Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153: Hoạ Thuỷ Tây Dẫn
"Sao rồi, phải chăng Thiểm tộc đã xảy ra vấn đề gì rồi, công chúa Hô Lan Na đã tìm được chưa?" Tại thời điểm quan trọng này, những lão đầu tử này thực sự cũng không muốn nhìn thấy Thiểm tộc phát sinh biến cố gì nữa, dựa vào trí tuệ và lịch duyệt của ba lão gia hoả này, tự nhiên là có thể từ chuyện Hô Lan Na mất tích liên tưởng đến chuyện gì.
Dù sao thì A Lỗ Thai vừa mới thống nhất các bộ lạc Thiểm tộc, những người không phục hắn ta vẫn còn đó.
Lâm Phong nói: "Vấn đề của Thiểm tộc tuy không lớn, nhưng nơi hạ lạc của Hô Lan Na vẫn còn không ró ràng!"
Ba lão đầu tử nhìn nhau, sau đó La Đế Phong cất lời hỏi: "Vậy A Lỗ Thai phản ứng ra sao?"
Lâm Phong vừa cười vừa trả lời: "A Lỗ Thai thì không có gì, chỉ là khi ta đi ngang qua Vân Vụ sơn thì bắt gặp một số sự tình kỳ quái!"
Ba lão đầu tử thay nhau hỏi kỹ quá trình xảy ra như thế nào, Lâm Phong đại khái kể lại toàn bộ, sau đó hỏi: "Các người có biết những truyền thuyết gì về Vân Vụ sơn hay không, bên trong đó tại sao lại có những người tu đạo giống như ta, Thản Tang đại lục là thế giới của nền văn minh ma pháp, làm thế nào mà ở đây lại xuất hiện những yêu quái đã tu luyện hữu thành cho được!"
Tạp Lạp Kì giương đôi mắt cá chết lên nói: "Chà, kỳ sự thì năm nào cũng có nhưng riêng năm nay thì lại đặc biệt nhiều, Vân Vụ sơn từ thời viễn cổ đã là cấm khu của tất cả những chủng tộc có trí tuệ trên Thản Tang đại lục, từ trước đến nay không có một ai biết được trong đó có những loại ma thú như thế nào, một số cường giả mạo hiểm tiến vào để dò xét sự tình trong đó, tất cả đều một đi không trở lại, không ngờ rằng nó lại có liên quan đến cái thế giới của ngươi, thực đúng là một quái sự!"
Pháp Lạp Đế nói: "Theo như ngươi nói thì những con yêu quái gì gì đó có khả năng là Thái Cổ Ma Thần trong truyền thuyết, án chiếu theo lời tương truyền từ những chủng tộc viễn cổ có trí tuệ thì thần để cũng chính là do những Thái Cổ Ma Thần này biến hoá mà thành, ta có một thắc mắc là không biết những Thái Cổ Ma Thần khi so sánh thực lực với thần thú, thì bên nào cường hãn hơn?
Lâm Phong nói: "Điều này còn cần phải nói nữa sao, khẳng định với các ông là Thái Cổ Ma Thần còn cường hãn hơn thần thú nhiều. Theo như thị giác của ta thì Thái Cổ Ma Thần mà các ông truyền ngôn, cũng chính là yêu quái có thực lực cường đại trong thế giới của bọn ta, những yêu quái này có khả năng tu thành nguyên thần, cũng có thể tính là đã chân chính bước vào cánh cửa tu đạo rồi. Còn thần thú tuy có thực lực cường hãn nhưng lại không thể tu thành nguyên thần, dĩ tham tạo hóa, thủy chung còn chưa thế tiến vào cánh cửa tu đạo được, thậm chí còn bị rơi xuống một bậc khác!"
La Đế Phong nói : "Điều khiến ta kì quái là mọt vạn năm trước đã có người từ thế giới của ngươi chạy đến Thản Tang đại lục, tại sao một vạn năm sau ngươi cũng chạy đến Thản Tang đại lục, kế tiếp ngươi không biết là còn có bao nhiêu người tu đạo ở cái thế giới của các ngươi chạy đến Thản Tang đại lục nữa, như thế thì ma pháp sư ở Thản Tang đại lục còn có tác dụng gì nữa đây!"
Lâm Phong lấy tay xoa xoa cái đầu đng nhức nhối, rồi nói: "Thanh Vân Tử chính ra là từ tiên giới đến đây, trong khi ta thì lại từ nhân giới đến. Tiên giới có cái dạng như thế nào ta cũng không rõ, chỉ nghe nói lại là sau khi vượt qua cửu thiên lôi kiếp thì sẽ phi thăng tiên giới. Bất quá xem ra dù cho ta có thể vượt qua cửu thiên lôi kiếp thì cũng không thể phi thăng được, nếu không thì tại sao Thanh Vân Tử sao không trở về được chứ!"
Dùng ngón tay dương lên, bốn thanh bảo kiếm đột nhiên xuất hiện, chiếm lĩnh bốn phương vị, trong phòng đốn thời kình phong nổi lên ào ạt, khiến các lão đầu tử cả kinh thất sắc, đang ngồi trên ghế không khỏi giật mình đứng dậy, Lâm Phong thu kiếm lại, mỉm cười nói: "Những thanh bảo kiếm này là ta đã lấy được từ trên Vân Vụ sơn, nó cũng có liên hệ đến thế giới của ta. Bốn thanh bảo kiếm này so với pháp bảo do chính ta luyện chế còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần!"
Ba lão đầu tử sợ đến thất kinh, thầm lau mổ hôi lạnh một cách xấu hổ. Mỗi người nhận lấy một thanh bảo kiếm, sau đó quan sát thật kỹ, Tạp Lạp Kì nói: "Thiên Ma Kiếm, là văn tự của nhân loại ở Thản Tang đai lục, thiên nột! Cái này làm sao có khả năng chứ, chẳng lẽ loại văn tự này đã tồn tại từ thời viễn cổ sao? Nhưng theo lịch sử của nhân loại bọn ta thì loại văn tự này chỉ xuất hiện từ năm ngàn năm trước mà thôi, cái này làm sao có khả năng, chẳng lẽ ngôn ngữ ở thế giới của ngươi giống như là ngôn ngữ của Thản Tang đại lục sao?"
Lâm Phong tâm lý cũng trở nên mơ hồ, những văn tự này ban đầu hắn ta thực sự đọc không được, nhưng sau khi ngưng luyện xuất ra Thái Huyền chân thân thì mới biết được thượng cổ yêu văn này, nên không khỏi thấy càng nhức đầu hơn, nói: "Đây đích xác là văn tự của thế giới bọn ta, nhưng không phải là ngôn ngữ của nhân loại mà là ngôn ngữ của yêu quái, những vấn đề này ta thực sự cũng không tìm được dấu vết gì, các ông cứ từ từ mà suy nghĩ thử xem!"
Ba lão đầu tử giương mắt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy bị làm cho mơ hồ.
Khi trở về trong phủ, chúng nữ đều đã đợi ở trong ngự phòng, Khải Lâm Na cùng Toa Lị Na đích thân xuống bếp, chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, vị mỹ nữ Lộ Thiên Á cũng lăng xăng đòi giúp đỡ một phần, tuy nhiên vị mỹ nữ kị sỹ này căn bổn không phải là loại có thể làm việc nhà, càng giúp càng thấy rối thêm ( cái này giống như là : ngu dốt + nhiệt tình = phá hoại quá heng? ) làm cho bao nhiêu thứ bị đổ vỡ, khiến vị mỹ nữ này thực sự là mất mặt.
Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp lại tập hợp thành một đám với An Lị Ny nháo nha nháo nhác, nói cười khúc khích.
Ngải Lâm Uy Na với gương mặt lạnh lùng ngồi ở một bên, mặc dù rất muốn nhập bọn nhưng không hiểu tại sao, không biết làm thế nào để hòa nhập vào cái đại gia đình nhôn nhịp này, nhìn sang hai khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của hai tiểu nữu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp, bất giác trong ánh mắt lạnh lùng của Ngải Lâm Uy Na không khỏi hiện lên sự hâm mộ cùng đố kỵ.
Còn về mười một vị tye muội của nàng ta đều mặt vô biểu tình đứng sang một bên, bọn họ căn bổn chẳng có chút tình cảm tư duy nào nên cũng không có khả năng khảo lự những vấn đề phức tạp như thế này.
Sau khi Lâm Phong tiến vào cửa, lúc này An Lị Ny đang cười đùa với Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp lập tức nhảy qua một bên, gương mặt biểu hiện ra sự rụt rè bẽn lẽn, rõ ràng trong tiềm thức vẫn còn một phần e sợ Lâm Phong.
Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp vừa chạy vừa đẩy Lâm Phong vào ghế ngồi, hai tiểu nữu này trốn sau lưng hắn cười cười nói nói bát nháo không dừng, nhưng lại không để hắn ta quay đàu lại, hiển nhiên lần "gặp gỡ" vừa trưa hôm qua vẫn còn khiến cho hai tiểu nữu này có phần không còn mặt mũi nào để nhìn người khác.
Lâm Phong thuận tay kéo An Lị Ny lại, rồi nhẹ nhàng ôm nàng đặt trên đùi, hỏi: "Sao rồi, vừa rồi còn thấy nàng vui vẻ mà, sao giờ lại chạy đến đây? Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp có ăn hiếp nàng hay không?"
Thiếu nữ ngước mắt lên nhìn hắn, khẽ mở miệng rồi e dè đáp trả: "Họ đối xử với ta rất tốt!"
Hai tiểu nữu ở đằng sau tức thì làm mặt quỷ với hắn ta, không những thế còn múa múa vài đấm tự như muốn đấm hắn ta vài cái. Lúc này thì Khải Lâm Na cùng Toa Lị Na chỉ những thị nữ sắp xếp bàn tiệc, Lộ Thiến Á xấu hổ đứng ở phía sau, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Thiên nột, tổng cộng là làm bể mất ba cái khay, đáng chết, tại sao ta lại ngốc đến vậy chứ!"
Lâm Phong không khỏi cười khanh khách nói:" Tới bây giờ nàng mới biết làm ình ngốc sao, thôi được rồi, những chuyện này chẳng qua là lúc đàu nàng chưa quyen thôi, sau này chỉ cần chú ý thêm chút nữa là được ngay thôi mà!"
Đoạn hướng về Toa Lị Na và Khải Lâm Na nói: "Sau này những chuyện như thế không cần các nàng bận tâm, cứ giao cho hạ nhân làm là được rồi." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Khải Lâm Na ngọc kiểm hiện lên vẻ không tự nhiên, hiển nhiên chuyện trưa qua đã vượt qua hàng rào đạo đức của nàng ta rồi. Nàng ta khẽ mĩm cười nói : " Không có chuyện gì làm khiến cho tâm lý của thiếp trở nên buồn phiền, tính đi tính lại thì càn phải làm cái gì đó mới an tâm! "
Toa Lị Na từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Lâm Phong, lại gần tai hắn rồi khẽ nói: "Công tử à, hay là tối nay để thiếp và Lộ Thiên Á chăm sóc giấc ngủ cho chàng được không?"
Lâm Phong nghe xong liền khẳng định rằng mỹ nữ này hẳn đã nghe trộm được trận chiến nhục thể của hắn ta cùng với tam nữ rồi, bèn xoay người lại rồi đánh vào cái mông của nàng ta, cười nói: "Muội học cái cách nghe lén đó hồi nào thế, xem thử tối nay ta làm sao mà ta thu thập muội."
Toa Lị Na bật cười khúc khích, sau đó chuyển thân ngồi cạnh hắn ta.
Đái Lệ Ti thuận thế chuyển hông chiếm cái ghế bên trái Lâm Phong, còn Toa Bối Lạp thì giương cặp mắt to lên nhìn sang Toa Lị Na nói: " Thiên nột, Toa Lị Na cô đúng là chẳng biết lễ mạo gì cả, sao lại chiếm mất ghế của ta mất rồi, còn không mau nhường chỗ!"
Toa Lị Na cũng trừng mắt nhìn lại Toa Bối Lạp mà đáp: "Ai quy định rằng chỗ này chỉ có mình cô được ngồi, thật là không có đạo lý gì cả!"
Toa Bối Lạp không phục, vưa mới muốn mở miệng tranh biện thì Khải Lâm Na đã kéo nàng ta đến ngồi bên cạnh, cười nói: " Được rồi, cùng là người nhà với nhau cả, ngồi đâu cũng như nhau mà!"
Tiểu nữu này gương mặt không nguyện ý, trừng mắt nhìn Toa Lị Na một cái. Toa Lị Na không thèm để ý đến, liền đem chiếc ghế của mình nhường lại cho Lộ Thiên Á, còn mình thì ngồi sang bên cạnh.
Lộ Thiên Á gương mặt lúng túng nói: "Ức, cái này ... hay là để Toa Bối Lạp ngồi ở đây đi, ta ngồi bên cạnh cũng được mà, nói xong liền vội vàng ngồi xuống bên cạnh Ngải Lâm Uy Na.
Toa Bối Lạp lại ngượng ngùng không dám chạy đến ngồi, bất quá gương mặt cũng còn chút bực bội.
Lâm Phong bèn kéo An Lị Ny ngồi vào bên cạnh - nguyên bổn chiếc ghế đó trước đây là vị trí của Toa Bối Lạp, xong lại quay sang cười nói với Toa Bối Lạp vài câu, gương mặt của tiểu nha đầu lập tức trở nên hớn hở như thường.
Tiểu long nữ này bản tính vốn thiện lương, chỉ là thường ngày cùng Đái Lệ Ti tranh cãi thành thói quen, hơn nữa vốn lại là cự long nhất tộc, khó có thể tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng kì thực cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa biết chuyện, tính tình còn trẻ con nên nói vài câu là lập tức bình thường trở lại.
Đái Lệ Ti gương mặt đắc ý nói: "Quên nói cho mọi người một tin tức tốt lành, ta hiện nay đã trở thành một Đại Ma Đạo Sư hợp cách rồi! Nguyệt Thần tại thượng, Nguyệt Tinh Linh nhất tộc của ta hiện tại tổng cộng đã có ba vị Đại Ma Đạo Sư rồi, trong tương lai không xa ta nhất định sẽ trở thành vị Thánh Khiết Đại Sư đầu tiên của Nguyệt Tinh Linh nhất tộc trong ngàn năm nay!"
Lâm Phong gõ nhẹ lên trán của Đái Lệ Ti một cái, cười nói: "Được rồi, tiểu tinh linh của ta đương nhiên không phải là thái điểu, có lẽ sẽ trở thành vị tinh linh đại sư đầu tiên trong lịch sử đột phá qua A Lạp Bối Gia pháp tắc cũng không chừng!"
Toa Bối Lạp cũng không chịu thua kém, nói: "Long Thần tại thượng, ta cũng nhất định trở thành đệ nhất vị thất giai Bạch Ngọc Long đệ nhất."
Khải Lâm Na cười nói: "Được rồi, được rồi, cả hai người đều là thiên tài hiếm có của tinh linh tộc và long tộc, tương lai nhất định sẽ trở thành Thánh Giai Đại Sư cùng thất giai Bạch Ngọc Long, hiện tại chúng ta nên bắt đầu dùng bữa thôi!"
Cả hai tiểu nữu đều lộ lên vẻ mặt hoan hỉ, không khỏi cảm thấy tự hào. (Đúng là "tiểu nữu" có khác a!)
Sau khi cùng chúng nữ dùng cơm, Lâm Phong bước vào thư phòng, thì lập tức Bỉ Đặc vô thanh vô tức hiện ra, Lâm Phong đi lại án thư ngồi xuống, sau đó hỏi: "Mọi việc điều tra đến đâu rồi?"
Bỉ Đặc đáp : "Mấy ngày trước Hải Phi Tư đã từng lộ mặt một lần ở núi Khắc Lạp Duy Phu, sau đó thì mất hết tung tích, toạ kịc ủa hắn là siêu giai phi hành ma thú, lại luôn lẩn trốn ở những địa phương không người lui tới, không xuất hiện ở chốn thành thị nên người của chúng ta thực sự rất khó nắm bắt được hành tung cụ thể của hắn!"
Lâm Phong cau đôi kiếm mi lại, hừ một tiếng rồi nói: "Cái loài gián này sống cũng dai quá a, ừm, mấy ngày nưa ta sẽ cấp cho ngươi một con Băng Sương cùng một con Liệt Ảnh Hoả Hạc, dù có là người chết thì cũng phải mang cái xác của hắn ta về đây cho ta!"
Bỉ Đặc gật đầu đáp ứng. Trầm tư một hồi, Lâm Phong dựa tay lên ghế, hỏi tiếp: "Dạo gần đây Tây Phương Tứ Lĩnh có động tĩnh gì không? "
Bỉ Đặc đáp: "Từ sau khi hai mươi tám Thánh Kị Sĩ của liên quân năm nước cùng bảy vị thiên sứ của giáo hội bị ngài tiêu diệt ở Hải Cống Đại Hội, liên minh năm nước không công cũng tự bị phá, Tây Phương Tứ Lĩnh bị mất đi chỗ dựa, hiện tại hành sự rất ít, ngoại trừ âm thầm tự bành trướng quân đội ra, thì không còn động tĩnh gì khác."
Lâm Phong cười lạnh nói: "Cái đám ngu dốt vô tri không biết sống chết này, tính ra cái bổn sự thấy gió chuyển hướng cũng không tệ, ngươi giúp ta đưa cái họa sát thân này cho Tây Phương Tứ Lĩnh, mạo danh ám sát Ái Đức Hoa cái lão hôn quân này, giá họa cho chúng, bức chúng làm phản, nhớ rõ là cầnph ải làm sao để cho người ta tin tưởng là do Tây Phương Tứ Lĩnh làm, tuyệt không được để nghi ngờ về phía ta."
Bỉ Đặc gật đầu đáp ứng, rồi khoanh tay ra phái trước đợi lệnh.
Lâm Phong ngồi lặng im một hồi, sau đó cho gọi Cáp Mô lên căn dặn: "Ta có một chuyện quan trọng giao cho ngươi làm, ngươi lập tức khởi hành đến đế đô, tại lúc Bỉ Đặc phái người ám sát Ái Đức Hoa bệ hạ, ngươi lập tức âm thầm cứu Aí Đức Hoa cùng những hoàng tử cho ta, phải nhớ là không được để cho bất kỳ người nào phát hiện, cũng không được lưu lại bất kỳ bằng chứng gì, phải khiến cho mọi người nghĩ rằng sự ám sát lần này là do Tây Phương Tứ Lĩnh làm."
Cáp Mô nhìn Lâm Phong, muốn hỏi tại sao, nhưng không dám cất tiếng, chỉ gật đầu đáp ứng.
Lâm Phong xua tay nói: "Được rồi, lui xuống đi!"
Hai người toàn thân bao phủ trong bộ hắc bào vô thanh vô tức lui xuống.
Lâm Phong ngẩng đầu lên ỉồi quay lại nhìn Ngải Lâm Uy Na ở phía sau, hắn cười cười hỏi: "Nàng không thấy lạ à?"
Ngải Lâm Uy Na suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Ta không hiểu tạy sao công tử lại làm như vậy!"
Lâm Phong cười hắc hắc, nói: "Không hiểu được thì đừng suy nghĩ nữa, xuân tiêu nhất dạ trị thiên kim, đêm nay ta đến phòng nàng nghỉ ngơi đó!" Nói xong liền ôm lấy eo của mĩ nữ tuyệt sắc này, rồi rời khỏi thư phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Phong ngồi ở tiền viện, cho triệu kiến Quan Nội Chính là An Đức Liệt, An Đức Liệt đang bận rộn giải quyết công văn, nghe lĩnh chủ đại nhân cho triệu kiến liền bỏ hết mọi chuyện, nhanh chóng đi đến.
Lâm Phong nhìn đi nhìn lại mấy lượt vị Quan Nội Chính do bản thân một tay đề bạt. Quả thật có đạo thì nhất định sẽ có người đắc đạo, gà chó cũng được phi thăng. Tuỳ theo bản thân hắn ta tước vị càng cao thì Khắc Khố Sâm Đạt cũng sản sinh không ít quý tộc vào bậc trung và thượng. Người này lúc đầu chỉ là một Thư Kí Quan với thân phận bình dân, hiện nay đã là thượng đẳng quý tộc rồi, trên đỉnh đầu mang theo tước vị là tam đẳng bá tước của đế quốc.
An Đức Liệt chính là từ giai cấp bình dân mà đi lên, tự nhiên không hề có những tập tục lạc hậu của giới quý tộc. Hắn biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì chỉ nên nghe, chuyện gì không nên hỏi, xử lý mọi chuyện đều nhất mực cẩn trọng, trong mười năm đã giúp cho Khắc Khố Sâm Đạt mưa thuận gió hòa, không chỉ là Quan Nội Chính của Khắc Khố Sâm Đạt mà còn là gia thần của Lâm gia.
Phóng mắt nhìn cả các quóc gia nhân loại trên đại lục, muốn tìm một gia tộc nào có thể đứng ngang hàng với Lâm Gia đúng là chưa thể nghĩ ra một cái tên nào. Dưới bóng đại thụ thì không khí cũng trở nên dễ chịu hơn, có thể tiến vào trong Lâm gia, dù cho là làm gia thần, đối với bản thân người đó cũng có thể gọi là quang tông diệu tổ rồi, như thế cũng đủ để thoả mãn rồi, chỉ có một điều cần phải nhớ là nhất nhất trung thành, còn mọi chuyện khác đều không cần phải lo lắng.
"Tài vụ của Khắc Khố Sâm Đạt như thế nào rồi?" Lâm Phong hỏi tiếp: "Muốn thành lập một quân đoàn độ năm mươi vạn quân, tài vụ có thể kham nổi không?"
An Đức Liệt hiển nhiên đối với mọi chuyện đều rõ như lòng bàn tay, không cần suy nghĩ liền nói: "Lĩnh chủ đại nhân, Khắc Khố Sâm Đạt hiện tại quân bị còn tồn trong quân khố khoảng ba mươi vạn bộ, như quả gấp rút chuẩn bị thì ít nhất cũng cần phải có ba tháng mới đủ số. Lương thảo trong khố đủ cho thập vạn đại quân dùng trong một năm, nếu như dùng cho năm mươi vạn đại quân thì nhiều nhất chỉ có thể đủ chi dụng trong ba tháng.
Lâm Phong nhíu mày nói: "Ít thế à, không lâu sau Khắc Khố Sâm Đạt cần phải tổ chức một quân đoàn năm mươi vạn đại quân. Hơn nữa tất cả đều phải toàn bộ là giáp sắt kỵ binh, bây giờ ngươi hãy lập tức giúp ta tổ chức chuẩn bị vật tư, mọi chuyện khác tạm thời không cần lo lắng, hiện tại việc đầu tiên cần làm là phải giúp ta chuẩn bị vật tư cho việc thành lập quân đoàn một cách đầy đủ."
An Đức Liệt cung kính nói: "Như quả gấp rút chuẩn bị thì chỉ cần khoảng thời gian ba tháng sẽ có thể chuẩn bị tốt những vật tư cần thiết cho Lĩnh chủ đại nhân."
Lâm Phong mãn ý nói: "Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta hiện tại còn bao nhiêu tư kim có thể sử dụng?"
An Đức Liệt đáp: "Hiện tại trong khố có hai ngàn vạn kim tệ, nếu như tính thêm các vật tư khác thì còn hơn con số đó rất xa."
"Hai ngàn vạn?" Lâm Phong nói: "Binh lính thông thường thì mỗi tháng được một kim tệ, tướng lĩnh khác thì từ hai đến mười kim tệ bất đồng, tính ra thì năm mươi vạn đại quân thì mỗi tháng quân phí cần khoảng hai trăm vạn kim tệ, chưa tính đến tiền đền bù cho binh sĩ tử vong và hoa phí tổn thương khải giáp, hai ngàn vạn kim tệ chỉ đủ dùng cho năm mươi vạn đại quân chi dùng cho mười tháng, Khắc Khố Sâm Đạt đã tích trữ mười năm, làm thế nào mà lại ít vậy?"
An Đức Liệt tức thì sửng sốt, trong lòng không khỏi thầm nói, vị lĩnh chủ đại nhân này đúng là chưa học qua bậc tiểu học, đến việc tính toán cũng không thông, hơn nữa, những binh sĩ phổ thông của đế quốc mỗi tháng chỉ được năm ngân tệ, nhưng sĩ binh ở Khắc Khố Sâm Đạt lại được một kim tệ, điều này đơn giản là vứt tiền qua của sổ mà!
An Đức Liệt trong lòng thực muốn mắng một câu "bại gia tử", nhưng hắn thật sự không dám, liền vội vàng: "Lĩnh chủ đại nhân, hai ngàn vạn kim tệ chỉ là sôd tiền tồn trong khố mà thôi, những vật tư hậu bị của Khắc Khố Sâm Đạt còn có giá trị vượt xa con số đó, chỉ tính đến tinh kim mỗi năm thu được thì cũng đủ chi dùng cho quân đoàn một trăm vạn quân trong một năm, hơn nữa còn có đặc sản và ma pháp sản phẩm của Nguyệt Tinh Linh nhất tộc, cùng với phần lợi nhuận trong việc thu thuế, tất cả cộng lại có thể đủ cho các quân đoàn của đế quốc chi dụng trong mười năm."
"Ặc!" Lâm Phong cuối cùng đã phát hiện mình đã hỏi một câu ngu phi thường, tài vụ là cái gì chứ, bản thân hắnc ăn bổn chưa tiếp xúc qua bao giờ, mà có xem thì cũng chỉ xem xét bề ngoài mà thôi, xem ra cái vấn đề này tốt nhất là thỉnh giáo Khải Lâm Na một phen mới được, nếu không sau này lại bị mất mặt trước cái đám thủ hạ nữa.
Bất quá, An Đức Liệt tuy không nói rõ Khắc Khố Sâm Đạt tài phú bao nhiêu, những từ những con số đã nói chỉ là qua phán đoán. Lâm Phong nghe xong cũng không khỏi giật mình vì tài phú của bản thân, không ngờ tài phú hiện tại của Khắc Khố Sâm Đạt lại có thể đủ dùng cho các quân đoàn của đế quốc chi dùng trong mười năm, đúng là một con số kinh nhân mà.
"Tốt lắm, ngươi lui ra trước đi, nhớ là mau chóng chuẩn bị những vật tư cho đầy đủ." Nói xong xua tay, khiến cho An Đức Liệt mang theo sắc mặt cổ quái đi ra. Lâm Phong hiện tại đúng là quá mất mặt, tự thân đến tiểu viện của Thiên Hương công chúa.
Đã có một đoạn thời gian không gặp mặt, cũng không biết thảo nguyên thiếu nữ quật cường đó dạo này ra sao?
Dù sao thì A Lỗ Thai vừa mới thống nhất các bộ lạc Thiểm tộc, những người không phục hắn ta vẫn còn đó.
Lâm Phong nói: "Vấn đề của Thiểm tộc tuy không lớn, nhưng nơi hạ lạc của Hô Lan Na vẫn còn không ró ràng!"
Ba lão đầu tử nhìn nhau, sau đó La Đế Phong cất lời hỏi: "Vậy A Lỗ Thai phản ứng ra sao?"
Lâm Phong vừa cười vừa trả lời: "A Lỗ Thai thì không có gì, chỉ là khi ta đi ngang qua Vân Vụ sơn thì bắt gặp một số sự tình kỳ quái!"
Ba lão đầu tử thay nhau hỏi kỹ quá trình xảy ra như thế nào, Lâm Phong đại khái kể lại toàn bộ, sau đó hỏi: "Các người có biết những truyền thuyết gì về Vân Vụ sơn hay không, bên trong đó tại sao lại có những người tu đạo giống như ta, Thản Tang đại lục là thế giới của nền văn minh ma pháp, làm thế nào mà ở đây lại xuất hiện những yêu quái đã tu luyện hữu thành cho được!"
Tạp Lạp Kì giương đôi mắt cá chết lên nói: "Chà, kỳ sự thì năm nào cũng có nhưng riêng năm nay thì lại đặc biệt nhiều, Vân Vụ sơn từ thời viễn cổ đã là cấm khu của tất cả những chủng tộc có trí tuệ trên Thản Tang đại lục, từ trước đến nay không có một ai biết được trong đó có những loại ma thú như thế nào, một số cường giả mạo hiểm tiến vào để dò xét sự tình trong đó, tất cả đều một đi không trở lại, không ngờ rằng nó lại có liên quan đến cái thế giới của ngươi, thực đúng là một quái sự!"
Pháp Lạp Đế nói: "Theo như ngươi nói thì những con yêu quái gì gì đó có khả năng là Thái Cổ Ma Thần trong truyền thuyết, án chiếu theo lời tương truyền từ những chủng tộc viễn cổ có trí tuệ thì thần để cũng chính là do những Thái Cổ Ma Thần này biến hoá mà thành, ta có một thắc mắc là không biết những Thái Cổ Ma Thần khi so sánh thực lực với thần thú, thì bên nào cường hãn hơn?
Lâm Phong nói: "Điều này còn cần phải nói nữa sao, khẳng định với các ông là Thái Cổ Ma Thần còn cường hãn hơn thần thú nhiều. Theo như thị giác của ta thì Thái Cổ Ma Thần mà các ông truyền ngôn, cũng chính là yêu quái có thực lực cường đại trong thế giới của bọn ta, những yêu quái này có khả năng tu thành nguyên thần, cũng có thể tính là đã chân chính bước vào cánh cửa tu đạo rồi. Còn thần thú tuy có thực lực cường hãn nhưng lại không thể tu thành nguyên thần, dĩ tham tạo hóa, thủy chung còn chưa thế tiến vào cánh cửa tu đạo được, thậm chí còn bị rơi xuống một bậc khác!"
La Đế Phong nói : "Điều khiến ta kì quái là mọt vạn năm trước đã có người từ thế giới của ngươi chạy đến Thản Tang đại lục, tại sao một vạn năm sau ngươi cũng chạy đến Thản Tang đại lục, kế tiếp ngươi không biết là còn có bao nhiêu người tu đạo ở cái thế giới của các ngươi chạy đến Thản Tang đại lục nữa, như thế thì ma pháp sư ở Thản Tang đại lục còn có tác dụng gì nữa đây!"
Lâm Phong lấy tay xoa xoa cái đầu đng nhức nhối, rồi nói: "Thanh Vân Tử chính ra là từ tiên giới đến đây, trong khi ta thì lại từ nhân giới đến. Tiên giới có cái dạng như thế nào ta cũng không rõ, chỉ nghe nói lại là sau khi vượt qua cửu thiên lôi kiếp thì sẽ phi thăng tiên giới. Bất quá xem ra dù cho ta có thể vượt qua cửu thiên lôi kiếp thì cũng không thể phi thăng được, nếu không thì tại sao Thanh Vân Tử sao không trở về được chứ!"
Dùng ngón tay dương lên, bốn thanh bảo kiếm đột nhiên xuất hiện, chiếm lĩnh bốn phương vị, trong phòng đốn thời kình phong nổi lên ào ạt, khiến các lão đầu tử cả kinh thất sắc, đang ngồi trên ghế không khỏi giật mình đứng dậy, Lâm Phong thu kiếm lại, mỉm cười nói: "Những thanh bảo kiếm này là ta đã lấy được từ trên Vân Vụ sơn, nó cũng có liên hệ đến thế giới của ta. Bốn thanh bảo kiếm này so với pháp bảo do chính ta luyện chế còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần!"
Ba lão đầu tử sợ đến thất kinh, thầm lau mổ hôi lạnh một cách xấu hổ. Mỗi người nhận lấy một thanh bảo kiếm, sau đó quan sát thật kỹ, Tạp Lạp Kì nói: "Thiên Ma Kiếm, là văn tự của nhân loại ở Thản Tang đai lục, thiên nột! Cái này làm sao có khả năng chứ, chẳng lẽ loại văn tự này đã tồn tại từ thời viễn cổ sao? Nhưng theo lịch sử của nhân loại bọn ta thì loại văn tự này chỉ xuất hiện từ năm ngàn năm trước mà thôi, cái này làm sao có khả năng, chẳng lẽ ngôn ngữ ở thế giới của ngươi giống như là ngôn ngữ của Thản Tang đại lục sao?"
Lâm Phong tâm lý cũng trở nên mơ hồ, những văn tự này ban đầu hắn ta thực sự đọc không được, nhưng sau khi ngưng luyện xuất ra Thái Huyền chân thân thì mới biết được thượng cổ yêu văn này, nên không khỏi thấy càng nhức đầu hơn, nói: "Đây đích xác là văn tự của thế giới bọn ta, nhưng không phải là ngôn ngữ của nhân loại mà là ngôn ngữ của yêu quái, những vấn đề này ta thực sự cũng không tìm được dấu vết gì, các ông cứ từ từ mà suy nghĩ thử xem!"
Ba lão đầu tử giương mắt nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy bị làm cho mơ hồ.
Khi trở về trong phủ, chúng nữ đều đã đợi ở trong ngự phòng, Khải Lâm Na cùng Toa Lị Na đích thân xuống bếp, chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, vị mỹ nữ Lộ Thiên Á cũng lăng xăng đòi giúp đỡ một phần, tuy nhiên vị mỹ nữ kị sỹ này căn bổn không phải là loại có thể làm việc nhà, càng giúp càng thấy rối thêm ( cái này giống như là : ngu dốt + nhiệt tình = phá hoại quá heng? ) làm cho bao nhiêu thứ bị đổ vỡ, khiến vị mỹ nữ này thực sự là mất mặt.
Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp lại tập hợp thành một đám với An Lị Ny nháo nha nháo nhác, nói cười khúc khích.
Ngải Lâm Uy Na với gương mặt lạnh lùng ngồi ở một bên, mặc dù rất muốn nhập bọn nhưng không hiểu tại sao, không biết làm thế nào để hòa nhập vào cái đại gia đình nhôn nhịp này, nhìn sang hai khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của hai tiểu nữu Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp, bất giác trong ánh mắt lạnh lùng của Ngải Lâm Uy Na không khỏi hiện lên sự hâm mộ cùng đố kỵ.
Còn về mười một vị tye muội của nàng ta đều mặt vô biểu tình đứng sang một bên, bọn họ căn bổn chẳng có chút tình cảm tư duy nào nên cũng không có khả năng khảo lự những vấn đề phức tạp như thế này.
Sau khi Lâm Phong tiến vào cửa, lúc này An Lị Ny đang cười đùa với Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp lập tức nhảy qua một bên, gương mặt biểu hiện ra sự rụt rè bẽn lẽn, rõ ràng trong tiềm thức vẫn còn một phần e sợ Lâm Phong.
Đái Lệ Ti cùng Toa Bối Lạp vừa chạy vừa đẩy Lâm Phong vào ghế ngồi, hai tiểu nữu này trốn sau lưng hắn cười cười nói nói bát nháo không dừng, nhưng lại không để hắn ta quay đàu lại, hiển nhiên lần "gặp gỡ" vừa trưa hôm qua vẫn còn khiến cho hai tiểu nữu này có phần không còn mặt mũi nào để nhìn người khác.
Lâm Phong thuận tay kéo An Lị Ny lại, rồi nhẹ nhàng ôm nàng đặt trên đùi, hỏi: "Sao rồi, vừa rồi còn thấy nàng vui vẻ mà, sao giờ lại chạy đến đây? Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp có ăn hiếp nàng hay không?"
Thiếu nữ ngước mắt lên nhìn hắn, khẽ mở miệng rồi e dè đáp trả: "Họ đối xử với ta rất tốt!"
Hai tiểu nữu ở đằng sau tức thì làm mặt quỷ với hắn ta, không những thế còn múa múa vài đấm tự như muốn đấm hắn ta vài cái. Lúc này thì Khải Lâm Na cùng Toa Lị Na chỉ những thị nữ sắp xếp bàn tiệc, Lộ Thiến Á xấu hổ đứng ở phía sau, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Thiên nột, tổng cộng là làm bể mất ba cái khay, đáng chết, tại sao ta lại ngốc đến vậy chứ!"
Lâm Phong không khỏi cười khanh khách nói:" Tới bây giờ nàng mới biết làm ình ngốc sao, thôi được rồi, những chuyện này chẳng qua là lúc đàu nàng chưa quyen thôi, sau này chỉ cần chú ý thêm chút nữa là được ngay thôi mà!"
Đoạn hướng về Toa Lị Na và Khải Lâm Na nói: "Sau này những chuyện như thế không cần các nàng bận tâm, cứ giao cho hạ nhân làm là được rồi." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Khải Lâm Na ngọc kiểm hiện lên vẻ không tự nhiên, hiển nhiên chuyện trưa qua đã vượt qua hàng rào đạo đức của nàng ta rồi. Nàng ta khẽ mĩm cười nói : " Không có chuyện gì làm khiến cho tâm lý của thiếp trở nên buồn phiền, tính đi tính lại thì càn phải làm cái gì đó mới an tâm! "
Toa Lị Na từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Lâm Phong, lại gần tai hắn rồi khẽ nói: "Công tử à, hay là tối nay để thiếp và Lộ Thiên Á chăm sóc giấc ngủ cho chàng được không?"
Lâm Phong nghe xong liền khẳng định rằng mỹ nữ này hẳn đã nghe trộm được trận chiến nhục thể của hắn ta cùng với tam nữ rồi, bèn xoay người lại rồi đánh vào cái mông của nàng ta, cười nói: "Muội học cái cách nghe lén đó hồi nào thế, xem thử tối nay ta làm sao mà ta thu thập muội."
Toa Lị Na bật cười khúc khích, sau đó chuyển thân ngồi cạnh hắn ta.
Đái Lệ Ti thuận thế chuyển hông chiếm cái ghế bên trái Lâm Phong, còn Toa Bối Lạp thì giương cặp mắt to lên nhìn sang Toa Lị Na nói: " Thiên nột, Toa Lị Na cô đúng là chẳng biết lễ mạo gì cả, sao lại chiếm mất ghế của ta mất rồi, còn không mau nhường chỗ!"
Toa Lị Na cũng trừng mắt nhìn lại Toa Bối Lạp mà đáp: "Ai quy định rằng chỗ này chỉ có mình cô được ngồi, thật là không có đạo lý gì cả!"
Toa Bối Lạp không phục, vưa mới muốn mở miệng tranh biện thì Khải Lâm Na đã kéo nàng ta đến ngồi bên cạnh, cười nói: " Được rồi, cùng là người nhà với nhau cả, ngồi đâu cũng như nhau mà!"
Tiểu nữu này gương mặt không nguyện ý, trừng mắt nhìn Toa Lị Na một cái. Toa Lị Na không thèm để ý đến, liền đem chiếc ghế của mình nhường lại cho Lộ Thiên Á, còn mình thì ngồi sang bên cạnh.
Lộ Thiên Á gương mặt lúng túng nói: "Ức, cái này ... hay là để Toa Bối Lạp ngồi ở đây đi, ta ngồi bên cạnh cũng được mà, nói xong liền vội vàng ngồi xuống bên cạnh Ngải Lâm Uy Na.
Toa Bối Lạp lại ngượng ngùng không dám chạy đến ngồi, bất quá gương mặt cũng còn chút bực bội.
Lâm Phong bèn kéo An Lị Ny ngồi vào bên cạnh - nguyên bổn chiếc ghế đó trước đây là vị trí của Toa Bối Lạp, xong lại quay sang cười nói với Toa Bối Lạp vài câu, gương mặt của tiểu nha đầu lập tức trở nên hớn hở như thường.
Tiểu long nữ này bản tính vốn thiện lương, chỉ là thường ngày cùng Đái Lệ Ti tranh cãi thành thói quen, hơn nữa vốn lại là cự long nhất tộc, khó có thể tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng kì thực cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa biết chuyện, tính tình còn trẻ con nên nói vài câu là lập tức bình thường trở lại.
Đái Lệ Ti gương mặt đắc ý nói: "Quên nói cho mọi người một tin tức tốt lành, ta hiện nay đã trở thành một Đại Ma Đạo Sư hợp cách rồi! Nguyệt Thần tại thượng, Nguyệt Tinh Linh nhất tộc của ta hiện tại tổng cộng đã có ba vị Đại Ma Đạo Sư rồi, trong tương lai không xa ta nhất định sẽ trở thành vị Thánh Khiết Đại Sư đầu tiên của Nguyệt Tinh Linh nhất tộc trong ngàn năm nay!"
Lâm Phong gõ nhẹ lên trán của Đái Lệ Ti một cái, cười nói: "Được rồi, tiểu tinh linh của ta đương nhiên không phải là thái điểu, có lẽ sẽ trở thành vị tinh linh đại sư đầu tiên trong lịch sử đột phá qua A Lạp Bối Gia pháp tắc cũng không chừng!"
Toa Bối Lạp cũng không chịu thua kém, nói: "Long Thần tại thượng, ta cũng nhất định trở thành đệ nhất vị thất giai Bạch Ngọc Long đệ nhất."
Khải Lâm Na cười nói: "Được rồi, được rồi, cả hai người đều là thiên tài hiếm có của tinh linh tộc và long tộc, tương lai nhất định sẽ trở thành Thánh Giai Đại Sư cùng thất giai Bạch Ngọc Long, hiện tại chúng ta nên bắt đầu dùng bữa thôi!"
Cả hai tiểu nữu đều lộ lên vẻ mặt hoan hỉ, không khỏi cảm thấy tự hào. (Đúng là "tiểu nữu" có khác a!)
Sau khi cùng chúng nữ dùng cơm, Lâm Phong bước vào thư phòng, thì lập tức Bỉ Đặc vô thanh vô tức hiện ra, Lâm Phong đi lại án thư ngồi xuống, sau đó hỏi: "Mọi việc điều tra đến đâu rồi?"
Bỉ Đặc đáp : "Mấy ngày trước Hải Phi Tư đã từng lộ mặt một lần ở núi Khắc Lạp Duy Phu, sau đó thì mất hết tung tích, toạ kịc ủa hắn là siêu giai phi hành ma thú, lại luôn lẩn trốn ở những địa phương không người lui tới, không xuất hiện ở chốn thành thị nên người của chúng ta thực sự rất khó nắm bắt được hành tung cụ thể của hắn!"
Lâm Phong cau đôi kiếm mi lại, hừ một tiếng rồi nói: "Cái loài gián này sống cũng dai quá a, ừm, mấy ngày nưa ta sẽ cấp cho ngươi một con Băng Sương cùng một con Liệt Ảnh Hoả Hạc, dù có là người chết thì cũng phải mang cái xác của hắn ta về đây cho ta!"
Bỉ Đặc gật đầu đáp ứng. Trầm tư một hồi, Lâm Phong dựa tay lên ghế, hỏi tiếp: "Dạo gần đây Tây Phương Tứ Lĩnh có động tĩnh gì không? "
Bỉ Đặc đáp: "Từ sau khi hai mươi tám Thánh Kị Sĩ của liên quân năm nước cùng bảy vị thiên sứ của giáo hội bị ngài tiêu diệt ở Hải Cống Đại Hội, liên minh năm nước không công cũng tự bị phá, Tây Phương Tứ Lĩnh bị mất đi chỗ dựa, hiện tại hành sự rất ít, ngoại trừ âm thầm tự bành trướng quân đội ra, thì không còn động tĩnh gì khác."
Lâm Phong cười lạnh nói: "Cái đám ngu dốt vô tri không biết sống chết này, tính ra cái bổn sự thấy gió chuyển hướng cũng không tệ, ngươi giúp ta đưa cái họa sát thân này cho Tây Phương Tứ Lĩnh, mạo danh ám sát Ái Đức Hoa cái lão hôn quân này, giá họa cho chúng, bức chúng làm phản, nhớ rõ là cầnph ải làm sao để cho người ta tin tưởng là do Tây Phương Tứ Lĩnh làm, tuyệt không được để nghi ngờ về phía ta."
Bỉ Đặc gật đầu đáp ứng, rồi khoanh tay ra phái trước đợi lệnh.
Lâm Phong ngồi lặng im một hồi, sau đó cho gọi Cáp Mô lên căn dặn: "Ta có một chuyện quan trọng giao cho ngươi làm, ngươi lập tức khởi hành đến đế đô, tại lúc Bỉ Đặc phái người ám sát Ái Đức Hoa bệ hạ, ngươi lập tức âm thầm cứu Aí Đức Hoa cùng những hoàng tử cho ta, phải nhớ là không được để cho bất kỳ người nào phát hiện, cũng không được lưu lại bất kỳ bằng chứng gì, phải khiến cho mọi người nghĩ rằng sự ám sát lần này là do Tây Phương Tứ Lĩnh làm."
Cáp Mô nhìn Lâm Phong, muốn hỏi tại sao, nhưng không dám cất tiếng, chỉ gật đầu đáp ứng.
Lâm Phong xua tay nói: "Được rồi, lui xuống đi!"
Hai người toàn thân bao phủ trong bộ hắc bào vô thanh vô tức lui xuống.
Lâm Phong ngẩng đầu lên ỉồi quay lại nhìn Ngải Lâm Uy Na ở phía sau, hắn cười cười hỏi: "Nàng không thấy lạ à?"
Ngải Lâm Uy Na suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Ta không hiểu tạy sao công tử lại làm như vậy!"
Lâm Phong cười hắc hắc, nói: "Không hiểu được thì đừng suy nghĩ nữa, xuân tiêu nhất dạ trị thiên kim, đêm nay ta đến phòng nàng nghỉ ngơi đó!" Nói xong liền ôm lấy eo của mĩ nữ tuyệt sắc này, rồi rời khỏi thư phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Phong ngồi ở tiền viện, cho triệu kiến Quan Nội Chính là An Đức Liệt, An Đức Liệt đang bận rộn giải quyết công văn, nghe lĩnh chủ đại nhân cho triệu kiến liền bỏ hết mọi chuyện, nhanh chóng đi đến.
Lâm Phong nhìn đi nhìn lại mấy lượt vị Quan Nội Chính do bản thân một tay đề bạt. Quả thật có đạo thì nhất định sẽ có người đắc đạo, gà chó cũng được phi thăng. Tuỳ theo bản thân hắn ta tước vị càng cao thì Khắc Khố Sâm Đạt cũng sản sinh không ít quý tộc vào bậc trung và thượng. Người này lúc đầu chỉ là một Thư Kí Quan với thân phận bình dân, hiện nay đã là thượng đẳng quý tộc rồi, trên đỉnh đầu mang theo tước vị là tam đẳng bá tước của đế quốc.
An Đức Liệt chính là từ giai cấp bình dân mà đi lên, tự nhiên không hề có những tập tục lạc hậu của giới quý tộc. Hắn biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì chỉ nên nghe, chuyện gì không nên hỏi, xử lý mọi chuyện đều nhất mực cẩn trọng, trong mười năm đã giúp cho Khắc Khố Sâm Đạt mưa thuận gió hòa, không chỉ là Quan Nội Chính của Khắc Khố Sâm Đạt mà còn là gia thần của Lâm gia.
Phóng mắt nhìn cả các quóc gia nhân loại trên đại lục, muốn tìm một gia tộc nào có thể đứng ngang hàng với Lâm Gia đúng là chưa thể nghĩ ra một cái tên nào. Dưới bóng đại thụ thì không khí cũng trở nên dễ chịu hơn, có thể tiến vào trong Lâm gia, dù cho là làm gia thần, đối với bản thân người đó cũng có thể gọi là quang tông diệu tổ rồi, như thế cũng đủ để thoả mãn rồi, chỉ có một điều cần phải nhớ là nhất nhất trung thành, còn mọi chuyện khác đều không cần phải lo lắng.
"Tài vụ của Khắc Khố Sâm Đạt như thế nào rồi?" Lâm Phong hỏi tiếp: "Muốn thành lập một quân đoàn độ năm mươi vạn quân, tài vụ có thể kham nổi không?"
An Đức Liệt hiển nhiên đối với mọi chuyện đều rõ như lòng bàn tay, không cần suy nghĩ liền nói: "Lĩnh chủ đại nhân, Khắc Khố Sâm Đạt hiện tại quân bị còn tồn trong quân khố khoảng ba mươi vạn bộ, như quả gấp rút chuẩn bị thì ít nhất cũng cần phải có ba tháng mới đủ số. Lương thảo trong khố đủ cho thập vạn đại quân dùng trong một năm, nếu như dùng cho năm mươi vạn đại quân thì nhiều nhất chỉ có thể đủ chi dụng trong ba tháng.
Lâm Phong nhíu mày nói: "Ít thế à, không lâu sau Khắc Khố Sâm Đạt cần phải tổ chức một quân đoàn năm mươi vạn đại quân. Hơn nữa tất cả đều phải toàn bộ là giáp sắt kỵ binh, bây giờ ngươi hãy lập tức giúp ta tổ chức chuẩn bị vật tư, mọi chuyện khác tạm thời không cần lo lắng, hiện tại việc đầu tiên cần làm là phải giúp ta chuẩn bị vật tư cho việc thành lập quân đoàn một cách đầy đủ."
An Đức Liệt cung kính nói: "Như quả gấp rút chuẩn bị thì chỉ cần khoảng thời gian ba tháng sẽ có thể chuẩn bị tốt những vật tư cần thiết cho Lĩnh chủ đại nhân."
Lâm Phong mãn ý nói: "Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta hiện tại còn bao nhiêu tư kim có thể sử dụng?"
An Đức Liệt đáp: "Hiện tại trong khố có hai ngàn vạn kim tệ, nếu như tính thêm các vật tư khác thì còn hơn con số đó rất xa."
"Hai ngàn vạn?" Lâm Phong nói: "Binh lính thông thường thì mỗi tháng được một kim tệ, tướng lĩnh khác thì từ hai đến mười kim tệ bất đồng, tính ra thì năm mươi vạn đại quân thì mỗi tháng quân phí cần khoảng hai trăm vạn kim tệ, chưa tính đến tiền đền bù cho binh sĩ tử vong và hoa phí tổn thương khải giáp, hai ngàn vạn kim tệ chỉ đủ dùng cho năm mươi vạn đại quân chi dùng cho mười tháng, Khắc Khố Sâm Đạt đã tích trữ mười năm, làm thế nào mà lại ít vậy?"
An Đức Liệt tức thì sửng sốt, trong lòng không khỏi thầm nói, vị lĩnh chủ đại nhân này đúng là chưa học qua bậc tiểu học, đến việc tính toán cũng không thông, hơn nữa, những binh sĩ phổ thông của đế quốc mỗi tháng chỉ được năm ngân tệ, nhưng sĩ binh ở Khắc Khố Sâm Đạt lại được một kim tệ, điều này đơn giản là vứt tiền qua của sổ mà!
An Đức Liệt trong lòng thực muốn mắng một câu "bại gia tử", nhưng hắn thật sự không dám, liền vội vàng: "Lĩnh chủ đại nhân, hai ngàn vạn kim tệ chỉ là sôd tiền tồn trong khố mà thôi, những vật tư hậu bị của Khắc Khố Sâm Đạt còn có giá trị vượt xa con số đó, chỉ tính đến tinh kim mỗi năm thu được thì cũng đủ chi dùng cho quân đoàn một trăm vạn quân trong một năm, hơn nữa còn có đặc sản và ma pháp sản phẩm của Nguyệt Tinh Linh nhất tộc, cùng với phần lợi nhuận trong việc thu thuế, tất cả cộng lại có thể đủ cho các quân đoàn của đế quốc chi dụng trong mười năm."
"Ặc!" Lâm Phong cuối cùng đã phát hiện mình đã hỏi một câu ngu phi thường, tài vụ là cái gì chứ, bản thân hắnc ăn bổn chưa tiếp xúc qua bao giờ, mà có xem thì cũng chỉ xem xét bề ngoài mà thôi, xem ra cái vấn đề này tốt nhất là thỉnh giáo Khải Lâm Na một phen mới được, nếu không sau này lại bị mất mặt trước cái đám thủ hạ nữa.
Bất quá, An Đức Liệt tuy không nói rõ Khắc Khố Sâm Đạt tài phú bao nhiêu, những từ những con số đã nói chỉ là qua phán đoán. Lâm Phong nghe xong cũng không khỏi giật mình vì tài phú của bản thân, không ngờ tài phú hiện tại của Khắc Khố Sâm Đạt lại có thể đủ dùng cho các quân đoàn của đế quốc chi dùng trong mười năm, đúng là một con số kinh nhân mà.
"Tốt lắm, ngươi lui ra trước đi, nhớ là mau chóng chuẩn bị những vật tư cho đầy đủ." Nói xong xua tay, khiến cho An Đức Liệt mang theo sắc mặt cổ quái đi ra. Lâm Phong hiện tại đúng là quá mất mặt, tự thân đến tiểu viện của Thiên Hương công chúa.
Đã có một đoạn thời gian không gặp mặt, cũng không biết thảo nguyên thiếu nữ quật cường đó dạo này ra sao?
Bình luận facebook