-
Chương 41-45
Chương 41
Sau một thân cây nào đó.
Lâm Phàm lặng lẽ chờ đợi, cảm thấy mình càng ngày càng suy yếu, xem ra nhát kiếm kia khá chí mạng.
Theo phán đoán, đối phương nhất định là một cường giả Địa Cương cảnh, đã tu luyện ra nguyên lực. Và nguyên lực ấy đang dần từ bên ngoài phá hủy cơ thể hắn. May mà hắn đã không còn cảm giác đau, nếu không thì có mà đau đến chết mớt.
- Tên chết bầm này rốt cục ở đâu ra vậy, hình như mình chưa từng chọc gì đến hắn. - Lâm Phàm có chút ngờ vực, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hắn cảm nhận được kẻ kia bừng bừng sát khí liên tục nhắm vào mình, rõ ràng là muốn giết chết mình.
- Trời ạ! Kiếp trước rốt cục ta đã gây ra chuyện kinh thiên động địa gì mà giờ cứ gặp phải toàn những kẻ quái lạ, thực đáng buồn. - Lâm Phàm có chút bi thương, nhưng không còn cách nào khác, gặp chuyện này đành phải đối mặt, nếu không chỉ có đường chết.
Chỉ là thực lực chiến đấu của đối phương khá cao, e rằng bản thân đấu không lại.
Tuy rằng đã tu luyện “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đến cấp tám, nhưng chỉ dựa vào một môn công pháp Nhân Giai mà muốn chọi với trời thì đúng là có mà nằm mơ.
Liễu Phong đứng ở đó, cảm nhận mọi thứ xung quanh, hắn theo đến tận đây chính là để báo thù rửa hận.
Thân là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, tu vi đạt đến Địa Cương cảnh tầng một, ở ngoài môn phái, thực lực thuộc loại hàng đầu. Để có được sức mạnh tầm cỡ này hoàn toàn do hắn tính toán sắp đặt.
Hắn tập hợp tay sai tạo nên một lực lượng hoạt động cách xa môn phái hàng chục dặm, chuyên cướp bóc lượng lớn tài sản các đoàn thương nhân đi qua rồi dùng cho việc tu luyện.
Khi bị môn phái truy bắt chúng cũng không hề sợ hãi. Nếu là một đệ tử thực lực kém nhận nhiệm vụ lập tức sẽ bị chúng giết hại. Nếu gặp phải người có thực lực mạnh thì bọn đạo tặc sẽ tạm thời lẩn trốn, còn lỡ hắn có mặt thì đương nhiên giết chết luôn.
Cho tới nay vẫn chưa hề gặp phải chuyện gì.
Nhưng hắn lại không ngờ tới, tên đệ tử Tôi Thể tầng 6 này lại phá tan thế lực mà hắn cất công gây dựng, thử hỏi hắn sao có thể nhịn được.
Do đó liền theo dấu đến đây, cuối cùng nhân cơ hội ra tay chớp nhoáng.
Hắn căn bản không hề để tâm đến những người đồng môn đang bị trọng thương, đợi giết xong tên khốn Lâm Phàm này hắn sẽ quay lại giết sạch toàn bộ bọn họ.
Lúc này, đầu óc Lâm Phàm đột nhiên nhạy bén hẳn lên, nhất định phải tính kế, không tính kế thì chỉ có nước vào nồi. Đối thủ là cường giả Địa Cương cảnh, còn mình chỉ là Tôi Thể tầng tám, chắc chắn là đánh không lại.
- Có cách rồi.
Lâm Phàm nở nụ cười, đối phó với kẻ này, sao có thể không dùng đến trí thông minh cao siêu của mình chứ.
Rắc!
Hắn cố ý dẫm vào một nhánh cây, tiếng động răng rắc ấy lập tức truyền đến tai Liễu Phong.
Liễu Phong mắt lóe lên tia sáng, tập trung hướng về phía trước, nhếch môi cười lạnh. Thì ra là trốn ở đó, lần này xem ngươi chạy kiểu gì.
Nhưng trong tích tắc.
Liễu Phong nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt, tên đệ tử kia hình như vẫn chưa phát hiện ra hắn, đã thế trong tay còn cầm một cây đèn kì quái.
Lâm Phàm cẩn thận ngó qua ngó lại, lẩm bẩm:
- Đáng ghét, đáng ghét ghê gớm, tên khốn kia đuổi giết mình làm đéo gì không biết. Hiện giờ thương tích quá nặng rồi, đành phải dùng Thần Đèn đến thực hiện nguyện vọng thôi.
Liễu Phong vừa chuẩn bị động thủ, nghe thấy thế liền đột ngột dừng lại, trong lòng nghi hoặc:
- Thần Đèn? Nguyện vọng? Cái quái gì thế?
Trong mắt hắn, tên khốn này giờ đã là cá nằm trên thớt, muốn trở mình cũng chẳng có chuyện đấy.
Muốn giết muốn sống, hắn chỉ cần đến một chiêu võ. Lúc này hắn liền ẩn mình xem xem rốt cục thằng nhóc kia muốn làm gì, sau đó liền nghe thấy chuyện khiến hắn kinh ngạc.
- Thần Đèn Aladdin, thần vật duy nhất trong chư thiên vạn giới có thể thực hiện điều ước, huyền diệu vô cùng. Nay bản thân ta bị trọng thương, Thần Đèn hãy khiến ta hồi phục lại. -
Lâm Phàm lẩm bẩm, tựa như muốn để người khác nghe thấy.
Sau đó dùng ngón tay chà Thần Đèn, miệng lảm nhẩm:
- Thần Đèn pa pa, Thần Đèn pa pa, người mau xuất hiện đáp ứng nguyện vọng của ta.
Liễu Phong chau mày, vẫn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên trợn tròn hai mắt kinh ngạc, sững người không tin được.
Từ trong miệng bình tỏa ra một làn khói trắng, một người đàn ông ngực trần đầu đội mũ xanh, khoanh tay trước ngực chui ra.
- Hỡi người phàm kia, hãy nói ra nguyện vọng của ngươi.
- Thần Đèn pa pa, ta muốn hồi phục vết thương.
- Nguyện vọng này của ngươi quá là đơn giản. Hãy cầm vũ khí của ngươi lên mà tự đập mình một nhát, ngươi sẽ hồi phục lại.
Liễu Phong cảm thấy đây là một loại tà vật khiến cho đối phương tự sát, nhưng đột nhiên hắn trợn mắt kinh ngạc. Tên nhóc kia lại dùng Lang Nha Bổng đập vào đầu thật, máu văng tung tóe, ngủm củ tỏi ngay tắp lự.
Liễu Phong ngây cả người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn muốn xông ra nhưng kiềm chế lại được.
Đột nhiên!
Hắn trợn tròn mắt, trước mắt hắn, tên nhóc vừa mới tự sát kia đang đứng dậy, vết thương trên người đã biến mất hoàn toàn.
- Bảo bối, thực sự là bảo bối sao? - Liễu Phong phấn khích tột cùng, dường như hắn đã phát hiện ra một thứ vô cùng lợi hại.
- Ai vậy? - Lâm Phàm đã phát hiện ra Liễu Phong từ lâu, cố ý quay đầu lại.
Mà Liễu Phong thì không chờ được nữa, lập tức bước ra từ chỗ tối, cười tủm tỉm, ánh mắt tham lam nhìn cây Thần Đèn vàng trong tay Lâm Phàm.
Bây giờ hắn chỉ muốn có được Thần Đèn.
Nếu hắn sở hữu được Thần Đèn, Viêm Hoa tông là cái thá gì, Nhật Chiếu tông là cái thá gì, cả thế giới này cũng là cái thá gì, hắn muốn làm thần của cả thế gian.
Trở thành vị thần tối cao.
Lâm Phàm nhìn thấy Liễu Phong, nhất thời lộ vẻ hoảng loạn, vội vàng giấu Thần Đèn vào trong ngực, giọng nói có chút căng thẳng:
- Ngươi... ngươi rốt cục là ai? Chẳng lẽ ngươi đã ở đây từ lâu rồi?
- Khà khà! - Liễu Phong cười lạnh - Đưa Thần Đèn cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
- Không được, ngươi đừng có nằm mơ, ta nhất quyết không đưa cho ngươi. - Lâm Phàm gào to, biểu cảm vừa nhìn đã biết đúng kiểu không đành lòng giao nộp đồ.
Liễu Phong quả quyết đây chính là thần vật tuyệt thế, nhất định phải có được thần vật vô song này. Sao có thể để thần vật trên tay một kẻ phế vật chứ.
- Vậy thì ngươi đi chết đi. - Liễu Phong không phí lời nữa, thân hình di chuyển trong nháy mắt, tốc độ nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Lâm Phàm trong lòng ngậm ngùi, đây chính là thực lực của người đã đạt tới Địa Cương cảnh, tốc độ siêu việt không gì sánh được, người ở Tôi Thể cảnh căn bản không thể ngăn cản.
Nhưng hắn lại không sợ.
- Ai sợ ai, đến đi. - Lâm Phàm vung Lang Nha Bổng xông lên, hắn muốn xem sự chênh lệch giữa hắn và Địa Cương cảnh rốt cục lớn đến mức nào.
Ầm!
Hai người cùng xông tới một chỗ.
- Không biết tự lượng sức. - Liễu Phong cười lạnh, tay trái giơ lên một chưởng, bùng nổ nguyên lực tung thẳng tới lồng ngực Lâm Phàm.
Lâm Phàm không ngờ Địa Cương cảnh lại mạnh như vậy, căn bản không có cơ hội phản kháng.
Thôi bỏ đi bỏ đi, không cứng với thằng này nữa, chết cho mau rồi tiếp tục thực hiện mưu kế của mình vậy.
Một chưởng giáng xuống, lồng ngực Lâm Phàm lập tức bị đè xẹp lép, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều nổ tung, máu văng tung tóe.
Lâm Phàm nằm trên mặt đất, đôi mắt lóe sáng như thể không dám tin chuyện vừa xảy ra:
- Thì ra… Ngươi lại mạnh như vậy.
- Thật lắm lời. - Liễu Phong không do dự, vút một tiếng thanh trường kiếm trong tay hắn liền đâm xuyên người Lâm Phàm, ghim thẳng xuống mặt đất.
Cây Thần Đèn vàng chói lọi rơi ra từ trong ngực Lâm Phàm.
Liễu Phong nhìn thấy thần vật liền vô cùng phấn khích, lập tức nhặt lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn điên cuồng.
Thần vật là của ta rồi.
Chương 42
Mười giây sau.
Lâm Phàm hồi sinh, thấy kẻ kia vẫn đang đứng ở bên cạnh. Nhưng khốn đốn ở chỗ là sao hắn không rút thanh kiếm vẫn đang cắm trên người mình ra chứ. Mi có biết làm như này sẽ dính debuff mất máu, máu chảy không ngừng sẽ tiếp tục chết không.
Thôi kệ, ông đây không thèm chấp vặt với thằng đũy nhãi con như mi, cho ngươi chơi Thần Đèn đấy.
Tiếp tục nằm im như một mỹ nam.
Liễu Phong vô cùng hiếu kỳ ngắm nghía Thần Đèn trong tay, rốt cục là thần vật gì, thực khiến người khác khó tin.
Nhưng mà sau khi chứng kiến tên khốn kia ước nguyện hồi phục vết thương xong quả thực là hồi phục lại thật, hắn liền bắt đầu tin tưởng.
Nói cho cùng thì làm gì có ai có thể chết đi sống lại?
Kể cả Thiên Cương cảnh trên cả Địa Cương cảnh cũng không thể làm được.
Nhớ lại cách tên nhóc ban nãy triệu hồi Thần Đèn, hắn liền làm theo, chà chà ngón tay lên thân Thần Đèn, rồi cất tiếng:
- Xuất hiện đi.
Không có mảy may động tĩnh.
- Ơ, chuyện gì thế này? - Liễu Phong ngây người, hắn không ngờ rằng lần thử nghiệm đầu tiên lại thất bại.
Lâm Phàm đã đoán ra từ đầu, nhưng nghĩ lại, hẳn là tên này niệm chú không đúng, thân là Thần Đèn đương nhiên không thể tùy tiện được.
Có hiểu thế nào là mất giá không.
Lâm Phàm trong lòng điên cuồng chửi rủa, lại còn chuyện gì thế này, ông mày niệm chú lớn tiếng như vậy mi còn không nhớ nổi, chỉ số thông minh như cái rắm vậy.
Liễu Phong suy nghĩ, hồi tưởng lại, mặt đột nhiên biến sắc, giống như đang hạ quyết tâm. Hắn đã nhớ ra câu niệm chú rồi, nhưng câu niệm chú này khiến hắn thực xấu hổ. Cuối cùng nghĩ đến nguyện vọng, hắn đành cắn chặt răng, sắc mặt quái dị hô to:
- Thần Đèn pa pa, Thần Đèn pa pa, người mau xuất hiện đáp ứng nguyện vọng của ta.
Hắn trong lòng vô cùng phẫn uất, Liễu Phong hắn đầu đội trời chân đạp đất, tới đây còn sắp trở thành một vị thần. Vậy mà giờ đây lại phải hô lên một câu như vậy, thù này phải khắc ghi.
Chỉ cần nguyện vọng được thực hiện, nhất định phải ra sức hành hạ Thần Đèn đến chết.
Lâm Phàm nằm đó mất máu quá nhiều, nhất thời trong lòng trở nên thoải mái, dễ chịu.
Một làn khói trắng tỏa ra từ miệng bình, sau đó xuất hiện một bóng người tay khoanh trước ngực, đội chiếc mũ xanh bắt mắt, râu cá trê thực quá bá đạo, âm thanh lại vô cùng vang dội.
- Hỡi kẻ phàm trần kia, hãy nói ra nguyện vọng của ngươi.
Lúc này, hai tay Liễu Phong run rẩy bần bật, Thần Đèn cuối cùng cũng xuất hiện, nguyện vọng đã ở ngay trước mắt rồi. Nhưng có cảm giác Thần Đèn này sao trông giống với tên đệ tử bị giết ban nãy ghê. Thôi kệ, có lẽ bị ảo giác thôi.
- Thần Đèn, ta muốn trở thần vị thần tối cao nhất thế gian này. - Liễu Phong gào lớn, cả người trở nên điên cuồng.
Lâm Phàm nhìn cái thằng giống như bị thiểu năng ở trước mặt, trong lòng điên cuồng chửi bới, con mẹ nó ngu đéo chịu được, phải đùa giỡn cho bõ.
- Kẻ phàm trần, ngươi niệm chú sai rồi, Thần Đèn pa pa không thể đáp ứng nguyện vọng của ngươi.
Liễu Phong ngây người, sao lại có thể niệm chú sai được?
Đột nhiên, Liễu Phong ngộ ra, sao cứ như đang bị sỉ nhục ế nhể. Nhưng để trở thành tối cường, hắn nhẫn nhục.
- Thần Đèn pa pa, ta muốn trở thành vị thần tối cao nhất thế gian này. - Để trở thành tối cường, Liễu Phong đành nhẫn nhịn chịu đựng bất cứ giá nào.
Lâm Phàm biến thành Thần Đèn, rất vừa lòng gật gật đầu, một tiếng pa pa này nghe thật êm tai.
- Nguyện vọng này của ngươi quá đơn giản, nhưng đợi đã, ngươi là ai? - Lâm Phàm cao ngạo nhìn xuống Liễu Phong, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
- Ta là người triệu hồi ngươi, ngươi hãy đáp ứng nguyện vọng của ta. - Hắn thực không đợi được nữa, chỉ muốn trở thành tối cường, tối cường nhất thế gian.
- Kẻ phàm trần, không được lừa gạt Thần Đèn pa pa. Mắt Thần Đèn pa pa không mù, hắn mới là người đã triệu hồi ta.
Liễu Phong sốt ruột, liếc mắt nhìn Lâm Phàm bị mình chém chết, rồi lập tức đáp:
- Hắn bị ta giết chết rồi, ta mới là người triệu hồi ngươi.
Lâm Phàm trầm mặc, Liễu Phong lại càng căng thẳng, hắn không muốn nguyện vọng của mình lại thất bại như vậy.
- Kẻ phàm trần, Thần Đèn pa pa là vị thần chính nghĩa, đã niệm tình cũ lại còn đẹp trai vô đối. Thần Đèn pa pa không thể cứ vậy mà đáp ứng nguyện vọng của ngươi được. Nhưng nếu ngươi quỳ xuống cúi đầu lạy hắn ba lạy, Thần Đèn pa pa sẽ xem ngươi như người triệu hồi mới. Kẻ phàm trần, ngươi đồng ý không.
- Ta cúi đầu lạy hắn? - Liễu Phong nổi giận, nhưng ngay sau đó lửa giận liền bị dập tắt. Hắn nghĩ đến một câu nói, muốn trở thành cường giả tuyệt thế bắt buộc phải biết nhẫn nhịn. Nhưng hắn lại nghĩ tới một chuyện, liền hỏi Thần Đèn - Nếu như hắn là kẻ triệu hồi ngươi, tại sao hắn không ước nguyện được trở thành tối cường?
Ây dồ, cái củ kẹc nhà mi, tự nhiên khôn ra gớm. Nhưng chỉ chuyện này mà muốn gây khó dễ Thần Đèn pa pa thì có mà nằm mơ.
- Kẻ phàm trần, ngươi thật lắm vấn đề, Thần Đèn pa pa không muốn trả lời ngươi. Nhưng Thần Đèn pa pa nhìn ngươi cũng hay hay nên đành cho ngươi biết chân tướng vậy. Tại vì hắn thiếu tôn trọng Thần Đèn pa pa do đó Thần Đèn pa pa không muốn đáp ứng thực hiện nguyện vọng vĩ đại cỡ đấy. Nhưng ngươi lại tôn trong Thần Đèn pa pa, Thần Đèn pa pa sẽ nguyện ý giúp đỡ ngươi.
Liễu Phong cúi đầu, nhếch mép cười lạnh. Tôn trọng ư, hơ hơ, được lắm, để đạt được nguyện vọng ta sẽ chịu đựng. Hắn nhìn về phía Lâm Phàm, không do dự chút nào quỳ phịch xuống.
Lâm Phàm trong lòng vô cùng thoải mái, thật phê quá đi mất.
Đồ nhãi con đũy, thực lực của mi mạnh hơn bố thì đã sao, chẳng phải vẫn bị bố giỡn cho quay mòng mòng đó sao.
Sướng lắm!
Liễu Phong đã ghi tâm khắc cốt mối hận này. Chỉ cần nguyện vọng được thực hiện, hắn nhất định sẽ phanh thây Lâm Phàm thành vạn mảnh, đồng thời cực lực hủy diệt Thần Đèn này.
- Thần Đèn, ta cúi lạy xong rồi. - Liễu Phong nói.
Lâm Phàm nói:
- Kẻ phàm trần, ngươi thiếu tôn trọng Thần Đèn pa pa, ngươi không được gọi Thần Đèn. Nghĩ kĩ xem, nên gọi ta như nào?
- Đáng hận! - Liễu Phong đè nén phẫn nộ, sau đành gằn giọng đáp - Thần Đèn pa pa, ta đã cúi lạy xong rồi.
- Kẻ phàm trần, Thần Đèn pa pa rất hài lòng. Hãy nói ra nguyện vọng của ngươi để Thần Đèn pa pa đáp ứng. - Chứng kiến chuyện này, hắn suýt nhịn không được mà cười phá lên, chắc trong lòng thằng khốn này đéo khác gì ăn cứt.
Cuối cùng cũng đợi được đến giây phút này, Liễu Phong gào lớn:
- Ta muốn trở thành vị thần tối cao nhất thế gian này, tối cao nhất!
- Kẻ phàm trần, nguyện vọng của ngươi thật quá đơn giản. - Lâm Phàm lấy ra một quả lựu đạn, đặt trên lòng bàn tay – Ngươi bỏ nó vào miệng, trong tâm mặc niệm bảy lần, ngươi sẽ trở thành vị thần tối cao nhất thế gian, cảm nhận thế gian rộng lớn, âm thanh huyền bí kì diệu, từ nay về sau, ngươi sẽ bất lão bất tử, tồn tại vĩnh cửu, trở thành vị thần vĩ đại nhất.
Liễu Phong nhìn thứ đồ hình thù quái dị, phấn khởi hết cả lên:
- Đây là vật gì?
- Đậu má, sao lại lắm lời thế không biết. Nhưng ai bảo ta là Thần Đèn chứ, đành phải đáp ứng đối phương. - Lâm Phàm thầm rủa, sau đó liền đáp - Bên trong thứ này cất giữ thần lực chí tôn vĩ đại nhất trong Chư Thiên vạn giới, sẽ khiến ngươi trở thành vị thần tối cao nhất.
- Kẻ phàm trần, hãy trả lời Thần Đèn pa pa. Ngươi có đồng ý tiếp nhận sự kế thừa này không?
Liễu Phong toàn thân run rẩy phấn khởi:
- Ta đồng ý.
- Rất tốt, hãy đặt vào miệng ngươi.
Liễu Phong không hề do dự, lập tức đặt quả lựu đạn hình trứng loại 82-2 vào trong miệng. Mặc dù thứ này hơi to, nhét một lần không vô hết. Nhưng để trở thành tối cường, nhét không được cũng phải nhét.
- Ớ ớ! - Liễu Phong hiện không nói chuyện được, hắn muốn hỏi tiếp sau phải làm gì.
Lâm Phàm nhịn không nổi cười phá lên, đáp lại:
- Kẻ phàm trần, để Thần Đèn pa pa giúp ngươi mở phong ấn, chờ đợi sự kế thừa đi.
Không chút do dự, Thần Đèn do bản thân biến hóa thành lập tức đưa ngón tay vào rút chốt lựu đạn.
- Kẻ phàm trần, cứ chờ đi, hãy mặc niệm bảy giây. Nếu ngươi lấy ra thì sự kế thừa sẽ thất bại, từ nay về sau sẽ không còn cơ hội trở thành vị thần tối thượng nữa. Vì Thần Đèn pa pa chỉ có thể được triệu hồi hai lần, mà đây chính là lần thứ hai, ngươi phải biết trân trọng. - Lâm Phàm sợ thằng này lấy lựu đạn ra, đành phải dọa hắn chút, để hắn biết cơ hội khó nắm.
Nhét vào miệng rồi mà không nổ chết mi thì ông mày chổng cây chuối ăn phân luôn.
Liễu Phong run rẩy, khuôn mặt ngày càng trở nên dữ tợn, tối cường, sắp trở thành tồn tại vĩ đại nhất thật rồi.
Nhưng mà lại chỉ có thể ước hai điều, điều ước còn lại đã bị thằng nhóc kia lãng phí rồi, thực quá đáng hận.
Lâm Phàm nhìn bộ dạng này của Liễu Phong không khỏi thở dài, trong lòng nhẩm đếm.
7!
6!
...
3!
Lâm Phàm:
- Kẻ phàm trần, hãy đón nhận cảm giác tuyệt vời nhất thế gian đi, loại cảm giác tuyệt diệu mà ngươi sẽ không thể quên được!
- Thần Đèn pa pa chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
Liễu Phong càng lúc càng hưng phấn, trong lòng gào thét:
- Đúng vậy, cảm giác tuyệt diệu nhất, đến đi, cảm giác của sự tối cường.
Ta chính là vị thần tối cao...
Bùm!
Chương 43
Đó là âm thanh tuyệt vời vang vọng khắp Thiên Đường.
Lâm Phàm vốn đang nằm giả chết, trong tích tắc giật mình mở mắt, nhổ thẳng trường kiếm đang cắm ở trên người ra, máu tươi lập tức bắn tung tóe. Được cái hắn chả hề hấn gì, đã không còn cảm thấy đau đớn thì còn gì là đáng sợ nữa.
Thương thế quá nặng.
Cây kiếm cứ cắm trên người hoài khiến máu chảy không ngừng được, hắn đành thuận tay một kiếm cắt cổ, nháy mắt liền đi đời.
“Điểm khổ tu +10”
Mười giây sau.
Lâm Phàm tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, tâm tình vô cùng khoái trá.
Sau đó là lập tức tìm kiếm bóng dáng của tên khốn kiếp kia.
Phía xa, Liễu Phong đang nằm đó, toàn thân bê bết máu. Hắn vẫn chưa chết nhưng đã không còn cử động được, thậm chí muốn nói cũng không nói nổi.
Trong lòng hận ý ngập trời, hắn đã nhận ra mình bị người khác tính kế.
- Ha ha.
Lâm Phàm đã nhịn rất lâu, giờ thì đã không nhịn nổi nữa mà cười phá lên. Sau đó hắn đi đến bên người đối phương, nhìn thấy cái cảnh ấy, bèn cười đến chói lọi:
- Ây da, sao lại thế này, chẳng phải trước kia chất chơi lắm sao, sao lại biến thành thế này rồi. Ê, nói gì đi chứ, nổ như vậy mà còn chưa chết, cái mạng cũng cứng gớm nhỉ.
Mặc kệ thế nào, hắn đã cảm động vì sự thông minh tài trí của mình. Biện pháp như thế cũng nghĩ ra được, thử hỏi có ai làm nổi không?
Có ai làm nổi không!
Liễu Phong tuy là cường giả Địa Cương cảnh tầng 1, nhục thể đại thành, nhưng lựu đạn oanh tạc ngay trong mồm thì chịu thế nào được.
Một cái răng cũng không còn, phần mặt thì chỗ còn chỗ mất, có thể nhìn thấy cả những bộ phận bên trong, đơn giản là thê thảm vô cùng.
Lâm Phàm thì lại dễ mềm lòng, không nhịn được mà quay đầu, không dám nhìn thẳng đối phương.
- Nhớ kĩ, về sau làm người phải quang minh chính đại. Và điều quan trọng nhất là trước khi muốn chém người phải tìm hiểu cho rõ xem đối phương có phải là người mi có thể chém nổi hay không. – Lâm Phàm cảm thấy cần để lại một bài học thật ấn tượng để đối phương phải khắc sâu.
Chỉ có điều bài học lần này phải trả giá bằng chính sinh mệnh.
Liễu Phong cảm thấy muốn cử động cũng nhúc nhích không nổi, tuyệt vọng từ tận đáy lòng, hắn không ngờ kết quả sẽ thành như vậy.
Đường đường là cường giả Địa Cương cảnh tầng 1 mà lại bị người ta lừa gạt thành như thế này.
Không thể nào tha thứ.
Lâm Phàm tìm Lang Nha Bổng về, sau đó lại đi về phía Liễu Phong:
- Nhớ cho kỹ, có thể chết trong tay Lâm Phàm ta là phúc khí tu luyện ba đời của nhà mi, mi có thể an tâm mà ra đi.
Rồi hắn vung Lang Nha Bổng lên mà nện Liễu Phong.
Mà Liễu Phong không biết lấy sức lực ở đâu ra, cầm được lệnh bài bên hông trong tay, run run rẩy rẩy giơ lên.
Lâm Phàm sửng sốt:
- Lệnh bài của đệ tử ngoại môn nhất phẩm?
Hắn không muốn chết, chỉ có sống mới có hi vọng. Thời khắc này, hắn chỉ còn có thể lấy ra lệnh bài để khiến đối phương biết ta và ngươi là đồng môn, ngươi không thể giết ta.
Hơn nữa muốn đối phương biết, giết hại đồng môn sẽ phải nhận trừng phạt.
Chỉ là, sự tình làm cho hắn tuyệt vọng đã xảy ra.
- Ây da, tự nhiên mắt lại bị mù, chả nhìn thấy cái quái gì hết. – Lâm Phàm hoảng sợ hét, lấy tay bưng mắt lại, sau đó vung Lang Nha Bổng lên nện thẳng về phía Liễu Phong.
Liễu Phong thấy cảnh đó chỉ kịp mấp máy môi. Rồi phịch một tiếng, thân thể hắn run rẩy, và đi đời nhà ma.
Điểm tích lũy +200.
- Tưởng ta là kẻ ngu à? - Lâm Phàm cười hê hê, còn dám cầm lệnh bài ra mong mình tha cho hắn một mạng, có mà nằm mơ.
Được cái điểm tích lũy cũng không tệ, vậy mà được những 200 điểm, lời ghê gớm.
Giờ mới là lúc quan trọng nhất, nhất định phải lục xoát thi thể. Thực lực của tên này mạnh như vậy đảm bảo không thiếu đồ xịn.
- Wow wow, tên shipper này giàu có ghê. - Lâm Phàm rút ra một đống tiền mặt, nhét thẳng vào nhẫn trữ vật. Sau đó tiếp tục vơ vét được hai bình đan dược và một môn kiếm pháp cấp Hạ phẩm Huyền Giai.
Bội thu, tốt quá.
Bấy giờ, Lâm Phàm lại bắt đầu suy xét sự đời. Tình huống hiện giờ đã khác biệt rất nhiều so với trước kia.
Thời kỳ chiến tranh, tông môn không cho chạy. Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, chiến tranh đã kết thúc, thích đi đâu cũng được chả có vấn đề gì. Thế thì hắn còn phải lén trốn đi làm cái rắm gì.
- Sư đệ…
Đúng lúc này, có tiếng nói phía xa vọng lại, đó là Lã Khải Minh đang gọi mình.
Ngoài ra còn có một giọng nói, thoáng có chút bi thương:
- Lâm sư đệ đáng thương, vì chúng ta, nhất định đã bị tiêu diệt rồi, hu hu...
Lâm Phàm vừa nghe giọng nói này liền mất hết cả hứng. Ông mày sống sờ sờ thế này, huống hồ cái tên cặn bã kia ngu như bò thế làm đéo gì nổi ông.
Cơ mà, đợi đã, lúc nãy hình như mình bị thằng chết bầm kia đâm một kiếm thì phải. Nhưng hiện tại trên người mình lành lặn chả còn vết thương nào, tuy rằng chỉ số thông minh của bọn họ không cao lắm, nhưng cũng không thể bắt nạt người ta quá đà zầy.
Ông đuỵt.
Ông đéo có thích tự ngược đâu, bị ép buộc cả đó.
Sau đó hắn cầm lấy trường kiếm, tìm một vị trí thích hợp rồi cho mình một nhát.
Chuẩn bị xong hết thảy, Lâm Phàm lập tức đi đến trước mặt Liễu Phong, bày ra một cái tư thế rất bá đạo.
- Lâm sư đệ.. - Bọn Lã Khải Minh vốn đã tuyệt vọng, đến khi nhìn thấy bóng người đứng ở bên đó liền khấp khởi chạy đến.
Lâm Phàm vung ống tay áo, nháy mắt biểu lộ thần thái bá đạo. Đến khi gặp được bọn Lã Khải Minh, khuôn mặt ác liệt kia mới dần dần dịu xuống, tỏ vẻ vui mừng:
- Các sư huynh, mọi người không có chuyện gì chứ?
Lã Khải Minh nhìn thấy vết thương trên người Lâm sư đệ tức thời vô cùng lo lắng:
- Lâm sư đệ, đệ không có việc gì chứ?
- Không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi. - Lâm Phàm mặt không đổi sắc bình tĩnh nói.
Ba người nhà họ Vương nhìn thấy cảnh đó cũng phải giật mình. Miệng vết thương còn phọt cả máu thế kia mà mặt Lâm Phàm không hề có chút thay đổi. Kinh khủng, đúng là kinh con mẹ nó khủng.
Nếu vết thương này ở trên người bọn họ thì chắc là đau đến chết mất.
Hoàng Phú Quý đã cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, thấy miệng vết thương nhìn mà rợn người kia của Lâm sư đệ, cũng áy náy không thôi:
- Lâm sư đệ, thương thế của đệ quá nghiêm trọng rồi, nhanh chóng đi nghỉ ngơi tử tế đi.
- Yên tâm đi, Hoàng sư huynh, chút thương thế nhỏ này, còn không đủ đánh bại Lâm Phàm ta đâu. - Lâm Phàm thần sắc lẫm liệt nói.
Nghe xong như vậy, Trương Long đã không còn lời nào để nói, bọn họ có cảm giác đã xem nhẹ Lâm sư đệ. Không hổ danh là Lâm sư đệ từng cả gan đối mặt với cự thú trên chiến trường.
Sức mạnh ý chí ấy thật khiến bọn họ phục sát đất.
Và rồi, tất cả mọi người cùng nhìn về phía người đang nằm trên mặt đất, là Liễu Phong mặt mũi không còn toàn vẹn kia, họ hiếu kỳ xem đây đến cùng là ai.
Có Lã Khải Minh tinh mắt, lập tức thấy được lệnh bài kia, cầm lên xem.
- Liễu Phong.
Nhưng thời điểm nghe thấy hai chữ này, bọn Trương Long bất chợt ngạc nhiên không thôi.
Cái tên này quen thuộc quá đỗi, đó chính là đệ tử ngoại môn nhất phẩm thực lực vô cùng cường hãn, Liễu Phong.
Mà Lâm Phàm nghe được cái tên ấy cũng phản ứng lại. Cái tên này nghe được ở đâu rồi ấy, từ từ, chẳng phải chính là cái thằng mẹ nào đấy lần trước chào hỏi với mình sao.
Thôi đuỵt rồi!
Chuyện quái gì vậy, sao tên này lại muốn giết mình, hình như mình chưa có đắc tội gì với hắn.
Bên trong nhất định là có hiểu lầm, cơ mà giờ đã bị mình chém chết mất tiêu rồi, hiểu lầm đành coi như không có luôn đi.
Lã Khải Minh lặng lẽ nhặt lệnh bài lại, cùng Âm Tiểu Thiên đưa mắt nhìn nhau.
Âm Tiểu Thiên ngầm hiểu, liền đứng dậy:
- Được rồi, các sư huynh đệ đều không có chuyện gì. Nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, chúng ta về tông môn thôi.
- Nhưng mà, trước hết cứ mang chứng cứ nhiệm vụ về.
Chương 44
Thi thể Thanh Manh yên tĩnh nằm ở nơi đó.
Những nhiệm vụ tông môn giao đều cần mang được chứng cứ về mới có thể chứng minh nhiệm vụ đã hoàn thành.
Ví dụ như Thanh Manh này, xuất quỷ nhập thần, rất khó truy lùng. Nếu như không mang theo bất cứ chứng cứ gì trở về, tông môn cũng khó xác nhận là đã thực sự hoàn thành nhiệm vụ hay chưa.
Cao Đại Tráng rất là chán ghét tên Thanh Manh này:
- Thằng ôn này tu luyện tà công, tàn sát không ít con dân của tông môn. Hẳn là phải đem thi thể hắn về tông môn mới được.
- Ừm, Đại Tráng nói rất đúng. – Âm Tiểu Thiên nói.
Ba người bọn Vương Thư Phong đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng tiếp nhận nhiệm vụ này do dòng họ giao. Giờ Thanh Manh đã chết, mà lại không phải chết trong tay bọn họ, nếu như họ tay không trở về thì cũng khó mà trả được nhiệm vụ.
Lâm Phàm băng bó đơn giản một chút, dù sao cũng ếu hề hấn gì. Lúc trước bị Liễu Phong đâm một kiếm kia đích xác là rất nặng, nhưng sau đó tự mình chế thêm nhát kiếm này, kỳ thật chả có chuyện gì to tát. Hắn chỉ đơn giản chọc cho mình vài phát trước phát sau, giả tạo nên một vết thương xuyên qua người, chứ thật ra chả bị cái rắm gì.
Mặc dù bởi vì thời gian cấp bách, làm không giống thật lắm, nhưng là để lừa bọn Lã sư huynh thế đã đủ rồi.
- Mấy vị huynh đệ, có thể thương lượng với mọi người một việc hay không. - Hai người Vương Thư Phong và Vương Tử Yên ra hiệu cho nhau xong thì cùng bước lên, chuẩn bị thương lượng để bọn hắn nhường thi thể này cho họ, tiện cho bọn họ có thể trở về bàn giao nhiêm vụ.
- Việc gì? – Lã Khải Minh nghi hoặc hỏi.
- Các vị huynh đệ tông môn, nhà họ Vương chúng ta với Viêm Hoa tông quan hệ vốn mật thiết, mà chúng ta lần này ra ngoài cũng là để làm nhiệm vụ dòng họ giao cho, bây giờ Thanh Manh đã phải đền tội. Các huynh đệ có thể mang tín vật của Thanh Manh về bàn giao nhiệm vụ, còn thi thể có thể nhường cho bọn ta không, để chúng ta trở về còn có cái để ăn nói.
- Thực không dám giấu giếm, nhiệm vụ lần này đối với ba người chúng ta quan trọng không gì bằng. Bởi vì cái này ảnh hưởng đến việc địa vị của chúng ta ở trong gia tộc có thể tiến lên một bậc nữa hay không, cho nên muốn cùng các vị thương lượng một phen, ngày sau tất có hậu tạ.
Vương Thư Phong nói chuyện rất êm tai, câu nào câu nấy đều huynh huynh đệ đệ nghe thật trơn tru.
Lã Khải Minh bọn họ thì lại cảm thấy cũng không có gì, thi thể này đối với bọn hắn mà nói đích thực chẳng có tác dụng gì, chỉ cần mang chứng cứ về là được. Bây giờ đối đã phương mở miệng, bọn hắn tự nhiên cũng không tính toán.
- Nếu đã vậy, thì cái này...
Ba người Vương Thư Phong mừng thầm trong lòng, không ngờ lần này lại may mắn như vậy. Chẳng những giữ được mạng mà còn hoàn thành được nhiệm vụ, đây quả thực là được lợi mà không tốn một chút công phu. Đúng lúc ấy, một giọng nói chẳng mấy thỏa hiệp vang lên:
- Chờ một chút... – Lâm Phàm bước lên, hắn cảm thấy tình hình phát triển không đúng lắm.
Nhất là ba tên này cứ mắt đi mày lại với nhau, vừa thấy đã biết là có vấn đề.
Khỏi cần nghĩ cũng biết ba tên này muốn trục con mẹ nó lợi, tưởng lợi của ông mày dễ trục vậy sao.
- Sư đệ, sao vậy? – Lã Khải Minh hỏi.
- Sư huynh, vấn đề này nhất định phải ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh rồi hẵng thương thảo. Nào nào, cứ ngồi xuống đã, để ta nói vài câu. – Lâm Phàm là người đầu tiên ngồi xuống, sau đó Lã Khải Minh bọn hắn cũng ngồi xuống theo. Bọn người Vương Thư Phong thì liếc nhau, cảm thấy sự tình bắt đầu không ổn.
Bấy giờ, Lâm Phàm rất là hài lòng gật gật đầu, xem ra đều rất phối hợp, như vậy thì có thể bắt đầu trao đổi.
- Đầu tiên, điểm thứ nhất, mạng của các ngươi là chúng ta cứu. Điểm thứ hai, Thanh Manh là do ta giết, cho nên thi thể này các ngươi có thể mang đi hay không còn phải hỏi ta. Đương nhiên các ngươi có thể mang đi, có điều phải để lại một ít cái này. - Lâm Phàm xoa ngón tay, thể hiện rõ quan điểm muốn đòi hỏi chút phúc lợi.
Lã Khải Minh bên cạnh nói:
- Lâm sư đệ, nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành. Bây giờ Vương huynh đệ bọn hắn nếu cần thì chúng ta có thể. . .
Lâm Phàm thẳng thừng cắt lời:
- Sư huynh, đừng chêm vô, nghe ta.
Hắn cảm thấy Lã Khải Minh sao mà dễ tính đến vậy, việc mua bán lỗ vốn như rứa mà cũng làm nổi.
Chúng ta liều sống liều chết, sao có thể để người khác ngồi ngoài vớ bở chớ?
Vương Thư Phong biết đệ tử Viêm Hoa tông ít ra đường tiếp xúc, tương đối dễ nói chuyện nên hẳn là sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Lã Khải Minh vừa mới đồng ý xong, tự nhiên lại mọc ra thằng nỡm này, hắn muốn câm nín luôn. Mà để đoạt không được cái thi thể này lại chẳng phải trả bất cứ giá nào, hắn cũng sẵn sàng may rủi một phen.
- Lâm huynh đệ, chúng ta đều là con dân Viêm Hoa tông, hẳn là nên giúp đỡ nhau đúng không. Huống hồ chúng ta có thể quen biết âu cũng là duyên phận, ta cho rằng các vị đều là người có nghĩa khí giang hồ, đáng để kết giao. Chờ ngày sau các vị có đến thành Vân Lạc, Vương Thư Phong ta sẽ đích thân tiếp đãi các huynh đệ đây...
Bô lô ba la một tràng, chốt lại thì là muốn có được thi thể miễn phí.
Lâm Phàm không nói hai lời, đứng lên, vỗ vỗ cái mông:
- Các sư huynh, khiêng thi thể về tông môn.
Bây giờ, Hoàng Phú Quý đã bội phục Lâm Phàm vô cùng, lập tức khiêng thi thể về nhà không có một chút do dự. Hắn đã lập nên quyết định về sau tuyệt đối phải đi theo Lâm sư đệ lăn lộn.
Bởi vì thần thái của Lâm sư đệ đã triệt để làm rung động đến nội tâm trầm tĩnh của hắn.
- Chờ một chút. – Vương Thư Phong gọi, cái xác này nhất định phải đoạt con mẹ nó bằng được, chỉ là không ngờ thằng cha này ác tới như vầy.
Vương Tử Yên trong lòng có chút tức giận, thằng cha này keo kiệt quá thể quá đáng.
Lâm Phàm nhìn Vương Thư Phong:
- Thế ngươi có muốn hay không.
- Muốn. – Vương Thư Phong cắn răng nói, hắn cảm giác hôm nay sợ rằng mình sắp bị bắt chẹt một trận.
- Vậy là tốt rồi, hiện tại có thể bàn bạc giá cả, ngươi ra giá bao nhiêu? – Lâm Phàm hỏi.
Lã Khải Minh ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới Lâm sư đệ lại nói trắng ra như vậy, cái này không được hay cho lắm.
Vương Thư Phong suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra một cái giá:
- Mười ngàn.
Lâm Phàm nghe xong liền chả buồn nói chuyện nữa luôn:
- Hoàng sư huynh, khiêng thi thể đi về. Cái giá này là đuổi ăn mày sao, biết vậy đã không cứu các ngươi, chẳng có tí thành ý nào. Lần trước ta cũng gặp phải một đệ tử của gia tộc nọ, người ta hào phóng như vậy. Ài, đúng là không so sánh được, không thể sánh được.
- Lâm huynh đệ, mời nói giá đi. – Vương Thư Phong sốt sắng, nhiệm vụ lần này với hắn mà nói thật sự rất quan trọng, thuộc về tình thế bắt buộc.
Lâm Phàm cười, nhe hàm răng trắng như tuyết ra. Hắn biết rõ những con em gia tộc này tương đối có tiền, bởi vì họ đều sở hữu sản nghiệp của gia tộc.
- Ta thấy ngươi cũng là người sảng khoái, thôi thì không báo giá linh tinh nữa, một trăm ngàn chốt đi. – Lâm Phàm cảm thấy cái giá này rất phải chăng, cũng khá rẻ, chẳng hề phi lý tí nào.
Bọn Lã Khải Minh nghe được lời này, cả đám đều trợn tròn mắt, một cái thi thể mà muốn lấy một trăm ngàn của người ta, mẹ nó gian thương quá thể.
Lâm Phàm nhìn thấy đối phương trầm tư, hẳn là cũng đang cân nhắc. Có điều hắn cũng không có thời gian dông dài.
- Có mua hay không? Không mua thì thôi.
Ba người Vương Thư Phong nhỏ giọng bàn bạc, cuối cùng cắn răng, xem như ngươi lợi hại, nếu như không phải vô cùng cần gấp thì chắc chắn sẽ không mua.
- Mua. – Vương Thư Phong nói.
Lâm Phàm vui vẻ ngay lập tức:
- Hoàng sư huynh, mau đưa thi thể qua, tiền trao cháo múc.
Hoàng Phú Quý nghe xong, trong lòng cũng là rất thoải mái:
- Được.
- Chờ một chút. – Lâm Phàm gọi giật lại, sau đó lập tức tiến lên: - Suýt nữa quên mất.
Vương Thư Phong không biết thằng cha này lại muốn làm cái gì. Rồi trong chớp mắt, hắn liền bội phục luôn sự vô sỉ ấy, thằng cha này vậy mà vơ vét hết sạch mọi đồ vật trên thân thể Thanh Manh.
Hắn muốn câm nín luôn, trên thế gian này sao lại có người xảo trá đến nhường ấy.
Giao dịch hoàn thành.
Lâm Phàm cũng không dây dưa với bọn họ nữa.
Tâm tình ba người Vương Thư Phong rất khó chịu, cũng không muốn nhiều lời nữa, cứ thế khiêng thi thể rời đi.
- Lã sư huynh, không phải ta nói huynh chứ, nhưng về sau ngàn vạn không thể quá ngây thơ. Huynh xem chẳng phải là đủ lời rồi sao. Nào, ta lấy năm chục ngàn, các huynh mỗi người mười ngàn. – Lâm Phàm nói, sau đó liền chia tiền tại trận.
Trương Long nhìn của cải trong tay, không khỏi rơi vào trầm mặc, dường như đang suy nghĩ về những lời của Lâm sư đệ.
- Có lý. – Không lâu sau đó, Trương Long mới gật gật đầu, tựa như đã ngấm được chân lý nhân sinh nào đó.
Bọn Âm Tiểu Thiên cũng hớn hở trong lòng, không ngờ nhiệm vụ còn chưa bàn giao đã kiếm được một vố.
- Lâm sư đệ, đệ thông minh quá xá, về sau Đại Tráng ta chỉ theo đệ lăn lộn thôi. – Cao Đại Tráng bội phục nói.
Lâm Phàm khiêm tốn khoát tay áo:
- Đâu có, đâu có.
. . .
Chương 45
----------------------------------------------
Tại con đường nhỏ trên núi.
- Thật đáng ghét, sao tên kia lại có thể xảo trá đến vậy! - Vương Tử Yên vừa đá đám hoa dại ven đường, vừa thở hổn hển mắng.
Nàng dám thề với trời, cả đời này chưa từng gặp loại người như vậy.
Vương Thư Phong thở dài, cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Thôi, có thể hoàn thành nhiệm vụ dòng họ giao cho đã là tốt lắm rồi. Tổn thất một chút tiền của cũng không tính gì, muội thân là thiên kim của dòng họ, lại còn thiếu chút tiền đó sao?
- Không phải, chỉ là tức quá mà thôi. - Vương Tử Yên nói, chút tiền đó nàng không để vào mắt. Chỉ là bị người ta bắt chẹt như vậy, tính cách tiểu thư của nàng không thể dễ dàng bỏ qua.
Đằng sau, Vương Đằng vừa cõng thi thể vừa càm ràm:
- Thằng cha đó cũng độc ác thật. Thi thể bị nổ thành như vậy, sau khi trở về nhất định phải tắm rửa thật kĩ, mắc ói quá đi mất.
Thanh Manh lúc này đã biến thành thi thể, bị Lâm Phàm nện đến mức có thể nói là vô cùng thê thảm, ruột gan phèo phổi lòi hết cả ra, quả thực kinh khủng muốn lộn mửa.
Nhưng ai bảo địa vị hắn thấp nhất, chỉ có hắn có thể cõng thi thể, tuy vậy hắn lại mang thù tính trên người Lâm Phàm. Đã giết người ta thì thôi, còn đập thành như vậy, thật là không có một chút công đức nào cả.
Mà lúc này Lâm Phàm ngâm nga một bài hát ngắn, tâm trạng không tồi. Hắn đã lặng lẽ phát hiện, địa vị của hắn trong đoàn đội đang dần dần nâng cao.
Ánh mắt mà các sư huynh nhìn về phía mình đã thay đổi, không giống trước kia.
Đây là sự coi trọng và tôn trọng đối với kẻ mạnh.
Nhưng lần này ra ngoài đúng là bội thu. Mặc kệ người khác thế nào, chỉ cần hắn có lời là được.
Hơn nữa cũng chứng minh một việc, đó chính là nguồn kiếm điểm tích lũy, sau này có thể cứ nhè yêu thú mà farm.
Bản thân hắn không phải loại biến thái thích giết chóc bừa bãi, nếu cứ phải giết người mới đạt được điểm tích lũy, tấm lòng thiện lương của hắn nhất định sẽ bị sa ngã.
Vài ngày sau.
Viêm Hoa tông.
Sau khi trở lại tông môn, đám người Lâm Phàm đều thở phào nhẹ nhõm. Lần này dọc đường đi tất cả mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, dẫu sao thì cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên, Lâm Phàm không sợ hãi gì cả, giờ hắn đang phổng hết cả mũi, còn biết nguy hiểm là cái gì. Cùng lắm thì bị đối phương giết chết, mười giây sau lại trở thành một trang hảo hán .
- Cuối cùng cũng về đến tông môn rồi. - Trương Long cảm thán, sau đó nói - Các sư huynh sư đệ, chúng ta đi giao nhiệm vụ rồi lĩnh thưởng thôi.
Trong lòng mọi người cũng rất kích động, đi ra ngoài một chuyến chính là vì thời khắc này. Hơn nữa lần này nếu không có Lâm sư đệ, e là đã thập tử vô sinh.
Bọn họ không nghĩ tới tu vi của Thanh Manh đã đạt tới Tôi Thể tầng chín, thực lực đó có thể đè bẹp tất cả bọn họ.
Với lại bọn họ phát hiện Lâm sư đệ bắt đầu có chút thần bí, cũng không biết tu vi của hắn rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào. Nhưng mà bọn họ không có vặn hỏi, mỗi người đều có bí mật riêng, hỏi nhiều làm gì.
- Các sư huynh, mọi người đi giao nhiệm vụ đi, ta trở về trước. Còn phần thưởng thì các huynh cứ chia xong rồi lại đưa ta một phần là được. - Lâm Phàm không có hứng thú với phần thưởng.
Giờ đã là thổ hào rồi còn để ý mấy thứ vặt vãnh đó làm chi?
Sau khi Lâm Phàm rời đi, Lã Khải Minh nhìn mọi người nói:
- Chúng ta đừng nói chuyện này ra ngoài.
Âm Tiểu Thiên gật đầu:
- Kẻ đột nhiên xuất hiện đánh lén, hẳn chính là Liễu Phong.
Mọi người không nói thêm gì, trong lòng đều hiểu rõ, chuyện này nếu tiết lộ ra bên ngoài thì cũng chỉ chuốc lấy phiền toái.
Liễu Phong là đệ tử nhất phẩm của ngoại môn, nếu để tông môn biết Liễu Phong bị Lâm sư đệ giết, chỉ sợ sẽ không ổn tí nào, cho nên cứ giấu kín chuyện này vào trong lòng là tốt nhất.
Trong phòng.
Lâm Phàm lấy hết những thứ vơ vét được ra sờ soạng, cũng rất là vừa lòng.
Một lọ đan dược cấp Hạ phẩm Nhân Giai.
Hai lọ đan dược cấp Trung phẩm Nhân Giai.
Một lọ đan dược cấp Thượng phẩm Nhân Giai.
Với lại còn có một viên đan dược cấp Trung phẩm Huyền Giai.
Trước cứ mặc kệ không cần biết gì hết, cứ nuốt sạch rồi nói sau, farm chút điểm khổ tu.
Đối với những đệ tử khác, đan dược đâu phải để uống cùng một lúc. Nhưng Lâm Phàm thì chẳng hề băn khoăn vấn đề ấy, chỉ cần luyện hóa đan dược thì dược lực lập tức biến thành điểm khổ tu.
Hiện tại đan dược cấp Trung phẩm Nhân Giai trở xuống đối với Lâm Phàm chỉ là muỗi, cơ bản là không tăng được bao nhiêu điểm tích lũy. Nhưng muỗi có nhỏ thì cũng là thịt.
Hắn mở nắp hết tất cả các bình, đổ toàn bộ đan dược vào miệng.
Vận chuyển công pháp, tôi luyện thân thể.
Cơ thể ban đầu đang bình lặng bỗng bộc phát như cơn hồng thủy, đó là dược lực đã phát tán.
Nếu có đệ tử khác ở bên cạnh nhìn, đảm bảo sẽ ngu người luôn. Tên này chán sống rồi à, bọn họ chỉ dám uống từng viên một, nào dám dùng thuốc cái kiểu đấy.
Dược lực cuồng bạo rất có khả năng gây tổn hại thân thể, thậm chí mang lại thương thế ngầm khó khôi phục.
Tâm tình Lâm Phàm vô cùng sảng khoái, loại cảm giác tăng vọt này mới là sảng khoái nhất.
Bạo tăng!
Không biết trôi qua bao lâu, đến khi Lâm Phàm mở hai mắt ra thì hắn hăng hái vui mừng khôn xiết.
Kiểm tra giao diện một chút.
“Tính danh: Lâm Phàm
Tu vi: Tôi Thể tầng tám.
Điểm khổ tu: 60250.
Điểm tích lũy: 340”
“Thiên phú: Bất tử chi thân”
“Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở.”
- Tốt, tốt, rất tốt.
Đối với lần tăng tu vi này, hắn rất hài lòng, nhưng khoảng cách để tăng cấp còn thiếu không ít, vẫn cần cố gắng mới được.
Về phần điểm tích lũy, tạm thời còn quá ít, cần phải tích cóp thêm, đợi đến cuối dùng liền một lượt.
Sau đó hắn lấy kiếm pháp cấp Hạ phẩm Huyền Giai thu vét được ra, xem qua một chút liền ném nó vào trong nhẫn trữ vật.
Bây giờ vẫn chưa thể tu luyện, huống hồ tu luyện cũng chả dùng được cái kẹc gì. Tuy rằng “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” của hắn phẩm giai không đủ cao, nhưng thắng ở bạo lực.
Chỉ cần lực lượng đủ mạnh, một chùy đánh xuống là lấy mạng đối phương.
Nhưng khiến Lâm Phàm thấy hơi không hài lòng chính là chính “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” , hắn bỗng cảm thấy hai chữ “Ngạo Cốt” không xứng với mình.
(Ngạo cốt: ngông nghênh, cứng cỏi)
Hơi trẻ trâu, không đủ bá khí, cần tiếp tục thực nghiệm một chút, nhất định phải sáng tạo ra công pháp trâu bò hơn.
Hắn lấy quyển sổ nhỏ ra tỉ mỉ nghiên cứu.
- Ban đầu đã thực nghiệm ở đây, vậy thì cứ tiếp tục thí nghiệm thôi. - Lâm Phàm có một loại cố chấp với tu luyện, chỉ cần ở đâu có thời gian là lập tức lao vào tu luyện.
Về phần nghỉ ngơi ư, thôi đi, không tu luyện thì có khác gì ăn không ngồi rồi đâu.
Vận công theo một lộ tuyến khác.
Không bao lâu sau.
Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể có chút không ổn, khí huyết trong cơ thể triệt để không ổn định, có cảm giác tẩu hỏa nhập ma.
Lâm Phàm không nói hai lời, rút trường kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, thẳng tay đâm mình một nhát.
Những lúc như thế này, chúng ta không cần lãng phí thời gian, không được thì làm lại, cùng lắm thì tự sát.
Điểm khổ tu +10.
Sau 10 giây tỉnh lại hắn liền tiếp tục tu luyện.
Hiện nay Lâm Phàm đang tinh thần phấn chấn, không hề sợ hãi, đặt trường kiếm ở trước mặt, thấy bất thường là cho mình một kiếm.
Đột nhiên, “Bí kíp sáng tạo công pháp Nhân giai” phần còn trống lại phát sinh biến hóa, thêm một hàng chữ.
“Đồng Thiết Tôi Thể Quyết: tăng cường nhục thân, điểm khổ tu +1.
Cấp Hạ phẩm Nhân giai”
- Ôi đuỵt, tụt con mẹ nó lùi là thế íu nào.
Lâm Phàm bất lực chửi thề, coi như đếu nhìn thấy gì. Bất luận thế nào cũng nhất định phải để công pháp tăng cấp bậc.
Sau một thân cây nào đó.
Lâm Phàm lặng lẽ chờ đợi, cảm thấy mình càng ngày càng suy yếu, xem ra nhát kiếm kia khá chí mạng.
Theo phán đoán, đối phương nhất định là một cường giả Địa Cương cảnh, đã tu luyện ra nguyên lực. Và nguyên lực ấy đang dần từ bên ngoài phá hủy cơ thể hắn. May mà hắn đã không còn cảm giác đau, nếu không thì có mà đau đến chết mớt.
- Tên chết bầm này rốt cục ở đâu ra vậy, hình như mình chưa từng chọc gì đến hắn. - Lâm Phàm có chút ngờ vực, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hắn cảm nhận được kẻ kia bừng bừng sát khí liên tục nhắm vào mình, rõ ràng là muốn giết chết mình.
- Trời ạ! Kiếp trước rốt cục ta đã gây ra chuyện kinh thiên động địa gì mà giờ cứ gặp phải toàn những kẻ quái lạ, thực đáng buồn. - Lâm Phàm có chút bi thương, nhưng không còn cách nào khác, gặp chuyện này đành phải đối mặt, nếu không chỉ có đường chết.
Chỉ là thực lực chiến đấu của đối phương khá cao, e rằng bản thân đấu không lại.
Tuy rằng đã tu luyện “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đến cấp tám, nhưng chỉ dựa vào một môn công pháp Nhân Giai mà muốn chọi với trời thì đúng là có mà nằm mơ.
Liễu Phong đứng ở đó, cảm nhận mọi thứ xung quanh, hắn theo đến tận đây chính là để báo thù rửa hận.
Thân là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, tu vi đạt đến Địa Cương cảnh tầng một, ở ngoài môn phái, thực lực thuộc loại hàng đầu. Để có được sức mạnh tầm cỡ này hoàn toàn do hắn tính toán sắp đặt.
Hắn tập hợp tay sai tạo nên một lực lượng hoạt động cách xa môn phái hàng chục dặm, chuyên cướp bóc lượng lớn tài sản các đoàn thương nhân đi qua rồi dùng cho việc tu luyện.
Khi bị môn phái truy bắt chúng cũng không hề sợ hãi. Nếu là một đệ tử thực lực kém nhận nhiệm vụ lập tức sẽ bị chúng giết hại. Nếu gặp phải người có thực lực mạnh thì bọn đạo tặc sẽ tạm thời lẩn trốn, còn lỡ hắn có mặt thì đương nhiên giết chết luôn.
Cho tới nay vẫn chưa hề gặp phải chuyện gì.
Nhưng hắn lại không ngờ tới, tên đệ tử Tôi Thể tầng 6 này lại phá tan thế lực mà hắn cất công gây dựng, thử hỏi hắn sao có thể nhịn được.
Do đó liền theo dấu đến đây, cuối cùng nhân cơ hội ra tay chớp nhoáng.
Hắn căn bản không hề để tâm đến những người đồng môn đang bị trọng thương, đợi giết xong tên khốn Lâm Phàm này hắn sẽ quay lại giết sạch toàn bộ bọn họ.
Lúc này, đầu óc Lâm Phàm đột nhiên nhạy bén hẳn lên, nhất định phải tính kế, không tính kế thì chỉ có nước vào nồi. Đối thủ là cường giả Địa Cương cảnh, còn mình chỉ là Tôi Thể tầng tám, chắc chắn là đánh không lại.
- Có cách rồi.
Lâm Phàm nở nụ cười, đối phó với kẻ này, sao có thể không dùng đến trí thông minh cao siêu của mình chứ.
Rắc!
Hắn cố ý dẫm vào một nhánh cây, tiếng động răng rắc ấy lập tức truyền đến tai Liễu Phong.
Liễu Phong mắt lóe lên tia sáng, tập trung hướng về phía trước, nhếch môi cười lạnh. Thì ra là trốn ở đó, lần này xem ngươi chạy kiểu gì.
Nhưng trong tích tắc.
Liễu Phong nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt, tên đệ tử kia hình như vẫn chưa phát hiện ra hắn, đã thế trong tay còn cầm một cây đèn kì quái.
Lâm Phàm cẩn thận ngó qua ngó lại, lẩm bẩm:
- Đáng ghét, đáng ghét ghê gớm, tên khốn kia đuổi giết mình làm đéo gì không biết. Hiện giờ thương tích quá nặng rồi, đành phải dùng Thần Đèn đến thực hiện nguyện vọng thôi.
Liễu Phong vừa chuẩn bị động thủ, nghe thấy thế liền đột ngột dừng lại, trong lòng nghi hoặc:
- Thần Đèn? Nguyện vọng? Cái quái gì thế?
Trong mắt hắn, tên khốn này giờ đã là cá nằm trên thớt, muốn trở mình cũng chẳng có chuyện đấy.
Muốn giết muốn sống, hắn chỉ cần đến một chiêu võ. Lúc này hắn liền ẩn mình xem xem rốt cục thằng nhóc kia muốn làm gì, sau đó liền nghe thấy chuyện khiến hắn kinh ngạc.
- Thần Đèn Aladdin, thần vật duy nhất trong chư thiên vạn giới có thể thực hiện điều ước, huyền diệu vô cùng. Nay bản thân ta bị trọng thương, Thần Đèn hãy khiến ta hồi phục lại. -
Lâm Phàm lẩm bẩm, tựa như muốn để người khác nghe thấy.
Sau đó dùng ngón tay chà Thần Đèn, miệng lảm nhẩm:
- Thần Đèn pa pa, Thần Đèn pa pa, người mau xuất hiện đáp ứng nguyện vọng của ta.
Liễu Phong chau mày, vẫn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên trợn tròn hai mắt kinh ngạc, sững người không tin được.
Từ trong miệng bình tỏa ra một làn khói trắng, một người đàn ông ngực trần đầu đội mũ xanh, khoanh tay trước ngực chui ra.
- Hỡi người phàm kia, hãy nói ra nguyện vọng của ngươi.
- Thần Đèn pa pa, ta muốn hồi phục vết thương.
- Nguyện vọng này của ngươi quá là đơn giản. Hãy cầm vũ khí của ngươi lên mà tự đập mình một nhát, ngươi sẽ hồi phục lại.
Liễu Phong cảm thấy đây là một loại tà vật khiến cho đối phương tự sát, nhưng đột nhiên hắn trợn mắt kinh ngạc. Tên nhóc kia lại dùng Lang Nha Bổng đập vào đầu thật, máu văng tung tóe, ngủm củ tỏi ngay tắp lự.
Liễu Phong ngây cả người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn muốn xông ra nhưng kiềm chế lại được.
Đột nhiên!
Hắn trợn tròn mắt, trước mắt hắn, tên nhóc vừa mới tự sát kia đang đứng dậy, vết thương trên người đã biến mất hoàn toàn.
- Bảo bối, thực sự là bảo bối sao? - Liễu Phong phấn khích tột cùng, dường như hắn đã phát hiện ra một thứ vô cùng lợi hại.
- Ai vậy? - Lâm Phàm đã phát hiện ra Liễu Phong từ lâu, cố ý quay đầu lại.
Mà Liễu Phong thì không chờ được nữa, lập tức bước ra từ chỗ tối, cười tủm tỉm, ánh mắt tham lam nhìn cây Thần Đèn vàng trong tay Lâm Phàm.
Bây giờ hắn chỉ muốn có được Thần Đèn.
Nếu hắn sở hữu được Thần Đèn, Viêm Hoa tông là cái thá gì, Nhật Chiếu tông là cái thá gì, cả thế giới này cũng là cái thá gì, hắn muốn làm thần của cả thế gian.
Trở thành vị thần tối cao.
Lâm Phàm nhìn thấy Liễu Phong, nhất thời lộ vẻ hoảng loạn, vội vàng giấu Thần Đèn vào trong ngực, giọng nói có chút căng thẳng:
- Ngươi... ngươi rốt cục là ai? Chẳng lẽ ngươi đã ở đây từ lâu rồi?
- Khà khà! - Liễu Phong cười lạnh - Đưa Thần Đèn cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
- Không được, ngươi đừng có nằm mơ, ta nhất quyết không đưa cho ngươi. - Lâm Phàm gào to, biểu cảm vừa nhìn đã biết đúng kiểu không đành lòng giao nộp đồ.
Liễu Phong quả quyết đây chính là thần vật tuyệt thế, nhất định phải có được thần vật vô song này. Sao có thể để thần vật trên tay một kẻ phế vật chứ.
- Vậy thì ngươi đi chết đi. - Liễu Phong không phí lời nữa, thân hình di chuyển trong nháy mắt, tốc độ nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Lâm Phàm trong lòng ngậm ngùi, đây chính là thực lực của người đã đạt tới Địa Cương cảnh, tốc độ siêu việt không gì sánh được, người ở Tôi Thể cảnh căn bản không thể ngăn cản.
Nhưng hắn lại không sợ.
- Ai sợ ai, đến đi. - Lâm Phàm vung Lang Nha Bổng xông lên, hắn muốn xem sự chênh lệch giữa hắn và Địa Cương cảnh rốt cục lớn đến mức nào.
Ầm!
Hai người cùng xông tới một chỗ.
- Không biết tự lượng sức. - Liễu Phong cười lạnh, tay trái giơ lên một chưởng, bùng nổ nguyên lực tung thẳng tới lồng ngực Lâm Phàm.
Lâm Phàm không ngờ Địa Cương cảnh lại mạnh như vậy, căn bản không có cơ hội phản kháng.
Thôi bỏ đi bỏ đi, không cứng với thằng này nữa, chết cho mau rồi tiếp tục thực hiện mưu kế của mình vậy.
Một chưởng giáng xuống, lồng ngực Lâm Phàm lập tức bị đè xẹp lép, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều nổ tung, máu văng tung tóe.
Lâm Phàm nằm trên mặt đất, đôi mắt lóe sáng như thể không dám tin chuyện vừa xảy ra:
- Thì ra… Ngươi lại mạnh như vậy.
- Thật lắm lời. - Liễu Phong không do dự, vút một tiếng thanh trường kiếm trong tay hắn liền đâm xuyên người Lâm Phàm, ghim thẳng xuống mặt đất.
Cây Thần Đèn vàng chói lọi rơi ra từ trong ngực Lâm Phàm.
Liễu Phong nhìn thấy thần vật liền vô cùng phấn khích, lập tức nhặt lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn điên cuồng.
Thần vật là của ta rồi.
Chương 42
Mười giây sau.
Lâm Phàm hồi sinh, thấy kẻ kia vẫn đang đứng ở bên cạnh. Nhưng khốn đốn ở chỗ là sao hắn không rút thanh kiếm vẫn đang cắm trên người mình ra chứ. Mi có biết làm như này sẽ dính debuff mất máu, máu chảy không ngừng sẽ tiếp tục chết không.
Thôi kệ, ông đây không thèm chấp vặt với thằng đũy nhãi con như mi, cho ngươi chơi Thần Đèn đấy.
Tiếp tục nằm im như một mỹ nam.
Liễu Phong vô cùng hiếu kỳ ngắm nghía Thần Đèn trong tay, rốt cục là thần vật gì, thực khiến người khác khó tin.
Nhưng mà sau khi chứng kiến tên khốn kia ước nguyện hồi phục vết thương xong quả thực là hồi phục lại thật, hắn liền bắt đầu tin tưởng.
Nói cho cùng thì làm gì có ai có thể chết đi sống lại?
Kể cả Thiên Cương cảnh trên cả Địa Cương cảnh cũng không thể làm được.
Nhớ lại cách tên nhóc ban nãy triệu hồi Thần Đèn, hắn liền làm theo, chà chà ngón tay lên thân Thần Đèn, rồi cất tiếng:
- Xuất hiện đi.
Không có mảy may động tĩnh.
- Ơ, chuyện gì thế này? - Liễu Phong ngây người, hắn không ngờ rằng lần thử nghiệm đầu tiên lại thất bại.
Lâm Phàm đã đoán ra từ đầu, nhưng nghĩ lại, hẳn là tên này niệm chú không đúng, thân là Thần Đèn đương nhiên không thể tùy tiện được.
Có hiểu thế nào là mất giá không.
Lâm Phàm trong lòng điên cuồng chửi rủa, lại còn chuyện gì thế này, ông mày niệm chú lớn tiếng như vậy mi còn không nhớ nổi, chỉ số thông minh như cái rắm vậy.
Liễu Phong suy nghĩ, hồi tưởng lại, mặt đột nhiên biến sắc, giống như đang hạ quyết tâm. Hắn đã nhớ ra câu niệm chú rồi, nhưng câu niệm chú này khiến hắn thực xấu hổ. Cuối cùng nghĩ đến nguyện vọng, hắn đành cắn chặt răng, sắc mặt quái dị hô to:
- Thần Đèn pa pa, Thần Đèn pa pa, người mau xuất hiện đáp ứng nguyện vọng của ta.
Hắn trong lòng vô cùng phẫn uất, Liễu Phong hắn đầu đội trời chân đạp đất, tới đây còn sắp trở thành một vị thần. Vậy mà giờ đây lại phải hô lên một câu như vậy, thù này phải khắc ghi.
Chỉ cần nguyện vọng được thực hiện, nhất định phải ra sức hành hạ Thần Đèn đến chết.
Lâm Phàm nằm đó mất máu quá nhiều, nhất thời trong lòng trở nên thoải mái, dễ chịu.
Một làn khói trắng tỏa ra từ miệng bình, sau đó xuất hiện một bóng người tay khoanh trước ngực, đội chiếc mũ xanh bắt mắt, râu cá trê thực quá bá đạo, âm thanh lại vô cùng vang dội.
- Hỡi kẻ phàm trần kia, hãy nói ra nguyện vọng của ngươi.
Lúc này, hai tay Liễu Phong run rẩy bần bật, Thần Đèn cuối cùng cũng xuất hiện, nguyện vọng đã ở ngay trước mắt rồi. Nhưng có cảm giác Thần Đèn này sao trông giống với tên đệ tử bị giết ban nãy ghê. Thôi kệ, có lẽ bị ảo giác thôi.
- Thần Đèn, ta muốn trở thần vị thần tối cao nhất thế gian này. - Liễu Phong gào lớn, cả người trở nên điên cuồng.
Lâm Phàm nhìn cái thằng giống như bị thiểu năng ở trước mặt, trong lòng điên cuồng chửi bới, con mẹ nó ngu đéo chịu được, phải đùa giỡn cho bõ.
- Kẻ phàm trần, ngươi niệm chú sai rồi, Thần Đèn pa pa không thể đáp ứng nguyện vọng của ngươi.
Liễu Phong ngây người, sao lại có thể niệm chú sai được?
Đột nhiên, Liễu Phong ngộ ra, sao cứ như đang bị sỉ nhục ế nhể. Nhưng để trở thành tối cường, hắn nhẫn nhục.
- Thần Đèn pa pa, ta muốn trở thành vị thần tối cao nhất thế gian này. - Để trở thành tối cường, Liễu Phong đành nhẫn nhịn chịu đựng bất cứ giá nào.
Lâm Phàm biến thành Thần Đèn, rất vừa lòng gật gật đầu, một tiếng pa pa này nghe thật êm tai.
- Nguyện vọng này của ngươi quá đơn giản, nhưng đợi đã, ngươi là ai? - Lâm Phàm cao ngạo nhìn xuống Liễu Phong, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
- Ta là người triệu hồi ngươi, ngươi hãy đáp ứng nguyện vọng của ta. - Hắn thực không đợi được nữa, chỉ muốn trở thành tối cường, tối cường nhất thế gian.
- Kẻ phàm trần, không được lừa gạt Thần Đèn pa pa. Mắt Thần Đèn pa pa không mù, hắn mới là người đã triệu hồi ta.
Liễu Phong sốt ruột, liếc mắt nhìn Lâm Phàm bị mình chém chết, rồi lập tức đáp:
- Hắn bị ta giết chết rồi, ta mới là người triệu hồi ngươi.
Lâm Phàm trầm mặc, Liễu Phong lại càng căng thẳng, hắn không muốn nguyện vọng của mình lại thất bại như vậy.
- Kẻ phàm trần, Thần Đèn pa pa là vị thần chính nghĩa, đã niệm tình cũ lại còn đẹp trai vô đối. Thần Đèn pa pa không thể cứ vậy mà đáp ứng nguyện vọng của ngươi được. Nhưng nếu ngươi quỳ xuống cúi đầu lạy hắn ba lạy, Thần Đèn pa pa sẽ xem ngươi như người triệu hồi mới. Kẻ phàm trần, ngươi đồng ý không.
- Ta cúi đầu lạy hắn? - Liễu Phong nổi giận, nhưng ngay sau đó lửa giận liền bị dập tắt. Hắn nghĩ đến một câu nói, muốn trở thành cường giả tuyệt thế bắt buộc phải biết nhẫn nhịn. Nhưng hắn lại nghĩ tới một chuyện, liền hỏi Thần Đèn - Nếu như hắn là kẻ triệu hồi ngươi, tại sao hắn không ước nguyện được trở thành tối cường?
Ây dồ, cái củ kẹc nhà mi, tự nhiên khôn ra gớm. Nhưng chỉ chuyện này mà muốn gây khó dễ Thần Đèn pa pa thì có mà nằm mơ.
- Kẻ phàm trần, ngươi thật lắm vấn đề, Thần Đèn pa pa không muốn trả lời ngươi. Nhưng Thần Đèn pa pa nhìn ngươi cũng hay hay nên đành cho ngươi biết chân tướng vậy. Tại vì hắn thiếu tôn trọng Thần Đèn pa pa do đó Thần Đèn pa pa không muốn đáp ứng thực hiện nguyện vọng vĩ đại cỡ đấy. Nhưng ngươi lại tôn trong Thần Đèn pa pa, Thần Đèn pa pa sẽ nguyện ý giúp đỡ ngươi.
Liễu Phong cúi đầu, nhếch mép cười lạnh. Tôn trọng ư, hơ hơ, được lắm, để đạt được nguyện vọng ta sẽ chịu đựng. Hắn nhìn về phía Lâm Phàm, không do dự chút nào quỳ phịch xuống.
Lâm Phàm trong lòng vô cùng thoải mái, thật phê quá đi mất.
Đồ nhãi con đũy, thực lực của mi mạnh hơn bố thì đã sao, chẳng phải vẫn bị bố giỡn cho quay mòng mòng đó sao.
Sướng lắm!
Liễu Phong đã ghi tâm khắc cốt mối hận này. Chỉ cần nguyện vọng được thực hiện, hắn nhất định sẽ phanh thây Lâm Phàm thành vạn mảnh, đồng thời cực lực hủy diệt Thần Đèn này.
- Thần Đèn, ta cúi lạy xong rồi. - Liễu Phong nói.
Lâm Phàm nói:
- Kẻ phàm trần, ngươi thiếu tôn trọng Thần Đèn pa pa, ngươi không được gọi Thần Đèn. Nghĩ kĩ xem, nên gọi ta như nào?
- Đáng hận! - Liễu Phong đè nén phẫn nộ, sau đành gằn giọng đáp - Thần Đèn pa pa, ta đã cúi lạy xong rồi.
- Kẻ phàm trần, Thần Đèn pa pa rất hài lòng. Hãy nói ra nguyện vọng của ngươi để Thần Đèn pa pa đáp ứng. - Chứng kiến chuyện này, hắn suýt nhịn không được mà cười phá lên, chắc trong lòng thằng khốn này đéo khác gì ăn cứt.
Cuối cùng cũng đợi được đến giây phút này, Liễu Phong gào lớn:
- Ta muốn trở thành vị thần tối cao nhất thế gian này, tối cao nhất!
- Kẻ phàm trần, nguyện vọng của ngươi thật quá đơn giản. - Lâm Phàm lấy ra một quả lựu đạn, đặt trên lòng bàn tay – Ngươi bỏ nó vào miệng, trong tâm mặc niệm bảy lần, ngươi sẽ trở thành vị thần tối cao nhất thế gian, cảm nhận thế gian rộng lớn, âm thanh huyền bí kì diệu, từ nay về sau, ngươi sẽ bất lão bất tử, tồn tại vĩnh cửu, trở thành vị thần vĩ đại nhất.
Liễu Phong nhìn thứ đồ hình thù quái dị, phấn khởi hết cả lên:
- Đây là vật gì?
- Đậu má, sao lại lắm lời thế không biết. Nhưng ai bảo ta là Thần Đèn chứ, đành phải đáp ứng đối phương. - Lâm Phàm thầm rủa, sau đó liền đáp - Bên trong thứ này cất giữ thần lực chí tôn vĩ đại nhất trong Chư Thiên vạn giới, sẽ khiến ngươi trở thành vị thần tối cao nhất.
- Kẻ phàm trần, hãy trả lời Thần Đèn pa pa. Ngươi có đồng ý tiếp nhận sự kế thừa này không?
Liễu Phong toàn thân run rẩy phấn khởi:
- Ta đồng ý.
- Rất tốt, hãy đặt vào miệng ngươi.
Liễu Phong không hề do dự, lập tức đặt quả lựu đạn hình trứng loại 82-2 vào trong miệng. Mặc dù thứ này hơi to, nhét một lần không vô hết. Nhưng để trở thành tối cường, nhét không được cũng phải nhét.
- Ớ ớ! - Liễu Phong hiện không nói chuyện được, hắn muốn hỏi tiếp sau phải làm gì.
Lâm Phàm nhịn không nổi cười phá lên, đáp lại:
- Kẻ phàm trần, để Thần Đèn pa pa giúp ngươi mở phong ấn, chờ đợi sự kế thừa đi.
Không chút do dự, Thần Đèn do bản thân biến hóa thành lập tức đưa ngón tay vào rút chốt lựu đạn.
- Kẻ phàm trần, cứ chờ đi, hãy mặc niệm bảy giây. Nếu ngươi lấy ra thì sự kế thừa sẽ thất bại, từ nay về sau sẽ không còn cơ hội trở thành vị thần tối thượng nữa. Vì Thần Đèn pa pa chỉ có thể được triệu hồi hai lần, mà đây chính là lần thứ hai, ngươi phải biết trân trọng. - Lâm Phàm sợ thằng này lấy lựu đạn ra, đành phải dọa hắn chút, để hắn biết cơ hội khó nắm.
Nhét vào miệng rồi mà không nổ chết mi thì ông mày chổng cây chuối ăn phân luôn.
Liễu Phong run rẩy, khuôn mặt ngày càng trở nên dữ tợn, tối cường, sắp trở thành tồn tại vĩ đại nhất thật rồi.
Nhưng mà lại chỉ có thể ước hai điều, điều ước còn lại đã bị thằng nhóc kia lãng phí rồi, thực quá đáng hận.
Lâm Phàm nhìn bộ dạng này của Liễu Phong không khỏi thở dài, trong lòng nhẩm đếm.
7!
6!
...
3!
Lâm Phàm:
- Kẻ phàm trần, hãy đón nhận cảm giác tuyệt vời nhất thế gian đi, loại cảm giác tuyệt diệu mà ngươi sẽ không thể quên được!
- Thần Đèn pa pa chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
Liễu Phong càng lúc càng hưng phấn, trong lòng gào thét:
- Đúng vậy, cảm giác tuyệt diệu nhất, đến đi, cảm giác của sự tối cường.
Ta chính là vị thần tối cao...
Bùm!
Chương 43
Đó là âm thanh tuyệt vời vang vọng khắp Thiên Đường.
Lâm Phàm vốn đang nằm giả chết, trong tích tắc giật mình mở mắt, nhổ thẳng trường kiếm đang cắm ở trên người ra, máu tươi lập tức bắn tung tóe. Được cái hắn chả hề hấn gì, đã không còn cảm thấy đau đớn thì còn gì là đáng sợ nữa.
Thương thế quá nặng.
Cây kiếm cứ cắm trên người hoài khiến máu chảy không ngừng được, hắn đành thuận tay một kiếm cắt cổ, nháy mắt liền đi đời.
“Điểm khổ tu +10”
Mười giây sau.
Lâm Phàm tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, tâm tình vô cùng khoái trá.
Sau đó là lập tức tìm kiếm bóng dáng của tên khốn kiếp kia.
Phía xa, Liễu Phong đang nằm đó, toàn thân bê bết máu. Hắn vẫn chưa chết nhưng đã không còn cử động được, thậm chí muốn nói cũng không nói nổi.
Trong lòng hận ý ngập trời, hắn đã nhận ra mình bị người khác tính kế.
- Ha ha.
Lâm Phàm đã nhịn rất lâu, giờ thì đã không nhịn nổi nữa mà cười phá lên. Sau đó hắn đi đến bên người đối phương, nhìn thấy cái cảnh ấy, bèn cười đến chói lọi:
- Ây da, sao lại thế này, chẳng phải trước kia chất chơi lắm sao, sao lại biến thành thế này rồi. Ê, nói gì đi chứ, nổ như vậy mà còn chưa chết, cái mạng cũng cứng gớm nhỉ.
Mặc kệ thế nào, hắn đã cảm động vì sự thông minh tài trí của mình. Biện pháp như thế cũng nghĩ ra được, thử hỏi có ai làm nổi không?
Có ai làm nổi không!
Liễu Phong tuy là cường giả Địa Cương cảnh tầng 1, nhục thể đại thành, nhưng lựu đạn oanh tạc ngay trong mồm thì chịu thế nào được.
Một cái răng cũng không còn, phần mặt thì chỗ còn chỗ mất, có thể nhìn thấy cả những bộ phận bên trong, đơn giản là thê thảm vô cùng.
Lâm Phàm thì lại dễ mềm lòng, không nhịn được mà quay đầu, không dám nhìn thẳng đối phương.
- Nhớ kĩ, về sau làm người phải quang minh chính đại. Và điều quan trọng nhất là trước khi muốn chém người phải tìm hiểu cho rõ xem đối phương có phải là người mi có thể chém nổi hay không. – Lâm Phàm cảm thấy cần để lại một bài học thật ấn tượng để đối phương phải khắc sâu.
Chỉ có điều bài học lần này phải trả giá bằng chính sinh mệnh.
Liễu Phong cảm thấy muốn cử động cũng nhúc nhích không nổi, tuyệt vọng từ tận đáy lòng, hắn không ngờ kết quả sẽ thành như vậy.
Đường đường là cường giả Địa Cương cảnh tầng 1 mà lại bị người ta lừa gạt thành như thế này.
Không thể nào tha thứ.
Lâm Phàm tìm Lang Nha Bổng về, sau đó lại đi về phía Liễu Phong:
- Nhớ cho kỹ, có thể chết trong tay Lâm Phàm ta là phúc khí tu luyện ba đời của nhà mi, mi có thể an tâm mà ra đi.
Rồi hắn vung Lang Nha Bổng lên mà nện Liễu Phong.
Mà Liễu Phong không biết lấy sức lực ở đâu ra, cầm được lệnh bài bên hông trong tay, run run rẩy rẩy giơ lên.
Lâm Phàm sửng sốt:
- Lệnh bài của đệ tử ngoại môn nhất phẩm?
Hắn không muốn chết, chỉ có sống mới có hi vọng. Thời khắc này, hắn chỉ còn có thể lấy ra lệnh bài để khiến đối phương biết ta và ngươi là đồng môn, ngươi không thể giết ta.
Hơn nữa muốn đối phương biết, giết hại đồng môn sẽ phải nhận trừng phạt.
Chỉ là, sự tình làm cho hắn tuyệt vọng đã xảy ra.
- Ây da, tự nhiên mắt lại bị mù, chả nhìn thấy cái quái gì hết. – Lâm Phàm hoảng sợ hét, lấy tay bưng mắt lại, sau đó vung Lang Nha Bổng lên nện thẳng về phía Liễu Phong.
Liễu Phong thấy cảnh đó chỉ kịp mấp máy môi. Rồi phịch một tiếng, thân thể hắn run rẩy, và đi đời nhà ma.
Điểm tích lũy +200.
- Tưởng ta là kẻ ngu à? - Lâm Phàm cười hê hê, còn dám cầm lệnh bài ra mong mình tha cho hắn một mạng, có mà nằm mơ.
Được cái điểm tích lũy cũng không tệ, vậy mà được những 200 điểm, lời ghê gớm.
Giờ mới là lúc quan trọng nhất, nhất định phải lục xoát thi thể. Thực lực của tên này mạnh như vậy đảm bảo không thiếu đồ xịn.
- Wow wow, tên shipper này giàu có ghê. - Lâm Phàm rút ra một đống tiền mặt, nhét thẳng vào nhẫn trữ vật. Sau đó tiếp tục vơ vét được hai bình đan dược và một môn kiếm pháp cấp Hạ phẩm Huyền Giai.
Bội thu, tốt quá.
Bấy giờ, Lâm Phàm lại bắt đầu suy xét sự đời. Tình huống hiện giờ đã khác biệt rất nhiều so với trước kia.
Thời kỳ chiến tranh, tông môn không cho chạy. Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, chiến tranh đã kết thúc, thích đi đâu cũng được chả có vấn đề gì. Thế thì hắn còn phải lén trốn đi làm cái rắm gì.
- Sư đệ…
Đúng lúc này, có tiếng nói phía xa vọng lại, đó là Lã Khải Minh đang gọi mình.
Ngoài ra còn có một giọng nói, thoáng có chút bi thương:
- Lâm sư đệ đáng thương, vì chúng ta, nhất định đã bị tiêu diệt rồi, hu hu...
Lâm Phàm vừa nghe giọng nói này liền mất hết cả hứng. Ông mày sống sờ sờ thế này, huống hồ cái tên cặn bã kia ngu như bò thế làm đéo gì nổi ông.
Cơ mà, đợi đã, lúc nãy hình như mình bị thằng chết bầm kia đâm một kiếm thì phải. Nhưng hiện tại trên người mình lành lặn chả còn vết thương nào, tuy rằng chỉ số thông minh của bọn họ không cao lắm, nhưng cũng không thể bắt nạt người ta quá đà zầy.
Ông đuỵt.
Ông đéo có thích tự ngược đâu, bị ép buộc cả đó.
Sau đó hắn cầm lấy trường kiếm, tìm một vị trí thích hợp rồi cho mình một nhát.
Chuẩn bị xong hết thảy, Lâm Phàm lập tức đi đến trước mặt Liễu Phong, bày ra một cái tư thế rất bá đạo.
- Lâm sư đệ.. - Bọn Lã Khải Minh vốn đã tuyệt vọng, đến khi nhìn thấy bóng người đứng ở bên đó liền khấp khởi chạy đến.
Lâm Phàm vung ống tay áo, nháy mắt biểu lộ thần thái bá đạo. Đến khi gặp được bọn Lã Khải Minh, khuôn mặt ác liệt kia mới dần dần dịu xuống, tỏ vẻ vui mừng:
- Các sư huynh, mọi người không có chuyện gì chứ?
Lã Khải Minh nhìn thấy vết thương trên người Lâm sư đệ tức thời vô cùng lo lắng:
- Lâm sư đệ, đệ không có việc gì chứ?
- Không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi. - Lâm Phàm mặt không đổi sắc bình tĩnh nói.
Ba người nhà họ Vương nhìn thấy cảnh đó cũng phải giật mình. Miệng vết thương còn phọt cả máu thế kia mà mặt Lâm Phàm không hề có chút thay đổi. Kinh khủng, đúng là kinh con mẹ nó khủng.
Nếu vết thương này ở trên người bọn họ thì chắc là đau đến chết mất.
Hoàng Phú Quý đã cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, thấy miệng vết thương nhìn mà rợn người kia của Lâm sư đệ, cũng áy náy không thôi:
- Lâm sư đệ, thương thế của đệ quá nghiêm trọng rồi, nhanh chóng đi nghỉ ngơi tử tế đi.
- Yên tâm đi, Hoàng sư huynh, chút thương thế nhỏ này, còn không đủ đánh bại Lâm Phàm ta đâu. - Lâm Phàm thần sắc lẫm liệt nói.
Nghe xong như vậy, Trương Long đã không còn lời nào để nói, bọn họ có cảm giác đã xem nhẹ Lâm sư đệ. Không hổ danh là Lâm sư đệ từng cả gan đối mặt với cự thú trên chiến trường.
Sức mạnh ý chí ấy thật khiến bọn họ phục sát đất.
Và rồi, tất cả mọi người cùng nhìn về phía người đang nằm trên mặt đất, là Liễu Phong mặt mũi không còn toàn vẹn kia, họ hiếu kỳ xem đây đến cùng là ai.
Có Lã Khải Minh tinh mắt, lập tức thấy được lệnh bài kia, cầm lên xem.
- Liễu Phong.
Nhưng thời điểm nghe thấy hai chữ này, bọn Trương Long bất chợt ngạc nhiên không thôi.
Cái tên này quen thuộc quá đỗi, đó chính là đệ tử ngoại môn nhất phẩm thực lực vô cùng cường hãn, Liễu Phong.
Mà Lâm Phàm nghe được cái tên ấy cũng phản ứng lại. Cái tên này nghe được ở đâu rồi ấy, từ từ, chẳng phải chính là cái thằng mẹ nào đấy lần trước chào hỏi với mình sao.
Thôi đuỵt rồi!
Chuyện quái gì vậy, sao tên này lại muốn giết mình, hình như mình chưa có đắc tội gì với hắn.
Bên trong nhất định là có hiểu lầm, cơ mà giờ đã bị mình chém chết mất tiêu rồi, hiểu lầm đành coi như không có luôn đi.
Lã Khải Minh lặng lẽ nhặt lệnh bài lại, cùng Âm Tiểu Thiên đưa mắt nhìn nhau.
Âm Tiểu Thiên ngầm hiểu, liền đứng dậy:
- Được rồi, các sư huynh đệ đều không có chuyện gì. Nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, chúng ta về tông môn thôi.
- Nhưng mà, trước hết cứ mang chứng cứ nhiệm vụ về.
Chương 44
Thi thể Thanh Manh yên tĩnh nằm ở nơi đó.
Những nhiệm vụ tông môn giao đều cần mang được chứng cứ về mới có thể chứng minh nhiệm vụ đã hoàn thành.
Ví dụ như Thanh Manh này, xuất quỷ nhập thần, rất khó truy lùng. Nếu như không mang theo bất cứ chứng cứ gì trở về, tông môn cũng khó xác nhận là đã thực sự hoàn thành nhiệm vụ hay chưa.
Cao Đại Tráng rất là chán ghét tên Thanh Manh này:
- Thằng ôn này tu luyện tà công, tàn sát không ít con dân của tông môn. Hẳn là phải đem thi thể hắn về tông môn mới được.
- Ừm, Đại Tráng nói rất đúng. – Âm Tiểu Thiên nói.
Ba người bọn Vương Thư Phong đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng tiếp nhận nhiệm vụ này do dòng họ giao. Giờ Thanh Manh đã chết, mà lại không phải chết trong tay bọn họ, nếu như họ tay không trở về thì cũng khó mà trả được nhiệm vụ.
Lâm Phàm băng bó đơn giản một chút, dù sao cũng ếu hề hấn gì. Lúc trước bị Liễu Phong đâm một kiếm kia đích xác là rất nặng, nhưng sau đó tự mình chế thêm nhát kiếm này, kỳ thật chả có chuyện gì to tát. Hắn chỉ đơn giản chọc cho mình vài phát trước phát sau, giả tạo nên một vết thương xuyên qua người, chứ thật ra chả bị cái rắm gì.
Mặc dù bởi vì thời gian cấp bách, làm không giống thật lắm, nhưng là để lừa bọn Lã sư huynh thế đã đủ rồi.
- Mấy vị huynh đệ, có thể thương lượng với mọi người một việc hay không. - Hai người Vương Thư Phong và Vương Tử Yên ra hiệu cho nhau xong thì cùng bước lên, chuẩn bị thương lượng để bọn hắn nhường thi thể này cho họ, tiện cho bọn họ có thể trở về bàn giao nhiêm vụ.
- Việc gì? – Lã Khải Minh nghi hoặc hỏi.
- Các vị huynh đệ tông môn, nhà họ Vương chúng ta với Viêm Hoa tông quan hệ vốn mật thiết, mà chúng ta lần này ra ngoài cũng là để làm nhiệm vụ dòng họ giao cho, bây giờ Thanh Manh đã phải đền tội. Các huynh đệ có thể mang tín vật của Thanh Manh về bàn giao nhiệm vụ, còn thi thể có thể nhường cho bọn ta không, để chúng ta trở về còn có cái để ăn nói.
- Thực không dám giấu giếm, nhiệm vụ lần này đối với ba người chúng ta quan trọng không gì bằng. Bởi vì cái này ảnh hưởng đến việc địa vị của chúng ta ở trong gia tộc có thể tiến lên một bậc nữa hay không, cho nên muốn cùng các vị thương lượng một phen, ngày sau tất có hậu tạ.
Vương Thư Phong nói chuyện rất êm tai, câu nào câu nấy đều huynh huynh đệ đệ nghe thật trơn tru.
Lã Khải Minh bọn họ thì lại cảm thấy cũng không có gì, thi thể này đối với bọn hắn mà nói đích thực chẳng có tác dụng gì, chỉ cần mang chứng cứ về là được. Bây giờ đối đã phương mở miệng, bọn hắn tự nhiên cũng không tính toán.
- Nếu đã vậy, thì cái này...
Ba người Vương Thư Phong mừng thầm trong lòng, không ngờ lần này lại may mắn như vậy. Chẳng những giữ được mạng mà còn hoàn thành được nhiệm vụ, đây quả thực là được lợi mà không tốn một chút công phu. Đúng lúc ấy, một giọng nói chẳng mấy thỏa hiệp vang lên:
- Chờ một chút... – Lâm Phàm bước lên, hắn cảm thấy tình hình phát triển không đúng lắm.
Nhất là ba tên này cứ mắt đi mày lại với nhau, vừa thấy đã biết là có vấn đề.
Khỏi cần nghĩ cũng biết ba tên này muốn trục con mẹ nó lợi, tưởng lợi của ông mày dễ trục vậy sao.
- Sư đệ, sao vậy? – Lã Khải Minh hỏi.
- Sư huynh, vấn đề này nhất định phải ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh rồi hẵng thương thảo. Nào nào, cứ ngồi xuống đã, để ta nói vài câu. – Lâm Phàm là người đầu tiên ngồi xuống, sau đó Lã Khải Minh bọn hắn cũng ngồi xuống theo. Bọn người Vương Thư Phong thì liếc nhau, cảm thấy sự tình bắt đầu không ổn.
Bấy giờ, Lâm Phàm rất là hài lòng gật gật đầu, xem ra đều rất phối hợp, như vậy thì có thể bắt đầu trao đổi.
- Đầu tiên, điểm thứ nhất, mạng của các ngươi là chúng ta cứu. Điểm thứ hai, Thanh Manh là do ta giết, cho nên thi thể này các ngươi có thể mang đi hay không còn phải hỏi ta. Đương nhiên các ngươi có thể mang đi, có điều phải để lại một ít cái này. - Lâm Phàm xoa ngón tay, thể hiện rõ quan điểm muốn đòi hỏi chút phúc lợi.
Lã Khải Minh bên cạnh nói:
- Lâm sư đệ, nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành. Bây giờ Vương huynh đệ bọn hắn nếu cần thì chúng ta có thể. . .
Lâm Phàm thẳng thừng cắt lời:
- Sư huynh, đừng chêm vô, nghe ta.
Hắn cảm thấy Lã Khải Minh sao mà dễ tính đến vậy, việc mua bán lỗ vốn như rứa mà cũng làm nổi.
Chúng ta liều sống liều chết, sao có thể để người khác ngồi ngoài vớ bở chớ?
Vương Thư Phong biết đệ tử Viêm Hoa tông ít ra đường tiếp xúc, tương đối dễ nói chuyện nên hẳn là sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Lã Khải Minh vừa mới đồng ý xong, tự nhiên lại mọc ra thằng nỡm này, hắn muốn câm nín luôn. Mà để đoạt không được cái thi thể này lại chẳng phải trả bất cứ giá nào, hắn cũng sẵn sàng may rủi một phen.
- Lâm huynh đệ, chúng ta đều là con dân Viêm Hoa tông, hẳn là nên giúp đỡ nhau đúng không. Huống hồ chúng ta có thể quen biết âu cũng là duyên phận, ta cho rằng các vị đều là người có nghĩa khí giang hồ, đáng để kết giao. Chờ ngày sau các vị có đến thành Vân Lạc, Vương Thư Phong ta sẽ đích thân tiếp đãi các huynh đệ đây...
Bô lô ba la một tràng, chốt lại thì là muốn có được thi thể miễn phí.
Lâm Phàm không nói hai lời, đứng lên, vỗ vỗ cái mông:
- Các sư huynh, khiêng thi thể về tông môn.
Bây giờ, Hoàng Phú Quý đã bội phục Lâm Phàm vô cùng, lập tức khiêng thi thể về nhà không có một chút do dự. Hắn đã lập nên quyết định về sau tuyệt đối phải đi theo Lâm sư đệ lăn lộn.
Bởi vì thần thái của Lâm sư đệ đã triệt để làm rung động đến nội tâm trầm tĩnh của hắn.
- Chờ một chút. – Vương Thư Phong gọi, cái xác này nhất định phải đoạt con mẹ nó bằng được, chỉ là không ngờ thằng cha này ác tới như vầy.
Vương Tử Yên trong lòng có chút tức giận, thằng cha này keo kiệt quá thể quá đáng.
Lâm Phàm nhìn Vương Thư Phong:
- Thế ngươi có muốn hay không.
- Muốn. – Vương Thư Phong cắn răng nói, hắn cảm giác hôm nay sợ rằng mình sắp bị bắt chẹt một trận.
- Vậy là tốt rồi, hiện tại có thể bàn bạc giá cả, ngươi ra giá bao nhiêu? – Lâm Phàm hỏi.
Lã Khải Minh ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới Lâm sư đệ lại nói trắng ra như vậy, cái này không được hay cho lắm.
Vương Thư Phong suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra một cái giá:
- Mười ngàn.
Lâm Phàm nghe xong liền chả buồn nói chuyện nữa luôn:
- Hoàng sư huynh, khiêng thi thể đi về. Cái giá này là đuổi ăn mày sao, biết vậy đã không cứu các ngươi, chẳng có tí thành ý nào. Lần trước ta cũng gặp phải một đệ tử của gia tộc nọ, người ta hào phóng như vậy. Ài, đúng là không so sánh được, không thể sánh được.
- Lâm huynh đệ, mời nói giá đi. – Vương Thư Phong sốt sắng, nhiệm vụ lần này với hắn mà nói thật sự rất quan trọng, thuộc về tình thế bắt buộc.
Lâm Phàm cười, nhe hàm răng trắng như tuyết ra. Hắn biết rõ những con em gia tộc này tương đối có tiền, bởi vì họ đều sở hữu sản nghiệp của gia tộc.
- Ta thấy ngươi cũng là người sảng khoái, thôi thì không báo giá linh tinh nữa, một trăm ngàn chốt đi. – Lâm Phàm cảm thấy cái giá này rất phải chăng, cũng khá rẻ, chẳng hề phi lý tí nào.
Bọn Lã Khải Minh nghe được lời này, cả đám đều trợn tròn mắt, một cái thi thể mà muốn lấy một trăm ngàn của người ta, mẹ nó gian thương quá thể.
Lâm Phàm nhìn thấy đối phương trầm tư, hẳn là cũng đang cân nhắc. Có điều hắn cũng không có thời gian dông dài.
- Có mua hay không? Không mua thì thôi.
Ba người Vương Thư Phong nhỏ giọng bàn bạc, cuối cùng cắn răng, xem như ngươi lợi hại, nếu như không phải vô cùng cần gấp thì chắc chắn sẽ không mua.
- Mua. – Vương Thư Phong nói.
Lâm Phàm vui vẻ ngay lập tức:
- Hoàng sư huynh, mau đưa thi thể qua, tiền trao cháo múc.
Hoàng Phú Quý nghe xong, trong lòng cũng là rất thoải mái:
- Được.
- Chờ một chút. – Lâm Phàm gọi giật lại, sau đó lập tức tiến lên: - Suýt nữa quên mất.
Vương Thư Phong không biết thằng cha này lại muốn làm cái gì. Rồi trong chớp mắt, hắn liền bội phục luôn sự vô sỉ ấy, thằng cha này vậy mà vơ vét hết sạch mọi đồ vật trên thân thể Thanh Manh.
Hắn muốn câm nín luôn, trên thế gian này sao lại có người xảo trá đến nhường ấy.
Giao dịch hoàn thành.
Lâm Phàm cũng không dây dưa với bọn họ nữa.
Tâm tình ba người Vương Thư Phong rất khó chịu, cũng không muốn nhiều lời nữa, cứ thế khiêng thi thể rời đi.
- Lã sư huynh, không phải ta nói huynh chứ, nhưng về sau ngàn vạn không thể quá ngây thơ. Huynh xem chẳng phải là đủ lời rồi sao. Nào, ta lấy năm chục ngàn, các huynh mỗi người mười ngàn. – Lâm Phàm nói, sau đó liền chia tiền tại trận.
Trương Long nhìn của cải trong tay, không khỏi rơi vào trầm mặc, dường như đang suy nghĩ về những lời của Lâm sư đệ.
- Có lý. – Không lâu sau đó, Trương Long mới gật gật đầu, tựa như đã ngấm được chân lý nhân sinh nào đó.
Bọn Âm Tiểu Thiên cũng hớn hở trong lòng, không ngờ nhiệm vụ còn chưa bàn giao đã kiếm được một vố.
- Lâm sư đệ, đệ thông minh quá xá, về sau Đại Tráng ta chỉ theo đệ lăn lộn thôi. – Cao Đại Tráng bội phục nói.
Lâm Phàm khiêm tốn khoát tay áo:
- Đâu có, đâu có.
. . .
Chương 45
----------------------------------------------
Tại con đường nhỏ trên núi.
- Thật đáng ghét, sao tên kia lại có thể xảo trá đến vậy! - Vương Tử Yên vừa đá đám hoa dại ven đường, vừa thở hổn hển mắng.
Nàng dám thề với trời, cả đời này chưa từng gặp loại người như vậy.
Vương Thư Phong thở dài, cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Thôi, có thể hoàn thành nhiệm vụ dòng họ giao cho đã là tốt lắm rồi. Tổn thất một chút tiền của cũng không tính gì, muội thân là thiên kim của dòng họ, lại còn thiếu chút tiền đó sao?
- Không phải, chỉ là tức quá mà thôi. - Vương Tử Yên nói, chút tiền đó nàng không để vào mắt. Chỉ là bị người ta bắt chẹt như vậy, tính cách tiểu thư của nàng không thể dễ dàng bỏ qua.
Đằng sau, Vương Đằng vừa cõng thi thể vừa càm ràm:
- Thằng cha đó cũng độc ác thật. Thi thể bị nổ thành như vậy, sau khi trở về nhất định phải tắm rửa thật kĩ, mắc ói quá đi mất.
Thanh Manh lúc này đã biến thành thi thể, bị Lâm Phàm nện đến mức có thể nói là vô cùng thê thảm, ruột gan phèo phổi lòi hết cả ra, quả thực kinh khủng muốn lộn mửa.
Nhưng ai bảo địa vị hắn thấp nhất, chỉ có hắn có thể cõng thi thể, tuy vậy hắn lại mang thù tính trên người Lâm Phàm. Đã giết người ta thì thôi, còn đập thành như vậy, thật là không có một chút công đức nào cả.
Mà lúc này Lâm Phàm ngâm nga một bài hát ngắn, tâm trạng không tồi. Hắn đã lặng lẽ phát hiện, địa vị của hắn trong đoàn đội đang dần dần nâng cao.
Ánh mắt mà các sư huynh nhìn về phía mình đã thay đổi, không giống trước kia.
Đây là sự coi trọng và tôn trọng đối với kẻ mạnh.
Nhưng lần này ra ngoài đúng là bội thu. Mặc kệ người khác thế nào, chỉ cần hắn có lời là được.
Hơn nữa cũng chứng minh một việc, đó chính là nguồn kiếm điểm tích lũy, sau này có thể cứ nhè yêu thú mà farm.
Bản thân hắn không phải loại biến thái thích giết chóc bừa bãi, nếu cứ phải giết người mới đạt được điểm tích lũy, tấm lòng thiện lương của hắn nhất định sẽ bị sa ngã.
Vài ngày sau.
Viêm Hoa tông.
Sau khi trở lại tông môn, đám người Lâm Phàm đều thở phào nhẹ nhõm. Lần này dọc đường đi tất cả mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, dẫu sao thì cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên, Lâm Phàm không sợ hãi gì cả, giờ hắn đang phổng hết cả mũi, còn biết nguy hiểm là cái gì. Cùng lắm thì bị đối phương giết chết, mười giây sau lại trở thành một trang hảo hán .
- Cuối cùng cũng về đến tông môn rồi. - Trương Long cảm thán, sau đó nói - Các sư huynh sư đệ, chúng ta đi giao nhiệm vụ rồi lĩnh thưởng thôi.
Trong lòng mọi người cũng rất kích động, đi ra ngoài một chuyến chính là vì thời khắc này. Hơn nữa lần này nếu không có Lâm sư đệ, e là đã thập tử vô sinh.
Bọn họ không nghĩ tới tu vi của Thanh Manh đã đạt tới Tôi Thể tầng chín, thực lực đó có thể đè bẹp tất cả bọn họ.
Với lại bọn họ phát hiện Lâm sư đệ bắt đầu có chút thần bí, cũng không biết tu vi của hắn rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào. Nhưng mà bọn họ không có vặn hỏi, mỗi người đều có bí mật riêng, hỏi nhiều làm gì.
- Các sư huynh, mọi người đi giao nhiệm vụ đi, ta trở về trước. Còn phần thưởng thì các huynh cứ chia xong rồi lại đưa ta một phần là được. - Lâm Phàm không có hứng thú với phần thưởng.
Giờ đã là thổ hào rồi còn để ý mấy thứ vặt vãnh đó làm chi?
Sau khi Lâm Phàm rời đi, Lã Khải Minh nhìn mọi người nói:
- Chúng ta đừng nói chuyện này ra ngoài.
Âm Tiểu Thiên gật đầu:
- Kẻ đột nhiên xuất hiện đánh lén, hẳn chính là Liễu Phong.
Mọi người không nói thêm gì, trong lòng đều hiểu rõ, chuyện này nếu tiết lộ ra bên ngoài thì cũng chỉ chuốc lấy phiền toái.
Liễu Phong là đệ tử nhất phẩm của ngoại môn, nếu để tông môn biết Liễu Phong bị Lâm sư đệ giết, chỉ sợ sẽ không ổn tí nào, cho nên cứ giấu kín chuyện này vào trong lòng là tốt nhất.
Trong phòng.
Lâm Phàm lấy hết những thứ vơ vét được ra sờ soạng, cũng rất là vừa lòng.
Một lọ đan dược cấp Hạ phẩm Nhân Giai.
Hai lọ đan dược cấp Trung phẩm Nhân Giai.
Một lọ đan dược cấp Thượng phẩm Nhân Giai.
Với lại còn có một viên đan dược cấp Trung phẩm Huyền Giai.
Trước cứ mặc kệ không cần biết gì hết, cứ nuốt sạch rồi nói sau, farm chút điểm khổ tu.
Đối với những đệ tử khác, đan dược đâu phải để uống cùng một lúc. Nhưng Lâm Phàm thì chẳng hề băn khoăn vấn đề ấy, chỉ cần luyện hóa đan dược thì dược lực lập tức biến thành điểm khổ tu.
Hiện tại đan dược cấp Trung phẩm Nhân Giai trở xuống đối với Lâm Phàm chỉ là muỗi, cơ bản là không tăng được bao nhiêu điểm tích lũy. Nhưng muỗi có nhỏ thì cũng là thịt.
Hắn mở nắp hết tất cả các bình, đổ toàn bộ đan dược vào miệng.
Vận chuyển công pháp, tôi luyện thân thể.
Cơ thể ban đầu đang bình lặng bỗng bộc phát như cơn hồng thủy, đó là dược lực đã phát tán.
Nếu có đệ tử khác ở bên cạnh nhìn, đảm bảo sẽ ngu người luôn. Tên này chán sống rồi à, bọn họ chỉ dám uống từng viên một, nào dám dùng thuốc cái kiểu đấy.
Dược lực cuồng bạo rất có khả năng gây tổn hại thân thể, thậm chí mang lại thương thế ngầm khó khôi phục.
Tâm tình Lâm Phàm vô cùng sảng khoái, loại cảm giác tăng vọt này mới là sảng khoái nhất.
Bạo tăng!
Không biết trôi qua bao lâu, đến khi Lâm Phàm mở hai mắt ra thì hắn hăng hái vui mừng khôn xiết.
Kiểm tra giao diện một chút.
“Tính danh: Lâm Phàm
Tu vi: Tôi Thể tầng tám.
Điểm khổ tu: 60250.
Điểm tích lũy: 340”
“Thiên phú: Bất tử chi thân”
“Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở.”
- Tốt, tốt, rất tốt.
Đối với lần tăng tu vi này, hắn rất hài lòng, nhưng khoảng cách để tăng cấp còn thiếu không ít, vẫn cần cố gắng mới được.
Về phần điểm tích lũy, tạm thời còn quá ít, cần phải tích cóp thêm, đợi đến cuối dùng liền một lượt.
Sau đó hắn lấy kiếm pháp cấp Hạ phẩm Huyền Giai thu vét được ra, xem qua một chút liền ném nó vào trong nhẫn trữ vật.
Bây giờ vẫn chưa thể tu luyện, huống hồ tu luyện cũng chả dùng được cái kẹc gì. Tuy rằng “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” của hắn phẩm giai không đủ cao, nhưng thắng ở bạo lực.
Chỉ cần lực lượng đủ mạnh, một chùy đánh xuống là lấy mạng đối phương.
Nhưng khiến Lâm Phàm thấy hơi không hài lòng chính là chính “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” , hắn bỗng cảm thấy hai chữ “Ngạo Cốt” không xứng với mình.
(Ngạo cốt: ngông nghênh, cứng cỏi)
Hơi trẻ trâu, không đủ bá khí, cần tiếp tục thực nghiệm một chút, nhất định phải sáng tạo ra công pháp trâu bò hơn.
Hắn lấy quyển sổ nhỏ ra tỉ mỉ nghiên cứu.
- Ban đầu đã thực nghiệm ở đây, vậy thì cứ tiếp tục thí nghiệm thôi. - Lâm Phàm có một loại cố chấp với tu luyện, chỉ cần ở đâu có thời gian là lập tức lao vào tu luyện.
Về phần nghỉ ngơi ư, thôi đi, không tu luyện thì có khác gì ăn không ngồi rồi đâu.
Vận công theo một lộ tuyến khác.
Không bao lâu sau.
Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể có chút không ổn, khí huyết trong cơ thể triệt để không ổn định, có cảm giác tẩu hỏa nhập ma.
Lâm Phàm không nói hai lời, rút trường kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, thẳng tay đâm mình một nhát.
Những lúc như thế này, chúng ta không cần lãng phí thời gian, không được thì làm lại, cùng lắm thì tự sát.
Điểm khổ tu +10.
Sau 10 giây tỉnh lại hắn liền tiếp tục tu luyện.
Hiện nay Lâm Phàm đang tinh thần phấn chấn, không hề sợ hãi, đặt trường kiếm ở trước mặt, thấy bất thường là cho mình một kiếm.
Đột nhiên, “Bí kíp sáng tạo công pháp Nhân giai” phần còn trống lại phát sinh biến hóa, thêm một hàng chữ.
“Đồng Thiết Tôi Thể Quyết: tăng cường nhục thân, điểm khổ tu +1.
Cấp Hạ phẩm Nhân giai”
- Ôi đuỵt, tụt con mẹ nó lùi là thế íu nào.
Lâm Phàm bất lực chửi thề, coi như đếu nhìn thấy gì. Bất luận thế nào cũng nhất định phải để công pháp tăng cấp bậc.
Bình luận facebook