• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (4 Viewers)

  • Chương 355-357

Chương 355: Nơi để thư giãn

“Phó Vực”, Tô Duệ lên tiếng, hỏi rất thẳng thắn: “Cậu có thích Tô Âm không?”

Đôi mắt Phó Vực hơi lóe sáng: “Nói thẳng ra thì cô bé dễ thương như Tô Âm, tôi không bài xích cô bé, chắc chắn là thích, nhưng cô bé còn nhỏ quá. Tôi có không cần thể diện thế nào, cũng không đến mức đi gặm cỏ non”.

Tô Duệ nhướn mày: “Ồ?”

Phó Vực khẽ cười: “Bác sĩ Tô, tôi biết anh lo lắng. Nhưng ai cũng biết tôi đa tình, thông thường tôi rất ít theo đuổi dụ dỗ con gái nhà lành, bởi vì con người tôi vô cùng sợ phiền phức. Đặc biệt là giống như Tô Âm, đừng nói anh và cả Messuri, chỉ một Nam Mẫn thôi tôi cũng không đắc tội được. Cho nên không đợi anh cảnh cáo, tôi đã chạy đến thành phố Bắc lánh nạn trước một bước, vì để xóa bỏ ý nghĩ của cô bé, ai ngờ cô bé lại theo đến, đến bây giờ trái tim tôi còn chưa trấn tĩnh lại…”

Tô Duệ giãn mày nhìn anh ta một cái: “Cậu suy nghĩ thật rõ ràng”.

“Quan hệ lợi hại, đương nhiên tôi phải cân nhắc. Nếu không, e rằng tôi cũng không sống được đến bây giờ”.

Phó Vực cười thản nhiên, lại rót trà cho Tô Duệ, nghiêm túc nói: “Cho nên, anh không cần lo lắng về phía tôi, chỉ cần anh trông chừng kỹ lệnh ái, tôi bảo đảm tránh xa cô bé, tuyệt đối sẽ không chủ động tìm cô bé”.

Sau đó, anh ta lại nói: “Nhưng nếu cô bé tiếp tục đến tìm tôi, cố chấp khăng khăng ý mình, một lần hai lần có lẽ tôi còn kiểm soát được, nhiều lần sẽ xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không nói trước được. Dù sao, trước nay tôi không phải là chính nhân quân tử”.

Phó Vực bưng trà, nhấp một ngụm, khuôn mặt nở nụ cười, ý cười lại không chạm đáy mắt.

Đồng tử của Tô Duệ lại chất đầy vụn băng.

Bầu không khí bỗng lạnh băng.

Căn nhà của Nam Mẫn mua cách dinh thự nhà họ Dụ không xa.

Chỉ cách hai con phố.

Tiểu khu Lộc Minh là tiểu khu cũ của thành phố Bắc, cũng là khu nhà giàu trong truyền thuyết, môi trường thanh tĩnh và riêng tư, trong tiểu khu có thư viện, bên ngoài gần đồn công an, còn gần khu đồ cổ lớn nhất thành phố Bắc, vị trí địa lý rất đẹp.

Đây không phải lần đầu tiên Bạch Lộc Dư đến đây, ban đầu căn nhà này được mua dưới tên của anh ta, chỉ có điều lúc giao tiền, anh cả trực tiếp chuyển cho anh ta một món.

Không cho trả góp, không cho vay, muốn trả hết một lần.

Cho nên với Nam Mẫn, căn nhà này mua dưới tên của Bạch Lộc Dư, tiền do Lạc Quân Hành trả.

Đương nhiên Dụ Lâm Hải không hề biết gì về việc này.

Những lời Nam Mẫn nói với Dụ Lâm Hải, cũng không hoàn toàn đang đâm vào tim anh.

Người ta thường nói nhà là bến bờ tránh gió, ba năm sống ở thành phố Bắc, Nam Mẫn có nhà mà không thể về, cũng không thể tìm một nơi ở có thể che mưa chắn gió tạm thời.

Năm đầu tiên gả cho Dụ Lâm Hải, là lúc khó khăn nhất.

Lúc đó tình hình sức khỏe của Dụ Lâm Hải vẫn rất tồi tệ, vừa mới ghép xong, chính là giai đoạn phục hồi sức khỏe khó khăn nhất, đối với một đặc cảnh có thể vượt nóc băng tường, thì cuộc sống nằm một chỗ không thể tự làm việc gì đúng là sống không bằng chết.

Anh có tính cách mạnh mẽ, sẽ không khóc lóc như phụ nữ, thường xuyên mấy ngày mấy đêm liền không nói chuyện, người bên cạnh sợ kích thích đến tâm trạng của anh, cũng không dám chọc vào anh, không khí trong phòng bệnh vô cùng căng thẳng nặng nề.

Nam Mẫn là y tá của anh, sau này lại thành vợ của anh, cũng coi là người gần anh nhất ở giai đoạn đó.

Cũng là người chịu ảnh hưởng tâm trạng của anh nặng nhất.

Tâm trạng của anh truyền đến cô, lúc đó cô vẫn chưa bước ra khỏi nỗi bi thương bố mẹ qua đời, nhà tan cửa nát, không còn nhiều năng lượng truyền cho anh, cảm xúc dồn nén, lại không thể phát ra ngoài, đúng là rất khó chịu.

Năm đó là một năm u ám với Dụ Lâm Hải, còn với Nam Mẫn cũng phải là vậy ư?

Nhà số 1107 đơn nguyên 2 tòa 11 tiểu khu Lộc Minh là nơi duy nhất để cô thư giãn.

Rời khỏi thành phố Bắc chưa đến hơn hai tháng, môi trường không có thay đổi quá lớn.

Căn nhà đó là nhà mua lại, chủ nhà trước là một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng, cho nên chỗ nào trong nhà cũng được bài trí rất có phong cách, Nam Mẫn khá thích phong cách thiết kế của cô ta, sau khi vào ở cũng không tu sửa nhiều.

Cô thuê một cô giúp việc vệ sinh dài kỳ, định kỳ đến quét dọn, cho nên khi bước vào căn nhà, trong phòng không có chút bụi, sạch sẽ sáng sủa, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Cô à, đây là nhà của cô à? Đẹp đấy”.

Tay của Tô Âm còn bị trói phía sau, nhảy đến bên cửa sổ, nhìn hồ nước xanh thăm thẳm phía dưới, còn có vườn hoa nhỏ xinh đẹp, thật lòng cảm thấy rất tuyệt.

“Đừng tận hưởng cảnh sắc vội, cháu đi theo cô”.

Nam Mẫn bảo Bạch Lộc Dư nghỉ ngơi, xách Tô Âm đến phòng ngủ chính.

Vừa bước vào, Tô Âm quay người sang Nam Mẫn, cầu xin nói: “Cô, cởi trói giúp cháu đi”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Còn chạy nữa không?”
Chương 356: Bố vợ

“Cháu không chạy nữa”, Tô Âm mau chóng ngoan ngoãn: “Đánh chết cháu cũng không chạy”.

Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Còn chạy nữa thì đánh chết cháu”.



Nam Mẫn để lại một chiếc xe cho Tô Duệ, còn bảo trợ lý Lỗ Hằng ở lại đợi anh ta.

Nói chuyện xong với Phó Vực, Tô Duệ liền ngồi xe ra về.

Dụ Lâm Hải cho người đi theo, xem xem hiện giờ Nam Mẫn đang ở đâu.

Dụ Lâm Hải hoàn toàn không biết chuyện cô mua một căn nhà ở thành phố Bắc, nhưng lời của cô cũng đâm sâu vào trong lòng anh.

Cho bản thân một nơi để thư giãn, bởi vì tính cách của anh thực sự quá xấu xa.

Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy lồng ngực như bị nhét một nắm sỏi, rất khó thở, dường như không thở nổi.

Ban đầu rốt cuộc anh “xấu xa” đến mức nào, có thể khiến cô chán nản kiềm nén đến mức cần phải chạy đến một ‘nhà’ khác, mới được tự do tự tại thoải mái một lúc?

Anh biết mình không xứng đáng làm chồng, nhưng không biết lại không xứng đến mức đó.

Tiễn Tô Duệ ra về, Phó Vực vốn phải thở nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại bực bội khó hiểu, giống như hứng chịu một cú đấm của ai đó vậy, không đau nhưng rất không vui.

Phó Vực tiện tay nhét một điếu thuốc vào miệng, nhướn mày với Dụ Lâm Hải: “Uống một ly không?”



Tô Âm đang định ngồi xuống cạnh Nam Mẫn, thì nghe thấy một tiếng lạnh lùng: “Cháu đứng đó”.

Tô Âm lập tức đứng thẳng người.

Nam Mẫn ngước mắt: “Biết sai chưa?”

Tô Âm cúi thấp đầu: “Cháu biết rồi ạ”.

“Ngẩng đầu lên!”

Nam Mẫn quát một tiếng, Tô Âm sợ đến giật mình ngẩng mạnh đầu, sợ hãi nhìn cô: “Cô à…”

Bình thường cô bé dám làm nũng thả thính, dám chọc cười, tất cả là ỷ vào người nhà cưng chiều cô bé, nhưng nếu trưởng bối thực sự nổi giận, Tô Âm cũng sợ, biết bình thường thương thì thương, nhưng gặp chuyện mang tính nguyên tắc, bọn họ cũng sẽ không chiều theo cô bé.

Sắc mặt Nam Mẫn thanh lạnh: “Vừa nãy ở dinh thự nhà họ Dụ, ở nhà của người khác, có mặt người ngoài, bố và cô đều giữ thể diện cho cháu, cháu thực sự tưởng mình vô can rồi, có thể lừa dối qua mặt hả?”

Tô Âm lắc đầu như lắc trống, đối diện với sắc mặt tái xanh của cô, trái tim sợ đến run run đập loạn lên.

“Cô à, cháu biết sai thật rồi”, Tô Âm cúi đầu, lặng lẽ quỳ xuống.

Nam Mẫn mặt không cảm xúc: “Cháu nói đi, cuối cùng cháu sai ở đâu?”

Lần này Tô Âm không dám chống đối, ngoan ngoãn nhận sai, nói mình không nên bỏ nhà đi, khiến trưởng bối lo lắng, và bảo đảm mình tuyệt đối không dám tái phạm nữa, lúc nhận sai, cô bé nói vô cùng lưu loát, còn có thêm vài phần chân thành hơn lúc ở dinh thự nhà họ Dụ.

Nam Mẫn lắc đầu: “Đây là lỗi của cháu, nhưng không phải lỗi lớn nhất”.

“Ừm?”, Tô Âm thộn mặt ngẩng đầu.

Cô bé còn làm sai việc gì?



“Bốp!”

Hai túi hạt dẻ cười được ném lên bàn đá, phát ra tiếng vang giòn dã.

Dụ Lâm Hải vừa mở chai rượu, nhìn Phó Vực xách đến hai túi “mồi nhắm”, nhướn nhẹ mày: “Hạt dẻ cười ở đâu ra đấy?”

Phó Vực ngồi trên ghế đẩu đá, rót rượu vào ly, nói: “Cô bé để lại ba lô, tôi lục được ra từ trong ba lô, giấu rất kỹ”.

Dụ Lâm Hải cau mày: “Sao cậu lại lục đồ của trẻ con? Có đạo đức không hả?”

“Tôi vẫn luôn không có đạo đức, cậu không biết à?”

Phó Vực tiện tay mở túi hạt dẻ cười, bóc vỏ, bỏ vào miệng, vẻ mặt lười biếng và có chút mệt mỏi: “Dù sao hôm nay Bạch Thất đã nói muốn tặng tôi hai túi hạt dẻ cười ăn thử, coi như hai túi này là anh ta tặng tôi đi”.

Ánh nắm một nắm đưa cho Dụ Lâm Hải: “Cậu ăn không?”

Dụ Lâm Hải lắc đầu: “Cậu cẩn thận không tiêu hóa được”.

Phó Vực khẽ phì cười một tiếng: “Thứ này không khác gì với lạc, có gì mà không tiêu hóa được. Nào, vì hai anh em cùng hoạn nạn chúng ta, cạn một ly!”

Dụ Lâm Hải bị ép chạm ly với anh ta, vẻ mặt chê bai: “Ai là anh em cùng hoạn nạn với cậu”.

“Chẳng lẽ không phải hả?”

Rượu mạnh vào trong cổ họng, Phó Vực nhếch miệng, cảm khái nói: “Con gái nhà họ Nam, đúng là không thể chọc vào, chọc vào là một đống rắc rối, chỉ với một đám anh trai thôi cũng khiến chúng ta chịu đủ!”

Dụ Lâm Hải liếc nhìn anh ta một cái: “Đừng có cứ chúng ta mãi, đối với tôi thì là một đám anh trai, còn đối với cậu… chẳng lẽ không phải là một đám bố vợ à?”

“Phụt!”, Phó Vực vừa uống ngụm rượu lại phun ra sạch sẽ, khiến anh ta sặc gần chết.

Bố vợ cái gì chứ!!!
Chương 357: Quả báo tới sớm

Khi Tô Duệ trở về, Nam Mẫn cũng mới từ phòng ngủ bước ra.

Bạch Lộc Dư đã đun được một ấm nước, châm trà, nhìn Tô Duệ: “Mới đó đã về rồi hả? Bàn bạc thế nào rồi?”

“Không được tốt lắm”.

Tô Duệ thản nhiên cong môi nhìn Nam Mẫn: “Nhóc con đâu rồi?”

Nam Mẫn đáp: “Bị em mắng cho một trận, đang ở trong phòng úp mặt vào tường đấy. Để con bé tự kiểm điểm lại một chút đi”.

“Ừm”.

Nếu Nam Mẫn đã dạy dỗ rồi thì Tô Duệ cũng lười mắng con gái, đứa con bản thân mình nuôi lớn nên cũng biết tính, không đụng tường không chịu quay đầu, có một số việc bản thân con bé không chịu hiểu, nói nữa cũng chỉ tổ phí nước bọt mà thôi.

“Thái độ của Phó Vực thế nào?”

Nam Mẫn hỏi Tô Duệ.

Tô Duệ ngồi xuống sô pha, nhận lấy trà Bạch Lộc Dư đưa tới, nhấp một ngụm: “Nói nhiều lắm, nhưng tổng kết lại chỉ có một câu… Không từ chối, cũng không chịu trách nhiệm”.

“Má nó”.

Bạch Lộc Dư lập tức nổi giận, chống nạnh nói: “Cái thái độ gì thế!”

Nam Mẫn thì không bất ngờ cho lắm, lạnh lùng cong môi: “Với tính cách của tay chơi họ Phó đó thì cũng chẳng có gì bất ngờ. Nhóc con nhà chúng ta còn tưởng mình tìm được một bảo bối, nào ngờ anh ta là kẻ từng bị tát không biết bao nhiêu lần rồi”.

Bạch Lộc Dư cười ha hả: “Tát thôi làm sao đủ, đánh chết luôn thì đúng hơn! Dù sao vài ngày nữa anh hai cũng sẽ đến thành phố Bắc, chúng ta tìm người trùm bao tải đánh ranh con họ Phó kia một trận, cho tên đó biết thế nào là lễ độ!”

Tô Duệ lạnh lùng giương mắt: “Người ta đâu có chạy tới trêu chọc con gái nhà mình, là bà cô nhà này cứ dán lấy người ta không buông, lấy lý do gì để đánh người?”

“Em…”, Bạch Lộc Dư nghĩ thầm: Em muốn đánh chết ranh con đó mà cũng phải cần tới lý do á?

“Anh Duệ nói đúng. Bây giờ mà ra tay thì chúng ta là người đuối lý”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Nhưng nếu hai người đó thật sự đến được với nhau rồi, tên đó Phó kia lại làm Âm Âm đau lòng, thì chúng ta có thể công khai băm tên đó thành thịt vụn”.

Bạch Lộc Dư quay đầu sang nhìn Nam Mẫn: “???”

Tô Duệ cũng nhếch môi: “Chính là ý này”.

Bạch Lộc Dư lại quay sang nhìn Tô Duệ: “…”

“Không phải chứ, hai người nói vậy là sao?”, Bạch Lộc Dư cảm thấy bản thân mình hơi ngu rồi: “Hai người định cho Âm Âm với ranh con họ Phó đó tới với nhau thật á?”

Nam Mẫn và Tô Duệ cùng quay sang nhìn anh ta, trăm miệng một lời nói: “Rồi có cản được không?”

Bạch Lộc Dư khẽ mím môi, bày tỏ mình thật sự không cản nổi.

Hơn nữa anh ta cũng nhận ra, bây giờ Tô Âm đang trong quá trình trưởng thành, tâm lý chống đối cực kỳ lớn, cùng với rất nhiều ảo tưởng và mơ mộng hóa về tình yêu, càng không cho cô bé yêu đương, thì cô bé lại càng muốn, rồi mọi thứ đều sẽ đi theo chiều hướng ngược lại.

Nhưng lỡ đâu để cho hai con người đó hẹn hò yêu đương, rồi Tô Âm lại tổn thương cả tình cảm lẫn thân thể thì sao?

……

Nhưng Tô Âm bên này còn chưa bị thương, thì Phó Vực bên kia đã đi trước một bước.

Biết được Nam Mẫn đang ở tiểu khu Lộc Minh, Dụ Lâm Hải lập tức lên xe, bảo tài xế lái nhanh hơn một chút, phóng tới đó với tốc độ tên lửa.

Ở ghế sau, Phó Vực đã cười như điên như khùng, tài xế sợ tới mức tay lái run rẩy không thôi.

Đầu Dụ Lâm Hải cứ vang lên ông ông, bèn trầm giọng mắng: “Cậu ngậm cái miệng lại được không?”

“Ha ha ha ha…”, Phó Vực cười tới mức đau khổ: “Tôi cũng muốn ngậm chứ… Ha ha ha ha, nhưng mà tôi… Ha ha ha… Tôi làm được chắc?”

Anh ta ôm cái bụng cười đến đau nhói, siết chặt túi hạt dẻ cười kia.

“Đây rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì thế? Ha ha ha ha ha…"

——

Nhận được điện thoại của Phó Vực, vừa nhấc máy lên nghe thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói trầm thấp của Dụ Lâm Hải: “Alo”.

Nam Mẫn vừa mới nhíu mày thì bên đó lại có tiếng cười đầy ma quái của Phó Vực.

Bạch Lộc Dư vừa mới trải qua cảm giác đau khổ đó nên vô cùng quen thuộc với tiếng cười này, vừa nghe đã biết Phó Vực gặp phải đại nạn giống mình, da đầu lập tức có cảm giác run run.

Đời này anh ta không còn muốn cười nữa!

Nam Mẫn cũng đoán được một hai, nhưng cô biết rõ vẫn cố hỏi: “Anh ta bị làm sao thế?”

Dụ Lâm Hải nói vào điện thoại: “Lén trộm hai túi hạt dẻ cười trong giỏ xách của cô bé kia, mới ăn tới túi thứ hai thì đã như thế rồi”.

Phó Vực vẫn còn cười ha hả nghe thế thì suýt chút nữa nghẹn chết!

Quả báo tới sớm là gì?

Đây chính là quả báo tới sớm!

Cậu ấm họ Phó lăn lộn bao nhiêu năm trên tình trường, dù gặp phải người phụ nữ khó chơi đến mấy cũng có thể dứt áo ra đi, lại trở nên thảm thương thế này, rơi vào tay một cô gái còn chưa đủ tuổi trưởng thành!

Chẳng lẽ anh ta sắm vai lăng nhăng chơi bời suốt nhiều năm qua, nên bây giờ phải trả giá ư?

……

Tiểu khu Lộc Minh có an ninh rất tốt, xe chưa đăng ký biển số thì không thể vào trong được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom