-
Chương 5: bác sĩ giản giết gà
Lão Triệu làm một bàn đầy đồ ăn, gà, vịt, bò, cá gì đều có hết.
Giản Tích lại không giống các cô gái khác, vì giữ vóc dáng mà nhịn ăn, kiêng các loại thịt. Ngược lại, cô là loại người rất biết hưởng thụ, thịt mỡ gì cũng không kiêng cử gì.
Hạ Nhiên cảm thấy cô so với đàn ông còn ăn uống thoải mái hơn.
Giản Tích mười phần cổ vũ, mỗi một món cô ăn qua đều khen không ngừng: “Anh Triệu trước đây không phải làm đầu bếp chứ, mấy món này vừa thơm vừa ngon.”
Lão Triệu được khen thì mừng rỡ: “Hoàn toàn do tự học thành tài đấy.”
Vợ lão Triệu cũng gắp cho cô một cái đuôi heo: “Bác sĩ Giản thích thì thường đến đây ăn cơm đi, cô còn trẻ như vậy đã có thể là bác sĩ mổ chính, cô còn lợi hại hơn.”
“Tôi đi học sớm, giữa chừng còn thi nhảy mấy cấp, nhưng giai đoạn thực tập cũng không thiếu.” – Giản Tích giọng nói nhẹ nhàng: “Yên tâm, tôi không có đi cửa sau đâu.”
Trên bàn ăn lại vang lên một tràng tiếng cười, bữa trưa kết thúc trong bầu không khí hài hòa vui vẻ.
Sau khi ăn xong, đứa bé có vẻ đói bụng, vợ lão Triệu bèn đi cho đứa bé bú, Giản Tích thuận miệng hỏi thăm: “Lượng sữa có đủ cho bé không?”
“Đủ thì đủ, nhưng ngực bên trái rất căng đau, đứa nhỏ muốn bú lại không ra sữa.” – Vợ lão Triệu cho đứa bé ăn sữa xong bèn đem thả lại vào giường nhỏ.
Hai người đi đến phòng khách, Giản Tích nói: “Vậy cô phải chú ý nhiều một chút, chỉ sợ tuyến sữa bị nghẽn, chẳng may bị nhiễm trùng lại không thể đích thân cho đứa nhỏ ăn sữa.”
Cô nghĩ nghĩ: “Tôi có quen một bác sĩ chuyên về vấn đề này, rất có kinh nghiệm, cô có thể đến đó kiểm tra xem sao, chút nữa tôi sẽ đưa cô số điện thoại của vị bác sĩ đó.”
Hai vợ chồng lão Triệu nghe thế lại một lần nữa luôn miệng nói cám ơn.
Giản Tích cũng tạm biệt hai người: “Cám ơn bữa trưa của hai người, tôi đi trước.”
Hạ Nhiên cũng nói: “Cùng đi.”
Hai người một trước một sau ra cửa, Giản Tích cầm chía khóa xe: “Có cần tôi đưa anh về không?”
Nhà Hạ Nhiên cách đây chỉ khoảng hai trăm mét, lần trước rửa xe cô có nghe anh nói qua, Giản Tích cũng là theo phép lịch sự hỏi khách sáo, tay cô vừa định mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào.
Nào biết Hạ Nhiên lại nói: “Được.”
Giản Tích ngây người, phát hiện Hạ Nhiên đang nhìn cô, ánh mắt bỗng trở nên tĩnh lặng.
Cô gật đầu: “Lên xe đi.”
Không đến hai phút đã đến nơi, đây là một cái nhà hai tầng, một trệt, không mới không cũ, đứng ở cửa là một bà cụ đang cố sức bắt một con gà.
Con gà kia thấy vậy đập cánh chạy đi, còn không ngừng kêu, bà cụ bị cánh con gà vỗ phành phạch làm cho hoa cả mắt.
Hạ Nhiên thật nhanh đẩy cửa xe ra chạy tới: “Bà ngoại, bà đang làm gì vậy?”
Vừa nghe anh nói, bà cụ bị giật mình, con gà thấy thế liền thoát khỏi ràng buộc, bay loạn khắp nơi.
“Gà của bà, gà của bà.” – Bà ngoại đau lòng xót của, vóc người mập lùn cứ thế muốn đuổi theo.
Hạ Nhiên ngăn lại: “Để cháu, bà đứng yên đó đi!”
Hạ Nhiên tay chân dài, đuổi theo con gà, đuổi một lúc vẫn chưa bắt được, con gà kia bị dọa sợ càng nổi điên hơn. Đột nhiên tiếng gáy vang lên thật dài, sau đó là âm thanh đập cánh điên cuồng.
Chỉ thấy Giản Tích nửa ngồi, một tay nắm hai cái cánh gà, cực kỳ ung dung: “Còn chạy đi đâu.”
Cô đi về phía Hạ Nhiên, đưa tới: “Đây.”
Con gà kia vẻ mặt không tình nguyện, rướn cổ kêu vài tiếng như kháng nghị.
Hạ Nhiên nhận lấy: “Được đấy, thân thủ rất tốt.”
Giản Tích cười cười: “ Chuyện nhỏ.”
“Ai u, tốt quá, bắt được rồi. Gà ta ở nông thôn đến bốn mươi tám đồng một cân lận đấy.” – Bà cụ vui vẻ như điên, đủng đỉnh bước đến, nhìn Giản Tích một cái, lập tức mặt mày hớn hở: “Cám ơn cháu, cô gái tốt!”
Hạ Nhiên giới thiệu: “Đây là bà ngoại tôi.”
Giản Tích thân thiết chào: “Cháu chào bà.”
Ánh mắt bà ngoại như càng phát sáng hơn, nửa giây cũng không rời mắt khỏi Giản Tích: “Ngoan, ngoan, ngoan, cháu vào nhà ngồi, để bà ngoại lấy khoai lang lát cho cháu.”
“Được rồi, được rồi, bà đừng vội nữa.”- Hạ Nhiên tiến lại ngăn ở giữa hai người, cắt đứt mấy lời lải nhải không ngừng của bà mình: “Gà này là muốn làm thịt sao?”
Bà ngoại mất hứng vì anh xen mồm vào, lầu bầu nói: “Làm thịt hầm canh gà, bồi bổ cho cháu.”
Hạ Nhiên nhíu mày: “Con thân thể cường tráng thế này, bồi bổ cái khỉ gì?”
Hạ Nhiên cởi áo khoác ngoài, lại xắn tay áo trong lên, thời điểm dùng sức, gân xanh trên cánh tay hiện lên rõ ràng, làm người ta cảm thấy sức lực của anh vô cùng lớn. Anh liếc mắt nhìn Giản Tích bên cạnh: “Cười gì?”
Cười trộm bị phát hiện, Giản Tích lập tức thu hồi khóe miệng, nghiêm chỉnh, không nói.
Hạ Nhiên cũng nhíu mày lại, làm việc chính trước đã.
Anh đem con gà kia đè xuống đất. Chân trái không biết nặng nhẹ đè ở đầu nó, tay duỗi ra: “Đưa dao đây.”
Bà ngoại bèn vui vẻ đưa con dao phay qua, còn không quên nhắc nhở: “Chặt cẩn thận, cẩn thận một chút, giữ đầu gà lại, cháu không ăn thì bà ăn.”
Giản Tích nhìn điệu bộ này của anh, trong lòng đúng là không biết nên nói gì: “Anh định dùng dao này… Chặt đầu của nó?”
Hạ Nhiên làm vẻ đương nhiên: “Bằng không thì sao?”
Giản Tích: “Cách anh giết gà là thế à?”
Hạ Nhiên: “ Đúng vậy.”
Giản Tích bật ngón tay cái lên với anh, cảm thấy dù dùng lời nói cũng khó mà biểu đạt hết, cô liếm môi một cái, thật sự là không thể đứng xem nổi nữa: “Đưa dao cho tôi.”
Hạ Nhiên chần chờ, bàn tay trắng nõn của Giản Tích hướng về anh: “Đưa đây.”
Đoạt lấy dao, Giản Tích ước lượng trên tay, sau đó một tay cầm dao, một tay bắt gà, hết sức thuần thục đem cổ gà lật lại, tay phải giữ chặt.
Nhổ hết một đám lông tơ ở yết hầu con gà, sau đó dùng dao rạch một đường thật sâu, máu gà cũng theo lưỡi dao chảy xuống một đường dài, lào rào máu gà chảy xuống hết vào một cái chén sứ.
Toàn bộ quá trình lưu loát, sạch sẽ, hơn nữa cũng không gấp không vội.
Đã làm thì phải làm cho hoàn thành, nhổ sạch lông gà xong, Giản Tích mới đem con gà đi mổ bụng.
Bà ngoại Hạ Nhiên ở bên cạnh khen không ngớt: “Thời buổi bây giờ kiếm được cô gái đảm đang như vậy khó lắm.”
Hạ Nhiên cũng kinh ngạc hỏi: “Cô còn biết làm việc này.” Đúng là khó nhìn ra.
Giản Tích đem bộ lòng gà đã tách xong để vào trong chén, nói: “Quên tôi làm nghề gì sao? Năm thứ nhất đại học là tôi đã ở trong phòng giải phẫu nội tạng rồi.”
Hạ Nhiên: “…”
Giản Tích giương mắt, cười nói: “Sợ à?”
“Một cô gái như cô làm việc này, không cảm thấy lo lắng sao?” – Hạ Nhiên lấy ra một điếu thuốc, cắn vào miệng, vì bà ngoại cùng Giản Tích đều ở đây nên anh không châm lửa.
Giản Tích xắn tay áo lên, lộ ra hai cánh tay tựa như hai khúc ngó sen non, cô giơ tay khẽ vén vài sợi tóc mai bên tai, nói: “Lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy thi thể, đến tận hai tháng sau vẫn chưa dám ăn thịt.”
Hạ Nhiên: “ Còn bây giờ thì sao?”
“Tôi có thể vừa ở trong phòng giải phẩu vừa gặm đùi gà.”
Hạ Nhiên lấy điếu thuốc trên miệng ra, im lặng hai giây, rốt cục nở nụ cười.
Giản Tích mở vòi nước rửa tay, lòng bàn tay chà xát vài cái sạch sẽ, nói vọng vào buồng trong: “Bà ngoại, cháu xin phép về ạ.”
Hạ Nhiên đưa cô lên xe, giúp cô xem phía sau để quay đầu xe, Giản Tích hạ kính xe xuống cười cười, cũng chưa nói tạm biệt.
Sau khi vào nhà, bà ngoại Hạ Nhiên cứ theo sau anh không ngừng tra khảo hỏi cô gái đó là ai, Hạ Nhiên cảm thấy sắp bị phiền chết rồi, quyết định nằm trên giường ngủ trưa tránh phải nghe bà mình cứ lải nhải.
Nằm nửa tiếng cũng chưa ngủ được, đầu óc cứ lơ lửng ở đâu, không tự chủ mà cứ nghĩ đến người con gái tên Giản Tích ấy.
Dáng vẻ khi cô vượt đèn đỏ lúc đưa vợ lão Triệu đến bệnh viện.
Một thân áo trắng từ phòng phẫu thuật đi ra, con mẹ nó, sao mà giống thiên sứ thế!!
Lúc cô giết gà, thong thả như cắt bít tết vậy, nhìn rất đẹp mắt.
Hạ Nhiên nghĩ về những chuyện đó, đứng dậy sờ soạng điếu thuốc, rít vào một hơi vừa sâu vừa vội vã…
Anh cầm điện thoại lên, gọi tới cho lão Triệu: “ Để chị dâu nghe điện thoại.”
-------
Giản Tích không đi thẳng về, lại đi đến trung tâm thương mại để chọn một cái áo khoác lông cừu, tuần sau là sinh nhật của mẹ cô.
Xong việc thì cũng đã gần đến giờ cơm chiều, trên đường thì nhận được điện thoại của Đào Tinh Lai.
“Chị, chị đang ở đâu?”
“Đang trên đường về đây” – Giản Tích đeo tai nghe Bluetooth vừa chờ đèn xanh.
“Em cũng ở gần đó, vậy lát nữa cùng đi?”
“Em không sợ bị fan hâm mộ nhận ra à?” – Giản Tích cười nói: “ Nói địa chỉ đi, chị qua tìm em.”
“Không sợ, em ngụy trang kỹ lắm.” – Đào Tinh Lai nói: “Tần Hoàng thực quán đi.”
Giản Tích ở ngã tư quay đầu, chạy đến gặp mặt em trai: “Chị đến rồi, em ở đâu?”
Đào Tinh Lai được bảo vệ từ trên xe xuống, “Quay lại.”
Giản Tích thấy người đi đến cũng không nói gì. Đào Tinh Lai cao một mét tám lăm, mặc một cái áo choàng đậm màu, sóng mũi cao, trên đó còn mang một cặp kính mát nổi bật.
“Buổi tối còn mang kính mát, em đang ngại người khác không nhận ra mình hả?”- Giản Tích cau mày chê bai.
Đào Tinh Lai ôm vai cô: “Là bị đau mắt không thể tiếp xúc ánh sáng.”
Giản Tích né tránh tay em trai, “Tránh xa chị một chút, chị đây không muốn trở thành đối tượng scandal của em đâu.”
Đào Tinh Lai cảm thấy bị tổn thương sâu sắc: “Chị, em muốn khóc!”
Giản Tích xoa xoa đầu hắn: “Đã hai mươi ba rồi, còn bắt chước mấy thằng nhóc.” – Cô đưa vai cho cậu, hào phóng nói: “Đến đây, cho ôm đấy.”
“Chị không sợ bị đăng báo nữa à?”
“Không sợ.” – Giản Tích nói bình thản: “Em cũng không phải ngôi sao, đám săn ảnh mà thèm chụp em à.”
Lúc này Đào Tinh Lai thật sự muốn khóc.
Hai chị em một người theo họ cha, một người theo họ mẹ. Đào Tinh Lai vốn học đại học luật, năm ba đại học trong một lần tìm kiếm người mẫu, thần xui quỷ khiến thế nào mà lại bước vào giới giải trí.
Vì thế làm cho Đào Khê Hồng cực kỳ bất mãn, nhưng Giản Ngôn Thanh lại cực kì phóng khoáng, chỉ dặn dò cậu chú ý đúng mực.
Sau khi ngồi xuống, Giản Tích theo thói quen gọi vài món Đào Tinh Lai thích, cũng bảo cậu tháo kính mát xuống, vừa thấy thì giật mình.
“Sưng thành như vậy? Đã khám bác sĩ chưa?”
“Chị xem, em đã dùng thuốc nhỏ mắt rồi.” – Đào Tinh Lai đưa cặp mắt hoa đào bây giờ đã sung húp đến.
“Thuốc nhỏ này xem ra không làm hết viêm đâu, để chị giúp em đặt chỗ ở bác sĩ Tần, ngày mai em đến đó khám đi.”
“Không đi đâu.” – Đào Tinh Lai cự tuyệt.
“Huh?” – Giản Tích không hiểu
“Ai bảo hắn đẹp trai hơn em.”
“…”
Điện thoại di động của Giản Tích reo lên, “Đing – đing” là âm thanh của tin nhắn, cô vừa nhìn qua màn hình vừa nói: “Em không thích cũng phải đi khám, nếu để bệnh nghiêm trọng hơn, đến lúc đó xem em làm sao làm được Ảnh đế.”
“Vai diễn của em là người mù mà, con mẹ nó ảnh hưởng gì đến việc giành danh hiệu ảnh đế?”
Giản Tích hầm hừ một tiếng: “ Ờ….Nhưng giám khảo lại không mù đâu.”
Ánh mắt cô hướng về tin nhắn hiển thị trên màn hình.
[Bà ngoại muốn tôi gửi lời cám ơn cô, nói gà mổ thật đẹp mắt, hầm ra đặc biệt ngon hơn bình thường, nhờ vậy hôm nay bà ăn đến ba chén cơm.]
Xem xong dòng cuối, trong mắt Giản Tích toàn ý cười.
Rất nhanh lại có thêm một tin nhắn mới.
[Mặc dù tôi cũng không biết cái lý luận chó má này làm sao mà có được!]
Giản Tích cong khóe miệng, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Đào Tinh Lai đang híp mắt gặm giò heo, “Xem cái gì đấy? Đang lướt Weibo của em à, có phải thấy ảnh tự sướng của em đẹp trai quá nên cảm động không?”
Giản Tích tắt màn hình, đặt điện thoại lên mặt bàn, cô không trả lời tin nhắn, trong lòng suy nghĩ, Hạ Nhiên làm sao biết được số di động của cô?
------
Đường Nha Đề.
Hạ Nhiên cầm điện thoại di động, cứ lặp đi lặp lại động tác------
Mở máy, tắt máy.
Rồi lại mở máy, tắt máy.
Tin nhắn cuối cùng là ở bốn mươi phút trước, cô đang lái xe nên không rảnh trả lời sao? Hay điện thoại hết pin?
Lại đợi thêm mười phút.
“Mẹ kiếp.”
Hạ Nhiên đem di động quăng lên giường, cảm thấy nó vô cùng chướng mắt, lại lấy gối đè lên.
Anh cầm bao thuốc lá trên bàn, mở ra thì thấy đã gần hết, càng thấy phiền lòng hơn. Hạ Nhiên với lấy áo khoác, lúc rời đi không quên hô to: “Bà ngoại, cháu chạy đi mua bao thuốc lá.”
Hơn nữa quyết tâm không mang theo di động.
Nhưng đi tới cửa, tâm lại do dự căng thẳng.
Hạ Nhiên dừng lại nửa giây, cam chịu số phận quay trở vào phòng, lật gối đầu, mặt đen thui tức tối cầm di động lên.
Anh thật không muốn thừa nhận rằng anh sợ nếu chẳng may cô trả lời, anh lại không biết.
“Ông đây mới không bất lịch sự giống cô, không trả lời tin nhắn của người khác.” – Nhìn màn hình vẫn không có tin nhắn hồi âm, thật không có lễ phép.
Đang nghĩ lung tung, màn hình di động đột nhiên sáng lên, “Đing – đing” – là âm báo tin nhắn. Âm báo đến đột ngột làm Hạ Nhiên giật mình thiếu chút nữa xảy tay ném luôn di động.
[Vậy còn anh, ăn mấy chén cơm?]
Thêm dấu ngắt câu thì mới được mười chữ, nhưng lại giống như có những đôi chân nho nhỏ, tung tăng nhảy múa trong mắt của Hạ Nhiên
Hạ Nhiên gõ tin nhắn hồi âm mà tay còn có chút hơi run, thì ra cảm giác trong lòng khẩn trương nhưng ngoài mặt vẫn cứ giả vờ bình tĩnh, là như thế này…
Giọng bà ngoại từ bên ngoài vọng đến: “Sao cháu nói đi mua thuốc lá mà?”
Hạ Nhiên chậc một tiếng, đang nói chuyện cùng bác sĩ Giản, còn đi mua thuốc lá cái quái gì chứ!
------
Bên kia thành phố, nhà trọ Hương Tạ.
Giản Tích đem chìa khóa xe để trên tủ giày, nhìn mẩu tin nhắn ngắn hiển thị trên màn hình di động, nụ cười không giảm.
[Vậy còn anh, ăn mấy chén cơm?]
[Một nồi]
Giản Tích lại không giống các cô gái khác, vì giữ vóc dáng mà nhịn ăn, kiêng các loại thịt. Ngược lại, cô là loại người rất biết hưởng thụ, thịt mỡ gì cũng không kiêng cử gì.
Hạ Nhiên cảm thấy cô so với đàn ông còn ăn uống thoải mái hơn.
Giản Tích mười phần cổ vũ, mỗi một món cô ăn qua đều khen không ngừng: “Anh Triệu trước đây không phải làm đầu bếp chứ, mấy món này vừa thơm vừa ngon.”
Lão Triệu được khen thì mừng rỡ: “Hoàn toàn do tự học thành tài đấy.”
Vợ lão Triệu cũng gắp cho cô một cái đuôi heo: “Bác sĩ Giản thích thì thường đến đây ăn cơm đi, cô còn trẻ như vậy đã có thể là bác sĩ mổ chính, cô còn lợi hại hơn.”
“Tôi đi học sớm, giữa chừng còn thi nhảy mấy cấp, nhưng giai đoạn thực tập cũng không thiếu.” – Giản Tích giọng nói nhẹ nhàng: “Yên tâm, tôi không có đi cửa sau đâu.”
Trên bàn ăn lại vang lên một tràng tiếng cười, bữa trưa kết thúc trong bầu không khí hài hòa vui vẻ.
Sau khi ăn xong, đứa bé có vẻ đói bụng, vợ lão Triệu bèn đi cho đứa bé bú, Giản Tích thuận miệng hỏi thăm: “Lượng sữa có đủ cho bé không?”
“Đủ thì đủ, nhưng ngực bên trái rất căng đau, đứa nhỏ muốn bú lại không ra sữa.” – Vợ lão Triệu cho đứa bé ăn sữa xong bèn đem thả lại vào giường nhỏ.
Hai người đi đến phòng khách, Giản Tích nói: “Vậy cô phải chú ý nhiều một chút, chỉ sợ tuyến sữa bị nghẽn, chẳng may bị nhiễm trùng lại không thể đích thân cho đứa nhỏ ăn sữa.”
Cô nghĩ nghĩ: “Tôi có quen một bác sĩ chuyên về vấn đề này, rất có kinh nghiệm, cô có thể đến đó kiểm tra xem sao, chút nữa tôi sẽ đưa cô số điện thoại của vị bác sĩ đó.”
Hai vợ chồng lão Triệu nghe thế lại một lần nữa luôn miệng nói cám ơn.
Giản Tích cũng tạm biệt hai người: “Cám ơn bữa trưa của hai người, tôi đi trước.”
Hạ Nhiên cũng nói: “Cùng đi.”
Hai người một trước một sau ra cửa, Giản Tích cầm chía khóa xe: “Có cần tôi đưa anh về không?”
Nhà Hạ Nhiên cách đây chỉ khoảng hai trăm mét, lần trước rửa xe cô có nghe anh nói qua, Giản Tích cũng là theo phép lịch sự hỏi khách sáo, tay cô vừa định mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào.
Nào biết Hạ Nhiên lại nói: “Được.”
Giản Tích ngây người, phát hiện Hạ Nhiên đang nhìn cô, ánh mắt bỗng trở nên tĩnh lặng.
Cô gật đầu: “Lên xe đi.”
Không đến hai phút đã đến nơi, đây là một cái nhà hai tầng, một trệt, không mới không cũ, đứng ở cửa là một bà cụ đang cố sức bắt một con gà.
Con gà kia thấy vậy đập cánh chạy đi, còn không ngừng kêu, bà cụ bị cánh con gà vỗ phành phạch làm cho hoa cả mắt.
Hạ Nhiên thật nhanh đẩy cửa xe ra chạy tới: “Bà ngoại, bà đang làm gì vậy?”
Vừa nghe anh nói, bà cụ bị giật mình, con gà thấy thế liền thoát khỏi ràng buộc, bay loạn khắp nơi.
“Gà của bà, gà của bà.” – Bà ngoại đau lòng xót của, vóc người mập lùn cứ thế muốn đuổi theo.
Hạ Nhiên ngăn lại: “Để cháu, bà đứng yên đó đi!”
Hạ Nhiên tay chân dài, đuổi theo con gà, đuổi một lúc vẫn chưa bắt được, con gà kia bị dọa sợ càng nổi điên hơn. Đột nhiên tiếng gáy vang lên thật dài, sau đó là âm thanh đập cánh điên cuồng.
Chỉ thấy Giản Tích nửa ngồi, một tay nắm hai cái cánh gà, cực kỳ ung dung: “Còn chạy đi đâu.”
Cô đi về phía Hạ Nhiên, đưa tới: “Đây.”
Con gà kia vẻ mặt không tình nguyện, rướn cổ kêu vài tiếng như kháng nghị.
Hạ Nhiên nhận lấy: “Được đấy, thân thủ rất tốt.”
Giản Tích cười cười: “ Chuyện nhỏ.”
“Ai u, tốt quá, bắt được rồi. Gà ta ở nông thôn đến bốn mươi tám đồng một cân lận đấy.” – Bà cụ vui vẻ như điên, đủng đỉnh bước đến, nhìn Giản Tích một cái, lập tức mặt mày hớn hở: “Cám ơn cháu, cô gái tốt!”
Hạ Nhiên giới thiệu: “Đây là bà ngoại tôi.”
Giản Tích thân thiết chào: “Cháu chào bà.”
Ánh mắt bà ngoại như càng phát sáng hơn, nửa giây cũng không rời mắt khỏi Giản Tích: “Ngoan, ngoan, ngoan, cháu vào nhà ngồi, để bà ngoại lấy khoai lang lát cho cháu.”
“Được rồi, được rồi, bà đừng vội nữa.”- Hạ Nhiên tiến lại ngăn ở giữa hai người, cắt đứt mấy lời lải nhải không ngừng của bà mình: “Gà này là muốn làm thịt sao?”
Bà ngoại mất hứng vì anh xen mồm vào, lầu bầu nói: “Làm thịt hầm canh gà, bồi bổ cho cháu.”
Hạ Nhiên nhíu mày: “Con thân thể cường tráng thế này, bồi bổ cái khỉ gì?”
Hạ Nhiên cởi áo khoác ngoài, lại xắn tay áo trong lên, thời điểm dùng sức, gân xanh trên cánh tay hiện lên rõ ràng, làm người ta cảm thấy sức lực của anh vô cùng lớn. Anh liếc mắt nhìn Giản Tích bên cạnh: “Cười gì?”
Cười trộm bị phát hiện, Giản Tích lập tức thu hồi khóe miệng, nghiêm chỉnh, không nói.
Hạ Nhiên cũng nhíu mày lại, làm việc chính trước đã.
Anh đem con gà kia đè xuống đất. Chân trái không biết nặng nhẹ đè ở đầu nó, tay duỗi ra: “Đưa dao đây.”
Bà ngoại bèn vui vẻ đưa con dao phay qua, còn không quên nhắc nhở: “Chặt cẩn thận, cẩn thận một chút, giữ đầu gà lại, cháu không ăn thì bà ăn.”
Giản Tích nhìn điệu bộ này của anh, trong lòng đúng là không biết nên nói gì: “Anh định dùng dao này… Chặt đầu của nó?”
Hạ Nhiên làm vẻ đương nhiên: “Bằng không thì sao?”
Giản Tích: “Cách anh giết gà là thế à?”
Hạ Nhiên: “ Đúng vậy.”
Giản Tích bật ngón tay cái lên với anh, cảm thấy dù dùng lời nói cũng khó mà biểu đạt hết, cô liếm môi một cái, thật sự là không thể đứng xem nổi nữa: “Đưa dao cho tôi.”
Hạ Nhiên chần chờ, bàn tay trắng nõn của Giản Tích hướng về anh: “Đưa đây.”
Đoạt lấy dao, Giản Tích ước lượng trên tay, sau đó một tay cầm dao, một tay bắt gà, hết sức thuần thục đem cổ gà lật lại, tay phải giữ chặt.
Nhổ hết một đám lông tơ ở yết hầu con gà, sau đó dùng dao rạch một đường thật sâu, máu gà cũng theo lưỡi dao chảy xuống một đường dài, lào rào máu gà chảy xuống hết vào một cái chén sứ.
Toàn bộ quá trình lưu loát, sạch sẽ, hơn nữa cũng không gấp không vội.
Đã làm thì phải làm cho hoàn thành, nhổ sạch lông gà xong, Giản Tích mới đem con gà đi mổ bụng.
Bà ngoại Hạ Nhiên ở bên cạnh khen không ngớt: “Thời buổi bây giờ kiếm được cô gái đảm đang như vậy khó lắm.”
Hạ Nhiên cũng kinh ngạc hỏi: “Cô còn biết làm việc này.” Đúng là khó nhìn ra.
Giản Tích đem bộ lòng gà đã tách xong để vào trong chén, nói: “Quên tôi làm nghề gì sao? Năm thứ nhất đại học là tôi đã ở trong phòng giải phẫu nội tạng rồi.”
Hạ Nhiên: “…”
Giản Tích giương mắt, cười nói: “Sợ à?”
“Một cô gái như cô làm việc này, không cảm thấy lo lắng sao?” – Hạ Nhiên lấy ra một điếu thuốc, cắn vào miệng, vì bà ngoại cùng Giản Tích đều ở đây nên anh không châm lửa.
Giản Tích xắn tay áo lên, lộ ra hai cánh tay tựa như hai khúc ngó sen non, cô giơ tay khẽ vén vài sợi tóc mai bên tai, nói: “Lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy thi thể, đến tận hai tháng sau vẫn chưa dám ăn thịt.”
Hạ Nhiên: “ Còn bây giờ thì sao?”
“Tôi có thể vừa ở trong phòng giải phẩu vừa gặm đùi gà.”
Hạ Nhiên lấy điếu thuốc trên miệng ra, im lặng hai giây, rốt cục nở nụ cười.
Giản Tích mở vòi nước rửa tay, lòng bàn tay chà xát vài cái sạch sẽ, nói vọng vào buồng trong: “Bà ngoại, cháu xin phép về ạ.”
Hạ Nhiên đưa cô lên xe, giúp cô xem phía sau để quay đầu xe, Giản Tích hạ kính xe xuống cười cười, cũng chưa nói tạm biệt.
Sau khi vào nhà, bà ngoại Hạ Nhiên cứ theo sau anh không ngừng tra khảo hỏi cô gái đó là ai, Hạ Nhiên cảm thấy sắp bị phiền chết rồi, quyết định nằm trên giường ngủ trưa tránh phải nghe bà mình cứ lải nhải.
Nằm nửa tiếng cũng chưa ngủ được, đầu óc cứ lơ lửng ở đâu, không tự chủ mà cứ nghĩ đến người con gái tên Giản Tích ấy.
Dáng vẻ khi cô vượt đèn đỏ lúc đưa vợ lão Triệu đến bệnh viện.
Một thân áo trắng từ phòng phẫu thuật đi ra, con mẹ nó, sao mà giống thiên sứ thế!!
Lúc cô giết gà, thong thả như cắt bít tết vậy, nhìn rất đẹp mắt.
Hạ Nhiên nghĩ về những chuyện đó, đứng dậy sờ soạng điếu thuốc, rít vào một hơi vừa sâu vừa vội vã…
Anh cầm điện thoại lên, gọi tới cho lão Triệu: “ Để chị dâu nghe điện thoại.”
-------
Giản Tích không đi thẳng về, lại đi đến trung tâm thương mại để chọn một cái áo khoác lông cừu, tuần sau là sinh nhật của mẹ cô.
Xong việc thì cũng đã gần đến giờ cơm chiều, trên đường thì nhận được điện thoại của Đào Tinh Lai.
“Chị, chị đang ở đâu?”
“Đang trên đường về đây” – Giản Tích đeo tai nghe Bluetooth vừa chờ đèn xanh.
“Em cũng ở gần đó, vậy lát nữa cùng đi?”
“Em không sợ bị fan hâm mộ nhận ra à?” – Giản Tích cười nói: “ Nói địa chỉ đi, chị qua tìm em.”
“Không sợ, em ngụy trang kỹ lắm.” – Đào Tinh Lai nói: “Tần Hoàng thực quán đi.”
Giản Tích ở ngã tư quay đầu, chạy đến gặp mặt em trai: “Chị đến rồi, em ở đâu?”
Đào Tinh Lai được bảo vệ từ trên xe xuống, “Quay lại.”
Giản Tích thấy người đi đến cũng không nói gì. Đào Tinh Lai cao một mét tám lăm, mặc một cái áo choàng đậm màu, sóng mũi cao, trên đó còn mang một cặp kính mát nổi bật.
“Buổi tối còn mang kính mát, em đang ngại người khác không nhận ra mình hả?”- Giản Tích cau mày chê bai.
Đào Tinh Lai ôm vai cô: “Là bị đau mắt không thể tiếp xúc ánh sáng.”
Giản Tích né tránh tay em trai, “Tránh xa chị một chút, chị đây không muốn trở thành đối tượng scandal của em đâu.”
Đào Tinh Lai cảm thấy bị tổn thương sâu sắc: “Chị, em muốn khóc!”
Giản Tích xoa xoa đầu hắn: “Đã hai mươi ba rồi, còn bắt chước mấy thằng nhóc.” – Cô đưa vai cho cậu, hào phóng nói: “Đến đây, cho ôm đấy.”
“Chị không sợ bị đăng báo nữa à?”
“Không sợ.” – Giản Tích nói bình thản: “Em cũng không phải ngôi sao, đám săn ảnh mà thèm chụp em à.”
Lúc này Đào Tinh Lai thật sự muốn khóc.
Hai chị em một người theo họ cha, một người theo họ mẹ. Đào Tinh Lai vốn học đại học luật, năm ba đại học trong một lần tìm kiếm người mẫu, thần xui quỷ khiến thế nào mà lại bước vào giới giải trí.
Vì thế làm cho Đào Khê Hồng cực kỳ bất mãn, nhưng Giản Ngôn Thanh lại cực kì phóng khoáng, chỉ dặn dò cậu chú ý đúng mực.
Sau khi ngồi xuống, Giản Tích theo thói quen gọi vài món Đào Tinh Lai thích, cũng bảo cậu tháo kính mát xuống, vừa thấy thì giật mình.
“Sưng thành như vậy? Đã khám bác sĩ chưa?”
“Chị xem, em đã dùng thuốc nhỏ mắt rồi.” – Đào Tinh Lai đưa cặp mắt hoa đào bây giờ đã sung húp đến.
“Thuốc nhỏ này xem ra không làm hết viêm đâu, để chị giúp em đặt chỗ ở bác sĩ Tần, ngày mai em đến đó khám đi.”
“Không đi đâu.” – Đào Tinh Lai cự tuyệt.
“Huh?” – Giản Tích không hiểu
“Ai bảo hắn đẹp trai hơn em.”
“…”
Điện thoại di động của Giản Tích reo lên, “Đing – đing” là âm thanh của tin nhắn, cô vừa nhìn qua màn hình vừa nói: “Em không thích cũng phải đi khám, nếu để bệnh nghiêm trọng hơn, đến lúc đó xem em làm sao làm được Ảnh đế.”
“Vai diễn của em là người mù mà, con mẹ nó ảnh hưởng gì đến việc giành danh hiệu ảnh đế?”
Giản Tích hầm hừ một tiếng: “ Ờ….Nhưng giám khảo lại không mù đâu.”
Ánh mắt cô hướng về tin nhắn hiển thị trên màn hình.
[Bà ngoại muốn tôi gửi lời cám ơn cô, nói gà mổ thật đẹp mắt, hầm ra đặc biệt ngon hơn bình thường, nhờ vậy hôm nay bà ăn đến ba chén cơm.]
Xem xong dòng cuối, trong mắt Giản Tích toàn ý cười.
Rất nhanh lại có thêm một tin nhắn mới.
[Mặc dù tôi cũng không biết cái lý luận chó má này làm sao mà có được!]
Giản Tích cong khóe miệng, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Đào Tinh Lai đang híp mắt gặm giò heo, “Xem cái gì đấy? Đang lướt Weibo của em à, có phải thấy ảnh tự sướng của em đẹp trai quá nên cảm động không?”
Giản Tích tắt màn hình, đặt điện thoại lên mặt bàn, cô không trả lời tin nhắn, trong lòng suy nghĩ, Hạ Nhiên làm sao biết được số di động của cô?
------
Đường Nha Đề.
Hạ Nhiên cầm điện thoại di động, cứ lặp đi lặp lại động tác------
Mở máy, tắt máy.
Rồi lại mở máy, tắt máy.
Tin nhắn cuối cùng là ở bốn mươi phút trước, cô đang lái xe nên không rảnh trả lời sao? Hay điện thoại hết pin?
Lại đợi thêm mười phút.
“Mẹ kiếp.”
Hạ Nhiên đem di động quăng lên giường, cảm thấy nó vô cùng chướng mắt, lại lấy gối đè lên.
Anh cầm bao thuốc lá trên bàn, mở ra thì thấy đã gần hết, càng thấy phiền lòng hơn. Hạ Nhiên với lấy áo khoác, lúc rời đi không quên hô to: “Bà ngoại, cháu chạy đi mua bao thuốc lá.”
Hơn nữa quyết tâm không mang theo di động.
Nhưng đi tới cửa, tâm lại do dự căng thẳng.
Hạ Nhiên dừng lại nửa giây, cam chịu số phận quay trở vào phòng, lật gối đầu, mặt đen thui tức tối cầm di động lên.
Anh thật không muốn thừa nhận rằng anh sợ nếu chẳng may cô trả lời, anh lại không biết.
“Ông đây mới không bất lịch sự giống cô, không trả lời tin nhắn của người khác.” – Nhìn màn hình vẫn không có tin nhắn hồi âm, thật không có lễ phép.
Đang nghĩ lung tung, màn hình di động đột nhiên sáng lên, “Đing – đing” – là âm báo tin nhắn. Âm báo đến đột ngột làm Hạ Nhiên giật mình thiếu chút nữa xảy tay ném luôn di động.
[Vậy còn anh, ăn mấy chén cơm?]
Thêm dấu ngắt câu thì mới được mười chữ, nhưng lại giống như có những đôi chân nho nhỏ, tung tăng nhảy múa trong mắt của Hạ Nhiên
Hạ Nhiên gõ tin nhắn hồi âm mà tay còn có chút hơi run, thì ra cảm giác trong lòng khẩn trương nhưng ngoài mặt vẫn cứ giả vờ bình tĩnh, là như thế này…
Giọng bà ngoại từ bên ngoài vọng đến: “Sao cháu nói đi mua thuốc lá mà?”
Hạ Nhiên chậc một tiếng, đang nói chuyện cùng bác sĩ Giản, còn đi mua thuốc lá cái quái gì chứ!
------
Bên kia thành phố, nhà trọ Hương Tạ.
Giản Tích đem chìa khóa xe để trên tủ giày, nhìn mẩu tin nhắn ngắn hiển thị trên màn hình di động, nụ cười không giảm.
[Vậy còn anh, ăn mấy chén cơm?]
[Một nồi]
Bình luận facebook