-
Chương 352-354
Chương 352: Quả nhiên là anh ấy thích mình
Phó Vực nghĩ thôi quả này xong rồi, chạy không thoát nổi, chỉ đành trơ tráo nặn ra một nụ cười mà cười không nổi: “Được”.
Sau đó dưới ánh mắt đang cười trên nỗi đau người khác của Dụ Lâm Hải, anh ta lặng lẽ giơ ngón giữa về phía anh.
Dụ Lâm Hải không để ý đến anh ta, nhìn Nam Mẫn ngồi trên sofa, lập tức vẻ mặt ngây ngốc, thoáng chốc còn có một cảm giác dường như họ vẫn là vợ chồng, giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng không có sự thay đổi nào.
Nếu như tất cả đều chưa từng thay đổi, vậy thì hẳn sẽdd tốt biết bao nhiêu?
Tô Âm quỳ trên thảm trước bàn trà ở phòng khách, thỉnh thoảng liếc trộm bố và cô, còn cả chú nhỏ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô bé cảm thấy giống như có ba ngọn núi lớn đang đè mình, ép cô bé không thở nổi.
Phó Vực đứng sau Tô Âm, tình cảnh tam đường hội thẩm này khiến anh ta cũng bị kinh sợ không nhỏ.
Mặc dù anh ta không làm gì sai, nhưng luôn cảm thấy ba anh em Tô Duệ, Nam Mẫn và cậu Bạch Thất này hơn phân nửa đang hướng về anh…
Không khí ngột ngạt một lúc lâu, Tô Duệ nặng nề mở miệng: “Đủ lông đủ cánh rồi? Tác oai tác quái đến chú nhỏ của con? Mau xin lỗi chú nhỏ”.
Thứ anh ta nhắc đến là chuyện hạt dẻ cười Tô Âm trộn thuốc bột cho Bạch Lộc Dư ăn.
Chuyện này đúng là Tô Âm đuối lý, cô bé chuyển hướng đầu gối về phía Bạch Lộc Dư, thành thật nhận sai.
“Cháu sai rồi chú nhỏ, cháu không nên cho chú ăn hai gói hạt dẻ cưởi kia, chắc chú cười khổ sở lắm đúng không? Hay là chú đánh cháu hai cái để hả giận?”
Tô Âm giơ bàn tay nhỏ bé trước mặt Bạch Lộc Dư, anh ta đang muốn trợn mắt thì cô bé lại vội vàng rụt tay về: “Không được không được, tay không nhiều thịt, đánh đau lắm. Thịt ở mông nhiều hơn, hay chú đánh vào mông cháu đi”.
Sau đó xoay người, chổng cái mông tròn vo về phía Bạch Lộc Dư giống như hồi còn bé.
Phó Vực trợn tròn đôi mắt hoa đào.
Tư thế gì thế này???
Mặc dù mặt Tô Âm hướng về phía anh ta, mông hướng về phía Bạch Lộc Dư, nhưng thân hình anh ta cao lớn!
Đứng ở đây giống như nhìn thấy ngọn núi nhỏ, có gì mà không thấy?
Lỗ tai liền đỏ lên, giống như có lửa từ trong tai bốc ra ngoài.
Cũng không biết tâm tình gì dẫn dắt, Phó Vực lập tức tiến lên ôm lấy Tô Âm, tư thế giống như ôm trẻ con, cơ thể cô bé trong nháy mắt bay lên không, sau đó đáp xuống vững vàng.
Tô Âm chỉ cảm thấy người nhẹ bỗng, trái tim bay lên trời vang một tiếng ‘vù’, khi phản ứng lại thì đã đứng trước mặt Phó Vực.
Oa! Cuối cùng đã hiểu ‘bay lên trời vai kề vai với mặt trời’ là cảm giác gì.
Phó Vực ôm Tô Âm đặt dưới đất, đúng như dự đoán đã đón nhận ánh mắt lạnh buốt của đám người Bạch Lộc Dư.
Anh ta vội vàng buông người ra, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, nhắm mắt không nhìn về phía Nam Mẫn và Tô Duệ, nói với Bạch Lộc Dư:
“Cậu Thất, nhóc con chỉ là cho anh ăn nhiều hạt dẻ cười mà thôi, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy chứ? Lẽ nào dạ dày anh không tốt, không tiêu hóa nổi?”
Phó Vực cảm thấy cũng chỉ có khả năng này, dù sao trẻ con sao có thể có tâm tư xấu?
Anh ta liền giảng hòa: “Dạ dày của tôi cũng không phải quá tốt, cho nên trong xe thường chuẩn bị sẵn thuốc dạ dày và thuốc kích thích tiêu hóa, lát nữa tôi cầm cho anh hai hộp”.
“...”
Bạch Lộc Dư híp mắt, thiếu chút nữa bật thốt lên: Tôi cần anh quan tâm à? Anh mới có bệnh ý!
Tô Âm đứng sau lưng Phó Vực, nội tâm mừng như điên: Ôi mẹ ơi, anh ấy bảo vệ mình! Quả nhiên là anh ấy thích mình, chỉ là cứng miệng ngại nói mà thôi! Bạn trai bùng nổ sức mạnh rồi đúng không! Yêu chết đi được ý!
Bạch Lộc Dư trong lòng cười lạnh: Anh bạn nhỏ, làm anh hùng trước mặt phụ nữ, tôi không biết trong lòng anh có toan tính gì đây?
Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên cười: “Nếu cậu Phó mở miệng cầu xin tha thứ cho nhóc con này, vậy tôi đại nhân không trách tiểu nhân tha cho con bé lần này. Hạt dẻ cười nhóc con tự chế cũng khá ngon đấy, quay về tôi sai người qua tặng anh hai gói, anh cũng thử xem”.
Phó Vực không ngờ cậu Bạch Thất lại nể mặt mình như vậy, chỉ xem như là anh ta mượn cơ hội xuống đài, vậy nên liền vui vẻ đồng ý: “Được thôi”.
Cánh tay bị ai đó nhéo một cái, Phó Vực quay đầu thì thấy Tô Âm đang điên cuồng nháy mắt lắc đầu với mình.
“?”
Chương 353: Không hề biết gì
Tô Âm cảm khái trong lòng một tiếng: Anh Phát Tài, anh không hề biết gì về nguy hiểm trên giang hồ, quá đơn thuần rồi!
Người đàn ông đơn thuần như vậy, hành tẩu giang hồ khiến người ta rất không yên tâm.
Xem ra sau này chỉ có thể do cô bé bảo vệ anh ta rồi.
Trong lòng đang ảo tưởng, đột nhiên bên tai vang lên giọng của Nam Mẫn: “Tô Âm”.
Tô Âm giật mình, giơ tay: “Có!”
Nam Mẫn lạnh nhạt ngước mí mắt: “Cháu không liên quan nữa à?”
Tô Âm chớp mắt, liếc nhìn khuôn mặt sầm xì của Tô Duệ, đột nhiên nghĩ ra hình như chuyện cô bé bỏ nhà đi vẫn chưa kết thúc.
Ầy, xem ra lần này lão Tô nổi giận thật rồi, bây giờ vẫn đang nghiêm mặt, cứ như ai nợ anh ta tám triệu mà chưa trả vậy.
“Lão Tô”, cô bé gọi.
Không ai để ý cô bé.
“Bố ơi”, cô bé lại gọi.
Vẫn không ai để ý cô bé.
“Bố đại nhân tôn kính của con ơi”.
Tô Duệ: “Ừm”.
Coi như bố đã để ý rồi.
Tô Âm lên tinh thần: “Con gái biết lỗi rồi, không nên bỏ nhà đi hết lần này đến lần khác, khiến bố đại nhân, cô và các chú lo lắng cho con, đúng là rất không nên. Sau này con chắc chắn rút kinh nghiệm xương máu, không bỏ nhà đi nữa, dù sao con cũng sắp phải trưởng thành rồi. Chỉ cần bố nương tay rộng lòng cho con và anh Phát Tài… À không, anh Phó Vực yêu nhau, con bảo đảm sẽ làm con gái ngoan ngoãn hiếu thuận”.
Cô bé nói rất liền mạch lưu loát, đến mức bản thân cô bé cũng vô cùng hài lòng.
Phó Vực ở bên cạnh cũng ngẩn người.
Cô bé này, làm thật hả?
Tô Duệ bỗng đứng lên, khiến Tô Âm sợ giật mình nhảy về phía sau Phó Vực: “Anh cứu em!”
Lời vừa nãy là thật, nhát gan cũng là thật.
Phó Vực bị ép phải đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của Tô Duệ, cảm thấy cô bé sắp kéo rách cả áo của anh ta, cố ép ra nụ cười: “Anh Duệ… trẻ con nói không kiêng sợ, lời của trẻ con, làm sao có thể coi là thật chứ?”
Tô Âm thò khuôn mặt nhỏ ra từ phía sau anh ta: “Em không phải trẻ con! Còn nữa… anh là bạn trai em, làm sao có thể gọi bố em là ‘anh’ chứ, phải gọi là ‘chú’.
“…”
Một câu nói khiến Phó Vực chết đứng, cũng thành công khiến Tô Duệ nổi giận hơn.
Dường như trong tích tắc, Tô Duệ tóm lấy cổ tay Tô Âm, sau đó kẹp hai tay của cô bé lại với nhau, buộc lại bằng băng đô không biết lấy từ đâu ra, ném vào trong lòng Nam Mẫn, trầm giọng nói: “Đưa nó lên xe”.
Tô Âm đang định phản kháng, thì nghe thấy giọng lạnh lùng của Tô Duệ: “Nếu nó dám gây chuyện, thì bịt miệng nó lại, đánh ngất rồi ném lên cốp xe”.
…Vãi, ác thật.
Tô Âm không dám kêu, bất đắc dĩ nhìn Phó Vực.
Phó Vực mím môi đang định nói, giọng của Tô Duệ đột nhiên vang bên tai anh ta: “Cậu Phó, chúng ta nói chuyện một lúc”.
“… Ồ ồ ồ, được”.
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư áp giải Tô Âm ra ngoài, để Tô Duệ và Phó Vực ở lại trong phòng khách, thực hiện cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông.
Dụ Lâm Hải đứng bên cửa sổ phòng ngủ chính tầng hai, nhìn thấy Nam Mẫn đi ra, dường như từ cầu thang xông xuống trong chớp mắt, thậm chí không liếc về phía Phó Vực một cái.
Phó Vực đang định mở miệng lại lặng lẽ ngậm lại, trong lòng kêu khổ.
Ai có thể đến cứu anh ta không!
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư vừa áp giải Tô Âm lên xe, Dụ Lâm Hải đã đuổi theo ra.
“Tiểu Mẫn…”
Dụ Lâm Hải đang định lên tiếng thì Nam Mẫn thản nhiên nói: “Không cần tiễn nữa, tổng giám đốc Dụ, đã sắp xếp xong khách sạn, chúng tôi tự qua đó là được”.
Dụ Lâm Hải vốn sắp xếp cho bọn họ ở khách sạn Quân Dật của tập đoàn Dụ thị, nhưng Nam Tam Tài chạy đến ở cùng Văn Hải Phong, đám người Nam Mẫn cũng không cần thiết hưởng thụ phúc lợi này.
Hơn nữa khách sạn Quân Dật là nơi Dụ Lâm Hải và Trác Huyên tổ chức hôn lễ, Nam Mẫn cảm thấy vô cùng xúi quẩy.
“Nếu mọi người không thích môi trường của Quân Dật, tôi cũng có thể giúp mọi người sắp xếp chỗ khác…”, không biết làm sao cảm xúc của Dụ Lâm Hải dâng cao, đuổi theo nói một câu.
Nam Mẫn không hề nể tình ngắt lời anh: “Không cần, tổng giám đốc Dụ. Tôi có căn nhà ở thành phố Bắc”.
Một câu nói đã chặn họng lời của Dụ Lâm Hải.
Nam Mẫn nhìn vẻ mặt của anh, tàn nhẫn bổ sung một câu: “Năm đầu tiên kết hôn với anh, tôi đã mua một căn nhà, để thuận tiện làm việc, cũng là cho mình một chỗ để thư giãn. Bởi vì tính cách của anh thực sự quá xấu xa”.
Dụ Lâm Hải nhìn cô sâu sắc, không nói một lời.
“Tôi đã nói anh không hề biết gì về tôi mà”.
Chương 354: Càng nguy hiểm
Nam Mẫn bình thản: “Thực ra trước đây tôi đã từng để lộ ra không ít sơ hở trước mặt anh, nhưng trước nay anh không quan tâm, cũng không muốn tìm hiểu tôi, cho nên thực ra cũng không cần phí sức”.
Có những lời, không nói rõ, vài người nào đó vẫn luôn không cam tâm từ bỏ.
Bỏ lại lời này, Nam Mẫn liền lên xe.
Chiếc xe lại hiên ngang đi trước mặt Dụ Lâm Hải, đi rất phóng khoáng tự nhiên.
Chiếc xe yên ổn vững vàng đi trên con phố rộng lớn của thành phố Bắc.
Tuy thành phố Nam và thành phố Bắc chỉ cách nhau một con sông, nhưng cảnh vật lại khác nhau hoàn toàn, không có vẻ đẹp tú lệ giang nam thủy mặc như thành phố Nam, thành phố Bắc cho người ta cảm giác tráng kiện khỏe khoắn, cây lớn hai bên đường cũng đều là cây dương thẳng đứng cao ngất ngưởng.
Từ đầu đến cuối Bạch Lộc Dư và Tô Âm vẫn luôn dồn ánh mắt lên Nam Mẫn, Nam Mẫn cũng thấy phiền, cau mày: “Cứ nhìn em vậy làm gì? Mặt em mọc bông hoa hả?”
Hai tay Tô Âm bị trói phía sau, ngoan ngoãn lên tiếng: “Cô à, có thể cởi trói cho cháu trước không?”
Nam Mẫn: “Không được”.
… Được thôi.
Tô Âm chấp nhận, người dựa vào lưng ghế, bắt đầu nhiều chuyện: “Cô à, chú đẹp trai đó chính là chồng cũ của cô đúng không? Bây giờ có phải chú ấy đang theo đuổi cô, muốn làm lành với cô không?”
Nam Mẫn nghiêm mặt nói một câu: “Trẻ con quản chuyện người lớn cái gì”.
Tô Âm không vui phùng miệng.
“Cháu đã mười tám tuổi rồi, không phải là trẻ con từ lâu rồi…”
Bạch Lộc Dư ở một bên khác, ung ung nói một câu: “Không phải trẻ con mà động một tý là bỏ nhà đi?”
“Chú nhỏ”, Tô Âm bất mãn liếc mắt sang bên đó, sao còn hạ bệ mình chứ?
Nam Mẫn cũng nghiêm mặt dạy bảo cô bé: “Nếu đã biết mình không còn là trẻ con, thì bớt làm chuyện ấu trĩ khiến người lớn lo lắng theo cháu đi”.
Tô Âm bị luân phiên dạy bảo, tâm trạng tốt thế nào cũng mất sạch, lại nghĩ đến bố của mình còn đang nói chuyện với Phó Vực ở dinh thự nhà họ Dụ, trái tim lại thấp thỏm, không biết bố mình sẽ nói gì với anh Phát Tài.
Chắc không đến mức lấy mạng của anh ta thật chứ…
…
Đương nhiên Tô Duệ không đến mức lấy mạng của Phó Vực, nhưng tâm trạng không tốt cũng là thật.
Lúc quyết định nuôi dưỡng Tô Âm, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng phải coi cô bé như con gái ruột của mình nuôi dưỡng nên người, cũng biết con gái lớn rồi, sớm muộn cũng có ngày phải gả đến nhà người khác.
Tô Âm dần lớn lên, anh ta biết sẽ có một ngày mình phải thực hiện cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông với một chàng trai xa lạ.
Nhưng không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nói một cách nghiêm khắc, Tô Âm đã mười bảy tuổi, sớm đã qua tuổi bắt đầu yêu đương, cũng không phải quá sớm nữa.
Thích một chàng trai là chuyện rất bình thường.
Dù sao bà Tô suốt ngày nói “lấy sớm đẻ sớm”, khó tránh ảnh hưởng đến quan điểm hôn nhân của cô bé, cảm thấy yêu sớm, kết hôn sớm, sinh con sớm, là một chuyện quá bình thường.
Anh ta cũng từng suy nghĩ sau này giao con bé gây họa này cho ai mới có thể yên tâm, dù thế nào cũng không ngờ, con bé chọn đi chọn lại, cuối cùng lại rơi vào Phó Vực.
“Cậu Phó”, Tô Duệ chậm rãi lên tiếng.
Một giọt mồ hôi nơi góc trán Phó Vực suýt rơi xuống, anh ta chủ động rót trà cho Tô Duệ, ngài ngại cười nói: “Bác sĩ Tô làm tôi giảm tuổi thọ rồi, anh và bố tôi cùng thế hệ, theo bối phận, tôi nên gọi anh một tiếng “chú”, nhưng tôi nghĩ chắc anh không thích nghe”.
“Nhưng nếu gọi ‘anh’, lại thành ra thiệt cho anh, cho nên tôi gọi anh một tiếng ‘bác sĩ Tô’, anh cứ gọi thẳng tên tôi là được”.
Phó Vực lại tự báo danh: “Ồ, tôi là Phó Vực”.
Tô Duệ yên lặng nhìn anh ta, ngước mắt thì nhìn thấy nụ cười, đôi mắt đào hoa vô cùng phong lưu của Phó Vực, giống như một hồ nước suối, lại rất trong veo, khiến người ta không nhìn thấu.
Tên nhóc này trông có vẻ như cậu ấm lụa là nhút nhát, ngông nghênh ba lăng nhăng, nhưng Tô Duệ đã tìm hiểu gia cảnh của Phó Vực, cũng biết cậu Phó thuận lợi lớn lên trong môi trường phức tạp như vậy, còn trở thành người thừa kế, làm sao có thể đơn thuần được?
Càng là người như vậy thì càng nguy hiểm.
Phó Vực nghĩ thôi quả này xong rồi, chạy không thoát nổi, chỉ đành trơ tráo nặn ra một nụ cười mà cười không nổi: “Được”.
Sau đó dưới ánh mắt đang cười trên nỗi đau người khác của Dụ Lâm Hải, anh ta lặng lẽ giơ ngón giữa về phía anh.
Dụ Lâm Hải không để ý đến anh ta, nhìn Nam Mẫn ngồi trên sofa, lập tức vẻ mặt ngây ngốc, thoáng chốc còn có một cảm giác dường như họ vẫn là vợ chồng, giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, cũng không có sự thay đổi nào.
Nếu như tất cả đều chưa từng thay đổi, vậy thì hẳn sẽdd tốt biết bao nhiêu?
Tô Âm quỳ trên thảm trước bàn trà ở phòng khách, thỉnh thoảng liếc trộm bố và cô, còn cả chú nhỏ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô bé cảm thấy giống như có ba ngọn núi lớn đang đè mình, ép cô bé không thở nổi.
Phó Vực đứng sau Tô Âm, tình cảnh tam đường hội thẩm này khiến anh ta cũng bị kinh sợ không nhỏ.
Mặc dù anh ta không làm gì sai, nhưng luôn cảm thấy ba anh em Tô Duệ, Nam Mẫn và cậu Bạch Thất này hơn phân nửa đang hướng về anh…
Không khí ngột ngạt một lúc lâu, Tô Duệ nặng nề mở miệng: “Đủ lông đủ cánh rồi? Tác oai tác quái đến chú nhỏ của con? Mau xin lỗi chú nhỏ”.
Thứ anh ta nhắc đến là chuyện hạt dẻ cười Tô Âm trộn thuốc bột cho Bạch Lộc Dư ăn.
Chuyện này đúng là Tô Âm đuối lý, cô bé chuyển hướng đầu gối về phía Bạch Lộc Dư, thành thật nhận sai.
“Cháu sai rồi chú nhỏ, cháu không nên cho chú ăn hai gói hạt dẻ cưởi kia, chắc chú cười khổ sở lắm đúng không? Hay là chú đánh cháu hai cái để hả giận?”
Tô Âm giơ bàn tay nhỏ bé trước mặt Bạch Lộc Dư, anh ta đang muốn trợn mắt thì cô bé lại vội vàng rụt tay về: “Không được không được, tay không nhiều thịt, đánh đau lắm. Thịt ở mông nhiều hơn, hay chú đánh vào mông cháu đi”.
Sau đó xoay người, chổng cái mông tròn vo về phía Bạch Lộc Dư giống như hồi còn bé.
Phó Vực trợn tròn đôi mắt hoa đào.
Tư thế gì thế này???
Mặc dù mặt Tô Âm hướng về phía anh ta, mông hướng về phía Bạch Lộc Dư, nhưng thân hình anh ta cao lớn!
Đứng ở đây giống như nhìn thấy ngọn núi nhỏ, có gì mà không thấy?
Lỗ tai liền đỏ lên, giống như có lửa từ trong tai bốc ra ngoài.
Cũng không biết tâm tình gì dẫn dắt, Phó Vực lập tức tiến lên ôm lấy Tô Âm, tư thế giống như ôm trẻ con, cơ thể cô bé trong nháy mắt bay lên không, sau đó đáp xuống vững vàng.
Tô Âm chỉ cảm thấy người nhẹ bỗng, trái tim bay lên trời vang một tiếng ‘vù’, khi phản ứng lại thì đã đứng trước mặt Phó Vực.
Oa! Cuối cùng đã hiểu ‘bay lên trời vai kề vai với mặt trời’ là cảm giác gì.
Phó Vực ôm Tô Âm đặt dưới đất, đúng như dự đoán đã đón nhận ánh mắt lạnh buốt của đám người Bạch Lộc Dư.
Anh ta vội vàng buông người ra, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, nhắm mắt không nhìn về phía Nam Mẫn và Tô Duệ, nói với Bạch Lộc Dư:
“Cậu Thất, nhóc con chỉ là cho anh ăn nhiều hạt dẻ cười mà thôi, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy chứ? Lẽ nào dạ dày anh không tốt, không tiêu hóa nổi?”
Phó Vực cảm thấy cũng chỉ có khả năng này, dù sao trẻ con sao có thể có tâm tư xấu?
Anh ta liền giảng hòa: “Dạ dày của tôi cũng không phải quá tốt, cho nên trong xe thường chuẩn bị sẵn thuốc dạ dày và thuốc kích thích tiêu hóa, lát nữa tôi cầm cho anh hai hộp”.
“...”
Bạch Lộc Dư híp mắt, thiếu chút nữa bật thốt lên: Tôi cần anh quan tâm à? Anh mới có bệnh ý!
Tô Âm đứng sau lưng Phó Vực, nội tâm mừng như điên: Ôi mẹ ơi, anh ấy bảo vệ mình! Quả nhiên là anh ấy thích mình, chỉ là cứng miệng ngại nói mà thôi! Bạn trai bùng nổ sức mạnh rồi đúng không! Yêu chết đi được ý!
Bạch Lộc Dư trong lòng cười lạnh: Anh bạn nhỏ, làm anh hùng trước mặt phụ nữ, tôi không biết trong lòng anh có toan tính gì đây?
Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên cười: “Nếu cậu Phó mở miệng cầu xin tha thứ cho nhóc con này, vậy tôi đại nhân không trách tiểu nhân tha cho con bé lần này. Hạt dẻ cười nhóc con tự chế cũng khá ngon đấy, quay về tôi sai người qua tặng anh hai gói, anh cũng thử xem”.
Phó Vực không ngờ cậu Bạch Thất lại nể mặt mình như vậy, chỉ xem như là anh ta mượn cơ hội xuống đài, vậy nên liền vui vẻ đồng ý: “Được thôi”.
Cánh tay bị ai đó nhéo một cái, Phó Vực quay đầu thì thấy Tô Âm đang điên cuồng nháy mắt lắc đầu với mình.
“?”
Chương 353: Không hề biết gì
Tô Âm cảm khái trong lòng một tiếng: Anh Phát Tài, anh không hề biết gì về nguy hiểm trên giang hồ, quá đơn thuần rồi!
Người đàn ông đơn thuần như vậy, hành tẩu giang hồ khiến người ta rất không yên tâm.
Xem ra sau này chỉ có thể do cô bé bảo vệ anh ta rồi.
Trong lòng đang ảo tưởng, đột nhiên bên tai vang lên giọng của Nam Mẫn: “Tô Âm”.
Tô Âm giật mình, giơ tay: “Có!”
Nam Mẫn lạnh nhạt ngước mí mắt: “Cháu không liên quan nữa à?”
Tô Âm chớp mắt, liếc nhìn khuôn mặt sầm xì của Tô Duệ, đột nhiên nghĩ ra hình như chuyện cô bé bỏ nhà đi vẫn chưa kết thúc.
Ầy, xem ra lần này lão Tô nổi giận thật rồi, bây giờ vẫn đang nghiêm mặt, cứ như ai nợ anh ta tám triệu mà chưa trả vậy.
“Lão Tô”, cô bé gọi.
Không ai để ý cô bé.
“Bố ơi”, cô bé lại gọi.
Vẫn không ai để ý cô bé.
“Bố đại nhân tôn kính của con ơi”.
Tô Duệ: “Ừm”.
Coi như bố đã để ý rồi.
Tô Âm lên tinh thần: “Con gái biết lỗi rồi, không nên bỏ nhà đi hết lần này đến lần khác, khiến bố đại nhân, cô và các chú lo lắng cho con, đúng là rất không nên. Sau này con chắc chắn rút kinh nghiệm xương máu, không bỏ nhà đi nữa, dù sao con cũng sắp phải trưởng thành rồi. Chỉ cần bố nương tay rộng lòng cho con và anh Phát Tài… À không, anh Phó Vực yêu nhau, con bảo đảm sẽ làm con gái ngoan ngoãn hiếu thuận”.
Cô bé nói rất liền mạch lưu loát, đến mức bản thân cô bé cũng vô cùng hài lòng.
Phó Vực ở bên cạnh cũng ngẩn người.
Cô bé này, làm thật hả?
Tô Duệ bỗng đứng lên, khiến Tô Âm sợ giật mình nhảy về phía sau Phó Vực: “Anh cứu em!”
Lời vừa nãy là thật, nhát gan cũng là thật.
Phó Vực bị ép phải đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của Tô Duệ, cảm thấy cô bé sắp kéo rách cả áo của anh ta, cố ép ra nụ cười: “Anh Duệ… trẻ con nói không kiêng sợ, lời của trẻ con, làm sao có thể coi là thật chứ?”
Tô Âm thò khuôn mặt nhỏ ra từ phía sau anh ta: “Em không phải trẻ con! Còn nữa… anh là bạn trai em, làm sao có thể gọi bố em là ‘anh’ chứ, phải gọi là ‘chú’.
“…”
Một câu nói khiến Phó Vực chết đứng, cũng thành công khiến Tô Duệ nổi giận hơn.
Dường như trong tích tắc, Tô Duệ tóm lấy cổ tay Tô Âm, sau đó kẹp hai tay của cô bé lại với nhau, buộc lại bằng băng đô không biết lấy từ đâu ra, ném vào trong lòng Nam Mẫn, trầm giọng nói: “Đưa nó lên xe”.
Tô Âm đang định phản kháng, thì nghe thấy giọng lạnh lùng của Tô Duệ: “Nếu nó dám gây chuyện, thì bịt miệng nó lại, đánh ngất rồi ném lên cốp xe”.
…Vãi, ác thật.
Tô Âm không dám kêu, bất đắc dĩ nhìn Phó Vực.
Phó Vực mím môi đang định nói, giọng của Tô Duệ đột nhiên vang bên tai anh ta: “Cậu Phó, chúng ta nói chuyện một lúc”.
“… Ồ ồ ồ, được”.
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư áp giải Tô Âm ra ngoài, để Tô Duệ và Phó Vực ở lại trong phòng khách, thực hiện cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông.
Dụ Lâm Hải đứng bên cửa sổ phòng ngủ chính tầng hai, nhìn thấy Nam Mẫn đi ra, dường như từ cầu thang xông xuống trong chớp mắt, thậm chí không liếc về phía Phó Vực một cái.
Phó Vực đang định mở miệng lại lặng lẽ ngậm lại, trong lòng kêu khổ.
Ai có thể đến cứu anh ta không!
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư vừa áp giải Tô Âm lên xe, Dụ Lâm Hải đã đuổi theo ra.
“Tiểu Mẫn…”
Dụ Lâm Hải đang định lên tiếng thì Nam Mẫn thản nhiên nói: “Không cần tiễn nữa, tổng giám đốc Dụ, đã sắp xếp xong khách sạn, chúng tôi tự qua đó là được”.
Dụ Lâm Hải vốn sắp xếp cho bọn họ ở khách sạn Quân Dật của tập đoàn Dụ thị, nhưng Nam Tam Tài chạy đến ở cùng Văn Hải Phong, đám người Nam Mẫn cũng không cần thiết hưởng thụ phúc lợi này.
Hơn nữa khách sạn Quân Dật là nơi Dụ Lâm Hải và Trác Huyên tổ chức hôn lễ, Nam Mẫn cảm thấy vô cùng xúi quẩy.
“Nếu mọi người không thích môi trường của Quân Dật, tôi cũng có thể giúp mọi người sắp xếp chỗ khác…”, không biết làm sao cảm xúc của Dụ Lâm Hải dâng cao, đuổi theo nói một câu.
Nam Mẫn không hề nể tình ngắt lời anh: “Không cần, tổng giám đốc Dụ. Tôi có căn nhà ở thành phố Bắc”.
Một câu nói đã chặn họng lời của Dụ Lâm Hải.
Nam Mẫn nhìn vẻ mặt của anh, tàn nhẫn bổ sung một câu: “Năm đầu tiên kết hôn với anh, tôi đã mua một căn nhà, để thuận tiện làm việc, cũng là cho mình một chỗ để thư giãn. Bởi vì tính cách của anh thực sự quá xấu xa”.
Dụ Lâm Hải nhìn cô sâu sắc, không nói một lời.
“Tôi đã nói anh không hề biết gì về tôi mà”.
Chương 354: Càng nguy hiểm
Nam Mẫn bình thản: “Thực ra trước đây tôi đã từng để lộ ra không ít sơ hở trước mặt anh, nhưng trước nay anh không quan tâm, cũng không muốn tìm hiểu tôi, cho nên thực ra cũng không cần phí sức”.
Có những lời, không nói rõ, vài người nào đó vẫn luôn không cam tâm từ bỏ.
Bỏ lại lời này, Nam Mẫn liền lên xe.
Chiếc xe lại hiên ngang đi trước mặt Dụ Lâm Hải, đi rất phóng khoáng tự nhiên.
Chiếc xe yên ổn vững vàng đi trên con phố rộng lớn của thành phố Bắc.
Tuy thành phố Nam và thành phố Bắc chỉ cách nhau một con sông, nhưng cảnh vật lại khác nhau hoàn toàn, không có vẻ đẹp tú lệ giang nam thủy mặc như thành phố Nam, thành phố Bắc cho người ta cảm giác tráng kiện khỏe khoắn, cây lớn hai bên đường cũng đều là cây dương thẳng đứng cao ngất ngưởng.
Từ đầu đến cuối Bạch Lộc Dư và Tô Âm vẫn luôn dồn ánh mắt lên Nam Mẫn, Nam Mẫn cũng thấy phiền, cau mày: “Cứ nhìn em vậy làm gì? Mặt em mọc bông hoa hả?”
Hai tay Tô Âm bị trói phía sau, ngoan ngoãn lên tiếng: “Cô à, có thể cởi trói cho cháu trước không?”
Nam Mẫn: “Không được”.
… Được thôi.
Tô Âm chấp nhận, người dựa vào lưng ghế, bắt đầu nhiều chuyện: “Cô à, chú đẹp trai đó chính là chồng cũ của cô đúng không? Bây giờ có phải chú ấy đang theo đuổi cô, muốn làm lành với cô không?”
Nam Mẫn nghiêm mặt nói một câu: “Trẻ con quản chuyện người lớn cái gì”.
Tô Âm không vui phùng miệng.
“Cháu đã mười tám tuổi rồi, không phải là trẻ con từ lâu rồi…”
Bạch Lộc Dư ở một bên khác, ung ung nói một câu: “Không phải trẻ con mà động một tý là bỏ nhà đi?”
“Chú nhỏ”, Tô Âm bất mãn liếc mắt sang bên đó, sao còn hạ bệ mình chứ?
Nam Mẫn cũng nghiêm mặt dạy bảo cô bé: “Nếu đã biết mình không còn là trẻ con, thì bớt làm chuyện ấu trĩ khiến người lớn lo lắng theo cháu đi”.
Tô Âm bị luân phiên dạy bảo, tâm trạng tốt thế nào cũng mất sạch, lại nghĩ đến bố của mình còn đang nói chuyện với Phó Vực ở dinh thự nhà họ Dụ, trái tim lại thấp thỏm, không biết bố mình sẽ nói gì với anh Phát Tài.
Chắc không đến mức lấy mạng của anh ta thật chứ…
…
Đương nhiên Tô Duệ không đến mức lấy mạng của Phó Vực, nhưng tâm trạng không tốt cũng là thật.
Lúc quyết định nuôi dưỡng Tô Âm, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng phải coi cô bé như con gái ruột của mình nuôi dưỡng nên người, cũng biết con gái lớn rồi, sớm muộn cũng có ngày phải gả đến nhà người khác.
Tô Âm dần lớn lên, anh ta biết sẽ có một ngày mình phải thực hiện cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông với một chàng trai xa lạ.
Nhưng không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nói một cách nghiêm khắc, Tô Âm đã mười bảy tuổi, sớm đã qua tuổi bắt đầu yêu đương, cũng không phải quá sớm nữa.
Thích một chàng trai là chuyện rất bình thường.
Dù sao bà Tô suốt ngày nói “lấy sớm đẻ sớm”, khó tránh ảnh hưởng đến quan điểm hôn nhân của cô bé, cảm thấy yêu sớm, kết hôn sớm, sinh con sớm, là một chuyện quá bình thường.
Anh ta cũng từng suy nghĩ sau này giao con bé gây họa này cho ai mới có thể yên tâm, dù thế nào cũng không ngờ, con bé chọn đi chọn lại, cuối cùng lại rơi vào Phó Vực.
“Cậu Phó”, Tô Duệ chậm rãi lên tiếng.
Một giọt mồ hôi nơi góc trán Phó Vực suýt rơi xuống, anh ta chủ động rót trà cho Tô Duệ, ngài ngại cười nói: “Bác sĩ Tô làm tôi giảm tuổi thọ rồi, anh và bố tôi cùng thế hệ, theo bối phận, tôi nên gọi anh một tiếng “chú”, nhưng tôi nghĩ chắc anh không thích nghe”.
“Nhưng nếu gọi ‘anh’, lại thành ra thiệt cho anh, cho nên tôi gọi anh một tiếng ‘bác sĩ Tô’, anh cứ gọi thẳng tên tôi là được”.
Phó Vực lại tự báo danh: “Ồ, tôi là Phó Vực”.
Tô Duệ yên lặng nhìn anh ta, ngước mắt thì nhìn thấy nụ cười, đôi mắt đào hoa vô cùng phong lưu của Phó Vực, giống như một hồ nước suối, lại rất trong veo, khiến người ta không nhìn thấu.
Tên nhóc này trông có vẻ như cậu ấm lụa là nhút nhát, ngông nghênh ba lăng nhăng, nhưng Tô Duệ đã tìm hiểu gia cảnh của Phó Vực, cũng biết cậu Phó thuận lợi lớn lên trong môi trường phức tạp như vậy, còn trở thành người thừa kế, làm sao có thể đơn thuần được?
Càng là người như vậy thì càng nguy hiểm.
Bình luận facebook