Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96: Chụp ảnh cưới
Sau khi Long Yên và Úc Lạc Hàn rời khỏi đó, Mặc Sơ vẫn rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc thì phải có bao nhiêu dũng cảm, Long Yên mới dám bằng lòng kết hôn với Quyền Đế Sâm mà vẫn có quan hệ mật thiết với một người đàn ông khác.
Có thể thấy, Long Yêu yêu người đàn ông tên Úc Lạc Hàn này!
Nhưng mà Úc Lạc Hàn thì sao?
Mặc Sơ hơi lo lắng cho Quyền Đế Sâm, lúc này vẫn còn chưa kết hôn mà trên đầu anh đã mọc một chiếc sừng!
“Cô Mặc…” Nhân viên bán hàng lên tiếng gọi cô.
Mặc Sơ lấy lại tinh thần, nói: “Tôi đến đây tìm thẻ xe buýt của tôi, không biết nó đã bị rơi ở đâu rồi!”
“Xin lỗi cô, tôi đã hỏi các đồng nghiệp, nhưng mọi người đều không nhìn thấy.” Nhân viên bán hàng nói.
“Cảm ơn cô!” Mặc Sơ gật đầu một cái: “Tôi sẽ đến nơi khác tìm một chút, ngay cả tôi cũng không biết bị rơi ở đâu!”
Đúng là tai họa đến dồn dập, Mặc Sơ cảm thấy thẻ xe buýt cũng đối nghịch với cô.
Cô ra khỏi tiệm áo cưới thì lập tức nhìn thấy Long Yên đang ngồi xổm dưới đất khóc thút thít.
Đã không còn thấy bóng dáng của Úc Lạc Hàn đâu nữa!
Mặc Sơ tiến lên phía trước, cô vỗ nhẹ vào vai Long Yên một cái.
Kết quả, Long Yên vừa khóc vừa lên tiếng mắng to: “Úc Lạc Hàn, anh là tên hèn nhát! Anh đi đi, không cần quay lại! Tôi sẽ sinh con đẻ cái cho Quyền Đế Sâm, tôi không cần anh nữa…”
Lúc Long Yên thấy rõ là Mặc Sơ, cô ta hơi lúc túng: “Là cô à…”
“Đừng khóc!” Mặc Sơ đỡ cô ta dậy, còn đưa khăn giấy cho cô ta.
Long Yên nhận lấy, qua loa lau nước mắt, rồi nói với Mặc Sơ: “Cô đã thấy gì rồi?”
Mặc Sơ nhìn chăm chú: “Cô hy vọng tôi nhìn thấy gì? Lại không hy vọng tôi nhìn thấy gì?”
“Mặc kệ cô nhìn thấy gì, tôi hy vọng cô nên giữ miệng mình thật tốt!” Long Yên kiên cường nói: “Hôn lễ của tôi và Quyền Đế Sâm vẫn tổ chức bình thường. Còn nữa, bố tôi và ông nội của Quyền Đế Sâm đều hy vọng hai nhà sẽ kết thông gia.”
Mặc Sơ im lặng không nói gì.
Long Yên đã giẫm giày cao gót rời khỏi đó.
Ngày hôm sau, chú rể đến thử đồ nhưng cô dâu lại chưa tới.
Mặc Sơ vẫn chờ ở bên cạnh, cô nhìn chú rể mặc vest trắng, đẹp trai như thiên thần, chuyên viên đang sửa nơ lại giúp anh.
Anh đứng trước gương, dường như không có chút dao động gì đối với trang phục trên người mình.
Mặc Sơ gửi tin nhắn cho Long Yên: “Anh Quyền đã tới cửa hàng áo cưới rồi. Cô Long, cô đến chưa?”
Long Yên nhắn tin lại cho cô: “Hôm nay tôi không tới!”
“Được.” Mặc Sơ cũng không thể làm gì khác hơn là đi tới trước mặt Quyền Đế Sâm, nói: “Cô Long nói rằng cô ấy không thể tới!”
Quyền Đế Sâm cũng không để ý tới việc Long Yên có thể tới hay không.
Lúc này, nhân viên bán hàng cầm áo cưới trên tay: “Cái này vừa mới chuyển đến bằng đường hàng không vào hôm nay. Hôm nay cô Long không thử được, tôi cất đi vậy!”
“Đưa cô ấy thử!” Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ.
Mặc Sơ ngẩn ra, cô cho là mình nghe lầm!
Nhân viên bán hàng cũng hơi bất ngờ, phải biết rằng những chiếc váy cưới do các nhà thiết kế nước ngoài thiết kế có giá cao ngất ngưởng. Dưới tình huống như thế, không thể nào để người khác thử được!
Quyền Đế Sâm thấy cô ta không động đậy, không vui nhíu mày.
“Vâng thưa Tổng giám đốc Quyền.” Nhân viên bán hàng lập tức hành động.
Cô ta nói với Mặc Sơ: “Cô Mặc, mời cô theo tôi.”
Mặc Sơ không nhúc nhích, cô nhìn về phía Quyền Đế Sâm: “Tại sao?”
Cô và anh đều đã kết thúc, tại sao anh còn muốn cô thử áo cưới? Huống chi đây còn là áo cưới của Long Yên.
Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi bảo cô thử thì cô cứ thử đi, không có tại sao!”
Mặc Sơ mím môi, cô còn đang mặc áo sơ mi và quần tây, cả người vô cùng nghiêm túc, cô nhẹ giọng nói: “Tôi không thử!”
Cô luôn không dám lại người đàn ông này, thế nhưng hôm nay cô lại dám nói không!
Khóe môi Quyền Đế Sâm hiện lên nụ cười khẽ: “Mặc Sơ, cô dám phản kháng hả?”
Mặc Sơ nói nhỏ: “Giữa chúng ta đã kết thúc rồi! Anh cần gì phải dùng chiếc áo cưới này làm tổn thương tôi?”
Cô từng khát khao được mặt một chiếc áo cưới trắng tinh, tiến vào lễ đường cùng người mình yêu, hành khúc hôn lễ vang lên, một lần là vạn năm.
Thế nhưng hôn nhân của cô và Quyền Đế Sâm sắp kết thúc, cô còn mặc áo cưới làm gì?
Cho dù có mặc một chiếc áo cưới cao quý nhất, cô cũng không có được tâm trạng vui sướng của cô dâu!
Cô nói xong, bầu không khí lập tức trở nên im lặng một cách dị thường.
Quyền Đế Sâm lên tiếng: “Ít nhất thì giờ phút này cô vẫn còn là bà Quyền!”
Mặc Sơ cắn môi, không nói gì thêm.
Chắc chắn anh cho rằng cô là một trái hồng mềm dễ bóp nát, thế nên lúc trước mới cưới cô làm vợ!
“Đi thử đi!” Quyền Đế Sâm lên tiếng ra lệnh: “Nếu không thì tôi sẽ tự tay mặc cho cô!”
Mặc Sơ cũng không thể làm gì khác hơn là vào phòng thử quần áo, mặc chiếc áo cưới này vào.
Áo cưới giống như được đặt may riêng theo số đo của cô vậy, trên đầu là một đóa hoa trắng tinh, thiết kế lộ vai để lộ xương phần quai xanh hấp dẫn của cô, bao quanh vị trí tròn trịa của cô, eo nhỏ, đường cong hình chữ s, bên dưới eo được thiết kế những đường cong đơn giản như đuôi cá, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, mang thêm một chiếc giày cao gót mười centimet, trên mặt được trang điểm nhẹ, cô cũng sắp không còn nhận ra bản thân mình.
Khi cô bước ra khỏi phòng hóa trang, lúc Quyền Đế Sâm nhìn thấy cô, cũng không nhịn được ngẩn ra.
Cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới cũng chỉ có vậy thôi!
Chỉ là trên mặt Mặc Sơ mang theo vẻ u sầu, cho dù cô không muốn để lộ cảm xúc của mình, nhưng vẫn khiến người khác nhìn thấy giữa hai hàng lông mi của cô tràn đầy vẻ u sầu.
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Khi đó, Mặc Sơ thậm chí còn có chút kháng cự lại.
Chỉ là từ trước đến giờ ở trước mặt anh, sự kháng cự của cô đều nhỏ bé không đáng kể, chuyện anh muốn làm, nhất định anh sẽ làm được.
Nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh lên, trước hết chụp vài tấm ảnh của hai người trong phòng.
“Bây giờ chúng ta ra vườn hoa hướng dương chụp ảnh ngoại cảnh đi!” Nhiếp ảnh gia nói.
Mặc Sơ nhìn về phía Quyền Đế Sâm: “Tôi đã thử áo cưới rồi, không cần phải chụp ảnh ngoại cảnh đúng không?”
“Đi!” Một chữ của người đàn ông này quyết định vận mệnh của cô.
Trong lòng Mặc Sơ cảm thấy khổ sở, cô trợn mắt nhìn anh, không chịu đi.
Quyền Đế Sâm nhìn cô một cái, cuối cùng Mặc Sơ nói: “Chúng ta cũng đã ký giấy ly hôn rồi, sao anh cứ phải dày vò tôi như thế?”
“Coi như kỷ niệm ly hôn, chụp một bộ ảnh cưới đi!” Quyền Đế Sâm lạnh lùng nói.
“Anh…” Cuối cùng Mặc Sơ cũng hiểu được sự tuyệt tình của người đàn ông này, nào có ai chụp ảnh cưới để kỷ niệm ly hôn chứ?
Đương nhiên trên thế giới không thiếu những cái lạ!
Ánh mắt Mặc Sơ ngấn lệ, cô nhìn anh, có phải đôi khi anh cưng chiều cô, cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn thì đẹp nhưng lại không có thực.
Trên thực tế, anh cưới người phụ nữ nào, anh muốn ở cùng với ai, ai mới là người thích hợp làm vợ anh nhất, anh đều không ngại!
Thôi!
Mặc Sơ cũng không muốn xảy ra va chạm với anh, bên nhau vui vẻ chia tay êm đẹp đi!
Cô cùng anh đi ra vườn hoa hướng dương để chụp ảnh cưới!
Trong vườn hoa hướng dương, hoa hướng dương màu vàng đang đón ánh nắng mặt trời, cố gắng sinh trưởng.
Nhiếp ảnh gia nhìn bọn họ: “Tới đây, động tác của hai người thân mật một chút, anh Quyền ôm hôn cô Mặc…”
Rốt cuộc thì phải có bao nhiêu dũng cảm, Long Yên mới dám bằng lòng kết hôn với Quyền Đế Sâm mà vẫn có quan hệ mật thiết với một người đàn ông khác.
Có thể thấy, Long Yêu yêu người đàn ông tên Úc Lạc Hàn này!
Nhưng mà Úc Lạc Hàn thì sao?
Mặc Sơ hơi lo lắng cho Quyền Đế Sâm, lúc này vẫn còn chưa kết hôn mà trên đầu anh đã mọc một chiếc sừng!
“Cô Mặc…” Nhân viên bán hàng lên tiếng gọi cô.
Mặc Sơ lấy lại tinh thần, nói: “Tôi đến đây tìm thẻ xe buýt của tôi, không biết nó đã bị rơi ở đâu rồi!”
“Xin lỗi cô, tôi đã hỏi các đồng nghiệp, nhưng mọi người đều không nhìn thấy.” Nhân viên bán hàng nói.
“Cảm ơn cô!” Mặc Sơ gật đầu một cái: “Tôi sẽ đến nơi khác tìm một chút, ngay cả tôi cũng không biết bị rơi ở đâu!”
Đúng là tai họa đến dồn dập, Mặc Sơ cảm thấy thẻ xe buýt cũng đối nghịch với cô.
Cô ra khỏi tiệm áo cưới thì lập tức nhìn thấy Long Yên đang ngồi xổm dưới đất khóc thút thít.
Đã không còn thấy bóng dáng của Úc Lạc Hàn đâu nữa!
Mặc Sơ tiến lên phía trước, cô vỗ nhẹ vào vai Long Yên một cái.
Kết quả, Long Yên vừa khóc vừa lên tiếng mắng to: “Úc Lạc Hàn, anh là tên hèn nhát! Anh đi đi, không cần quay lại! Tôi sẽ sinh con đẻ cái cho Quyền Đế Sâm, tôi không cần anh nữa…”
Lúc Long Yên thấy rõ là Mặc Sơ, cô ta hơi lúc túng: “Là cô à…”
“Đừng khóc!” Mặc Sơ đỡ cô ta dậy, còn đưa khăn giấy cho cô ta.
Long Yên nhận lấy, qua loa lau nước mắt, rồi nói với Mặc Sơ: “Cô đã thấy gì rồi?”
Mặc Sơ nhìn chăm chú: “Cô hy vọng tôi nhìn thấy gì? Lại không hy vọng tôi nhìn thấy gì?”
“Mặc kệ cô nhìn thấy gì, tôi hy vọng cô nên giữ miệng mình thật tốt!” Long Yên kiên cường nói: “Hôn lễ của tôi và Quyền Đế Sâm vẫn tổ chức bình thường. Còn nữa, bố tôi và ông nội của Quyền Đế Sâm đều hy vọng hai nhà sẽ kết thông gia.”
Mặc Sơ im lặng không nói gì.
Long Yên đã giẫm giày cao gót rời khỏi đó.
Ngày hôm sau, chú rể đến thử đồ nhưng cô dâu lại chưa tới.
Mặc Sơ vẫn chờ ở bên cạnh, cô nhìn chú rể mặc vest trắng, đẹp trai như thiên thần, chuyên viên đang sửa nơ lại giúp anh.
Anh đứng trước gương, dường như không có chút dao động gì đối với trang phục trên người mình.
Mặc Sơ gửi tin nhắn cho Long Yên: “Anh Quyền đã tới cửa hàng áo cưới rồi. Cô Long, cô đến chưa?”
Long Yên nhắn tin lại cho cô: “Hôm nay tôi không tới!”
“Được.” Mặc Sơ cũng không thể làm gì khác hơn là đi tới trước mặt Quyền Đế Sâm, nói: “Cô Long nói rằng cô ấy không thể tới!”
Quyền Đế Sâm cũng không để ý tới việc Long Yên có thể tới hay không.
Lúc này, nhân viên bán hàng cầm áo cưới trên tay: “Cái này vừa mới chuyển đến bằng đường hàng không vào hôm nay. Hôm nay cô Long không thử được, tôi cất đi vậy!”
“Đưa cô ấy thử!” Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ.
Mặc Sơ ngẩn ra, cô cho là mình nghe lầm!
Nhân viên bán hàng cũng hơi bất ngờ, phải biết rằng những chiếc váy cưới do các nhà thiết kế nước ngoài thiết kế có giá cao ngất ngưởng. Dưới tình huống như thế, không thể nào để người khác thử được!
Quyền Đế Sâm thấy cô ta không động đậy, không vui nhíu mày.
“Vâng thưa Tổng giám đốc Quyền.” Nhân viên bán hàng lập tức hành động.
Cô ta nói với Mặc Sơ: “Cô Mặc, mời cô theo tôi.”
Mặc Sơ không nhúc nhích, cô nhìn về phía Quyền Đế Sâm: “Tại sao?”
Cô và anh đều đã kết thúc, tại sao anh còn muốn cô thử áo cưới? Huống chi đây còn là áo cưới của Long Yên.
Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi bảo cô thử thì cô cứ thử đi, không có tại sao!”
Mặc Sơ mím môi, cô còn đang mặc áo sơ mi và quần tây, cả người vô cùng nghiêm túc, cô nhẹ giọng nói: “Tôi không thử!”
Cô luôn không dám lại người đàn ông này, thế nhưng hôm nay cô lại dám nói không!
Khóe môi Quyền Đế Sâm hiện lên nụ cười khẽ: “Mặc Sơ, cô dám phản kháng hả?”
Mặc Sơ nói nhỏ: “Giữa chúng ta đã kết thúc rồi! Anh cần gì phải dùng chiếc áo cưới này làm tổn thương tôi?”
Cô từng khát khao được mặt một chiếc áo cưới trắng tinh, tiến vào lễ đường cùng người mình yêu, hành khúc hôn lễ vang lên, một lần là vạn năm.
Thế nhưng hôn nhân của cô và Quyền Đế Sâm sắp kết thúc, cô còn mặc áo cưới làm gì?
Cho dù có mặc một chiếc áo cưới cao quý nhất, cô cũng không có được tâm trạng vui sướng của cô dâu!
Cô nói xong, bầu không khí lập tức trở nên im lặng một cách dị thường.
Quyền Đế Sâm lên tiếng: “Ít nhất thì giờ phút này cô vẫn còn là bà Quyền!”
Mặc Sơ cắn môi, không nói gì thêm.
Chắc chắn anh cho rằng cô là một trái hồng mềm dễ bóp nát, thế nên lúc trước mới cưới cô làm vợ!
“Đi thử đi!” Quyền Đế Sâm lên tiếng ra lệnh: “Nếu không thì tôi sẽ tự tay mặc cho cô!”
Mặc Sơ cũng không thể làm gì khác hơn là vào phòng thử quần áo, mặc chiếc áo cưới này vào.
Áo cưới giống như được đặt may riêng theo số đo của cô vậy, trên đầu là một đóa hoa trắng tinh, thiết kế lộ vai để lộ xương phần quai xanh hấp dẫn của cô, bao quanh vị trí tròn trịa của cô, eo nhỏ, đường cong hình chữ s, bên dưới eo được thiết kế những đường cong đơn giản như đuôi cá, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, mang thêm một chiếc giày cao gót mười centimet, trên mặt được trang điểm nhẹ, cô cũng sắp không còn nhận ra bản thân mình.
Khi cô bước ra khỏi phòng hóa trang, lúc Quyền Đế Sâm nhìn thấy cô, cũng không nhịn được ngẩn ra.
Cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới cũng chỉ có vậy thôi!
Chỉ là trên mặt Mặc Sơ mang theo vẻ u sầu, cho dù cô không muốn để lộ cảm xúc của mình, nhưng vẫn khiến người khác nhìn thấy giữa hai hàng lông mi của cô tràn đầy vẻ u sầu.
Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Khi đó, Mặc Sơ thậm chí còn có chút kháng cự lại.
Chỉ là từ trước đến giờ ở trước mặt anh, sự kháng cự của cô đều nhỏ bé không đáng kể, chuyện anh muốn làm, nhất định anh sẽ làm được.
Nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh lên, trước hết chụp vài tấm ảnh của hai người trong phòng.
“Bây giờ chúng ta ra vườn hoa hướng dương chụp ảnh ngoại cảnh đi!” Nhiếp ảnh gia nói.
Mặc Sơ nhìn về phía Quyền Đế Sâm: “Tôi đã thử áo cưới rồi, không cần phải chụp ảnh ngoại cảnh đúng không?”
“Đi!” Một chữ của người đàn ông này quyết định vận mệnh của cô.
Trong lòng Mặc Sơ cảm thấy khổ sở, cô trợn mắt nhìn anh, không chịu đi.
Quyền Đế Sâm nhìn cô một cái, cuối cùng Mặc Sơ nói: “Chúng ta cũng đã ký giấy ly hôn rồi, sao anh cứ phải dày vò tôi như thế?”
“Coi như kỷ niệm ly hôn, chụp một bộ ảnh cưới đi!” Quyền Đế Sâm lạnh lùng nói.
“Anh…” Cuối cùng Mặc Sơ cũng hiểu được sự tuyệt tình của người đàn ông này, nào có ai chụp ảnh cưới để kỷ niệm ly hôn chứ?
Đương nhiên trên thế giới không thiếu những cái lạ!
Ánh mắt Mặc Sơ ngấn lệ, cô nhìn anh, có phải đôi khi anh cưng chiều cô, cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn thì đẹp nhưng lại không có thực.
Trên thực tế, anh cưới người phụ nữ nào, anh muốn ở cùng với ai, ai mới là người thích hợp làm vợ anh nhất, anh đều không ngại!
Thôi!
Mặc Sơ cũng không muốn xảy ra va chạm với anh, bên nhau vui vẻ chia tay êm đẹp đi!
Cô cùng anh đi ra vườn hoa hướng dương để chụp ảnh cưới!
Trong vườn hoa hướng dương, hoa hướng dương màu vàng đang đón ánh nắng mặt trời, cố gắng sinh trưởng.
Nhiếp ảnh gia nhìn bọn họ: “Tới đây, động tác của hai người thân mật một chút, anh Quyền ôm hôn cô Mặc…”