• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (4 Viewers)

  • Chương 346-348

Chương 346: Trở lại thành phố Bắc

“Không có lý do gì cả, cô không thích uống, em cũng không thích uống. Anh không thấy sữa có vị giày da hả?”, Tô Âm cau mày.

Phó Vực: “…”

Cậu ấm họ Phó từ nhỏ đã bị ép phải uống đủ hai lít sữa mỗi ngày không hề cảm nhận được.

Cô cháu nhà này là cái loại quái thai gì thế không biết?

Chủ đề này không thể tiếp tục được nữa.

Phó Vực nhìn vẻ mặt thích thú của nhóc con kia, hỏi thử: “Em tới thành phố Bắc thế này, bố với cô em có biết không?”

Tô Âm lặng lẽ cụp mắt xuống, ậm ờ nói: “Chắc là biết rồi đấy”.

Phó Vực bỗng chốc có linh cảm chẳng lành, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cái gì mà chắc với cả là cơ? Rốt cuộc là biết hay không biết?”

Giọng anh ta có chút vội vã, Tô Âm ngước mắt lên, thành thật trả lời:

“Ban đầu không biết, chắc là bây giờ đã biết rồi”.

“…”

Phó Vực đang định bảo Tô Âm giải thích rõ đầu đuôi cho mình thì chuông điện thoại đã vang lên, màn hình hiển thị “nữ vương đại nhân Mẫn Mẫn”, tim anh ta chợt run lên, cảm thấy tiếng chuông này không khác gì khúc nhạc đòi mạng.

Cố gắng kiểm soát cánh tay đang run lên, cậu ấm nhà họ Phó nghe điện thoại, run run nghe máy: “Alo”.

Đầu dây bên kia, giọng của Nam Mẫn trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng: “Tô Âm có sang đó tìm anh không?”

Phó Vực nhìn sang Tô Âm, thấy cô bé đang liều mạng nháy mắt với mình, anh ta lại thành thật thú nhận: “Có, đang ở trước mặt tôi đây này, đã ăn hết một vỉ bánh bao hấp, hai cái trứng nước trà, ba cái bánh gạo, cùng với bốn ly nước chanh”.

Nam Mẫn: “…Bây giờ hai người đang ở đâu?”

Phó Vực: “Dinh thự nhà họ Dụ”.

Nam Mẫn nhíu mày: “Anh nói, là ở đâu cơ?”

“Dinh thự nhà họ Dụ”, Phó Vực tưởng cô nghe không rõ, nhắc lại thêm lần nữa. Sau khi cảm nhận được sát ý ở đầu dây bên kia thì vội vàng giải thích: “À em đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan gì tới Lâm Hải, cậu ấy hoàn toàn không biết”.

Nói xong, lại cảm thấy mình cũng rất oan uổng: “Không đúng, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ mới thức dậy, vừa xuống ăn được một bữa thì con bé đã đeo cái túi từ trên trời rơi xuống rồi. Tôi không có làm gì hết á…”

Cậu ấm nhà họ Phó bùng nổ khát vọng sống còn.

Nam Mẫn trầm giọng nói: “Trông chừng nó cho tôi, chiều nay chúng tôi đến thành phố Bắc. Trước khi chúng tôi đến, nếu Tô Âm chạy mất, hoặc xảy ra chuyện gì ở chỗ anh, thì tôi chỉ tìm anh hỏi”.

Nói xong, điện thoại lập tức vang lên tiếng tít rồi tắt.

???

Phó Vực nhìn màn hình điện thoại, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Chuyện gì thế này, sao dưng không anh ta lại thành người trông trẻ vậy, anh ta đâu phải thầy giáo mầm non!

Nhưng Tô Âm ăn uống no đủ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh anh ta, chớp chớp mắt nhìn: “Anh, chúng ta còn khoảng hai, ba tiếng tự do đấy, làm gì bây giờ đây?”

Phó Vực: “…”

——

Dụ Lâm Hải nhíu mày lại thật chặt: “Cậu nói ai đến dinh thự họ Dụ cơ?”

Hà Chiếu báo: “Cháu gái của tổng giám đốc Nam, cũng là công chúa nhỏ của Messuri, “tiểu thần y” Tô Âm”.

“Đuổi theo Phó Vực tới tận thành phố Bắc ấy hả?”, Dụ Lâm Hải không dám tin.

Hà Chiếu nhịn cười: “Đúng vậy”.

Lại nói: “Anh ấy bảo anh mau về nhà cứu người. Tổng giám đốc Nam, bác sĩ Tô và cậu bảy nhà họ Bạch đã theo Nam Ông lên máy bay riêng, chẳng mấy chốc sẽ đáp xuống sân bay thành phố Bắc”.

Dụ Lâm Hải nhướng mày, ánh mắt dần sáng lên: “Cậu vừa nói là Nam Mẫn cũng tới đây hả?”

Hà Chiếu gật đầu: “Đúng vậy!”

“Thế còn nghệt mặt ra đó làm gì?”

Dụ Lâm Hải đứng dậy bỏ ra ngoài: “Chuẩn bị xe, ra sân bay”.

Hà Chiếu ở đằng sau đuổi theo: “Nhưng mà trưa nay anh còn một bữa hẹn…”

“Dời lịch”, Dụ Lâm Hải không hề quay đầu lại.

Hà Chiếu: “Rõ…”

Biết ngay anh sẽ như thế mà.

Ngồi trên máy bay, nhìn những phong cảnh quen thuộc, Nam Mẫn bắt đầu chìm vào trạng thái tim đập nhanh và loạn nhịp.

Rõ ràng hai tháng trước cô mới đến thành phố Bắc, sao lại có cảm giác chuyện đã qua rất lâu rồi vậy?

Suy cho cùng, lần trước khi rời đi cô đã nghĩ rằng mình không bao giờ đặt chân đến thành phố này nữa.

Nào ngờ, bây giờ lại trở về.

Lại càng không ngờ được là vừa đáp xuống sân bay, cô đã trông thấy Dụ Lâm Hải lặng lẽ đứng phất phơ trong gió.

Dường như anh đã đứng ở đây chờ cô rất lâu rồi.
Chương 347: Tôi gặp cậu rồi

Khoảnh khắc ngước lên trông thấy Dụ Lâm Hải, đầu óc Nam Mẫn đã bị gió lAnoh thổi cho hoảng hốt.

Trong một phút hoảng hốt đó, cô bỗng nhiên nhớ tới đoạn thời gian ngắn sau khi anh hồi phục lại từ chứng liệt nửa người, một lần nữa trở về Dụ Thị để làm việc, anh đã hết sức bận rộn, bay đi khắp nơi, mỗi lần máy bay đáp xuống đất, dù là sớm hay trễ, cô đều ra sân bay để đón anh.

Một mặt là lo lắng cơ thể anh mới hồi phục sẽ chịu không nổi sức ép, lại lo cho tâm lý của anh vẫn chưa thể thích nghi với công việc ở cường độ cao.

Nhưng sự lo lắng của cô, Dụ Lâm Hải lại không hề nhận thấy, cũng không muốn cô ra sân bay đón anh.

Sau đó cô đành phải ở nhà chờ.

Khi ấy, TV đang phát một bộ phim cung đấu dài tập, dù chuyển đến kênh nào cũng có thể nhìn thấy, mà cô thì đang ngồi trong phòng khách, nhìn diễn viên rơi nước mắt lã chã nói: “Anh đã thử cái cảm giác chờ đợi từ khi trời vừa tối đến tận hừng đông chưa?”

Không biết là do diễn viên đó đã diễn quá hấp dẫn, hay là lời thoại quá nhói lòng, mà Nam Mẫn vừa xem TV vừa mờ hết cả tầm mắt.

Đó là lần đầu tiên Nam Mẫn rơi nước mắt kể từ khi bố mẹ qua đời.

Thế nhưng khi đó, cô cảm thấy hôn nhân trên danh nghĩa này còn đau thương hơn cả phim truyền hình máu chó.

Ít ra thì thi thoảng các phi tử không được sủng ái trong hậu cung vẫn được hoàng đế lâm hạnh, mà cô làm mợ cả của một gia đình giàu có thời đại mới lại sống không bằng một hậu phi thời phong kiến.

Khi đó, cô chưa từng nghĩ đến một ngày Dụ Lâm Hải sẽ ly hôn với mình.

Càng không thể ngờ được rằng, sau khi ly hôn, anh lại là người ra sân bay đón cô.

Khác biệt nằm ở chỗ, cô từ mợ cả nhà họ Dụ trong mắt chỉ có người đàn ông đó, biến trở về làm cô cả nhà họ Nam một lòng vì công việc, chỉ muốn kiếm ra tiền.

Hoang đường biết bao nhiêu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủn, Dụ Lâm Hải đã cất bước đi về phía này, nói như thể hai người rất quen thuộc: “Đến rồi đấy à?”

Tô Duệ và Bạch Lộc Dư đang theo sau Nam Mẫn thì biến thành lặng lẽ đứng bên cạnh cô, đôi mắt lạnh lùng vừa thăm dò vừa trừng Dụ Lâm Hải, ánh mắt người này còn lạnh hơn người kia, như hai vị thần bảo hộ vậy.

So với thái độ lạnh lùng của bọn họ, thì Nam Mẫn khéo léo hơn nhiều, giơ tay với Dụ Lâm Hải: “Tổng giám đốc Dụ, lâu rồi không gặp”.

Mặt Dụ Lâm Hải lập tức cứng đờ, nụ cười cũng chợt tắt.

Sao xa nhau mới có mấy ngày mà thái độ của cô với anh ngày càng khách sáo và hờ hững vậy?

Không thể để cô giơ tay ra mãi như thế được, Dụ Lâm Hải vươn tay, cũng bắt tay với cô, gọi khẽ: “Tổng giám đốc Nam”.

Chỉ một cái chạm tay ngắn ngủi, Nam Mẫn đã rụt tay về, sau đó giới thiệu với anh: “Cậu bảy nhà họ Bạch thì chắc anh đã biết rồi. Đây là bác sĩ Tô Duệ ở Messuri, lần này đến thành phố Bắc vì chuyện riêng”.

Dụ Lâm Hải gật đầu với Bạch Lộc Dư, lại giơ tay về phía Tô Duệ: “Bác sĩ Tô, nghe danh đã lâu”.

Tô Duệ buông thõng hai tay, không có ý định giơ lên.

Chỉ thản nhiên nói: “Tôi có gặp cậu rồi. Khi đó cậu còn chống gậy, Mẫn theo sau cậu, căng thẳng quan sát từng tí một, chuẩn bị đỡ lấy cậu bất kỳ lúc nào. Xem ra bây giờ cậu đã khỏi hẳn rồi nhỉ”.

Không biết là do gió ở sân bay lạnh hay thế nào, mà Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh toát chạy thẳng vào tim, lạnh đến mức tay chân anh run lên, mặt cũng trắng bệch.

Anh rụt tay về, khóe miệng cố cong lên thành nụ cười, cúi xuống nhìn Nam Mẫn.

“Đúng vậy, tôi có thể khỏe lại như hôm nay đều là nhờ Mẫn dốc lòng chăm sóc”.

Nam Mẫn của hiện tại không thích nhắc chuyện quá khứ, cô dứt khoát xoay người đi, đỡ Nam Tam Tài xuống máy bay, đi từng bước ra khỏi sân bay thành phố Bắc, lên chiếc xe thương vụ mà Dụ Lâm Hải đã sắp xếp.

Dụ Lâm Hải sắp xếp cho Nam Tam Tài ở khách sạn năm sao thuộc quyền quản lý của Dụ Thị. Nam Tam Tài lại không muốn ở khách sạn, mà trực tiếp chạy tới chỗ Văn Hải Phong.

Ông ấy đang vội vã muốn gặp lại ông bạn già của mình, tiện thể xem cặp ngọc vỡ kia.

Đưa ông cụ tới đó, Nam Mẫn chào hỏi Văn Hải Phong rồi để lại vệ sĩ, bản thân thì lên xe, cùng Dụ Lâm Hải đến dinh thự bắt cô bé nào đó.

Trên đường đi, xe công ty đã được đổi thành hai chiếc xe ô tô cao cấp.

Ghế lái và ghế phụ lái đều có người, vì thế bốn người đành phải chia nhau ngồi.
Chương 348: “Anh đang đùa giỡn với tôi hả?”

Dụ Lâm Hải mời Tô Duệ và Bạch Lộc Dư lên chiếc xe phía sau, còn mời Nam Mẫn lên chiếc xe phía trước kia.

Bạch Lộc Dư sợ Nam Mẫn ngượng ngùng, sợ Dụ Lâm Hải tâm không tốt, vốn muốn đổi với Nam Mẫn nhưng cô tỏ ý không cần: “Vừa hay còn có vài chuyện về việc kinh doanh, muốn nói chuyện một chút với giám đốc Dụ”.

Thay vì đôi bên cứ nhăn nhó ngượng ngùng, chi bằng cứ thoải mái, bọn họ là vợ chồng đã ly dị, cũng không phải nam trộm cướp nữ ca kỹ.

Lên xe, Nam Mẫn mở miệng nói trước “Trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, quấy rầy tổng giám đốc Dụ rồi”.

Dụ Lâm Hải nghiêng đầu nhìn cô: “Mẫn, đừng khách khí với anh như vậy”.

Nam Mẫn cũng chỉ khách khí một câu như vậy, cô bắt đầu nói đến chuyện của trường đua ngựa. Lần trước Dụ Lâm Hải không đi đến trường đua ngựa, mọi chuyện đều do cô và Phó Vực quyết định, kế hoạch khai trương tạm thời quyết định vào ngày lễ tình nhân Thất Tịch, giành được một món tiền thưởng lớn.

Dụ Lâm Hải gật đầu: “Thất Tịch cũng được. Anh không có ý kiến”.

“Vậy cứ quyết định thế đi”.

Sau đó thì không có gì để nói.

Nhắc đến Thất Tịch, trái tim Dụ Lâm Hải liền đập mạnh.

Anh hoàn toàn không nhạy cảm với các loại ngày lễ, mỗi năm chỉ nhớ có Tết Trung Thu, còn có Tết âm lịch, vì ông bà Dụ hết sức coi trọng những ngày này, cho dù bận bịu thế nào cũng phải về nhà, muốn cả nhà đoàn viên.

Trong ấn tượng, anh và Nam Mẫn kết hôn ba năm, trước giờ chưa từng cùng nhau trải qua Thất Tịch, nhưng anh lờ mờ nhớ ra, mỗi năm đến ngày Thất Tịch, trong nhà thường có thêm một bó hoa hồng vàng.

Không phải hoa hồng đỏ, mà là hoa hồng vàng, cắm ở trong bình hoa, mỗi một cánh hoa, mỗi một cành hoa đều nở rất đúng lúc.

Giọt sương đọng phía trên, mỗi một giọt đều trong suốt.

Ngay cả anh một người không hiểu thế nào là yêu hoa cũng cảm thấy đẹp.

Anh tưởng rằng là Nam Mẫn tự cắt.

Nhưng một lần, anh đã hỏi quản gia hoa này là vợ mình mua sao, quản gia nói với anh: “Hình như vận chuyện bằng đường hàng không từ nước ngoài về, loại này là hoa hồng cực phẩm, trong nước không có, vận chuyển từ một nơi rất xa đến đây, cùng lắm cũng chỉ nở trong ba ngày”.

Khi đó, thật ra trong lòng anh liền tồn tại một hạt giống nghi ngờ, dù sao vợ mình là một cô bé xuất thân từ nông thôn, sao có thể nhận được hoa hồng vàng gửi về từ nước ngoài chứ?

“Thất Tịch năm nay…”

Trong buồng xe yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Dụ Lâm Hải: “Em định trải qua như thế nào?”

Nam Mẫn khẽ ngây người, trong chốc lát mới ý thức được anh đang hỏi cô.

Ngẩng đầu lên liền đối diện với con ngươi sâu thẳm.

Vừa rồi cô cũng đang nhớ đến Thất Tịch trước kia mình trải qua như thế nào.

Mẹ cô, nữ sĩ Lạc Nhân là một người vô cùng chú trọng nghi thức, Thất Tịch hàng năm, bố cũng sẽ đặt một bó hoa hồng vàng ở nước ngoài tặng mẹ, trong nước không có loại này, chỉ có thể nhờ bố lớn và anh cả giúp đỡ mua ở nước Ý, vận chuyển bằng đường hàng không về.

Khi đó cô cảm thấy mẹ cũng thật nhiều chuyện, còn khó hầu hạ hơn cả Dương quý phi thích ăn vải thiều.

Nhưng sau khi kết hôn, cô mới phát hiện mẹ thật sự rất lời, lấy được một người đàn ông tốt thà nhờ tình địch giúp đỡ cũng phải làm cho vợ cười.

Điều vui mừng là anh cả vẫn kéo dài truyền thống này, Thất Tịch hàng năm đều sẽ gửi một bó hoa hồng vàng qua, mượn cớ tưởng nhớ mẹ để trò chuyện nhận lấy an ủi.

Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng: “Không có ý định gì”.

Dụ Lâm Hải nhìn cô thật sâu, cổ họng hơi nghẹn, giống như lấy hết can đảm, anh chậm rãi nói.

“Mẫn, chúng ta cùng nhau trải qua Thất Tịch năm nay nhé”.

Một người tại sao phải yêu một người khác?

Là bởi vì anh ta đối xử tốt với bạn, dùng mọi cách quan tâm, hay là bởi vì trên người anh ta có nhiều điểm sáng hấp dẫn bạn lại gần từng chút từng chút?

Nam Mẫn cũng không biết, cô chỉ biết Nam Mẫn ngày xưa giống như Tô Âm bây giờ, không hiểu sao lại yêu một người đàn ông, sau đó trở nên không thể nào thoát khỏi, không có anh không được.

Nhưng tình yêu này có thể duy trì bao lâu đây?

Ban đầu rất yêu là thật, bây giờ không yêu nữa cũng là thật.

“Tổng giám đốc Dụ”, Nam Mẫn chậm rãi mở miệng, nhưng lại nhếch môi lạnh lùng: “Anh đang đùa giỡn với tôi hả?”

Nhịp tim của Dụ Lâm Hải không hiểu sao dừng nửa nhịp.

Anh đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối quả quyết rồi, nhưng không ngờ Nam Mẫn lại có cảm xúc như vậy, mang theo vẻ không thể tin nổi, còn có giễu cợt lạnh lùng.

Giống như đang nói: Còn cùng trải qua Thất Tịch? Anh không có não sao?

Dụ Lâm Hải không phải một kẻ liều lĩnh bất chấp đâm đầu vào thế giới tình cảm, càng không giống Phó Vực mặt dày, nhưng có câu nói Phó Vực nói rất đúng: Theo đuổi phụ nữ, cần gì da mặt?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom