• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (3 Viewers)

  • Chương 290-292

Chương 290: Cơ hội quan trọng nhất

Trên mặt Thẩm Lưu Thư vẫn là nụ cười nhạt, bất giác buông lỏng bàn tay Trác Nguyệt đang kéo lấy mình: “Bên kia có hai người quen, anh qua đó chào hỏi”.

Ông ta đi rất gấp gáp, Trác Huyên đang định nói cho ông ta biết Dụ Lâm Hải cũng ở đây thì đã bị Trác Nguyệt kéo lấy, sắc mặt dịu dàng bỗng chốc tối, đi nhỏ giọng cảnh cáo cô ta: “Sau này những lời như thế không được nói nữa, có nhớ chưa!”

Trác Huyên bị bà ta kéo đau cả tay, bất giác uất ức nói: “Tại sao thế, cô với chú Thẩm đã ở bên nhau rất lâu rồi, công khai quan hệ là chuyện sớm muộn thôi mà”.

“Chưa lấy được giấy chứng nhận kết hôn thì quan hệ này vẫn chưa được xác định”.

Trác Nguyệt hết sức nghiêm túc, hoàn toàn không lạc quan như Trác Huyên, đôi mắt hạnh xinh đẹp lóe lên mũi nhọn sắc bén.

“Lòng dạ đàn ông thay đổi thất thường lắm, ai mà biết được chút tình cảm đó có thể kéo dài bao lâu? Chưa đến khoảnh khắc đó thì nhất quyết không được khinh thường! Cô là như thế, cháu cũng phải như thế!”

Trác Nguyệt vừa mở miệng đã bắt đầu dạy đời cô ta, Trác Huyên không thích nghe.

Cô ta nhỏ giọng than thở: “Cháu không có nghị lực lớn như cô, theo đuổi một người đàn ông thôi mà có thể làm trong suốt nhiều năm như vậy, theo đuổi từng đó năm vẫn không có được, cô à, với điều kiện của cô thì cần gì phải treo cổ trên một thân cây như thế?”

Trác Huyên không thể hiểu nổi, bao năm như vậy rồi, rốt cuộc cô đang kiên trì vì cái gì.

Đôi mắt xinh đẹp của Trác Nguyệt khẽ trợn trừng: “Cháu thì biết cái gì? Theo đuổi một người đàn ông không được tính bằng số năm cháu làm việc đó, mà là những thứ cháu có được từ đối phương. Thẩm Lưu Thư là người không hề có phông bạt chống lưng gì, nhưng nửa đời trước ông ấy dùng thân phận con rể nhà họ Dụ tạo nên nền tảng vững chắc, lại đi con đường quan chức hết sức rộng mở, nay đang ngồi vững vàng trên ghế Bộ trưởng. Ông ấy có chí Lăng Vân, cô cũng vui vẻ làm hồng nhan tri kỷ bên cạnh, trở thành đóa hoa trong giới”.

Nói cong, đuôi mắt bà ta khẽ nhếch lên, hừ khẽ: “Nếu không có những quan hệ của cô, thì cháu lấy tư cách gì để đứng ở Hoàn Á, trở thành một MC?”

Nói đến thế rồi, Trác Huyên đành phải thành thật ngậm miệng lại.

Nhà họ Trác đã hết thời từ rất lâu rồi, cái gọi là dòng dõi thư hương chỉ là gia đình họ tự dát vàng lên mặt mình mà thôi, thật ra là một nghèo hai trắng tay, cả một công việc đàng hoàng cũng không thể tìm cho cô ta được.

Cô ta muốn vào giới giải trí, đi gặp gỡ vài đạo diễn, không có được bộ phim nào thì thôi đi, còn bị người ta sờ mó.

Cũng may có cô Trác Nguyệt giúp đỡ, cho cô ta vào Hoàn Á, trở thành một nữ MC, giữ cho cô ta một hình tượng tao nhã.

Trác Huyên là người mượn ô dù tiến vào.

Thật ra cô ta định mượn ô dù của Dụ Lâm Hải, nhưng sau khi hai người chia tay thì anh đã xóa hết toàn bộ phương thức liên lạc với cô ta, gặp cũng chẳng muốn gặp nữa là giúp đỡ cô ta.

Cuối cùng đành phải nhờ Trác Nguyệt đánh tiếng với Thẩm Lưu Thư, dùng cái lưỡi không xương của mình để tìm cho cô ta một vị trí MC thực tập.

Có được lên chính thức hay không còn phải xem biểu hiện của Trác Huyên thế nào.

Vậy nên hôm nay khi Trác Nguyệt nghe Thẩm Lưu Thư nói sẽ dẫn mình đi tham gia tiệc rượu, bà ta đã vội vàng bảo Trác Huyên tới cùng, may mà cái tên Thẩm Lưu Thư cũng được tính là quen thuộc, cũng tạo được đôi chút ấn tượng.

Trác Huyên nói với Trác Nguyệt: “Dụ Lâm Hải cũng tới đấy”.

Trác Nguyệt lập tức kinh ngạc: “Cái gì? Dụ…”, bà ta nhận ra giọng mình có hơi lớn, bèn vội vàng nhỏ giọng xuống: “Dụ Lâm Hải cũng tới thành phố Bạch hả? Cậu ta ở thành phố Nam cơ mà?”

Bà ta hoàn toàn không ngờ, hai bố con này lại cùng nhau đến đây.

Không có thời gian hỏi chi tiết nữa, Trác Nguyệt cầm lấy tay Trác Huyên, cẩn thận dặn dò: “Cháu phải nhớ cho kỹ, hôm nay là cơ hội quan trọng nhất đời cháu, dù không thể nổi bật cũng không được gây ra lỗi lầm gì, biết chưa?”

Trác Huyên ngu ngơ gật đầu, lại nói: “À, Nam Mẫn cũng tới”.

Mặt Trác Huyên lại một lần nữa sụp đổ: “Cô ta cũng tới hả?”

Hôm nay đông đúc thật đó.

……

Nam Mẫn cùng Lý Vân đến tiệc thử rượu này không có mục đích gì khác ngoài thử rượu.

Vì thế nên hai người vừa tới lập tức đến phòng thử rượu, quầy bar hình trứng có bartender đang hỗ trợ tư vấn một số loại rượu, trên ghế là các vị khách đang nhấm nháp rượu ngon.

Phòng thử rượu lớn cũng căn cứ theo địa vị để chia vị trí ngồi, các bậc thầy thử rượu đến từ các nơi trên thế giới, bên cạnh còn có thêm một phiên dịch viên, vừa thử rượu vừa nghe giải thích nguồn gốc.

Khu của nước F có nhiều khách nhất, một chai Lafite vừa mới khui ra không bao lâu đã được uống hết, tất nhiên người mua về cũng không ít.

Nam Mẫn và Lý Vân không có hứng thú gì với loại rượu này, họ đã uống ngấy mấy loại rượu này trong kho rồi.

Hôm nay tới đây chỉ muốn tìm kiếm mấy thứ lạ lạ, muốn nếm thử vài loại đặc biệt mà thôi.
Chương 291: Thẩm Lưu Thư

“Thưởng thức rượu phải theo thứ tự, bắt đầu từ rượu vang trắng hoặc vang sủi, thể rượu từ nhẹ đến mạnh, từ nhẹ nhàng khoan khoái đến nồng đậm, trong tình huống không mất đi cảm nhận vị giác để phán đoán lượng rượu của mình, đừng uống say”.

Bên này Nam Mẫn phổ cập kiến thức cho Lý Vân, phòng ngừa anh ta rót như trâu nước, một mặt không chút khách khí đặt mua rượu cảm nhận được vị ngọt vừa miệng, tiêu tiền của người khác không hề đau lòng chút nào.

Cùng lúc đó, Phó Vực cũng đang lý la lý lắc cảm thán với Dụ Lâm Hải…

“Thưởng thức rượu không khác gì thưởng thức phụ nữ, khi còn trẻ thích cháo trắng ăn kèm, bây giờ thì thích có mùi vị, càng cay càng nồng nhiệt càng sướng”.

Dụ Lâm Hải chẳng buồn phản ứng với đống học thuyết xằng bậy không chính đáng của anh ta, ký đơn đặt hàng loại rượu khẩu vị ngon, sau đó đi đến khu vực tiếp theo.

Không ngờ vừa mới quay đầu liền nhìn thấy Trác Nguyệt sánh bước đi cùng bố mình, Thẩm Lưu Thư.

Vẻ mặt anh khẽ ngây ra, đứng cứng ngắc ở nơi đó.

Vì Trác Nguyệt đã nói qua với Thẩm Lưu Thư trước đó nên không cảm thấy bất ngờ trước sự xuất hiện của con trai, biểu cảm ôn hòa lên tiếng chào hỏi: “Qua chơi cùng bạn?”

Môi mỏng của Dụ Lâm Hải khẽ mím, không nói gì, tầm mắt dừng lại tay Trác Nguyệt bám trên cánh tay Thẩm Lưu Thư.

Trác Nguyệt làm như không nhận ra ánh mắt của anh, bà ta kéo cánh tay Thẩm Lưu Thư chặt hơn, cơ thể mềm mại gần như bám dính lấy ông ta, cười nói: “Hải, trùng hợp quá, có thể gặp cháu ở đây”.

Dụ Lâm Hải nhăn mày.

Giọng điệu, thần thái và tướng mạo của Trác Nguyệt giống y đúc Trác Huyên. Không, phải nói là về mặt này Trác Huyên được cô của cô ta ‘dạy dỗ’ rất tốt, sao y bản chính.

Nhưng chẳng biết tại sao, cô Trác Nguyệt đã từng dịu dàng tốt bụng giống như thiên sứ trong lòng anh đột nhiên trở thành bản mặt khó ưa.

Dáng vẻ Trác Huyên ở trước mặt Nam Mẫn giống y như dáng vẻ Trác Nguyệt ở trước mặt mẹ anh.

Anh đột nhiên ý thức được, anh đang đi vào con đường cũ của bố mình!

Sắc mặt Dụ Lâm Hải lập tức trở nên ảm đạm, gần như không đứng vững.

Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt cũng nhận ra vẻ mặt của Dụ Lâm Hải không đúng lắm, một khắc sau, Phó Vực tiến lên trước, cực kỳ tự nhiên chào hỏi: “Chào chú Thẩm, chú còn nhớ cháu không?”

“Tiểu Vực, cháu là chiến hữu của Hải, cũng là anh em tốt của nó, sao chú quên được?”, Thẩm Lưu Thư khôi phục lại nụ cười thân thiện.

Phó Vực nói vài câu rồi mang theo Dụ Lâm Hải đang hồn xiêu phách lạc rời đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Trác Nguyệt như vô tình thở dài nói: “Cũng đã lâu rồi hai bố con anh vẫn chưa nói lời nào. Hai bố con không có thù hận, tìm cơ hội tốt cố gắng nói chuyện đi”.

Thẩm Lưu Thư không nói gì, môi mỏng khẽ mím, vẻ mặt giống y đúc với con trai, trong đôi mắt lóe lên tia u ám.

“Nhưng, em nghĩ Hải tâm tình không tốt, chắc không phải vì anh”.

Trác Nguyệt chép miệng với Thẩm Lưu Thư đầy ẩn ý: “Vợ cũ của Hải, Nam Mẫn cũng đến. Ồ, là ở chỗ kia”.

Thẩm Lưu Thư nhìn theo hướng bà ta chỉ, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp diễm lệ đang ngồi trên ghế băng, không giống với cô con dâu ngoan hiền khôn khéo trong ấn tượng của ông ta.

Ông ta dứt khoát nói: “Đi, qua đó xem”.

Đi một vòng, người bên nước Ý ít nhất, thầy thưởng rượu rất cô độc, bởi vì phiên dịch chưa tới, khó khăn lắm mới có hai vị khách qua xem, cũng vì ngôn ngữ bất đồng nên đã nhanh chóng rời đi.

Nam Mẫn và Lý Vân đi thẳng qua đó, thầy thưởng rượu lại một lần nữa nhiệt tình, mở một bình rượu vang đỏ, nhẹ nhàng giơ cho Nam Mẫn, nói bô bô một hồi lâu.

Nam Mẫn khẽ mỉm cười, cũng đáp lại một câu.

Lý Vân không ngại hỏi: “Hai người nói gì vậy?”

Nam Mẫn hóa thân thành cỗ máy phiên dịch: “Anh ta nói hôm nay váy em mặc màu sắc rất giống màu rượu vang trong tay anh ta, khen em xinh đẹp có khí chất. Em nói cảm ơn”.

Không đợi Lý Vân mở miệng, bên cạnh Nam Mẫn đã có người ngồi xuống, cặp mắt hoa đào của Phó Vực lóe sáng: “Không ngờ em còn biết tiếng Italy? Nhưng anh nghiêm túc hoài nghi nửa câu sau là em tự thêm vào”.

Phó Vực đến rồi, Dụ Lâm Hải cũng cách không xa, băng ghế vốn không một bóng người nhanh chóng liền có bốn người ngồi, hơn nữa còn có một người nghe hiểu, thầy thưởng rượu lại một lần nữa kích động, nhiệt tình mời Nam Mẫn làm phiên dịch cho anh ta.

Anh ta bô bô một hồi, Phó Vực nghe rất nghiêm túc, nhưng không nghe hiểu câu nào, anh ta vỗ vỗ Nam Mẫn: “Người ta nói gì thế?”

Nam Mẫn giọng lạnh lùng: “Anh ta nói, bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi. Sau đó… cút đi!”
Chương 292: Phiên dịch đẹp trai Phó Vực

Phó Vực rụt móng vuốt của mình giống như bị mèo cắn, cười hi hi.

“Em đừng nghĩ lừa được tôi, rõ ràng người ta nói là ‘Người đẹp, có thể giúp tôi một chuyện, làm phiên dịch cho tôi nhé’?”

Sau đó liếc xéo Nam Mẫn, anh ta khoe khoang nói: “Xin lỗi, tôi vừa hay biết một chút xíu tiếng Italy”.

Vừa dứt lời, Nam Mẫn cũng vỗ bả vai anh ta liên tiếp, nghiêng đầu bô bô nói mấy câu với thầy thưởng rượu, mọi người nghe không hiểu, Dụ Lâm Hải và Lý Vân thì không hẹn mà cùng nhếch môi.

Người trước vì nghe hiểu, người sau vì… tương đối hiểu em gái mình.

Cô chắc chắn đề cử Phó Vực cho thầy thưởng rượu.

Nếu anh ta nghe hiểu tiếng Italy, vậy thì đi thôi.

Phó Vực sụp đổ: “Không phải chứ?”

Thầy thưởng rượu rời ánh mắt lên người Phó Vực, đồng thời làm ra tư thế mới hữu hảo: “Vậy phiền anh đây”.

Phó Vực: “…”

Anh ta chỉ là muốn phô trương một chút trước mặt Nam Mẫn, không ngờ mình lại tự bẫy mình.

Phó Vực vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta sát lại gần Nam Mẫn, cười đê tiện: “Thời khắc quang minh nổi trội này, làm sao tôi có thể cướp đi sự nổi tiếng này của em?”

Nam Mẫn không thèm nói nhảm, vỗ một cái vào sau lưng anh ta, một chữ lời ít ý nhiều: “Đi!”

“OK”.

Xương cốt Phó Vực cũng sắp bị cô đánh gãy rồi, anh ta kinh hãi trong vài giây.

Đi vào trong quầy bar, Phó Vực cũng không xấu hổ nữa, thoải mái cảm ơn cơ hội “nổi tiếng” mà Nam Mẫn nhường cho anh ta, còn thể hiện tiếng Italy tiêu chuẩn lưu loát, đưa đến từng tràng pháo tay.

Lý Vân không khỏi bật cười, nói với Nam Mẫn: “Cậu chủ nhà họ Phó cũng thật thú vị”.

Nam Mẫn khẽ cười: “Kiếp trước chắc anh ta là con khổng tước xòe đuôi khắp nơi”.

Lý Vân cực kỳ vui vẻ, quá thiệt hại.

Phó Vực vừa đi, chỗ ngồi bên cạnh Nam Mẫn liền nhường lại, Dụ Lâm Hải như gần quan được ban lộc, không một chút do dự ngồi xuống bên cạnh cô, còn hỏi một câu mang tính chất tượng trưng: “Nơi này không có người chứ?”

Không đợi Nam Mẫn mở miệng, anh lại kèm theo một câu: “Cảm ơn”.

“...”

Vậy anh hỏi làm chó gì!

Nam Mẫn chẳng buồn quan tâm đến anh, nói thêm một câu với anh đã là cho anh mặt mũi rồi.

Lý Vân như xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chậm rãi nói ở bên tai cô: “Tình yêu cũ, niềm vui mới, sức hấp dẫn của Tiểu Lục nhà chúng ta không nhỏ đâu”.

Nam Mẫn không khách sáo cho anh ta một cái cùi chỏ, ông anh này cũng lại đi theo thêm loạn!

Có phiên dịch đẹp trai như Phó Vực, việc làm ăn ở đây tốt lên không ít, khu vực vốn dĩ trống không đã ùn ùn không ít người kéo tới, đều là phụ nữ, có thể thấy duyên phụ nữ của cậu Phó tốt biết bao.

Thật lòng Nam Mẫn cảm thấy, Vân Thủy Gian của anh nhỏ có thể mời Phó Vực ngồi tiếp, đảm bảo đứng đầu.

Vị trí đối diện đột nhiên có ba người ngồi, khiến đôi mi thanh tú của Nam Mẫn hơi cau lại.

Ngoại trừ Trác Huyên còn có một đôi nam nữ, nam hơn năm mươi tuổi, nữ hơn bốn mươi tuổi, trong nháy mắt ngồi xuống, ánh mắt cũng hướng vào cô, tầm mắt lập tức đụng vào nhau.

Người nam vô cùng quen mắt, cho dù sau khi kết hôn với Dụ Lâm Hải chỉ gặp qua một lần, cô cũng nhận ra trong nháy mắt.

Chính là bố chồng cũ của cô, bố ruột Dụ Lâm Hải, Thẩm Lưu Thư.

Vậy thì cái người ngồi bên cạnh ông ta có khí chất vô cùng giống Trác Huyên kia chắc là hồng nhan tri kỷ của ông ta, Trác Nguyệt.

Làm sao bọn họ có thể đến thành phố Bạch, đến tham gia tiệc rượu?

Suy nghĩ lóe qua trong đầu giống như điện quang hỏa thạch, Thẩm Lưu Thư cách một khoảng gật đầu với cô, khẽ cười.

Mặc dù là bố chồng cũ, nhưng Nam Mẫn và mẹ chồng cũ Dụ Phượng Kiều tình như mẹ con, không có bất cứ giao tình gì với Thẩm Lưu Thư, không những không có giao tình, cũng vì chuyện phong lưu của ông ta nên không mấy thiện cảm.

Ngay cả chồng cũ cô còn chẳng buồn quan tâm, huống chi là bố chồng cũ, Nam Mẫn chỉ xem ông ta là người xa lạ, tầm mắt nhẹ nhàng quét qua, rồi thu hồi ánh mắt.

Thẩm Lưu Thư không hề để ý đến vẻ hờ hững của cô, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến trên người con trai Dụ Lâm Hải, nhìn thấy anh và Nam Mẫn ngồi cùng nhau, sát lại rất gần, trong lòng liền hiểu rõ.

Xem ra mặc dù đã ly hôn, nhưng về mặt tình cảm vẫn vương vấn không dứt được.

Nhưng Trác Nguyệt vô cùng bất mãn với thái độ hờ hững này của Nam Mẫn, bà ta sáp lại gần Thẩm Lưu Thư, thấp giọng nói: “Cô Nam mù mặt quên mất bố chồng anh rồi? Sao không để ý vậy?”

Cho dù đã đến bốn mươi tuổi, giọng nói Trác Nguyệt vẫn vui vẻ làm người ta hài lòng, là ‘giọng ngọt’ nổi tiếng đài Hoàn Á, nói xong cũng lộ ra vẻ nũng nịu mềm mại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom