Chương 281: Đừng nói với nhỏ Mẫn nhé
Lão viện trưởng Văn vừa nghe thấy Nam Mẫn, nhất thời cảm thấy không kiêu ngạo được nữa, ông ta thầm chửi tên học trò ngốc cả đời làm ra chuyện thất đức như vậy, kết cục còn hại người làm sư phụ như ông ta bị mắng theo.
“Được, không phải là tiền thôi sao, tôi nói với Hải, bảo nó chia cho nhỏ Mẫn nhiều hơn một chút, coi như là phí phụng dưỡng”.
Giọng nói ông ta ôn tồn, nào ngờ Nam Tam Tài nghe xong liền bùng nổ.
“Phí phụng dưỡng cái mả cha nhà ông. Cháu gái tôi có tôi nuôi, cần gì phải để học trò của ông nuôi? Thứ tôi muốn cậu ta đền là phí tổn thất tinh thần!”
Lão viện trưởng Văn cảm thấy lỗ tai sắp điếc đến nơi rồi, đầu ong ong: “Được rồi được rồi, đừng hét nữa, không biết mình mới chạy một vòng từ quỷ môn quan về à? Phí tổn thất tinh thần hả, được, tôi bảo nó đền!”
Lại ầm ĩ hồi lâu mới cúp máy.
Mắng hai lão già không đáng tin này xong, Nam Tam Tài mới cảm thấy luồng lửa giận nín nhịn ở lồng ngực cuối cùng đã tản bớt ra ngoài, ông ấy trả điện thoại cho y tá, cười híp mắt dặn dò…
“Đừng nói với nhỏ Mẫn nhé”.
Lúc nhận được điện thoại của y tá, Nam Mẫn đang trên đường đến sân bay, bay chuyến buổi tối đến thành phố Bạch.
Nghe báo cáo của y tá xong, Nam Mẫn đáp lại: “Biết rồi”.
Điện thoại vừa tắt, cô chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, môi cũng nhếch lên: “Ông cụ này…”
Cùng lúc đó, bên Dụ Lâm Hải lần lượt nhận được điện thoại của ông cụ Dụ và lão viện trưởng Văn gọi tới, mắng chửi anh hai trận.
Phó Vực lắng nghe ở bên cạnh, cười trên sự đau khổ của người khác.
Khi anh cúp máy, Phó Vực vô cùng thèm đòn cười đểu nói: “Lại bị mắng hả? Cậu có phát hiện ra không, từ sau khi cậu và Nam Mẫn ly hôn, khuôn mặt này không hiểu sao liền trở nên đáng ghét, đi đến đâu cũng bị người ta ghét bỏ, cứ ba ngày lại bị hai bên mắng, người nhà họ Nam mắng cậu, người nhà họ Dụ cũng mắng. Chậc chậc chậc, phải dùng một chữ thảm ấy chứ? Nam Mẫn vượng phu là thật, sau khi ly hôn rõ ràng cậu bị rớt xuống sườn núi cũng là thật”.
“Cậu có thể im miệng không?”, Dụ Lâm Hải lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy cậu cũng thật đáng ghét”.
Phó Vực không để ý đến suy nghĩ của anh, cười bỉ ổi: “Cậu ghét tôi cũng không sao, Nam Mẫn thích tôi là được”.
Dụ Lâm Hải chẳng buồn để ý đến anh ta, Hà Chiếu đến gõ cửa: “Tổng giám đốc Dụ, xe đã chuẩn bị xong, anh và cậu Phó có thể lên đường”.
Phó Vực xách túi đen đi ra ngoài, giống như người không xương dựa vào người Dụ Lâm Hải, lúc chờ thang máy, trong một giây liền trở nên sầu muộn.
“Tôi thật sự không biết khi đến thành phố Bạch gặp được lão Thẩm thì sẽ thế nào đây, nghe nói cậu ta bị thương khá nặng, khả năng cao liệt nửa người, cũng không biết có thể khôi phục được hay không?”
Nói xong lại than thở một tiếng giống như hát kịch: “Aiz, chiến hữu thân ái của tôi ơi, cậu chịu khổ rồi!”
Dụ Lâm Hải trầm giọng nói: “Mưu sự tại nhân”.
Phó Vực hiếm thấy nghiêm túc liền gật đầu, đi vào thang máy, lại hứng thú bừng bừng: “Aiz đúng rồi, tôi hỏi thăm được lần này bác sĩ làm phẫu thuật cho lão Thẩm là bác sĩ năm đó làm phẫu thuật cho cậu!”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải lóe sáng, anh nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Vậy chắc chắn không có vấn đề! Năm đó cậu bị thương nặng như vậy, qua bàn tay vàng của bác sĩ Grace, bây giờ không phải sống rất sung sướng sao? Lão Thẩm chắc chắn không sao đâu!”
Phó Vực lập tức trở nên có lòng tin, lòng tràn đầy tò mò: “Không biết bác sĩ Grace trông như thế nào nhỉ, nghe nói là một bác sĩ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, mong đợi quá ~”
“...”
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải u ám không rõ, liếc mắt nhìn anh ta: “Nhớ đeo kính, tránh nhìn không rõ”.
“Yên tâm đi”.
Phó Vực nhướn cặp mắt hoa đào lên: “Thị lực của tôi là 5.2, chắc chắn sẽ nhìn thấy rõ ràng!”
“Ừ, Goodluck!”
Dụ Lâm Hải đáp trả lại anh ta lời chúc phúc thành khẩn.
“...”
Mắt phải Phó Vực nhướn lên, không biết vì sao đột nhiên lại có một loại dự cảm không tốt.
Từ thành phố Nam đến thành phố Bạch cần bay mất hai tiếng đồng hồ.
Nam Mẫn ngủ một giấc trên máy bay, mọi người đều biết bác sĩ Grace trước khi làm phẫu thuật cần nghỉ ngơi dưỡng sức, không ai dám quấy rầy.
Lúc máy bay hạ cánh đã là đêm khuya.
Nam Mẫn dẫn theo đội ngũ chữa bệnh đi ra sân bay, cơn buồn ngủ vẫn chưa hết, mặt đầy mệt mỏi, đi một bước ngáp một cái, bước đi như mèo, trông vô cùng lười biếng.
Lý Vân đã đợi cô ở cửa ra từ lâu, nhìn từ xa thấy cô em gái đang lảo đảo đi về phía bên này, anh ta không nhịn được liền quay video, gửi vào trong nhóm ‘Trời đất bao la em gái nhỏ là lớn nhất’…
Anh tứ: “Nhìn mấy bước chân của Tiểu Lục này, trông có giống Triệu Tứ trong ‘Tình yêu nông thôn’ không?”
Anh nhỏ: “Ha ha ha ha ha, không thể nói là giống, chỉ có thể nói là giống như như đúc!”
Anh ba: “Mèo hoang nhỏ mới tỉnh ngủ liền biến thành mèo lười à?”
Anh hai: “Cười chết mất! Anh đã xem lại những ba lần rồi đó!”
Anh cả: “Đáng yêu”.
“...”
Chương 282: Con gái giống mẹ
Nam Mẫn vừa đến liền bắt nạt Đoàn Tử, Lý Vân giúp cô mang hành lý vào nhà, cô liền xách đôi chân ngắn của Đoàn Tử khiến nó chỉ có thể nhảy lò dò vào trong, trông vô cùng tủi thân.
Đoàn Tử: Vốn dĩ muốn ra oai phủ đầu với người phụ nữ này, chẳng ngờ ngược lại còn bị cô ấy giày vò.
Quên đi, quên đi, nhẫn nhịn vẫn hơn.
Lý Vân vừa xách hành lý lên lầu thì thấy Nam Mẫn ôm theo Đoàn Tử bước lên, nhìn con trai mình nằm thành đống trong vòng tay cô Lý Vân vừa tức vừa buồn cười mới bước đến chỉ vào đầu nó.
"Thường ngày có người đến chơi nhà thì mày kêu gào chỉ hận không thể lật trời, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy, còn là con trai của tao sao?”
Nam Mẫn rũ mi nhìn xuống Đoàn Tử mỉm cười: “Dù thế nào cũng phải cho cô một chút mặt mũi có phải không? Tối nay Đoàn Tử ngủ với em đi”.
"Được~”, Lý Vân đáp một tiếng, thấy đôi tai đang vểnh lên kia của Đoàn Tử nói: “Cẩn thận nó rải nước tiểu trong phòng em đó”.
“Nó không dám”.
Nam Mẫn nhéo nhẹ vành tai nhỏ nhắn của Đoàn Tử: “Nếu nó dám làm vậy, ngày mai em sẽ tháo tung cũi của nó ra, khiến nó không có chốn quay về, phải ngủ ngoài đường phố”.
“……”
Đoàn Tử- kẻ vẫn luôn mềm nắn rắn buông nghe vậy chỉ ngoan ngoãn gục xuống chiếc đầu vẫn luôn ngẩng cao kiêu ngạo.
Không rải là được! Có gì ghê gớm cơ chứ!
Hừ!
Sau khi chúc ngủ ngon Nam Mẫn cũng trở lại phòng, bên trong phảng phất hương hoa hồng, ngửi được mùi thơm thân thuộc đã lâu không gặp này, Nam Mẫn có chút thất thần.
Cô chậm rãi đặt Đoàn Tử xuống đất, vỗ nhẹ đầu nó: “Cô phải thay quần áo tắm rửa rồi, không cho phép nhìn trộm, trẻ con nhìn trộm dễ bị mọc lẹo”.
Đoàn Tử quay đầu sang góc tường: Ai thèm!
Một đêm ngon giấc, Đoàn Tử không hề quấy nhiễu.
Sáng sớm ngày hôm sau, ăn bữa sáng anh tư đích thân nấu, tâm trạng của Nam Mẫn rất tốt, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.
Trình Hiến và Lý Vân không thuê bảo mẫu, cả hai đều bận rộn với công việc riêng, cũng không có thời gian làm việc nhà nên thường thuê người làm theo giờ, nơi ở của hai người đàn ông đồ đạc không nhiều trông vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Nhưng cũng rất ấm cúng.
Trên chiếc ghế sô pha lớn kiểu Châu Âu trong phòng khách đặt hai chiếc gối dựa, là một cặp, lần lượt in hình chibi của Trình Hiến và Lý Vân, là do Nam Mẫn vài năm trước tặng họ vẫn giữ đến ngày hôm nay, đã tẩy giặt đến mức có chút sờn màu.
Trên kệ TV bày tấm ảnh của Trình Hiến sành điệu của trong bộ vest và giày da, còn có bức ảnh Lý Vân mặc áo blouse trắng, thoạt nhìn liền biết là người nào đó trong nhà chụp trộm cho anh, bởi dưới lớp áo khoác trắng không còn quần áo nào khác.
Ngoài ra còn có ảnh chụp chung của hai người, muôn màu muôn vẻ với phong cách thoải mái, lễ phục, cổ trang, dân quốc… họ quàng vai bá cổ, cử chỉ thân mật.
Nam Mẫn chớp mắt chiêm ngưỡng nó một hồi lâu mới bất giác phát hiện cái này dường như là…
Ảnh cưới!
...
Lý Vân đưa lát bánh mì bơ cho Nam Mẫn, lại bưng tới một ly sữa, nói: “Uống đi”.
Nam Mẫn nhận lấy lát bánh mì, đối với sữa bò thì bày ra dáng vẻ ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’ này, cách xa ngàn dặm không chịu.
“Em không thích uống thứ này, nó có mùi như giày da vậy”.
Lý Vân kiên trì: “Bổ sung protein”.
Nam Mẫn ngoan ngoãn cầm lên quả trứng luộc: “Vậy em có thể ăn thêm hai quả trứng, vẫn bổ sung chất đạm”.
“……”
Lý Vân bất lực lắc đầu, anh không còn cách nào khác là tự mình thưởng thức hai ly sữa.
“Anh nhớ rằng mẹ dường như cũng không thích uống sữa”, Lý Vân vừa rót nửa ly sữa vừa ngẫm nghĩ nói: “Có lẽ là vấn đề gen”.
Nam Mẫn gật đầu đồng quan điểm.
Nếu không, tại sao mọi người đều cảm thấy sữa thơm, chỉ có mình cô cho rằng nó hôi hám đây?
Tuy nhiên được thừa hưởng nhiều gen ưu tú từ mẹ như vậy thì khuyết điểm nhỏ bé này cũng không đáng gì, không có ai hoàn hảo cả, Nam Mẫn cũng rất thông suốt điểm này.
“Cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào mười giờ sáng, em có muốn gặp bệnh nhân và trò chuyện một lát không?"
Nam Mẫn uống một ngụm nước trái cây rồi gật đầu: “Chắc chắn là muốn, mặc dù đã nắm được tương đối tình hình căn bản nhưng cụ thể vẫn phải gặp tận nơi mới biết được”.
Hai anh em nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng rồi tức tốc chạy đến bệnh viện.
Lý Vân có xuất thân từ gia đình y khoa, ba đời tổ tiên anh đều là bác sĩ, ông nội anh đã xây dựng một cơ sở y tế cao cấp ở thành phố Bạch, giám đốc hiện tại là Lý Minh Nhân, bố của Lý Vân, Nam Mẫn gọi ông là bố tư.
Dưới sự hun đúc của ông nội và bố mình, với tư cách là con trai độc nhất của nhà họ Lý, Lý Vân không còn sự lựa chọn nào khác là kế thừa truyền thống trở thành một bác sĩ, ngày nay cũng là ‘thương hiệu’ của bệnh viện Gia Hòa.
Chuyên ngành của Lý Vân là khoa nội thần kinh, mà trên phương diện khoa ngoại thần kinh Nam Mẫn mới là chuyên gia.
——
Đội ngũ y tế đã chuẩn bị ổn thỏa.
Nam Mẫn vào phòng thay trang phục xong liền dẫn theo các bác sĩ và y tá tới phòng bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân.
Chương 283: Con gái giống mẹ
Nam Mẫn vừa đến liền bắt nạt Đoàn Tử, Lý Vân giúp cô mang hành lý vào nhà, cô liền xách đôi chân ngắn của Đoàn Tử khiến nó chỉ có thể nhảy lò dò vào trong, trông vô cùng tủi thân.
Đoàn Tử: Vốn dĩ muốn ra oai phủ đầu với người phụ nữ này, chẳng ngờ ngược lại còn bị cô ấy giày vò.
Quên đi, quên đi, nhẫn nhịn vẫn hơn.
Lý Vân vừa xách hành lý lên lầu thì thấy Nam Mẫn ôm theo Đoàn Tử bước lên, nhìn con trai mình nằm thành đống trong vòng tay cô Lý Vân vừa tức vừa buồn cười mới bước đến chỉ vào đầu nó.
"Thường ngày có người đến chơi nhà thì mày kêu gào chỉ hận không thể lật trời, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy, còn là con trai của tao sao?”
Nam Mẫn rũ mi nhìn xuống Đoàn Tử mỉm cười: “Dù thế nào cũng phải cho cô một chút mặt mũi có phải không? Tối nay Đoàn Tử ngủ với em đi”.
"Được~”, Lý Vân đáp một tiếng, thấy đôi tai đang vểnh lên kia của Đoàn Tử nói: “Cẩn thận nó rải nước tiểu trong phòng em đó”.
“Nó không dám”.
Nam Mẫn nhéo nhẹ vành tai nhỏ nhắn của Đoàn Tử: “Nếu nó dám làm vậy, ngày mai em sẽ tháo tung cũi của nó ra, khiến nó không có chốn quay về, phải ngủ ngoài đường phố”.
“……”
Đoàn Tử- kẻ vẫn luôn mềm nắn rắn buông nghe vậy chỉ ngoan ngoãn gục xuống chiếc đầu vẫn luôn ngẩng cao kiêu ngạo.
Không rải là được! Có gì ghê gớm cơ chứ!
Hừ!
Sau khi chúc ngủ ngon Nam Mẫn cũng trở lại phòng, bên trong phảng phất hương hoa hồng, ngửi được mùi thơm thân thuộc đã lâu không gặp này, Nam Mẫn có chút thất thần.
Cô chậm rãi đặt Đoàn Tử xuống đất, vỗ nhẹ đầu nó: “Cô phải thay quần áo tắm rửa rồi, không cho phép nhìn trộm, trẻ con nhìn trộm dễ bị mọc lẹo”.
Đoàn Tử quay đầu sang góc tường: Ai thèm!
Một đêm ngon giấc, Đoàn Tử không hề quấy nhiễu.
Sáng sớm ngày hôm sau, ăn bữa sáng anh tư đích thân nấu, tâm trạng của Nam Mẫn rất tốt, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.
Trình Hiến và Lý Vân không thuê bảo mẫu, cả hai đều bận rộn với công việc riêng, cũng không có thời gian làm việc nhà nên thường thuê người làm theo giờ, nơi ở của hai người đàn ông đồ đạc không nhiều trông vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Nhưng cũng rất ấm cúng.
Trên chiếc ghế sô pha lớn kiểu Châu Âu trong phòng khách đặt hai chiếc gối dựa, là một cặp, lần lượt in hình chibi của Trình Hiến và Lý Vân, là do Nam Mẫn vài năm trước tặng họ vẫn giữ đến ngày hôm nay, đã tẩy giặt đến mức có chút sờn màu.
Trên kệ TV bày tấm ảnh của Trình Hiến sành điệu của trong bộ vest và giày da, còn có bức ảnh Lý Vân mặc áo blouse trắng, thoạt nhìn liền biết là người nào đó trong nhà chụp trộm cho anh, bởi dưới lớp áo khoác trắng không còn quần áo nào khác.
Ngoài ra còn có ảnh chụp chung của hai người, muôn màu muôn vẻ với phong cách thoải mái, lễ phục, cổ trang, dân quốc… họ quàng vai bá cổ, cử chỉ thân mật.
Nam Mẫn chớp mắt chiêm ngưỡng nó một hồi lâu mới bất giác phát hiện cái này dường như là…
Ảnh cưới!
...
Lý Vân đưa lát bánh mì bơ cho Nam Mẫn, lại bưng tới một ly sữa, nói: “Uống đi”.
Nam Mẫn nhận lấy lát bánh mì, đối với sữa bò thì bày ra dáng vẻ ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’ này, cách xa ngàn dặm không chịu.
“Em không thích uống thứ này, nó có mùi như giày da vậy”.
Lý Vân kiên trì: “Bổ sung protein”.
Nam Mẫn ngoan ngoãn cầm lên quả trứng luộc: “Vậy em có thể ăn thêm hai quả trứng, vẫn bổ sung chất đạm”.
“……”
Lý Vân bất lực lắc đầu, anh không còn cách nào khác là tự mình thưởng thức hai ly sữa.
“Anh nhớ rằng mẹ dường như cũng không thích uống sữa”, Lý Vân vừa rót nửa ly sữa vừa ngẫm nghĩ nói: “Có lẽ là vấn đề gen”.
Nam Mẫn gật đầu đồng quan điểm.
Nếu không, tại sao mọi người đều cảm thấy sữa thơm, chỉ có mình cô cho rằng nó hôi hám đây?
Tuy nhiên được thừa hưởng nhiều gen ưu tú từ mẹ như vậy thì khuyết điểm nhỏ bé này cũng không đáng gì, không có ai hoàn hảo cả, Nam Mẫn cũng rất thông suốt điểm này.
“Cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào mười giờ sáng, em có muốn gặp bệnh nhân và trò chuyện một lát không?"
Nam Mẫn uống một ngụm nước trái cây rồi gật đầu: “Chắc chắn là muốn, mặc dù đã nắm được tương đối tình hình căn bản nhưng cụ thể vẫn phải gặp tận nơi mới biết được”.
Hai anh em nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng rồi tức tốc chạy đến bệnh viện.
Lý Vân có xuất thân từ gia đình y khoa, ba đời tổ tiên anh đều là bác sĩ, ông nội anh đã xây dựng một cơ sở y tế cao cấp ở thành phố Bạch, giám đốc hiện tại là Lý Minh Nhân, bố của Lý Vân, Nam Mẫn gọi ông là bố tư.
Dưới sự hun đúc của ông nội và bố mình, với tư cách là con trai độc nhất của nhà họ Lý, Lý Vân không còn sự lựa chọn nào khác là kế thừa truyền thống trở thành một bác sĩ, ngày nay cũng là ‘thương hiệu’ của bệnh viện Gia Hòa.
Chuyên ngành của Lý Vân là khoa nội thần kinh, mà trên phương diện khoa ngoại thần kinh Nam Mẫn mới là chuyên gia.
——
Đội ngũ y tế đã chuẩn bị ổn thỏa.
Nam Mẫn vào phòng thay trang phục xong liền dẫn theo các bác sĩ và y tá tới phòng bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân.
Lão viện trưởng Văn vừa nghe thấy Nam Mẫn, nhất thời cảm thấy không kiêu ngạo được nữa, ông ta thầm chửi tên học trò ngốc cả đời làm ra chuyện thất đức như vậy, kết cục còn hại người làm sư phụ như ông ta bị mắng theo.
“Được, không phải là tiền thôi sao, tôi nói với Hải, bảo nó chia cho nhỏ Mẫn nhiều hơn một chút, coi như là phí phụng dưỡng”.
Giọng nói ông ta ôn tồn, nào ngờ Nam Tam Tài nghe xong liền bùng nổ.
“Phí phụng dưỡng cái mả cha nhà ông. Cháu gái tôi có tôi nuôi, cần gì phải để học trò của ông nuôi? Thứ tôi muốn cậu ta đền là phí tổn thất tinh thần!”
Lão viện trưởng Văn cảm thấy lỗ tai sắp điếc đến nơi rồi, đầu ong ong: “Được rồi được rồi, đừng hét nữa, không biết mình mới chạy một vòng từ quỷ môn quan về à? Phí tổn thất tinh thần hả, được, tôi bảo nó đền!”
Lại ầm ĩ hồi lâu mới cúp máy.
Mắng hai lão già không đáng tin này xong, Nam Tam Tài mới cảm thấy luồng lửa giận nín nhịn ở lồng ngực cuối cùng đã tản bớt ra ngoài, ông ấy trả điện thoại cho y tá, cười híp mắt dặn dò…
“Đừng nói với nhỏ Mẫn nhé”.
Lúc nhận được điện thoại của y tá, Nam Mẫn đang trên đường đến sân bay, bay chuyến buổi tối đến thành phố Bạch.
Nghe báo cáo của y tá xong, Nam Mẫn đáp lại: “Biết rồi”.
Điện thoại vừa tắt, cô chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, môi cũng nhếch lên: “Ông cụ này…”
Cùng lúc đó, bên Dụ Lâm Hải lần lượt nhận được điện thoại của ông cụ Dụ và lão viện trưởng Văn gọi tới, mắng chửi anh hai trận.
Phó Vực lắng nghe ở bên cạnh, cười trên sự đau khổ của người khác.
Khi anh cúp máy, Phó Vực vô cùng thèm đòn cười đểu nói: “Lại bị mắng hả? Cậu có phát hiện ra không, từ sau khi cậu và Nam Mẫn ly hôn, khuôn mặt này không hiểu sao liền trở nên đáng ghét, đi đến đâu cũng bị người ta ghét bỏ, cứ ba ngày lại bị hai bên mắng, người nhà họ Nam mắng cậu, người nhà họ Dụ cũng mắng. Chậc chậc chậc, phải dùng một chữ thảm ấy chứ? Nam Mẫn vượng phu là thật, sau khi ly hôn rõ ràng cậu bị rớt xuống sườn núi cũng là thật”.
“Cậu có thể im miệng không?”, Dụ Lâm Hải lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy cậu cũng thật đáng ghét”.
Phó Vực không để ý đến suy nghĩ của anh, cười bỉ ổi: “Cậu ghét tôi cũng không sao, Nam Mẫn thích tôi là được”.
Dụ Lâm Hải chẳng buồn để ý đến anh ta, Hà Chiếu đến gõ cửa: “Tổng giám đốc Dụ, xe đã chuẩn bị xong, anh và cậu Phó có thể lên đường”.
Phó Vực xách túi đen đi ra ngoài, giống như người không xương dựa vào người Dụ Lâm Hải, lúc chờ thang máy, trong một giây liền trở nên sầu muộn.
“Tôi thật sự không biết khi đến thành phố Bạch gặp được lão Thẩm thì sẽ thế nào đây, nghe nói cậu ta bị thương khá nặng, khả năng cao liệt nửa người, cũng không biết có thể khôi phục được hay không?”
Nói xong lại than thở một tiếng giống như hát kịch: “Aiz, chiến hữu thân ái của tôi ơi, cậu chịu khổ rồi!”
Dụ Lâm Hải trầm giọng nói: “Mưu sự tại nhân”.
Phó Vực hiếm thấy nghiêm túc liền gật đầu, đi vào thang máy, lại hứng thú bừng bừng: “Aiz đúng rồi, tôi hỏi thăm được lần này bác sĩ làm phẫu thuật cho lão Thẩm là bác sĩ năm đó làm phẫu thuật cho cậu!”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải lóe sáng, anh nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Vậy chắc chắn không có vấn đề! Năm đó cậu bị thương nặng như vậy, qua bàn tay vàng của bác sĩ Grace, bây giờ không phải sống rất sung sướng sao? Lão Thẩm chắc chắn không sao đâu!”
Phó Vực lập tức trở nên có lòng tin, lòng tràn đầy tò mò: “Không biết bác sĩ Grace trông như thế nào nhỉ, nghe nói là một bác sĩ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, mong đợi quá ~”
“...”
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải u ám không rõ, liếc mắt nhìn anh ta: “Nhớ đeo kính, tránh nhìn không rõ”.
“Yên tâm đi”.
Phó Vực nhướn cặp mắt hoa đào lên: “Thị lực của tôi là 5.2, chắc chắn sẽ nhìn thấy rõ ràng!”
“Ừ, Goodluck!”
Dụ Lâm Hải đáp trả lại anh ta lời chúc phúc thành khẩn.
“...”
Mắt phải Phó Vực nhướn lên, không biết vì sao đột nhiên lại có một loại dự cảm không tốt.
Từ thành phố Nam đến thành phố Bạch cần bay mất hai tiếng đồng hồ.
Nam Mẫn ngủ một giấc trên máy bay, mọi người đều biết bác sĩ Grace trước khi làm phẫu thuật cần nghỉ ngơi dưỡng sức, không ai dám quấy rầy.
Lúc máy bay hạ cánh đã là đêm khuya.
Nam Mẫn dẫn theo đội ngũ chữa bệnh đi ra sân bay, cơn buồn ngủ vẫn chưa hết, mặt đầy mệt mỏi, đi một bước ngáp một cái, bước đi như mèo, trông vô cùng lười biếng.
Lý Vân đã đợi cô ở cửa ra từ lâu, nhìn từ xa thấy cô em gái đang lảo đảo đi về phía bên này, anh ta không nhịn được liền quay video, gửi vào trong nhóm ‘Trời đất bao la em gái nhỏ là lớn nhất’…
Anh tứ: “Nhìn mấy bước chân của Tiểu Lục này, trông có giống Triệu Tứ trong ‘Tình yêu nông thôn’ không?”
Anh nhỏ: “Ha ha ha ha ha, không thể nói là giống, chỉ có thể nói là giống như như đúc!”
Anh ba: “Mèo hoang nhỏ mới tỉnh ngủ liền biến thành mèo lười à?”
Anh hai: “Cười chết mất! Anh đã xem lại những ba lần rồi đó!”
Anh cả: “Đáng yêu”.
“...”
Chương 282: Con gái giống mẹ
Nam Mẫn vừa đến liền bắt nạt Đoàn Tử, Lý Vân giúp cô mang hành lý vào nhà, cô liền xách đôi chân ngắn của Đoàn Tử khiến nó chỉ có thể nhảy lò dò vào trong, trông vô cùng tủi thân.
Đoàn Tử: Vốn dĩ muốn ra oai phủ đầu với người phụ nữ này, chẳng ngờ ngược lại còn bị cô ấy giày vò.
Quên đi, quên đi, nhẫn nhịn vẫn hơn.
Lý Vân vừa xách hành lý lên lầu thì thấy Nam Mẫn ôm theo Đoàn Tử bước lên, nhìn con trai mình nằm thành đống trong vòng tay cô Lý Vân vừa tức vừa buồn cười mới bước đến chỉ vào đầu nó.
"Thường ngày có người đến chơi nhà thì mày kêu gào chỉ hận không thể lật trời, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy, còn là con trai của tao sao?”
Nam Mẫn rũ mi nhìn xuống Đoàn Tử mỉm cười: “Dù thế nào cũng phải cho cô một chút mặt mũi có phải không? Tối nay Đoàn Tử ngủ với em đi”.
"Được~”, Lý Vân đáp một tiếng, thấy đôi tai đang vểnh lên kia của Đoàn Tử nói: “Cẩn thận nó rải nước tiểu trong phòng em đó”.
“Nó không dám”.
Nam Mẫn nhéo nhẹ vành tai nhỏ nhắn của Đoàn Tử: “Nếu nó dám làm vậy, ngày mai em sẽ tháo tung cũi của nó ra, khiến nó không có chốn quay về, phải ngủ ngoài đường phố”.
“……”
Đoàn Tử- kẻ vẫn luôn mềm nắn rắn buông nghe vậy chỉ ngoan ngoãn gục xuống chiếc đầu vẫn luôn ngẩng cao kiêu ngạo.
Không rải là được! Có gì ghê gớm cơ chứ!
Hừ!
Sau khi chúc ngủ ngon Nam Mẫn cũng trở lại phòng, bên trong phảng phất hương hoa hồng, ngửi được mùi thơm thân thuộc đã lâu không gặp này, Nam Mẫn có chút thất thần.
Cô chậm rãi đặt Đoàn Tử xuống đất, vỗ nhẹ đầu nó: “Cô phải thay quần áo tắm rửa rồi, không cho phép nhìn trộm, trẻ con nhìn trộm dễ bị mọc lẹo”.
Đoàn Tử quay đầu sang góc tường: Ai thèm!
Một đêm ngon giấc, Đoàn Tử không hề quấy nhiễu.
Sáng sớm ngày hôm sau, ăn bữa sáng anh tư đích thân nấu, tâm trạng của Nam Mẫn rất tốt, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.
Trình Hiến và Lý Vân không thuê bảo mẫu, cả hai đều bận rộn với công việc riêng, cũng không có thời gian làm việc nhà nên thường thuê người làm theo giờ, nơi ở của hai người đàn ông đồ đạc không nhiều trông vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Nhưng cũng rất ấm cúng.
Trên chiếc ghế sô pha lớn kiểu Châu Âu trong phòng khách đặt hai chiếc gối dựa, là một cặp, lần lượt in hình chibi của Trình Hiến và Lý Vân, là do Nam Mẫn vài năm trước tặng họ vẫn giữ đến ngày hôm nay, đã tẩy giặt đến mức có chút sờn màu.
Trên kệ TV bày tấm ảnh của Trình Hiến sành điệu của trong bộ vest và giày da, còn có bức ảnh Lý Vân mặc áo blouse trắng, thoạt nhìn liền biết là người nào đó trong nhà chụp trộm cho anh, bởi dưới lớp áo khoác trắng không còn quần áo nào khác.
Ngoài ra còn có ảnh chụp chung của hai người, muôn màu muôn vẻ với phong cách thoải mái, lễ phục, cổ trang, dân quốc… họ quàng vai bá cổ, cử chỉ thân mật.
Nam Mẫn chớp mắt chiêm ngưỡng nó một hồi lâu mới bất giác phát hiện cái này dường như là…
Ảnh cưới!
...
Lý Vân đưa lát bánh mì bơ cho Nam Mẫn, lại bưng tới một ly sữa, nói: “Uống đi”.
Nam Mẫn nhận lấy lát bánh mì, đối với sữa bò thì bày ra dáng vẻ ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’ này, cách xa ngàn dặm không chịu.
“Em không thích uống thứ này, nó có mùi như giày da vậy”.
Lý Vân kiên trì: “Bổ sung protein”.
Nam Mẫn ngoan ngoãn cầm lên quả trứng luộc: “Vậy em có thể ăn thêm hai quả trứng, vẫn bổ sung chất đạm”.
“……”
Lý Vân bất lực lắc đầu, anh không còn cách nào khác là tự mình thưởng thức hai ly sữa.
“Anh nhớ rằng mẹ dường như cũng không thích uống sữa”, Lý Vân vừa rót nửa ly sữa vừa ngẫm nghĩ nói: “Có lẽ là vấn đề gen”.
Nam Mẫn gật đầu đồng quan điểm.
Nếu không, tại sao mọi người đều cảm thấy sữa thơm, chỉ có mình cô cho rằng nó hôi hám đây?
Tuy nhiên được thừa hưởng nhiều gen ưu tú từ mẹ như vậy thì khuyết điểm nhỏ bé này cũng không đáng gì, không có ai hoàn hảo cả, Nam Mẫn cũng rất thông suốt điểm này.
“Cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào mười giờ sáng, em có muốn gặp bệnh nhân và trò chuyện một lát không?"
Nam Mẫn uống một ngụm nước trái cây rồi gật đầu: “Chắc chắn là muốn, mặc dù đã nắm được tương đối tình hình căn bản nhưng cụ thể vẫn phải gặp tận nơi mới biết được”.
Hai anh em nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng rồi tức tốc chạy đến bệnh viện.
Lý Vân có xuất thân từ gia đình y khoa, ba đời tổ tiên anh đều là bác sĩ, ông nội anh đã xây dựng một cơ sở y tế cao cấp ở thành phố Bạch, giám đốc hiện tại là Lý Minh Nhân, bố của Lý Vân, Nam Mẫn gọi ông là bố tư.
Dưới sự hun đúc của ông nội và bố mình, với tư cách là con trai độc nhất của nhà họ Lý, Lý Vân không còn sự lựa chọn nào khác là kế thừa truyền thống trở thành một bác sĩ, ngày nay cũng là ‘thương hiệu’ của bệnh viện Gia Hòa.
Chuyên ngành của Lý Vân là khoa nội thần kinh, mà trên phương diện khoa ngoại thần kinh Nam Mẫn mới là chuyên gia.
——
Đội ngũ y tế đã chuẩn bị ổn thỏa.
Nam Mẫn vào phòng thay trang phục xong liền dẫn theo các bác sĩ và y tá tới phòng bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân.
Chương 283: Con gái giống mẹ
Nam Mẫn vừa đến liền bắt nạt Đoàn Tử, Lý Vân giúp cô mang hành lý vào nhà, cô liền xách đôi chân ngắn của Đoàn Tử khiến nó chỉ có thể nhảy lò dò vào trong, trông vô cùng tủi thân.
Đoàn Tử: Vốn dĩ muốn ra oai phủ đầu với người phụ nữ này, chẳng ngờ ngược lại còn bị cô ấy giày vò.
Quên đi, quên đi, nhẫn nhịn vẫn hơn.
Lý Vân vừa xách hành lý lên lầu thì thấy Nam Mẫn ôm theo Đoàn Tử bước lên, nhìn con trai mình nằm thành đống trong vòng tay cô Lý Vân vừa tức vừa buồn cười mới bước đến chỉ vào đầu nó.
"Thường ngày có người đến chơi nhà thì mày kêu gào chỉ hận không thể lật trời, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy, còn là con trai của tao sao?”
Nam Mẫn rũ mi nhìn xuống Đoàn Tử mỉm cười: “Dù thế nào cũng phải cho cô một chút mặt mũi có phải không? Tối nay Đoàn Tử ngủ với em đi”.
"Được~”, Lý Vân đáp một tiếng, thấy đôi tai đang vểnh lên kia của Đoàn Tử nói: “Cẩn thận nó rải nước tiểu trong phòng em đó”.
“Nó không dám”.
Nam Mẫn nhéo nhẹ vành tai nhỏ nhắn của Đoàn Tử: “Nếu nó dám làm vậy, ngày mai em sẽ tháo tung cũi của nó ra, khiến nó không có chốn quay về, phải ngủ ngoài đường phố”.
“……”
Đoàn Tử- kẻ vẫn luôn mềm nắn rắn buông nghe vậy chỉ ngoan ngoãn gục xuống chiếc đầu vẫn luôn ngẩng cao kiêu ngạo.
Không rải là được! Có gì ghê gớm cơ chứ!
Hừ!
Sau khi chúc ngủ ngon Nam Mẫn cũng trở lại phòng, bên trong phảng phất hương hoa hồng, ngửi được mùi thơm thân thuộc đã lâu không gặp này, Nam Mẫn có chút thất thần.
Cô chậm rãi đặt Đoàn Tử xuống đất, vỗ nhẹ đầu nó: “Cô phải thay quần áo tắm rửa rồi, không cho phép nhìn trộm, trẻ con nhìn trộm dễ bị mọc lẹo”.
Đoàn Tử quay đầu sang góc tường: Ai thèm!
Một đêm ngon giấc, Đoàn Tử không hề quấy nhiễu.
Sáng sớm ngày hôm sau, ăn bữa sáng anh tư đích thân nấu, tâm trạng của Nam Mẫn rất tốt, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.
Trình Hiến và Lý Vân không thuê bảo mẫu, cả hai đều bận rộn với công việc riêng, cũng không có thời gian làm việc nhà nên thường thuê người làm theo giờ, nơi ở của hai người đàn ông đồ đạc không nhiều trông vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Nhưng cũng rất ấm cúng.
Trên chiếc ghế sô pha lớn kiểu Châu Âu trong phòng khách đặt hai chiếc gối dựa, là một cặp, lần lượt in hình chibi của Trình Hiến và Lý Vân, là do Nam Mẫn vài năm trước tặng họ vẫn giữ đến ngày hôm nay, đã tẩy giặt đến mức có chút sờn màu.
Trên kệ TV bày tấm ảnh của Trình Hiến sành điệu của trong bộ vest và giày da, còn có bức ảnh Lý Vân mặc áo blouse trắng, thoạt nhìn liền biết là người nào đó trong nhà chụp trộm cho anh, bởi dưới lớp áo khoác trắng không còn quần áo nào khác.
Ngoài ra còn có ảnh chụp chung của hai người, muôn màu muôn vẻ với phong cách thoải mái, lễ phục, cổ trang, dân quốc… họ quàng vai bá cổ, cử chỉ thân mật.
Nam Mẫn chớp mắt chiêm ngưỡng nó một hồi lâu mới bất giác phát hiện cái này dường như là…
Ảnh cưới!
...
Lý Vân đưa lát bánh mì bơ cho Nam Mẫn, lại bưng tới một ly sữa, nói: “Uống đi”.
Nam Mẫn nhận lấy lát bánh mì, đối với sữa bò thì bày ra dáng vẻ ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’ này, cách xa ngàn dặm không chịu.
“Em không thích uống thứ này, nó có mùi như giày da vậy”.
Lý Vân kiên trì: “Bổ sung protein”.
Nam Mẫn ngoan ngoãn cầm lên quả trứng luộc: “Vậy em có thể ăn thêm hai quả trứng, vẫn bổ sung chất đạm”.
“……”
Lý Vân bất lực lắc đầu, anh không còn cách nào khác là tự mình thưởng thức hai ly sữa.
“Anh nhớ rằng mẹ dường như cũng không thích uống sữa”, Lý Vân vừa rót nửa ly sữa vừa ngẫm nghĩ nói: “Có lẽ là vấn đề gen”.
Nam Mẫn gật đầu đồng quan điểm.
Nếu không, tại sao mọi người đều cảm thấy sữa thơm, chỉ có mình cô cho rằng nó hôi hám đây?
Tuy nhiên được thừa hưởng nhiều gen ưu tú từ mẹ như vậy thì khuyết điểm nhỏ bé này cũng không đáng gì, không có ai hoàn hảo cả, Nam Mẫn cũng rất thông suốt điểm này.
“Cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào mười giờ sáng, em có muốn gặp bệnh nhân và trò chuyện một lát không?"
Nam Mẫn uống một ngụm nước trái cây rồi gật đầu: “Chắc chắn là muốn, mặc dù đã nắm được tương đối tình hình căn bản nhưng cụ thể vẫn phải gặp tận nơi mới biết được”.
Hai anh em nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng rồi tức tốc chạy đến bệnh viện.
Lý Vân có xuất thân từ gia đình y khoa, ba đời tổ tiên anh đều là bác sĩ, ông nội anh đã xây dựng một cơ sở y tế cao cấp ở thành phố Bạch, giám đốc hiện tại là Lý Minh Nhân, bố của Lý Vân, Nam Mẫn gọi ông là bố tư.
Dưới sự hun đúc của ông nội và bố mình, với tư cách là con trai độc nhất của nhà họ Lý, Lý Vân không còn sự lựa chọn nào khác là kế thừa truyền thống trở thành một bác sĩ, ngày nay cũng là ‘thương hiệu’ của bệnh viện Gia Hòa.
Chuyên ngành của Lý Vân là khoa nội thần kinh, mà trên phương diện khoa ngoại thần kinh Nam Mẫn mới là chuyên gia.
——
Đội ngũ y tế đã chuẩn bị ổn thỏa.
Nam Mẫn vào phòng thay trang phục xong liền dẫn theo các bác sĩ và y tá tới phòng bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân.
Bình luận facebook