• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vợ Hợp Pháp (2 Viewers)

  • Phần 9

Vợ Hợp Pháp​





Phần 9


VỢ HỢP PHÁP
Chương 9 – Hoá giải.


Nghe tiếng anh hỏi tôi cũng quyết định chìa chiếc áo về phía anh thẳng thắn hỏi:


– Anh, đây là gì? Có phải đó là lý do thời gian qua anh lạnh nhạt với em không?


Chồng tôi nhìn chăm chú vào vết mờ đỏ trên cổ áo, còn tôi quan sát từng chi tiết nhỏ trên gương mặt anh. Lời nói của anh có thể là giả dối, nhưng biểu hiện chắc chắn là thật. Chỉ có điều là từ nãy đến giờ ngoài động tác cau mày như suy nghĩ điều gì thì anh không hề có biểu hiện gì khác, một chút giật mình cũng không. Cái biểu hiện này của anh thật sự không hề giống với một kẻ ăn vụng bị phát hiện một chút nào cả.


– Anh nhớ ra rồi, dấu này rất có thể là từ sáng nay, lúc thang máy gần đóng cửa thì Yến chạy tới, có lẽ do bê tập tài liệu nhiều quá nên cô ấy vô tình vấp ngã vào người anh.


– Yến? Cô ta là ai?


– À anh quên không kể với em, cô ấy là nhân viên mới công ty tuyển thay vị trí của em. Cô này mới ra trường, nhưng được khái chịu khó học hỏi.


Cái cách anh trả lời, và cả những biểu hiện trên gương mặt anh cho tôi thấy anh không hề nói dối. Có điều lòng tôi vẫn có chút gì đó lo lắng. Cô Yến kia là ai? Dấu son này chỉ là vô tình hay là do cô ta cố ý?


Hiện tại có thể chồng tôi không có gì, nhưng xã hội bây giờ con giáp thứ 13 nhan nhản, chồng tôi đẹp trai, thành đạt như thế đâu thiếu em muốn ngã vào lòng. Chưa kể đến việc trong công ty vẫn còn lời đồn vợ chồng tôi rạn nứt nên tôi mới vội vã nghỉ việc ở đó. Có quá nhiều lý do để cho các em mới lớn muốn ngồi vào cái vị trí phu nhân trưởng phòng, à không phải là phó giám đốc kinh doanh chứ. Chồng tôi mới được thăng chức, chỉ chờ công ty công bố chính thức nữa thôi. Không được, tôi nhất định phải cẩn trọng trong nếu không sẽ mất chồng như chơi.


Thấy tôi cứ ngây người đứng đó, anh vỗ nhẹ vào vai tôi hỏi:


– Em sao thế? Vẫn chưa tin?


– Không… à anh này, hay là cuối tuần này vợ chồng mình về quê chồng đi, mấy lần mẹ điện lên nhắc suốt.


– Cũng được, cũng lâu lắm rồi vợ chồng mình không về quê.


Anh nói xong thì đi vào nhà tắm, cánh cửa vừa đóng anh lại thò đầu ra nói lớn:


– Anh quên, anh có bất ngờ này chưa nói với em.


– Chuyện gì vậy anh?


Anh không đáp mà nhanh chân chạy ra ngoài, mở chiếc cặp làm việc rồi cẩn thận lôi một tờ giấy được đóng dấu đỏ của công ty đưa lên trước mặt tôi hớn hở khoe:


– Em xem đi, thấy chồng em thế nào?


Hóa ra là tờ “ quyết định thăng chức” của chồng tôi, tờ giấy này tôi đã đọc được từ hôm trước mà anh không biết. Nhưng kệ, chồng tôi đang vui nên tôi vẫn giả bộ bất ngờ cho anh hạnh phúc:


– Chồng em là phó giám đốc, là thật hả chồng?


– Thật 100%, cũng vì cái ghế này mà thời gian qua anh mới đi sớm về muộn và không có nhiều thời gian quan tâm tới em. Thiệt thòi cho em lắm phải không?


Tôi giật mình nhìn anh, 8 tháng rồi, anh chưa quan tâm tôi như thế, ngay cả trong khi 49 ngày của con tôi khóc đến ngất lịm anh cũng chỉ ngồi lặng im ở bên. Một chút đau lòng khi nhớ tới con, cộng thêm một chút tủi thân vì được chồng quan tâm khiến tôi òa khóc nức ở. Anh thấy tôi khóc thì luống cuống đánh rơi cả tờ giấy trên tay vội vã lau nước mắt cho tôi rồi hỏi:


– Anh nói gì sai hả em?


Tôi lắc đầu không đáp càng khiến anh lo hơn mà hỏi dồn dập:


– Vậy tại sao em khóc, hay em vẫn còn nghĩ về vết son, hay em có chuyện gì dấu anh? Em nói đi, đừng khóc nữa.


– Vì… lâu lắm rồi… anh mới… quan tâm em như thế.


Câu trả lời ấy của tôi khiến cho gương mặt anh phút chốc trở nên cứng ngắc, ánh mắt anh nhìn tôi cũng chứa đầy tia xót xa, tội lỗi. Bàn tay ôm chặt tôi vào lòng, khẽ kê cằm lên đầu tôi anh khẽ nói:


– Anh xin lỗi, anh không nghĩ mình lại làm em tổn thương nhiều đến vậy. Anh là người chồng tồi, anh ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho cảm xúc của bản thân và công việc, không biết quan tâm đến em để em phải chịu khổ. Anh là thằng tồi…


Giây phút ấy có một giọt nước rơi trên tóc tôi, là anh đang khóc nhưng không muốn tôi thấy nên cứ ôm chặt tôi mãi không buông. Tôi cũng không có ý định đẩy anh ra nên cứ tham lam mà dựa đầu vào vai anh. Tôi khóc, anh cũng khóc, khóc vì những tổn thương suốt thời gian qua. Khóc cho cả cái hạnh phúc nhỏ nhoi ngày hôm nay nữa.


Hy vọng sau hôm nay vợ chồng tôi có thể hiểu nhau hơn, càng hi vọng chúng tôi có thể đi bên nhau đến cuối con đường. Dù anh rất nhiều lần vô tâm tới mức tàn nhẫn với tôi nhưng trái tim nhỏ bé này của tôi vẫn chưa một lần hết yêu anh. Cũng vì quá yêu anh nên tôi mới có nhiều dũng khí để tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác. Chỉ cần anh níu giữ chắc chắn tôi sẽ ở lại.


Thật ra cho đến tận bây giờ tôi vẫn có một chút không hiểu, tại sao cứ mỗi lần tôi muốn rời đi anh lại ngay lập tức thay đổi và yêu thương tôi gấp bội dù trước đó vô tình tới mức nào đi nữa? Là vì anh yêu tôi, hay chỉ vì không muốn mất đi một mối quan hệ quen thuộc? Câu hỏi này tới bây giờ tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói ra, tôi sợ khi mọi chuyện quá rạch ròi bản thân lại là người bị tổn thương. Thôi thì chỉ cần anh không phụ tôi, không phản bội tôi còn lại tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua để tự vẽ cho mình một hạnh phúc.


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom