Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Của Boss Là Công Chúa - Chương 78: Công chúa và thư ký quyết đấu
Mà mấu chốt chính là mọi người xung quanh đều nhìn cô, dù Lý Đồng không muốn đấu cũng không còn cách nào khác.
Cô ta suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi: “Năm nay Lục thị ra mắt thị trường dòng túi xách mới phiên bản giới hạn được làm ra như thế nào? Ai là người đại diện phát ngôn? Ai là người thiết kế?”
Cô không tin người quê mùa rất ít dùng hàng xa xỉ như Cảnh Y Nhân biết điều này, hơn nữa tất cả mọi người đây đều biết túi này dùng da hươu chế tác. Đây cũng xem như là vấn đề bình thường.
Nhưng vấn đề ai thiết kế ra thì trừ những nhân viên trong công ty thì hầu như không ai biết. Cô ta không tin Cảnh Y Nhân có thể trả lời được.
Câu hỏi vừa ra, Lục Minh liền nhíu này. Chỉ sợ bây giờ Cảnh Y Nhân thật sự không thể nào trả lời câu hỏi kia.
Cảnh Y Nhân không hề biết gì về sản phẩm của Lục thị cả, có thể Cảnh Y Nhân trước kia biết một chút nhưng Cảnh Y Nhân của hiện tại chỉ sợ cái gì cũng không biết. Chứ nói gì tới sản phẩm của Lục thị.
Anh lén lo lắng thay Cảnh Y Nhân.
Sau khi nghe câu hỏi, Cảnh Y Nhân đứng một bên đột nhiên ôm bụng cười khanh khách. “Tôi còn tưởng cô ra câu hỏi gì thâm sâu lắm? Túi xách đương nhiên là người làm rồi. Chẳng lẽ heo làm được hả?”
Nghe vậy, Lý Đồng nhíu mày cả giận nói: “Không được xuyên tạc ý của tôi, tôi đang hỏi chất liệu.” “Chính cô có vấn đề về mặt biểu đạt, cô hỏi là làm ra như thế nào, lại không hỏi là làm bằng chất liệu gì. Ngôi ngẩn!”
“…” Có người đứng xem cười trộm. Cũng có người cảm thấy không có gì đáng cười. Cảnh Y Nhân chỉ là lợi dụng sơ hở thôi.
Lý Đồng nổi giận, tiếp tục hỏi: “Cô còn chưa trả lời ai đại diện túi xách này.”
Cảnh Y Nhân lại tủm tỉm cười nói: “Nói cố ngớ ngẩn mà cô còn không chịu nhận. Cảnh Hi là em trai tôi, cô nói xem, em trai đại diện phát ngôn nhãn hàng gì mà tôi còn không rõ à? Đúng là ngớ ngẩn.”
Thật ra Cảnh Y Nhân vốn không biết, chỉ là gần đây mỗi tối xem phim truyền hình đều xen lẫn những đoạn quảng cáo, Cảnh Hi tay trong tay với một cô gái gái xinh đẹp, đưa cho cô gái ấy một chiếc túi khảm bảo thạch.
Thêm lần trước cảnh Hi kiêu ngạo nói với cô, đường đường là đại cái gì gì đó tinh, không tùy tiện nhận bất cứ loại quảng cáo hay phim điện ảnh nào, có nhận thì cũng chỉ nhận của những công ty đẳng cấp như Lục thị thôi.
“…” Trong nháy mắt, Lý Đồng mặt nghệt ra, mắt trợn trừng vì tức giận. Thế mà cô ta quên mất cảnh Y Nhân còn có em trai là cảnh Hi. Bởi vì bọn họ hầu như không lui tới nên cô ta gần như quên mất Cảnh Y Nhân còn có một đứa em trai kế.
Mọi người ở đây, ngoại trừ cha mẹ Lý Đồng cùng Ngô Tú Quyên sầm mặt lại thì tất cả mọi người ai cũng cười phá lên.
Thậm chí có vài thiếu nữ là fans của Cảnh Hi, biết Cảnh Y Nhân có quan hệ thân thuộc với Cảnh Hi như vậy thì lập tức thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ.
Đường đường là tổng thư ký Lục thị, không chỉ năng lực biểu đạt có hạn mà ngay cả đầu óc cũng có vấn đề.
Lục Minh cười nhạt, lạnh lùng nhìn qua Lý Đồng: “Vị trí tổng thư ký chắc phải suy xét để thay người rồi.” “…” Nghe vậy, Lý Đồng tức giận suýt chút nữa phun máu, hiển nhiên là Lục Minh đang nói giúp Cảnh Y Nhân. Cô ta vội giải thích: “Anh Lục Minh. Cái này là sai lầm của em, nhưng trong công việc em không bao giờ phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy đâu.”
“Nói vậy tức là cô tự nhận mình thua?”
“Cảnh Y Nhân vẫn chưa trả lời câu hỏi thứ ba. Ai là người nghĩ ra ý tưởng thiết kế túi xách đó.” Lục Minh trầm giọng: “Đây là vấn đề bình thường của cô à? ở đây trừ tôi với cô ra thì ai trả lời được?”
“…”
“Tôi biết.” Nãy giờ Cảnh Y Nhân im lặng suy nghĩ, lúc này bỗng lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Cô ta suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi: “Năm nay Lục thị ra mắt thị trường dòng túi xách mới phiên bản giới hạn được làm ra như thế nào? Ai là người đại diện phát ngôn? Ai là người thiết kế?”
Cô không tin người quê mùa rất ít dùng hàng xa xỉ như Cảnh Y Nhân biết điều này, hơn nữa tất cả mọi người đây đều biết túi này dùng da hươu chế tác. Đây cũng xem như là vấn đề bình thường.
Nhưng vấn đề ai thiết kế ra thì trừ những nhân viên trong công ty thì hầu như không ai biết. Cô ta không tin Cảnh Y Nhân có thể trả lời được.
Câu hỏi vừa ra, Lục Minh liền nhíu này. Chỉ sợ bây giờ Cảnh Y Nhân thật sự không thể nào trả lời câu hỏi kia.
Cảnh Y Nhân không hề biết gì về sản phẩm của Lục thị cả, có thể Cảnh Y Nhân trước kia biết một chút nhưng Cảnh Y Nhân của hiện tại chỉ sợ cái gì cũng không biết. Chứ nói gì tới sản phẩm của Lục thị.
Anh lén lo lắng thay Cảnh Y Nhân.
Sau khi nghe câu hỏi, Cảnh Y Nhân đứng một bên đột nhiên ôm bụng cười khanh khách. “Tôi còn tưởng cô ra câu hỏi gì thâm sâu lắm? Túi xách đương nhiên là người làm rồi. Chẳng lẽ heo làm được hả?”
Nghe vậy, Lý Đồng nhíu mày cả giận nói: “Không được xuyên tạc ý của tôi, tôi đang hỏi chất liệu.” “Chính cô có vấn đề về mặt biểu đạt, cô hỏi là làm ra như thế nào, lại không hỏi là làm bằng chất liệu gì. Ngôi ngẩn!”
“…” Có người đứng xem cười trộm. Cũng có người cảm thấy không có gì đáng cười. Cảnh Y Nhân chỉ là lợi dụng sơ hở thôi.
Lý Đồng nổi giận, tiếp tục hỏi: “Cô còn chưa trả lời ai đại diện túi xách này.”
Cảnh Y Nhân lại tủm tỉm cười nói: “Nói cố ngớ ngẩn mà cô còn không chịu nhận. Cảnh Hi là em trai tôi, cô nói xem, em trai đại diện phát ngôn nhãn hàng gì mà tôi còn không rõ à? Đúng là ngớ ngẩn.”
Thật ra Cảnh Y Nhân vốn không biết, chỉ là gần đây mỗi tối xem phim truyền hình đều xen lẫn những đoạn quảng cáo, Cảnh Hi tay trong tay với một cô gái gái xinh đẹp, đưa cho cô gái ấy một chiếc túi khảm bảo thạch.
Thêm lần trước cảnh Hi kiêu ngạo nói với cô, đường đường là đại cái gì gì đó tinh, không tùy tiện nhận bất cứ loại quảng cáo hay phim điện ảnh nào, có nhận thì cũng chỉ nhận của những công ty đẳng cấp như Lục thị thôi.
“…” Trong nháy mắt, Lý Đồng mặt nghệt ra, mắt trợn trừng vì tức giận. Thế mà cô ta quên mất cảnh Y Nhân còn có em trai là cảnh Hi. Bởi vì bọn họ hầu như không lui tới nên cô ta gần như quên mất Cảnh Y Nhân còn có một đứa em trai kế.
Mọi người ở đây, ngoại trừ cha mẹ Lý Đồng cùng Ngô Tú Quyên sầm mặt lại thì tất cả mọi người ai cũng cười phá lên.
Thậm chí có vài thiếu nữ là fans của Cảnh Hi, biết Cảnh Y Nhân có quan hệ thân thuộc với Cảnh Hi như vậy thì lập tức thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ.
Đường đường là tổng thư ký Lục thị, không chỉ năng lực biểu đạt có hạn mà ngay cả đầu óc cũng có vấn đề.
Lục Minh cười nhạt, lạnh lùng nhìn qua Lý Đồng: “Vị trí tổng thư ký chắc phải suy xét để thay người rồi.” “…” Nghe vậy, Lý Đồng tức giận suýt chút nữa phun máu, hiển nhiên là Lục Minh đang nói giúp Cảnh Y Nhân. Cô ta vội giải thích: “Anh Lục Minh. Cái này là sai lầm của em, nhưng trong công việc em không bao giờ phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy đâu.”
“Nói vậy tức là cô tự nhận mình thua?”
“Cảnh Y Nhân vẫn chưa trả lời câu hỏi thứ ba. Ai là người nghĩ ra ý tưởng thiết kế túi xách đó.” Lục Minh trầm giọng: “Đây là vấn đề bình thường của cô à? ở đây trừ tôi với cô ra thì ai trả lời được?”
“…”
“Tôi biết.” Nãy giờ Cảnh Y Nhân im lặng suy nghĩ, lúc này bỗng lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Bình luận facebook