-
Chương 149-151
Chương 149
Trên cơ bản đã xử lý gần hết người của Nhật Chiếu tông, trong lòng của hắn cũng vui sướng hơn nhiều.
Kẹp tấm phù lục ở giữa hai ngón tay, cẩn thận quan sát một phen. Đây chính là chìa khoá của Vạn Quật môn, phía trên có vô số đường vân khiến cho hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khi tới gần Vạn Quật môn, có một luồng sáng nhàn nhạt lưu chuyển ở phía trên những đường vân này, đồng thời có một loại sức mạnh kỳ dị phát ra từ trong phù lục này. Quả thực vô cùng kỳ lạ.
Bây giờ đã có phù lục này, về sau bản thân có thể tùy ý ra vào chỗ Vạn Quật môn này.
Nhưng mình còn không biết tình huống ở bên trong là như thế nào, xem ra cũng nên vào thăm dò một phen. Sau đó hắn đi về phía những thi thể đang chất đống ở đằng kia, bắt đầu lục soát thi thể.
- Thật giàu. Thật giàu.
- Tu vi chỉ mới có Địa Cương cảnh tầng một vậy mà lại có được đan dược Huyền giai thượng phẩm. Thật là vô cùng giàu có.
- Âm Dương Đan, không ngờ ngay cả loại đan dược này cũng có.
Lâm Phàm tìm được một viên đan dược tốt, đan dược này có thể điều hòa cương khí khiến cho cương khí đạt tới tình trạng cương nhu cùng tồn tại, công hiệu cũng tương tự với Thanh Mộc Nguyên Linh Đan mà hắn từng mua sắm trong tông môn, mặc dù phẩm giai thì vẫn hơi kém viên Thanh Mộc Nguyên Linh Đan kia, nhưng mà cũng là thứ hiếm có.
Tiếp tục kiểm tra, đan dược cũng có mà công pháp cũng có, ngoài ra còn có một vài thứ linh tinh khác. Mà khi kiểm tra vị Vạn sư huynh kia, Lâm Phàm cũng bị một viên đan dược làm cho kinh hãi.
- Vạn Thú Đan, không đúng, hẳn là Bách Thú Đan, tuy rằng kém hơn Vạn Thú Đan nhưng cũng là thứ có thể ngộ mà không thể cầu.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào viên đan dược này, trong lòng vui sướng, bên ngoài đan dược có sương trắng quấn quanh, biến hóa ra hình thái của các loại yêu thú, đây chính là đan dược được hình thành tự nhiên, do yêu thú giết đến mức máu chảy thành sông, còn cần vô số điều kiện khác mới có thể ngưng tụ thành.
Nếu như luyện hóa được viên đan dược này, cương khí trong cơ thể hắn chí ít có thể hùng hậu gấp đôi, hơn nữa đan dược này còn có thể rèn luyện, tăng cường phẩm chất của cương khí, đấm ra một quyền sẽ có uy thế của bách thú.
Vạn Quật môn này đến cùng là địa phương nào mà lại giàu có như thế này? Chỉ tính riêng những đan dược này đã là một khoản tài phú khổng lồ, e rằng cũng tương đương với tích lũy cả một đời của cường giả Địa Cương cảnh rồi, nếu như hối đoái toàn bộ những đan dược này thành tài phú, đó sẽ là con số khổng lồ thế nào?
Chỉ tính riêng viên Bách Thú Đan này đã là thứ mà không phải tiền có khả năng mua được, bởi vì nó là đan dược Địa giai trung phẩm, cho dù là Luyện Đan sư cường hãn nhất của Viêm Hoa tông cũng không luyện chế ra được loại đan dược có cấp bậc này.
- Tốt, tốt, Vạn Quật môn này tồn tại đã lâu, xem ra chính là đang chờ đợi người hữu duyên như ta đến thu hoạch. Mấy người này cũng chỉ là cu li miễn phí giúp mình thu thập một phen mà thôi.
Đột nhiên!
Màn sáng bao phủ Vạn Quật môn lại một lần nữa chấn động, hiển nhiên hai người kia muốn đi ra rồi.
Lâm Phàm đã lục soát thi thể xong, không hề có một chút do dự nào, vung Lang Nha bổng lên nhanh chóng đánh tới, Bạo Lực Lang Nha Bổng tổ hợp cùng với Hám Sơn Kình bộc phát ra khí thế không có gì sánh kịp, rõ ràng là muốn một đòn giết chết đối phương.
Doanh Thăng thấy hoa mắt, lúc khôi phục lại thì cũng đã ở bên ngoài. Đột nhiên, hắn ngửi được mùi máu tươi nồng đậm và cảm giác được một đòn mãnh liệt ở một bên đang đánh về phía hắn, lập tức nhướng mày, quát lớn một tiếng.
- Hỗn Nguyên Cương Khí
Cương khí sôi trào, hắn vung tay đấm ra một quyền, đánh thẳng về phía kia.
Ầm!
Nắm đấm va chạm cùng Lang Nha bổng, cương khí khuếch tán ra khiến cho bụi bay mù mịt.
Doanh Thăng đột nhiên lui ra phía sau mấy bước, sau đó thân thể lướt đi, lùi về phía xa, trong lòng kinh hãi, sức mạnh thật lớn. Tại sao lại có người đột nhiên ngầm hạ sát thủ với mình? Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở đằng sau Lâm phàm, hắn lại trợn mắt há mồm, không dám tin tưởng, thân hình cũng lui về phía sau thêm mấy bước.
Bên kia là thi thể chồng chất như núi, hơn nữa đều là sư đệ, sư muội của mình, cảnh tượng này khiến cho hắn nổi giận rồi.
- Là ngươi giết bọn hắn sao?
Lâm Phàm nhíu mày, không ngờ gia hỏa này lại có thể tránh né. Quả nhiên là rất khó đánh lén cường giả Địa Cương cảnh tầng sáu hoặc là phải nói tu vi của mình còn chưa đủ cao, nếu như hiện tại tu vi của mình là Địa Cương cảnh tầng bốn, tầng năm, vậy thì gia hỏa này tuyệt đối không có khả năng tránh né được.
Nhưng khi nghe được đối phương gầm thét, hắn lại cười nói:
- Không sai, là ta giết bọn hắn. Hơn nữa mọi thứ đều đã rơi vào trong tay của ta.
Lúc này, màn sáng bao phủ Vạn Quật môn lại tiếp tục chấn động, hiển nhiên là còn có một người muốn đi ra.
- Nếu đã đi ra vậy thì chết cho ta.
Lâm Phàm tiếp tực ra tay, nếu không kịp giết chết tên Doanh Thăng này, như vậy nhất định phải giết chết kẻ còn lại.
Doanh Thăng quá sợ hãi, tức giận nói:
- Đáng giận. Kẻ này lại hèn hạ như thế.
- Phá Âm Sát Quyền
- Thuấn Quyền
Oanh!
Thân thể của Doanh Thăng đột nhiên biến mất, mà chỗ mặt đất kia trong nháy mắt nứt toác ra. Một bóng người lướt đi trên không trung tạo thành một vệt đen.
Ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Phàm, bóng người kia trong chớp mắt đã đến trước mặt mình, vô số nắm đấm xuất hiện chặn lại một kích của mình.
Tô Thiên Tứ mới đi ra từ Vạn Quật môn nghe được thanh âm chiến đấu, lập tức cảnh giác, thân thể uốn éo, chân đạp mạnh xuống đất, theo một loại phương vị huyền diệu, thân hình thiên biến vạn hóa. Nguyên bản hắn còn ở phía trước Vạn Quật môn nhưng mà trong nháy mắt đã xuất hiện ở phương xa, tốc độ để cho người ta khó tin.
- Doanh sư huynh, chuyện gì đang xảy ra?
Mùi máu tươi gay mũi khiến cho hắn cảnh giác, khi nhìn về phía đống thi thể đang chồng chất ở phương xa thì hơi nhướng mày. Khi thấy rõ hình dáng của người đang chiến đấu với Doanh Thăng, trong ánh mắt lộ ra sát ý, tức giận nói:
- Là ngươi, Mãi Mãi Đề Thiết Cao.
Lâm Phàm thở dài, để Lang Nha bổng lên ngang vai, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc. Thật sự là thật là đáng tiếc. Vậy mà để cho các ngươi đi ra, xem ra ta cần phải tốn chút công phu rồi.
- Nhưng các ngươi thật đúng là hào phóng. Không ngờ lại cho mỹ nữ kia bảo quản mảnh chìa khóa của Vạn Quật môn. Nhưng như vậy cũng tốt, cho ta không công nhặt được tiện nghi.
Lâm Phàm cười, nếu như tấm phù lục kia mà do hai người này cất giữ, vậy thì đúng là có chút phiền phức. Nếu như hai người không muốn báo thù cho mấy người khác mà lập tức chạy trốn, vậy thì mình thật sự sẽ bỏ qua cơ duyên lần này.
Sắc mặt của Doanh Thăng cùng Tô Thiên Tứ biến đổi, bọn hắn không ngờ gia hỏa này đã lấy được tấm phù lục kia, hơn nữa rõ ràng còn biết được đó chính là một mảnh chìa khóa của Vạn Quật môn. Nguyên bản bọn họ lưu phù lục lại cho Lộ sư muội bởi vì phù lục này là do Lộ sư muội phát hiện, vả lại sau khi trở về cũng phải giao nộp cho tông môn. Thân là sư huynh, bọn họ cũng không tiện cướp đoạt ở trước mặt đông đảo sư đệ.
Thật không ngờ vậy mà vô cớ cho người khác kiếm lợi.
- Doanh sư huynh, tấm phù lục kia là trọng bảo, không thể để tên gia hỏa này chạy trốn.
Tô Thiên Tứ nói ra.
- Ngươi đến cùng là ai?
Lửa giận ở trong lòng của Doanh Thăng đang bùng cháy. Tên ghê tởm này không chỉ giết chết các sư đệ của mình, mà còn cướp đoạt đồ vật của bọn hắn. Không cần Tô Thiên Tứ nói, hắn cũng đã quyết tâm rằng vô luận như thế nào cũng không thể buông tha cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười, thi triển Bạo Huyết cùng với Thất Thần Thiên Pháp Trung Trì Nội Thần, khí thế lại cường đại thêm một bậc, uy thế khiến cho hai người Doanh Thăng có cảm giác hư không cũng đang rung động.
- Muốn biết ta là ai? Đợi lát nữa, khi đánh chết các ngươi, ta sẽ nói cho các ngươi biết.
Ầm!
Sức mạnh, tốc độ, lực bộc phát trong nháy mắt đạt đến cực hạn.
Thân thể cao lớn như là người khổng lồ cỡ nhỏ nhưng mà tốc độ lại không chậm, trong nháy mắt đã hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ lao về phía Tô Thiên Tứ.
- Nếu vừa rồi ngươi để ta đập chết, như vậy đối với ngươi, đó là kiểu chết tốt nhất, gọn gàng không đau đớn. Nhưng mà ngươi lại không trân quý cơ hội đó, vậy thì ta chỉ có thể cho ngươi cảm thụ một chút, kiểu chết thống khổ nhất là như thế nào.
Tiếng nói âm trầm vang lên ở bên tai của Tô Thiên Tứ.
Tô Thiên Tứ tại Nhật Chiếu tông cũng là thiên kiêu, bây giờ lại bị một kẻ vô danh xem thường, cũng không nhịn được, tức giận nói:
- Muốn chết, ta tên Thiên Tứ, tự nhiên trời sẽ ban hồng phúc.
Vừa dứt lời, có một màn sáng màu vàng bao phủ toàn bộ thân thể của hắn, bên trên màn sáng màu vàng này có văn tự màu vàng đậm tản ra ánh sáng nhạt.
Doanh Thăng thấy cảnh này, trong lòng mừng rỡ, càng thêm tin tưởng tryền thuyết về thân thế của Tô sư đệ.
Nghe đồn lúc Tô sư đệ ra đời, trên trời giáng xuống dị tượng, từ nhỏ đã có màn sáng màu vàng này hộ thể, theo thực lực tăng lên, màn sáng hộ thể này cũng càng thêm cường đại, trong cùng giai, không người nào có thể phá vỡ.
Lạch cạch!
Chỉ là trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Tô Thiên Tứ, mười ngón tay chộp vào màn sáng này.
- Ha ha, cho dù ta đứng yên để cho ngươi đánh thì ngươi cũng không thể phá vỡ được vòng bảo hộ này của ta. Đây chính là thứ mà ông trời ban cho ta, trong cùng giai, ta chính là vô địch, ngươi cho rằng...
Xoạt xoạt!
Màn sáng không ngừng rạn nứt.
Trông thấy cảnh tượng này, Tô Thiên Tứ lộ ra vẻ hoảng sợ, tựa như là không dám tin tưởng.
Lâm Phàm nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Tô Thiên Tứ, lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
- Vừa mới, ngươi nói cái gì? Ta nghe không có rõ ràng. Ngươi có thể nói lại một lần nữa hay không?
Chương 150
- Không có khả năng!
Tô Thiên Tứ không thể tin được màn sáng bảo hộ của mình sẽ bị Lâm Phàm nghiền nát đơn giản như vậy. Màn sáng này chính là thứ mà ông trời ban cho hắn. Nghe người trong thôn nói, lúc mà hắn vừa được sinh ra, trên bầu trời có tiếng long ngâm vang vọng, sấm sét đan xen, có hư ảnh một con cự xà tám đầu hiển hiện ở trong hư không, chỉ khi hắn cất tiếng khóc mới biến mất.
Hắn tin tưởng mình không phải là một người bình thường bởi vì mình là người có thiên mệnh.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chân của Lâm Phàm giẫm lên trên ngực Tô Thiên Tứ, hai cánh tay thô kệch đột nhiên kéo mạnh. Hai tay của Tô Thiên Tứ lập tức bị kéo đứt, máu tươi phun ra như suối, còn có một chút máu tươi bắn lên trên mặt của Doanh Thăng.
- Rác rưởi.
Lâm Phàm giẫm chân xuống, đầu lâu của Tô Thiên Tứ tựa như là một quả dưa hấu, trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy, máu tươi vương vãi, chết đến không thể chết lại.
Lâm Phàm nhanh chóng rút nhẫn trữ vật trên cánh tay trái của Tô Thiên Tứ ra, sau đó ném cánh tay về phía trước mặt Doanh Thăng còn đang sợ đến ngây người.
- Đến đây nào, chỉ còn lại một mình ngươi mà thôi. Ta đã nói rồi, đập chết là xong hết mọi chuyện, đập không chết thì đập thêm vài cái nữa.
Oanh!
Mặt đất rạn nứt, Lâm Phàm hóa thành một đạo lưu quang, trong phút chốc đã đến trước mặt Doanh Thăng. Lang Nha bổng giáng thẳng xuống đầu của Doanh Thăng.
- Đáng giận, ngươi lại dám giết Tô sư đệ.
Doanh Thăng triệt để nổi giận, trưởng lão trong tông môn vô cùng coi trọng Tô Thiên Tứ. Bây giờ Tô sự đệ bị người chém giết, coi như hắn có thể giết chết đối phương, e rằng mấy vị đại lão kia cũng không tha thứ cho hắn.
Hai tay chấn động, trong nháy mắt, chấn động mấy chục lần rồi đánh ra một quyền về phía Lang Nha bổng.
Ầm!
- Sức mạnh thật lớn.
Thần sắc của Doanh Thăng biến đổi, gương mặt đỏ bừng, huyết khí trong cơ thể sôi trào. So với lúc vừa giao thủ, thực lực của đối phương ít nhất đã tăng gấp ba lần.
Làm sao kẻ này lại đột nhiên trở nên cường đại như vậy?
- Đi chết đi cho ta.
Tay trái không biết lúc nào đã cầm lấy cái chảo, vỗ xuống đầu của Doanh Thăng.
Lúc này, Doanh Thăng đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn, nói:
- Ha ha, ngươi lộ sơ hở.
- Phá Âm Sát Quyền.
Cương khí bộc phát, tiếng nổ vang vọng, một quyền đánh ra theo đường thẳng tắp, đây là cảnh giới cao nhất của Phá Âm Sát Quyền, vượt qua vận tốc âm thanh, âm bạo hình thành quyền phong, cắt đứt hết thảy mọi thứ.
Một quyền đánh lên trên người của Lâm Phàm, xuyên thủng bụng của hắn. Quyền kình còn chưa tán hết, tiếp tục xuyên qua lưng của Lâm Phàm bắn về nơi xa.
- Ha ha!
Doanh Thăng phá lên cười, nhưng mà khi hắn vận chuyển cương khí muốn phá hủy ngũ tạng lục phủ của đối phương thì lại phát hiện không biết khi nào năm ngón tay của Lâm Phàm đã nắm chặt cánh tay của hắn.
- Hắc hắc, ngươi cũng lộ sơ hở.
Lâm Phàm cười, năm ngón tay sắc bén như dao cắm sâu vào cánh tay của Doanh Thăng, sau đó cái chảo lại tiếp tục vỗ xuống đầu của đối phương.
Doanh Thăng nhìn thấy đối phương đánh về phía đầu mình, lập tức vận chuyển cương khí hình thành cương tráo bảo vệ đỉnh đầu.
Ầm!
Ầm!
Cái chảo đập lên phía trên cương tráo, sức mạnh cường hãn khiến cho đầu óc của Doanh Thăng quay cuồng, bên tai vang lên tiếng ong ong.
- Ngươi đến cùng là quái vật gì vậy?
Doanh Thăng không ngờ một quyền của mình đã đánh xuyên qua thân thể của Lâm Phàm, vậy mà đối phương lại tựa như không có việc gì vậy, không chỉ có cười to mà còn có thể phản kích.
Thương thế nặng như vậy làm sao có thể chịu đựng?
Bình thường người bị trọng thương, không phải thân thể chết trước mà là bị cảm giác đau đớn tác động lên não bộ giết chết. Nhưng bởi vì Bất Tử Chi Thân cho nên Lâm Phàm căn bản không cảm giác được đau đớn, dù bị trọng thương thì tinh thần vẫn luôn ở thời khắc đỉnh cao nhất.
Hiện giờ chỉ có chờ máu tươi không ngừng xói mòn đến khi thân thể thiếu máu trầm trọng lúc đó hắn mới tử vong.
Liên tục một chảo lại một chảo đập xuống, cương tráo bảo hộ ở trên đầu Doanh Thăng cũng không ngừng chấn động, thậm chí xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.
- Đi chết đi.
Lâm Phàm chợt quát to một tiếng, sức mạnh khổng lồ đột nhiên bộc phát ra. Ầm một tiếng. Cái chảo nhanh chóng đập nát cương tráo, sau đó đập thẳng lên đầu của Doanh Thăng.
Ầm!
Nhận một đòn như thế, đầu của Doanh Thăng vỡ nát, hai đầu gối cong xuống, quỳ trên mặt đất.
Lâm Phàm cực kỳ bình tĩnh rút cánh tay của Dương Thăng ra, nói:
- Ngươi thật là quá yếu, còn yếu hơn cả tên La Chinh Nhất kia.
- Quên nói cho ngươi biết. Kỳ thật ta tên là Lâm Phàm chứ không phải là Mãi Mãi Đề Thiết Cao, nhưng đáng tiếc hiện giờ ngươi cũng nghe không được nữa.
Ở cấp độ của bọn hắn, cần gì phải thi triển tuyệt chiêu hoa lệ, cứ đánh bừa thôi, ngươi không chết, chính là ta vong, cái gì bắt lấy sơ hở, tất cả đều là lừa người.
Sau khi thu hồi mọi thứ ở trên người của Doanh Thăng, hắn nói:
- Nhớ kỹ, lúc ngươi bắt được sơ hở của ta, cũng chính là lúc mà ngươi phải tử vong.
Ngồi xếp bằng, máu tươi chảy lênh láng, Lâm Phàm tự nhủ
- Một quyền này của Doanh Thăng mặc dù đã đánh xuyên qua thân thể của mình, nhưng mà còn không có phá hủy khí quan trong cơ thể dẫn đến tốc độ sinh mệnh lực xói mòn rất chậm.
Nhìn về phía thi thể của Doanh Thăng với ánh mắt khinh bỉ, Lâm Phàm nói.
- Đồ phế vật, gần như thế mà cũng không đánh chuẩn, còn phải để ta tự mình ra tay.
Không hề có chút do dự, nhanh chóng lấy Thái Hoàng Kiếm ra, cắt ngang qua cổ của mình.
Mười giây sau.
Phục sinh.
Lâm Phàm thở dài. Lần này thu hoạch thật sự là quá phong phú. Ngoài ra giết chết mấy gia hỏa này cũng thu được không ít điểm tích lũy. Hiện tại hắn cũng đã tích lũy được hơn năm vạn điểm. Còn thiếu một chút là có thể lĩnh ngộ Kinh Long Đại Thiên Công rồi.
Nhắc đến môn công pháp này mới nhớ, thằng ngốc Mặc Kinh Trập kia không biết giờ ra sao?
Nhưng lúc đó, tên Minh U kia sau khi bắt được hắn lập tức đi ra ngoài vực sâu Vạn Quật rồi bị thiên kiếp đánh chết, cho nên hẳn là tên kia đã chạy thoát.
Ngay từ đầu hắn còn muốn lĩnh ngộ môn Phá Âm Sát Quyền kia. Nhưng mà hiện tại, cảm thấy chỉ là một môn công pháp rác rưởi, ngoại trừ tốc độ nhanh một chút thì không còn tác dụng gì khác, còn không bằng chừa chút điểm tích lũy đi rút thưởng.
Đã có một đoạn thời gian không có rút thưởng rồi, tích lũy đến bây giờ, cơ hội rút trúng giải thưởng lớn khẳng định rất cao.
Đi đến trước mặt Vạn Quật môn, lấy phù lục ra, cửa đá mở ra một khe hở nhỏ, quang mang bao phủ, Lâm Phàm nhanh chóng biến mất, tiến vào bên trong hiểm địa có vô số bảo vật kia.
Cửa đá đóng lại, hiện trường bên ngoài ngoại trừ máu tươi đầy đất cùng thi thể bị chất đống thì không còn vật gì khác, hết thảy trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên!
Một đám sương mù màu xanh lá chui ra từ bên trong thân thể của Tô Thiên Tứ sau đó chầm chậm bay lên cao. Sương mù càng ngày càng đậm, rồi dần dần hóa thành một hư ảnh.
Nếu như có cường giả nhìn thấy cảnh này tất nhiên sẽ vô cùng chấn kinh. Đây chính là Nguyên Thần ký thác, đầu thai chuyển thế.
Hư ảnh này rõ ràng là một yêu thú hung mãnh, cự xà tám đầu tám đuôi, mặc dù kích thước rất nhỏ nhưng mà bất kỳ ai nhìn thấy bộ dáng này của nó đều có thể cảm nhận được sự hung ác của yêu thú này.
Lúc này mấy con mắt của hư ảnh này vẫn không có mở ra tựa như là không có tỉnh táo lại. Khi hư ảnh triệt để ngưng thực, mí mắt của nó khẽ run run rồi mở ra. Khi nhìn thấy thi thể chia năm xẻ bảy, ngay cả đầu cũng bị vỡ nát của Tô Thiên Tứ, nó im lặng thật lâu.
Khi nhận ra đây chính là chuyển thế chi thân của mình, nó lập tức tức giận gào thét.
- Đến cùng là ai lại dám chém giết chuyển thế chi thân của bản tọa. Đáng giận. Thật sự là đáng giận. Tên này làm sao lại kém cỏi đến như vậy, chỉ cần ba tháng nữa thôi là Nguyên Thần của bổn tọa đã có thể thức tỉnh rồi, vậy mà ngay cả ba tháng cuối cùng cũng không chèo chống được. Đồ phế vật.
Hư ảnh hơi lay động hiển nhiên là cực kỳ suy yếu. Sau đó tám cái miệng mở ra, khẽ hút một cái, những thi thể ở xung quanh tựa như là bị thứ gì đó hấp thu, không ngừng khô héo cuối cùng trở thành thây khô.
Hưu!
Hư ảnh này hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng đến phương xa.
Chương 151
Bên trong Vạn Quật môn.
- Nơi này thật sự là không đơn giản.
Lâm Phàm cũng không di chuyển mà đứng im và ngước đầu nhìn lên, phía trên là một mảnh đục ngầu, có chín hình tròn màu máu treo ở trên cao tản ra khí tức kỳ lạ.
Mặt đất có màu nâu đen, không có một gốc thực vật nào, chỉ có những tảng đá hình thù kỳ quái tản mát ở khắp nơi khiến người ta có cảm giác như là đang tiến vào địa ngục vậy, nhìn về phía phương xa, chỉ có một màu xám trắng, không biết ở nơi đó sẽ có thứ gì.
- Cương khí không có cách nào khôi phục.
Trong vực sâu Vạn Quật còn có thể hấp thụ Địa Cương chi khí, nhưng mà sau khi tiến vào Vạn Quật môn này thậm chí còn không thể cảm nhận được chút Địa Cương chi khí nào nói gì đến hấp thụ.
Nếu như không có chuẩn bị sẵn sàng, không mang đủ đan dược để khôi phục cương khí, chỉ sợ sau khi thâm nhập vào chỗ sâu kia thì cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ đi ra. Chỉ là những thứ này căn bản không phải là vấn đề với hắn, khi cương khí khô cạn thì chỉ cần rút kiếm tự sát, khi mà tâm phiền ý loạn thì cứ rút kiếm tự sát, tất cả sự tình đều chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết.
Hắn hiện tại không có vội vã đi thăm dò mà tìm kiếm một chỗ nhìn tương đối an toàn, lấy ra toàn bộ đan dược vừa mới thu hoạch để nuốt vào, định đột phá Địa Cương cảnh tầng bốn rồi mới đi thăm dò.
Hiện tại điểm khổ tu đã đầy, việc còn lại chính là tăng cường nội tình của bản thân.
Vận khí của những tên đệ tử của Nhật Chiếu tông kia xác thực rất tốt, vốn cho là chỉ có một viên Âm Dương Đan, không ngờ lại có tận bốn viên. Sau khi nuốt vào, dược lực bộc phát ra khiến cho cương khí ở trong cơ thể lập tức cuồng bạo, hình thành Âm Dương đồ án, không ngừng giao hòa, cương khí cuồng bạo dần dần bắt đầu trở nên nhu hòa.
Đạt tới cảnh giới Âm Dương hợp nhất, cương nhu cùng tồn tại, tâm niệm vừa động, cương khí phóng ra ngoài rồi hóa thành đủ loại hình dạng, so với lúc trước thì dễ dàng hơn rất nhiều, tâm tùy ý động, ý động thành hình.
- Tiếp tục nuốt Bách Thú Đan này vào là đủ cho cương khí hùng hậu gấp đôi.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào viên đan dược cực kỳ trân quý ở trong tay một lúc rồi ném thẳng vào trong miệng. Đan dược lập tức hòa tan, sức mạnh cường hãn nhanh chóng bộc phát ra, dược lực như là đại dương mênh mông hình thành các loại yêu thú chạy tán loạn ở trong cơ thể của Lâm Phàm.
Thậm chí Lâm Phàm cảm giác được khi đan dược hòa tan, có vô số giọt máu tươi bắn ra muốn dung nhập vào huyết mạch của bản thân. Đối với người khác, đây là chuyện cầu còn không được nhưng với hắn lại hoàn toàn không cần thiết.
- Muốn dung nhập vào trong huyết mạch của ta sao? Các ngươi, những yêu thú này còn không đủ tư cách.
Hiện tại huyết mạch của bản thân là tinh thuần nhất, mặc dù huyết mạch của bách thú bên trong Bách Thú Đan rất mạnh, có thể cải biến huyết mạch của bản thân, nhưng mà có trời mới biết, những yêu thú này đến cùng là yêu thú nào.
Luyện hóa!
Luyện hóa những giọt máu tươi này thành cương khí tăng cường cho nội tình của bản thân.
Oanh!
Những giọt máu tươi này tiêu tán bị triệt để luyện hóa thành cương khí nồng hậu chạy khắp cơ thể.
Không biết đã qua bao lâu, hai mắt của Lâm Phàm mở ra, bên trong có tinh quang lấp lóe, cương khí toàn thân sôi trào mãnh liệt, trạng thái của bản thân đã đạt đến đỉnh phong.
Tích lũy đã đủ rồi có thể tăng cao tu vi.
- Tăng lên.
Trong lòng mặc niệm.
- Tiêu hao 3000000 điểm khổ tu.
- Tu vi: Địa Cương cảnh tầng bốn.
Sau khi đột phá Địa Cương cảnh tầng bốn, trong nháy mắt, cương khí trong cơ thể phát sinh biến hóa, càng thêm ngưng thực, càng thêm mạnh mẽ.
- Thực lực của ta bây giờ chí ít phải cường đại hơn gấp ba lần so với lúc trước. Cho dù là không thi triển Cuồng Thân, Bạo Huyết, Trung Trì Nội Thần thì cũng chỉ cần một quyền là có thể đánh hai tên gia hỏa kia thành bánh thịt.
Cảm thụ được sức mạnh mãnh liệt đang sôi trào trong cơ thể, tinh thần trở nên sảng khoái, quả nhiên tăng thực lực lên mới là tốt nhất.
Lần này đi ra đã thu hoạch được tài phú cực kỳ khổng lồ, nhất là có không ít đan dược Huyền giai này, tuy rằng đan dược Huyền giai còn hữu dụng đối với hắn nhưng mà tác dụng đã không lớn, không bằng mang về cho các sư đệ.
Trên người tên Doanh Thăng kia cũng có không ít đồ tốt, trong đó có một viên đan dược Địa giai trung phẩm là Thiên Tai Phong Hỏa Đan, lúc đột phá Địa Cương cảnh tầng bảy mà ăn đan dược này vào thì có thể dùng thiên tai, phong hỏa để rèn luyện thân thể, không chỉ có thể hình thành Địa Cương chi thể còn có thể khiến cho cương khí tiến hành chuyển biến về chất.
Đi ra từ trong hang đá, Lâm Phàm cầm một hòn đá màu nâu đen cứng rắn lên, năm ngón tay nắm chặt, phịch một tiếng, hòn đá nổ tung, mảnh vụn bắn ra xung quanh.
- Thật mạnh, cảm giác có được sức mạnh cường đại thật sự là quá sung sướng.
Sau đó nhìn về phương xa, hiểm địa bên trong Vạn Quật môn này hoàn toàn chính là chế tạo riêng cho mình. Mặc dù còn không biết ở trong này sẽ có cái gì nhưng tuyệt đối là chỗ tu hành tuyệt hảo.
Nghĩ đến mấy người Kiếm Vô Trần, trong lòng của hắn cũng hơi khó chịu, cũng không biết là ai dám phái người tới giết chết mình. Chờ khi mình tu luyện có thành tựu, trở về sẽ đánh nổ tất cả mấy tên có hiềm nghi.
Vả lại nghe nói Liễu Nhược Trần sẽ có Thánh Tử của Thánh Đường tông đến đưa nàng đi Thánh Đường tông tu luyện, bất kể như thế nào, coi như là đi thì trước khi đi, hắn cũng muốn hành hạ nàng một trận, đánh tan khó chịu ở trong lòng.
- Đám yêu thú ở bên trong mau ra đây nghênh đón ta. Hiện tại ta rất cần điểm tích lũy. Ta muốn cho mình mạnh mẽ hơn.
Lâm Phàm cười to một tiếng, đi về phía chỗ sâu của Vạn Quật môn. Người khác cần cẩn thận từng li từng tí, nhưng mà với hắn, nơi này chính là tiên cảnh.
Nhật Chiếu tông.
Nam tử mặc áo bào màu vàng khiêng thi thể trở về. Khi đi tới cửa tông môn, sức cùng lực kiệt, té ngã dưới đất, ngao ngao khóc lớn, thương tâm đến gần chết.
- Cứu mạng! Trưởng lão cứu mạng. La sư huynh, Trương sư đệ, Nghiêm sư đệ, tất cả đều chết rồi.
Tiếng khóc cực kỳ thê thảm, cảnh tượng kia chính hắn không thể nào quên được, lúc đó hắn cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, một mực giả chết, rốt cục may mắn trốn khỏi một kiếp.
Mấy bóng người bay ra từ chỗ sâu trong tông môn, lúc nhìn thấy mấy cỗ thi thể kia, sắc mặt biến đổi, một tên trưởng lão tóc thưa thớt lộ vẻ giận dữ, lệ khí vô biên từ bốn phương tám hướng lao tới, ép nam tử mặc áo bào màu vàng nằm rạp trên mặt đất.
- Nói, có chuyện gì đã xảy ra?
Nước mắt, nước mũi của nam tử mặc áo bào màu vàng chảy ròng ròng:
- Ta cùng các sư huynh đệ đi đến vực sâu Vạn Quật lịch luyện, gặp phải đệ tử của Viêm Hoa tông, bọn hắn ra tay đánh chết các sư huynh đệ.
- Bao nhiêu người?
- Hai người.
Nam tử mặc áo bào màu vàng run lẩy bẩy, sau khi hắn nói ra câu trả lời, đột nhiên một sức mạnh cuồng bạo hóa thành hình dạng một cái bàn tay đánh bay hắn về phía xa. Nam tử mặc áo bào màu vàng phun ra một búng máu tươi, nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
- Phế vật, chỉ có hai người đã giết chết được ba người trong số các ngươi, tại sao ngươi không chết ở chỗ kia luôn đi?
Tên trưởng lão này cực kỳ phẫn nộ, ánh mắt lóe ra lửa giận, nói:
- Viêm Hoa tông sao? Tốt lắm, không ngờ sau khi ngưng chiến, các ngươi lại còn dám giết đệ tử của Nhật Chiếu tông ta. Bọn hắn nhất định phải gánh chịu lửa giận của tông ta.
Sau đó hắn nhanh chóng biến mất. Đối với sinh tử của mấy người này, hắn căn bản không để trong lòng, chỉ là nghĩ đến thể diện của tông môn đã bị mất hết vì mấy đệ tử này rồi.
Hiểm địa trong Vạn Quật môn.
Lâm Phàm vung vẩy Lang Nha bổng, đập một đầu yêu thú ở trước mặt thành bánh thịt, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
- Điểm tích lũy đã đủ.
- Lĩnh ngộ Kinh Long Đại Thiên Công
- Tiêu hao 60000 điểm tích lũy.
Trong chốc lát, Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng. Khí tức trên người trong nháy mắt đã tăng lên một cấp độ, một đoàn long khí đột nhiên chui từ trong cơ thể ra, quấn quanh thân thể của hắn, không ngừng biến ảo rồi cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng thiên long.
- Quả nhiên là công pháp này cực kỳ mạnh mẽ, lại khiến cho khí huyết trong cơ thể của ta cũng đều sôi trào lên. Mặc Kinh Trập, ngươi cũng không tệ. Lão tử thích ngươi rồi đó.
Lâm Phàm cười to, đột nhiên có một đường kinh mạch màu xanh dần dần hiện lên, đường kinh mạch này tựa như là rễ cây quấn quanh cơ thể của hắn.
Lâm Phàm ngửa mặt lên trời gào thét. Lấy bản thân hắn làm trung tâm, khí tức mênh mông chợt bộc phát ra, mặt đất ở xung quanh không ngừng nứt ra, vết nứt chằng chịt như là mạng nhện không ngừng mở rộng.
Một cột sáng phóng thẳng lên cao tựa như là thần long bay lên trời, ở trong hư không ngưng hình một lát rồi nhanh chóng đáp xuống, ẩn vào trong cơ thể của hắn, đường kinh mạch màu xanh kia cũng dần dần tiêu tán.
Kinh Long Đại Thiên Công (tầng thứ nhất)
Đặc tính: Long ảnh tùy hành, tăng cường cương khí, tăng cường sức mạnh, Kinh Long Đại Thủ Ấn.
- Không sai, quả nhiên là rất cường hãn.
Lâm Phàm cực kỳ hài lòng đối với thực lực hiện giờ của bản thân.
Hắn có lòng tin, chỉ cần có thêm điểm tích lũy thì sẽ nắm chắc trong thời gian ngắn nhất cho thực lực tăng lên mấy cấp độ.
Lĩnh ngộ Kinh Long Đại Thiên Công tầng thứ nhất khiến cho thực lực của bản thân được tăng cường, không biết bây giờ, thực lực của mình đến cùng là cường đại cỡ nào?
Có lẽ nếu người khác biết được chỉ là Địa Cương cảnh tầng bốn đã có thể tu luyện nhiều công pháp kinh thiên động địa như thế, không chừng còn bị hù chết ấy chứ.
Ngao!
Phương xa một đám yêu thú chuẩn bị xông lên tấn công Lâm Phàm, thế nhưng mà đột nhiên, tên nhân loại này lại bạo phát ra một cỗ sức mạnh cường hãn khiến cho chúng nó sợ hãi, cho nên nhanh chóng lui về phía sau, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Lâm Phàm nhìn về phía đám yêu thú này, trên mặt nở một nụ cười tươi, nói:
- Yêu thú vậy mà cũng biết sợ hãi sao? Nhưng mà rất đáng tiếc, các ngươi đều là điểm tích lũy của ta.
Oanh!
Thân thể khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang lao đến chỗ những yêu thú kia, phía sau lưng là hư ảnh của một con thần long dữ tợn gào thét.
- Kinh Long Đại Thủ Ấn
Cương khí ở trong cơ thể triệt để sôi trào. Hắn vỗ xuống một chưởng, cương khí hóa thành long trảo rồi giáng xuống, không gian cũng tựa như là bị một chưởng này đánh vỡ. Nguyên bản bên trong những công pháp mà hắn tu luyện, hoàn toàn không có loại thủ đoạn tạo thành sát thương ở phạm vi lớn, nhưng mà sau khi lĩnh ngộ Kinh Long Đại Thiên Công thì đã có được loại thủ đoạn này, hơn nữa nhờ hệ thống nên hắn sử dụng cũng cực kỳ linh hoạt.
Ầm!
Mặt đất ở bên trong Vạn Quật môn vô cùng cứng rắn, nhưng bây giờ ở dưới uy lực của một chưởng này bị lõm xuống thành một cái hố sâu, máu tươi phun ra từ trong thân thể của những yêu thú kia chảy vào trong hố sâu này hình thành một cái ao máu.
Điểm tích lũy tăng trưởng.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, thần tình lạnh nhạt, nhưng trong lòng thì như có sóng to gió lớn.
Thủ ấn này thật mạnh nhưng cũng khá tiêu hao, chỉ mới dùng một lần vậy mà đã tiêu hao một phần mười lượng cương khí của ta. Tên ngốc Mặc Kinh Trập kia đã tu luyện lâu như vậy, chỉ sợ là Kinh Long Đại Thiên Công của hắn đã đạt tới cảnh giới cao hơn, xem ra khi đối mặt La Chinh Nhất, hắn vẫn còn che giấu thực lực.
Không tồi! Không tồi! Nguyên lai là tên đó không phải thật sự ngốc, ngược lại còn biết ẩn tàng thực lực.
Nhưng cũng có thể là mình tu luyện ngạnh công tới cảnh giới quá cao, dẫn đến khi thi triển thủ ấn này có thể bộc phát ra uy lực càng mạnh, mà cương khí của Mặc Kinh Trập không hùng hậu giống như mình.
Lúc mình trở về tông môn, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bị thực lực hiện giờ của mình hù dọa đi, dù sao nhân sinh bật hack, người khác làm sao có khả năng minh bạch được.
Trên cơ bản đã xử lý gần hết người của Nhật Chiếu tông, trong lòng của hắn cũng vui sướng hơn nhiều.
Kẹp tấm phù lục ở giữa hai ngón tay, cẩn thận quan sát một phen. Đây chính là chìa khoá của Vạn Quật môn, phía trên có vô số đường vân khiến cho hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khi tới gần Vạn Quật môn, có một luồng sáng nhàn nhạt lưu chuyển ở phía trên những đường vân này, đồng thời có một loại sức mạnh kỳ dị phát ra từ trong phù lục này. Quả thực vô cùng kỳ lạ.
Bây giờ đã có phù lục này, về sau bản thân có thể tùy ý ra vào chỗ Vạn Quật môn này.
Nhưng mình còn không biết tình huống ở bên trong là như thế nào, xem ra cũng nên vào thăm dò một phen. Sau đó hắn đi về phía những thi thể đang chất đống ở đằng kia, bắt đầu lục soát thi thể.
- Thật giàu. Thật giàu.
- Tu vi chỉ mới có Địa Cương cảnh tầng một vậy mà lại có được đan dược Huyền giai thượng phẩm. Thật là vô cùng giàu có.
- Âm Dương Đan, không ngờ ngay cả loại đan dược này cũng có.
Lâm Phàm tìm được một viên đan dược tốt, đan dược này có thể điều hòa cương khí khiến cho cương khí đạt tới tình trạng cương nhu cùng tồn tại, công hiệu cũng tương tự với Thanh Mộc Nguyên Linh Đan mà hắn từng mua sắm trong tông môn, mặc dù phẩm giai thì vẫn hơi kém viên Thanh Mộc Nguyên Linh Đan kia, nhưng mà cũng là thứ hiếm có.
Tiếp tục kiểm tra, đan dược cũng có mà công pháp cũng có, ngoài ra còn có một vài thứ linh tinh khác. Mà khi kiểm tra vị Vạn sư huynh kia, Lâm Phàm cũng bị một viên đan dược làm cho kinh hãi.
- Vạn Thú Đan, không đúng, hẳn là Bách Thú Đan, tuy rằng kém hơn Vạn Thú Đan nhưng cũng là thứ có thể ngộ mà không thể cầu.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào viên đan dược này, trong lòng vui sướng, bên ngoài đan dược có sương trắng quấn quanh, biến hóa ra hình thái của các loại yêu thú, đây chính là đan dược được hình thành tự nhiên, do yêu thú giết đến mức máu chảy thành sông, còn cần vô số điều kiện khác mới có thể ngưng tụ thành.
Nếu như luyện hóa được viên đan dược này, cương khí trong cơ thể hắn chí ít có thể hùng hậu gấp đôi, hơn nữa đan dược này còn có thể rèn luyện, tăng cường phẩm chất của cương khí, đấm ra một quyền sẽ có uy thế của bách thú.
Vạn Quật môn này đến cùng là địa phương nào mà lại giàu có như thế này? Chỉ tính riêng những đan dược này đã là một khoản tài phú khổng lồ, e rằng cũng tương đương với tích lũy cả một đời của cường giả Địa Cương cảnh rồi, nếu như hối đoái toàn bộ những đan dược này thành tài phú, đó sẽ là con số khổng lồ thế nào?
Chỉ tính riêng viên Bách Thú Đan này đã là thứ mà không phải tiền có khả năng mua được, bởi vì nó là đan dược Địa giai trung phẩm, cho dù là Luyện Đan sư cường hãn nhất của Viêm Hoa tông cũng không luyện chế ra được loại đan dược có cấp bậc này.
- Tốt, tốt, Vạn Quật môn này tồn tại đã lâu, xem ra chính là đang chờ đợi người hữu duyên như ta đến thu hoạch. Mấy người này cũng chỉ là cu li miễn phí giúp mình thu thập một phen mà thôi.
Đột nhiên!
Màn sáng bao phủ Vạn Quật môn lại một lần nữa chấn động, hiển nhiên hai người kia muốn đi ra rồi.
Lâm Phàm đã lục soát thi thể xong, không hề có một chút do dự nào, vung Lang Nha bổng lên nhanh chóng đánh tới, Bạo Lực Lang Nha Bổng tổ hợp cùng với Hám Sơn Kình bộc phát ra khí thế không có gì sánh kịp, rõ ràng là muốn một đòn giết chết đối phương.
Doanh Thăng thấy hoa mắt, lúc khôi phục lại thì cũng đã ở bên ngoài. Đột nhiên, hắn ngửi được mùi máu tươi nồng đậm và cảm giác được một đòn mãnh liệt ở một bên đang đánh về phía hắn, lập tức nhướng mày, quát lớn một tiếng.
- Hỗn Nguyên Cương Khí
Cương khí sôi trào, hắn vung tay đấm ra một quyền, đánh thẳng về phía kia.
Ầm!
Nắm đấm va chạm cùng Lang Nha bổng, cương khí khuếch tán ra khiến cho bụi bay mù mịt.
Doanh Thăng đột nhiên lui ra phía sau mấy bước, sau đó thân thể lướt đi, lùi về phía xa, trong lòng kinh hãi, sức mạnh thật lớn. Tại sao lại có người đột nhiên ngầm hạ sát thủ với mình? Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở đằng sau Lâm phàm, hắn lại trợn mắt há mồm, không dám tin tưởng, thân hình cũng lui về phía sau thêm mấy bước.
Bên kia là thi thể chồng chất như núi, hơn nữa đều là sư đệ, sư muội của mình, cảnh tượng này khiến cho hắn nổi giận rồi.
- Là ngươi giết bọn hắn sao?
Lâm Phàm nhíu mày, không ngờ gia hỏa này lại có thể tránh né. Quả nhiên là rất khó đánh lén cường giả Địa Cương cảnh tầng sáu hoặc là phải nói tu vi của mình còn chưa đủ cao, nếu như hiện tại tu vi của mình là Địa Cương cảnh tầng bốn, tầng năm, vậy thì gia hỏa này tuyệt đối không có khả năng tránh né được.
Nhưng khi nghe được đối phương gầm thét, hắn lại cười nói:
- Không sai, là ta giết bọn hắn. Hơn nữa mọi thứ đều đã rơi vào trong tay của ta.
Lúc này, màn sáng bao phủ Vạn Quật môn lại tiếp tục chấn động, hiển nhiên là còn có một người muốn đi ra.
- Nếu đã đi ra vậy thì chết cho ta.
Lâm Phàm tiếp tực ra tay, nếu không kịp giết chết tên Doanh Thăng này, như vậy nhất định phải giết chết kẻ còn lại.
Doanh Thăng quá sợ hãi, tức giận nói:
- Đáng giận. Kẻ này lại hèn hạ như thế.
- Phá Âm Sát Quyền
- Thuấn Quyền
Oanh!
Thân thể của Doanh Thăng đột nhiên biến mất, mà chỗ mặt đất kia trong nháy mắt nứt toác ra. Một bóng người lướt đi trên không trung tạo thành một vệt đen.
Ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Phàm, bóng người kia trong chớp mắt đã đến trước mặt mình, vô số nắm đấm xuất hiện chặn lại một kích của mình.
Tô Thiên Tứ mới đi ra từ Vạn Quật môn nghe được thanh âm chiến đấu, lập tức cảnh giác, thân thể uốn éo, chân đạp mạnh xuống đất, theo một loại phương vị huyền diệu, thân hình thiên biến vạn hóa. Nguyên bản hắn còn ở phía trước Vạn Quật môn nhưng mà trong nháy mắt đã xuất hiện ở phương xa, tốc độ để cho người ta khó tin.
- Doanh sư huynh, chuyện gì đang xảy ra?
Mùi máu tươi gay mũi khiến cho hắn cảnh giác, khi nhìn về phía đống thi thể đang chồng chất ở phương xa thì hơi nhướng mày. Khi thấy rõ hình dáng của người đang chiến đấu với Doanh Thăng, trong ánh mắt lộ ra sát ý, tức giận nói:
- Là ngươi, Mãi Mãi Đề Thiết Cao.
Lâm Phàm thở dài, để Lang Nha bổng lên ngang vai, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc. Thật sự là thật là đáng tiếc. Vậy mà để cho các ngươi đi ra, xem ra ta cần phải tốn chút công phu rồi.
- Nhưng các ngươi thật đúng là hào phóng. Không ngờ lại cho mỹ nữ kia bảo quản mảnh chìa khóa của Vạn Quật môn. Nhưng như vậy cũng tốt, cho ta không công nhặt được tiện nghi.
Lâm Phàm cười, nếu như tấm phù lục kia mà do hai người này cất giữ, vậy thì đúng là có chút phiền phức. Nếu như hai người không muốn báo thù cho mấy người khác mà lập tức chạy trốn, vậy thì mình thật sự sẽ bỏ qua cơ duyên lần này.
Sắc mặt của Doanh Thăng cùng Tô Thiên Tứ biến đổi, bọn hắn không ngờ gia hỏa này đã lấy được tấm phù lục kia, hơn nữa rõ ràng còn biết được đó chính là một mảnh chìa khóa của Vạn Quật môn. Nguyên bản bọn họ lưu phù lục lại cho Lộ sư muội bởi vì phù lục này là do Lộ sư muội phát hiện, vả lại sau khi trở về cũng phải giao nộp cho tông môn. Thân là sư huynh, bọn họ cũng không tiện cướp đoạt ở trước mặt đông đảo sư đệ.
Thật không ngờ vậy mà vô cớ cho người khác kiếm lợi.
- Doanh sư huynh, tấm phù lục kia là trọng bảo, không thể để tên gia hỏa này chạy trốn.
Tô Thiên Tứ nói ra.
- Ngươi đến cùng là ai?
Lửa giận ở trong lòng của Doanh Thăng đang bùng cháy. Tên ghê tởm này không chỉ giết chết các sư đệ của mình, mà còn cướp đoạt đồ vật của bọn hắn. Không cần Tô Thiên Tứ nói, hắn cũng đã quyết tâm rằng vô luận như thế nào cũng không thể buông tha cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười, thi triển Bạo Huyết cùng với Thất Thần Thiên Pháp Trung Trì Nội Thần, khí thế lại cường đại thêm một bậc, uy thế khiến cho hai người Doanh Thăng có cảm giác hư không cũng đang rung động.
- Muốn biết ta là ai? Đợi lát nữa, khi đánh chết các ngươi, ta sẽ nói cho các ngươi biết.
Ầm!
Sức mạnh, tốc độ, lực bộc phát trong nháy mắt đạt đến cực hạn.
Thân thể cao lớn như là người khổng lồ cỡ nhỏ nhưng mà tốc độ lại không chậm, trong nháy mắt đã hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ lao về phía Tô Thiên Tứ.
- Nếu vừa rồi ngươi để ta đập chết, như vậy đối với ngươi, đó là kiểu chết tốt nhất, gọn gàng không đau đớn. Nhưng mà ngươi lại không trân quý cơ hội đó, vậy thì ta chỉ có thể cho ngươi cảm thụ một chút, kiểu chết thống khổ nhất là như thế nào.
Tiếng nói âm trầm vang lên ở bên tai của Tô Thiên Tứ.
Tô Thiên Tứ tại Nhật Chiếu tông cũng là thiên kiêu, bây giờ lại bị một kẻ vô danh xem thường, cũng không nhịn được, tức giận nói:
- Muốn chết, ta tên Thiên Tứ, tự nhiên trời sẽ ban hồng phúc.
Vừa dứt lời, có một màn sáng màu vàng bao phủ toàn bộ thân thể của hắn, bên trên màn sáng màu vàng này có văn tự màu vàng đậm tản ra ánh sáng nhạt.
Doanh Thăng thấy cảnh này, trong lòng mừng rỡ, càng thêm tin tưởng tryền thuyết về thân thế của Tô sư đệ.
Nghe đồn lúc Tô sư đệ ra đời, trên trời giáng xuống dị tượng, từ nhỏ đã có màn sáng màu vàng này hộ thể, theo thực lực tăng lên, màn sáng hộ thể này cũng càng thêm cường đại, trong cùng giai, không người nào có thể phá vỡ.
Lạch cạch!
Chỉ là trong nháy mắt, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Tô Thiên Tứ, mười ngón tay chộp vào màn sáng này.
- Ha ha, cho dù ta đứng yên để cho ngươi đánh thì ngươi cũng không thể phá vỡ được vòng bảo hộ này của ta. Đây chính là thứ mà ông trời ban cho ta, trong cùng giai, ta chính là vô địch, ngươi cho rằng...
Xoạt xoạt!
Màn sáng không ngừng rạn nứt.
Trông thấy cảnh tượng này, Tô Thiên Tứ lộ ra vẻ hoảng sợ, tựa như là không dám tin tưởng.
Lâm Phàm nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Tô Thiên Tứ, lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
- Vừa mới, ngươi nói cái gì? Ta nghe không có rõ ràng. Ngươi có thể nói lại một lần nữa hay không?
Chương 150
- Không có khả năng!
Tô Thiên Tứ không thể tin được màn sáng bảo hộ của mình sẽ bị Lâm Phàm nghiền nát đơn giản như vậy. Màn sáng này chính là thứ mà ông trời ban cho hắn. Nghe người trong thôn nói, lúc mà hắn vừa được sinh ra, trên bầu trời có tiếng long ngâm vang vọng, sấm sét đan xen, có hư ảnh một con cự xà tám đầu hiển hiện ở trong hư không, chỉ khi hắn cất tiếng khóc mới biến mất.
Hắn tin tưởng mình không phải là một người bình thường bởi vì mình là người có thiên mệnh.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chân của Lâm Phàm giẫm lên trên ngực Tô Thiên Tứ, hai cánh tay thô kệch đột nhiên kéo mạnh. Hai tay của Tô Thiên Tứ lập tức bị kéo đứt, máu tươi phun ra như suối, còn có một chút máu tươi bắn lên trên mặt của Doanh Thăng.
- Rác rưởi.
Lâm Phàm giẫm chân xuống, đầu lâu của Tô Thiên Tứ tựa như là một quả dưa hấu, trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy, máu tươi vương vãi, chết đến không thể chết lại.
Lâm Phàm nhanh chóng rút nhẫn trữ vật trên cánh tay trái của Tô Thiên Tứ ra, sau đó ném cánh tay về phía trước mặt Doanh Thăng còn đang sợ đến ngây người.
- Đến đây nào, chỉ còn lại một mình ngươi mà thôi. Ta đã nói rồi, đập chết là xong hết mọi chuyện, đập không chết thì đập thêm vài cái nữa.
Oanh!
Mặt đất rạn nứt, Lâm Phàm hóa thành một đạo lưu quang, trong phút chốc đã đến trước mặt Doanh Thăng. Lang Nha bổng giáng thẳng xuống đầu của Doanh Thăng.
- Đáng giận, ngươi lại dám giết Tô sư đệ.
Doanh Thăng triệt để nổi giận, trưởng lão trong tông môn vô cùng coi trọng Tô Thiên Tứ. Bây giờ Tô sự đệ bị người chém giết, coi như hắn có thể giết chết đối phương, e rằng mấy vị đại lão kia cũng không tha thứ cho hắn.
Hai tay chấn động, trong nháy mắt, chấn động mấy chục lần rồi đánh ra một quyền về phía Lang Nha bổng.
Ầm!
- Sức mạnh thật lớn.
Thần sắc của Doanh Thăng biến đổi, gương mặt đỏ bừng, huyết khí trong cơ thể sôi trào. So với lúc vừa giao thủ, thực lực của đối phương ít nhất đã tăng gấp ba lần.
Làm sao kẻ này lại đột nhiên trở nên cường đại như vậy?
- Đi chết đi cho ta.
Tay trái không biết lúc nào đã cầm lấy cái chảo, vỗ xuống đầu của Doanh Thăng.
Lúc này, Doanh Thăng đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn, nói:
- Ha ha, ngươi lộ sơ hở.
- Phá Âm Sát Quyền.
Cương khí bộc phát, tiếng nổ vang vọng, một quyền đánh ra theo đường thẳng tắp, đây là cảnh giới cao nhất của Phá Âm Sát Quyền, vượt qua vận tốc âm thanh, âm bạo hình thành quyền phong, cắt đứt hết thảy mọi thứ.
Một quyền đánh lên trên người của Lâm Phàm, xuyên thủng bụng của hắn. Quyền kình còn chưa tán hết, tiếp tục xuyên qua lưng của Lâm Phàm bắn về nơi xa.
- Ha ha!
Doanh Thăng phá lên cười, nhưng mà khi hắn vận chuyển cương khí muốn phá hủy ngũ tạng lục phủ của đối phương thì lại phát hiện không biết khi nào năm ngón tay của Lâm Phàm đã nắm chặt cánh tay của hắn.
- Hắc hắc, ngươi cũng lộ sơ hở.
Lâm Phàm cười, năm ngón tay sắc bén như dao cắm sâu vào cánh tay của Doanh Thăng, sau đó cái chảo lại tiếp tục vỗ xuống đầu của đối phương.
Doanh Thăng nhìn thấy đối phương đánh về phía đầu mình, lập tức vận chuyển cương khí hình thành cương tráo bảo vệ đỉnh đầu.
Ầm!
Ầm!
Cái chảo đập lên phía trên cương tráo, sức mạnh cường hãn khiến cho đầu óc của Doanh Thăng quay cuồng, bên tai vang lên tiếng ong ong.
- Ngươi đến cùng là quái vật gì vậy?
Doanh Thăng không ngờ một quyền của mình đã đánh xuyên qua thân thể của Lâm Phàm, vậy mà đối phương lại tựa như không có việc gì vậy, không chỉ có cười to mà còn có thể phản kích.
Thương thế nặng như vậy làm sao có thể chịu đựng?
Bình thường người bị trọng thương, không phải thân thể chết trước mà là bị cảm giác đau đớn tác động lên não bộ giết chết. Nhưng bởi vì Bất Tử Chi Thân cho nên Lâm Phàm căn bản không cảm giác được đau đớn, dù bị trọng thương thì tinh thần vẫn luôn ở thời khắc đỉnh cao nhất.
Hiện giờ chỉ có chờ máu tươi không ngừng xói mòn đến khi thân thể thiếu máu trầm trọng lúc đó hắn mới tử vong.
Liên tục một chảo lại một chảo đập xuống, cương tráo bảo hộ ở trên đầu Doanh Thăng cũng không ngừng chấn động, thậm chí xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.
- Đi chết đi.
Lâm Phàm chợt quát to một tiếng, sức mạnh khổng lồ đột nhiên bộc phát ra. Ầm một tiếng. Cái chảo nhanh chóng đập nát cương tráo, sau đó đập thẳng lên đầu của Doanh Thăng.
Ầm!
Nhận một đòn như thế, đầu của Doanh Thăng vỡ nát, hai đầu gối cong xuống, quỳ trên mặt đất.
Lâm Phàm cực kỳ bình tĩnh rút cánh tay của Dương Thăng ra, nói:
- Ngươi thật là quá yếu, còn yếu hơn cả tên La Chinh Nhất kia.
- Quên nói cho ngươi biết. Kỳ thật ta tên là Lâm Phàm chứ không phải là Mãi Mãi Đề Thiết Cao, nhưng đáng tiếc hiện giờ ngươi cũng nghe không được nữa.
Ở cấp độ của bọn hắn, cần gì phải thi triển tuyệt chiêu hoa lệ, cứ đánh bừa thôi, ngươi không chết, chính là ta vong, cái gì bắt lấy sơ hở, tất cả đều là lừa người.
Sau khi thu hồi mọi thứ ở trên người của Doanh Thăng, hắn nói:
- Nhớ kỹ, lúc ngươi bắt được sơ hở của ta, cũng chính là lúc mà ngươi phải tử vong.
Ngồi xếp bằng, máu tươi chảy lênh láng, Lâm Phàm tự nhủ
- Một quyền này của Doanh Thăng mặc dù đã đánh xuyên qua thân thể của mình, nhưng mà còn không có phá hủy khí quan trong cơ thể dẫn đến tốc độ sinh mệnh lực xói mòn rất chậm.
Nhìn về phía thi thể của Doanh Thăng với ánh mắt khinh bỉ, Lâm Phàm nói.
- Đồ phế vật, gần như thế mà cũng không đánh chuẩn, còn phải để ta tự mình ra tay.
Không hề có chút do dự, nhanh chóng lấy Thái Hoàng Kiếm ra, cắt ngang qua cổ của mình.
Mười giây sau.
Phục sinh.
Lâm Phàm thở dài. Lần này thu hoạch thật sự là quá phong phú. Ngoài ra giết chết mấy gia hỏa này cũng thu được không ít điểm tích lũy. Hiện tại hắn cũng đã tích lũy được hơn năm vạn điểm. Còn thiếu một chút là có thể lĩnh ngộ Kinh Long Đại Thiên Công rồi.
Nhắc đến môn công pháp này mới nhớ, thằng ngốc Mặc Kinh Trập kia không biết giờ ra sao?
Nhưng lúc đó, tên Minh U kia sau khi bắt được hắn lập tức đi ra ngoài vực sâu Vạn Quật rồi bị thiên kiếp đánh chết, cho nên hẳn là tên kia đã chạy thoát.
Ngay từ đầu hắn còn muốn lĩnh ngộ môn Phá Âm Sát Quyền kia. Nhưng mà hiện tại, cảm thấy chỉ là một môn công pháp rác rưởi, ngoại trừ tốc độ nhanh một chút thì không còn tác dụng gì khác, còn không bằng chừa chút điểm tích lũy đi rút thưởng.
Đã có một đoạn thời gian không có rút thưởng rồi, tích lũy đến bây giờ, cơ hội rút trúng giải thưởng lớn khẳng định rất cao.
Đi đến trước mặt Vạn Quật môn, lấy phù lục ra, cửa đá mở ra một khe hở nhỏ, quang mang bao phủ, Lâm Phàm nhanh chóng biến mất, tiến vào bên trong hiểm địa có vô số bảo vật kia.
Cửa đá đóng lại, hiện trường bên ngoài ngoại trừ máu tươi đầy đất cùng thi thể bị chất đống thì không còn vật gì khác, hết thảy trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên!
Một đám sương mù màu xanh lá chui ra từ bên trong thân thể của Tô Thiên Tứ sau đó chầm chậm bay lên cao. Sương mù càng ngày càng đậm, rồi dần dần hóa thành một hư ảnh.
Nếu như có cường giả nhìn thấy cảnh này tất nhiên sẽ vô cùng chấn kinh. Đây chính là Nguyên Thần ký thác, đầu thai chuyển thế.
Hư ảnh này rõ ràng là một yêu thú hung mãnh, cự xà tám đầu tám đuôi, mặc dù kích thước rất nhỏ nhưng mà bất kỳ ai nhìn thấy bộ dáng này của nó đều có thể cảm nhận được sự hung ác của yêu thú này.
Lúc này mấy con mắt của hư ảnh này vẫn không có mở ra tựa như là không có tỉnh táo lại. Khi hư ảnh triệt để ngưng thực, mí mắt của nó khẽ run run rồi mở ra. Khi nhìn thấy thi thể chia năm xẻ bảy, ngay cả đầu cũng bị vỡ nát của Tô Thiên Tứ, nó im lặng thật lâu.
Khi nhận ra đây chính là chuyển thế chi thân của mình, nó lập tức tức giận gào thét.
- Đến cùng là ai lại dám chém giết chuyển thế chi thân của bản tọa. Đáng giận. Thật sự là đáng giận. Tên này làm sao lại kém cỏi đến như vậy, chỉ cần ba tháng nữa thôi là Nguyên Thần của bổn tọa đã có thể thức tỉnh rồi, vậy mà ngay cả ba tháng cuối cùng cũng không chèo chống được. Đồ phế vật.
Hư ảnh hơi lay động hiển nhiên là cực kỳ suy yếu. Sau đó tám cái miệng mở ra, khẽ hút một cái, những thi thể ở xung quanh tựa như là bị thứ gì đó hấp thu, không ngừng khô héo cuối cùng trở thành thây khô.
Hưu!
Hư ảnh này hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng đến phương xa.
Chương 151
Bên trong Vạn Quật môn.
- Nơi này thật sự là không đơn giản.
Lâm Phàm cũng không di chuyển mà đứng im và ngước đầu nhìn lên, phía trên là một mảnh đục ngầu, có chín hình tròn màu máu treo ở trên cao tản ra khí tức kỳ lạ.
Mặt đất có màu nâu đen, không có một gốc thực vật nào, chỉ có những tảng đá hình thù kỳ quái tản mát ở khắp nơi khiến người ta có cảm giác như là đang tiến vào địa ngục vậy, nhìn về phía phương xa, chỉ có một màu xám trắng, không biết ở nơi đó sẽ có thứ gì.
- Cương khí không có cách nào khôi phục.
Trong vực sâu Vạn Quật còn có thể hấp thụ Địa Cương chi khí, nhưng mà sau khi tiến vào Vạn Quật môn này thậm chí còn không thể cảm nhận được chút Địa Cương chi khí nào nói gì đến hấp thụ.
Nếu như không có chuẩn bị sẵn sàng, không mang đủ đan dược để khôi phục cương khí, chỉ sợ sau khi thâm nhập vào chỗ sâu kia thì cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ đi ra. Chỉ là những thứ này căn bản không phải là vấn đề với hắn, khi cương khí khô cạn thì chỉ cần rút kiếm tự sát, khi mà tâm phiền ý loạn thì cứ rút kiếm tự sát, tất cả sự tình đều chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết.
Hắn hiện tại không có vội vã đi thăm dò mà tìm kiếm một chỗ nhìn tương đối an toàn, lấy ra toàn bộ đan dược vừa mới thu hoạch để nuốt vào, định đột phá Địa Cương cảnh tầng bốn rồi mới đi thăm dò.
Hiện tại điểm khổ tu đã đầy, việc còn lại chính là tăng cường nội tình của bản thân.
Vận khí của những tên đệ tử của Nhật Chiếu tông kia xác thực rất tốt, vốn cho là chỉ có một viên Âm Dương Đan, không ngờ lại có tận bốn viên. Sau khi nuốt vào, dược lực bộc phát ra khiến cho cương khí ở trong cơ thể lập tức cuồng bạo, hình thành Âm Dương đồ án, không ngừng giao hòa, cương khí cuồng bạo dần dần bắt đầu trở nên nhu hòa.
Đạt tới cảnh giới Âm Dương hợp nhất, cương nhu cùng tồn tại, tâm niệm vừa động, cương khí phóng ra ngoài rồi hóa thành đủ loại hình dạng, so với lúc trước thì dễ dàng hơn rất nhiều, tâm tùy ý động, ý động thành hình.
- Tiếp tục nuốt Bách Thú Đan này vào là đủ cho cương khí hùng hậu gấp đôi.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào viên đan dược cực kỳ trân quý ở trong tay một lúc rồi ném thẳng vào trong miệng. Đan dược lập tức hòa tan, sức mạnh cường hãn nhanh chóng bộc phát ra, dược lực như là đại dương mênh mông hình thành các loại yêu thú chạy tán loạn ở trong cơ thể của Lâm Phàm.
Thậm chí Lâm Phàm cảm giác được khi đan dược hòa tan, có vô số giọt máu tươi bắn ra muốn dung nhập vào huyết mạch của bản thân. Đối với người khác, đây là chuyện cầu còn không được nhưng với hắn lại hoàn toàn không cần thiết.
- Muốn dung nhập vào trong huyết mạch của ta sao? Các ngươi, những yêu thú này còn không đủ tư cách.
Hiện tại huyết mạch của bản thân là tinh thuần nhất, mặc dù huyết mạch của bách thú bên trong Bách Thú Đan rất mạnh, có thể cải biến huyết mạch của bản thân, nhưng mà có trời mới biết, những yêu thú này đến cùng là yêu thú nào.
Luyện hóa!
Luyện hóa những giọt máu tươi này thành cương khí tăng cường cho nội tình của bản thân.
Oanh!
Những giọt máu tươi này tiêu tán bị triệt để luyện hóa thành cương khí nồng hậu chạy khắp cơ thể.
Không biết đã qua bao lâu, hai mắt của Lâm Phàm mở ra, bên trong có tinh quang lấp lóe, cương khí toàn thân sôi trào mãnh liệt, trạng thái của bản thân đã đạt đến đỉnh phong.
Tích lũy đã đủ rồi có thể tăng cao tu vi.
- Tăng lên.
Trong lòng mặc niệm.
- Tiêu hao 3000000 điểm khổ tu.
- Tu vi: Địa Cương cảnh tầng bốn.
Sau khi đột phá Địa Cương cảnh tầng bốn, trong nháy mắt, cương khí trong cơ thể phát sinh biến hóa, càng thêm ngưng thực, càng thêm mạnh mẽ.
- Thực lực của ta bây giờ chí ít phải cường đại hơn gấp ba lần so với lúc trước. Cho dù là không thi triển Cuồng Thân, Bạo Huyết, Trung Trì Nội Thần thì cũng chỉ cần một quyền là có thể đánh hai tên gia hỏa kia thành bánh thịt.
Cảm thụ được sức mạnh mãnh liệt đang sôi trào trong cơ thể, tinh thần trở nên sảng khoái, quả nhiên tăng thực lực lên mới là tốt nhất.
Lần này đi ra đã thu hoạch được tài phú cực kỳ khổng lồ, nhất là có không ít đan dược Huyền giai này, tuy rằng đan dược Huyền giai còn hữu dụng đối với hắn nhưng mà tác dụng đã không lớn, không bằng mang về cho các sư đệ.
Trên người tên Doanh Thăng kia cũng có không ít đồ tốt, trong đó có một viên đan dược Địa giai trung phẩm là Thiên Tai Phong Hỏa Đan, lúc đột phá Địa Cương cảnh tầng bảy mà ăn đan dược này vào thì có thể dùng thiên tai, phong hỏa để rèn luyện thân thể, không chỉ có thể hình thành Địa Cương chi thể còn có thể khiến cho cương khí tiến hành chuyển biến về chất.
Đi ra từ trong hang đá, Lâm Phàm cầm một hòn đá màu nâu đen cứng rắn lên, năm ngón tay nắm chặt, phịch một tiếng, hòn đá nổ tung, mảnh vụn bắn ra xung quanh.
- Thật mạnh, cảm giác có được sức mạnh cường đại thật sự là quá sung sướng.
Sau đó nhìn về phương xa, hiểm địa bên trong Vạn Quật môn này hoàn toàn chính là chế tạo riêng cho mình. Mặc dù còn không biết ở trong này sẽ có cái gì nhưng tuyệt đối là chỗ tu hành tuyệt hảo.
Nghĩ đến mấy người Kiếm Vô Trần, trong lòng của hắn cũng hơi khó chịu, cũng không biết là ai dám phái người tới giết chết mình. Chờ khi mình tu luyện có thành tựu, trở về sẽ đánh nổ tất cả mấy tên có hiềm nghi.
Vả lại nghe nói Liễu Nhược Trần sẽ có Thánh Tử của Thánh Đường tông đến đưa nàng đi Thánh Đường tông tu luyện, bất kể như thế nào, coi như là đi thì trước khi đi, hắn cũng muốn hành hạ nàng một trận, đánh tan khó chịu ở trong lòng.
- Đám yêu thú ở bên trong mau ra đây nghênh đón ta. Hiện tại ta rất cần điểm tích lũy. Ta muốn cho mình mạnh mẽ hơn.
Lâm Phàm cười to một tiếng, đi về phía chỗ sâu của Vạn Quật môn. Người khác cần cẩn thận từng li từng tí, nhưng mà với hắn, nơi này chính là tiên cảnh.
Nhật Chiếu tông.
Nam tử mặc áo bào màu vàng khiêng thi thể trở về. Khi đi tới cửa tông môn, sức cùng lực kiệt, té ngã dưới đất, ngao ngao khóc lớn, thương tâm đến gần chết.
- Cứu mạng! Trưởng lão cứu mạng. La sư huynh, Trương sư đệ, Nghiêm sư đệ, tất cả đều chết rồi.
Tiếng khóc cực kỳ thê thảm, cảnh tượng kia chính hắn không thể nào quên được, lúc đó hắn cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, một mực giả chết, rốt cục may mắn trốn khỏi một kiếp.
Mấy bóng người bay ra từ chỗ sâu trong tông môn, lúc nhìn thấy mấy cỗ thi thể kia, sắc mặt biến đổi, một tên trưởng lão tóc thưa thớt lộ vẻ giận dữ, lệ khí vô biên từ bốn phương tám hướng lao tới, ép nam tử mặc áo bào màu vàng nằm rạp trên mặt đất.
- Nói, có chuyện gì đã xảy ra?
Nước mắt, nước mũi của nam tử mặc áo bào màu vàng chảy ròng ròng:
- Ta cùng các sư huynh đệ đi đến vực sâu Vạn Quật lịch luyện, gặp phải đệ tử của Viêm Hoa tông, bọn hắn ra tay đánh chết các sư huynh đệ.
- Bao nhiêu người?
- Hai người.
Nam tử mặc áo bào màu vàng run lẩy bẩy, sau khi hắn nói ra câu trả lời, đột nhiên một sức mạnh cuồng bạo hóa thành hình dạng một cái bàn tay đánh bay hắn về phía xa. Nam tử mặc áo bào màu vàng phun ra một búng máu tươi, nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
- Phế vật, chỉ có hai người đã giết chết được ba người trong số các ngươi, tại sao ngươi không chết ở chỗ kia luôn đi?
Tên trưởng lão này cực kỳ phẫn nộ, ánh mắt lóe ra lửa giận, nói:
- Viêm Hoa tông sao? Tốt lắm, không ngờ sau khi ngưng chiến, các ngươi lại còn dám giết đệ tử của Nhật Chiếu tông ta. Bọn hắn nhất định phải gánh chịu lửa giận của tông ta.
Sau đó hắn nhanh chóng biến mất. Đối với sinh tử của mấy người này, hắn căn bản không để trong lòng, chỉ là nghĩ đến thể diện của tông môn đã bị mất hết vì mấy đệ tử này rồi.
Hiểm địa trong Vạn Quật môn.
Lâm Phàm vung vẩy Lang Nha bổng, đập một đầu yêu thú ở trước mặt thành bánh thịt, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
- Điểm tích lũy đã đủ.
- Lĩnh ngộ Kinh Long Đại Thiên Công
- Tiêu hao 60000 điểm tích lũy.
Trong chốc lát, Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng. Khí tức trên người trong nháy mắt đã tăng lên một cấp độ, một đoàn long khí đột nhiên chui từ trong cơ thể ra, quấn quanh thân thể của hắn, không ngừng biến ảo rồi cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng thiên long.
- Quả nhiên là công pháp này cực kỳ mạnh mẽ, lại khiến cho khí huyết trong cơ thể của ta cũng đều sôi trào lên. Mặc Kinh Trập, ngươi cũng không tệ. Lão tử thích ngươi rồi đó.
Lâm Phàm cười to, đột nhiên có một đường kinh mạch màu xanh dần dần hiện lên, đường kinh mạch này tựa như là rễ cây quấn quanh cơ thể của hắn.
Lâm Phàm ngửa mặt lên trời gào thét. Lấy bản thân hắn làm trung tâm, khí tức mênh mông chợt bộc phát ra, mặt đất ở xung quanh không ngừng nứt ra, vết nứt chằng chịt như là mạng nhện không ngừng mở rộng.
Một cột sáng phóng thẳng lên cao tựa như là thần long bay lên trời, ở trong hư không ngưng hình một lát rồi nhanh chóng đáp xuống, ẩn vào trong cơ thể của hắn, đường kinh mạch màu xanh kia cũng dần dần tiêu tán.
Kinh Long Đại Thiên Công (tầng thứ nhất)
Đặc tính: Long ảnh tùy hành, tăng cường cương khí, tăng cường sức mạnh, Kinh Long Đại Thủ Ấn.
- Không sai, quả nhiên là rất cường hãn.
Lâm Phàm cực kỳ hài lòng đối với thực lực hiện giờ của bản thân.
Hắn có lòng tin, chỉ cần có thêm điểm tích lũy thì sẽ nắm chắc trong thời gian ngắn nhất cho thực lực tăng lên mấy cấp độ.
Lĩnh ngộ Kinh Long Đại Thiên Công tầng thứ nhất khiến cho thực lực của bản thân được tăng cường, không biết bây giờ, thực lực của mình đến cùng là cường đại cỡ nào?
Có lẽ nếu người khác biết được chỉ là Địa Cương cảnh tầng bốn đã có thể tu luyện nhiều công pháp kinh thiên động địa như thế, không chừng còn bị hù chết ấy chứ.
Ngao!
Phương xa một đám yêu thú chuẩn bị xông lên tấn công Lâm Phàm, thế nhưng mà đột nhiên, tên nhân loại này lại bạo phát ra một cỗ sức mạnh cường hãn khiến cho chúng nó sợ hãi, cho nên nhanh chóng lui về phía sau, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Lâm Phàm nhìn về phía đám yêu thú này, trên mặt nở một nụ cười tươi, nói:
- Yêu thú vậy mà cũng biết sợ hãi sao? Nhưng mà rất đáng tiếc, các ngươi đều là điểm tích lũy của ta.
Oanh!
Thân thể khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang lao đến chỗ những yêu thú kia, phía sau lưng là hư ảnh của một con thần long dữ tợn gào thét.
- Kinh Long Đại Thủ Ấn
Cương khí ở trong cơ thể triệt để sôi trào. Hắn vỗ xuống một chưởng, cương khí hóa thành long trảo rồi giáng xuống, không gian cũng tựa như là bị một chưởng này đánh vỡ. Nguyên bản bên trong những công pháp mà hắn tu luyện, hoàn toàn không có loại thủ đoạn tạo thành sát thương ở phạm vi lớn, nhưng mà sau khi lĩnh ngộ Kinh Long Đại Thiên Công thì đã có được loại thủ đoạn này, hơn nữa nhờ hệ thống nên hắn sử dụng cũng cực kỳ linh hoạt.
Ầm!
Mặt đất ở bên trong Vạn Quật môn vô cùng cứng rắn, nhưng bây giờ ở dưới uy lực của một chưởng này bị lõm xuống thành một cái hố sâu, máu tươi phun ra từ trong thân thể của những yêu thú kia chảy vào trong hố sâu này hình thành một cái ao máu.
Điểm tích lũy tăng trưởng.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, thần tình lạnh nhạt, nhưng trong lòng thì như có sóng to gió lớn.
Thủ ấn này thật mạnh nhưng cũng khá tiêu hao, chỉ mới dùng một lần vậy mà đã tiêu hao một phần mười lượng cương khí của ta. Tên ngốc Mặc Kinh Trập kia đã tu luyện lâu như vậy, chỉ sợ là Kinh Long Đại Thiên Công của hắn đã đạt tới cảnh giới cao hơn, xem ra khi đối mặt La Chinh Nhất, hắn vẫn còn che giấu thực lực.
Không tồi! Không tồi! Nguyên lai là tên đó không phải thật sự ngốc, ngược lại còn biết ẩn tàng thực lực.
Nhưng cũng có thể là mình tu luyện ngạnh công tới cảnh giới quá cao, dẫn đến khi thi triển thủ ấn này có thể bộc phát ra uy lực càng mạnh, mà cương khí của Mặc Kinh Trập không hùng hậu giống như mình.
Lúc mình trở về tông môn, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bị thực lực hiện giờ của mình hù dọa đi, dù sao nhân sinh bật hack, người khác làm sao có khả năng minh bạch được.