• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vô Địch Thật Tịch Mịch (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16 Công pháp tự sáng tạo

Thế nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, hắn bây giờ rất muốn nói một câu, cười con mẹ nhà chúng mài. Ông mài hiện giờ chỉ muốn đi tu luyện.

Thật ra mà nói bọn Lã sư huynh đối với hắn coi như không tệ. Nhưng mà tình hình này cũng không thể một mực nói rõ được. Sống trong xã hội hài hòa, chỉ cần không làm chuyện gì xấu với xã hội đã là chuyện tốt lắm rồi.

Tự do.

Có hiểu ý nghĩa hai chữ này không?

Đó chính là được làm việc mình muốn, chỉ cần không vi phạm pháp luật là được.

Huống hồ, hiện tại tới thế giới xa lạ này, còn nói cái gì chuyện xấu với chuyện không xấu, chỉ cần có thể sống sót là đã tốt lắm rồi.

Không thấy đến thế giới này mới có vài ngày hắn đã chém chết bao nhiêu người nha. Nếu là ở thế giới trước kia, sớm đã phải ngồi tù mục xương.

Thứ duy nhất hắn muốn chỉ là tự do mà thôi, rời khỏi nơi này để phiêu bạt khắp thế giới, xem xét tình hình các nơi khác, sau đó mới tính toán ngày sau thế nào.

Chỉ đáng tiếc là tình hình hiện tại cũng chẳng yên tâm được tí nào, cũng không phải muốn làm gì là được làm nấy.

Cứ coi như đến được địa phương mà chẳng có bóng người nào, nhưng kỳ thật lại vẫn thuộc địa phận Viêm Hoa tông quản thúc. Theo Lâm Phàm, muốn thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi phạm vi của Viêm Hoa tông rất khó, trừ phi biết bay.

Thực lực của Lâm Phàm bây giờ đừng nói đến biết bay. Coi như chạy thì chạy cũng chả nhanh.

Không nghĩ nhiều nữa, hay là thử một lần xem có thể sáng tạo ra công pháp hay không.

Thí nghiệm lần trước đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Đó chính là sau khi thất bại rất có thể sẽ tự nổ tung mà chết.

Hắn lấy giấy giấy bút ra bắt đầu ghi chép, vừa rồi bước đầu tiên là đúng, nhưng bước thứ hai đi nhầm. Mà kỳ kinh bát mạch trong cơ thể người nhiều như vậy, nào dám nói đi một bước là đúng luôn được.

Nếu đã sai một lần, thì liền đi một con đường khác.

Tu luyện.

Khí huyết trong người dần sôi trào, Lâm Phàm vui sướng như mở cờ trong bụng, xem chừng bước thứ hai đã thành công. Mà bước thứ ba thì lại có tận mấy trăm đường gân mạch, hắn tìm đại một đường gân mạch xong vận công ngược lại.

Bùm!

Không có chút gì do dự.

Lâm Phàm không có cảm giác đau đớn, cứ thế chửi lồn mẹ nó luôn, cái đệch cụ chứ, đéo gì, có nhất thiết phải nguy hiểm như vậy không?

Không biết những người sáng tạo ra công pháp đã làm như thế nào, không thể một phát thành công luôn sao, mà không thì chắc chắn bị nổ chết.

“Điểm khổ tu +10.”

Lâm Phàm không còn gì buồn nói nữa, cảm thấy cái trò tự sáng tạo công pháp này chính xác là tự rước họa vào thân. Nhưng mà hắn lại có ‘Thân bất tử’, hơn nữa còn không có cảm giác đau, thế mà còn không tự sáng tạo ra được một bộ công pháp thì sau này còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.

Kỳ thật Lâm Phàm không biết rằng, kỳ kinh bát mạch bên trong cơ thể có đường sinh có đường tử. Tự sáng tạo ra công pháp vốn dĩ không phải là đi theo cách này.

Mà người có thể sáng tạo công pháp, có ai không phải là thực lực cường hãn kèm kiến thức sâu rộng. Nếu không có kiến thức thì làm sao mà sáng tạo ra công pháp.

Hắn bây giờ cũng chỉ là từng bước từng bước thí nghiệm mà thôi, xem như dùng phương pháp loại trừ, đế xem xem con đường nào mới là thích hợp nhất.

Lâm Phàm tỉnh lại, mặc dù biết mình sẽ không chết, nhưng cứ tự ngược hoài cũng không phải là cái cách hay, đến nông nỗi phải ngược đãi vậy không?

Nhưng không dùng biện pháp này thì còn cách nào khác?

Người khác đều dùng kiến thức, tài năng và học vấn để sáng tạo ra công pháp, còn hắn thì dùng cách nguyên thủy nhất, thô bạo nhất để thí nghiệm.

Bước đầu tiên, bước thứ hai không có bất cứ vấn đề gì, như vậy bước thứ ba phải thử cách khác.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lâm Phàm ghi chép lên giấy, sau đó nhìn lại thành quả, rất là hài lòng gật gật đầu.

- Vận khí không tệ, thế mà đi được đến bước thứ tư, tiếp tục nỗ lực nhất định có thể thành công.

Lâm Phàm rất có lòng tin, vì đây là tự sáng tạo công pháp cơ đấy, nếu như thành công thì chính là lưu danh thiên cổ.

Có được kinh nghiệm trước đó, Lâm Phàm tràn đầy tự tin.

- Nào mình cùng tới luôn.

Khí huyết sôi trào, thân thể hắn bỗng phát sinh biến hóa không đúng lắm.

- Đệt, chuyện gì thế này, ngực mình..., ôi mẹ ơi. - Lúc này, Lâm Phàm phát hiện bộ ngực dần dần căng phồng lên, lại là một trường hợp thất bại nữa.

Mặc dù không có cảm giác đau, nhưng xúc cảm đó vẫn còn, Lâm Phàm không nói hai lời, không đợi bộ ngực tự nổ tung, giơ đao lên cắt luôn một đường xuống cổ, gọn gàng lưu loát vô cùng.

"Điểm khổ tu +10 "

Khổ, thật quá là khổ, tự sáng tạo công mẹ nó pháp, éo phải việc cho người làm.

Nhưng Lâm Phàm lại làm không biết mệt, bởi vì hắn tin tưởng, chỉ có tự sáng tạo ra công pháp mới là tiêu chuẩn duy nhất để đến được cảnh giới nhân sinh.

Đừng có nhắc đến cái trò rút thưởng kia, toàn bộ đều là lừa con mẹ nó gạt.

Rút ra mấy cái thứ quần què đấy, cứ dựa vào nó thì có mà chết từ đời tám hoánh nào.

Bùm!

Bùm!

Nơi không một bóng người ấy cứ thế vang lên từng trận nổ.

Nếu như bây giờ có người ở hiện trường ắt sẽ trợn mắt há mồm, cái này con mẹ nó có còn là người không.

Không biết qua bao lâu.

Lâm Phàm điên luôn rồi, hắn đã quên mình đã chết bao nhiêu lần.

Dù sao điểm khổ tu đã đạt đến 10,000 điểm.

Tính toán qua loa cũng biết hắn đã chết hơn mấy trăm lần.

- Tới luôn! – Lâm Phàm chợt quát một tiếng, vận chuyển kinh mạch, khí huyết đột nhiên sôi trào cả lên.

Đây cửa ải cuối cùng.

Thân thể phát sinh biến hóa cực lớn, đây là hiệu quả không phải của ‘Luyện Thể Quyết’.

Bất thình lình.

Cái ‘Bí kíp tự sáng tạo công pháp’ từng chui vào cơ thể hắn lúc trước phát sinh thay đổi.

Giữa trang sách trống rỗng ấy hiện lên một dòng chữ:

"Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết: Thân thể tăng trưởng, xương cốt bất khuất, tu luyện điểm khổ tu +2"

"Trung phẩm Nhân Giai"

- Ông đuỵt! – Lâm Phàm nhìn thấy trang sách trống không bỗng hiện lên dòng chữ, cả người như muốn bay lên.

Hắn éo có dễ con mẹ nó dàng đâu.

Vất vả lâu như vậy, tự nổ nhiều lần như vậy, rốt cục cũng thành con mẹ nó công.

Lúc này hắn muốn khóc luôn rồi, dễ dàng đâu?

Chỉ muốn thử hỏi, hắn đã tự nổ bao nhiêu lần rồi, nếu như là để cho người khác làm, có chịu nổi đến cùng không?

Cơ mà cái này không đúng lắm.

Công pháp này dường như không có đạt được mong chờ như dự liệu.

Tu luyện vậy mà chỉ gia tăng có 2 điểm khổ tu.

Khác éo gì đuổi ăn mày.

Không được, nhất định phải cố gắng.

Lâm Phàm hiện tại lòng tin tràn đầy, bất kể nói thế nào, hắn đã thành công hơn phân nửa. Chỉ cần tiếp tục thí nghiệm ắt sẽ có thể sáng tạo ra công pháp cao cấp hơn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Sắc trời dần dần tối.

Nhưng Lâm Phàm cũng không từ bỏ.

Hắn không tin, cứ cho rằng tự nổ liên tục, cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn.

. . .

Chỉ là hắn không biết rằng, Lã Khải Minh vẫn luôn đi tìm hắn. Ban đầu không thấy Lâm sư đệ đâu, còn tưởng rằng hắn chỉ đi đâu đó.

Thế nhưng là mãi cho đến tối vẫn chẳng thấy Lâm sư đệ đâu, bọn họ bắt đầu sốt ruột.

Rốt cục thì Lâm sư đệ đi đâu mất rồi?

Hôm sau.

Trời đã sáng.

Nơi này sớm đã biến thành biển máu.

Hàng loạt con đường tu luyện được ghi trên quyển vở nhỏ, thế nhưng không có lấy một con đường thông suốt.

- Thôi thôi không làm nữa, mình nôn con mẹ nó mất. - Lâm Phàm thật sự không chịu nổi nữa. Thí nghiệm cả ngày mà chẳng ra được cái mô tê gì.

- “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết”, thôi thì cứ tu luyện cái này trước. Chờ một ngày nào đó thư thư lại rồi hẵng thử tiếp. – Bây giờ hắn chỉ có thể dùng cách này tự an ủi mình.

Bất kể nói thế nào, chí ít so lúc trước tiến bộ hơn một tí rồi phải không?
Chương 17 Cơ hội tuyệt nhất đã tới

Lâm Phàm vui vẻ đứng dậy, đột nhiên cảm thấy lành lạnh.

Cái đệch!

Lúc này, hắn mới chợt nhận ra vừa rồi hắn đã điên cuồng tới mức nào, quần áo bị nổ rách tanh tươm, toàn thân trần trụi, thế này làm sao mà quay mẹ nó về?

Ngó nghiêng xung quanh, chẳng có gì ngoài cỏ cây hoa lá.

Tại đại bản doanh tạm thời Viêm Hoa tông.

Lã Khải Minh vẫn đang tìm kiếm Lâm sư đệ, nhưng tìm cả ngày cũng không thấy khiến hắn thật sự lo lắng.

Những suy nghĩ bất an xuất hiện trong đầu.

Lâm sư đệ bị phái Nhật Chiếu bắt cóc, dùng nhục hình tra tấn.

Lâm sư đệ bị lạc đường, gặp phải yêu thú rồi bị ăn thịt thê thảm.

Đủ các loại ảo tưởng tràn ngập trong đầu Lã Khải Minh.

- Lâm sư đệ, đệ đang ở đâu? - Lã Khải Minh nén nghẹn ngào, hô to một tiếng, thịt mỡ trên người run rẩy một chút, trong ánh mắt lóe lên một tia kiên nghị - Sư đệ, ta nhất định sẽ tìm được đệ.

- Sư huynh, ta ở đây.

Đúng lúc này, một giọng nói từ xa vang đến, Lã Khải Minh trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng chạy ra, gặp đối phương đang trong tình trạng trần truồng, ngoại trừ phần kín được che bằng một ít cỏ, những nơi khác đều không một mảnh vải.

- Sư đệ, đệ bị sao vậy? - Lã Khải Minh vội vàng chạy đến, ngó trái ngó phải.

Lâm Phàm bị Lã Khải Minh nhìn đến toàn thân lạnh toát, cúc hoa cũng trở nên căng thẳng:

- Sư huynh, huynh nhìn gì vậy?

Hắn cảm thấy ánh mắt của Lã Khải Minh có chút xâm phạm, khiến hắn hơi lúng túng. Đậu má đừng có bảo đến cuối cùng thì sẽ té ra vị sư huynh này là gay, muốn “xử lí” hắn luôn chứ?

- Sư đệ, đệ không sao chứ? Y phục của đệ đâu?

Lã Khải Minh hỏi.

Lâm Phàm nhất định không thể nói do mình tu luyện đến mức quần áo bị nổ tanh banh, mặt mũi buồn rầu nói:

- Đệ quả thực không biết, đệ chỉ vừa mới đi tắm, quay lại liền không thấy y phục nữa. Cũng không rõ là tên khốn kiếp nào trộm đồ của đệ, thực quá đáng. Huynh nói xem đệ toàn thân trần trụi như này, nếu như để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì.

- Đệ không sao là ổn rồi.

Lã Khải Minh thấy không có chuyện gì liền nhẹ nhõm thở phào, chuyện quần áo thì hoàn toàn không quan tâm, đàn ông đàn ang sợ gì chứ.

- Sư đệ, chúng ta quay về lấy y phục đi. - Lã Khải Minh nói đoạn, cũng không đợi Lâm Phàm đáp lại liền xuất phát.

- Đây... - Lâm Phàm muốn đáp lại nhưng căn bản không có cơ hội, chỉ có thể che đũng quần, cúi đầu rồi nhanh chóng đi theo về căn cứ.

Không lâu sau, một đám nữ đệ tử đi qua.

Vừa nhìn thấy Lâm Phàm người trần trụi, các nữ đệ tử liền thầm thì bàn tán:

- Đó không phải là Lâm sư huynh sao.

Hôm quá trên đài, những lời nói của Lâm Phàm quả thực đã khiến không ít người cảm động, thậm chí là với nhiều nữ đệ tử mà nói, Lâm sư huynh chính là một người đàn ông đích thực.

Đặc biệt là tu vi của Lâm phàm đã đạt tới Tôi Thể tầng 6, tỉ lệ thân thể càng không cần nói, đường nét mạch lạc rung động lòng người, lực sát thương vô cùng lớn đối với các chị em gái.

Vài nữ đệ tử táo bạo huýt sáo luôn với Lâm Phàm:

- Cơ thể Lâm sư huynh thật ngon nghẻ quá đi.

- Oa, chỗ bị Lâm sư huynh che đi có vẻ cũng không nhỏ đâu.

- Lâm sư huynh bị sao vậy? Chắc không phải là vừa mới đi làm gì chứ.

- Các tỷ muội xem, Lâm sư huynh bây giờ thật giống một tiểu nữ nhân.

Những câu nói đùa giỡn truyền đến tai Lâm Phàm, đặc biệt chính là câu nói hắn giống một tiểu nữ nhân?

Cái đậu má, bố mày mà là nữ nhân sao?

Đám hủ nữ này thực quá đáng, nếu như không thể hiện một chút thì e rằng thật đúng là bị xem thường rồi.

Nhịn không nổi, thực sự nhịn không nổi.

Hắn bỏ hai tay ra, nâng nắm cỏ lên, vị trí nhạy cảm lập tức lộ ra, một chú voi nhỏ cute rít gào.

- A!

- Lâm sư huynh thật biến thái.

Những tiếng thét vang lên, tất thảy nữ đệ tử mặt đỏ bừng bừng chán nản chạy đi.

Lâm Phàm cười hả hê, tí tuổi! Dám trêu đùa ông, thật không biết trời cao đất dày là gì.

Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm:

- Lâm sư đệ sao vậy?

Lâm Phàm trong lòng đắc ý cười:

- Không có gì, sư huynh chúng ta mau đi đi.

...

Ở trong phòng.

Lâm Phàm thay quần áo, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm thở phào, xấu hổ quá, thực sự quá xấu hổ.

Tuy nhiên kì lạ ở chỗ sao lại không có nhẫn trữ vật nhỉ?

Nếu như có thì hắn cũng không đến nông nỗi không có quần áo mặc.

Lã Khải Minh nói chuyện với Lâm Phàm một hồi rồi rời đi.

Còn Lâm Phàm lại tiếp tục tập trung vào biển tu luyện mênh mông.

“Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” là công pháp do hắn vận dụng thông minh và tài trí, cực khổ lắm mới sáng tạo ra được. Chỉ cần dựa vào năng lực chế tạo công pháp này, thử hỏi cùng cấp với hắn còn ai dám làm đối thủ?

“Điểm khổ tu +2

Điểm khổ tu +2”

Kinh nghiệm nhanh chóng tăng lên, so với “Luyện Thể Quyết” lúc trước tăng nhanh hơn rất nhiều.

Ở giai đoạn Tôi Thể cảnh có thể tu luyện công pháp Nhân Giai, cũng chính là võ học. Tuy nhiên đối với Lâm Phàm mà nói những thứ này đều chẳng có tác dụng kẹc gì, đánh nhau ở giai đoạn này chỉ có so xem ai ra tay tàn bạo hơn.

Hắn lại là người nắm giữ ‘Thân bất tử’, lẽ nào lại phải sợ?

Buổi tối, khi mọi người đều đã nghỉ ngơi thì Lâm Phàm vẫn liều mạng tu luyện. Hắn không phải là kẻ lười biếng, một khi thực lực còn chưa đạt đến cảnh giới nhất định mà đã lười biếng chính là tự tìm đường chết.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng kèn lệnh.

- Đệch mợ! Chẳng nhẽ lại bị tập kích. - Lâm Phàm đứng bật dậy, cảm giác tần suất chiến đấu ngày một nhiều. Những ngày gần đây cũng đánh rất nhiều trận rồi, mà tiếng kèn này là lệnh toàn lực chiến đấu, xem ra Nhật Chiếu tông đã không đợi được nữa.

- Lâm sư đệ, dậy mau!

Đúng lúc này, đèn đuốc bên ngoài sáng trưng, tiếng bước chân dồn dập, Lã Khải Minh bọn họ đã chờ ở ngoài cửa.

- Sư huynh, Nhật Chiếu tông tấn công sao? - Lâm Phàm hỏi.

- Đúng vậy, Nhật Chiếu tông tấn công rồi, chúng ta phải nhanh chóng tập hợp. Nhớ kỹ tuyệt đối không được đi lẻ, trận chiến này e rằng sẽ vô cùng tàn khốc. - Lã Khải Minh nghiêm túc đáp.

...

Lục Đạo Thăng nheo lông mày:

- Xem ra Nhật Chiếu tông muốn phân định thắng bại rồi, chúng muốn đi đến kết cục cuối cùng. Truyền lệnh xuống dưới, trận này nhất định không thể thua, tuyệt đối không thể bị phá vỡ phòng tuyến này.

Phương Kình nhận lệnh:

- Dạ, sư huynh yên tâm, cho dù tử trận tuyệt đối cũng không để Nhật Chiếu tông tiến thêm một bước.

Tập hợp đại đội ngũ.

Lâm Phàm nhìn thấy nhiều người như vậy, tâm tình khỏi phải nói cũng biết sướng thế nào.

Tình trạng thế này, đợi đến khi xảy ra hỗn chiến, ông mà chạy không được thì ăn cứt cho các người xem luôn.

Tình hình trước mắt cho thấy chỉ cần loạn cào cào lên một phát thì chính là cơ hội tuyệt nhất để thoát thân.

Đến lúc đó, còn thằng mẹ nào chú ý đến mình.

Đương nhiên là thằng nào cũng chỉ lo được đến thân thằng nấy.

Tiếng chân đạp, tiếng gầm rú từ xa truyền đến, hiển nhiên là Nhật Chiếu tông đã phái đại quân tới.

Lâm Phàm ngó nghiêng xung quanh.

Một vài đệ tử trên mặt tràn đầy sợ hãi, mà một vài người khác lại tràn đầy ý chí chiến đấu.

Còn Lâm Phàm lại thực bình tĩnh, cơ hội tuyệt nhất cuối cùng cũng đến.

Thuận tiện còn thu vét lại một loạt điểm tích phân.

Cái trò rút thưởng khỏi nói đi, có vẻ cũng không tồi đâu.
Chương 18 Rốt cục thì bọn mày có cho bố cơ hội không?

Phát biểu trước trận chiến vẫn là mấy lời cũ, lúc này nói gì cũng chẳng còn tác dụng. Vào trận rồi thì cứ thế mà đánh, nghĩ ngợi nhiều làm gì.

Vài đệ tử đang nói chuyện ở xung quanh:

- Ngươi có sợ không?

- Sợ chứ, ngươi thì sao?

- Không sợ.

- Vậy được, đợi lát nữa ngươi chắn ở phía trước ta, ta sợ chết đi được.

- Cút đi!

...

Lã Khải Minh vỗ vai Lâm Phàm.

- Lâm sư đệ, lát nữa đừng có nôn nóng, nhất định đừng để bị lọt vào phạm vi của phe địch.

Lâm Phàm hiện tại vô cùng hưng phấn, vừa nghĩ tới lát nữa có thể ngao du giang hồ liền cảm thấy sảng khoái, sau đó còn vỗ ngực:

- Sư huynh yên tâm đi, huynh còn không tin đệ sao.

Đương nhiên, vế sau của câu còn chưa nói, đó là tin thì có mà trời sập.

Lục Đạo Thăng nhìn xuống phía các đệ tử:

- Phương Kình, lát nữa đành trông cậy hết vào đệ rồi. - Sau đó liền hướng ánh mắt về phương xa, nơi đó khí thế ngút trời, hiển nhiên đã có kẻ địch đang chờ đợi - Nhật Chiếu tông tàn ác, hôm nay Lục Đạo Thăng ta quyết giết sạch các ngươi.

Lục Đạo Thăng nói xong liền biến mất trong chớp mắt, ngay lập tức cũng có vài bóng người theo sau.

Phương Kình chứng kiến cảnh này, trong mắt tựa như lóe lên ngọn lửa. Đây chính là một cường giả Địa Cương cảnh, có thể một bước lên trời, biến mất không tung tích, mà hắn chỉ có thể kiêng nể theo dõi đối phương. Trận chiến nơi đó hoàn toàn nằm ngoài phạm vi của hắn.

Đối mặt với những cường giả đó, tu vi Tôi Thể tầng 9 của hắn vẫn còn chưa đủ tầm.

Sau đó hắn nhìn về phía chiến trường trước mắt, hô vang:

- Xuất phát.

Lâm Phàm bây giờ có xíu căng thẳng, lát nữa phải thực hiện bước đầu trong kế hoạch như thế nào nhở?

Chẳng bao lâu sau.

Đệ tử hai phái ở thế giằng co, kiềm nén sự căm giận, dường như ai cũng không ra tay.

Lâm Phàm hỏi:

- Sư huynh, tình huống này là sao vậy? Lúc nào thì mới đánh?

Lã Khải Minh đáp:

- Đợi một chút, Lục sư huynh bọn họ vẫn chưa động thủ, họ động thủ thì chúng ta mới động thủ.

Lâm Phàm hiểu ra vấn đề, hóa ra phải để các tướng lĩnh quyết đấu trước. Nếu tướng lĩnh đột nhiên thỏa thuận không đánh nữa mà quân lính bọn họ đánh nhau thì thành trò cười mất.

Đột nhiên, từ phương xa truyền đến một tiếng nổ vang.

Phương Kình giận giữ gầm lên:

- GIẾT!

Lâm Phàm lập tức có phản ứng, đậu má, đánh nhau rồi, sau liền giơ cao Cửu Hoàn Đại Đao:

- Các anh em theo ta xông lên, giết hết lũ kẹc kia.

- Giết hết lũ kẹc kia.

- Đi theo Lâm sư huynh giết chết bọn giặc.

- Lâm sư đệ... - Lã Khải Minh tròn mắt ngạc nhiên, hắn phát hiện lúc trước đã phí lời với Lâm sư đệ rồi. Rõ ràng đã bảo đệ ấy bình tĩnh, bây giờ cứ lao lên như này há chẳng phải là đang tìm chỗ chết sao.

Âm Tiểu Thiên thấy tình huống này cũng ngẩn cả người, nhanh chóng tiến lên cùng Lã Khải Minh:

- Ngươi không căn dặn gì Lâm sư đệ sao.

- Ta đã dặn rồi. - Lã Khải Minh vội vã đáp lại, lúc trước rõ ràng đã dặn kĩ đừng nóng, đừng nóng, nào có ngờ rằng lại nóng nảy đến mức này.

- Ôi, không làm gì được nữa rồi, đành dựa vào ý trời vậy.

...

Lâm Phàm đang đứng trước ngọn gió, tay giơ cao Cửu Hoàn Đại Đao,

- Lũ rùa kia, bố mày đến đây.

Hắn giơ tay chém xuống, điểm tích lũy tăng lên.

Điểm tích lũy +30

Hắn chém một tên đệ tử Tôi Thể tầng 3 lăn ra đất, điểm tích lũy tăng lên cũng không ít.

Tình hình hiện nay hắn cũng chẳng quan tâm gì nhiều, cứ thế vác Cửu Hoàn Đại Đao chém lia lịa, mặc kệ đối phương có lai lịch gì, không giết chết các ngươi thì ông nhận thua.

Những đệ tử đi theo Lâm Phàm nhìn thấy cảnh này liền trở nên phấn khởi vô cùng:

- Lâm sư huynh vô địch.

- Đi theo Lâm sư huynh giết chết lũ giặc.

Lâm Phàm ngầm rủa trong lòng, đi theo cái cứt. Theo ông chỉ có đường chết, ông còn đang muốn tháo chạy thoát thân, các người theo làm cái gì.

Mà thôi chả nói nhiều nữa, phải mau lẹ kiếm thêm điểm tích lũy.

“Điểm tích lũy +40

Điểm tích lũy +50”

Không cần biết là Tôi Thể tầng 5 hay tầng 6, lọt vào tay hắn đều chết hết.

Hắn cảm thấy mình còn mạnh hơn nhiều so với những kẻ Tôi Thể tầng 6 bình thường khác.

Khí huyết trong người hắn cuồn cuộn dâng trào, sức mạnh trong cơ thể lại càng bùng nổ, mỗi nhát đao hắn chém xuống đều có máu tươi bắn lên tung tóe vô cùng thê thảm.

Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm vang lên bên tai Lâm Phàm:

- Chém các huynh đệ ta như cỏ rác vậy không hay lắm đâu.

Một bóng người kỳ dị xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, một luồng khí lạnh đánh thẳng vào ngực hắn.

- Trò gì thế này? - Lâm Phàm đang chém giết hăng say, đột nhiên nghe thấy lời uy hiếp này liền khó chịu, lập tức vung Cửu Hoàn Đại Đao nhằm thẳng vào bóng người kia mà đánh.

Tên đệ tử của Nhật Chiếu tông kia nhếch khóe miệng cười nhạt, chủy thủ lạnh lẽo trong tay khí chất bức người, tay giơ cao chống đỡ.

Khuôn mặt hắn thoắt cái biến săc.

Sự sợ hãi bất giác lóe lên trong ánh mắt hắn, một nhát chém cực mạnh giáng xuống toàn thân.

Khí huyết chấn động!

Phụt!

Hắn phun một búng máu tươi.

- Sao lại như thế được? - Kẻ kia bàng hoàng, đều là tu vi Tôi Thể lục trọng, sao lại không đỡ nổi.

- Tưởng gì, mi thì cũng là cỏ rác thôi chứ khác gì.

Lâm Phào giáng xuống một đao, chém đối phương thành hai nửa trong nháy mắt.

“Điểm tích lũy +60.”

Lâm Phàm hớn hở vui mừng. Không tồi, không tồi, điểm tích lũy tăng đâu vào đấy.

Trong mắt hắn bây giờ chỉ có gom góp một loạt điểm tích lũy, đợi sau khi chạy trốn thì cũng không cần lo về vấn đề điểm tích lũy nữa.

Kiểm tra lại một chút.

Điểm tích lũy: 2500

Nhiều điểm tích lũy như vậy cũng không tệ rồi, cũng đủ để đi ngao du đây đó rồi.

Chiến trường liên tục thay đổi, tình hình vô cùng khốc liệt, một đao chém xuống thì đừng mong nhìn thấy thi thể còn nguyên vẹn.

Lâm Phàm liên tục tiến sâu vào, không những thế còn tạo ra một con đường máu ở phía sau.

Đối với các đệ tử đi theo Lâm Phàm mà nói, bọn họ thực quá sùng bái Lâm sư huynh. Quả thực quá mạnh mẽ, hơn nữa đã không sợ chết lại còn chẳng màng đến vết thương trên người, không một cái nhíu mày. Đây mới đúng là cường giả chân chính.

Lồn mịa nóa, đủ rồi, đủ lắm rồi.

Lâm Phàm xem xét điểm điểm tích lũy có vẻ đã đủ, đã đến lúc nằm chết viên mãn rồi.

- Tên chó chết, đi chết đi.- Đột nhiên, một tên đệ tử Nhật Chiếu tông phát hiện ra Lâm Phàm, trường kiếm trong tay xé gió lao đến như muốn đâm thủng Lâm Phàm.

Lâm Phàm liếc mắt một cái, trong lòng hoan hỉ, đến quá đúng lúc, phen này thì ổn con mẹ nó rồi.

Mau đâm lẹ lên, để ông suôn sẻ mà cút được rồi.

- Sư huynh cẩn thận.

Bất thình lình, một bóng người chắn trước mặt Lâm Phàm, thanh trường kiếm đâm thẳng vào người đệ tử lao ra chắn ấy.

Lâm Phàm sững sờ gào thét trong lòng, mi làm cái con mẹ gì vậy.

Tên đệ tử Nhật Chiếu tông kia chưa giết được Lâm Phàm, nhất thời có chút thất vọng, lập tức rút lui. Trong tay hắn là thanh trường kiếm đẫm máu, tình hình hiện tại không được phép do dự.

Lâm Phàm ôm chặt người đệ tử chỉ có Tôi Thể tầng 3 này, không thốt nên lời. Chuyện gì thế này, hắn chỉ cần bị chém con mẹ nó một nhát là chết, sau đó sẽ viên mãn mà chuồn khỏi đây, mi làm cái gì không biết nữa.

- Sao đệ lại thay ta đỡ nhát kiếm này.

Đệ tử tu vi Tôi Thể tầng 3 này ngập tràn sự sùng bái với Lâm Phàm, phun ra một búng máu tươi:

- Sư huynh, huynh là thần tượng của đệ, đệ... không thể để huynh chết, huynh phải tiếp tục sống.

Lâm Phàm tròn mắt ngạc nhiên, đầu óc của người ở thế giới này rốt cục làm từ gì. Kể cả ta có là thần tượng của mi, mi cũng không thể vì ta mà mất mạng chứ.

Mình chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, tại sao lại không cho mình cơ hội này.

Tại sao!

Ép mình phải áy náy mới được sao?

Ôi giời ơi, ĐCM nhà nó.

Hắn không thốt nên lời, chuyện này biết phải nói thế nào.

Một đám người đều như này, sao lại không nghi kỵ rồi tàn sát lẫn nhau đi, hà cớ gì lại có lòng với nhau vậy.

Lâm Phàm không chịu nổi nữa:

- Sư đệ, ta sẽ báo thù cho đệ.

Không cần nói gì nữa, tình hình này mà bản thân vẫn còn muốn chạy thì không phải người nữa rồi, nhất định phải báo thù cho sư đệ này rồi chạy sau.

- Sư...

Đệ tử ấy nằm trên mặt đất, tay hơi giơ lên, dường như vẫn còn điều muốn nói.

Nhưng Lâm Phàm lại cho rằng vị sư đệ kia đang cáo biệt lần cuối với mình, hắn có chút không đành lòng, không nói hai lời liền vội vã vác Cửu Hoàn Đại Đao lên đuổi theo tên chết tiệt ban nãy.

- Huynh,... giúp đệ lấy thuốc. - Đệ tử ấy thều thào đứt quãng, nói xong thì phát hiện Lâm sư huynh đã xông lên từ đời tám hoánh nào rồi, đành chật vật lấy ra từ trong ngực một lọ đan dược rồi chậm rãi đổ vào miệng.

- Không thương tổn đến vị trí trọng yếu, coi như giữ được cái mạng rồi. - Đệ tử ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nằm ngắm sao trên trời.

Một ngôi sao!

Hai ngôi sao!

Muốn ngủ quá.
Chương 19 Tiểu bá vương bức khí tận trời: Lâm Phàm

Nghĩ đến vị sư đệ cản thay mình một kiếm mới nãy, thâm tâm Lâm Phàm cảm động không thôi.

Haizzz!

Tuy rằng mình có được thân thể bất tử, nhưng người khác lại không biết. Vị sư đệ kia bỏ mạng để đỡ thay mình một kiếm, dũng khí phải lớn cỡ nào mới có thể làm được.

- Vô Danh sư đệ, đệ yên tâm đi, dù cho nói thế nào đi chăng nữa, sư huynh trước khi trốn chạy nhất định phải trả được thù cho đệ. - Lâm Phàm không biết tên gọi của vị sư đệ kia, chỉ có thể sử dụng hai chữ “Vô Danh” lấy làm xưng hô.

- Bà mẹ nó, chạy đi đâu mất rồi? - Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy được tên chết tiệt đã đâm chết sư đệ của mình đâu. Nếu tìm được tên khốn đó, không thể không chém cho chết tơi bời.

Hắn cảm giác người của Viêm Hoa tông chẳng bình thường tí nào. Động một tí là chắn kiếm cho mình, đến tột cùng là phải quý đến bao nhiêu mới làm được.

Bất thình lình.

Lâm Phàm chợt thấy được tên khốn đâm sư đệ mình, liền vác Cửu Hoàn Đại Đao xông đến, hét lớn:

- Khốn kiếp, xem chiêu.

Tên đệ tử kia đang bất phân thắng bại với một đệ tử Viêm Hoa tông, lúc này nghe được tiếng hô mặt liền biến sắc, trở tay đỡ kiếm.

Một sức mạnh mãnh liệt ập đến, trường kiếm trong tay hắn chấn động, giống như có thể văng ra khỏi tay bất cứ lúc nào.

- Mẹ nó, chính tên khốn kiếp nhà mi đã chém sư đệ của ông, xem ông băm vằm mi thành từng mảnh đây. - Trên chiến trường mà dám kêu gào kiêu ngạo như vậy chắc cũng chỉ có Lâm Phàm.

Xung quanh toàn người là người, nếu không chú ý rất dễ bị người khác đánh lén từ phía sau.

Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, hắn giờ đây còn chẳng biết chữ "chết" viết như thế nào. Ai có thể giết chết mình, thì coi như kẻ đó có bản lĩnh.

Liễu Chân Hạo thân là đệ tử Nhật Chiếu tông, mục đích đến chiến trường lần này chính là chém giết đệ tử Viêm Hoa tông, hắn còn không nhớ đã giết chết bao nhiêu tên rồi.

Lúc tên đệ tử Viêm Hoa tông kia hùng hùng hổ hổ đánh tới, hắn cười lạnh trong lòng, đúng là tự tìm đường chết.

Nhưng sau khi tiếp một chiêu, hắn phát hiện khí lực của đối phương lớn đến mức khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.

Hắn mau lẹ lướt đi chỗ khác, tìm đệ tử khác mà chém.

Còn về phần tên đệ tử này, hắn trước tiên tránh phải đọ sức cùng đối phương. Nếu không rất khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lâm Phàm thấy tên kia lỉnh vào nơi khác trên chiến trường thì tức đến xì khói:

- Thằng chó đẻ, không được chạy.

Mặc kệ xung quanh là ai, Lâm Phàm vác Cửu Hoàn Đại Đao xông về phía trước chém giết liên tục. Chỉ cần đệ tử Nhật Chiếu tông xuất hiện ở trước mắt, thì toàn bộ đều bị chém cho đo đất.

“Điểm tích lũy +30.

Điểm tích lũy +20.”

Liễu Chân Hạo đang thu hoạch phía trước, từng đệ tử phe đối địch cứ thế chết trong tay hắn.

Trong mắt hắn, đệ tử Viêm Hoa tông chẳng khác gì cỏ rác mà tùy ý chặt chém.

Lúc này, hắn thấy được một tên đệ tử của địch, lách người lướt thẳng đến tên đệ tử kia mà chém.

Đệ tử Viêm Hoa tông kia nhìn thấy trường kiếm lạnh lẽo từ trong bóng tối lướt đến liền hốt hoảng ra mặt.

Hắn chỉ là một tép riu Tôi Thể tầng 3, mà chủ nhân của một kiếm kia cho hắn một áp lực lớn quá mức. Toàn thân hắn như bị khóa chặt, ngay cả cử động cũng không thể.

- Không, ta không muốn chết ở đây. - Đệ tử này thét lên trong lòng, cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng cảm giác đau mà hắn chờ đợi lại không hề đến, mở mắt ra thì phát hiện một bóng lưng chắn trước mặt mình, và hắn thấy được khuôn mặt khiến hắn kinh ngạc vô cùng:

- Lâm sư huynh.

Lâm Phàm giờ đang căm tức nhìn Liễu Chân Hạo, sắc mặt đầy vẻ giận dữ:

- Thằng chó chết kia, mi thử chạy nữa xem.

Liễu Chân Hạo sửng sốt, hắn thấy tên đệ tử Viêm Hoa tông này có phải điên rồi hay không?

Chẳng nhẽ hắn quen biết mình?

Sau đó hắn chẳng mảy may do dự xoay trường kiếm trong tay, chuyển hướng đâm thẳng vào ngực Lâm Phàm.

- Đệt mẹ mi - Lâm Phàm giơ Cửu Hoàn Đại Đao lên chém thẳng vào đối phương

Leng keng!

Tia lửa lóe ra.

Liễu Chân Hạo cực kỳ kinh hoảng, sức mạnh to lớn kia khiến hắn không cách nào đương đầu. Hắn nhận ra bản thân căn bản không địch nổi người này, lại muốn thoát chiến lần nữa.

Lâm Phàm tất nhiên đâu có cho đối phương cơ hội này, giơ Cửu Hoàn Đại Đao lên điên cuồng chém về phía Liễu Chân Hạo, miệng liên tục chửi rủa:

- Cho mi chạy nè! Dám đâm chết sư đệ của ông, chán sống rồi đúng không.

Hết lần này lần khác, áp lực lên Liễu Chân Hạo gia tăng mãnh liệt, cánh tay hắn phải chống đỡ sức lực lớn đến nỗi hắn sắp chịu không nổi.

Đáng giận, không ngờ lại đụng phải cao thủ của Viêm Hoa tông. Xem ra, đệ tử của phe địch trước mắt hắn tu vi ít nhất là Tôi Thể tầng 6 trở lên, hơn nữa còn mạnh hơn hắn rất nhiều.

Ngay lúc Lâm Phàm sắp chém chết được tên kia, đột nhiên từ trong bóng tối có mấy thanh trường kiếm lao đến đâm thẳng vào thân thể Lâm Phàm.

- Con mẹ nó. - Lâm Phàm nhăn mày, ngã ngay xuống đất.

Liễu Chân Hạo liền nhẹ nhàng thở ra:

- Đa tại các sư huynh giúp đỡ.

- Đừng nhiều lời nữa, nhanh đi giết lũ đệ tử Viêm Hoa tông đi.

- Dạ. - Liễu Chân Hạo không lôi thôi nhiều lập tức đánh về phía khác.

Viêm Hoa tông không ít cao thủ, nhưng Nhật Chiếu tông của bọn chúng lại càng không thiếu cao thủ.

“Điểm khổ tu +10.”

Mười giây qua đi.

Lâm Phàm nằm trên đất, lắc lắc đầu, do dự một lát rồi đứng lên.

Má nó, thế mà lại bị người ta chém cho.

Vốn dĩ lúc này hắn hoàn toàn có thể nằm trên đất mà làm xác chết, sau đó nháy mắt nhân cơ hội chạy trốn.

Nhưng không, bởi vì lời hứa với sư đệ đã chết ấy nhất định sẽ báo thù cho hắn. Thế nên Lâm Phàm hắn nhất định phải báo thù.

- Thằng chó đẻ, lại chạy đi đâu rồi. - Lâm Phàm quan sát trái phải. Nhìn thấy đệ tử Nhật Chiếu tông kia ở cách đó không xa, hắn liền vác Cửu Hoàn Đại Đao xông tới la lớn đòi mạng.

Liễu Chân Hạo hiện tại đang chém giết rất vui vẻ, đệ tử Viêm Hoa tông nào gặp phải hắn đều bị hắn một kiếm là tiêu diệt gọn ghẽ.

Trong tông môn, hắn thân là người tài, vốn dĩ trước nay đều là được phân phó ở hậu phương. Nhưng hắn thích dùng giết chóc để tôi luyện thực lực bản thân, vì thế nên mới xuất hiện trên tuyến đầu của chiến trường.

Hơn nữa chú của hắn lại là trưởng lão trong tông môn, nhân vật thuộc tầng trung như vậy cũng không nhất thiết phải lên chiến trường.

Nhưng hắn lại cự tuyệt, thân là kẻ mạnh trong tương lai, sao có thể ham sống sợ chết như thế được.

Đột nhiên lông tơ hắn dựng đứng lên hết cả. Hắn xoay mạnh người, giương trường kiếm trong tay lên đỡ.

Lực đạo mạnh mẽ đè lên khiến cổ tay hắn phát run.

Thời điểm nhìn thấy đối phương, hắn ngạc nhiên không dám tin.

- Thế quái nào lại là ngươi, không phải ngươi đã chết rồi sao? - Liễu Chân Hạo không ngờ lại đụng phải người kia, hơn nữa hắn cảm thấy người kia đang cố ý tìm mình.

- Chết con mẹ mày ấy. Dám giết sư đệ ông, xem ông chém chết mày đây. - Lâm Phàm chưa từng tu luyện chiêu thức nào khác, cứ thế thô bạo vung Cửu Hoàn Đại Đao lên chém mạnh về phía Liễu Chân Hạo.

Qua vài hiệp, Liễu Chân Hạo đầu đầy mồ hôi, áp lực đối phương gây lên hắn là quá lớn.

- Ngươi điên hả, nhiều người như thế sao nhất định cứ phải tìm ta. - Liễu Chân Hạo thật muốn sụp đổ luôn, địch nhiều như vậy sao cứ hết lần này lần khác tìm hắn mà đánh.

- Chết cho ông. - Lâm Phàm bổ xuống một đao, cơ thể được ‘Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết’ rèn đúc giờ phút này bạo phát. Cánh tay hắn nở ra căng phồng, gân xanh nổi lên như rắn rết, trông dữ tợn vô cùng. Một đao bổ xuống đánh gãy trường kiếm trên tay đối phương, lưu lại một vệt máu trên thân hắn.

Máu tươi bắn ra tung tóe.

Liễu Chân Hạo kinh hoàng, hắn không nghĩ mình mà lại chết yểu ở nơi này. Chẳng phải chính miệng thúc thúc đã nói mình là thiên tài sao?

Tu luyện chưa đầy một năm đã đạt tới Tôi Thể tầng 6, tốc độ khủng bố này ai có thể so với mình được.

Nếu không phải do thất lạc thúc thúc nhiều năm, nếu như hắn đã tu luyện từ nhỏ, không biết chừng đã có thể trở thành cường giả Địa Cương cảnh.

Hắn không phục.

Giờ phút này, hắn dữ tợn rít gào:

- Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta không phải là hạng vô danh. Nhớ kỹ tên ta, sẽ có người báo thù cho ta, ta là...

- Là cái con mẹ mày, xem ông chém mày thành mấy khúc thịt này. - Lâm Phàm rảnh hơi đâu mà quan tâm hắn ta là ai, trực tiếp một đao chém chết Liễu Chân Hạo.

Từ miệng vết thương, máu túa ra không ngừng.

Lâm Phàm hít sâu một hơi:

- Sư đệ, xong cả rồi, ta báo thù cho đệ rồi. Bây giờ ta cũng có thể rời đi rồi, ta không hề nuốt lời với đệ.

“Điểm tích lũy +60.”

Thiên tài đệ nhất Liễu Chân Hạo, bị tiểu bá vương khí thế bức trời Lâm Phàm giết, chết một cách không rõ ràng trong trận hỗn chiến này.

Cuối cùng cũng là tại có lớn mà không có khôn.

Thật là đáng tiếc.
Chương 20 Cho mày làm bố tao luôn được chưa?

Tình cảnh hiện giờ đang rất hỗn loạn, muốn sống sót trên chiến trường cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Tình cảnh bọn Lã Khải Minh hiện nay khỏi phải nói hắn cũng rõ. Nhưng căn cứ vào thực lực của bọn Lã Khải Minh, việc bảo toàn tính mạng chắc chắn không thành vấn đề.

Lâm Phàm quan sát tình hình bốn phía liền phát hiện có một hướng hơi an toàn một chút. Ít nhất dù có bị giết cũng chỉ phải phơi thây trên đường một chốc, sau đó có thể trốn thoát khỏi nơi này, trên cơ bản là không có vấn đề gì.

Ỷ vào ‘Thân bất tử’ chất chơi như con dơi, Lâm Phàm căn bản chẳng có gì để băn khoăn. Hắn cứ chém cứ bổ, một đường đánh thẳng đến không chút do dự.

Liễu Chân Hạo lúc được phát hiện ra thì đã bỏ mạng. Khoảnh khắc một đệ tử Nhật Chiếu tông phát hiện Liễu sư huynh đã bị người khác giết, hắn liền rống lớn một tiếng. Liễu sư huynh là cháu trai của trưởng lão tông môn, bị giết trên chiến trường như thế này, không cần nói cũng có thể hiểu rõ hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào.

Nhưng tình huống bây giờ đâu có nghĩ nhiều được như vậy. Có thể bảo toàn được cái mạng nhỏ đã là vô cùng may mắn rồi.

Lâm Phàm lăn xả vào trong đám đông mà chém, điểm tích lũy tặng không trước mặt mà còn không thèm thì còn muốn thế nào nữa. Đối mặt với mấy tên đệ tử Nhật Chiếu tông này, Lâm Phàm không chút nương tay, cứ vậy mà chém giết không lưu tình.

Bấy giờ, đã có cường giả Nhật Chiếu tông chú ý tới Lâm Phàm.

Một tên nam tử khí sắc âm trầm phát hiện ra Lâm Phàm, biểu cảm thay đổi:

- Tên đệ tử Viêm Hoa tông này làm càn quá thể, dám tùy ý chém giết đệ tử tông ta như kia.

- Hừ, nhìn khí sắc, bét lắm cũng chỉ đạt đến Tôi Thể tầng 7. Cái đám phế vật này, thế mà lại không giết nổi một tên Tôi Thể tầng 7.

Kẻ đang nói có chân tay nhỏ thó, đầu lại to, nhìn có hơi dị dạng. Nhưng đôi mắt hắn lóe lên tia hung tàn, hiển nhiên thuộc dạng người tàn nhẫn.

Trong mắt hai kẻ đang thảo luận ấy, tên đệ tử Viêm Hoa tông kia đã là người chết. Đợi một lát nữa nếu không có đệ tử nào giết được tên này, bọn chúng sẽ chuẩn bị ra tay.

Lâm Phàm cảm giác mình cũng giết kha khá người rồi, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục sẽ thu hút sự chú ý của kẻ khác.

Đến lúc đó có muốn rời đi e là sẽ khó. Nếu như hắn bị bắt sống thì càng thảm hơn nữa.

- Còn ai nữa. - Lâm Phàm rống vọng lên, đệ tử Nhật Chiếu tông đều bị tên này dọa cho sợ chết khiếp.

Cái tên trước mắt này cả người be bét máu, lấm tấm vết thương. Nhưng khiến bọn chúng càng không thể tưởng tượng nổi chính là cái tên này cứ như được đúc bằng sắt, chẳng những không chết mà còn càng lúc càng dũng mãnh.

- Ngươi....

Ánh mắt Lâm Phàm lúc này nhìn về một tên đệ tử Nhật Chiếu tông. Đệ tử này bị Lâm Phàm trừng mắt nhìn một cái liền run bắn cả người, sau đó hắn nhắm tịt mắt mà gào:

- Ta liều mạng với ngươi.

Đệ tử này nghĩ rằng hắn sắp chết đến nơi rồi.

Bởi vì trước mắt hắn chính là một Đại Ma Vương.

Xì!

Tay hắn cảm nhận được cảm giác binh khí đã đâm trúng người khác.

Tên đệ tử mở to mắt, nhìn đến mức đần thối, sau đó thay đổi nét mặt, điên cuồng hét lên:

- Ta... Ta giết được hắn rồi.

Tên đệ tử này phấn khởi đến trào cả nước mắt.

Mình chỉ là một tên Tôi Thể tầng 3 tép riu, thế mà lại có thể đánh chết một tên Đại Ma Vương.

Lâm Phàm mở to hai mắt nhìn đệ tử trước mặt, bất ngờ cất tiếng:

- Trông ngươi như vậy mà cũng mạnh nhể.

Tên đệ tử kia rất đắc ý, nhe nanh múa vuốt:

- Ha ha, ông đây chắc chắn phải mạnh. Tên cặn bã như ngươi mà muốn giết ta, có mà nằm mơ đi, chờ ta...

Phập!

Tên đệ tử sững sờ cúi đầu nhìn lồng ngực mình. Không biết Cửu Hoàn Đại Đao đã đâm xuyên qua người mình từ khi nào, sau đó hắn sửng sốt ngẩng đầu:

- Sao...có thể.

“Điểm tích lũy +30.”

- Mẹ nó, giết được ông thì cũng đắc ý ít thôi, này thì còn chảnh cơ, ông cho mài chết cùng luôn. - Lâm Phàm nói thầm trong lòng, vốn dĩ hắn còn muốn để tên khốn kiếp này có cơ hội thể hiện một chút. Ai mà ngờ hắn lại còn huênh hoang phách lối trước mặt mình, chuyện này làm sao Lâm Phàm có thể nhịn?

Dù sao cũng đủ rồi.

Phù phù!

Hắn giả vờ nằm trên mặt đất.

Hai kẻ thảo luận lúc trước khinh thường hừ lạnh:

- Đồ bỏ đi, để một tên đệ tử Tôi Thể tầng 3 lấy mạng đổi mạng.

- Không tệ lắm, có thể thả Cự Thú Chiến Tranh ra chấm dứt trận chiến này rồi.

- Pháo Thần Nguyên của Viêm Hoa tông đã không còn đủ 'Nguyên tinh' để duy trì nữa. Muốn giết được Cự Thú Chiến Tranh chỉ có cường giả Địa Cương cảnh mới có thể làm được. Chỉ có điều Viêm Hoa tông bọn chúng còn đủ cường giả Địa Cương cảnh sao?

- Nhưng chẳng ai ngờ đến là Cự Thú Chiến Tranh lần này nuôi dưỡng lại vừa lúc tiến giai.

- Hừ, Viêm Hoa tông chết chắc rồi.



Lâm Phàm nằm ở đó, lúc nào cũng có thể quan sát tình hình của chiến trường. Nhân lúc không ai chú ý hắn lặng lẽ di chuyển một chút, khi có người đi qua thì trở lại nằm im không nhúc nhích.

Đột nhiên.

Mặt đất bỗng chấn động.

Lâm Phàm ti hí mắt, ngu người luôn.

- Mẹ nó, đây là cái quần què gì vậy, khổng lồ vãi cả đái. - Trong tầm mắt Lâm Phàm là một con cự thú vô cùng khổng lồ, trên lưng mọc lan tràn toàn là gai xương, hai chân to lớn. Đặc biệt là với đôi mắt đỏ rực như máu, không khó để nhận ra đây là một vũ khí phục vụ chiến tranh.

Lúc này hắn đã hiểu ra, loại cự thú này là Nhật Chiếu tông lấy yêu nguyên từ cơ thể các loại yêu thú trộn lại với nhau mới nuôi ra được. Đó là loại cự thú không có lí trí, chỉ biết phá hoại. Đồng thời Nhật Chiếu tông đang bày ra trận pháp trong cơ thể Cự Thú Chiến Tranh để tiến hành khống chế nó. Có thể nói nó là tồn tại mạnh nhất trên chiến trường, trừ cường giả Địa Cương cảnh ra không ai là đối thủ của nó.

- Này là xong đời luôn rồi. - Lâm Phàm bất lực, Cự Thú Chiến Tranh này thật sự rất khủng bố, đoán chừng bản thân mình dù có thân thể bất tử cũng vô dụng. Không giết chết được nó thì còn nói làm gì nữa chứ.

Hai tên cường giả Nhật Chiếu tông vừa nãy nói chuyện với nhau, lúc này đang bay lượn qua lại trên hai vai của Cự Thú Chiến Tranh, khống chế nó.

- Giết.

Âm thanh giết chóc vang lên, ở trước mặt Cự Thú Chiến Tranh đệ tử Viêm Hoa Tông ai cũng trở nên rất nhỏ bé.

Phương Kình nhìn thấy tình hình này, mặt biến sắc, kinh hãi nghĩ không thể nào.

Nhật Chiếu tông sao có thể vẫn còn Cự Thú Chiến Tranh?

Nguyên tinh để kích hoạt 'Thần nguyên pháo' đã không còn lại bao nhiêu, cơ bản không thể phát động được. Nay xuất hiện Cự Thú Chiến Tranh còn đánh kiểu gì?

Nhìn số lượng lớn đệ tử bị Cự Thú Chiến Tranh giẫm chết dưới chân, trong lòng Phương Kình phẫn nộ, thiếu chút nữa tức đến phun máu.

Lâm Phàm có thể cảm nhận được sự thảm thiết xung quanh, trong lòng hắn cũng bất đắc dĩ vô cùng. Đừng trách mình, mình thật sự không giúp được mọi người đâu.

Đột nhiên.

Lâm Phàm nhận ra có chút không đúng, bởi vì hắn phát hiện cái bóng to khủng khiếp kia dường như đang dừng lại ngay trước mặt mình. Đương lúc hắn vừa mở mắt thì phát hiện hai mắt đỏ bừng của con Cự Thú Chiến Tranh đang nhìn mình chằm chằm như kiểu mình đây giết mẹ của nó không bằng, tràn ngập phẫn nộ.

Hai người khống chế Chiến Tranh Cự Thú mặt lập tức biến sắc:

- Chuyện gì thế này?

Nhưng mặc cho hai người khống chế như thế nào, Cự Thú Chiến Tranh vẫn cứ đứng yên như thế, không hề động đậy.

Lâm Phàm cảm giác con Cự Thú Chiến Tranh này cũng không phải là có ý tốt với mình cho lắm. Hơn nữa xung quanh cũng chẳng có ai mấy, cứ tiếp tục phơi thây như thế này hình như không phải ý hay, hắn cũng nào có dám chảnh nữa, thế là đành vắt chân lên mà chạy.

- Gừ!

Cự Thú Chiến Tranh rống lên một tiếng, muốn thoát khỏi khống chế của hai người kia mà xông lên tấn công Lâm Phàm.

Nhưng sau đó nó liền càm giác được, trong cơ thể có người đang khống chế nó.

Trên chiến trường, tất cả mọi người đều dại ra , không biết chuyện gì đang diễn ra.

Hai người đang khống chế Cự Thú Chiến Tranh kia cũng đầy kinh ngạc:

- Chuyện quái gì xảy ra vậy chứ, làm sao nó có thể chống lại được năng lực khống chế của chúng ta?

Đột nhiên.

Chuyện xảy ra đã nằm ngoài khả năng tưởng tượng của mọi người.

Cự Thú Chiến Tranh giơ móng vuốt bén nhọn trực tiếp bắt lấy hai người đang bay lượn bên thân nó, nghiền mạnh một cái, hai người ngay lập tức chỉ còn là hai nắm bột vụn.

- Gừ!

Nó gầm vang.

Lâm Phàm nhìn cái bóng to lớn kia mà ngu người. Đây là tình huống quái quỷ gì thế, cái con quỷ chết tiệt này cứ như là có thù với mình không bằng.

Đúng lúc này, cự thú gầm gừ khiến Lâm Phàm chết khiếp, tuy rất mơ hồ nhưng hắn vẫn nghe hiểu được:

"Họ Lâm kia... ta muốn mạng của ngươi."

Lâm Phàm vừa nghe thấy lời này, liền cảm thấy không đúng lắm. Sao lại quen tai như vậy?

Ôi đệt, đúng rồi, hình như là tên Cừu Lệ kia.

Cừu Lệ bị đem đi cho Cự Thú Chiến Tranh ăn, tâm không cam tình không nguyện, oán hận ngập trời. Vậy mà không ngờ ý thức của hắn lại dung hợp làm một với Cự Thú Chiến Tranh, ban đầu cũng không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng đến khi lên chiến trường, ngửi thấy mùi của Lâm Phàm, lại còn thấy được bóng dáng của hắn, ý thức báo thù vốn đã ngủ say bỗng trỗi dậy. Đối với Cự Thú Chiến Tranh mà nói, nó chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết chết người kia.

Ầm!

Chiến Tranh Cự Thú cất bước đuổi theo Lâm Phàm.

Lâm Phàm bị tình hình này dọa đến nhũn trym.

- Ông địt con mẹ mày, bị điên à, đuổi theo bố làm đéo gì? - Lâm Phàm rít gào, ba mươi sáu kế chạy vẫn là thượng sách.

Lã Khãi Minh bọn họ nghe được âm thanh này, lập tức la lên:

- Là Lâm sư đệ, đệ ấy vẫn chưa chết.

Lâm Phàm thật muốn khóc, cái chuyện đéo gì đang xảy ra với mình vậy? Ông nằm không cũng dính đạn, tự nhiên bị con cự thú nhắm trúng.

Lát nữa mình tèo mất.

Còn nữa, thằng Cừu Lệ kia, con mẹ mày tìm ông làm cái đéo gì thế. Có phải ông hại mày đâu, chỉ nổ có một phát thôi mà.

Hu hu!

Không nói nữa, lo chạy trước đi đã.

Con cự thú cứ thế bám sát đít Lâm Phàm. Mặc kệ Lâm Phàm chạy đi đâu nó vẫn nhất quyết đuổi theo sau, trông bộ dáng của nó, chắc chắn là không giết được Lâm Phàm nó sẽ không bỏ qua.

Đối với con cự thú khủng bố này, Lâm Phàm sợ thật rồi:

- Đừng có đuổi theo ta nữa mà, ta sợ mi rồi được chưa.

- Xin mày đừng đuổi nữa mà.

- Cho mày làm bố tao luôn được chưa?

- Chúng ta hòa bình một chút không được sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom