• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 287-289

Chương 287: Tình sâu nghĩa nặng cũng thành cặn bã nhé

Mà Dụ Lâm Hải khi lớn lên cũng không biết yêu là gì, không ai yêu anh, anh cũng sẽ không yêu bất kỳ người nào.

Người con gái duy nhất yêu anh cũng đã từ bỏ anh vì gia đình.

Kết quả, anh vẫn là người có thể tùy ý vứt bỏ.

Thật ra chết cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Vết thương của anh thật sự rất nặng, sau khi cứu chữa ba lần bảy lượt, thư thông báo nguy kịch được in mười mấy tờ, mãi đến khi bác sĩ Grace xuất hiện, khiến tất cả mọi thứ thay đổi.

Cơ thể đã sống lại, nhưng con tim anh thì hoàn toàn không.

Thậm chí, anh còn nằm trên giường như một kẻ vô tri vô giác, một người thực vật không thể tự làm bất kỳ việc gì. Anh nghĩ chi bằng mình cứ dứt khoát chết đi cho xong, cần gì phải tham sống sợ chết níu giữ cơ thể tàn tật thế này?

Nhưng người nhà của anh không chịu, hộ công của anh cũng không chịu.

Khi anh lại một lần nữa không thể khống chế việc tiểu tiện của mình, thì anh đã dùng đôi mắt đỏ hồng của mình van xin hộ công: “Xin hãy cho tôi một cái chết không đau đớn đi, giải thoát cho tôi, cô cũng có được giải thoát mà”.

Hộ công tên Lộ Nam Mẫn đó lại nói với anh rằng: “Anh nghĩ chết là một cách để giải thoát ư? Không, chết chỉ là một cách để trốn tránh, bởi vì tất cả mọi người đều biết sống mới là việc khó khăn nhất”.

Cô không chỉ giải thích đâu ra đó mà còn bắt đầu đọc sách cho anh nghe.

Stray Birds của Tagore, To Live của Dư hoa, Đời Người và Thế Giới Bình Thường của Lộ Diêu, cả thơ Đường Tống Từ cô cũng không bỏ qua, ngày nào đọc cái gì đều phải xem tâm trạng của cô.

Giọng cô trong trẻo lại êm tai, không phải giọng của phát thanh viên nhưng lại đầy tình cảm, đọc sách thì êm tai, đọc thơ lại thể hiện được cái ý của bài, chỉ là khi ngâm nga lên… Lại khàn khàn lạc tông hơi khó nghe.

Không biết là do những câu chuyện của người trong sách tạo cho anh động lực hay vì lí do gì, mà những ngày tháng tối tăm mù mịt của anh đã tìm lại chút ánh sáng của mặt trời.

Những ngày tháng khó khăn vất vả đó đã bất giác trôi qua.

Bị mẹ ép phải cưới vợ nên anh đã cưới cô, vì anh thấy thuận mắt, cũng khá là biết ơn. Anh nghĩ cô đồng ý gả cho anh cũng vì thương hại, và tiền tài.

Một hôn nhân hữu danh vô thật mà thôi, anh cũng không để trong lòng, lại không ngờ, người con gái bị anh ngó lơ suốt ba năm đã mất rất nhiều sức lực để kéo anh lên khỏi đáy vực đó từng chút một.

Cảnh tượng trước mắt này trông quen thuộc như thế, như mới vừa trải qua, như thời gian vừa xoay lại một vòng lặp.

Khi anh đang thả hồn, thì cuối cùng đèn của phòng phẫu thuật cũng tắt.

Thẩm Nham được người ta đẩy ra, Lâm Lộc vội vàng chạy lên đón, Phó Vực cũng hỗ trợ đẩy Thẩm Nham sang phòng theo dõi. Dụ Lâm Hải ngồi trên chiếc ghế dài không hề nhúc nhích, nhìn Nam Mẫn là người cuối cùng bước ra với dáng vẻ mệt mỏi.

Cơ mặt anh giật giật, đang muốn đứng dậy đi tới thì một bóng người đã xuất hiện trước mặt anh, vòng qua đám đông, đỡ lấy Nam Mẫn không hề lệch đi một chút nào.

Đó là một người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng đầy dịu dàng, cứ thế ôm lấy Nam Mẫn vào lòng, đỡ cô đến phòng nghỉ.

Không biết Dụ Lâm Hải đứng dậy từ khi nào, nhưng cũng chỉ đứng đó, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô mà thôi.

Người đàn ông đó là anh tư của cô, anh biết, cũng là một bác sĩ.

Có anh ta chăm sóc, chắc chắn cô sẽ nhận được sự săn sóc thỏa đáng.

Đúng như lời cô nói: “Nam Mẫn tôi sống hơn hai mươi năm qua vô cùng xuôi chèo mát mái, bố mẹ yêu thương, anh trai bảo bọc, đến tận bây giờ vẫn không để tôi chịu bất kỳ một sự uất ức nào… Sóng gió lớn nhất của đời tôi là do anh gây ra”.

Lòng Dụ Lâm Hải bỗng nhiên trầm xuống, như bị một bàn tay lớn bóp mạnh, đau đến mức anh hít một hơi khí lạnh, không thể đứng vững được, lại ngồi xuống.

Trông anh cứ như một người bị đấm trên sàn đấu quyền anh, hồn lìa khỏi xác vậy, anh ngồi trên ghế dài, một lúc lâu sau đó, cảm giác chóng mặt đó mới dần biến mất.

Có hai y tá vừa mới đi ngang qua, thấy sắc mặt anh tái nhợt bèn tiến lên hỏi: “Thưa anh, anh có sao không? Có khó chịu ở đâu không? Có cần tìm bác sĩ khám thử không?”

“Không cần, cảm ơn”.

Dụ Lâm Hải khẽ từ chối, chậm rãi đứng dậy rời khỏi nơi đó.

Hai y tá nhìn theo bóng lưng anh đi, một người nói: “Trông anh này cứ như người mất hồn ấy, sắc mặt khó coi như thế, không phải mắc bệnh nan y gì đó chứ?”

“Còn trẻ như thế mà sao lại bệnh dữ thế được? Tôi thấy dáng vẻ anh ta giống đang thất tình hơn, có khi nào anh ta vừa bị nữ bác sĩ nào đó đá không?”

“Ô? Cái đó lại càng không thể nhé. Cô không thấy người ta đẹp trai như thế à? Cô gái nào mù tới mức đá anh ta chứ, anh ta đá người ta thì đúng hơn…”

“Chắc không đâu ha? Mấy tên cặn bã đó đâu có tình sâu ý nặng tới vậy?”

“Sai! Mấy câu thơ tình ngày xưa đấy, mấy nhà thơ lớn như Nguyên Chấn, Tô Thức, Hồ Thích, Từ Chí Ma kìa, có ông nào thoát khỏi kiếp cặn bã đâu ? Hà Thư Hoàn cũng tình sâu nghĩa nặng đấy, tới lúc cặn bã thì dứt tình còn dễ hơn cắt áo nữa là!"

“Cô thắng… Tôi không có câu nào để chống chế”.
Chương 288: Lâu rồi không gặp

Phẫu thuật của Thẩm Nham rất thành công, nhưng cái giá phải trả là quá đắt, xương cốt trong người, từ trên xuống dưới có thể nói là đập đi xây lại hết.

Liệt nửa người muốn hồi phục lại như cũ vốn là một hi vọng xa vời, vừa phí tâm phí sức lại phải đánh một trận rất dài, có thể hồi phục được tới đâu còn phải xem nghị lực của chính bệnh nhân cùng với sự hỗ trợ tiền bạc và tinh thần bên ngoài.

Có thể nói là sánh ngang với một trận chiến.

Sau phẫu thuật, Nam Mẫn có cảm giác được giải phóng, cô chỉ chịu trách nhiệm cho phần cứng, còn phần mềm như tâm lý này kia thì có bạn gái người ta lo mà, cô cũng không cần phải lo bò trắng răng làm gì.

Khó lắm mới đến thành phố Bạch một chuyến, Nam Mẫn đến nhà họ Lý chăm hỏi bố tư, Lý Minh Nhân vui vẻ không sao tả được, phá lệ vung tay lên cho con trai nghỉ ngơi ba ngày quý giá, bảo anh ta dẫn Nam Mẫn đi dạo chơi xung quanh.

Đến khá nhiều điểm du lịch nổi tiếng, cũng ăn được rất nhiều món ngon, khi họ đang check in ở một quán ăn nổi tiếng trên mạng, thì Trình Hiến gọi video call tới.

Chào hỏi Nam Mẫn vài câu đơn giản, anh ta lại nói với Lý Vân là trước khi đi công tác đã đồng ý tham gia một buổi tiệc thử rượu, lẽ ra định dẫn Lý Vân đi nhưng cuối cùng lại không đi được.

“Em dẫn bé Mẫn đi chơi nhé, thử thấy rượu nào ngon thì mua vài chai về cho anh”.

Lý Vân vui vẻ đồng ý, đãi giọng nói: “Được thôi…”, hai người lại õng ẹo với nhau thêm vài câu nữa mới cúp điện thoại.

Nam Mẫn nổi da gà da vịt, bị nhét cẩu lương vào miệng khiến cô ăn không tiêu.

Lý Vân phớt lờ vẻ mặt “không thể chịu nổi hai người” của em gái, cười nói: “Tiệc thử rượu ở thành phố Bạch cũng thuộc hàng đẳng cấp đấy, cũng thú vị lắm, dẫn em đi chơi nhé?”

Nam Mẫn biết hai người anh này là con sâu rượu, vừa đụng tới rượu là không thể nhấc chân lên nổi, đúng là tâm đầu ý hợp.

Cô liếc Lý Vân một cái: “Anh đã đồng ý rồi, em có thể chọn từ chối được không?”

“Tất nhiên là không được”.

Lý Vân cười hà hà, kéo Nam Mẫn ra ngoài, bắt một chiếc xe đi thẳng đến nơi tổ chức tiệc rượu.

“Trong tiệc rượu có nhiều người nước ngoài lắm, cứ nói xí xô xí xào gì đó anh nghe không hiểu, đúng lúc có cái máy phiên dịch hình người ở đây, tối nay phải nhờ em tìm cho bọn anh mấy chai rượu ngon rồi”.

“Được…”, Nam Mẫn lười biếng đồng ý: “Em chọn rượu, anh trả tiền”.

Lý Vân cười đầy thoải mái: “Không thành vấn đề”.

Lý Vân giơ điện thoại di động lên: “Dù sao anh cũng quẹt thẻ của anh Trình”.

Nam Mẫn lại bị nhét cơm chó, cảm thấy tối nay mình không chọn nhiều rượu một tí để vợ chồng nhà này phải ói máu thì có lỗi với đống cơm chó bị nhét từ cả một ngày dài quá!

Nhưng sau khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc trong tiệc rượu, cô đột nhiên có xúc động muốn ói hết đống cơm chó sáng giờ vào người họ.

Nhìn Phó Vực đang vẫy tay với mình đằng xa, cùng với Dụ Lâm Hải đang đứng bên cạnh xoay xoay ly rượu đỏ, trên người là tây trang giày da phẳng phiu, gương mặt tươi cười của Nam Mẫn nứt rồi lại nứt, sau đó rơi xuống vỡ rồi lại vỡ.

Hai tên chó má này gắn định vị trên người cô hả, sao đi tới đâu cũng đụng phải bọn họ thế?

Đúng là âm hồn không tan mà!

Cô còn chưa kịp chửi ầm lên, thì một dáng người yểu điệu xinh xắn đã vẫy đuôi đi tới chỗ Dụ Lâm Hải, cong môi tạo nên lúm đồng tiền, Nam Mẫn nhận ra đó là cô Trác Huyên lâu rồi không gặp.

Ồ, thì ra người ta tới để hẹn hò với bạn gái cũ bạch nguyệt quang.

Cô đúng là ảo tưởng sức mạnh quá mà.



Tính đi tính lại, từ triển lãm hoa hồng lần trước, Trác Huyên bị bác sĩ nhầm là người bệnh tâm thần rồi bắt đi, thì cũng lâu lắm không thấy mặt.

Anh cả với anh nhỏ đã hỏi cô xem có cần tìm người giải quyết Trác Huyên, cảnh cáo một chút, cho cô ta một bài học hay không.

Nam Mẫn nói là: “Không cần thiết”.

Kẻ thứ ba, thứ tư thì đáng ghét thật, nhưng ruồi bọ không thể bâu vào quả trứng nguyên vẹn, mà trứng đã nứt thối ra rồi thì cô cũng không thèm, có nhặt lại cũng chỉ dơ tay mà thôi, còn con ruồi đó…

Chỉ cần nó không tới làm phiền cô, thì cô ta sống hay chết cô cũng không quan tâm lắm, sớm muộn gì cũng sẽ bị ai đó đánh chết thôi.

Nam Mẫn tuân theo nguyên tắc “phụ nữ không nên làm khó nhau”, chỉ có phụ nữ không giữ được đàn ông thì mới đi làm khó người phụ nữ khác mà thôi.

Trác Huyên đang định dán vào người Dụ Lâm Hải thì bị anh tránh được, thậm chí cả ánh mắt cũng không dừng lại trên người cô ta nửa giây, đã vội vã nhìn sang Nam Mẫn, ánh mắt hờ hững hiện lên vẻ kích động.

Dường như đang sợ Nam Mẫn hiểu lầm.

Vẻ mặt ghét bỏ và căng thẳng đó đều lọt vào mắt Nam Mẫn, lúm đồng tiền như hoa lập tức biến mất sau khi nhìn thấy Nam Mẫn.

Sao con ả này cũng ở đây thế?

Cô ta như muốn tuyên bố chủ quyền, đứng chắn trước người Dụ Lâm Hải, nói với Nam Mẫn: “Cô Nam, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được cô ở đây đấy”.

Trác Huyên quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh Nam Mẫn, mặt mũi sáng sủa, hiền hòa nho nhã, cũng được tính là điển trai.

Cô ta lại làm ra vẻ tao nhã hào phóng: “Bạn trai mới hả? Không giới thiệu một chút ư?”

Ánh mắt Lý Vân chỉ dừng lại trên người Trác Huyên một thoáng ngắn ngủi: “Cô ta là ai?”

Giọng Nam Mẫn không chút gợn sóng nào: “Bạch nguyệt quang của Dụ Lâm Hải”.

“…”
Chương 289: Gọi là chú hay gọi là dượng

Trác Huyên không ngờ Nam Mẫn lại giới thiệu mình như thế, sau đó bỗng có cảm giác thượng đẳng hơn người, ngượng ngùng vén tóc qua vành tai, dáng vẻ đắc ý kiểu “đúng vậy, đó chính là tôi”.

Dụ Lâm Hải sau lưng cô ta lại nhíu mày, nhăn mặt, bạch nguyệt quang là cái quái gì thế?

Lý Vân lập tức hiểu ra, đãi giọng “à” một tiếng: “Chính là con giáp thứ mười ba mặt dày mày dạn ngang nhiên giật chồng của em đấy hả? Trông cái dáng người với cả khí chất đó làm sao so được với em, chồng cũ của em bị mù hả?”

Trác Huyên: “…”

Nam Mẫn khẽ xì một tiếng: “Ai mà biết được”.

Anh em nhà họ nói chuyện với nhau, bỏ đi xa mặc kệ mấy người còn lại.

Đó giờ anh em nhà này không thích cái kiểu nói xấu sau lưng người khác, có gì cứ nói thẳng mặt, thế nhanh gọn lẹ hơn nhiều.

Mặt Trác Huyên bị cào một cái, cảm thấy hơi đau rát, lập tức thẹn quá hóa giận to tiếng nói: “Này, mấy người ăn nói cái kiểu gì thế? Mắng ai vậy?”

Trước mặt cô ta mà dám chửi thẳng mặt cô ta như thế, có hơi hống hách quá rồi đó!

Bầu không khí tiệc rượu bỗng chìm vào im ắng, chỉ có tiếng nhạc êm dịu lướt qua, Trác Huyên há miệng nói hơi to, khiến các vị khách đều giật mình nhìn về phía này.

Trác Huyên rất thích cảm giác được mọi người chú ý, cô ta đang định thừa thắng xông lên, gọi thêm vài tiếng nữa thì phục vụ đã nhỏ giọng nhắc nhở: “Thưa cô, tiệc rượu yêu cầu yên tĩnh, mong cô đừng nói chuyện lớn tiếng quá”.

“…”, cô ta giật mình, lúc này mới phát hiện ra ánh mắt nhìn mình đều là… Ghét bỏ.

Sắc mặt cô ta bỗng chốc trở nên lúng túng.

Mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, Nam Mẫn và niềm vui mới của cô đã đi rất xa rồi.

Mắng người xong lại bỏ đi, hơi quá đáng rồi đó!

Trác Huyên vừa tức giận lại uất ức, quay đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Dụ Lâm Hải để trách móc thì thấy sau lưng không còn bóng dáng người đó nữa, mặt cô ta lại xụ xuống.

“Tìm anh Hải của cô hả?”

Phó Vực lại không đi, trong tay anh ta là ly rượu đỏ, trông có vẻ tốt bụng hỏi.

Trác Huyên biết Phó Vực là anh em tốt của Dụ Lâm hải, gia thế không tầm thường, mặt mũi cũng không đến nỗi nên tất nhiên cô ta sẵn sàng làm ra vẻ hiền lành để tạo ấn tượng tốt với anh ta, giơ tay vén tóc ra sau tai, “ừm” một tiếng,

“Anh Phó, anh có biết anh Hải đi đâu không?”

“Biết chứ”.

Đôi mắt hoa đào của Phó Vực nhếch lên đầy gian ác: “Tất nhiên là cút đến một nơi thật xa, tránh cho sự “đê tiện” của cô dính vào người rồi”.

“Anh…”, sắc mặt Trác Huyên chợt tái đi.

Phó Vực giơ ngón tay lên môi, “suỵt” một tiếng: “Ở nơi công cộng cấm ồn ào, cô cũng xuất thân từ dòng dõi quyền quý, không có ai dạy cho cô biết quy củ hả? Bản thân cô mất mặt thì cũng không sao, đừng liên lụy đến người khác hiểu không?”

Rõ ràng Phó Vực đang mắng cô ta không được dạy dỗ đàng hoàng, Trác Huyên tức giận đến mức muốn giơ tay tát Phó Vực một cái, lại bị anh ta dễ dàng giữ chặt cổ tay.

Vẻ mặt Phó Vực trở nên lạnh lùng: “Này cô Trác, cô nên biết chừng mực đi. Cô là bạch nguyệt quang của Lâm Hải chứ không phải là bạch nguyệt quang của tôi, cậu ấy nhường nhịn cô nhưng tôi thì không nhé!”

Vẻ mặt luôn cà lơ phất phơ đó bỗng chốc trở nên lạnh lùng không nói thành lời, cả đôi mắt hoa đào đa tình kia cũng hiện lên vẻ sắc nhọn, lạnh đến mức con người ta run rẩy.

Trác Huyên bị anh ta nói mà rùng cả mình.

Phó Vực nhẹ nhàng hất tay, Trác Huyên lảo đảo, trơ mắt nhìn Phó Vực hờ hững bỏ đi, sau đó xoay người đi về phía Nam Mẫn, còn nở nụ cười khiến Trác Huyên tức đến nghiến răng kèn kẹt.

Mấy tên này mắt bị mù hết rồi hả, tại sao tất cả đều biến thành cái đuôi xum xoe Nam Mẫn như thế!

Cũng chỉ là cô cả nhà họ Nam thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu?

“Huyên à”.

Một giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên sau lưng cô ta, Trác Huyên xoay người, trông thấy Trác Nguyệt kéo tay Thẩm Lưu Thư thong thả đi đến.

Cuối cùng cũng có chỗ dựa, Trác Huyên lập tức chạy tới chào đón, lúm đồng tiền lại hiện lên một lần nữa: “Cô, Bộ trưởng”.

Trác Nguyệt mặc bộ lễ phục cao cấp màu tím, tay phải là chiếc túi thuê hàng hiệu, mái tóc đen dài mềm mại xõa sau lưng, giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ thong dong của một nữ chủ nhân bữa tiệc.

Mà người đàn ông điển trai được bà ta khoác tay thì khoác trên người bộ tây trang tối màu, rực rỡ lại không chói mắt, đó chính là Bộ trưởng đương nhiệm Thẩm Lưu Thư.

Cũng chính là chồng cũ của Dụ Phượng Kiều, bố của Dụ Lâm Hải.

Thẩm Lưu Thư đã qua năm mươi tuổi, lại chăm sóc sức khỏe rất tốt nên không thể nhận ra vẻ già nua, khác với bộ dạng bụng phệ đầy mỡ của những người đàn ông trung niên khác, ông ta thường xuyên tập thể hình dưỡng sinh, cơ thể cao to lại khỏe khoắn, khí độ bất phàm.

Gương mặt tuấn tú của ông ta nở nụ cười nhạt: “Tiệc gia đình thôi, không cần phải gọi thẳng chức danh, cứ gọi chú là được rồi”.

Trác Huyên dán chặt vào người Trác Nguyệt, tròng mắt nhìn, lại nở nụ cười: “Thế… Thì gọi là chú, hay nên gọi là dượng ạ?”

“Huyên!”, Trác Nguyệt lập tức lên tiếng, sẵng giọng: “Con bé này cứ thích đùa thế nhỉ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom