-
Chương 36-40
Chương 36 Bội thu
Vào khoảnh khắc yêu thú chuẩn bị nhào lên người mình, Lâm Phàm tỉnh táo lại, dũng mãnh bật dậy, ôm chặt chân con yêu thú.
- Ha ha, cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi.
Con yêu thú kia vốn tưởng con người này không còn động đậy nữa, chuẩn bị lao vào với tốc độ nhanh nhất để giết chết hắn. Nào ngờ con người kia đột nhiên bật dậy, túm chặt lấy chân của nó, làm nó trợn tròn hai mắt, lông tơ dựng ngược, nội tâm kinh hãi.
Phù phù…
Yêu thú nằm thẳng cẳng trên đất, không động đậy chút nào.
Lâm Phàm chứng kiến tất cả, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tình hình này là thế nào, ta còn chưa ra tay, sao mà nó đã ngất đi rồi.
Lúc này, nhìn con yêu thú Thương Lang không chút động đậy, Lâm Phàm không khỏi hơi nảy sinh nghi ngờ, người có thể hù chết người, vậy người dọa yêu thú cũng có thể hù chết nó sao?
Thật là khiến người ta có chút xấu hổ mà.
- Này, tỉnh lại đi. - Lâm Phàm vỗ vỗ vào mặt Thương Lang, muốn làm cho nó tỉnh lại, nếu không thì làm sao hắn có thể giết chết con yêu thú này.
Nó vẫn nằm im không nhúc nhích, có lẽ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.
Trải qua một loạt những hành động dày vò tra tấn của Lâm Phàm cuối cùng Thương Lang cũng tỉnh lại, chóp mũi đánh hơi thấy mùi của con người, nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao nó lại ngất xỉu như vậy, à đúng rồi, là mình bị con người kia dọa cho ngất.
Nghĩ đến bị một con người nhỏ bé dọa cho đến ngất nó cảm thấy nhục nhã hết sức, tiếng gầm gừ vang lên.
Thương Lang tức giận bừng bừng, mồm miệng mở rộng hết cỡ, nó muốn ngấu nghiến cắn nuốt Lâm Phàm ngay lập tức.
Một con Thương Lang tôi thể tầng ba, nếu như nó dốc toàn lực cắn, sức mạnh cũng sẽ rất ghê gớm. Tuy nhiên, trong mắt Lâm Phàm nó cũng chỉ là con vật nhỏ bé yếu đuối mà thôi.
Lâm Phàm vui sướng tột độ, cuối cùng nó cũng đã tỉnh lại, ngay sau đó hắn cầm lang nha bổng trên tay, nện về phía Thương Lang.
Chỉ liếc thấy có thứ gì đó đang dần dần biến lớn đến trước mắt, Thương Lang lại sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Bùm ---
Lang nha bổng vung lên, nhằm về phía hướng mục tiêu.
Lâm Phàm hơi chờ mong.
“Điểm tích lũy +30”
Nghe được tiếng thông báo, hắn hưng phấn tột độ.
Woa, thật sự có điểm tích lũy.
Vốn đang đau đầu chuyện tăng điểm tích lũy, vì điểm tích lũy đâu dễ kiếm, lấy đâu ra nhiều điểm tích lũy cho hắn lấy như vậy, nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn đã tìm được cách kiếm điểm rồi, vậy sau này không phải lo lắng tìm điểm tích lũy nữa rồi.
Tuy nhiên nhìn lại bộ dáng vô cùng thê thảm, máu thịt nhơ nhớp tanh hôi của con Thương Lang, Lâm Phàm lại có chút động lòng thương hại, haiz thôi bỏ đi, số phận đã định, nếu thân đã làm yêu thú thì phải chuẩn bị trước tư tưởng sẽ có ngày hôm nay.
Giây phút này Lâm Phàm đang hừng hực ý chí chiến đấu, không một ai có thể ngăn cản hắn trên con đường thu thập điểm tích lũy.
Bây giờ hắn vẫn còn rất đam mê với cái trò rút thưởng, hơn nữa “Bạo lực lang nha bổng” của hắn cũng phải cần một lượng điểm tích lũy rất lớn mới có thể đạt được tầng chín.
- Grào!
Đúng lúc này, Lâm Phàm nghe thấy một đạo âm thanh vô cùng bá đạo vọng lại từ xa.
- Đệch, xem ra hiện tại tạm thời ta vẫn chưa đi được rồi. - Lâm Phàm trực tiếp đem con Thương Lang mặt mũi biến dạng ném vào trong nhẫn trữ vật, rồi chạy như bay đến thẳng chỗ âm thanh vừa vọng lại.
Bên ngoài
Nhóm người Lã Khải Minh đợi bên ngoài có chút sốt ruột lo lắng.
- Lâm sư đệ chắc không có việc gì đi.
Âm Tiểu Thiên cũng bồn chồn lo lắng:
- Nếu Lâm sư đệ không đi sâu vào lãnh địa bọn chúng thì chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Lúc này, cảnh tượng trước mắt khiến ánh mắt Lâm Phàm sáng ngời lên.
Một đám Thương Lang đang tụ tập ở một chỗ, một con Thương Lang đầu đàn to lớn đang đưa hai móng vuốt di chuyển trên thân một con Thương Lang cái, cái mông không ngừng động đậy rung lắc, hình như bọn chúng đang thực hiện nghi lễ nào đó.
Những con Thương Lang xung quanh vây thành một vòng tròn, có con thì không ngừng quay đầu lại nhìn, trong con mắt lộ ra sự ngưỡng mộ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn chúng không là Lang Vương.
Bọn chúng chỉ còn biết trơ mắt nhìn những con lang cái khả ái đáng yêu trở thành tình nhân của lão đại.
- Đệch, nơi này ít nhất cũng phải có đến mấy chục con Thương Lang, nếu đem tiêu diệt hết bọn chúng há chẳng phải mình phát tài rồi sao. - Lâm Phàm thì thầm vui sướng trong lòng, nếu so sánh với con người, thì số lượng yêu thú còn khổng lồ hơn mấy lần, hơn nữa tiêu diệt bọn chúng chẳng phải lo lắng phụ trách bất cứ gánh nặng nào.
Bởi vì quá sung sướng kích động, chân chẳng may dẵm phải cành cây khô, âm thanh vỡ vụn vang lên, thu hút toàn bộ ánh nhìn của bọn Thương Lang, bọn chúng kích động, đôi mắt xanh lè gầm gừ, hung dữ nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động.
- Hey… Không ngờ mình lại bị phát hiện. - Lâm Phàm vác theo lang nha bổng hiên ngang đi ra, nhìn lũ Thương Lang trước mắt, khuôn mặt bọn chúng dữ tợn, điên cuồng, tuy vậy trong mắt hắn, tất cả thứ này chẳng qua chỉ là điểm tích lũy mà thôi.
Lang vương nhìn về phía con người vừa quấy rầy giây phút vui vẻ của nó, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, bọn Thương Lang vây quanh cũng rú lên gầm theo, tất cả đều gầm gừ xung quanh Lâm Phàm.
- Đến cả đây đi. - Lâm Phàm cười lớn một tiếng, mãnh mẽ vung lên lang nha bổng trong tay, huyết quản sôi trào, “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đã tu luyện đến tầng thứ bảy, mỗi kích tung ra đều ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.
Phanh!
Bọn Thương Lang từng con từng con bị đánh gục, máu me chảy lan tràn mặt đất, trong không khí nồng nặc sát khí. Muốn giữ thi thể toàn thây cũng coi như nằm mơ giữa ban ngày đi.
Điểm tích lũy không ngừng tăng lên, có điều thực lực của bọn Thương Lang này vẫn chưa đủ mạnh, mỗi lần giết một con chỉ đạt được có hai mươi, ba mươi điểm mà thôi.
Mùi máu tanh tưởi tràn ngập tứ phía, bản chất hung ác của đàn Thương Lang đã bị khơi dậy, nếu thêm một đội Thương Lang nữa công kích, e rằng trên người Lâm Phàm cũng sẽ có vô số vết thương, tuy nhiên đối với Lâm Phàm, hắn lại không bị ảnh hưởng chút nào, không đau không ngứa, không có cảm giác gì cả.
Thương Lang ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, nó thật không ngờ con người kia lại lợi hại đến vậy, hắn sắp đem toàn bộ thủ hạ của nó tiêu diệt sạch sẽ rồi.
Có điều nó cảm nhận được khí tức của con người kia đang suy nhược dần rồi, rồi xem ngươi cuối cùng cũng sẽ phải chết trong tay ta mà thôi.
Khi giải quyết con Thương Lang cuối cùng, hiện trường lúc này chỉ còn lại Lang vương và một con lang cái duy nhất.
Lâm Phàm hít thở phì phò, vết thương trên người dày đặc, máu chảy không ngừng, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn vẫn chống chọi ngang ngạnh như vậy thật không phải là đơn giản, nếu không cũng không thể hạ gục bầy Thương Lang nhanh như vậy.
- Tốt rồi, bây giờ chỉ còn xót lại hai chúng bay thôi. - Lâm Phàm đứng rất gần Lang vương, tuy nhiên lại có cảm giác hành động không được linh hoạt cho lắm, xem ra thương thế cũng không nhẹ.
Hai con ngươi Lang vương đỏ ửng như máu, con người kia đã giết tất tần tật thủ hạ của nó làm nó vô cùng phẫn nộ tức giận, nhưng đúng lúc nó chuẩn bị giải quyết con người đứng trước mắt này...
Chợt xảy ra một việc ngoài dự đoán.
Lâm Phàm cầm lấy lang nha bổng, hơi xoay người, rồi đập mạnh lên đầu mình.
Phanh!
Trong nháy mắt, Lang Vương cùng con lang cái kia trợn mắt há mồm, không hiểu tình huống gì đang diễn ra trước mắt, chúng không thể hiểu được, con người kia rốt cuộc là muốn làm gì.
Tuy nhiên sau đó, Lang vương lại hướng sang phía lang cái ra oai.
- Nàng thấy không, khí thế của bản vương đã bức bách con người kia hổ thẹn mà tự sát.
Nó hiện tại vô cùng đắc ý, theo nó, con người kia nhất định là không thể chịu đựng được khí thế bá đạo bức người của nó nên mới tự tử.
Mười giây sau
Lâm Phàm mở trừng trừng hai mắt, tinh thần sảng khoái cực điểm, toàn thân vô cùng thoải mái, không có một chút vấn đề gì.
Quả nhiên, bất tử thật là tốt quá đi, thời điểm mệt mỏi chỉ cần quyết đoán tự sát, mười giây sau lại quay về làm một hảo hán.
Mà lúc này hắn phát hiện con Lang vường trước mặt vẫn còn khoa trương phét lác, ngay lúc đó, không chần chừ do dự, nhảy bật dậy, tư thế lôi đình, nhấc lên lang nha bổng dũng mãnh lao về phía Lang vương.
Con Lang vương đang trong cơn khoái lạc, đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu có một cỗ cực đại sắp ập đến, trong lúc định phản ứng lại thì bốp một kích vào đầu.
Phanh
“Điểm tích lũy +30”
“Điểm tích lũy +30”
Lâm Phàm sảng khoái thở phào một hơi, thật là sảng khoái sung sướng quá đi, lần này điểm tích lũy lại ổn định rồi.
Xem xét một chút.
Điểm tích lũy đã được 3850 điểm.
Thử hỏi trên đời này, còn có ai có thể trở thành đối thủ của ta.
Nếu tiếp tục có điểm tích lũy như thế này thì ông đây sẽ là vô địch thiên hạ.
Có điều tình hình lúc này có gì đó không thích hợp cho lắm, chắc do máu me dính nhem nhép trên người, cũng may lần này đi làm nhiệm vụ mang theo không ít quần áo để mỗi lần chém giết xong còn có quần áo sạch sẽ để thay.
Lâm Phàm thay một bộ quần áo khác, sau đó nhìn những thi thể chồng chất trên mặt đất, trực tiếp chọn mấy con thú mang về, vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Nếu còn không về, e rằng các vị sư huynh sẽ nóng lòng chờ đợi.
Doanh địa.
Khi Lâm Phàm mang theo Thương Lang không còn nhận ra hình hài mặt mũi trở về, tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc.
Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm:
- Lâm sư đệ, ruốt cục đã đã xảy ra chuyện gì, tại sao bọn Thương Lang lại biến thành như thế này?
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Không còn cách nào khác, đệ vừa gõ một chùy xuống thì bọn nó đã biến thành như này đây.
Mọi người không lời nào để nói, bây giờ đã như vậy rồi, bọn họ còn biết nói gì nữa. Có còn hơn không.
Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Lâm Phàm quay trở lại lều trại, bắt đầu tu luyên.
Bây giờ có điểm tích lũy rồi, ta phải vận dụng triệt để mới được, cái gì mà tà tu Thanh Manh, ở đấy chờ ông đây một búa đập chết đi.
Chương 37
- Định mệnh nó, thật là may mắn, về sau chỉ cần dựa vào yêu thú đã có thể phát tài rồi. - Một mình ngồi trong lều, nụ cười trên mặt Lâm Phàm mở rộng tới tận mang tai, rực rỡ lấp lánh như hoa cúc nở rộ, chỉ nghĩ đến việc dựa vào yêu thú mà có thể đứng trên đỉnh cao thiên hạ, thật là sung con mẹ nó sướng.
Đối với yêu thú mà nói, cái ý tưởng biến thái này có thể sẽ gây ra thảm họa, tai ương ngập đầu với chúng.
Bây giờ hắn có hai việc để làm, một là rút thưởng, còn nếu không thì dùng điểm tích lũy tăng cấp "Lang Nha Bổng mạnh mẽ" .
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói trò chơi rút thưởng này thật con mẹ nó hại thận, vận may của hắn như muốn kháng cự hắn, tránh như tránh tà, trừ khi ngay lần đầu tiên hắn rút được giải thưởng vĩnh hằng, nếu không với vận khí bậc này của hắn chắc sẽ sớm phá sản mà thôi.
- Tăng lên tầng tám - Hắn mặc niệm trong lòng.
“Tiêu hao 1800 điểm tích lũy.”
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ (tầng tám)”
Giới hạn sức mạnh tăng lên, nổ trong không khí, tăng tốc. Cần 2600 điểm tích lũy để tăng lên tầng chín.
Hắn cảm giác được sức mạnh của bản thân lần nữa tăng vọt, nhất là phương diện tăng cấp vừa nãy đã xuất hiện sự gia tăng của lực lượng cực hạn, xem ra sắp đạt được đến giới hạn cực điểm của môn công pháp này rồi.
Chỉ còn lại tầng cuối cùng, đến lúc đó, có lẽ nó sẽ trở thành thời khắc viên mãn nhất.
Còn dư 2050 điểm tích lũy, Lâm Phàm suy nghĩ một chút, cảm giác mình nên thử rút thưởng thêm lần nữa, mặc dù tay mình tương đối đen nhưng ai mà chẳng nằm mơ mình sẽ phát tài cơ chứ.
Xe đạp biến thành ô tô cũng chỉ là một ý tưởng mà thôi.
Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng xe đạp trở thành xe tang.
- Rút thưởng Bạch Ngân, sáu lần liên tiếp, bắt đầu.
- Con lạy Phật Tổ Như Lai, con lạy Ngọc Hoàng Thượng đế, con lại Tam Thanh trên cao phù hộ cho con đánh cược lần này.
Tiêu hao 1800 điểm tích lũy.
Kéo rút thưởng Bạch Ngân ra: Xin chúc mừng bạn đã trúng một viên đan dược thăng cấp Tôi Thể tầng tám không có đẳng cấp.
- Cái gì?
Lâm Phàm vội bật dậy, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin, bà nội cha nó! Thật méo tin nổi.
Vận may đến rồi.
Giờ phút này, hắn hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên luôn, thật không ngờ lần này tay của hắn lại may mắn đến thế, trông vậy mà vớ được bảo bối đan dược.
Nếu uống thứ này vào thì có thể nâng cấp từ Tôi Thể tầng bảy lên Tôi Thể tầng tám.
- Tam Thanh trên cao đa tạ các vị, đệ tử Lâm Phàm yêu các người muốn chết, đúng là cầu được ước thấy nha. - Lâm Phàm cũng vui sướng muốn khóc, hắn vốn nghĩ mình là một người có bàn tay xui xẻo, đâu thể ngờ rằng hôm nay mình lại may mắn đến vậy, lần đầu rút đã được ngay bảo bối, thật cảm động muốn khóc rồi.
Tiếp tục rút thưởng.
Rút trúng rút thưởng Bạch Ngân: cám ơn chiếu cố, chúc bạn may mắn lần sau.
Liên tiếp vài cái cũng đều là chúc bạn may mắn lần sau, nếu như không có viên đan dược tăng cấp kia thì chỉ sợ hắn đã sớm cầm Lang Nha Bổng nện bản thân mình một trận rồi.
Bây giờ hắn cũng đã hiểu, cái trò rút thưởng này cũng có tỉ lệ nhất định, ở một thời điểm nhất định sẽ rút được đồ tốt.
Coi như mấy lần sau đều trắng tay, hắn cũng không để tâm, ít nhất thì vẫn còn có lần rút đầu tiên không khiến cho hắn thất vọng.
Giờ còn có 250 điểm tích lũy, số điểm này làm cho hắn không vui vẻ tí nào, phải tiếp tục rút thôi, hôm nay tâm tình vui vẻ, hắn phải chơi đến cùng mới được.
Hai lần rút liên tiếp.
Tiêu hao 200 điểm tích lũy
Kéo ra rút thưởng Thanh Đồng: Chúc bạn may mắn lần sau.
Kéo ra rút thưởng Thanh Đồng: Xin chúc mừng bạn đã rút được Thần Đèn Aladdin loại ảo tưởng.
Đối với lần rút thưởng này hắn không ôm chút hy vọng nào, nhưng kết quả lại khiến hắn ngây ngẩn.
Hoàn toàn không dám tin.
- Mẹ ơi, chẳng lẽ hôm nay mình đã cứu vớt cả thế giới sao...
Hắn thật không thể tin được lần trước mình rút được đan dược thăng cấp đã xem như đủ may mắn rồi, nhưng bây giờ dùng rút thưởng Thanh Đồng thế mà lại rút được đồ, lần này định mệnh thật sự gặp quỷ.
Thần Đèn Aladdin: Có thể sử dụng hai lần, có thể biến hóa thành hồn đèn, thực hiện mọi ước nguyện.
"Đây là đồ chơi đặc biệt gì đây" – Nhìn hướng dẫn công dụng hắn có chút ngơ ngác, đậu xanh có thể dùng được vào việc gì chứ?
Thôi kệ nó, trước hết mình phải nhanh chóng uống đan dược thăng cấp đã rồi tính tiếp.
Hắn không do dự chút nào, lập tức nuốt viên đan dược xuống.
Đan dược vào miệng.
Chỉ trong nháy mắt thôi, hắn đã cảm nhận được bản thân có biến hóa rất lớn, sự thay đổi này thật sự không biết dùng từ ngữ nào để hình dung, chỉ có thể nói rằng giờ đây bản thân hắn tràn ngập sức mạnh.
Tu vi: Tôi Thể tầng tám (+)
Thay đổi rồi, tu vi tăng lên rồi.
Ngày hôm sau.
Lâm Phàm quả thật rất vui vẻ, tối hôm qua may mắn khiến hắn rất sảng khoái, mà tối hôm qua cũng chẳng tu luyện được tí nào. Không bằng bây giờ ra ngoài đi dạo, duy trì tâm trạng vui vẻ.
Mọi người chuẩn bị một chút rồi lập tức xuất phát.
Lúc tiến vào rừng rậm, Lâm Phàm phát hiện mọi người bắt đầu đề cao cảnh giác.
Trương Long nhìn khắp bốn phía, nói:
- Yêu thú nơi này rất nhiều vì vậy chúng ta nên cố gắng tránh đi, lỡ như có yêu thú kết thành bầy thì thật không dễ đối phó, nếu mà dây dưa với chúng lâu chỉ e rằng đến lúc muốn thoát thân sẽ khó mà thoát được.
- Chờ một chút, các ngươi có ngửi thấy mùi máu tươi không?
Lã Khải Minh gật đầu:
- Ừm, ta có thể ngửi được, có lẽ nó ở phía trước.
Lâm Phàm phát hiện phương hướng đấy không phải là nơi mình tiêu diệt đàn Thương Lang hay sao?
- Cẩn thận một chút.
Trương Long nói.
- Nơi này là địa bàn của đàn Thương Lang, chỉ sợ rằng đã xảy ra chuyện gì đó.
Thương Lang thuộc về yêu thú cấp thấp, tu vi bình thường đều ở mức Tôi Thể tầng ba mà thôi, coi như có là Lang vương đi nữa thì cũng chỉ là tầng sáu, nhưng nơi này tồn tại một mùi máu tươi nồng đậm, không khỏi làm bọn họ cảnh giác.
Lâm Phàm đắc ý trong lòng, đàn Thương Lang khiến bọn họ khẩn trương thế mà một mình mình cùng Lang Nha Bổng tiêu diệt sạch.
Nhưng khi nhìn đến hiện trường thì hắn trợn tròn mắt.
Xác Thương Lang đàn bị đập chết hôm qua đến hôm nay chỉ còn lại xương trắng.
- Mẹ nó tình huống này là sao?
Lâm Phàm trợn tròn mắt, hắn cảm thấy chuyện này rất vô lý, rốt cuộc là cái thứ gì, ăn hết đống xác của đàn Thương Lang này cũng sạch sẽ quá đi.
Trương Long thấy vậy, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
- Chúng ta cẩn thận một chút, chỉ sợ rằng đã có thứ gì cực kỳ khủng bố đi qua nơi này.
Đối với bọn họ mà nói, hiện trường này quá mức khủng bố, xương cốt chất đầy thế này có lẽ chỉ có yêu thú cấp cao tài năng mới làm được, hơn nữa con này tiêu diệt hoàn toàn đàn Thương Lang.
Cơ mà đối với Lâm Phàm mà nói, hắn chỉ nghĩ đến một việc đó là không biết ai đùa giỡn đem gặm đống xương cốt này mà lại không nghĩ đến mùi máu tươi quá nặng sẽ dẫn bọn chúng tới.
Tính đi tính lại vẫn nên để dịp khác rồi quay lại xem.
Mấy ngày sau.
Đám người Lâm Phàm ở bên ngoài nhìn hoàn cảnh âm trầm khủng bố kia thì không khỏi đề cao cảnh giác.
- Nơi này chính là đầm Khô Linh? – Lâm Phàm hỏi, cảm giác nơi này có chút thê lương, khắp nơi đều là cây cối héo úa, mà ở phía dưới mấy rễ cây kia có mấy miệng đầm đang tỏa hơi nóng, bốc lên một mùi có chút khó ngửi.
- Phải cẩn thận đấy, căn cứ vào điều tra của tông môn thì tà tu Thanh Manh này, tu luyện tà công có thể ăn mòn cơ thể con người, rất lợi hại, các ngươi nhất định không thể đánh một mình. - Trương Long nói.
Lần này, độ khó khăn của nhiệm vụ càng tăng thêm, nhưng bọn họ có nhiều người như vậy chỉ cần liên thủ cùng nhau thì tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng chiến đấu, hơn nữa hình như rất kịch liệt.
Trương Long biến sắc.
- Xem ra có người đến trước chúng ta một bước, từ từ tiến lại gần xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm nghiêm túc gật đầu:
- Các sư huynh hãy theo sát bước chân của đệ, đệ dẫn các huynh cùng lầy.
- Sư đệ, "lầy" là cái gì? – Mọi người nghi hoặc hỏi.
- Ây da, chính là đi theo ta cẩn thận một chút, ta cam đoan các huynh sẽ không có việc gì đâu.
Ở phương diện lầy lội tạm thời chưa ai có thể vượt qua được hắn.
Nhưng mà trong lòng hắn cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là vị đại lão nào đi trước một bước mạo phạm đối phương?
Chương 38
Đằng trước, một nam tử trong trang phục hắc bào, khắp người đều tản ra một khí tức hắc ám, trước mặt hắn có thêm ba người, hai nam một nữ.
- Thanh Manh, hôm nay chính là này giỗ của ngươi.
Một tên đàn ông vóc dáng cao gầy, trong tay cầm trường kiếm, khí thế bất phàm, đối mặt với Thanh Manh không một chút sợ hãi.
- Tộc huynh à, tiếp chuyện với tên tà tu này làm gì, chi bằng chúng ta thẳng tay chém chết hắn rồi mang xác về gia tộc sẽ được thưởng công lớn đó.
Một nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, ánh mắt sắc bén, cả người toát lên một thần thái vô cùng kiêu ngạo.
- Ha ha.
Thanh Manh nhìn ba người trước mắt đột nhiên nở nụ cười.
- Chỉ bằng ba người các ngươi mà cũng dám chọc tới ta, xem ra các người không biết sợ là gì, hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi, ta sẽ để hai người các ngươi biết thế nào là mùi vị bị ăn mòn, về phần tiểu quỷ này, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, cảm thụ cảm giác tuyệt vời nhất thế gian.
- Hừ, hỗn xược.
Ba người lập tức nổi giận, nháy mắt bao vây Thanh Manh rồi công kích trực tiếp, không có chút do dự.
Nơi nào đó sau tảng đá lớn.
Lâm Phàm lặng lẽ xem tình cảnh chiến đấu trước mặt, không khỏi sờ cằm một cái:
- Sư huynh, bây giờ chúng ta làm sao đây, có người đến giành ăn kìa, nếu không thì chúng ta bắt bọn họ lại đi, các huynh thấy thế nào?
Nếu như chỉ có một mình hắn, thì hắn sẽ ngồi quan sát hổ đấu, rồi đến thời điểm thích hợp sẽ ngư ông đắc lợi ra tay, loại cảm giác này thật là kích thích.
Nhưng mà hiện tại còn có các sư huynh ở đây, mình không thể phóng đãng như vậy, nhất định phải chững chạc một chút.
- Không đúng, ba người này hình như là đệ tử thế gia, nhìn quần áo thì có lẽ địa vị cũng không thấp, hẳn phải là xuất thân không tồi, chỉ là không thể nhìn ra rốt cuộc là gia tộc nào.
Lã Khải Minh lẩm bẩm.
Viêm Hoa tông phía dưới các trấn cũng có không ít thế gia. Tông môn cùng bọn họ mặc dù khác nhau nhưng cũng là thế lực không thể coi thường.
Âm Tiểu Thiên quan sát cẩn thận.
- Hình như là Vương gia Vân Lạc thành, trước kia Vương gia chủ đã tới tông môn một lần, nhìn xa xa ta thấy quần áo trang sức của bọn họ rất giống.
- Nếu như là phủ Vương gia chỉ sợ chúng ta không thể làm lơ rồi.
Trương Long nói.
Lúc mọi người còn đang thảo luận, thì bên kia xảy ra biến hóa rất lớn, ba người kia cản bản không phải là đối thủ của Thanhh Manh, bọn bọ trực tiếp bị đánh ngã đến hộc máu.
- Không thể nào, tin tức trong dòng họ có sai sót, tu vi của tên kia đã đạt tới Tôi Thể tầng chín chứ không còn là tầng tám nữa.
Nam tử dáng người thon dài bị đánh ngã xuống đất, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
- Haha, Tôi Thể tầng tám? Tin tức nội bộ của các ngươi rốt cuộc là từ khi nào vậy? Ông đây đã sớm thăng lên Tôi Thể tầng chín rồi, chỉ còn nửa bước nữa là bước vào Địa Cương Cảnh, nhóm người các ngươi chính là phế vật Tôi Thể tầng bảy mà cũng dám chạy tới đây gây chuyện, thật là đi tìm đường chết.
Nét hung ác lộ ra trong mắt Thanh Manh, sau đó nhìn về nữ tử bị té ngã bên kia.
- Đệ tử gia tộc lớn thật đúng là không tệ, làm thành đồ chơi nhất định rất kích thích, tạm thời ta sẽ không giết hai người các ngươi, ta sẽ để các ngươi xem nữ tử nhà các ngươi bị ta chơi đùa như thế nào.
Sắc mặt Vương Thư Phong tái nhợt, hét lên dữ tợn:
- Thanh Manh, nếu như ngươi dám đụng tới nàng thì nhất định ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
- Khà khà…
Thanh Manh cười lạnh, bước từng bước một về phía nữ tử, không đem chút uy hiếp ấy để trong lòng.
Vương Tử Yên kinh hoảng nhìn Thanh Manh đang bước về phía mình, sắc mặt trắng bệch, trong lòng thấp thỏm, nàng rất sợ hãi, lần này nàng tới đây chỉ để trải nghiệm cuộc sống là gì và rèn luyện một chút, đâu ngờ rằng tà tu Thanh Manh là trở thành cường giả Tôi Thể tầng chín.
Lấy thực lực bọn họ bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ.
Vừa nghĩ đến tất cả mọi tình huống có thể xảy ra, nàng lập tức tuyệt vọng.
Thiên kim tiểu thư Vương gia từ nhỏ đã được nuông chiều, nếu bị tà tu xấu xí này làm bẩn thì về sau biết sống như thế nào?
- Ôi trời, mấy người này cũng yếu quá đi.
Lâm Phàm thật không ngờ mấy người này thế mà lại bại nhanh như vậy, giống như chưa kịp đánh đấm gì đã bị người ta quật ngã hết rồi.
Hắn còn tưởng rằng sẽ được xem một cuộc chiến kịch liệt chứ, thế mà không nghĩ đến ngay cả một cọng lông cũng chưa kịp nhìn thấy thì đã liệt hết rồi.
Lúc này, Trương Long vỗ bả vai Lâm Phàm.
- Lâm sư đệ, đợi tí nữa chúng ta dây dưa với Thanh Manh, ngươi hãy mau chóng đưa bọn họ rời khỏi đây.
Âm Tiểu Thiên gật đầu.
- Ừ, cũng chỉ có thể làm như vậy, chúng ta xác thực không thể thấy chết không cứu được, Lâm đệ à, ngươi nhất định phải mang họ đi, đến đó chúng ta sẽ tụ họp.
Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị mở miệng nói thì Trương Phong vung tay lên rồi lao ra ngoài.
- Mẹ nó, các ngươi đây là tình huống gì, ông đây chính là người chủ lực đó có biết hay không?
Lâm Phàm có chút cạn lời, chẳng lẽ thoạt nhìn thì mình không giống cường giả sao?
- Lâm sư đệ, hành động đi!
Lã Khải Minh hô lớn một tiếng.
Lâm Phàm nhìn bọn họ, gương mặt bất đắc dĩ, bây giờ cũng không xấu hổ nữa, hắn không do dự trực tiếp vọt ra ngoài kéo ba người kia sang một bên để tránh ngộ thương.
- Đồ kiến hôi, một đám phế vật Tôi Thể tầng bảy mà cũng dám càm rỡ.
Hiện trường bây giờ đã lao vào đánh loạn xạ.
Ba người đệ tử Vương gia kia thấy có người đi ra cứu bọn họ, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy đối phương chỉ là Tôi Thể tầng bảy thì bọn họ lập tức lộ vẻ thất vọng.
Tu vi Vương Thư Phong là Tôi Thể tầng tám, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy những người ngày là Tôi Thể tầng bảy thì làm được gì chứ.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua hiện trường rồi đi thẳng đến cạnh nữ tử, lúc muội tử muốn mở miệng hắn đành bất lực, trực tiếp dốc ngược nữ tử vác trên vai.
- Ngươi làm gì, buông ta ra.
Sắc mặt Vương Tử Yên đỏ hồng, nàng cảm giác được bàn tay của người này đang chạm vào nơi cấm kị.
- Đừng nhiều lời, ta đang cứu mạng các ngươi đấy.
Lâm Phàm không quan tâm mấy thứ này, trong mắt hắn thì đây không phải là một muội tử mà đó chỉ là một miếng da mà thôi, chạm vào cũng không chết huống hồ trong tình thế cấp bách này.
Vả lại đối với loại đàn ông không ham mê nữ sắc như hắn thì còn cần phải ngượng ngùng cái gì.
Tiếp đó xách hai người kia kẹp ngay hông.
- Vị huynh đệ này, ngươi tranh thủ thời gian bảo bọn họ rút lui đi, Thanh Manh lúc này thật sự quá mạnh mẽ, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.
Vương Thư Phong sắc mặt nhợt nhạt nói.
- Thôi xong, chúng ta căn bản không thể chạy thoát, tin tình báo có sai lầm, Thanh Manh là cường giả Tôi Thể tầng chín, chúng ta không tài nào chạy trốn được.
Một nam tử mặt đầy bi thảm, tuyệt vọng.
Lâm Phàm cảm thấy ba tên này nói nhiều quá đi.
Chợt.
Tình huống chiến đấu phát sinh biến hóa.
- Lâm sư đệ, ngươi chạy trước đi.
La Khải Minh có tu vi thấp nhất trực tiếp bị đá bay.
Lúc này Trương Long chống đỡ càng lúc càng khó khăn, khoảng cách chênh lệch tu vi không thể nào bù lại, nếu như đối phương chỉ là Tôi Thể tầng chín thì bọn họ chắc chắn sẽ đánh bại đối phương, nhưng tình huống hiện tại là không có khả năng.
Giờ phút này, Trương Long muốn kéo Lã Khải Minh thoát khỏi vòng đấu.
Nhưng Thanh Manh làm sao để cho bọn họ có cơ hội này được, nhìn đám kiến hôi trước mặt mà không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chạy ư, các ngươi nằm mơ đi, hôm nay ta sẽ khiến toàn bộ các ngươi ở lại nơi này.
Lâm Phàm không nghĩ đến tình huống hiện trường lại chuyển biến nhanh như vậy, vốn dĩ hắn nghĩ mấy vị sư huynh có thể dây dưa với người này được một lúc nhưng không ngờ rằng hoàn cảnh trong nháy mắt đã hóa xấu.
Vương Tử Yên không nghĩ rằng sẽ chết ở chỗ này liền thao bả vai Lâm Phàm:
- Chạy mau, mau mang ta đi khỏi đây đi, ta xin ngươi đấy!
Mẹ, thế mà dám ăn hiếp bằng hữu của ta, tên khốn kiếp nhà ngươi.
Lâm Phàm không chút do dự ném Vương Tử Yên trên vai xuống, không có một tí gì gọi là thương hoa tiếc ngọc cả, tiếp đó lại thô lỗ ném hai người bên cánh tay xuống đất.
Mặt Vương Tử Yên lộ vẻ đau đớn, căm tức nhìn Lâm Phàm, nàng không nghĩ rằng tên này lại thô lỗ như vậy.
- Sư huynh, các ngươi tránh ra đi, để ta…
Lâm Phàm nhấc Lang Nha Bổng lên, hung hổ phóng về hướng Thanh Manh.
- Xong đời.
Vương Tử Yên nhìn hết thảy, mấy người này chính là muốn tìm đường chết mà, rõ ràng có cơ hội mang các nàng chạy trốn thế mà lại bị hắn lãng phí mất.
Ầm!
Trong nhất thời vô ý mà Trương Phong dính một chưởng, mặt bắt đầu sung huyết rồi không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Phàm lập tức vọt tới, đỡ lấy Trương Long.
- Sư huynh mau đi nghỉ ngơi đi, hãy xem ta đây.
Hắn vốn nghĩ rằng để cho bọn Trương Long đấu với đối phương một trận, không ngờ lại bại nhanh như vậy.
Nhìn các vị sư huynh bị đánh thành bộ dạng này, tâm tình hắn rất khó chịu, trực tiếp chặn Thanh Manh lại, vung Lang Nha Bổng trong tay lên chỉ vào Thanh Manh, khí phách ngút trời :
- Đồ cặn bã dám bắt nạt bằng hữu của Lâm Phàm ta, ta cho ngươi một cơ hội đấy, ngươi muốn chết như thế nào?
Trương Long nhìn thấy một màn trước mắt thì nhất thời nóng nảy.
- Lâm sư đệ ơi, tại sao đệ không mau chạy đi chứ.
Lâm Phàm hất bàn tay, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Lâm Phàm ta trước giờ chưa bao giờ vứt bỏ bằng hữu, các huynh nghỉ ngơi đi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi xem thực lực của ta khủng bố như thế nào, nhớ kỹ này, ta chính là sức mạnh chủ lực đấy biết không?
Hoàng Phú Quý ngã xuống nghe nói như vậy thì sửng sốt chốc lát, hắn cảm thấy người hèn hạ vô sỉ trước mặt này thế mà cũng có lúc nghĩa khí như vậy.
Có phải mình hiểu lầm gì không?
Thanh Manh nhìn Lâm Phàm, hắn không ngờ lại có thêm một tên rác rưởi nữa chạy đến, không khỏi nghiền ngẫm cười nói:
- Chỉ bằng các ngươi sao? Chắc là các ngươi không biết chữ "Chết" viết như thế nào rồi.
Vương Tử Yên nghĩ đầu óc người này chắc chắn có bệnh, chỉ bằng tu vi của hắn thì làm sao có thể là đối thủ của Thanh Manh được.
Lúc này nàng cực kỳ hối hận, đáng lẽ nàng không nên đi trải nghiệm lần này.
Chỉ là, bây giờ đã quá muộn rồi.
Chương 39
Lâm Phàm khiêng Lang Nha Bổng ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế không giống người thường. Trên người hắn có một loại cảm giác, ta đây là đệ nhất thiên hạ.
- Ta đây cũng thành thật nói với ngươi, đúng là ta không hề biết viết chữ "Chết" là như thế nào. Bây gia ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, mau chóng quỳ xuống gọi ta một tiếng cha, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây. – Lâm Phàm kêu gào.
Vương Tử Yên nhìn Vương Thư Phong đang dựa vào bên kia, trên mặt lộ ra sắc thái hoảng sợ:
- Người này chắc chắn là điên rồi, Thanh Manh là Tôi Thể tầng chín, thực lực mạnh mẽ vô cùng. Chỉ sợ tên này còn không biết mình đang đắc tội với ai đâu?
Vương Thư Phong sớm đã hết hi vọng rồi, hắn không ngờ rằng thực lực của Thanh Manh đã đạt tới mức này. Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, hắn nhất định sẽ không tự tìm đường chết.
Nhưng giờ nói cái gì thì cũng đã trễ rồi.
Lã Khải Minh cắn chặt răng, hàm răng trắng như tuyết bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Hai tròng mắt phẫn nộ nhìm chằm chằm Thanh Manh, rít gào nói:
- Thanh Manh, có giỏi thì đánh với bọn ta. . .
Thanh Manh cười ha ha:
- Thật là tình nghĩa thắm thiết quá, nhưng mà yên tâm đi, sẽ cho các ngươi đoàn tụ sớm thôi.
Hắn hoàn toàn không để tên này vào mắt. Tên rác rưởi này xem ra cũng chỉ dừng ở ngưỡng Tôi Thể tầng tám mà thôi, không tốn bao nhiêu công sức cũng có thể đánh bại được.
Lâm Phàm hiện tại cũng đang phân tích, xung quanh nhiều người như vậy mình không thể mất mặt được. Sức chiến đấu của đối phương là 9, mà mình chỉ có 8 thôi, bất quá cộng thêm tài trí nhạy bén bùng nổ, đánh bại đối phương xem ra cũng không khó khăn lắm
Lúc này, hai tròng mắt Lâm Phàm đột nhiên sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm vào phía sau Thanh Manh.
Thanh Manh phát hiện ánh mắt đối phương đột nhiên thay đổi. Ánh mắt lúc trước vẫn đang nghiền ngẫm, đột nhiên lại trở nên ngưng trọng, trong lòng cũng nhất thời suy nghĩ. Chẳng lẽ lại phát sinh chuyện gì không hay rồi sao?
- Đậu má! Có một nữ nhân không mặc quần áo, đang giạng hai chân ở bên kia kìa.
Lâm Phàm đột nhiên kinh hô một tiếng, mặt không dám tin, biểu tình giống như việc xảy ra 100% ngay trước mặt.
Dựa vao lý luận kiếp trước, đối với nam nhân mà nói nữ nhân không mặc quần áo có lực hấp dẫn đến 70%, nhưng nếu tăng thêm tính dụ hoặc cho câu nói, thì tỉ lệ có thể đạt đến 100%.
- Nữ nhân không mặc quần áo?
Thanh Manh không khỏi ngây ngẩn cả người, xoay đầu thật mạnh. Không có gì hết, đột nhiên hắn cảm giác được nguy hiểm.
- Fuck, háo sắc, đi chết đi.
Lâm Phàm nhân cơ hội này vung Lang Nha Bổng đánh tới Thanh Manh.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đã đạt đến tầng tám, uy lực cũng không thể đùa được. Một phát chém ra có thể gây sát thương diện rộng.
- Thứ vô liêm sỉ.
Thanh Manh nổi giận gầm lên một tiếng, hắn không nghĩ tên này lại hèn hạ như thế. Vừa mới di chuyển cơ thể, đột nhiên thoáng cái hai má liền nóng rát đau đớn. Có chất lỏng chảy xuống, là máu.
Ầm!
Lang Nha Bổng oanh kích trên mặt đất, lực công phá cực lớn đập ra một cái hố sâu.
Lâm Phàm cười khà khà đê tiện nhìn Thanh Manh:
- Tiếp theo, chính là đập ngươi thành bánh thịt.
Mở màn đã gặp may mắn, xem ra chiến thắng một nửa đã nằm trong tầm tay.
Bọn Lã Khải Minh trợn mắt, lộ rõ vẻ không dám tin. Bọn họ không nghĩ Lâm sư đệ lại mạnh đến vậy, một chiêu vừa rồi nhìn như vô cùng bình thường, nhưng sức mạnh lại đáng sợ kinh hồn.
- Mạnh thật, thực lực Lâm sư đệ lại mạnh như thế.
Trương Long kinh hãi nói, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn nào dám tin.
Thanh Manh sờ mặt,thấy máu trên ngón tay, dữ tợn rít gào
- Đáng giận, ta muốn giết chết ngươi.
Hai bàn tay đánh ra mang theo khí tức mạnh mẽ, cả người hắn đột nhiên âm trầm, hướng Lâm Phàm chém giết mạnh mẽ.
- Ha ha, muốn ta chết, còn phải đợi xem ngươi có bản lĩnh này hay không? Xem ta đánh vỡ đầu ngươi đây.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, cầm Lang Nha Bổng trong tay như cá gặp nước, sau đó bay thẳng đến nện vào Thanh Manh:
- Cẩn thận cái đầu của ngươi.
Khải Minh vô cùng khẩn trương:
- Lâm sư đệ vẫn sơ suất quá, cao thủ đấu với cao thủ, sao lại nói cho đối phương biết chỗ mình muốn tấn công?
Hắn vừa nói câu này, chữ cuối cùng lại bị kẹt trong cổ họng.
Hắn mới nhìn thấy gì vậy.
Hắn thế mà lại nhìn thấy Lâm sư đệ đập xuống một kích, đối phương lấy hai tay chống đỡ. Mà Lâm sư đệ lúc này xông đến như thần long bái vĩ, một cước thẳng vào chính giữa đũng quần đối phương. Động tác mây bay nước chảy không có một tia ngập ngừng, giống như đã tu luyện chiêu thức này mất bao nhiêu năm rồi.
- A!
Sắc mặt Thanh Manh lúc xanh lè, lúc trắng bệch, ôm lấy hai chân. Sắc mặt âm trầm đáng sợ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm:
- Đáng giận, đê tiện, vô sỉ, ngươi mà cũng dám làm như vậy với ta?
Lâm Phàm hít sâu một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Với ý thức chiến đấu như thế này của ngươi, có thể sống đến bây giờ cũng là kỳ tích rồi đó. Nhưng đừng nghĩ rằng ta sẽ chấm dứt dễ dàng như vậy, chịu thêm một chiêu nữa của ta đi.
Âm Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn, hắn là không nghĩ Lâm sư đệ đối mặt với tên này lại có thể chiếm được ưu thế. Xem ra bọn họ, quả thực không thể làm được rồi.
Chỉ có điều bọn họ không dám nhìn tiếp. Lâm sư đệ ra chiêu cũng quá cay độc rồi, độc đến nỗi người ta hơi hãi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phàm phát hiện Thanh Manh hai chân khép lại, trên trán mồ hôi nhỏ giọt. Hiển nhiên, một cú đá kia khiến hắn khó có thể nhẫn nại.
Thế nên, hắn dừng bước, mà Thanh Manh sau đó cũng ngẩng đầu nhìn đối phương, trong lòng dấy lên cảnh giác. Hắn không biết đối phương lại muốn làm gì.
Lâm Phàm buông Lang Nha Bổng ra, nhìn Thanh Manh, trên mặt toàn là thần thái chính phái:
- Lâm Phàm ta, chưa bao giờ lợi dụng lúc người khác đang khó khăn. Ta nhìn ngươi có vẻ đang thống khổ lắm. Cho ngươi nghỉ một chút, ta không di chuyển.
- Lâm sư đệ, không được. - Trương Long nhìn tình huống này thì nóng nảy - Đối phó loại người tà tu này ngàn vạn lần không thể nương tay, nhất định phải giết hắn đi.
Lâm Phàm vung tay, lời lẽ chính nghĩa nói:
- Trương sư huynh, đừng nói nữa, lòng ta đã quyết. Thanh Manh, ta xem ngươi là một đại hán tử, cho ngươi dừng lại một chút.
Thanh Manh không mở miệng mà lại cảnh giác nhìn Lâm Phàm. Hắn cũng không tin đối phương sẽ cho hắn cơ hội chậm lại. Nhưng một lúc trôi qua, hắn đột nhiên phát hiện, tên này dường như thật sự không di chuyển.
Bọn Trương Long đều mồ hôi đầy đầu, bọn họ không biết Lâm Phàm rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa. Sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lúc này Thanh Manh lại không nhịn được nữa, hai tay che đũng quần, sắc mặt thay đổi cực kỳ quái dị, vẫn đang cố giảm bớt đau đớn.
Hắn không nghĩ tên này lại ngu đến thế, hoàn toàn cho hắn thời gian hoãn binh, trong lòng cũng là cười lạnh liên tục. Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện ra có điểm không đúng, sau đó tức giận rít gào đứng lên.
- Người như ngươi sao có thể hèn hạ như thế. - Hắn không nghĩ đến tên khốn kiếp này lại thừa dịp hắn đang hòa hoãn mà bay thẳng đến đây chuẩn bị ra tay giết hại.
- Đối phó loại tà ma như ngươi, Lâm Phàm ta chưa bao giờ thật lòng đối đãi. Chỉ có đem ngươi chém giết, mới là biện pháp duy nhất cứu sống mọi người. Chết đi!
- Lang Nha Nổ Tung.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay căng phồng lên. Tốc độ vung tay thay đổi trong nháy mắt, tiếng gầm gừ phát ra từ không khí.
- Đáng chết. - Thanh Manh nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay biến thành rắn chắc trong nháy mắt, đón đỡ trực diện với Lang Nha Bổng.
Rầm!
Thanh Manh biến sắc, trong nháy mắt gương mặt đã đầy máu.
- Fuck! - Lâm Phàm sửng sốt: – Thế mà ngươi còn có thể chống đỡ được, ta cũng không tin.
Lâm Phàm một tay vung Lang Nha Bổng lên, một lần lại một lần trực tiếp đập xuống
Sức mạnh to lớn, trực tiếp khiến Thanh Manh quỳ một gối xuống. Hắn không nghĩ sức mạnh của tên rác rưởi này lại cường đại như thế, vừa va chạm một lúc, đã cảm giác được một luồng sức mạnh không thuộc về năng lực của Tôi Thể tầng tám nhằm vào hắn mà tấn công.
Mà cánh tay được khí huyết cường hóa cũng có cảm giác tê dại, đồng thời sưng lớn lên.
- Ta thấy ngươi là bị thiểu năng mẹ rồi, vậy mà lại dám dùng dùng thân thể bằng xương bằng thịt chống lại Lang Nha Bổng của ông đây. Đây là tự ngươi tìm đường chết rồi.
Lúc này, Lâm Phàm một lần lại một lần nện xuống.
Thanh Manh trong lòng đã sớm chửi thề, đậu má, ngươi ra tay âm hiểm như vậy còn đéo cho người ta cơ hội phản ứng. Không ngăn cản bằng hai tay thì còn có thể ngăn bằng cái mẹ gì?
Rầm!
Rầm!
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều mờ mịt nhìn cảnh tượng này.
Trương Long triệt để trợn tròn mắt, tình huống hiện tại là như thế nào vậy? Thanh Manh thế mà lại bị Lâm sư đệ áp chế hoàn toàn?!
Lâm Phàm vung Lang Nha Bổng lên, nện sung sướng không thôi. Thanh Manh thì chỉ có thể nâng hai tay ngăn cản, hắn đã bị chùy nện đau đến có chút mơ hồ. Trên cánh tay đều là máu tươi của hắn, hắn không ngờ rằng mình có thể lâm vào tình cảnh nguy hiểm này.
Hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào để xoay chuyển tình thế.
- Có mạnh hay không, ta liền hỏi ngươi, Lâm Phàm ta mạnh hay không? - Lâm Phàm nện đến nghiện, nội tâm rất nhanh liền cảm thấy thỏa mãn.
Lang Nha Bổng mạnh mẽ tầng tám, bùng nổ cấp tốc, ở trong mắt mọi người Lang Nha Bổng này mang đến một ấn tượng chính là hung tàn.
Nện rồi lại nện, Lâm Phàm phát hiện có chỗ không đúng lắm.
- Mẹ nó! Người đâu rồi. . .
Lâm Phàm vác Lang Nha Bổng, nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bóng người đâu, sau đó nhìn về phía mọi người.
- Các sư huynh, tên kia đâu rồi.
Ực!
Tất cả mọi người nuốt nước miếng.
Lã Khải Minh kinh hãi nâng tay lên, lắp bắp nói:
- Sư. . . Sư đệ, hắn ở chỗ ngươi kìa.
- Chỗ ta? - Lâm Phàm nhìn nhìn. - Đâu?
Mọi người nhìn thấy tình cảnh đấy không khỏi cảm thán, cũng quá tàn bạo rồi.
Lúc này Thanh Manh đã bị Lang Nha Bổng chọc thủng rồi, vắt ngang trên chùy, hấp hối chỉ còn lại có một hơi.
Chương 40
----------------------------------------------
Lâm Phàm thở phì phò, vừa rồi dùng lực có hơi quá mức, bây giờ bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.
Vác Lang Nha Bổng trên vai, nhìn trước nhìn sau Lâm Phàm cũng không thể tìm ra được bóng dáng của tên này:
- Ta chịu hắn rồi, rốt cuộc là đi đâu vậy. Ta đang tấn công như bão táp vậy mà cũng có thể lặng lẽ chuồn mất, xem ra là cũng có chút bản lĩnh. Dù nói ta thua, ta cũng không thấy oan ức.
Mọi người nghe thấy một người như Lâm sư đệ nay lại lầm bầm làu bàu, không biết vì lý do gì mà đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút không thích hợp.
Không phải người này vẫn đang bị Lang Nha Bổng của ngươi đặt trên mặt sao, tại sao ngươi lại không nhìn thấy?
Tí tách!
Lúc này Lâm Phàm cảm thấy hình như có thứ gì rơi xuống trên mặt mình, vừa sờ lên thì thấy một giọt máu tươi. Sau đó hắn lập tức ngẩng đầu, trong phút chốc bị dọa đến trợn tròn mắt.
- Mẹ nó, tên chó kia vì sao lại có mặt ở chỗ này.
Hắn có chút khó hiểu, cái tên tu luyện tà đạo Thanh Manh này thế mà lại bị Lang Nha Bổng đánh cho gục, lồng ngực sớm đã đổ máu, thoạt nhìn liền không thể nhận ra.
Trong ánh mắt vô hồn của tên Thanh Manh, lóe ra tia tuyệt vọng, hắn không nghĩ mình lại sẽ có kết cục như vậy
Tôi Thể tầng tám.
Chỉ là một tên Tôi Thể tầng tám rác rưởi vậy mà có thể đánh bại được hắn.
Chẳng lẽ bản thân mình đến cả rác rưởi cũng không bằng?
Lâm Phàm trực tiếp kéo Lang Nha Bổng lên, vung một cái thật mạnh, trực tiếp quất Thanh Manh sang một bên, sau đó kêu gào nói:
- Thấy chưa, ta đã nói với ngươi, đừng khi dễ bằng hữu ta. Nhưng ngươi vẫn không nghe, hiện tại biết kết cục rồi chứ.
Thanh Manh cũng là Tôi Thể tầng chín thôi, chịu trọng thương như thế đâu thể nào chống đỡ được. Lúc này hắn dùng hết khí lực cuối cùng, nhìn thoáng qua Lâm Phàm, cuối cùng mắt nhắm lại, ngỏm củ tỏi.
“Điểm tích lũy +90.”
Nghe được âm thanh nhắc nhở kia cũng có thể xác định được, tên khốn này chết rồi.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu. Cứ nhất định phải so đấu với hắn, hắn đã nói không ít hơn một lần, đừng so. Nhưng là không ai nghe lời hắn.
Lúc này, hắn chợt nghĩ đến các sư huynh bị đả thương rất nặng kia, liền nhanh chóng chạy đến:
- Lã sư huynh, ngươi không sao chứ?
- Ta không sao cả, chỉ là, sư đệ, ngươi trở nên mạnh như vậy từ lúc nào?
Lã Khải Minh kinh ngạc hỏi, hắn tất nhiên không thể tin được sư đệ thế nhưng có thể đạt được đến cảnh giới này. Có thể chém giết không ghê tay như vậy, thực lực này thật sự làm cho người ta quá sức hoảng sợ rồi.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Sư huynh, không phải sư đệ chém gió. Thứ vũ khí này dùng một tay cũng có thể đánh chết cả một đám người. Huynh tin hay không?
Lã Khải Minh há hốc miệng, hắn cảm giác có chút không theo kịp năng lực của sư đệ mình.
Chuyện này...
Lâm Phàm nhìn ánh mắt khiếp sợ kia của mọi người liền không nhịn được nở nụ cười. Xem ra bọn họ đều đã bị rung động bởi khí thế của mình.
Đôi khi, giấu tài thật đúng là không được rồi, cảm giác bị người khác xem thường đúng là không dễ chịu gì.
- Sư đệ, đệ mau đem đan dược đưa đến cho bọn họ đi. - Lã Khải Minh đem chỗ đan dược trị thương mua được từ tông môn ra.
Tuy rằng không thể đem vết thương dưỡng tốt triệt để, nhưng ít ra có thể tạm thời ổn định thương thế.
- Được.
Lâm Phàm đem đan dược phân phát dần dần. Về phần tên Hoàng Quý kia, liền đưa cho hắn cuối cùng. Ai bảo hắn trước kia đắc tội với mình, trước hết phải chọc cho hắn tức chết đã.
Bọn người Vương Tử Yên lúc này đã sớm trợn tròn mắt, nhìn tên đệ tử khủng bố kia khiêng Lang Nha Bổng bước về phía các nàng, khiến các nàng ai nấy đều có chút sợ hãi.
Cây Lang Nha Bổng dính đầy vết máu kia, đối với nàng hoàn toàn tràn ngập sát ý.
Tên vô dụng bị các nàng xem nhẹ kia, thế nhưng lại quá sức khủng bố như thế. Quả thực dọa chết người ta.
Lúc Lâm Phàm đứng trước mặt Vương Tử Yên, nàng cảm giác được khí tức bức người, phả vào mặt, đây là khí tức cường giả tài năng mới có được đó.
Giờ khắc này ánh mắt nàng nhìn Lâm Phàm đều đã đổi khác hoàn toàn.
- Cho ngươi.
Lâm Phàm đem đan dược ném qua.
Vương Tử Yên gật đầu.
- Cảm ơn.
Vương Thư Phong cũng không khác gì, hắn cũng bị kinh sợ bởi người trước mắt này. Thật không ngờ rằng thực lực của tên này lại mạnh mẽ đến như vậy.
Thanh Manh là Tôi Thể tầng chín, đối với bọn họ đã là cực kỳ khủng bố. Nhưng có lẽ trong mắt tên này, hoàn toàn không cần hắn tốn sức động tay động chân.
Nhất là Lang Nha Bổng kia, cái đầu siêu to, nếu như bị gõ trúng, e rằng chỉ có một con đường chết.
Thi thể Thanh Manh vẫn còn đang ở đó, quay lại nhìn thêm một lần nữa, phát hiện ra đã sớm biến dạng hoàn toàn rồi.
Thật là!
Nuốt nuốt nước miếng, tỏ vẻ kính sợ.
Đối với ánh mắt mấy người này nhìn mình, Lâm Phàm cảm thấy hết sức vừa lòng. Thân là cường giả như hắn, phải tận hưởng ánh mắt sùng bài này một chút mới được.
Sau đó, hắn liền đi đến bên cạnh Hoàng Phú Quý.
Hoàng Phú Quý vẫn đang trong cơn khiếp sợ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Hắn đã bị bộ dáng cuồng bạo kia của Lâm Phàm thuyết phục. Nhớ đến lần đó ở tông môn, nếu cũng phát sinh xung đột tương tự, có phải mình cũng bị gõ chết như thế hay không?
Nghĩ đến tình huống này, hắn liền cảm thấy may mà lần đó bản thân mình bình tĩnh, nếu không hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.
- Hoàng sư huynh, huynh không sao chứ?
Lâm Phàm tươi cười, đối với bậc tiền bối hắn vẫn có đầy đủ sự tôn trọng. Người trước mắt này tuy là hoàng tử đồng nát, chính hắn vẫn còn để bụng đó.
- Không sao, Lâm sư đệ, đệ thật sự quá lợi hại. - Hoàng Phú Quý vội vàng nói.
- Hê hê, bình thường thôi.
Lâm Phàm khiêm tốn nói, sau đó đi về phía Lã Khải Minh.
Đột nhiên!
Một cỗ sát ý từ phía sau ập đến.
Tâm tình Lã Khải Minh vừa được buông lỏng, nay nhất thời cả kinh:
- Cẩn thận..
Một cỗ khí lạnh từ không trung nhanh chóng ập đến, trong tuyết còn phảng phất ánh kiếm quang. Người đến này không phải là người bình thường.
Chỉ có điều một kiếm này cũng không phải hướng đến tấn công Lâm Phàm, mà từ đầu tới cuối chỉ nhằm vào Hoàng Phú Quý.
Hoàng Phú Quý cảm nhận được cỗ sát ý này là tập trung vào mình, lập tức sợ đến mức mặt tái mét. Đối với hắn mà nói, một kiếm này đã nhanh tới cực hạn rồi, hoàn toàn không cho hắn thời giản để phản ứng lại.
Tiêu đời.
Tiêu đời chắc rồi.
- Muội muội, có lẽ ta không thể đợi được ngày đại hôn của muội.
Hoàng Phú Quý tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Mà bọn Trương Long cũng hết sức vội vàng. Bọn họ không ngờ rằng thế nhưng lại có người sẽ đánh lén đến đây, còn là hết sức đê tiện, vô sỉ, nhằm vào Hoàng sư đệ đang mang trọng thương mà tấn công.
Lúc này Hoàng Phú Quý chỉ còn biết nằm chờ chết.
Hự!
Đột nhiên, ngay lúc ấy, Hoàng Phú Quý cảm nhận có người nắm lấy bả vai mình. Thời điểm hắn mở to mắt nhìn đến, phát hiện Lâm sư đệ vừa rời đi thế mà lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hắn liền cúi đầu xuống không dám tin, nhìn thấy thân thể phủ đầy tuyết trắng của Lâm Phàm giờ đây còn có một thanh kiếm đâm xuyên qua. Máu tươi theo thân kiếm chậm rãi chảy xuống.
- Hoàng sư huynh, ngươi không có chuyện gì chứ?
Lâm Phàm chậm rãi hỏi, mày lại nhăn cả vào nhau, hiển nhiên đang rất thống khổ.
Tên đánh lén thấy một chiêu đã thành, nháy mắt liền rút trường kiếm về, nhanh chóng rút lui.
Hoàng Phú Quý nghe được lời này của Lâm sư đệ, trái tim liền kích động mãnh liệt. Hắn không nghĩ đến Lâm sư đệ có thể thay hắn cản một kiếm, còn có thể hỏi hắn có xảy ra chuyện gì hay không. Hắn cảm thấy thế giới này thay đổi nhanh quá hắn không theo kịp rồi.
- Lâm sư đệ, ngươi vì cái gì...
Hoàng Phú Quý thực không dám tin.
Lâm Phàm sắc mặt thoáng trắng bệch:
- Hoàng sư huynh, ngươi vẫn còn có người nhà, đại hôn của muội muội ngươi vẫn còn chờ ngươi đến dự, làm sao có thể chết ở chỗ này. Sư đệ tứ cố vô thân, chết cũng sẽ không có ai khóc thương, không cần bận lòng.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Phú Quý nháy mắt thay đổi mạnh mẽ. Nước mắt ào ào chảy ra, vẻ mặt bi phẫn mà lại thương tâm:
- Lâm sư đệ, ta...
Nghẹn ngào.
Hiện tại hắn cảm thấy hối hận không kịp, hắn như thế nào lại không sớm nhận ra Lâm sư đệ là người như thế nào. Trước kia còn oán hận Lâm sư đệ, bây giờ ngẫm lại, bản thân mình thật sự quá đáng giận.
Lã Khải Minh cũng khiếp sợ vì cảnh tượng này.
Lâm Phàm thần sắc lẫm liệt nhìn về bóng dáng tên che mặt ở xa kia, không chút do dự cầm lấy Lang Nha Bổng, hô lớn:
- Các sư huynh, mọi người cứ yên tâm. Có ta ở đây, không ai có thể đả thương mọi người.
Ô ô!
Giờ khắc này, Hoàng Phú Quý nhìn bóng dáng tuy rằng trông nhỏ gầy, nhưng lại như núi cao chắn trước mặt bọn họ. Nước mắt hắn giống như lụt tràn, không nhịn được nữa mà tuôn trào.
Lâm Phàm nhủ thầm trong lòng, tình huống hiện tại hơi có chút không ổn, chỉ sợ thực lực của đối phương mạnh hơn so với Thanh Manh. Vừa rồi chắn giúp Hoàng Phú Quý một kiếm cũng chỉ là chút tính toán riêng trong lòng hắn mà thôi.
Bất quá hiệu quả không tồi, một kiếm này đỡ thay không hề uổng phí..
Hơn nữa hắn phát hiện sát khí của tên đánh lén vừa rồi là tập trung ở trên người mình. Xem ra người mà hắn muốn đâm chết là chính mình.
Lâm Phàm vung lên Lang Nha Bổng, quát:
- Có giỏi thì đuổi theo ta.
Sau đó hắn liền hướng đến chỗ vực sâu mà chạy đến, đồng thời hô to:
- Các sư huynh, đừng báo thù cho...
Người bịt mặt không nói một câu nào, đuổi theo Lâm Phàm.
- Lâm sư đệ...
Mọi người kinh hô, nhưng thực sự chỉ có bất lực.
Hoàng Phú Quý nhìn Lâm sư đệ mỗi một bước chạy đều vẩy máu ra tuyết trắng, cả người đổ gục trên mặt đấy khóc đến giày xéo tim gan.
Hắn không ngờ được rằng, lại còn có người chắn kiếm thay cho hắn.
Mà lý do kia, hắn càng chưa bao giờ nghĩ đến.
Đều là mình trách lầm Lâm sư đệ.
...
Vào khoảnh khắc yêu thú chuẩn bị nhào lên người mình, Lâm Phàm tỉnh táo lại, dũng mãnh bật dậy, ôm chặt chân con yêu thú.
- Ha ha, cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi.
Con yêu thú kia vốn tưởng con người này không còn động đậy nữa, chuẩn bị lao vào với tốc độ nhanh nhất để giết chết hắn. Nào ngờ con người kia đột nhiên bật dậy, túm chặt lấy chân của nó, làm nó trợn tròn hai mắt, lông tơ dựng ngược, nội tâm kinh hãi.
Phù phù…
Yêu thú nằm thẳng cẳng trên đất, không động đậy chút nào.
Lâm Phàm chứng kiến tất cả, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tình hình này là thế nào, ta còn chưa ra tay, sao mà nó đã ngất đi rồi.
Lúc này, nhìn con yêu thú Thương Lang không chút động đậy, Lâm Phàm không khỏi hơi nảy sinh nghi ngờ, người có thể hù chết người, vậy người dọa yêu thú cũng có thể hù chết nó sao?
Thật là khiến người ta có chút xấu hổ mà.
- Này, tỉnh lại đi. - Lâm Phàm vỗ vỗ vào mặt Thương Lang, muốn làm cho nó tỉnh lại, nếu không thì làm sao hắn có thể giết chết con yêu thú này.
Nó vẫn nằm im không nhúc nhích, có lẽ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.
Trải qua một loạt những hành động dày vò tra tấn của Lâm Phàm cuối cùng Thương Lang cũng tỉnh lại, chóp mũi đánh hơi thấy mùi của con người, nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao nó lại ngất xỉu như vậy, à đúng rồi, là mình bị con người kia dọa cho ngất.
Nghĩ đến bị một con người nhỏ bé dọa cho đến ngất nó cảm thấy nhục nhã hết sức, tiếng gầm gừ vang lên.
Thương Lang tức giận bừng bừng, mồm miệng mở rộng hết cỡ, nó muốn ngấu nghiến cắn nuốt Lâm Phàm ngay lập tức.
Một con Thương Lang tôi thể tầng ba, nếu như nó dốc toàn lực cắn, sức mạnh cũng sẽ rất ghê gớm. Tuy nhiên, trong mắt Lâm Phàm nó cũng chỉ là con vật nhỏ bé yếu đuối mà thôi.
Lâm Phàm vui sướng tột độ, cuối cùng nó cũng đã tỉnh lại, ngay sau đó hắn cầm lang nha bổng trên tay, nện về phía Thương Lang.
Chỉ liếc thấy có thứ gì đó đang dần dần biến lớn đến trước mắt, Thương Lang lại sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Bùm ---
Lang nha bổng vung lên, nhằm về phía hướng mục tiêu.
Lâm Phàm hơi chờ mong.
“Điểm tích lũy +30”
Nghe được tiếng thông báo, hắn hưng phấn tột độ.
Woa, thật sự có điểm tích lũy.
Vốn đang đau đầu chuyện tăng điểm tích lũy, vì điểm tích lũy đâu dễ kiếm, lấy đâu ra nhiều điểm tích lũy cho hắn lấy như vậy, nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn đã tìm được cách kiếm điểm rồi, vậy sau này không phải lo lắng tìm điểm tích lũy nữa rồi.
Tuy nhiên nhìn lại bộ dáng vô cùng thê thảm, máu thịt nhơ nhớp tanh hôi của con Thương Lang, Lâm Phàm lại có chút động lòng thương hại, haiz thôi bỏ đi, số phận đã định, nếu thân đã làm yêu thú thì phải chuẩn bị trước tư tưởng sẽ có ngày hôm nay.
Giây phút này Lâm Phàm đang hừng hực ý chí chiến đấu, không một ai có thể ngăn cản hắn trên con đường thu thập điểm tích lũy.
Bây giờ hắn vẫn còn rất đam mê với cái trò rút thưởng, hơn nữa “Bạo lực lang nha bổng” của hắn cũng phải cần một lượng điểm tích lũy rất lớn mới có thể đạt được tầng chín.
- Grào!
Đúng lúc này, Lâm Phàm nghe thấy một đạo âm thanh vô cùng bá đạo vọng lại từ xa.
- Đệch, xem ra hiện tại tạm thời ta vẫn chưa đi được rồi. - Lâm Phàm trực tiếp đem con Thương Lang mặt mũi biến dạng ném vào trong nhẫn trữ vật, rồi chạy như bay đến thẳng chỗ âm thanh vừa vọng lại.
Bên ngoài
Nhóm người Lã Khải Minh đợi bên ngoài có chút sốt ruột lo lắng.
- Lâm sư đệ chắc không có việc gì đi.
Âm Tiểu Thiên cũng bồn chồn lo lắng:
- Nếu Lâm sư đệ không đi sâu vào lãnh địa bọn chúng thì chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Lúc này, cảnh tượng trước mắt khiến ánh mắt Lâm Phàm sáng ngời lên.
Một đám Thương Lang đang tụ tập ở một chỗ, một con Thương Lang đầu đàn to lớn đang đưa hai móng vuốt di chuyển trên thân một con Thương Lang cái, cái mông không ngừng động đậy rung lắc, hình như bọn chúng đang thực hiện nghi lễ nào đó.
Những con Thương Lang xung quanh vây thành một vòng tròn, có con thì không ngừng quay đầu lại nhìn, trong con mắt lộ ra sự ngưỡng mộ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn chúng không là Lang Vương.
Bọn chúng chỉ còn biết trơ mắt nhìn những con lang cái khả ái đáng yêu trở thành tình nhân của lão đại.
- Đệch, nơi này ít nhất cũng phải có đến mấy chục con Thương Lang, nếu đem tiêu diệt hết bọn chúng há chẳng phải mình phát tài rồi sao. - Lâm Phàm thì thầm vui sướng trong lòng, nếu so sánh với con người, thì số lượng yêu thú còn khổng lồ hơn mấy lần, hơn nữa tiêu diệt bọn chúng chẳng phải lo lắng phụ trách bất cứ gánh nặng nào.
Bởi vì quá sung sướng kích động, chân chẳng may dẵm phải cành cây khô, âm thanh vỡ vụn vang lên, thu hút toàn bộ ánh nhìn của bọn Thương Lang, bọn chúng kích động, đôi mắt xanh lè gầm gừ, hung dữ nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động.
- Hey… Không ngờ mình lại bị phát hiện. - Lâm Phàm vác theo lang nha bổng hiên ngang đi ra, nhìn lũ Thương Lang trước mắt, khuôn mặt bọn chúng dữ tợn, điên cuồng, tuy vậy trong mắt hắn, tất cả thứ này chẳng qua chỉ là điểm tích lũy mà thôi.
Lang vương nhìn về phía con người vừa quấy rầy giây phút vui vẻ của nó, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, bọn Thương Lang vây quanh cũng rú lên gầm theo, tất cả đều gầm gừ xung quanh Lâm Phàm.
- Đến cả đây đi. - Lâm Phàm cười lớn một tiếng, mãnh mẽ vung lên lang nha bổng trong tay, huyết quản sôi trào, “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đã tu luyện đến tầng thứ bảy, mỗi kích tung ra đều ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.
Phanh!
Bọn Thương Lang từng con từng con bị đánh gục, máu me chảy lan tràn mặt đất, trong không khí nồng nặc sát khí. Muốn giữ thi thể toàn thây cũng coi như nằm mơ giữa ban ngày đi.
Điểm tích lũy không ngừng tăng lên, có điều thực lực của bọn Thương Lang này vẫn chưa đủ mạnh, mỗi lần giết một con chỉ đạt được có hai mươi, ba mươi điểm mà thôi.
Mùi máu tanh tưởi tràn ngập tứ phía, bản chất hung ác của đàn Thương Lang đã bị khơi dậy, nếu thêm một đội Thương Lang nữa công kích, e rằng trên người Lâm Phàm cũng sẽ có vô số vết thương, tuy nhiên đối với Lâm Phàm, hắn lại không bị ảnh hưởng chút nào, không đau không ngứa, không có cảm giác gì cả.
Thương Lang ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, nó thật không ngờ con người kia lại lợi hại đến vậy, hắn sắp đem toàn bộ thủ hạ của nó tiêu diệt sạch sẽ rồi.
Có điều nó cảm nhận được khí tức của con người kia đang suy nhược dần rồi, rồi xem ngươi cuối cùng cũng sẽ phải chết trong tay ta mà thôi.
Khi giải quyết con Thương Lang cuối cùng, hiện trường lúc này chỉ còn lại Lang vương và một con lang cái duy nhất.
Lâm Phàm hít thở phì phò, vết thương trên người dày đặc, máu chảy không ngừng, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn vẫn chống chọi ngang ngạnh như vậy thật không phải là đơn giản, nếu không cũng không thể hạ gục bầy Thương Lang nhanh như vậy.
- Tốt rồi, bây giờ chỉ còn xót lại hai chúng bay thôi. - Lâm Phàm đứng rất gần Lang vương, tuy nhiên lại có cảm giác hành động không được linh hoạt cho lắm, xem ra thương thế cũng không nhẹ.
Hai con ngươi Lang vương đỏ ửng như máu, con người kia đã giết tất tần tật thủ hạ của nó làm nó vô cùng phẫn nộ tức giận, nhưng đúng lúc nó chuẩn bị giải quyết con người đứng trước mắt này...
Chợt xảy ra một việc ngoài dự đoán.
Lâm Phàm cầm lấy lang nha bổng, hơi xoay người, rồi đập mạnh lên đầu mình.
Phanh!
Trong nháy mắt, Lang Vương cùng con lang cái kia trợn mắt há mồm, không hiểu tình huống gì đang diễn ra trước mắt, chúng không thể hiểu được, con người kia rốt cuộc là muốn làm gì.
Tuy nhiên sau đó, Lang vương lại hướng sang phía lang cái ra oai.
- Nàng thấy không, khí thế của bản vương đã bức bách con người kia hổ thẹn mà tự sát.
Nó hiện tại vô cùng đắc ý, theo nó, con người kia nhất định là không thể chịu đựng được khí thế bá đạo bức người của nó nên mới tự tử.
Mười giây sau
Lâm Phàm mở trừng trừng hai mắt, tinh thần sảng khoái cực điểm, toàn thân vô cùng thoải mái, không có một chút vấn đề gì.
Quả nhiên, bất tử thật là tốt quá đi, thời điểm mệt mỏi chỉ cần quyết đoán tự sát, mười giây sau lại quay về làm một hảo hán.
Mà lúc này hắn phát hiện con Lang vường trước mặt vẫn còn khoa trương phét lác, ngay lúc đó, không chần chừ do dự, nhảy bật dậy, tư thế lôi đình, nhấc lên lang nha bổng dũng mãnh lao về phía Lang vương.
Con Lang vương đang trong cơn khoái lạc, đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu có một cỗ cực đại sắp ập đến, trong lúc định phản ứng lại thì bốp một kích vào đầu.
Phanh
“Điểm tích lũy +30”
“Điểm tích lũy +30”
Lâm Phàm sảng khoái thở phào một hơi, thật là sảng khoái sung sướng quá đi, lần này điểm tích lũy lại ổn định rồi.
Xem xét một chút.
Điểm tích lũy đã được 3850 điểm.
Thử hỏi trên đời này, còn có ai có thể trở thành đối thủ của ta.
Nếu tiếp tục có điểm tích lũy như thế này thì ông đây sẽ là vô địch thiên hạ.
Có điều tình hình lúc này có gì đó không thích hợp cho lắm, chắc do máu me dính nhem nhép trên người, cũng may lần này đi làm nhiệm vụ mang theo không ít quần áo để mỗi lần chém giết xong còn có quần áo sạch sẽ để thay.
Lâm Phàm thay một bộ quần áo khác, sau đó nhìn những thi thể chồng chất trên mặt đất, trực tiếp chọn mấy con thú mang về, vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Nếu còn không về, e rằng các vị sư huynh sẽ nóng lòng chờ đợi.
Doanh địa.
Khi Lâm Phàm mang theo Thương Lang không còn nhận ra hình hài mặt mũi trở về, tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc.
Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm:
- Lâm sư đệ, ruốt cục đã đã xảy ra chuyện gì, tại sao bọn Thương Lang lại biến thành như thế này?
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Không còn cách nào khác, đệ vừa gõ một chùy xuống thì bọn nó đã biến thành như này đây.
Mọi người không lời nào để nói, bây giờ đã như vậy rồi, bọn họ còn biết nói gì nữa. Có còn hơn không.
Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Lâm Phàm quay trở lại lều trại, bắt đầu tu luyên.
Bây giờ có điểm tích lũy rồi, ta phải vận dụng triệt để mới được, cái gì mà tà tu Thanh Manh, ở đấy chờ ông đây một búa đập chết đi.
Chương 37
- Định mệnh nó, thật là may mắn, về sau chỉ cần dựa vào yêu thú đã có thể phát tài rồi. - Một mình ngồi trong lều, nụ cười trên mặt Lâm Phàm mở rộng tới tận mang tai, rực rỡ lấp lánh như hoa cúc nở rộ, chỉ nghĩ đến việc dựa vào yêu thú mà có thể đứng trên đỉnh cao thiên hạ, thật là sung con mẹ nó sướng.
Đối với yêu thú mà nói, cái ý tưởng biến thái này có thể sẽ gây ra thảm họa, tai ương ngập đầu với chúng.
Bây giờ hắn có hai việc để làm, một là rút thưởng, còn nếu không thì dùng điểm tích lũy tăng cấp "Lang Nha Bổng mạnh mẽ" .
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói trò chơi rút thưởng này thật con mẹ nó hại thận, vận may của hắn như muốn kháng cự hắn, tránh như tránh tà, trừ khi ngay lần đầu tiên hắn rút được giải thưởng vĩnh hằng, nếu không với vận khí bậc này của hắn chắc sẽ sớm phá sản mà thôi.
- Tăng lên tầng tám - Hắn mặc niệm trong lòng.
“Tiêu hao 1800 điểm tích lũy.”
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ (tầng tám)”
Giới hạn sức mạnh tăng lên, nổ trong không khí, tăng tốc. Cần 2600 điểm tích lũy để tăng lên tầng chín.
Hắn cảm giác được sức mạnh của bản thân lần nữa tăng vọt, nhất là phương diện tăng cấp vừa nãy đã xuất hiện sự gia tăng của lực lượng cực hạn, xem ra sắp đạt được đến giới hạn cực điểm của môn công pháp này rồi.
Chỉ còn lại tầng cuối cùng, đến lúc đó, có lẽ nó sẽ trở thành thời khắc viên mãn nhất.
Còn dư 2050 điểm tích lũy, Lâm Phàm suy nghĩ một chút, cảm giác mình nên thử rút thưởng thêm lần nữa, mặc dù tay mình tương đối đen nhưng ai mà chẳng nằm mơ mình sẽ phát tài cơ chứ.
Xe đạp biến thành ô tô cũng chỉ là một ý tưởng mà thôi.
Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng xe đạp trở thành xe tang.
- Rút thưởng Bạch Ngân, sáu lần liên tiếp, bắt đầu.
- Con lạy Phật Tổ Như Lai, con lạy Ngọc Hoàng Thượng đế, con lại Tam Thanh trên cao phù hộ cho con đánh cược lần này.
Tiêu hao 1800 điểm tích lũy.
Kéo rút thưởng Bạch Ngân ra: Xin chúc mừng bạn đã trúng một viên đan dược thăng cấp Tôi Thể tầng tám không có đẳng cấp.
- Cái gì?
Lâm Phàm vội bật dậy, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin, bà nội cha nó! Thật méo tin nổi.
Vận may đến rồi.
Giờ phút này, hắn hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên luôn, thật không ngờ lần này tay của hắn lại may mắn đến thế, trông vậy mà vớ được bảo bối đan dược.
Nếu uống thứ này vào thì có thể nâng cấp từ Tôi Thể tầng bảy lên Tôi Thể tầng tám.
- Tam Thanh trên cao đa tạ các vị, đệ tử Lâm Phàm yêu các người muốn chết, đúng là cầu được ước thấy nha. - Lâm Phàm cũng vui sướng muốn khóc, hắn vốn nghĩ mình là một người có bàn tay xui xẻo, đâu thể ngờ rằng hôm nay mình lại may mắn đến vậy, lần đầu rút đã được ngay bảo bối, thật cảm động muốn khóc rồi.
Tiếp tục rút thưởng.
Rút trúng rút thưởng Bạch Ngân: cám ơn chiếu cố, chúc bạn may mắn lần sau.
Liên tiếp vài cái cũng đều là chúc bạn may mắn lần sau, nếu như không có viên đan dược tăng cấp kia thì chỉ sợ hắn đã sớm cầm Lang Nha Bổng nện bản thân mình một trận rồi.
Bây giờ hắn cũng đã hiểu, cái trò rút thưởng này cũng có tỉ lệ nhất định, ở một thời điểm nhất định sẽ rút được đồ tốt.
Coi như mấy lần sau đều trắng tay, hắn cũng không để tâm, ít nhất thì vẫn còn có lần rút đầu tiên không khiến cho hắn thất vọng.
Giờ còn có 250 điểm tích lũy, số điểm này làm cho hắn không vui vẻ tí nào, phải tiếp tục rút thôi, hôm nay tâm tình vui vẻ, hắn phải chơi đến cùng mới được.
Hai lần rút liên tiếp.
Tiêu hao 200 điểm tích lũy
Kéo ra rút thưởng Thanh Đồng: Chúc bạn may mắn lần sau.
Kéo ra rút thưởng Thanh Đồng: Xin chúc mừng bạn đã rút được Thần Đèn Aladdin loại ảo tưởng.
Đối với lần rút thưởng này hắn không ôm chút hy vọng nào, nhưng kết quả lại khiến hắn ngây ngẩn.
Hoàn toàn không dám tin.
- Mẹ ơi, chẳng lẽ hôm nay mình đã cứu vớt cả thế giới sao...
Hắn thật không thể tin được lần trước mình rút được đan dược thăng cấp đã xem như đủ may mắn rồi, nhưng bây giờ dùng rút thưởng Thanh Đồng thế mà lại rút được đồ, lần này định mệnh thật sự gặp quỷ.
Thần Đèn Aladdin: Có thể sử dụng hai lần, có thể biến hóa thành hồn đèn, thực hiện mọi ước nguyện.
"Đây là đồ chơi đặc biệt gì đây" – Nhìn hướng dẫn công dụng hắn có chút ngơ ngác, đậu xanh có thể dùng được vào việc gì chứ?
Thôi kệ nó, trước hết mình phải nhanh chóng uống đan dược thăng cấp đã rồi tính tiếp.
Hắn không do dự chút nào, lập tức nuốt viên đan dược xuống.
Đan dược vào miệng.
Chỉ trong nháy mắt thôi, hắn đã cảm nhận được bản thân có biến hóa rất lớn, sự thay đổi này thật sự không biết dùng từ ngữ nào để hình dung, chỉ có thể nói rằng giờ đây bản thân hắn tràn ngập sức mạnh.
Tu vi: Tôi Thể tầng tám (+)
Thay đổi rồi, tu vi tăng lên rồi.
Ngày hôm sau.
Lâm Phàm quả thật rất vui vẻ, tối hôm qua may mắn khiến hắn rất sảng khoái, mà tối hôm qua cũng chẳng tu luyện được tí nào. Không bằng bây giờ ra ngoài đi dạo, duy trì tâm trạng vui vẻ.
Mọi người chuẩn bị một chút rồi lập tức xuất phát.
Lúc tiến vào rừng rậm, Lâm Phàm phát hiện mọi người bắt đầu đề cao cảnh giác.
Trương Long nhìn khắp bốn phía, nói:
- Yêu thú nơi này rất nhiều vì vậy chúng ta nên cố gắng tránh đi, lỡ như có yêu thú kết thành bầy thì thật không dễ đối phó, nếu mà dây dưa với chúng lâu chỉ e rằng đến lúc muốn thoát thân sẽ khó mà thoát được.
- Chờ một chút, các ngươi có ngửi thấy mùi máu tươi không?
Lã Khải Minh gật đầu:
- Ừm, ta có thể ngửi được, có lẽ nó ở phía trước.
Lâm Phàm phát hiện phương hướng đấy không phải là nơi mình tiêu diệt đàn Thương Lang hay sao?
- Cẩn thận một chút.
Trương Long nói.
- Nơi này là địa bàn của đàn Thương Lang, chỉ sợ rằng đã xảy ra chuyện gì đó.
Thương Lang thuộc về yêu thú cấp thấp, tu vi bình thường đều ở mức Tôi Thể tầng ba mà thôi, coi như có là Lang vương đi nữa thì cũng chỉ là tầng sáu, nhưng nơi này tồn tại một mùi máu tươi nồng đậm, không khỏi làm bọn họ cảnh giác.
Lâm Phàm đắc ý trong lòng, đàn Thương Lang khiến bọn họ khẩn trương thế mà một mình mình cùng Lang Nha Bổng tiêu diệt sạch.
Nhưng khi nhìn đến hiện trường thì hắn trợn tròn mắt.
Xác Thương Lang đàn bị đập chết hôm qua đến hôm nay chỉ còn lại xương trắng.
- Mẹ nó tình huống này là sao?
Lâm Phàm trợn tròn mắt, hắn cảm thấy chuyện này rất vô lý, rốt cuộc là cái thứ gì, ăn hết đống xác của đàn Thương Lang này cũng sạch sẽ quá đi.
Trương Long thấy vậy, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
- Chúng ta cẩn thận một chút, chỉ sợ rằng đã có thứ gì cực kỳ khủng bố đi qua nơi này.
Đối với bọn họ mà nói, hiện trường này quá mức khủng bố, xương cốt chất đầy thế này có lẽ chỉ có yêu thú cấp cao tài năng mới làm được, hơn nữa con này tiêu diệt hoàn toàn đàn Thương Lang.
Cơ mà đối với Lâm Phàm mà nói, hắn chỉ nghĩ đến một việc đó là không biết ai đùa giỡn đem gặm đống xương cốt này mà lại không nghĩ đến mùi máu tươi quá nặng sẽ dẫn bọn chúng tới.
Tính đi tính lại vẫn nên để dịp khác rồi quay lại xem.
Mấy ngày sau.
Đám người Lâm Phàm ở bên ngoài nhìn hoàn cảnh âm trầm khủng bố kia thì không khỏi đề cao cảnh giác.
- Nơi này chính là đầm Khô Linh? – Lâm Phàm hỏi, cảm giác nơi này có chút thê lương, khắp nơi đều là cây cối héo úa, mà ở phía dưới mấy rễ cây kia có mấy miệng đầm đang tỏa hơi nóng, bốc lên một mùi có chút khó ngửi.
- Phải cẩn thận đấy, căn cứ vào điều tra của tông môn thì tà tu Thanh Manh này, tu luyện tà công có thể ăn mòn cơ thể con người, rất lợi hại, các ngươi nhất định không thể đánh một mình. - Trương Long nói.
Lần này, độ khó khăn của nhiệm vụ càng tăng thêm, nhưng bọn họ có nhiều người như vậy chỉ cần liên thủ cùng nhau thì tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng chiến đấu, hơn nữa hình như rất kịch liệt.
Trương Long biến sắc.
- Xem ra có người đến trước chúng ta một bước, từ từ tiến lại gần xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm nghiêm túc gật đầu:
- Các sư huynh hãy theo sát bước chân của đệ, đệ dẫn các huynh cùng lầy.
- Sư đệ, "lầy" là cái gì? – Mọi người nghi hoặc hỏi.
- Ây da, chính là đi theo ta cẩn thận một chút, ta cam đoan các huynh sẽ không có việc gì đâu.
Ở phương diện lầy lội tạm thời chưa ai có thể vượt qua được hắn.
Nhưng mà trong lòng hắn cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là vị đại lão nào đi trước một bước mạo phạm đối phương?
Chương 38
Đằng trước, một nam tử trong trang phục hắc bào, khắp người đều tản ra một khí tức hắc ám, trước mặt hắn có thêm ba người, hai nam một nữ.
- Thanh Manh, hôm nay chính là này giỗ của ngươi.
Một tên đàn ông vóc dáng cao gầy, trong tay cầm trường kiếm, khí thế bất phàm, đối mặt với Thanh Manh không một chút sợ hãi.
- Tộc huynh à, tiếp chuyện với tên tà tu này làm gì, chi bằng chúng ta thẳng tay chém chết hắn rồi mang xác về gia tộc sẽ được thưởng công lớn đó.
Một nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, ánh mắt sắc bén, cả người toát lên một thần thái vô cùng kiêu ngạo.
- Ha ha.
Thanh Manh nhìn ba người trước mắt đột nhiên nở nụ cười.
- Chỉ bằng ba người các ngươi mà cũng dám chọc tới ta, xem ra các người không biết sợ là gì, hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi, ta sẽ để hai người các ngươi biết thế nào là mùi vị bị ăn mòn, về phần tiểu quỷ này, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, cảm thụ cảm giác tuyệt vời nhất thế gian.
- Hừ, hỗn xược.
Ba người lập tức nổi giận, nháy mắt bao vây Thanh Manh rồi công kích trực tiếp, không có chút do dự.
Nơi nào đó sau tảng đá lớn.
Lâm Phàm lặng lẽ xem tình cảnh chiến đấu trước mặt, không khỏi sờ cằm một cái:
- Sư huynh, bây giờ chúng ta làm sao đây, có người đến giành ăn kìa, nếu không thì chúng ta bắt bọn họ lại đi, các huynh thấy thế nào?
Nếu như chỉ có một mình hắn, thì hắn sẽ ngồi quan sát hổ đấu, rồi đến thời điểm thích hợp sẽ ngư ông đắc lợi ra tay, loại cảm giác này thật là kích thích.
Nhưng mà hiện tại còn có các sư huynh ở đây, mình không thể phóng đãng như vậy, nhất định phải chững chạc một chút.
- Không đúng, ba người này hình như là đệ tử thế gia, nhìn quần áo thì có lẽ địa vị cũng không thấp, hẳn phải là xuất thân không tồi, chỉ là không thể nhìn ra rốt cuộc là gia tộc nào.
Lã Khải Minh lẩm bẩm.
Viêm Hoa tông phía dưới các trấn cũng có không ít thế gia. Tông môn cùng bọn họ mặc dù khác nhau nhưng cũng là thế lực không thể coi thường.
Âm Tiểu Thiên quan sát cẩn thận.
- Hình như là Vương gia Vân Lạc thành, trước kia Vương gia chủ đã tới tông môn một lần, nhìn xa xa ta thấy quần áo trang sức của bọn họ rất giống.
- Nếu như là phủ Vương gia chỉ sợ chúng ta không thể làm lơ rồi.
Trương Long nói.
Lúc mọi người còn đang thảo luận, thì bên kia xảy ra biến hóa rất lớn, ba người kia cản bản không phải là đối thủ của Thanhh Manh, bọn bọ trực tiếp bị đánh ngã đến hộc máu.
- Không thể nào, tin tức trong dòng họ có sai sót, tu vi của tên kia đã đạt tới Tôi Thể tầng chín chứ không còn là tầng tám nữa.
Nam tử dáng người thon dài bị đánh ngã xuống đất, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
- Haha, Tôi Thể tầng tám? Tin tức nội bộ của các ngươi rốt cuộc là từ khi nào vậy? Ông đây đã sớm thăng lên Tôi Thể tầng chín rồi, chỉ còn nửa bước nữa là bước vào Địa Cương Cảnh, nhóm người các ngươi chính là phế vật Tôi Thể tầng bảy mà cũng dám chạy tới đây gây chuyện, thật là đi tìm đường chết.
Nét hung ác lộ ra trong mắt Thanh Manh, sau đó nhìn về nữ tử bị té ngã bên kia.
- Đệ tử gia tộc lớn thật đúng là không tệ, làm thành đồ chơi nhất định rất kích thích, tạm thời ta sẽ không giết hai người các ngươi, ta sẽ để các ngươi xem nữ tử nhà các ngươi bị ta chơi đùa như thế nào.
Sắc mặt Vương Thư Phong tái nhợt, hét lên dữ tợn:
- Thanh Manh, nếu như ngươi dám đụng tới nàng thì nhất định ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
- Khà khà…
Thanh Manh cười lạnh, bước từng bước một về phía nữ tử, không đem chút uy hiếp ấy để trong lòng.
Vương Tử Yên kinh hoảng nhìn Thanh Manh đang bước về phía mình, sắc mặt trắng bệch, trong lòng thấp thỏm, nàng rất sợ hãi, lần này nàng tới đây chỉ để trải nghiệm cuộc sống là gì và rèn luyện một chút, đâu ngờ rằng tà tu Thanh Manh là trở thành cường giả Tôi Thể tầng chín.
Lấy thực lực bọn họ bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ.
Vừa nghĩ đến tất cả mọi tình huống có thể xảy ra, nàng lập tức tuyệt vọng.
Thiên kim tiểu thư Vương gia từ nhỏ đã được nuông chiều, nếu bị tà tu xấu xí này làm bẩn thì về sau biết sống như thế nào?
- Ôi trời, mấy người này cũng yếu quá đi.
Lâm Phàm thật không ngờ mấy người này thế mà lại bại nhanh như vậy, giống như chưa kịp đánh đấm gì đã bị người ta quật ngã hết rồi.
Hắn còn tưởng rằng sẽ được xem một cuộc chiến kịch liệt chứ, thế mà không nghĩ đến ngay cả một cọng lông cũng chưa kịp nhìn thấy thì đã liệt hết rồi.
Lúc này, Trương Long vỗ bả vai Lâm Phàm.
- Lâm sư đệ, đợi tí nữa chúng ta dây dưa với Thanh Manh, ngươi hãy mau chóng đưa bọn họ rời khỏi đây.
Âm Tiểu Thiên gật đầu.
- Ừ, cũng chỉ có thể làm như vậy, chúng ta xác thực không thể thấy chết không cứu được, Lâm đệ à, ngươi nhất định phải mang họ đi, đến đó chúng ta sẽ tụ họp.
Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị mở miệng nói thì Trương Phong vung tay lên rồi lao ra ngoài.
- Mẹ nó, các ngươi đây là tình huống gì, ông đây chính là người chủ lực đó có biết hay không?
Lâm Phàm có chút cạn lời, chẳng lẽ thoạt nhìn thì mình không giống cường giả sao?
- Lâm sư đệ, hành động đi!
Lã Khải Minh hô lớn một tiếng.
Lâm Phàm nhìn bọn họ, gương mặt bất đắc dĩ, bây giờ cũng không xấu hổ nữa, hắn không do dự trực tiếp vọt ra ngoài kéo ba người kia sang một bên để tránh ngộ thương.
- Đồ kiến hôi, một đám phế vật Tôi Thể tầng bảy mà cũng dám càm rỡ.
Hiện trường bây giờ đã lao vào đánh loạn xạ.
Ba người đệ tử Vương gia kia thấy có người đi ra cứu bọn họ, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy đối phương chỉ là Tôi Thể tầng bảy thì bọn họ lập tức lộ vẻ thất vọng.
Tu vi Vương Thư Phong là Tôi Thể tầng tám, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy những người ngày là Tôi Thể tầng bảy thì làm được gì chứ.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua hiện trường rồi đi thẳng đến cạnh nữ tử, lúc muội tử muốn mở miệng hắn đành bất lực, trực tiếp dốc ngược nữ tử vác trên vai.
- Ngươi làm gì, buông ta ra.
Sắc mặt Vương Tử Yên đỏ hồng, nàng cảm giác được bàn tay của người này đang chạm vào nơi cấm kị.
- Đừng nhiều lời, ta đang cứu mạng các ngươi đấy.
Lâm Phàm không quan tâm mấy thứ này, trong mắt hắn thì đây không phải là một muội tử mà đó chỉ là một miếng da mà thôi, chạm vào cũng không chết huống hồ trong tình thế cấp bách này.
Vả lại đối với loại đàn ông không ham mê nữ sắc như hắn thì còn cần phải ngượng ngùng cái gì.
Tiếp đó xách hai người kia kẹp ngay hông.
- Vị huynh đệ này, ngươi tranh thủ thời gian bảo bọn họ rút lui đi, Thanh Manh lúc này thật sự quá mạnh mẽ, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.
Vương Thư Phong sắc mặt nhợt nhạt nói.
- Thôi xong, chúng ta căn bản không thể chạy thoát, tin tình báo có sai lầm, Thanh Manh là cường giả Tôi Thể tầng chín, chúng ta không tài nào chạy trốn được.
Một nam tử mặt đầy bi thảm, tuyệt vọng.
Lâm Phàm cảm thấy ba tên này nói nhiều quá đi.
Chợt.
Tình huống chiến đấu phát sinh biến hóa.
- Lâm sư đệ, ngươi chạy trước đi.
La Khải Minh có tu vi thấp nhất trực tiếp bị đá bay.
Lúc này Trương Long chống đỡ càng lúc càng khó khăn, khoảng cách chênh lệch tu vi không thể nào bù lại, nếu như đối phương chỉ là Tôi Thể tầng chín thì bọn họ chắc chắn sẽ đánh bại đối phương, nhưng tình huống hiện tại là không có khả năng.
Giờ phút này, Trương Long muốn kéo Lã Khải Minh thoát khỏi vòng đấu.
Nhưng Thanh Manh làm sao để cho bọn họ có cơ hội này được, nhìn đám kiến hôi trước mặt mà không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chạy ư, các ngươi nằm mơ đi, hôm nay ta sẽ khiến toàn bộ các ngươi ở lại nơi này.
Lâm Phàm không nghĩ đến tình huống hiện trường lại chuyển biến nhanh như vậy, vốn dĩ hắn nghĩ mấy vị sư huynh có thể dây dưa với người này được một lúc nhưng không ngờ rằng hoàn cảnh trong nháy mắt đã hóa xấu.
Vương Tử Yên không nghĩ rằng sẽ chết ở chỗ này liền thao bả vai Lâm Phàm:
- Chạy mau, mau mang ta đi khỏi đây đi, ta xin ngươi đấy!
Mẹ, thế mà dám ăn hiếp bằng hữu của ta, tên khốn kiếp nhà ngươi.
Lâm Phàm không chút do dự ném Vương Tử Yên trên vai xuống, không có một tí gì gọi là thương hoa tiếc ngọc cả, tiếp đó lại thô lỗ ném hai người bên cánh tay xuống đất.
Mặt Vương Tử Yên lộ vẻ đau đớn, căm tức nhìn Lâm Phàm, nàng không nghĩ rằng tên này lại thô lỗ như vậy.
- Sư huynh, các ngươi tránh ra đi, để ta…
Lâm Phàm nhấc Lang Nha Bổng lên, hung hổ phóng về hướng Thanh Manh.
- Xong đời.
Vương Tử Yên nhìn hết thảy, mấy người này chính là muốn tìm đường chết mà, rõ ràng có cơ hội mang các nàng chạy trốn thế mà lại bị hắn lãng phí mất.
Ầm!
Trong nhất thời vô ý mà Trương Phong dính một chưởng, mặt bắt đầu sung huyết rồi không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Phàm lập tức vọt tới, đỡ lấy Trương Long.
- Sư huynh mau đi nghỉ ngơi đi, hãy xem ta đây.
Hắn vốn nghĩ rằng để cho bọn Trương Long đấu với đối phương một trận, không ngờ lại bại nhanh như vậy.
Nhìn các vị sư huynh bị đánh thành bộ dạng này, tâm tình hắn rất khó chịu, trực tiếp chặn Thanh Manh lại, vung Lang Nha Bổng trong tay lên chỉ vào Thanh Manh, khí phách ngút trời :
- Đồ cặn bã dám bắt nạt bằng hữu của Lâm Phàm ta, ta cho ngươi một cơ hội đấy, ngươi muốn chết như thế nào?
Trương Long nhìn thấy một màn trước mắt thì nhất thời nóng nảy.
- Lâm sư đệ ơi, tại sao đệ không mau chạy đi chứ.
Lâm Phàm hất bàn tay, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Lâm Phàm ta trước giờ chưa bao giờ vứt bỏ bằng hữu, các huynh nghỉ ngơi đi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi xem thực lực của ta khủng bố như thế nào, nhớ kỹ này, ta chính là sức mạnh chủ lực đấy biết không?
Hoàng Phú Quý ngã xuống nghe nói như vậy thì sửng sốt chốc lát, hắn cảm thấy người hèn hạ vô sỉ trước mặt này thế mà cũng có lúc nghĩa khí như vậy.
Có phải mình hiểu lầm gì không?
Thanh Manh nhìn Lâm Phàm, hắn không ngờ lại có thêm một tên rác rưởi nữa chạy đến, không khỏi nghiền ngẫm cười nói:
- Chỉ bằng các ngươi sao? Chắc là các ngươi không biết chữ "Chết" viết như thế nào rồi.
Vương Tử Yên nghĩ đầu óc người này chắc chắn có bệnh, chỉ bằng tu vi của hắn thì làm sao có thể là đối thủ của Thanh Manh được.
Lúc này nàng cực kỳ hối hận, đáng lẽ nàng không nên đi trải nghiệm lần này.
Chỉ là, bây giờ đã quá muộn rồi.
Chương 39
Lâm Phàm khiêng Lang Nha Bổng ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế không giống người thường. Trên người hắn có một loại cảm giác, ta đây là đệ nhất thiên hạ.
- Ta đây cũng thành thật nói với ngươi, đúng là ta không hề biết viết chữ "Chết" là như thế nào. Bây gia ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, mau chóng quỳ xuống gọi ta một tiếng cha, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây. – Lâm Phàm kêu gào.
Vương Tử Yên nhìn Vương Thư Phong đang dựa vào bên kia, trên mặt lộ ra sắc thái hoảng sợ:
- Người này chắc chắn là điên rồi, Thanh Manh là Tôi Thể tầng chín, thực lực mạnh mẽ vô cùng. Chỉ sợ tên này còn không biết mình đang đắc tội với ai đâu?
Vương Thư Phong sớm đã hết hi vọng rồi, hắn không ngờ rằng thực lực của Thanh Manh đã đạt tới mức này. Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, hắn nhất định sẽ không tự tìm đường chết.
Nhưng giờ nói cái gì thì cũng đã trễ rồi.
Lã Khải Minh cắn chặt răng, hàm răng trắng như tuyết bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Hai tròng mắt phẫn nộ nhìm chằm chằm Thanh Manh, rít gào nói:
- Thanh Manh, có giỏi thì đánh với bọn ta. . .
Thanh Manh cười ha ha:
- Thật là tình nghĩa thắm thiết quá, nhưng mà yên tâm đi, sẽ cho các ngươi đoàn tụ sớm thôi.
Hắn hoàn toàn không để tên này vào mắt. Tên rác rưởi này xem ra cũng chỉ dừng ở ngưỡng Tôi Thể tầng tám mà thôi, không tốn bao nhiêu công sức cũng có thể đánh bại được.
Lâm Phàm hiện tại cũng đang phân tích, xung quanh nhiều người như vậy mình không thể mất mặt được. Sức chiến đấu của đối phương là 9, mà mình chỉ có 8 thôi, bất quá cộng thêm tài trí nhạy bén bùng nổ, đánh bại đối phương xem ra cũng không khó khăn lắm
Lúc này, hai tròng mắt Lâm Phàm đột nhiên sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm vào phía sau Thanh Manh.
Thanh Manh phát hiện ánh mắt đối phương đột nhiên thay đổi. Ánh mắt lúc trước vẫn đang nghiền ngẫm, đột nhiên lại trở nên ngưng trọng, trong lòng cũng nhất thời suy nghĩ. Chẳng lẽ lại phát sinh chuyện gì không hay rồi sao?
- Đậu má! Có một nữ nhân không mặc quần áo, đang giạng hai chân ở bên kia kìa.
Lâm Phàm đột nhiên kinh hô một tiếng, mặt không dám tin, biểu tình giống như việc xảy ra 100% ngay trước mặt.
Dựa vao lý luận kiếp trước, đối với nam nhân mà nói nữ nhân không mặc quần áo có lực hấp dẫn đến 70%, nhưng nếu tăng thêm tính dụ hoặc cho câu nói, thì tỉ lệ có thể đạt đến 100%.
- Nữ nhân không mặc quần áo?
Thanh Manh không khỏi ngây ngẩn cả người, xoay đầu thật mạnh. Không có gì hết, đột nhiên hắn cảm giác được nguy hiểm.
- Fuck, háo sắc, đi chết đi.
Lâm Phàm nhân cơ hội này vung Lang Nha Bổng đánh tới Thanh Manh.
“Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đã đạt đến tầng tám, uy lực cũng không thể đùa được. Một phát chém ra có thể gây sát thương diện rộng.
- Thứ vô liêm sỉ.
Thanh Manh nổi giận gầm lên một tiếng, hắn không nghĩ tên này lại hèn hạ như thế. Vừa mới di chuyển cơ thể, đột nhiên thoáng cái hai má liền nóng rát đau đớn. Có chất lỏng chảy xuống, là máu.
Ầm!
Lang Nha Bổng oanh kích trên mặt đất, lực công phá cực lớn đập ra một cái hố sâu.
Lâm Phàm cười khà khà đê tiện nhìn Thanh Manh:
- Tiếp theo, chính là đập ngươi thành bánh thịt.
Mở màn đã gặp may mắn, xem ra chiến thắng một nửa đã nằm trong tầm tay.
Bọn Lã Khải Minh trợn mắt, lộ rõ vẻ không dám tin. Bọn họ không nghĩ Lâm sư đệ lại mạnh đến vậy, một chiêu vừa rồi nhìn như vô cùng bình thường, nhưng sức mạnh lại đáng sợ kinh hồn.
- Mạnh thật, thực lực Lâm sư đệ lại mạnh như thế.
Trương Long kinh hãi nói, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn nào dám tin.
Thanh Manh sờ mặt,thấy máu trên ngón tay, dữ tợn rít gào
- Đáng giận, ta muốn giết chết ngươi.
Hai bàn tay đánh ra mang theo khí tức mạnh mẽ, cả người hắn đột nhiên âm trầm, hướng Lâm Phàm chém giết mạnh mẽ.
- Ha ha, muốn ta chết, còn phải đợi xem ngươi có bản lĩnh này hay không? Xem ta đánh vỡ đầu ngươi đây.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, cầm Lang Nha Bổng trong tay như cá gặp nước, sau đó bay thẳng đến nện vào Thanh Manh:
- Cẩn thận cái đầu của ngươi.
Khải Minh vô cùng khẩn trương:
- Lâm sư đệ vẫn sơ suất quá, cao thủ đấu với cao thủ, sao lại nói cho đối phương biết chỗ mình muốn tấn công?
Hắn vừa nói câu này, chữ cuối cùng lại bị kẹt trong cổ họng.
Hắn mới nhìn thấy gì vậy.
Hắn thế mà lại nhìn thấy Lâm sư đệ đập xuống một kích, đối phương lấy hai tay chống đỡ. Mà Lâm sư đệ lúc này xông đến như thần long bái vĩ, một cước thẳng vào chính giữa đũng quần đối phương. Động tác mây bay nước chảy không có một tia ngập ngừng, giống như đã tu luyện chiêu thức này mất bao nhiêu năm rồi.
- A!
Sắc mặt Thanh Manh lúc xanh lè, lúc trắng bệch, ôm lấy hai chân. Sắc mặt âm trầm đáng sợ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm:
- Đáng giận, đê tiện, vô sỉ, ngươi mà cũng dám làm như vậy với ta?
Lâm Phàm hít sâu một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Với ý thức chiến đấu như thế này của ngươi, có thể sống đến bây giờ cũng là kỳ tích rồi đó. Nhưng đừng nghĩ rằng ta sẽ chấm dứt dễ dàng như vậy, chịu thêm một chiêu nữa của ta đi.
Âm Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn, hắn là không nghĩ Lâm sư đệ đối mặt với tên này lại có thể chiếm được ưu thế. Xem ra bọn họ, quả thực không thể làm được rồi.
Chỉ có điều bọn họ không dám nhìn tiếp. Lâm sư đệ ra chiêu cũng quá cay độc rồi, độc đến nỗi người ta hơi hãi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phàm phát hiện Thanh Manh hai chân khép lại, trên trán mồ hôi nhỏ giọt. Hiển nhiên, một cú đá kia khiến hắn khó có thể nhẫn nại.
Thế nên, hắn dừng bước, mà Thanh Manh sau đó cũng ngẩng đầu nhìn đối phương, trong lòng dấy lên cảnh giác. Hắn không biết đối phương lại muốn làm gì.
Lâm Phàm buông Lang Nha Bổng ra, nhìn Thanh Manh, trên mặt toàn là thần thái chính phái:
- Lâm Phàm ta, chưa bao giờ lợi dụng lúc người khác đang khó khăn. Ta nhìn ngươi có vẻ đang thống khổ lắm. Cho ngươi nghỉ một chút, ta không di chuyển.
- Lâm sư đệ, không được. - Trương Long nhìn tình huống này thì nóng nảy - Đối phó loại người tà tu này ngàn vạn lần không thể nương tay, nhất định phải giết hắn đi.
Lâm Phàm vung tay, lời lẽ chính nghĩa nói:
- Trương sư huynh, đừng nói nữa, lòng ta đã quyết. Thanh Manh, ta xem ngươi là một đại hán tử, cho ngươi dừng lại một chút.
Thanh Manh không mở miệng mà lại cảnh giác nhìn Lâm Phàm. Hắn cũng không tin đối phương sẽ cho hắn cơ hội chậm lại. Nhưng một lúc trôi qua, hắn đột nhiên phát hiện, tên này dường như thật sự không di chuyển.
Bọn Trương Long đều mồ hôi đầy đầu, bọn họ không biết Lâm Phàm rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa. Sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lúc này Thanh Manh lại không nhịn được nữa, hai tay che đũng quần, sắc mặt thay đổi cực kỳ quái dị, vẫn đang cố giảm bớt đau đớn.
Hắn không nghĩ tên này lại ngu đến thế, hoàn toàn cho hắn thời gian hoãn binh, trong lòng cũng là cười lạnh liên tục. Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện ra có điểm không đúng, sau đó tức giận rít gào đứng lên.
- Người như ngươi sao có thể hèn hạ như thế. - Hắn không nghĩ đến tên khốn kiếp này lại thừa dịp hắn đang hòa hoãn mà bay thẳng đến đây chuẩn bị ra tay giết hại.
- Đối phó loại tà ma như ngươi, Lâm Phàm ta chưa bao giờ thật lòng đối đãi. Chỉ có đem ngươi chém giết, mới là biện pháp duy nhất cứu sống mọi người. Chết đi!
- Lang Nha Nổ Tung.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay căng phồng lên. Tốc độ vung tay thay đổi trong nháy mắt, tiếng gầm gừ phát ra từ không khí.
- Đáng chết. - Thanh Manh nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay biến thành rắn chắc trong nháy mắt, đón đỡ trực diện với Lang Nha Bổng.
Rầm!
Thanh Manh biến sắc, trong nháy mắt gương mặt đã đầy máu.
- Fuck! - Lâm Phàm sửng sốt: – Thế mà ngươi còn có thể chống đỡ được, ta cũng không tin.
Lâm Phàm một tay vung Lang Nha Bổng lên, một lần lại một lần trực tiếp đập xuống
Sức mạnh to lớn, trực tiếp khiến Thanh Manh quỳ một gối xuống. Hắn không nghĩ sức mạnh của tên rác rưởi này lại cường đại như thế, vừa va chạm một lúc, đã cảm giác được một luồng sức mạnh không thuộc về năng lực của Tôi Thể tầng tám nhằm vào hắn mà tấn công.
Mà cánh tay được khí huyết cường hóa cũng có cảm giác tê dại, đồng thời sưng lớn lên.
- Ta thấy ngươi là bị thiểu năng mẹ rồi, vậy mà lại dám dùng dùng thân thể bằng xương bằng thịt chống lại Lang Nha Bổng của ông đây. Đây là tự ngươi tìm đường chết rồi.
Lúc này, Lâm Phàm một lần lại một lần nện xuống.
Thanh Manh trong lòng đã sớm chửi thề, đậu má, ngươi ra tay âm hiểm như vậy còn đéo cho người ta cơ hội phản ứng. Không ngăn cản bằng hai tay thì còn có thể ngăn bằng cái mẹ gì?
Rầm!
Rầm!
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều mờ mịt nhìn cảnh tượng này.
Trương Long triệt để trợn tròn mắt, tình huống hiện tại là như thế nào vậy? Thanh Manh thế mà lại bị Lâm sư đệ áp chế hoàn toàn?!
Lâm Phàm vung Lang Nha Bổng lên, nện sung sướng không thôi. Thanh Manh thì chỉ có thể nâng hai tay ngăn cản, hắn đã bị chùy nện đau đến có chút mơ hồ. Trên cánh tay đều là máu tươi của hắn, hắn không ngờ rằng mình có thể lâm vào tình cảnh nguy hiểm này.
Hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào để xoay chuyển tình thế.
- Có mạnh hay không, ta liền hỏi ngươi, Lâm Phàm ta mạnh hay không? - Lâm Phàm nện đến nghiện, nội tâm rất nhanh liền cảm thấy thỏa mãn.
Lang Nha Bổng mạnh mẽ tầng tám, bùng nổ cấp tốc, ở trong mắt mọi người Lang Nha Bổng này mang đến một ấn tượng chính là hung tàn.
Nện rồi lại nện, Lâm Phàm phát hiện có chỗ không đúng lắm.
- Mẹ nó! Người đâu rồi. . .
Lâm Phàm vác Lang Nha Bổng, nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bóng người đâu, sau đó nhìn về phía mọi người.
- Các sư huynh, tên kia đâu rồi.
Ực!
Tất cả mọi người nuốt nước miếng.
Lã Khải Minh kinh hãi nâng tay lên, lắp bắp nói:
- Sư. . . Sư đệ, hắn ở chỗ ngươi kìa.
- Chỗ ta? - Lâm Phàm nhìn nhìn. - Đâu?
Mọi người nhìn thấy tình cảnh đấy không khỏi cảm thán, cũng quá tàn bạo rồi.
Lúc này Thanh Manh đã bị Lang Nha Bổng chọc thủng rồi, vắt ngang trên chùy, hấp hối chỉ còn lại có một hơi.
Chương 40
----------------------------------------------
Lâm Phàm thở phì phò, vừa rồi dùng lực có hơi quá mức, bây giờ bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.
Vác Lang Nha Bổng trên vai, nhìn trước nhìn sau Lâm Phàm cũng không thể tìm ra được bóng dáng của tên này:
- Ta chịu hắn rồi, rốt cuộc là đi đâu vậy. Ta đang tấn công như bão táp vậy mà cũng có thể lặng lẽ chuồn mất, xem ra là cũng có chút bản lĩnh. Dù nói ta thua, ta cũng không thấy oan ức.
Mọi người nghe thấy một người như Lâm sư đệ nay lại lầm bầm làu bàu, không biết vì lý do gì mà đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút không thích hợp.
Không phải người này vẫn đang bị Lang Nha Bổng của ngươi đặt trên mặt sao, tại sao ngươi lại không nhìn thấy?
Tí tách!
Lúc này Lâm Phàm cảm thấy hình như có thứ gì rơi xuống trên mặt mình, vừa sờ lên thì thấy một giọt máu tươi. Sau đó hắn lập tức ngẩng đầu, trong phút chốc bị dọa đến trợn tròn mắt.
- Mẹ nó, tên chó kia vì sao lại có mặt ở chỗ này.
Hắn có chút khó hiểu, cái tên tu luyện tà đạo Thanh Manh này thế mà lại bị Lang Nha Bổng đánh cho gục, lồng ngực sớm đã đổ máu, thoạt nhìn liền không thể nhận ra.
Trong ánh mắt vô hồn của tên Thanh Manh, lóe ra tia tuyệt vọng, hắn không nghĩ mình lại sẽ có kết cục như vậy
Tôi Thể tầng tám.
Chỉ là một tên Tôi Thể tầng tám rác rưởi vậy mà có thể đánh bại được hắn.
Chẳng lẽ bản thân mình đến cả rác rưởi cũng không bằng?
Lâm Phàm trực tiếp kéo Lang Nha Bổng lên, vung một cái thật mạnh, trực tiếp quất Thanh Manh sang một bên, sau đó kêu gào nói:
- Thấy chưa, ta đã nói với ngươi, đừng khi dễ bằng hữu ta. Nhưng ngươi vẫn không nghe, hiện tại biết kết cục rồi chứ.
Thanh Manh cũng là Tôi Thể tầng chín thôi, chịu trọng thương như thế đâu thể nào chống đỡ được. Lúc này hắn dùng hết khí lực cuối cùng, nhìn thoáng qua Lâm Phàm, cuối cùng mắt nhắm lại, ngỏm củ tỏi.
“Điểm tích lũy +90.”
Nghe được âm thanh nhắc nhở kia cũng có thể xác định được, tên khốn này chết rồi.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu. Cứ nhất định phải so đấu với hắn, hắn đã nói không ít hơn một lần, đừng so. Nhưng là không ai nghe lời hắn.
Lúc này, hắn chợt nghĩ đến các sư huynh bị đả thương rất nặng kia, liền nhanh chóng chạy đến:
- Lã sư huynh, ngươi không sao chứ?
- Ta không sao cả, chỉ là, sư đệ, ngươi trở nên mạnh như vậy từ lúc nào?
Lã Khải Minh kinh ngạc hỏi, hắn tất nhiên không thể tin được sư đệ thế nhưng có thể đạt được đến cảnh giới này. Có thể chém giết không ghê tay như vậy, thực lực này thật sự làm cho người ta quá sức hoảng sợ rồi.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Sư huynh, không phải sư đệ chém gió. Thứ vũ khí này dùng một tay cũng có thể đánh chết cả một đám người. Huynh tin hay không?
Lã Khải Minh há hốc miệng, hắn cảm giác có chút không theo kịp năng lực của sư đệ mình.
Chuyện này...
Lâm Phàm nhìn ánh mắt khiếp sợ kia của mọi người liền không nhịn được nở nụ cười. Xem ra bọn họ đều đã bị rung động bởi khí thế của mình.
Đôi khi, giấu tài thật đúng là không được rồi, cảm giác bị người khác xem thường đúng là không dễ chịu gì.
- Sư đệ, đệ mau đem đan dược đưa đến cho bọn họ đi. - Lã Khải Minh đem chỗ đan dược trị thương mua được từ tông môn ra.
Tuy rằng không thể đem vết thương dưỡng tốt triệt để, nhưng ít ra có thể tạm thời ổn định thương thế.
- Được.
Lâm Phàm đem đan dược phân phát dần dần. Về phần tên Hoàng Quý kia, liền đưa cho hắn cuối cùng. Ai bảo hắn trước kia đắc tội với mình, trước hết phải chọc cho hắn tức chết đã.
Bọn người Vương Tử Yên lúc này đã sớm trợn tròn mắt, nhìn tên đệ tử khủng bố kia khiêng Lang Nha Bổng bước về phía các nàng, khiến các nàng ai nấy đều có chút sợ hãi.
Cây Lang Nha Bổng dính đầy vết máu kia, đối với nàng hoàn toàn tràn ngập sát ý.
Tên vô dụng bị các nàng xem nhẹ kia, thế nhưng lại quá sức khủng bố như thế. Quả thực dọa chết người ta.
Lúc Lâm Phàm đứng trước mặt Vương Tử Yên, nàng cảm giác được khí tức bức người, phả vào mặt, đây là khí tức cường giả tài năng mới có được đó.
Giờ khắc này ánh mắt nàng nhìn Lâm Phàm đều đã đổi khác hoàn toàn.
- Cho ngươi.
Lâm Phàm đem đan dược ném qua.
Vương Tử Yên gật đầu.
- Cảm ơn.
Vương Thư Phong cũng không khác gì, hắn cũng bị kinh sợ bởi người trước mắt này. Thật không ngờ rằng thực lực của tên này lại mạnh mẽ đến như vậy.
Thanh Manh là Tôi Thể tầng chín, đối với bọn họ đã là cực kỳ khủng bố. Nhưng có lẽ trong mắt tên này, hoàn toàn không cần hắn tốn sức động tay động chân.
Nhất là Lang Nha Bổng kia, cái đầu siêu to, nếu như bị gõ trúng, e rằng chỉ có một con đường chết.
Thi thể Thanh Manh vẫn còn đang ở đó, quay lại nhìn thêm một lần nữa, phát hiện ra đã sớm biến dạng hoàn toàn rồi.
Thật là!
Nuốt nuốt nước miếng, tỏ vẻ kính sợ.
Đối với ánh mắt mấy người này nhìn mình, Lâm Phàm cảm thấy hết sức vừa lòng. Thân là cường giả như hắn, phải tận hưởng ánh mắt sùng bài này một chút mới được.
Sau đó, hắn liền đi đến bên cạnh Hoàng Phú Quý.
Hoàng Phú Quý vẫn đang trong cơn khiếp sợ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Hắn đã bị bộ dáng cuồng bạo kia của Lâm Phàm thuyết phục. Nhớ đến lần đó ở tông môn, nếu cũng phát sinh xung đột tương tự, có phải mình cũng bị gõ chết như thế hay không?
Nghĩ đến tình huống này, hắn liền cảm thấy may mà lần đó bản thân mình bình tĩnh, nếu không hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.
- Hoàng sư huynh, huynh không sao chứ?
Lâm Phàm tươi cười, đối với bậc tiền bối hắn vẫn có đầy đủ sự tôn trọng. Người trước mắt này tuy là hoàng tử đồng nát, chính hắn vẫn còn để bụng đó.
- Không sao, Lâm sư đệ, đệ thật sự quá lợi hại. - Hoàng Phú Quý vội vàng nói.
- Hê hê, bình thường thôi.
Lâm Phàm khiêm tốn nói, sau đó đi về phía Lã Khải Minh.
Đột nhiên!
Một cỗ sát ý từ phía sau ập đến.
Tâm tình Lã Khải Minh vừa được buông lỏng, nay nhất thời cả kinh:
- Cẩn thận..
Một cỗ khí lạnh từ không trung nhanh chóng ập đến, trong tuyết còn phảng phất ánh kiếm quang. Người đến này không phải là người bình thường.
Chỉ có điều một kiếm này cũng không phải hướng đến tấn công Lâm Phàm, mà từ đầu tới cuối chỉ nhằm vào Hoàng Phú Quý.
Hoàng Phú Quý cảm nhận được cỗ sát ý này là tập trung vào mình, lập tức sợ đến mức mặt tái mét. Đối với hắn mà nói, một kiếm này đã nhanh tới cực hạn rồi, hoàn toàn không cho hắn thời giản để phản ứng lại.
Tiêu đời.
Tiêu đời chắc rồi.
- Muội muội, có lẽ ta không thể đợi được ngày đại hôn của muội.
Hoàng Phú Quý tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Mà bọn Trương Long cũng hết sức vội vàng. Bọn họ không ngờ rằng thế nhưng lại có người sẽ đánh lén đến đây, còn là hết sức đê tiện, vô sỉ, nhằm vào Hoàng sư đệ đang mang trọng thương mà tấn công.
Lúc này Hoàng Phú Quý chỉ còn biết nằm chờ chết.
Hự!
Đột nhiên, ngay lúc ấy, Hoàng Phú Quý cảm nhận có người nắm lấy bả vai mình. Thời điểm hắn mở to mắt nhìn đến, phát hiện Lâm sư đệ vừa rời đi thế mà lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hắn liền cúi đầu xuống không dám tin, nhìn thấy thân thể phủ đầy tuyết trắng của Lâm Phàm giờ đây còn có một thanh kiếm đâm xuyên qua. Máu tươi theo thân kiếm chậm rãi chảy xuống.
- Hoàng sư huynh, ngươi không có chuyện gì chứ?
Lâm Phàm chậm rãi hỏi, mày lại nhăn cả vào nhau, hiển nhiên đang rất thống khổ.
Tên đánh lén thấy một chiêu đã thành, nháy mắt liền rút trường kiếm về, nhanh chóng rút lui.
Hoàng Phú Quý nghe được lời này của Lâm sư đệ, trái tim liền kích động mãnh liệt. Hắn không nghĩ đến Lâm sư đệ có thể thay hắn cản một kiếm, còn có thể hỏi hắn có xảy ra chuyện gì hay không. Hắn cảm thấy thế giới này thay đổi nhanh quá hắn không theo kịp rồi.
- Lâm sư đệ, ngươi vì cái gì...
Hoàng Phú Quý thực không dám tin.
Lâm Phàm sắc mặt thoáng trắng bệch:
- Hoàng sư huynh, ngươi vẫn còn có người nhà, đại hôn của muội muội ngươi vẫn còn chờ ngươi đến dự, làm sao có thể chết ở chỗ này. Sư đệ tứ cố vô thân, chết cũng sẽ không có ai khóc thương, không cần bận lòng.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Phú Quý nháy mắt thay đổi mạnh mẽ. Nước mắt ào ào chảy ra, vẻ mặt bi phẫn mà lại thương tâm:
- Lâm sư đệ, ta...
Nghẹn ngào.
Hiện tại hắn cảm thấy hối hận không kịp, hắn như thế nào lại không sớm nhận ra Lâm sư đệ là người như thế nào. Trước kia còn oán hận Lâm sư đệ, bây giờ ngẫm lại, bản thân mình thật sự quá đáng giận.
Lã Khải Minh cũng khiếp sợ vì cảnh tượng này.
Lâm Phàm thần sắc lẫm liệt nhìn về bóng dáng tên che mặt ở xa kia, không chút do dự cầm lấy Lang Nha Bổng, hô lớn:
- Các sư huynh, mọi người cứ yên tâm. Có ta ở đây, không ai có thể đả thương mọi người.
Ô ô!
Giờ khắc này, Hoàng Phú Quý nhìn bóng dáng tuy rằng trông nhỏ gầy, nhưng lại như núi cao chắn trước mặt bọn họ. Nước mắt hắn giống như lụt tràn, không nhịn được nữa mà tuôn trào.
Lâm Phàm nhủ thầm trong lòng, tình huống hiện tại hơi có chút không ổn, chỉ sợ thực lực của đối phương mạnh hơn so với Thanh Manh. Vừa rồi chắn giúp Hoàng Phú Quý một kiếm cũng chỉ là chút tính toán riêng trong lòng hắn mà thôi.
Bất quá hiệu quả không tồi, một kiếm này đỡ thay không hề uổng phí..
Hơn nữa hắn phát hiện sát khí của tên đánh lén vừa rồi là tập trung ở trên người mình. Xem ra người mà hắn muốn đâm chết là chính mình.
Lâm Phàm vung lên Lang Nha Bổng, quát:
- Có giỏi thì đuổi theo ta.
Sau đó hắn liền hướng đến chỗ vực sâu mà chạy đến, đồng thời hô to:
- Các sư huynh, đừng báo thù cho...
Người bịt mặt không nói một câu nào, đuổi theo Lâm Phàm.
- Lâm sư đệ...
Mọi người kinh hô, nhưng thực sự chỉ có bất lực.
Hoàng Phú Quý nhìn Lâm sư đệ mỗi một bước chạy đều vẩy máu ra tuyết trắng, cả người đổ gục trên mặt đấy khóc đến giày xéo tim gan.
Hắn không ngờ được rằng, lại còn có người chắn kiếm thay cho hắn.
Mà lý do kia, hắn càng chưa bao giờ nghĩ đến.
Đều là mình trách lầm Lâm sư đệ.
...