• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (5 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Muốn gặp tôi? Kiếp sau đi

Nam Mẫn lấy điện thoại ra bấm giờ, đặt ở một bên: “Anh còn bốn phút rưỡi”.

Kiểu bấm giờ luôn khiến người ta cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, Tần Giang Nguyên nuốt nước miếng, nén hết lời ngon ngọt vào trong, lấy ra một loạt ngôn từ đã chuẩn bị sẵn khác để biện giải cho mình.

“Ba năm trước là Nam Nhã chủ động quyến rũ anh! Có lẽ em không biết, cô em họ trông có vẻ vô hại đó của em vẫn luôn ghen ghét em, bất kể là dung mạo của em, hay là thân phận cô cả nhà họ Nam, cô ta đều ghen ghét, đương nhiên rồi, điều cô ta còn đố kỵ nhất thực ra là em còn có tình yêu của anh… Tóm lại, cô ta lấy danh nghĩa tình yêu, lừa anh hẹn em đi leo núi, nói là muốn nói thẳng trước mặt em chuyện cô ta ái mộ anh, muốn cạnh tranh công bằng với em”.

Nói đến đây, Tần Giang Nguyên lại thở dài: “Cũng trách anh mềm lòng, thấy cô ta thực sự đáng thương, bèn đồng ý yêu cầu vô lý của cô ta. Nhưng em nhất định phải tin, anh yêu em! Sở dĩ anh đồng ý với cô ta, là muốn trịnh trọng nói với cô ta trước mặt em, từ đầu đến cuối Tần Giang Nguyên anh chỉ yêu một người, đó chính là Nam Mẫn em! Nhưng ai ngờ được, Nam Nhã lại lòng dạ rắn độc như vậy, cô ta lấy điện thoại của anh gửi tin nhắn cho em, hẹn em đi leo núi, thực ra là muốn dồn em vào chỗ chết. Hôm đó sở dĩ anh không đi, là bị cô ta hạ thuốc mê ngủ cả một ngày, đợi khi anh tỉnh lại thì được biết tin em đã chết”.

Khoang mắt anh ta đỏ bừng, đi về phía Nam Mẫn, ngồi quỳ trước chân cô, nắm tay của cô.

“Tiểu Mẫn, ông trời có mắt, em còn sống, khỏe mạnh trở về bên anh. Chúng ta làm lại từ đầu, được không?”

Nam Mẫn nghe môt tràng tự bạch của Tần Giang Nguyên, cảm xúc không có chút dao động, chỉ cau mày lúc anh ta nắm tay cô, rồi nhanh chóng rút ra khỏi lòng bàn tay anh ta.

Cô nhịn nỗi ghê tởm nổi lên trong lồng ngực, hỏi anh ta với vẻ mặt không cảm xúc: “Anh đã sớm biết chuyện ác mà Nam Nhã làm, tại sao không báo cảnh sát tố giác cô ta?”

Tần Giang Nguyên bị cô hỏi, chột dạ chớp mắt, lại vội vàng giải thích: “Anh cũng bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt! Ba năm nay anh luôn bị mơ hồ, còn tưởng em trượt chân rơi xuống vách núi thật, em không biết đâu, sau khi biết em ‘chết’ anh đau lòng đến mức nào, môt đợt bị trầm cảm, phải khám bác sĩ tâm lý. Nam Nhã nhân lúc anh yếu đuối, mượn lòng nhung nhớ của anh với em, để đến bên cạnh anh, lừa anh lên giường với cô ta…”

Anh ta vừa nói đến đây, chuông đồng hồ vang lên khiến anh ta giật mình.

Nam Mẫn cầm điện thoại lên, tắt chuông, thản nhiên nói: “Hết thời gian rồi, anh có thể đi rồi”.

Tần Giang Nguyên hằm hằm sững người.

Anh ta không ngờ “tự biện bạch cho mình” thêm cả “bày tỏ tình thâm” mà anh ta đã suy nghĩ tốn tế bào não hai ngày hai đêm khó khăn lắm mới nghĩ ra được lại không thể khiến Nam Mẫn động lòng.

Anh ta tưởng rằng không cần anh ta nói hết, Nam Mẫn đã có thể tha thứ tất cả cho anh ta, sau đó khóc lóc nhào vào lòng anh ta, bị anh ta làm cảm động đến thút tha thút thít, sau đó anh ta có thể thuận lợi ôm người đẹp.

Nhưng bây giờ thì sao? Xảy ra vấn đề chỗ nào?

“Tiểu Mẫn!”, Tần Giang Nguyên sốt ruột, tóm lấy tay của Nam Mẫn: “Chẳng lẽ em không tin anh sao? Anh có thể thề, mỗi một chữ anh nói đều là sự thật!”

Nam Mẫn lạnh lùng giật khỏi tay của anh ta, bị anh ta động vào, chỉ một chút thôi cô cũng có cảm giác như chấy rận bò lên người, khiến cô chỉ muốn nghiền chết anh ta.

Cô cất điện thoại, cũng lưu lại bản ghi âm, nhìn Tần Giang Nguyên, không hề che đậy sự ghét bỏ với anh ta.

“Anh cũng đã lên giường với cô ta, đã là người bẩn thỉu, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, ngứa mắt. Nhưng anh và Nam Nhã rất xứng đôi, chúc hai người bên nhau lâu dài”.

Tần Giang Nguyên bị thái độ của Nam Mẫn làm cho ngẩn người hoàn toàn, bị bảo vệ lôi ra như con chó trong nhà, ý thức vẫn chưa tỉnh lại.

Cho đến khi bị lôi đến cửa tập đoàn Nam thị, anh ta mới muộn màng tỉnh ra, đá chân lớn tiếng hét lên: “Tiểu Mẫn, em phải tin anh, anh yêu em mà”.

Dụ Lâm Hải từ trên xe xuống, cất bước đến cửa tập đoàn Nam thị, thì thấy một người đàn ông bị bảo vệ ném ra ngoài như con chó, liền né người tránh.

Đôi mày kiếm của anh sững lại, “Tiểu Mẫn” mà anh ta nói là Nam Mẫn chăng?



Nam Mẫn đang ở trước bồn rửa tay dùng xà phòng chà qua chà lại chỗ mà bị Tần Giang Nguyên sờ đến, rửa rất cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ dính vi khuẩn gì.

Rửa tay xong, cô lại lấy bình xịt thơm không khí xịt khắp phòng, dặn dò trợ lý chuyển chiếc ghế mà Tần Giang Nguyên ngồi đi, đổi thành một chiếc mới, những chỗ bị người đàn ông đó chạm đến đều khiến người ta thấy xui xẻo.

Cũng khá sạch sẽ rồi.

Nam Mẫn ngồi trên ghế văn phòng mới, nhìn bản kế hoạch mới nhất được đưa đến.

Trợ lý hành chính gõ cửa báo: “Tổng giám đốc Nam, lễ tân nói có anh Dụ ở dưới tầng muốn gặp cô. Nhưng anh ta không hẹn trước, cô xem…”

Lông mi dài và cong vút của Nam Mẫn chấn động, ánh mắt nhìn bản kế hoạch cũng mờ đi.

Trầm mặc ba giây, cô nói: “Nói tôi đang bận, không gặp”.

Rất nhanh lễ tân đã nhận được thông báo.

Tắt máy, nhân viên lễ tân mỉm cười tiêu chuẩn: “Xin lỗi, tổng giám đốc Nam rất bận, tạm thời không có thời gian gặp khách. Anh có thể hẹn trước”.

Câu cuối cùng là cô ta nể khuôn mặt hoàn hảo anh tuấn của người đàn ông này, tự ra chủ ý tặng cho phúc lợi cho anh.

“Cái gì, không có thời gian?”

Trợ lý tổng giám đốc Hà Chiếu đi theo Dụ Lâm Hải lâu như vậy, trước nay chưa từng bị từ chối ở ngoài, nhất thời sầm mặt, lạnh lùng tiến lên: “Cô biết tổng giám đốc Dụ chúng tôi là ai không? Cứ vậy đuổi chúng tôi hả?”

Nhân viên lễ tân bị dọa sợ đến tái mặt, run run nói: “Tôi biết anh đây không phải người bình thường, nhưng lệnh của tổng giám đốc Nam chúng tôi, không ai dám chống lại. Vừa nãy các anh cũng nhìn thấy rồi, người vừa nãy là cậu chủ tập đoàn Tần thị, chẳng phải cũng bị lôi ra ngoài sao, nếu các anh không muốn bị lôi ra, thì ngoan ngoãn đăng ký, hẹn trước thì tốt hơn”.

“Cô…”, Hà Chiếu đúng là sắp bùng nổ vì tức giận rồi.
Chương 22: Cuối cùng đến lượt cô làm mặt lạnh với anh rồi

Dụ Lâm Hải lại khá bình tĩnh, kéo Hà Chiếu, nói với lễ tân: “Nếu hẹn trước thì lúc nào có thể gặp”.

Nhân viên lễ tân không chỉ bị cái đẹp hút hồn, mà còn bị giọng nói làm động lòng, bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông trước mặt bào mòn đến nhũn chân, lại không nhịn được mở cửa sau cho anh: “Xin anh đợi chút, tôi hỏi giúp anh”.

Trợ lý hành chính lại gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, bất chấp đến hỏi: “Tổng giám đốc Nam, anh Dụ dưới tầng nói muốn hẹn trước, hỏi cô lúc nào có thời gian”.

Phó tổng giám đốc Tưởng Phàm đang thảo luận chuyện kế hoạch với Nam Mẫn, thấy Nam Mẫn cau mày, lập tức nói với trợ lý hành chính: “Làm việc kiểu gì vậy, chuyện nhỏ như hẹn trước cũng không sắp xếp được?”

“Xin lỗi tổng giám đốc Nam”, trợ lý hành chính vội vàng cúi người xin lỗi, trong lòng thầm mắng chết cô em ruột chỉ biết gây chuyện của mình.

Nam Mẫn giãn lông mày, không hề nể tình nói: “Nói với anh ta, kiếp sau đi”.

Đã ly hôn rồi còn gặp làm gì.

Gặp chi bằng không gặp. Gặp lại không bằng hoài niệm.

Vậy là Dụ Lâm Hải kiên nhẫn chờ đợi dưới tầng nhận được câu trả lời là “kiếp sau đi”.

Dụ Lâm Hải vốn chẳng có tính nhẫn nại gì, lập tức tối sầm mặt tại chỗ.

“Các người thật quá đáng!”, Hà Chiếu tức đến đập bàn.

Dụ Lâm hải lại tóm cổ áo của anh ta: “Chúng ta đi”.

Cũng chẳng phải anh phải gặp cô bằng được, không gặp thì thôi! Ai mà thèm? Ha.

Được biết Dụ Lâm Hải đã đi khỏi, Nam Mẫn khó hiểu thở nhẹ nhõm, nhưng lòng lại nặng trĩu.

Cô mở hình ảnh giám sát ở tầng một trên máy tính, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tái xanh vì tức giận của Dụ Lâm Hải, khóe miệng cong lên tia chế nhạo: “Mình đúng là giỏi, có thể khiến anh ta tức đến mức này”.

Con cưng ông trời sống trên mây như Dụ Lâm Hải, sợ là lớn đến từng này vẫn chưa từng bị từ chối ngoài cửa, càng huống hồ là bị cô từ chối.

Ba năm qua, luôn là cô nhìn sắc mặt anh, hôm nay, cuối cùng đến lượt cô tỏ sắc mặt cho anh nhìn rồi.

Phù! Lại cảm thấy khá sướng.

Nam Mẫn nhìn bóng dáng Dụ Lâm Hải tức giận bỏ đi, trong lòng hừ một tiếng nói: “Ai cho anh cứ muốn ly hôn với tôi, lấy một con trà xanh, cho anh gánh chịu”.

Tuy Tưởng Phàm là tâm phúc của Nam Mẫn, nhưng không biết ba năm nay mất tích, Nam Mẫn đã đi đâu, thấy cảm xúc cô khác trước, còn lần đầu tiên mở hình ảnh giám sát ra xem, cũng phải nghi hoặc.

“Anh Dụ này, chắc không phải là Dụ Lâm Hải, tổng giám đốc tập đoàn Dụ thị ở thành phố Bắc chứ”.

Nam Mẫn ‘ừ’ nhẹ một tiếng.

Tưởng Phàm càng nghi hoặc: “Nam thị chúng ta và Dụ thị là quan hệ đối thủ cạnh tranh, tuy chỉ cách một con sông, nhưng nhiều năm nay không hợp tác gì, chưa từng qua lại, Dụ Lâm Hải đến làm gì?”

Qua ba năm, chuyện cô gả cho Dụ Lâm Hải, ngoại trừ năm người anh đó của cô thì không còn ai biết, ngay cả Tưởng Phàm cũng không biết.

Nam Mẫn cũng không muốn nói với anh ta, hơn nữa cô và Dụ Lâm Hải đã ly hôn, thì không cần phải nói.

“Không cần quan tâm anh ta”.

Nam Mẫn tắt hình ảnh giám sát, nghiêm túc trở lại: “Nói tiếp chuyện lúc nãy, kế hoạch có mấy chỗ tôi thấy không thích hợp, cần phải sửa…”



Dụ Lâm Hải ngồi trên xe quay về, sắc mặt sầm xì gần như có thể nhỏ nước.

Hôm nay bầu trời thành phố Nam không được trong xanh, mây đen giăng kín, khiến tâm trạng người ta càng u ám, Dụ Lâm Hải mở cửa kính cho thoáng khí, châm một điếu thuốc, giải tỏa tâm trạng bức bối.

Hà Chiếu cũng nén đầy một bụng tức tối, không vui: “Tổng giám đốc Dụ, cô cả nhà họ Nam đó thực sự là phu nhân sao? Không nhầm chứ. Cô Nam đó cũng thật ngạo mạn, ngay cả anh cũng không coi ra gì, làm sao có thể là phu nhân chứ? Phu nhân là dịu dàng nhất, đặc biệt là trước mặt anh, ôn thuận như mèo con, mỗi lần anh xuất hiện, cô ấy liền tươi cười đi đến trước mặt anh…”

Không biết có phải nicotine lên đến đầu không, cùng với lời của Hà Chiếu, trước mắt Dụ Lâm Hải thấp thoáng nụ cười của Nam Mẫn, rạng rỡ tươi tắn như mặt trời, làm lóa mắt người khác.

Tàn lửa rơi trên đầu ngón tay anh, khẽ đau nhói khiến anh quay trở về hiện thực, bên tai vang lên tiếng ồn ào của trợ lý, Dụ Lâm Hải quát một tiếng: “Im miệng!”

Hà Chiếu cảm nhận được lửa giận ngút trời của ông chủ, lập tức biết điều im bặt.

Trong xe yên tĩnh như cái chết.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí bí bách.

Dụ Lâm Hải nhận điện, nặng nề nói: “A lô”.

Phía bên kia điện thoại vang lên giọng nói hào sảng vui vẻ: “Sao giọng ỉu xìu thế, xem ra công việc không thuận lợi rồi. Sao thế, vợ cũ từ chối gặp cậu, hay là tát cậu một cái?”

Giọng điệu vui sướng trên nỗi khổ người khác khiến Dụ Lâm Hải rất muốn lôi người từ trong điện thoại ra đánh một trận.

Nhưng hiện giờ vẫn có việc nhờ người ta, anh nén giận nói: “Cậu hiểu bao nhiêu về Nam Mẫn?”

“Tôi không hiểu cô ấy. Phải nói là tôi cũng chỉ biết giống như cậu, ngoài việc biết cô ấy là cô cả của nhà họ Nam, tổng giám đốc mới của tập đoàn Nam thị, còn lại cũng không biết”.

Phó Vực mặc chiếc áo mà Nam Mẫn đền cho anh ta, khác kiểu cùng kích cỡ, anh ta ngắm mình trong gương, giật khóe miệng: “Thêm một điều nữa, vợ cũ của cậu rất có con mắt”.

Dụ Lâm Hải tưởng rằng anh ta đang chỉ việc Nam Mẫn giả cho anh, không biết tại sao trong lòng vui hơn, ho nhẹ một tiếng: “Cậu… giúp tôi điều tra đi”.

“Điều tra ai? Nam Mẫn?”

Phó Vực nghe thấy một tiếng “ừm” ở đầu bên kia, anh ta phì cười: “Tôi nói người anh em này, là chiến hữu và anh em nhiều năm, tôi không thể không nhắc nhở cậu một câu, bất kể Nam Mẫn có thân phận gì, cậu và cô ấy đã ly hôn, ly hôn có nghĩa là kết thúc một đoạn duyên phận, bắt đầu một đoạn duyên phận mới. Hơn nữa, chẳng phải cậu sắp lại kết hôn rồi ư, còn nhớ đến vợ cũ làm gì. Một người trông hai núi, đó là thất đức”.

Dụ Lâm Hải nghe những lời chẳng mấy lọt tai, khuôn mặt như mặt trời quang đãng vừa nãy lại biến thành u ám mây đen, “bốp” một tiếng tắt máy.

Tuy tên nhóc Phó Vực nói khó nghe, nhưng anh ta cũng nhắc nhở anh.

Bất kể cô ấy là Lộ Nam Mẫn hay là Nam Mẫn, họ cũng đã ly hôn, trở thành quá khứ của nhau, không cần phải đeo bám nữa, người anh yêu là Trác Huyên, người muốn sống chung cả đời cũng chỉ có một mình Trác Huyên.
Chương 23: Tình yêu của cô kết thúc rồi

Có lẽ lòng có linh cảm, điện thoại của Trác Huyên gọi đến đúng lúc, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Anh Lâm, anh đi đâu đấy? Em lại thích một bộ váy cưới, anh qua đây xem có đẹp không? Hội trường hôn lễ cũng đang bài trí rồi, bọn họ thật qua loa, hoa bày ở hội trường lại đều dùng hoa hồng, quá tầm thường, thời đại nào rồi ai còn thích hoa hồng chứ, em bảo họ đổi hết thành ngọc lan cho em rồi, anh nói có được không?”

Dụ Lâm Hải ngập ngừng, hồi lâu mới nói: “Em thích là được”.

“Hi hi, biết ngay anh yêu em nhất mà. Em còn chuẩn bị cho anh một bất ngờ đấy, chưa nói với anh vội, đợi đến ngày hôn lễ rồi cho anh xem… á, suýt nữa lỡ miệng”.

Trác Huyên tinh nghịch thừa nước đục thả câu, lại nũng nịu nói: “Vậy em đợi anh về nhé, vừa nghĩ đến ngày mai là hôn lễ của chúng ta, em vui không tả nổi. Chỉ mong ngày mai đến nhanh hơn!”

Trong giọng nói hưng phấn của người phụ nữ, Dụ Lâm Hải chậm rãi thu ánh mắt, nhưng không biết làm sao, rõ ràng sắp có thể lấy được người trong lòng, tại sao trái tim này lại nặng trĩu, tinh thần không ổn định chứ.

Trong lòng có dự cảm không ổn.

Dụ Lâm Hải mím chặt đôi môi mỏng, dặn dò Hà Chiếu: “Ngày mai hội trường hôn lễ nhất định phải dặn nhân viên bảo vệ giữ trật tự, từ chối cho giới truyền thông vào. Còn nữa, phía phu nhân, cho người trông coi, không được xảy ra sai sót”.

“Vâng”, Hà Chiếu cung kính đáp.

Trong phòng, Phó Vực bị tắt máy khẽ cười: “Tên này, thẹn quá hóa giận nhưng vẫn được”.

Với kỹ thuật máy tính của anh ta, kể là người thần bí hơn nữa cũng có thể bị anh ta điều tra ra manh mối, nếu cho một thời gian nhất định thì điều tra ra gốc rễ cũng không thành vấn đề, nhưng lần này anh ta không muốn điều tra.

Theo đuổi con gái, đương nhiên phải tìm hiểu dần dần, từ từ tấn công mới thú vị.

Phó Vực cất điện thoại, lại tự ngắm mình trong gương một lượt, đưa tay vuốt tóc hai cái, lẩm bẩm nói: “Bà xã đẹp như vậy, cậu không cần, thì đừng trách anh em không khách sáo”.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tuy anh ta không phải là quân tử, những cũng muốn cầu.

Phó Vực chỉnh cổ áo, xoa bàn tay hai cái, vô cùng hưng phấn bày thế tay “xuất phát”, “mèo hoang bé nhỏ, anh đến đây!”

Nam Mẫn nói mình không có thời gian cũng không phải nói dối, cô thực sự rất bận.

Sau khi về thành phố Nam, không ngừng các cuộc liên hoan lớn nhỏ, cô bận công việc, đến bây giờ cũng không tham dự bữa cơm cá nhân, nói muốn lấy sự nghiệp làm trọng, sau đó đổi lại là khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của các anh.

Tối nay lại có một bữa cơm về công việc đang đợi cô.

Thành phố Nam lên đèn, bước vào ban đêm cũng là lúc náo nhiệt nhất, khắp chỗ phố đi bộ đều là các chị em khoác tay nhau và các đôi tình nhân hôn nhau, tăng thêm bầu không khí lãng mạn tươi trẻ cho thành phố cổ xưa này.

Nam Mẫn dựa vào ghế, kéo cửa kính, yên lặng ngắm thế giới bên ngoài.

Một đôi tình nhân đang ăn xiên thịt vừa nướng xong ở ven đường, cô gái bón cho chàng trai ăn, chàng trai ăn xong còn hôn bạn gái một cái, sau đó cô gái nhìn chàng trai cười ngọt ngào, hai người tay trong tay đi tiếp đến sạp hàng ăn tiếp theo… tình yêu giản dị và vui vẻ biết bao.

Điều cô muốn cũng chỉ vậy thôi.

Ngày mai chính là ngày vui anh lấy cô dâu mới, sở dĩ cô không gặp anh, chính là vì không biết phải nói gì với anh.

Là vợ cũ, là người yêu anh biết bao nhiêu năm, có lẽ tư thái tốt nhất nên là cô rộng lượng chúc phúc cho anh, nhưng cô là người nhỏ mọn, không nhìn nổi anh và người khác nắm tay đứng bên nhau.

“Mở một bài nghe đi”.

Nam Mẫn dặn một tiếng, Cố Hoành ngồi ghế lái phụ mở nhạc trong xe, một bài ca kinh điển từ hộp nhạc truyền ra nhẹ nhàng: “Nếu hai chữ đó không run rẩy, em sẽ không phát hiện em buồn bã, không nói ra lời, cũng chỉ là chia tay…”

Cô chậm rãi nhắm mắt, nghe ca khúc dần lên cao trào.

“Mười năm trước, em không quen biết anh, anh không thuộc về em, chúng ta vẫn như vậy, ở bên cạnh một người xa lạ, đi qua con phố dần quen thuộc. Mười năm sau, chúng ta là bạn…”

Trong đầu Nam Mẫn hiển lên đủ loại dáng vẻ của Dụ Lâm Hải mười năm nay, dáng vẻ anh kiêu ngạo, dáng vẻ thắng lợi, dáng vẻ anh đau khổ, dáng vẻ anh ngủ say, đều khắc sâu trong lòng cô.

Nhưng điều duy nhất cô không muốn biết, trước mặt người mà anh yêu thương, anh sẽ có dáng vẻ gì.

Cô đã từng thấy, cũng đau lòng vì điều đó.

Ngày mai, tình yêu của cô, thanh xuân của cô, tất cả đều tuyên bố kết thúc.



Bữa cơm diễn ra tại hội quán Hồ Tân, tiền thân của hội quán này là tô giới thời kỳ dân quốc, đã giữ lại được rất nhiều đặc sắc dân quốc, máy hát, tranh sơn dầu, xe kéo tay… đều rất đặc sắc, những người tiếp đón cũng mặc sườn xám.

Nam Mẫn đưa theo trợ lý đi thẳng vào phòng bao trên tầng ba, người hẹn cô hôm nay là tổng giám đốc Dương Kha của bất động sản Nam Hoa, muốn bàn với cô về chuyện dự án hợp tác mảnh đất ngoại ô phía Bắc.

Nhưng đến phòng bao, bóng hình ngồi bên cửa sổ không phải là Dương Kha, mà là...

“Phó Vực”, Nam Mẫn nheo mắt, gọi tên của anh ta.

Cậu Phó vốn lười biếng ngồi dựa trên cửa sổ, cửa sổ cao như vậy, đôi chân dài của anh ta lại có thể dẫm lên mặt đất vững vàng, vừa nhìn qua chỉ thấy toàn là chân.

Thấy Nam Mẫn đến, Phó Vực mới đứng lên, bày tư thế đón khách: “Cô Nam, thật vinh hạnh được gặp cô”.

“Tôi vào nhầm phòng sao?”, Nam Mẫn vô cùng điềm tĩnh hỏi.

“Không phải”.

Phó Vực cười nhẹ, vòng đến một bên của bàn ăn, kéo ghế cho Nam Mẫn, rất lịch sự giang tay: “Mời ngồi”.

Nam Mẫn đứng yên không nhúc nhích.

Cố Hoành vừa lấy điện thoại ra, Phó Vực liền nói: “Không cần xác nhận, chính là tôi. Bởi vì tôi muốn hợp tác với cô, cho nên bảo nhờ Dương Kha ra mặt”.

Lời được nói ra cực kỳ ngạo mạn.

“Tổng giám đốc Nam…”, Cố Hoành tiến lên xin chỉ thị Nam Mẫn, chuẩn bị gọi bảo vệ lên bất cứ lúc nào, hộ tống Nam Mẫn rời khỏi đây.

Nam Mẫn nhìn dáng vẻ tự nhiên tùy ý và đã tính toán trước của Phó Vực, không định bỏ đi, cô rất muốn xem xem rốt cuộc con công chuẩn bị mở màn bất cứ lúc nào này chơi trò gì.

Đợi Nam Mẫn ngồi vào ghế, Phó Vực búng ngón tay, nhân viên phục vụ bắt đầu lên đồ rót rượu theo thứ tự.
Chương 24: Nữ vương thành cô gái nhỏ

Nam Mẫn không có nhã hứng nói chuyện phiếm với người lạ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cậu Phó vừa nói muốn hợp tác với tôi, không biết cụ thể là hợp tác cái gì?”

Phó Vực cũng không thừa nước đục thả câu, dùng thái độ bàn bạc chính sự: “Tôi có hứng thú với miếng đất ở Bắc Giao thành phố Nam kia”.

“Ồ, thế hả?”

Ánh mắt Nam Mẫn quan sát anh ta từ trên xuống dưới, anh ta mặc bộ tây trang xẻ tà cổ V, đôi mắt hoa đào thoáng vẻ đưa tình mang theo chút ý cười, nhìn kiểu nào cũng không giống đến bàn công việc, giống đi tán gái hơn.

Phó Vực ngồi đó, bình thản không chút gợn sóng mặc cho cô quan sát, còn chủ động tiến tới gần: “Thế nào, tôi mặc bộ quần áo này trông đẹp trai lắm phải không”.

Anh ta dùng câu trần thuật, không phải câu nghi vấn, có thể nói là hết sức tự tin vào bản thân mình.

Nam Mẫn cũng không thích nói dối, đưa ra một nhận xét đúng trọng tâm: “Tạm được”.

Phó Vực lại nói: “Chủ yếu là người chọn quần áo có mắt nhìn tốt”.

Tên này mở miệng ra là ngọt phải biết.

Nam Mẫn khẽ mỉm cười: “Xem như miệng anh ngọt, tôi cũng không ngại nói với anh, miếng đất ở Bắc Giao là do chú hai và chú ba tôi thầu được, nhưng tôi lại không có ý định biến nó thành sân golf”.

“Tất nhiên rồi, miếng đất đó xét từ địa hình đến đất đai đều không thích hợp để làm sân golf, chỉ thích hợp làm trường đua ngựa”.

Phó Vực giang tay: “Thế nên, người tài có cùng chí hướng, chúng ta rất hợp ý nhau”.

Nghe tới mấy chữ “trường đua ngựa”, Nam Mẫn không còn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nữa, lộ ra chút hứng thú: “Hợp tác với tổng giám đốc Phó thì tôi sẽ có lợi ích gì?”

“Cậu Phó” đổi thành “tổng giám đốc Phó", Phó Vực biết lần đàm phán này đã thành công đến tám mươi phần trăm.

Anh ta cười rộ lên: "Nhà họ Phó chúng tôi có hơi ngang ngược, thường khi hợp tác với ai cũng phải lấy được tám phần, nhưng để theo đuổi được cô thì tôi sẵn sàng nhường đi ba phần, chúng ta chia năm năm được không?”

Nam Mẫn vui vẻ: “Cậu Phó thật hài hước, bữa cơm này tôi mời, anh thoải mái”.

Cô lạnh mặt, đứng dậy định bỏ đi.

Lật mặt có thể nói là nhanh hơn cả lật sách.

Phó Vực chợt lặng người, bị lay động bởi kỹ thuật lật mặt của cô, khi anh ta kịp phản ứng lại thì cô đã sải bước ra đến cửa, anh ta vội vàng chạy tới, xoay người đứng trước mặt Nam Mẫn, chặn cửa.

“Cô Nam, tôi không hề nói đùa, tôi đang cực kỳ nghiêm túc”.

Nam Mẫn khẽ ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng và trong trẻo đảo qua mặt anh ta, cảm thấy trải qua ba năm giày vò bên cạnh Dụ Lâm Hải, sự kiên nhẫn của cô đã tốt hơn trước kia rất nhiều, có thể tiếp tục nói nhảm với người này.

“Thứ nhất, con người tôi luôn phân biệt công và tư rõ ràng, cũng rất ghét cái loại đàn ông lợi dụng công việc để tranh thủ tán gái, anh tưởng rằng anh hấp dẫn phụ nữ lắm ư?”

“Thứ hai, nhà họ Phó các người ngang ngược, nhưng nơi này không phải là thành phố Dung, mà là thành phố Nam. Thành phố Nam này vẫn chưa có nhà họ Phó”.

“Thứ ba, anh tới tìm người ta hợp tác mà lại đòi năm phần, nằm mơ hả? Ba phần tôi cũng không muốn chia cho anh!”

Phó Vực nghe hết một, hai, ba điều của cô thì gật đầu cảm thấy lời cô nói rất có lý, sau đó cực kỳ tốt tính hỏi: “Chỉ có ba điều thôi hả? Có điều thứ tư không?”

Con người này đúng là mặt dày mày dạn.

“Thứ tư”, Nam Mẫn đáp ứng nhu cầu của anh ta, tiến lên từng bước, lạnh lùng nói: “Đào góc tường của anh em mình, đó là hành vi của một con người ư?”

Phó Vực nghe thế thì nói ngay không hề suy nghĩ: “Cô với tên họ Dụ kia ly hôn rồi cơ mà?”

Giết người phải đâm vào tim, Nam Mẫn không hề khách sáo dùng giày cao gót giẫm chân anh ta một cái.

“A… Hưm”.

Lần đầu tiên Phó Vực cảm nhận được sức mạnh của giày cao gót, đau đớn kéo nhau dồn lên trung ương thần kinh, thật sự rất đau nhức.

Nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Nam Mẫn khi bỏ đi, anh ta vẫn không sợ chết bỏ thêm một câu: “Ngày mai Lâm Hải sẽ kết hôn, cô có đến không? Đi cùng đi”.

Hôn lễ chờ mong đã lâu, rốt cuộc cũng đến.

Trác Huyên ngồi trước gương, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của mình trong chiếc váy cưới, tim đập rộn ràng.

Cô ta đỡ chiếc vương miện đính kim cương trên đầu, gắt giọng: “Ai da, cái vương miện này nặng thế, cổ tôi nhỏ lắm, đội không có nổi”.

Nhóm phụ dâu vừa mới thay quần áo, không mấy hài lòng với đồ phụ dâu của mình, nghe cô nàng Versailles nói thế thì trao đổi ánh mắt với nhau, lại cố ton hót nịnh bợ: “Xem Trác Huyên của chúng ta này, thật xinh đẹp, lóa hết cả mắt!”

Trác Huyên nhận được lời khen thì lại càng vui vẻ, liếc sang nhóm chị em xinh xắn của mình thì không nhịn được che miệng thét chói tai: “Trời ạ, sao các cậu lại béo thế này?”

“…”

Một câu đắc tội hết cả nhóm phụ dâu, bốn chị em chắc là thân thiết xụ mặt xuống, thiếu điều trợn trắng cả mắt.

Trác Huyên chọn váy cưới cho mình thì soi mói đủ điều, nhưng đồ cho dâu phụ lại tùy tiện chọn vừa một cái váy màu hồng quốc dân, áo một nơi váy một nơi, chỗ nào có mỡ thì lộ chỗ đó, trông có hơi lưng dài vai rộng.

Bọn họ vừa mới thay quần áo xong đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, hận không thể lập tức cởi ra ném vào mặt cô dâu!

Nói cái gì mà “chị em đến để chứng giám cho hạnh phúc của tôi”, rõ ràng đang muốn biến họ thành công cụ làm nền cho mình mà, xí!

Trác Huyên không mấy hài lòng với lớp trang điểm của mình, nói với người trang điểm: “Da tôi trắng quá, cô giúp tôi đánh thêm chút má hồng đi, ai da, đúng là hâm mộ mấy người có tơ máu trên mặt, má tự động hồng sẵn, thật tốt!”

Nhóm phụ dâu ngày nào cũng rầu rĩ vì trên mặt có tơ máu ngồi không cũng trúng đạn, trong lòng thầm mắng lời thô tục: “Mẹ nó, chỉ là gả cho người ta thôi mà, có gì hơn người! Tôi chúc cô cưới thêm vài lần nữa!”

Trong phòng trang điểm, cả nhóm phụ dâu đều im lặng, chỉ có mình Trác Huyên nhảy nhót, tự tìm niềm vui.

“Người con gái trong bộ váy cưới là đẹp nhất, tiếc là tôi chỉ có thể gả một lần trong đời, nếu ngày nào cũng được kết hôn thì tốt quá…”

“Giám đốc Dụ!”

Tiếng than thở của cô dâu bị tiếng chào hỏi ngắt ngang, những lời Trác Huyên định nói trôi ngược vào cổ họng, tim đột nhiên trật nhịp, quay đầu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, cười như thể nãy giờ không có gì xảy ra: “Anh Hải!”

Nữ hoàng chuyên nói móc lập tức biến thành cô gái nhỏ nũng nịu.
Chương 25: Cậu chủ nhỏ nhà họ Dụ

Dụ Lâm Hải mặc bộ tây trang trắng được cắt may vừa người, cao quý như quý công tử bước ra từ bức tranh thời Trung Cổ, ánh mắt nhóm phụ dâu đều biến thành hình trái tim, ngọn lửa ghen tị đang đốt cháy cơ thể họ.

Loại gái điếm như Trác Huyên có đức hạnh gì mà lại có phúc được gả cho một người đàn ông vừa đẹp trai lại còn giàu có thế này!

Dụ Lâm Hải đi về phía Trác Huyên, thân thiết hỏi: “Chuẩn bị tới đâu rồi? Cơ thể em chịu nổi không?”

Ánh mắt Trác Huyên chợt lóe, làm nũng nói: “Em không sao, người ta đâu có yếu đuối như anh tưởng đâu”.

Cô ta vội vàng nói lảng sang chuyện khác, quan sát Dụ Lâm Hải từ trên xuống dưới: “Đúng là người đàn ông của em mặc cái gì cũng đẹp nhất. Anh Hải, từ hôm nay em phải đổi cách xưng hô với anh rồi”.

Nhóm chị em phía sau chạy tới trêu ghẹo: “Muốn gọi là gì? Chồng? Tướng công? Hay là quan nhân?”

“Ai da mấy cái người đáng ghét này, mấy cái cách gọi đó quê mùa chết đi được, tôi không thèm đâu”.

Mặt Trác Huyên đầy thẹn thùng, ngước đôi mắt đắc ý với hàng mi giả dày cộm lên nhìn Dụ Lâm Hải, giọng quyến luyến khẽ nói: “Em gọi anh là Hải được không?”

Gương mặt hiền lành của Dụ Lâm Hải bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, bên tai lại chợt vang lên giọng nói quen thuộc…

“Hải, anh đừng nhúc nhích, để em thay quần áo cho anh”.

“Hải, anh đừng lo lắng, chỉ cần anh kiên trì tập vật lí trị liệu thì sẽ đứng lên được! Em sẽ luôn ở đây cùng anh!”

“Hải, anh đi làm về rồi hả? Em làm nhiều món lắm này, có tôm lăn bột và sườn xào chua ngọt, mấy món anh thích nhất ấy!”

“Hải, anh đừng phớt lờ em mà…”

“Bộp!”

Một đống đồ ăn vặt được ném lên bàn trà, Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên sô pha, tiện tay mở một túi khoai tây ra, mặt không chút thay đổi nhìn màn hình, trên đó chính là trực tiếp hôn lễ, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.

Bạch Lộc Dư nhìn cô em gái đã bực bội đến mức bắt đầu ăn những món không tốt cho sức khỏe để trút giận, hết sức bất đắc dĩ: “Anh bảo này, em cần gì phải làm thế, cũng chỉ có mình em chịu thiệt thôi?”

“Anh thì biết cái gì, đây gọi là lấy độc trị độc”.

Nam Mẫn cầm điều khiển từ xa chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất, lạnh mặt: “Em không tận mắt nhìn thấy anh ta cưới người khác thì sao mà từ bỏ hy vọng được?”

Bạch Lộc Dư khẽ mím môi, tiện thể cầm điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm WeChat "Liên minh đánh tiểu tam".

Anh nhỏ: “Em nhỏ khăng khăng đòi xem trực tiếp hôn lễ, không cản được, phải làm sao bây giờ?”

Anh hai: “Chuyện này có gì đâu mà phải cản, tiện thể cho con bé thấy chúng ta giúp nó báo thù thế nào!”

Anh ba: “Trực tiếp? Dụ Lâm Hải không mời giới truyền thông tới cơ mà?”

Anh nhỏ: “Trình độ của em gái nhỏ đã vượt qua cả em rồi, chỉ cần con bé muốn xem thì chẳng có gì là nó không thể xâm nhập vào được”.

Anh hai: “Khinh thường, con gà non”.

Anh tư: “Được rồi, được rồi, nếu bé sáu đã muốn xem thì cứ để con bé xem. Nó thích Dụ Lâm Hải nhiều năm như thế, chắc chỉ có tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó thì nó mới thật sự buông bỏ được”.

Anh cả: “Giữ nguyên kế hoạch, tiếp tục tiến hành”.



Sắc trời không được đẹp, hôm nay vòm trời thành phố Bắc cứ âm u mãi, mây đen dày đặc, dường như đang tích nước để tạo một cơn mưa lớn.

Hôn lễ được cử hành ở khách sạn thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Dụ Thị, khách khứa nhận được thiệp mời đến đúng hẹn, số lượng cũng không nhiều, đều là đối tác làm ăn kinh doanh, nhà họ Trác lại không ít, nhà họ Dụ thì…

Khách khứa nhìn tới bàn chủ hôn còn trống không, xì xào bàn tán: “Nhà họ Dụ chẳng có ai tham gia cả, chuyện gì thế này?”

“Ông cụ Dụ không đồng ý hôn sự này, ông không biết chuyện của cô cả nhà họ Dụ với con gái nhà họ Trác ngày xưa hả? Tới đây mới là lạ. Tới đây chắc cũng sẽ đánh nhau”.

“Hôn nhân không được sự ủng hộ của người lớn trong nhà, căng nha. Nhưng tôi nghe nói tổng giám độc Dụ tái hôn, trước đó cưới con gái nhà nào thế, sao lại kết hôn mà không có chút tin tức nào vậy?”

“Mấy hôm trước còn ầm ĩ hết cả lên đấy, nghe nói là con gái nhà nghèo khó, tổng giám đốc Dụ lại không thích nên chẳng mấy ai biết. Một cô gái nông thôn, sao có thể sánh ngang với con gái nhà họ Trác được?”

“Nông thôn thì sao chứ, tổ tiên nhà nào cũng xuất thân từ nông dân thôi mà? Ông nội tôi còn được sinh ra ở vùng nông thôn đấy, ỷ mình ăn nên làm ra rồi lại khinh thường người ta quê mùa hả?”

Mấy vị khách đang bàn tán thì bị người ta mắng cho mặt đầy nước miếng, ngước lên nhìn, đó là một cậu nhóc mặt mũi tuấn tú, trên người toàn hàng hiệu.

Bạch Thất nhìn cậu bé hùng hổ như thể muốn đánh nhau với người ta trong màn hình, vui vẻ hỏi Nam Mẫn: “Thằng bé đó là ai thế?”

Nam Mẫn nói: “Dụ Trạch Vũ? Con trai nhỏ của chú ba nhà họ Dụ”.

“À, thì ra là cậu chủ nhỏ nhà họ Dụ, thú vị đấy”, Bạch Thất hứng thú nói: “Chẳng mấy khi thấy nhà họ Dụ vẫn có người đứng ra bảo vệ cho em”.

Nam Mẫn liếc nhìn anh: “Quan hệ của em với người nhà họ Dụ rất tốt, ngoài Dụ Lâm Hải, nào có ai không thích em”.

Lời đó nói ra khiến lòng cô đau nhói, người cô yêu thương nhất lại không thương cô, dù có quan hệ tốt với mọi người cũng được gì đâu?

Nam Mẫn khẽ mỉm cười.

Dụ Trạch Vũ bị chị gái kéo đến bàn chủ hôn ngồi, gương mặt nhỏ nhắn đầy lửa giận: “Chị, chị quên chị dâu tốt với chúng ta thế nào rồi hả? Chị muốn ủng hộ anh và Trác Huyên đến với nhau ư?”

“Chị không quên!”

Dụ Phạm Âm cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của em trai mình: “Nhưng mà anh cả với chị dâu đã ly hôn rồi, dù chúng ta không muốn chấp nhận thì đó vẫn là sự thật, chúng ta có thể thay đổi được gì đâu?”

Dụ Trạch Vũ tức giận đá bàn: “Anh cả đúng là kẻ bạc tình bội nghĩa, chẳng có chút lương tâm nào! Lúc trước em đã nói với chị dâu rồi, bảo chị ấy đừng tốt với anh cả như thế, đàn ông đều là loại cặn bã, điều tốt đẹp dâng đến tận cửa lại không thèm, hoa nhà không bằng hoa dại! Em bày cho chị ấy mấy chiêu, bảo chị ấy thỉnh thoảng lại làm ầm lên một chút, hung dữ với anh cả, hoặc là làm nũng gì đấy, chị ấy lại không chịu, chị xem, cuối cùng thành ra ly hôn luôn!”

Dụ Phạm Âm khẽ thở dài: “Ly hôn chưa chắc đã là chuyện gì xấu với chị dâu, so với việc lấy lòng người đàn ông không thương mình, chi bằng đi tìm một người thật lòng trân trọng mình”.

“Nào có dễ tìm như thế! Anh cả mặt nào cũng tốt hết, chỉ là mắt bị mù, hừ!”

Bạch Thất xem đoạn phim ghi lại mà buồn cười không thể tả, nhóc con này nổi trận lôi đình trông cũng đáng yêu ra phết.

Anh ta nở nụ cười, biết được điều hay ho bàn lấy điện thoại gửi một tin nhắn đi, chẳng mấy chốc, bảo vệ canh cửa đã vào sảnh, đi về phía cậu chủ nhỏ nhà họ Dụ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom