Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Của Boss Là Công Chúa - Chương 76: Công chúa là kẻ ngốc
Nói vậy, cô ta quay đầu nhìn Lý Đồng: “Chị Lý Đồng! Cảnh Y Nhân nói sứ Thanh Hoa cha chị tặng là
hàng giả kìa.” đây ai cũng biết sứ Thanh Hoa đời Đường này là cha Lý Đồng tặng thủ trưởng vào lần mừng thọ trước. Lúc đó thủ trưởng yêu thích không rời tay, tất cả mọi người đều cảm thán chỉ huy Lý Minh Quốc ra tay hào phóng. Vậy mà bây giờ lại bị một đứa con gái ất ơ nói là hàng giả, điều này không chỉ đánh vào mặt Lý Minh Quốc mà còn đánh vào mặt của Lý Đông. Khi nãy Cảnh Y Nhân chọc tới Lý Đồng, Lý Đồng vẫn chưa có chỗ xả giận, bây giờ còn dám nói cho cô tặng hàng giả, đúng là cảnh Y Nhân ăn gan hùm mật báo mới dám gây sự với cô như thế. Lý Đồng đứng lên, một đôi mắt phượng sắc như kiếm hận không thể đâm chết Cảnh Y Nhân, từng bước đi về phía cô.
Cô ta đè nén cơn giận, không nhanh không chậm nói: “Cảnh Y Nhân! Cô nói chuyện cẩn thận. Đồ nhà quê như cô làm rơi không đến nỗi thì nói không đền nối, dù sao thủ trưởng cũng sẽ nể mặt anh Lục Minh mà không bắt cô bồi thường, vậy mà cô lại trốn tránh trách nhiệm nói cho tôi tặng hàng giả. Cô đúng là đồ vô liêm sỉ mà.”
“Tôi không nói dối! Đây chính là hàng giả.” Cảnh Y Nhân lí lẽ hùng hồn. “Cô dựa vào đâu mà nói vậy?” Hai người phụ nữ cãi nhau khiến ngày càng nhiều người chú ý, đám người ở gian phụ cũng không đánh mạt chược nữa, dời sang đây xem chuyện thế nào. Vừa thấy cảnh Y Nhân, sắc mặt mọi người liền thay đổi, chép miệng, lắc đầu tỏ vẻ chán ghét. Họ nhìn cảnh Y Nhân như nhìn một người thấp kém thích giở trò, đã không biết gì còn ra vẻ mình là bác học, không biết xấu hổ.
“Không dựa vào gì cả! Nó chính là hàng giả!”
Mắt Lục Minh tối lại, lắng lặng nhìn từ xa. “A!” Lý Đông xem thường cười vì một tiếng, giống như bị chọc cho tức điên, cô ta nói thật không biết xấu hổ.
Lý Đồng muốn nói gì đó sỉ nhục Cảnh Y Nhân, nhưng cô ta vẫn cẩn thận thầm quan sát sắc mặt Lục Minh, thấy anh vẫn hờ hững như ngày thường, không có ý muốn xen vào chuyện Cảnh Y Nhân, thì Lý Đồng mới không còn sợ gì nữa. Hai tay cô ta khoanh trước ngực, miệng nhếch lên, vẻ mặt khinh bỉ lẫn xem thường.
“Đúng! Cô nói là hàng giả thì là hàng giả. Bác sĩ nói cô bị thần kinh, chỉ là một kẻ ngu mà thôi.” Nói xong Lý Đồng lấy tay day day huyệt thái dương của mình: “Bây giờ tôi tin rồi, tôi hiểu mà. Tôi làm sao có thể tính toán với một kẻ ngu chứ.”
Lý Đồng nói xong, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán. Liên quan tới chuyện lần trước cảnh Y Nhân tự sát ai cũng có nghe qua, nhưng lại không biết là bị bệnh thần kinh, biến thành kẻ ngu rồi.
Khó trách bọn họ nói hôm nay cô ta chạy tới đây, chỉ sợ là do đầu óc không được tỉnh táo, phát bệnh rồi, vừa nãy mới mắng phu nhân của thủ trưởng, nay lại nói đồ cổ người khác tặng là hàng giả.
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân sầm mặt lại, nhìn những người xung quanh đều che miệng khe khẽ cười trộm. “Lý Đồng! Cô biết cô đang nói gì không?” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, đáng sợ đến độ Lý Đồng cùng những người ở đây không dám cười nữa.
Lý Đồng mặt oan ức nhìn Lục Minh: “Anh Lục Minh! Em nói đâu có sai, báo cáo của viện trưởng là như vậy. Cảnh Y Nhân là kẻ điên, nếu không điển thì sao nói sứ Thanh Hoa này là hàng giả chứ?”
Nói xong, Lý Đông dùng vẻ mặt ghét bỏ đánh giá Cảnh Y Nhân từ trên xuống dưới.
“Còn cách nào đâu. Cô ta chỉ là đứa con rơi lớn lên ở nông thôn thôi, làm gì có tố chất, nói chuyện cũng không dùng não, chị Lý Đồng sẽ không trách Cảnh Y Nhân cô đâu. Cô không phải sợ.”
Phương Trần Tích tiếp lời Lý Đồng, ánh mắt khinh bỉ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thể bọn họ là đại nhân không thèm chấp kẻ tiểu nhân, giống như bọn họ có nhiều kiến thức lắm vậy.
hàng giả kìa.” đây ai cũng biết sứ Thanh Hoa đời Đường này là cha Lý Đồng tặng thủ trưởng vào lần mừng thọ trước. Lúc đó thủ trưởng yêu thích không rời tay, tất cả mọi người đều cảm thán chỉ huy Lý Minh Quốc ra tay hào phóng. Vậy mà bây giờ lại bị một đứa con gái ất ơ nói là hàng giả, điều này không chỉ đánh vào mặt Lý Minh Quốc mà còn đánh vào mặt của Lý Đông. Khi nãy Cảnh Y Nhân chọc tới Lý Đồng, Lý Đồng vẫn chưa có chỗ xả giận, bây giờ còn dám nói cho cô tặng hàng giả, đúng là cảnh Y Nhân ăn gan hùm mật báo mới dám gây sự với cô như thế. Lý Đồng đứng lên, một đôi mắt phượng sắc như kiếm hận không thể đâm chết Cảnh Y Nhân, từng bước đi về phía cô.
Cô ta đè nén cơn giận, không nhanh không chậm nói: “Cảnh Y Nhân! Cô nói chuyện cẩn thận. Đồ nhà quê như cô làm rơi không đến nỗi thì nói không đền nối, dù sao thủ trưởng cũng sẽ nể mặt anh Lục Minh mà không bắt cô bồi thường, vậy mà cô lại trốn tránh trách nhiệm nói cho tôi tặng hàng giả. Cô đúng là đồ vô liêm sỉ mà.”
“Tôi không nói dối! Đây chính là hàng giả.” Cảnh Y Nhân lí lẽ hùng hồn. “Cô dựa vào đâu mà nói vậy?” Hai người phụ nữ cãi nhau khiến ngày càng nhiều người chú ý, đám người ở gian phụ cũng không đánh mạt chược nữa, dời sang đây xem chuyện thế nào. Vừa thấy cảnh Y Nhân, sắc mặt mọi người liền thay đổi, chép miệng, lắc đầu tỏ vẻ chán ghét. Họ nhìn cảnh Y Nhân như nhìn một người thấp kém thích giở trò, đã không biết gì còn ra vẻ mình là bác học, không biết xấu hổ.
“Không dựa vào gì cả! Nó chính là hàng giả!”
Mắt Lục Minh tối lại, lắng lặng nhìn từ xa. “A!” Lý Đông xem thường cười vì một tiếng, giống như bị chọc cho tức điên, cô ta nói thật không biết xấu hổ.
Lý Đồng muốn nói gì đó sỉ nhục Cảnh Y Nhân, nhưng cô ta vẫn cẩn thận thầm quan sát sắc mặt Lục Minh, thấy anh vẫn hờ hững như ngày thường, không có ý muốn xen vào chuyện Cảnh Y Nhân, thì Lý Đồng mới không còn sợ gì nữa. Hai tay cô ta khoanh trước ngực, miệng nhếch lên, vẻ mặt khinh bỉ lẫn xem thường.
“Đúng! Cô nói là hàng giả thì là hàng giả. Bác sĩ nói cô bị thần kinh, chỉ là một kẻ ngu mà thôi.” Nói xong Lý Đồng lấy tay day day huyệt thái dương của mình: “Bây giờ tôi tin rồi, tôi hiểu mà. Tôi làm sao có thể tính toán với một kẻ ngu chứ.”
Lý Đồng nói xong, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán. Liên quan tới chuyện lần trước cảnh Y Nhân tự sát ai cũng có nghe qua, nhưng lại không biết là bị bệnh thần kinh, biến thành kẻ ngu rồi.
Khó trách bọn họ nói hôm nay cô ta chạy tới đây, chỉ sợ là do đầu óc không được tỉnh táo, phát bệnh rồi, vừa nãy mới mắng phu nhân của thủ trưởng, nay lại nói đồ cổ người khác tặng là hàng giả.
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân sầm mặt lại, nhìn những người xung quanh đều che miệng khe khẽ cười trộm. “Lý Đồng! Cô biết cô đang nói gì không?” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, đáng sợ đến độ Lý Đồng cùng những người ở đây không dám cười nữa.
Lý Đồng mặt oan ức nhìn Lục Minh: “Anh Lục Minh! Em nói đâu có sai, báo cáo của viện trưởng là như vậy. Cảnh Y Nhân là kẻ điên, nếu không điển thì sao nói sứ Thanh Hoa này là hàng giả chứ?”
Nói xong, Lý Đông dùng vẻ mặt ghét bỏ đánh giá Cảnh Y Nhân từ trên xuống dưới.
“Còn cách nào đâu. Cô ta chỉ là đứa con rơi lớn lên ở nông thôn thôi, làm gì có tố chất, nói chuyện cũng không dùng não, chị Lý Đồng sẽ không trách Cảnh Y Nhân cô đâu. Cô không phải sợ.”
Phương Trần Tích tiếp lời Lý Đồng, ánh mắt khinh bỉ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thể bọn họ là đại nhân không thèm chấp kẻ tiểu nhân, giống như bọn họ có nhiều kiến thức lắm vậy.
Bình luận facebook