Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Cầu xin anh
Trong lòng Mặc Sơ hơi chua xót, chắc sẽ không có ngày đó đâu!
Quyền Đế Sâm cưng chiều cô, nhưng điều đó không chứng minh là anh sẽ không tìm một người phụ nữ khác phù hợp với anh!
Hơn nữa hôn nhân của anh không liên quan đến tình yêu, anh chiều chuộng ai cũng không liên quan đến tình yêu.
Nhưng mà trước mặt bọn nhỏ, cô gần như không để lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Sau khi chào tạm biệt bọn nhỏ, Mặc Sơ lập tức chạy tới nhà thờ.
…
Tại tòa nhà Đế Quốc, trong văn phòng của trợ lý đặc biệt.
Tả Điện Vũ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, anh ta góp nhặt thêm một vài tin tức nữa rồi vội vàng gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Quyền…” Tả Điện Vũ bước đến, đặt tư liệu trong tay lên bàn làm việc màu đen của Quyền Đế Sâm: “Một nhân viên mới tới của bệnh viện đã điền sai chứng bệnh và tên người bệnh! Cô gái hai mươi hai tuổi có tên là Thái Hà kia không bị mắc bệnh hiểm nghèo, mà là một cô gái khác thuộc giới thượng lưu tên là Tương Nhiễm mắc bệnh. Sau khi Thái Hà được bệnh viên của chúng ta thông báo, cô ấy cho rằng đã không còn hy vọng chữa trị, vì thế đã đến Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu xin tổ chức hôn lễ, bây giờ đang ở nhà thờ. Mà nhà trai chính là…”
“Mặc Sơ?” Quyền Đế Sâm hơi ngạc nhiên, với thân thể nhỏ gầy mong manh như tờ giấy của cô mà còn giả làm đàn ông ư?
“Đúng vậy!” Tả Điện Vũ nói ngay.
Quyền Đế Sâm đứng dậy: “Anh đi xử lý chuyện của bệnh viện và chuyện của Tương Nhiễm đi, còn phần báo cáo này thì tôi sẽ mang đi.”
“Vâng!” Tả Điện Vũ lập tức lên đường.
Quyền Đế Sâm cầm báo cáo của bệnh viện, lái xe đến nhà thờ.
Ngay khi anh vừa đi vào, trong nhà thờ gần như không có ai.
Vốn dĩ Thái Hà không phải người địa phương, bố mẹ và họ hàng cũng không ở đây, cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học mà đã gặp phải chuyện thế này.
Quyền Đế Sâm nhìn bộ vest màu trắng trên người Mặc Sơ, trên đầu cô đội một bộ tóc giả ngắn màu đen, khuôn mặt sắc nét, đẹp trai mê người, tuy thiếu một chút cứng rắn của đàn ông, nhưng nhiều hơn một phần dịu dàng.
Mặc Sơ nhìn Thái Hà, ánh mắt của Thải Hà có chút buồn bã, nhưng vẫn còn chút ảo tưởng.
Thái Hà mặc một bộ váy cưới trắng tinh, mặt đối mặt đứng gần Mặc Sơ.
Mặc Sơ cảm thấy Thái Hà rất dũng cảm, rất đáng khen, ít nhất cô ấy dám mặc bộ váy cưới trắng như tuyết. Nói phải làm một người phụ nữ chân chính một lần.
Cũng có đôi khi Mặc Sơ rất nhát gan, cô không dám hy vọng quá xa vời!
Mục sư đang đọc bài tuyên thệ dài dòng, Mặc Sơ yên lặng đứng đó, chờ đến khi Mục Sư đọc xong, hỏi Thái Hà: “Con có nguyện ý gả cho anh Mặc Sơ, yêu thương anh cả cuộc đời, kính trọng anh ấy, chăm sóc anh ấy, không buông không bỏ không?”
Thái Hà ngước mắt ngóng nhìn Mặc Sơ, đây chính là một giấc mơ đẹp, trong thời khắc cuối cùng này, tựa như một mơ ước đầy ảo mộng.
“Con…” Khi Thái Hà còn chưa kịp nói, bỗng nhiên có một người đàn ông ngắt lời cô ấy: “Tôi không đồng ý!”
Mặc Sơ ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Quyền Đế Sâm đã đến nhà thờ từ bao giờ, tại sao anh lại đến đây?
Đương nhiên, lời nói của người đàn ông này luôn là mệnh lệnh!
Mặc Sơ bước tới bên cạnh Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền, đây chỉ mà một nghi thức mà thôi, anh đừng để ý được không?”
Về mặt pháp luật, cô là vợ của anh, nhưng mà hôm nay, trong nhà thờ này, cô lại cưới một người phụ nữ khác!
“Tôi để ý!” Khóe môi Quyền Đế Sâm hơi mím lại, trông rất bất mãn.
Mặc Sơ cảm thấy đau đầu, cô biết là những thứ mà Quyền Đế Sâm không đồng ý thì dù thế nào đi nữa cô cũng không được đụng vào.
Tuy rằng lúc này cô đang hóa trang giống như đàn ông, nhưng vẫn chênh lệch với anh khá xa, cô không có được một phần trăm vẻ đẹp nam tính của anh.
Cô lặng lẽ đưa tay cầm vạt áo anh, nhỏ giọng nói: “Xin anh đấy, được không?”
“Không được!” Quyền Đế Sâm vẫn lạnh lùng từ chối như cũ.
Lần này Mặc Sơ sẽ không từ bỏ, cô sẽ không để một mình Thái Hà mặc váy cưới làm lễ kết hôn được!
Nhưng mà cô cũng không thể khiêu khích uy quyền của người đàn ông này!
Cô sốt ruột nhìn anh, nhưng không còn cách nào khác.
Thái Hà cũng chạy tới, cô ấy nhìn Quyền Đế Sâm đẹp trai đầy nam tính, rồi lại nhìn Mặc Sơ đẹp theo một cách dịu dàng, cô ấy hiểu ra: “À, thì ra hai người là một đôi…”
Bọn họ vốn là một đôi vợ chồng bình thường, có điều ý của Thái Hà là bọn họ là một đôi công thụ.
Thái Hà thấy vẻ mặt Mặc Sơ vô cùng khó xử, cô ấy nhỏ giọng nói: “Đây là bạn trai anh sao? Thật sự xin lỗi! Khiến cho hai người hiểu lầm! Tôi chỉ mơ ước được mặc váy cưới mà thôi!”
Mặc Sơ vội vàng giơ ra tay, kéo Quyền Đế Sâm đi sang bên cạnh: “Trước hết cứ thỏa mãn ước mơ của cô ấy đi được không?”
Ham muốn một mình chiếm cô làm của riêng của Quyền Đế Sâm mãnh liệt thế nào chứ, sao anh có thể cho phép người vợ trên pháp luật của anh đi cưới một người phụ nữ khác được?
Anh từ trên cao nhìn chăm chú vào cô, trong đôi mắt là tia sáng sắc bén, cho dù Mặc Sơ dịu dàng cầu xin anh, anh cũng sẽ không thả lỏng dù chỉ một chút.
“Mặc Sơ, cô làm chuyện vô lý quá!” Quyền Đế Sâm trầm giọng trách mắng.
Mặc Sơ bị anh mắng, cô thấp giọng nói: “Tôi cũng biết là điều này rất vô lý, nhưng mà cô ấy đã sắp đi đến điểm cuối của cuộc đời, mơ ước được mặc váy cưới trắng tinh là ước nguyện duy nhất, thỏa mãn cô ấy một chút thì có sao đâu? Coi như là làm việc tốt đi!”
Giọng điệu của Quyền Đế Sâm không giận mà uy: “Cô muốn bị tôi lột bộ quần áo đàn ông ngay tại đây sao?”
Đôi mắt của Mặc Sơ lập tức trợn tròn, chắc chắn anh không chỉ nói đùa cho vui.
Cô hiểu rõ điều này.
Cô không chọc giận anh thì khá tốt, một khi cô chọc giận anh rồi, thì anh sẽ giống như lúc ở trong phòng tổng thống lần trước, khiến cô xấu hổ muốn trốn nhưng không thể trốn được.
Bỗng nhiên, Thái Hà cũng chạy tới, cô ấy che chở Mặc Sơ sau lưng mình, chỉ vào Quyền Đế Sâm và nói: “Sao anh lại độc đoán như vậy chứ? Sao lại hung dữ như vậy? Tôi có thể chấp nhận chuyện hai người con trai yêu nhau, nhưng mà anh phải đối xử tốt với anh ấy mới được! Tôi cũng đã sắp đi đến cuối cuộc đời rồi mới cảm thấy tiếc nuối, nếu sinh mệnh có thể lặp lại một lần nữa, nhất định tôi sẽ vô cùng quý trọng…”
Thái Hà nói đến đây thì bật khóc, Mặc Sơ vội vàng an ủi cô ấy: “Cô đừng lo lắng, anh ấy đối xử với tôi rất tốt…”
Ngoại trừ hơi chuyên quyền độc đoán ra thì đúng cái tên Quyền Đế Sâm này đối xử với cô không tệ.
Quyền Đế Sâm giơ tay đưa một phần báo cáo cho Thái Hà, Thái Hà không nhận lấy.
Mặc Sơ nhận lấy, cô mới vừa mở ra đã vui vẻ nhảy cẫng lên: “Thái Hà, cô không bị bệnh, trời ạ! Là bệnh viện nhầm lẫn…”
Thái Hà tự như từ địa ngục bay thẳng về nhân gian: “Thật vậy sao?”
Cô ấy giành lấy, nhìn thấy đúng là bệnh viện đã lầm, cô ấy lập tức gào khóc: “Sao bọn họ có thể đối xử với tôi như vậy? Bọn họ làm việc không nghiêm túc, vậy sẽ hại chết tôi mất…”
Mục sư nhìn cảnh tượng tựa như hài kịch này, cuối cùng ông ta cũng có thể xuống sân khấu.
Thái Hà ngồi dưới đất, khóc cực kỳ đáng thương.
Cô ấy đang khóc, rồi chợt phá lên cười: “Tôi thật sự không sao, tôi thật sự không sao…”
“Tôi cảm thấy như đang ở thiên đường, không được, tôi phải đi tìm bọn họ tính sổ! Thật sự đáng giận quá!” Khuôn mặt Thái Hà giàn giụa nước mắt, cô ấy nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất.
Thái Hà nói xong, nhanh chóng xách váy cưới ra ngoài, bắt xe chạy đến bệnh viện.
“Thái Hà…” Mặc Sơ lập tức muốn đuổi theo.
“Đi đâu đó?” Quyền Đế Sâm không vui trách mắng: “Chẳng lẽ cô thích người phụ nữ kia thật sao?”
Quyền Đế Sâm cưng chiều cô, nhưng điều đó không chứng minh là anh sẽ không tìm một người phụ nữ khác phù hợp với anh!
Hơn nữa hôn nhân của anh không liên quan đến tình yêu, anh chiều chuộng ai cũng không liên quan đến tình yêu.
Nhưng mà trước mặt bọn nhỏ, cô gần như không để lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Sau khi chào tạm biệt bọn nhỏ, Mặc Sơ lập tức chạy tới nhà thờ.
…
Tại tòa nhà Đế Quốc, trong văn phòng của trợ lý đặc biệt.
Tả Điện Vũ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, anh ta góp nhặt thêm một vài tin tức nữa rồi vội vàng gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Quyền…” Tả Điện Vũ bước đến, đặt tư liệu trong tay lên bàn làm việc màu đen của Quyền Đế Sâm: “Một nhân viên mới tới của bệnh viện đã điền sai chứng bệnh và tên người bệnh! Cô gái hai mươi hai tuổi có tên là Thái Hà kia không bị mắc bệnh hiểm nghèo, mà là một cô gái khác thuộc giới thượng lưu tên là Tương Nhiễm mắc bệnh. Sau khi Thái Hà được bệnh viên của chúng ta thông báo, cô ấy cho rằng đã không còn hy vọng chữa trị, vì thế đã đến Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu xin tổ chức hôn lễ, bây giờ đang ở nhà thờ. Mà nhà trai chính là…”
“Mặc Sơ?” Quyền Đế Sâm hơi ngạc nhiên, với thân thể nhỏ gầy mong manh như tờ giấy của cô mà còn giả làm đàn ông ư?
“Đúng vậy!” Tả Điện Vũ nói ngay.
Quyền Đế Sâm đứng dậy: “Anh đi xử lý chuyện của bệnh viện và chuyện của Tương Nhiễm đi, còn phần báo cáo này thì tôi sẽ mang đi.”
“Vâng!” Tả Điện Vũ lập tức lên đường.
Quyền Đế Sâm cầm báo cáo của bệnh viện, lái xe đến nhà thờ.
Ngay khi anh vừa đi vào, trong nhà thờ gần như không có ai.
Vốn dĩ Thái Hà không phải người địa phương, bố mẹ và họ hàng cũng không ở đây, cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học mà đã gặp phải chuyện thế này.
Quyền Đế Sâm nhìn bộ vest màu trắng trên người Mặc Sơ, trên đầu cô đội một bộ tóc giả ngắn màu đen, khuôn mặt sắc nét, đẹp trai mê người, tuy thiếu một chút cứng rắn của đàn ông, nhưng nhiều hơn một phần dịu dàng.
Mặc Sơ nhìn Thái Hà, ánh mắt của Thải Hà có chút buồn bã, nhưng vẫn còn chút ảo tưởng.
Thái Hà mặc một bộ váy cưới trắng tinh, mặt đối mặt đứng gần Mặc Sơ.
Mặc Sơ cảm thấy Thái Hà rất dũng cảm, rất đáng khen, ít nhất cô ấy dám mặc bộ váy cưới trắng như tuyết. Nói phải làm một người phụ nữ chân chính một lần.
Cũng có đôi khi Mặc Sơ rất nhát gan, cô không dám hy vọng quá xa vời!
Mục sư đang đọc bài tuyên thệ dài dòng, Mặc Sơ yên lặng đứng đó, chờ đến khi Mục Sư đọc xong, hỏi Thái Hà: “Con có nguyện ý gả cho anh Mặc Sơ, yêu thương anh cả cuộc đời, kính trọng anh ấy, chăm sóc anh ấy, không buông không bỏ không?”
Thái Hà ngước mắt ngóng nhìn Mặc Sơ, đây chính là một giấc mơ đẹp, trong thời khắc cuối cùng này, tựa như một mơ ước đầy ảo mộng.
“Con…” Khi Thái Hà còn chưa kịp nói, bỗng nhiên có một người đàn ông ngắt lời cô ấy: “Tôi không đồng ý!”
Mặc Sơ ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Quyền Đế Sâm đã đến nhà thờ từ bao giờ, tại sao anh lại đến đây?
Đương nhiên, lời nói của người đàn ông này luôn là mệnh lệnh!
Mặc Sơ bước tới bên cạnh Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền, đây chỉ mà một nghi thức mà thôi, anh đừng để ý được không?”
Về mặt pháp luật, cô là vợ của anh, nhưng mà hôm nay, trong nhà thờ này, cô lại cưới một người phụ nữ khác!
“Tôi để ý!” Khóe môi Quyền Đế Sâm hơi mím lại, trông rất bất mãn.
Mặc Sơ cảm thấy đau đầu, cô biết là những thứ mà Quyền Đế Sâm không đồng ý thì dù thế nào đi nữa cô cũng không được đụng vào.
Tuy rằng lúc này cô đang hóa trang giống như đàn ông, nhưng vẫn chênh lệch với anh khá xa, cô không có được một phần trăm vẻ đẹp nam tính của anh.
Cô lặng lẽ đưa tay cầm vạt áo anh, nhỏ giọng nói: “Xin anh đấy, được không?”
“Không được!” Quyền Đế Sâm vẫn lạnh lùng từ chối như cũ.
Lần này Mặc Sơ sẽ không từ bỏ, cô sẽ không để một mình Thái Hà mặc váy cưới làm lễ kết hôn được!
Nhưng mà cô cũng không thể khiêu khích uy quyền của người đàn ông này!
Cô sốt ruột nhìn anh, nhưng không còn cách nào khác.
Thái Hà cũng chạy tới, cô ấy nhìn Quyền Đế Sâm đẹp trai đầy nam tính, rồi lại nhìn Mặc Sơ đẹp theo một cách dịu dàng, cô ấy hiểu ra: “À, thì ra hai người là một đôi…”
Bọn họ vốn là một đôi vợ chồng bình thường, có điều ý của Thái Hà là bọn họ là một đôi công thụ.
Thái Hà thấy vẻ mặt Mặc Sơ vô cùng khó xử, cô ấy nhỏ giọng nói: “Đây là bạn trai anh sao? Thật sự xin lỗi! Khiến cho hai người hiểu lầm! Tôi chỉ mơ ước được mặc váy cưới mà thôi!”
Mặc Sơ vội vàng giơ ra tay, kéo Quyền Đế Sâm đi sang bên cạnh: “Trước hết cứ thỏa mãn ước mơ của cô ấy đi được không?”
Ham muốn một mình chiếm cô làm của riêng của Quyền Đế Sâm mãnh liệt thế nào chứ, sao anh có thể cho phép người vợ trên pháp luật của anh đi cưới một người phụ nữ khác được?
Anh từ trên cao nhìn chăm chú vào cô, trong đôi mắt là tia sáng sắc bén, cho dù Mặc Sơ dịu dàng cầu xin anh, anh cũng sẽ không thả lỏng dù chỉ một chút.
“Mặc Sơ, cô làm chuyện vô lý quá!” Quyền Đế Sâm trầm giọng trách mắng.
Mặc Sơ bị anh mắng, cô thấp giọng nói: “Tôi cũng biết là điều này rất vô lý, nhưng mà cô ấy đã sắp đi đến điểm cuối của cuộc đời, mơ ước được mặc váy cưới trắng tinh là ước nguyện duy nhất, thỏa mãn cô ấy một chút thì có sao đâu? Coi như là làm việc tốt đi!”
Giọng điệu của Quyền Đế Sâm không giận mà uy: “Cô muốn bị tôi lột bộ quần áo đàn ông ngay tại đây sao?”
Đôi mắt của Mặc Sơ lập tức trợn tròn, chắc chắn anh không chỉ nói đùa cho vui.
Cô hiểu rõ điều này.
Cô không chọc giận anh thì khá tốt, một khi cô chọc giận anh rồi, thì anh sẽ giống như lúc ở trong phòng tổng thống lần trước, khiến cô xấu hổ muốn trốn nhưng không thể trốn được.
Bỗng nhiên, Thái Hà cũng chạy tới, cô ấy che chở Mặc Sơ sau lưng mình, chỉ vào Quyền Đế Sâm và nói: “Sao anh lại độc đoán như vậy chứ? Sao lại hung dữ như vậy? Tôi có thể chấp nhận chuyện hai người con trai yêu nhau, nhưng mà anh phải đối xử tốt với anh ấy mới được! Tôi cũng đã sắp đi đến cuối cuộc đời rồi mới cảm thấy tiếc nuối, nếu sinh mệnh có thể lặp lại một lần nữa, nhất định tôi sẽ vô cùng quý trọng…”
Thái Hà nói đến đây thì bật khóc, Mặc Sơ vội vàng an ủi cô ấy: “Cô đừng lo lắng, anh ấy đối xử với tôi rất tốt…”
Ngoại trừ hơi chuyên quyền độc đoán ra thì đúng cái tên Quyền Đế Sâm này đối xử với cô không tệ.
Quyền Đế Sâm giơ tay đưa một phần báo cáo cho Thái Hà, Thái Hà không nhận lấy.
Mặc Sơ nhận lấy, cô mới vừa mở ra đã vui vẻ nhảy cẫng lên: “Thái Hà, cô không bị bệnh, trời ạ! Là bệnh viện nhầm lẫn…”
Thái Hà tự như từ địa ngục bay thẳng về nhân gian: “Thật vậy sao?”
Cô ấy giành lấy, nhìn thấy đúng là bệnh viện đã lầm, cô ấy lập tức gào khóc: “Sao bọn họ có thể đối xử với tôi như vậy? Bọn họ làm việc không nghiêm túc, vậy sẽ hại chết tôi mất…”
Mục sư nhìn cảnh tượng tựa như hài kịch này, cuối cùng ông ta cũng có thể xuống sân khấu.
Thái Hà ngồi dưới đất, khóc cực kỳ đáng thương.
Cô ấy đang khóc, rồi chợt phá lên cười: “Tôi thật sự không sao, tôi thật sự không sao…”
“Tôi cảm thấy như đang ở thiên đường, không được, tôi phải đi tìm bọn họ tính sổ! Thật sự đáng giận quá!” Khuôn mặt Thái Hà giàn giụa nước mắt, cô ấy nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất.
Thái Hà nói xong, nhanh chóng xách váy cưới ra ngoài, bắt xe chạy đến bệnh viện.
“Thái Hà…” Mặc Sơ lập tức muốn đuổi theo.
“Đi đâu đó?” Quyền Đế Sâm không vui trách mắng: “Chẳng lẽ cô thích người phụ nữ kia thật sao?”