Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57 Cô không hề biết đắn đo đúng mực.
*Chương có nội dung hình ảnh
Mỳ thịt bò mười tệ cũng là ăn, rau cải một trăm tệ một đĩa cũng là ăn mà.
Tuy kinh tế học cô học không giỏi, nhưng cô vẫn biết phân biệt rõ mười tệ và một trăm tệ được không hả?
"Học trưởng... hóa ra trước kia em đã làm anh tốn kém như vậy à..."
"Không sao, chuyện nên làm mà."
Ngôn Hải cười cười, vươn tay ra cưng chiều xoa đầu cô.
Hành động này rất thân mật đấy, rơi vào trong mắt Cố Gia Huy, anh hận không thể trực tiếp chặt bỏ luôn cái bàn tay hạnh kiểm xấu của Ngôn Hải.
Hứa Minh Tâm cảm thấy rùng mình, trước kia cô cảm thấy hành động này không sao cả, bởi vì Ngôn Hải cũng không phải chỉ làm thế này với một mình mình.
Bên ngoài đều đồn Ngôn Hải là máy điều hòa trung tâm, đối xử với mọi người đều ấm áp, nhưng không có đối xử đặc biệt với ai cả.
Lần này, nói gì mà nói nhiều thế, nói tràng giang đại hải.
"Học trưởng, dù sao chú ba cũng là trưởng bối em, anh đừng nói những lời làm người khác hiểu nhầm nữa. Nếu không chú ba sẽ nghĩ chúng ta có gì đó thật đấy. Nếu chú ấy mà nói cho bố mẹ em biết, thì gay đấy!"
Cô nói nhấn mạnh, hy vọng Ngôn Hải bớt bớt lại.
Ngôn Hải nghe vậy, ánh mắt dịu dàng.
Thực ra, anh ta đã thích Hứa Minh Tâm từ lâu, nhưng mà Hứa Minh Tâm rất là trì độn với chuyện tình cảm nam nữ, bất luận anh ta bày tỏ rõ hay ám thị lâu như thế nào thì cô vẫn không cảm nhận được.
Anh ta cũng không phải máy điều hòa trung tâm, hễ là người mà anh từng giúp, thì đều là người bên cạnh Hứa Minh Tâm.
Nếu như cô nghe ngóng kỹ thì sẽ biết, anh ta là người sợ phiền phức và không hề rảnh rỗi như vậy.
Anh ta và Bạch Thư Hân chơi được với nhau cũng là vì Hứa Minh Tâm.
Từ khi Hứa Minh Tâm vào hội, anh ta liền chú ý đến cô gái xinh xắn đáng yêu này.
Cô làm việc rất tích cực, cô không sợ mình chịu thiệt, thế cho nên công việc mà người khác không muốn làm thì đều giao cho cô.
Ngôn Hải sẽ thường xuyên giúp cô, lại cộng thêm tầng quan hệ chỗ Bạch Thư Hân nữa, quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng tốt.
Kỳ thực, anh ta muốn là tốt nghiệp thì sẽ tỏ tình với cô, có cơ hội gặp bố mẹ anh ta luôn.
Nhưng hôm nay vừa khéo, anh ta lại gặp được trưởng bối của nhà họ Cố, cũng tiện tìm hiểu nguồn gốc một chút.
Nhưng thực ra anh ta chỉ mong sao tin tức này sẽ truyền đến tai bố mẹ Hứa Minh Tâm, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng sớm.
"Tôi tin chú ba là một người thông minh, chắc chắn chú hiểu ý của tôi. Chú ba là trưởng bối, chắc là chú sẽ mong cho vãn bối tốt."
Hům?
Cố Gia Huy hiểu ý của Ngôn Hải.
Ngôn Hải kia có ý gì?
Đúng là Hứa Minh Tâm không hiểu chuyện tình cảm.
Cô không biết thế nào là thích, thế nào là yêu.
Cô sẽ đối xử tốt với người khác, người khác sẽ đối xử tốt với cô, đây là một việc rất bình thường.
Cô không hề biết đắn đo đúng mực.
Thế cho nên lúc Bạch Thư Hân hỏi cô rốt cuộc là cô có thích Cố Gia Huy không, cô cũng nói không ra được một cái kết quả.
Cô chỉ biết, cô đã chấp nhận Cố Gia Huy, cô sẽ để anh trở thành người nhà của mình.
Còn về tình cảm khác, cô vẫn chưa nghĩ nhiều.
Cô nhìn về phía Cố Gia Huy với vẻ bất lực, cô không hiểu cách biểu đạt của Ngôn Hải lắm.
"Ăn cơm."
Giọng nói Cố Gia Huy lành lạnh, khuôn mặt không buồn không vui, không nhìn ra cảm xúc gì.
Ở sâu trong đôi mắt kia, là một đám đen không rõ.
Mỳ thịt bò mười tệ cũng là ăn, rau cải một trăm tệ một đĩa cũng là ăn mà.
Tuy kinh tế học cô học không giỏi, nhưng cô vẫn biết phân biệt rõ mười tệ và một trăm tệ được không hả?
"Học trưởng... hóa ra trước kia em đã làm anh tốn kém như vậy à..."
"Không sao, chuyện nên làm mà."
Ngôn Hải cười cười, vươn tay ra cưng chiều xoa đầu cô.
Hành động này rất thân mật đấy, rơi vào trong mắt Cố Gia Huy, anh hận không thể trực tiếp chặt bỏ luôn cái bàn tay hạnh kiểm xấu của Ngôn Hải.
Hứa Minh Tâm cảm thấy rùng mình, trước kia cô cảm thấy hành động này không sao cả, bởi vì Ngôn Hải cũng không phải chỉ làm thế này với một mình mình.
Bên ngoài đều đồn Ngôn Hải là máy điều hòa trung tâm, đối xử với mọi người đều ấm áp, nhưng không có đối xử đặc biệt với ai cả.
Lần này, nói gì mà nói nhiều thế, nói tràng giang đại hải.
"Học trưởng, dù sao chú ba cũng là trưởng bối em, anh đừng nói những lời làm người khác hiểu nhầm nữa. Nếu không chú ba sẽ nghĩ chúng ta có gì đó thật đấy. Nếu chú ấy mà nói cho bố mẹ em biết, thì gay đấy!"
Cô nói nhấn mạnh, hy vọng Ngôn Hải bớt bớt lại.
Ngôn Hải nghe vậy, ánh mắt dịu dàng.
Thực ra, anh ta đã thích Hứa Minh Tâm từ lâu, nhưng mà Hứa Minh Tâm rất là trì độn với chuyện tình cảm nam nữ, bất luận anh ta bày tỏ rõ hay ám thị lâu như thế nào thì cô vẫn không cảm nhận được.
Anh ta cũng không phải máy điều hòa trung tâm, hễ là người mà anh từng giúp, thì đều là người bên cạnh Hứa Minh Tâm.
Nếu như cô nghe ngóng kỹ thì sẽ biết, anh ta là người sợ phiền phức và không hề rảnh rỗi như vậy.
Anh ta và Bạch Thư Hân chơi được với nhau cũng là vì Hứa Minh Tâm.
Từ khi Hứa Minh Tâm vào hội, anh ta liền chú ý đến cô gái xinh xắn đáng yêu này.
Cô làm việc rất tích cực, cô không sợ mình chịu thiệt, thế cho nên công việc mà người khác không muốn làm thì đều giao cho cô.
Ngôn Hải sẽ thường xuyên giúp cô, lại cộng thêm tầng quan hệ chỗ Bạch Thư Hân nữa, quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng tốt.
Kỳ thực, anh ta muốn là tốt nghiệp thì sẽ tỏ tình với cô, có cơ hội gặp bố mẹ anh ta luôn.
Nhưng hôm nay vừa khéo, anh ta lại gặp được trưởng bối của nhà họ Cố, cũng tiện tìm hiểu nguồn gốc một chút.
Nhưng thực ra anh ta chỉ mong sao tin tức này sẽ truyền đến tai bố mẹ Hứa Minh Tâm, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng sớm.
"Tôi tin chú ba là một người thông minh, chắc chắn chú hiểu ý của tôi. Chú ba là trưởng bối, chắc là chú sẽ mong cho vãn bối tốt."
Hům?
Cố Gia Huy hiểu ý của Ngôn Hải.
Ngôn Hải kia có ý gì?
Đúng là Hứa Minh Tâm không hiểu chuyện tình cảm.
Cô không biết thế nào là thích, thế nào là yêu.
Cô sẽ đối xử tốt với người khác, người khác sẽ đối xử tốt với cô, đây là một việc rất bình thường.
Cô không hề biết đắn đo đúng mực.
Thế cho nên lúc Bạch Thư Hân hỏi cô rốt cuộc là cô có thích Cố Gia Huy không, cô cũng nói không ra được một cái kết quả.
Cô chỉ biết, cô đã chấp nhận Cố Gia Huy, cô sẽ để anh trở thành người nhà của mình.
Còn về tình cảm khác, cô vẫn chưa nghĩ nhiều.
Cô nhìn về phía Cố Gia Huy với vẻ bất lực, cô không hiểu cách biểu đạt của Ngôn Hải lắm.
"Ăn cơm."
Giọng nói Cố Gia Huy lành lạnh, khuôn mặt không buồn không vui, không nhìn ra cảm xúc gì.
Ở sâu trong đôi mắt kia, là một đám đen không rõ.
Bình luận facebook