• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 298-300

Chương 298: Thương nặng

Nam Mẫn ung dung cảm khái một câu trong lòng, thực sự khâm phục hiệu quả cách âm của nhà này.

Lúc ăn sáng, cô có chuyện khác hỏi Trình Hiến: “Anh Trình, nhà này của anh thuê công ty nào tu sửa, anh giới thiệu đi, lúc về em cũng lắp tường cách âm cho khu vườn hoa hồng”.

Trình Hiến không đỏ mặt, tim không đập nhanh đáp một tiếng “được”, Lý Vân thộn mặt ngẩng đầu, cứ cảm thấy Tiểu Mẫn có ý khác.

Không kịp nghĩ nhiều, anh ta nói theo bản năng: “Chẳng phải mẹ không cho lắp tường cách âm cho khu vườn hoa hồng à, suy nghĩ cho sự an toàn của em. Ngoan, nghe lời mẹ đi”.

Rồi đưa bánh mì đã kẹp sẵn đưa cho Nam Mẫn: “Cái mạng của em, từ khi sinh ra đã dắt lên thắt lưng quần của Diêm Vương rồi, em chú ý cẩn thận chút”.

Không được làm tường cách âm, ngược lại còn bị giáo dục một trận.

Nam Mẫn uể oải, cắn lát bánh mì, càm ràm một câu: “Sao ban đầu mẹ không sinh cho em một cậu em trai hay em gái nhỉ?”

Cô là con út, trên có năm anh trai, đều bắt nạt một mình cô.

Lý Vân cười tính trẻ con và nhỏ nhen của cô, trước nay Nam Mẫn cũng không thể hiện tính trẻ con này trước mặt người khác, chỉ thể hiện trước mặt người thân nhất, anh ta cũng quen, giơ tay xoa đầu cô, chuốc lấy ánh mắt oán trách của Nam Mẫn.

“Tay anh còn dính bơ đấy, đừng động vào tóc em… anh Trình, anh quản lý anh ấy đi!”

Vui đùa từ sáng sớm đến giờ đi làm, hôm nay Nam Mẫn phải đi xem tình hình sức khỏe của Thẩm Nham, cùng Lý Vân đến bệnh viện.

Văn phòng luật sư của Trình Hiến cách bệnh viện không xa, nên không để Lý Vân lái xe, đưa bọn họ đi một đoạn đường.

Đi được nửa đường, Lý Vân nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến, mặt biến sắc: “… Người vừa làm phẫu thuật xong gây ầm ĩ cái gì? Được, biết rồi, chúng tôi sắp đến rồi, giữ anh ta ổn định, không được thì tiêm một mũi an thần cho anh ta”.

Tắt điện thoại, Nam Mẫn hỏi: “Sao thế?”

Sắc mặt Lý Vân hơi sầm xuống: “Mới sáng sớm, Thẩm Nham đã gây ầm ĩ, không biết phát điên gì, Lâm Lộc cũng bị thương”.

Nam Mẫn vừa nghe, bỗng nghĩ đến tình hình của Dụ Lâm Hải sau khi làm phẫu thuật xong, sắc mặt cũng sầm xuống.

Chạy đến bệnh viện, vừa đến cửa, thì thấy y tá dìu Lâm Lộc người dính máu đi ra từ phòng bệnh.

Sau lưng, cẳng chân, mắt cá chân của cô ấy bị vật sắc cứa bị thương nhiều vết, áo phông trắng dính vết máu loang lổ, trên chân còn có mảnh vỡ cắm vào, trông rất kinh hãi.

Vẻ mặt luôn ôn hòa của Lý Vân lập tức biến sắc, vội bước nhanh lên trước: “Có chuyện gì vậy? Sao lại thành thế này?”

Đôi lông mày thanh tú của Nam Mẫn cau chặt lại, trầm giọng nói: “Mau đưa đến phòng cấp cứu”.

Phòng bệnh lộn xộn, có lẫn cả mảnh vỡ của bóng đèn, bát sứ, bình hoa, trên mảnh sứ vụn sắc nhọn còn dính máu.

Thẩm Nham cũng bị thương, nhưng không bị thương nặng như Lâm Lộc.

Y tá nói Lâm Lộc kịp thời xông đến ôm chặt lấy Thẩm Nham, kết quả mình bị đè xuống dưới đất, mới bị mảnh vỡ cắm vào người.

Mới sáng sớm trong phòng bệnh đã truyền ra tiếng tranh cãi, sau đó là tiếng đổ vỡ, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn vết thương trên người và khuôn mặt đau đến toát mồ hôi, trắng bệch như tờ giấy của Lâm Lộc, Nam Mẫn nổi nóng, hận không thể xông vào phòng bệnh đánh Thẩm Nham một trận!

Lý Vân nói để anh ta xử lý vết thương của Lâm Lộc, bảo Nam Mẫn mau chóng đi xem tình hình của Thẩm Nham.

“Em không đi”.

Nam Mẫn lạnh mặt: “Anh muốn đi thì anh đi đi”.

Không chọc vào được em gái, Lý Vân đành nói: “Được, vậy anh đi xem tình hình của Thẩm Nham, ở đây giao cho em đấy”.



Lâm Lộc nằm sấp trên giường bệnh, Nam Mẫn xử lý vết thương cho cô ấy.

Vết thương trên chân cô ấy còn đỡ, nặng nhất là ở sau lưng, một mảnh sứ vụn cắm sâu gần bốn milimets, nếu cắm sâu thêm một chút thì tổn thương đến tim rồi.

Máu chảy ào ào như con sông, nhuốm đỏ hết các cục bông cầm máu.

Nam Mẫn mặt không cảm xúc, bình tĩnh khâu vết thương cho cô ấy, kịp thời tiêm thuốc tê, Lâm Lộc vẫn không chịu được đau, da thịt mềm nõn, vừa nhìn là biết đại tiểu thư được nuông chiều, tấm lưng vốn trơn mịn, bây giờ toàn là vết thương rỉ máu.

Các y tá đã quen nhìn vết thương, đều cảm thấy đau thay cho cô ấy.

Lâm Lộc yên lặng nằm sấp, khuôn mặt tái nhợt như sáp, gần như trong suốt, tay của cô ấy nắm chặt ga giường, gân xanh mu bàn tay nổi lên, rõ ràng vô cùng đau, nhưng cô ấy cắn chặt răng, không kêu một tiếng.

Đây là một cô gái kiên cường, cũng vô cùng cố chấp.

Nam Mẫn khâu rất nhanh, dùng kéo cắt chỉ, nói với Lâm Lộc: “Bị thương nặng thế này, cho dù vết thương lành lại cũng khó tránh để lại sẹo”.
Chương 299: Bốn chữ

Đôi môi trắng bệch của Lâm Lộc nở nụ cười yếu ớt: “Cảm ơn… bác sĩ Grace. Không… không sao đâu”.

Dường như hít thở thôi cũng đau, Lâm Lộc nói hai câu đứt quãng, rồi khó khăn hỏi: “A Nham thì sao, anh ấy thế nào rồi?”

Sắc mặt Nam Mẫn không vui: “Yên tâm, không chết được”.

“…”

Khuôn mặt Lâm Lộc tràn đầy lo lắng, khẩn cầu: “Bác, bác sĩ Grace, tôi không sao rồi, cô… cô có thể giúp tôi qua đó thăm anh ấy không…”

Nam Mẫn nghiêm mặt: “Anh ta làm cô bị thương thế này, cô còn bảo tôi đi thăm anh ta?”

“Không, không phải anh ấy làm tôi bị thương”.

Lâm Lộc đau đến đồng tử hơi đờ đẫn, mặt áp lên ga giường, nước mặt lặng lẽ chảy xuống: “Anh ấy muốn chia, chia tay tôi, tôi không đồng ý, anh ấy muốn đuổi tôi đi, tôi cũng không đồng ý… nên anh ấy mới nổi giận”.

“Đúng là được nuông chiều đến hư hỏng!”

Nam Mẫn rất tức giận, lạnh lùng nói: “Nếu anh ta chê ngày tháng hiện tại quá thoải mái, thì tôi cho anh ta nằm trên giường bệnh thêm mấy năm. Nằm đến chân tay thoái hóa, không lấy được vợ, xem anh ta còn đuổi ai, muốn chia tay ai”.

“Tuyệt đối đừng!”

Lâm Lộc sốt ruột nói: “Vì không đứng lên được nên anh mấy mới lo lắng… Trước đây, trước đây anh ấy là người khỏe mạnh nhanh nhẹn, có thể nhảy bay qua tường, bây giờ chỉ có thể nằm, không làm được gì, chắc chắn sinh tính nóng nảy”.

Đương nhiên Nam Mẫn hiểu điều này, có thể nói, không ai hiểu hơn cô ấy.

Tình hình hiện tại của Thẩm Nham giống với Dụ Lâm Hải năm đó, ban đầu Dụ Lâm Hải cũng có một khoảng thời gian vô cùng nóng nảy, toàn thân từ trên xuống dưới đều khó chịu, chỉ muốn đối đầu với tất cả mọi người trên thế giới.

Lúc đó, ai gần anh nhất, thì cũng bị thương nặng nhất.

Khoảng thời gian khó khăn đó cũng qua đi, vốn tưởng rằng sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng không ngờ sau khi mây tan, lại biến thành khói, trời không sáng, chỉ có u ám vô tận.

Nam Mẫn tỏ vẻ mặt băng lạnh đang định nói gì, thì phía sau vang lên giọng thản nhiên.

“Sau này anh ta còn nổi khùng, thì cô trói anh ta lại, đừng chiều theo anh ta. Đàn ông da thịt thô dày không sao hết, thà để anh ta bị thương, cũng đừng để mình bị thương”.

Quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Dụ Lâm Hải.

Khoảnh khắc nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt Nam Mẫn hơi lạnh lùng, bèn thu lại ánh mắt, tháo găng tay ra, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.

Dụ Lâm Hải nhìn vết thương của Lâm Lộc, đồng tử màu đen cũng tối lại: “Lão Thẩm lo lắng vết thương của cô, bảo tôi qua thăm cô”.

Cô gái đau đến gần ngất đi, vì một câu nói nhẹ tênh này, đôi mắt vốn mất đi hào quang lại bừng sáng: “Anh ấy lo lắng cho tôi ư? Anh ấy thế nào rồi, có bị thương nặng không?”

“…”

Nam Mẫn rửa tay dưới vòi nước, chà xát tay rất mạnh, giống như hận không thể chà đi một lớp da.

Không biết tại sao trong lòng vừa lạnh vừa khó chịu, vừa chua vừa chát.

Cô cũng từng giống như Lâm Lộc, biết rõ người mình yêu không yêu mình, nhưng vẫn vì một câu nói quan tâm của anh ta, thậm chí vì một ánh mắt mà động lòng, hận không thể lặp lại một vạn lần trong đầu anh ấy yêu mình!

Nhưng một người đàn ông thực lòng yêu mình thì làm sao lại khiến cô ấy bị thương.

Người yêu trước luôn là kẻ thất bại.

Yêu càng lâu, tổn thương càng sâu.

Sớm rút ra mới là con đường đúng đắn.

Lâm Lộc được chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng bệnh, thuốc tê hết tác dụng lại càng đau.

Nam Mẫn bảo cô ấy ngủ một giấc: “Ngủ thì không đau nữa”.

Lâm Lộc lắc đầu, cô làm sao có thể ngủ được?

“Bác sĩ Grace, cô và anh Dụ từng là một đôi, phải không?”

Cô ấy khó khăn lên tiếng: “Tôi nghe chị y tá nói, anh Dụ từng gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, cũng từng bị liệt, là cô đã chăm sóc cho anh ấy. Hai người còn kết hôn, là thật không?”

Nam Mẫn không biết ai đã truyền ra việc này, nhưng dưới trời đất không có bức tường không thông gió, kể cả là bệnh viện cũng vậy.

Cô thản nhiên “ừm” một tiếng.

“Kết hôn rồi, cũng li hôn rồi”.

“Tại sao?”

Lâm Lộc không hiểu: “Tại sao lại li hôn? Tôi có thể nhìn ra, anh Dụ có tình cảm với cô…”

“Vậy có thể cô nhìn nhầm rồi”.

Đáy mắt Nam Mẫn không nổi gợn sóng, trên mặt cũng không thể hiện nhiều cảm xúc: “Anh ta không yêu tôi, ban đầu lấy tôi chỉ là ngheo theo lệnh của mẹ, miễn cưỡng lấy về nhà làm đồ trang trí. Còn bây giờ… ai biết được?”

Cô nhếch nhẹ khóe môi: “Có lẽ là không cam tâm, một cô gái từng yêu anh ta tha thiết, trong mắt chỉ có anh ta, sao đột nhiên lại rời khỏi, không yêu anh ta nữa”.

Lâm Lộc nhìn cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh như hươu sao: “Thế bây giờ cô còn yêu anh ấy không?”

Nam Mẫn ngước mi mắt, đáy mắt lạnh lùng, khẽ nhếch khóe miệng, nói ra bốn chữ.

Trái tim Lâm Lộc trùng xuống.
Chương 300: Mắng một trận

Nam Mẫn từ phòng bệnh đi ra thì thấy Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế dài sát tường, tay cầm một điếu thuốc nhưng không châm.

Anh ngồi ở đó, vẻ mặt cứng đờ, cả người như hóa đá.

Vừa nãy cửa phòng bệnh không đóng, có lẽ anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của cô và Lâm Lộc, Dụ Lâm Hải cũng nghe rất rõ bốn chữ mà cô nói.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức Nam Mẫn thu lại ánh mắt, đi thẳng về phía trước.

Cánh tay Dụ Lâm Hải bóp điếu thuốc khẽ run lên, cảm thấy cổ họng khô rát.

Tự làm tự chịu.

Anh nhắm mắt, mắng mình một câu.



Nam Mẫn đi đến cửa phòng bệnh của Thẩm Nham, cách từ xa, đã nghe thấy tiếng Phó Vực mắng Thẩm Nham ở bên trong.

“Anh nói xem, anh làm gì thế hả? Đầu anh bị cửa kẹp nát hay là bị lừa đá hả? Hay là nước bẩn trong hồ của bệnh viên đổ vào đầu anh hả?

Anh còn sợ mình bị thương chưa đủ nặng phải không, còn muốn tự hại mình! Nếu anh không muốn sống thì nói với anh em một tiếng, tôi trực tiếp lấy dao cho anh cắt cổ, bảo đảm anh chết sung sướng!”

Khóe miệng Nam Mẫn cong lên, Phó Vực không nói mấy lời tử tế, mấy lời hôm nay rất hợp với ý cô.

Mắng hồi lâu, Phó Vực khô miệng, giọng cũng dần thấp xuống.

“Tôi nói lão Thẩm này, anh đừng ở trong phúc mà không biết phúc, cô gái tốt như Lâm Lộc, anh còn không biết trân trọng”.

Phó Vực chống nạnh, vẻ mặt cạn lời: “Tôi thật không hiểu, tại sao những cô gái tốt đều thích đàn ông lạnh lùng đến xương như các anh, rốt cuộc mấy hòn đá nát như các anh có điểm nào đáng được yêu thích?”

Anh ta càng nói càng bực: “Tôi đây, một người đàn ông tốt như vậy, mặt vuông chữ điền, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai đến kinh thiên động địa, thần khóc quỷ hờn, tại sao bọn họ lại thích các anh, mà không thích tôi chứ? Đúng là mù rồi”.

Nam Mẫn giật khóe miệng, vừa khen anh ta một câu, giờ lại lộ nguyên hình rồi.

“Khụ”, cô ho nhẹ một tiếng, bước vào cửa.

Phó Vực quay đầu nhìn thấy Nam Mẫn, sợ chột dạ, lập tức bê ghế lên che trước mình: “Tôi không mắng em, em đừng đánh tôi!”

Thẩm Nham: “…”

Dám hèn hơn chút không?

“Bác sĩ Grace, Tiểu Lộc thế nào rồi, bị thương có nặng không?”, từ phần hông xuống của Thẩm Nham vẫn chưa có cảm giác, chỉ khó khăn nâng cơ thể, mặt đầy lo lắng hỏi.

Nam Mẫn không thèm để ý Phó Vực, lạnh lùng nhìn qua Thẩm Nham: “Bây giờ biết lo lắng rồi, buổi sáng anh làm gì hả?”

Thẩm Nham cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn và hối hận.

“Là tôi không tốt, không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Cô ấy bị thương nặng lắm… phải không?”

“Không nhẹ”.

Nam Mẫn không có tâm trạng an ủi anh ta: “Tổng cộng có hơn hai mươi vết thương lớn nhỏ trên người, một vết ở chân suýt bị thương đến động mạch, vết thương trên lưng còn nặng hơn, chỉ chút nữa là cô ấy phải đi trước một bước gặp Diêm Vương rồi”.

Cô nói xong, sắc mặt Thẩm Nham biến đổi, cơ thể nghiêng sắp đổ xuống, được Phó Vực nhanh tay đỡ lấy: “Tôi nói đại ca này, anh còn chưa khỏi đâu, có thể bình tĩnh chút không?”

“Tôi…”, Thẩm Nham tóm cánh tay Phó Vực: “Tôi muốn đi thăm cô ấy”.

Phó Vực nhìn ánh mắt khẩn cầu của Thẩm Nham, nhất thời cũng mềm lòng, nhìn sang Nam Mẫn, lại chỉ thấy khuôn mặt băng lạnh đến mức không có tình người.

Giọng Nam Mẫn không có chút cảm xúc.

“Chẳng phải anh không thích Lâm Lộc, muốn chia tay cô ấy à? Bây giờ lại bày vẻ lo lắng cho ai xem? Để chúng tôi thấy anh có tình nghĩa sâu nặng thế nào, hay để chứng minh với chúng tôi, anh không phải là kẻ bạc tình?”

Lời của cô rất cay nghiệt, Phó Vực nghe mà toát mồ hôi, không ngừng nháy mắt với Nam Mẫn, không nhịn được nói: “Anh ấy còn là bệnh nhân, cô nói nhẹ nhàng thôi…”

“Bệnh nhân thì làm sao? Vì anh bị bệnh, cho nên người bên cạnh đều phải chiều theo anh, bị anh mắng, bị anh đuổi, còn bị thương vì anh hả? Đây là đạo lý gì hả?”

Nam Mẫn không hề thay đổi giọng điệu: “Thẩm Nham, tôi nói với anh, nếu anh thực sự không muốn tiếp tục ở bên Lâm Lộc, vậy thì cắt đứt với cô ấy cho dứt khoát, đừng có lúc thì lạnh lùng vô tình, lúc thì quan tâm, anh là con tắc kè hoa, thay đổi theo thời gian hả? Tâm tư con gái rất nhạy cảm, đặc biệt là một cô gái toàn tâm toàn ý với anh, một cái nhăn mặt một nụ cười của anh, vui buồn giận hờn, đều ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ấy. Anh có thể không yêu cô ấy, nhưng anh không được làm tổn thương cô ấy, biết chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom