Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-279
CHƯƠNG 279: EM ĐÂY LÀ ĐANG ÁC Ý BÁO THÙ
CHƯƠNG 279: EM ĐÂY LÀ ĐANG ÁC Ý BÁO THÙ
Tôi không biết Lục Nguyên Đăng tại sao lại kết hôn với tôi, anh cũng không hỏi tôi tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý.
Dường như, điều này trở thành bí mật ngầm của chúng tôi, mọi người đều chọn lựa ngậm miệng không nói về nó.
Như thế cũng tốt, tôi bớt phải nói dối.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi đưa chiếc cúc áo cho Lục Nguyên Đăng.
Khi nhìn thấy chiếc cúc, sắc mặt anh có chút ngại ngùng. Sau khi ho nhẹ một tiếng, nói với tôi: “Em giúp tôi khâu lại.”
Nói xong, cầm chiếc áo vest hôm qua thay ra đưa cho cô.
“Tôi?” Tôi chỉ vào mình, khẽ lắc đầu nói: “Vẫn là anh tự mình khâu đi.”
Kỹ năng may vá của tôi, thật sự rất tệ. Quần áo quần thường bị rách, tôi đều có hai lựa chọn. Hoặc đem đến cửa hàng cho người ta sửa lại, hoặc trực tiếp không mặc nữa. Bây giờ Lục Nguyên Đăng bảo cô khâu lại, đó không phải làm khó cô sao?
Huống chi, tôi khâu áo cho anh, loại hình ảnh này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy ấm áp mà kỳ dị.
“Em cảm thấy một người đàn ông như tôi sẽ biết mấy thứ này?” Anh khẽ cười nói, có chút bất lực nhìn tôi.
“Lẽ nào phụ nữ nhất định phải làm được mấy thứ này? Anh thật là theo chủ nghĩa đàn ông.” Tôi bĩu môi, lườm anh.
“Ồ, hai đứa mới sáng ra đã mắng yêu nhau rồi. Cũng nên suy nghĩ một chút xem người già như ông có chịu được hay không chứ.”
Ông cụ từ phòng của Lục Nguyên Đăng đi tới, khi nhìn thấy chúng tôi, không nhịn được làu bàu một câu.
Mắng yêu?
Ông cụ khả năng mắt bị hoa rồi, giữa tôi và Lục Nguyên Đăng, đến tình cảm đều không có, nói cái gì mà mắng yêu chứ?
“Ông nội, ông nói xem, tân hôn ngày thứ hai, vợ của cháu từ chối khâu áo cho cháu, cháu có phải rất đáng thương hay không?”
Lục Nguyên Đăng mặt mày tủi thân nhìn ông cụ, dáng vẻ đó thật sự có vài phần đáng thương.
Diễn giỏi!
Tôi từ trước đến nay đều không biết, Lục Nguyên Đăng vậy mà lại có một mặt mặt dày vô sỉ như vậy.
“Chuyện của người trẻ các cháu, ông không quản được.” Ông cụ khoát khait tay đi xuống lầu, tôi thực sự không muốn tiếp tục dây dưa với Lục Nguyên Đăng về vấn đề này, giật lấy chiếc áo trong tay của anh nói: “Khâu thì khâu, anh đừng có hối hận!”
Nói xong, tìm kim chỉ mặc kệ bảy ba hai mốt khâu lại cho anh.
Trong lúc đó, còn bị kim đâm hai lần. Tôi thầm mắng Lục Nguyên Đăng ở trong lòng, cuối cùng khâu chiếc cúc áo thành ra bộ dạng vừa thô vừa xấu.
Khi đưa lại áo cho Lục Nguyên Đăng, mặt của anh cũng hơi đen lại.
“Đây chính là cách em khâu áo?”
“Không thì sao?” Tôi nhún nhún vai, có chút thách thức nhìn anh.
“Em đây là đang ác ý trả thù tôi?” Mắt của anh nheo lại, khóe môi tuy vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong không khí, đã có khí tức nguy hiểm.
Trả thù?
Sự trả thù của tôi, vẫn chưa bắt đầu.
Nếu như trả thù anh thật sự đơn giản như vậy, tôi hà tất gì phảo lấy thân mạo hiểm, chui vào hang cọp?
Tôi cười khổ một tiếng, nói với Lục Nguyên Đăng: “Tôi đã cảnh cáo anh đứng có hối hận rồi, dù sao kỹ thuật vay má của tôi là như thế, anh nếu như không vừa ý, có thể tìm người khác sửa lại.”
“Người khác, em chắc chắn sẽ không ghen?” Lục Nguyên Đăng đột nhiên áp sát tôi, thấp giọng nói bên tai tôi.
Hơi thở nóng bỏng khiến vành tai của tôi không những đỏ lên còn có chút mềm ra, ngay cả chân cũng hơi nhũn ra.
Người đàn ông đang nghĩ cái gì, tôi nói là anh đến tiệm tìm người sửa lại, ghen cái rắm gì chứ!
Tôi có chút buồn bực, dường như chỉ cần chính diện giao phong với một mình Lục Nguyên Đăng, tôi tóm lại luôn gặp bất lợi. Cứ tiếp tục như vậy thì không được!
Tôi nhất định phải nghĩ cách, mau chóng đạt được mục đích của tôi mới được.
Lục Nguyên Đăng tôi phải trả thù, Quý Vương Nhung, tôi cũng sẽ không bỏ qua!
Tôi lùi lại sau một ít, kéo giãn khoảng cách giữa tôi và Lục Nguyên Đăng, trầm giọng nói với anh: “Anh đồng ý với tôi chuyện dành quyền nuôi dưỡng đứa trẻ, khi nào thì được?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 279: EM ĐÂY LÀ ĐANG ÁC Ý BÁO THÙ
Tôi không biết Lục Nguyên Đăng tại sao lại kết hôn với tôi, anh cũng không hỏi tôi tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý.
Dường như, điều này trở thành bí mật ngầm của chúng tôi, mọi người đều chọn lựa ngậm miệng không nói về nó.
Như thế cũng tốt, tôi bớt phải nói dối.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi đưa chiếc cúc áo cho Lục Nguyên Đăng.
Khi nhìn thấy chiếc cúc, sắc mặt anh có chút ngại ngùng. Sau khi ho nhẹ một tiếng, nói với tôi: “Em giúp tôi khâu lại.”
Nói xong, cầm chiếc áo vest hôm qua thay ra đưa cho cô.
“Tôi?” Tôi chỉ vào mình, khẽ lắc đầu nói: “Vẫn là anh tự mình khâu đi.”
Kỹ năng may vá của tôi, thật sự rất tệ. Quần áo quần thường bị rách, tôi đều có hai lựa chọn. Hoặc đem đến cửa hàng cho người ta sửa lại, hoặc trực tiếp không mặc nữa. Bây giờ Lục Nguyên Đăng bảo cô khâu lại, đó không phải làm khó cô sao?
Huống chi, tôi khâu áo cho anh, loại hình ảnh này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy ấm áp mà kỳ dị.
“Em cảm thấy một người đàn ông như tôi sẽ biết mấy thứ này?” Anh khẽ cười nói, có chút bất lực nhìn tôi.
“Lẽ nào phụ nữ nhất định phải làm được mấy thứ này? Anh thật là theo chủ nghĩa đàn ông.” Tôi bĩu môi, lườm anh.
“Ồ, hai đứa mới sáng ra đã mắng yêu nhau rồi. Cũng nên suy nghĩ một chút xem người già như ông có chịu được hay không chứ.”
Ông cụ từ phòng của Lục Nguyên Đăng đi tới, khi nhìn thấy chúng tôi, không nhịn được làu bàu một câu.
Mắng yêu?
Ông cụ khả năng mắt bị hoa rồi, giữa tôi và Lục Nguyên Đăng, đến tình cảm đều không có, nói cái gì mà mắng yêu chứ?
“Ông nội, ông nói xem, tân hôn ngày thứ hai, vợ của cháu từ chối khâu áo cho cháu, cháu có phải rất đáng thương hay không?”
Lục Nguyên Đăng mặt mày tủi thân nhìn ông cụ, dáng vẻ đó thật sự có vài phần đáng thương.
Diễn giỏi!
Tôi từ trước đến nay đều không biết, Lục Nguyên Đăng vậy mà lại có một mặt mặt dày vô sỉ như vậy.
“Chuyện của người trẻ các cháu, ông không quản được.” Ông cụ khoát khait tay đi xuống lầu, tôi thực sự không muốn tiếp tục dây dưa với Lục Nguyên Đăng về vấn đề này, giật lấy chiếc áo trong tay của anh nói: “Khâu thì khâu, anh đừng có hối hận!”
Nói xong, tìm kim chỉ mặc kệ bảy ba hai mốt khâu lại cho anh.
Trong lúc đó, còn bị kim đâm hai lần. Tôi thầm mắng Lục Nguyên Đăng ở trong lòng, cuối cùng khâu chiếc cúc áo thành ra bộ dạng vừa thô vừa xấu.
Khi đưa lại áo cho Lục Nguyên Đăng, mặt của anh cũng hơi đen lại.
“Đây chính là cách em khâu áo?”
“Không thì sao?” Tôi nhún nhún vai, có chút thách thức nhìn anh.
“Em đây là đang ác ý trả thù tôi?” Mắt của anh nheo lại, khóe môi tuy vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong không khí, đã có khí tức nguy hiểm.
Trả thù?
Sự trả thù của tôi, vẫn chưa bắt đầu.
Nếu như trả thù anh thật sự đơn giản như vậy, tôi hà tất gì phảo lấy thân mạo hiểm, chui vào hang cọp?
Tôi cười khổ một tiếng, nói với Lục Nguyên Đăng: “Tôi đã cảnh cáo anh đứng có hối hận rồi, dù sao kỹ thuật vay má của tôi là như thế, anh nếu như không vừa ý, có thể tìm người khác sửa lại.”
“Người khác, em chắc chắn sẽ không ghen?” Lục Nguyên Đăng đột nhiên áp sát tôi, thấp giọng nói bên tai tôi.
Hơi thở nóng bỏng khiến vành tai của tôi không những đỏ lên còn có chút mềm ra, ngay cả chân cũng hơi nhũn ra.
Người đàn ông đang nghĩ cái gì, tôi nói là anh đến tiệm tìm người sửa lại, ghen cái rắm gì chứ!
Tôi có chút buồn bực, dường như chỉ cần chính diện giao phong với một mình Lục Nguyên Đăng, tôi tóm lại luôn gặp bất lợi. Cứ tiếp tục như vậy thì không được!
Tôi nhất định phải nghĩ cách, mau chóng đạt được mục đích của tôi mới được.
Lục Nguyên Đăng tôi phải trả thù, Quý Vương Nhung, tôi cũng sẽ không bỏ qua!
Tôi lùi lại sau một ít, kéo giãn khoảng cách giữa tôi và Lục Nguyên Đăng, trầm giọng nói với anh: “Anh đồng ý với tôi chuyện dành quyền nuôi dưỡng đứa trẻ, khi nào thì được?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook