-
Chương 143-145
Chương 143
Ba vị phong chủ bị Thiên Tu trưởng lão bắt đến rồi quẳng xuống đất, chật vật không chịu nổi.
- Ta là phong chủ của Hồng Đế phong, một trong những người có khả năng trở thành tông chủ. Ngươi sao có thể đối xử với chúng ta như vậy?
Chiến Hồng Đế ngạo nghễ nói, cho dù bộ dáng lúc này của hắn có chút chật vật, nhưng khí thế vẫn cao ngất:
- Ngươi luôn miệng nói chúng ta đã giết đồ nhi của ngươi nhưng mà ngươi có chứng cứ gì không?
Vạn Trung Thiên vốn là người có tu vi yếu nhất bên trong thập phong. Nguyên bản hắn cũng là thiên kiêu, đáng tiếc ở dưới uy thế kinh khủng của Thiên Tu trưởng lão, hắn cũng không dám nhiều lời, đứng ở trong ba người, cúi đầu trầm tư.
Quân Vô Thiên lúc trước cũng có phản kháng, nhưng mà ở dưới uy thế của Thiên Tu trưởng lão, cuối cùng chỉ có thể thu tay lại, mặc cho Thiên Tu chộp tới, để tránh khỏi bị nỗi khổ da thịt. Nhưng giờ phút này, hắn cũng nhìn thẳng Thiên Tu trưởng lão, giận giữ nói:
- Theo quy củ của tông môn, ba người chúng ta đều là người có khả năng trở thành tông chủ. Ngoại trừ tông chủ thì chúng ta không cần nhận sự quản chế của bất cứ kẻ nào, cho dù Thiên Tu trưởng lão có là trưởng lão đỉnh tiêm của tông ta, nhưng mà ngươi cũng không có quyền trừng phạt chúng ta, càng không thể ra tay với chúng ta.
Đám đệ tử đang vây xem ở chung quanh run lẩy bẩy, trong ánh mắt tản ra thần sắc khó tin. Từ lúc bọn hắn nhập tông đến nay, đây là lần thứ nhất gặp được chuyện thế này, trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn lại dám liều lĩnh làm trái với quy củ, trấn áp ba vị phong chủ.
Mười vị phong chủ đều là người có khả năng trở thành tông chủ, có thực lực cường hãn, là tấm gương cho các đệ tử noi theo. Cho nên vì giữ gìn sự uy nghiêm của mười vị phong chủ ở trong suy nghĩ của các đệ tử khác, đối với hành động cả mười vị phong chủ, tất cả trưởng lão trong tông môn đều mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không phải quá mức, bình thường cũng sẽ không hỏi đến.
Nhưng mà bây giờ, ở trước mặt mọi người, Thiên Tu trưởng lão không phân trường hợp, lấy thực lực tuyệt đối, xem ba người như là sâu kiến mà bắt đến, làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi. E rằng nếu như bây giờ cả mười vị phong chủ đều ở tại tông môn, Thiên Tu trưởng lão cũng sẽ không do dự mà bắt cả.
Đến lúc đó, thật sự là đại sự lớn rồi.
Hỏa Dung vội vàng đi lên, tranh thủ thời gian khuyên can:
- Thiên Tu đủ rồi. Việc này chỉ sợ còn cần tông chủ định đoạt. Bây giờ còn có các đệ tử khác ở đây, không thể để các phong chủ mất hết thể diện được.
- Đồ nhi của ta đều đã chết, bọn hắn còn muốn thể diện sao?
Thiên Tu quát một tiếng chói tai, trong mắt lóe lên sát ý. Thân là một trong những trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn, vậy mà lại động sát tâm đối với người có khả năng trở thành tông chủ. Đây chính là sự tình mà tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng.
- Nếu cả ba người các ngươi đều không thừa nhận, vậy thì cũng tốt! DDể ta xem một chút, trong thần hồn của các ngươi ẩn giấu tư tưởng buồn nôn cỡ nào.
Trong chốc lát, thiên địa đột nhiên chấn động, ba người Quân Vô Thiên lập tức cảm thấy bản thân tựa như là bị giam cầm, cương khí ở trong cơ thể bị đóng băng, căn bản không thể động đậy.
Chiến Hồng Đế giận dữ, quát lên một tiếng.
- Ngươi dám!
Hắn không ngờ Thiên Tu trưởng lão lại muốn lục soát thần hồn của bọn họ. Chuyện này hoàn toàn chính là sỉ nhục với bọn họ, vả lại chỉ không cẩn thận một chút sẽ khiến cho thần hồn bị hao tổn, để bọn họ biến thành ngớ ngẩn.
- Hồng Đế Tái Hiện, Thiên Hàng Chân Thân.
Cương khí trong cơ thể Chiến Hồng Đế triệt để sôi trào lên, một khí tức ngập trời bạo phát ra. Một hư ảnh to lớn nhưng chưa ngưng kết hoàn toàn xuất hiện ở sau lưng của hắn, hư ảnh này bộc phát ra chiến ý dạt dào giống như Chiến Thần đến thế gian, người khoác chiến giáp màu vàng , tay cầm Thần khí nghịch thiên, khí tức cường hãn bao trùm thiên địa.
- Đây là hình thức ban đầu của Thiên Cương Chân Thân, người này chỉ mới đạp nửa chân vào Thiên Cương cảnh, vậy mà đã ngưng luyện ra Thiên Cương Chân Thân rồi sao?
Trong lòng của Hỏa Dung trưởng lão kinh hãi, đồng thời cũng vui mừng không thôi. Cuối cùng cũng có phong chủ sắp bước vào Thiên Cương, đây là phúc của tông môn.
Mà lúc này, Quân Vô Thiên cũng sẽ không ngồi chờ chết cho nên cũng không giấu giếm thực lực nữa mà triệt để bạo phát ra.
- Vô Pháp Vô Thiên, Thiên Địa Thương Khung.
Hỏa Dung trưởng lão lại chấn kinh, không ngờ Quân Vô Thiên cũng đạt tới mức độ này, vả lại từ trên khí tức, e rằng còn cường hãn hơn Chiến Hồng Đế một chút.
Thiên tài như thế sau này sẽ là lực lượng trung kiên của tông môn, tuyệt đối không thể để những đệ tử này bị hủy trong tay Thiên Tu được.
- Thiên Tu, dừng tay.
Hỏa Dung trưởng lão cũng không do dự nữa, vươn tay xuất chưởng muốn ngăn cản thế công của Thiên Tu trưởng lão lại. Nhưng mà trong nháy mắt, sắc mặt của hắn biến đổi, một chưởng của hắn trong nháy mắt hóa thành vô hình, hơn nữa còn có một nguồn sức mạnh mãnh liệt, liên miên không dứt đánh thẳng về phía hắn. Đây là Thiên Tu ra tay với hắn.
Ầm!
Ầm!
Hai tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai bộ Thiên Cương Chân Thân của Chiến Hồng Đế cùng Quân Vô Thiên trong nháy mắt bị phá diệt, hóa thành cương khí thuần chân nhất lùi về trong cơ thể của hai người.
Việc này khiến cho hai người sợ hãi đến mất mật.
Ở trong con mắt của bọn họ, một ngón tay của Thiên Tu giống như là Thượng Thương Chi Thủ phong tỏa không gian và thời gian ở xung quanh bọn họ, chỉ đến khi ngón tay kia rơi xuống thì bọn họ mới có thể nhúc nhích.
Đột nhiên, từ chỗ sâu trong tông môn, một thanh âm truyền đến, phá vỡ phong tỏa của Thiên Tu trưởng lão.
- Thiên Tu đã đủ rồi.
Thanh âm này tràn ngập khí thế khiến cho người ta không dám cự tuyệt, đồng thời ba người Quân Vô Thiên đột nhiên cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, uy thế đè ép trên người bọn họ cũng theo thanh âm này mà triệt để tan thành mây khói.
Nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thiên Tu, bọn họ không ngờ Thiên Tu lại thật sự dám ra tay với bọn họ.
Hỏa Dung trưởng lão cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn qua chỗ sâu trong tông môn, hắn biết là tông chủ xuất thủ.
Nếu như chuyện lớn đến như thế này mà tông chủ còn không xuất thủ, như vậy thật sự sẽ xảy ra đại sự. Những đệ tử này đều là tương lai của tông môn, tuyệt đối không thể chết ở trên tay của người một nhà.
Vả lại Thiên Tu thật sự là quá vọng động rồi, thân là trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn, sao có thể làm như vậy ở trước mặt đông đảo đệ tử được? Đây không phải là làm rét lạnh tâm can của các đệ tử sao?
- Không đủ, bọn hắn giết đồ đệ của lão phu. Há có thể để yên như vậy được?
Thiên Tu trưởng lão cũng quay đầu nhìn về phương hướng của thanh âm kia, không hề có ý tứ lùi bước.
Vạn Trung Thiên nhanh chóng quỳ xuống, nói:
- Tông chủ minh giám, đệ tử Vạn Trung Thiên thật không có giết Lâm sư đệ.
Hắn hiện tại cũng sắp khóc rồi. Không biết là có chuyện gì xảy ra, từ sau khi gặp được Lâm Phàm này thì đều có chuyện không tốt xảy ra với hắn, lần trước thì là quỳ gối ở nội môn đã mất hết thể diện. Sau chuyện đó, nguyên bản hắn muốn bế quan tu luyện ở trong sơn phong của mình, mặc kệ mọi việc không hỏi đến. Nhưng mà bây giờ bị Thiên Tu trưởng lão bắt ra, lại ở trước mặt đông đảo sư đệ nói to rằng muốn lục soát thần hồn của mình. Vì cái gì mà lại bắt hắn gánh chịu sự tình mà hắn không làm?
- Thiên Tu, việc này ta đã biết được. Mặc dù có người điều động bốn tên đệ tử nội môn nhất phẩm vây giết đồ nhi của ngươi, nhưng mà cuối cùng bọn họ cũng bị Thiên Thần giáo Minh U giết chết, tông ta đã tổn thất năm tên đệ tử.
- Sư huynh muốn bao che cho bọn hắn sao?
Trong mắt của Thiên Tu lóe lên thần sắc tức giận. Hắn biết sư huynh đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà hắn cũng không muốn quản những thứ này. Ai dám giết đồ nhi của hắn cũng đều phải chết.
Hỏa Dung nhướng mày, nói:
- Thiên Tu, sao huynh có thể nói như thế với tông chủ?
Quân Vô Thiên cùng Chiến Hồng Đế không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Đối với việc này, hai người cũng không dám có ý kiến gì thêm, cùng nhau khom người, nói:
- Tông chủ, chúng ta thân là một trong mười vị phong chủ của tông môn, đối với các sư đệ chỉ có ý bảo vệ, tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình hãm hại sư đệ. Xin tông chủ minh giám.
- Chúng ta tự biết Thiên Tu trưởng lão thống khổ khi đồ đệ đột ngột tử vong. Chuyện trưởng lão hủy sơn phong của chúng ta, đệ tử nguyện ý tiếp nhận.
Thiên Tu nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng lóe lên sát ý. Nhưng mà tông chủ sư huynh đã ra mặt, hắn biết hôm nay e rằng sẽ không giết được hai người. Chỉ có điều hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
- Tốt! tốt! Hôm nay có sư huynh che chở các ngươi. Nhưng mà các ngươi hãy nhớ kỹ cho lão phu, chỉ cần các ngươi bước ra tông môn một bước, lão phu sẽ lấy tính mệnh của các ngươi, cho các ngươi chôn cùng đồ nhi của ta.
- Nửa đời sau của lão phu sẽ giao cho ba người các ngươi.
Bá đạo, hung ác, không cố kỵ gì.
Lời nói này khiến cho hai người Quân Vô Thiên cùng Chiến Hồng Đế sợ đến mất mật, không ngờ Thiên Tu trưởng lão lại không để ý thân phận của mình, ở trước mặt đông đảo đệ tử nói ra lời này.
Ở vào chỗ sâu trong tông môn, tông chủ Viêm Hoa tông cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. Lời nói này không phải là lời mà người như tông môn trưởng lão nên nói ra. Nhưng là sư huynh đệ với Thiên Tu đã lâu nên hắn biết rõ tính nết của Thiên Tu. Cho dù mấy chục năm qua, Thiên Tu cũng chỉ là hơi thu liễm mà không có cải biến tính cách, chỉ là bây giờ có chuyện này khiến cho hắn bạo phát ra, không người nào có thể ngăn cản.
Các đệ tử đang vây xem ở xung quanh, cũng run lẩy bẩy, lời nói này của Thiên Tu khiến cho bọn hắn bị hù đến sắc mặt tái nhợt, đồng thời khi nhìn về phía ba người Quân Vô Thiên cũng cảm thấy bi ai.
Sau này sợ là ba người đừng nghĩ đến chuyện xuất tông, có Thiên Tu trưởng lão thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào, rời khỏi tông môn thì chắc chắn chết.
Vả lại bọn hắn cũng sẽ không hoài nghi lời nói này của Thiên Tu trưởng lão là vui đùa, nếu như xuất tông, thật sự sẽ có người chết.
- Hừ!
Thiên Tu hừ lạnh một tiếng, rời khỏi nơi này, nhưng mà cảm giác lại một mực bao phủ ở trên người ba người Quân Vô Thiên.
Mấy người Quân Vô Thiên cảm nhận được việc này, sắc mặt cũng trắng bệch, bọn hắn cũng không ngờ sự tình sẽ phát triển đến mức độ này.
Bọn hắn cũng tin tưởng, lời nói này của Thiên Tu trưởng lão không phải vui đùa mà là chân chính động sát tâm đối với bọn hắn.
Nhưng mà bên trong ba người bọn họ, có hai người cảm giác có chút vô tội, thậm chí cũng hận chết gia hỏa điều động đệ tử đi vây giết Lâm Phàm kia.
Đây không phải muốn chết sao?
Chương 144
Chỗ nền đất sâu của vực sâu Vạn Quật.
Trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng.
Lâm Phàm cũng không biết đã chờ đợi ở trong này trong bao lâu rồi. Dù nguyên tinh ở trong cơ thể của yêu thú này phân tán rất rộng, nhưng qua thời gian dài như vậy, trên cơ bản đều bị hắn cạy mở hết rồi. Có đôi khi có nguyên tinh chôn quá sâu, hắn còn phải dùng Tam Hoàng Kiếm từ từ đào lấy, mà khi đào như vậy, hắn rõ ràng cảm giác chung quanh có chút lắc lư, chỉ sợ là khi đó Thâm Uyên Chi Trùng này cũng cảm giác được đau đớn.
Lúc này, hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một thứ ở trước mặt, thứ này vô cùng to lớn, có hình bầu dục, tản ra ánh sáng màu hồng.
Mà mặt ngoài của thứ tản ra ánh sáng màu hồng này hiện lên từng đường vân màu đen như là kinh mạch kéo dài ra bốn phương tám hướng, vươn về phương xa.
- Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?
Lâm Phàm hơi nghi hoặc. Một đường đi tới đây, hắn cũng không biết mình đã chết bao nhiêu lần, chủ yếu là ở trong cơ thể của yêu thú này thỉnh thoảng sẽ có mấy cây gai xương đột nhiên lồi ra, đâm xuyên qua mình, có đôi khi nó nhanh đến mức, mình cũng không biết là bản thân chết như thế nào.
Nhưng cũng may mà mình có được Bất Tử Chi Thân, một đường chết đi sống lại, cuối cùng thì tới nơi đây.
Ở phía xa, khi mà hắn thấy nơi này có ánh sáng màu hồng lấp lóe, hắn cứ tưởng rằng đây là một viên nguyên tinh to lớn cơ, nhưng sau khi đến nơi này mới phát hiện là không phải.
Bàn tay sờ lên, có cảm nhận giống như là sờ vào thịt, hẳn là một loại khí quan nào đó của Thâm Uyên Chi Trùng đi.
Một mùi thơm tản ra từ trên khí quan này truyền vào trong lỗ mũi, đúng là khiến hắn hơi nghi hoặc. Loại yêu thú một mực ở vào chỗ sâu dưới đáy thâm uyên như này vậy mà cũng có khí quan thơm như thế ư? Liệu có phải là do con yêu thú này phi thường kén ăn, chỉ ăn những thứ thơm ngon nên khí quan cũng tràn ngập mùi thơm hay không?
Lộc cộc!
Lúc này hắn cảm thấy hơi đói, trước khi có thể nghĩ biện pháp rời khỏi cơ thể của yêu thú này, cứ ăn no cái đã.
- Mặc dù không biết thứ này đến cùng là cái gì, nhưng mà có thể phát ra mùi thơm như vậy khẳng định là đồ tốt, cho dù có độc cũng không có việc gì, cùng lắm thì chết thêm một lần mà thôi. Người sống ở trên đời phải thử nhiều thứ mới lạ một chút. Người đầu tiên có can đảm ăn con cua, đó chính là hảo hán.
Khi đi ra ngoài dã ngoại tự nhiên phải chuẩn bị đầy đủ công cụ, hắn nhanh chóng nhóm lửa, sau đó lấy cái chảo ra, gác ở phía trên.
Mặc dù không biết đây là thứ gì, nhưng mà ăn chín uống sôi cũng là điều nên làm.
Sau đó hắn cầm Thái Hoàng Kiếm, đi thẳng đến trước khí quan kia, cắt nguyên một khối to xuống.
Lúc này, tại chỗ sâu dưới đáy thâm uyên, Thâm Uyên Chi Trùng vốn đang ngủ đông, nhưng mà trong mấy ngày nay, nó luôn có cảm giác thân thể không thoải mái, thỉnh thoảng vẫn có cảm giác đau đớn truyền đến từ bên trong cơ thể.
Dưới cái nhìn của nó, khả năng này là mấy ngày trước ăn quá nhiều hoặc là ăn cái gì đó quá to lớn khiến thứ này bị kẹt lại trong dạ dày. Nhưng nó không sợ hãi, lấy năng lực tiêu hóa của nó rất nhanh là có thể tiêu hóa sạch sẽ những vật này.
Đột nhiên!
Nó cảm thấy đau đớn đến thấu tim gan, thân thể sôi trào, một tiếng gào thét bén nhọn vang lên, vang vọng toàn bộ thiên địa.
Đau quá!
Đau quá!
Nỗi đau như xé rách cả tim gan tựa như là bộ vị trọng yếu nào đó trong cơ thể của nó bị thương nặng, thân thể to lớn uốn éo, giẫy giụa, nó mở miệng ra, nuốt mấy tảng đá lớn vào trong bụng.
- Con yêu thú này lại bắt đầu quay cuồng. Thật là khiến người ta không an lòng.
Ánh mắt của Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào miếng thịt ở trong cái chảo, cảm thấy không gian xung quanh khẽ rung rinh, hắn cũng không để ý. Hiển nhiên là Thâm Uyên Chi Trùng lại bắt đầu di chuyển, cũng không biết là muốn đi nơi nào.
Rất nhanh miếng thịt đã chín rồi, Lâm Phàm hít một hơi. Mùi hương thật là quyến rũ. Sau đó hắn lập tức cầm lên, cắn một cái, rồi cả miếng thịt cũng rất nhanh bị hắn nuốt vào bụng.
Trong chốc lát.
Lâm Phàm há to miệng, vẻ mặt không dám tin tưởng, trong cơ thể giống như là có một nguồn năng lượng mênh mông đột nhiên bạo phát ra.
- Đây rốt cuộc là thứ gì? Tại sao có thể có tác dụng lớn như vậy?
Hắn cực kỳ chấn kinh, cảm thấy không thể tin được, sau đó cũng mặc kệ, bắt đầu luyện hóa.
- Điểm khổ tu +100
- Điểm khổ tu +100
Sau khi luyện hóa toàn bộ năng lượng mới xuất hiện trong cơ thể, hắn phát hiện điểm khổ tu đã tăng thêm 30, 000.
Đây quả thực là thần đan diệu dược, còn nhanh chóng hơn so với mình khổ tu hoặc là nuốt đan dược, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã tăng thêm nhiều điểm khổ tu như thế, vả lại trong nguồn năng lượng này còn có một loại năng lượng đặc thù dung nhập vào trong cương khí của hắn.
Lần trước nuốt một viên Kiếm Hoàn đan, trong cương khí đã có sự sắc bén, bây giờ thì lại nhiều hơn một loại năng lượng đặc thù. Chỉ là không biết năng lượng này có tác dụng gì?
- Tác dụng của miếng thịt này e rằng đan dược Huyền giai, Địa giai đan dược cũng không sánh nổi đi.
Lâm Phàm ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào khí quan hình bầu dục tản ra ánh sáng màu hồng ở trước mắt, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Quả nhiên Lâm Phàm ta thật sự là Vận mệnh chi tử, đi đâu đều có vận khí tốt, ở trong cơ thể của yêu thú này, không chỉ phát hiện thứ quý hiếm như là nguyên tinh, còn phát hiện vật thần kỳ này, ăn một miếng là có thể khiến điểm khổ tu tăng vọt.
Trong cơ thể của yêu thú này quả nhiên là một bảo tàng lớn chưa bao giờ bị người khai phá qua.
Thâm Uyên Chi Trùng là một loại yêu thú đặc thù thuộc về vực sâu Vạn Quật. Bình thường, nó một mực ngủ đông ở phía dưới nền đất của vực sâu chỉ có lúc săn mồi mới đi ra, cho nên căn bản không có người nào có thể phát hiện chứ đừng nói đến chuyện giết chết để mà phát hiện bảo tàng này.
Có được năng lực đoạn chi trùng sinh, cho dù là bị chặt thành hai đoạn, Thâm Uyên Chi Trùng cũng có thể từ từ sinh trưởng lại.
Hơn nữa còn không có ai sau khi tiến vào trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng mà còn có thể sống được rồi đi ra kể chuyện. Cho dù hắn đã cực kỳ cẩn thận,ở trong này cũng chết đi không dưới trăm lần, lại càng không cần phải nói đến người khác.
- Tài phú, bảo tàng, cơ duyên.
Lâm Phàm hưng phấn lẩm bẩm một mình, nhìn chằm chằm vào khí quan to lớn kia, cảm động đến sắp khóc, điểm khổ tu mặc dù cũng dễ kiếm nhưng mà cũng cần tốn công tu luyện.
Vả lại sau khi điểm khổ tu tích lũy đầy đủ cũng không phải mình muốn tăng tu vi là có thể tăng.
Nếu như không muốn trở thành cặn bã, nhất định phải đánh chắc căn cơ của mỗi một cảnh giới.
Nhưng trước khi đột phá cũng không ảnh hưởng đến việc tích lũy điểm khổ tu.
Giờ khắc này, Lâm Phàm đã chuẩn bị làm tốt hết thảy, đó chính là sự tình gì đều không làm, thứ trước mắt này chính là của mình.
Vì tu vi, vì cường đại lên, còn nấu cái gì mà nấu, cái chảo nhỏ như vậy sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian cho nên hắn nhanh chóng nhào tới, há miệng cắn một miếng lớn.
Bên ngoài, Thâm Uyên Chi Trùng đau đớn đến tận tim gan, nó cảm giác được địa phương hạch tâm nhất trong thân thể của mình đang không ngừng tan vỡ, khí tức cũng nhanh chóng giảm sút, khí tức nguyên bản cực kỳ kinh khủng kia vậy mà đã yếu đi không ít.
Đó là năng lượng bản nguyên của nó, nơi ẩn chứa mấy trăm năm tu vi của nó.
Trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng, Lâm Phàm ngồi xếp bằng, không ngừng luyện hóa năng lượng bàng bạc xuất hiện trong cơ thể sau khi ăn. Sau khi luyện hóa xong, tay phải lại vồ một cái, nhanh chóng xé xuống một khối thịt, nhét vào trong miệng, tiếp tục luyện hóa.
Chỗ sâu trong vực sâu Vạn Quật.
Một đám người đứng ở phía trước một cánh cửa, bên trên cánh cửa này có khắc đầy các loại phù văn thần bí, tản ra khí tức thần bí, khó lường.
- Sư huynh, chính là chỗ này. Nơi này chính là Vạn Quật môn.
Một nữ tử hưng phấn nói ra, trong tay có một tấm bùa chú tản ra quang mang màu trắng, một mực hình thành liên hệ cùng Vạn Quật môn kia.
- Tốt, không ngờ lại bị chúng ta phát hiện bảo bối như vậy. Thật đúng là trời cao chiếu cố! Cho chúng ta phát hiện chìa khoá để ra vào Vạn Quật môn ở trong một mật thất bình thường.
Nam tử vừa nói chuyện có vẻ mặt kiêu ngạo.
- Đây là trời cao phù hộ Nhật Chiếu tông chúng ta. Hiện giờ chúng ta sử dụng chìa khoá tiến vào bên trong Vạn Quật môn này thăm dò cẩn thận một phen, sau đó trở lại tông môn, cống hiến chìa khoá cho tông môn, khi đó chúng ta đều là người có công, tông môn tất nhiên sẽ trọng thưởng cho chúng ta.
Mấy người khác cũng vô cùng hưng phấn, hiển nhiên cũng là không ngờ vận khí của bọn họ sẽ tốt như thế.
- Tên La Chinh Nhất kia lại còn muốn tranh đấu cùng sư huynh, hoàn toàn chính là nằm mơ giữa ban ngày. Chờ sau khi chúng ta tiến vào tìm kiếm cơ duyên trong Vạn Quật môn, trở về lại cống hiến chìa khoá cho tông môn đổi lấy tài nguyên. Lúc đó, tên La Chinh Nhất kia còn có bản sự gì để tranh đấu cùng Doanh sư huynh.
Một tên đệ tử vuốt mông ngựa nói ra.
- Ha ha.
Doanh Thăng cười lớn, hiển nhiên cũng rất thoải mái với sự nịnh nọt của người này.
Ầm ầm!
Đột nhiên, mặt đất chấn động. Mấy người đều vô cùng cảnh giác không biết là có chuyện gì xảy ra.
Khi Thâm Uyên Chi Trùng đi ra từ lòng đất, có đệ tử đột nhiên hoảng sợ kêu lên.
- Là Thâm Uyên Chi Trùng.
Doanh Thăng sắc mặt ngưng tụ, nói:
- Tất cả mọi người đề phòng. Đáng giận! Thâm Uyên Chi Trùng làm sao lại xuất hiện ở nơi đây.
Chương 145
Lúc cảm nhận khí tức của con Thâm Uyên Chi Trùng này thì Doanh Thăng biết nó đã trưởng thành. Đó là tồn tại mà bọn hắn căn bản không có khả năng ứng đối. Mặc dù bọn hắn có nhiều người nhưng mà e rằng mấy người bọn hắn còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu.
- Không đúng, con Thâm Uyên Chi Trùng này có vấn đề, khí tức của nó đang không ngừng giảm xuống tựa như là đã bị người đánh trọng thương.
Nhãn lực của Doanh Thăng là sắc bén bực nào, chỉ nhìn qua đã có thể xác định con Thâm Uyên Chi Trùng này đang có vấn đề.
Thân thể lộ ra trên mặt đất vẫn còn uốn éo, đập qua đập lại. Thậm chí, nó còn đập vào Vạn Quật môn, nhưng mà Vạn Quật môn là tồn tại cấp bậc nào? Đây chính là thứ đã tồn tại từ tận xa xưa, kết nối với một chỗ động thiên phúc địa khác. Nếu như một con Thâm Uyên Chi Trùng cũng có thể đâm hỏng thì Vạn Quật môn này đã sớm tiêu vong rồi.
Và kết quả không ngoài dự đoán, sau khi va chạm trên người Thâm Uyên Chi Trùng phun ra một dòng máu đen.
- Doanh sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một vị sư đệ ngưng trọng hỏi, mặc dù con Thâm Uyên Chi Trùng này đang có vấn đề, nhưng cũng không phải dễ đối phó. Nhìn tình huống hiện tại, con Thâm Uyên Chi Trùng này hiển nhiên đã nổi điên.
- Các sư đệ bày trận, cùng ta giết chết con Thâm Uyên Chi Trùng này. Nơi này là lãnh địa của Nhật Chiếu tông ta. Sao có thể cho một con yêu thú càn rỡ?
Doanh Thăng nghiêm nghị nói, sau đó đột nhiên nhảy lên, song quyền tỏa ra hào quang sáng chói, trong nháy mắt đã đánh ra mấy trăm quyền lên thân thể của Thâm Uyên Chi Trùng.
- Sư huynh lợi hại.
Những người khác nhìn thấy sư huynh lợi hại như vậy, cảm thấy dù là vỏ ngoài của Thâm Uyên Chi Trùng cứng rắn dị thường thì cũng không ngăn cản được uy lực từ mấy quyền này của sư huynh.
- Hừ, Phá Âm Sát Quyền của ta đã sớm tu luyện đến cảnh giới tối cao, chớp mắt là có thể đánh ra hơn trăm quyền, còn được trưởng lão của tông môn ban thưởng một viên Canh Kim Sát Đan để cương khí có thêm đặc tính sắc bén, đánh vỡ vỏ ngoài của con Thâm Uyên Chi Trùng này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Doanh Thăng đắc ý nói.
- Doanh sư huynh không hổ là Doanh sư huynh, La Chinh Nhất kia cũng chỉ mới tu luyện tới cảnh giới mấy chục quyền mà thôi. Làm sao so sánh cùng với sư huynh được?
Một tên đệ tử nịnh nọt nói.
Trong lòng của Doanh Thăng cũng rõ ràng. Tu vi của hắn và La Chinh Nhất đều là Địa Cương cảnh tầng sáu, nhưng ở trên phương diện lĩnh ngộ công pháp, bởi vì mà hắn được thúc thúc, là một vị trưởng lão của Nhật Chiếu tông quán đỉnh, giảm bớt đi không ít công phu nên mới có thể đạt tới cảnh giới này.
Chênh lệch giữa quý tộc cùng bình dân chính là như thế, mình không chỉ có thiên phú, còn có hậu thuẫn cường đại.
Bình dân muốn vượt qua đoạn chênh lệch này hoàn toàn chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
- Tốt, các vị các sư đệ không nên khinh thường. Nhanh chóng giết chết con Thâm Uyên Chi Trùng này đi! Mấy cái chân của con súc sinh này đều là tài liệu luyện khí hiếm có, mang về tông môn cũng có thể đổi lấy không ít đồ tốt.
Doanh Thăng nói, lại thi triển Phá Âm Sát Quyền, khí thế mặc dù không có uy mãnh như trước nhưng cũng không thể coi thường.
Toàn bộ không gian đều là bóng dáng của Doanh Thăng.
Nhất là bây giờ Thâm Uyên Chi Trùng còn đang đau đớn, chỉ qua một đoạn thời gian, tu vi lại tiếp tục giảm xuống một phần, hiện tại lại bị những người này oanh kích khiến cho thương thế càng thêm nghiêm trọng, e rằng đã sắp tử vong rồi.
Doanh Thăng trông thấy con Thâm Uyên Chi Trùng này đã dần dần không còn khả năng chống đỡ, trong lòng vô cùng hưng phấn. Tu vi của con súc sinh này chỉ sợ đã là Địa Cương cảnh tầng chín, hơn nữa nó còn là yêu thú cỡ lớn, thực lực càng thêm đáng sợ. Nếu như có thể giết chết, mặc kệ là thừa dịp hắn thụ thương hay vẫn là cái gì, chiến tích này cũng có thể cho hắn khoác lác một phen rồi.
Còn về phần Lâm Phàm, hắn còn đang ở trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng ăn uống thả cửa, đồng thời với thức ăn vào bụng, điểm khổ tu cũng không ngừng tăng vọt.
Hắn thấy con Thâm Uyên Chi Trùng này đã bớt cho hắn không biết bao nhiêu thời gian khổ tu, về sau chỉ cần kiếm điểm tích lũy, đánh chắc căn cơ là có thể đột phá tu vi, đạt tới cảnh giới càng cao hơn.
Vươn tay lấy một miếng cuối cùng nhét vào trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống rồi lại bắt đầu luyện hóa.
Lần này vận khí của Lâm Phàm thật sự là quá tốt, lại gặp được yêu thú đặc thù như Thâm Uyên Chi Trùng, bình thường thì yêu thú căn bản không có khả năng ngưng tụ tinh hoa.
E rằng chỉ có những yêu thú chân chính cường đại biết được tu luyện kia mới có thể cô đọng tinh hoa của bản thân, nhưng mà những yêu thú kia đều là tồn tại cực kỳ cường hãn, nghiền chết Lâm Phàm giống như là nghiền chết con kiến mà thôi.
Ngoại trừ con Thâm Uyên Chi Trùng này tương đối không may này thì còn có thể gặp được cơ duyên to lớn như thế này ở đâu cơ chứ?
Điểm khổ tu tăng thêm mấy triệu, nếu như hiện tại hắn lập tức sử dụng để tăng cao tu vi, chỉ sợ cũng có thể tăng lên tới Địa Cương cảnh tầng sáu, tầng bảy. Lần này số lượng điểm khổ tu thu hoạch được thật sự là quá lớn, mấy trăm năm tích lũy của Thâm Uyên Chi Trùng cứ như vậy không công tiện nghi cho Lâm Phàm.
Con Thâm Uyên Chi Trùng này cũng cực kỳ không may. Thực lực của nó mặc dù cường đại nhưng mà trí tuệ thấp kém, không hiểu tu luyện, ngưng tụ tinh hoa trong cơ thể cũng chỉ là thiên phú trời cho, vô ý ngưng tụ mà thôi, nếu như ở bị người giết chết, như vậy khối tinh hoa này sẽ tiêu tán vào trong thiên địa.
Mà bây giờ, khi Thâm Uyên Chi Trùng vẫn còn đang sống sờ sờ, Lâm Phàm đã ăn hết khối tinh hoa này, cũng mài chết con Thâm Uyên Chi Trùng này.
Bên ngoài, Doanh Thăng chuẩn bị thi triển đại chiêu, thế nhưng mà đại chiêu chỉ vừa mới ấp ủ được một nửa thì ầm một tiếng, Thâm Uyên Chi Trùng ngã xuống mặt đất rồi không nhúc nhích nữa.
Doanh Thăng cũng cực kỳ sững sờ, chẳng lẽ thế công vừa rồi của mình thật sự là quá mức cường đại, cương khí không gì không phá được đã giết chết con Thâm Uyên Chi Trùng hay sao?
- Có lẽ ta đã cường đại đến trình độ mà mình cũng không thể lý giải đi.
Doanh Thăng thầm nghĩ trong lòng, sau đó chắp tay sau lưng, nhanh chóng đi tới chỗ thi thể của Thâm Uyên Chi Trùng.
Chung quanh các sư đệ thấy cảnh này cũng đi lên vuốt mông ngựa:
- Sư huynh thật sự là quá lợi hại. Con Thâm Uyên Chi Trùng này ở trong tay của sư huynh cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Trong lòng của Doanh Thăng cực kỳ đắc ý, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ xem thường, nói:
- Mấy người các ngươi đi chặt đứt hết mấy cái chân của con Thâm Uyên Chi Trùng, đợi sau khi trở về nộp lên tông môn.
- Vâng.
Mấy người kia cũng không do dự, nhanh chóng phân công hành động, dùng tốc độ nhanh nhất xử lý thi thể của Thâm Uyên Chi Trùng. Không còn sức mạnh chống đỡ, mấy cái chân kia cũng bị chặt đứt cực kỳ dễ dàng.
- Tốc độ nhanh một chút, đợi lát nữa sư huynh còn muốn mang chúng ta tiến vào Vạn Quật môn.
- Ha ha, không ngờ lần này chúng ta lại có vận khí tốt như vậy, không chỉ ngẫu nhiên thu hoạch được một chiếc chìa khoá của Vạn Quật môn, còn có một con Thâm Uyên Chi Trùng tự mình đưa tới cửa.
Lâm Phàm nghe được hệ thống báo điểm tích lũy tăng lên thì mới biết con Thâm Uyên Chi Trùng này đã bị mình giết chết. Ngẫm lại chắc là do khí quan mà mình vừa ăn là bộ vị cực kỳ trọng yếu của Thâm Uyên Chi Trùng giống như là trái tim trong cơ thể con người vậy.
Kiểm tra một chút, hắn cũng phải nuốt nước bọt. Thật sự là không thể tin được! Không ngờ điểm khổ tu đã có hơn 9 triệu, sắp được 10 triệu rồi.
Khi đột phá đến Địa Cương cảnh tầng ba, mình tốn 2 triệu điểm khổ tu, vậy hơn 9 triệu này cũng có thể cho mình tăng lên mấy cảnh giới đi.
Nếu như lại có đủ điểm tích lũy đánh chắc căn cơ cho bản thân, như vậy thì có lẽ trong nháy mắt mình sẽ trở thành cường giả. Lấy tích lũy của bản thân, đánh vỡ hết thảy, vậy còn có thể có vấn đề gì hay sao?
Nhưng khi mà hắn chuẩn bị đi ra, lại nghe được bên ngoài có âm thanh truyền đến.
- Nhật Chiếu tông sao?
- Chìa khoá của Vạn Quật môn sao?
- Tài phú, bảo tàng ư?
Những cái khác đều không quá trọng yếu, nhưng mà tài phú cùng bảo tàng lại khiến cho hắn không thể chần chờ nữa, nhanh chóng lấy Thái Hoàng Kiếm ra, chọc thủng lớp da thịt cứng rắn của Thâm Uyên Chi Trùng rồi nhảy ra ngoài.
Khi hắn định nói một câu ‘Các ngươi là đến đưa phúc lợi’, lại thấy tình huống chung quanh có chút không đúng, cũng ngây ngẩn cả người.
Con mẹ nó, người ở xung quanh cũng quá nhiều đi, chí ít cũng phải hơn mười người, hơn nữa còn có mấy khí tức tương đối mạnh mẽ, đồng thời mình cũng không biết chìa khoá kia là ở trong tay ai? Nếu như người kia chạy đi mất thì mình biết đi đâu mà tìm.
Ngay lập tức, Lâm Phàm ôm quyền cảm kích nói:
- Đa tạ các vị sư huynh Nhật Chiếu tông! Ân cứu mạng này, Mãi Mãi Đề Thiết Cao ta sẽ mãi mãi khắc ghi ở trong lòng.
Ba vị phong chủ bị Thiên Tu trưởng lão bắt đến rồi quẳng xuống đất, chật vật không chịu nổi.
- Ta là phong chủ của Hồng Đế phong, một trong những người có khả năng trở thành tông chủ. Ngươi sao có thể đối xử với chúng ta như vậy?
Chiến Hồng Đế ngạo nghễ nói, cho dù bộ dáng lúc này của hắn có chút chật vật, nhưng khí thế vẫn cao ngất:
- Ngươi luôn miệng nói chúng ta đã giết đồ nhi của ngươi nhưng mà ngươi có chứng cứ gì không?
Vạn Trung Thiên vốn là người có tu vi yếu nhất bên trong thập phong. Nguyên bản hắn cũng là thiên kiêu, đáng tiếc ở dưới uy thế kinh khủng của Thiên Tu trưởng lão, hắn cũng không dám nhiều lời, đứng ở trong ba người, cúi đầu trầm tư.
Quân Vô Thiên lúc trước cũng có phản kháng, nhưng mà ở dưới uy thế của Thiên Tu trưởng lão, cuối cùng chỉ có thể thu tay lại, mặc cho Thiên Tu chộp tới, để tránh khỏi bị nỗi khổ da thịt. Nhưng giờ phút này, hắn cũng nhìn thẳng Thiên Tu trưởng lão, giận giữ nói:
- Theo quy củ của tông môn, ba người chúng ta đều là người có khả năng trở thành tông chủ. Ngoại trừ tông chủ thì chúng ta không cần nhận sự quản chế của bất cứ kẻ nào, cho dù Thiên Tu trưởng lão có là trưởng lão đỉnh tiêm của tông ta, nhưng mà ngươi cũng không có quyền trừng phạt chúng ta, càng không thể ra tay với chúng ta.
Đám đệ tử đang vây xem ở chung quanh run lẩy bẩy, trong ánh mắt tản ra thần sắc khó tin. Từ lúc bọn hắn nhập tông đến nay, đây là lần thứ nhất gặp được chuyện thế này, trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn lại dám liều lĩnh làm trái với quy củ, trấn áp ba vị phong chủ.
Mười vị phong chủ đều là người có khả năng trở thành tông chủ, có thực lực cường hãn, là tấm gương cho các đệ tử noi theo. Cho nên vì giữ gìn sự uy nghiêm của mười vị phong chủ ở trong suy nghĩ của các đệ tử khác, đối với hành động cả mười vị phong chủ, tất cả trưởng lão trong tông môn đều mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không phải quá mức, bình thường cũng sẽ không hỏi đến.
Nhưng mà bây giờ, ở trước mặt mọi người, Thiên Tu trưởng lão không phân trường hợp, lấy thực lực tuyệt đối, xem ba người như là sâu kiến mà bắt đến, làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi. E rằng nếu như bây giờ cả mười vị phong chủ đều ở tại tông môn, Thiên Tu trưởng lão cũng sẽ không do dự mà bắt cả.
Đến lúc đó, thật sự là đại sự lớn rồi.
Hỏa Dung vội vàng đi lên, tranh thủ thời gian khuyên can:
- Thiên Tu đủ rồi. Việc này chỉ sợ còn cần tông chủ định đoạt. Bây giờ còn có các đệ tử khác ở đây, không thể để các phong chủ mất hết thể diện được.
- Đồ nhi của ta đều đã chết, bọn hắn còn muốn thể diện sao?
Thiên Tu quát một tiếng chói tai, trong mắt lóe lên sát ý. Thân là một trong những trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn, vậy mà lại động sát tâm đối với người có khả năng trở thành tông chủ. Đây chính là sự tình mà tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng.
- Nếu cả ba người các ngươi đều không thừa nhận, vậy thì cũng tốt! DDể ta xem một chút, trong thần hồn của các ngươi ẩn giấu tư tưởng buồn nôn cỡ nào.
Trong chốc lát, thiên địa đột nhiên chấn động, ba người Quân Vô Thiên lập tức cảm thấy bản thân tựa như là bị giam cầm, cương khí ở trong cơ thể bị đóng băng, căn bản không thể động đậy.
Chiến Hồng Đế giận dữ, quát lên một tiếng.
- Ngươi dám!
Hắn không ngờ Thiên Tu trưởng lão lại muốn lục soát thần hồn của bọn họ. Chuyện này hoàn toàn chính là sỉ nhục với bọn họ, vả lại chỉ không cẩn thận một chút sẽ khiến cho thần hồn bị hao tổn, để bọn họ biến thành ngớ ngẩn.
- Hồng Đế Tái Hiện, Thiên Hàng Chân Thân.
Cương khí trong cơ thể Chiến Hồng Đế triệt để sôi trào lên, một khí tức ngập trời bạo phát ra. Một hư ảnh to lớn nhưng chưa ngưng kết hoàn toàn xuất hiện ở sau lưng của hắn, hư ảnh này bộc phát ra chiến ý dạt dào giống như Chiến Thần đến thế gian, người khoác chiến giáp màu vàng , tay cầm Thần khí nghịch thiên, khí tức cường hãn bao trùm thiên địa.
- Đây là hình thức ban đầu của Thiên Cương Chân Thân, người này chỉ mới đạp nửa chân vào Thiên Cương cảnh, vậy mà đã ngưng luyện ra Thiên Cương Chân Thân rồi sao?
Trong lòng của Hỏa Dung trưởng lão kinh hãi, đồng thời cũng vui mừng không thôi. Cuối cùng cũng có phong chủ sắp bước vào Thiên Cương, đây là phúc của tông môn.
Mà lúc này, Quân Vô Thiên cũng sẽ không ngồi chờ chết cho nên cũng không giấu giếm thực lực nữa mà triệt để bạo phát ra.
- Vô Pháp Vô Thiên, Thiên Địa Thương Khung.
Hỏa Dung trưởng lão lại chấn kinh, không ngờ Quân Vô Thiên cũng đạt tới mức độ này, vả lại từ trên khí tức, e rằng còn cường hãn hơn Chiến Hồng Đế một chút.
Thiên tài như thế sau này sẽ là lực lượng trung kiên của tông môn, tuyệt đối không thể để những đệ tử này bị hủy trong tay Thiên Tu được.
- Thiên Tu, dừng tay.
Hỏa Dung trưởng lão cũng không do dự nữa, vươn tay xuất chưởng muốn ngăn cản thế công của Thiên Tu trưởng lão lại. Nhưng mà trong nháy mắt, sắc mặt của hắn biến đổi, một chưởng của hắn trong nháy mắt hóa thành vô hình, hơn nữa còn có một nguồn sức mạnh mãnh liệt, liên miên không dứt đánh thẳng về phía hắn. Đây là Thiên Tu ra tay với hắn.
Ầm!
Ầm!
Hai tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai bộ Thiên Cương Chân Thân của Chiến Hồng Đế cùng Quân Vô Thiên trong nháy mắt bị phá diệt, hóa thành cương khí thuần chân nhất lùi về trong cơ thể của hai người.
Việc này khiến cho hai người sợ hãi đến mất mật.
Ở trong con mắt của bọn họ, một ngón tay của Thiên Tu giống như là Thượng Thương Chi Thủ phong tỏa không gian và thời gian ở xung quanh bọn họ, chỉ đến khi ngón tay kia rơi xuống thì bọn họ mới có thể nhúc nhích.
Đột nhiên, từ chỗ sâu trong tông môn, một thanh âm truyền đến, phá vỡ phong tỏa của Thiên Tu trưởng lão.
- Thiên Tu đã đủ rồi.
Thanh âm này tràn ngập khí thế khiến cho người ta không dám cự tuyệt, đồng thời ba người Quân Vô Thiên đột nhiên cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, uy thế đè ép trên người bọn họ cũng theo thanh âm này mà triệt để tan thành mây khói.
Nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thiên Tu, bọn họ không ngờ Thiên Tu lại thật sự dám ra tay với bọn họ.
Hỏa Dung trưởng lão cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn qua chỗ sâu trong tông môn, hắn biết là tông chủ xuất thủ.
Nếu như chuyện lớn đến như thế này mà tông chủ còn không xuất thủ, như vậy thật sự sẽ xảy ra đại sự. Những đệ tử này đều là tương lai của tông môn, tuyệt đối không thể chết ở trên tay của người một nhà.
Vả lại Thiên Tu thật sự là quá vọng động rồi, thân là trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn, sao có thể làm như vậy ở trước mặt đông đảo đệ tử được? Đây không phải là làm rét lạnh tâm can của các đệ tử sao?
- Không đủ, bọn hắn giết đồ đệ của lão phu. Há có thể để yên như vậy được?
Thiên Tu trưởng lão cũng quay đầu nhìn về phương hướng của thanh âm kia, không hề có ý tứ lùi bước.
Vạn Trung Thiên nhanh chóng quỳ xuống, nói:
- Tông chủ minh giám, đệ tử Vạn Trung Thiên thật không có giết Lâm sư đệ.
Hắn hiện tại cũng sắp khóc rồi. Không biết là có chuyện gì xảy ra, từ sau khi gặp được Lâm Phàm này thì đều có chuyện không tốt xảy ra với hắn, lần trước thì là quỳ gối ở nội môn đã mất hết thể diện. Sau chuyện đó, nguyên bản hắn muốn bế quan tu luyện ở trong sơn phong của mình, mặc kệ mọi việc không hỏi đến. Nhưng mà bây giờ bị Thiên Tu trưởng lão bắt ra, lại ở trước mặt đông đảo sư đệ nói to rằng muốn lục soát thần hồn của mình. Vì cái gì mà lại bắt hắn gánh chịu sự tình mà hắn không làm?
- Thiên Tu, việc này ta đã biết được. Mặc dù có người điều động bốn tên đệ tử nội môn nhất phẩm vây giết đồ nhi của ngươi, nhưng mà cuối cùng bọn họ cũng bị Thiên Thần giáo Minh U giết chết, tông ta đã tổn thất năm tên đệ tử.
- Sư huynh muốn bao che cho bọn hắn sao?
Trong mắt của Thiên Tu lóe lên thần sắc tức giận. Hắn biết sư huynh đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà hắn cũng không muốn quản những thứ này. Ai dám giết đồ nhi của hắn cũng đều phải chết.
Hỏa Dung nhướng mày, nói:
- Thiên Tu, sao huynh có thể nói như thế với tông chủ?
Quân Vô Thiên cùng Chiến Hồng Đế không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Đối với việc này, hai người cũng không dám có ý kiến gì thêm, cùng nhau khom người, nói:
- Tông chủ, chúng ta thân là một trong mười vị phong chủ của tông môn, đối với các sư đệ chỉ có ý bảo vệ, tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình hãm hại sư đệ. Xin tông chủ minh giám.
- Chúng ta tự biết Thiên Tu trưởng lão thống khổ khi đồ đệ đột ngột tử vong. Chuyện trưởng lão hủy sơn phong của chúng ta, đệ tử nguyện ý tiếp nhận.
Thiên Tu nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng lóe lên sát ý. Nhưng mà tông chủ sư huynh đã ra mặt, hắn biết hôm nay e rằng sẽ không giết được hai người. Chỉ có điều hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
- Tốt! tốt! Hôm nay có sư huynh che chở các ngươi. Nhưng mà các ngươi hãy nhớ kỹ cho lão phu, chỉ cần các ngươi bước ra tông môn một bước, lão phu sẽ lấy tính mệnh của các ngươi, cho các ngươi chôn cùng đồ nhi của ta.
- Nửa đời sau của lão phu sẽ giao cho ba người các ngươi.
Bá đạo, hung ác, không cố kỵ gì.
Lời nói này khiến cho hai người Quân Vô Thiên cùng Chiến Hồng Đế sợ đến mất mật, không ngờ Thiên Tu trưởng lão lại không để ý thân phận của mình, ở trước mặt đông đảo đệ tử nói ra lời này.
Ở vào chỗ sâu trong tông môn, tông chủ Viêm Hoa tông cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. Lời nói này không phải là lời mà người như tông môn trưởng lão nên nói ra. Nhưng là sư huynh đệ với Thiên Tu đã lâu nên hắn biết rõ tính nết của Thiên Tu. Cho dù mấy chục năm qua, Thiên Tu cũng chỉ là hơi thu liễm mà không có cải biến tính cách, chỉ là bây giờ có chuyện này khiến cho hắn bạo phát ra, không người nào có thể ngăn cản.
Các đệ tử đang vây xem ở xung quanh, cũng run lẩy bẩy, lời nói này của Thiên Tu khiến cho bọn hắn bị hù đến sắc mặt tái nhợt, đồng thời khi nhìn về phía ba người Quân Vô Thiên cũng cảm thấy bi ai.
Sau này sợ là ba người đừng nghĩ đến chuyện xuất tông, có Thiên Tu trưởng lão thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào, rời khỏi tông môn thì chắc chắn chết.
Vả lại bọn hắn cũng sẽ không hoài nghi lời nói này của Thiên Tu trưởng lão là vui đùa, nếu như xuất tông, thật sự sẽ có người chết.
- Hừ!
Thiên Tu hừ lạnh một tiếng, rời khỏi nơi này, nhưng mà cảm giác lại một mực bao phủ ở trên người ba người Quân Vô Thiên.
Mấy người Quân Vô Thiên cảm nhận được việc này, sắc mặt cũng trắng bệch, bọn hắn cũng không ngờ sự tình sẽ phát triển đến mức độ này.
Bọn hắn cũng tin tưởng, lời nói này của Thiên Tu trưởng lão không phải vui đùa mà là chân chính động sát tâm đối với bọn hắn.
Nhưng mà bên trong ba người bọn họ, có hai người cảm giác có chút vô tội, thậm chí cũng hận chết gia hỏa điều động đệ tử đi vây giết Lâm Phàm kia.
Đây không phải muốn chết sao?
Chương 144
Chỗ nền đất sâu của vực sâu Vạn Quật.
Trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng.
Lâm Phàm cũng không biết đã chờ đợi ở trong này trong bao lâu rồi. Dù nguyên tinh ở trong cơ thể của yêu thú này phân tán rất rộng, nhưng qua thời gian dài như vậy, trên cơ bản đều bị hắn cạy mở hết rồi. Có đôi khi có nguyên tinh chôn quá sâu, hắn còn phải dùng Tam Hoàng Kiếm từ từ đào lấy, mà khi đào như vậy, hắn rõ ràng cảm giác chung quanh có chút lắc lư, chỉ sợ là khi đó Thâm Uyên Chi Trùng này cũng cảm giác được đau đớn.
Lúc này, hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một thứ ở trước mặt, thứ này vô cùng to lớn, có hình bầu dục, tản ra ánh sáng màu hồng.
Mà mặt ngoài của thứ tản ra ánh sáng màu hồng này hiện lên từng đường vân màu đen như là kinh mạch kéo dài ra bốn phương tám hướng, vươn về phương xa.
- Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?
Lâm Phàm hơi nghi hoặc. Một đường đi tới đây, hắn cũng không biết mình đã chết bao nhiêu lần, chủ yếu là ở trong cơ thể của yêu thú này thỉnh thoảng sẽ có mấy cây gai xương đột nhiên lồi ra, đâm xuyên qua mình, có đôi khi nó nhanh đến mức, mình cũng không biết là bản thân chết như thế nào.
Nhưng cũng may mà mình có được Bất Tử Chi Thân, một đường chết đi sống lại, cuối cùng thì tới nơi đây.
Ở phía xa, khi mà hắn thấy nơi này có ánh sáng màu hồng lấp lóe, hắn cứ tưởng rằng đây là một viên nguyên tinh to lớn cơ, nhưng sau khi đến nơi này mới phát hiện là không phải.
Bàn tay sờ lên, có cảm nhận giống như là sờ vào thịt, hẳn là một loại khí quan nào đó của Thâm Uyên Chi Trùng đi.
Một mùi thơm tản ra từ trên khí quan này truyền vào trong lỗ mũi, đúng là khiến hắn hơi nghi hoặc. Loại yêu thú một mực ở vào chỗ sâu dưới đáy thâm uyên như này vậy mà cũng có khí quan thơm như thế ư? Liệu có phải là do con yêu thú này phi thường kén ăn, chỉ ăn những thứ thơm ngon nên khí quan cũng tràn ngập mùi thơm hay không?
Lộc cộc!
Lúc này hắn cảm thấy hơi đói, trước khi có thể nghĩ biện pháp rời khỏi cơ thể của yêu thú này, cứ ăn no cái đã.
- Mặc dù không biết thứ này đến cùng là cái gì, nhưng mà có thể phát ra mùi thơm như vậy khẳng định là đồ tốt, cho dù có độc cũng không có việc gì, cùng lắm thì chết thêm một lần mà thôi. Người sống ở trên đời phải thử nhiều thứ mới lạ một chút. Người đầu tiên có can đảm ăn con cua, đó chính là hảo hán.
Khi đi ra ngoài dã ngoại tự nhiên phải chuẩn bị đầy đủ công cụ, hắn nhanh chóng nhóm lửa, sau đó lấy cái chảo ra, gác ở phía trên.
Mặc dù không biết đây là thứ gì, nhưng mà ăn chín uống sôi cũng là điều nên làm.
Sau đó hắn cầm Thái Hoàng Kiếm, đi thẳng đến trước khí quan kia, cắt nguyên một khối to xuống.
Lúc này, tại chỗ sâu dưới đáy thâm uyên, Thâm Uyên Chi Trùng vốn đang ngủ đông, nhưng mà trong mấy ngày nay, nó luôn có cảm giác thân thể không thoải mái, thỉnh thoảng vẫn có cảm giác đau đớn truyền đến từ bên trong cơ thể.
Dưới cái nhìn của nó, khả năng này là mấy ngày trước ăn quá nhiều hoặc là ăn cái gì đó quá to lớn khiến thứ này bị kẹt lại trong dạ dày. Nhưng nó không sợ hãi, lấy năng lực tiêu hóa của nó rất nhanh là có thể tiêu hóa sạch sẽ những vật này.
Đột nhiên!
Nó cảm thấy đau đớn đến thấu tim gan, thân thể sôi trào, một tiếng gào thét bén nhọn vang lên, vang vọng toàn bộ thiên địa.
Đau quá!
Đau quá!
Nỗi đau như xé rách cả tim gan tựa như là bộ vị trọng yếu nào đó trong cơ thể của nó bị thương nặng, thân thể to lớn uốn éo, giẫy giụa, nó mở miệng ra, nuốt mấy tảng đá lớn vào trong bụng.
- Con yêu thú này lại bắt đầu quay cuồng. Thật là khiến người ta không an lòng.
Ánh mắt của Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào miếng thịt ở trong cái chảo, cảm thấy không gian xung quanh khẽ rung rinh, hắn cũng không để ý. Hiển nhiên là Thâm Uyên Chi Trùng lại bắt đầu di chuyển, cũng không biết là muốn đi nơi nào.
Rất nhanh miếng thịt đã chín rồi, Lâm Phàm hít một hơi. Mùi hương thật là quyến rũ. Sau đó hắn lập tức cầm lên, cắn một cái, rồi cả miếng thịt cũng rất nhanh bị hắn nuốt vào bụng.
Trong chốc lát.
Lâm Phàm há to miệng, vẻ mặt không dám tin tưởng, trong cơ thể giống như là có một nguồn năng lượng mênh mông đột nhiên bạo phát ra.
- Đây rốt cuộc là thứ gì? Tại sao có thể có tác dụng lớn như vậy?
Hắn cực kỳ chấn kinh, cảm thấy không thể tin được, sau đó cũng mặc kệ, bắt đầu luyện hóa.
- Điểm khổ tu +100
- Điểm khổ tu +100
Sau khi luyện hóa toàn bộ năng lượng mới xuất hiện trong cơ thể, hắn phát hiện điểm khổ tu đã tăng thêm 30, 000.
Đây quả thực là thần đan diệu dược, còn nhanh chóng hơn so với mình khổ tu hoặc là nuốt đan dược, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã tăng thêm nhiều điểm khổ tu như thế, vả lại trong nguồn năng lượng này còn có một loại năng lượng đặc thù dung nhập vào trong cương khí của hắn.
Lần trước nuốt một viên Kiếm Hoàn đan, trong cương khí đã có sự sắc bén, bây giờ thì lại nhiều hơn một loại năng lượng đặc thù. Chỉ là không biết năng lượng này có tác dụng gì?
- Tác dụng của miếng thịt này e rằng đan dược Huyền giai, Địa giai đan dược cũng không sánh nổi đi.
Lâm Phàm ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào khí quan hình bầu dục tản ra ánh sáng màu hồng ở trước mắt, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Quả nhiên Lâm Phàm ta thật sự là Vận mệnh chi tử, đi đâu đều có vận khí tốt, ở trong cơ thể của yêu thú này, không chỉ phát hiện thứ quý hiếm như là nguyên tinh, còn phát hiện vật thần kỳ này, ăn một miếng là có thể khiến điểm khổ tu tăng vọt.
Trong cơ thể của yêu thú này quả nhiên là một bảo tàng lớn chưa bao giờ bị người khai phá qua.
Thâm Uyên Chi Trùng là một loại yêu thú đặc thù thuộc về vực sâu Vạn Quật. Bình thường, nó một mực ngủ đông ở phía dưới nền đất của vực sâu chỉ có lúc săn mồi mới đi ra, cho nên căn bản không có người nào có thể phát hiện chứ đừng nói đến chuyện giết chết để mà phát hiện bảo tàng này.
Có được năng lực đoạn chi trùng sinh, cho dù là bị chặt thành hai đoạn, Thâm Uyên Chi Trùng cũng có thể từ từ sinh trưởng lại.
Hơn nữa còn không có ai sau khi tiến vào trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng mà còn có thể sống được rồi đi ra kể chuyện. Cho dù hắn đã cực kỳ cẩn thận,ở trong này cũng chết đi không dưới trăm lần, lại càng không cần phải nói đến người khác.
- Tài phú, bảo tàng, cơ duyên.
Lâm Phàm hưng phấn lẩm bẩm một mình, nhìn chằm chằm vào khí quan to lớn kia, cảm động đến sắp khóc, điểm khổ tu mặc dù cũng dễ kiếm nhưng mà cũng cần tốn công tu luyện.
Vả lại sau khi điểm khổ tu tích lũy đầy đủ cũng không phải mình muốn tăng tu vi là có thể tăng.
Nếu như không muốn trở thành cặn bã, nhất định phải đánh chắc căn cơ của mỗi một cảnh giới.
Nhưng trước khi đột phá cũng không ảnh hưởng đến việc tích lũy điểm khổ tu.
Giờ khắc này, Lâm Phàm đã chuẩn bị làm tốt hết thảy, đó chính là sự tình gì đều không làm, thứ trước mắt này chính là của mình.
Vì tu vi, vì cường đại lên, còn nấu cái gì mà nấu, cái chảo nhỏ như vậy sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian cho nên hắn nhanh chóng nhào tới, há miệng cắn một miếng lớn.
Bên ngoài, Thâm Uyên Chi Trùng đau đớn đến tận tim gan, nó cảm giác được địa phương hạch tâm nhất trong thân thể của mình đang không ngừng tan vỡ, khí tức cũng nhanh chóng giảm sút, khí tức nguyên bản cực kỳ kinh khủng kia vậy mà đã yếu đi không ít.
Đó là năng lượng bản nguyên của nó, nơi ẩn chứa mấy trăm năm tu vi của nó.
Trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng, Lâm Phàm ngồi xếp bằng, không ngừng luyện hóa năng lượng bàng bạc xuất hiện trong cơ thể sau khi ăn. Sau khi luyện hóa xong, tay phải lại vồ một cái, nhanh chóng xé xuống một khối thịt, nhét vào trong miệng, tiếp tục luyện hóa.
Chỗ sâu trong vực sâu Vạn Quật.
Một đám người đứng ở phía trước một cánh cửa, bên trên cánh cửa này có khắc đầy các loại phù văn thần bí, tản ra khí tức thần bí, khó lường.
- Sư huynh, chính là chỗ này. Nơi này chính là Vạn Quật môn.
Một nữ tử hưng phấn nói ra, trong tay có một tấm bùa chú tản ra quang mang màu trắng, một mực hình thành liên hệ cùng Vạn Quật môn kia.
- Tốt, không ngờ lại bị chúng ta phát hiện bảo bối như vậy. Thật đúng là trời cao chiếu cố! Cho chúng ta phát hiện chìa khoá để ra vào Vạn Quật môn ở trong một mật thất bình thường.
Nam tử vừa nói chuyện có vẻ mặt kiêu ngạo.
- Đây là trời cao phù hộ Nhật Chiếu tông chúng ta. Hiện giờ chúng ta sử dụng chìa khoá tiến vào bên trong Vạn Quật môn này thăm dò cẩn thận một phen, sau đó trở lại tông môn, cống hiến chìa khoá cho tông môn, khi đó chúng ta đều là người có công, tông môn tất nhiên sẽ trọng thưởng cho chúng ta.
Mấy người khác cũng vô cùng hưng phấn, hiển nhiên cũng là không ngờ vận khí của bọn họ sẽ tốt như thế.
- Tên La Chinh Nhất kia lại còn muốn tranh đấu cùng sư huynh, hoàn toàn chính là nằm mơ giữa ban ngày. Chờ sau khi chúng ta tiến vào tìm kiếm cơ duyên trong Vạn Quật môn, trở về lại cống hiến chìa khoá cho tông môn đổi lấy tài nguyên. Lúc đó, tên La Chinh Nhất kia còn có bản sự gì để tranh đấu cùng Doanh sư huynh.
Một tên đệ tử vuốt mông ngựa nói ra.
- Ha ha.
Doanh Thăng cười lớn, hiển nhiên cũng rất thoải mái với sự nịnh nọt của người này.
Ầm ầm!
Đột nhiên, mặt đất chấn động. Mấy người đều vô cùng cảnh giác không biết là có chuyện gì xảy ra.
Khi Thâm Uyên Chi Trùng đi ra từ lòng đất, có đệ tử đột nhiên hoảng sợ kêu lên.
- Là Thâm Uyên Chi Trùng.
Doanh Thăng sắc mặt ngưng tụ, nói:
- Tất cả mọi người đề phòng. Đáng giận! Thâm Uyên Chi Trùng làm sao lại xuất hiện ở nơi đây.
Chương 145
Lúc cảm nhận khí tức của con Thâm Uyên Chi Trùng này thì Doanh Thăng biết nó đã trưởng thành. Đó là tồn tại mà bọn hắn căn bản không có khả năng ứng đối. Mặc dù bọn hắn có nhiều người nhưng mà e rằng mấy người bọn hắn còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu.
- Không đúng, con Thâm Uyên Chi Trùng này có vấn đề, khí tức của nó đang không ngừng giảm xuống tựa như là đã bị người đánh trọng thương.
Nhãn lực của Doanh Thăng là sắc bén bực nào, chỉ nhìn qua đã có thể xác định con Thâm Uyên Chi Trùng này đang có vấn đề.
Thân thể lộ ra trên mặt đất vẫn còn uốn éo, đập qua đập lại. Thậm chí, nó còn đập vào Vạn Quật môn, nhưng mà Vạn Quật môn là tồn tại cấp bậc nào? Đây chính là thứ đã tồn tại từ tận xa xưa, kết nối với một chỗ động thiên phúc địa khác. Nếu như một con Thâm Uyên Chi Trùng cũng có thể đâm hỏng thì Vạn Quật môn này đã sớm tiêu vong rồi.
Và kết quả không ngoài dự đoán, sau khi va chạm trên người Thâm Uyên Chi Trùng phun ra một dòng máu đen.
- Doanh sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một vị sư đệ ngưng trọng hỏi, mặc dù con Thâm Uyên Chi Trùng này đang có vấn đề, nhưng cũng không phải dễ đối phó. Nhìn tình huống hiện tại, con Thâm Uyên Chi Trùng này hiển nhiên đã nổi điên.
- Các sư đệ bày trận, cùng ta giết chết con Thâm Uyên Chi Trùng này. Nơi này là lãnh địa của Nhật Chiếu tông ta. Sao có thể cho một con yêu thú càn rỡ?
Doanh Thăng nghiêm nghị nói, sau đó đột nhiên nhảy lên, song quyền tỏa ra hào quang sáng chói, trong nháy mắt đã đánh ra mấy trăm quyền lên thân thể của Thâm Uyên Chi Trùng.
- Sư huynh lợi hại.
Những người khác nhìn thấy sư huynh lợi hại như vậy, cảm thấy dù là vỏ ngoài của Thâm Uyên Chi Trùng cứng rắn dị thường thì cũng không ngăn cản được uy lực từ mấy quyền này của sư huynh.
- Hừ, Phá Âm Sát Quyền của ta đã sớm tu luyện đến cảnh giới tối cao, chớp mắt là có thể đánh ra hơn trăm quyền, còn được trưởng lão của tông môn ban thưởng một viên Canh Kim Sát Đan để cương khí có thêm đặc tính sắc bén, đánh vỡ vỏ ngoài của con Thâm Uyên Chi Trùng này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Doanh Thăng đắc ý nói.
- Doanh sư huynh không hổ là Doanh sư huynh, La Chinh Nhất kia cũng chỉ mới tu luyện tới cảnh giới mấy chục quyền mà thôi. Làm sao so sánh cùng với sư huynh được?
Một tên đệ tử nịnh nọt nói.
Trong lòng của Doanh Thăng cũng rõ ràng. Tu vi của hắn và La Chinh Nhất đều là Địa Cương cảnh tầng sáu, nhưng ở trên phương diện lĩnh ngộ công pháp, bởi vì mà hắn được thúc thúc, là một vị trưởng lão của Nhật Chiếu tông quán đỉnh, giảm bớt đi không ít công phu nên mới có thể đạt tới cảnh giới này.
Chênh lệch giữa quý tộc cùng bình dân chính là như thế, mình không chỉ có thiên phú, còn có hậu thuẫn cường đại.
Bình dân muốn vượt qua đoạn chênh lệch này hoàn toàn chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
- Tốt, các vị các sư đệ không nên khinh thường. Nhanh chóng giết chết con Thâm Uyên Chi Trùng này đi! Mấy cái chân của con súc sinh này đều là tài liệu luyện khí hiếm có, mang về tông môn cũng có thể đổi lấy không ít đồ tốt.
Doanh Thăng nói, lại thi triển Phá Âm Sát Quyền, khí thế mặc dù không có uy mãnh như trước nhưng cũng không thể coi thường.
Toàn bộ không gian đều là bóng dáng của Doanh Thăng.
Nhất là bây giờ Thâm Uyên Chi Trùng còn đang đau đớn, chỉ qua một đoạn thời gian, tu vi lại tiếp tục giảm xuống một phần, hiện tại lại bị những người này oanh kích khiến cho thương thế càng thêm nghiêm trọng, e rằng đã sắp tử vong rồi.
Doanh Thăng trông thấy con Thâm Uyên Chi Trùng này đã dần dần không còn khả năng chống đỡ, trong lòng vô cùng hưng phấn. Tu vi của con súc sinh này chỉ sợ đã là Địa Cương cảnh tầng chín, hơn nữa nó còn là yêu thú cỡ lớn, thực lực càng thêm đáng sợ. Nếu như có thể giết chết, mặc kệ là thừa dịp hắn thụ thương hay vẫn là cái gì, chiến tích này cũng có thể cho hắn khoác lác một phen rồi.
Còn về phần Lâm Phàm, hắn còn đang ở trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng ăn uống thả cửa, đồng thời với thức ăn vào bụng, điểm khổ tu cũng không ngừng tăng vọt.
Hắn thấy con Thâm Uyên Chi Trùng này đã bớt cho hắn không biết bao nhiêu thời gian khổ tu, về sau chỉ cần kiếm điểm tích lũy, đánh chắc căn cơ là có thể đột phá tu vi, đạt tới cảnh giới càng cao hơn.
Vươn tay lấy một miếng cuối cùng nhét vào trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống rồi lại bắt đầu luyện hóa.
Lần này vận khí của Lâm Phàm thật sự là quá tốt, lại gặp được yêu thú đặc thù như Thâm Uyên Chi Trùng, bình thường thì yêu thú căn bản không có khả năng ngưng tụ tinh hoa.
E rằng chỉ có những yêu thú chân chính cường đại biết được tu luyện kia mới có thể cô đọng tinh hoa của bản thân, nhưng mà những yêu thú kia đều là tồn tại cực kỳ cường hãn, nghiền chết Lâm Phàm giống như là nghiền chết con kiến mà thôi.
Ngoại trừ con Thâm Uyên Chi Trùng này tương đối không may này thì còn có thể gặp được cơ duyên to lớn như thế này ở đâu cơ chứ?
Điểm khổ tu tăng thêm mấy triệu, nếu như hiện tại hắn lập tức sử dụng để tăng cao tu vi, chỉ sợ cũng có thể tăng lên tới Địa Cương cảnh tầng sáu, tầng bảy. Lần này số lượng điểm khổ tu thu hoạch được thật sự là quá lớn, mấy trăm năm tích lũy của Thâm Uyên Chi Trùng cứ như vậy không công tiện nghi cho Lâm Phàm.
Con Thâm Uyên Chi Trùng này cũng cực kỳ không may. Thực lực của nó mặc dù cường đại nhưng mà trí tuệ thấp kém, không hiểu tu luyện, ngưng tụ tinh hoa trong cơ thể cũng chỉ là thiên phú trời cho, vô ý ngưng tụ mà thôi, nếu như ở bị người giết chết, như vậy khối tinh hoa này sẽ tiêu tán vào trong thiên địa.
Mà bây giờ, khi Thâm Uyên Chi Trùng vẫn còn đang sống sờ sờ, Lâm Phàm đã ăn hết khối tinh hoa này, cũng mài chết con Thâm Uyên Chi Trùng này.
Bên ngoài, Doanh Thăng chuẩn bị thi triển đại chiêu, thế nhưng mà đại chiêu chỉ vừa mới ấp ủ được một nửa thì ầm một tiếng, Thâm Uyên Chi Trùng ngã xuống mặt đất rồi không nhúc nhích nữa.
Doanh Thăng cũng cực kỳ sững sờ, chẳng lẽ thế công vừa rồi của mình thật sự là quá mức cường đại, cương khí không gì không phá được đã giết chết con Thâm Uyên Chi Trùng hay sao?
- Có lẽ ta đã cường đại đến trình độ mà mình cũng không thể lý giải đi.
Doanh Thăng thầm nghĩ trong lòng, sau đó chắp tay sau lưng, nhanh chóng đi tới chỗ thi thể của Thâm Uyên Chi Trùng.
Chung quanh các sư đệ thấy cảnh này cũng đi lên vuốt mông ngựa:
- Sư huynh thật sự là quá lợi hại. Con Thâm Uyên Chi Trùng này ở trong tay của sư huynh cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Trong lòng của Doanh Thăng cực kỳ đắc ý, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ xem thường, nói:
- Mấy người các ngươi đi chặt đứt hết mấy cái chân của con Thâm Uyên Chi Trùng, đợi sau khi trở về nộp lên tông môn.
- Vâng.
Mấy người kia cũng không do dự, nhanh chóng phân công hành động, dùng tốc độ nhanh nhất xử lý thi thể của Thâm Uyên Chi Trùng. Không còn sức mạnh chống đỡ, mấy cái chân kia cũng bị chặt đứt cực kỳ dễ dàng.
- Tốc độ nhanh một chút, đợi lát nữa sư huynh còn muốn mang chúng ta tiến vào Vạn Quật môn.
- Ha ha, không ngờ lần này chúng ta lại có vận khí tốt như vậy, không chỉ ngẫu nhiên thu hoạch được một chiếc chìa khoá của Vạn Quật môn, còn có một con Thâm Uyên Chi Trùng tự mình đưa tới cửa.
Lâm Phàm nghe được hệ thống báo điểm tích lũy tăng lên thì mới biết con Thâm Uyên Chi Trùng này đã bị mình giết chết. Ngẫm lại chắc là do khí quan mà mình vừa ăn là bộ vị cực kỳ trọng yếu của Thâm Uyên Chi Trùng giống như là trái tim trong cơ thể con người vậy.
Kiểm tra một chút, hắn cũng phải nuốt nước bọt. Thật sự là không thể tin được! Không ngờ điểm khổ tu đã có hơn 9 triệu, sắp được 10 triệu rồi.
Khi đột phá đến Địa Cương cảnh tầng ba, mình tốn 2 triệu điểm khổ tu, vậy hơn 9 triệu này cũng có thể cho mình tăng lên mấy cảnh giới đi.
Nếu như lại có đủ điểm tích lũy đánh chắc căn cơ cho bản thân, như vậy thì có lẽ trong nháy mắt mình sẽ trở thành cường giả. Lấy tích lũy của bản thân, đánh vỡ hết thảy, vậy còn có thể có vấn đề gì hay sao?
Nhưng khi mà hắn chuẩn bị đi ra, lại nghe được bên ngoài có âm thanh truyền đến.
- Nhật Chiếu tông sao?
- Chìa khoá của Vạn Quật môn sao?
- Tài phú, bảo tàng ư?
Những cái khác đều không quá trọng yếu, nhưng mà tài phú cùng bảo tàng lại khiến cho hắn không thể chần chờ nữa, nhanh chóng lấy Thái Hoàng Kiếm ra, chọc thủng lớp da thịt cứng rắn của Thâm Uyên Chi Trùng rồi nhảy ra ngoài.
Khi hắn định nói một câu ‘Các ngươi là đến đưa phúc lợi’, lại thấy tình huống chung quanh có chút không đúng, cũng ngây ngẩn cả người.
Con mẹ nó, người ở xung quanh cũng quá nhiều đi, chí ít cũng phải hơn mười người, hơn nữa còn có mấy khí tức tương đối mạnh mẽ, đồng thời mình cũng không biết chìa khoá kia là ở trong tay ai? Nếu như người kia chạy đi mất thì mình biết đi đâu mà tìm.
Ngay lập tức, Lâm Phàm ôm quyền cảm kích nói:
- Đa tạ các vị sư huynh Nhật Chiếu tông! Ân cứu mạng này, Mãi Mãi Đề Thiết Cao ta sẽ mãi mãi khắc ghi ở trong lòng.
Bình luận facebook