẫn cố bình tĩnh, bước nhanh đến chỗ Dụ Lâm Hải, khẽ nói: “Anh Hải, em hơi lo lắng, có phải ai đó đang trêu đùa chúng ta hay không?”
“Đừng sợ”, Dụ Lâm Hải nói: “Có anh ở đây”.
Trác Huyền khẽ gật đầu, nhận lấy microphone trong tay người dẫn chương trình, tìm lại quyền chủ động của mình: “Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chúng ta, tình yêu tươi đẹp nhất trên đời, người mình yêu cũng yêu mình. Em và anh Lâm đều là mối tình đầu của nhau, tuy là mấy năm qua vì rất nhiều biến cố, cũng có những vị khách qua đường xen giữa hai chúng ta, nhưng anh và em vẫn tìm về với nhau. Duyên phận luôn sắp đặt sẵn…”
Khoai lát trong tay Nam Mẫn phát ra tiếng rộp rộp, nói ai là người qua đường thế? Cô không thích nghe tí nào!
“Nên anh Lâm… Em cũng chuẩn bị một bất ngờ dành cho anh”.
Cô ta cười khẽ tròn mắt nhìn Dụ Lâm Hải, nắm microphone nói lớn: “Mời anh nhìn lên màn hình”.
Khách khứa cũng chuyển tầm mắt sang màn hình lớn, sau khi màn hình sáng lên, mọi người đều ồ một tiếng.
Trác Huyên rất hài lòng với kết quả này, cô ta vẫn quay lưng về phía màn hình, cười ngọt ngào nói: “Đây là thứ em chuẩn bị từng chút một, đoạn video này có toàn bộ quá trình chúng ta quen biết và yêu thương nhau…”
Dưới sân khấu, mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, không ai nghe cô ta nói gì, trên mặt khách khứa đều là vẻ nhạo báng, hoặc là che miệng cười trộm rồi chỉ trỏ như đang mỉa mai.
Dù Trác Huyên có ngu ngốc cách mấy cũng biết phản ứng của mọi người có gì đó kỳ quái, độ ấm và áp suất bên cạnh chợt giảm xuống, giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cô ta: “Đây là bất ngờ vui vẻ mà em nói ư?”
Trác Huyên quay đầu lại thì thấy gương mặt âm u của Dụ Lâm Hải, mặt anh phủ một lớp sương băng, không có chút độ ấm nào, khi nhìn về phía màn hình lại có sự nặng nề, thoáng vẻ lo lắng.
Chuyện gì thế này?
Trác Huyên chẳng hiểu mô tê gì, quay lại nhìn màn hình lớn, cô ta hét lên “má ơi” một tiếng, suýt chút nữa đứng không vững.
Trên màn hình lớn không có đoạn video được cô ta chuẩn bị, mà là vô số hình ảnh của cô ta, được ghép thành video lướt qua từng tấm một.
Trác Huyên chỉ muốn ngất luôn, không dám tin nhìn bản thân trên màn hình, những bức ảnh đó, tại sao chúng lại xuất hiện ở nơi này?
Nam Mẫn ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn những bức ảnh trên màn hình, cũng không được rõ nét lắm, không tạo thành hiệu quả đập thẳng vào mắt, nhưng cái thu hút được ánh mắt mọi người là nhiều cô gái đang vây quanh một người đàn ông, cũng có ảnh nhiều người đàn ông với một cô gái, ôm hôn, thân thiết, chơi đùa, loại đàn ông nào cũng có, bao gồm cả Châu Âu, Châu Á, Châu Phi. Ở những tình huống khác nhau, dùng những tư thế khác nhau, nhưng cô gái đó lúc nào cũng cười tươi như hoa dán chặt vào người đàn ông.
Những bức ảnh đó đã nằm trong tài liệu nên cô thấy trước đó rồi, cũng biết được mấy năm nay Trác Huyên ở nước ngoài làm cái gì, nên trong lòng cô không hề có chút gợn sóng nào.
Nhưng Dụ Lâm Hải thì khác, ánh trăng sáng không chút tỳ vết nào trong lòng anh bỗng biến thành thứ ai cũng có thể vấy bẩn, anh sẽ sốc đến mức nào.
“Đây là màn kịch anh bày ra đó hả?”
Nam Mẫn nói với Bạch Lộc Dư: “Anh không hiểu con người Dụ Lâm Hải, dù anh ta là trai thẳng nhưng không bảo thủ đến mức đó, với tình yêu anh ta dành cho Trác Huyên, chưa chắc đã không chấp nhận được”.
Bạch Lộc Dư lắc đầu: “Em không hiểu đàn ông rồi, loại con gái không từ chối bất kì ai đó, chẳng người đàn ông nào thích nổi, ai lại muốn gắn cái sừng trên đầu mỗi ngày, sợ bản thân chưa đủ nổi bật hả?”
Anh ta bảo Nam Mẫn tiếp tục xem: “Đây chỉ mới là khởi đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau mà”.
“Tắt đi, tắt nó đi ngay cho tôi!”
Chương 27: Mười tội lỗi lớn
Những bức ảnh đó đã nằm trong tài liệu nên cô thấy trước đó rồi, cũng biết được mấy năm nay Trác Huyên ở nước ngoài làm cái gì, nên trong lòng cô không hề có chút gợn sóng nào.
Nhưng Dụ Lâm Hải thì khác, ánh trăng sáng không chút tỳ vết nào trong lòng anh bỗng biến thành thứ ai cũng có thể vấy bẩn, anh sẽ sốc đến mức nào.
“Đây là màn kịch anh bày ra đó hả?”
Nam Mẫn nói với Bạch Lộc Dư: “Anh không hiểu con người Dụ Lâm Hải, dù anh ta là trai thẳng nhưng không bảo thủ đến mức đó, với tình yêu anh ta dành cho Trác Huyên, chưa chắc đã không chấp nhận được”.
Bạch Lộc Dư lắc đầu: “Em không hiểu đàn ông rồi, loại con gái không từ chối bất kì ai đó, chẳng người đàn ông nào thích nổi, ai lại muốn gắn cái sừng trên đầu mỗi ngày, sợ bản thân chưa đủ nổi bật hả?”
Anh ta bảo Nam Mẫn tiếp tục xem: “Đây chỉ mới là khởi đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau mà”.
“Tắt đi, tắt nó đi ngay cho tôi!”
Trác Huyên không thể kiềm chế được, ở trên sân khấu la hét, gần như muốn ngất xỉu, nhóm phụ dâu đứng bên cạnh vẫn ngẩng cao đầu như thể chẳng việc gì liên quan tới mình. Hóng hớt thì không sợ lớn chuyện: Này thì làm màu, bẽ mặt chưa.
Màn hình lớn được tắt, người dẫn chương trình đã vã hết mồ hôi lạnh vì những biến cố liên tục xảy ra này, cảm thấy xấp tiền này khó nhai quá!
“Anh Hải, mấy bức ảnh đó đều bị chỉnh sửa, người đó không phải em, chắc chắn là có người ghen tị em được gả cho anh nên cố tình hãm hại em!”
Trác Huyên nắm lấy tay Dụ Lâm Hải, vẻ mặt đầy kích động, vương miện cũng bị cô ta làm nghiêng, tóc tai rũ xuống, gương mặt xinh xắn đánh má hồng thật dày trở nên méo mó, trắng bệch như sáp.
Những bức ảnh đó có được sửa hay không Dụ Lâm Hải cũng biết, trong lòng anh lại xuất hiện hàng vạn dấu chấm hỏi, nhưng cuối cùng vẫn quan tâm đến sức khỏe Trác Huyên.
“Được rồi, sức khỏe em không được tốt, đừng xúc động. Có gì thì chờ hôn lễ kết thúc rồi hẵng nói”.
Trác Huyên như tỉnh lại từ cơn mê, cả người cô mềm nhũn xuống, ôm bụng, dùng sức cắn môi, lảo đảo như sắp ngã trong lòng ngực anh, có vẻ như sắp xỉu đến nơi rồi.
“Anh Hải, em chịu không nổi, anh có thể bảo người dẫn chương trình làm nhanh hơn một chút được không?”
Bây giờ cô ta nào có quan tâm đến mấy cái nghi thức gì nữa, chỉ mong hôn lễ của mình có thể kết thúc thật nhanh, đừng xảy ra thêm chuyện gì nữa!
Dụ Lâm Hải gật đầu với người dẫn chương trình, anh ta cũng chẳng màng đến việc hâm nóng bầu không khí nữa, vội vàng đẩy nhanh tiến độ, mời cô dâu chú rể trao nhẫn.
“Chờ đã!”
Hôn lễ khó lắm mới tiếp diễn được lại bị ngắt ngang, lần này người kêu ngừng không phải là Dụ Trạch Vũ, mà là chị gái của cậu ấm nhỏ nhà họ Dụ, Dụ Phạm Âm, không biết đã nhặt tài liệu bị đá văng kia lên từ khi nào,
Cô bé không xúc động như em trai mình, mặc chiếc váy màu hạnh nhân chậm rãi bước lên sân khấu, bình tĩnh hỏi Trác Huyên: “Cô Trác, cô thật sự bị ung thư dạ dày ư?”
Câu hỏi bất thình lình xuất hiện như một cái tát đánh thẳng vào mặt Trác Huyên, cô ta ngẩn người.
Dụ Phạm Âm không đeo microphone, giọng cô bé cũng không lớn, chỉ có những người đứng trên sân khấu mới nghe thấy câu hỏi này, nhóm phụ dâu đều sửng sốt, nhìn về phía Trác Huyên với vẻ nghi ngờ.
“Huyên, cậu bị ung thư dạ dày từ khi nào thế? Không phải chỉ là kén ăn thôi ư?”
“Kén ăn?”, Dụ Lâm Hải nhíu mày, cũng nhìn về phía Trác Huyên: “Không phải ung thư dạ dày ư?"
Chị em thân thiết và chồng chưa cưới có hai nhận thức hoàn toàn khác nhau, người dẫn chương trình trên sân khấu đứng lạc lõng trong gió… Hôn lễ này còn tiếp tục được nữa không?
Giấy không thể gói được lửa, nói dối rồi cũng có ngày bị vạch trần.
Thấy mọi chuyện đã sắp bại lộ, lòng Trác Huyên hoảng hốt, hôm nay từng “đoạn nhạc đệm” kia như đang cởi từng lớp áo trên người cô ta, thiếu điều khiến cô ta trần truồng trước mặt mọi người.
Rốt cuộc là ai mà cứ cắn lấy cô ta không buông thế này!
“Anh Hải…"
Trác Huyên dùng vẻ mặt cầu xin nắm lấy tay Dụ Lâm Hải: “Chúng ta hoàn thành hôn lễ trước đã được không, lát nữa em sẽ giải thích với anh sau, đừng để em mất mặt trước nhiều người như thế, xin anh”.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải hết sức nghiêm túc, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái anh thương bao năm, chẳng hiểu tại sao bây giờ nhìn cô ta, lại xa lạ như vậy.
Hình như trái tim anh cũng đã thôi không còn rung động nữa.
Nam Mẫn nhìn hình ảnh hai người đối mặt nhau, cô đứng bật dậy khỏi sô pha, khiến Bạch Lộc Dư nhảy dựng.
“Sao thế? Em không xem nữa hả? Kịch hay vẫn chưa kết thúc mà, đoạn sau còn hay hơn nữa…”
Nam Mẫn vào phòng tắm, khóa cửa lại, đánh một quyền vào trong không khí, tức điên người!
Cô không thể nào hiểu nổi, tại sao loại rác rưởi như Trác Huyên mà Dụ Lâm Hải cứ một mực đòi cưới về! Cô bắt đầu nghi ngờ không biết mắt anh có bị gì không!
Cửa phòng tắm bị gõ vang, Nam Mẫn tức giận gào lên: “Em không xem!”
Bạch Lộc Dư mở cửa ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xảy ra chuyện rồi. Lúc nãy vừa nhận được tin tức, mẹ chồng của em lên sân thượng, đòi nhảy lầu”.
“Cái gì?”
Nam Mẫn quá sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài.
Bạch Lộc Dư theo sát phía sau: “Này, em định tới đó hả, chúng ta đang ở thành phố Nam, đến thành phố Bắc phải mất hai ba tiếng đồng hồ…”
“Mạng người lớn bằng trời, bay cũng phải bay qua đó!”
*
Hiện trường hôn lễ đã biến thành một đống hỗn loạn.
Khách khứa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hôn lễ bị bỏ dở một cách kỳ lạ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, gió lạnh gào thét thổi quét, những tờ giấy trắng như tuyết bay vào.
Mọi người đều ngơ ngác, cầm tờ giấy lên xem, nhìn thấy “mười tội lỗi lớn” của Trác Huyên, trông như tội lỗi chồng chất.
Quan hệ bừa bãi, nói dối, thích khoe khoang, sĩ diện hão, dối trá ra vẻ, làm gái còn lập đền thờ trinh tiết, kẻ thứ ba, lòng dạ độc ác, là phụ nữ lại đi hạ thấp phụ nữ.
“Thế này mà cũng tự xưng là gia đình dòng dõi thư hương, nhà họ Trác tệ quá đi”.
Bố mẹ Trác ngồi dưới sân khấu, gương mặt già nua không thể ngước lên nổi, bất chấp lễ nghĩa, trực tiếp cầm “mười lội lỗi lớn” lên hỏi con gái: “Huyên, rốt cuộc là chuyện thế này?”
Trác Huyên nhìn tờ giấy ghi đống tội trạng dài dằng dặc kia, tức giận đến run cả người, bất lịch sự chỉ xuống sân khấu.
“Rốt cuộc là ai? Ai muốn hại tôi? Mau đứng ra đây! Chúng ta hai mặt một lời!"
“Hai mặt một lời hả, cô có dám nói ra không?”
Chương 28: Lái máy bay tới
Dụ Trạch Vũ vất vả lắm mới thoát khỏi trói buộc, cậu bé lại lên sân khấu, lấy tài liệu trong tay Dụ Phạm Âm, liếc Trác Huyên một cái, cười lạnh nói: “Chi bằng cô giải thích cái này trước đi, rốt cuộc cô bị bệnh gì. Rõ ràng là chứng kén ăn, ăn không ngon, lại nói dối với anh tôi là ung thư dạ dày, có lần tôi còn thấy thương hại cô, cảm thấy mình không nên làm khó dễ một bệnh nhân bị bệnh nan ly. Nếu không chị tưởng mình có thể làm chị dâu của tôi chắc? Mơ đi!”
Cậu bé muốn ném tài liệu lên mặt Trác Huyên, lại bị Dụ Lâm Hải chặn trước.
Anh mở ra, trên đó là tình hình bệnh lý của Trác Huyên, rõ ràng rành mạch, tiếng Anh tiếng Trung đều có đủ.
Hồ sơ ghi căn bệnh “ung thư dạ dày” kia cũng được phân tích đầy đủ mọi phương diện, đó là đồ giả.
Rõ ràng là chuyện chỉ cần điều tra là biết, lại bị cô ta giấu nhẹm đến tận bây giờ?
Dụ Lâm Hải nhếch môi nở nụ cười mỉa mai, không biết đang cười Trác Huyên hay cười bản thân mình.
Anh giơ tài liệu lên, nhìn Trác Huyên: “Thảo nào em không chịu theo tôi đến bệnh viện, thì ra từ khi em về nước, lời nào em nói cũng là lừa dối”.
“Không phải, không phải đâu anh Hải, anh nghe em giải thích…”, mắt Trác Huyên đỏ bừng, gấp đến nỗi bật khóc, nhấc váy cưới đi về phía Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải lại không đỡ lấy cô ta như bình thường mà lùi về phía sau, ánh mắt lạnh như băng cùng với vẻ ghét bỏ, như thể cô ta là thứ độc địa gì đó, khiến anh sợ đến nỗi ám ảnh.
Tim Trác Huyên trở nên nặng nề: Tiêu rồi!
Lúc này, Hà Chiếu vội vàng lên sân khấu báo: “Không ổn rồi giám đốc Dụ, bà chủ lên sân thượng, nói là… Muốn nhảy lầu”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải chợt thay đổi, đi xuống những bậc thang, chạy về phía sân thượng.
…
Trên sân thượng, Dụ Phượng Kiều ngồi trên xe lăn, nó lại nằm rất sát rìa sân thượng, bất cẩn một chút sẽ rơi xuống thịt nát xương tan, mà dường như bà không hề sợ, vẫn ngồi đó với tư thái đoan trang đầy khí phách.
Dưới tòa nhà đầy người, đệm hơi cũng đã được mang ra, người hòa giải cầm loa đứng bên dưới cố giúp bà bình tĩnh: “Thưa bà, mong bà đừng xúc động quá, nếu có khúc mắc gì thì có thể chờ…”
Nhóm Dụ Lâm Hải và Dụ Trạch Vũ đã chạy lên sân thượng, nhìn thấy Dụ Phượng Kiều ngồi ngay rìa, trông như sẽ ngã xuống bất kỳ lúc nào thì chẳng dám hét to dù chỉ là một tiếng.
Mẹ.
Cổ họng Dụ Lâm Hải thốt lên thất thanh, anh tưởng mình đã gọi ra, nhưng há miệng đó, lại chẳng thể phát ra được âm thanh nào.
“Bác, bác làm gì thế! Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại dọa bọn cháu như thế!”, Dụ Trạch Vũ hoảng đến nỗi bật khóc, cũng sợ choáng váng cả đầu, nói năng lộn xộn xin Dụ Phượng Kiều.
Dụ Phượng Kiều ngồi ngay ngắn trên xe lăn, quay đầu nhìn Dụ Lâm Hải đang đi tới chỗ mình: “Con trai, con có biết tại sao mẹ không muốn cho con cưới Trác Huyên không?”
Dụ Lâm Hải mất nửa ngày mới tìm thấy giọng nói của mình: “Biết, là vì Trác Nguyệt”.
Dụ Phượng Kiều hừ lạnh: “Vì Trác Nguyệt mà năm đó bố con sống chết đòi ly hôn với mẹ, chắc năm đó con chỉ mới mười tuổi nhỉ, hôn nhân mà mẹ kiên trì bảo vệ suốt mười năm, lại không thể đi đến cuối cùng, người bố rẻ mạt của con vẫn từ bỏ vợ mình, chạy theo đóa hoa giải ngữ mà ông ta thầm thương. Còn con, là con trai mẹ, lại đi lên vết xe đổ đó, cưới cháu gái của Trác Nguyệt, buồn cười biết bao”.
Dụ Lâm Hải nghẹn họng, nói không nên lời.
“Mẹ con mạnh mẽ suốt cả một đời, gặp phải một con ruồi bọ đã buồn nôn muốn chết, tuyệt đối không bao giờ muốn gặp thêm con thứ hai. Mẹ và Trác Huyên không bao giờ trở thành mẹ chồng nàng dâu được, mẹ không muốn con khó xử, thôi thì để mẹ tự đi”.
Dụ Phượng Kiều xoay bánh xe lăn, tiến về phía trước, nhưng xe lăn lại không thể nhúc nhích nổi, khi bà đang giật mình thì không biết mấy người áo đen từ đâu xuất hiện, rào sân thượng lại, giữ cả bánh xe.
Phó Vực từ bên dưới thò đầu lên, cả người toàn đất, cười chào hỏi Dụ Phượng Kiều: “Dì ơi, là thằng Hải nó bắt con làm, dì đừng ghi thù con nha”.
Dụ Lâm Hải bình tĩnh kéo mẹ mình lại, chợt nghe thấy tiếng gầm rú, chiếc máy bay trực thăng đang bay cách đó không xa, dường như đang muốn đáp xuống nơi này.
Chẳng mấy chốc, người trên mái nhà đều đã tản đi, người đứng xem cảm nhận được tiếng gió, tròn mắt nhìn máy bay trực thăng chậm rãi đáp xuống.
Một bóng dáng xinh đẹp mảnh mai từ ghế lái bước xuống, cô mặc chiếc áo trắng và quần đen đơn giản, mái tóc ngắn cùng với tư thế hiên ngang oai vệ, nhanh nhẹn tháo thiết bị trên người xuống, lúc này mọi người mới biết người lái máy bay trực thăng là nữ.
Còn là một người con gái rất đẹp!
Dụ Lâm Hải thấy rõ mặt cô gái đó thì cả người chợt chấn động, mỗi bước chân của Nam Mẫn như đang giẫm thẳng vào lòng anh. Cộp! Cộp! Cộp!
Từ khi ký thỏa thuận ly hôn, Nam Mẫn biến mất khỏi thành phố Bắc không thấy tăm hơi, ai mà ngờ được cô lại xuất hiện bằng cái cách này cơ chứ.
Thế này cũng… Ngầu quá đi chứ!
Phó Vực cũng ngạc nhiên, nhếch môi, đôi mắt hoa đào như cây đinh đóng chặt vào người Nam Mẫn, có gỡ cũng không được.
Một khi cô gái này trở nên ngầu lòi thì chẳng còn đất diễn cho bọn đàn ông nữa.
Dù bình thường Dụ Lâm Hải có Thái Sơn đè trên đầu cũng không đổi sắc mặt, thì hôm nay gương mặt bình tĩnh lạnh lùng đó đã xuất hiện vết nứt, người con gái này lại biết lái máy bay trực thăng, sao đến bây giờ anh vẫn không hề hay biết?
Trong sự chú ý của tất cả mọi người, Nam Mẫn đi tới trước mặt Dụ Phượng Kiều, chậm rãi ngồi xổm xuống, cất đi những cái gai trên người, trở nên dịu dàng.
“Mẹ, mẹ dọa con chết mất thôi, chúng ta đừng ở đây nữa nha”.
Dụ Phượng Kiều là người phụ nữ mạnh mẽ bá đạo như thế, Nam Mẫn vừa xuất hiện thì bà cũng thay đổi sắc mặt, bà cầm lấy tay cô, vui vẻ lại ngạc nhiên nói: “Con bé này, con dọa mẹ hết hồn. Máy bay nguy hiểm như thế mà con cũng dám lái hả?”
Chương 29: Tất cả những thứ ngày hôm nay đều do cô làm!
“Sân thượng cao và nguy hiểm như vậy, không phải mẹ cũng leo lên đấy sao?”, cô nhăn mũi, mặt đầy quở trách.
Dụ Phượng Kiều ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ không có ý định nhảy xuống thật, chỉ hù dọa thằng nhóc thúi này chút thôi, ai bảo nó không nghe lời mẹ, muốn cưới một chiếc giày rách vào cửa!”
Nam Mẫn gật đầu bày tỏ: Con hiểu.
“Chúng ta xuống thôi, nơi này gió lớn, ở lâu lại bị lạnh thì không tốt lắm”.
Nam Mẫn đắp chiếc chăn mỏng lên chân Dụ Phượng Kiều, đây là thứ cô tự tay may cho mẹ chồng, bà thích lắm, lúc nào cũng đắp trên chân, tốt hơn nhiều người chồng cũ mặc kệ cô đối xử với anh như thế nào cũng vĩnh viễn không cảm kích.
Dụ Phượng Kiều ngoan ngoãn gật đầu, ở trước mặt con dâu giống như một con hổ cái dịu dàng, thu hồi toàn bộ nanh vuốt.
Dụ Lâm Hải ở một bên nhìn hai người phụ nữ thân như mẹ con, trong lòng nói không ra cảm nhận gì.
Từ khi Nam Mẫn vào nhà họ Dụ, cũng không biết cô đã dùng ma pháp gì mà khiến cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều trở thành những người ủng hộ rất trung thành của cô, còn luôn đứng về phía cô lên án anh, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
Anh chỉ cảm thấy cô cố ý lấy lòng người trong nhà, anh cũng không thích loại phụ nữ sành sỏi khôn khéo, vì vậy người trong nhà càng nói cô tốt, thì trong lòng anh giống như sinh ra tâm lý phản biện lại, càng không thích cô.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh ý thức được rằng, đừng nói là mẹ, ngay cả ông bà ngoại, họ đều là những người có đầu óc khôn khéo đã xông xáo nhiều năm trong giang hồ, nếu như Nam Mẫn thật sự cố ý lấy lòng, dối trá khôn lỏi, sao bọn họ có thể không nhìn ra chứ?
Trác Huyên đứng trong đám người nhìn thấy cảnh này, trong lòng ghen tị muốn chết.
Rõ ràng cô ta mới là con dâu nhà họ Dụ, nhưng nhìn họ lại giống người một nhà hơn. Hôm nay là hôn lễ của cô ta, cô ta mới là nhân vật chính, dựa vào cái gì mà Lộ Nam Mẫn lại nổi trội hơn cô ta chứ!
“Mẹ!”
Trác Huyên gọi lớn một tiếng, cô ta xách váy cưới chạy về phía Dụ Phượng Kiều, mặt đầy gấp gáp: “Sao mẹ lại nghĩ không thông như vậy, có lời gì không thể nói mà phải làm đến mức này? Mẹ như vậy khiến con làm sao chịu nổi, anh Hải sẽ bị người đời mắng chửi là bất hiếu đấy”.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí vốn đang yên bình lại trở nên lạnh lẽo, thật là lấy bản thân mình ra làm khó xử tất cả mọi người.
Hết lần này tới lần khác Trác Huyên rất nhập vai, khóc như hoa lê dính mưa, nước mắt chảy rào rào xuống đất.
Nam Mẫn và Dụ Phượng Kiều cùng dùng ánh mắt chán ghét nhìn sang, hai người đồng thanh nói: “Cô có thể im miệng vào không?”
“Còn nữa, ai là mẹ cô? Gọi vớ vẩn gì vậy!”
Trác Huyên bị quát một tiếng như vậy, vẻ mặt cứng đờ, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Dụ Phượng Kiều, cô ta theo thói quen hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, nhưng anh cũng không có ý muốn mở miệng giúp cô ta.
Hơn nữa, cô ta sợ hãi phát hiện ra rằng, ánh mắt Dụ Lâm Hải nhìn cô ta không có ánh sáng nữa.
Điều này khiến trái tim cô ta trở nên vô cùng hốt hoảng.
Mắt thấy Nam Mẫn đang đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều muốn đi xuống, trong lòng Trác Huyên gấp gáp, cô ta đột nhiên đứng lên chỉ về phía Nam Mẫn: “Tôi biết rồi! Là cô! Tất cả những thứ ngày hôm nay đều do cô làm!”
“Trác Huyên”, Dụ Lâm Hải nặng nề gọi tên của vị hôn thê: “Không có chứng cớ thì đừng nói bậy”.
Trác Huyên vừa nghe Dụ Lâm Hải không chỉ trực tiếp gọi tên họ cô ta, trong lời nói còn như đang giúp đỡ Lộ Nam Mẫn, cô ta đột nhiên trở nên bất an, luôn có cảm giác mất đi anh.
Không phải cô ta tự dưng tố cáo.
Cố gắng lắm mới có được một hôn lễ, giờ bị thành ra như vậy, rõ ràng có người muốn nhắm vào cô ta. Mà cô ta vừa về thành phố Bắc không lâu, chưa từng gây thù chuốc oán, người duy nhất cô ta đụng chạm qua chỉ có Lộ Nam Mẫn, cộng thêm cách thức cô xuất hiện phách lối như vậy, rõ ràng là muốn cướp Dụ Lâm Hải!
“Lộ Nam Mẫn, người nào làm người ấy chịu, cô dám làm nhưng không dám thừa nhận sao?”, Trác Huyên chỉ thẳng vào Nam Mẫn, hôm nay chuyện này dù không phải do cô làm, cô ta cũng phải cắn chết cô!
Nếu không hôn lễ này thật sự xong đời rồi, làm sao cô ta còn gả vào nhà họ Dụ được nữa?
Nam Mẫn đỡ Dụ Phượng Kiều ngồi lên xe lăn, cô nhàn nhạt nói: “Là tôi làm, sao hả?”
Dụ Lâm Hải nhìn về phía Nam Mẫn, vẻ mặt kinh ngạc.
Thật sự do cô làm?
Nhưng ngày hôm qua cô còn làm bộ không quen biết anh, dáng vẻ muốn chia cắt hoàn toàn với mình, chết già cũng không gặp nhau, sao đột nhiên lại náo loạn như vậy?
Trác Huyên cũng sững sờ, không ngờ Nam Mẫn lại thừa nhận nhanh như vậy.
Nam Mẫn thấy cũng không liên quan nhiều đến việc thừa nhận hay không, chuyện này mặc dù do anh nhỏ làm, nhưng anh nhỏ ra mặt giúp cô, so với cô làm cũng không có gì khác nhau, nhận thì có sao.
Trác Huyên lập tức chiếm giữ đỉnh cao của đạo đức, cô ta lên án mạnh mẽ Nam Mẫn: “Cô không biết xấu hổ!”
Nam Mẫn cười nhạo: “Cô mà cần thể diện? Cô cần thể diện quang minh chính đại làm tiểu tam? Nữ Hải Vương chơi chán rồi muốn tìm một người đàng hoàng không biết đến quá khứ của mình, đấy không phải tôi”.
Chân mày Dụ Lâm Hải nhíu lại.
Nữ Hải Vương là nói Trác Huyên? Người đàng hoàng là nói anh?
Trác Huyên nhanh chóng nhìn sang Dụ Lâm Hải, thấy vẻ mặt anh không tốt, trong lòng cô ta lại nôn nóng, cô ta không nhịn được bật khóc: “Anh Hải, anh đừng nghe cô ta nói bậy, tại sao em có thể là người như vậy chứ? Đều là Lộ Nam Mẫn bêu xấu em… Tôi, tôi đi tố cáo cô!”
“Tố đi, cô có đề xuất quyền lợi kiện tụng. Nhưng theo như tôi biết, nhà họ Trác các người bây giờ kiện cáo liên miên, thiếu nợ mấy trăm triệu còn chưa trả hết, không biết có tiền đóng phí luật sư không nữa, cần tôi cho mượn chút không?”
Nam Mẫn không thèm quan tâm đến uy hiếp của cô ta: “Lúc nào muốn kiện cứ nói tôi, đoàn luật sư của tôi bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi cô Trác hạ giá đến chơi”.
Cô chẳng buồn tiếp tục cãi vã với thứ phụ nữ chỉ biết đáng thương giả bộ thuần khiết này, cô đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều từ trên sân thượng đi xuống.
Trác Huyên bị Nam Mẫn chọc tức đến mức toàn thân phát run, quả thực cô ta nghĩ không thông, một thôn nữ xuất thân từ gia đình bình thường, không có bất kỳ chỗ dựa nào, nhờ vào cái gì mà hết lần này đến lần khác khiêu khích cô ta, lại còn nói ra câu ‘đoàn luật sư’, đúng là khoác mà không biết ngượng!
Cô tưởng rằng mình là thiên kim nhà giàu sao?
Đầu óc Trác Huyên bị tức đến chập mạch, hoàn toàn không ngờ một ‘thôn nữ’ làm sao biết lái máy bay trực thăng.
“Anh Hải, anh xem Lộ Nam Mẫn kìa, cô ta thật sự quá đáng!”
Chương 30: Thân phận thật
Trác Huyên đi tới trước mặt Dụ Lâm Hải, muốn anh là chủ cho mình: “Em mặc kệ, em nhất định phải mời luật sư tố cáo cô ta! Tố cáo cô ta xâm phạm quyền riêng tư, tổn thương danh dự của em, còn phá hỏng hôn lễ của chúng mình! Em phải cho nửa đời sau của cô ta ở trong cục cảnh sát!”
Đôi mắt lạnh lùng của Dụ Lâm Hải liếc nhìn Trác Huyên mặt đầy nước mắt nhưng lại nghiêm mặt nặng lời, anh chỉ cảm thấy khuôn mặt xám trắng đan xen này từ lâu không còn là hình bóng trong trí nhớ của mình nữa.
Anh có thể bao dung sự quái đản và hư vinh của cô ta, nhưng anh không có cách nào tha thứ chuyện cô lợi dụng thành tâm của anh để lừa dối anh.
“Trác Huyên”, anh trầm giọng nói: “Chúng ta chia tay đi”.
Đoàng.
Một tiếng sấm lớn nổ tung trên bầu trời xanh đen, giống như bổ thẳng vào gáy Trác Huyên, vương miện kim cương trên đầu vốn đã không chắc chắn giờ rơi xuống vang lên một tiếng “cộp”.
Cơn mưa kìm nén cả buổi sáng nay đã dần dần rơi xuống, người người tản đi, chỉ có Trác Huyên đứng trên sân thượng giống như bị điểm huyệt, cô ta tuyệt vọng nhìn bóng dáng lạnh lùng của Dụ Lâm Hải rời đi không một chút quyến luyến.
Người đàn ông đã từng bất kể gặp phải mưa gió gì cũng đều che gió che mưa cho mình, bây giờ đã không còn cầm ô che cho cô ta nữa.
Lúc này cô ta mới phát hiện, năm đó chia tay với anh là quyết định sai lầm: cô ta càng ý thức được rằng ba năm ở nước ngoài kia, hành vi phóng túng của cô ta cuối cùng đã phải trả giá vào chính thời khắc này.
…
Một hôn lễ gần như trở thành trò cười đã hạ màn trong trận mưa như thác đổ.
Mặc dù các vị khách không thể nhìn thấy hôn lễ viên mãn lãng mạn, nhưng cũng được xem một màn kịch hay, coi như là không uổng chuyến đi này, thật đáng đồng tiền bát gạo.
Người nhà họ Dụ không cảm thấy mất thể diện, họ mong hôn lễ này không tiếp tục diễn ra. Chỉ cần Dụ Lâm Hải không cưới con gái nhà họ Trác về, đối với họ mà nói hoan hỷ giống như đón Tết vậy, còn người ngoài rảnh rỗi bàn tán linh tinh, ai quan tâm chứ? Dù sao thì cũng không dám đứng trước mặt họ nói đâu.
Huống chi, Nam Mẫn trở về rồi, đối với họ đây mới là chuyện đáng để vui mừng.
Nhà họ Trác thì không hề bình thản như vậy.
“Tiết mục nhỏ” liên tiếp trong hôn lễ khiến Trác Huyên trở thành con khỉ trên khán đài, cũng liên lụy đến chuyện nhà họ Trác trở thành trò cười của giới nhà giàu thành phố Bắc, đúng là mất hết mặt mũi!
“Thật là hoang đường, hoang đường! Nhà họ Trác chúng ta là dòng dõi Nho học, sao có thể nuôi một đứa con gái như mày chứ? Mày khiến cho cái mặt già của tao để đi đâu bây giờ, tao và mẹ mày làm sao ra ngoài gặp người ta được?!”
Bố Trác giận đến mức chắp hai tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, chỉ vào mặt con gái trách mắng nghiêm khắc, tức đến nỗi gọng kính vàng trên sống mũi cũng bắn ra.
Trác Huyên ngồi ở mép giường không ngừng khóc, trên người vẫn còn mặc váy cưới, nhưng váy đã bẩn từ lâu, lại còn dính một mảng lớn vết bẩn, loại người như cô ta, trong mắt Dụ Lâm Hải vốn là một tờ giấy trắng, bây giờ đã trở thành tờ báo.
“Được rồi được rồi, ông bớt nói vài câu đi, đây cũng đâu phải lỗi của Huyên Huyên đâu”, mẹ Trác ở một bên khuyên can.
Bố Trác lạnh lùng hừm một tiếng: “Mẹ hiền thì hại con! Đều do bà nuông chiều nó! Tôi không nên nghe lời bà, cái gì mà ‘Nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái’, ngược lại là chúng ta dùng sự giàu có nuôi nó lớn, phá bao tiền như vậy, kết cục là ngay cả nhà giàu có cũng không vào nổi, thế có ích đếch gì!”
Mẹ Trác bị chỉ trích liền nóng nảy: “Ồ, bây giờ ông bắt đầu trách tôi hả, là tôi muốn nuông chiều nó sao? Còn không phải do đứa em gái bảo bối của ông suốt ngày treo mép muốn gả vào nhà giàu, Huyên Huyên của chúng ta chính là bị Trác Nguyệt làm hư!”
“Đủ rồi!”
Trác Huyên hét lên, cô ta bịt tai lại: “Con đã đủ buồn rồi, bố mẹ bớt tranh cãi một chút có được không?”
Bố Trác còn định nói thêm thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trên đó hiện: Trác Nguyệt.
“Là cô mày gọi!”
Bố Trác nói vài ba câu đơn giản với em gái, sau đó đưa máy cho Trác Huyên, cô ta nghẹn ngào gọi một tiếng ‘Cô’ thì đầu dây bên kia nghe thấy trong giọng nói lười biếng lộ ra vẻ lạnh lùng: “Khóc cái gì? Chút thất bại nhỏ này mà đã khiến cháu sụp đổ rồi, muốn từ bỏ?”
“Cháu có thể làm thế nào đây?”, Trác Huyên tuyệt vọng nói: “Anh ấy trách cháu lừa gạt anh ấy, chê cháu bẩn, không cần cháu nữa”.
Trác Nguyệt cười một tiếng: “Đàn bà dù bẩn, nhưng có thể bẩn hơn đàn ông sao? Nhưng thứ này không quan trọng, chỉ cần cháu có thể vững vàng khống chế trái tim nó thì không sợ nó không cần cháu”.
“Cô, vậy cháu nên làm gì bây giờ?”, Trác Huyên hoàn toàn mất đi phương hướng, người đàn ông trước giờ cô ta nhăn mày cười cũng có thể ảnh hưởng đến, bây giờ ngày càng thoát khỏi sự khống chế, thậm chí sắp rời xa cô ta hoàn toàn.
“Cháu đừng vội, bây giờ Dụ Lâm Hải chắc chắn đang rất bực bội, chờ nó hết giận, cháu lại đi tìm nó giải thích. Còn cái đứa vợ trước Lộ Nam Mẫn kia, xem ra chúng ta coi thường nó rồi. Cháu yên tâm, thù ngày hôm nay cô sẽ giúp cháu báo!”
*
Cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật cũng tiễn đến Tây Thiên.
Nam Mẫn đích thân đưa Dụ Phượng Kiều quay về, trên đường về cô còn ngồi trên chiếc xe cưới trải đầy hoa tươi, cảm thấy có chút tức cười.
Vợ trước như cô có phải làm quá bổn phận rồi không, chồng trước kết hôn cô còn phải hộ tống anh.
Xe cưới là loại xe Lincoln kéo dài, chỗ ngồi vừa đủ, hai chị em Dụ Phạn Âm và Dụ Trạch Vũ cũng theo lên xe, từ lúc lên xe mồm miệng Dụ Trạch Vũ liền không nhàn rỗi, cậu ấy bám vào ghế ngồi liên tục hỏi đủ mọi câu hỏi với Nam Mẫn.
“Chị dâu, mấy ngày nay chị đi đâu vậy, bọn em tìm chị khắp nơi, anh cả điều tra camera trong chu vi trăm dặm cũng không tìm thấy tung tích của chị”.
“Chị dâu, máy bay trực thăng kia là chị tự lái sao? Chị biết lái máy bay! Học từ lúc nào vậy? Sao không nói cho bọn em? Chị có thể đưa em bay lên trời hóng gió một chút được không?”
Nam Mẫn cười nhạt: “Được chứ. Nhưng hôm nay trời mưa không bay được, hôm khác đi”.
“Tốt quá, chị dâu vạn tuế!”
Dụ Lâm Hải nhìn Dụ Trạch Vũ sướng đến mức khoa tay mua chân, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy, thầm mắng một tiếng: Chân chó.
Anh giơ tay vỗ thật mạnh vào cái mông đang cong lên của cậu ấy: “Ngồi xuống!”
Dụ Trạch Vũ bị đánh, chạm phải ánh mắt uy nghiêm của anh cả, lập tức cậu ấy liền biết điều ngay.
Bình luận facebook