• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 274-276

Chương 274: Tra xét

Nam Tam Tài nghe xong, trầm ngâm một lát nói: “Tôi vẫn luôn phiêu du trên giang hồ, chưa từng rút khỏi, nên không nói được là xuống núi. Chỉ là rất nhiều năm nay tôi chưa từng cho ra tác phẩm lớn gì, già rồi, không còn nhiều tinh lực để dốc hết tâm huyết điêu khắc nữa, tiện tay khắc cũng không đủ để bày ra. Thời đại nào cũng có nhân tài, giang sơn hiện giờ thuộc về đám trẻ các cậu, việc gì phải kéo tôi ra thể hiện sự kém cỏi”.

“Cháu hiểu, bảo một bậc thầy khắc ngọc như ông chế tạo trang sức vàng bạc thực sự là lãng phí, cho nên cháu muốn mời ông và ông Văn cùng hợp tác hoàn thành một bộ tác phẩm”.

Dụ Lâm Hải lấy Ipad ra, lướt mấy cái, mở mấy mẫu sản phẩm cho Nam Tam Tài xem: “Ông Nam, đây là ngọc tốt, vật liệu tốt, chỉ vì các loại nguyên nhân mà biến thành ngọc vụn, giống như gương vỡ khó mà trở lại như cũ, cháu hy vọng có thể thông qua tài nghệ cao siêu của ông và ông Văn, phục chế lại, cho chúng sinh mệnh thứ hai. Dự án này cũng chỉ có ông mới có thể thực hiện được”.

Nam Tam Tài nhìn chỗ ngọc thạch trên hình ảnh, đúng là vật liệu tốt, cũng đúng là ngọc vụn, nhìn mà thương xót.

Không ai chơi khắc ngọc mà không yêu ngọc, Nam Tam Tài nhìn mà đau lòng, động lòng, bèn trò chuyện thêm mấy câu, trong đầu bỗng hiện lên các loại linh cảm, làm thế nào có thể phục chế nó hay là sáng tạo lại.

Càng trò chuyện, ông ấy càng có hứng thú với dự án này, suýt nữa đồng ý, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Không được, vàng bạc đá quý Dụ thị và vàng bạc đá quý Nam thị chẳng phải là đối thủ cạnh tranh à, nếu tôi giúp cậu, thì chẳng khác nào giúp kẻ địch, con bé Mẫn sẽ trách tôi”.

Nam Tam Tài nói, chỉ sợ mình nói không có sức thuyết phục, bèn lôi cả Nam Mẫn ra dọa người.

“Cháu gái lớn của tôi ấy, không biết cậu gặp chưa, bây giờ Nam thị do nó làm chủ, nó rất nóng tính, là tiểu bá chủ của nhà họ Nam chúng tôi, ngay cả người làm ông nội như tôi cũng phải nghe lời nó, rất hung dữ”.

Dụ Lâm Hải nghe vậy, bật cười: “Cháu biết, rất hung dữ”.

Nam Tam Tài đang định bổ sung thêm hai câu, bỗng nhiên cảm thấy cậu nhóc này cười rất kỳ lạ: “Sao thế, cậu quen biết con bé Mẫn nhà tôi à?”

“Đâu chỉ quen biết, chúng cháu…”

Dụ Lâm Hải cân nhắc cách dùng từ, đang muốn thẳng thắn nói rõ quan hệ giữa anh và Nam Mẫn cho ông cụ, thì có tiếng gõ cửa.

Quản gia Triệu đứng ngoài cửa, vẻ mặt khó coi: “Lão gia, ông hai đến rồi”.

“Con súc sinh Nam Mẫn đâu, bảo nó cút ta đây cho tao! Bố của nó không còn, hôm nay người làm chú này phải dạy nó cách làm người! Đồ chó ăn cây táo rào cây sung, giống hệt bố của nó!”

Tiếng chửi mắng bên ngoài vang lớn, hiệu quả cách âm của khu vườn hoa hồng không tốt lắm, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng gào lớn như vậy.

Nam Tam Tài nghe thấy giọng của thằng con khốn nạn, sắc mặt lập tức sầm xuống.

“Tiểu Dụ, cậu ở đây ngồi đợi một lát, tôi đi xử lý chuyện gia đình”, ông cụ nhặt một chiếc gậy gỗ dài ở trong góc, áng chừng trong tay đi ra khỏi phòng dụng cụ.

Dụ Lâm Hải nhăn mày, sắc mặt khó đoán.



Văn phòng tổng giám đốc.

Sau khi Nam Mẫn đá Nam Ninh Bách khỏi công ty, cũng chính thức tiếp nhận chức chủ tịch.

Chỉ là vừa nhận chức, văn phòng chủ tịch vẫn phải tu sửa lại, nên cô vẫn ngồi làm việc trong văn phòng tổng giám đốc.

Lúc này trợ lý Cố Hoành trăm công ngàn việc không rảnh rỗi hơn Nam Mẫn bao nhiêu lại đang ở trong văn phòng, cả hồi lâu cũng không ra ngoài, khiến cho cả ban tổng giám đốc bàn tán xôn xao.

“Lão đại vào trong rất lâu rồi mà vẫn chưa ra, chẳng lẽ lại có dự án khó khăn gì? Đừng nhé, tôi vừa mới nghỉ ngơi hai ngày thôi”.

Tay phải Lỗ Hằng cầm bút, tay trái nâng tạ tay, cũng không ngẩng đầu nói: “Khi lão đại vào văn phòng, vẻ mặt đó, bóng dáng đó đúng là gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng, tôi đoán tám phần là phạm lỗi rồi”.

“Chẳng phải anh ta vừa bị tổng giám đốc Nam trừ tiền thưởng quý này à? Lại phạm lỗi, tôi đoán thưởng cuối năm cũng khá bấp bênh”.

“Đánh cược đi, lần này lão đại phạm vào giới nào?”

“Tôi đoán là sắc giới”.

“Kiềm chế! Đừng cười!”

Cố Hoành ngoan ngoãn đứng trước bàn làm việc, như bị phạt đứng thời sinh viên, đứng đến đau cả chân.

Dưới ánh nhìn tra xét của tổng giám đốc Nam, không đợi nghiêm hình ép cung, anh ta đã nói ra hết nguồn gốc của câu chuyện, tóm lại nụ hôn đó là ngoài ý muốn, Nam Lâm uống say, anh ta bị lợi dụng, nhưng cũng không cảm thấy thiệt.

Nói xong, Nam Lâm không thèm để ý anh ta, cứ để anh ta đứng đó xấu hổ.

“Tổng giám đốc Nam, hay là tôi ra ngoài làm việc trước nhé?”, anh ta cứ đứng đây thật mất thời gian, bên ngoài còn có một đống việc phải làm, anh ta bèn lấy dũng khí lên tiếng, muốn chuồn đi.

Nam Mẫn đập “bốp” tài liệu trong tay sang một bên, ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn Cố Hoành một cái.

Cố Hoành lập tức im miệng, cúi đầu, bày dáng vẻ nhận tội.

“Anh đừng làm việc, nói rõ trước đã, thế nào gọi là ‘anh bị lợi dụng’?”, Nam Mẫn cất giọng điệu thanh lạnh, không có chút độ ấm nào.

Cố Hoành hoang mang, mới hiểu ra mấu chốt ở đâu, vội sửa lại nói: “Tôi sai rồi, tôi nói, nói sai rồi! Là tôi không giữ mình để Lâm Lâm không cẩn thận lợi dụng tôi…”
Chương 275: Sao không đá chết đi

Nhìn thấy sắc mặt của Nam Mẫn, anh ta lại sửa lại nói: “Đương nhiên, sự lợi dụng này, tôi cũng thấy ngọt như ăn đường, tuy tôi không làm gì cô ấy, nhưng không có nghĩa là tôi không muốn làm gì cô ấy…”

Càng xóa càng đen, càng nói càng sai, Cố Hoành thực sự không nói tiếp được nữa, dứt khoát đứng thẳng lưng.

“Tổng giám đốc Nam, tôi quyết định chính thức theo đuổi Lâm Lâm, mục tiêu sẽ là kết hôn, mau chóng xác định quan hệ người yêu của chúng tôi, hy vọng cô có thể tác thành!”

Anh ta hô to kinh thiên động địa, các trợ lý của văn phòng tổng giám đốc cũng nghe thấy, đều há hốc miệng, sau đó vỗ tay tán thưởng.

“Đoán đúng rồi! Quả nhiên là phạm sắc giới. Đưa tiền đây đưa tiền đây, mỗi người một trăm”.

Nam Mẫn nhìn Cố Hoành cúi lưng thật sâu, mời hừ nhẹ một tiếng, nở nụ cười: “Thế chẳng phải là được sao, nhiều lời với tôi làm gì, cút ra ngoài làm việc đi!”

“Ầy”, Cố Hoành biết cô đã đồng ý, toét miệng lộ ra hàm răng trắng, cười vui vẻ đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi văn phòng, lúc sau lại quay lại, không còn cười, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng: “Tổng giám đốc Nam, khu vườn hoa hồng xảy ra chuyện rồi, Nam Ninh Bách chạy về nhà gây chuyện, không phục gia pháp, đánh cả ông cụ rồi!”

Nam Mẫn sầm mặt, gần như bật dậy lập tức: “Ông nội thế nào rồi?”

“Đưa đến bệnh viện rồi, không rõ tình hình”.

“Chuẩn bị xe đến bệnh viện!”

Vội vàng chạy đến bệnh viện, ông cụ đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Quản gia Triệu và ông K đang đợi bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, vừa nhìn thấy Nam Mẫn và Nam Lâm chạy đến, lập tức lên đón: “Cô cả, cô ba”.

“Ông nội thế nào rồi?”, Nam Mẫn và Nam Lâm gần như đồng thanh hỏi.

Quản gia Triệu đầy vẻ tự trách: “Ông cụ bị ông hai đẩy, ngất ngay tại chỗ, bác sĩ nói chảy máu não…”

Nam Lâm ôm miệng, vòng mắt đỏ bừng, Cố Hoành tiến lên đỡ cô ấy vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, ông cụ phúc trạch thâm hậu, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành!”

Sắc mặt Nam Mẫn tái xanh: “Nam Ninh Bách ra tay với ông cụ?

“Là sơ suất của tôi, không nên để ông ta vào”.

Ông K đứng ra nhận trách nhiệm.

Quản gia Triệu cũng rất hối hận, dù thế nào họ cũng không ngờ, Nam Ninh Bách thực sự to gan đến mức dám đánh ông cụ, đại nghịch bất đạo như vậy!

Nam Ninh Bách vừa vào khu vườn hoa hồng, thì đã mắng chửi ông ổng, muốn tính sổ với Nam Mẫn, quản gia Triệu vốn định đuổi ông ta ra ngoài, lại nghĩ đến ông cụ ở nhà, nghĩ đến những năm nay Nam Mẫn chịu khổi chịu ấm ức trước hai ông chú này, muốn để ông cụ ra mặt, xử lý Nam Ninh Bách một trận.

Xả giận thay cho cô cả của bọn họ.

Nam Tam Tài cũng không hồ đồ, cầm gậy đi ra đánh Nam Ninh Bách một trận.

“Đồ khốn nạn này, không tè ra mà soi xem mình có đức hạnh gì, còn dám mắng Tiểu Mẫn, mày cũng không nhìn xem dạy con gái mình thành dạng gì rồi? Không sợ mất mặt hả! Sao tao lại sinh ra đồ lòng lang dạ sói như mày, tao dứt khoát đánh chết mày, cho mày đi gặp mẹ mày!”

Nam Ninh Bách ngồi trên xe lăn, hoạt động không tiện, nhưng vẫn rất nóng tính, cả một bụng lửa giận dồn nén từ chỗ nhà họ Tần, bị ông cụ đánh cho mất mặt trước mặt mọi người, càng không còn mặt mũi nào.

Lúc ông cụ cầm gậy đến đánh, ông ta tóm lấy cây gậy, đẩy ông cụ một cái: “Lão già mà không chết, ông phát điên gì hả?”

Nam Tam Tài cũng vẫn khá tráng kiện, chạy ba con phố cũng không vấn đề gì, nhưng dù sao đã cao tuổi, bình thường cũng có bệnh cao huyết áp, bị con trai đẩy, tức giận công tâm, nhất thời đứng không vững, chỉ vào Nam Ninh Bách lắp bắp nói: “Mày…”, rồi ngất xỉu.

Quản gia Triệu sợ hãi: “Cũng may lúc đó anh Dụ có ở đó, kịp thời đỡ ông cụ, đá Nam Ninh Bách sang một bên, nếu không hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi”.

Nam Mẫn nghe mà nổi giận bừng bừng, nghe thấy tiếng “anh Dụ” cũng không phản ứng, mím chăt môi thành đường thẳng.

Cho đến khi cô quay người, nhìn thấy Dụ Lâm Hải đã nộp xong phí phẫu thuật, vẻ mặt mới dao động.

Dụ Lâm Hải bước từng bước đi về phía cô.

Nam Mẫn ngước mặt nhìn anh, không hỏi gì khác, mở miệng câu đầu tiên là: “Anh đã đá Nam Ninh Bách một cái?”

Dụ Lâm Hải: “Đúng thế”.

“Chết người chưa?”

Dụ Lâm Hải: “… Chưa”.

“Sao không đá chết ông ta đi?”

Dụ Lâm Hải nhìn chằm chằm Nam Mẫn, nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, nỗi hận ngút trời dưới đáy mắt, nói: “Đá rất mạnh, lật cả xe lăn, cũng nhập viện rồi”.

Cơn giận đầy lồng ngực trong lòng Nam Mẫn mới được giải tỏa một chút.

Một lúc sau, sắc mặt cô mới trở lại bình thường, miệng nhả ra hai chữ: “Cảm ơn”.

Dụ Lâm Hải khẽ động tay muốn đưa tay xoa đầu của cô, giơ lên giữa chừng thì dừng lại, chỉ thản nhiên nói: “Việc nên làm thôi”.



Phòng phẫu thuật tắt đèn, ông cụ được nhân viên y tá đẩy ra.

“Bác sĩ, ông nội tôi thế nào rồi?”
Chương 276: Nhập viện

Bác sĩ điều trị chính nói: “Ông cụ vốn có chứng đau gan, lần này bệnh can khí phát tác, huyết áp tăng cao, can khí ngưng trệ mới dẫn đến chảy máu não, cũng may được đỡ kịp thời, đầu không bị đập xuống đất, và cũng kịp thời đưa đến viện làm phẫu thuật, không có gì đáng ngại, điều dưỡng là được”.

Sau đó lại nhắc nhở nói, ông cụ đã lớn tuổi, mạch máu giòn, tránh ăn uống nhiều, chú ý ổn định tâm trạng, đừng chọc ông cụ nổi giận.

Mọi người vâng dạ liên tục.

“Ông nội…”

Vừa làm phẫu thuật xong, Nam Tam Tài rất yếu, chậm rãi mở mắt, nhìn Nam Mẫn bên giường, bờ môi khẽ run một lúc lâu: “Nuôi, nuôi… thằng con như này, gia môn bất hạnh…”

Nam Lâm long lanh nước mắt: “Ông nội!”

Nam Mẫn nắm tay ông cụ, nở nụ cười an ủi: “Ông nội, đừng sợ, có cháu ở đây, không ai hại được ông”.

Dỗ ông nội đi ngủ rồi ra ngoài, ý cười trên mặt Nam Mẫn liền tan biến.

“Nam Ninh Bách đâu?”

Cố Hoành: “Vẫn đang ở bệnh viện. Ông ta bị tổng giám đốc Dụ đá không nhẹ, vết thương ở hông chưa lành lại bị ngã, vừa ra khỏi phòng cấp cứu, ông K đã đưa người đi chặn ông ta lại rồi”.

Sắc mặt Nam Mẫn băng lạnh trước nay chưa từng có: “Bảo ông K đưa người đến một bãi đất trống bên ngoài cổng phía Đông bệnh viện, ở đó không có camera”.

Cố Hoành ngẩng đầu, định nói gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt tổng giám đốc Nam, cũng không dám nói gì, chỉ đáp một tiếng.

Đoàn người hùng dũng đi ra ngoài, quản gia Triệu và Nam Lâm ở lại phòng bệnh chăm sóc Nam Tam Tài.

Cả một đội vệ sĩ áo đen đứng bên ngoài phòng bệnh cao cấp.

Hà Chiếu đứng phía sau Dụ Lâm Hải, thấy bóng dáng đoàn người Nam Mẫn rời di, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nuốt nước miếng: “Tổng giám đốc Dụ, tổng giám đốc Nam định đi đâu? Chắc không phải muốn… giết chú chứ?”

Dụ Lâm Hải mặt không cảm xúc, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Ra tay với bố ruột của mình, cặn bã như vậy, chẳng lẽ không đáng chết sao?”



Sắc trời vô cùng u ám, không biết mưa từ lúc nào, liên miên không dứt.

“Mày, chúng mày muốn làm gì?”

Ở bãi đất trống rộng lớn, Nam Ninh Bách ngồi trên xe lăn bị cả một đoàn người áo đen vây nhốt ở giữa, tinh thần hoang mang, sợ đến sắc mặt tái xanh, nói cũng không liền mạch.

Người áo đen tản sang bên cạnh, mở ra một lối đi, ông K cầm chiếc ô đen to rộng che trên đỉnh đầu Nam Mẫn.

Tán ô hơi nhếch lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và lạnh nhạt của Nam Mẫn.

Cô bóp một chiếc bật lửa trong tay, bật nhẹ lên, ngọn lửa màu xanh thẫm châm nhẹ lên điếu thuốc ngậm trong miệng, cùng với tiếng sấm chớp ầm ầm, cô ngước mí mắt, miệng chậm rãi nhả làn khói trắng.

Nam Ninh Bách ngồi trên xe lăn, dầm mình trong mưa, lòng bỗng run sợ bởi tiếng sấm sét, đôi mắt bị cơn mưa khiến cho không mở nổi, bỗng nhiên, ông ta nhìn thấy bóng dáng của anh cả Nam Ninh Tùng từ Nam Mẫn.

Không, là Lạc Nhân!

Người phụ nữ độc ác đó về rồi!

“… Nam, Nam Mẫn!”

Nam Ninh Bách lắc mạnh đầu, ép mình nhìn rõ người trước mắt, đôi môi run rẩy: “Mày, mày muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, mày muốn giết người chắc?”

Nam Mẫn cúi mắt, thong thả ung dung hút điếu thuốc, ra vẻ lạnh nhạt và bất cần, cũng với làn khói trắng, cô cong môi đỏ, cười lạnh lùng: “Chết? Thế thì hời cho ông quá”.

Cô muốn ông ta sống không bằng chết.

“Lão K”.

Cô đưa tay ra, một cây gậy sắt được đưa đến tay cô, sau đó tay giơ gậy đập, một tiếng kêu thảm thiết phá trời vang lên.

Dụ Lâm Hải đứng dưới ô, trơ mắt nhìn chiếc xe lăn trống lăn đến bên tường, Nam Ninh Bách cuộn tròn rúc dưới đất, kêu la đau đớn, hai cẳng chân dưới đầu gối bị đánh gãy.

Nam Tam Tài phải ở lại viện theo dõi, cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian, tránh để lại di chứng hay bị phát tác.

Quản gia Triệu chọn ra hai người giúp việc có tâm có kinh nghiệm làm hộ lý từ khu vườn hoa hồng đến chăm sóc ông cụ, Nam Mẫn vẫn không yên tâm, chuyển đến bệnh viện làm việc, ở bên cạnh ông cụ, bị Nam Tam Tài đuổi đi.

“Ông không bị liệt, cháu đi làm việc của cháu đi!”

Nam Lâm chủ động nhận trọng trách, nói cô ấy có thể ở bên cạnh ông nội, dù sao cô ấy cũng không nhất định phải vẽ thiết kế ở công ty, thời gian khá tự do, có ông cụ hướng dẫn, có lẽ có thể có nhiều linh cảm thiết kế hơn.

Cố Hoành cho Nam Mẫn xem sắp xếp lịch trình trong một tuần của cô.

“Cô thực sự không có nhiều thời gian ở lại bệnh viện, tuần này còn phải đến thành phố Bạch một chuyến, có một ca phẫu thuật đang đợi cô đấy”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom