• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vô Địch Thật Tịch Mịch (6 Viewers)

  • Chương 59-61

Chương 59 Đại ca… cứu đệ

Các đệ tử dưới đài nhiệt huyết sôi sục, bọn họ chưa từng nghĩ trong số các đệ tử ngoại môn lại tồn tại kẻ bá đạo như vậy. Tư thế khiêng Lang Nha Bổng kia đã khắc ghi sâu trong lòng bọn họ.

Thân hình huyết sắc, ánh mắt ngạo nghễ với đời, đứng trên lôi đài tựa như vị thần vô địch.

Dù là các đệ tử nội môn cũng đứng cả lên, nhiệt huyết cuồn cuộn. Tuy rằng đây chỉ là cuộc tỉ thí của đệ tử ngoại môn, nhưng thực sự quá chấn động.

Cho dù thực lực của sư đệ trước mắt này không bằng bọn họ, nhưng loại khí thế đó, lại khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi.

- Các người làm ta quá thất vọng rồi, nếu các người đã sợ như thế, vậy để ta dạy các ngươi một bài học ấn tượng sâu sắc nhé. - Lâm Phàm nhảy lên một bước, huyết khí hung bạo di chuyển, quấn lấy cơ thể, cánh tay phải duỗi thẳng, Lang Nha Bổng trong tay dưới ánh sáng rực rỡ loé ra lãnh quang chói loá làm người ta khiếp sợ.

- Nhớ cho kĩ, động đến các sư huynh của ta, là phải trả bằng mạng.

Ầm!

Hai đầu gối hắn bỗng phát ra tiếng nổ mạnh, cả người hoá thành một đạo tàn ảnh, đánh tới chín người đang sợ hãi kia.

- Cẩn thận…

- Đáng giận, ta không tin cái thứ nhà ngươi lại lợi hại như vậy.

- Bất động như núi.

Chín đệ tử ngoại môn của Nhật Chiếu tông hoàn toàn cuồng nộ, dốc hết bản lĩnh và công sức khổ luyện bấy lâu nay ra chiến đấu. Mười hai người bọn họ đều là nhưng nhân vật vô địch nhất trong số những kẻ dưới Địa Cương cảnh, thế nhưng giờ đây lại bị một tên đệ tử của Viêm Hoa tông đàn áp.

- Ha ha, được, phải thế chứ, khí thế của các người đã khiến máu ta bắt đầu sôi trào rồi, có điều…

Tia sáng trong mắt Lâm Phàm loé ra, Lang Nha Bổng xé rách không khí, phát ra âm thanh bạo tạc, lập tức oanh kích vào giữa đám người.

- Các người không đủ tư cách.

Oanh!

Toàn hoả lực xuất ra, Lang Nha Bổng oanh kích trên mặt đất, những viên gạch đá xanh không ngừng vỡ vụn, cả lôi đài như vỡ tung ra.

Một đệ tử trong số đó nhìn thấy cảnh tượng này tức thời kinh hãi, tên này không phải là người.

Đúng lúc đang chuẩn bị né lùi sang một bên, hắn cảm giác không khí bên người hình như bị vật gì đó đánh tới, đang chuẩn bị phản ứng thì phần eo lại bị chịu một lực va chạm cực mạnh. Hắn chỉ cảm thấy máu trong cơ thể tựa như đứt đoạn.

- Yếu, đúng là quá yếu.

Ầm!

Lực tấn công cực đại trực tiếp oanh kích lên người đệ tử này, một bóng đen bay ra khỏi lôi đài, máu tươi vẽ ra một đường máu dài ở trên không trung, và bóng đen ấy rơi thẳng xuống khán đài.

Tất cả mọi người đều ngây người, cuồng bạo quá thể.

Đệ tử kia ngã xuống khán đài, thân thể đã bị chặt đứt, ánh mắt vốn vô cùng kiêu ngạo dần rã ra:

- Trưởng lão, cứu…

Và đầu hắn ngoẹo sang một bên, tắt thở.

Huyền Khôn trưởng lão ngồi ở chỗ kia, góc áo đã bị máu tươi tung óe nhiễm đỏ, nộ khí trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

- Thật ngại quá, chưa khống chế tốt lực đạo. Nhưng các người yên tâm, không có lần sau đâu… - Lâm Phàm nhìn lên lôi đài, mắt đối mắt nhìn Huyền Khôn trưởng lão, sau đó lại nhanh chóng xoay đi: - Các sư huynh đệ dưới đài, cứ yên tâm theo dõi, sẽ không làm bẩn quần áo của các vị. Nếu quần áo ai bẩn, xong việc có thể đến tìm ta, sư đệ sẽ bồi thường cho các vị. Nhưng hiện tại, xin cho thêm ít tiếng cổ vũ, để ta cảm nhận được không phải chỉ có mình ta chiến đấu.

Mọi người: “…”

Thiên Tu trưởng lão nhìn đệ tử tựa sát thần trên lôi đài, thâm tâm dao động cực lớn. Nhưng ông ta cảm giác Huyền Khôn ngồi cạnh đã động sát ý, bèn lên tiếng:

- Huyền Khôn, ngươi thay những đệ tử này nhận thua đi, bằng không đệ tử dưới trướng này của ta e là sẽ không dừng tay.

Huyền Khôn sắc mặt âm trầm đáng sợ:

- Không cần, đệ tử Nhật Chiếu tông thà chết trận, cũng không nhận thua…

Tám kẻ còn lại nhìn tên này tàn nhẫn đập một sư huynh của họ nát bẩy xong vứt xuống khán đài, nội tâm dần dần sụp đổ. Bọn chúng cảm giác đây căn bản không phải cuộc đọ sức cùng đẳng cấp, đây là đàn áp người ta.

Tôi thể tầng chín, sao có thể mạnh như vậy.

Mà ngay khi bọn chúng đang thất thần, giọng nói đòi mạng khủng bố kia lại cất lên:

- Chiến đấu là phải toàn tâm toàn ý tập trung vào, các ngươi đây là đang xem thường Lâm Phàm ta sao?

- Trời long đất lở!

Đặc tính của “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” tầng chín, trong nháy mắt bùng nổ.

In trong đáy mắt một tên đệ tử là Lang Nha Bổng đầy gai sắc nhọn đang từ trên trời giáng xuống, khí tức cường hãn nháy mắt bao trùm, nội tâm hắn khiếp hãi, tức thời suy sụp. Cái chết cận kề hoàn toàn làm hắn phát điên.

- Ta không tin, ta phải giết ngươi.

- Bá thương vô địch! - Đệ tử này quát lớn một tiếng, trường thương màu bạc trong tay bạo phát ra ánh thương lấp loáng nóng rực, dùng hết sức lực xuất kích.

Ầm!

Ngay lập tức, đệ tử này sắc mặt bỗng đại biến. Một cỗ cự lực oanh kích khiến thân trường thương “rắc” một tiếng vỡ tung, biến thành mảnh vụn. Còn Lang Nha Bổng thì theo đà phóng đến, không thể nào cản được, hắn chỉ kịp tuyệt vọng thét:

- Không…

Ầm!

Mặt đất lại xuất hiện một cái hồ sâu, thi thể tên đệ tử đã không còn nguyên vẹn, xương thịt nát dính với nhau nằm gọn trong đó.

Tí tách!

Lâm Phàm nâng Lang Nha Bổng lên, trên những cái gai sắc nhọn găm từng miếng thịt bê bết máu, máu tươi tí tách tí tách rơi trên nền đất.

Ọe ọe!

Nhiều đệ tử quan sát dưới khán đài trông thấy cảnh ấy không nhịn được bắt đầu nôn khan.

Khủng bố, thực sự quá khủng bố.

Đây tuyệt nhiên không phải một trận tỉ thí, mà là giết chóc.

Cho dù bọn họ giết người, cũng chỉ là đánh người ta hộc máu. Nhưng Lâm Phàm sư huynh đây, lại là phanh thây, khiến đối phương thịt xương lẫn lộn.

Cho dù là đồng môn, biết rằng đối phương sẽ không hại mình, nhưng họ cũng bắt đầu thấy hoảng sợ.

Lâm Phàm kéo lê Lang Nha Bổng trên mặt đất, gây ra âm thanh sắc bén làm người ta kinh khiếp.

- Các ngươi thật sự quá yếu.- Lâm Phàm lắc đầu, có chút thất vọng, sau đó cười nói: - Nếu đã như vậy, thì thôi kết thúc đi.

- Cái gì?

Bảy đệ tử còn lại nghe được những lời này liền bị dọa đến chết khiếp, có tên nhịn không nổi kinh hãi mà hai chân bắt đầu trở nên run rẩy.

- Ta đến đây…

Vù!

Tại nơi đó, một luồng khói trắng bay lên, mà Lâm Phàm đã biến mất tiêu.

Khi tiến vào hình thức “bạo huyết”, tốc độ, sức mạnh, tất cả đều được nâng cao tối đa. Đến khi hắn xuất hiện lại, thì đã đứng ngay sau lưng một đệ tử.

- Khỏi nhìn lung tung, ta ở sau ngươi.

Đệ tử kia cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng đột nhiên nghe được giọng nói này liền kinh hoàng đến run bắn cả người, hoang mang tột độ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu.

Bụp!

Một chuỳ bổ xuống, thịt tươi bay tứ tung. Còn sáu đệ tử bên cạnh thì đồng tử mãnh liệt co rút, trong tầm mắt của họ, thế giới đã biến thành một vùng máu đỏ. Mà tên giống như ma quỷ kia lại chém chết một sư huynh nữa rồi.

- Không… - Bọn chúng hoảng sợ rống lên, cuống cuồng đánh loạn xà ngậu, chỉ hi vọng có thể chém chết tên ma quỷ này.

- Vô vị…

Lang Nha Bổng trong tay Lâm Phàm đang kết liễu tính mạng của bọn chúng, toàn hiện trường đều yên lặng vô cùng.

Các đệ tử dưới đài kinh ngạc chứng kiến tất cả, đối với bọn họ, đây chính là một trận đồ sát.

Những đệ tử kia của Nhật Chiếu tông lúc trước vô cùng kiêu ngạo, thủ đoạn cay nghiệt, giờ khắc này lại bị Lâm Phàm dọa cho khiếp đảm.

- Tên cuối cùng…- Lâm Phàm nhìn tên đệ tử đứng ngây ngốc tại chỗ, đũng quần đã ướt sũng, không khỏi thở dài một tiếng - Thật là yếu ớt, đáng tiếc, dù có tè ra quần cũng không thay đổi được kết cục của ngươi.

- Đại ca…cứu đệ… - Đệ tử kia thật thà quay đầu, nhìn chằm chằm vào lôi đài. Đại ca hắn ngồi ngay ngắn ở đó, trên mặt toàn nước mắt nước mũi. Cho dù có sống tiếp, e là nỗi ám ảnh này cũng sẽ quấn lấy hắn cả đời.

Dưới khán đài, trưởng lão tân nhiệm của Nhật Chiếu tông thấy cảnh tượng trước mắt, không tài nào nhịn được kẻ chém giết đồng môn của mình. Mà bấy giờ, trông thấy tiểu đệ của mình sắp chết trong tay đối phương, hắn càng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Nhưng hắn không dám tự ý xông lên, vì Huyền Khôn trưởng lão vẫn chưa nói gì.

Đột nhiên, từ trong khóe mắt hắn nhìn thấy ngón tay của Huyền Khôn trưởng lão hơi động đậy, lập tức ngầm hiểu, nhảy phắt lên, xông vào lôi đài, tốc độ cực nhanh đến nỗi người ta không thể phản ứng.

Leng keng một tiếng!

Từ trong nhẫn kết giới, hắn lấy ra một thanh trường kiếm.

- Lưu quang tuyệt ảnh…
Chương 60 Ngươi nhìn đi, chảy máu rồi này

-----------------------------------------

- Huyền Khôn, ông muốn làm gì? - Thiên Tu trưởng lão bỗng kinh ngạc, đang chuẩn bị ra tay định ngăn tên vừa đột ngột xông lên lôi đài thì lại bị Huyền Khôn giữ lại.

- Nhận thua, cứu người.- Huyền Khôn lạnh lùng nói.

- Ngươi…

Cảnh tượng lúc đó diễn ra nhanh như chớp, muốn ra tay cũng đã muộn.

Nghiêm Húc là đệ tử nội môn Nhật Chiếu tông, bởi vì đi sứ Viêm Hoa tông mà được tông môn tạm thời cho làm trưởng lão nội môn. Thực lực của hắn cũng chỉ là Địa Cương cảnh tầng ba mà thôi.

Đây cũng là do Nhật Chiếu tông vì muốn sỉ nhục Viêm Hoa tông mà dùng chút tiểu xảo.

Đệ tử còn lại duy nhất trên đài là tiểu đệ của hắn, hắn trong lòng tuy không nhịn được, nhưng cũng không có cách nào. Rồi đột nhiên, ám thị nhỏ bằng tay của Huyền Khôn trưởng lão lọt vào mắt hắn, ý nghĩa chính là lên đài giết chết tên đệ tử ngông cuồng kia.

Giờ khắc này, hắn nào có thể nhịn nữa, ngay lập tức dùng kiếm chiêu cường đại đánh lên.

Để khiến tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, hắn sử dụng kiếm chiêu bằng tốc độ nhanh nhất.

Kiếm chiêu cấp trung phẩm Huyền giai - Lưu Quang Tuyệt Ảnh.

Có thể trong nháy mắt đẩy tốc độ kiếm lên cực đại, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh mà thôi.

Đám người Hoàng Phú Quý chỉ trông thấy trên đài một bóng người đánh tới, ngay sau đó liền không thấy thân ảnh ấy đâu nữa.

- Sư đệ, cẩn thận.

Trên lôi đài.

Lâm Phàm cảm giác được sau lưng có sát khí đánh tới, không ngờ rằng mấy tên gia hỏa Nhật Chiếu tông này lại đểu cáng như vậy, càng khiến hắn muốn chém chết tên đệ tử trước mặt này.

Vô số đạo kiếm quang phong thiên tỏa địa xuất hiện sau lưng Lâm Phàm, mỗi nhát đều tập trung vào những vị trí hiểm yếu.

Nghiêm Húc khuôn mặt lạnh lùng, hắn tin, đợi lát nữa đệ tử này sẽ biến thành thi thể. Tôi Thể cảnh muốn cản lại được chiêu này là việc hoàn toàn không thể.

- Kiếm chiêu cơ đấy…- Lâm Phàm trong lòng cười lạnh, không thèm để ý tới, cả nhìn cũng không thèm nhìn, cứ thế vung Lang Nha Bổng bổ về phía tên đệ tử vẫn đứng ngây ngốc ở chỗ kia.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được sát ý ẩn chứa trong đạo kiếm quang này.

- Sư đệ…

Mọi người hoảng sợ thét lên, dường như ai không dám đối mặt với cảnh tượng tiếp theo.

Nhưng đúng lúc này, cảnh tượng khiến tất cả khiếp sợ đã xảy ra.

Chỉ thấy Lâm sư đệ hơi nâng tay trái lên vắt ngang trong không trung, rồi đột nhiên như là cảm thấy gì đó, tốc độ cánh tay trái cành lúc càng nhanh, cuối cùng biến mất không thấy bóng nữa.

- Không ai có thể cản bước ta, hắn nhất định phải chết.- Lâm Phàm hét lớn một tiếng, Lang Nha Bổng lập tức bổ xuống, một tiếng nổ lớn vang vọng khắp lôi đài.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Nghiêm Húc càng không dám tin, hắn tổng cộng đâm kiếm chín lần, tốc độ mỗi lần đều đạt đến cực hạn. Nhưng hắn nhận ra tay trái của tên đệ tử này hoàn toàn ngăn cản được kiếm chiêu của hắn.

Máu thịt bắn tung tóe, Lâm Phàm hơi gập lưng, từ tốn nhấc Lang Nha Bổng lên. Một khối thi thể bị đập nát nhừ vắt trên Lang Nha Bổng. Hắn vung mạnh một phát quẳng thi thể xuống dưới đài.

Các đệ tử dưới khán đài thét lên một tiếng rồi lùi ra. Nhìn thấy khối thi thể, ai cũng kinh hãi nôn ọe, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Nghiêm Húc xuất hiện trên lôi đài, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn không thể tin được, kiếm pháp của mình vậy mà lại bị ngăn chặn toàn bộ.

Lâm Phàm xoay người lại, nâng tay trái dính đầy máu thịt bấy hầy đang chảy máu ròng ròng mà lắc lắc, máu tươi rơi đầy đất, rồi hắn bình tĩnh nói:

- Tốc độ của ngươi, chỉ đến mức này thôi sao?

- Có giỏi thì nhanh hơn chút nữa đi chứ?

Ngạo mạn, thật sự quá ngạo mạn.

Các đệ tử dưới đài đều đã trợn tròn mắt, cảnh tượng vừa rồi thực sự quá chấn động.

Lấy thân thể máu thịt ra đón đỡ kiếm chiêu mà bọn họ còn khó nhìn rõ. Cuối cùng, cánh tay đã bị thương đến vậy, thế nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Chẳng lẽ hắn không biết đau sao?

Có đệ tử trông thấy thương tích này đã tê dại hết cõi lòng.

Thân thể hắn đã tôi luyện đến cực hạn của Tôi Thể cảnh, nhưng dưới kiếm pháp của cường giả Địa Cương cảnh vẫn yếu ớt như cũ. Tuy nhiên dù máu thịt lẫn lộn, thậm chí bị thương đến xương cốt, hắn cũng chẳng thấy có vấn đề gì.

Không hề sợ hãi.

- Không thể nào. - Nghiêm Húc kinh ngạc nói, hết thảy hắn đều không dám tin - Người tu vi chỉ là tôi thể tầng chín, sao có thể tiếp chiêu được.

Lâm Phàm nhìn Nghiêm Húc, ra vẻ đáng tiếc nói:

- Không thể ư? Không, không, hãy nhớ, không phải tốc độ của ta nhanh, mà là kiếm pháp của ngươi thực sự quá chậm, chậm tới nỗi đã khiến ta không thèm tiếp chiêu của ngươi.

- Có điều không thể không nói, kiếm của ngươi sắc thật, ngươi xem…- Lâm Phàm giơ tay lên, lắc lắc trước mặt Nghiêm Húc - Chảy máu rồi, tay ta chảy máu rồi, nhưng đáng tiếc quá, chỉ hơi đau chút thôi, còn lại chả sao cả.

- Ngươi…- Nghiêm Húc lập tức lùi lại một bước, mặt đỏ bừng, hắn cảm thấy thật mất mặt, bản thân đã thi triển ra kiếm pháp tốc độ nhanh nhất mà cũng chỉ vô dụng.

Lúc này một nữ đệ tử vội vã lên đài, khuôn mặt nhìn Lâm Phàm đầy sùng bái, sau đó lấy khăn tay trong người ra:

- Sư huynh, muội băng bó cho huynh.

- Làm phiền sư muội rồi. – Lâm phàm nhìn muội muội bên cạnh, yểu điệu thướt tha, có chút đáng yêu.

- Sư huynh có đau không? - Sư muội nhìn cánh tay máu thịt lẫn lộn, sắp ngất đi rồi, nhưng giờ đang băng bó cho sư huynh, dù có muốn ngất cũng phải cố kìm lại.

Lâm Phàm nở nụ cười bình tĩnh, không trả lời, nhưng điệu cười ấy cũng đủ khiến sư muội hoàn toàn mềm nhũn.

Thật sự là quá nam tính.

Một vài nữ đệ tử trông thấy cảnh này, trong lòng cũng rất hối hận.

- Đáng ghét, lại để cô ta nhanh chân đến trước.

...

- Lục sư huynh, đệ tử này rốt cục mạnh đến mức nào.- Đệ tử nội môn kinh hãi hỏi.

Lục Đại Thăng lúc này vẫn còn đang ngây người, không biết nên trả lời như thế nào:

- Cái này…

Trong đôi mắt lạnh lùng của Liễu Nhược Trần cũng loé lên sự không dám tin. Thân là nữ thần, đối với mọi chuyện nàng đều rất bình tĩnh. Nhưng đến hôm nay, cảnh tượng diễn ra làm nàng cực kì chấn động, chấn động đến mức khó mà miêu tả bằng lời.

- Không thể nào, ta không tin.- Nghiêm Húc hét lớn một tiếng, sắp điên đến nơi. Hắn không tin kiếm pháp của mình bị một thằng phế vật Tôi Thể ngăn cản toàn bộ. Đây nhất định là do bản thân chưa thi triển hết lực, chắc chắn là vậy.

- Gì cơ? Vẫn còn muốn thi triển kiếm pháp chậm kinh khủng kia của ngươi nữa sao? Được, ta cho ngươi thêm một cơ hội, chung quy kẻ đến là khách, để tránh Nhật Chiếu tông các người sau khi quay về nói Viêm Hoa tông chúng ta tiếp đãi không chu đáo, không cho các ngươi biểu diễn hết mình.

- Sư muội, xuống đi, để cho vị khách này tiếp tục biểu diễn cho mọi người xem.

Sư muội này nghe được giọng nói tràn đầy từ tính của sư huynh nhất thời cảm thấy mình hình như yêu rồi, bèn ngượng ngùng gật gật đầu:

- Sư huynh, cẩn thận.

Nghiêm Húc lúc này muốn phun máu đến nơi rồi, hắn không thể chịu nổi sự sỉ nhục này.

- Đủ rồi, cút về cho ta. - Huyền Khôn lạnh giọng khiển trách.

Nghiêm Húc nghe vậy, lạnh người, trưởng lão giận rồi, mình quay về e là cũng không dễ sống.

Lâm Phàm lắc đầu:

- Thôi thế là ngươi xong phim rồi...

Huyền Khôn:

- Thiên Tu, khá lắm, Viêm Hoa tông có đệ tử như vậy, quả thực rất tốt.

Thiên Tu cười vuốt râu:

- Huyền Khôn, không phải ngoại môn tông môn của ta yếu, mà là đệ tử tông phái chúng ta đủ khiêm tốn. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ có lẽ cũng không đứng ra đâu.

- Ha ha. - Huyền Khôn trong lòng cười lạnh, khiêm tốn? Khiêm tốn mà giết hết mười hai đệ tử ngoại môn của tông môn ta.

Việc hôm nay, tạm thời ghi nhớ.

Lâm Phàm cảm thấy cũng ổn rồi, bèn ôm quyền:

- Trưởng lão, đệ tử cáo từ.

Sau đó hắn vung tay áo, khiêng Lang Nha Bổng nhảy xuống đài, cũng không đợi người khác nói thêm gì cứ thế rời đi.

Tàm tạm là được rồi, còn léng phéng nữa sợ là to chuyện.

Không nói cái khác, di chứng của “Bạo huyết” sắp phát tác rồi, còn không đi thì đến lượt mình xong phim.

Nhanh đến, nhanh đi.

Ánh mắt của rất nhiều đệ tử tập trung hết vào Lâm Phàm, bóng lưng rời đi ấy đã đọng lại sâu sắc trong lòng bọn họ.

Quá dữ!
Chương 61 Nào, mình cùng đi lên mặt chút

Giải tán, mau giải tán hết đi, nếu không đến là quỵ xuống mất.

Lâm Phàm bước nhanh hơn, lần này làm màu hơi thái quá, bạo lực đến mức quá đáng, sợ là sẽ gây ảnh hưởng không tốt, để lại ấn tượng khó phai trong lòng các sư huynh đệ.

Sau này chắc không dễ giao thiệp rồi, thực ra mình là người tốt mà, đâu phải là kẻ độc ác tuỳ tiện chém giết người ta.

Di chứng của “Bạo huyết” sắp bắt đầu rồi, đã có thể cảm nhận rõ được trạng thái bất ổn của bản thân.

Tuy rằng sau khi sử dụng ba lần mới chết, nhưng sau mỗi lần không ngừng tăng thêm các di chứng, sợ rằng nếu là người bình thường sớm đã bị phá hủy rồi.

- Có chút đáng tiếc. – Hắn vừa đi vào phòng, vừa thấy hơi tiếc nuối.

Những đệ tử bị mình nện chết kia tuy đều là Tôi Thể cảnh, nhưng trông cũng giống thổ hào lắm, không lục soát thi thể đúng là tổn thất lớn.

Nếu là ở bên ngoài thì thật tốt biết mấy, một phen có thể kiếm chác lớn không phải là không có khả năng.

Được cái điểm tích lũy lần này thu hoạch cũng khá tốt, đạt được 1050 điểm tích lũy.

Về đến phòng.

Hắn lấy từ trong nhẫn kết giới ra thanh trường kiếm trước kia đoạt được, trực tiếp đâm cho mình một nhát. Nhưng khi kiếm đâm vào, hắn có thể cảm nhận rõ ràng không được trơn tru lắm, xem ra thân thể đã trở nên rắn rỏi hơn.

Mười giây sau.

Lâm Phàm mở to mắt, tinh khí toàn thân đạt đến đỉnh cao, di chứng của “Bạo huyết” cũng biến mất, tay trái bị chém rữa kia cũng đã hồi phục trở lại.

Chỉ là khôi phục nhanh như vậy có chút khó tin, hắn đành tìm mảnh vải trắng băng bó tay trái kín mít, hoàn hảo giấu nó đi.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

- Lâm sư đệ…- Lã Khải Minh bọn họ đến rồi, ai nấy đều khó mà kìm chế sự vui sướng trong lòng. Cảnh tượng vừa nãy làm họ quá chấn động, Lâm sư đệ quả thực mạnh đến ná thở.

Cửa bị đẩy ra.

Mọi người xông vào hỏi han Lâm Phàm ân cần.

- Lâm sư đệ, đệ có chỗ nào không khoẻ?

- Lâm sư đệ, đệ chắc hẳn là rất mệt.

- Lâm sư đệ, tay trái của đệ không sao chứ?

Các loại câu hỏi, làm hắn không biết nên trả lời thế nào.

Âm Tiểu Thiên vui sướng vỗ vai Lâm Phàm:

- Lâm sư đệ, đệ thực sự quá mạnh. Cảnh tượng lúc nãy làm bọn ta đều bị hù chết, thế nhưng không ngờ rằng đệ lại một mình giải quyết hết. Nhật Chiếu tông này hẳn là cũng bị sức mạnh của Lâm sư đệ dọa sợ rồi.

- Ài, không có gì, chỉ là năng lực của đối phương yếu mà thôi.- Lâm Phàm khiêm tốn đáp, chung quy bản thân vốn người khiêm tốn như vậy, sao lại có thể vì một chút thắng lợi mà kiêu căng tự mãn. Giết được Tôi Thể cảnh vẫn chưa thể làm hắn quá vui mừng.

Hoàng Phú Quý hưng phấn nói:

- Chúng ta mau đến chỗ Trương sư huynh đi, kể chuyện này cho Trương sư huynh, ta nghĩ huynh ấy sẽ rất vui đấy.

Lần so tài này, kẻ bị hại nhiều nhất chính là Trương Long, thương tích của hắn nặng nhất, suýt chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ.

Họ đến chỗ ở của Trương sư huynh, kể xong hết sự việc. Trương sư huynh tạm thời không thể nói chuyện, nhưng rõ là rất vui sướng, mắt chớp liên tục, hẳn là không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.

Mọi người ngồi quây lại thành vòng.

- Lâm sư đệ, lần này đệ đã lập công lớn, lấy lại thể diện tông môn, nhất định sẽ được thưởng lớn. - Lã Khải Minh nói.

- Mọi người xem, ta diễn có giống không.- Hoàng Phú Quý nói đoạn liền ho khan vài cái, đứng ra một bên, một tay vuốt râu, cố ý đè giọng xuống - Lâm Phàm, lần này con đã lập công lớn cho tông môn, nói đi, con muốn phần thưởng gì.

- Các ngươi thấy ta diễn giống hay không?

Hoàng Phú Quý đóng giả Thiên Tu trưởng lão, nhưng trông có hơi buồn cười, chủ yếu là khí chất không hợp.

- Ha ha…- Âm Tiểu Thiên cười - Hoàng sư đệ, nếu như để trưởng lão biết được, e rằng không tránh khỏi bị phạt một trận.

Hoàng Phú Quý cười nói:

- Ở đây không phải đều là người nhà sao, chắc chắn sẽ không để người khác biết được.

Mọi người ở chỗ Trương sư huynh hàn huyên một hồi, rồi rời đi.

Trận tỉ thí lần này khiến cho các đệ tử chứng kiến chấn động rất mạnh, Lâm Phàm một đấu mười hai. Càng truyền ra ngoài, thủ pháp công kích đẫm máu kia càng làm tất cả mọi người kinh hãi, cảm giác thật quá khủng bố.

Đệ tử ngoại môn không ai không khiếp sợ, không ít trong số bọn họ tự nhủ bản thân tuyệt đối không thể chọc đến thằng này này.

Còn đối với đệ tử nội môn thì lại không đáng ngạc nhiên lắm. Họ chỉ cảm giác đệ tử ngoại môn này có chút không tầm thường. Đối mặt với nhiều đối thủ cùng cấp như vậy vẫn có thể dùng thực lực tuyệt đối đàn áp, rõ ràng rất là mạnh mẽ, xem ra trình độ lĩnh hội công pháp rất cao.

Nếu không chắc chắn sẽ không xuất hiện hiệu quả như vậy.

Lâm Phầm lần này về tông mục đích chính là nhanh chóng nâng cao tu vi đạt đến Địa Cương cảnh.

“Kim thân luyện thể quyết” đã là công pháp thượng phẩm Nhân giai, muốn tự tạo ra công pháp Huyền giai mà không có bí kíp thì không thể được.

Chỉ là nếu đạt đến Địa Cương cảnh, thì phải cần các công pháp khác, mà các công pháp này nhiều vô cùng. Nên chọn một cái hay là tiếp tục tự sáng tạo ra, vấn đề này cần phải nghiên cứu thêm.

Không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu tu luyện.

Hôm sau!

Ánh dương ló rạng.

Lâm Phàm dừng việc tu luyện lại, xem xét điểm khổ tu.

Trải qua một đêm khổ luyện, tác dụng quả là rõ rệt, điểm khổ tu đã đạt tới 166664 điểm, chỉ còn cách Địa Cương cảnh một chút nữa.

Một mạch hăng hái tới giờ, hắn dự định hôm nay sẽ không làm gì hết, chỉ tập trung vào tăng điểm khổ tu.

Tu luyện cả đêm, có hơi lao lực.

Không chút do dự, hắn cầm lấy trường kiếm đâm vào người một cái.

Mười giây sau, tinh thần sảng khoái, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

Nhưng Lã sư huynh bọn họ đến rồi.

- Lâm sư đệ, chúng ta đi thôi, Nhật Chiếu tông sắp về rồi, chúng ta vừa lúc qua đó xem một chút. - Lã Khải Minh nói.

Hoàng Phú Quý ở bên cạnh cười nói:

- Đám người Nhật Chiếu tông này, đến Viêm Hoa tông của chúng ta còn không biết an phận. Lần này ăn quả đắng rồi, ắt phải tức đến chết. Chúng ta đi tiễn họ một đoạn, tiện thể lên mặt luôn.

Lâm Phàm vừa nghe lời này, lập tức thấy hứng thú.

- Đi, đi, đi xem xem…- Lâm Phàm vội vã nói.

Sơn môn.

Khi bọn Lâm Phàm tới đó, đã có rất nhiều đệ tử đến rồi.

Mà các đệ tử nhật Chiếu tông đã lên thuyền thần chuẩn bị rời đi. Lần đi sứ này sang Viêm Hoa tông, bọn chúng vốn là mang tâm thái đàn áp, nhưng hiện giờ chúng chỉ muốn chết quách cho xong.

Mười hai đệ tử ngoại môn toàn bộ bị phanh thây nơi đây. Trở về tông môn sợ rằng bị cười chết mất.

Huyền Khôn nói với Thiên Tu trưởng lão mấy lời xong bèn bay thẳng lên thần châu, chuẩn bị rời đi.

Mà Lâm Phàm lại vui sướng hô lớn:

- Các sư huynh đệ Nhật Chiếu tông, hoan nghênh lần sau lại đến nhé…

Thái độ lồi lõm đến mức tất thảy mọi người đều chú ý.

Những đệ tử Nhật Chiếu tông kia thần sắc còn đang ảo não, vừa nhìn thấy đệ tử kia vẫy vẫy tay, tên nào tên nấy tức đến nỗi mặt đỏ bừng.

Bọn chúng đã nhận ra tên tiểu tử kia chính là tên hôm qua đã khiến Nhật Chiếu tông mất hết mặt mũi.

Bây giờ còn kiêu ngạo như thế, thách thức bọn chúng.

Huyền Khôn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, sắc mặt lạnh tanh, rõ ràng cũng đã nhớ kĩ Lâm Phàm.

Hoàng Phú Quý lập tức cười, sau đó cũng hô lớn:

- Các sư huynh đệ Nhật Chiếu tông, hoan nghênh lần sau lại tới nhé…

Ngay sau đó các đệ tử đều nhao nhao hô lên.

Lâm Phàm câm nín, cám đám này làm gì vậy, cướp mất hào quang của ta. Sau rồi hắn nhìn thấy Nghiêm Húc trốn trên thuyền, càng hưng phấn hét lên:

- Nghiêm trưởng lão, trở về nhớ rèn luyện thêm kiếm pháp, tốc độ kiếm pháp của ngươi thực sự rất chậm. Lần sau nếu như còn đến thì phải chuẩn bị cho tốt nhé, đừng có làm ta thất vọng.

Nghiêm Húc vốn chẳng buồn ừ hử gì, lại nghe thấy lời này tức thời nổi giận. Thằng oắt này quá đáng hận, ta còn chưa nói gì, có cần thiết phải nhục mạ ta như thế không?

Thôi bỏ đi, nhịn ngươi vậy. Nhưng ngươi nhớ kĩ, vĩnh viễn đừng để ta chạm mặt.

Nếu không thì coi chừng mạng chó của ngươi.

Mà các đệ tử khác cũng tiếp nối hô to:

- Nghiêm trưởng lão, tu luyện thêm kiếm pháp nhé…

Trên thuyền thần, Nghiêm Húc đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Hắn giật thót quay ra, hoá ra là Huyền Khôn trưởng lão trừng mắt nhìn mình.

Huyền Khôn trưởng lão không nói gì thêm, trực tiếp điều khiển thần châu rời khỏi nơi này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom