Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 506 Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."
Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.
Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi
u?"
Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."
vietwriter.vn
"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.
Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đồ nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.
Thân Ba Câu nghe nói Quyền Để Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.
Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"
"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"
vietwriter.vn
"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.
Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"
Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.
Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.
Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."
Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.
Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."
Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sợ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"
"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.
Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."
Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.
Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.
"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"
Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"
"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.
Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."
Trần Phú liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.
Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.
"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"
Trần Phù VỖ VỖ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"
Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"
Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"
Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"
"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.
"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Bình luận facebook