• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 295-297

Chương 295: Hải, chúng ta trò chuyện một chút

Phó Vực ngâm nga: “Có lẽ mỗi người đàn ông đều có hai người phụ nữ như vậy, chí ít hai người. Cưới hoa hồng đỏ, lâu ngày màu đỏ biến thành một con muỗi máu trên tường, màu trắng vẫn là ‘ánh trăng sáng trước giường’; cưới hoa hồng trắng rồi, màu trắng là hạt cơm dính trên áo, còn màu đỏ là nốt chu sa trong tim”.

Chậm rãi đọc xong, anh ta nghiêng đầu hỏi Dụ Lâm Hải: “Sao hả, có chút đồng tình hay không?”

Dụ Lâm Hải lạnh lẽo liếc xéo anh ta.

“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

Phó Vực khẽ mỉm cười: “Tôi muốn nói, dù là hoa hồng đỏ hay hoa hồng trăng, tóm lại đều là vĩnh viễn không được động tới, nói thẳng ra, vẫn là xem thường”.

“...”

Không ai đáp lại anh ta, đột nhiên một giọng nói thuần phát ở bên cạnh xen vào: “Động rồi phải tốt hơn không động, tuổi trẻ nếu tâm như tro tàn, sao có thể?”

Thẩm Lưu Thư lặng lẽ đi tới, đôi mắt ôn hòa lại thâm sâu nhìn về phía con trai, khẽ mở môi mỏng.

“Hải, chúng ta trò chuyện một chút”.

Đi xuống tầng một của triển lãm tiệc rượu có một phòng trà.

Thẩm Lưu Thư gọi một ấm phổ nhĩ, có công hiệu giải rượu, người hầu rót đầy trà trong chén, hương trà tỏa khắp, mùi trà lan tỏa, đầu óc hỗn độn giống như trở nên tỉnh tảo hơn nhiều.

“Lớn tuổi rồi phải học bồi dưỡng cơ thể, uống nhiều trà, uống ít rượu”.

Giọng nói của Thẩm Lưu Thư nồng hậu, ông ta nhấp nhẹ một ngụm trà, từng cử chỉ hành động đều lộ ra vẻ ung dung ưu nhã của cấp trên.

Nếu không phải đôi là bàn tay sần sùi tràn đầy vết chai kia, toàn thân trên dưới không nhìn ra một chút dấu vết xuất thân từ nông thông, ông ta đã dùng thời gian là ba mươi năm quét sạch sẽ dáng vẻ nông thôn quê mùa từ trên người mình.

9x 10x hiện giờ khi nhắc lại ba chữ “Thẩm Lưu Thư” đã không con là “con rể ở rể nhà họ Dụ” trong miệng 7x 8x, mà là “Thẩm bộ trưởng” tiếng tăm lừng lẫy, phong lưu hào phóng.

Dụ Lâm Hải ngồi đối diện ông ta, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, ngồi hồi lâu cũng không mở miệng nói một chữ.

Hai bố con ngồi đối diện nhau, cẩn thận nhìn, ngoại trừ môi mỏng bạc bẽo, ngũ quan của Dụ Lâm Hải không giống bố, nhất là mi mắt, giống mẹ Dụ Phượng Kiều hơn.

Khi không nói chuyện ác liệt như vậy cũng cho người ta cảm giác bị áp bức.

Đây là nguyên nhân Thẩm Lưu Thư không thường xuyên hẹn gặp con trai, bởi vì ông ta luôn nhìn thấy bóng dáng vợ cũ Dụ Phượng Kiều trong mắt Dụ Lâm Hải.

Yết hầu ông ta khẽ chuyển động, giống như lơ đãng hỏi: “Mẹ con vẫn khỏe chứ?”

“Cũng khỏe”, cuối cùng Dụ Lâm Hải mở miệng, cảm xúc không mặn không nhạt.

Thẩm Lưu Thư ngừng một lát, lại hỏi: “Chân bà ấy…”

Mày kiếm Dụ Lâm Hải khẽ cau lại, trực tiếp cắt lời ông ta: “Bố tìm con có chuyện gì, nói thẳng đi”.

“Tính khí nóng nảy này của con thật sự giống y như đúc mẹ con”.

Thẩm Lưu Thư không giận, ngược lại cười một cái, ôn hòa nhìn anh: “Bố con ta không có việc gì, có thể ngồi xuống nói chuyện một chút được không?”

Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy từ trong lồng ngực xông lên một luồng khí nóng.

Đều nói con gái thân bố, con trai thân mẹ, nhưng từ nhỏ anh lại thân bố hơn.

So với sự nghiêm khắc của mẹ, tính ôn hòa của bố hiển nhiên dễ thân thiết hơn, ông ta có thể chế tạo đồ chơi nhỏ, quỳ trên đất làm ngựa cho anh, giấu mẹ lén mang anh ra ngoài mua quà vặt, đến khu trò chơi chơi điện tử…

Hổ mẹ mèo bố là khắc họa chân thật gia đình khi anh còn nhỏ.

Thật ra thì một nhà ba người quả thật đã từng hạnh phúc trong một khoảng thời gian, rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ đã thay đổi?

Là khi sự nghiệp của bố bắt đầu ngày càng nổi, là khi bố mẹ bắt đầu gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều; hay bắt đầu từ khi cô Trác Nguyệt hàng xóm trở thành thư ký bên cạnh bố?

Anh không nhớ rõ nữa.

Anh chỉ nhớ bố mẹ không biết bắt đầu từ khi nào thường xuyên cãi nhau, trận cãi này chính là mười năm.

Thậm chí xuyên qua cả thời thanh xuân của anh.

Cho đến một ngày, mẹ về nhà trong vẻ say khướt, đập hết xé hết toàn bộ đồ đạc liên quan đến bố, thậm chí chỉ muốn cầm kéo cắt cái miệng của anh đi.

Cây kéo đâm vào trên môi, chảy máu.

Anh không khóc, cũng không làm loạn, chỉ lạnh lùng nhìn mẹ, bình tĩnh nói: “Mẹ giết con đi. Nếu hai người đã không yêu con, ban đầu không nên sinh con ra”.

Cuối cùng mẹ đã dừng tay, ngay sau đó tát liên tiếp, đánh anh ngã ra đất.
Chương 296: Hối hận

Sau đó, không đợi anh bình tĩnh lại từ trong nỗi đau dữ dội, thì nghe thấy tiếng ‘cạch cạch’ kéo rơi xuống đất, sau đó anh trơ mắt nhìn mẹ nhảy xuống từ ban công tầng ba như con thiêu thân lao vào lửa.

“Bố biết, con oán trách bố vì việc bố ly hôn với mẹ con”.

Thẩm Lưu Thư cất giọng trầm thấp ung dung, cảm xúc xen lẫn hổ thẹn, rất nhẹ, nhưng không hối hận.

“Bố và mẹ con đã từng trải qua rất nhiều chuyện. Bố mẹ từng yêu thương nhau, cũng từng hận nhau, có lẽ yêu càng sâu đậm, thì hận cũng càng sâu đậm”.

Thẩm Lưu Thư nhấp một ngụm trà, hơi nóng làm giọng hơi mơ hồ: “Chuyện tình cảm rất khó nói rõ ai đúng ai sai, hôn nhân càng là một môn học cần nghiên cứu, chỉ có thể nói lúc đó bố và mẹ con còn quá trẻ, quá nóng vội, có rất nhiều hiểu lầm không giải thích rõ ràng, cũng không muốn cúi đầu hạ mình bao dung và nhẫn nhịn đối phương, cuối cùng bất đắc dĩ, đi đến bước đường li hôn”.

Ông ta nhẹ nhàng thở một hơi, ngước mắt nhìn Dụ Lâm Hải không nói một lời.

“Con trai, người duy nhất mà bố cảm thấy có lỗi chính là con”.

Cuối cùng trong ánh mắt như cái đầm sâu của Thẩm Lưu Thư hiện vẻ hối lỗi và hối hận: “Ban đầu sở dĩ chần chừ kéo dài không chịu li hôn, là sợ gia đình tan vỡ sẽ gây tổn thương và ảnh hưởng đến tâm lý của con”.

Ông ta ngập ngừng, trong giọng ung dung xen lẫn nghẹn ngào.

“Con biết lúc bố biết con li hôn, trong lòng bố đau khổ thế nào không?”

Trong mắt Thẩm Lưu Thư lóe bên ánh nước nho nhỏ: “Bố nói với cô Nguyệt của con, cuối cùng con trai của bố đã đi theo vết xe đổ của bố”.

“Nói xong chưa?”

Dụ Lâm Hải thể hiện vẻ chán nản rõ ràng trên mặt, cầm ly rót vào hơn nửa ly trà, giảm bớt sự nóng nảy sắp dâng trào trong lòng, nghĩ đến những lời vừa nãy của Thẩm Lưu Thư, anh bỗng nhiên bật người, ngẩng đầu.

Đôi mắt phượng sắc xảo đó giống hệt với Dụ Phượng Kiều, khóa chặt Thẩm Lưu Thư.

“Bố nói đúng, con giống bố. Vô tình vô nghĩa giống bố, giả tạo lạnh lùng giống bố, không biết tốt xấu, mặt dày giống bố”.

Dụ Lâm Hải công nhận một cách thẳng thắn: “Bố cũng không có lỗi với con, người bố có lỗi nhất là mẹ của con. Năm đó con không hiểu, bây giờ thì con hiểu rồi, bố chần chừ kéo dài không li hôn, không phải vì bố sợ ảnh hưởng đến con, mà là lúc đó nền tảng của bố chưa vững vàng, vẫn chưa buông được thân phận ‘con rể nhà họ Dụ’, càng không buông được tiền đồ tươi sáng của bố”.

Ánh mắt anh càng sắc bén: “Bố biết rõ mẹ con tính cách mạnh mẽ, trong mắt không chứa nổi hạt bụi, nếu bố thực sự không yêu bà ấy, thì thẳng thắn nói rõ với bà ấy, li hôn bà ấy, thì chưa chắc bà ấy sẽ bị tổn thương nghiêm trọng như vậy. Nhưng bố lại kéo dài mười năm, lấy con làm cái cớ, uy hiếp bà ấy, ép cô cả nhà họ Dụ kiêu ngạo thành bệnh nhân trầm cảm, suýt nữa phát điên. Tình yêu của bố, không tổn thương mình, chỉ tổn thương người khác”.

Dụ Lâm Hải thở dài: “Bởi vì bố của con là người không có trái tim”.

Anh cầm áo khoác vest, đứng lên định bỏ đi, phía sau vang lên tiếng nói: “Bố có lỗi với mẹ con. Cả đời bố đã không còn cơ hội, con đừng giống bố, đến già vẫn phải hối hận”.

Dụ Lâm Hải không dừng bước, tiếp tục sải bước đi về phía trước, Thẩm Lưu Thư lại nói: “Nam Mẫn là cô gái tốt, con đã có tình cảm với nó thì nghĩ cách theo đuổi đi”.

Nghe thấy “Nam Mẫn”, Dụ Lâm Hải mới khẽ dừng chân.

Phía sau lại vang lên tiếng thở dài nhẹ gần như lẩm bẩm: “Người vợ lấy ban đầu mới là người hợp với mình nhất”.

Hôm nay chơi hết mình cũng mệt rồi.

Đoạn đường đi từ chỗ xuống xe đến khu biệt thự, bước chân của Nam Mẫn và Lý Vân hơi nặng nề uể oải.

“Thể lực không ổn hả”.

Lý Vân đi năm mươi bước thì cười cả trăm bước, cười liếc nhìn Nam Mẫn: “Mấy tháng nay chỉ bận kiếm tiền, không rèn luyện sức khỏe phải không?”

Nam Mẫn không vui trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Phí lời, em đi giày cao gót đấy. Anh thử đi cà kheo đi bộ xem có cảm giác gì!”

Lý Vân hừ một tiếng: “Cũng không phải anh chưa từng đi”.

???

Nam Mẫn ngước mắt, nhìn anh ta với ý sâu xa, cảm khái một câu: “Anh Trình của em, khẩu vị nặng thật đấy”.

“…”

Vừa dứt lời, thì bị Lý Vân cốc đầu: “Anh đang nói giày nâng đế cao. Đầu óc của em nghĩ linh tinh gì cả ngày thế hả? Đọc nhiều sách đồi bại phải không?”

Nam Mẫn sờ cái trán bị cốc đau của mình, lẩm bẩm: “Anh không lùn, đi giày nâng đế gì chứ”.

“Em không hiểu rồi, đối với đàn ông, giày nâng đế cũng quan trọng gần như giày cao gót với phụ nữ, đi vào có khí thế hẳn”.
Chương 297: Hiệu quả cách âm tốt

Lý Vân nói, cúi đầu nhìn gót chân Nam Mẫn bị ma sát rách da, cau mày, hạ thấp lưng trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em”.

“Không cần, đi mấy bước nữa là đến rồi”.

Nam Mẫn vỗ nhẹ lên lưng anh ta, chỉ vào mình: “Em mặc váy, không tiện”.

Lý Vân còn định chủ động bế cô, bị Nam Mẫn nghiêm mặt từ chối: “Quan hệ giữa em và anh Trình đang tốt đẹp, anh đừng phá hoại tình nghĩa của bọn em”.

“Em còn sợ anh ấy ghen chắc?”

Lý Vân buồn cười nói: “Giữa đàn ông bọn anh, không nhỏ nhen như phụ nữ các em”.

Nam Mẫn bĩu môi, nghĩ thầm anh tư đúng là lành sẹo rồi thì quên đau, quên mất mùi vị “bạo lực gia đình” thời gian trước, còn dám điên cuồng thăm dò bên bờ vực cái chết.

Đi qua cầu, hai người bất ngờ phát hiện đèn trong nhà lại sáng, rõ ràng lúc đi đã tắt hết rồi.

Lý Vân và Nam Mẫn quay sang nhìn nhau: “Anh Trình về rồi ư?”

Đẩy mở cửa nhà, Đoàn Tử vẫy đuôi nhào đến, nhưng không nhào vào Lý Vân, là nhào vào Nam Mẫn.

Chỉ qua một buổi tối, nó chỉ cần cô, không cần bố.

Nam Mẫn bế Đoàn Tử lên, Lý Vân lại giống như con chó của anh ta, nhào vào lòng Trình Hiến, vô cùng vui mừng: “Sao anh lại về trước? Làm xong việc chưa?”

Dáng vẻ mừng rỡ vui tươi giống như cô vợ nhỏ, Nam Mẫn cũng không nhìn nổi.

Đường đường anh tư anh minh thần võ…

Cô ôm Đoàn Tử, lặng lẽ vuốt ve đầu của nó, đột nhiên cảm thấy nó thật đáng thương, chẳng trách béo như vậy, đều bị cho ăn cẩu lương không tiêu hóa được.

Trình Hiến vừa vào nhà không lâu, chỉ cởi áo khoác vest, vẫn còn mặc áo sơ mi màu đen, khí chất thâm trầm, đôi mắt phía sau chiếc kính gọng vàng hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng hiếm thấy.

Anh ta giơ tay, bàn tay lớn đeo đồng hồ Rolex xoa đầu Lý Vân như xoa đầu trẻ con, cùng với giọng dỗ dành, trả lời Lý Vân: “Làm xong việc rồi nên về trước”.

Rồi anh ta nghiêng đầu nhìn sang hướng Nam Mẫn: “Tiểu Mẫn hiếm khi đến thành phố Bạch một chuyến, phải làm tròn đạo hiếu khách”.

Nam Mẫn ngoan ngoãn cười, gọi một tiếng “Anh Trình”.

“Ừm”.

Trình Hiến dịu dàng đáp, dặn dò như với em gái nhà mình: “Cứ coi đây như nhà mình, đừng câu nệ”.

Sau đó lại bổ sung một câu: “Nếu buổi tối nghe thấy tiếng động gì, cũng không cần để ý, chỉ cần yên tâm ngủ là được”.

“…”

Nam Mẫn hiểu, tỏ ra vô cùng hiểu chuyện: “Hiệu quả cách âm của nhà này rất tốt, không cần lo lắng cho em, các anh cứ… cứ hết mình, tận hứng”.

Cô nháy mắt với anh tư, rồi ôm Đoàn Tử lên tầng.

Lý Vân đỏ mặt, nhìn bóng dáng em gái lên tầng, quay đầu tính sổ với Trình Hiến: “Trước mặt Tiểu Lục, cái miệng của anh thật lạ…”

Còn chưa nói xong đã bị người ta bóp cằm, bịt miệng.



Một đêm yên tĩnh trôi qua.

Nam Mẫn ngủ dậy vệ sinh xuống tầng, động tác cẩn thận dè dặt, chỉ sợ đánh thức hai anh còn đang chìm trong giấc mộng, muốn xuống tầng làm bữa sáng cho họ.

Nào ngờ vừa bước xuống cầu thang, đã nghe thấy tiếng loảng xoảng trong bếp, Trình Hiến đã thức dậy, đang rán trứng.

Anh ta nghe thấy tiếng động phía sau, hơi nghiêng đầu: “Dậy rồi à?”

“Ừm, chào anh Trình”.

Nam Mẫn chào hỏi, đi theo vào phòng bếp.

Trình Hiến luôn thể hiện hình tượng luật sư mặc vest đi giày da trước mặt Nam Mẫn, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta mặc đồ ở nhà, mặc tạp dề, phong cách thoải mái, cũng không đeo kính, vẻ lạnh lùng nghiêm túc mất đi hơn một nửa, chỉ còn lại vẻ nho nhã.

Anh ta gắp trứng gà đã rán xong ra đĩa một cách thuần thục, hỏi Nam Mẫn: “Tối qua ngủ ngon không?”

Nam Mẫn gật đầu: “Rất ngon, ngủ một mạch đến sáng”.

Thấy cô phấn chấn tinh thần, đúng là ngủ rất ngon, khóe miệng Trình Hiến khẽ cong lên: “Xem ra không lãng phí tiền tu sửa nhà này, hiệu quả cách âm đúng là rất tốt”.

“…”

Nam Mẫn nghe ra có ẩn ý trong lời nói, khuôn mặt đỏ bừng, chuyển chủ đề: “Anh tư vẫn ngủ à?”

Trình Hiến ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, cùng với tiếng máy nướng bánh mì “tinh” một cái, anh ta nói: “Xuống rồi”.

Vừa dứt lời, giống như bấm giờ, Lý Vân ngáp dài xuống tầng cùng với cái đầu tổ quạ rối tung, khuy áo ngủ cũng cài lệch, hở cả cái cổ, ở chỗ dưới xương quai xanh và trên tim, có mảng lớn “dấu ấn hoa mai”, rất bắt mắt.

Xem ra đêm qua thực sự giày vò không nhẹ…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom