• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vợ mới của lục thiếu (70 Viewers)

  • Chap-280

CHƯƠNG 280: CHẲNG MẤY CHỐC ĐÃ PHẢI NHÌN BẰNG CON MẮT KHÁC





CHƯƠNG 280: CHẲNG MẤY CHỐC ĐÃ PHẢI NHÌN BẰNG CON MẮT KHÁC

“Em tại sao muốn đứa trẻ đó như vậy chứ?”

Lục Nguyên Đăng trầm giọng hỏi tôi.

Khi nhắc đến đứa trẻ đó, mắt của anh bất giác lộ ra một ít sự chán ghét.

Điểm này tôi có thể hiểu, bất cứ một người đàn ông nào bị đội chiếc nón xanh như này cũng không thể nhẫn nhịn được?

Huống chi, người này còn là Lục Nguyên Đăng – người nổi tiếng ở thành phố Phùng!

Nhưng tôi mặc kệ anh có vui hay không, bây giờ tôi chỉ quan tâm bản thân có vui hay không thôi, cảm nhận của anh, tôi không muốn đếm xỉa.

“Có thể là ghét Quý Vương Nhung, muốn khiến cô ta nếm thử cảm giác cốt nhục phân ly.” Tôi nhàn nhạt nói.

Nhưng trong lòng, đáp án hướng về lại là đứa trẻ đó, không lý do gì lay động trái tim của tôi. Nhìn thấy Quý Vương Nhung đối xử với thằng bé như vậy, tôi thực sự không thể nhẫn nhịn được.

Nhưng nói ra lý do này, Lục Nguyên Đăng sợ rằng chỉ cảm thấy tôi lo chuyện bao đồng.

Ánh mắt của Lục Nguyên Đăng tối lại, ánh mắt thăm dò tìm kiếm dừng trên người của cô.

“Ninh Khanh, em thay đổi rồi.”

Trong lời nói, có một chút tiếc nuối.

Thì sao?

Anh cảm thấy tôi của ban đầu rất ngốc rất ngây thơ đã không còn, cảm thấy tiếc sao?

Nhưng tôi biến thành như vậy, hung thủ không phải là anh sao?

Nếu như không phải vì anh giết chết đứa trẻ, hủy hoại chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi, tôi sao có thể biến thành bộ dạng như bây giờ.

Hận một người, so với yêu một người con khổ nhiều hơn. Nhưng tôi không có sự lựa chọn, chỉ có thể tiếp tục hận.

“Con người đều sẽ thay đổi, không phải sao? Yếu đuối sẽ chỉ khiến bản thân và người bên cạnh bị tổn thương, người khác vĩnh viễn không đáng tin, muốn bảo vệ mình cách duy nhất chính là khiến chính mình trở nên mạnh mẽ hơn.”

Tôi của bây giờ, cảm thấy lòng dạ sắt đá một chút, không có chỗ xấu gì.

Nếu như ban đầu tôi đủ dũng cảm, có lẽ đứa bé...

Trái tim lại bắt đầu nhói đau, tôi hít một hơi thật sâu, cưỡng ép bản thân không được nghĩ tới nữa.

“Em bây giờ có tôi. Tôi có thể bảo vệ em.” Giọng nói dịu dàng của Lục Nguyên Đăng, vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Tôi chỉ cảm thấy nực cười.

Anh bảo vệ tôi? Người đàn ông khiến tôi rơi xuống đáy không vực dậy được, vậy mà nói bảo vệ tôi?

Đây có thể là câu nói đùa nực cười nhất mà tôi từng nghe thấy.

Mỉm cười nhàn nhạt, tôi khẽ nói anh: “Tôi chỉ tin chính mình.”

“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Anh cho tôi đáp án chính xác, mất bao lâu mới có thể làm xong.”

Tôi thật sự một giây một phút cũng không muốn để đứa trẻ ở bên cạnh Quý Vương Nhung.

Nghĩ đến hai cái tát đó của Quý Vương Nhung, còn cả hành động bất chấp đứa trẻ trong động đất mà chạy như vậy, tôi thực sự một khăc cũng không nhịn được.

“Một tuần. Cho tôi thời gian một tuần. Tôi sẽ kêu luật sự xử lý tốt chuyện này.”

Một tuần?

Sao lại lâu như vậy?

Lông mày của tôi nhíu lại, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.

Lục Nguyên Đăng làm việc luôn sạch sẽ dứt khoát, anh nói một tuần, chắc chính là thời gian ngắn nhất rồi.

Sau khi nhận được đáp án, tôi trực tiếp đi xuống lầu, chuẩn bị đi vào bếp làm bữa sáng, thì lại phát hiện bữa sáng đã để ở trên bàn rồi.

Ai làm?

Lẽ nào thím Vương đến rồi?

Nghĩ đến mấy món bóng đêm mà thím Vương làm, dạ dày của tôi cũng không nhịn được mà có hơi cuốn trào.

Bỏ đi, tôi vẫn là tự mình làm.

Tôi bặm môi, đang chuẩn bị đi vào bếp, Lục Nguyên Đăng đột nhiên nói ở sau lưng tôi: “Là tôi làm, em có thể yên tâm ăn.”

Lục Nguyên Đăng làm?

Bây giờ mới 8 giờ sáng, anh đã dậy từ bao giờ để làm bữa sáng?

Một tổng giám đốc như anh, có cần thiết tự mình nấu ăn không?

Hơn nữa, anh trước kia ngay cả cháo cũng không biết nấu, thế nào đột nhiên giỏi bếp nấu như vậy rồi?

Tôi cảm thấy có chút khó tiêu hóa được, nhưng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn ăn bữa sáng.

Không thể không nói, tay nghề của Lục Nguyên Đăng so với trước đây, thật sự chính là sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục.

Câu nói chẳng mấy chốc đã phải nhìn bằng con mắt khác, thật sự không sai một chút nào.

Vốn dĩ sau khi ăn xong, tôi định ra ngoài tìm việc.

Trước đó vì nghĩ cách nghe ngóng tin tức của Lục Nguyên Đăng, tôi mới làm việc ở quán bar. Nhưng địa phương rồng rắn lẫn lộn đó, chắc chắn không thể ở lâu được. Tôi bây giờ đã kết hôn với Lục Nguyên Đăng rồi, không thể tiếp tục đi làm ở mấy chỗ đó được nữa.

“Em muốn ra ngoài tìm việc sao?” Câu này của Lục Nguyên Đăng khiến tôi bị dọa giật mình.

Người này biết thuật đọc tâm à, vậy mà biết tâm tư của tôi!

Tôi có hơi hoảng hốt nhìn anh, lại nghe thấy anh điềm nhiên nói: “Em theo tôi đến công ty.”























Đọc nhanh tại Vietwriter.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom