• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full VÔ LẠI KIM TIÊN (3 Viewers)

  • Chương 155: Thích Sát Hoàng Đế

Thời gian , năm ngày sau.


Địa điểm , Đế đô hoàng cung.


Ái Đức Hoa bệ hạ mặt mày hồng hào từ nội cũng của một vị sủng phi đi ra, mặc dù vừa mới chinh chiến gần cả một giờ nhưng hoàng đế bệ hạ của chúng ta vẫn sung mãnh như long như hổ, sức lực còn dư.


Cách đây vài ngày , một vị cận thận không biết từ nơi nào kiếm được một viên tiểu dược hoàn thần kì, bệ hạ nghe nói loại này có công hiệu đặc thù, cho dù bị liệt dương, chỉ cần dùng tiểu dược hoàn này, cũng có thể lập tức ngẩng đầu lên, chiến đấu trên giường rất dẻo dai không hề mệt mỏi, bệ hạ lúc đầu còn không tin.


Nhưng sau khi tự mình dùng qua, Ái Đức Hoa bệ hạ ngay lập tức thích dùng loại dược hoàn này, tức thì vị cận thần kia cũng từ quạ đen trở thành phượng hoàng, thành tâm phúc được sủng ái nhất của bệ hạ, mặc dù không có quyền lực gì, nhưng dù sao cũng có chỗ đứng trong hoàng cung, nên cũng rất đáng để đắc ý một phen.


Ái Đức Hoa bệ hạ vừa mới dùng một viên tiểu dược hoàn, liền "đánh" ngay con tiểu yêu tinh trước đây ăn mãi không no đến tơi bời hoa lá, mãi xin tha không thôi, điều này không khỏi làm trong lòng hư vinh của ông ta một phen cực kì thoả mãn, dù sao một nam nhân nếu ngay cả ở trên giường mà cũng không chinh phục được nữ nhân, thì thật là một sự kiện mất mặt.


Nhưng bây giờ, Ái Đức Hoa bệ hạ mặt đầy hồng quang, đang lúc không ngớt khen ngợi vị đại thần kia thật sự là ân cần hiểu được ý trẫm, lại chuẩn bị sẵn đà chinh phục luôn mấy vị sủng phỉ mê người còn lại .


Không ngờ vừa mới đi ra cửa cung, đang chuẩn bỉ bãi giá đi về tẩm củng của một vị sủng phi khác thì đột nhiên vài tên hộ vệ thân cận sắc mặt ngưng trọng, hét lớn một tiếng, rồi rút kiếm hướng bên trái đánh vào hư không một đòn, đám Ngự Lâm Quân ở phía trước cũng nhanh chóng tập kết lại, bao quanh hoàng đế lão nhân ở bên trong để bảo vệ.


Bên trong không gian sau một hồi vặn vẹo, ở ngoài từ bên trái mấy chục thước tức thì xuất hiện mười mấy đạo hắc ảnh, toàn thân hắc y che mặt , vài tên hộ vệ thân cận của hoàng đế lão nhân không có tiến lên vây bắt, mà nhanh chóng lui lại phía sau về tới bên người hoàng đế bệ hạ. Ngự Lâm Quân được huấn luyện ki càng dưới sự chie huy của các tướng lĩnh, bay nhanh tới mấy chục tên thích khách bao vây tới giết.


Bên trong hoàng cung nhất thời đại loạn, Ái Đức Hoa bệ hạ sợ xanh mặt, không còn tâm tình lo lắng xem ai muốn giết chính mình, vài tên hộ vệ thân cận vội vàng bảo vệ bệ hạ rời đi chỗ hung hiểm này.


Đột nhiên, không gian chấn động một cỗ ma pháp nguyên tố đáng sợ xuất hiện, ngay lúc sắc mặt của mọi người đại biến thì xuất hiện một cái vòng xoáy bay tới, mang theo bản áp súc của hoả hệ cấm chú cấp mười một – Lưu Tinh Hoả Vũ. Chẳng khác gì thẩm phán chi hoả đang diệt nhật xà xuống đầu mọi người.


Ngay lúc này, một hồi ma chú ngữ nhanh chóng vang lên, một cái hộ thuẫn thật lớn bằng thủy hệ ma pháp bao quanh bên người Ái Đức Hoa bệ hạ, sư phụ của Ái Đức Hoa bệ hạ - đế quốc thủ tịch cung duyên đại pháp sư Khắc Lạp Mỗ đại sư xuất hiện ngay bên người hoàng đế bệ hạ. Pháp trượng khẩn cấp dừng lại, một đoàn ma pháp quang mang bạo khởi, Ái Đức Hoa bệ hạ cùng mấy hô vệ thân cận đột nhiên biến mất vào bên trong không gian.


Tiếng kêu thảm thiết vang dội khắp hoàng cung, mấy trăm Ngự Lâm Quân bị chìm trong Lưu Tinh Hỏa Vũ cũng không cam chết trong tịch mịch, bèn phát ra tiếng kêu thảm thiết trước khi lìa đời, mười mấy tên thích khách cũng kêu thảm rồi ngã xuống trong biển lửa, vị cận thần vừa mới được sủng ái kia thì sớm đã chạy xa rồi. Nhìn đòn cấm chú đáng sợ đó nhỏ giọng thì thào tự nói :" Lão tử hầu hạ tên hôn quân đã ba năm, cuối cùng thì cũng có thể từ quan rồi !" Rồi lập tức biến mất trong màn đêm.


Lúc này, Ái Đức Hoa bệ hạ sắc mặc trắng bệch xuất hiện bên trong cung điện khác. Khắc Lạp Mỗ đại sư cùng mấy vị hộ vệ thân cận thực lực không dưới kiếm thần cũng xuất hiện, Khắc Lạp Mỗ đại sư vội nói :" Bệ hạ, vừa mới nhận được tin tức, lĩnh chủ của Tây Phương Tứ Lĩnh đêm nay sẽ phái người đến thích khách đến ám sát ngài, làm cho đế quốc lâm vào cảnh hỗn loạn, ngài tạm thời lưu lại chỗ này, ngàn vạn lần đừng nên đi ra ngoài !"


Hoàng đế lão nhân sớm đã bị doạ đến ba hồn xuất khiếu, lí nào lại dám đi ra ngoài, run giọng nói :" Thiên nột ! Quang Minh thần tại thượng, bọn phản tặc đó đáng đày xuống mười tám tầng địa ngục, ta đã giao quyền lực đi rồi, bọn họ vì cái gì còn không buông tha ta, chẳng lẽ ta muốn một cuộc sống thanh tĩnh cũng không được sao?" Nói đến cuối cùng thì Ái Đức Hoa bệ hạ kích động lớn tiếng thét lên.


Khắc Lạp Mỗ đại sư cùng mấy tên hộ vệ thân cận liếc mắt nhìn nhau , nói không ra lời.


Bọn họ đều là thần tử trung thành nhất của hoàng đế bệ hạ, đương nhiên hận không được bầm phản tặc này thành vạn mảnh, nhưng trong tay không có bao nhiêu quyền lực so với bọn chúng, nên cũng chỉ có thể đứng nhìn hoàng đế bệ hạ càng ngày càng sa ngã, mà không thể làm gì.


"Vì cái gì, vì cái gì, ta chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh cũng không được, mà bọn phản tặc đáng chết kia …. "Lúc này Ái Đức Hoa bệ hạ đã chiến thắng nỗi sợ hãi của cái chết, kích động chửi mắng bọn loạn thần tặc tử, ngay cả Lâm gia ông ta cũng quát mắng thậm tệ không hề khách khí.


Bộ mặt trắng bệch cũng nhân vì phẫn nộ mà hiện lên có phầnhung ác, Khắc Lạp Mỗ đại sư cùng vài tên hộ vệ thân cận xấu hổ cúi đầu đứng sang một bên, bọn họ cũng rất muốn vì bệ hạ làm một chút gì, nhưng cho tới bây giờ, hơn phân nữa binh quyền nằm trong tay Lâm gia, bọn họ thật sự có tâm mà vô lực.


Lâm gia chẳng khác gì một cây chiến tranh cự thụ có sinh mệnh ngoan cường đĩnh lập trên Thản Tang đại lục, mấy vạn năm không ngã, cũng không có bất kì một gia tộc nào có thê nhổ tận gốc cây đại thụ Lâm gia lên.


Năm đại đế quốc cùng lập mưu đồ đối phó Lâm Phong, kết quả đã làm sáng tỏ mọi thứ.


Ái Đức Hoa bệ hạ mở miệng mắng to một hồi, phát tiết hết nổ hoả trong lòng rồi mới đặt mông xuống hoàng vị, trên mặt hiện lên cảm giác cực kì tuyệt vọng cùng vô lực, ánh mắt đục ngầu vô thần dần dần biến mất mà thay vào đó là một phiến bi thương.


Ngay lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua, mọi người đều cảm giác sự mệt mỏi đột nhiên dâng lên, cả người liền ngã xuống, Cáp Mô âm thầm đi ra từ trong bóng tối, hắc hắc cười lạnh nói :"Tại Thâm Uyên thế giới lão tử đã tiêu diêu hơn vạn năm, đến hiện giờ thì cũng chỉ làm con chó giữ nhà cho người ta mà thôi, mấy ngưoqừi các ngươi tiêu diêu khoái hoạt mấy chục năm nên cũng đủ thỏa mãn rồi !"


Tay vung lên, sau khi một đạo ánh sáng loé lên, hoàng đế bệ hạ và Khắc Lạp Mỗ đại sư cùng với vài tên hộ vệ thân cận toàn bộ biến mất bên trong phòng, phía đông một tiếng thét dài cùng tiếng phượng kêu lần lượt truyền đến, một lát sau đã tiếp cân hoàng thành, Cáp Mô hắc hắc mim cười, rồi lập tức biến mất trong không gian.


Ngay lúc Lưu Tinh Hỏa Vũ cấp mười một được triệu hoán ra thì Lâm lão gia tử đã cảm ứng được rồi, chỉ là đợi ông ta cùng Hoả Phượng Hoàng đuổi tới hoàng cung thì đã muộn rồi, cái tẩm cung của sủng phi đã bị chìm trong biển lửa, mấy trăm Ngự Lâm Quân cùng thích khách toàn bộ hóa thành tro tàn, vị sủng phí đen đủi kia cũng không thể chạy thoát, hoàng đế bệ hạ cũng chẳng thấy đâu.


Diều khiến cho lão gia tử không ngừng phẫn nộ không chỉ có thế, hơn mười mấy vị hoàng tử cũng chẳng thấy tunh ảnh đâu cả, mà ngay cả tai mắt của Nguyệt Nha trong cung cũng chẳng có chút tung tích gì, ngay khi nghe nội thị trong cung báo cáo là lĩnh chủ của Tây Phương Tứ Lĩnh phái người đến ám sát bệ hạ, lão gia tử thiếu chút nữa tại chỗ nhảy dựng lên.


Tây Phương Tứ Lĩnh ? Mấy tên phế liệu đó cũng có khả năng tiềm nhập đến hoàng cung mà thần bất tri quỷ bất giác? Mấy tên phế thải đó mà cũng có khả năng ám sát hoàng đế bệ hạ cùng mười mấy vị hoàng tử mà không lọt vào mắt của Nguyệt Nha?


Đúng là nực cười, nơi này là hoàng cung, phân nữa người hầu bên trong hoàng cung đều là mật thám của Nguyệt Nha, hơn nữa mấy người hộ vệ hoàng đế bệ hạ đều alf những cường giả cấp biệt Kiếm Thần, cho dù là đối đầu với Kiếm Thánh cũng tuyệt đối không thua. Như thế thì làm sao mà hoàng đế bệ hạ bị người ta ám sát được, ngoài trừ hỗn trướng tiểu tử đó ra thì còn có ai có thực lực làm điên đảo hoàng cùng mà quỷ thần đều không hay?


Lão gia tử suýt chút nữa là bị chọc tức điên lên, phóng nhãn cả đại lục, ngoại trừ Lâm gia cũng chỉ có một vị Kiếm Thánh Tây Tư Tạp, hơn nữa cho dù là Kiếm Thánh cũng tuyệt không có khả năng ám sát thành công hoàng đế của một quốc gia, chứ đừng nói đến việc ám sát Ái Đức Hoa hoàng đế bệ hạ ở trước mắt mình. Mà nếu có được thì bản thân cũng sớm đã đâm đầu vào khối đậu hủ mà chết rồi.


Có thể lẻn vào đế đô mà không bị chính mình phát hiện, chứng tỏ thực lực đã vượt xa Kiếm Thánh, đơn giản mà tính thì cũng cao hơn bản thân không ít, ngoại trừ chính tôn tử bảo bối của mình ra, thì còn có ai có thủ hạ vượt qua Kiếm Thánh ? Lão đầu tử suy nghĩ thoáng qua cũng biết được "bàn tay sau màn đêm" rốt cuộc là ai rồi.


Nhìn lướt qua đám Ngự Lâm Quân đang vội vã cứu hỏa hoàng thành, lão gia tử rốt cuộc không có hứng thú tiếp tục truy tra, bèn xoay người rời khỏi hoàng cung. Không lâu sau, mười vạn Hoàng Gia Cấm Vệ Quân Đoàn đóng quân ở cách đó ngoài thành tức thì tiến vào trong đế đô.


Thành Vệ Quân phó tổng trưởng Lâm Hải cùng với Hoàng Gia Cấm Vệ Quân Đoàn hợp binh tại một chỗ, sau đó hầu phủ của Thành Vệ Quân tổng trưởng Áo Cách Lí, Áo Cách Lí hầu tước cũng bị mấy cao thủ đột nhiên xuất hiện chế trụ.


Cùng lúc đó, một vị phó tổng trưởng khác của Thành Vệ Quân - Tỉnh Thái Tiểu Tuyền bị mấy tên thần bí cao thủ xông vào phủ bắt giam, sau đó cách chức tra xét. Lâm Hải tiếp nhận chức vị Thành Vệ Quân tổng trưởng, hoàn toàn khống chế hai mươi vạn Thành Vệ Quân, cùng với Hoàng Gia Cấm Vệ Quân Đoàn khống chế toàn bộ đế đô.


Tất cả đều phát sinh quá bất ngờ, tới lúc bọn quý tộc đế đô phản ứng tới thì Lâm gia đã hoàn toàn khống chế đế đô rồi, giới quý tộc ý thức được có chuyện chẳng lanhd nên lập tức núp ở trong nhà, đảm chiến tâm kinh chờ vầng mặt trời sớm mai nhanh chóng xuất hiện để xua tan màn đêm quỷ quái này.


Nhưng tin tức hoàng đế bệ hạ cùng mười mấy vị hoàng tử bị Tây Phương Tứ Lĩnh phái thích khách đến ám sát chẳng khác gì châu chấu phá ruộng đồng, trong lúc đó một đêm đã truyền biến khắp đế đô.


Lúc này lòng người đều hoảng sợ, bình dân thỉnh thoảng nhìn ra cửa có thành vệ quân mang giáp phục đàng hoàng đi qua trước cửa, bộ dạng chẳng khác gì sắp lâm đại địch đến nơi, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, đành phải ngồi ở nhà đóng cửa không ra.


Nhưng bọn quý tộc lại đang khẩn trương chờ đợi ánh sáng mặt trời mai chiếu xuống, đồng thời thầm phán đoán khi mặt trời sớm mai dương thì hoàng vị của đế quốc sẽ do ai kế thừa, để không khiến cho bản thân có quyết định sai lầm, mặc kệ ai lên ngôi vị hoàng đế, chỉ cần mình nương nhờ theo một phương thế lực mạnh là có thể bảo vệ mạng sống cùng quyền vị.


Trời … cũng sắp sáng rồi.


Biểu hiện bên ngoài của đế đô mặc dù yên tĩnh, nhưng sóng dữ lại âm thầm lưu động, hoàng đế bệ hạ cùng với mười mấy vị hoàng tử toàn bộ bị Tây Phương Tứ Lĩnh ám sát, ngôi vị hoàng đế về sau do ai kế thừa là một vấn đề lớn.


Dựa theo pháp lệnh của hoàng thất, ngôi vị hoàng đế chỉ có đich thân con trai hoàng đế bệ hạ mới có thể nối dõi, nhưng phải là huyết thống thuần chánh, những tần phi xuất thân bình dân sanh hoàng tử cùng hoàng thất thành viên khác đều không thể tiếp nhận, bây giờ tất cả bọn quý tộc đều hướng ánh mắt về phía Lâm gia.


Hôm nay tảo triều dị thường an tĩnh, cả đám đại thdámddeeuf lo nghĩ trong lòng, đợi chờ sự tình trạng phát triển.


Ngay lúc đam thần tử "trung quân" này đang lo lắng đợi chờ, thì Đế Đô Quân Vụ đại thần, Đế Quốc Nguyên Soái Lâm Khiếu Thiên cùng với Lạc Phỉ Đặc hầu tước (đi đường suốt đêm, sáng nay mới tới đế đô) sải bước thượng điện, bàn với chúng thần tử đưa Lạc Phỉ Đặc kế thừa hoàng vị, phía sau lưng là đám Thiết Huyết Thân Vệ như lang như hổ khiến cho đám quý tộc đều ngoan ngoãn đem những lời sắp nói ra liền nuốt lại vào trong bụng, rồi niêm phong nó lại.


Hầu tước Lạc Phỉ Đặc cũng là xuất thân hoàng thất, là con trai của huynh trưởng hoàng đế Ái Đức Hoa,vị hầu tước này ngày thường ít khi ra mặt, chỉ ngoan ngoãn làm nội thổ hoàng đế trên đất được cấp của mình, những ngày đã qua cũng có thể tính là tiêu diêu khoái hoạt, cũng có chút tài lãnh đạo nên xử lí mọi chuyện trong lĩnh địa đều ổn thoã.


Bây giờ tình thế hỗn loạn, hết thảy đều nương theo thực lực để nói chuyện, cả đế đô đều bị Lâm gia nắm trong tay, hơn nữa Pháp Lạp Đế gia tộc cũng đứng ở một phương cùng với Lâm gia, cho dù Tỉnh Thái gia tộc có cái gì bất mãn, cũng tuyệt không dám làm loạn, bọn họ dù có ba mươi vạn đại quân, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có thể tiếp tục làm con rùa rút cổ.


Lúc này Lâm Phong tại thư phòng nhìn Ái Đức Hoa bệ hạ cùng mười mấy hoàng tử bị doạ đến mặt cắt không ra máu, cùng với vẻ mặt phẫn nộ của Khắp Lạp Mỗ đại sư cùng vài tên hộ vệ thân cận, ánh mắt phẫn nộ của bọn họ tựa hồ như muốn xé Lâm Phong thành tám mảnh. Như quảẩnhs mắt có thể giết người thì Lâm Phong đã sớm thành trăm mảnh. Nguồn tại http://Truyện FULL


Ngược lại, Ái Đức Hoa bệ hạ vẻ mặt lại bình tĩnh ngồi ở một bên, tựa hồ lúc này tất cả đều không quan hệ tới ông ta.


Lâm Phong tại sau án thư ngồi xuống, nhượng Ngải Lâm Uy Na một bên chờ đợi, lúc này mới nhìn sang Ái Đức Hoa bệ hạ, từ từ nói :" Bệ hạ thân ái của ta, ta biết ngài đã từ bỏ quyền vị, không hề lưu luyến danh lợi mây bay chân trời nữa, nếu như ngài có cái gì muốn nói thì cứ nói ra hết đi! "


Ái Đức Hoa bệ hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn nói :" Ta bây giờ như cá đã nằm trên thớt, ngươi muốn xử trí ta như thế nào thì tùy ngươi, ta không có cái gì muốn nói cả!"


"Thiên nột!" Mười mấy vị hoàng tử bị doạ đến đều óc choàngd váng, sắc mặc trắng bệch quỳ xuống khóc thảm nói :" Lâm … lĩnh chủ đại nhân tôn quý, ngài ngàn vạn lần xin hãy buông tha chúng tôi, chỉ cần ngài không giết chúng tôi. Chúng tôi nhất định không bao giờ tranh đoạt quyền vị với ngài, chúng tôi không muốn chết …."


" Súc sinh !" Ái Đức Hoa bệ hạ không thể kìm được, tức giận mắng to :" Một đám phế vật, mặt mũi của Hoắc Khắc Tư gia tộc đã bị đám súc sinh các ngươi bôi tro trét trấu rồi. Thiên nột, Quang Minh Thần tại thượng. Ta làm sao lại sinh ra đám phế vật vô dụng như thế chứ, toàn bộ đều đứng lên hết cho ta !"


Khắc Lạp Mỗ đại sư cùng mấy vị hộ vệ thân cận lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, khinh thường nhìn bọn phế vật làm mất mặt tổ tiên Hoắc Khắc Tư gia tộc.


Bọn hoàng tử lí nào lại nghe lời lão "phụ hoàng" kia, cái mạng nhỏ quan trọng hơn, đừng nói là bôi tro trét trấu lên mặt tổ tông, mà có muốn bôi phân heo lên đó đi chăng nữa thì bọn họ cũng làm, lí nào lại sợ sự phẫn nộ của Ái Đức Hoa bệ hạ, nên vẫn quỳ dưới đất không ngừng cúi đầu cầu xin tha mạng.


Lâm Phong trong mắt chợt lóe lên vẻ khinh thường, đứng dậy tiến tời "nâng" hoàng tử đứng lên, mỉm cười nói :" các vị hoàng huynh xin cứ yên tâm, tốt xấu gì ta cũng có huyết mạch của hoàng thất, mọi người coi như là người một nhà, ta sẽ an bài cho mấy vị hoàng huynh một chỗ tốt, làm cho chư vị hoàng huynh không vì sinh hoạt trong cuộc sống mà lo lắng.


Chúngho àng tử nghe thấy thế thì chẳng khác gì được Hạnh Vận Nữ Thần tưới cho nước rửa chân của người, cục đá nặng trong lòng liền được dỡ ra, hoàn toàn không để ý tới hình tượng của hoàng thất, từ trên mặt đất đứng dậy rồi dồn sang một bên, cái mạng nhỏ được bảo đảm, thậm chí là có mấy vị hoàng tử trên mặt cũng còn lộ ra sắc mặt vưi mừng.


Lâm Phong làm như không thấy sắc mặc khó coi của Ái Đức Hoa bệ hạ, tự thân quay trở lại phía sau án thư ngồi xuống, nói :" Bệ hạ thân ái của ta, cho phép ta gọi ngài một tiếng cữu cữu! Ta đã đáp ứng với mẫu thân là sau kéo người ra khỏi vòng xoáy của quyền lực, ta sẽ an bài ngài cùng các vị hoàng huynh đến một nơi không có phân tranh sống hết quảng đời còn lại, ngài có ý kiến gì không ?"


Ái Đức Hoa bệ hạ hừ một tiếng, miệng há ra định nói cái gì đó nhưng một lúc lâu cũng nói không ra, bèn quay đầu sang một bên.


Lâm Phong khẽ mỉm cười, cũng không tiếp tục hỏi thêm, quay đầu nhìn sang Bỉ Đặc đứng bên án thư mà phân phù :" Đưa bệ hạ cùng mấy vị hoàng huynh đi đến nơi ở, phái người chiếu cố bệ hạ thật tốt, nếu bệ hạ có chuyện gì xảy ra, ta chỉ có hỏi tội một mình ngươi !"


Bỉ Đặc đáp ứng một tiếng, rồi vung tay lên , một đạo thải quang loé lên, Ái Đức Hoa bệ hạ cùng mấy vị hoàng tử lập tức biến mất tại thư phòng Lâm Phong, sau đó không gian trong thư phòng ba động một hồi, Bỉ Đặc cũng biến mất theo.


Lâm Phong lúc này mới quay đầu nhìn thoáng qua Khắc Lạp Mỗ và mấy vị hộ vệ thân cận đang há hốc miệng mồm của Ái Đức Hoa bệ hạ, đột nhiên mở miệng nói :" Lịch sử đã sớm chứng minh, vĩnh viễn không có hoàng thất nào mãi trường thịnh không suy thoái, cho dù không có ta, Hoắc Khắc Tư gia tộc cũng nhất định sẽ ngã xuống dưới bánh xe của lịch sử, ta mặc dù làm phạm thượng ngỗ nghịch, nhưng cũng chỉ là muốn cho Hoắc Khắc Tư gia tộc một con đường sống, dù sao ta cũng có một nữa huyết mạch của Hoắc Khắc Tư gia tộc, đại sư có thể hiểu cho việc làm của ta không ?"


Khắc Lạp Mỗ đại sư cúi đầu trầm tư một hồi, rồi gật gật đầu, bình đạm nói :" Nhưng ta cũng sẽ không làm việc cho ngươi!"


Lâm Phong mỉm cười, nói :" Đại sư đa tâm rồi, có thể trở thành một vị Đại Sách Pháp Sư, ngoại trừ trí tuệ ra, thì cũng cần phải có tâm tư suy nghĩ vượt xa thường nhân, tu tuyệt không ép buộc đại sư, không xa trong tương lai, Thanh Hoa Học Viện sẽ tiếp tục phát triển nền văn minh ma pháp trên Thản tang đại lục khiến nó trở nên huy hoàng, đại sư đi tới Thanh Hoa học viện đi, Lôi Khắc Tây Mỗ đại sư cùng Mai Cách Lâm đại sư cũng ở chỗ đó !"


Khắc Lạp Mỗ đại sư gật gật đầu, hoàn toàn không nói câu gì, tựu như vậy xoay người rời khởi.


Lâm Phong lúc này mới quay đầu nhìn năm người hộ vệ thân cận của Ái Đức Hoa bệ hạ, hỏi :" Loạn thế bắt đầu rồi, đây đúng là cơ hội tốt cho vô sô nam nhi nhiệt huyết kiến công lập nghiệp, Khố Khắc Sâm Đạt hiện đang thành lập quân đoàn, mấy vị nếu có ý thì có thể có gia nhập, dùng thực lực của mình để đổi lấy địa vị cùng vinh dự ?"


Mấy người liếc mắt nhìn nhau, rồi lẳng lặng gật đầu, nếu như đã biết Ái Đức Hoa bệ hạ đã có nơi ở tốt, bọn họ cũng chẳng cần phải làm cái chuyện tráng sĩ đoạn oản ngu ngốc đó, hiện tại chính là lúc bắt đầu thời loạn, sao lại không đi theo đại lục đệ nhất cường giả một phen để kiến công lập nghiệp.


"Từ xưa trung hiếu khó vẹn toàn, ta bắt buộc phải làm như vậy, cũng tính là đã có lỗi với mẫu thân rồi!" Phất tay lệnh cho mấy người lui ra, Lâm Phong cảm thán một thồi, vỗ vỗ cái trán đang nhức nhối, rồi đứng dậy đi tới tiền viện, triệu tập mọi người nghị sự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom