Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39 "Tôi hút tiền của cậu hồi nào chứ!"
Mấy người bạn bên cạnh cô ta nghe vậy chỉ cười trừ, xúm lại chỗ của cô ta an ủi. Vụ Hân nhìn một màn này thì cười đến sung sướng. Aiza, hoa khôi ẻo lả thường ngày được người người ca tụng này cũng phải chịu số phận mất mặt trước đám đông. Dư vị này cô ta chắc một lần nếm mà nhớ tới già ha ha.
"Vu Hân, cậu cười gì mà đáng sợ vậy?"
"Mạc Kỳ An bị xấu mặt, làm sao không vui cho được. Thường ngày ra giáng ép bức người khác, bây giờ cũng chịu cảnh ngộ rồi."
Đàm Tiểu Ân nghe thấy cái tên này thì là một cái xem như đã hiểu. Cô tuy không biết nhiều về Mạc Kỳ An, nhưng mà thông qua lời kể của Vu Hân và mấy người bạn khác cũng nhận định được, cô gái này tính cách có hơi ngỗ ngược.
"Ah, Tiểu Ân, cậu ở đây viết tiếp đi, mình đi mua nước cho hai ta" - Vu Hân bất chợt đứng lên phủi phủi bụi bám trên quần, quay người sang nói với Tiểu Ân, cô cũng gật đầu đồng ý.
Chép báo cáo có hơi mỏi mắt, nên Đàm Tiểu Ân dời mắt sang chỗ khác, nhìn vào những tán lá màu xanh đối diện. Vừa hay bắt gặp ánh mắt tràn đầy hận ý của người mang khuôn mặt xinh đẹp đang hướng về phía mình. Không hiểu tại sao Tiểu Ân lại rùng mình một cái.
Quái lạ, cô có chọc gì đến cô ta đâu mà Mạc Kỳ An nhìn cô như kẻ thù không đội trời chung như vậy?
Nhưng giây sau đã thấy cô ta trở lại dáng vẻ cười nói, Đàm Tiểu Ân trong lòng nghĩ có lẽ bản thân đã nhìn nhầm, không để ý đến nữa, tiếp tục công việc viết báo cáo.
Đàm Tiểu Ân đang ngồi xổm viết báo cáo trong điện thoại, tầm nhìn chỉ ở dưới một mét. Vậy nên chỉ đến khi đỉnh đầu không còn bị ánh nắng gay gắt của mặt trời hung nóng nữa cô mới biết được một chuyện, có bóng dáng của ai đó đang đứng trước mặt cô.
Người đó nhanh chóng đã cúi thấp người xuống, cùng với cô một hành động ngồi xổm. Khuôn mặt ôn hoà, bên môi vẫn giữ nụ cười ấm áp, tựa hồ như cái con người đáng sợ khi nãy và hắn hoàn toàn khác nhau.
"Tiểu mỹ nhân, cậu vì sao đi không thông báo tôi một tiếng vậy?" - Bạch Phong Vũ không để ý đến người xung quanh đang dương ánh mắt gì nhìn họ, không phải là ánh mắt nào nhìn Đàm Tiểu Ân mà hỏi.
"Tôi đi phải thông báo cho cậu chắc, cậu cũng không phải người nhà của tôi" - Cô không thèm đếm xỉa gì đến tên trời đánh này. Vẫn may, năng lượng mà ông xã yêu quý truyền cho cô vẫn còn hiệu lực, trong lòng cô vẫn đang rất vui vẻ.
"Lỡ mai sau phải thì sao?"
"Tôi có ông xã rồi!" - Đàm Tiểu Ân vỗ ngực tự hào, nhưng cô lại không để ý ánh mắt sáng đang nhìn cô có phần trùng xuống.
"Ông xã thì sao? Có tiền, có quyền, có nhà cửa bằng tôi không? Có đẹp trai hơn tôi không?"
"Tiền ít nhưng bù lại rất đẹp trai, so với tên quý tộc hút tiền của tôi như cậu càng đẹp trai hơn hẳn!"
"Tôi hút tiền của cậu hồi nào chứ!"
"Còn nói, sau khi gãy chân xong lại lấy cớ này nọ để ở lại bệnh viện, báo hại tôi trả không biết bao nhiêu tiền viện phí, còn có, đồ cậu ăn toàn là tiền của tôi đó."
Đàm Tiểu Ân cứ hễ nhắc đến tiền đều không sợ trời đất gì mà lên án. Gì chứ kể từ khi bắt đầu kiếm được tiền đến giờ, Đàm Tiểu Ân ngoài khoản bắt buộc chi thì phải chi, còn lại đều tiết kiệm đến hết mức. Vậy mà vì cái tên đáng chết này đã khiến tài khoản tiết kiệm nhiều năm của cô gần như bị tiêu sạch.
"Cái này..." - Bạch Phong Vũ á khẩu, cậu ta thật không biết nha, rõ ràng đã bảo với quản gia của mình rằng trả tiền trước rồi mà? Vì sao lại thành ra như thế này? - "Tôi có thể trả lại tiền cho cậu được không?"
"Không cần, chỉ cần cậu bỏ cái suy nghĩ rằng có thể so sánh với chồng của tôi đi!" - Đàm Tiểu Ân trừng mắt nhìn tên đáng chết này.
"Vậy không nói về hắn ta nữa, nói về chuyện của chúng ta. Cậu khi nào thì li hôn, trở về bên cạnh làm tiểu mỹ nhân của tôi?" - Bạch Phong Vũ cười cười, tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Bạch Phong Vũ, quen biết nhiều năm như vậy, tôi nể tình là bạn bè nhiều năm cho cậu chạy trước. Tôi đếm đến 3 sẽ cầm cục đá này chọi vào đầu cậu!" - Đàm Tiểu Ân thực chất là đang hù doạ nhưng ánh mắt lại kiên định như thật, mỉm cười thân thiện nhắc nhở Bạch Phong Vũ.
Vu Hân mới đi mua nước về, nhìn thấy một màn này thì há hốc miệng... Cái tên khỉ ho cò gáy đó đã nói gì với Tiểu Ân vậy? Để cho cô lôi chiêu thức mạnh nhất mà Vu Hân dạy ra chuẩn bị thực hành rồi? Không kịp suy nghĩ, Vu Hân chạy vụt tới, nắm lấy tay Đàm Tiểu Ân.
"Vu Hân, cậu cười gì mà đáng sợ vậy?"
"Mạc Kỳ An bị xấu mặt, làm sao không vui cho được. Thường ngày ra giáng ép bức người khác, bây giờ cũng chịu cảnh ngộ rồi."
Đàm Tiểu Ân nghe thấy cái tên này thì là một cái xem như đã hiểu. Cô tuy không biết nhiều về Mạc Kỳ An, nhưng mà thông qua lời kể của Vu Hân và mấy người bạn khác cũng nhận định được, cô gái này tính cách có hơi ngỗ ngược.
"Ah, Tiểu Ân, cậu ở đây viết tiếp đi, mình đi mua nước cho hai ta" - Vu Hân bất chợt đứng lên phủi phủi bụi bám trên quần, quay người sang nói với Tiểu Ân, cô cũng gật đầu đồng ý.
Chép báo cáo có hơi mỏi mắt, nên Đàm Tiểu Ân dời mắt sang chỗ khác, nhìn vào những tán lá màu xanh đối diện. Vừa hay bắt gặp ánh mắt tràn đầy hận ý của người mang khuôn mặt xinh đẹp đang hướng về phía mình. Không hiểu tại sao Tiểu Ân lại rùng mình một cái.
Quái lạ, cô có chọc gì đến cô ta đâu mà Mạc Kỳ An nhìn cô như kẻ thù không đội trời chung như vậy?
Nhưng giây sau đã thấy cô ta trở lại dáng vẻ cười nói, Đàm Tiểu Ân trong lòng nghĩ có lẽ bản thân đã nhìn nhầm, không để ý đến nữa, tiếp tục công việc viết báo cáo.
Đàm Tiểu Ân đang ngồi xổm viết báo cáo trong điện thoại, tầm nhìn chỉ ở dưới một mét. Vậy nên chỉ đến khi đỉnh đầu không còn bị ánh nắng gay gắt của mặt trời hung nóng nữa cô mới biết được một chuyện, có bóng dáng của ai đó đang đứng trước mặt cô.
Người đó nhanh chóng đã cúi thấp người xuống, cùng với cô một hành động ngồi xổm. Khuôn mặt ôn hoà, bên môi vẫn giữ nụ cười ấm áp, tựa hồ như cái con người đáng sợ khi nãy và hắn hoàn toàn khác nhau.
"Tiểu mỹ nhân, cậu vì sao đi không thông báo tôi một tiếng vậy?" - Bạch Phong Vũ không để ý đến người xung quanh đang dương ánh mắt gì nhìn họ, không phải là ánh mắt nào nhìn Đàm Tiểu Ân mà hỏi.
"Tôi đi phải thông báo cho cậu chắc, cậu cũng không phải người nhà của tôi" - Cô không thèm đếm xỉa gì đến tên trời đánh này. Vẫn may, năng lượng mà ông xã yêu quý truyền cho cô vẫn còn hiệu lực, trong lòng cô vẫn đang rất vui vẻ.
"Lỡ mai sau phải thì sao?"
"Tôi có ông xã rồi!" - Đàm Tiểu Ân vỗ ngực tự hào, nhưng cô lại không để ý ánh mắt sáng đang nhìn cô có phần trùng xuống.
"Ông xã thì sao? Có tiền, có quyền, có nhà cửa bằng tôi không? Có đẹp trai hơn tôi không?"
"Tiền ít nhưng bù lại rất đẹp trai, so với tên quý tộc hút tiền của tôi như cậu càng đẹp trai hơn hẳn!"
"Tôi hút tiền của cậu hồi nào chứ!"
"Còn nói, sau khi gãy chân xong lại lấy cớ này nọ để ở lại bệnh viện, báo hại tôi trả không biết bao nhiêu tiền viện phí, còn có, đồ cậu ăn toàn là tiền của tôi đó."
Đàm Tiểu Ân cứ hễ nhắc đến tiền đều không sợ trời đất gì mà lên án. Gì chứ kể từ khi bắt đầu kiếm được tiền đến giờ, Đàm Tiểu Ân ngoài khoản bắt buộc chi thì phải chi, còn lại đều tiết kiệm đến hết mức. Vậy mà vì cái tên đáng chết này đã khiến tài khoản tiết kiệm nhiều năm của cô gần như bị tiêu sạch.
"Cái này..." - Bạch Phong Vũ á khẩu, cậu ta thật không biết nha, rõ ràng đã bảo với quản gia của mình rằng trả tiền trước rồi mà? Vì sao lại thành ra như thế này? - "Tôi có thể trả lại tiền cho cậu được không?"
"Không cần, chỉ cần cậu bỏ cái suy nghĩ rằng có thể so sánh với chồng của tôi đi!" - Đàm Tiểu Ân trừng mắt nhìn tên đáng chết này.
"Vậy không nói về hắn ta nữa, nói về chuyện của chúng ta. Cậu khi nào thì li hôn, trở về bên cạnh làm tiểu mỹ nhân của tôi?" - Bạch Phong Vũ cười cười, tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Bạch Phong Vũ, quen biết nhiều năm như vậy, tôi nể tình là bạn bè nhiều năm cho cậu chạy trước. Tôi đếm đến 3 sẽ cầm cục đá này chọi vào đầu cậu!" - Đàm Tiểu Ân thực chất là đang hù doạ nhưng ánh mắt lại kiên định như thật, mỉm cười thân thiện nhắc nhở Bạch Phong Vũ.
Vu Hân mới đi mua nước về, nhìn thấy một màn này thì há hốc miệng... Cái tên khỉ ho cò gáy đó đã nói gì với Tiểu Ân vậy? Để cho cô lôi chiêu thức mạnh nhất mà Vu Hân dạy ra chuẩn bị thực hành rồi? Không kịp suy nghĩ, Vu Hân chạy vụt tới, nắm lấy tay Đàm Tiểu Ân.
Bình luận facebook