Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Bố con gặp nhau (1)
Sau khi Mặc Sơ ném gối bỏ đi, cũng không nhìn xem thân thủ người người đàn này thế nào, anh hơi tránh né một chút, gối đập vào vách tường.
Còn rước lấy tiếng cười to thoải mái của người đàn ông.
Phải biết bị người bên gối tính kế là là cảm giác như thế nào!
Sau khi Quyền Đế Sâm đi làm, Mặc Sơ nghỉ ngơi ở nhà một mình, tóm lại cô hiểu rằng người đàn ông này thật không dễ chọc!
Nhưng mà sao cô cứ có cảm giác trong phòng vẫn còn lưu lại tiếng cười của anh vậy?
Trong vườn trẻ, Đại Chu vô vui vẻ đi tìm Mặc Hàm: “Chúng ta vượt qua vòng loại rồi! Hàm Hàm, chúng ta sắp trở thành ngôi sao nhí!”
Hình như Mặc Hàm còn chưa tỉnh ngủ, cô bé dụi mắt một cái: “Buổi chiều tan học đi qua đó à? Chắc lúc đó tớ đã tỉnh ngủ.”
“Nhưng mà…” Đại Chu nói: “Người đứng ra tổ chức yêu cầu chúng ta tự mang theo một món đồ qua đó! Cái gì đều được, tớ cũng không biết sở trường của mình là gì? Hàm Hàm, cậu thì giỏi rồi, cậu có thể mang một bức tranh qua đó.”
“Cậu có thể mang Tiểu Chu qua!” Mặc Hàm đùa giỡn: "Cậu có năng khiếu chăm người đấy, làm một anh trai ấm áp.”
Đại Chu hơi ngượng ngùng, nhưng mà chỉ cần Hàm Hàm vui vẻ là được rồi!
Buổi chiều, sau khi tan học, hai người cùng đến khu vui chơi trẻ em, Mặc Hàm mang theo một bức tranh do mình tự vẽ, Đại Chu không mang gì cả, cậu bé làm bạn với Mặc Hàm đến đó là được rồi.
Mặc Hàm nộp tranh vẽ của mình lên, nhân viên tiếp đãi nói cho cô bé là phải đợi thông báo.
Ban tổ chức đang thu thập tư liệu, bình chọn từng người, ngoài trừ khuôn mặt ra, bọn họ còn muốn tìm một đứa bé tài năng.
Điện thoại di động của tổ trưởng Phương Kiến Hải reo, anh ta nghe điện thoại: “Chị à, em còn đang bận, có thể tối nay không qua đó được rồi.”
Phương Chân Dương nói trong điện thoại: “Kiến Hải à, San San của chúng ta trở thành ngôi sao số một khu vui chơi trẻ em của bọn em, không thành vấn đề gì chứ!”
Phương Kiến Hải đang xem một bức tranh được ghi là do một bạn nhỏ có tên Hàm Hàm vẽ: “Chị à, tính đến trước mắt có một bạn nhỏ có phong cách hết sức tương tự San San, hơn nữa kỹ năng hội họa của cô bé vượt xa San San…”
“Em ngốc thật đấy!” Phương Chân Dương trách mắng: “Em yên lặng hủy diệt tác phẩm của con nhỏ đó đi là được, thần không biết quỷ không hay! Kiến Hải à, nhất định lần này San San nhà chúng ta phải nổi tiếng, đây là cơ sở để sau này con bé trở thành ngôi sao sáng. Người ta vẫn thường nói trong triều có người làm quan, cả họ được nhờ, bây giờ em là tổ trưởng, chẳng phải chọn ai chỉ là một câu nói của em à?”
“Nhưng mà sếp lớn của bọn em không thích như vậy!” Phương Kiến Hải vẫn có chút kiêng dè.
Phương Chân Dương nói: “Anh ta sẽ không biết! Chỉ có trời biết em biết chị biết! Em cũng không muốn San San bỏ lỡ cơ hội lần này đúng không?”
Phương Kiến Hải cúp điện thoại, nhìn tác phẩm được ký tên là Hàm Hàm. Nói thật ra, anh ta thật sự rất thích tác phẩm này.
Phương Kiến Hải nhắm mắt lại, dựa vào ghế, im lặng suy nghĩ, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, thổi bay tác phẩm của Hàm Hàm đi!
Phương Kiến Hải vội vàng giơ tay bắt lấy, kết quả bay ra ngoài cửa sổ rồi bay thẳng xuống dưới.
Anh ta ngồi gần cửa sổ, cho đến khi bức tranh biến mất không thấy bóng dáng, anh ta mới thở dài một cái, có lẽ đây chính là số mệnh đi!
Coi như anh ta thật sự thích bức tranh của Hàm Hàm, nhưng mà ý trời đã vậy, anh ta cũng không có cách nào!
Chỗ đèn xanh đèn đỏ nơi ngã tư đường.
Quyền Đế Sâm lái xe, trước mặt là đèn đỏ, anh đạp phanh, xe từ từ dừng ở ngã tư.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trên trời rơi xuống một tờ giấy, anh ngẩng đầu lên, thấy được một bức tranh được vẽ tay, đường vẽ hết sức đơn giản nhưng ý nghĩa rất khá.
Quyền Đế Sâm đưa tay tiếp nhận bức tranh từ trên trời bay xuống.
Anh đặt trên tay lái nhìn một chút, phía trên là bức tranh có chủ đề về khu vui chơi trẻ em, anh khẽ híp mắt, cảm thấy cũng không tệ lắm!
Anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cho bức tranh vào túi công văn của mình.
Quyền Đế Sâm về đến nhà, Mặc Sơ đang làm việc.
“Anh về rồi, tôi lập tức xong ngay!” Mặc Sơ lưu lại rồi tắt máy tính xách tay.
Tối nay, Quyền Đế Sâm muốn dẫn cô về thăm ông nội, Mặc Sơ xách một cái túi, đi theo anh lên xe.
Đến nhà cũ, ông quản gia vừa nhìn thấy bọn họ lập tức tươi cười hòa ái: “Cậu chủ về rồi, cô Mặc Sơ tới chơi!”
“Cháu chào ông Trương!” Mặc Sơ mỉm cười chào ông ấy.
Quản gia Trương nhìn bọn họ: “Ông chủ ở trong đình hoa sen.”
Ngắm hoa, ngắm hồ, nghe tiếng chim hót, đánh cờ, uống trà, đây là những việc thích thú nhất của cuộc sống về hưu.
Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm cùng đi qua đó, Quyền Thịnh Quốc vui vẻ cười ha ha, nắng chiều sáng rực chiếu lên người ông cụ, ông cụ vẫn khỏe mạnh và rất có sức hút.
“Chào ông Quyền!” Mặc Sơ tiến lên, đưa cho ông cụ một túi giấy, lần trước gặp mặt, Cố Vãn Vãn mang cô tới, đã gặp Quyền Thịnh Quốc nhưng cô cũng không chuẩn bị gì.
Hôm nay cô mang quà tới.
Quyền Thịnh Quốc nhìn Mặc Sơ: “Đây là cái gì?”
Quản gia Trương nhận lấy mở ra xem, ông ấy mừng rỡ kêu lên: “Ông chủ, cô Mặc Sơ đúng là rất nhọc lòng đấy …”
Quyền Thịnh Quốc nhìn một cái, cũng không tự chủ cười lên, Mặc Sơ tặng một bộ cờ tướng.
Cô biết Quyền Thịnh Quốc rất thích đánh cờ.
Lúc này Quyền Thịnh Quốc nhận lấy, còn dùng tay vuốt ve mấy con cờ, có vẻ ông cụ rất vui: “Con nhỏ này rất tốt, rất hợp với khẩu vị của ông.”
Bộ cờ tướng này được chế tạo thủ công từ gỗ đàn hương cao cấp, mỗi một con cờ đều thoang thoảng mùi thơm của gỗ, không chỉ có giá trị sưu tầm mà người chế tạo ra bàn cờ này cũng vô cùng tài giỏi, là đại sư trong làng nghệ thuật.
Mặc Sơ đã từng làm MC cho hôn lễ của bọn họ, cô và đại sư chế tạo ra bàn cờ này làm quà tặng cho Quyền Thịnh Quốc.
“Đây gọi là đao quý tặng anh hùng, cờ tướng tặng danh tướng. Ông Quyền, hôm nay Tổng giám đốc Quyền mang cháu tới dùng cơm, nên cháu dâng lên một phần lễ mọn!” Mặc Sơ nhẹ giọng nói.
Quyền Thịnh Quốc vô cùng vui vẻ: “Bây giờ muốn chơi một ván không?”
Mặc Sơ lập tức nói: “Để cháu bày cờ cho hai người!”
Quyền Đế Sâm và Quyền Thịnh Quốc ngồi đối diện nhau, quản gia mang trà cho bọn họ.
Lúc đầu Mặc Sơ phải đứng bên cạnh Quyền Đế Sâm, ông cụ Quyền gọi cô qua: “Con nhóc, qua làm quân sư cho ông, chúng ta cùng nhau gϊếŧ Đế Sâm không chừa manh giáp!”
Muốn gϊếŧ người đàn ông này không chừa manh giáp, Mặc Sơ thật sự không nắm chắc!
Đối với việc tính toán lòng người, Quyền Đế Sâm tuyệt đối là một nhân tài, anh tỉnh bơ bày mưu lập kế từ ngoài ngàn dặm.
Dù là đánh cờ, anh vẫn là vị tướng tài giỏi, bằng Mặc Sơ và ông cụ Quyền thì chắc chắn không thắng được!
Nước cờ của Quyền Đế Sâm tuyệt đối có thể gọi là khí thế bá vương, tay cầm cờ, ra quân không hối hận, tiến lùi đúng mực, trầm ổn lão luyện. Hơn nữa Mặc Sơ không nhìn ra bước kế tiếp mà anh định đi, điều này giống như hai quân giao chiến, cô không tìm được nhược điểm của đối phương, cũng không thấy rõ mục đích của đối phương, đây là điều mà người nhà binh kiêng kỵ nhất.
Mặc Sơ len lén liếc mắt nhìn người đàn ông này, dưới ánh chiều vàng, gò má anh cũng tỏa ánh sáng khắp bốn phía.
Còn rước lấy tiếng cười to thoải mái của người đàn ông.
Phải biết bị người bên gối tính kế là là cảm giác như thế nào!
Sau khi Quyền Đế Sâm đi làm, Mặc Sơ nghỉ ngơi ở nhà một mình, tóm lại cô hiểu rằng người đàn ông này thật không dễ chọc!
Nhưng mà sao cô cứ có cảm giác trong phòng vẫn còn lưu lại tiếng cười của anh vậy?
Trong vườn trẻ, Đại Chu vô vui vẻ đi tìm Mặc Hàm: “Chúng ta vượt qua vòng loại rồi! Hàm Hàm, chúng ta sắp trở thành ngôi sao nhí!”
Hình như Mặc Hàm còn chưa tỉnh ngủ, cô bé dụi mắt một cái: “Buổi chiều tan học đi qua đó à? Chắc lúc đó tớ đã tỉnh ngủ.”
“Nhưng mà…” Đại Chu nói: “Người đứng ra tổ chức yêu cầu chúng ta tự mang theo một món đồ qua đó! Cái gì đều được, tớ cũng không biết sở trường của mình là gì? Hàm Hàm, cậu thì giỏi rồi, cậu có thể mang một bức tranh qua đó.”
“Cậu có thể mang Tiểu Chu qua!” Mặc Hàm đùa giỡn: "Cậu có năng khiếu chăm người đấy, làm một anh trai ấm áp.”
Đại Chu hơi ngượng ngùng, nhưng mà chỉ cần Hàm Hàm vui vẻ là được rồi!
Buổi chiều, sau khi tan học, hai người cùng đến khu vui chơi trẻ em, Mặc Hàm mang theo một bức tranh do mình tự vẽ, Đại Chu không mang gì cả, cậu bé làm bạn với Mặc Hàm đến đó là được rồi.
Mặc Hàm nộp tranh vẽ của mình lên, nhân viên tiếp đãi nói cho cô bé là phải đợi thông báo.
Ban tổ chức đang thu thập tư liệu, bình chọn từng người, ngoài trừ khuôn mặt ra, bọn họ còn muốn tìm một đứa bé tài năng.
Điện thoại di động của tổ trưởng Phương Kiến Hải reo, anh ta nghe điện thoại: “Chị à, em còn đang bận, có thể tối nay không qua đó được rồi.”
Phương Chân Dương nói trong điện thoại: “Kiến Hải à, San San của chúng ta trở thành ngôi sao số một khu vui chơi trẻ em của bọn em, không thành vấn đề gì chứ!”
Phương Kiến Hải đang xem một bức tranh được ghi là do một bạn nhỏ có tên Hàm Hàm vẽ: “Chị à, tính đến trước mắt có một bạn nhỏ có phong cách hết sức tương tự San San, hơn nữa kỹ năng hội họa của cô bé vượt xa San San…”
“Em ngốc thật đấy!” Phương Chân Dương trách mắng: “Em yên lặng hủy diệt tác phẩm của con nhỏ đó đi là được, thần không biết quỷ không hay! Kiến Hải à, nhất định lần này San San nhà chúng ta phải nổi tiếng, đây là cơ sở để sau này con bé trở thành ngôi sao sáng. Người ta vẫn thường nói trong triều có người làm quan, cả họ được nhờ, bây giờ em là tổ trưởng, chẳng phải chọn ai chỉ là một câu nói của em à?”
“Nhưng mà sếp lớn của bọn em không thích như vậy!” Phương Kiến Hải vẫn có chút kiêng dè.
Phương Chân Dương nói: “Anh ta sẽ không biết! Chỉ có trời biết em biết chị biết! Em cũng không muốn San San bỏ lỡ cơ hội lần này đúng không?”
Phương Kiến Hải cúp điện thoại, nhìn tác phẩm được ký tên là Hàm Hàm. Nói thật ra, anh ta thật sự rất thích tác phẩm này.
Phương Kiến Hải nhắm mắt lại, dựa vào ghế, im lặng suy nghĩ, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, thổi bay tác phẩm của Hàm Hàm đi!
Phương Kiến Hải vội vàng giơ tay bắt lấy, kết quả bay ra ngoài cửa sổ rồi bay thẳng xuống dưới.
Anh ta ngồi gần cửa sổ, cho đến khi bức tranh biến mất không thấy bóng dáng, anh ta mới thở dài một cái, có lẽ đây chính là số mệnh đi!
Coi như anh ta thật sự thích bức tranh của Hàm Hàm, nhưng mà ý trời đã vậy, anh ta cũng không có cách nào!
Chỗ đèn xanh đèn đỏ nơi ngã tư đường.
Quyền Đế Sâm lái xe, trước mặt là đèn đỏ, anh đạp phanh, xe từ từ dừng ở ngã tư.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trên trời rơi xuống một tờ giấy, anh ngẩng đầu lên, thấy được một bức tranh được vẽ tay, đường vẽ hết sức đơn giản nhưng ý nghĩa rất khá.
Quyền Đế Sâm đưa tay tiếp nhận bức tranh từ trên trời bay xuống.
Anh đặt trên tay lái nhìn một chút, phía trên là bức tranh có chủ đề về khu vui chơi trẻ em, anh khẽ híp mắt, cảm thấy cũng không tệ lắm!
Anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cho bức tranh vào túi công văn của mình.
Quyền Đế Sâm về đến nhà, Mặc Sơ đang làm việc.
“Anh về rồi, tôi lập tức xong ngay!” Mặc Sơ lưu lại rồi tắt máy tính xách tay.
Tối nay, Quyền Đế Sâm muốn dẫn cô về thăm ông nội, Mặc Sơ xách một cái túi, đi theo anh lên xe.
Đến nhà cũ, ông quản gia vừa nhìn thấy bọn họ lập tức tươi cười hòa ái: “Cậu chủ về rồi, cô Mặc Sơ tới chơi!”
“Cháu chào ông Trương!” Mặc Sơ mỉm cười chào ông ấy.
Quản gia Trương nhìn bọn họ: “Ông chủ ở trong đình hoa sen.”
Ngắm hoa, ngắm hồ, nghe tiếng chim hót, đánh cờ, uống trà, đây là những việc thích thú nhất của cuộc sống về hưu.
Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm cùng đi qua đó, Quyền Thịnh Quốc vui vẻ cười ha ha, nắng chiều sáng rực chiếu lên người ông cụ, ông cụ vẫn khỏe mạnh và rất có sức hút.
“Chào ông Quyền!” Mặc Sơ tiến lên, đưa cho ông cụ một túi giấy, lần trước gặp mặt, Cố Vãn Vãn mang cô tới, đã gặp Quyền Thịnh Quốc nhưng cô cũng không chuẩn bị gì.
Hôm nay cô mang quà tới.
Quyền Thịnh Quốc nhìn Mặc Sơ: “Đây là cái gì?”
Quản gia Trương nhận lấy mở ra xem, ông ấy mừng rỡ kêu lên: “Ông chủ, cô Mặc Sơ đúng là rất nhọc lòng đấy …”
Quyền Thịnh Quốc nhìn một cái, cũng không tự chủ cười lên, Mặc Sơ tặng một bộ cờ tướng.
Cô biết Quyền Thịnh Quốc rất thích đánh cờ.
Lúc này Quyền Thịnh Quốc nhận lấy, còn dùng tay vuốt ve mấy con cờ, có vẻ ông cụ rất vui: “Con nhỏ này rất tốt, rất hợp với khẩu vị của ông.”
Bộ cờ tướng này được chế tạo thủ công từ gỗ đàn hương cao cấp, mỗi một con cờ đều thoang thoảng mùi thơm của gỗ, không chỉ có giá trị sưu tầm mà người chế tạo ra bàn cờ này cũng vô cùng tài giỏi, là đại sư trong làng nghệ thuật.
Mặc Sơ đã từng làm MC cho hôn lễ của bọn họ, cô và đại sư chế tạo ra bàn cờ này làm quà tặng cho Quyền Thịnh Quốc.
“Đây gọi là đao quý tặng anh hùng, cờ tướng tặng danh tướng. Ông Quyền, hôm nay Tổng giám đốc Quyền mang cháu tới dùng cơm, nên cháu dâng lên một phần lễ mọn!” Mặc Sơ nhẹ giọng nói.
Quyền Thịnh Quốc vô cùng vui vẻ: “Bây giờ muốn chơi một ván không?”
Mặc Sơ lập tức nói: “Để cháu bày cờ cho hai người!”
Quyền Đế Sâm và Quyền Thịnh Quốc ngồi đối diện nhau, quản gia mang trà cho bọn họ.
Lúc đầu Mặc Sơ phải đứng bên cạnh Quyền Đế Sâm, ông cụ Quyền gọi cô qua: “Con nhóc, qua làm quân sư cho ông, chúng ta cùng nhau gϊếŧ Đế Sâm không chừa manh giáp!”
Muốn gϊếŧ người đàn ông này không chừa manh giáp, Mặc Sơ thật sự không nắm chắc!
Đối với việc tính toán lòng người, Quyền Đế Sâm tuyệt đối là một nhân tài, anh tỉnh bơ bày mưu lập kế từ ngoài ngàn dặm.
Dù là đánh cờ, anh vẫn là vị tướng tài giỏi, bằng Mặc Sơ và ông cụ Quyền thì chắc chắn không thắng được!
Nước cờ của Quyền Đế Sâm tuyệt đối có thể gọi là khí thế bá vương, tay cầm cờ, ra quân không hối hận, tiến lùi đúng mực, trầm ổn lão luyện. Hơn nữa Mặc Sơ không nhìn ra bước kế tiếp mà anh định đi, điều này giống như hai quân giao chiến, cô không tìm được nhược điểm của đối phương, cũng không thấy rõ mục đích của đối phương, đây là điều mà người nhà binh kiêng kỵ nhất.
Mặc Sơ len lén liếc mắt nhìn người đàn ông này, dưới ánh chiều vàng, gò má anh cũng tỏa ánh sáng khắp bốn phía.