-
Chương 62-65
Chương 62 Bức khí tung hoành, chịu không nổi
- Ha ha! - Lâm Phàm cười đểu, cảm giác mình đã là kẻ chiến thắng cuộc đời. Ngoại trừ chưa có ý trung nhân ra, còn lại đều đã nắm trong tay. Làm màu làm mè xong còn có thể cười nhạo đối phương lúc họ chuẩn bị rời đi, diễn biến này thật tuyệt vời.
Thân là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, tự nhiên hắn đã là tấm gương của biết bao sư đệ. Đặc biệt lần này còn xuất hiện đầy phong cách như thế, như phong ba bão táp mà trấn áp toàn bộ võ đài, làm nở mày nở mặt cho các đệ tử ngoại môn, nhất định là sẽ nhận được vô vàn sự chào đón.
Mà hai câu hắn vừa nói, đối với đệ tử Nhật Chiếu tông thực chính là họa vô đơn chí.
Lần này chiếm thượng phong, nhưng về sau vẫn phải chịu khó tu luyện thêm, nếu không tu luyện tử tế, lần tới chỉ có nước ăn đập.
Thiên Tu trưởng lão tâm tình vui sướng, vốn dĩ cho rằng lần này sẽ làm Viêm Hoa tông mất hết mặt mũi. Nhưng không ngờ lại mọc ra một đệ tử từ trên trời rơi xuống, dùng sức mạnh tuyệt đối đàn áp hết thảy, lấy lại thể diện cho tông môn, điều này khiến ông ta hết đỗi vui mừng.
Đối với đệ tử như vậy, nhất định phải thưởng, hơn nữa còn phải thưởng cực lớn mới được.
Ông ta ho nhẹ một tiếng, toàn thể im lặng.
Thiên Tu trưởng lão nhìn Lâm Phàm nói:
- Đệ tử Lâm Phàm, lần này ngươi đã lập công lớn cho tông môn. Muốn phần thưởng gì, chỉ cần ngươi nói ra, bổn trưởng lão nhất định đáp ứng ngươi.
Lâm Phàm ngu người, Hoàng Phú Quý con mẹ nó thông minh vãi, éo ngờ đoán trúng thật. Tuy cách nói có hơi khác chút đỉnh, nhưng ý thì không khác mấy.
Mà lời Thiên Tu trưởng lão vừa hứa hẹn, làm cho cả đệ tử ngoại môn lẫn đệ tử nội môn đều ngạc nhiên.
Đáng lẽ chuyện này sẽ chẳng gây chấn động gì, chung quy Thiên Tu trưởng lão thưởng phạt phân minh, đối với đệ tử lập công trước giờ đều rất rộng rãi. Nhưng câu sau cơ, gì mà “bổn trưởng lão nhất định đáp ứng”, nghe sai sai.
Và rồi, biết bao người ngưỡng mộ và ghen tị, khao khát thế vào vị trí của Lâm Phàm, đáng tiếc đây chỉ là ảo tưởng của bọn họ mà thôi.
Lã Khải Minh trong lòng vui sướng không thôi, tự đáy lòng mừng thay cho Lâm sư đệ.
Tất cả đều là do Lâm sư đệ tự mình đạt được, chỉ cần đưa ra yêu cầu hợp lí, chắc chắn có thể một bước lên trời.
Lâm Phàm khiêm tốn nói:
- Trưởng lão, thân là đệ tử tông môn, đây là việc đệ tử nên làm.
Hơi khiêm tốn một chút chứ. Trước đây hắn đã xem qua rất nhiều bộ phim, trong đó mỗi khi lão đại muốn thưởng tiểu đệ, tiểu đệ đều vô cùng tham lam nói ra phần thưởng. Thế là liền bị lão đại một chưởng đánh gục, cuối cùng chốt lại một câu: Xuống dưới đó mà hưởng thụ đi.
Ngẫm lại tình huống này, hắn lập tức cảm thấy có chút sợ hãi.
Thiên Tu trưởng lão rất thỏa mãn gật gật đầu, ông rất thích đệ tử này. Tuy tu vi hơi thấp, nhưng nếu như chịu khó bồi dưỡng thêm, có lẽ sẽ trở thành trụ cột vững chắc của tông môn.
Có điều nếu như để Lâm Phàm biết được suy nghĩ này, hắn chắc chắn sẽ điên cuồng nôn oẹ.
Trụ cột vững chắc? Cái mục tiêu này, cũng quá coi thường ta rồi, ít nhất phải trở thành cường giả siêu cấp khai thiên lập địa mới được.
- Bổn trưởng lão thưởng phạt phân mình, có công ắt phải thưởng. Lần này ngươi giết mười hai đệ tử ngoại môn của Nhật Chiếu tông, cũng là báo thù rửa hận cho sự hi sinh của các đệ tử trong cuộc đấu. Nói đi, ngươi muốn gì? - Thiên Tu trưởng lão hỏi.
Các đệ tử xung quanh đều sốt ruột chết đi được, mau mau đưa ra yêu cầu đi, đây chính là cơ hội lớn đó, không biết có bao nhiêu người muốn có cơ hội này.
Mà đối với đệ tử nội môn, bọn họ mong phần thưởng này đến đỏ cả mắt.
Lâm Phàm đang suy nghĩ, phần thưởng?
Nên muốn phần thưởng gì đây, bản thân rút thưởng cũng kiến được rất nhiều những thứ kì lạ hiếm có, hơn nữa khi tu luyện, điểm khổ tu cũng tăng lên rất nhanh.
Hay muốn tiền, thế thì thô tục quá, đầu óc mình thông minh như vậy, cách kiếm tiền có nhiều. Hơn nữa chém người rồi lục xoát thi thể thì mới biết được cảm giác hồi hộp là gì. Nếu đùng cái trở thành người giàu thì trên đời này còn gì thú vị nữa? Không có tí động lực nào, vậy thà trở thành một phế nhân còn hơn.
Còn về đan được thì càng không có ý nghĩa lắm, Huyền Giai đan dược mình không cần, Địa Giai đan dược có thể cho mình bao nhiêu lợi ích? Chắc còn không nhiều bằng tự mình tu luyện một đêm.
Về phần Thiên Giai đan dược thì thôi bỏ đi, cũng không biết tông môn có nỡ cho không.
Mà mấy cái công pháp thì càng khỏi phải nói, nâng cao công pháp cần điểm tích luỹ, công pháp phẩm giai càng cao, điểm tích lũy cần đến cũng càng nhiều. Chỉ được nhìn mà không được dùng, thì đau lòng biết bao.
Nghĩ đến Trương sư huynh đang nằm đó, hắn cảm thấy đáng thương. Lã sư huynh còn nói Trương sư huynh bị tàn phế rồi, muốn hồi phục phải mất khoảng một năm. Điều này đối với Trương sư huynh chắc chắn là đả kích rất lớn. Thân là bạn tốt, nhất định không thể thấy chết không cứu.
- Trưởng lão con nghĩ xong rồi, sư huynh con Trương Long trên lôi đài bị đối phương phế mất tu vi, bị thương nặng. Cho dù thương thế có đỡ dần, trong khoảng thời gian dài e rằng không thể hồi phục, cho nên con muốn giúp sư huynh hồi phục. - Lâm Phàm nói.
Các đệ tử xung quanh đều đang chờ đợi Lâm Phàm đưa ra mong muốn. Bọn họ cho rằng Lâm Phàm nhất định sẽ yêu cầu lợi ích cực lớn. Ví dụ như muốn Thiên Tu trưởng lão thu nhận làm đệ tử, trở thành đệ tử chính danh, hoặc là hưởng đãi ngộ đặc biệt từ trưởng lão,...
Bởi vì chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, nên khi nghe Lâm Phàm đưa ra yêu cầu, mọi người đều trợn tròn mắt.
- Hắn có phải điên rồi không, cơ hội cực tốt như vậy lại chỉ đưa ra yêu cầu thế này?
- Giúp người khác hồi phục thương thế? Việc này…
- Hắn rốt cuộc nghĩ thế nào vậy, lẽ nào não bị kẹp rồi.
Bọn Lã Khải Minh vô cùng chờ đợi, nhưng khi nghe thấy Lâm sư đệ nói ra yêu cầu thế này, bọn họ đều đơ ra. Đặc biệt là Hoàng Phú Quý càng ngây ra nhìn Lâm Phàm.
Hắn thật không thể ngờ được Lâm sư đệ sẽ đưa ra yêu cầu này.
Tuy quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng trong tình huống một bước lên trời này, hẳn là bất kì ai cũng không nỡ bỏ qua mà dành cơ hội cho người khác.
Thiên Tu trưởng lão hiển nhiên cũng sửng sốt, đã một khoảng thời gian dài, ông từng thưởng cho rất nhiều đệ tử, nhưng chưa từng nghe thấy đệ tử nào chọn mong muốn kiểu này.
Và thế là, ông ta bắt đầu nghĩ ngờ bản thân, lẽ nào do lời hứa của mình không còn quan trọng nữa?
Mà một số trưởng lão bên cạnh Thiên Tu trưởng lão cũng ngây người, lời hứa của Thiên Tu sư huynh là thứ bao nhiêu đệ tử tha thiết ước mơ. Nhưng đến giờ đệ tử này lại đưa ra mong muốn như vậy, rõ ràng làm cho bọn họ giật mình.
- Con chắc chứ? - Thiên Tu trưởng lão hỏi lại lần nữa, đề phòng mình nghe nhầm.
Lâm Phàm hai tay chắp sau lưng, hơi ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc nói:
- Đương nhiên, Lâm Phàm con trước giờ không biết hối hận. Bạn bè bình thường thì dễ có, tri kỉ thì khó tìm. Tuy con quen biết Trương sư huynh không lâu, nhưng trong tình cảnh nguy nan, huynh ấy thay con ngăn cản đối thủ, bảo vệ mạng sống của con. Lâm Phàm con từ nay sẽ không bạc đãi huynh ấy, mong trưởng lão thành toàn.
Lã Khải Minh bọn họ nghe được mấy lời này, lập tức cảm thấy được làm bạn với Lâm sư đệ thực sự là vô cùng vinh hạnh.
Hoàng Phú Quý dụi mắt, quá cảm động, thực là cảm động quá đi mất.
Bao nhiêu nữ đệ tử còn cảm động sắp khóc đến nơi.
- Lâm sư huynh đúng là người đàn ông tốt.
- Nếu có thể làm bạn bên cạnh Lâm sư huynh thì hạnh phúc biết nhường nào.
Thiên Tu trưởng lão vô cùng xúc động:
- Được, được, rất tốt. Con có tình nguyện bái ta làm thầy, trở thành đệ tử chân truyền của ta, kế thừa kĩ năng của ta không?
Lâm Phàm sừng sốt, có hơi bất ngờ, không hiểu mô tê gì cả.
Tình huống này là thế nào?
Các đệ tử xung quanh điên cuồng, đệ tử chân truyền, kế tục kĩ năng. Đây đúng là vô cùng may mắn.
Tu vi của Thiên Tu trưởng lão trong tông môn thuộc mười người đứng đầu, nắm giữ đại quyền, biết bao người muốn trở thành đệ tử, thi thoảng cũng có người từng may mắn trở thành đệ tử chính danh, nhưng đệ tử chân truyền thì chưa từng có.
Đây vốn chính là cơ hội một bước lên trời.
- Đa tạ trưởng lão ưu ái. Chỉ là đệ tử muốn nói, con đưa ra mong muốn này không phải vì muốn trưởng lão thiên vị. Đồng thời cũng là muốn các vị huynh đệ ở đây biết rằng, đồng môn nên giúp đỡ lẫn nhau. - Lâm Phàm lãnh đạm tiêu sái nói.
Ặc!
Vài đệ tử không nhịn nổi sắp thổ huyết.
Từ chối rồi.
Thằng cha này lại từ chối.
Ông trời ơi, mau mau đánh chết thằng cha kia đi.
Bức khí tung hoành, không chịu nổi nữa.
Chương 63
Đối với người khác mà nói thì việc cự tuyệt ý tốt của Thiên Tu trưởng lão là một hành vi cực kỳ ngu ngốc.
Đệ tử chân truyền không giống như những đệ tử bình thường khác, được kế thừa các kỹ năng thân truyền của Thiên Tu trưởng lão. Đến lúc đó thì trở thành nhân vật có thực quyền trong tông là chuyện dễ như trở bàn tay, không thể thay đổi được.
Lâm Phàm cảm giác được ánh mắt của một số đệ tử vây quanh đều nhìn mình tỏ thái độ rằng tên này không biết điều, nhưng hắn chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Hắn bây giờ bỗng dưng muốn hát bài “Chúng ta không giống nhau.”
Hắn là Lâm Phàm, sở hữu bàn tay vàng thì bất kể là thực lực hay địa vị hắn cũng có thể kiếm được dựa vào hai bàn tay này. Huống chi hắn căn bản không coi trọng địa vị ấy, nó quá mệt mỏi và cũng không có ý nghĩa gì cả. Trở thành một cường giả nắm giữ tất cả trong tay mới là mục đích duy nhất mà hắn theo đuổi ở thế giới này.
Đánh giá của Thiên Tu trưởng lão đối với người đệ tử trước mặt này lại tăng cao, nhưng ông cũng rất hoài nghi rằng mị lực của mình tuột xuống nhanh như vậy sao?
Đích thân thu nhận đồ đệ lại bị cự tuyệt, chuyện này khiến Thiên Tu trưởng lão bị đả kích nghiêm trọng.
- Ngươi chắc chứ? - Thiên Tu trưởng lão hỏi, ý tứ rất rõ ràng, nếu như bây giờ ngươi hối hận thì vẫn còn kịp đấy.
Lâm Phàm lạnh nhạt gật đầu, hai tay ôm quyền:
- Trưởng lão, đệ tử đã quyết định rồi, xin người hãy cứu sư huynh con.
- Được, vậy hãy dẫn đường cho ta, để lão phu đích thân trị thương giúp sư huynh ngươi, giúp hắn thay da đổi thịt mà tiến thêm được một bước, coi như đáp ứng yêu cầu của ngươi. - Thiên Tu trưởng lão vuốt râu nói.
Lâm Phàm không biết tu vi Thiên Tu trưởng lão như thế nào nhưng nhất định là cường giả từ Địa Cương cảnh trở lên, hoặc cũng có thể là cường giả Thiên Cương cảnh.
Nếu như là cường giả Thiên Cương cảnh ra tay giúp sư huynh thay da đổi thịt thì lợi ích mang lại thật không dám tưởng tượng.
Sau khi mấy người Lâm Phàm rời đi, các đệ tử ở lại cũng chợt phản ứng, cả đám bắt đầu kêu rên.
Bọn họ quả thật không dám tin tên đệ tử đó lại dám từ chối Thiên Tu trưởng lão, không phải đầu óc tên này không bình thường thì còn có thể là gì?
Haizzz.
Bó tay.
- Lục sư huynh, tên đệ tử này…- Một đệ tử nội môn lắc đầu than thở, không biết nên nói gì cho phải.
Lục Đạo Thăng cũng chẳng còn gì để nói, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Lâm sư đệ sẽ lựa chọn như vậy, không biết Lâm sư đệ nghĩ gì nữa.
Ngược lại, Liễu Nhược Trần bên cạnh lạnh mặt nói:
- Đồ vô tri ngu xuẩn, có lẽ sau này hắn sẽ hiểu ra rằng hôm nay hắn lựa chọn bỏ qua cơ duyên to lớn này là lựa chọn ngu ngốc đến nhường nào. - Nói xong nàng lập tức xoay người đi khỏi.
Chỉ có một đôi mắt ái mộ vẫn chăm chú vào bóng người phương xa kia.
Đối với vô số đệ tử mà nói, Liễu Nhược Trần là nữ thần trong lòng bọn họ cũng là đối tượng thích hợp nhất để làm một nửa của mình. Nhưng các đệ tử cũng tự hiểu rằng nữ thần thế này chỉ có thể ngắm nhìn cả đời, cho dù chỉ là một góc áo của nữ thần cũng không thể đụng tới.
Lục Đạo Thăng lắc đầu ngán ngẩm, hắn không phản bác được Liễu sư muội. Có lẽ sau này Lâm sư đệ sẽ hối hận quyết định hôm nay ngu xuẩn cỡ nào.
Nhưng mặc kệ như thế nào đi nữa, hắn cũng rõ ràng rằng Lâm sư đệ là người trọng tình nghĩa, đáng để kết giao.
Hắn cũng cảm thấy vui mừng thay Trương sư đệ có thể có được một bằng hữu như vậy.
...
Trương Long nằm trên giường, trong lòng dần tuyệt vọng. Tuy rằng không biết thương thế của mình như thế nào nhưng hắn có thể cảm giác được khí huyết trong cơ thể đang dần kiệt quệ. Hiển nhiên là các huyệt đã bị phá, hắn rồi sẽ trở thành phế nhân.
Nhưng hắn không hối hận chút nào, nếu như cho hắn thêm một cơ hội lựa chọn nữa thì hắn cũng sẽ không nhận thua trước đệ tử Nhật Chiếu tông kia.
Hắn nghĩ, nếu như nhận thua với đệ tử Nhật Chiêu tông thì nỗi sỉ nhục không tài nào xóa bỏ, cho dù có chết cũng không xóa đi được.
Két két.
Cửa bị đẩy ra.
Trương Long biết chắc là bọn Lâm sư đệ đến đây, hắn điều chỉnh lại cảm xúc, không thể để các đệ đệ lo lắng cho mình được. Nhưng khi nhìn thấy bóng người nọ, hắn bất chợt ngây ngẩn.
Thật không ngờ Thiên Tu trưởng lão lại đến thăm một đệ tử ngoại môn như hắn.
Hắn muốn giãy dụa nhưng toàn thân lại vô lực, chỉ đành trừng mắt.
Lâm Phàm tiến lên:
- Trương sư huynh xin đừng cử động.
Trương Long chớp chớp mắt, muốn Lâm sư đệ đỡ mình dậy nhưng cả người bị băng bó thành cái dạng này thì có nâng dậy cũng vô dụng.
Thiên Tu trưởng lão bước tới, nhìn thoáng qua rồi gật đầu:
- Ừm, không tồi, lão phu đã nhìn thấy ngươi trên lôi đài tỷ thí rồi. Tông môn có được đệ tử như ngươi đúng là may mắn.
Lâm Phàm:
- Trưởng lão, xin hãy ra tay.
- Ừm. - Thiên Tu trưởng lão gật đầu, sau đó một cổ khí tức huyền diệu tỏa ra, bộ râu dài thẳng đứng hơi gợn lên. Phía trên Trương su huynhh dần dần có một khối khí ngưng tụ, khối khí này không ngừng xoay tròn như đang hấp thu tinh khí thiên địa vậy.
Tu vi bọn Lâm Phàm quá thấp mà kiến thức cũng thiếu hụt trầm trọng nên làm sao có thể hiểu được điều huyền diệu trong đó, nhưng dù sao đi nữa bọn họ cũng cảm giác thao tác vừa rồi rất cao cấp.
-Lại đây…- Ông ngoắc tay một cái, không khí đang phẳng lặng đột nhiên nứt ra một khe hở. Một luồng nước sông xanh biếc tựa như dây lụa chảy ra từ khe nứt đó, sau đó quẩn quanh trên thân thể Trương Long. Lúc đã tẩy sạch xong nó liền hóa thành từng giọt nước rồi rơi xuống, dung nhập vào từng lỗ chân lông trên người hắn.
Trong nháy mắt, mọi thứ khôi phục lại bình thường.
-Xong. - Thiên Tu trưởng lão khẽ vuốt bộ râu dài, nở nụ cười nhìn về phía Lâm Phàm - Lão phu hỏi ngươi lần nữa, ngươi chắc chứ?
Lâm Phàm thật muốn tức chết, đã nói bao lần rồi hả, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Đệ tử chắc chắn.
- Được thôi, lão phu sẽ không cố ép ngươi.
Sau đó, Thiên Tu trưởng lão rời khỏi.
Lúc này, bọn Lã Khải Minhh nhanh chóng bước tới:
-Sao rồi, có cảm giác gì không?
Roẹt!
Mảnh vải trắng quấn trên người Trương Long rách tả tơi, rơi rắc đầy trên giường.
Gương mặt Trương Long tỏ vẻ không thể tin:
- Ta thấy hình như ta hồi phục rồi.
Hắn cảm thấy dòng máu khô kiệt kia lại dần dần dâng trào, tràn ngập từng ngóc ngách trong cơ thể hắn, thậm chí hắn nhận thấy so với trước kia còn cường đại hơn nữa.
Trong họa có phúc, quả thật là trong họa có phúc.
Lâm Phàm cũng tươi cười:
- Chúc mừng Trương sư huynh, xem ra trong họa có phúc rồi. Sau khi hồi phục tu vi lại tiến thêm một bước, mà khoảng cách với Tôi Thể tầng chín cũng được rút ngắn.
Trương Long gật mạnh đầu:
- Đa tạ các sư huynh đệ đã quan tâm, hiện tại ta cảm thấy cơ thể tràn ngập sức mạnh. - Nhưng kế tiếp lại nghi hoặc hỏi - Tại sao Thiên Tu trưởng lão lại đến chữa thương cho ta?
Biểu tình mọi người có chút quái dị, Trương Long nhìn Hoàng Phú Quý:
- Hoàng sư đệ, ngươi nói đi.
Hoàng Phú Quý không che giấu nói:
- Sư huynh, là nhờ Lâm sư đệ, lần thi đấu này Lâm sư đệ lập công lớn nên Thiên Tu trưởng lão ban thưởng. Mà Lâm sư đệ đưa ra yêu cầu giúp huynh khôi phục như cũ nên Thiên Tu trưởng lão mới tới đây.
Trương Long nghe xong thì giật mình, nhìn Lâm sư đệ đầy ngạc nhiên. Hắn không ngờ rằng Lâm sư đệ vì mình mà đưa ra yêu cầu như vậy.
- Lâm sư đệ, đệ… - Hốc mắt Trương Long đỏ hoe. Trong tông môn nhìn như yên bình nhưng thực chất chuyện các đệ tử lừa đảo cấu xé lẫn nhau xảy ra không ít, ai ai cũng chỉ biết lo cho bản thân mình. Ấy thế mà lại có người vì nhiệt thành quan tâm đến mình, mình…
Lâm Phàm dửng dưng khoát tay:
- Bất kỳ phần thưởng nào so với sức khỏe của sư huynh đều không đáng để nói đến. Được rồi, bỏ qua việc này đi, đừng nhắc tới nữa.
- Lâm sư đệ! - Ngay lúc này đây, hốc mắt Trương Long đã đỏ hết cả lên, ân tình này hắn vĩnh viễn sẽ khắc ghi trong lòng.
...
Chương 64
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài, Phú Quý ơi, huynh chẳng lẽ không biết ta là người rất khiêm tốn sao?
Tại sao lại nói chân tướng ra chứ, thế này chẳng phải là chỉ làm tăng thêm sự bất đắc dĩ hay sao?
Còn ánh mắt chứa chan trìu mến kia của Trương sư huynh, hắn đành phải miễn cưỡng tiếp nhận.
Tu vi Thiên Tu trưởng lão quả thật rất mạnh, hắn có thể cảm giác được tình hình của Trương sư huynh đang chuyển biến rất tích cực. Tận đáy lòng hắn rất vui vẻ, ít nhất thì Trương sư huynh có thể đuổi kịp bước chân của mình rồi.
Nếu không bỏ cách xa quá thì cũng ngại.
Mọi người hàn huyên cùng nhau một lát rồi Lâm Phàm liền trở về tu luyện. Con đường tu luyện là không thể lơi lỏng được, từng giây từng phút đều phải cố gắng.
Trải qua sự việc lần này, đối với Trương Long mà nói, ân trọng như núi.
Nhưng Lâm Phàm lại tỏ vẻ không để tâm cho lắm, còn Trương sư huynh nhận được ân tình thì đàn ông đàn ang mà cảm động đến khóc nức nở, trông thật thảm thiết.
Trong phòng.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng hai đầu gối, Địa Cương cảnh đã ngay trước mắt rồi, hôm nay hắn nhất định phải phá vỡ lá chắn để trở thành cường giả Địa Cương cảnh.
Ở Tôi Thể cảnh, tích lũy của bản thân có lẽ không phải cao nhất nhưng tuyệt đối là ổn nhất.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” cấp cao nhất.
“Bạo huyết” cấp cao nhất.
Trong đó “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” thuộc công pháp khổ luyện, chủ yếu là không hề rườm rà, lấy sức mạnh tuyệt đối để trấn áp mọi thứ, nó rất thích hợp cho con đường của Lâm Phàm.
Mà “Bạo huyết” là công pháp mà đả thương địch một ngàn sẽ tự tổn thương tám trăm, tuy nhiên tác dụng phụ của nó lại không hề ảnh hưởng đến hắn.
Hai loại công pháp này khi thi triển cùng lúc, sức mạnh bạo phát, không chỉ đơn giản là 1+1=2, nếu nhất định phải nêu ra một con số cụ thể thì nó phải là 3.
Có được buff “Thân bất tử” thì hướng tu luyện về sau phải kết hợp với điều kiện bản thân mà lựa chọn hướng đi thích hợp, có lẽ con đường dùng bạo lực đàn áp là thích hợp nhất.
Chứ không phải là đi con đường nhẹ nhàng hay gì đấy kỳ dị khác.
Phương hướng này phải lấy thực lực chứng minh.
Mặt trời đã lặn về tây, trời đất dần dần trở thành một mảnh xám đen.
Lâm Phàm mở to đôi mắt, nhếch mép mỉm cười vui sướng, điểm khổ tu đã đủ, có thể tăng tu vi rồi.
Hắn nhấn dấu + để tăng tu vi.
“Tiêu hao 256000 điểm khổ tu.”
“Tu vi: Địa Cương cảnh tầng một.”
Trong chớp mắt, Lâm Phàm cảm thấy cơ thể xảy ra thay đổi cực lớn, tất cả khí huyết như dung nham nóng chảy cuồn cuộn, cả người nóng hừng hực như lò luyện đan, tỏa ra hơi nước trắng đục.
Lâm Phàm cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình, khí huyết hình thành vòng xoáy, giống như vòng xoáy được hình thành trong ngân hà vậy, từng dòng khí huyết ngưng tụ lại, tập trung thành một điểm.
Đây có lẽ chính là cảnh cửa duy nhất để Tôi Thể tầng chín đột phá đến Địa Cương cảnh.
Để đột phá đến Địa Cương cảnh bắt buộc phải tập trung toàn bộ khí huyết hội tụ thành một điểm duy nhất, để hình thành nội hạt của Địa Cương cảnh, hấp thu toàn bộ cương khí đất trời để cường đại bản thân.
Nếu như không thể ngưng tụ được nội hạt của Địa Cương cảnh, khí huyết sẽ lập tức phân tán. Như vậy chứng tỏ lần đột phá ấy đã thất bại, khí huyết vốn tràn đầy sẽ chỉ còn một nửa. Muốn tiếp tục ngưng tụ, phải tu luyện lại lần nữa, tu luyện đến khi huyết đạt đến cảnh giới tràn đầy.
Nghe ra có vẻ rất đơn giản, nhưng thực ra khó khăn chồng chất khó khăn.
Không biết đã có bao nhiêu đệ tử kẹt ở bước này đến mấy tháng trời, không thể tiến bộ lên được.
Nhưng đối với mình mà nói thì hết thảy đều không có vấn đề gì, bởi vì mình không có bất kỳ chướng ngại vật nào, tất cả đều thuận buồm xuôi gió.
Mặt đất vốn lạnh lẽo lại bắt đầu nóng lên, sức mạnh huyền diệu sâu trong các ngóc ngách của lòng đất bị dẫn dụ, dần dần nâng lên, dung nhập vào trong cơ thể.
- Thành công rồi!
Bên trong đan điền có một viên nội hạch như hạt đậu nành đang chầm chậm xoay tròn, đồng thời xuất hiện một luồng sức mạnh Địa Cương bao bọc lấy nó.
Tuy rằng rất nhỏ nhưng hắn cũng vẫn cảm nhận được sự thay đổi về chất.
Với thực lực hiện tại của hắn, đã có thể tha hồ mà hành hung Tôi Thể tầng chín. Đương nhiên, cứ cho là chưa đột phá sang Địa Cương cảnh, hắn cũng vẫn tha hồ hành hung Tôi Thể tầng chín như thường.
Hắn xòe bàn tay ra, trong đầu khẽ suy nghĩ, bàn tay kia vốn vô cùng bình thường đột nhiên bao phủ một tầng cương khí. Hắn cảm nhận được lực công kích cùng khả năng phòng ngự của bản thân đã tăng vọt.
Dĩ nhiên, cỗ cương khí lúc này không cách nào rời khỏi thân thể được. Phải tiếp tục làm cho viên nội hạch Địa Cương lớn lên, đợi sang Địa Cương tầng hai thì cỗ cương khí ấy mới có thể rời khỏi cơ thể, đánh một kích xa trăm mét.
Nghĩ đến tên Liễu Phong bị mình ngụy trang thành Thần Đèn hại cho nổ chết, hắn cảm thấy thật nuối tiếc cho đối phương.
Rõ rằng tên kia là cường giả Địa cương cảnh tầng một, thực lực của mình khi đó không thể nào trở thành đối thủ của hắn được. Chỉ là một phút lơ là để bị lừa, là không bao giờ còn nhìn thấy trời xanh.
Đây phải chăng là nỗi bi ai của cường giả.
Cầm lấy bản kiếm pháp hạ phẩm Huyền Giai “Cuồng Phong kiếm pháp” mà hắn từng thu thập được, bây giờ hắn đã là cường giả Địa Cương cảnh, có thể tu luyện được rồi nhưng hắn không thích kiếp pháp cho lắm.
Bỏ đi, trước hết không nên tu luyện cái này, lãng phí điểm tích lũy lắm.
Nhân dịp hôm nay là ngày trọng đại, mình phải rút thưởng một lần mới được.
Xem xét bảng điều khiển cá nhân, hắn thấy có chút thay đổi.
“Danh tính: Lâm Phàm
Tu vi: Địa Cương cảnh tầng một (+)
Điểm khổ tu: 0
Điểm tích lũy: 14960
Thiên phú: Bất Tử Chi Thân, 100% tay không thu Bạch Nhận”
Chủ tu: Kim thân luyện thể quyết (3)
Công pháp: “Bạo lực lang nha bổng” max cấp, “Bạo huyết” max cấp.
Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở.”
Khi đột phá đến Địa Cương cảnh, có chút thay đổi nhỏ là chủ tu và công pháp được chia làm hai, coi như dùng văn tự hóa để xác nhận đặc tính mới của bản thân, cũng không tồi.
Điểm tích lũy hơn mười nghìn điểm, thoạt nhìn thì nhiều thật đấy nhưng thực chất rất ít, nếu như dùng để nâng cao công pháp thì quả thật như muối bỏ biển.
Nhanh chóng rút thưởng thử chút vận may.
Trước tiên rút chín lần liên tiếp Thanh Đồng để bỏ bớt số lẻ phía sau.
Rút Thanh Đồng không có nghĩa là không rút được đồ tốt, chẳng qua là so với Bạch Ngân, tỉ lệ rút được đồ tốt của Thanh Đồng thấp hơn rất, rất nhiều.
“Tiêu hao 900 điểm điểm tích lũy.”
Ánh mắt hắn chăm chú không hề di chuyển, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ rút được một viên Sư Hổ đan, đan dược loại tu luyện cấp Thượng phẩm Nhân Giai.
Thành quả này coi như tạm được, chẳng qua bản thân đã đột phá đến Địa Cương cảnh, trợ giúp của viên Sư hổ đan có thể nói là cực kỳ bé nhỏ.
Rút thưởng mười lần Bạch Ngân.
“Tiêu hao 3000 điểm tích lũy.”
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cám ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”
Lâm Phàm cũng không thấy tiếc nuối gì, đây có đáng là bao. Nếu chỉ tốn có mấy ngàn điểm mà đã rút được đồ ngon thì chẳng phải sẽ không cảm nhận được sự hưng phấn khi rút được đồ ngon hay sao.
Cuộc đời con người đã chơi là phải vui. Mở hack cũng được không sao, nhưng mà hack cái kiểu biến thái quá thì chỉ có mất hết hứng thú.
Cơ mà, nói thì nói như vậy, nhưng con mẹ nó không cho tí đồ ngon nào là không được đâu nhé.
- Con lạy Ngọc Hoàng đại đế, con lạy Như Lai phật tổ, con lạy Quan Thế Âm Bồ Tát, xin cho con ít may mắn để con rút trúng thưởng.
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Xin chúc mừng nhận được Bí kíp sáng tạo công pháp Thượng phẩm Huyền Giai.”
- Ôi đuỵt, thiêng rồi kìa.
Lâm Phàm hô lên một tiếng, hưng phấn không thôi. Mười lần rút thưởng quả là đáng tin cậy, đúng là muốn gì được nấy. Bí kíp sáng tạo công pháp Thượng phẩm Huyền Giai chính là thứ đồ hắn cần nhất bây giờ.
Hắn đã có kế hoạch, trước tiên phải nâng cấp “Kim thân luyện thể quyết”. Hắn luôn tin rằng không được coi thường bất cứ công pháp nào, nhất là công pháp cơ bản nhất. Rễ có bền thì cây mới tốt, sau đó từng bước từng bước nâng cấp lên, nhất định sẽ trở thành công pháp nghịch thiên.
- Không rút nữa, cứ có cảm giác rút nữa thì chính là lãng phí điểm tích lũy. Sau này mà giàu lên rồi thì sẽ đầu tư rút mấy trăm lần liền. Không biết cảnh tượng đấy sẽ như thế nào, cứ nghĩ đến là thấy kích động.
Mặc dù mình đã trở thành cường giả Địa Cương cảnh rồi nhưng cũng không nên kiêu ngạo tự mãn.
Ngủ thì có gì hay ho, phải cố gắng tu luyện mới được.
Nếu mình cứ ở trạng thái không ngừng cố gắng như vậy mà không trở thành cường giả thì còn ai có thể trở thành cường giả chứ.
Hơn nữa, mình lại luôn một lòng quyết tâm trở thành cường giả.
Chương 65
Con đường tu hành này, đã dấn thân vào rồi là phải luôn luôn tiến về phía trước, vĩnh viễn không bao giờ chùn bước.
Hiện tại mặc dù có thể đi đường tắt, nhưng bắt buộc phải nỗ lực tu luyện, mới có thể trở thành cường giả chân chính.
Đến lúc đó, trời đất bao la có nơi nào mà mình không thể tung hoành chứ.
Mặt trời đã nhô lên cao, lực Địa Cương xâm nhập vào từng đường gân thớ thịt hắn. Sức mạnh ấy lớn dần, nội hạch Địa Cương trôi nổi trong đan điền. Một tia lực Địa Cương khuếch tán khắp các bộ phận, dần dần ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể.
Điểm khổ tu 108000 điểm.
Tự sát, mười giây, và đi ra ngoài.
Vốn dĩ hắn từ bên ngoài trở lại tông môn với mục đích chủ yếu là đột phá đến Địa Cương cảnh. Hiện tại mục đích đã đạt được rồi, xem ra phải tiếp tục ra ngoài lang thang khám phá mới được.
Tất cả việc hắn làm đều vì mục đích nâng cao thực lực bản thân.
Được cái đột phá sang Địa Cương cảnh xong thì có thể tự do đi học miễn phí một loại công pháp Hạ phẩm Huyền Giai của tông môn, đây có thể coi như là phúc lợi của tông môn.
Tông môn phải chăm lo, bồi dưỡng một số lượng đệ tử rất lớn, vì thế những thứ được coi là tài sản của tông môn thì không thể miễn phí công khai cho tất cả các đệ tử, nếu không tông môn sớm đã bị diệt vong rồi.
Những tài nguyên cần để tu luyện từ Địa Cương cảnh trở xuống còn có thể dễ có được. Nhưng khi đã sang đến Địa Cương cảnh trở lên, lượng tài nguyên cần thiết phải nói là rất đáng sợ.
Coi như là có thể hỗ trợ tu luyện cho hàng trăm hàng nghìn đệ tử Địa Cương cảnh, nhưng sẽ chẳng thể hỗ trợ được bao lâu. Hơn nữa số lượng các đệ tử Địa Cương cảnh nhiều vô số kể, vượt quá xa so với con số nói trên.
Công Pháp đường.
Một nữ đệ tử xuất hiện ở đây, các đệ tử xung quanh khi nhìn thấy nàng ai ai cũng thổn thức, sau đó bắt đầu nhỏ giọng trao đổi.
- Ngươi nhìn kìa, bóng dáng ấy rất yểu điệu có đúng không? - Một vài đệ tử tụm lại nhỏ giọng bàn luận.
Một nam đệ tử không rõ danh tính nhìn thấy bóng lưng kia cứ nuốt nước miếng liên tục, ánh mắt rạng ngời lên:
- Dáng người nàng đẹp quá đi, cái mông kìa, căng tròn săn chắc.
- Ha ha, chỉ là dáng lưng xinh đẹp mà thôi, coi chừng đó. - Một đệ tử trong đó cảm thán, đột nhiên nổi hứng vui đùa, hô to với nàng ấy - Mộ Linh, xoay người lại đi!
Ngay lúc nữ đệ tử kia xoay người, nam tử lúc trước còn khen dáng người nàng đẹp lập tức trợn tròn mắt, thấy mình như mù luôn.
- Trông dọa người quá đi.
Rồi có lẽ hắn cũng nhận ra mình vừa nói hơi quá đáng, lập tức bịt miệng lại, núp ở đằng sau đám người.
Mộ Linh quay người, nàng biết rõ rằng tên đệ tử gọi tên mình kia là muốn trêu chọc mình, nàng cũng quen rồi. Vào tông đã mười năm nhưng chẳng hiểu vì sao cho dù mình luôn cố gắng tu luyện thế nào đi nữa, tu vi vẫn ở Tôi Thể tầng bảy. Trong khi các đồng môn vào sau họ đều đuổi kịp và vượt qua nàng luôn rồi.
Nhưng nàng không hề quan tâm, bởi vì nàng biết rằng mình đã cố gắng. Ngay cả khi người khác nghỉ ngơi, nàng cũng không ngừng cố gắng, chỉ cần cố gắng hết sức thì nàng sẽ không hối hận gì cả.
Mà thứ bọn họ chế giễu lại chính là khuôn mặt của mình. Khi sinh ra bên má trái nàng đã có một vết bớt, vết bớt này như kiểu má trái từng bị thiêu đốt vậy, chiếm cả nửa khuôn mặt. Lúc bé chỉ là một điểm nhỏ nhưng càng lớn lên, vết bớt màu đỏ này cũng lớn theo, thậm chí còn dần dần lan rộng ra.
Không thèm để ý đến ánh mắt xung quanh, nàng đi đến Công Pháp đường. Tích cóp một thời gian dài cuối cùng nàng cũng có thể mua một quyển công pháp Trung phẩm Nhân Giai.
Trong lòng nàng rất vui vẻ.
Lúc này, một đám người từ phía cửa đi vào.
Trong đám người này, có một nữ tử mang nét mặt cao ngạo, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, dung mạo diễm lệ, được một đám nam đệ tử vây quanh tung hô, ủng hộ, thu hút mọi ánh nhìn.
Đám đệ tử lúc nãy cười nhạo Mộ Linh, khi nhìn thấy nữ tử này thì ngây người.
- Đó là Liễu Nguyệt, muội muội của Liễu Nhược Trần sư tỉ.
- Xinh đẹp quá đi, cũng kiều diễm như Nhược Trần sư tỉ vậy…
Mộ Linh nhìn nữ tử phía trước, trong lòng có chút ngưỡng mộ, nàng hâm mộ nữ tử này không có bất cứ tỳ vết nào trên khuôn mặt. Nhưng rất nhanh, sự ngưỡng mộ ấy hoàn toàn biến mất.
Liễu Nguyệt rất hưởng thụ loại cảm giác được mọi người tung hô, nhất là đám nam nhân xung quanh, đuổi cũng không thèm đi. Tên nào cũng nịnh bợ nàng, nàng muốn có cái gì lập tức có cái đó.
Tuy rằng trong đó có hào quang của tỷ tỷ bao phủ, nhưng nàng vẫn thản nhiên tiếp nhận.
Lúc nàng thấy được Mộ Linh xấu xí đằng trước thì cố ý đi tới, rồi như cố ý không làm chủ bản thân, đứng không vững, để đẩy Mộ Linh ngã xuống đất. Mà chính nàng thì giả bộ như vô tình té xuống theo, hàng mi hơi nhíu, thần thái động lòng người, cất giọng nói mềm mại:
- Đau quá đi, hình như ta bị trật chân rồi.
Đám nam đệ tử xung quanh thấy cảnh đó lập tức chen lên trước muốn đỡ Liễu Nguyệt dậy, cả đám quan tâm hỏi:
- Liễu sư muội có sao không?
- Có bị thương ở đâu không?
- Có đau hay không?
Bọn nam tử đau lòng vô cùng, giống như bảo bối của mình đụng phải chuyện gì vậy.
Bên kia, Mộ Linh bị xô ngã ngồi xuống đất, nhíu chặt mày, vai trái có chút đau đớn.
Liễu Nguyệt giả vờ té ngã nhưng thật ra lòng bàn tay ả có giấu một lực đạo.
Lúc này, một tên đệ tử quan tâm Liễu Nguyệt căm tức nhìn Mộ Linh:
- Ơ cái con này, mắt mù không nhìn thấy đường à?
- Lỡ như làm Liễu sư muội bị thương, mày có chịu trách nhiệm nổi không?
Vai trái Mộ Linh đau đến tê liệt, trong lòng nàng có chút uất ức, nàng đâu có làm gì đâu mà.
Liễu Nguyệt được bọn nam tử xung quanh nâng dậy, nàng ta khiêu khích nhìn Mộ Linh như cố ý nói rằng: Có thấy sự khác biệt giữa gà hoang và Phượng Hoàng không?
- Các sư huynh à, ta không sao. - Liễu Nguyệt nũng nịu nói, giọng nói ấy khiến đám nam nhân xung quanh rùng mình một cái. Dễ nghe, dễ nghe quá đi mất.
- Sư muội không có việc gì là tốt rồi, nếu có làm sao thì sư huynh đau lòng chết mất.
- Nếu sư muội có chuyện gì, sư huynh nhất định không để yên cho cô ta.
Và rồi bọn họ nhìn Mộ Linh đầy chán ghét. Tuy nói đây là thế giới huyền ảo nhưng cũng vẫn là thời đại dựa vào mặt để sống cả thôi.
Sự đối lập giữa Liễu Nguyệt và Mộ Linh nháy mắt hình thành một cách rõ ràng.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Liễu Nguyệt mà bỏ qua Mộ Linh bên kia.
Theo bọn họ, Liễu Nguyệt bị thương chút ít thôi thì đã đủ để lòng họ đau như dao cắt. Còn Mộ Linh thì chính là tự rước họa vào thân, không ai thèm quan tâm.
- Chúng ta đi thôi. - Liễu Nguyệt cất tiếng, khinh miệt liếc Mộ Linh bằng một con mắt.
...
Khóe mắt Mộ Linh ngân ngấn nước, nhưng vẫn cố nhịn xuống, nàng không thể rơi nước mắt được. Tình xuống này xảy ra cũng không phải lần một lần hai, nàng cũng đã quen rồi.
Không có bạn bè, không có người thân, càng không có người quan tâm mình.
Nàng ao ước có được bạn bè, nhưng sau nhiều lần gặp phải những cảnh ngộ chả hay ho cho lắm, nàng đã dần dần khép kín nội tâm của chính mình.
Đúng lúc này, một giọng nói cất lên phía sau lưng nàng:
- Sư muội này không sao chứ.
Một giọng nói tràn đầy từ tính.
Mộ Linh sửng sốt quay đầu lại, tự đáy lòng nàng xúc động. Đôi mắt nàng sáng long lanh như hai hòn ngọc, vẽ lên một nét cười hiền hòa.
Thanh mát như gió xuân.
Người này đang quan tâm mình sao?
Khi Lâm Phàm nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng hơi sửng sốt, không thể không nói nàng ấy có chút dọa người. Nhưng kiếp trước chẳng phải đến Như Hoa mà mình còn thưởng thức được hết sạch sáu mươi phút, xong vẫn còn thẩm du được.
(Như Hoa: nhân vật ngoáy mũi kinh điển trong phim của Châu Tinh Trì, do Lý Kiện Nhân thủ vai)
Nữ tử trước mặt này có đáng là gì.
Đôi môi khẽ mở, nhe hàm răng tuyết trắng, hắn khom người, vươn tay, rồi mở rộng bàn tay:
- Sư muội có thể đứng lên được không?
Một làn dó xuân thổi qua, làm bay bay mái tóc dài của Lâm Phàm.
Trong mắt Mộ Linh bây giờ, dường như cả thế giới này hoàn toàn yên tĩnh. Một cảm giác được người ta quan tâm chăm sóc đã dần dần nảy sinh từ sâu trong lòng nàng.
Đây là cảm giác chưa bao giờ nàng có được.
Nàng ngơ ngẩn.
Nàng ngây người.
Trong mắt nàng toàn bộ trời đất giờ đây đều biến mất, chỉ còn sót lại vị sư huynh đang vươn tay ra nâng mình dậy.
- Ha ha! - Lâm Phàm cười đểu, cảm giác mình đã là kẻ chiến thắng cuộc đời. Ngoại trừ chưa có ý trung nhân ra, còn lại đều đã nắm trong tay. Làm màu làm mè xong còn có thể cười nhạo đối phương lúc họ chuẩn bị rời đi, diễn biến này thật tuyệt vời.
Thân là đệ tử ngoại môn nhất phẩm, tự nhiên hắn đã là tấm gương của biết bao sư đệ. Đặc biệt lần này còn xuất hiện đầy phong cách như thế, như phong ba bão táp mà trấn áp toàn bộ võ đài, làm nở mày nở mặt cho các đệ tử ngoại môn, nhất định là sẽ nhận được vô vàn sự chào đón.
Mà hai câu hắn vừa nói, đối với đệ tử Nhật Chiếu tông thực chính là họa vô đơn chí.
Lần này chiếm thượng phong, nhưng về sau vẫn phải chịu khó tu luyện thêm, nếu không tu luyện tử tế, lần tới chỉ có nước ăn đập.
Thiên Tu trưởng lão tâm tình vui sướng, vốn dĩ cho rằng lần này sẽ làm Viêm Hoa tông mất hết mặt mũi. Nhưng không ngờ lại mọc ra một đệ tử từ trên trời rơi xuống, dùng sức mạnh tuyệt đối đàn áp hết thảy, lấy lại thể diện cho tông môn, điều này khiến ông ta hết đỗi vui mừng.
Đối với đệ tử như vậy, nhất định phải thưởng, hơn nữa còn phải thưởng cực lớn mới được.
Ông ta ho nhẹ một tiếng, toàn thể im lặng.
Thiên Tu trưởng lão nhìn Lâm Phàm nói:
- Đệ tử Lâm Phàm, lần này ngươi đã lập công lớn cho tông môn. Muốn phần thưởng gì, chỉ cần ngươi nói ra, bổn trưởng lão nhất định đáp ứng ngươi.
Lâm Phàm ngu người, Hoàng Phú Quý con mẹ nó thông minh vãi, éo ngờ đoán trúng thật. Tuy cách nói có hơi khác chút đỉnh, nhưng ý thì không khác mấy.
Mà lời Thiên Tu trưởng lão vừa hứa hẹn, làm cho cả đệ tử ngoại môn lẫn đệ tử nội môn đều ngạc nhiên.
Đáng lẽ chuyện này sẽ chẳng gây chấn động gì, chung quy Thiên Tu trưởng lão thưởng phạt phân minh, đối với đệ tử lập công trước giờ đều rất rộng rãi. Nhưng câu sau cơ, gì mà “bổn trưởng lão nhất định đáp ứng”, nghe sai sai.
Và rồi, biết bao người ngưỡng mộ và ghen tị, khao khát thế vào vị trí của Lâm Phàm, đáng tiếc đây chỉ là ảo tưởng của bọn họ mà thôi.
Lã Khải Minh trong lòng vui sướng không thôi, tự đáy lòng mừng thay cho Lâm sư đệ.
Tất cả đều là do Lâm sư đệ tự mình đạt được, chỉ cần đưa ra yêu cầu hợp lí, chắc chắn có thể một bước lên trời.
Lâm Phàm khiêm tốn nói:
- Trưởng lão, thân là đệ tử tông môn, đây là việc đệ tử nên làm.
Hơi khiêm tốn một chút chứ. Trước đây hắn đã xem qua rất nhiều bộ phim, trong đó mỗi khi lão đại muốn thưởng tiểu đệ, tiểu đệ đều vô cùng tham lam nói ra phần thưởng. Thế là liền bị lão đại một chưởng đánh gục, cuối cùng chốt lại một câu: Xuống dưới đó mà hưởng thụ đi.
Ngẫm lại tình huống này, hắn lập tức cảm thấy có chút sợ hãi.
Thiên Tu trưởng lão rất thỏa mãn gật gật đầu, ông rất thích đệ tử này. Tuy tu vi hơi thấp, nhưng nếu như chịu khó bồi dưỡng thêm, có lẽ sẽ trở thành trụ cột vững chắc của tông môn.
Có điều nếu như để Lâm Phàm biết được suy nghĩ này, hắn chắc chắn sẽ điên cuồng nôn oẹ.
Trụ cột vững chắc? Cái mục tiêu này, cũng quá coi thường ta rồi, ít nhất phải trở thành cường giả siêu cấp khai thiên lập địa mới được.
- Bổn trưởng lão thưởng phạt phân mình, có công ắt phải thưởng. Lần này ngươi giết mười hai đệ tử ngoại môn của Nhật Chiếu tông, cũng là báo thù rửa hận cho sự hi sinh của các đệ tử trong cuộc đấu. Nói đi, ngươi muốn gì? - Thiên Tu trưởng lão hỏi.
Các đệ tử xung quanh đều sốt ruột chết đi được, mau mau đưa ra yêu cầu đi, đây chính là cơ hội lớn đó, không biết có bao nhiêu người muốn có cơ hội này.
Mà đối với đệ tử nội môn, bọn họ mong phần thưởng này đến đỏ cả mắt.
Lâm Phàm đang suy nghĩ, phần thưởng?
Nên muốn phần thưởng gì đây, bản thân rút thưởng cũng kiến được rất nhiều những thứ kì lạ hiếm có, hơn nữa khi tu luyện, điểm khổ tu cũng tăng lên rất nhanh.
Hay muốn tiền, thế thì thô tục quá, đầu óc mình thông minh như vậy, cách kiếm tiền có nhiều. Hơn nữa chém người rồi lục xoát thi thể thì mới biết được cảm giác hồi hộp là gì. Nếu đùng cái trở thành người giàu thì trên đời này còn gì thú vị nữa? Không có tí động lực nào, vậy thà trở thành một phế nhân còn hơn.
Còn về đan được thì càng không có ý nghĩa lắm, Huyền Giai đan dược mình không cần, Địa Giai đan dược có thể cho mình bao nhiêu lợi ích? Chắc còn không nhiều bằng tự mình tu luyện một đêm.
Về phần Thiên Giai đan dược thì thôi bỏ đi, cũng không biết tông môn có nỡ cho không.
Mà mấy cái công pháp thì càng khỏi phải nói, nâng cao công pháp cần điểm tích luỹ, công pháp phẩm giai càng cao, điểm tích lũy cần đến cũng càng nhiều. Chỉ được nhìn mà không được dùng, thì đau lòng biết bao.
Nghĩ đến Trương sư huynh đang nằm đó, hắn cảm thấy đáng thương. Lã sư huynh còn nói Trương sư huynh bị tàn phế rồi, muốn hồi phục phải mất khoảng một năm. Điều này đối với Trương sư huynh chắc chắn là đả kích rất lớn. Thân là bạn tốt, nhất định không thể thấy chết không cứu.
- Trưởng lão con nghĩ xong rồi, sư huynh con Trương Long trên lôi đài bị đối phương phế mất tu vi, bị thương nặng. Cho dù thương thế có đỡ dần, trong khoảng thời gian dài e rằng không thể hồi phục, cho nên con muốn giúp sư huynh hồi phục. - Lâm Phàm nói.
Các đệ tử xung quanh đều đang chờ đợi Lâm Phàm đưa ra mong muốn. Bọn họ cho rằng Lâm Phàm nhất định sẽ yêu cầu lợi ích cực lớn. Ví dụ như muốn Thiên Tu trưởng lão thu nhận làm đệ tử, trở thành đệ tử chính danh, hoặc là hưởng đãi ngộ đặc biệt từ trưởng lão,...
Bởi vì chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, nên khi nghe Lâm Phàm đưa ra yêu cầu, mọi người đều trợn tròn mắt.
- Hắn có phải điên rồi không, cơ hội cực tốt như vậy lại chỉ đưa ra yêu cầu thế này?
- Giúp người khác hồi phục thương thế? Việc này…
- Hắn rốt cuộc nghĩ thế nào vậy, lẽ nào não bị kẹp rồi.
Bọn Lã Khải Minh vô cùng chờ đợi, nhưng khi nghe thấy Lâm sư đệ nói ra yêu cầu thế này, bọn họ đều đơ ra. Đặc biệt là Hoàng Phú Quý càng ngây ra nhìn Lâm Phàm.
Hắn thật không thể ngờ được Lâm sư đệ sẽ đưa ra yêu cầu này.
Tuy quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng trong tình huống một bước lên trời này, hẳn là bất kì ai cũng không nỡ bỏ qua mà dành cơ hội cho người khác.
Thiên Tu trưởng lão hiển nhiên cũng sửng sốt, đã một khoảng thời gian dài, ông từng thưởng cho rất nhiều đệ tử, nhưng chưa từng nghe thấy đệ tử nào chọn mong muốn kiểu này.
Và thế là, ông ta bắt đầu nghĩ ngờ bản thân, lẽ nào do lời hứa của mình không còn quan trọng nữa?
Mà một số trưởng lão bên cạnh Thiên Tu trưởng lão cũng ngây người, lời hứa của Thiên Tu sư huynh là thứ bao nhiêu đệ tử tha thiết ước mơ. Nhưng đến giờ đệ tử này lại đưa ra mong muốn như vậy, rõ ràng làm cho bọn họ giật mình.
- Con chắc chứ? - Thiên Tu trưởng lão hỏi lại lần nữa, đề phòng mình nghe nhầm.
Lâm Phàm hai tay chắp sau lưng, hơi ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc nói:
- Đương nhiên, Lâm Phàm con trước giờ không biết hối hận. Bạn bè bình thường thì dễ có, tri kỉ thì khó tìm. Tuy con quen biết Trương sư huynh không lâu, nhưng trong tình cảnh nguy nan, huynh ấy thay con ngăn cản đối thủ, bảo vệ mạng sống của con. Lâm Phàm con từ nay sẽ không bạc đãi huynh ấy, mong trưởng lão thành toàn.
Lã Khải Minh bọn họ nghe được mấy lời này, lập tức cảm thấy được làm bạn với Lâm sư đệ thực sự là vô cùng vinh hạnh.
Hoàng Phú Quý dụi mắt, quá cảm động, thực là cảm động quá đi mất.
Bao nhiêu nữ đệ tử còn cảm động sắp khóc đến nơi.
- Lâm sư huynh đúng là người đàn ông tốt.
- Nếu có thể làm bạn bên cạnh Lâm sư huynh thì hạnh phúc biết nhường nào.
Thiên Tu trưởng lão vô cùng xúc động:
- Được, được, rất tốt. Con có tình nguyện bái ta làm thầy, trở thành đệ tử chân truyền của ta, kế thừa kĩ năng của ta không?
Lâm Phàm sừng sốt, có hơi bất ngờ, không hiểu mô tê gì cả.
Tình huống này là thế nào?
Các đệ tử xung quanh điên cuồng, đệ tử chân truyền, kế tục kĩ năng. Đây đúng là vô cùng may mắn.
Tu vi của Thiên Tu trưởng lão trong tông môn thuộc mười người đứng đầu, nắm giữ đại quyền, biết bao người muốn trở thành đệ tử, thi thoảng cũng có người từng may mắn trở thành đệ tử chính danh, nhưng đệ tử chân truyền thì chưa từng có.
Đây vốn chính là cơ hội một bước lên trời.
- Đa tạ trưởng lão ưu ái. Chỉ là đệ tử muốn nói, con đưa ra mong muốn này không phải vì muốn trưởng lão thiên vị. Đồng thời cũng là muốn các vị huynh đệ ở đây biết rằng, đồng môn nên giúp đỡ lẫn nhau. - Lâm Phàm lãnh đạm tiêu sái nói.
Ặc!
Vài đệ tử không nhịn nổi sắp thổ huyết.
Từ chối rồi.
Thằng cha này lại từ chối.
Ông trời ơi, mau mau đánh chết thằng cha kia đi.
Bức khí tung hoành, không chịu nổi nữa.
Chương 63
Đối với người khác mà nói thì việc cự tuyệt ý tốt của Thiên Tu trưởng lão là một hành vi cực kỳ ngu ngốc.
Đệ tử chân truyền không giống như những đệ tử bình thường khác, được kế thừa các kỹ năng thân truyền của Thiên Tu trưởng lão. Đến lúc đó thì trở thành nhân vật có thực quyền trong tông là chuyện dễ như trở bàn tay, không thể thay đổi được.
Lâm Phàm cảm giác được ánh mắt của một số đệ tử vây quanh đều nhìn mình tỏ thái độ rằng tên này không biết điều, nhưng hắn chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Hắn bây giờ bỗng dưng muốn hát bài “Chúng ta không giống nhau.”
Hắn là Lâm Phàm, sở hữu bàn tay vàng thì bất kể là thực lực hay địa vị hắn cũng có thể kiếm được dựa vào hai bàn tay này. Huống chi hắn căn bản không coi trọng địa vị ấy, nó quá mệt mỏi và cũng không có ý nghĩa gì cả. Trở thành một cường giả nắm giữ tất cả trong tay mới là mục đích duy nhất mà hắn theo đuổi ở thế giới này.
Đánh giá của Thiên Tu trưởng lão đối với người đệ tử trước mặt này lại tăng cao, nhưng ông cũng rất hoài nghi rằng mị lực của mình tuột xuống nhanh như vậy sao?
Đích thân thu nhận đồ đệ lại bị cự tuyệt, chuyện này khiến Thiên Tu trưởng lão bị đả kích nghiêm trọng.
- Ngươi chắc chứ? - Thiên Tu trưởng lão hỏi, ý tứ rất rõ ràng, nếu như bây giờ ngươi hối hận thì vẫn còn kịp đấy.
Lâm Phàm lạnh nhạt gật đầu, hai tay ôm quyền:
- Trưởng lão, đệ tử đã quyết định rồi, xin người hãy cứu sư huynh con.
- Được, vậy hãy dẫn đường cho ta, để lão phu đích thân trị thương giúp sư huynh ngươi, giúp hắn thay da đổi thịt mà tiến thêm được một bước, coi như đáp ứng yêu cầu của ngươi. - Thiên Tu trưởng lão vuốt râu nói.
Lâm Phàm không biết tu vi Thiên Tu trưởng lão như thế nào nhưng nhất định là cường giả từ Địa Cương cảnh trở lên, hoặc cũng có thể là cường giả Thiên Cương cảnh.
Nếu như là cường giả Thiên Cương cảnh ra tay giúp sư huynh thay da đổi thịt thì lợi ích mang lại thật không dám tưởng tượng.
Sau khi mấy người Lâm Phàm rời đi, các đệ tử ở lại cũng chợt phản ứng, cả đám bắt đầu kêu rên.
Bọn họ quả thật không dám tin tên đệ tử đó lại dám từ chối Thiên Tu trưởng lão, không phải đầu óc tên này không bình thường thì còn có thể là gì?
Haizzz.
Bó tay.
- Lục sư huynh, tên đệ tử này…- Một đệ tử nội môn lắc đầu than thở, không biết nên nói gì cho phải.
Lục Đạo Thăng cũng chẳng còn gì để nói, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Lâm sư đệ sẽ lựa chọn như vậy, không biết Lâm sư đệ nghĩ gì nữa.
Ngược lại, Liễu Nhược Trần bên cạnh lạnh mặt nói:
- Đồ vô tri ngu xuẩn, có lẽ sau này hắn sẽ hiểu ra rằng hôm nay hắn lựa chọn bỏ qua cơ duyên to lớn này là lựa chọn ngu ngốc đến nhường nào. - Nói xong nàng lập tức xoay người đi khỏi.
Chỉ có một đôi mắt ái mộ vẫn chăm chú vào bóng người phương xa kia.
Đối với vô số đệ tử mà nói, Liễu Nhược Trần là nữ thần trong lòng bọn họ cũng là đối tượng thích hợp nhất để làm một nửa của mình. Nhưng các đệ tử cũng tự hiểu rằng nữ thần thế này chỉ có thể ngắm nhìn cả đời, cho dù chỉ là một góc áo của nữ thần cũng không thể đụng tới.
Lục Đạo Thăng lắc đầu ngán ngẩm, hắn không phản bác được Liễu sư muội. Có lẽ sau này Lâm sư đệ sẽ hối hận quyết định hôm nay ngu xuẩn cỡ nào.
Nhưng mặc kệ như thế nào đi nữa, hắn cũng rõ ràng rằng Lâm sư đệ là người trọng tình nghĩa, đáng để kết giao.
Hắn cũng cảm thấy vui mừng thay Trương sư đệ có thể có được một bằng hữu như vậy.
...
Trương Long nằm trên giường, trong lòng dần tuyệt vọng. Tuy rằng không biết thương thế của mình như thế nào nhưng hắn có thể cảm giác được khí huyết trong cơ thể đang dần kiệt quệ. Hiển nhiên là các huyệt đã bị phá, hắn rồi sẽ trở thành phế nhân.
Nhưng hắn không hối hận chút nào, nếu như cho hắn thêm một cơ hội lựa chọn nữa thì hắn cũng sẽ không nhận thua trước đệ tử Nhật Chiếu tông kia.
Hắn nghĩ, nếu như nhận thua với đệ tử Nhật Chiêu tông thì nỗi sỉ nhục không tài nào xóa bỏ, cho dù có chết cũng không xóa đi được.
Két két.
Cửa bị đẩy ra.
Trương Long biết chắc là bọn Lâm sư đệ đến đây, hắn điều chỉnh lại cảm xúc, không thể để các đệ đệ lo lắng cho mình được. Nhưng khi nhìn thấy bóng người nọ, hắn bất chợt ngây ngẩn.
Thật không ngờ Thiên Tu trưởng lão lại đến thăm một đệ tử ngoại môn như hắn.
Hắn muốn giãy dụa nhưng toàn thân lại vô lực, chỉ đành trừng mắt.
Lâm Phàm tiến lên:
- Trương sư huynh xin đừng cử động.
Trương Long chớp chớp mắt, muốn Lâm sư đệ đỡ mình dậy nhưng cả người bị băng bó thành cái dạng này thì có nâng dậy cũng vô dụng.
Thiên Tu trưởng lão bước tới, nhìn thoáng qua rồi gật đầu:
- Ừm, không tồi, lão phu đã nhìn thấy ngươi trên lôi đài tỷ thí rồi. Tông môn có được đệ tử như ngươi đúng là may mắn.
Lâm Phàm:
- Trưởng lão, xin hãy ra tay.
- Ừm. - Thiên Tu trưởng lão gật đầu, sau đó một cổ khí tức huyền diệu tỏa ra, bộ râu dài thẳng đứng hơi gợn lên. Phía trên Trương su huynhh dần dần có một khối khí ngưng tụ, khối khí này không ngừng xoay tròn như đang hấp thu tinh khí thiên địa vậy.
Tu vi bọn Lâm Phàm quá thấp mà kiến thức cũng thiếu hụt trầm trọng nên làm sao có thể hiểu được điều huyền diệu trong đó, nhưng dù sao đi nữa bọn họ cũng cảm giác thao tác vừa rồi rất cao cấp.
-Lại đây…- Ông ngoắc tay một cái, không khí đang phẳng lặng đột nhiên nứt ra một khe hở. Một luồng nước sông xanh biếc tựa như dây lụa chảy ra từ khe nứt đó, sau đó quẩn quanh trên thân thể Trương Long. Lúc đã tẩy sạch xong nó liền hóa thành từng giọt nước rồi rơi xuống, dung nhập vào từng lỗ chân lông trên người hắn.
Trong nháy mắt, mọi thứ khôi phục lại bình thường.
-Xong. - Thiên Tu trưởng lão khẽ vuốt bộ râu dài, nở nụ cười nhìn về phía Lâm Phàm - Lão phu hỏi ngươi lần nữa, ngươi chắc chứ?
Lâm Phàm thật muốn tức chết, đã nói bao lần rồi hả, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Đệ tử chắc chắn.
- Được thôi, lão phu sẽ không cố ép ngươi.
Sau đó, Thiên Tu trưởng lão rời khỏi.
Lúc này, bọn Lã Khải Minhh nhanh chóng bước tới:
-Sao rồi, có cảm giác gì không?
Roẹt!
Mảnh vải trắng quấn trên người Trương Long rách tả tơi, rơi rắc đầy trên giường.
Gương mặt Trương Long tỏ vẻ không thể tin:
- Ta thấy hình như ta hồi phục rồi.
Hắn cảm thấy dòng máu khô kiệt kia lại dần dần dâng trào, tràn ngập từng ngóc ngách trong cơ thể hắn, thậm chí hắn nhận thấy so với trước kia còn cường đại hơn nữa.
Trong họa có phúc, quả thật là trong họa có phúc.
Lâm Phàm cũng tươi cười:
- Chúc mừng Trương sư huynh, xem ra trong họa có phúc rồi. Sau khi hồi phục tu vi lại tiến thêm một bước, mà khoảng cách với Tôi Thể tầng chín cũng được rút ngắn.
Trương Long gật mạnh đầu:
- Đa tạ các sư huynh đệ đã quan tâm, hiện tại ta cảm thấy cơ thể tràn ngập sức mạnh. - Nhưng kế tiếp lại nghi hoặc hỏi - Tại sao Thiên Tu trưởng lão lại đến chữa thương cho ta?
Biểu tình mọi người có chút quái dị, Trương Long nhìn Hoàng Phú Quý:
- Hoàng sư đệ, ngươi nói đi.
Hoàng Phú Quý không che giấu nói:
- Sư huynh, là nhờ Lâm sư đệ, lần thi đấu này Lâm sư đệ lập công lớn nên Thiên Tu trưởng lão ban thưởng. Mà Lâm sư đệ đưa ra yêu cầu giúp huynh khôi phục như cũ nên Thiên Tu trưởng lão mới tới đây.
Trương Long nghe xong thì giật mình, nhìn Lâm sư đệ đầy ngạc nhiên. Hắn không ngờ rằng Lâm sư đệ vì mình mà đưa ra yêu cầu như vậy.
- Lâm sư đệ, đệ… - Hốc mắt Trương Long đỏ hoe. Trong tông môn nhìn như yên bình nhưng thực chất chuyện các đệ tử lừa đảo cấu xé lẫn nhau xảy ra không ít, ai ai cũng chỉ biết lo cho bản thân mình. Ấy thế mà lại có người vì nhiệt thành quan tâm đến mình, mình…
Lâm Phàm dửng dưng khoát tay:
- Bất kỳ phần thưởng nào so với sức khỏe của sư huynh đều không đáng để nói đến. Được rồi, bỏ qua việc này đi, đừng nhắc tới nữa.
- Lâm sư đệ! - Ngay lúc này đây, hốc mắt Trương Long đã đỏ hết cả lên, ân tình này hắn vĩnh viễn sẽ khắc ghi trong lòng.
...
Chương 64
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài, Phú Quý ơi, huynh chẳng lẽ không biết ta là người rất khiêm tốn sao?
Tại sao lại nói chân tướng ra chứ, thế này chẳng phải là chỉ làm tăng thêm sự bất đắc dĩ hay sao?
Còn ánh mắt chứa chan trìu mến kia của Trương sư huynh, hắn đành phải miễn cưỡng tiếp nhận.
Tu vi Thiên Tu trưởng lão quả thật rất mạnh, hắn có thể cảm giác được tình hình của Trương sư huynh đang chuyển biến rất tích cực. Tận đáy lòng hắn rất vui vẻ, ít nhất thì Trương sư huynh có thể đuổi kịp bước chân của mình rồi.
Nếu không bỏ cách xa quá thì cũng ngại.
Mọi người hàn huyên cùng nhau một lát rồi Lâm Phàm liền trở về tu luyện. Con đường tu luyện là không thể lơi lỏng được, từng giây từng phút đều phải cố gắng.
Trải qua sự việc lần này, đối với Trương Long mà nói, ân trọng như núi.
Nhưng Lâm Phàm lại tỏ vẻ không để tâm cho lắm, còn Trương sư huynh nhận được ân tình thì đàn ông đàn ang mà cảm động đến khóc nức nở, trông thật thảm thiết.
Trong phòng.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng hai đầu gối, Địa Cương cảnh đã ngay trước mắt rồi, hôm nay hắn nhất định phải phá vỡ lá chắn để trở thành cường giả Địa Cương cảnh.
Ở Tôi Thể cảnh, tích lũy của bản thân có lẽ không phải cao nhất nhưng tuyệt đối là ổn nhất.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” cấp cao nhất.
“Bạo huyết” cấp cao nhất.
Trong đó “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” thuộc công pháp khổ luyện, chủ yếu là không hề rườm rà, lấy sức mạnh tuyệt đối để trấn áp mọi thứ, nó rất thích hợp cho con đường của Lâm Phàm.
Mà “Bạo huyết” là công pháp mà đả thương địch một ngàn sẽ tự tổn thương tám trăm, tuy nhiên tác dụng phụ của nó lại không hề ảnh hưởng đến hắn.
Hai loại công pháp này khi thi triển cùng lúc, sức mạnh bạo phát, không chỉ đơn giản là 1+1=2, nếu nhất định phải nêu ra một con số cụ thể thì nó phải là 3.
Có được buff “Thân bất tử” thì hướng tu luyện về sau phải kết hợp với điều kiện bản thân mà lựa chọn hướng đi thích hợp, có lẽ con đường dùng bạo lực đàn áp là thích hợp nhất.
Chứ không phải là đi con đường nhẹ nhàng hay gì đấy kỳ dị khác.
Phương hướng này phải lấy thực lực chứng minh.
Mặt trời đã lặn về tây, trời đất dần dần trở thành một mảnh xám đen.
Lâm Phàm mở to đôi mắt, nhếch mép mỉm cười vui sướng, điểm khổ tu đã đủ, có thể tăng tu vi rồi.
Hắn nhấn dấu + để tăng tu vi.
“Tiêu hao 256000 điểm khổ tu.”
“Tu vi: Địa Cương cảnh tầng một.”
Trong chớp mắt, Lâm Phàm cảm thấy cơ thể xảy ra thay đổi cực lớn, tất cả khí huyết như dung nham nóng chảy cuồn cuộn, cả người nóng hừng hực như lò luyện đan, tỏa ra hơi nước trắng đục.
Lâm Phàm cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình, khí huyết hình thành vòng xoáy, giống như vòng xoáy được hình thành trong ngân hà vậy, từng dòng khí huyết ngưng tụ lại, tập trung thành một điểm.
Đây có lẽ chính là cảnh cửa duy nhất để Tôi Thể tầng chín đột phá đến Địa Cương cảnh.
Để đột phá đến Địa Cương cảnh bắt buộc phải tập trung toàn bộ khí huyết hội tụ thành một điểm duy nhất, để hình thành nội hạt của Địa Cương cảnh, hấp thu toàn bộ cương khí đất trời để cường đại bản thân.
Nếu như không thể ngưng tụ được nội hạt của Địa Cương cảnh, khí huyết sẽ lập tức phân tán. Như vậy chứng tỏ lần đột phá ấy đã thất bại, khí huyết vốn tràn đầy sẽ chỉ còn một nửa. Muốn tiếp tục ngưng tụ, phải tu luyện lại lần nữa, tu luyện đến khi huyết đạt đến cảnh giới tràn đầy.
Nghe ra có vẻ rất đơn giản, nhưng thực ra khó khăn chồng chất khó khăn.
Không biết đã có bao nhiêu đệ tử kẹt ở bước này đến mấy tháng trời, không thể tiến bộ lên được.
Nhưng đối với mình mà nói thì hết thảy đều không có vấn đề gì, bởi vì mình không có bất kỳ chướng ngại vật nào, tất cả đều thuận buồm xuôi gió.
Mặt đất vốn lạnh lẽo lại bắt đầu nóng lên, sức mạnh huyền diệu sâu trong các ngóc ngách của lòng đất bị dẫn dụ, dần dần nâng lên, dung nhập vào trong cơ thể.
- Thành công rồi!
Bên trong đan điền có một viên nội hạch như hạt đậu nành đang chầm chậm xoay tròn, đồng thời xuất hiện một luồng sức mạnh Địa Cương bao bọc lấy nó.
Tuy rằng rất nhỏ nhưng hắn cũng vẫn cảm nhận được sự thay đổi về chất.
Với thực lực hiện tại của hắn, đã có thể tha hồ mà hành hung Tôi Thể tầng chín. Đương nhiên, cứ cho là chưa đột phá sang Địa Cương cảnh, hắn cũng vẫn tha hồ hành hung Tôi Thể tầng chín như thường.
Hắn xòe bàn tay ra, trong đầu khẽ suy nghĩ, bàn tay kia vốn vô cùng bình thường đột nhiên bao phủ một tầng cương khí. Hắn cảm nhận được lực công kích cùng khả năng phòng ngự của bản thân đã tăng vọt.
Dĩ nhiên, cỗ cương khí lúc này không cách nào rời khỏi thân thể được. Phải tiếp tục làm cho viên nội hạch Địa Cương lớn lên, đợi sang Địa Cương tầng hai thì cỗ cương khí ấy mới có thể rời khỏi cơ thể, đánh một kích xa trăm mét.
Nghĩ đến tên Liễu Phong bị mình ngụy trang thành Thần Đèn hại cho nổ chết, hắn cảm thấy thật nuối tiếc cho đối phương.
Rõ rằng tên kia là cường giả Địa cương cảnh tầng một, thực lực của mình khi đó không thể nào trở thành đối thủ của hắn được. Chỉ là một phút lơ là để bị lừa, là không bao giờ còn nhìn thấy trời xanh.
Đây phải chăng là nỗi bi ai của cường giả.
Cầm lấy bản kiếm pháp hạ phẩm Huyền Giai “Cuồng Phong kiếm pháp” mà hắn từng thu thập được, bây giờ hắn đã là cường giả Địa Cương cảnh, có thể tu luyện được rồi nhưng hắn không thích kiếp pháp cho lắm.
Bỏ đi, trước hết không nên tu luyện cái này, lãng phí điểm tích lũy lắm.
Nhân dịp hôm nay là ngày trọng đại, mình phải rút thưởng một lần mới được.
Xem xét bảng điều khiển cá nhân, hắn thấy có chút thay đổi.
“Danh tính: Lâm Phàm
Tu vi: Địa Cương cảnh tầng một (+)
Điểm khổ tu: 0
Điểm tích lũy: 14960
Thiên phú: Bất Tử Chi Thân, 100% tay không thu Bạch Nhận”
Chủ tu: Kim thân luyện thể quyết (3)
Công pháp: “Bạo lực lang nha bổng” max cấp, “Bạo huyết” max cấp.
Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở.”
Khi đột phá đến Địa Cương cảnh, có chút thay đổi nhỏ là chủ tu và công pháp được chia làm hai, coi như dùng văn tự hóa để xác nhận đặc tính mới của bản thân, cũng không tồi.
Điểm tích lũy hơn mười nghìn điểm, thoạt nhìn thì nhiều thật đấy nhưng thực chất rất ít, nếu như dùng để nâng cao công pháp thì quả thật như muối bỏ biển.
Nhanh chóng rút thưởng thử chút vận may.
Trước tiên rút chín lần liên tiếp Thanh Đồng để bỏ bớt số lẻ phía sau.
Rút Thanh Đồng không có nghĩa là không rút được đồ tốt, chẳng qua là so với Bạch Ngân, tỉ lệ rút được đồ tốt của Thanh Đồng thấp hơn rất, rất nhiều.
“Tiêu hao 900 điểm điểm tích lũy.”
Ánh mắt hắn chăm chú không hề di chuyển, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ rút được một viên Sư Hổ đan, đan dược loại tu luyện cấp Thượng phẩm Nhân Giai.
Thành quả này coi như tạm được, chẳng qua bản thân đã đột phá đến Địa Cương cảnh, trợ giúp của viên Sư hổ đan có thể nói là cực kỳ bé nhỏ.
Rút thưởng mười lần Bạch Ngân.
“Tiêu hao 3000 điểm tích lũy.”
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cám ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”
Lâm Phàm cũng không thấy tiếc nuối gì, đây có đáng là bao. Nếu chỉ tốn có mấy ngàn điểm mà đã rút được đồ ngon thì chẳng phải sẽ không cảm nhận được sự hưng phấn khi rút được đồ ngon hay sao.
Cuộc đời con người đã chơi là phải vui. Mở hack cũng được không sao, nhưng mà hack cái kiểu biến thái quá thì chỉ có mất hết hứng thú.
Cơ mà, nói thì nói như vậy, nhưng con mẹ nó không cho tí đồ ngon nào là không được đâu nhé.
- Con lạy Ngọc Hoàng đại đế, con lạy Như Lai phật tổ, con lạy Quan Thế Âm Bồ Tát, xin cho con ít may mắn để con rút trúng thưởng.
“Rút thưởng Bạch Ngân được: Xin chúc mừng nhận được Bí kíp sáng tạo công pháp Thượng phẩm Huyền Giai.”
- Ôi đuỵt, thiêng rồi kìa.
Lâm Phàm hô lên một tiếng, hưng phấn không thôi. Mười lần rút thưởng quả là đáng tin cậy, đúng là muốn gì được nấy. Bí kíp sáng tạo công pháp Thượng phẩm Huyền Giai chính là thứ đồ hắn cần nhất bây giờ.
Hắn đã có kế hoạch, trước tiên phải nâng cấp “Kim thân luyện thể quyết”. Hắn luôn tin rằng không được coi thường bất cứ công pháp nào, nhất là công pháp cơ bản nhất. Rễ có bền thì cây mới tốt, sau đó từng bước từng bước nâng cấp lên, nhất định sẽ trở thành công pháp nghịch thiên.
- Không rút nữa, cứ có cảm giác rút nữa thì chính là lãng phí điểm tích lũy. Sau này mà giàu lên rồi thì sẽ đầu tư rút mấy trăm lần liền. Không biết cảnh tượng đấy sẽ như thế nào, cứ nghĩ đến là thấy kích động.
Mặc dù mình đã trở thành cường giả Địa Cương cảnh rồi nhưng cũng không nên kiêu ngạo tự mãn.
Ngủ thì có gì hay ho, phải cố gắng tu luyện mới được.
Nếu mình cứ ở trạng thái không ngừng cố gắng như vậy mà không trở thành cường giả thì còn ai có thể trở thành cường giả chứ.
Hơn nữa, mình lại luôn một lòng quyết tâm trở thành cường giả.
Chương 65
Con đường tu hành này, đã dấn thân vào rồi là phải luôn luôn tiến về phía trước, vĩnh viễn không bao giờ chùn bước.
Hiện tại mặc dù có thể đi đường tắt, nhưng bắt buộc phải nỗ lực tu luyện, mới có thể trở thành cường giả chân chính.
Đến lúc đó, trời đất bao la có nơi nào mà mình không thể tung hoành chứ.
Mặt trời đã nhô lên cao, lực Địa Cương xâm nhập vào từng đường gân thớ thịt hắn. Sức mạnh ấy lớn dần, nội hạch Địa Cương trôi nổi trong đan điền. Một tia lực Địa Cương khuếch tán khắp các bộ phận, dần dần ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể.
Điểm khổ tu 108000 điểm.
Tự sát, mười giây, và đi ra ngoài.
Vốn dĩ hắn từ bên ngoài trở lại tông môn với mục đích chủ yếu là đột phá đến Địa Cương cảnh. Hiện tại mục đích đã đạt được rồi, xem ra phải tiếp tục ra ngoài lang thang khám phá mới được.
Tất cả việc hắn làm đều vì mục đích nâng cao thực lực bản thân.
Được cái đột phá sang Địa Cương cảnh xong thì có thể tự do đi học miễn phí một loại công pháp Hạ phẩm Huyền Giai của tông môn, đây có thể coi như là phúc lợi của tông môn.
Tông môn phải chăm lo, bồi dưỡng một số lượng đệ tử rất lớn, vì thế những thứ được coi là tài sản của tông môn thì không thể miễn phí công khai cho tất cả các đệ tử, nếu không tông môn sớm đã bị diệt vong rồi.
Những tài nguyên cần để tu luyện từ Địa Cương cảnh trở xuống còn có thể dễ có được. Nhưng khi đã sang đến Địa Cương cảnh trở lên, lượng tài nguyên cần thiết phải nói là rất đáng sợ.
Coi như là có thể hỗ trợ tu luyện cho hàng trăm hàng nghìn đệ tử Địa Cương cảnh, nhưng sẽ chẳng thể hỗ trợ được bao lâu. Hơn nữa số lượng các đệ tử Địa Cương cảnh nhiều vô số kể, vượt quá xa so với con số nói trên.
Công Pháp đường.
Một nữ đệ tử xuất hiện ở đây, các đệ tử xung quanh khi nhìn thấy nàng ai ai cũng thổn thức, sau đó bắt đầu nhỏ giọng trao đổi.
- Ngươi nhìn kìa, bóng dáng ấy rất yểu điệu có đúng không? - Một vài đệ tử tụm lại nhỏ giọng bàn luận.
Một nam đệ tử không rõ danh tính nhìn thấy bóng lưng kia cứ nuốt nước miếng liên tục, ánh mắt rạng ngời lên:
- Dáng người nàng đẹp quá đi, cái mông kìa, căng tròn săn chắc.
- Ha ha, chỉ là dáng lưng xinh đẹp mà thôi, coi chừng đó. - Một đệ tử trong đó cảm thán, đột nhiên nổi hứng vui đùa, hô to với nàng ấy - Mộ Linh, xoay người lại đi!
Ngay lúc nữ đệ tử kia xoay người, nam tử lúc trước còn khen dáng người nàng đẹp lập tức trợn tròn mắt, thấy mình như mù luôn.
- Trông dọa người quá đi.
Rồi có lẽ hắn cũng nhận ra mình vừa nói hơi quá đáng, lập tức bịt miệng lại, núp ở đằng sau đám người.
Mộ Linh quay người, nàng biết rõ rằng tên đệ tử gọi tên mình kia là muốn trêu chọc mình, nàng cũng quen rồi. Vào tông đã mười năm nhưng chẳng hiểu vì sao cho dù mình luôn cố gắng tu luyện thế nào đi nữa, tu vi vẫn ở Tôi Thể tầng bảy. Trong khi các đồng môn vào sau họ đều đuổi kịp và vượt qua nàng luôn rồi.
Nhưng nàng không hề quan tâm, bởi vì nàng biết rằng mình đã cố gắng. Ngay cả khi người khác nghỉ ngơi, nàng cũng không ngừng cố gắng, chỉ cần cố gắng hết sức thì nàng sẽ không hối hận gì cả.
Mà thứ bọn họ chế giễu lại chính là khuôn mặt của mình. Khi sinh ra bên má trái nàng đã có một vết bớt, vết bớt này như kiểu má trái từng bị thiêu đốt vậy, chiếm cả nửa khuôn mặt. Lúc bé chỉ là một điểm nhỏ nhưng càng lớn lên, vết bớt màu đỏ này cũng lớn theo, thậm chí còn dần dần lan rộng ra.
Không thèm để ý đến ánh mắt xung quanh, nàng đi đến Công Pháp đường. Tích cóp một thời gian dài cuối cùng nàng cũng có thể mua một quyển công pháp Trung phẩm Nhân Giai.
Trong lòng nàng rất vui vẻ.
Lúc này, một đám người từ phía cửa đi vào.
Trong đám người này, có một nữ tử mang nét mặt cao ngạo, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, dung mạo diễm lệ, được một đám nam đệ tử vây quanh tung hô, ủng hộ, thu hút mọi ánh nhìn.
Đám đệ tử lúc nãy cười nhạo Mộ Linh, khi nhìn thấy nữ tử này thì ngây người.
- Đó là Liễu Nguyệt, muội muội của Liễu Nhược Trần sư tỉ.
- Xinh đẹp quá đi, cũng kiều diễm như Nhược Trần sư tỉ vậy…
Mộ Linh nhìn nữ tử phía trước, trong lòng có chút ngưỡng mộ, nàng hâm mộ nữ tử này không có bất cứ tỳ vết nào trên khuôn mặt. Nhưng rất nhanh, sự ngưỡng mộ ấy hoàn toàn biến mất.
Liễu Nguyệt rất hưởng thụ loại cảm giác được mọi người tung hô, nhất là đám nam nhân xung quanh, đuổi cũng không thèm đi. Tên nào cũng nịnh bợ nàng, nàng muốn có cái gì lập tức có cái đó.
Tuy rằng trong đó có hào quang của tỷ tỷ bao phủ, nhưng nàng vẫn thản nhiên tiếp nhận.
Lúc nàng thấy được Mộ Linh xấu xí đằng trước thì cố ý đi tới, rồi như cố ý không làm chủ bản thân, đứng không vững, để đẩy Mộ Linh ngã xuống đất. Mà chính nàng thì giả bộ như vô tình té xuống theo, hàng mi hơi nhíu, thần thái động lòng người, cất giọng nói mềm mại:
- Đau quá đi, hình như ta bị trật chân rồi.
Đám nam đệ tử xung quanh thấy cảnh đó lập tức chen lên trước muốn đỡ Liễu Nguyệt dậy, cả đám quan tâm hỏi:
- Liễu sư muội có sao không?
- Có bị thương ở đâu không?
- Có đau hay không?
Bọn nam tử đau lòng vô cùng, giống như bảo bối của mình đụng phải chuyện gì vậy.
Bên kia, Mộ Linh bị xô ngã ngồi xuống đất, nhíu chặt mày, vai trái có chút đau đớn.
Liễu Nguyệt giả vờ té ngã nhưng thật ra lòng bàn tay ả có giấu một lực đạo.
Lúc này, một tên đệ tử quan tâm Liễu Nguyệt căm tức nhìn Mộ Linh:
- Ơ cái con này, mắt mù không nhìn thấy đường à?
- Lỡ như làm Liễu sư muội bị thương, mày có chịu trách nhiệm nổi không?
Vai trái Mộ Linh đau đến tê liệt, trong lòng nàng có chút uất ức, nàng đâu có làm gì đâu mà.
Liễu Nguyệt được bọn nam tử xung quanh nâng dậy, nàng ta khiêu khích nhìn Mộ Linh như cố ý nói rằng: Có thấy sự khác biệt giữa gà hoang và Phượng Hoàng không?
- Các sư huynh à, ta không sao. - Liễu Nguyệt nũng nịu nói, giọng nói ấy khiến đám nam nhân xung quanh rùng mình một cái. Dễ nghe, dễ nghe quá đi mất.
- Sư muội không có việc gì là tốt rồi, nếu có làm sao thì sư huynh đau lòng chết mất.
- Nếu sư muội có chuyện gì, sư huynh nhất định không để yên cho cô ta.
Và rồi bọn họ nhìn Mộ Linh đầy chán ghét. Tuy nói đây là thế giới huyền ảo nhưng cũng vẫn là thời đại dựa vào mặt để sống cả thôi.
Sự đối lập giữa Liễu Nguyệt và Mộ Linh nháy mắt hình thành một cách rõ ràng.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Liễu Nguyệt mà bỏ qua Mộ Linh bên kia.
Theo bọn họ, Liễu Nguyệt bị thương chút ít thôi thì đã đủ để lòng họ đau như dao cắt. Còn Mộ Linh thì chính là tự rước họa vào thân, không ai thèm quan tâm.
- Chúng ta đi thôi. - Liễu Nguyệt cất tiếng, khinh miệt liếc Mộ Linh bằng một con mắt.
...
Khóe mắt Mộ Linh ngân ngấn nước, nhưng vẫn cố nhịn xuống, nàng không thể rơi nước mắt được. Tình xuống này xảy ra cũng không phải lần một lần hai, nàng cũng đã quen rồi.
Không có bạn bè, không có người thân, càng không có người quan tâm mình.
Nàng ao ước có được bạn bè, nhưng sau nhiều lần gặp phải những cảnh ngộ chả hay ho cho lắm, nàng đã dần dần khép kín nội tâm của chính mình.
Đúng lúc này, một giọng nói cất lên phía sau lưng nàng:
- Sư muội này không sao chứ.
Một giọng nói tràn đầy từ tính.
Mộ Linh sửng sốt quay đầu lại, tự đáy lòng nàng xúc động. Đôi mắt nàng sáng long lanh như hai hòn ngọc, vẽ lên một nét cười hiền hòa.
Thanh mát như gió xuân.
Người này đang quan tâm mình sao?
Khi Lâm Phàm nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng hơi sửng sốt, không thể không nói nàng ấy có chút dọa người. Nhưng kiếp trước chẳng phải đến Như Hoa mà mình còn thưởng thức được hết sạch sáu mươi phút, xong vẫn còn thẩm du được.
(Như Hoa: nhân vật ngoáy mũi kinh điển trong phim của Châu Tinh Trì, do Lý Kiện Nhân thủ vai)
Nữ tử trước mặt này có đáng là gì.
Đôi môi khẽ mở, nhe hàm răng tuyết trắng, hắn khom người, vươn tay, rồi mở rộng bàn tay:
- Sư muội có thể đứng lên được không?
Một làn dó xuân thổi qua, làm bay bay mái tóc dài của Lâm Phàm.
Trong mắt Mộ Linh bây giờ, dường như cả thế giới này hoàn toàn yên tĩnh. Một cảm giác được người ta quan tâm chăm sóc đã dần dần nảy sinh từ sâu trong lòng nàng.
Đây là cảm giác chưa bao giờ nàng có được.
Nàng ngơ ngẩn.
Nàng ngây người.
Trong mắt nàng toàn bộ trời đất giờ đây đều biến mất, chỉ còn sót lại vị sư huynh đang vươn tay ra nâng mình dậy.